Cũng từ một góc đằng xa, một chiếc xe chạy lại chỗ họ. Một chàng trai tầm hai mươi mấy tuổi bước xuống trong bộ vest lịch lãm. Hắn tiến lại đỡ lấy cả người Ran đã hôn mê, ánh mắt nhìn cô có chút đau lòng. Cả ngươi cô được bế vào bên trong xe.
Ngay lúc chiếc xe chuẩn bị lăn bánh, tên đánh thuốc mê Ran liền ú ớ gọi theo gã còn lại. Trông mặt cực kì đau đớn.
- Thưa boss, trước khi ngài rời đi cùng phu nhân, có thể cho tôi đi nhờ đến bệnh viện không???
Tên kia nghe thế liền quay lại, ném cho một cái nhìn chẳng mấy dễ chịu.
- Nói cho tôi biết lý do.
- Thưa boss, trong khi thực thi nhiệm vụ ngài giao, đã xảy ra một trục trặc nho nhỏ. Mà trục trặc này có thể ảnh hưởng đến nòi giống sau này của tôi. - mặt hắn mếu máo.
- Cậu nói gì? Ảnh hưởng đến nòi giống tức là ảnh hưởng đến vấn đề sinh sản. Mà bộ phận làm nhiệm vụ này của nam giới là…..
Hắn nói trong nước mắt nhưng khuôn mặt vẫn cứ hất lên trời cao.
- Thưa boss, phu nhân đã đá trúng “chỗ ấy” của tôi trong lúc vùng vẫy. Bây giờ tôi cần đến bệnh viện để kiểm tra gấp a~
Tên kia cười méo xệch. Tiến lại gần hắn, vỗ vai an ủi:
- Là đàn ông với nhau nên tôi hiểu nỗi đau cậu đang trải qua, bản thân tôi cũng nhiều lần bị bà xã đá mấy lần chỉ vì cười lại với mấy em fan nữ *khóc một dòng sông*, nhưng những lúc đó tôi đều cầu nguyện với Chúa. Bây giờ, vợ tôi là mối quan tâm hàng đầu, cậu tự bắt taxi vào bệnh viện đi. Nếu không được thì tôi sẽ cho cậu làm cha đỡ đầu của các con tôi.
Vừa dứt, chiếc xe vụt chạy rồi mất hút trong màn đêm tĩnh mịch.
- Thưa boss…..*nhìn xung quanh* *không còn ma nào hết*
Trăng thả những vầng sáng bạc lên mặt biển. Bầu trời cô tịch nhưng được phủ bởi rất nhiều những đốm sáng li ti trải dài bất tận.
Bãi cát vắng người qua lại, chỉ thấy một vùng trời được thắp sáng bởi vô vàn ánh nến.
***
Ran mơ hồ lấy lại được ý thức. Hai mi mắt nặng trĩu không chút sức lực. Sau hồi lâu, cô mới dần tiếp nhận được những gì đang xảy ra.
- Em tỉnh rồi sao?
Là giọng nói ấm áp đó. Là giọng nói mà cô khao khát được nghe nhất trên thế gian này.
“
Shinichi”
Đôi ngươi tím biếc dần tiếp nhận ánh sáng. Ran ngạc nhiên về những thứ đang diễn ra trước mắt mình.
Cô đang ngồi ở chiếc bàn được phủ vải trắng xóa. Chính giữa là chai rượu Chivas Regal màu hổ phách lộng lẫy và các đĩa thức ăn bày biện đẹp mắt. Dưới chân cô là rất nhiều những ngọn nến vàng cam ấm áp.
Ran ngạc nhiên nhìn người đối diện. Anh ta chỉ cười một cách hiền dịu, ánh mắt đong đầy yêu thương.
- Em thích chứ?
Cô mỉm cười nhìn người con trai trước mắt. Bao nhiêu ngọt ngào chảy xiết trong tim:
- Là do anh chuẩn bị sao?
Shinichi hất tóc ngạo nghễ, cười tươi rói:
- Đương nhiên rồi! Mọi chuyện đều diễn ra theo đúng theo kế hoạch. *hô hô*
- Vậy người bắt em đến đây cũng là anh luôn sao? - Ran nói trong lúc bóp tay răng rắc, ánh mắt đổi màu đỏ ngầu nhìn người đối diện.
- Thực ra…..là cậu trợ lí đã làm. *gãi đầu*
- Vậy sao?! - nói rồi cô lao đến với tốc độ vũ bão, Shinichi nhanh chóng nhảy xuống gầm bàn, may mắn né được đòn đá chân của Ran. Anh thầm cảm tạ trời!
- Hết cách rồi. Nếu không làm vậy thì làm sao mang em đến đây chứ?!
***
Tiếng sóng vỗ mang theo hơi lạnh từ đại dương. Cô cảm thấy từng tấc da tấc thịt của mình đang tê dần. Bỗng Shinichi cởi áo vest ngoài bước đến choàng lên người cô. Ran ngạc nhiên nhìn anh, chỉ thấy cánh môi mỏng đặt lên cổ cô một nụ hôn nhẹ, mơn trớn trên d.a thịt.
- Có mùi hoa diên vĩ, hoa hồng, hoa nhài và vani.
Ran để hai tay lên vòm ngực rắn chắn của anh, dùng sức đẩy mạnh ra, hai má phụng phịu ra vẻ giận dỗi:
- Shinichi…..anh…...anh nói cái gì vậy???
Anh nhìn cô gái trước mắt gương mặt ửng đỏ, miệng cố ý có nét cười chết người.
- Bà xã…. nghĩ anh nói gì nào? - ai kia mặt dày vừa nói vừa hôn nhẹ lên vùng da trắng mịn ở cổ, hơi thở mang theo khiêu gợi phả lên tai khiến Ran có chút mê muội.
Lí trí cô gần như bị thu phục trước những “cử chỉ” thân mật của anh. Tất cả gần như đã trọn vẹn nếu Ran Mouri không vô tình thấy điều gì đó không nên thấy.
- Hình như anh vội quá nên chưa kịp kéo khóa quần thì phải….
Phải, một câu nói bình thường, không câu nệ bất cứ thứ gì, không hoa lệ cầu kì nhưng sức tàn phá lại ngang ngửa một quả bom hạt nhân thứ thiệt.
Ran che miệng cười nham nhở, mặc cho chàng trai xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu. Ai đó thầm nghĩ:
“Lộ hàng rồi”
#2.3
Không khí lãng mạn với rượu và nến như bị sóng biển cuốn trôi hóa thành bọt bèo. Chỉ còn vương tàn lại tiếng cười mỉa mai của cô gái. Khiến cho ai đó xấu hổ thiếu điều đâm đầu xuống đại dương ngoài kia chết quách đi cho xong.
Những cây nến mang trong mình ngọn lửa sáng rực khẽ đung đưa khi có cơn gió nào vô tình lướt qua. Bầu trời vẳng lặng chi chít những đốm sao, rực rỡ như đôi mắt sáng người màu oải hương của cô.
Từng giây từng phút nhích qua chậm chạp, cả hai người họ chìm trong biển im lặng.
Ran đưa mắt về phía chàng trai đối diện nãy giờ chỉ cắm cúi ăn không ngừng, mỉm cười yêu thương.
- Cảm ơn anh về bữa tối ngày hôm nay. Em thực sự rất thích! - giọng nói cô ôn nhu, tựa như làn gió xuân thổi bừng những tươi mới.
Đôi mắt màu đại dương nọ nhìn cô, yêu chiều. Shinichi rời ghế đến bên Ran, khẽ vòng tay qua cổ cô, xiết nhẹ:
- Chỉ cần em thích, sau này vào sinh nhật em, anh nhất định sẽ tổ chức một bữa tiệc…..chỉ riêng hai chúng ta.
Tâm tình Ran lúc này cực kì hạnh phúc, không biết cái cảm giác này cô đã mơ bao lâu rồi. Cuối cùng ngày hôm nay, ông trời đã thực hiện nó giúp cô. Ran xoay người, ôm lấy thân hình rắn chắc của anh, tựa đầu lên vai, bao nhiêu ấm áp từ người cô chạy qua từng tế bào trên cơ thể anh.
- Cảm ơn anh, Shinichi!
Anh khẽ nhéo yêu vào má Ran, cưng nựng như một đứa trẻ.
- Ngốc! Chúng ta đã là vợ chồng, cảm ơn gì chứ?!
Đôi mắt Ran nhòe dần, cảm thấy hơi cay cay ở đầu sóng mũi, bao nhiêu cảm động đều đong đầy trong hốc mắt cô. Shinichi nhìn thấy những giọt lệ long lanh trên má Ran liền hốt hoảng, tay chân vụng về lau nhẹ đi:
- Anh nói gì làm em không thích sao?
Trên đời này, Kudou Shinichi ghét phải nhìn thấy nhất là chính nước mắt của Ran. Tại sao ư? Nó làm anh cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹn. Cảm giác chỉ muốn lao vào ôm lấy thân hình mỏng manh kia thật chặt rồi vỗ về an ủi:
“Có anh đây rồi!”.
Ran lắc đầu khe khẽ, liền rút sâu vào lồng ngực anh, tựa đầu mà khóc thút thít. Shinichi rối trí nhìn cô, đau lòng hiện ra mặt.
- Chỉ mới nhiêu đó mà đã làm em cảm động đến rơi nước mắt rồi sao? Sau này thời gian còn dài, làm sao mà em chịu nổi chứ?!
Giọng anh ngọt ngào như kẹo bơ, chủ ý là muốn làm cô cười. Shinichi đã thành công khi cảm nhận được một cái véo thật đau trong lồng ngực. Ran trừng mắt nhìn anh, nhưng chưa kịp phản ứng gì liền cảm nhận được một nụ hôn ấm áp đặt lên những giọt nước mắt kia, từ từ di chuyển xuống sóng mũi rồi bờ môi nhỏ. Cô lúc đầu bất ngờ nhưng rồi cũng hòa nhịp vào hương vị của tình yêu. Ran có thể cảm nhận được mùi rượu nồng đậm từ lưỡi anh khi nó va chạm với lưỡi cô. Say. Say trong men tình. Chỉ biết sau đó nụ hôn kéo dài rất lâu cho đến khi cô khó chịu vì thiếu oxy, đôi môi anh mới luyến tiếc rời khỏi.
Shinichi đưa mắt lên trời cao rộng lớn rồi như lóe ra suy nghĩ gì đó, liền kéo tay Ran chạy một mạch đi đâu đó khiến cô còn chưa kịp mang lại giày đành phải chạy chân trần trên bãi cát.
#2.4
Ran không biết bản thân đã chạy bao lâu, chỉ biết bây giờ bàn chân truyền đến cảm giác đau ẩm ỉ không dứt. Cô vẫy mạnh khỏi đôi tay ấm áp kia, hay tay chống lên đầu gối, thở hổn hển:
- Anh dẫn em đi đâu vậy hả???
Chợt cô cảm thấy cả người nhẹ bẫng, chân trần không còn chạm đất. Ran không hay rằng từ lúc nào bản thân đã nằm trọn trong vòng tay anh, Shinichi bế cô, chạy về phía trước, mãi không nhìn lại đằng sau:
- Sắp đến rồi, anh chắc rằng em sẽ rất thích đấy!
“
Dù con đường phía trước có bão tố phong ba, chỉ cần em thấy mệt, anh nguyện sẽ bế em đi đến cuối con đường đó. Chắc chắn sẽ không bao giờ bỏ em lại phía sau một mình. Không bao giờ.”
Cô nằm trong vòm ngực anh, cảm nhận được nhịp tim đều đều của anh và mồ hôi lăn trên trán, trong tim liền có cảm giác chua xót xoẹt ngang. Ran không ngần ngại, đưa tay lau nhẹ những giọt mồ hôi kia, động tác vô cùng dịu dàng.
#2.5
Cả hai người họ dừng lại ở một góc trời cực kì yên tịnh. Shinichi thả cô xuống. Gió liền rả rít cuốn những lọn tóc mềm bay lả tả. Cô vén chúng ra sau tai, chăm chú nhìn xung quanh, chỉ thấy mọi thứ cực kì khác lạ.
Shinichi bước đến nắm tay, kéo cô đến một phiến đá cuội gần đó. Hai người họ không phân biệt thám tử lừng danh hay luật sư nổi tiếng, ngồi bệch xuống một cách thoải mái.
Một cánh tay choàng lên đôi vai mỏng manh của cô, kéo sát cô vào lòng mình, thân mật hôn lên trán.
- Chỗ này đẹp quá Shinichi! - Ran thốt lên khi chiêm ngưỡng khung cảnh xung quanh. Mọi thứ hoang sơ như chưa từng có con người đặt chân đến. Mặt dù trời khá tối nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự hùng vĩ ở nơi đây.
Shinichi ngả người lên mặt đá, cảm nhận được hơi lạnh xuyên qua lớp áo sơmi truyền đến d.a thịt. Cảm giác mọi thứ như giấc mơ thật hoàn hảo. Anh đưa tay kéo cả người Ran nằm cạnh, để đầu cô gối lên tay mình như chuyện mà các cặp vợ chồng khác hay làm.
Shinichi chỉ tay lên bầu trời trên đầu, nơi trị vì của hàng triệu vì tinh tú.
- Chỗ nay có thể ngắm trời đêm rất rõ. Em xem, có phải không?
Ran nhìn theo hướng ngón tay của anh, trước mắt là cả một bầu trời rộng lớn bất tận, những ngôi như bụi kim cương điểm xuyến cho bức tranh trời đêm vô cùng lộng lẫy. Mặt trăng như chiếc đĩa bạc quý giá chiễm chệ một góc trời.
- Wowwww!!!! Đẹp quá!
- Đó là chòm sao Orion – thợ săn dũng mạnh của thiên hà. Còn kia là….. - Shinichi lải nhải một đống kiến thức to bự của mình về thiên văn học, một vấn đề cực kì chán ngắt đối với Ran Mouri.
Sau một hồi, Shinichi im lặng, khuôn mặt nghiêm túc thấy rõ.
- Nhưng em biết không, đối với anh, em là ngôi sao sáng nhất, tuyệt vời nhất mà mãi mãi sẽ không có ngôi sao nào làm lu mờ được hình ảnh của em trong tim anh.
Cô bất ngờ trước lời nói kia nhưng sau đó liền ôm cả người anh vào lòng, tham luyến sự ấm áp từ người con trai này.
- Còn đối với em, anh là cả một bầu trời rộng lớn, một dãy thiên hà vĩ đại mà không ai có thể sánh bằng.
Đôi mắt đại dương sâu thẳm xoáy vào ánh mắt tím mê hồn, cả hai khối cơ khác nhau nhưng luôn hòa chung một nhịp đập, một hơi thở.
- Ngày mai sẽ có nắng ấm. - anh cười mỉm, ôn nhu nhìn cô.
Chỉ biết cô gái bên cạnh ngây ngốc trước bầu trời bên cạnh, trong lòng lấp đầy những khó hiểu.
“Tại sao chứ?”. Shinichi thừa biết cô đang nghĩ gì, liền thay Ran giải đáp thắc mắc:
- Vì anh đã có em bên cạnh, ngày mai chắc chắn sẽ có nắng ấm.
Đôi tay anh đan thật chặt vào đôi tay cô. Hai người họ trao cho nhau một nụ hôn, thực sự. Cùng nhau say đắm trong men hạnh phúc, mãi mãi bên cạnh nhau.
#2.6
Những người yêu thương nhau đã trở về bên cạnh nhau. Chỉ cần hai người luôn nhìn về phía người kia thì tình yêu đó sẽ mãi không bao giờ tan biến, dù là kiếp này hay kiếp sau nữa. Bao nhiêu thử thách đều đã qua. Hãy bắt đầu một trang sách mới mang tên “hạnh phúc”, cùng viết lên đó những ngày tháng ngọt ngào và ấm áp nhất của đời người.
- Chúc mừng sinh nhật, Ran Mouri!
Note:
- Oneshot hoàn rồi đấy nhá!
- Tui tính nếu bữa nay trời mưa thì mới post, mà chắc không mưa đâu hén *khóc ròng* - một thanh niên FA lâu ngày cho biết.
- Nói vậy thôi chứ tui cũng ráng chúc mấy anh/chị/em/ss có một kì nghỉ 30/4 và 1/5 thiệt vui vẻ nha! Tui đi ngủ đây