Shiho ngồi xuống băng ghế đá ngoài sảnh khách sạn, cảnh tượng trong thang máy vẫn hiện hữu trong đầu cô. Lúc đó, trông Ran cứ như một người hoàn toàn khác vậy. Ánh mắt sắc lạnh cùng câu nói "Tạm biệt" đầy đe doạ khiến cô không khỏi rùng mình.
Không, mình không được nghĩ thế. Shiho nhắm mắt, thở ra một hơi dài để lấy lại bình tĩnh. Mori vừa phải trải qua chuyện kinh khủng như vậy, nên tâm lý cô ấy rối loạn cũng là đương nhiên thôi. Nhưng...
- Này Haibara, cậu có nghe tớ nói không đấy?
Shinichi sốt ruột hỏi. Từ lúc ở trong thang máy ra, trông cô cứ như người mất hồn, cậu gọi mãi mà chẳng phản ứng gì cả.
Hả? À, xin lỗi. Cô lắc nhẹ đầu, cố gắng giũ bỏ những suy nghĩ vẩn vơ. Đúng rồi, Shiho, mày không được lẫn lộn những ưu tiên của mình. Bây giờ, quan trọng là phải giúp tên thám tử ngốc này đã. Cậu vừa nói gì ấy nhỉ?
- Này, tớ biết cậu gọi tớ là thám tử ngốc rồi đấy.
Shinichi cau mày, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô.
- Mà thôi, để tớ nói lại. Tớ cần cậu lẻn vào hiện trường vụ án một lần nữa để làm giúp tớ một chuyện.
Ở tầng 8 à? Thế sao vừa nãy cậu không nói để chúng ta lên đó luôn? Shiho thắc mắc.
- Cậu quên à Haibara? Ran cũng ở đó mà. Sau vụ án, cô ấy sốc đến mức chỉ cần nhìn hoặc nghe thấy con số 8 là đã buồn nôn rồi. Với lại...
Cậu rút từ trong túi quần ra một tờ giấy nhỏ đã được gấp lại làm đôi với một cây bút bi, rồi đưa chúng cho Shiho.
- Tớ còn phải viết nốt thứ này.
Shiho tò mò cầm tờ giấy lên, sau khi mở ra, đập vào mắt cô là dòng chữ được in hoa ngay đầu dòng. THƯ TUYỆT MỆNH?
- Phải, tớ vừa viết xong lúc ở trong thang máy đấy. Công nhận vừa đứng vừa viết khó thật.
Nhưng... Sao cậu viết được? Mà cậu viết lúc nào? Sao tôi không thấy? Quan trọng hơn là cậu viết thư tuyệt mệnh để làm gì? Shiho dồn dập hỏi.
- Này, bất lịch sự quá đó! Cơ thể tớ dù trong suốt nhưng vẫn cầm được bút mà. Tớ bắt đầu viết lúc cậu đưa Ran đi phòng y tế đấy. Giấy và bút tớ lấy từ quầy lễ tân, vì lúc đó họ đi ăn trưa hết rồi, chả có ai trông quầy cả. Còn về lý do...
Cậu ngước đôi mắt màu xanh biển lên trời, nở một nụ cười buồn.
- Nếu tớ không làm gì ngay thì hung thủ sẽ bị bắt mất. Và tớ không muốn chuyện đó xảy ra.
Shinichi quay đầu nhìn thẳng vào Shiho, nói rành mạch từng chữ một.
- Nghe cho kỹ nhé, Haibara. Giờ tớ cần cậu cầm theo bức thư này lẻn vào phòng tớ trên tầng 8. Tớ bị giết trong bếp, vì vậy sẽ không có ai trông cửa ra vào đâu. Anh cảnh sát lúc trước chắc cũng đã vào trong xem xét rồi. Cậu hãy cố ý đánh rơi bức thư ở đó, nhớ là đeo găng tay vào, và rời khỏi hiện trường nhanh nhất có thể. Cậu làm được không?
Còn phải hỏi sao? Đương nhiên tôi làm được. Nhưng... Shiho cúi đầu. Cô không hiểu sao Shinichi lại có thể làm nhiều như vậy để giúp hung thủ thoát tội. Rốt cuộc đó là ai...
Rồi, Shiho thấy tất cả mọi thứ đều sáng tỏ. Đúng rồi, sao cô không nghĩ ra chứ? Người có thể khiến cậu ta dốc hết sức để bảo vệ, còn ai khác ngoài...
Là Mori, phải không? Cô ngẩng mặt lên, hỏi một câu hỏi mà bản thân đã biết rõ câu trả lời. Hành động viết thư tuyệt mệnh cùng lời nói "không muốn cậu ghét người đó" và "không muốn hung thủ bị bắt" của Shinichi, đáng lẽ cô phải biết ngay từ đầu rồi mới phải.
- Haibara, nghe tớ nói, mọi chuyện không phải như cậu nghĩ đâu...
Được rồi, Kudo, cậu không phải nói thêm gì nữa. Shiho đứng dậy, mái tóc màu nâu đỏ che đi biểu cảm trên gương mặt cô. Từ bây giờ, tôi sẽ tự giải quyết chuyện này theo cách riêng của mình. Cậu hãy đi đâu đó một lát đi, đừng bám theo tôi. Nói xong, cô rảo bước về phía khách sạn Agoda, bỏ lại Shinichi nhìn theo đầy lo lắng ở phía sau.
.
Shiho lao qua sảnh khách sạn ở tầng 1, ánh mắt cô lướt nhanh qua quầy lễ tân. Bọn họ đang xôn xao vì sau khi ăn trưa xong quay lại thì một cây bút và một tờ giấy đã không cánh mà bay. Cô cười nhẹ, tên ngốc đó, quả nhiên cậu ta đã lấy chúng từ quầy tiếp tân. Rồi, cửa thang máy mở ra, Shiho bước vào ngay lập tức, suýt tông phải một người phụ nữ từ trong thang đi ra.
Vừa nãy, Mori bảo là muốn lên sân thượng thì phải... Cô nghĩ thầm, đưa tay lên những nút bấm trên thang. Đến lúc gặp mặt, mình sẽ dí bức thư vào mặt cậu ta, nói cho Mori nghe Kudo đã phải cố gắng giúp cậu ta thoát tội kể cả khi đã chết. Và quan trọng nhất là, cô nắm chặt quai túi trên vai, phải bắt Mori nói ra động cơ gây án.
Từ thang máy, tiếng "Bing" quen thuộc phát ra, và Shiho nhanh chóng bước ra khỏi thang, mắt tìm kiếm một thân ảnh.
Thấy rồi, cậu ta ở kia. Cô nhìn chằm chằm vào bóng người đang đứng ở xa kia hóng gió. Người đó cũng có vẻ như đã nhìn thấy Shiho, và bắt đầu chầm chậm tiến về phía cô.
- Shiho-san?
Ran thắc mắc nhìn cô, bằng cái ánh mắt ngây thơ vô tội làm Shiho phát bệnh. Cô tự hỏi, không biết cậu ta có khóc lúc ra tay giết Kudo không nhỉ? Cậu ta đã giết cậu ấy bằng cách nào? Bằng súng? Hay bằng dao? Mà, cũng chẳng quan trọng nữa...
- Sao cậu lại ở...
- Quân sát nhân!
Shiho không kiềm nổi hét lên. Cô đã phát ngấy với màn diễn kịch của Ran lắm rồi, và nếu như không làm rõ mọi chuyện ngay tại đây, ngay bây giờ thì tên cô không phải là Miyano Shiho.
- Cậu đang nói gì thế? Tớ...
- Đừng giả vờ nữa.
Shiho thì thầm, và nhận ra khoé mắt cô bắt đầu ươn ướt.
- Cậu đã giết Kudo. Và cậu còn đi loanh quanh tìm kiếm sự đồng cảm với một bộ dáng đáng thương khiến ai nhìn thấy cũng phải mủi lòng, trong khi chính CẬU đã giết cậu ấy.
Khuôn mặt Ran trắng bệch, đôi tay cô run lẩy bẩy.
- Shiho-san, tại sao cậu...
- Bạn trai của cậu đã nói cho tôi biết đấy.
Shiho rút từ trong túi ra bức thư tuyệt mệnh, mở ra và đặt ngay trước mắt Ran.
- Cậu ấy còn viết cả một bức thư tuyệt mệnh để cậu có thể thoát tội nữa chứ.
- Nói cho cậu biết sao?
Ran ngước nhìn Shiho, ánh mắt cô lúc này đã không còn dịu dàng, yếu đuối như trước nữa, mà đỏ ngầu lên vì giận dữ.
- Nói đi, Shiho-san, Shinichi còn nói gì cho cậu biết nữa?
Ran nhìn chòng chọc Shiho bằng ánh mắt hoang dại như muốn ăn tươi nuốt sống cô, nhưng Shiho không sợ.
- Cậu ấy đã bắt tôi phải hứa, rằng tôi không được ghét hay hận hung thủ khi biết người đó là ai. Nhưng tôi không bao giờ nghĩ rằng đó lại là CẬU.
- Shinichi, cậu ấy đã... nói thế sao?
Ran thì thào, rồi, như một quả bóng bay bị xì hơi, mọi sát khí biến mất khỏi người cô ngay tức khắc, và Shiho không khỏi cảm thấy chạnh lòng, vì trông bộ dáng cô ấy lúc này rất đau khổ, chắc cô ấy đã yêu Kudo nhiều lắm.
Yêu cậu ta rất nhiều.
- Tại sao cậu... lại giết Kudo?
Shiho hỏi, cô muốn biết sự thật bằng mọi giá. Bọn họ đẹp đôi như vậy, thế mà tại sao...
- Shinichi, cậu ấy không yêu tớ.
Điều đó nghe thật vô lý, bởi vì...
- Thật đấy, Shiho-san. Đến cả Shinichi, cậu ấy cũng mới chỉ biết chuyện đó vào tuần trước thôi.
Ran đờ đẫn đưa mắt nhìn bầu trời xanh, giọng cô nghe bình thản lạ thường, giống như đang kể chuyện của người khác vậy.
- 5 năm trước, từ khi cậu rời đi, Shinichi đã luôn ăn không ngon ngủ không yên rồi. Có lần cậu ấy còn gọi tên cậu trong giấc mơ, rồi khi ngủ dậy lại quên hết, và tớ đã giữ bí mật chuyện đó, vì tớ không muốn cậu ấy rời xa tớ. Nhưng, Shinichi dần dần nhận ra tình cảm của mình. Cậu ấy xin lỗi tớ rất nhiều, nói rằng cậu ấy đã nhầm lẫn giữa tình cảm giữa bạn bè thời thơ ấu với nhau thành tình yêu, và rằng người cậu ấy thực sự yêu là cậu. Sau đó, như đã được sắp đặt từ trước, một khách hàng từ Kyoto yêu cầu cậu ấy giải quyết một vụ án, và Shinichi đã định tận dụng cơ hội đó để đi tìm cậu và thổ lộ tình cảm. Tớ đã xin đi theo, với cái lý do ngớ ngẩn rằng dù không còn là người yêu nữa, nhưng tớ vẫn là trợ lý của cậu ấy và có quyền được đi cùng, trong khi thực sự tớ chỉ muốn kéo cậu ấy quay trở về bên cạnh tớ. Nhưng, mọi nỗ lực của tớ đều là vô ích. Hôm qua, khi vụ án đã giải quyết xong xuôi, Shinichi nói rằng cậu ấy đã biết được địa chỉ phòng nghiên cứu của cậu qua khách hàng vì nó khá nổi tiếng, và đã chuẩn bị lên đường đi gặp cậu. Lúc đó, tớ đã rất sốc, và với suy nghĩ rằng mình không thể để mất Shinichi, tớ đã cầm con dao đang dùng để gọt hoa quả lên và...
Đến đây, Ran không nói tiếp được nữa. Cô khuỵu xuống, cả người vô lực nhìn vào khoảng không. Shiho đứng đó nhìn Ran, cố gắng tiếp nhận sự thật rằng cô chính là động cơ, là lý do để Ran phải làm chuyện tày trời này. Cô từ từ tiến về phía Ran, nhẹ nhàng ôm lấy Ran vào lòng, những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt tưởng chừng như vô cảm ấy.
- Mori, tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi cậu. Rất nhiều.
.
Shiho nhìn chằm chằm vào chiếc bàn trong nhà bếp. Cô chỉ vừa mới trở về nhà, và đập vào mắt là cảnh tượng Shinichi lại một lần nữa ngồi chễm chệ trên chiếc bàn mà cậu ta đã ngồi lúc mới xuất hiện.
- Ran đã thoát tội. Cảnh sát đã tìm thấy bức thư tuyệt mệnh và sau khi xác nhận đó đúng là chữ viết của tớ, họ đã để cô ấy đi.
Shinichi nhìn Shiho, đôi mắt màu xanh biển chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của cô.
- Haibara, cảm ơn cậu.
Shiho lắc nhẹ đầu như thể muốn nói "Không có gì", rồi họ cùng im lặng.
Rồi, Shinichi nhẹ nhàng ngồi dậy, đứng thẳng trước mặt Shiho, nhìn cô đầy dịu dàng.
- Chắc Ran cũng đã nói cho cậu biết rồi, nhưng thực sự là, tớ...
- Đừng.
Shiho đưa tay chặn lại câu nói của cậu, ánh mắt cô ánh lên vẻ u buồn.
- Tôi không đáng đâu. Không đáng để cậu phải bỏ mạng. Không đáng để cậu phải chia tay với bạn gái. Không đáng để cậu phải mất hết tất cả. Tôi...
Nhưng, cô chưa kịp nói hết câu, thì Shinichi đã tiến lại gần, đặt lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào.
- Không phải thế, Haibara. Là lựa chọn của tớ. Tớ không trách cậu, cũng không trách Ran, tớ chỉ trách bản thân mình thôi. Tớ giận bản thân đã không nhận ra tình cảm của mình sớm hơn, khiến Ran phải phí hoài tuổi thanh xuân của cô ấy với một kẻ như tớ.
Rồi, từng chút một, cơ thể cậu bắt đầu biến mất.
- Kudo!
Shiho hốt hoảng gọi, cô chạy lại, nhưng đau đớn nhận ra rằng mình không thể chạm vào bàn tay kia.
- Tớ nói rồi mà, tớ lưu lại đây vì có mong muốn chưa được hoàn thành, nhưng bây giờ, mong muốn đó đã được giải quyết rồi, nên tớ phải đi thôi.
- Không được!
Shiho nhìn cậu đầy đau thương, cô chợt nhận ra rằng người ở trước mặt quan trọng với cô như thế nào, và rằng...
- Cậu cũng yêu tớ, đúng không? Không sao đâu, tớ cũng đã biết rồi. Suy cho cùng thì, ai có thể chống lại sức hấp dẫn của tớ chứ.
Shinichi nhìn cô, nở một nụ cười đầy tự tin.
- Đừng lo, đây chưa phải là kết thúc đâu, Haibara. Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau mà.
Cậu đặt bàn tay đã gần biến mất lên vai cô, đôi mắt màu xanh biển kiên định ấy nhìn thẳng vào đôi mắt ngọc lục bảo của Shiho.
- Haibara, hãy luôn nhớ rằng, bất kể cậu làm gì, vẫn luôn có người luôn dõi theo cậu, ủng hộ cho từng việc cậu làm, và luôn yêu thương cậu bằng cả trái tim mình.
Shinichi đưa tay ôm lấy cô, rồi dần dần biến mất.
Shiho lặng lẽ quỳ xuống sàn, đưa tay chạm vào khoảng không nơi đã từng có hình bóng cậu ở đấy, khẽ nói qua làn nước mắt.
- Tôi cũng yêu cậu, Kudo. Tôi hứa sẽ không bao giờ quên cậu, tuyệt đối không bao giờ.
Ở một nơi xa xôi mà người còn sống không thể chạm tới được, ai đó khẽ nở nụ cười hạnh phúc.
~ End ~
P/S: Chân thành cảm ơn tất cả những ai đã bớt chút thời gian để đọc fic này. Nếu thích, xin mọi người đừng ngại ngùng mà hãy comment ủng hộ cho ý kiến hoặc bấm nút like nhé.
