Một ngày mùa xuân ngập tràn sắc thắm.
Gió nhẹ nhàng mơn man qua từng kẽ lá, hàng cây vắng lặng khẽ xào xạc rung rinh. Bầu trời ngày xuân cao rộng mênh mông khác hẳn với những ngày đông âm u lạnh giá. Gió đưa mây trắng lặng lẽ trôi, êm đềm phiêu du khắp chân trời. Áng mây bạc mỏng manh như sương khói, tự do buông lơi theo dòng đời.
Tại một ô cửa nhỏ nơi một căn phòng nọ, người thiếu nữ xinh đẹp ấy lại hướng ánh nhìn xa xăm vào khoảng không bao la bất tận, lắng nghe từng âm vang trong trẻo của một buổi sớm mai bình yên.
Đất trời mênh mông…
Rồi cũng sẽ có nơi thuộc về mình...
Rèm mi cong vút chớp nhẹ, đôi mắt tím biếc huyền ảo khẽ rưng rưng cảm nhận làn gió mát rượi dịu dàng vuốt ve khuôn mặt khả ái, thổi tung suối tóc đen óng mềm mại. Khung cảnh trời xuân rực rỡ diệu kì tan biến dần nơi đáy mắt buồn bã u sầu, làn khói mờ đục phủ ngập không gian, cả vũ trụ chìm trong một màu tang thương, buồn thảm.
Xuân đến mang lại niềm hi vọng mãnh liệt.
Xuân đi mang theo sự tiếc nuối khôn nguôi.
Xuân chỉ tàn khi lòng người thay đổi, khi cảnh vật dần chìm lắng và tiêu tan.
Mùa xuân trong lòng cô, sao mãi vẫn chưa về?
Trời lộng gió.
Những cánh hoa đào mỏng manh khẽ rung rinh trước gió. Nụ hoa e ấp tựa ngọn lửa hồng, bừng sáng rực rỡ cả một vùng trời. Gió trong lành, dịu nhẹ, gió cuốn đi mọi ưu phiền sầu não, xua tan lớp băng giá phủ vây tâm hồn.
Nắng ngập tràn.
Tiết trời se lạnh của buổi sáng ngày xuân nhanh chóng bị khỏa lấp bởi ánh nắng ấm áp chảy đầy vạn vật. Giọt nắng lấp lánh len mình qua những tán cây la đà nặng trĩu sương đêm. Không gian bao la thoáng chốc rực sáng trong màu nắng, thổi bùng một luồng sức sống trải khắp muôn nơi.
Một khoảnh khắc diệu kì được tạo nên bởi hương đồng gió nội, bởi cảm nhận của trái tim.
Cậu thấy không?
Vẻ đẹp của thiên nhiên đất trời…
Cậu cảm nhận được không?
Trong cuộc đời liệu có một giây phút thảnh thơi…
Cậu miệt mài với niềm đam mê không dứt, để lại sau lưng một người ngày đêm khắc khoải chờ mong. Ẩn sau vẻ ngoài hào nhoáng và kiêu căng, cậu sở hữu một trái tim mạnh mẽ đầy nhiệt huyết. Vị cứu tinh của cảnh sát Nhật Bản, người giành phần thắng trong trận chiến hung tàn. Cậu sống không vì bản thân, cậu cống hiến tài năng với mong muốn đem lại yên bình cho xã hội. Một con người tài ba như thế, sâu sắc đến thế, cố gắng không ngừng, quên ăn quên ngủ, cho đến khi đạt được mục tiêu, tìm lại công lý…
Nhưng này, chàng thám tử trẻ tuổi ơi…
Có khi nào cậu cảm thấy mệt mỏi không?
Trong một ngày dài bận rộn trăm bề, liệu cậu có dừng lại dù chỉ một phút giây, dành sự quan tâm cho chính bản thân mình, bớt chút thời gian cho những người xung quanh?
Biết làm sao được đây, khi nghiệt ngã là luật pháp không có chốn dung thân cho tình cảm…
Cậu không giống với những người bạn cùng trang lứa, tuổi học trò mơn mởn màu xanh tươi, giấc mộng dang dở bị bỏ lỡ, nung nấu ước mơ vững bước trên đường đời. Cậu chỉ mới mười bảy khi được tôn là thiên tài phá án. Một lứa tuổi quá nhỏ, một trọng trách quá lớn. Công việc của cậu là bảo vệ công lý, tượng trưng cho lẽ phải, đưa sự thật và kẻ thủ ác ra ngoài ánh sáng. Cậu mạnh mẽ, cậu kiên định. Niềm đam mê trinh thám được khởi nguồn từ những trang sách vở, từ người thầy hư ảo nhưng lại là vĩ nhân. Lửa nhiệt thành hết mình dâng hiến trọn cuộc đời, niềm kiêu hãnh và danh tiếng lẫy lừng khắp muôn nơi.
Âm thầm dõi theo mọi bước chân, lặng im theo sát mọi hành trình…
Vì con đường cậu chọn quá gian nan…
Vì bên cậu luôn có cô kề cạnh.
Nụ đào e ấp bung nhè nhẹ những cánh hoa mỏng manh. Không vồn vã khoe sắc dịp xuân sang, cành đào hờ hững trổ bông rồi lụi tàn.
Đời người ngắn ngủi giống như hoa
Chia cắt tình duyên với phong ba…
Hoa đào rực rỡ tinh khôi căng tràn sức sống, đóa hoa mảnh mai thả mình bay trong gió, sắc hồng rực rỡ thoáng chốc trở nên nhạt nhòa. Kết thúc đời hoa héo mòn và tàn lụi.
Mòn mỏi chờ trông lòng hiu vắng
Anh đào cùng gió vẫn hòa ca.
Khẽ buông một tiếng thở dài đầy trách than, vì thời gian ta có là hữu hạn.
Cậu lại quên rồi, phải vậy không?
Cậu quên những kỉ niệm thời thơ ấu, những tháng ngày hạnh phúc lặng lẽ trôi.
Cậu quên những tiếng cười ngân vang khung trời, tán cây rợp bóng màu rẻ quạt.
Gió vô tình cuốn hoa trôi về cội. Cánh đào rụng xuống tựa mưa ngâu.
Cô là chiếc bóng âm thầm và lặng lẽ, mãi chờ đợi cậu nơi chốn xưa.
Cậu đã quên…
Hôm nay, là một ngày đặc biệt.
.
.
.
Mặt trời đã lên cao.
Cành đào sà xuống rồi đung đưa trước gió, tàn hoa trôi nổi giữa trời xuân. Chàng thiếu niên chìm đắm trong dòng suy nghĩ miên man, đôi mắt tinh anh nhuốm màu mệt mỏi. Khẽ nhấp một ngụm café đắng nồng, cậu tiếp tục với công việc còn dở dang. Đôi tay lật giở trang giấy trong vô thức, chồng tài liệu dày cộm trước mặt cứ thế vơi dần. Cậu vẫn chưa tìm ra manh mối của vụ án, cho dù đã ngồi hàng giờ nghiên cứu trong thư phòng. Cậu không thể bỏ cuộc giữa lưng chừng, lòng kiêu hãnh của người thám tử không cho phép điều đó. Dãy số tưởng chừng như vô nghĩa ở trước mặt chắc hẳn ẩn chứa một hàm ý nào đó. Cậu phải tìm cho ra. Cậu sẽ đánh đổi tất cả, chỉ cần có thể giúp công lý được thực thi.
Đánh đổi những giây phút bình yên để theo đuổi niềm đam mê bất diệt.
Vì cậu là thế… Ngốc nghếch, khờ khạo, nhưng luôn sống với khát vọng cháy bỏng, niềm tin mãnh liệt vào một tương lai tốt đẹp hơn.
Vì cậu là chính mình, tự tin, mạnh mẽ. Một điểm tựa vững chắc, một hình tượng hoàn hảo.
Và vì cậu rất đặc biệt. Đặc biệt… trong trái tim cô…
Giọt nắng lung linh đong đầy trong đôi mắt tím biếc huyền ảo. Gió mơn man nô đùa trên suối tóc óng mượt như tơ. Người thiếu nữ xinh đẹp đeo trên mình chiếc tạp dề màu hồng phấn, đôi tay tỉ mẩn viết lên chiếc bánh kem một hàng số nhỏ. Những con số uốn lượn uyển chuyển theo từng nét bút, tình cảm lặng thầm và nỗi nhớ mong da diết được gửi gắm cả vào món quà vô giá này.
04 – 05… Dãy số tưởng chừng như vô nghĩa, nhưng ẩn chứa trong đó là biết bao giây phút thiêng liêng quý giá, biết bao kỉ niệm ngọt ngào không tên. Một trái tim mạnh mẽ đầy nhiệt huyết, một tấm lòng chung thủy nghĩa tình sắt son.
Nhịp tim đập vội vã
Muôn sắc màu và muôn lời ước hẹn
Làm sao để em có thể mạnh mẽ…
Làm sao để em có thể yêu anh…
Nếu như em sợ rằng… mình sẽ vấp ngã…
Nhưng khi nhìn anh cô đơn đứng đó
Tất cả những ngờ vực của em…
…bỗng nhiên tan biến.
“One step closer…”
Gần thêm một bước nữa thôi…
Cho dù hai con người đang ở cách xa nhau, nhưng hai trái tim luôn luôn hướng về nhau.
Ly café đắng ngắt đã nguội lạnh tự bao giờ. Chàng thám tử trẻ đưa tay quệt nhẹ mồ hôi vương trên vầng trán, gương mặt lộ rõ vẻ bơ phờ. “
1412111”… Cậu đang tìm kiếm cái gì thế này…? Là vì cậu đã hiểu sai, hay vì những con số ghép lại chẳng hề có nghĩa… Ngừng lại một chút để tâm trí được nghỉ ngơi, cậu ngả người ra sau ghế, khép lại đôi mắt xanh biếc màu đại dương. Có lẽ cậu thật sự cần một giấc ngủ sâu không mộng mị, cậu đã chịu đựng đủ áp lực và mệt mỏi rồi. Chẳng ai nói theo đuổi nghiệp thám tử là dễ dàng cả. Đằng sau những suy luận sắc sảo và tài tình, cái đầu nhanh nhạy của người thám tử luôn luôn phải hoạt động không ngừng nghỉ, tìm tòi và khám phá, tỉnh táo trước mọi cạm bẫy chông gai. Thử thách lần này dành cho cậu là không hề đơn giản. Manh mối này… dãy số này… tất cả chỉ như một lớp sương khói hư ảo. Nếu cậu không tự tay vén mở, vụ án sẽ mãi mãi là bức màn bí mật bị vùi sâu chôn chặt, cơ hội tìm lại công lý sẽ chỉ dừng ở con số không.
Không có nơi bắt đầu, cũng không có điểm kết thúc.
Mỗi số đều bằng số không cộng với chính nó…
Một chân lý đơn giản, một quy luật bất biến.
Chàng thám tử mở bừng đôi mắt, nụ cười ngạo nghễ được dịp nở rộ trên bờ môi.
- Mỗi dãy số tượng trưng cho các chữ cái. Nếu “14” là “KI”, “12” là “R”, “111” đều là chữ “I và L” thì…
Cậu khẽ mỉm cười thỏa mãn với cái tên được mã hóa từ những dãy số khô khan dần hiện rõ trên trang giấy. Đó là đáp án của bài toán được cho là hóc búa nhưng lại hết sức đơn giản. Lời gợi ý tình cờ hiện lên vào những giây phút tưởng chừng như bế tắc, giống như ánh sao le lói bừng sáng giữa màn đêm. Cho dù quá đỗi nhỏ bé, đến những con số khi đứng bên nhau cũng hiện hữu trong mình nhiều tầng ý nghĩa. Đôi khi, những nỗi niềm được chôn giấu từ sâu thẳm trái tim không phải lúc nào cũng thể hiện rõ thành lời… Một cử chỉ, một hành động… dù nhỏ nhoi, dù đơn giản, nhưng chân thành gửi gắm cả tấm lòng.
Vì vô tâm, vì ngốc nghếch, nên chẳng bao giờ cậu phát hiện ra…
Vì ngây thơ, vì khờ dại, nên chẳng bao giờ cô cho cậu biết…
Chiếc bánh gato phủ kem trắng muốt được cô tỉ mẩn hoàn thành đến từng chi tiết, chăm chút nâng niu như thể cô đặt cược cả cuộc đời mình vào món quà bé nhỏ nhưng vô giá ấy. Cô mường tượng đến giây phút trao chiếc bánh cho cậu, hẳn là cậu sẽ rất bất ngờ. Cậu luôn tự hào vì sở hữu một bộ óc thiên tài, nhưng cậu lại không bao giờ nhớ đến ngày sinh nhật của mình. Cô thường tự hỏi những tên thám tử khởi nghiệp quá sớm giống cậu thường ngốc nghếch như vậy sao? Hay chỉ có riêng cậu là không biết tự chăm sóc cho bản thân, luôn phải có người nhắc nhở về vấn đề vệ sinh cá nhân, băng bó vết thương giúp cậu mỗi khi cậu rời sân bóng trở về? Cậu luôn vô tâm như thế, luôn khiến cô phải lo lắng như thế, bắt cô phải chờ đợi trong vô vọng là thế…
Nhưng có khi nào, cậu làm cô thất vọng không?
Bầu không khí hoang vắng và lạnh lẽo phủ ngập tòa biệt thự rộng lớn được thiết kế theo phong cách Châu Âu. Vệt nắng ấm áp xiên ngang qua khe cửa, cả căn nhà thoáng chốc bừng sáng, bóng cô đổ dài trên nền gạch men sứ.
Lặng lẽ…
Cô độc…
Lại một lần nữa, cậu không ở đây…
Lại một lần nữa, cô bị bỏ rơi…
Ngày qua ngày em đều chờ đợi anh trong mòn mỏi…
Này người yêu dấu, anh đừng lo lắng nhé
Em đã yêu anh suốt một ngàn năm rồi
Và sẽ còn yêu anh thêm một ngàn năm nữa…
Đôi mắt mệt mỏi dần khép chặt.
Trái tim này… thôi không thổn thức…
Vì tâm trí cậu không hiện hữu hình bóng cô.
Trong suốt quãng thời gian chờ đợi, em đã tin rằng
Em sẽ tìm thấy anh…
Thời gian sẽ mang trái tim anh đến gần với em
Em đã yêu anh suốt một ngàn năm rồi
Và sẽ còn yêu anh thêm một ngàn năm nữa…
Cánh đào thả mình xuôi theo gió, ráng chiều rực đỏ cả vùng trời. Giọt nắng cuối ngày rơi trên đường phố hối hả xe cộ, áng mây nhuộm màu trôi dần về cội. Màn đêm khẽ buông xuống nẻo đường thênh thang, phố phường tấp nập rực sáng ánh đèn. Chàng thám tử trẻ lê từng bước nặng nề băng qua khu phố quen thuộc, cả cơ thể kiệt quệ vì mệt mỏi, nhưng tinh thần lại sung mãn tuyệt đối.
- Làm tốt lắm, Shinichi!
Vị thanh tra mỉm cười hài lòng với lời buộc tội chuẩn xác và bằng chứng không thể chối cãi mà cậu đưa ra, khiến thủ phạm không còn cách nào khác ngoài việc thú nhận toàn bộ tội trạng và đắm chìm trong sự hối hận muộn màng. Một vụ án hóc búa tưởng chừng như đã chìm dần vào quên lãng được cậu hóa giải bằng lòng nhiệt huyết và sự cố gắng không ngừng. Khóe môi khẽ cong lên một đường tuyệt mĩ, gương mặt thanh tú bừng sáng một nụ cười. Niềm vui của người thám tử đơn giản là vậy đấy. Khi công lý được thực thi và sự thật được phơi bày ra ánh sáng, đó là giờ phút thiêng liêng quý giá mà không phải ai cũng có dịp trải qua. Nụ cười của chàng thám tử mang vẻ ngoài kiêu căng và ngạo nghễ, nhưng ẩn chứa trong đó là vô vàn những cảm xúc không tên.
Giống như con người cậu hào nhoáng và mạnh mẽ, nhưng trong thâm tâm lại ngốc nghếch và nhút nhát vô cùng.
Gió khẽ lay những lọn tóc lòa xòa trước vầng trán cao rộng, cậu rút ra chiếc điện thoại đang nằm im trong túi quần, kiểm tra hộp thư thoại và những cuộc gọi nhỡ theo thói quen.
Một tin nhắn mới, from Ran Mori.
“Cậu sẽ về nhà trước bốn giờ chiều chứ? Tớ có một bất ngờ muốn dành tặng cậu…”
Cậu khẽ nhíu mày, đôi mắt màu đại dương thoáng chút lo lắng. Tin nhắn được gửi đến từ 9 giờ sáng, vậy mà đến tận bây giờ cậu mới đọc được. Liếc nhìn những con số nhấp nháy trên màn hình điện thoại, đã 7 giờ tối. Không cần tốn bất cứ giây phút nào để suy nghĩ, cả cơ thể rã rời như được tiếp thêm sinh khí, đôi chân trong vô thức bước thật nhanh trên đoạn đường quen thuộc…
Cậu vội chạy đến bên cô…
One step closer…
Một bước nữa thôi…
One step closer!
Gần thêm một bước nữa thôi!
Tòa biệt thự cổ kính mang lối kiến trúc phương Tây dần hiện ra trước mắt. Khung cửa sổ nơi thư phòng bỏ ngỏ rực sáng trong ánh đèn. Vầng trán cao rộng lấm tấm mồ hôi, hơi thở nặng nhọc phả vào không khí, cảm giác mệt mỏi lan tỏa khắp châu thân, cậu khẽ đẩy cửa bước vào…
Người thiếu nữ xinh đẹp giản dị trong bộ váy xếp tầng màu hồng phấn, mái tóc dài buông rủ thướt tha phía sau lưng. Đôi mắt tím biếc huyền ảo phủ ngập trong buồn bã, ánh nhìn hướng về cõi xa xăm…
- Ran…
Cậu bước thật chậm về phía cô, nhẹ nhàng như thể cậu đang lo sợ những gì diễn ra trước mặt sẽ nhanh chóng tan biến vào hư vô. Có phải đây là hậu quả của những ngày dài bận rộn và những đêm dài thức trắng hay không? Cậu đang tưởng tượng… hình ảnh Ran yêu kiều đang ở ngay trước mặt, với chiếc bánh kem tự tay cô làm… Cậu lâng lâng trong cảm giác hạnh phúc tuyệt đối, chỉ cần giấc mộng này đừng bao giờ tàn phai.
- Cậu về muộn quá, Shinichi.
Shinichi bừng tỉnh giấc. Là sự thật ư? Ran… cô ấy… cô ấy đang ở đây…
- Cậu không sao chứ? – Ran lo lắng nhìn cậu, ánh mắt quan tâm và chan chứa tình cảm, hình bóng cậu in rõ trên nền võng mạc, luôn luôn là như vậy. – Trông cậu mệt mỏi quá…
Hít một hơi thở sâu để lấy lại vẻ phong độ của mọi ngày, cậu thầm trách móc bản thân sao quá vô tâm. Cô luôn xuất hiện vào những giây phút cậu cần đến nhất… Trong trái tim cậu, cô không đơn thuần chỉ là một người bạn…
- Tớ không sao. À… cậu biết đấy… - Shinichi mỉm cười tinh quái, luồn tay vào mái tóc ướt nhẹp mồ hôi. – Cậu đoán thử xem? Tớ vừa phá được vụ án hóc búa mà hôm trước tớ kể cho cậu ấy, vụ án về những con số tưởng chừng như vô nghĩa nhưng lại ẩn chứa một sự thật kinh hoàng…
- Đó là lý do khiến cậu về muộn như thế à?
- Tớ xin lỗi, Ran… - Cậu cười xòa. – Tớ chỉ mới đọc được tin nhắn của cậu vài phút trước thôi… Tớ đã chạy như bay về đây. Cậu cứ nhìn xem…
Chàng thám tử trẻ chỉ tay vào những giọt mồ hôi vẫn còn lăn dài trên gương mặt rắn rỏi, minh chứng hùng hồn cho việc cậu đã tốn nhiều công sức thế nào để trở về bên cô. Cậu ngốc nghếch, cậu khờ dại, nhưng rất chân thật. Tuy cậu để cô phải chịu nhiều ấm ức, nhưng trái tim cậu luôn hướng về phía cô…
- Xin lỗi vì đã bắt cậu phải chờ tớ, Ran…
Cậu âu yếm nhìn cô, lời xin lỗi được thốt ra từ cửa miệng không phải lời nói sáo rỗng. Cậu chân thành nhận lỗi bằng cả tấm lòng, giống như cô chấp nhận chờ đợi cậu bằng cả trái tim.
Thời gian như ngừng lại
Trước vẻ đẹp lộng lẫy của người con gái ấy
Anh sẽ can đảm…
Anh sẽ không để bất cứ thứ gì vuột khỏi bàn tay
Nhất là người đang đứng trước mặt anh đây
Mỗi hơi thở…
Mỗi giây phút đều đến vì điều này
Gần thêm một bước nữa thôi…
Trong thời gian chờ đợi cậu, cô không biết phải làm gì để khỏa lấp nỗi cô đơn trống vắng. Gom niềm tin và nghị lực để tiếp tục bước đi trên con đường dài, cô lo sợ một ngày mai rồi sẽ gục ngã. Trao cho ai đó cả con tim rồi nhận về chỉ là những tháng ngày dài mòn mỏi trông chờ… Cô xứng đáng được yêu thương hơn bất cứ ai, nhưng cô chỉ nhung nhớ duy nhất một mình cậu…
Không cần lời giải thích, không cần sự đảm bảo…
Đến một lúc nào đó, chờ đợi được đáp trả, cô sẽ chấp nhận dù là hạnh phúc hay khổ đau… Vì cô biết, yêu thương sẽ tìm đường quay về…
Chỉ cần cậu vẫn giữ vững lòng tin, tớ sẽ tìm mọi cách quay trở về bên cậu.
Chỉ cần cậu vẫn giữ hình ảnh tớ trong tim, tớ sẽ mãi mãi ở đây chờ đợi cậu.
End.