Part 1 : Thám tử lặng câm !
Đêm 21 tháng 12 , tuyết rơi thật nhiều , nhiều đến nỗi cậu cảm tưởng những bông hoa tuyết như những giọt nước mắt than oán không thể cất thành tiếng , chúng nhẹ nhàng rơi xuống bao phủ khắp bầu trời , để tất cả những ai chạm vào tuyết đều có thể cảm nhận sự lạnh buốt khi chúng tan chảy và ngấm vào d.a thịt . Cậu nghe rõ những tiếng lạo xạo của bước chân dẫm lên nền tuyết trắng , nghe như tiếng vỡ nát phát ra từ sâu thẳm tâm hồn một con người . Cậu chợt cười ,từ lúc nào mà một tên thám tử luôn bị coi là vô tâm bỗng nhiên lại cảm khái đến mức này .Thế rồi trong vô thức cậu lại đếm từng bước chân tuyết, cho tới khi một bàn tay rụt rè kéo kéo cánh tay cậu . Cậu quay lại nhìn vào cô gái với khuôn mặt đang đỏ bừng bừng , lúc này cậu mới chợt nhớ ra và cảm thấy thật là tội lỗi . Chín giờ tối , một cú điện thoại không đầu không đuôi “tớ đợi trước cửa nhà cậu , nhanh lên đấy ” , thế rồi một cái nắm tay thật chặt và cứ thế cậu kéo cô ấy ra khỏi nhà , nhưng cả một quãng đường dài cậu chẳng hé răng nửa lời , kẻ đi trước kẻ theo sau , đôi bên cùng im lặng .
Lúc này , cô gái tiến gần về phía cậu , đôi má vẫn đỏ bừng , cô ấy đang giận dữ ? Cậu nghĩ vậy , như một phản xạ có điều kiện , cậu lùi về phía sau trước khi nhận được cú thét như trời giáng vào tai . Nhưng trái ngược với suy nghĩ ấy , cô gái bước đến níu chặt cánh tay cậu , đôi mắt ngân ngấn lệ nhìn cậu , khóe miệng mỉm cười nhẹ nhàng nói “Khúc gỗ cũng cần được sưởi ấm mà , đối với tớ cậu là một khúc gỗ đặc biệt . Vì vậy , đừng coi tớ là người ngoài cuộc , bất cứ khi nào cậu cần tâm sự hãy nói với tớ , tớ hứa sẽ không thét vào tai cậu đâu , nếu không thì “ – cô gái đột nhiên ấp úng – nếu không thì ….cứ như thế này cũng được … “. Nói đoạn cô liền khoác cánh tay mình vào cánh tay cậu rồi hành trình không lời lại tiếp diễn .
“Thật kì lạ “ - Cậu nghĩ và có đôi chút sợ hãi khi cô bạn luôn bị cậu gọi là “bà chằn” hôm nay chẳng xử sự giống bình thường chút nào . Thế nhưng cậu cũng chẳng nỡ gạt bỏ cánh tay đó ra , bởi cả một tuần qua đối với cậu chẳng có sự việc gì được gọi là bình thường cả .
Dòng người tấp nập ngược xuôi trên phố , từng cặp từng cặp tay trong tay cười đùa quấn quýt trong ánh sáng rực rỡ phát ra từ những bảng đèn hiệu , điệu nhạc “Jingle Bell ” rộn ràng vang lên , cậu chợt nhớ thì ra sắp tới giáng sinh rồi . Nhưng cậu và cô ấy , dưới trời tuyết này , không phải như những cặp đôi khác khác , ngay cả sự bắt đầu cũng không phải .Nếu như đây chỉ là một giấc mơ thì cậu cũng ước rằng nó là một giấc mơ thật sự ,khi tỉnh dậy cậu sẽ tự cười rằng bản thân đã mơ một giấc mơ quá dài , quá lâu đến nỗi cậu tưởng nó là thật . Nhưng “ Sự thật luôn chỉ có một ” , cậu cười khẩy , kẻ nào đã nói ra câu nói đó nhỉ ? phải rồi , là đối thủ của cậu , là tên thám tử với nụ cười nửa miệng đầy vẻ tự tin đó , cũng là tên bạn thân chí cốt của cậu . Nhưng lúc này cậu ghét cái sự thật không thể thay đổi đó , ghét luôn kẻ đã nói ra câu nói đó . Ngay cả khi chạy trốn vào trong giấc mơ , cái sự thật đó vẫn không ngừng đeo bám theo cậu . “Tôi không thể ngủ “ cậu đã phải hét lên như vậy , hay nói đúng hơn là cậu không dám ngủ .
Khi đôi mắt sụp xuống vì mệt mỏi , khi gân cốt đã rã rời không thể hoạt động theo mong muốn của não bộ , đó là lúc mộtgiấc ngủ say được tìm đến .Nhưng sự bình lặng ngắn ngủi đó bị phá tan nhanh chóng , trong vô thức cậu lại tìm đến những hình ảnh đã cố quên trong hiện tại , bước chân như bị sai khiến nhưng lại không có sự phản kháng . Một làn sương dày đặc bao phủ phía trước con đường nơi cậu đang đứng . Cậu quyết định đi xuyên vào lớp sương mù nhưng một cơn ho đến ngẹt thở đã khiến cậu phải suy nghĩ lại lại . Lớp sương mù đó không phải do hơi nước tạo thành mà là do sương khói . Lớp sương lạnh đã hòa quyện với khói đen tạo thành một khối sương mù dày đặc bao phủ trong không khí . Đúng lúc cậu muốn quay lại thì một bóng người xuất hiện trong đám khói . Không hề đắn đo , cậu xông vào đám khói mù với gọi bóng dáng kia . Nhưng càng gọi người đó càng đi sâu vào trong lớp sương và dần biến mất . Cậu vội lao theo và dừng lại nơi khởi nguồn của màn sương độc . Trước mắt cậu là căn nhà hoang tàn không một bóng người , cánh cửa chính mở toang lung lay như sắp rụng . Bóng dáng người đó lại một lần nữa xuất hiện trước bậc thềm . Không hiểu sao , cậu không thể bước tiếp được nữa , một lực cản vô hình xuất hiện trong tâm trí , mi mắt bỗng giật giật liên lục . Cậu đứng trước cánh cổng cố hét thật to về phía người đó nhưng mọi lời nói dường như vô nghĩa , con người đó không hề quay lại . Một điềm chẳng lành xẹt qua suy nghĩ , đôi mắt cậu trừng lớn như biết chuyện gì sắp xảy ra tiếp theo , cậu hét lên bảo người đó dừng bước , đừng bước vào ngôi nhà đó , nơi đó có nguy hiểm, nhưng chẳng hề để tâm đến những lời cậu nói , người đó tiếp tục bước lên bậc thềm và khép cánh cửa lại . Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy , một tiếng nổ lớn long trời lở đất kéo cả ngôi nhà chìm trong biển lửa mang theo con người mà cậu không thể cữu vãn .
Tiếng kính choang choang vỡ vụn , ngọn lửa hừng hực cháy , bóng hình không dừng chân , tất cả lặp đi lặp lại xoáy sâu vào tâm trí con người đang vật vã cố thoát khỏi cơn ác mộng , cậu gào thét trong đau đớn và bàng hoàng tỉnh giấc , mồ hôi lạnh đầm đìa toát ra ướt đẫm chiếc áo phông mỏng. Chiếc đèn ngủ vẫn bật sáng , cậu nhìn qua cửa sổ , ngoài trời vẫn tối đen như mực , chiếc kim đồng hồ báo thức mới chỉ đến hai giờ sáng nhưng cậu không dám chợp mắt một lần nữa .
Có người nói với cậu rằng “ Hạnh phúc là khi ta có thể đem sự bình thản vào trong giấc mơ “ , nhưng làm sao cậu có thể bình thản nổi khi mà sự thù hận đã vây kín tâm trí cậu . Một kẻ nóng nảy , liều lĩnh và bốc đồng , mặc cho người ta nói gì , mặc cho sự thù hận đó thiêu đốt linh hồn cậu , cậu sẽ bắt chúng phải trả giá .
Rạng sáng 22 tháng 12 , một lá đơn xin nghỉ đông trước thời hạn được đặt trên bàn trước khi cậu rời Osaka . Cậu đến sân ga , bước lên chiếc tàu điện thẳng tiến về Tokyo . Cậu ngồi xuống một chiếc ghế cạnh cửa tàu , Thu mình lại trong những suy nghĩ miên man , ẩn đằng sau chiếc mũ phớt che khuất đi một nửa khuôn mặt là đôi mắt đầy sự quả quyết của thám tử miền Tây .
**************************
Văn phòng thám tử Mori ,7 giờ sáng .
Quay lưng với chiếc cửa kính , ông Mori ngồi trên chiếc ghế làm việc chăm chú lắng nghe giọng nói qua điện thoại . Nếu một người nào đó gặp cảnh này có lẽ sẽ nói rằng ông ấy đang bàn chuyện với khách hàng , nhưng thực chất đây là cuộc nói chuyện “không đấu khẩu” hiếm có của hai vợ chồng nhà Mori . Ông nói vài câu ngắn gọn như kiểu đồng ý rồi dập máy khi nghe thấy tiếng chuông cửa văn phòng làm việc vang lên . Ông cau mày vẻ không hài lòng khi mới sáng sớm đã có người làm phiền ,bởi văn phòng Mori thời gian gần đây không nhận bất kì vụ án nào nên ông quả quyết người bấm chuông không phải là một khách hàng . Cố gắng kìm nén một cơn tức giận , ông bước ra mở cửa nhưng đột ngột cánh cửa được đóng lại một cách thô bạo khi ông nhìn thấy khuôn mặt vị khách không mời . Ran từ trong nhà bếp nói vọng ra :
- Ai mà đến sớm vậy ba ?
Ông Mori áp lưng đẩy thêm lực vào cánh cửa và vội vàng trả lời :
- Không , không có ai đâu con , là tụi trẻ ranh phá chuông ấy mà .
- Trẻ ranh nào chứ , bác tránh ra coi .
Một bàn chân vị khách đã kịp thời chặn lại phía dưới cánh cửa khi cậu ta đã đoán trước được sự chào đón của gia chủ . Ran nhận ra giọng nói đậm chất Kansai đó , mừng rỡ bước ra phòng khách :
- Là Hattori –kun sao ? cậu đến đúng lúc quá , tớ đang chuẩn bị bữa sáng , cậu dùng chung với gia đình tớ nhé .- Rồi cô quay sang nói với ba – ba gọi Conan dậy đi , chuẩn bị sách vở kẻo lại trễ giờ đó , con sẽ sắp thức ăn ra , thằng bé dậy là vừa rồi .
Ran quay trở lại với phòng bếp trước khi nhận ra sự tranh cãi giữa ông Mori và Hattori đã dừng lại , cả hai người cùng hướng ánh mắt về phía cô trong sự lặng câm . Ông Mori thôi giữ cửa bỏ vào phòng trong để mặc Hattori vẫn đứng đó trân trân . Sau cùng bữa cơm sáng được dọn ra , Hattori ngồi xuống bàn , ông Mori chẳng thèm để ý đến cậu , ông giục con gái nhanh lên kẻo trễ học dù biết thời gian còn dư nhiều. Hattori biết rõ ý định đuổi khách của ông bác già nhưng cậu cũng cố tình không để ý mà chỉ nhìn vào hành động của Ran . Cô vui vẻ gắp thức ăn cho Conan , đồng thời giới thiệu với Hattori về món ăn cô mới học được . Nhìn nụ cười vô tư ấy cậu thực sự không thể mở lời . Ran gắp thức ăn vào bát của Hattori khi thấy cậu chẳng hề động đũa. Cậu cầm đũa và bát lên , cố ăn lấy một miếng cơm nhưng rồi lại chán nản hạ xuống . Ran hỏi về Kazuha tại sao lại không đi cùng cậu , Hattori cũng trả lời một cách gượng ép , cậu không thể sỗ sàng mà nói rằng không muốn cô ấy đi cùng mặc dù trong ý nghĩ cậu muốn như vậy . Ran lại tiếp tục hỏi về kế hoạch trước đó của Kazuha trong đêm giáng sinh , lần trước tới Tokyo , Hattori cùng Kazuha đã tới đây để lên kế hoạch , ngày lễ giáng sinh trùng với dịp nghỉ đông nên họ có thể tụ tập cùng nhau . Ran hào hứng kể lại từng chi tiết trong kế hoạch cho Conan nghe , khuôn mặt thoáng ửng hồng và nụ cười càng rạng rỡ hơn khi cô khoe với Conan rằng Shinichi cũng sẽ trở về vào ngày lễ và đón giáng sinh cùng cô .
- Ran …cậu…làm ơn….dừng lại đi ….- Hattori đập mạnh tay xuống bàn , từng từ phát ra như trút hết toàn bộ sức lực của cậu .
- Hattori –kun …. – Ran không một chút tức giận hỏi lại Hattori – cậu thay đổi quyết định sao ? các cậu không muốn đi cùng bọn tớ nữa sao ?
- Ran…cậu tỉnh táo lại chút đi….
Đúng lúc này một chiếc cốp mạnh vang lên trên bàn ăn đã dừng lời của Hattori lại . Ông Mori cầm chiếc bát trong lòng bàn tay và siết chặt sau khi đã đập mạnh đáy bát xuống chiếc bàn bằng gỗ , một tiếng rắc vang lên khe khẽ , sợ rằng một khi bàn tay buông ra chiếc bát sẽ vỡ vụn ra từng mảnh .
- Chú mày mới là người nên dừng lại đấy – ông Mori gằn giọng , Hattori cũng đáp trả ngay lập tức
- Bác đừng cố chấp như vậy , Ran là con gái bác , bác càng không nên để mặc cậu ấy như thế .Nếu cậu ấy không thể nhìn thẳng vào sự thật , cậu ấy sẽ mãi u mê như vậy , sống không ra sống chết không ra chết , đây là điều bác muốn sao ?
- Đủ rồi ….Mori này không cần một thằng nhóc như mi dạy đời – ông Mori hằm hằm tức giận , rướn người túm cổ áo Hattori lôi dốc cậu lên , nếu không kiềm chế có lẽ ông đã giáng một cú đấm vào khuôn mặt đó .
- Hai người đã nói đủ chưa ? Đừng hành động như vậy trước mặt trẻ con chứ - lúc này Ran mới lên tiếng dập tắt cuộc cãi vã nhưng giọng nói ấy bình thản lạ thường , cô quay sang Conan – Conan kun , đến giờ tới trường rồi , chị sẽ chuẩn bị sách cho em , đừng để các bạn phải đợi , cứ để mặc họ ở đây , chúng ta đi thôi.
Ran rời khỏi bàn ăn , vào phòng lấy cặp sách của mình và chuẩn bị đồ cho Conan . Lúc này ông Mori đã buông Hattori ra , hai người một lần nữa nhìn Ran trong câm lặng . Trước khi cô bước ra khỏi cửa , Hattori vẫn muốn nói một lời cuối :
- Kudo… sẽ không bao giờ trở về nữa đâu , hãy tỉnh lại đi Ran ,hãy nói cho tớ tất cả những gì đã diễn ra vào ngày đó , làm ơn …- sự thật cay đắng cuối cùng cũng thốt ra thành lời , cậu nhìn Ran nhưng chẳng hề có chút hi vọng nào từ ánh mắt đó , cô vẫn tỏ ra bình tĩnh , giọng nói chứa đầy sự tin tưởng đối với cậu bạn thanh mai trúc mã
- Shinichi đã hứa , cậu nghe rõ chứ ? Shinichi đã nói giáng sinh này cậu ấy sẽ trở về .Vì vậy Hattori kun , xin đừng nói những lời không may mắn như vậy .
Cánh cửa đóng sập lại để lại một Hattori sững sờ bất động . Ông Mori ngồi trên ghế thở dài , bao thuốc trong túi đã vơi đi phân nửa lại được rút ra , trong văn phòng thám tử không một tiếng động , chỉ còn lại làn khói thuốc lan tỏa đều đều . Một lúc lâu sau , khi đã ổn định tinh thần ông Mori mới lên tiếng :
- Cả tuần nay nó đều như vậy , nấu cơm , đi học , tán gẫu với bạn bè . Mọi việc giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra . Không cần biết sau này nó sẽ như thế nào , chỉ cần hiện tại nó không phải chịu bất cứ kích động nào nữa , nó có thể cứ vô tư vui vẻ như vậy , Mori này đã đủ cảm tạ trời đất rồi .Vì vậy , nhóc ạ , từng làm phiền nó nữa.
Hattori cắn chặt răng , dù cảm thấy có lỗi với Ran nhưng thâm tâm cậu tự nhủ không thể mềm lòng , cuối cùng cậu khoác ba lô lên vai và lặng lẽ rời khỏi văn phòng thám tử Mori .
“
Xin lỗi bác , cháu có một người bạn và cháu phải lấy lại công bằng cho cậu ấy .”
(còn tiếp .....)