- Tham gia
- 12/11/2011
- Bài viết
- 156
Tác giả: Detective Girl 2005
Dịch bởi: annatang ( CNA-Team )
Fic ShinxRan - Oneshot
Tình trạng: Đã hoàn tất
Nguồn: fanfiction.net
Tựa gốc: Sleeping to dream.
Mình không sở hữu gì cả, ngoại trừ bản dịch tiếng Việt.
Note: Phần cuối của bản dịch không giống nguyên bản cho lắm.
-------------------------------------------------------
“Tối qua tớ lại nằm mơ thấy cậu…”
Ran mỉm cười áp tai mình vào điện thoại, cậu bạn thiếu thời đã lôi kéo được sự chú ý của cô.
“Ồ? Thế chuyện gì đã diễn ra?” cô hỏi, hy vọng sẽ nghe được điều gì đó
bất ngờ mà cô chỉ dám ao ước trong những giấc mơ sâu xa nhất.
Shinichi - hay nói đúng hơn là Conan trong cơ thể teo nhỏ của cậu - mỉm
cười khi tựa lưng vào bức tường kính của phòng điện thoại công cộng,
ngắm mặt trăng đang trộm nhìn từ phía đằng sau những đám mây trắng đục
lan rộng khắp màn đêm.
“À, Tớ không kể cậu nghe đâu… nó là chuyện rất ư là riêng tư.”
Shinichi cười tinh ranh khi hình dung vẻ thất vọng của Ran sẽ nhanh chóng biến đổi trên gương mặt cô.
Ran chống cằm trên lòng bàn tay, tựa đầu mình vào hông bàn cô đang ngồi
cạnh trong văn phòng bố, khi mà cái hy vọng được nghe điều gì đấy lãng
mạn bị quẳng xuống đất… lần nữa.
Khẽ lầm bầm, Ran vân vê, quấn vòng vòng dây điện thoại trên hai đầu ngón
tay rồi thả mình ngồi trở lại cái ghế của bàn làm việc.
“Tớ có cảm giác là cậu không dễ dàng để cho tớ bước vào trong đầu cậu.
Mà chẳng sao cả, chắc nó là một cơn ác mộng mà tớ đá vào mông cậu khi
cậu định đưa bộ mặt quẩn quanh người tớ.”
Shinichi lắc đầu nhe răng cười cô nàng không biết gì ở phía bên kia đầu
dây. Cô ấy không có ý tưởng nào hơn để có thể đi guốc trong đầu cậu…
Thật tệ cho dù là cậu đã muốn cô biết. Nhưng nó sẽ khiến cuộc sống của
cậu dễ dàng hơn nhiều.
“Ừ!”, Shinichi bật cười, “Cậu đúng rồi đấy. Đó là điều khiến tớ không muốn trở về tí nào.”
Sau 30 giây im lặng, Shinichi nhận ra câu cuối cùng của cậu quá ngu ngốc.
“… Thật… nó là điều khiến cậu không muốn về sao Shinichi?”, Ran hỏi trong lặng lẽ, khẽ nhói đau.
Tay Shinichi đập mạnh vào trán trách bản thân, vì cậu đã không nghĩ rằng
cậu không nên trêu chọc cô một cách vớ vẩn như thế này. Cô mỏng manh dễ
vỡ, cho dù vẻ ngoài của cô luôn cố tỏ ra mạnh mẽ. Và sự mỏng manh ấy
càng dễ vỡ hơn với cuộc trò chuyện hiện tại của họ.
“Cậu biết là tớ không có ý đó mà Ran…” - Shinichi ân hận trả lời thật
mềm mỏng, mong cho cô không hiểu nhầm ý cậu – “Cậu biết không, hơn tất
cả mọi thứ, tớ muốn ở đó hơn là nơi tớ đang ở bây giờ.”
Ran thở dài và sâu, kéo đôi chân mình sát vào ngực để cằm cô có thể tựa
lên đầu gối trong khi tay vẫn giữ điện thoại bên tai, và mất một chút
thời gian để lấy lại bản thân, cố gắng ngăn âm thanh phát ra cho biết là
cô đang khóc.
“Cậu biết không, tối qua, tớ cũng có một giấc mơ về cậu.”
Dựa lưng vào bức tường kính, Shinichi mỉm cười nhìn chằm chằm vào màn đêm yên tĩnh. “Thật không? Có muốn kể cho tớ nghe không?”
Thêm lần nữa ngưng lại trong lặng im khi Ran gạt đi nước mắt và bật cười
để che giấu tiếng nấc thổn thức từ cổ họng mình. Nhưng điều đó không bị
bỏ qua bởi người phía bên kia đầu dây nổi tiếng thông minh về khả năng
quan sát.
“À… Tớ đã ngủ quên ở gi.ường và tớ nghĩ rằng tớ nghe giọng của cậu đâu đó
bên ngoài cửa sổ. Nó càng lúc càng lớn, đến mức tớ có thể thề là cậu đã
đứng ngay phía dưới cửa sổ hét to tên tớ. Khi ấy tớ nghĩ rằng đó là sự
thật nên tớ đã bật dậy, gần như là rơi xuống gi.ường, và bật đèn để xem
chuyện gì đang xảy ra. Nhưng khi tớ đến bên cửa sổ, thì cậu không có ở
đấy… Cậu đã không có ở đấy. Vì vậy sau khi đứng ở cửa sổ chừng nửa tiếng
để đợi, tớ đã quay về gi.ường. Thế rồi một ngày của tớ cũng bắt đầu vì
trời đã sáng.”
“Ran…”
Shinichi nhíu mày, nhắm chặt đôi mắt lại khi cậu nghe tiếng Ran thút
thít, cậu có thể hình dung những giọt nước mắt đang rơi trên má cô lúc
này.
“ Thật sự… đôi khi tớ đi ngủ sớm hơn chỉ để nằm mơ và hy vọng rằng cậu
sẽ xuất hiện trong giấc mơ ấy. Có lúc cậu xuất hiện… nhưng phần lớn thì
khi tớ nghĩ rằng cậu sẽ đến, cậu lại không bao giờ đến.”
“Tớ cũng vậy.”
Ran thở gấp và run rẩy khi cô đưa tay quẹt vội dòng nước mắt. “Sao cơ?”
“Tớ cũng vậy.” Shinichi thầm thì, nở một nụ cười buồn khi anh tiếp tục
nhìn lên trời và một vì sao xuất hiện, lấp lánh trong màn đêm. “Tớ sẽ cố
đi ngủ để mơ, hy vọng có thể nhìn thấy cậu ở đấy. Một cách trọn vẹn.
Đôi khi tớ làm thử và có những giấc mơ đẹp. Tớ thấy mình nhìn tóc cậu,
mắt cậu và môi cậu nữa… Mọi thứ về cậu ở khắp nơi quanh tớ trong giấc
mơ. Rồi khi tớ thức dậy, mọi thứ biến mất… và tớ muốn ngủ lại chỉ để
được ở gần cậu lần nữa.”
Ran thút thít, hít một hơi thật mạnh để bình tĩnh lại, hòng ngăn nước
mắt cô rơi khi cô giữ điện thoại ở gần tai mình hơn để nghe hơi thở của
Shinichi.
“Tớ thấy mệt Ran ạ… Thật mệt mỏi khi không có cậu. Thật sự khó khăn lắm
đấy, tin tớ đi. Tớ nghĩ rằng điều duy nhất giữ cho tớ được mạnh mẽ là
những giấc mơ. Những giấc mơ giúp tớ hy vọng và chắc chắn là tớ sẽ quay
trở về bên cậu nhanh nhất có thể.”
“Tớ muốn gặp cậu, Kudo Shinichi”. Ran thầm thì khi nước mắt rơi xuống nhiều hơn và chảy dài trên áo cô.
“Tớ muốn gặp cậu, Mori Ran ạ.” Tiếng Shinichi nhẹ nhàng đáp lại trong
điện thoại khi anh áp chặt nó bên tai để nghe tiếng người-yêu-thơ-ấu của
mình khóc.
“Tớ nhớ cậu nhiều lắm…”
4 tuần sau…
Ran thở dài khi cô tắt đèn trong phòng ngủ và lê bước về phía gi.ường của
mình. Một tuần dài đằng đẳng trôi qua và cuối cùng nó là một buổi tối
thứ sáu. Conan đã rời khỏi đây để nghỉ lễ với bố mẹ cậu ở Mỹ và bố cô ấy
cũng đã đi dự hội nghị ngoài thành phố 1 tuần. Cố nghĩ tất cả những
điều này chỉ là lẽ thường tình của cuộc sống và những gì cô muốn vào lúc
này là đi ngủ.
Đặt mình xuống gi.ường, Ran lôi trong áo gối của cô ra tấm ảnh Shinichi
và cô một năm trước khi anh rời khỏi trận bóng cuối cùng. Phủ trên người
là mồ hôi và bùn đất, Shinichi nhe răng cười với cánh tay quàng quanh
cổ cô. Không cần biết mồ hôi và mùi bùn trên người anh khi ấy như thế
nào, Ran đã không quan tâm và cứ yên vậy mà chụp ảnh.
Ran mỉm cười ép tấm ảnh lên trán cô, “Có lẽ lần này cậu sẽ xuất hiện
trong giấc mơ của tớ và có lẽ sẽ ở lại một chút. Chỉ cần để tớ có thể
thấy cậu là được.”
Đặt bức ảnh trở lại vị trí an toàn trong áo gối, Ran kéo chăn lên cằm và trở mình hy vọng có giấc ngủ ngon.
Trời tối đen và tất cả những gì có thể nghe được là hơi thở sâu và chậm
của Ran, điều đó nghĩa là cô đã chìm vào giấc ngủ một cách nhanh chóng
và gần như kiệt sức.
“Này.”
Ran vẫn say ngủ, cô không thể nghe được bất cứ điều gì kể cả khi có ai
đó đang thì thầm cạnh cô. Điều đang diễn ra khiến lông mày cô khẽ nhíu
lại.
Cảm thấy có tiếng thì thầm và cả hơi thở chạm vào tai cô, Ran từ từ ngồi
dậy và điều này gây kinh ngạc cho kẻ ngồi bên gi.ường cô.
“Này cậu.”
Ran vẫn chưa mở đôi mắt mình ra, nghĩ rằng đây chỉ là một giấc mơ khác,
cô chưa nhận ra cho tới khi cô cảm thấy những ngón tay vén tóc mai của
mình lên và thứ gì đó ấm áp nhẹ nhàng chạm vào trán cô.
“Này đằng ấy, công chúa ngủ nướng.”
Ran chầm chậm chớp chớp đôi mắt mình mở ra để nhìn tên con trai với đôi
mắt xanh biếc đang nhìn cô chằm chằm. Ran đăm đăm nhìn một hồi lâu vào
cái gã con trai đang ngó lại khoảng cách gương mặt cô – nơi mà anh đã
dõi theo giấc ngủ của cô. Và rồi, không một lời nào cả, Ran mỉm cười
lại, đưa tay chạm vào gương mặt ấy và ôm chầm lấy cậu. Đây đúng là giấc
mơ đẹp và rất thật, cuối cùng thì cậu cũng đã xuất hiện để cô có thể
gặp.
Sau một lúc cô buông tay ra và nhìn cậu, mọi chi tiết trên gương mặt cậu – người đang ở gần cô.
“Cậu hãy nói với tớ rằng… đây không phải là mơ đi.” Ran thì thầm khi đôi
tay cậu chạm vào tai cô, giữ gương mặt cô thật nhẹ nhàng. Và đặt nhẹ
trên trán cô một nụ hôn.
“Tớ cũng hy vọng rằng, đây không phải là mơ.” – Cậu đáp lại.
Thế rồi họ cùng gật đầu cười khúc khích, có lẽ đây là giấc mơ đẹp nhất của họ. Một giấc mơ mà họ chưa từng có.
Hết
-------------------------------------------------------------------
Dịch bởi: annatang ( CNA-Team )
Fic ShinxRan - Oneshot
Tình trạng: Đã hoàn tất
Nguồn: fanfiction.net
Tựa gốc: Sleeping to dream.
Mình không sở hữu gì cả, ngoại trừ bản dịch tiếng Việt.
Note: Phần cuối của bản dịch không giống nguyên bản cho lắm.
-------------------------------------------------------
“Tối qua tớ lại nằm mơ thấy cậu…”
Ran mỉm cười áp tai mình vào điện thoại, cậu bạn thiếu thời đã lôi kéo được sự chú ý của cô.
“Ồ? Thế chuyện gì đã diễn ra?” cô hỏi, hy vọng sẽ nghe được điều gì đó
bất ngờ mà cô chỉ dám ao ước trong những giấc mơ sâu xa nhất.
Shinichi - hay nói đúng hơn là Conan trong cơ thể teo nhỏ của cậu - mỉm
cười khi tựa lưng vào bức tường kính của phòng điện thoại công cộng,
ngắm mặt trăng đang trộm nhìn từ phía đằng sau những đám mây trắng đục
lan rộng khắp màn đêm.
“À, Tớ không kể cậu nghe đâu… nó là chuyện rất ư là riêng tư.”
Shinichi cười tinh ranh khi hình dung vẻ thất vọng của Ran sẽ nhanh chóng biến đổi trên gương mặt cô.
Ran chống cằm trên lòng bàn tay, tựa đầu mình vào hông bàn cô đang ngồi
cạnh trong văn phòng bố, khi mà cái hy vọng được nghe điều gì đấy lãng
mạn bị quẳng xuống đất… lần nữa.
Khẽ lầm bầm, Ran vân vê, quấn vòng vòng dây điện thoại trên hai đầu ngón
tay rồi thả mình ngồi trở lại cái ghế của bàn làm việc.
“Tớ có cảm giác là cậu không dễ dàng để cho tớ bước vào trong đầu cậu.
Mà chẳng sao cả, chắc nó là một cơn ác mộng mà tớ đá vào mông cậu khi
cậu định đưa bộ mặt quẩn quanh người tớ.”
Shinichi lắc đầu nhe răng cười cô nàng không biết gì ở phía bên kia đầu
dây. Cô ấy không có ý tưởng nào hơn để có thể đi guốc trong đầu cậu…
Thật tệ cho dù là cậu đã muốn cô biết. Nhưng nó sẽ khiến cuộc sống của
cậu dễ dàng hơn nhiều.
“Ừ!”, Shinichi bật cười, “Cậu đúng rồi đấy. Đó là điều khiến tớ không muốn trở về tí nào.”
Sau 30 giây im lặng, Shinichi nhận ra câu cuối cùng của cậu quá ngu ngốc.
“… Thật… nó là điều khiến cậu không muốn về sao Shinichi?”, Ran hỏi trong lặng lẽ, khẽ nhói đau.
Tay Shinichi đập mạnh vào trán trách bản thân, vì cậu đã không nghĩ rằng
cậu không nên trêu chọc cô một cách vớ vẩn như thế này. Cô mỏng manh dễ
vỡ, cho dù vẻ ngoài của cô luôn cố tỏ ra mạnh mẽ. Và sự mỏng manh ấy
càng dễ vỡ hơn với cuộc trò chuyện hiện tại của họ.
“Cậu biết là tớ không có ý đó mà Ran…” - Shinichi ân hận trả lời thật
mềm mỏng, mong cho cô không hiểu nhầm ý cậu – “Cậu biết không, hơn tất
cả mọi thứ, tớ muốn ở đó hơn là nơi tớ đang ở bây giờ.”
Ran thở dài và sâu, kéo đôi chân mình sát vào ngực để cằm cô có thể tựa
lên đầu gối trong khi tay vẫn giữ điện thoại bên tai, và mất một chút
thời gian để lấy lại bản thân, cố gắng ngăn âm thanh phát ra cho biết là
cô đang khóc.
“Cậu biết không, tối qua, tớ cũng có một giấc mơ về cậu.”
Dựa lưng vào bức tường kính, Shinichi mỉm cười nhìn chằm chằm vào màn đêm yên tĩnh. “Thật không? Có muốn kể cho tớ nghe không?”
Thêm lần nữa ngưng lại trong lặng im khi Ran gạt đi nước mắt và bật cười
để che giấu tiếng nấc thổn thức từ cổ họng mình. Nhưng điều đó không bị
bỏ qua bởi người phía bên kia đầu dây nổi tiếng thông minh về khả năng
quan sát.
“À… Tớ đã ngủ quên ở gi.ường và tớ nghĩ rằng tớ nghe giọng của cậu đâu đó
bên ngoài cửa sổ. Nó càng lúc càng lớn, đến mức tớ có thể thề là cậu đã
đứng ngay phía dưới cửa sổ hét to tên tớ. Khi ấy tớ nghĩ rằng đó là sự
thật nên tớ đã bật dậy, gần như là rơi xuống gi.ường, và bật đèn để xem
chuyện gì đang xảy ra. Nhưng khi tớ đến bên cửa sổ, thì cậu không có ở
đấy… Cậu đã không có ở đấy. Vì vậy sau khi đứng ở cửa sổ chừng nửa tiếng
để đợi, tớ đã quay về gi.ường. Thế rồi một ngày của tớ cũng bắt đầu vì
trời đã sáng.”
“Ran…”
Shinichi nhíu mày, nhắm chặt đôi mắt lại khi cậu nghe tiếng Ran thút
thít, cậu có thể hình dung những giọt nước mắt đang rơi trên má cô lúc
này.
“ Thật sự… đôi khi tớ đi ngủ sớm hơn chỉ để nằm mơ và hy vọng rằng cậu
sẽ xuất hiện trong giấc mơ ấy. Có lúc cậu xuất hiện… nhưng phần lớn thì
khi tớ nghĩ rằng cậu sẽ đến, cậu lại không bao giờ đến.”
“Tớ cũng vậy.”
Ran thở gấp và run rẩy khi cô đưa tay quẹt vội dòng nước mắt. “Sao cơ?”
“Tớ cũng vậy.” Shinichi thầm thì, nở một nụ cười buồn khi anh tiếp tục
nhìn lên trời và một vì sao xuất hiện, lấp lánh trong màn đêm. “Tớ sẽ cố
đi ngủ để mơ, hy vọng có thể nhìn thấy cậu ở đấy. Một cách trọn vẹn.
Đôi khi tớ làm thử và có những giấc mơ đẹp. Tớ thấy mình nhìn tóc cậu,
mắt cậu và môi cậu nữa… Mọi thứ về cậu ở khắp nơi quanh tớ trong giấc
mơ. Rồi khi tớ thức dậy, mọi thứ biến mất… và tớ muốn ngủ lại chỉ để
được ở gần cậu lần nữa.”
Ran thút thít, hít một hơi thật mạnh để bình tĩnh lại, hòng ngăn nước
mắt cô rơi khi cô giữ điện thoại ở gần tai mình hơn để nghe hơi thở của
Shinichi.
“Tớ thấy mệt Ran ạ… Thật mệt mỏi khi không có cậu. Thật sự khó khăn lắm
đấy, tin tớ đi. Tớ nghĩ rằng điều duy nhất giữ cho tớ được mạnh mẽ là
những giấc mơ. Những giấc mơ giúp tớ hy vọng và chắc chắn là tớ sẽ quay
trở về bên cậu nhanh nhất có thể.”
“Tớ muốn gặp cậu, Kudo Shinichi”. Ran thầm thì khi nước mắt rơi xuống nhiều hơn và chảy dài trên áo cô.
“Tớ muốn gặp cậu, Mori Ran ạ.” Tiếng Shinichi nhẹ nhàng đáp lại trong
điện thoại khi anh áp chặt nó bên tai để nghe tiếng người-yêu-thơ-ấu của
mình khóc.
“Tớ nhớ cậu nhiều lắm…”
4 tuần sau…
Ran thở dài khi cô tắt đèn trong phòng ngủ và lê bước về phía gi.ường của
mình. Một tuần dài đằng đẳng trôi qua và cuối cùng nó là một buổi tối
thứ sáu. Conan đã rời khỏi đây để nghỉ lễ với bố mẹ cậu ở Mỹ và bố cô ấy
cũng đã đi dự hội nghị ngoài thành phố 1 tuần. Cố nghĩ tất cả những
điều này chỉ là lẽ thường tình của cuộc sống và những gì cô muốn vào lúc
này là đi ngủ.
Đặt mình xuống gi.ường, Ran lôi trong áo gối của cô ra tấm ảnh Shinichi
và cô một năm trước khi anh rời khỏi trận bóng cuối cùng. Phủ trên người
là mồ hôi và bùn đất, Shinichi nhe răng cười với cánh tay quàng quanh
cổ cô. Không cần biết mồ hôi và mùi bùn trên người anh khi ấy như thế
nào, Ran đã không quan tâm và cứ yên vậy mà chụp ảnh.
Ran mỉm cười ép tấm ảnh lên trán cô, “Có lẽ lần này cậu sẽ xuất hiện
trong giấc mơ của tớ và có lẽ sẽ ở lại một chút. Chỉ cần để tớ có thể
thấy cậu là được.”
Đặt bức ảnh trở lại vị trí an toàn trong áo gối, Ran kéo chăn lên cằm và trở mình hy vọng có giấc ngủ ngon.
Trời tối đen và tất cả những gì có thể nghe được là hơi thở sâu và chậm
của Ran, điều đó nghĩa là cô đã chìm vào giấc ngủ một cách nhanh chóng
và gần như kiệt sức.
“Này.”
Ran vẫn say ngủ, cô không thể nghe được bất cứ điều gì kể cả khi có ai
đó đang thì thầm cạnh cô. Điều đang diễn ra khiến lông mày cô khẽ nhíu
lại.
Cảm thấy có tiếng thì thầm và cả hơi thở chạm vào tai cô, Ran từ từ ngồi
dậy và điều này gây kinh ngạc cho kẻ ngồi bên gi.ường cô.
“Này cậu.”
Ran vẫn chưa mở đôi mắt mình ra, nghĩ rằng đây chỉ là một giấc mơ khác,
cô chưa nhận ra cho tới khi cô cảm thấy những ngón tay vén tóc mai của
mình lên và thứ gì đó ấm áp nhẹ nhàng chạm vào trán cô.
“Này đằng ấy, công chúa ngủ nướng.”
Ran chầm chậm chớp chớp đôi mắt mình mở ra để nhìn tên con trai với đôi
mắt xanh biếc đang nhìn cô chằm chằm. Ran đăm đăm nhìn một hồi lâu vào
cái gã con trai đang ngó lại khoảng cách gương mặt cô – nơi mà anh đã
dõi theo giấc ngủ của cô. Và rồi, không một lời nào cả, Ran mỉm cười
lại, đưa tay chạm vào gương mặt ấy và ôm chầm lấy cậu. Đây đúng là giấc
mơ đẹp và rất thật, cuối cùng thì cậu cũng đã xuất hiện để cô có thể
gặp.
Sau một lúc cô buông tay ra và nhìn cậu, mọi chi tiết trên gương mặt cậu – người đang ở gần cô.
“Cậu hãy nói với tớ rằng… đây không phải là mơ đi.” Ran thì thầm khi đôi
tay cậu chạm vào tai cô, giữ gương mặt cô thật nhẹ nhàng. Và đặt nhẹ
trên trán cô một nụ hôn.
“Tớ cũng hy vọng rằng, đây không phải là mơ.” – Cậu đáp lại.
Thế rồi họ cùng gật đầu cười khúc khích, có lẽ đây là giấc mơ đẹp nhất của họ. Một giấc mơ mà họ chưa từng có.
Hết
-------------------------------------------------------------------