Hoàn Phép thuật nguyên thủy

Cat đi lên cầu thang, lẩm bẩm:
- ‘phải, e tự hỏi ko hiểu một tên trồng hoa thì có việc gì mà phải ra ngoài thường xuyên giữa đêm hôm khuya khoắt như vậy nên đã đi theo….’
Masa nhảy theo Cat, vẫn lắng nghe kỹ lưỡng nhưng hắn sẽ ko phát hiện ra điều gì đâu, vì cách lừa đảo tốt nhất chính là chỉ nói một phần sự thật.
- ‘nhưng hắn đã phát hiện ra em và quay trở về…. anh có một kẻ đưa thư khá đấy, có điều, nếu là em thì e sẽ ko dùng mãi một người như thế.’
Masa cười thành tiếng, tiếng cười khiến Cat muốn rùng mình, hắn nói khẽ:
- ‘tên đó đã đưa thư cho anh cả thế kỷ rồi, chưa ai theo kịp những bước chân như gió cuốn của hắn đâu, kể cả những tên lính viễn chinh lão luyện nhất.’
- ‘em biết – Cat nhún vai – kiểu như năng lực bẩm sinh chứ gì…’
Cat đẩy cửa vào phòng, nhanh chóng thắp nến lên và đóng cửa sổ lại. Masa đứng bên cạnh lò sưởi nguội lạnh, nhìn Cat bằng đôi mắt sâu thăm thẳm khó hiểu:
- ‘ko phải đơn giản chỉ là năng lực bẩm sinh đâu, hắn là người chạy nhanh nhất lãnh địa cho tới thời điểm hiện tại.’
- ‘ý anh là sao? – Cat chép miệng – anh tự tin rằng mình sẽ ko bị tóm ư? Anh nghĩ rằng sở hữu một kẻ còn vượt trội hơn so với những thuộc hạ mà Nhà vua đang có thì chắc chắn sẽ đảm bảo an toàn à? trước giờ anh chưa bị phát hiện nhưng hnay thì sao? A sẽ làm thế nào nếu e đem bức thư hắn đang cầm tới cho ‘phe kia’….’
Masa im lặng, khoanh tay trước ngực nhìn ra ngoài cửa sổ:
- ‘nhưng em đã ko làm thế, và sẽ ko bao giờ làm thế phải ko?’
 
- ‘ em đã ko làm thế, nhưng chẳng có gì đảm bảo đc rằng e sẽ ko bao giờ làm thế nếu a cứ giữ cái thái độ dè chừng quá mức như bây giờ, dù cho nó có là bản tính của a đi chăng nữa. e chẳng bắt a phải tin e, nhưng công việc của e ko hề có chút chút gì dính líu đến các bí mật cả, vì thế ko việc gì e phải chịu sự giám sát hay những cái nhìn dò xét đầy nghi hoặc. – bật ra một tiếng cười khinh bỉ Cat tiếp tục – nghi ngờ cả một tạp vụ ư? Hãy giành thời gian và trí tuệ để làm những chuyện có ích hơn đi.’
Masa đứng lặng như một bức tượng đồng nhìn Cat rót rượu uống. Cat đoán rằng cái mà hắn đang nghĩ trong đầu bây giờ chính là: con bé kia theo kịp kẻ chạy nhanh nhất Lãnh địa. phải phải, nếu ko có phép thuật thì dù có sống vài trăm năm, thậm chí cả nghìn năm nữa chưa chắc Cat đã theo kịp những bước chân như lốc cuốn của tên đưa thư. Thái độ thăm dò, chừng mực những ngày qua của Masa đã khiến cô hơi khó chịu, nhưng hắn có quyền làm thế, cũng ko khó chịu đến mức phải phun thẳng vào mặt hắn thế này…. có điều, đó lại là lý do tốt nhất để bao biện cho việc Cat tự ý mò theo tên đưa thư giữa đêm khuya. Masa lên tiếng sau một hồi im lặng:
- ‘em biết gì ko…. Ngay từ đầu em đã là một đứa nhóc nóng nảy, khó chịu, kiêu ngạo và thẳng thắn đến phát bực… a ko thiếu gì những tay chân tài giỏi hơn người, tại sao a phải dùng đến cái đồ trẻ con như em chứ?’
Hắn nói với giọng bình thường chẳng có vẻ gì là tra xét hay mắng nhiếc cả, cũng ko cố tạo ra không khí căng thẳng nên Cat chả việc gì phải trả lời thành thật, cô nói bừa:
- ‘ a biết gì ko, hình như a đã sống quá lâu mà ko có một đứa nhóc nóng nảy, khó chịu, kiêu ngạo và thẳng thắn đến phát bực mình bên cạnh nên cảm xúc dường như nghèo nàn đi quá nhiều đến nỗi khô khan, kém thú vị. nếu cứ tiếp tục như thế ko chừng a sẽ biến thành một khúc gỗ trước khi đạt đc cái điều mà đôi mắt anh đang hướng tới đấy.’
Masa chỉ mỉm cười khi nghe đoạn đầu rồi nụ cười tuột khỏi khuôn mặt hắn, hắn nhíu mày:
- ‘ cái điều….mà đôi mắt anh đang hướng tới là điều gì?’
Là mộng đế vương. Cat chỉ cười ko trả lời, nâng ly rượu nho thượng hạng lên nhấp một ngụm. Masa bứơc tới:
- ‘ đừng nói chuyện bừa bãi kiểu đó, e có thể khiến cho những kẻ khác hiểu lầm đấy.’
- ‘e ko nói chuyện gì gọi là bừa bãi cả, a yên tâm đi, a vẫn rất kín đáo, rất hoàn hảo, có lẽ chả ai nhận ra đc a đang nuôi cái gì trong đầu đâu, đừng lo lắng’.
Vậy tại sao cô lại nhận ra. Có lẽ Masa đang tự hỏi như vậy. hắn bứơc tới bên cạnh Cat, tự rót cho mình một cốc rượu, nhấp một ngụm và mở miệng nhưng Cat ngắt lời:
- ‘đừng nói dối…. đừng nói bất kỳ lời dối trá nào với e, nếu ko a sẽ phải hối hận đấy. e đã cảnh cáo anh 2 lần rồi. a có thể im lặng nhưng khi nói ra đìêu gì thì đừng nói dối.’
- ‘ đc thôi – Masa lẩm bẩm – cứ nghĩ bất cứ điều gì em nghĩ, cứ làm bất cứ điều gì mà em cho là đúng nhưng đừng xen vào những việc mà a ko muốn bất cứ kẻ bề tôi nào hay biết, đừng bao giờ bám theo người đưa thư nữa.’
 
Giọng nói của hắn ngân lên như âm thanh dữ dội của tiếng chuông báo tử, không những ko làm cho Cat sợ mà còn khiến cô thêm bực mình. giám ra lệnh cho ta, ngươi chán sống rồi àh. Tuy nhiên, Cat vẫn cúi đầu ngoan ngoãn. Masa đặt ly rượu xuống, mở cửa sổ, nhảy ra ngoài, đáp xuống đất nhẹ nhàng như một con mèo xinh đẹp và đi về phía lâu đài, mất hút sau cánh cửa. tên nguyên soái chết tiệt, vậy là đúng rồi nhé, ngươi giám nuôi mộng bá vương, giám nhắm tới ngai vàng của ta ư? Thật ko thể tha thứ đc….. sập cửa sổ lại, lôi cuốn sổ tưởng chừng như trắng xoá ko có chữ nào bên trong ra viết lại nội dung bức thư vào đó, Cat chớp mắt. những chữ vừa viết ra sáng lên lấp lánh rồi biến mất như chưa từng tồn tại, trang giấy lại trắng tinh. Masa….kẻ có thể sẽ đc chọn làm vua đời tiếp theo nếu hoàng tộc ko còn người nối dõi…hừ, chính vì thế mà hắn mới truy sát Nhà vua nhỏ, ko chừng còn âm mưa sát hại cả hoàng tử mới sinh nữa cơ. Hoàng tử, em trai mình…..
Có cái gì đó đâm vào tim Cat đau nhói, mcr gầm lên giận giữ khi cảm xúc nôn nao về cái gọi là ruột thịt trào lên. Ko đc, ko đc để những thứ đó cản lại bước chân của ta, mảnh đất này phải là của ta, lãnh địa này phải thuộc về ta….
 
^117^ Tình yêu sét đánh.


6 tuần sau khi tới lãnh địa mcr.
Cat đọc kỹ lá thư trên tay trong khi Manist sốt ruột đi qua đi lại trước mặt, đúng là nét bút của Masa, thậm chí mùi hương vẫn còn vương lại trên bao thư nhưng cô vẫn phải đọc đi đọc lại để đảm bảo rằng mình sẽ ko mắc phải bất cứ sai sót nào hay hiểu sai mệnh lệnh. Viết nội dung Masa yêu cầu ra một tờ lệnh và đóng con dấu của nguyên soái lên, Cat đưa lệnh cho Manist. Cậu em trai của Masa cầm tờ lệnh trong tay, nhìn vào đó và mở tròn mắt ngạc nhiên:
- ‘cái gì cơ? Có nhầm ko vậy? điều 100 lính từ đất của Vuvuji-a chuyển ra ngoài cho Rury sử dụng ư? Masa điên rồi à?’
Manist giật lá thư trên bàn, mắt lia như máy lên những dòng chữ rồng bay phượng múa trên đó và trợn mắt, mím môi:
- ‘điên rồi, điên hết rồi….’
Đập lá thư xuống bàn như chính nó là thứ gây ra tội lỗi, nắm chặt tờ lệnh trong tay, Manist hầm hầm bỏ đi. Hừ, điều đi 100 lính thì những kẻ còn lại trông giữ ranh giới giữa đất của Vuvuji-a và lãnh địa mcr có vất vả hơn thật nhưng chưa đến nỗi ko thể làm đc, đấy là chưa kể tình hình hiện nay vô cùng tồi tệ. Cat đứng dậy, cất lá thư vào tủ cùng con dấu nguyên soái, khoá lại, bỏ chìa khóa vào túi da và chậm rãi đi xuống nhà bếp. lãnh địa mcr bây giờ đang rất rối ren vì phải gánh chịu hậu quả do chính Nhà vua nhỏ là Cat gây ra. Từ sau khi cô bé và đội mcr viễn chinh của Rury tiêu diệt sạch sẽ đội vận chuyển lương thực của chúa tể hắc ám khiến hắn thất thủ tại Zoo, chúa tể đã nổi cơn thịnh nộ đòi lãnh địa mcr đem Nhà vua nhỏ tới dốc Elen làm con tin. Nhưng viện cớ ko có Nhà vua nhỏ trong tay, vua mcr đã im lặng ko trả lời yêu sách đó mà chỉ sai quân đi đưa thư kể sơ sơ sự tình rằng đã để lạc Nhà vua nhỏ lần nữa. dĩ nhiên, chúa tể hắc ám ko chấp nhận lý do đó, ông ta cho người chặn các con đường vận chuyển máu chính từ khắp nơi trên thế giới về lãnh địa khiến lượng máu đổ về sụt giảm thảm hại. phiên chợ 3 tuần trước thậm chí còn ko đủ để bán cho mỗi người một bịch máu, lãnh địa rơi vào tình trạng khủng hoảng nghiêm trọng, dân chúng hoang mang, tin đồn thất thiệt bắt đầu lan nhanh như gió. Để giải quyết khó khăn, hoàng cung đã ban bố lệnh ‘Filjeanice’ một sắc lệnh có từ thời xa xưa yêu cầu người dân sử dụng các loại thịt gia súc thay cho máu và thay đổi chế độ ăn uống. thay vì uống máu 2 ngày một lần thì nay chuyển thành 3 – 4 ngày một lần; quân đội đc lệnh tiến hành thu mua máu ngay tại cổng vào Lãnh địa và cổng mở cửa để thu mua vào chín giờ sáng tất cả các ngày trong tuần, điều đó đồng nghĩa với việc các thương nhân có thể tới bất cứ lúc nào họ muốn và cảm thấy an toàn. Như vậy việc buôn bán máu sẽ ko còn đc tự do như trước nữa. người dân trong lãnh địa sẽ phải tới các chốt canh gần nơi mình sống để đổi tiền linf lấy thẻ tên đặc biệt do quân đội làm ra, một tuần hai lần, sau đó ra điểm phân phát máu đổi thẻ tên lấy máu. Điều này sẽ đảm bảo cho mọi mcr đều mua đc 2 túi máu một tuần, ko nhiều hơn, ko ít hơn và khiến họ ko thể chết đói đc. nghe thì rất hợp lý nhưng đó lại là một trọng trách nặng nề của quân đội vì phải đảm bảo thu mua đc đủ máu cung cấp cho cả lãnh địa, nếu cứ đứng tại cổng thì tất nhiên sẽ ko thể nào đủ đc. quân đội viễn chinh đc điều từ trong ra, gọi từ ngoài về để phái đi các nơi, hoặc là trực tiếp thu mua máu từ các thương nhân ở thành phố con người và đem về, hoặc là sẽ nhận áp tải những đoàn vận chuyển máu lớn từ các nơi về lãnh địa. nghe thì đơn giản nhưng thực sự ko đơn giản tẹo nào khi thậm chí những đoàn thương nhân đã đc bảo vệ vẫn thiệt hại nặng nề khi bị quân đội người sói cao cấp tấn công chủ yếu để gây thương tích và chọc thủng các thùng, các túi đựng máu. Quân viễn chinh thôi ko đủ, quân đội đc huấn luyện để bảo vệ Lãnh địa cũng đc chia bớt ra để đi kèm với lính viễn chinh và sau hai tuần, khi lượng máu vẫn khan hiếm mặc mọi nỗ lực, lính canh bên ngoài vùng đất của Vuvuji-a cũng bị huy động. hoàng cung đã phải mở kho dự trữ trong đợt đổi máu hôm qua vì lượng thương nhân giảm xuống chỉ còn một nửa khi chúa tể hắc ám lên tiếng đe doạ sẽ giết sạch người nhà của bọn họ nếu cứ ngoan cố buôn bán với Lãnh địa mcr. Gia tộc Curytanus sau nhiều lần họp hành bàn tán đã thống nhất rằng ko liên kết với Vương quốc nguyên thuỷ thì sẽ ko thể giải quyết đc tình trạng khan hiếm thức ăn. Đối với mcr, vận chuyển máu từ các thành phố loài người về lãnh địa là cả một chặng đường dài gian nan vất vả nhưng họ chưa bao giờ nhờ đến phù thuỷ vì niềm tự hào dân tộc và cũng vì ko muốn để lộ những tuyến đường buôn bán huyết mạch, điểm yếu chí tử của mcr cho phù thuỷ biết. tuy nhiên, đối với phù thuỷ, vận chuyển thứ gì đó qua một chặng đường dài chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ. Chỉ cần có máu, có mcr cõng máu, có phù thuỷ mạnh và thần chú thăng thiên, máu từ bất cứ đâu cũng có thể hạ cánh an toàn ở cánh rừng bao bọc lãnh địa, nơi chưa hút phép thuật. quân đội chỉ việc tập hợp máu, phù thuỷ sẽ vận chuyển, chúa tể hắc ám có muốn phá cũng khó. Tuy nhiên phù thuỷ muốn vận chuyển đc một lượng hàng hoá lớn bằng thăng thiên thì phải đc sự cho phép của cục quản lý vận chuyển và thăng thiên, đồng thời phải có phép thuật cỡ từ Rai trở lên, mà những người như Rai đều đang cắm đầu vào quân đội các thành để bảo vệ Vương quốc khỏi chúa tể hắc ám rồi, muốn họ qua giúp đỡ ko phải điều đơn giản. nhất là khi mcr đã vì mâu thuẫn nội bộ của mình mà đứng ngoài cuộc chiến, ko chịu tự nguyện giúp đỡ Vương quốc, giờ đây khi gặp khó khăn thì quay sang cầu cứu, có vẻ như cũng phải mặt dày vác thư tới Vương quốc chịu nhục chứ chẳng chơi.
 
Cat đi vòng qua một lượt căn bếp rộng rãi thường ngày chẳng dùng để làm gì nhưng hnay đầy chặt gia nhân đang làm việc chăm chỉ, kiểm tra xem họ có chú tâm vào công việc ko.
Tưởng chừng như việc mcr đề nghị hợp tác với phù thuỷ sẽ bị Nguyên lão viện gây khó dễ thì ngược lại, lá thư gửi tới hoàng cung Vương quốc nguyên thuỷ đã đc dự báo trước, Nhà vua dễ dàng gật đầu đồng ý thoả thuận. Vương quốc sẽ trao cho Lãnh địa những tướng giỏi có khả năng vận chuyển lượng hàng lớn, bù lại, lãnh địa sẽ phải gửi các lính viễn chinh lão luyện tới cả 5 thành để trợ giúp bảo vệ Vương quốc. tỷ lệ đc đưa ra ban đầu là 1 tướng đổi 15 lính. Nhưng mcr đưa thư ko có quyền quyết định chuyện này nên Vương quốc sẽ cử người thương lượng tới thẳng Lãnh địa để đối thoại trực tiếp với Nhà vua và quyết định tỷ lệ hợp lý để khi trao đổi rồi thì mcr ko thiếu quân và Vương quốc cũng ko quá thiếu tướng. Cat cười nhạt. lính viễn chinh có sức mạnh rất khủng khiếp, chẳng qua là vì họ ko có phép thuật nên mới phải chịu sự trao đổi để đảm bảo đủ lương thực cung cấp cho dân chúng mcr ko có khả năng chiến đấu thôi, chứ 1 tướng sao chọi nổi 2 mcr viễn chinh. Với lại vì chúa tể hắc ám dùng phù thuỷ và người sói để phá các thùng máu chứ ko chủ đánh nhau nên mcr viễn chinh ko mới bó tay chứ nếu choảng nhau tay đôi thì một người sói cao cấp cũng ít có cơ hội đánh thắng 1 lính viễn chinh lão luyện. sáng sớm hnay quân đội mcr đã dàn trận ở ngoài Lãnh địa để đón người thương thuyết, Masa thậm chí phải ra khỏi nhà từ lúc nửa đêm, mang theo hơn 20 lính hộ vệ để chuẩn bị nghi thức đón tiếp và đưa kẻ đó vào hoàng cung. Vì vậy nên anh ta mới ko thể tự tay viết lệnh điều quân mà phải viết thư cho người mang về để Cat viết lệnh, đóng dấu và giao cho Manist thi hành cho kịp. cuộc họp diễn ra khá suôn sẻ nên chiều nay người thương thuyết sẽ tới nông trang theo lời mời của Masa để ăn tối và bàn chuyện chính trị, sự nhộn nhịp trong bếp chính là vì bữa tối. Cat ko biết kẻ đc cử đến là ai vì chính bản thân Masa cũng ko hề biết cho đến khi thấy tận mắt kẻ đó, nhưng cuộc gặp mặt tại gia này đã đc nguyên soái lên kế hoạch kỹ lưỡng từ trước và có vẻ rất trông đợi vậy nên mọi sai sót đều ko thể tha thứ đc. cả nông trang háo hức hẳn lên vì lâu lắm rồi mới lại có khách quan trọng tới thăm, Masa càng khắc nghiệt thì người ta càng hớn hở hi vọng đc thấy một nhân vật quan trọng nào đó. Lâu đài đc dọn dẹp sạch bóng ko còn một hạt bụi, tuyết dc cào gọn gàng, nhà cửa, chuồng trại cũng ngăn nắp tinh tươm, gia súc đc tắm chải kỹ lưỡng nhiều con đc chuẩn bị để giết thịt, rượu ủ lâu năm đc đưa từ dưới hầm lên sẵn sàng cho bữa tiệc khuya nếu chủ nông trang đạt đc thoả thuận vui vẻ với người viếng thăm. Cat thì ko đc háo hức như vậy vì kẻ thăm viếng kia chính là kẻ sẽ phá hoạt mọi nỗ lực trong 6 tuần vừa qua của cô. Hắn sẽ là một nhân vật quan trọng, đủ quan trọng để biết cô là ai…. Catarina Luss, phu nhân của lãnh chúa tương lai Thành Xezata…. Hừ, chẳng cần hắn biết chi tiết, chỉ cần hớ hênh nói một câu kiểu như : ‘tướng Catarina Luss, sao cô lại ở đây’, chỉ thế thôi, mọi sự tin tưởng từ Masa mà khó khăn lắm Cat mới chiếm đc sẽ đổ hết xuống sông xuống bể. theo đó, mọi kế hoạch đang đc thực hiện cũng đi tong. Thế nên, ngay từ giây phút đầu tiên trông thấy kẻ đó, Cat sẽ phải yếm lên hắn một lời nguyền câm nín vĩnh viễn, khiến hắn ko thể nào thốt nên điều gì ngu xuẩn về cô và ám thị để hắn tin rằng chỉ là người giống người trong thế giới rộng lớn mà thôi. May mắn thay, bất cứ phù thuỷ nào, dù vĩ đại đến đâu cũng ko thể sử dụng phép thuật trong lãnh địa mcr đc, thế nên sự kháng cự là ko có. Mà dù hắn có kháng cự đi chăng nữa, với nguồn sức mạnh dồi dào như ko bao giờ cạn kiệt trong cơ thể Cat bây giờ thì cô cũng chấp hết.
Kiểm tra một lượt trong lâu đài, chắc chắn rằng mọi thứ đều đã hoàn hảo Cat mới ra ngoài đi dạo. mọi gia nhân đều cúi chào khi trông thấy Cat mặc dù cô vẫn chẳng thể nhớ hết đc bọn họ, trông ai ai cũng rất vui vẻ vì bất chấp lệnh tiết kiệm từ hoàng cung, hnay Masa đã ra lệnh mở kho dự trữ riêng của mình, phát cho mỗi người làm 2 túi máu để họ tươi tỉnh làm việc. Cat tới thư viện cũ kỹ kiếm một vài cuốn sách để đọc.
Trời ngả về chiều, gió thổi nhè nhẹ, tuyết rơi lác đác nhưng không khí vẫn rất nhộn nhịp tươi tắn chứ ko hề ảm đạm, nặng nề như trước. Cat cảm thấy khá căng thẳng vì trong 6 tuần vừa qua cô làm đc ko ít việc, thu thập đc khá nhiều thông tin hữu ích để trải thảm cho đường tới ngai vàng của mình, nếu có sơ suất, nếu vì tên phù thuỷ sắp tới kia mà hỏng hết đại sự thì….
Tiếng chuông leng keng vui tai nhưng làm Cat giật mình đứng phắt dậy. giọng rao hoan hỉ của cậu lính trẻ gác cổng vang lên khi cậu ta vừa rung chuông vừa chạy dọc lãnh địa:
- ‘đón khách….. đón khách…..’
Bỏ sách xuống, chỉnh lại trang phục, Cat bước ra khỏi thư viện cũ nhún chân nhẹ nhàng chạy về phía cổng. gia nhân cũng bỏ công việc lại, chạy ào ào ra xếp thành hai hàng dài từ cổng dẫn vào lâu đài đứng chờ để chào đón, nam một hàng, nữ một hàng nhưng toàn những người trẻ tuổi. người già và trẻ em ko đc ra đón. Cat đứng sẵn trứơc cánh cổng vẫn đóng kín, chờ đợi. mcr ko mở rộng cổng trước để đón khách mà phải đến tận khi khách đến trước cổng đứng chờ rồi mới mở cửa. đây có thể cũng là một tập tục thể hiện tính đa nghi cố hữu của giống loài này. mcr trong Cat căng hết giác quan ra như sắp lâm trận, những kẻ đứng đó cũng im lặng thể hiện nét mặt nghiêm trang mặc dù rất háo hức. Cat cảm nhận đc những chuyển động ko rõ ràng bên kia cánh cửa đóng kín, một đoàn người đang di chuyển nhanh tiến về phía nông trang, kèm theo tiếng bước chân nhẹ nhàng của mcr là tiếng vỗ cánh. Tiếng vỗ cánh ư? Phải rồi, phù thuỷ ko có phép thuật thì làm sao theo đc tốc độ của mcr, vậy nên có lẽ phải di chuyển bằng thứ gì đó bay đc với tốc độ lớn….con gì bay với tốc độ tương đương mcr nhỉ…. Cả đoàn hộ tống dừng lại trước cửa, đôi tai Cat nghe đc âm thanh của 4 vó chạm đất… thiên mã….và tiếng nó thu cánh lại, xếp duyên dáng sau lưng. Giọng Masa vang lên:
- ‘nhà tôi….’
 
Rồi ai đó đỡ kẻ cưỡi thiên mã xuống ngựa. hai mcr ở trên chòi canh nhảy xuống khi nhận đc lệnh từ Masa, nhanh chóng tháo các then cài, các chốt và gồng mình kéo cửa. cánh cửa từ từ mở ra, trước mắt Cat là đoàn hộ tống chỉ toàn người của Masa, một con thiên mã rất quen, tên nguyên soái mcr và một thanh niên trẻ. Lời nguyền chực sẵn trong đầu Cat chìm vào bóng tối, không gian như đóng băng lại, thời gian như ngừng trôi, mọi âm thanh biến mất….ko nghe thấy, ko nhìn thấy gì khác ngoại trừ người thanh niên đó. Cao, rắn chắc nhưng ko lực lưỡng. mái tóc vàng óng ả duyên dáng rủ trên khuôn mặt nuột nà với đôi mắt xanh xinh đẹp, đôi lông mày thanh tú, sống mũi thẳng tắp và đôi môi hình cánh cung đầy đặn. trái tim Cat đập thình thịch, thình thịch trong lồng ngực, mcr gầm lên khi cảm xúc trào lên mãnh liệt, cảm xúc của một tình yêu sét đánh. ‘Vốn sinh ra là một giống loài ít cảm xúc, mcr đc tạo hoá ban cho một thứ gọi là tình yêu sét đánh, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên khi gặp đc hình mẫu lý tưởng mà bản thân mình sẽ rất hợp dù có nghĩ đến hay ko, có mong chờ hay ko. Tuy thường chỉ đến từ một phía nhưng tình yêu này tồn tại rất bền vững với thời gian, một khi mcr đã yêu thì sẽ yêu đến hết đời không cần biết đối phương có yêu mình hay ko. Cảm xúc của tình yêu này rất mãnh liệt, rất dễ nhận ra và khiến cho kẻ đang yêu hình thành h.am m.uốn sở hữu, muốn biến đối phương thành bạn đời của mình.’ đó là những điều Cat đọc đc trong sách do chính những nhà thông thái mcr viết ra, cô ko tin vào chuyện đó cho đến giờ phút này, khi trái tim đánh trống dữ dội trong lồng ngực vì người thanh niên kia, khi những cảm xúc mạnh mẽ trào dâng như sóng biển, xao xuyến, bồi hồi….. người thanh niên bước những bước thong thả bên cạnh Masa, tiến vào trong nông trang, ngay cả bước đi trông cũng rất đẹp và toát ra khí chất của một đại quý tộc. đôi mắt xanh thậm chí chẳng hề lay động khi trông thấy Cat mà hình như còn ánh lên cái nhìn lạnh nhạt…dù lạnh nhạt vẫn rất tuyệt vời, sao nó lại có thể đẹp đến nao lòng như thế đc nhỉ. Mcr rền rỉ trong tâm trí: hắn phải là của ta…. chỉ là của riêng mình ta thôi….
Tất cả gia nhân đồng loạt cúi chào khi họ vào trong, dừng lại trước mặt Cat. Masa mỉm cười đưa tay về phía Cat và giới thiệu:
- ‘ đây là em họ của tôi, Serina Curytanus…..’
Cat khẽ cúi đầu, mắt không thể rời khỏi khuôn mặt nuột nà lạnh lùng với cái nhìn nghiêm khắc như thiên thần trông xuống một con quỷ xấu xí đầy tội lỗi và tham vọng. Masa đặt tay lên vai người thanh niên:
- ‘ Serina, đây là người thương thuyết từ Vương quốc nguyên thuỷ, Rafael Leo Xeza….’
 
^118^


Xeza kéo khoé miệng lên nhưng đó chẳng đc gọi là một nụ cười, anh ta cầm lấy bàn tay Cat, ép môi lên mu bàn tay một cách hờ hững. va chạm khiến mcr khóc thét lên vì phấn khích nhưng đâu đó trong con người đã lấy Xeza làm chồng, ánh mắt sắc lạnh như dao kia cứ từng nhát, từng nhát đâm vào tim Cat. Anh ấy đang giận. Masa mời Xeza vào trong với khuôn mặt lịch sự, niềm nở chưa từng bộc lộ ở nhà, Cat theo sát phía sau nhưng hầu như ko để lọt tai bất cứ lời nào trong câu chuyện xã giao tầm phào mà họ nói. Mcr gián mắt vào lưng Xeza ngắm nhìn dáng người cao thanh tú còn con người chìm đắm trong suy nghĩ tội lỗi. Cat có phép thuật, cô có thể dễ dàng rời khỏi đây và về Vương quốc bất cứ lúc nào cô muốn nhưng thực tế thì sao? Từ khi đặt chân lên mảnh đất này, khám phá ra sự thật về thân thế mình thì chưa một giây nào Cat suy nghĩ đến chuyện quay trở về bên người chồng mới cưới. ko những thế, toàn bộ tâm trí cô dồn hết vào những toan tính sâu sa thâm hiểu hòng nắm vững toàn bộ hệ thống chính trị của Lãnh địa, đào sâu những vết nhơ của các chính khách, các tướng lĩnh cấp cao nhằm điều khiển họ, bắt họ làm thảm trải đường dẫn đến ngai vàng, cái mà vốn phải là của cô. Tại sao chưa một lần Cat nghĩ tới việc quay về nhỉ, dù chỉ là vài phút, tại sao cô ko về thậm chí cũng chả buồn báo tin cho Xeza biết là mình vẫn ổn. anh ấy có quyền giận, tất nhiên rồi, người sai là Cat cơ mà….khi Xeza dồn hết tâm trí vào việc chống lại chúa tể hắc ám, giữ vững Vương quốc nguyên thuỷ mà tổ tiên đã dày công xây dựng nên thì Cat ở đây chơi trò thám hiểm, liệu ngai vàng của Lãnh địa có thực sự quan trọng thế ko? Liệu cuộc sống của cô có phải là ở mảnh đất này ko?
 
Mày đang nghĩ cái gì thế, im đi. Mcr dứt mắt khỏi Xeza và đẩy phần người ít ỏi xuống, thế còn những kẻ đã chống lại ta thì sao, những kẻ đã âm mưu sát hại ta chỉ vì ta có chút phép thuật trong người khi còn nằm nôi và hoàn toàn vô hại thì sao? Chúng đã giết sạch đoàn hộ tống, đã khiến ta lưu lạc xứ người suốt 16 năm trời, tội ác của chúng lẽ nào ko phải trả giá ư? Nếu chúng im lặng, nếu chúng biết điều, nếu chúng ko đòi đưa hoàng tử mới sinh lên ngôi thì làm gì có chuyện chính trường náo loạn, lòng người chia năm xẻ bảy. chính lòng tham và khát vọng quyền lực đã khiến chúng tự rước lấy tai hoạ là ta đây về Lãnh địa, muốn ta nhường ngôi cho em trai ư? Còn lâu. Về làm gì trong khi ở đây ta có mọi thứ mà ta muốn, chưa hẳn là mọi thứ nhưng cũng đủ để ko phải phục tùng bất cứ ai. thích làm gì thì làm, thích đi đâu thì đi, ko ai quản lý đc, ko ai sai bảo đc. cuộc sống thế này mới gọi là cuộc sống chứ.
Còn Xeza thì sao? Con người cười nhạo mcr, suy nghĩ đó loé lên trong lúc tưởng chừng mcr đã thắng thế. Catarina Luss yêu Xeza chứ ko yêu cái ngai vàng lạnh lẽo ở lãnh địa quanh năm tuyết phủ này, đó cũng chỉ là lòng tham của chính bản thân ngươi mà thôi. Suốt 18 năm ko có lãnh địa, ko có ngai vàng, cuộc sống của ngươi vẫn cứ tốt đấy thôi, có cha mẹ nuôi, ko phải lo nghĩ điều gì; rồi khi xảy ra biến cố, lúc nào cũng có Lui ở bên cạnh; bị ném vào quân đội thì đc Villar nâng đỡ, đc Rai chỉ bảo; ra khỏi đó rồi thì có cuộc sống mới thú vị bên cạnh Xeza…. cuộc đời ngươi đã bao giờ thiếu thốn thứ gì chưa, đã bao giờ có thời gian dư thừa để nuôi lớn cái gọi là ‘nổi loạn’ chưa? Lãnh địa này làm gì đc cho ngươi ngoài việc sinh ra, tống cổ, dè bỉu, xỉ vả ngươi như một cái gai trong mắt, trả thù bọn họ rồi thì ngươi đc gì, có vui vẻ hơn ko, có thoả mãn hơn ko hay thứ duy nhất còn lại chỉ là hai bàn tay dơ bẩn tanh hôi mùi máu.
Máu tanh thì đã sao, đừng quên vì ai mà chị gái Kotaru của ta đã phải chết, vì ai mà ta phải lớn lên trong tay kẻ thù. Chúng càng muốn giết ta thì ta càng phải sống mạnh mẽ, tốt đẹp hơn; chúng càng muốn ta tránh xa khỏi ngai vàng thì ta càng phải ngồi lên đó đè đầu cưỡi cổ chúng. Chúng là cái thá gì mà giám thao túng cuộc đời ta, chèm ép lý tưởng của ta, chúng chỉ là những linh hồn tội lỗi sống quá lâu đâm ra lú lẫn. ta sinh ra là để làm vua của mảnh đất này, tất cả những kẻ đi ngược lại với ý nguyện của tạo hoá đều sẽ nhận đc cái chết thảm khốc.
- ‘ Serina..............’
Masa quay lại nhìn Cat, có vẻ như a ta đã gọi nhiều hơn một lần. Cat lạnh lùng đáp khi bị cắt ngang dòng suy nghĩ:
- ‘em xin lỗi vì ko tập trung, anh nói gì cơ?’
- ‘ tân lãnh chúa đồng ý ở lại đây ngày mai, e đưa cậu ấy lên phòng và chuẩn bị mọi thứ nhé, 1 h nữa bữa tối sẽ bắt đầu.’
Cat cúi đầu. ăn nói kiểu cách quá nhỉ, bữa tối chỉ bao gồm anh và Xeza thôi chứ gì, cùng với 2 người phục vụ câm điếc….
Họ đi vào lâu đài, chỉ ba người vì hộ vệ ko đc phép vào, Masa rẽ vào phòng làm việc sau cái cúi đầu lịch sự, Cat dẫn Xeza lên cầu thang và nói giọng đều đều. cuộc tranh luận nội tâm đã khiến mcr tạm quên đi cái cảm giác mãnh liệt của một tình yêu sét đánh, cô nói tiếng anh:
- chúng ta sẽ lên toà tháp phía nam, nơi đặt phòng ngủ dành riêng cho những khách vip. Ngài có muốn biết sơ qua về lịch sử toà lâu đài ko ạ.
- Ko cần đâu.
Xeza bước lên cầu thang và thật ngạc nhiên, đưa bàn tay trái đang phát sáng xanh lên không trung. Cat mở to mắt ngạc nhiên, cảm nhận đc bùa cách ly cực mạnh bọc lấy cả hai người bọn họ. Xeza vẫn giữ giọng lạnh lùng:
- lãnh địa này đc tạo ra sau khi phù thuỷ bị nguyền rủa nên lời nguyền đương nhiên vẫn có tác dụng bên trong lãnh địa, cũng là một lợi thế khi tất cả các giác quan của rồng đều sử dụng đc trong này.
Cat khẽ gật đầu, phóng thêm một lớp bùa cách ly nữa để đảm bảo sẽ ko ai nghe đc cuộc nói chuyện của họ, cô tiếp tục:
- vậy hoàng cung có đồng ý với tỉ lệ 1 tướng đổi 15 lính ko?
- Có chút khó khăn nhưng cuối cùng cũng đi đến thoả thuận chung là 1 đổi 12, sao em ko liên lạc?
Cat nhếch mép cười, đúng là Xeza đang giận, thậm chí là vô cùng giận đến nỗi ko thể nhẫn nại hơn nữa mà phải hỏi ngay lúc này. mcr khoan khoái trả lời:
- chẳng phải em vẫn ổn đó sao, ko có chuyện gì nghiêm trọng thì ko nhất thiết cứ phải chơi trò thư từ uỷ mị đó.
 
Xeza nhíu mày, hai hàm nghiến chặt, cơn giận hẳn đã tích tụ lâu ngày chực trào ra thành một trận la hét quát tháo, ko những ko cảm thấy sợ hãi hay tội lỗi, ngược lại Cat lấy làm thích thú khi đc tận hưởng cảm giác của kẻ cầm chịch. Nhưng bằng bản lĩnh của kẻ diễn kịch thiên tài, Xeza nuốt đc cơn giận xuống và chuyển chủ đề:
- tại sao lâu đài này vắng lặng như vậy? người nhà Masa đâu hết rồi, sao ko thấy ai ra đón.
Cat nhìn theo ánh mắt Xeza quét qua hành lang, thầm khen cho sự tinh ý của anh chàng:
- chuyện này chỉ những người trong gia tộc biết rõ thôi, thậm chí người ngoài có khi còn ko hề biết a có chắc là anh muốn nghe ko?
Xeza lườm Cat một cái cháy tóc, mcr cười toe toét và bắt đầu kể:
- ba của Masa là một chính trị gia phe bảo thủ, ông ta có rất nhiều vợ và đương nhiên cũng có nhiều con cái. Những người vợ hầu hết đều xuất thân từ các gia đình quý tộc hoặc chính trong gia tộc Curytanus nhưng chỉ riêng mẹ Masa thì ko, bà là một Limov tự do chán nản với cuộc sống bên ngoài mà trở về que hương lập nghiệp. họ vô tình gặp nhau trên đồi, vô tình nói chuyện, cùng uống rượu rồi mỗi người một ngả, Masa đc sinh ra sau cái lần vô tình đó. Mặc dù ko hề yêu mẹ của Masa nhưng người cha cứng nhắc kia ko chấp nhận chuyện đứa trẻ mang dòng máu nhà Curytanus sống lang bạt bên ngoài với danh nghĩa con hoang nên ép cả hai mẹ con về nông trang này. Masa lớn lên tại đây trong sự cô lập của những người gì ghẻ và các anh chị em khác chỉ vì mẹ anh ta ko phải là quý tộc. người mẹ thì vì con trai, vì ko còn sự lựa chọn nào khác nên tập quen với nghịch cảnh, bỏ qua những sự kinh bỉ dè bỉu để tiếp tục sống vì ít ra bà còn có đc sự tôn trọng từ gia nhân nhưng Masa thì ko giống như vậy. những người làm miêu tả anh ta bằng cụm từ ‘cậu út trầm lặng’.
cười nhạt như thể tự mình nói rằng cách miêu tả đó ko chính xác, Cat kể tiếp:
- cuộc sống vẫn tiếp diễn ở nơi này, Masa lớn dần theo năm tháng, trưởng thành và chỉ vài ngày sau lễ thành niên, cậu út bỏ đi ko một lời từ biệt. cũng chẳng có vấn đề gì, thậm chí người ta còn vui mừng, mỉa mai đầy ác ý khi thấy người mẹ u buồn của cậu một mình hứng chịu cú sốc vì nhận ra mình chẳng có ý nghĩa gì trong mắt cậu con trai. Sau một thời gian dài bùôn bã chán nản, bà quyết định sinh thêm một người con nữa để sửa chữa lại sai lầm của mình, để có thể yêu thương chăm sóc nó, để làm những điều mà bà ko thể làm cho Masa. Cậu út đc làm anh ngay trước ngày gia nhập đội quân ‘đường chết’, ko biết tin đó có ảnh hưởng gì đến hành trình của Masa ko nhưng sau khi trở về từ cuộc càn quét dã man đó, Masa đc tiến cử thẳng lên hoàng cung và từ một lính quèn trong quân đội viễn chinh nhảy luôn lên vị trí quản giáo quân đội bảo vệ vùng đất của Vuvuji-a. cuộc đời mới bắt đầu. Masa đón mẹ và em trai nhỏ tới ở với mình trong doanh trại quân đội và chỉ ít lâu sau, người cha lớn tuổi của cậu nhường lại quyền quản lý nông trang cho người con trai cả, đưa các bà vợ lên cao nguyên Riga, nơi tập trung toàn những mcr cao tuổi tới dưỡng già. Đó giống như một cơ hội lớn cho Masa để trả thù những kẻ chung giòng máu đã từng ức hiếp mình, anh ta thay đổi, bắt đầu tham gia vào các hoạt động chính trị, móc nối với các tướng lĩnh, giao du với nhiều nhà thông thái và các chính trị gia nổi tiếng. lập công, đc thưởng, đc thăng chức, đc cấp đất đai, Masa lớn mạnh từng ngày và 50 năm trước chính thức đc phong làm nguyên soái, thống lĩnh một nửa quân đội bảo vệ Lãnh địa mcr. Chính xác thì hiện giờ anh ta đã 358 tuổi, 300 năm cố gắng mới có đc thành quả như thế, vẫn chưa hài lòng, Masa bắt đầu dùng các thủ đoạn tinh vi để chèn ép các anh em của mình, ngậm máu phun người, ném đá dấu tay, bới móc những bí mật xấu xa và lần lượt từng người, từng người bị tống khỏi Lãnh địa, bị đày ra biên giới, bị đuổi, bị ép khiến cho hoảng sợ mà tự nguyện bỏ đi….cho tới nông trang chỉ còn trơ lại vị quản gia già, vài gia nhân nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện và toà lâu đài trơ trọi. nhưng Masa vẫn ko thèm trở về, có lẽ vì đã thoả mãn với kết cục của những kẻ kia, cũng có thể vì phải đóng trọn vai của một kẻ đứng ngoài chả liên quan gì, xét cho cùng thì cũng do những người anh chị em kia gây ra lỗi lầm nếu ko thì đâu có gì cho Masa bới móc. Vậy nên anh ta cứ thong dong chán chê cho đến tận khi người cha già cho người mang thư đến doanh trại yêu cầu Masa trở về trông coi lâu đài của tổ tiên thì a ta mới đưa mẹ và Manist trở về, mang theo người của mình đồng thời mở rộng cửa cho những gia nhân hoặc con cháu của họ muốn quay lại nông trang làm việc. chả ai giám phủ nhận tài năng của tên nguyên soái đó nên cũng ko có gì đáng ngạc nhiên nếu chỉ trong một thời gian ngắn Masa đã vực dậy nông trại, khiến cho nó giàu có xinh đẹp và kỷ luật. về nông trại đc vài năm thì Masa đc Nhà vua ưu ái tạo cơ hội cho gặp gỡ công chúa Kotaru, hắn đã khiến nàng công chúa có trái tim băng giá đó gật đầu đồng ý tiến hành lễ đính hôn.
 
Cat mở cửa phòng khách, dẫn Xeza vào và hỏi:
- anh có muốn tắm trước ko?
Xeza hỏi khi Cat giúp cậu ta cởi áo khoác:
- làm sao mà e biết tường tận từng ấy chuyện, mới 6 tuần thôi mà.
- Em nghe lỏm người ta nói chuyện bằng phép thuật rồi góm nhặt, ghép các mẩu riêng lẻ lại mà thành.
Cat vào nhà tắm, xả nước vào bồn đồng thời dùng phép thuật đun nóng chỗ nước đang đc xả ra. Xeza đi tới sau lưng, ôm lấy cô:
- đc rồi, a có thể tự làm mà.
Mcr nín thở, tim đánh trống trong lồng ngực nhưng con người thì khắc nghiệt hơn, Cat nói nhẹ với giọng lạnh lẽo chết người:
- giờ thì đến lượt anh, a có chuyện gì cần nói với e ko?
Xeza đảo mắt, giả bộ ngây ngô rồi ê a:
- à…. sau khi e đi Radic có vẻ bức bối lắm khi a sử dụng một nữ tướng có diện mạo khá giống em….Rai thì đã hoàn toàn bình phục còn Lui…..
- ko phải những chuyện đó.
Cat ngắt lời, quay lại đối diện với lãnh chúa con. Cậu ta cười nhạt:
- vậy e muốn biết chuyện gì? Lý do khiến e ko trở về Vương quốc mặc dù để làm chuyện đó chỉ cần một câu thần chú thăng thiên đơn giản thôi ấy à? hay muốn biết vì sao tâm tính e thay đổi hoàn toàn khi bước vào lãnh địa này, vì sao lại chấp nhận ở lại phục vụ cho một nguyên soái mcr và thực ra thì trong đầu bây giờ đang nuôi duy nhất một suy nghĩ là gì…..
đúng là Xeza vẫn hiểu Cat nhất, thậm chí còn đoán được cả những điều cô sẽ nghĩ khi trở lại quê hương, vậy mà anh ấy vẫn cứ giận ư?
- nếu a ko nhầm thì e đã biết toàn bộ sự thật về em về ngai vàng và lời tiên tri rồi. nhưng đừng nhầm tưởng, những điều e biết chỉ là đoạn đầu của lời tiên tri thôi, đâu có ai đc phép tiết lộ toàn bộ lời tiên tri phải ko?
Cat chăm chú nhìn biểu hiện trên khuôn mặt Xeza, anh ấy vẫn thế, vẫn ghét những kẻ tham lam ham hư vinh thích quyền lực, mcr mà Cat đang trở thành chính xác là kiểu người Xeza vô cùng căm ghét. Cô đẩy người chồng mới cưới của mình ra, ko phải mcr đẩy mà là chính Catarina Luss:
- rồi sao? Giờ em phải làm gì? Phải làm thế nào khi mà bản năng của một Nhà vua thôi thúc ko yên rằng mảnh đất này là của mình, rằng tất cả những kẻ kia phải là bề tôi của mình….
Xeza ngồi xuống thành bồn tắm, vuốt mái tóc vàng mượt mà, hạ thấp giọng:
- em đã bao giờ suy nghĩ về bản thân mình một cách nghiêm túc chưa? Có khi nào em nhận ra mình thực sự là cái gì, ko phải những điều nghe đc từ người khác, không phải những phán đoán chủ quan của những kẻ ngoài cuộc mà từ bên trong em. Từ sâu bên trong con người thực sự của Catarina Luss….
Cat không hiểu Xeza muốn nói gì, cô từ từ đi ra khỏi nhà tắm khi lãnh chúa con buông một tiếng thở dài và bắt đầu cởi áo. Hoang mang ngồi xuống gường, Cat suy nghĩ. Tại sao đang tranh luận về chuyện Xeza ko thèm nói cho Cat biết sự thật cô là Nhà vua nhỏ thì anh ấy lại đề cập đến vấn đề thực sự Cat là ai ở đây. Cô là ai ư? Chẳng phải là con của vua và hoàng hậu ma cà rồng, là dòng máu nhà Curytanus, là đứa trẻ sinh ra dưới tiếng chuông vàng, Nhà vua nhỏ, kẻ nắm giữ trong tay vận mệnh tương lai của cả Lãnh địa sao? Cô còn có thể là ai đc nữa……
Ko đúng….. đó chỉ là cái mà Xeza gọi là ‘những điều nghe đc từ người khác, phán đoán chủ quan của những kẻ ngoài cuộc’….vậy từ thì sâu bên trong con người cô là ai?
Cat đi tới trước gương, nhìn vào đó, nhìn cái khuôn mặt vẫn nhìn lại cô hàng ngày khi soi gương mà cảm thấy thật xa lạ, cứ như đắp lên khuôn mặt quen thuộc một lớp hoá trang dày cộm và cứng đơ vậy. Cat chưa từng nghĩ rằng có một ngày mình lại có cảm xúc như thế khi nhìn chính khuôn mặt này, bộ mặt của mcr, ko phải của cô. Khuôn mặt thật của Cat ko hoàn hảo đến như thế, bản thân cô cũng ko hề giỏi giang tài cán, ko hề mưu mô thủ đoạn như cách mà cô đang làm trong suốt 6 tuần qua, thực ra Cat chỉ là một con nhóc 18 tuổi chả biết gì ngoài sách vở. ko kinh nghiệm thực tế, ko nhạy cảm chính trị, ko thích va chạm phức tạp ngoài xã hội, suốt ngày chỉ ôm lấy giá sách, thích sự đơn giản, tự hài lòng với chính bản thân mình và nếu phải lựa chọn giữa một đám đông với một người thì đương nhiên cô sẽ chọn một người. đc sinh ra bởi mcr nhưng thực chất lại là phù thuỷ…. Vì gia tộc Curytanus có những kẻ ngấm ngầm phá vỡ lời thề nên Nhà vua nhỏ mới bị nguyền rủa, bị biến thành một phù thuỷ để phục vụ Vương quốc, để trả nợ cho gia tộc….đó là những điều mà người ta nói về lời tiên tri, nhưng theo Xeza thì chỉ là phần đầu. đúng rồi, ko ai đc phép tiết lộ toàn bộ lời tiên tri nên mọi lời tiên tri đều ko hoàn thiện….. khoan đã, mình phải trả nợ ư? Mình chưa bao giờ suy nghĩ nghiêm chỉnh về chuyện này vì luôn bị bản năng làm vua thôi thúc ko yên, nhưng nếu số phận của mình đã là như thế thì mình đang làm gì ở đây? Dù là kẻ đc sinh ra dưới tiếng chuông vàng, dù mang tiếng là Nhà vua nhỏ nhưng thực sự mình đc sinh ra để làm kẻ chịu tội cho gia tộc, để đi ở xứ người mà trả nợ thay cho nhà Curytanus chứ đâu có đc làm vua. Cat loạng choạng dựa vào tấm gương, cảm thấy sốc khi chính bản thân mình suy nghĩ như vậy. cô quay trở lại gường thả mình xuống đó, mcr và con người hoà làm một, giờ thì chỉ còn một suy nghĩ duy nhất trong đầu Cat: mình sinh ra ko phải để làm vua. Chết tiệt, thế thì tại sao cái chuông vàng khỉ gió kia lại kêu cơ chứ, ko kêu có phải đỡ phiền phức hơn ko, thế thì Cat sẽ là một kẻ hoàng tộc bị nguyền rủa, sẽ đc nuôi lớn lên và cho tới Vương quốc phục vụ để trả nợ, thế có đơn giản hơn bao nhiêu ko. Nếu chuông ko kêu thì sẽ ko có tranh chấp, ko có nguy cơ chiến tranh, ko có gì cả….mà nếu ko có tranh chấp thì những kẻ chống đối sẽ ko bị lộ mặt, nếu ko có nguy cơ chiến tranh thì những giã tâm sẽ ko đc phơi bày…. Có khi nào chính vì thế mà chiếc chuông vàng mới lên tiếng ko…. đại bộ phận gia tộc Curytanus ko hề phản bội Vương quốc nên mcr mới chưa lâm vào thảm hoạ diệt vong nhưng chỉ một con sâu làm rầu nồi canh, vì vài kẻ nào đó phá bĩnh gây thiệt hại nên Cat mới bị nguyền rủa, mới biến thành phù thuỷ…. Vậy chỉ cần cô hết lòng phục vụ, loại bỏ những kẻ phá hoại là có thể trả nợ cho mcr đc rồi… Cat ngồi sững sờ trên gường, cắm mặt nhìn chằm chằm xuống đất, đơn giản đến khó tin vậy mà trước giờ Cat chưa từng nghĩ tới, cứ chúi đầu làm theo những h.am m.uốn vớ vẩn của lòng tham vô đáy và bản năng. Nhưng những chuyện cô đã làm cũng ko hẳn là vô nghĩa, quan trọng là cách mà Cat sử dụng những chứng cứ đó để làm gì thôi. Ko dùng làm bàn đạp cho đường tới ngai vàng nữa, ngược lại sẽ dùng chúng để hạ bệ những kẻ vớ vẩn ném đá dấu tay, gây thù chuốc oán với Vương quốc. cũng ko đến nỗi nào.
 
Còn chuyện cô thực sự là ai thì có quan trọng đến nỗi Xeza phải nhấn mạnh thế ko nhỉ. Thực sự là cái gì…. Ko phải là mcr thì tất nhiên là phù thuỷ rồi… đúng thế, Cat đã phát triển với tốc độ của một phù thuỷ, chỉ bắt chước mcr bằng phép màu tự nhiên thôi, cô thực sự là phù thuỷ…. Có phải ko nhỉ? Phù thuỷ thì khác mcr ở chỗ nào…. có phép thuật…. yếu hơn, chậm hơn, tuổi thọ ngắn hơn….
Bất giác Cat sờ tay lên mặt mình. bộ mặt này chỉ là đồ giả, chỉ là bắt chước, khuôn mặt của Catarina Luss mới là đồ thật. vậy thì dù Cat có ở đây 5 năm, 10 năm 20 năm hay lâu hơn nữa khuôn mặt này vẫn sẽ ko thay đổi, nhưng khuôn mặt thật thì ko như vậy, nó sẽ già đi theo thời gian. Chính xác đó là những đìêu Xeza muốn nói. Mcr có tuổi thọ dài tưởng như bất tận nhưng phù thuỷ thì ko, tuổi thọ luôn có giới hạn. nếu Cat cứ mải chìm đắm trong cái h.am m.uốn đc làm vua mà lãng phí tuổi xuân ở nơi này thì cô sẽ phải hối hận khi một ngày tỉnh lại, nhìn thấy hình dạng thật sự đã già nua nhăn nhúm của mình. cô sắp bước sang tuổi 19 và mới chỉ có gần 3 năm phục vụ Vương quốc nguyên thuỷ, nếu cứ lần khần ở đây mãi thì chẳng ổn tẹo nào…. khoan đã, bình tĩnh lại, suy nghĩ cho thật kỹ đã….
Catarina Luss lặng lẽ ngồi im như tượng để sắp xếp lại những thông tin mà mình nắm đc trong thời gian vừa qua để có thể đưa ra quyết định chính xác ko khiến mình phải hối tiếc về sau. Cô bé ko biết rằng trông cô lúc này ko khác gì Xeza những khi cậu chàng chìm đắm trong những toan tính riêng để điều khiển mọi thứ theo ý muốn của mình. quan sát và học hỏi là đặc điểm của Cat, áp đặt và thao túng là cá tính của Xeza, có lẽ vì thế mà họ mới hợp nhau như hai nửa của một vòng tròn. Xeza bước ra khỏi nhà tắm với độc một chiếc khăn quấn trên người nói vào sự ngạc nhiên của Cat:
- sao tròn mắt lên như thế, em ko chuẩn bị quần áo cho anh thì a lấy gì mà mặc, đây cũng đâu phải lần đầu e thấy a thế này….
dù cái đầu có hỗn độn đến mấy đi chăng nữa Cat cũng phải phì cười:
- anh hong khô tóc đi, 3 phút nữa sẽ có quần áo.
Cô đi vào nhà tắm, giặt thật nhanh đống quần áo mà Xeza vứt lung tung trên sàn, thổi khô chớp nhoáng, mang ra là phẳng phiu trước cả khi Xeza hong khô tóc.
- suy nghĩ thông rồi hả?
lãnh chúa con dùng gương mặt láu cá, kiêu kỳ khi hỏi câu đó khiến Cat lộn cả máu, muốn phun ra một câu nhát gừng trả đũa nhưng nghĩ sao lại thôi, đáp bằng cái gật đầu đơn giản, Cat đi tới lau tóc cho Xeza.
- e vẫn đang suy nghĩ, có lẽ ko thông suốt đc như a nhưng hi vọng ko còn sai đường nữa….nghĩ xem nên làm thế nào….
Xeza mỉm cười, một nụ cười thật sự made in Xeza, ôm ngang lưng Cat rồi lẩm bẩm:
- tiếp nhận thông tin, xử lý thật kỹ để có đc sự chính xác tuyệt đối, sắp xếp hành động trong đầu, thực hiện với sự nhạy cảm cao độ vì ngoại cảnh luôn thay đổi không ngừng và thường ko theo mong muốn. nếu e phù hợp đc với sự thay đổi liên tục đó thì ván cờ của e đã thành công quá nửa rồi.
Cat thở dài:
- vấn đề chính là ở chỗ xử lý thế nào để có đc thông tin chính xác tuyệt đối và hành động thế nào nếu ngoại cảnh bất lợi vô cùng.
- tuỳ cơ ứng biến.
Xeza toe toét cười khiến Cat muốn cắn cho một phát. Cô làu bàu:
- a cứ ôm thế này sẽ bị ám mùi của e lên người, lát a dùng phép thuật che đi nhé, nếu ko tất cả mcr trong nông trang sẽ biết chúng ta ôm nhau trong phòng đấy.
- ồ, phải, a quên là khứu giác của mcr rất thính, lát a sẽ che…. Nhưng dù thế nào thì Masa cũng là một kẻ rất có tài, e nên cân nhắc kỹ lướng nếu có ý định loại bỏ hắn.
Cat dừng tay, trầm ngâm nhìn vào hư vô. ‘e nên cân nhắc…’ là một lời khuyên ư? Nghĩa là Xeza sẽ để cho Cat tự quyết định mọi chuyện mà ko can thiệp vào nhưng theo anh ấy thì Masa dù có phạm sai lầm cũng nên đc xem xét sao. Hừ, rõ ràng là Xeza thừa biết Cat phải làm thế nào, nên làm thế nào, thế mà ko thèm nói luôn cho cô lại bắt cô phải tự suy nghĩ lấy, tự tìm ra câu trả lời. thế cũng có nghĩa là những chuyện Cat vừa nghĩ ra hoàn toàn chính xác, việc của cô ở đây là nhanh nhanh loại bỏ những cái gai đâm chọc vào Vương quốc rồi trở về bên cạnh Xeza. đột nhiên Cat cảm thấy mình một lần nữa như đc bọc trong đôi bàn tay tuyệt đẹp kia, dù vượt ra khỏi Vương quốc, dù sống trên mảnh đất bao la này cô vẫn ko thể thoát khỏi bàn tay Xeza…vừa độc đoán chiếm giữ, vừa bảo vệ an toàn, thật ấm áp.
- anh biết ko, đôi khi a thật đáng sợ.
Xeza mỉm cười:
- dù e là Catarina Luss hay là Serina Curytanus thì cùng chỉ là vợ a thôi, muốn dắt mũi anh ư? Còn khuya.
- Ôi trời…………

Rafael Leo Xeza chính là kẻ như vậy, áp đặt và thao túng. Nếu ko phải là Xeza, có lẽ ko ai có thể khống chế nổi kẻ sinh ra dưới tiếng chuông vàng này. nếu ko có Xeza, nếu tân lãnh chúa là một kẻ nào đó khác Xeza thì sẽ hình thành một Catarina Curytanus – Nhà vua nhỏ, kẻ sẽ đạp bánh xe số phận lăn xuống dốc, nghiền nát lãnh địa mcr. Xeza ko cầm sợi dây kéo bánh xe số phận nhưng cậu ta sử dụng cái đầu, phép thuật và sức mạnh chính trị của mình để đổi hướng của bánh xe. Cuộc thăm viếng này tới lãnh địa mcr đã cứu lãnh địa khỏi bàn tay chết chóc của Nhà vua nhỏ, đứa trẻ bị nguyền rủa, một đứa trẻ ko hiểu hết đc sự nguy hiểm của chính bản thân mình. bánh xe vẫn đứng trên đỉnh dốc nhưng từ từ quay về hướng ngược lại, nhìn về phía Vương quốc, đó là tất cả những gì Xeza có thể làm để giữ cho số phận vẫn đi đúng hướng của nó. Bánh xe đứng im chờ đợi, chờ cho kẻ vẫn cầm sợi dây bớt lung lạc, chờ hắn quay trở về từ dốc Elen để tiếp tục cầm sợi dây, tiếp tục kéo; dù cho hắn có muốn hay ko, hắn vẫn phải kéo vì đó là số phận của hắn.
Một bóng người mặc áo trùm thong thả đi ra khỏi vùng không gian hút phép thuật của con dốc huyền thoại, trong bóng đêm mịt mù dù có đứng gần cũng chẳng thể nhìn rõ mặt mũi tay chân hắn, thế nhưng trên ngực trái, một đốm sáng xanh chói loà toả ánh hoà quang rực rỡ như ngôi sao xinh đẹp đc ai đó gắn vào.
 
Xeza đang có tâm trạng rất tốt nên có lẽ bữa tối cũng diễn ra suôn sẻ dù cho họ có đề cập đến chuyện gì trong suốt 2h đồng hồ đi nữa. Cat cũng chả hơi đâu mà bận tâm xem họ đã nói những chuyện gì khi mà giờ đây trong đầu cô chỉ có duy nhất một suy nghĩ là làm thế nào để tìm ra những kẻ phá đám và làm cách nào để loại bỏ đc chúng. Do đó phải mãi đến tận khi âm thanh của bữa tiệc đêm vọng tới cửa sổ của toà tháp thì Cat mới dứt mắt khỏi cuốn sổ mà mình ghi chép đc trong suốt 6 tuần qua. Tiếng kèn tiếng sao rộn ràng, tiếng cười nói huyên náo, tiếng hát mềm mại, êm ái….tất cả những âm thanh tươi tắn đó cũng ko thể lôi kéo sự chú ý của Cat bằng thứ mùi thơm ngào ngạt dễ chịu của món thịt nướng ngoài trời theo phong cách mcr. Tẩm ướp những gia vị tuyệt vời nhất từ thế giới loài người, nướng trên vỉ cho vừa chín tới…mọng nước…ngọt lịm…. Cat mở tung cửa sổ, nhảy ào xuống, tiếp đất ko đc gọn gẽ lắm vì hơi nóng vội nên phải chống một tay giữ thăng bằng. háo hức rảo bước nhanh về phía bãi đất rộng vốn thường ngày dùng để tập kết hoa quả mới hái đc trước khi vận chuyển ra khỏi nông trang, nay đã đc dọn dẹp gọn gàng để tổ chức tiệc. dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng Cat vẫn phải ngạc nhiên khi ánh lửa bừng bừng từ những đống lửa trại to làm cô chói mắt, toàn bộ mcr trong nông trang đã tập trung về đây, chơi nhạc, nhảy múa, hát hò quanh những đống lửa; nc, ăn uống bên cạnh những vỉ nướng thịt bốc khói nghi ngút, thơm ngào ngạt. rượu đựng trong các thùng lớn xếp một hàng dài cách đều nhau đủ mọi loại, bên cạnh là vô số cốc vại to như cốc uống bia để ai thích uống loại nào thì tự lấy. tuyệt vời….
- ‘Serina……….’
Manist chạy ào tới, dúi vào tay Cat một cốc rượu nho lớn:
- ‘loại ưa thích của em này, ra đây… còn có cả món thịt đủ loại nữa….’
Có vẻ như anh ta đang rất phấn khích nên lôi tuột Cat ra một góc, nơi Masa, Xeza và vị quản gia ít khi thấy mặt đang đứng bên cạnh một chiếc bếp nướng cổ lỗ sỹ than cháy đỏ rực, trên vỉ, những miếng thịt vàng rộn khẽ rung rung, mỡ sôi lên xèo xèo thơm nhức mũi. Cat cúi chào rồi mặc kệ Masa và Xeza với những câu chuyện xã giao nhàm chán của họ về cách quản lý một tư gia, Cat lật những miếng thịt bóng lưỡng, chọn miếng có dính cả mỡ và ăn từ từ, phần vì nóng, phần vì lễ nghĩa. Manist xúng xính, tíu tít bên cạnh gắp thịt sống đặt lên vỉ, vừa nói líu lo về một cô nàng nào đó anh ta mới gặp vừa gắp thêm thịt chín vào đĩa cho Cat.
- ‘ ah, hnay anh gặp Haru đấy…. e biết chứ, Haru Zenbu.’
Manist nghiêng đầu khi Cat lãnh đạm nhưng có vẻ như Masa khá nhạy cảm với cái tên này nên quay ngoắt lại nhìn em trai mình. Cat liếm môi, vẫn điềm nhiên lật thịt trên vỉ:
- ‘ Haru ấy hả, cái gã nguyên soái phía bên kia, kẻ cầm đầu trong việc ủng hộ Nhà vua nhỏ chứ gì, hắn thì sao?’
Manist có vẻ hơi mất hứng vì thấy Cat quá lạnh nhạt, anh ta lẩm bẩm:
- ‘ko sao cả, hắn có vẻ khoái chí khi thấy quân của Masa bị điều đi nhiều hơn lính của hắn và nói bóng gió về cái gì đó rất khó hiểu như kiểu munikaro…..’
- ‘munikaro kolist riwardan, nghĩa là gieo gió gặt bão, sao anh ngốc thế, ko hiểu hắn nói gì nên chắc ko nói lại đc phải ko.’
 
Manist cười nhạt:
- ‘uh, ko hiểu nhưng a thề với e rằng chính tên đó mới là người đang lo quắn mông lên vì chả có tin tức gì của Nhà vua nhỏ cả, chỉ là hắn dấu đi sự lo âu đó sau cái vẻ ngoài thư sinh yểu điệu thôi. Con nhím chỉ xù lông lên khi sợ hãi, Haru đang thể hiện cho người ta thấy chính xác như vậy.’
Cat thì ko nghĩ như thế nhưng Masa có vẻ hài lòng với nhận định của em trai, có thể chính anh ta cũng đang suy ra rằng vì Haru ko tìm thấy Nhà vua nhỏ nên đâm ra sốt ruột mà đâm nọc chọc bị. Cat hớp một ngụm rượu, nhăn mặt vì rượu quá nặng:
- ‘nếu e là Haru, chắc chắn e sẽ vô cùng thoải mái khi ko tìm thấy Nhà vua nhỏ, tìm thấy thì sao chứ, lại phải giao cho chúa tể hắc ám à? thế thì khác nào giao trứng cho ác.’
- ‘có tìm thấy Haru cũng ko giao Nhà vua nhỏ ra đâu – Masa lạnh lùng xem vào cuộc nói chuyện tưởng chừng như vớ vẩn đó – hắn muốn đưa Nhà vua nhỏ về trong tầm mắt và tầm tay bao bọc của mình thôi vì không yên tâm rằng nếu để đứa trẻ đó lang thang bên ngoài thì nó có thể sẽ rơi vào tay người sói bất cứ lúc nào.’
Cat bật cười, đặt cái đĩa xuống:
- ‘nếu quả thật Haru nghĩ như vậy thì anh ta hơi đáng thất vọng đấy ạ, chẳng lẽ mấy đội quân viễn chinh hùng mạnh tuyệt vời mà anh ta tự hào lại ko bằng đội quân người sói ô hợp của chúa tể hắc ám. Haru đã bỏ bao công sức ra tìm nhưng vẫn ko tóm đc Nhà vua nhỏ, chả nhẽ chúa tể lại có đc….trừ khi Nhà vua nhỏ cố ý để cho chúa tể tóm vì lợi ích của Lãnh địa, còn nếu ko… mà theo e thì đứa trẻ đó chưa đủ khôn ngoan để nghĩ xa đc như thế đâu cho nên khi bị săn đuổi, nó vẫn sẽ có phản xạ tự nhiên là bỏ chạy dù cho nó có biết hay ko biết kẻ đi săn. Nó là ai? là đứa trẻ bị nguyền rủa, là kẻ đc chiếc chuông vàng huyền thoại chọn cơ mà, nó mà ko có khả năng tự bảo vệ mình thì thật đáng thất vọng.’
Cat đặt chiếc kẹp để lật thịt nướng xuống, mặc cho phản ứng của Masa và Manist, cô rút chiếc chuông nhỏ ra rung lên 2 hồi ngắn. Xeza lên tiếng khi thấy Masa trầm tư nhìn Cat chòng chọc như đang cân thử xem não cô bé nặng bao nhiêu.
- ‘ngài có cô em họ thật sắc sảo’.
- ‘à vâng…. Đúng vậy, đúng vậy…’
 
Tự dứt mình ra khỏi dòng suy nghĩ, Masa đề nghị đưa Xeza đi xem lò rèn mà anh ta đã bỏ nhiều công sức và tiền của ra để đầu tư, hình như a ta ko muốn Xeza nghe thêm điều gì từ hai đứa e ngốc nghếch cứ nói thẳng tuồn tuột mọi chuyện của thế giới mcr trước mặt người lạ. Xeza gật đầu ngay ko do dự. họ vừa đi khỏi thì Manist đã xì xèo với vẻ mặt thích thú:
- ‘thấy hắn ko Serina, hắn là Rafael Leo Xeza nổi tiếng gian ngoan xảo quyệt đấy, tin đc ko, 20 – 21 tuổi mcr chỉ là một đứa trẻ, thế mà hắn rời non lấp bể, một tay che trời…. chà chà…. Masa mà móc ngoặc đc với hắn thì Haru chỉ còn nước khóc.’
Cat thở dài chán nản:
- ‘anh tin rằng hắn lợi hại thế sao? Em thấy hắn chỉ là một tên kiêu ngạo, ẻo lả với cái lưỡi dài ba tấc thôi.’
Người hầu của Cat nhẹ nhàng đi nhanh tới, hai tay cầm một cốc nước với vẻ cung kính cứ như cái cốc quý giá hơn cả sinh mạng mình vậy. Cat đón lấy cốc nước và gật đầu ra hiệu cô ta có thể đi, hớp một ngụm, cô nhăn mặt vì liếc thấy cái miệng đang trề ra của Manist:
- ‘sao chứ? Phản ứng kiểu gì vậy? e nói sai à?’
- ‘ko – Manist chỉnh lại vẻ mặt – ngoài Masa ra thì e chê bai những kẻ khác ko tiếc lời mà a chưa thấy em khen ai bao giờ, có cần phải tiêu cực quá thế ko?’
Tiêu cực ư? Có sao? Hừ, mà có cũng đâu ảnh hưởng gì đến ai, Cat chỉ thấy sao nói thế thôi, nhất là khi mcr trong cô lại ngang tàn khó bảo đến thế. Manist hớn hở vẫy mấy người bạn của anh ta và chạy ù ra chỗ họ khi Cat lắc đầu tỏ ý ko muốn nhập hội. Cat ngồi ghé xuống một chiếc ghế gỗ để bên cạnh bếp nướng, cảm thấy ko muốn ăn nữa phần vì mcr ăn ko đc nhiều phần vì Manist đề cập đến kẻ mà cô luôn để mắt tới từ khi bắt đầu điều tra về những chuyện xoay quanh tranh chấp Nhà vua nhỏ giữa hai phe phái. Từ phe của Masa nhìn sang, Haru tuyệt nhiên ko có một vết nhơ nào trong lý lịch, trong quá trình thăng tiến từ lính quèn lên nguyên soái. Xuất thân trong một danh gia vọng tộc, gắn bó với quân đội viễn chinh suốt 300 năm đầu đời, thăng tiến dần dần và chính thức trở thành nguyên soái 150 năm trước, khi người tiền nhiệm từ chức vì tuổi tác đã cao, Haru đc biết đến như một nhà thông thái hơn là một chiến binh. Tranh vẽ anh ta tràn ngập khắp nơi nên Cat nghĩ mình có thể nhận ra Haru ngay nếu tình cờ gặp anh ta ở đâu đó: tóc dài chấm gót buộc gọn sau gáy, mắt ko nhỏ nhưng dài rợp dưới hàng mi cong vút tạo nên một vẻ đẹp nữ tính ấn tượng khó phai. Người ta nói rằng nếu ai đó bị Haru liếc mắt đưa tình thì chắc cả đời sẽ ko bao giờ quên đc cái nhìn đó, đôi mắt hút hồn người, đánh cắp trái tim của ko biết bao nhiêu cô gái. Nhưng Cat chưa từng gặp Haru nên ko biết cái nhìn đó là như thế nào, vì vậy có hai điều khiến cô ấn tượng nhất, một là ngay cả Masa cũng ko nắm đc vết đen nào trong quá khứ của Haru vì có thể anh ta thực sự ko có điểm yếu, cũng có thể anh ta quá tài giỏi đến nỗi không ai tìm ra nổi những thứ đó; hai là câu nói nổi tiếng của anh ta về phương thức lãnh đạo của một nhà cầm quyền: ‘vắt chân trên hố xí’. Tức là vắt chân chữ ngũ khi đang ngồi trong nhà xí đi vệ sinh, câu này có nghĩa là dù cho có đang làm những việc thô tục trong những nơi bẩn thỉu đáng xấu hổ thì vẫn phải giữ đc phong thái ung dung, tao nhã đúng chất quý tộc cao quý để nếu người khác có thoáng nhìn cũng chẳng biết đc rằng thực chất mình đang làm gì. Cat mỉm cười, cô luôn cười khi nghĩ đến câu nói đã khiến cho danh tiếng của Haru nổi như cồn trong cái thời điểm mà phép lịch sự và lối cư xử kiểu cách thái quá đang thịnh hành trong Lãnh địa mcr. Câu nói tuy đc diễn giải như thế nhưng thực chất lại chỉ là một lời châm biếm trong lúc Haru chướng tai gai mắt vì thấy sự giả tạo thái quá của xã hội thượng lưu mà thôi, ý anh ta là ‘đang đi ỉ a mà còn làm trò’.
 
Rồi đột nhiên nụ cười tắt lịm trên đôi môi Cat, cô từ từ đứng dậy, đi về phía tháp của mình khi nhận ra điều mà cô chưa để ý từ đầu đến giờ vì còn mải ăn thịt nướng. Haru là thượng cấp trực tiếp của Rury và 20 mcr viễn chinh đã hộ tống Cat tới nơi này, Manist đã gặp Haru sau khi vừa tiếp xúc với Cat, nếu trên người Manist có mùi của Cat, nếu bên cạnh Haru có một trong số 20mcr viễn chinh đó, hoặc tệ hơn là có Rury thì sao?.... bọn họ sẽ nhận ra ngay mùi hương của cô trên cơ thể Manist, thậm chí là mùi còn sót lại trên tờ lệnh. Đầu Cat căng ra như dây đàn. Quan trọng nhất chính là tờ lệnh đó, nó đc chuyển cho Haru khi 100 lính đc giao ra, rồi từ tay Haru, đc đóng dấu rồi chuyển tiếp tới nơi quản lý trực tiếp những người lính đó để bắt đầu chia đội chờ nhận nhiệm vụ…. giả sử nếu Rury và cả 20 mcr viễn chinh kia đều rời khỏi Lãnh địa rồi thì may chăng Cat còn chưa bị lộ nhưng điều đó ít khả năng lắm vì khi họ đã nỗ lực tìm Nhà vua nhỏ thì những kẻ biết mùi của Nhà vua nhỏ sẽ đc chia ra khắp nơi để tăng tỉ lệ thành công. Cat chạy nhanh về phía tháp, nhún chân đạp lên tường, nhảy ào qua cửa sổ, đóng sập nó lại, thả mình xuống gường ngồi thần ra suy nghĩ. Có thể Haru đã biết, cũng có thể chưa nhưng sớm muộn gì cũng biết…. chừng nào Xeza còn ở đây thì chắc Haru còn chưa hành động, anh ta sẽ đợi cho đến khi khách về rồi mới đem chuyện bê bối của nhà ra để xử lý. Đầu Cat ong lên như có ai đó gõ vào, có phải vì phát hiện ra Cat đang ở nông trang nhà Masa nên Haru mới thốt ra cái câu gieo gió gặt bão đó, mới xù lông nhím lên, mới sốt ruột. anh ta đang sợ đêm dài lắm mộng, sợ Masa có thể xuống tay sát hại Nhà vua nhỏ bất cứ lúc nào. Cat ôm đầu, tất cả chỉ là giả thiết, chỉ là giả thiết…. nhưng cô vẫn phải chuẩn bị tâm lý, chuẩn bị kỹ càng mọi suy nghĩ và hành động để ứng phó nếu Haru đem người tới đây lục soát đòi đưa cô về hoàng cung. Trốn thì dễ thôi, chỉ cần xoá hết mùi hương của mình trong nông trang, làm cho mình vô hình, nén mùi cơ thể lại khi quân của Haru tới và ngồi im một góc nào đó chờ đợi cho đến khi bọn họ tìm chán ko thấy mà bỏ về là xong. Nhưng trốn đc lúc này chứ ko thể trốn mãi, rồi thì những manh mối từ Masa cũng sẽ cạn dần, rồi thì Cat cũng phải rời đi để bắt đầu những hướng điều tra mới để có đc thông tin chính xác tuyệt đối về cái gọi là tội ác, phản bội, phá hoại…. làm thế nào thì phù hợp với ngoại cảnh đây, làm sao để ko bỏ lỡ cơ hội tốt mà số phận tạo ra cho mình đây… Cat nằm xuống gường, phong toả căn phòng bằng bùa bảo vệ cực mạnh và kéo chăn đắp.
 
Choàng tỉnh giấc giữa đêm khuya vì nghe tiếng chuông gọi của Masa, Cat bật dậy vơ chai rượu tu một hơi cho tỉnh táo rồi nhảy khỏi cửa sổ chạy vào lâu đài. Đã 2h sáng, bữa tiệc có lẽ đã tàn, xa xa chỉ còn vọng lại tiếng đàn êm dịu và những tiếng rì rầm trò chuyện nho nhỏ của một số ít người. cửa phòng làm việc của Masa để hé, Cat từ từ đẩy nhẹ cửa đi vào, đóng lại sau lưng mà vẫn chưa xác định đc Masa ở đâu trong căn phòng tối đen ko chút ánh sáng. Đứng im một lát điều tiết mắt quen với bóng tối, Cat nhận ra Masa đang ngồi trên ghế bành đặt tay lên ly rượu nhưng hình như chẳng có ý định nhấc lên. Cô đi vào:
- ‘a gọi e ah?’
Masa ko trả lời, cứ ngồi như pho tượng đá. Vì ko thấy đc vẻ mặt của hắn trong bóng tối nên Cat hơi căng thẳng, cô bước tới giá nến, bật lửa châm nến lên:
- ‘Masa, có chuyện gì đã xảy ra vậy?’
Ánh sáng toả ra từ cây nến soi tỏ khuôn mặt trầm ngâm tư lự của tên nguyên soái mcr, hắn xoay xoay ly rượu trên bàn, vẫn ko trả lời nhưng ko phải vì mải chìm đắm trong thế giới riêng tư hay gì khác mà vì chưa biết phải nói sao. Cat kéo ghế ngồi xuống chờ đợi. đôi mắt xanh kia phản phất cái nhìn mông lung thể hiện sự phân vân hiếm khi thấy ở con người tàn nhẫn đó, trán hơi nhăn lại, miệng ngậm chặt, hẳn là suy nghĩ trong đầu Masa bây giờ khá quan trọng nhưng lung tung lộn xộn chả đâu vào với đâu. Sau nhiều phút đồng hồ ngồi im như tượng, Masa lên tiếng:
- ‘ ta đã coi thường phù thuỷ…..,cho đến khi gặp Rio…..’
Gặp Rio ư? Masa gặp ông nội của Xeza lần đầu tiên là vào khi nào mới đc chứ. Cat thắc mắc nhưng cô ko hỏi mà chờ đợi, chờ những lời lẽ rời rạc như đang hồi tưởng về quá khứ của tên nguyên soái kín kẽ chả bao giờ muốn chia sẻ điều gì với ai.
- ‘ hồi đó cậu ấy vẫn chỉ là một thiếu niên, thậm chí còn ít tuổi hơn Xeza bây giờ….’
ồ, vậy là hơn 50 năm về trước, có thể là 60 năm chăng, lúc đó có lẽ Masa chưa phải là nguyên soái.
- ‘ Xeza giống như một bản sao xấu xa của Rio vậy….các nc khó chịu, khó đoán, khó chấp nhận. cuộc đời ta đã thay đổi hoàn toàn kể từ sau cái đêm Rio tiết lộ cho ta một phần của lời tiên tri về xã hội mcr thời đó, chỉ một phần nhỏ thôi nhưng khiến ta như hổ thêm cánh, cứ tiến lên, tiến lên mãi và đạt đc địa vị mà khi mới rời khỏi nhà ra ngoài lập nghiệp ta ko bao giờ giám mơ tới….. cái chết của Rio là một cú sốc lớn đối với ta….’
Sốc ư? Vì ngươi mà ta mới bị thất lạc trên đường tới Vương quốc nguyên thuỷ, vì ta biến mất nên ông nội Xeza mới đổ bệnh vì lo nghĩ nhiều, ngươi cũng biết phải ko. Nói cho cùng thì chính vì ngươi và những hành động điên rồ của ngươi nên ngài Rio mới ra đi nhanh chóng đến như vậy, cũng biết lỗi cơ à? hay vẫn cho rằng mình đúng và đổ lỗi cho kẻ khác?
- ‘ sau hơn nửa thế kỷ, đêm nay, cháu trai của cậu ấy lại mang đến cho ta một lời tiên tri khác…’
Cái gì? Xeza tiết lộ một phần của lời tiên tri khác cho Masa ư? Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy? Masa, kẻ chống đối Nhà vua nhỏ, kẻ đã ra lệnh giết Cat khi còn nằm nôi lại đc chính người chồng mới cưới của cô tiết lộ cho một lời tiên tri ư? Cat ko thể im lặng đc nữa, cô hỏi nhẹ:
- ‘tin tốt hay tin xấu?’
Khoé miệng Masa nhếch lên:
- ‘e lúc nào cũng phản ứng ko như dự đoán….để xem….đối với ta thì đó ko hẳn là tin tốt, nhưng nếu đó là số phận của ta thì nó là tin tốt với Haru.’
Tin tốt với Haru ư? Tức là vì lời tiên tri mà kế hoạch nhòm ngó ngai vàng của Masa phá sản à? suy nghĩ đó loé lên trong đầu Cat nhanh đến nỗi cô ko kịp điều chỉnh ánh mắt và khuôn mặt mình. Masa phẩy tay:
- ‘cái gì thế, a ghét nhất khuôn mặt đó, a ghét bị nhìn thấu vì thế lần sao hãy giả bộ ngây ngô ko hiểu đi.’
- ‘nếu a muốn thế thì nc với Manist ấy.’
Cat bĩu môi. Tên nguyên soái bật cười chà ngón tay lên môi. Thấy hắn có vẻ dễ chịu, Cat hỏi kiểu nửa vời làm như chả quan tâm lắm:
- ‘thế anh tính sao, làm theo lời tiên tri hay ko?’
- ‘à thì….thực ra theo lời tiên tri thì a chẳng cần phải làm gì cả, cứ là chính mình, thuận theo tự nhiên….có lẽ thế.’
 
Cat nhìn qua chỗ khác và lẩm bẩm:
- ‘ko làm gì cả….thuận theo tự nhiên nhưng lại có đc thứ khiến a tương đối hài lòng ấy à? lạ nhỉ, ko giống anh tẹo nào, nếu lời tiên tri nói về thứ a sẽ đạt đc mà ko phải làm gì cả nhưng chưa hài lòng về vị trí đó thì tại sao a ko tiếp tục hành động để có đc cái mà mình thực sự rất hài lòng?’
Một tia sáng lạ loé lên trong đôi mắt Masa, anh ta cười nhạt và kết thúc câu chuyện:
- ‘e ko hiểu rồi, cho dù có hàng trăm con đường: lớn, nhỏ, nguy hiểm, an toàn, thương đau hay hạnh phúc… thì đích đến cuối cùng cũng chỉ là nơi mà lời tiên tri nói tới thôi. Vậy thì tại sao ta ko chọn cho mình hướng đi dễ dàng nhất và vui vẻ nhất là chấp nhận hiện tại, hành động như chính bản thân mình và cứ để cho mọi việc xảy ra tự nhiên. Vừa ko mất mát, vừa ko phải toan tính mà kết quả thì vẫn vậy. đó chính là cái gọi là số phận.’
Cat thở dài, nói giống y chang Xeza. càng chống lại những lời tiên tri thì càng bị chúng trói chặt và đến cuối cùng kết quả cũng ko thể khác đi đc. giống như số phận của Cat đây, sinh ra dưới tiếng chuông vàng nhưng ko đc làm vua mà phải đi phục vụ để trả nợ. dù có lượn lờ khắp nơi, trôi nổi bốn phương trời thì cuối cùng cũng vẫn phải trở về Vương quốc mà thôi. Cat biết rõ tâm trạng bối rối và hụt hẫng hiện giờ của Masa nhưng lại thấy vui mừng vì điều đó. Anh ta nhắm đến ngai vàng, nếu lời tiên tri nói rằng a ta ko thể nào đạt đc nó dù cho có làm trời làm đất gì đi chăng nữa thì quá tốt. Masa sẽ dừng những hành động chuẩn bị của mình lại, sẽ ko có tranh chấp, chiến tranh hay gì khác khi mà nguyên soái từ bỏ ý định lật đổ Nhà vua, giết chết Nhà vua nhỏ để chiếm lấy cái địa vị cao quý đầy quyền lực kia. mọi sự chuẩn bị từ trứơc tới nay của Masa sẽ đổ xuống sông xuống bể khi kế hoạch trở nên ko cần thiết nữa, a ta giờ chỉ như một con mèo già gương vuốt cùn để ra oai mà thôi chứ chưa chắc đã còn nguy hiểm. vậy thì điều đáng quan tâm bây giờ là vây cánh của Masa, những kẻ chống lại Nhà vua nhỏ, những kẻ phá hoại Vương quốc. Cat thổi tắt nến khi thấy nguyên soái có vẻ như ko muốn nói gì thêm nữa, cô ra khỏi phòng, đóng cửa lại. hay thật đấy, chỉ bằng vài câu nói và một lời tiên tri Xeza đã biến một con hổ đói thành chú mèo hoang vô hại, có phải vì đã biết trước rằng Masa ko đáng để bị tiêu diệt nên Xeza mới khuyên Cat cân nhắc kỹ khi điều tra anh ta? liệu a ta có đóng vai trò quan trọng nào đó ko thể thiếu đc trong sự tồn tại và phát triển của Lãnh địa ko? Đau đầu nhỉ.

Xeza rời khỏi nông trang vào chiều ngày hôm sau khiến Cat cảm thấy bồn chồn bất an ko yên dù rằng Haru và vây cánh của anh ta ủng hộ Nhà vua nhỏ, dù họ ngoài mặt muốn bảo vệ cô nhưng ko biết thực chất bên trong thì như thế nào. Masa ko nhận ra những biểu hiện khác thường của Cat vì chính bản thân nguyên soái cũng chìm đắm trong những toan tính của mình, ko phải là suy nghĩ mông lung nữa mà hắn đang thực sự nghiêm túc tính toán. Có lẽ trong quá trình xây dựng lực lượng Masa đã tạo nên ko ít những tay chân khó điều khiển, khó xử lý, những kẻ tham lam, háo danh, ưa tiền bạc…nên giờ khi ko cần đến chúng nữa thì việc giũ bỏ phải hết sức khôn khéo nếu ko sẽ bị chính bọn chúng quay lại cắn trả. Hừ, mớ bầy hầy của anh ta thì mặc kệ anh ta đi, Cat sẽ ko can thiệp vào nếu chuyện đó ko rùm beng lên. Có thể tạm gác Masa lại để nghiên cứu kỹ lưỡng những kẻ khác đã.
Đêm hôm đó, Cat bừng tỉnh giấc giữa chừng và bật giậy khỏi gường, chộp lấy chiếc túi ko đáy mới chế tạo bằng phép thuật vô hạn của mình, đeo vào thắt lưng, lôi cuốn sổ dấu lẫn trong đống sách linh tinh yếm bùa cho nó nhỏ lại, nhét vào túi áo trong rồi ngồi xuống bên cửa sổ chờ đợi. có cái gì đó vừa chạm vào hàng rào phép thuật cô đã giăng quanh nông trang. Và chỉ 3s sau khi Cat yên vị bên cửa sổ, hơn 20 chiến binh phóng vọt từ phía cổng vào, đáp xuống trước cửa lâu đài trước khi tiếng kẻng báo động vang lên chói tai. Nông trại im lìm trong đêm tối, rồi vài giây sau trở nên náo loạn với những tiếng hô giục quân từ cổng, từ các chòi canh, từ đấu trường và trại lính tại gia phía sau lâu đài. Các chiến binh trong lãnh địa đổ hết cả ra bao vây lấy 20 kẻ đang đứng trước cửa lâu đài nhưng hình như điều đó ko có ý nghĩa gì, hình như nông trại đã bị bao vây bởi cả một đội quân hùng hậu. Masa ra khỏi lâu đài trong bộ dạng ngạc nhiên ko thể dấu đi đâu đc, trong ánh lửa bập bùng từ những ngọn đuốc mới đc đốt lên, bộ mặt nguyên soái nhăn nhúm lại khi trông thấy kẻ cầm đầu đám quân đó. Tiến về phía Masa, tên cầm đầu giơ ra một tờ lệnh đỏ rực, lệnh từ hoàng cung, chỉ để Masa có thời gian lướt qua tờ lệnh đó, hắn nói lạnh lùng:
- ‘ lục soát….’
20mcr phía sau hắn toả ra bốn phía trong sự ngạc nhiên của lính bảo vệ nông trang, ko còn kẻ nào che tầm mắt, Cat nhận ra người đang hiên ngang đứng đối diện với Masa bất chấp cơn giận điên cuồng đang lớn dần lên trong mắt nguyên soái. Tóc dài chấm gót đen mượt như nhung buộc gọn sau gáy, Haru Zenbu, nguyên soái còn lại của Lãnh địa mcr, đàn anh của Masa, kẻ đã ngồi yên vị trên nửa quân đội còn lại hơn 150 năm nay, tuy chỉ nhìn đc sau lưng nhưng cũng đủ để thấy khí thế ngất trời của kẻ đối đầu. Haru đang đứng với tư thế sơ hở nhất, lỗi cơ bản mà mcr ko bao giờ phạm phải, hai chân anh ta dạng ra cách khá xa nhau, tay chắp sau lưng, để toàn thân sơ hở chẳng giống một chiến binh tẹo nào nhưng lại tạo ra dáng dấp oai vệ khác thường. mcr ko bao giờ đứng như thế, một chiến binh luôn luôn đứng với hai chân chụm lại gần nhau, thậm chí chạm nhau để sẵn sàng cho một cú nhảy bất cứ lúc nào nếu bị tấn công hoặc tấn công kẻ khác. Thời gian để Haru đổi tư thế sẽ đủ cho kẻ thù kết liễu a ta ngay lập tức nhưng điều đó chứng tỏ rằng tên nguyên soái này là kẻ đội trời đạp đất chả sợ cái quái gì ngay cả khi đứng đối diện với kẻ thuộc phe kia. Cat nghe thấy tiếng mở cửa toà tháp của mình, cô thôi nhìn Haru mà nhìn ra cửa chờ đợi. chỉ vài giây sau, ánh sáng từ ngọn đuốc đã rọi vào khe hở, mcr bên ngoài nín thở, có lẽ hắn là một trong số những kẻ của đội quân viễn chinh áp tải Cat, hắn biết mùi của cô, biết Nhà vua nhỏ đang ở trong đó nên cần thêm vài giây trước khi gõ nhẹ lên cửa và mở nó ra. Cat lấy tay che mặt vì ngọn đuốc cháy bừng bừng chói mắt, cô ko nhìn rõ mcr kia, chỉ biết rằng hắn quỳ một gối xuống ngay cửa ra vào và huýt gió. Haru ngẩng phắt lên nhìn về phía cửa sổ toà tháp, Cat thoáng thấy bóng của những mcr khác vọt tới từ nhiều hướng, chạy bổ lên toà tháp đứng chặt cả lối đi. Cũng như tên đầu tiên, bọn chúng chẳng nói chẳng rằng, quỳ rạp cả xuống cho đến khi giọng Haru vang vọng trong đêm tối:
- ‘hãy mời Nhà vua nhỏ xuống.’
 
Cat nhìn xuống dưới, trông thấy hai mắt Masa mở lớn như muốn lọt khỏi tròng, cơ bắp gồng lên chống chọi với cơn thịnh nộ hãi hùng. Cat mở cửa, nhảy thẳng xuống trước mặt Haru, với khoảng cách gần như thế này cô có thể thấy đôi mắt đc ca ngợi là kiệt tác của tạo hoá. Ko nhỏ, ko lớn nhưng dài và có đuôi mắt, rợp dưới hàng lông mi cong vút tuyệt đẹp với cái nhìn âu yếm thường trực kể cả khi khuôn mặt kia đang thể hiện sự kiêu ngạo, lạnh nhạt. Masa nghiến chặt răng, như kẻ bị chính người thân của mình phản bội, mắt gián chặt vào Cat ko tin nổi chuyện đang diễn ra trong nhà mình. Haru tiến tới khi những mcr hộ vệ lần lượt nhảy xuống đứng phía sau Cat, anh ta cúi người rất thấp, chỉ khẽ nâng bàn tay Cat lên một chút và hôn lên đó cung kính như với đấng sinh thành.
- ‘mừng là ngài ko sao thưa đức vua nhỏ của tôi…’
Giọng nói thì thầm với nụ cười trên đôi môi xinh đẹp khiến Cat nhận ra rằng hình như mình đã lo lắng thái quá. Tiện tay lấy luôn tờ lệnh Haru đang cầm, Cat đưa ra ánh sáng để đọc. là lệnh lục soát nông trang của Masa vì nghi ngờ hắn giam giữ Nhà vua nhỏ, lệnh do chính Nhà vua viết tay, ký và đóng dấu.
- ‘cái quái gì…. – Masa nói ko thành tiếng – Serina….có gì nhầm lẫn ở đây….’
Cat đưa mắt nhìn kẻ vẫn coi mình là em họ, cô muốn nói nhưng ko thốt nên lời vì trong đôi mắt đỏ ngầu kia, một thứ gì đó thật khó chịu khiến cô cảm thấy mình giống một tên phản bội vậy. Haru cười nhạt:
- ‘ngươi gặp rắc rối lớn rồi nguyên soái Masa – rồi Haru ra lệnh cho quân của mình – đưa nguyên soái về cung cùng chúng ta, chắc chắn Nhà vua sẽ rất vui mừng khi đc gặp kẻ đã giam giữ Nhà vua nhỏ.’
Haru vẫy tay, hai mcr khiêng một chiếc kiệu gỗ lớn chạy vào, anh ta nói nhẹ nhàng:
- ‘mời ‘tiểu vương’….’ (một cách gọi cũ chỉ dùng khi các Nhà vua nhỏ còn bé, lớn lên một chút sẽ gọi là ‘tân vương’. Các mcr hiện tại ko gọi như thế nữa nhưng vì Haru cũng là một kẻ thuộc thế hệ cũ, khá lớn tuổi (gần 500 tuổi) nên vẫn quen dùng ngôn ngữ cổ đc cho là tôn kính và quý phái hơn).
Cat lên kiệu mặc dù không hề khoái chút nào, lên chỉ để tránh ánh mắt oán trách như thiêu đốt của Masa, lên để có thời gian suy nghĩ xem tại sao mình lại bị ánh mắt đó khiến cho cảm thấy tội lỗi. tại sao ta phải thấy có lỗi với kẻ đã ra lệnh giết ta. yên vị trong chiếc kiệu chật hẹp, Cat hé mắt nhìn ra ngoài. Chẳng có kẻ nào giám đụng vào Masa nhưng khi Haru ra lệnh khởi hành, Masa vẫn tự giác đi sau Haru, mắt nhìn xuống đất. Cat có thể đoán đc những gì tên nguyên soái đó đang nghĩ trong đầu, hắn sẽ nhanh chóng chấp nhận sự thật rằng Cat là Nhà vua nhỏ, đi theo hắn vì tự hắn muốn thế, hắn sẽ tự làm thoả mãn mình khi suy ra một loạt hệ quả theo sau về tính khí, sức mạnh và tầm hiểu biết của Cat. Vì sao một con nhóc lại có thể mạnh mẽ, ngang tàn và thông minh đến đáng sợ như vậy, vì nó là Nhà vua nhỏ, là kẻ đc chọn, kẻ bị nguyền rủa, là cái đồ chẳng ra làm sao, ko phải mcr cũng chả phải phù thuỷ, vì nó có phép thuật. Masa ngẩng đầu lên nhìn chòng chọc vào kiệu. đó, thấy chưa, Cat đã đúng mà, đôi mắt hắn đã thay đổi, hắn đã chấp nhận và giờ có lẽ đang nghĩ ra điều gì đó hợp lý để đối đáp khi phải tới hoàng cung. Cat đã ko nghĩ xa đến thế, ko nghĩ rằng Masa bị bắt theo ngay lập tức, cũng ko nghĩ đến những hình phạt dàng cho hắn khi mang tội danh giam giữ Nhà vua nhỏ, cái tội lỗi mà hắn ko hề thực hiện. đứng trên cương vị của kẻ cầm đầu phe chống đối, giam giữ Nhà vua nhỏ ko phải là tội nhỏ. Làm thế nào đây…..làm thế nào với hắn mới là đúng? Lời khuyên của Xeza vang vọng trong đầu Cat, ước gì thời gian ngừng trôi để cô có thể suy nghĩ kỹ hơn, ước gì cái nhìn oán trách kia đừng có đeo bám lấy Cat. Có khi nào Masa ko phải là kẻ trực tiếp ra lệnh truy sát Nhà vua nhỏ ko? Có khi nào hắn chỉ là kẻ bị nghi ngờ nhiều nhất ko, vì thực ra vụ đó đã chìm vào quên lãng ko thể điều tra rõ ràng ra đc, vì nghi ngờ vẫn mãi chỉ là nghi ngờ mà thôi. Nếu hắn ko có lỗi, ko làm gì quá đáng với Cat thì hắn mới có quyền oán trách cô lừa hắn. nếu hắn oán trách cô lừa hắn thì tức là hắn ko làm gì có lỗi với cô, hay ít ra là ko hề muốn tứơc đi sinh mạng của cô như những cáo buộc mà người ta dồn hết lên đầu hắn. đuổi đi so với truy sát lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, với một Masa tin tưởng tuyệt đối vào những lời tiên tri, thật khó tưởng tượng ra rằng hắn lại muốn đi ngược lại với những điều do chính Rio nói. Bị nguyền rủa, phải phục vụ Vương quốc….dĩ nhiên là phải đi rồi…. đuổi đi để nhanh chóng thực hiện chính xác lời tiên tri khác hoàn toàn so với việc sai người truy sát.
 
Cat tự cười chính bản thân mình, chỉ vì một ánh mắt mà giám đặt ra giả thiết đi ngược lại với mọi chứng cứ mình thu thập đc từ trước đến nay. Nhưng mắt rồng đã khẳng định, ko nhìn thấy thì thôi, nhìn thấy là phải chính xác. Tâm lý của những kẻ có tri thức thật đơn giản, nếu ko làm gì có lỗi với người ta thì tự nhiên sẽ sinh ra oán trách khi người ta lừa dối mình, dù khôn ngoan hay ngu đần, dù là động vật bậc cao hay chỉ là những con vật ngu ngốc ít suy nghĩ đều sẽ có phản xạ tự nhiên như thế. Hắn ko có lỗi, hay ít ra thì hắn nghĩ rằng hắn ko có lỗi. chuyện này phải xem lại từ đầu rồi, phức tạp thật.
 
Quay lại
Top Bottom