[Oneshot] Gương

Ony

Mình có nhau như ngày xưa đã từng...
Thành viên thân thiết
Tham gia
28/6/2012
Bài viết
411
Fic: Gương

Author:0ny

Thể loại:Sad, Romance(mình không viết được fic vui nhộn haha)

Rating:K

Disclaimer:Tất cả thuộc về G.A

Summary:Chiếc gương luôn phản ánh toàn bộ sự thật mà nó thấy..

Status: Completed/Oneshot

Warning: tính cách các nhân vật OOC khá nhiều... mình hy vọng nắm được cái hồn của tác phẩm DC >"<

_________________________

Gương luôn phản ánh những gì mà nó thấy....
Khi ta đứng trước gương, hình ảnh phản chiếu sẽ là sự thật của chính ta.
Vui có, chấp nhận có, đau khổ có...

Bởi gương chỉ phản ánh sự thật chứ không hình tượng hóa nó lên...



Ran ngồi trên gi.ường, mái tóc dài che phủ những giọt lệ trong mắt cô. Đây đã là thứ bao nhiêu cô tự nhủ mình không được khóc rồi? Ran không nhớ... hay nói đúng hơn cô không hề muốn khóc... cô không hề muốn phải chờ đợi... cô không muốn thức dậy sau mỗi giấc mơ... hình bóng ấy... đôi mắt ấy..nhưng cô vẫn không thể chạm vào. Cô không hề oán tránh... không hề than vãn... cũng không tự ép mình chờ đợi.... Kudo Shinichi... Nhưng tất cả những gì cô đang làm là... chờ đợi... trong ốc đảo của chính mình. Những cơn sóng đang dần dâng lên liếm láp mặt đất mà cô đang ngồi. Hơi nước làm cô ngạt thở, cô đang hy vọng gì? chờ đợi gì? cô không biết... ngay từ đầu đã không có lời hứa nào hết...

Anh ấy nói một ngày nào đó... có chết cũng sẽ quay về.

Ran mỉm cười cay đắng... ngày nào đó là bao giờ? Cô nghe trái tim mình thổn thức... lo lắng... sợ hãi dâng tràn trong thân hình đang run rẩy của cô. Người ta thường nói...đôi khi yêu không là nắm giữ... nhưng ngay từ đầu có thứ gì để cô nắm giữ?

Tớ chờ cậu... tại nơi đó... cậu nhất định phải đến nhé Shinichi...

Ran đã hy vọng... con người ấy sẽ đồng ý... nhưng những gì đầu dây bên kia cất tiếng... chỉ là một thái độ ậm ờ cho qua... Đây là lần thứ bao nhiêu cậu từ chối tớ? Ran dừng việc ủ ê... không giống cô chút nào... cô đã chờ đợi, đã tự trấn an, đã cố gắng đặt mình vào vị trí của Shinichi để thông cảm và...ráng hiểu cho cậu ấy. Nhưng lần này khó vượt qua hơn cô nghĩ... Cô nhìn cô ấy... mái tóc dài đen hơi rối, đôi mắt vô hồn nhìn lại cô... sâu trong ánh mắt ấy là gì? là đau khổ... là nhớ nhung... Ran chạm vào cô ấy, cô ấy cũng đưa tay chạm vào bàn tay lạnh lẽo của cô... cố gắng mỉm cười..nhưng tất cả những gì Ran thấy chỉ là một đôi mắt long lanh nước mắt... sao cô ấy đau khổ thế? sao cô lại khóc? Ran đứng dậy và vén chiếc rèm, ánh sáng tràn vào căn phòng bé nhỏ của cô. Ánh sáng... trời đã sáng... nhưng trong lòng cô...trong thế giới của cô... cô lại không nhìn thấy ánh sáng ấm áp nuôi dưỡng vạn vật đó... thứ mà cô nhìn thấy... chỉ là đêm đen với chút ánh sáng nhạt nhòa.

Quang cảnh thay đổi hơn hôm qua, trời lạnh. Từng hạt tuyết rơi và xoáy vào nhau... tuyết chầm chậm rơi... ngang tầm mắt... lơ lủng Ran với tay đỡ một bông tuyết trắng... Lạnh .

Nếu tớ cần cậu... nếu tớ bảo rằng tớ không mạnh mẽ như vẻ ngoài... liệu tớ bảo tớ nhớ cậu... liệu cậu có quay về bên tớ?

Ran mỉm cười nhẹ. Lần này Ran lại nhìn thấy cô ấy... cô gái với ánh mắt tím buồn man mát... cô ấy không cười... cô ấy không có cảm xúc... cô ấy không nghe gì khác ngoài cảm xúc của mình. Co ấy không cảm nhận được sự lạnh lẽo của hạt tuyết.... tôi phải đi... Ran nói với cô ấy.... Cô ấy không trả lời- vẫn nhìn cô với ánh mắt đó.. ánh mắt như thể không bao giờ có thể có lại niềm vui... Ran muốn nhìn thấy, muốn nhìn thấy nơi ấy...

Tuyết không dày, Ran cất bước không mấy khó khăn. Làn gió đông vuốt ve gương mặt và mái tóc thoang thoảng mùi bạc hà... Gió thì thầm gì đó vào tai cô. Gió thổi thật nhẹ... thật nhẹ...

Bước chậm...

Tuyết rơi... xoáy vào tim...


Ran không thể nhìn thấy cô ấy nữa... cô gái luôn đồng hành với cô trong những ngày đông. Cô gái luôn nhìn cô với nụ cười gượng gạo... Ran Mori

Bình minh... mặt trời dần cố gắng ôm lấy cô gái ấy... nhưng không thể được. Mặt trời mãi mãi không thể chạm vào và sưởi ấm cô... vì vốn dĩ trong trái tim cô... không hề có sự tồn tịa của mặt trời...

------------------------------------------------------------------------------------------------

Này Shinichi... cậu sẽ luôn tìm ra tớ phải không? Cậu đã từng sợ... tớ sẽ biến mất khỏi cuộc đời cậu chưa?

Nhói... những cảm xúc không tả thành lời...

Ran...

Cô gái ấy vẫn đứng đấy... đằng sau là bóng tối vây quanh... Đôi mắt tím... mái tóc đang bay... một nỗi buồn man mác phảng phất trong đôi mắt ấy.

Không gian dần chuyển động... những cảm xúc dần biến mất...

Khoan đã... Ran...

Bàn tay đưa ra, chạy với hết sức lực... màn đêm nuốt chửng người con gái ấy... cậu ở đâu? Không nhìn thấy gì... ngoài bóng tối bủa vây.

- Ran!

Đôi mắt màu xanh mở to... Anh bật dậy khỏi gi.ường... Cám xúc về người con gái ấy... Người anh không muốn mất hơn bất kì thứ gì trên thế giới... Hàng ngày...hàng giờ... luôn hành hạ anh ngay cả trong những giấc mơ... anh không muốn lừa dối đôi mắt ấy... anh không muốn nhìn thấy sự đau buồn trong đôi mắt ấy... Nhưng dù hàng ngày chạm vào cô... dù anh thật gần với cô... nhưng không thể ôm cô vào lòng. Càng không thể đối diện với cô bằng chính bản thân mình... dù anh vô cùng muốn vậy.

Tớ chờ cậu...

Anh phải đối diện với cô thế nào? Ran chưa từng bảo cậu hãy ở cạnh cô ấy... Ran chưa từng cho cậu nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của cô ấy... cô ấy không hề oán trách hay giận hờn.. âm thầm... chờ đợi... Siết chặt đôi tay mình... Đôi bàn tay nhỏ bé... thân mình còn chưa lo xong... tư cách đâu ở bên cô ấy? sức lực nào bảo vệ cô ấy...

Lồng ngực nhức nhối... Cảm xúc nhấn chìm người đó...một con người luôn ngẩng đầu kiêu hãnh...

Động đến chuyện liên quan đến Ran... cậu không còn là mình nữa... Anh muốn phủ định câu nói đó... nhưng không thể... chỉ cô ấy... mới là bài toán mãi mãi cậu không thể hiểu được... Ran Mori... Anh biết không thể yêu cầu cô hãy tin mình, càng không cho phép mình làm thế... Anh không thể làm người con gái đó hạnh phúc...

Tuyết rơi... Anh nhìn những bông tuyết lạnh... trống rỗng...

Bỗng nhiên anh muốn được nhìn thấy người đó... anh muốn nhìn thấy người con gái với đôi mắt tím... luôn chờ đợi anh...

Anh nhìn qua căn phòng vẫn còn ngào ngạt mùi hương của cô ấy... không có ai... anh nhìn vào phòng tắm và tìm cô ấy ở mọi ngõ ngách.... Ran đi đâu? Giấc mơ lần này hiện ra thật rõ ràng...

Này Shinichi... cậu sẽ luôn tìm ra tớ phải không? Cậu đã từng sợ... tớ sẽ biến mất khỏi cuộc đời cậu chưa?

Cảm xúc một lần nữa lại sống dậy... Biến mất? Ran sao? nếu cô ấy biến mất... liệu anh có tìm thấy không? xung quanh chỉ là một màu đen... thậm chí anh còn không nhìn thấy bàn tay của mình... Ran... Sự sợ hãi làm suy nghĩ cậu xáo trộn... không còn có thể bình tĩnh mà suy luận... anh chỉ biết chạy ra khỏi đó...Chạy đi tìm người đó... người con gái có mái tóc mùi bạc hà...

Ở đâu? Ran....

Lạnh... không thể thở được... hơi thở đứt quãng làm anh dừng lại... hít thật sâu... đôi mắt xanh tìm kiếm chút hy vọng... Không nhìn thấy gì ngoài màu trắng... một màu trắng của tuyết...

---------------------------------------------------------------------------------------------

Đu đưa mình trên chiếc xích đu phủ đầy tuyết... Đôi mắt tím nhìn như xoáy vào không gian... Shinichi.. Cậu sẽ đến chứ? Cô không biết... cô không thể biết anh ấy có đến không...cô không phải là thám tử... càng không thể suy luận chính xác như Shinichi...

Ran xoa xoa hai bàn tay lạnh cóng vào nhau, cả thân thế không cảm nhận thấy lạnh... chỉ cảm thấy sự run rẩy của bản thân... Một cảm giác bất lực xâm chiếm từng tế bào của cô..

Khó thở quá...

Cuối cùng cô cũng nhận ra... nãy giờ cô không hít thở được một chút không khí nào... Tuyết chợt rơi nhiều hơn... Ran sững sờ khi thấy một làn tuyết đổ ập xuống mình....

Cậu sẽ đến chứ?

Đáp lại cô chỉ có tuyết trắng... và sự lạnh lẽo của những hạt tuyết trắng xóa... Cô đang hy vọng gì vậy... cô đang chờ đợi gì... cậu ấy đã bảo... sẽ không đến...

Cuối cùng cũng chỉ có tớ đợi thôi sao?

Sức lực rời bỏ cô không ngờ... Ran tuyệt vọng cố gắng mở mắt nhưng cô không thể... cô nhìn thấy bàn tay của tử thần đang giơ tay đón chào....

Shinichi

Một giọt nước mắt rơi chậm trên mi... đôi mắt cô mờ dần... cô nhìn thấy màu trắng... tuyết.... Vậy là cậu không đến sao? Cô nhìn thấy th.ân thể mình tê cứng... vòng xoay này... bao giờ sẽ dừng lại....

Cảm xúc...

Sự chờ đợi...

Vô vọng...

Sợ hãi...

Chết...

-----------------------------------------------------------------------------------------------

Tỉnh dậy đi...Ran...mày không thể chết ở đây....

Sức lực rời bỏ cô nhanh quá... cô thèm được nhìn thấy thảo nguyên...cô muốn một lần nhìn thấy mặt trời đỏ ấm áp... cô vẫn muốn nhìn thấy đôi mắt màu xanh ấy... đôi mắt xanh dương...

Nhưng cuối cùng cậu vẫn bỏ cô lại...lẻ loi...một mình....

Cô thật ngốc....

Cười chua xót...

- Ran!

Ai đang gọi? Cô cố gắng mở mắt nhưng không thể...

- Tỉnh dậy đi.... Ran... Đừng chết...

Cô nhận ra ... đó là người mà cô đang chờ đợi... đó là người cô mong nhớ hàng đêm... Shinichi... nhưng cô không thể cử động... cô chết rồi sao? cô không thể chạm vào anh......

---------------------------------------------------------------------------------------------

Anh ôm cô thật chặt, hơi thở ngắt quãng... cô trốn anh đến khi nào nữa đây? Sao cô lại ngốc đến thế? Hơi thở Ran yếu ớt... anh nghe tim mình trễ một nhịp... Đừng chết Ran ơi... Nếu không có cô thế giới của anh sẽ không có niềm vui và hy vọng... nếu cô chết anh sẽ không bao giờ có đủ dũng khí để có thể sống tiếp...

- Ran!

Anh ráng gọi và lay lay cô... anh đã cố gắng chạy... đã gặp nhiều người... đã dùng thuốc giải... đã làm thật nhiều việc để có thể ôm cô vào lòng như bây giờ...

- Ran!!!!!!!! mở mắt ra đi... tớ van cậu...

Đôi mắt tím ấy khẽ chút rung động... cô nhìn anh mỉm cười... Cuối cùng anh cũng đến...vậy là đủ.... Shinichi...chưa bao giờ bỏ rơi cô....

- Shinichi...

Cô cảm nhận từng hơi thở của anh.. cô cảm nhận trái tim cô đang thổn thức thế nào... cô thấy được sự run rẩy của anh.... Sau cùng cô cũng hiểu... điều gì làm cô chờ đợi anh... vì đó là anh... là Shinichi... là người mà cô yêu nhất...

Anh đã sợ biết bao nhiêu khi nhìn thấy cô ngã trên nền tuyết... Shinichi!...

Cô cảm nhận được một sự ấm áp trên môi cô...

Cuối cùng bình minh cũng đã mọc... trên ốc đảo của cô... Shinichi...luôn là mặt trời trong tim cô... luôn là nguồn ánh sáng...luôn là người bảo vệ cô.....

Lần này cô có thể nhìn thấy người con gái ấy... người con gái đối diện với cô hàng đêm... người con gái đang mỉm cười... một nụ cười tan chảy mọi trái tim....

- Tớ yêu cậu... Shinichi!
 
Hiệu chỉnh:
phải nói thế nào nhỉ,fic của bạn buồn quá nhưng thực sự nó rất hay
 
đọc tất cả các fic của cậu tớ rất hâm cậu và rất thích phong cách viết fic đầy cảm xúc của cậu! mong những chap mới của cậu
 
mình lôi cái oneshot này qua... cái này là lần đầu tiên viết nên thấy nó cứ gượng gạo thế nào ấy...
Do mình gõ theo nhưng gì có trong đầu chứ không trau chuốt lại mà ^^
 
hay quá, đọc xong mà...:KSV@17:
 
Fic hay nhưng buồn quá ss ạ:KSV@18::KSV@18::KSV@18::KSV@18::KSV@17::KSV@17::KSV@17::KSV@17::KSV@16::KSV@16::KSV@16::KSV@16:
 
oneshort hay quá chị Ony ơi !!! em hâm mộ chị thật đấy . mà em để ý chả có ai lấy tem vs pb nên em xin nha !!! :KSV@05::KSV@05::KSV@05:
 
Oneshot này đúng là rất có hồn và ý nghĩa. Lời văn dường như là tiếng nấc lên trong vô vọng của Ran, khi cô chờ đợi một điều gì đó mà theo như cô nghĩ, gần như không bao giờ có thể thành sự thật. Sự ngắt quãng câu văn không những không gây nhàm chán mà còn làm tăng thêm ấn tượng nơi độc giả. Đó chính là điểm độc đáo ở oneshot này.

Độc giả như bị hút vào theo mạch cảm xúc, những chi tiết truyện được lồng ghép làm tăng thêm sức lôi cuốn của bài viết.

Về phần lỗi diễn đạt thì mình chỉ có góp ý ở một chỗ hơi vụng

[Những cơn sóng đang dần dâng lên liếm láp mặt đất mà cô đang ngồi.]

Bạn dùng từ “liếm láp” có vẻ hơi quá.

Lỗi type cũng gần như là không có, chứng tỏ bạn đã cẩn thận check lại bài viết trước khi post.

Nội dung, ý tưởng ấn tượng, có hơi hướng mới mẻ hơn một chút, nhiều author cũng có ý tưởng tương tự nhưng không được thành công.

Chúc mừng bạn*lucky*
 
×
Quay lại
Top