Dòng hồi ức của tớ về cậu...
Từ ngày cậu bước vào lớp với cái balo cực kì... nam tính?!, bộ quần áo đậm chất tomboy cùng cái mái tóc dài rất chi là tương phản, tớ đã có một cảm giác kì lạ. Tớ không thể nhớ được rõ nữa, nhưng vì là người khá e dè nên ngại bắt chuyện và tớ cũng ít khi làm quen với mấy bạn cá tính ^^. Tớ bảo cậu cá tính mạnh, cũng không hẳn, vì đôi mắt cậu hiền khô à, nụ cười dễ mến của cậu khá là có duyên (tớ để ý mấy boy bàn trên có vẻ rất hứng thú, hí hí ^^). Cậu hơn tuổi tớ, nhưng tớ vẫn xưng hô như bạn bình thường, sau bao nhiêu cố gắng nỗ lực, tớ đã được xếp lên ngồi cùng nhóm với các anh chị lớn tuổi , nhưng tớ không thấy thoải mái lắm khi phải câu nệ cách xưng hô, chả tự nhiên gì cả. Tình cờ làm sao cậu lại được xếp ngồi cạnh tớ (một con bé vì quá đặc biệt nên chả ai dám ngồi cạnh), cậu nhảy ton tót đến bên tớ, quăng cái cặp vào đấy và chui ngay vào chỗ trong cùng ngồi. Dù khá lạ lẫm nhưng tớ bắt đầu thích cậu từ lúc ấy, thẳng thắn tự nhiên (mặc dù tớ hông có thích ngồi ngoài Ọ x Ọ).
Cậu làm quen với tớ khá nhanh, tớ cũng ngạc nhiên đấy! Tớ còn tưởng cậu “chảnh” cơ... thật sai lầm, sai lầm! Không biết từ lúc nào ta chơi thân với nhau lắm lắm, tớ chỉ hóng cho đến thứ 2 và thứ 6 để được gặp cậu. phần lớn cậu đều là người mở đầu câu chuyện, tám từ trên trời xuống dưới đất, tớ chỉ ngồi bên cạnh pha trò, thỉnh thoảng cười một cái, hầu hết là im lặng nghe cậu thao thao bất tuyệt. Nhưng từ khi gặp cậu, tớ đã biết thế nào là “chém gió siêu phàm”?! rồi cậu cho tớ xem những bức vẽ của cậu, chúng rất đẹp, trông y như thật vậy. Tuy nhiên tớ là chuyên gia vạch lá tìm... trứng sâu =.= nên tất tần tật bao nhiêu lỗi là tớ moi hết ra. Cậu không buồn mà còn vui nữa, vì chưa từng có ai lại góp ý với cậu thẳng thắn như vậy. Òa, và tớ nghiễm nhiên trở thành editor cho cậu, sửa và check lỗi tranh cho cậu (nếu sửa về lên màu tớ còn làm được chứ vẽ xin bó tay =.=) . Cậu còn chia sẻ là cậu rất thích Tiếng Đức và toàn đi học lén :v. Vì cậu muốn đỗ một đại học Mỹ Thuật danh tiếng ở Đức và cũng vì bạn trai cậu có gốc là người Đức, sau này sẽ sang đó định cư! (chắc tại cái thứ 2 nhiều hơn =.=). Tớ đã chứng kiến bao nhiêu lần cậu vui, cậu buồn, nào là việc bạn trai đòi chia tay vì không muốn làm ảnh hưởng đến việc học của cậu, cậu là một đứa Chuyên Sinh, tuy không thích nhưng ba mẹ vẫn ép cậu đi theo con đường ấy, cậu không thể bỏ dở việc học Sinh mà chuyển qua học Tiếng Đức được. Và anh ấy sẽ chuyển hẳn sang đó ít lâu nữa, cậu không thể đi theo được. Cậu đã nói thế này:
“Không làm bạn gái nó được thì tớ vẫn học vì sau này chắc chắn sẽ bò qua bên đó xem nó sống ra sao, bạn gái nó xinh không, nghe nói con gái Đức xinh lắm! Tớ sẽ đứng từ xa.. nhìn họ...”
Nói đến đây tớ thấy cậu chợt quay đi, cậu cố cười nhưng tớ cảm thấy cậu đang rất buồn. Ngoài an ủi cậu, tớ không thể làm gì hơn. Cậu luôn cố gắng che giấu cảm xúc của mình, tớ biết, và tớ hiểu. Sau một thời gian, cậu hoàn toàn tin tưởng ở con bé ngốc xít, dở người này, và cậu cho tớ xem NHẬT KÝ của cậu! Ngạc nhiên chưa? Tớ vô cùng sửng sốt nhưng vì tớ muốn hiểu thêm về con người cậu nên tớ đã không ngần ngại bỏ lỡ cơ hội này Trong đó, cậu viết cậu là con người GIẢ TẠO, cậu bảo cậu là con người hai mặt, cậu bảo cậu là một người bạn tồi tệ... Tớ sẵn sàng hét to lên với cậu rằng:
“Tớ cũng đâu có khác gì cậu, tớ không thể nào diễn tả cảm xúc thật lòng được, nụ cười trên môi tớ, mà cậu vẫn khen là có duyên, cũng không phải thật đâu! Trước nay ngoài tên thanh mai trúc mã kiêm OAN GIA NHIỀU DUYÊN NỢ ra thì chưa ai làm tớ bật cười thật sự cả!”
Tớ cũng ít khi kể chuyện của mình cho cậu, tớ vẫn còn ngại, tớ mới là người không tốt! Phải không? Cậu cũng bật cười vì những lần xui xẻo của tớ, chắc chắn, những điều tớ đã kể cho cậu, đều là thật. Chỉ có cảm xúc là giả dối thôi! Cậu giống tớ! Giống rất nhiều là đằng khác! Nên ta mới có thể làm bạn, nhỉ?
Cậu là EXOTIC , tớ là SONE, cậu có vẻ không thích SNSD, nhưng cậu cũng hạn chế điều tiếng, chỉ một ít trong nhật ký thôi, tớ hiểu, và tớ đã không nói gì cả. Tớ không hề nổi khùng lên như với những người khác. Tớ không thể giải thích được tại sao! Chắc tại tớ sợ cậu buồn...
Rồi cậu cũng đã quên dần anh ấy, trở lại vui vẻ như xưa, tớ mừng. Cậu lại tám hết chuyện này đến chuyện khác, tớ lại ngồi nghe, cứ như thế, thời gian trôi đi. Càng ngày tớ lại càng hiểu cậu thêm, từng chút một! Cậu sẵn sàng đổi ghế hay bàn khi tớ lỡ tay làm hỏng chúng, cậu biết tớ xui xẻo nên chấp nhận mọi thách thức. Mà từ khi ngồi cạnh cậu tớ tăng cân lên đáng kể vì buổi nào hai đứa chả dấm dúi ăn vụng trong lớp =.=. Những kỉ niệm ấy, tớ sẽ không quên!
Giờ cậu đang gấp rút ôn thi , bận tối mặt chả có thời gian để lo cho những việc khác. Ta vẫn mãi là bạn dù sau kì thi này, chúng ta sẽ bị xa cách, bao lâu, tớ không biết nữa. Nhưng tớ vẫn mãi ủng hộ cậu, chờ đợi sẽ có một ngày nhìn thấy một bức tranh đề chữ kí “ Huyền etic- Louis” ở bên dưới ^^. Cậu thi Sinh vì bị ép buộc nhưng tớ tin, cậu sẽ vẫn theo sự nghiệp mà cậu có tài năng từ nhỏ, chắc chỉ là nghề tay trái! Tớ rất thích nét vẽ của cậu! Tớ quý cậu! Bạn của tớ! Hãy mãi nhớ tới người bạn này nhé ^^.
Tớ nhớ nụ cười của cậu
Nhớ những trò đùa vui vẻ tháng năm nào
Tuổi học sinh trôi qua như giấc mộng
Mong cậu giữ mãi chẳng mờ phai!