[KẾT THÚC]
13.
Bầu trời xám xịt nặng trĩu, cơn mưa phùn nhẹ như tơ thấm đẫm những bậc thang đá ở nghĩa trang.
Tang lễ của Kudou Ran được tổ chức tại một ngôi chùa yên tĩnh theo phong cách Nhật Bản. Sân ở đây trồng đầy hoa sơn trà trắng, những cánh hoa bị mưa đánh rơi, rải rác phủ lên phiến đá xanh, lặng lẽ như một nghi thức tiễn đưa không lời.
Trong linh đường, hương trầm lảng vảng khắp không gian. Di ảnh của Ran được bao quanh bởi hoa bách hợp và cúc hoạ mi. Trong tấm ảnh, người con gái ấy vẫn mỉm cười dịu dàng, xinh đẹp như xưa.
Nhưng nụ cười ấy đã vĩnh viễn dừng lại, cô sẽ không bao giờ già đi nữa.
Kudou Ran vốn là cô nhi, lớn lên trong trại trẻ mồ côi, bạn bè thân thiết chỉ có Suzuki Sonoko và Hattori Kazuha. Bởi vậy, người đến dự tang lễ đa phần là người thân và bạn bè phía Kudou Shinichi.
“Shinichi, hãy nén bi thương.”
Lời khuyên đầy lo lắng ấy, cậu đã nghe lặp đi lặp lại vô số lần, đến mức gần như tê liệt.
Kỳ lạ là, ngoài hai ngày đầu khi nhận tin dữ, Shinichi quả thật đã khóc, đã đau đớn đến cùng cực. Nhưng từ đó về sau, tâm trạng lại trở nên tĩnh lặng đến bất ngờ. Ngay cả khi đứng trước linh cữu, trong không khí tang thương nặng nề, lòng cậu vẫn không mảy may gợn sóng.
Cậu bình thản đặt một nhành bách hợp trước di ảnh người vợ quá cố, kìm nén sự thôi thúc muốn chạm vào khuôn mặt người phụ nữ trong ảnh.
Không cần phải nén bi thương. Kudou Shinichi thờ ơ nghĩ.
Một mạng sống mất đi dĩ nhiên đáng buồn.
Nhưng may thay, đó chỉ là người vợ mà cậu kết hôn để chung sống chứ không có tình yêu làm nền tảng. Bởi vì không yêu, nên nỗi buồn cũng không thể kéo dài.
Đúng vậy, mình không yêu cô ấy.
May là mình không yêu cô ấy.
14.
Sau đám tang kia, Kudou Shinichi lại nhanh chóng lao đầu vào công việc, nhận ủy thác liên tục, quay cuồng như con vụ và không cho bản thân chút nghỉ ngơi nào.
Chỉ là tâm trạng đã có phần khác trước.
Vì dù vụ án có phức tạp thế nào cũng chẳng khiến lòng cậu gợn sóng, tất cả chỉ như một cách giết thời gian trên quãng đường dài dằng dặc của đời người.
Hattori Heiji vốn muốn giúp cậu chia sẻ bớt khối lượng công việc, nhưng Shinichi giống như có thêm ‘buff’ làm việc, khiến bạn thân chẳng tranh được vụ nào, rảnh rỗi đến phát ngán.
Nhưng khối lượng công việc dồn dập như vậy đã nhanh chóng bào mòn cậu, làm Shinichi gầy rộc đi trông thấy.
Cuối cùng, Heiji rốt cuộc cũng chịu hết nổi, lo cho tên này sớm muộn sẽ kiệt sức mà chết nên bèn ép buộc cậu ta phải quay về nhà tạm nghỉ.
Từ ngày Kudou Ran mất, Kudou Shinichi rất hiếm khi về ngủ ở nhà. Văn phòng thám tử giờ đây gần như trở thành chỗ ở chính.
Chiếc gi.ường lớn hiện tại chỉ dành cho một người sử dụng nên quá trống trải, phần nửa từng thuộc về Ran lúc nào cũng lạnh ngắt. Cậu vẫn chưa quen với điều đó.
Rèm cửa sổ khẽ lay nhẹ trong gió đêm, chiếc đèn mà Kudou Ran vẫn bật mỗi khi trời tối nay chẳng còn ai chạm đến. Kudou Shinichi mò mẫm trong bóng tối, lê bước ra phòng khách rồi co ro trên ghế sofa. Trông cậu trống rỗng như một con rối bị rút hết xương, ngay cả hơi thở cũng thật yếu ớt.
Chiếc sơ mi một tháng trước vẫn còn vừa vặn, giờ vai đã rộng lỏng thõng. Khuy thứ hai bung ra để lộ xương quai xanh gồ ghề, trông như sắp xuyên thủng lớp da. Gương mặt cậu trắng xám, tựa như tấm rèm cũ bị tẩy bằng hóa chất.
Bó hoa Ran đặt trong phòng khách từ lâu đã héo rũ. Trên bàn trà chồng chất hộp cơm thừa mốc meo, lớp dầu đọng quanh mép hắt lên thứ ánh sáng đùng đục. Mùi hoa úa, thức ăn ôi thiu và hương trầm lẫn lộn, nồng nặc đến buồn nôn.
Cơn buồn nôn ập tới ngay lấp tức khiến Shinichi chẳng kịp chạy vào nhà vệ sinh, chỉ dựa vào tay vịn của ghế sofa và nôn dữ dội.
Chiếc thảm len màu xanh trắng mà Kudou Ran yêu thích lập tức vấy bẩn.
Thảm thật thảm hại, cậu đây cũng thật thảm hại.
Kudou Shinichi không hiểu sao mình lại thành ra thế này.
Trước khi cưới, cậu sống một mình cũng qua loa, tự do. Nhưng sau khi được vợ cưng chiều, cậu lại không bao giờ có thể quay lại cuộc sống cô đơn được nữa.
Shinichi không cho phép bản thân cứ thế chìm trong sự yếu đuối vô cớ. Cậu hạ quyết tâm thay đổi lối sống.
Chỉ cần giữ nguyên nhịp sinh hoạt khi Ran còn ở đây, mọi thứ sẽ trở lại bình thường, đúng chứ?
Thế là Kudou Shinichi bắt đầu từ chối một số vụ án không quan trọng, học theo cách sống của Kudou Ran: Dọn dẹp nhà cửa, đồ ăn hỏng, vứt bỏ hoa héo, rửa sạch thảm bẩn, thay bó hoa Ran yêu thích, đốt loại hương cô thường dùng.
Cắm hoa là cả một kỹ năng nghệ thuật. Để tái hiện lại cách vợ mình làm, cậu phải mất không ít công sức.
Vốn là người hơi cẩu thả và lười biếng trong sinh hoạt, trái ngược hẳn với Ran có chút sạch sẽ khắt khe, nhưng dần dần cậu đã quen với việc lau sàn, phủi bụi, sắp xếp mọi thứ gọn gàng mỗi ngày. Không chỉ sạch bóng, mà còn phải giống hệt như lúc vợ cậu còn sống, ngay cả thứ tự sắp xếp sách trên kệ cũng không được lệch đi một ly nào.
Cậu thậm chí còn lôi cả cuốn sổ tay ghi chép các món ăn của Kudou Ran để tự học nấu nướng.
Tay mơ vào bếp tất nhiên không tránh khỏi thất bại: Lúc thì sống – cháy, lúc thì mặn – nhạt. Nhưng Kudou Shinichi vẫn nhất quyết tự nấu ăn, hậu quả là cậu tiếp tục bị đói và sụt mất vài cân.
Nhưng hiếm khi Shinichi kiên nhẫn đến thế.
Và chỉ nửa năm sau, cậu đã có thể nếm ra trong món ăn của mình loại hương vị riêng về vợ mình. Một năm sau ngày Kudou Ran mất, Kudou Shinichi đã lấy lại cân nặng, ổn định công việc và sinh hoạt đều đâu ra đấy.
Hattori Heiji phải thốt lên kinh ngạc, thậm chí còn dẫn Hattori Kazuha sang nhà thằng bạn ăn ké.
Trông cậu bây giờ như thể đã hoàn toàn thoát khỏi bóng tối mất mát sau cái chết của người vợ.
Nhưng, điểm kì lạ là ngôi nhà Kudou vẫn giữ nguyên như trước. Không thêm bớt, không thay đổi, bất cứ một chi tiết nào cũng không cho phép xáo trộn. Thay vì nói là ‘trở lại bình thường’, nó giống như sự trì trệ, đóng băng và đứng yên một chỗ.
Shinichi không biết mình có nhớ vợ mình hay không.
Cậu chỉ vô thức biến một phần con người mình thành hình bóng của cô.
Kudou Shinichi vẫn đeo nhẫn cưới, vẫn nhận mình là người đã lập gia đình. Cậu kiên trì đến nhà hàng mà Ran yêu thích vào ngày kỷ niệm cưới và gọi một phần ăn dành cho đôi tình nhân, biến cuộc sống của một người thành dáng dấp của hai người.
Cậu đâu cần phải nhớ Kudou Ran.
Cũng như cách mà Kudou Shinichi vốn dĩ chưa từng yêu vợ mình.
15.
Trốn tránh có thể đáng xấu hổ, nhưng đôi khi lại vô cùng hữu ích.
Mỗi sáng tỉnh dậy, Kudou Shinichi đều theo phản xạ đưa tay sờ sang bên cạnh, ngái ngủ tự hỏi: Vợ mình đi đâu rồi?
Đến khi ý thức dần tỉnh táo, cậu mới chậm rãi nhận ra, cô ấy đã là người mà cậu không bao giờ còn có thể chạm đến nữa.
Một thứ cảm xúc chua chát kỳ lạ trào dâng, lan ra khắp cơ thể.
Trước khi bị nuốt chửng bởi nó, Shinichi buộc phải lặp đi lặp lại trong đầu: Không sao, cô ấy chỉ là vợ mình thôi, mà mình còn không hề yêu cô ấy. Chỉ như vậy, cậu mới miễn cưỡng giữ cho lý trí không sụp đổ.
Kudou Shinichi không hề biết, đằng sau sự đàn áp gượng ép ấy đang ẩn giấu một con quái thú như thế nào.
Chỉ biết rằng, thứ cảm xúc kì lạ ấy vốn chẳng hề lắng xuống theo năm tháng mà ngược lại, ngày càng bồn chồn, bất an.
Chính cái ‘điều không biết’ ấy khiến Kudou Shinichi theo bản năng cảm thấy nguy hiểm.
16.
Có lẽ mình nên học cách quên cô ấy.
Năm thứ ba sau khi Kudou Ran qua đời, Kudou Shinichi cuối cùng cũng bắt đầu dọn dẹp di vật của vợ.
Những món đồ bị cố ý lãng quên, không được phép quấy nhiễu trong cuộc sống thường ngày đã mất đi chủ nhân, nhuốm đầy bụi thời gian.
Shinichi nhẹ nhàng lau sạch đi lớp bụi ấy, dịu dàng như thể đang vuốt ve gương mặt người yêu. Ban đầu, cậu định dọn sạch tất cả, đóng gói lại và đưa vào kho.
Nhưng rồi Shinichi bỗng khựng lại, do dự một lát, cuối cùng vẫn để mọi thứ trở về đúng chỗ như khi chủ nhân còn sống đã sắp đặt. Đáng lẽ hôm nay là để nói lời từ biệt. Thế mà lại hóa thành một buổi “tưởng niệm” vợ mình.
Khi nhớ về những ngày đầu sau hôn lễ, bao khoảnh khắc ngọt ngào, ấm áp chợt ùa về làm Kudou Shinichi bất giác mỉm cười. Cho đến khi tiếng ‘bịch’ nặng nề của một quyển sổ rơi xuống đất, cắt ngang dòng suy tưởng của cậu.
Cậu cúi xuống nhặt lên. Quyển sổ dày và giấy đã ngả vàng. Dòng chữ ngay ngắn, thanh tú hiện ra trước mắt cho Shinichi biết đó là nét bút của Ran.
Có lẽ đây là nhật ký của cô ấy.
Kudou Shinichi chưa từng thấy cuốn sổ này trước đây. Hẳn là Kudou Ran đã luôn giấu nó rất kỹ. Dù đã khuất, sự riêng tư của cô vẫn xứng đáng được tôn trọng. Cậu vốn không định tò mò xâm nhập vào thế giới nội tâm mà Ran âm thầm cất giữ.
Thế nhưng, có lẽ là trùng hợp, cũng có lẽ là định mệnh.
Trong một thoáng vô tình, Shinichi lại bắt gặp ngay một dòng chữ:
“Shinichi, vào ngày anh yêu em, em sẽ trao cuốn nhật ký về câu chuyện của chúng ta này cho anh. Linh cảm mách bảo em, ngày đó có lẽ chẳng còn xa nữa.”
Người vốn luôn cho rằng mình ‘không yêu’ Kudou Ran như Kudou Shinichi đây thật ra chưa từng có đủ tư cách chạm đến thứ này.
Thế mà như bị thôi thúc bởi ma lực nào đó, đôi tay cậu thoáng run rẩy nhưng vẫn kiên định lật mở sang trang đầu tiên.
17.
Thực ra, những thứ trong cuốn sổ cũng chẳng có cốt chuyện gì đặc biệt.
Chỉ là một ký ức cũ kĩ về mối tình đơn phương bí mật mà ai cũng có thể từng nghe qua. Phải chăng, điểm khác biệt duy nhất ở đây chính là vì câu chuyện này kéo dài quá lâu, chiếm tới 21 năm cuộc đời của Mouri Ran và Kudou Ran.
Nếu không tình cờ phát hiện cuốn nhật ký, Shinichi có lẽ chẳng bao giờ nhớ lại: Lần đầu tiên gặp gỡ Ran, họ chỉ mới là đứa trẻ 7 tuổi.
Khi ấy, Kudou Shinichi có một gia đình vô cùng hạnh phúc, cả người được bao quanh bởi hào quang ‘con trai ngôi sao’. Lú do là vì cha cậu ngày càng nổi danh trong giới tiểu thuyết trinh thám, nên đi đến đâu cậu cũng được vây quanh bởi sự ngưỡng mộ. Một cậu bé sống trong vinh quang như thế, làm sao nhớ nổi một đứa trẻ mồ côi bị bạn bè bắt nạt trong cô nhi viện?
Nếu không phải theo mẹ đi làm từ thiện, có lẽ giữa cậu và cô sẽ chẳng có nổi một giao điểm nào.
Vào thời gian đó, Mouri Ran lúc ấy vẫn chưa thoát khỏi nỗi đau mất cha mẹ khi họ ngã xuống trong lúc làm nhiệm vụ thì lại bất hạnh bị cuốn thêm vào bóng tối tội ác trong trại trẻ mồ côi.
Vốn là đứa trẻ tốt bụng, hiền lành, cô đã liều mình cứu một bé gái rơi xuống sông. Nhưng nạn nhân kia nhanh chóng xé bỏ lớp mặt nạ vô hại, dùng thuốc diệt chuột giết chết ba đứa trẻ từng hùa nhau h.ãm hại mình suýt chết đuối.
Và đó là lần đầu tiên trong đời Kudou Shinichi đóng vai “thám tử”.
Vì thủ phạm và nạn nhân đều cùng trang lứa nhưng sự u ám và méo mó của nhân tính lại bị phóng đại trên th.ân thể non nớt, làm chúng bị vấy bẩn nên khiến Shinichi theo bản năng cảm thấy khó chịu. Niềm hưng phấn từ ‘vụ án đầu tay’ cũng vì thế mà phai nhạt trong tâm trí.
Cô bé bị vạch trần tội ác chẳng hề lộ ra vẻ sợ hãi hay hoang mang đáng lẽ ở một đứa trẻ nên có. Cô chỉ chậm rãi đảo mắt nhìn quanh, hưởng thụ ánh nhìn ghê tởm, sợ hãi, kinh ngạc của người khác như một dạng khoái cảm tự hủy hoại.
Nhưng khi ánh mắt dừng lại nơi Mouri Ran đang ngẩn ngơ, cô bé chợt sửng sốt rồi lập tức nở nụ cười rực rỡ đến chói lóa, nhanh chóng bước tới nắm tay, giọng ngọt ngào:
“Cảm ơn cậu nhé, Ran. Nếu không có cậu cứu, mình làm sao có cơ hội giết bọn họ chứ? Đều nhờ cậu cả đó~”
Ánh nắng thì chói chang, nhiệt độ bàn tay cùng nụ cười kia thật ấm áp và sáng sủa. Nhưng Mouri Ran chỉ cảm thấy toàn thân run lên vì lạnh, cơn giá buốt men dọc sống lưng, quấn chặt lấy th.ân thể nhỏ bé.
Cô chưa từng nghĩ việc cứu người là sai. Nhưng giây phút này, cảm giác tội lỗi cuồn cuộn dâng trào, nhấn chìm Ran trong vực sâu tự trách.
Cô bé hung thủ kia bị đưa đi. Những ánh mắt khác thường của đám trẻ lại đổ dồn về phía Mouri Ran.
Họ xì xào với nhau:
“Ran cũng phải chịu trách nhiệm cho ba cái chết ấy.”
“Cậu ta là đồng phạm.”
“Đều do cô ta xen vào.”
“Sao phải cứu một kẻ giết người chứ?”
Tiếng trách móc cứ ùn ùn trào lên, nhấn ý thức của cô chìm xuống.
Ran vô thức lùi lại một bước. Là lỗi của mình. Tất cả đều là lỗi của mình. Mình thật sự… đã sai rồi sao?
Cho đến khi cô sắp chìm sâu trong biển khổ vô tận ấy thì một giọng nói cực kì khó chịu vang lên. Cậu bé tỏa sáng kia đang nhíu mày, dùng cánh tay chắn trước mặt cô, che chở và bảo vệ Ran phía sau lưng mình.
“Tôi không biết lý do vì sao lại phải giết người. Tôi chỉ biết, cứu người thì không cần bất kì lý do nào cả. Và điều đó càng không đáng bị chỉ trích.”
Cậu ấy kéo cô ra khỏi hố sâu của lời buộc tội và tự trách, trả lại cho cô ánh sáng cùng hơi thở.
Từ giây phút đó trở đi, Mouri Ran chưa từng có phút giây nào quên cậu.
18.
Con người cũng giống hoa hướng dương, đều có khuynh hướng tìm về phía ánh sáng.
Khi còn nhỏ và chưa hiểu thế nào là tình yêu, Mouri Ran đã lặng lẽ cất giấu cậu bé rực rỡ như mặt trời kia sâu trong tim mình. Đến khi biết rung động là gì, cậu bé ấy liền trở thành tình yêu của cô.
“Kudou Shinichi.”
Trong vô số khoảnh khắc trưởng thành đầy mơ hồ, buồn bã, chông chênh, chỉ cần thầm gọi tên cậu ấy, Ran liền có được dũng khí và sức mạnh vô tận.
Cô muốn trở thành một người chính trực và dũng cảm như cậu. Muốn trái tim mình trở nên mạnh mẽ như cậu, để có thể đem lại ấm áp và che chở cho người khác.
Cậu chính là chuẩn mực, là tấm gương, là niềm tin, là người dẫn lối.
Là người cô luôn khao khát đuổi theo.
Để ‘gần gũi’ hơn với Shinichi, Ran đã gắng sức học hành, bằng điểm số đứng đầu thi vào Tiểu học Teitan để trở thành bạn cùng trường với Shinichi.
Ở ngôi trường ấy, học sinh hoặc là xuất thân hiển hách, hoặc là thành tích nổi bật. Không ai biết, một đứa trẻ mất cha mất mẹ, sống trong trại trẻ mồ côi không được để tâm như Ran đã phải nỗ lực và trả giá thế nào để có thể đi trọn vẹn quãng đường từ Tiểu học Teitan, THCS Teitan cho đến THPT Teitan.
Thế nhưng, tình yêu đơn phương vốn dĩ là trận chiến cô đơn và hỗn loạn chỉ thuộc về một người.
Ran cứ âm thầm lặng lẽ quan sát cậu, nhưng chưa từng dám quấy rầy Shinichi. Trong hơn mười năm đi học, khoảng cách gần nhất giữa họ chỉ là lướt qua nhau trong hành lang của trường.
Đối với Kudou Shinichi, Mouri Ran chỉ là một trong hàng trăm bạn nữ cùng khóa. Tên tuổi xa lạ, khuôn mặt nhạt nhòa.
Chàng trai tuổi thiếu niên kiêu ngạo chẳng bao giờ để tâm đến bất cứ cô gái nào.
Nhưng Ran thì thuộc lòng sở thích và các câu chuyện của Shinichi. Chuyện bàn tán về những nam sinh ưu tú, đẹp trai luôn là đề tài quen thuộc của đám con gái giờ ra chơi, huống hồ bạn thân Suzuki Sonoko của cô vốn là ‘đầu mối phân phối’ tin tức và tin đồn, nên gần như chẳng có thông tin nào mà cô không biết.
Ran chưa từng được yêu thương nhiều, cũng chẳng biết yêu ai sao cho phải. Cách yêu thầm ngốc nghếch của cô, ngoài việc luôn quan tâm, không làm phiền cậu ấy, cô còn yên lặng học theo điều cậu học, yêu những điều cậu yêu.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Mouri Ran lại theo bước Kudou Shinichi cùng thi vào Đại học Tokyo. Chỉ khác là cậu ấy chọn khoa Luật, còn cô thì chọn khoa Tâm lý học, chuyên sâu về tâm lý trẻ em.
Bóng tối thời thơ ấu cần cả một đời để chữa lành. Ran không bao giờ quên ánh mắt của cô bé phạm tội nhìn vào mình năm ấy. Lúc 7 tuổi, cô chỉ cảm thấy nó thật ác ý và điên cuồng. Nhưng khi trưởng thành, trong vô số đêm trằn trọc, Mouri Ran lại đọc ra trong ánh nhìn kia sự bướng bỉnh, yếu đuối và tuyệt vọng bị chôn vùi.
Nếu khi ấy có thể cứu cậu ấy, cứu cậu ra khỏi dòng sông, cứu cậu ra khỏi vòng xoáy tự hủy và điên loạn thì tốt biết bao.
Cô muốn cứu thêm nhiều đứa trẻ giống mình hay cô bé đó. Chính vì thế, Ran mới chọn ngành Tâm lý. Sau khi lấy bằng Thạc sĩ, cô trở thành cô giáo tâm lý ở trường Tiểu học Teitan.
Cả Kudou Shinichi lẫn Mouri Ran khi trưởng thành đều trở thành những người tỏa sáng trong lĩnh vực riêng. Dẫu vậy, giao điểm giữa họ ngày càng hiếm, ngay cả việc lướt qua nhau cũng hóa xa xỉ.
Nhưng Ran vẫn lặng lẽ yêu Shinichi. Cho dù bên cạnh không thiếu những người theo đuổi ưu tú.
Cô chưa từng mơ tưởng đến việc chiếm hữu “ánh mặt trời” vốn không thuộc về mình.
Với Mouri Ran, cô đã nhận đủ phần thưởng từ mối tình đơn phương này rồi.
Nếu không gặp Kudou Shinichi, có lẽ cô sẽ chẳng trở thành chính mình của ngày hôm nay, tự tin và mạnh mẽ đến vậy.
19.
Nếu không phải vì tin tức về những lần xem mắt thất bại liên tiếp của Kudou Shinichi, có lẽ Mouri Ran đã chẳng bao giờ bước vào thế giới của cậu.
Nghe từ Hattori Kazuha kể về những yêu cầu khắt khe mà Shinichi đặt ra cho người bạn đời, Ran không khỏi bật cười.
Phớt lờ cái lườm trắng mắt của bạn bè, cô vui vẻ nghĩ: Cậu ấy vẫn dễ thương như thuở bé vậy.
Với kinh nghiệm bao năm thấu hiểu Kudou Shinichi, Mouri Ran tin chắc rằng mình đủ khả năng trở thành “người vợ hoàn hảo” trong lòng cậu.
Khi nghe thấy bạn mình định tự tiến cử, Kazuha không khỏi ngập ngừng.
Trong mắt cô, Ran xinh đẹp, lương thiện, giỏi giang, mạnh mẽ, lại khéo léo trong việc nhà. Bạn mình đáng lẽ phải có một tình yêu đồng điệu rồi tiến đến hôn nhân viên mãn trong sự chân thành và yêu thương.
Chứ không phải bước chân vào trò chơi “vợ chồng giả vờ” cùng một anh chàng Sherlock Holmes trong mơ chỉ quan tâm đến công việc.
Thế nhưng, trước sự kiên quyết của Mouri Ran, Kazuha cũng đành nhượng bộ. Và rồi, cô xuất hiện trước Shinichi với tư cách ‘đối tượng xem mắt’ do phía Hattori giới thiệu.
Trong cuộc tái ngộ lộng lẫy sau 18 năm ấy, Ran nghe rõ tiếng tim mình đập loạn nhịp.
Đó là vì tình cảm bị kìm nén bấy lâu nay giờ đây đã được mặc sức vươn lên, tình yêu đơn phương vốn chôn vùi trong bóng tối bỗng cuồng nhiệt gào thét trong ánh sáng.
Ran mở rộng vòng tay, ôm trọn mặt trời vào lòng.
Ước nguyện thầm kín chưa từng thốt ra thành lời cuối cùng cũng trở thành hiện thực. Ran mang họ Kudou và trở thành vợ của Shinichi.
Kudou Ran.
Ngay cả trong những giấc mơ ngông cuồng nhất tuổi thiếu thời, cô cũng chưa từng dám mơ tới cách gọi ấy.
20.
Dù trước khi kết hôn, họ đã quy ước rõ ràng là sẽ không kéo nhau vào vũng lầy của tình yêu.
Dù sau khi kết hôn, Shinichi vẫn y như trước, toàn tâm toàn ý cho sự nghiệp thám tử, ngày đi sớm, đêm về muộn, thậm chí có khi vài ngày chẳng về nhà.
Nhưng Kudou Ran vẫn thấy Kudou Shinichi là người chồng tuyệt vời.
Cậu ghét việc nhà nhưng chưa từng coi sự vất vả của vợ là lẽ đương nhiên. Ngược lại, cậu ấy luôn lấp lánh ánh mắt ngưỡng mộ, khen Ran khéo léo khi sắp xếp tổ ấm đâu ra đấy.
Mỗi bữa cơm, cả người Shinichi đều như ngập trong bong bóng tim hồng. Dù đã nếm thử nhiều nhà hàng cao cấp, cậu vẫn một mực cho rằng “cơm vợ nấu là số một”. Thậm chí, khi Ran cố tình làm món ăn đậm vị lúc giận dỗi, Shinichi – dù vốn quen với những món ăn thanh đạm vẫn vui vẻ ăn sạch đĩa, chỉ cần uống thêm vài cốc nước là xong.
Cậu vụng về trong chuyện tình cảm, nhưng lại tinh tế theo cách riêng. Chính mình còn hay quên cả sinh nhật của bản thân, thế mà Kudou Shinichi chưa từng bỏ lỡ sinh nhật của vợ. Ngay cả những ngày kỷ niệm như buổi hẹn đầu tiên, ngày yêu nhau, ngày cưới cậu đều ghi nhớ. Dù bận thế nào, cậu vẫn đặt sẵn nhà hàng, thu xếp thời gian để tổ chức lễ kỷ niệm cùng vợ. Chỉ là lần nào cậu cũng không thoát khỏi việc bị vụ án bất ngờ cuốn đi giữa chừng thôi.
Cậu đưa hết lương và thù lao cho Kudou Ran quản lý, để cô toàn quyền trong chuyện tiền bạc, cho cô cảm giác an toàn. Cậu còn tỉ mỉ chọn hoa và quà, đem tặng vợ ngay cả trong ngày thường mà chẳng cần bất cứ dịp gì. Dù bản thân cậu chưa từng nghĩ đó đều gọi là ‘lãng mạn’.
Quan trọng hơn là, dù ở tuổi đôi mươi hay khi còn 7 tuổi, Kudou Shinichi vẫn luôn sở hữu một tâm hồn rực rỡ. Sinh ra trong nhung lụa, cậu vốn có thể chọn vô số con đường bình yên khác. Nhưng cậu lại kiên định bước vào ngã rẽ đầy gai góc và hiểm nguy này, dùng sự thật làm vũ khí để xua tan đi bóng tối tội ác, mang lại thanh thản cho người đã khuất và trao niềm an ủi cho những ai còn sống trên đời.
Kudou Ran mãi mãi tự hào về Kudou Shinichi như thế.
Một người chồng dễ thương, một người chồng chu đáo, một người chồng cứng đầu, một người chồng ngốc nghếch, một người chồng lãng mạn mà không hề hay biết.
Một người chồng thông minh mạnh mẽ, một người chồng dũng cảm chính trực, một người chồng đã từng kéo cô ra khỏi vực sâu đầy bóng tối.
Cô làm sao có thể không yêu anh ấy được đây?
21.
Trang cuối cùng dừng lại ở ngày trước khi Kudou Ran qua đời.
Câu chuyện của họ đột ngột kết thúc, nhưng tình yêu của cô lại vĩnh viễn tồn tại trong cuốn sổ nhỏ này, tuôn chảy lặng lẽ mà nóng bỏng, không ngừng sinh sôi trong từng con chữ. Nồng nàn và bất tận.
Những ký ức từng bị cố ý vùi chôn nay dần lung lay, bung tỏa.
Từng nụ cười, từng ánh mắt của Ran bỗng hiện về rõ ràng trong tâm trí Shinichi.
Cuối cùng, Kudou Shinichi cũng chậm rãi nhận ra sự dịu dàng xen lẫn phức tạp trong ánh mắt vợ, cuối cùng hiểu ra: Tình yêu vợ cậu dành cho cậu chưa bao giờ che giấu.
Rõ ràng là cô ấy đã để lại biết bao nhiêu manh mối về tình yêu ấy.
Thế mà, khi Kudou Ran còn sống, Kudou Shinichi chưa một lần nhận ra.
Trong lĩnh vực tình cảm, có lẽ cậu thật sự là tên thám tử ngốc nghếch nhất thế giới này, đúng không?
22.
Hiện giờ, Kudou Shinichi đã thấu tỏ tấm lòng của Kudou Ran, và cũng hiểu rõ trái tim của chính mình.
Thực ra, làm gì có cái gọi là “tâm đầu hợp ý” ngay từ lần đầu gặp mặt.
Chẳng qua, cậu chỉ là một chàng thám tử đã trót trao trọn trái tim ngay từ lần đầu tiên gặp được người con gái ấy – người sau này sẽ trở thành vợ mình. Chỉ là, vì cậu quá chậm chạp lại ngại phiền phức trong chuyện tình cảm nên mới giả vờ mạnh miệng thế thôi.
Đúng vậy! Kudou Shinichi cuối cùng cũng chịu thừa nhận rằng cậu thích Kudou Ran. Ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy cô, trái tim đã mách bảo cậu rằng, cô ấy đặc biệt và hoàn toàn khác so với tất cả mọi người.
Nếu không thích cô ấy, thì người lý trí như cậu sao có thể chưa đến ba tháng quen nhau đã vội vàng đưa nhẫn ra, như thể sợ rằng chậm một chút thì vợ chưa cưới sẽ đổi ý và bỏ chạy mất?
Nếu không thích cô ấy, thì sao mỗi lần được về nhà sau khi tan ca, cậu lại vui mừng đến thế. Thậm chí có lúc, Shinichi còn nảy ra ý nghĩ: “Mình mệt mỏi vì làm thêm giờ quá, muốn nghỉ hưu sớm và cùng vợ đi du lịch vòng quanh thế giới ghê”?
Nếu không thích cô ấy, thì sao cậu lại bận tâm tìm hiểu ý nghĩa khác nhau của hoa hồng và hoa bách hợp, phân biệt màu son và son bóng nào hợp với kiểu trang điểm của vợ mình? Sao cậu lại dần dần để tâm đến từng vẻ mặt vui buồn của cô, đến mức mỗi lần thấy nước mắt cô rơi liền lúng túng, bối rối, đầu óc trống rỗng, đau lòng?
Một người vợ mà cậu đã yêu từ cái nhìn đầu tiên, lại dịu dàng, bao dung, yêu thương cậu đến vậy.
Cậu sao có thể không rung động?
Thích cô ấy. Thích nhiều hơn nữa. Thích cô ấy đến phát điên.
Cho đến khi cậu yêu cô ấy.
Nhưng Kudou Shinichi lúc nào cũng là kẻ chậm chạp. Trong tình yêu, cậu đã vĩnh viễn bị thời gian và số phận bỏ lại một bước.
Cậu chậm chạp đem tình yêu dày lên từng ngày, lặng lẽ tích tụ rồi ngộ nhận rằng đó chỉ là thích thú nhất thời.
Cậu bi ai vô tận khi ngay lúc kịp nhận ra trái tim rung động, muốn thổ lộ tình cảm thì lại đánh mất cô.
Cậu tìm mọi cách trốn tránh hiện thực sau khi cô chết, chẳng còn đủ can đảm thừa nhận bản thân đã yêu cô nhường nào.
Thế nhưng…
Cậu làm sao có thể không yêu cô được đây?
23.
Kẻ nói dối thì phải nuốt ngàn mũi kim.
Trong những ngày tháng Kudou Ran qua đời, Kudou Shinichi đã tự lừa mình bằng vô số lời nói dối:
“Tôi không yêu cô ấy.”
“Chỉ là một người vợ thôi.”
“Tôi không yêu vợ mình đâu.”
Bộ não cậu thì tin là thật. Nhưng linh hồn và trái tim thì âm thầm mỉa mai và phủ nhận điều đó.
Cho đến khi thời gian chưng cất đủ lâu, đến khi nỗi nhớ lắng lại thành tình yêu.
Shinichi càng ngày càng không thể lừa dối chính mình được nữa.
Cuốn nhật ký của Ran chính là cọng rơm nhỏ bé cuối cùng, đủ sức đè nát lớp vỏ yếu ớt và mong manh của cậu.
Trước tình yêu chân thành, thẳng thắn, không hề giấu giếm của cô dành cho cậu, tình yêu mà Shinichi chôn giấu bấy lâu càng không thể che đậy thêm được nữa.
Thế là con đê đã vỡ.
Tình yêu và nỗi đau cùng nhau cuộn trào, gào thét xé nát bức tường trái tim vốn đang chực chờ đổ sụp. Những lời dối trá “không yêu” năm nào quay đầu cắn ngược trở lại, biến thành ngàn mũi kim bạc, châm chích dày đặc trong cổ họng và lồng ngực, đau đến mức từng hơi thở của cậu cũng nhuộm máu.
Làm sao đây?
Có lẽ… tôi đã chậm chạp yêu phải một người mà bản thân vĩnh viễn chẳng thể chạm tới nữa rồi.
24. (Chương cuối)
Giọt lệ rơi trên trang giấy úa màu.
Kudou Shinichi trong cơn đau đầu dữ dội, dần lịm đi.
“Chồng ơi.”
Kudou Ran mỉm cười quay lại trong nắng và mưa hoa anh đào, ánh mắt dịu dàng tha thiết.
Đã lâu lắm rồi, Shinichi mới gặp lại vợ trong giấc mơ đẹp đẽ như thế này. Cậu không khỏi xúc động, rảo bước nhanh về phía cô.
Bất chợt, một trận cuồng phong thổi qua, che khuất đi tầm nhìn.
Chỉ mới chớp mắt một cái, Ran đã biến mất theo cơn gió và cánh hoa kia.
Shinichi chưa kịp hoảng hốt thì cậu đã thấy một phiên bản trẻ trung hơn của vợ chạy về phía mình, đầy sức sống với nụ cười ngọt ngào.
“Shinichi!”
Đây chính là dáng vẻ của Ran khi cô chạy về phía cậu trong buổi hẹn hò chính thức đầu tiên của họ.
Shinichi chẳng dám chần chừ, chỉ sợ cô sẽ biến mất thêm lần nữa mà vội vàng chạy lại.
Nhưng ngay khi cậu đến gần, bạn gái cậu lại biến thành cô gái nhỏ mặc đồng phục cấp 3 Teitan, gương mặt còn non nớt, vừa căng thẳng lại vừa e dè.
“K… Kudou-kun.”
Đó chính là cô gái đã âm thầm yêu đơn phương cậu 10 năm trời, nhưng chưa từng được cậu ghi nhớ gương mặt.
Thì ra khi mặc đồng phục học sinh, cô ấy cũng xinh đẹp đến thế.
Shinichi đưa tay, muốn chạm lên gương mặt ấy.
Nhưng ngay tức khắc, Ran biến lại thành một bé gái 7 tuổi.
Cô bé sợ sệt nhìn cậu như muốn né tránh, nhưng trong đôi mắt trong veo lại sáng lấp lánh ánh nhìn của niềm vui, của tình cảm thuần khiết.
“Anh ơi…”
Cô bé vươn bàn tay nhỏ xíu về phía cậu.
Lần này, Kudou Shinichi cuối cùng cũng nắm chặt lấy cô gái của mình, mười ngón tay chẳng tách rời.
…
Khoảnh khắc hai bàn tay giao nhau, một cơn choáng váng dữ dội ập đến.
Shinichi khẽ lắc đầu, như vừa thoát ra khỏi một giấc mơ kéo dài bất tận.
Ngẩng đầu lên, trước mắt cậu là tấm biển lớp học.
“Lớp Hoa Anh Đào”…?
Hình như là nơi này.
Điều chỉnh lại dáng vẻ, Kudou Shinichi một tay đút vào túi, kiêu ngạo bước vào lớp học với dáng vẻ trẻ con.
Nhưng cái ‘bản mặt kiêu ngạo’ ấy chẳng duy trì được bao lâu.
Một cô bé với nụ cười rạng rỡ như hoa anh đào tiến đến bên cậu, nắm tay một cô gái khác và chào hỏi vô cùng nồng nhiệt:
“Chào cậu nhé! Cậu cũng là bạn cùng lớp Hoa Anh Đào à? Mình tên là Mouri Ran, còn đây là bạn thân nhất của mình, Suzuki Sonoko. Từ nay cùng chơi với nhau nhé!”
Kudou Shinichi chết lặng tại chỗ.
Chuông gió nơi cửa sổ khẽ rung lên.
Là gió làm lay động đúng không?
Hay là do trái tim này rung động?
Một lần tương ngộ vượt qua hai kiếp người, rung động và hồi hộp đến tim gan.
.
.
Phần phụ lục (Extra)
“Shinichi, cậu bắt đầu thích tớ từ khi nào vậy?”
Sau bữa tiệc sinh nhật mười tám tuổi, Mouri Ran đã ngà ngà say, táo bạo hơn thường ngày và cũng trở nên đáng yêu hơn. Vừa về đến nhà, cô đã đẩy bạn trai xuống sofa và ngồi lên người cậu, vòng tay ôm cổ làm nũng.
Kudou Shinichi siết chặt eo Ran, giữ cô thật chặt để không cho cô nghịch ngợm lung tung.
“Chắc là… từ lần đầu tiên gặp cậu.”
Shinichi ghé sát vào một bên mặt, thì thầm vào chiếc tai nhỏ của Ran đang đỏ ửng.
“Ể?” Mouri Ran mở to mắt, hốt hoảng thoát ra khỏi vòng tay kia, ngạc nhiên nhìn cậu: “Lúc đó chúng ta mới bốn tuổi thôi đấy! Có phải là quá sớm rồi không?”
Đầu ngón tay người con trai lướt nhẹ qua bờ môi ửng đỏ vì men rượu của cô, ánh mắt cậu ngày một trở nên sâu thẳm.
“Không sớm đâu. Nếu tính cả kiếp trước thì cũng vừa vặn.”
Mouri Ran ngơ ngác.
Kiếp trước ấy à…?
Nhưng cô chưa kịp hỏi thêm thì đã bị Kudou Shinichi khóa chặt đôi môi bằng một nụ hôn. Một chiếc giày cao gót rơi xuống đất, công chúa được bế lên trong vòng tay chàng hoàng tử. Trong những khoảnh khắc sau đó, cô chẳng còn cơ hội nào đủ tỉnh táo để truy vấn cậu thêm nữa.
Thôi, một đêm tuyệt đẹp như thế này, cũng không còn gì quan trọng hơn ngoài tình yêu và khao khát trong lòng đôi tình nhân trẻ.
Thanh mai trúc mã, kết tóc thiếu niên.
Cậu thám tử và cô gái của mình sẽ chẳng bao giờ chia xa nhau.
Những tháng ngày tiếc nuối đó chỉ còn là giấc mơ.
Những rung động chậm trễ, cuối cùng cũng trọn vẹn như ước nguyện.
.
.
.
[HOÀN]