Chương 4 : Gặp Lại
Hôm nay, Tô Minh hẹn Tần Yên đến trà lâu. Tần Yên ban đầu không muốn đi, hai nhà vốn đối diện nhau, vừa bước chân ra ngoài là có thể gặp, thế mà hắn lại rảnh rỗi gửi thiếp hẹn nàng đến trà lâu nói chuyện. Nhưng mà Tần Yên nghe ngóng được quán trà lâu đó mới mở cửa cách đây vài tuần, điểm tâm ở đó đặc biệt ngon, thế nên nàng đổi ý. Dù sao cũng là hắn trả tiền, nàng còn được thưởng thức món ngon.
Vừa bước vào gian phòng riêng, nàng đã ngửi thấy được mùi thức ăn thơm ngào ngạt. Tô Minh lúc này đang ngồi xếp bằng gần cửa sổ, tay cầm một tách trà vẫn còn vươn khói, mỉm cười dịu dàng nhìn nàng. Nụ cười này khiến Tần Yên lạnh hết sống lưng, có dự cảm không tốt lắm. Nàng khẽ gật đầu, ngồi xuống đối diện hắn, thức ăn trông có vẻ ngon mắt, hương thơm ngào ngạt khắp phòng khiến nàng tạm gác phòng bị, vui vẻ gắp thức ăn. Khi vừa đưa thức ăn lên gần miệng, Tần Yên lại ngửi thấy có gì đó không đúng. Mùi hương tuy nhạt vô cùng nhưng Tần Yên có thể nhận ra ngày. Nàng khó tin ngước nhìn Tô Minh, mà hắn lúc này vẫn đang cười dịu dàng, chăm chú nhìn nàng. Tần Yên thầm tính toán trong lòng, vờ ra ngoài rửa tay sau đó âm thầm kêu người gọi cho Diệp Ly. Sau khi trở về, nàng bình thản dùng bữa, âm thầm vận nội lực đẩy dược ra khỏi người. Hừ, không ngờ tên hỗn đảng này dám dùng xuân dược với nàng. Xem ra con mắt nhìn người của nàng rất tệ hại. Muốn hại nàng đâu có dễ như vậy. Tần Yên đưa tay lên vờ chỉnh trâm trên đầu. Trâm của nàng có cơ quan, là lễ vật hôm sinh thần sư phụ tặng nàng. Chỉ cần ấn nhẹ đầu trâm có thể lấy dược ra. Nàng với lấy bình trà, rót một ly đầy cho Tô Minh. Sau khi nhìn hắn uống hết mới từ từ lên giọng hỏi.
“Tô đại ca hẹn ta ra đây là có chuyện gì quan trọng cần nói sao? “Vừa nói Tần Yên vừa giả vờ hơi nhăn mặt sau đó từ từ ngã xuống
Tô Minh híp mắt cười, không nói chỉ nhìn nàng chăm chú. Là nàng bức hắn phải làm như vậy. Hắn không có được nàng thì không ai có thể có được nàng. Chỉ cần nàng là của hắn, nàng nhất định sẽ phải đợi hắn. Hắn đưa tay đỡ Tần Yên, vuốt nhẹ khuôn mặt trơn bóng của nàng. Ả Diệp Ly đó lúc nào khuôn mặt lúc nào cũng dữ tợn, tính tình chua ngoa đanh đá, làm sao sánh được với Tần Yên dung mạo như hoa như ngọc. Chỉ cần chờ đến khi hắn nắm được mọi thứ của lão già đó trong tay thì sẽ không cần phải nhẫn nhịn nữa. Lúc đó hắn có thể đường đường chính chính cưới nàng về làm nương tử. Nhưng mà lúc này, ngoài cách này thì không còn cách nào khác để giữ nàng lại. Sau này, nàng sẽ hiểu hắn làm tất cả cũng chỉ vì muốn cho nàng hạnh phúc.
Tô Minh bế thốc Tần Yên lên, cúi mặt ngửi mùi hương của nàng, tinh khiết sạch sẽ đến thế, nhanh thôi, nàng sẽ là của hắn. Bước vài bước Tô Minh chợt thấy cả người như mất hết sức lực, lại có chút ngứa, tay bế Tần Yên đang muốn buông lỏng ra.
Lúc này ngoài cửa bỗng có tiếng động mạnh, một trận kình phong ập đến, Tô Minh chỉ là thư sinh trói gà không chặt không biết võ công nên dễ dàng bị đẩy ngã xuống đất. Tần Yên bị hắn ném đi thầm kêu không ổn, tính tự dùng khinh công xoay người lại thì cả người bị một vòng tay to lớn ôm lấy. Cả người của nàng ngã nhào vào lồng ngực rắn chắc của người đó. Tần Yên khẽ kêu một tiếng, ngước mắt lên nhìn.
“Ô! Sao huynh lại ở đây?”
“Nàng là đứa ngốc sao? Dám một mình đi gặp nam nhân! Vừa nhìn là biết hắn không phải người tốt! “
Mặc Thừa cau mày mắng. Tiểu cô nương này nhìn bề ngoài thông mình lanh lợi như vậy không ngờ dễ bị lừa gạt đến thế.
“Nếu không phải ta tình cờ thấy, thì hôm nay nàng bị tên khốn này làm nhục rồi. Cho dù nàng có tình cảm với hắn cũng không nên ngốc như vậy chứ! “
“Dừng đã! Ngươi nhìn hắn xem rồi hãy nói “
Mặc Thừa hơi ngẩng người, sau đó đưa mắt nhìn nam nhân dưới đất cả người co rúm lại, trên mặt đầy mồ hôi lặnh, nước mắt, nước mũi không ngừng chảy ra, miệng thì ú ớ như người câm. Mặc Thừa âm thầm toát mồ hôi lạnh, xem ra tên này gậy ông đập lưng ông bị hạ độc rồi. Lúc này, khí thế lúc nãy đột nhiên biến mất, Mặc Thừa có chút xấu hổ.
Chuyện là cách đây không lâu, Mặc Thừa tình cờ gặp lại Tần Yên dưới phố. Hình ảnh tiểu cô nương nhỏ mặt mày nhăn nhó, để yên cho thằng nhóc nhỏ xíu kéo đi khắp nơi khiến tâm tình của hắn trở nên thoải mái. Vậy là mặc cho đám thuộc hạ khó hiểu nhìn hắn, Mặc Thừa vẫn âm thầm theo sau nàng khắp phố. Lúc nhìn thấy Tô Minh, thấy ánh mắt nàng từ vui vẻ chuyển dần sang khó chịu không hiểu sao cũng khiến hắn cũng khó chịu theo.
Trà lâu này vốn do hắn mở để tiện thu thập thông tin. Lúc tình cờ thấy Tô Minh đặt một gian phòng kín hắn đã cảm thấy không ổn, quả nhiên vài canh giờ sau tiểu cô nương kia cũng vui vẻ bước vào. Cho nên, từ đầu đến cuối hắn vẫn ở gian phòng sát vách nghe ngóng tình hình. Hắn nghĩ dù sao nàng cũng có ân cứu mạng hắn, hắn không thể để nàng gặp chuyện gì. Sau đó, phòng bên kia đột nhiên không còn tiếng động, hắn không kịp nghĩ lập tức chạy qua phá cửa đi vào, khi nhìn thấy Tô Minh đang bế thốc nàng lên thì không kiềm được lửa giận tung một chưởng phong đến hắn.
“Này! Sao không trả lời ta? Sao huynh lại ở đây? Vết thương của huynh sao rồi? “
Mặc Thừa chưa kịp trả lời thì một giọng nói chua ngoa vang lên, có bóng người chạy vọt đến chỗ Tô Minh
“Hu hu, chàng bị làm sao thế này! Có phải ả tiện nhân đó h.ãm hại chàng không? “Diệp Ly vừa khóc, vừa ôm Tô Minh, sau đó đột ngột quay người muốn túm lấy Tần Yên nhưng lại bị Mặc Thừa chắn ngang trước mặt
“À à! Cái con tiện nhân này! Vì không có được Tô Minh nên ngươi kêu người đến h.ãm hại chàng sao? đồ hồ ly tinh! Khuôn mặt thì đẹp mà lòng dạ thì quá tàn độc! Nếu hôm nay ta không đến kịp thì không phải ngươi sẽ khiến ta trở thành quả phụ sao? Người đâu! Mau bắt lấy ả tiện nhân đó cho bản tiểu thư! “
“Không đúng! Ngươi vẫn chưa thành thân với hắn! Cho dù hắn chết ngươi cũng không thành quả phụ được đâu! Đừng quá lo lắng nha! “
Diệp Ly “…”
Mặc Thừa “…”
Tô Minh “…”
Tiếng khuyên nhủ dịu dàng của Tần Yên làm khóe miệng Mặc Thừa và Diệp Ly liên tục co rút. Lúc này, giọng nàng trở nên sắc bén
“Diệp Ly! Ngươi tỉnh táo lại đi! Ngươi không thể để nhan sắc của hắn làm mờ mắt được! Trên đời này hiếm gì hoa thơm của lạ cho ngươi lựa chọn! “
Diệp Ly “…”
Mặc Thừa “…”
Tô Minh “…”
“Chính ta gọi ngươi đến đây đấy, ngươi mau cho người kiểm tra thức ăn trên bàn đi, xem hắn đã định giở trò gì với ta. Ngươi vì sao phải điên cuồng vì một người không đáng như thế?”
Diệp Ly im lặng nhìn người đang nằm trong góc phòng. Kết quả đã rõ ràng ngay trước mắt. Hình ảnh Tô Minh tâm như bạch ngọc, dung mạo tựa trăng rằm mà nàng luôn sùng bái bỗng chốc vỡ vụn. Nàng biết hắn không yêu nàng nhiều như nàng yêu hắn, nên nàng đố kị với Tần Yên, thế nhưng nàng nghĩ chỉ cần thành thân rồi, bọn họ sẽ có cơ hội gần gũi nhiều hơn. Lúc nghe tin hắn cùng Tần Yên đến đây, nàng còn ngây thơ tin tưởng hắn, tin tưởng hắn chỉ đến đưa thiệp mời cho Tần Yên. Vậy nên nàng mới tới, muốn trêu ngươi Tần Yên một phen, khiến nàng ta phải xấu mặt, thế mà giờ thì sao? Người xấu mặt là nàng mới đúng, nàng vẫn luôn cố chấp giữ lấy một người mà tâm hắn trước giờ vốn không dành cho nàng.
Nhìn Diệp Ly thất thần, được nha hoàn đỡ ra khỏi phòng, Tần Yên có chút thương hại nàng ta, thì ra đây là thứ tình yêu thấu tận tâm can mà sư phụ đã từng nói
“Nàng không sao chứ? “
Thanh âm trầm ổn vang lên phá tan sự im lặng
“Không sao! Ồ! đúng rồi! Lâm Tiếu trà lâu là trà lâu của Lâm gia, ta vậy mà quên mất “
“Chắc lúc nãy nàng ăn không ngon miệng rồi, để ta đãi nàng món khác đi, xem như đền bù! Llà do ta quản lí không tốt khiến nàng xém chút xảy ra chuyện “
“Ồ! Vậy cũng được! đi thôi “
Tô Minh đau khổ nhìn từng người ra khỏi phòng, miệng thì không thể nói, cả người không thể động lại ngứa ngáy khắp nơi. Chưa bao giờ hắn khổ sở như thế này. Không ngờ Tần Yên ra tay độc ác đến thế. Hóa ra nàng ta chưa từng yêu hắn, hóa ra chỉ có mình hắn ảo tưởng. Ánh mắt Tô Minh tối sầm lại, nếu hắn thoát ra khỏi chổ này nhất định sẽ không để yên cho nàng ta.