~~=Có ai trãi hoa, trên đoạn đường đầy gió.
Có ai biết người không hướng về, mà lòng chẳng buông.
Có ai biết đau, mà vẫn một lòng một dạ.
Có ai một đời chẳng rung động vì ai?.
=~~
Đồng hồ điểm số 1.
Sau sự việc đó, tôi ngồi chung với Ran, vì trong lớp chỉ còn thừa một chỗ trống. Tôi ngồi xuống, lia mắt về người kế bên, sau khi giúp tôi xong, Ran vẫn nhìn lên bảng chăm chú học. Tôi thở dài " cô gái này thật là khó tiếp cận".
Tôi đánh liều, phá tan cái không gian ngột ngạt này:
- Cảm ơn cậu vì đã giúp tôi.
Ran quay sang tôi, mái tóc đen dài, hàng lông mi cong quyến rũ, đôi môi anh đào đẹp tự nhiên, nhưng đặc biệt nhất có lẻ là đôi mắt. Đôi mắt của cô ấy pha tím, nhu hòa và mang một nổi niềm đến vô tận.
Đã nhiều lần tôi tiếp xúc với cô ấy khi đóng giả là Shinichi, đã từng chạm trán với đôi mắt kia nhiều lần rồi, nhưng không hiểu sao tôi vẫn cảm thấy mị lực của nó, cuống tôi vào mê cung chẳng lối ra.
Tôi lắc đầu trong suy nghĩ, cố gắng trấn tĩnh mình, thì tôi nghe giọng Ran bên tai:
- Không có gì, giúp đỡ bạn bè là điều tớ nên làm mà.
- Tôi là Kaito Kuroba, rất vui được biết cậu.
Ran cười, trong nụ cười ấy, tôi cảm nhận được tiếng của vô vàn chiếc phong linh thả mình theo làn gió, thanh âm trong trẻo, hòa mình cùng nhịp điệu du dương, khiến tôi một phút ngây người.
Cô ấy cười nói:
- Lúc nảy, không phải cậu đã nói rồi mà hj. Còn tớ là Ran Mori, cậu có thể gọi tớ là Ran.
Tôi gãy đầu, ừ thì lúc nảy tôi đã có giới thiệu bản thân rồi thì phải. Tôi cười, đáp lại:
- Cậu cứ gọi tôi là Kaito.
Sau đó, tôi cùng Ran hoản cuộc nói chuyện lại, tập trung học.
Phía sau hai người là Shinichi, cậu đã nghe hết cuộc hội thoại của họ, nghe luôn cả những lời độc thoại của Kaito. Cậu chẳng biểu hiện gì, chỉ cười khẽ, "có lẽ như vậy sẽ tốt hơn". Lời nói cứ bay lơ lững theo triền gió, đáp tận ngoài biển khơi xa xăm.
Tư cách yêu thương, có quá vô nghĩa đối với một linh hồn như cậu?.
Đồng hồ điểm số 30.
Sau ngày đầu tiên gặp mặt ấy, tôi và Ran khá thân nhau. Cô gái này cũng dễ gần, không như lần đầu tôi nghĩ. Tôi luôn tìm cách tiếp cận hay đi theo Ran, tất cả chỉ vì mục đích thực hiện lời hứa ấy.
Hôm nay, tôi cùng Ran đến thư viện tìm đọc sách, chuẩn bị cho bài kiểm tra cuối kì sắp tới. Chẳng mấy chốc, tôi đã vào học được cả tháng rồi.
Ran tiến lại gần kệ, nhón chân lấy quyển sách dày ở ngăn trên cùng thì phải. Tôi ngồi ở phía bàn, chăm chú đọc một bài báo, nhìn thấy bộ dạng khó khăn của Ran mà lòng hào hiệp của tôi dậy sóng. Tôi tiến lại chỗ cô, cho một tay vào túi, tay kia giơ lên lấy gọn cuốn sách, rồi đưa xuống cô nói nhẹ:
- Ran, của cậu. Cậu nên uống sữa tăng chiều cao thì hơn.
Tôi cười tươi quay về chỗ ngồi của mình tiếp tục công việc dở dang. Sau gáy, một tia lạnh chạy dọc qua, tôi quay lại. Tôi quên là cô gái kia thuộc đai đen Karate nhé, hình như tôi mới vừa nói một câu ảnh hưởng rất lớn tới tính mạng của " ảo thuật gia tài ba" là tôi đây. Tôi luống cuống, gom góp thật nhanh rồi nhắm hướng lớp học mà chạy. Ôi, tính nết em hung dữ thật, chẳng giống con gái tí nào. Kết thúc ngày hôm đó là tôi bị bầm một bên mắt, khổ quá.
Shinichi, cậu ôm bụng cười khi thấy cảnh tượng trước mặt " haaaaa, đáng đời, chẳng ai chịu nổi cô ấy ngoài tôi đâu, chàng trộm ạ!"
Bầu trời hôm nay chẳng có gì là mới mẻ. Vẫn mây giăng kín, vẫn gió lùa từng cơn.
Đồng hồ điểm số 50.
Hôm nay là một ngày thứ ba bình thường thôi. Tôi cùng Ran trở về nhà. Để tiện bề dám sát cô ấy, từ lần đầu gặp mặt tôi đã bịa là nhà tôi nằm cùng hướng với nhà Ran. Vì thế tôi sẽ có cơ hội theo dõi cô từ đầu tới cuối.
Chiều ngả màu đỏ nhạt, mây trên trời cũng tìm chốn mà ẩn náo sau một ngày mệt mỏi, gió cũng lười mà chuyển động. Mọi thứ chìm vào cái khung cảnh chiều buồn, man mát chút cô tịch.
Đang song song đi bên Ran, cô ấy chợt lên tiếng phá tan cái không gian im lặng lúc bấy giờ:
- Kaito, cậu đã từng thích một ai chưa?.
Tôi quay sang, không biểu lộ cảm xúc nhìn cô, có lẽ có, có lẽ không. Tôi không biết. Tôi nhìn phía trước nói:
- Không biết nữa.
Ran quay sang tôi, ánh mắt màu hồ thu không chút gợn. Rồi cô ấy cười, tôi nhìn cô không nói gì. Cả hai tiếp tục im lặng.
Đi được một đoạn, phía xa kia giữa lồng đường chính, có một chú mèo nhỏ đang loay hoay ngó ngang, ngó dọc, trông có vẻ sợ sệt lắm. Ran chẳng suy nghĩ chạy vụt ra, không may phía trứơc đang có một chiếc xe tải lớn tiến tới. Khoảng cách gần lắm rồi, tôi không kịp suy nghĩ gì, có lẽ cảm xúc đã chi phối hoàn toàn ý thức của tôi.
Tôi chỉ nghe văng vẳng trong gió là câu " bảo vệ cô ấy", sau khi đã ôm trọn cô cùng chú mèo nhỏ lăn vào mép đường. Tôi chống tay đứng dậy, chú mèo nhỏ xù lông sợ hãi rồi cũng chạy vào bụi cỏ gần đó biến mất.
Ran quay lại tôi, ánh mắt lo lắng rõ, cô vội đỡ tôi đứng dậy. Sau cú " anh hùng cứu mĩ nhân cùng chú mèo", tôi đã bị trầy một bên tay trái. Vết thương rĩ ra, khiến máu chảy không ngừng. Sự đau đớn khiến tôi nhăn mặt, khó chịu. Chưa kiệp than, thì giọng nói có phần lớn của Ran khiến tôi giật mình:
- Cậu làm cái quái gì thế? không sợ chết sao hả?.
Tôi bất ngờ, nghĩ thầm:" là tôi cứu em, không cảm ơn còn ở đó quát tháo nữa". Tiếp tục là giọng nói ấy vang bên tai:
- Đứng lên, đến bệnh viện với tớ.
Lúc này tôi mới có phản ứng, chống đối kịch liệt, bởi lẽ tôi ghét bệnh viện, tôi chẳng câu nể vết thương kia mà giả vờ không sao, nói nhỏ nhẹ với cô:
- Vết thương nhỏ mà, tớ không sao đâu. Cậu đừng lo...
Định nói tiếp, thì tôi nghe đâu đó tiếng sụt sùi, tiếng nấc ngày càng to thành tiếng khóc một tràng dài. Là Ran, cô ấy làm sao thế, bộ bị thương ở đâu sao?. Tôi đang cuống lên, thì từ gương mặt cuối gầm xuống lúc nãy, nước mắt chảy dài, giọng nói bù lu bù loa lên:
- Đến.. bệnh... viện..đi.. Xin cậu, máu chảy rất nhiều. Cậu thấy không?.
Vừa nói, vừa khóc, vừa chỉ chỉ, hết sức đáng yêu. Tôi cười khẽ, đưa tay lên vụng về lau nước mắt trên mặt cô, giọng nói biết bao yêu thương là có bấy nhiêu, nhưng hình như tôi không để ý mấy:
- Được rồi, tôi đến bệnh viện là được chứ gì. Đừng khóc nữa. Nín đi.
Ran sẽ không biết, đó là lần đầu tiên tôi đến bệnh viện. Tất cả, cũng do sự mít ước của ai kia mà ra.
Đồng hồ điểm số 90.
Trong dịp hè này, trường tôi tổ chức đi tình nguyện, giúp đở những em học sinh khó khăn ở vùng núi. Chuyến đi kéo dài 1 tuần.
Sáng, 7h mọi người dường như đã có mặt đông đủ. Nhưng cô gái nào đó thì vẫn chưa xuất hiện, tôi lo lắng đi qua đi lại. Lúc tối Ran nhắn tin cho tôi, bảo là khỏi phải chờ cô ấy. Nhưng bây giờ đã sắp đến giờ mà chẳng thấy mặt mũi đâu cả.
Các bạn khác đã yên vị trên xe, tìm chỗ ngồi phù hợp với bản thân. Tôi vẫn đứng phía dưới đợi Ran. Từ xa, là bóng dáng quen thuộc, cô chạy vội đến chỗ tôi chìa ra chiếc hộp nhỏ, được gói tỉ mỉ, giọng nói vang lên:
- Cơm hộp của cậu.
Tôi đã hiểu, trong lòng dấy lên niềm vui khó tả. cầm vội cái hộp nhét vào balo, tôi lôi cô gái chậm chạp đó lên xe. Ngó ngang, ngó dọc, ngó trên, ngó xuống, chỉ còn mỗi hàng ghế cuối. Hình như là cuối cùng, sẽ sốc mạnh nhất khi chạy trên đường rừng núi, cũng không còn cách khác, tôi kéo Ran xuống đó.
Khi đã yên vị, xe cũng đã chạy một đoạn, tôi quay sang Ran. Tôi hốt hoảng với Ran trước mắt tôi: gương mặt xanh như tàu lá, mồ hôi lạnh chảy khắp người, đôi môi nhợt nhạt. Không phải chứ, Ran bị say xe sao?. Tôi luống cuống lấy cái bao ni lông đã có sẳn trên xe đưa về phía cô, khi biết cô sắp chịu hết nổi. Lấy vội từ một bạn gái phía trước: chai nước, khăn giấy và chai dầu. Hình như đã từng có kinh nghiệm nha~
Tôi chẳng còn tâm trạng, Ran sau khi giải quyết xong, mặt cắt không còn giọt máu, bơ phờ hết chỗ nói. Chắc cô ấy mệt lắm, tôi nghĩ thế. Đoạn đường còn lại cũng khá xa, tôi đánh liều đưa ra đề nghị:
- Ran, cậu thấy mệt thì dựa vào tôi ngủ chút đi.
Tay tôi vỗ vỗ nơi vai, hình như Ran mệt quá nên cũng không khách sáo gì mà nằm hẳn xuống đùi tôi. Lúc đầu tôi hơi bất ngờ và ngại ngại, nhưng nhìn xuống cô gái phía dưới, chắc chắn là mệt mõi lắm rồi. Tôi chả quan tâm, cúi xuống vén từng lọn tóc nhỏ trên mặt Ran. Rồi tôi cũng chìm vào giấc ngủ.
Chẳng có gì ngoài ngọn gió tĩnh lặng.
Đồng hồ điểm số 95.
Không khí núi rừng quả là dễ chịu, đã 5 ngày từ lúc chúng tôi đến đây. Những em học sinh ở đây rất ngoan, lúc chúng tôi phát dụng cụ học tập, hay thức ăn các em đều vui vẻ mà nhận lấy. Nhìn những thân phận ấy, nhỏ bé và đáng thương làm sao.
Về chiều, bóng tối hình như cũng sấp sữa mà ập đến, trên trời cũng loe hoe vài ngôi sao nhỏ. Khung cảnh im lìm đến lạ.
Như thường lệ, tôi sẽ sang tìm Ran cùng đi ngắm sao. Nhưng khi bước vào trại thì chẳng thấy ai cả. Tôi lo lắng chạy đi hỏi các bạn khác, đáp lại tôi chỉ là cái lắc đầu. Tôi hốt hoảng, tối rồi cô ấy có thể đi đâu chứ, trong lòng như lửa đốt, không kiểm soát được hành động tôi vụt chạy men theo bìa rừng mà tìm Ran.
Tìm mãi, chẳng thấy, chỉ nghe tiếng côn trùng lí nhí chói cả tai. Chiếc đèn pin bị tôi quăng sang một bên, nắm chặt tay lại, tức giận mà nói lớn, có lẽ chỉ mình tôi nghe:
- Rốt cuộc em đã đi đâu, Ran.
Đang ngổn ngang trong mớ cảm xúc khó hiểu, thì từ xa tôi thấy ánh sáng và nghe tiếng bước chân. Nhặt vội chiếc đèn pin, rọi về phía trước. Người trước mắt cũng rọi lại, đôi mắt mở to ngạc nhiên nói:
- Kaito, cậu làm gì ở đây?.
Tôi điều chỉnh lại nhịp thở. Sự tức giận vì lo lắng của tôi dâng lên đỉnh điểm rồi. Tôi bước lại phía Ran, nắm chặt hai vai cô ấy mà lai, mà lắc mạnh, giọng nói như hét vào mặt cô vậy:
- Cậu đã đi đâu hả? có biết tôi lo lắng thế nào không hả?.
Chẳng kiềm nổi nữa, tôi ôm chầm lấy Ran, ôm chặt, chực sợ cô sẽ biến mất, giọng thủ thỉ:
- Tôi thật sự rất sợ? cậu có biết không?.
Ran không biểu hiện gì. Sau đó tôi mới biết xung quanh tôi là bốn người nữa. Chuyện là năm người bọn họ, rủ nhau xuống chợ chiều bên dưới núi để mua quà lưu niệm về cho gia đình. Tôi, mất mặt quá đi, có cái hố thì sẽ chui xuống mất. Nhưng cũng nhờ sự việc này, tôi mới biết rằng tình cảm tôi dành cho em không đơn thuần chỉ là trách nhiệm.
Trong gió, trong màn đêm là một lớp không khí có ý thức. 95 ngày, 95 nổi niềm khác nhau.
Đồng hồ điểm số 100.
Trong màn mưa trắng xóa, em quỳ đó, khóc như đứa trẻ. Cũng giống như lúc tôi cứu em, nhưng có lẽ giọt nước mắt bây giờ không dành cho tôi.
Em đã biết hết mọi chuyện sau cuộc điện thoại giữa tôi và Hattori. Tôi chỉ biết chạy theo em, dầm mưa mà nhìn em nghã quỵ như thế. Tôi bước lại phía em, đôi chân nặng trịch như đeo chì, đứng lặng một khoảng cách nhất định mà cất tiếng gọi:
- Ran...
Em đứng dậy, quay lại, tiến về phía tôi, em kích động đánh vào ngực tôi rõ đau. Tiếng nấc, hòa cùng tiếng mưa, mặn đắng:
- Tại sao cậu lại không cho tôi biết hả? tại sao lại giấu tôi? tại sao...
Em cứ thế đánh thình thịch vào tôi, tôi nắm chặt hai tay em, nói thật lớn, hòng lắng át tiếng mưa để em nghe thật rõ:
- Vì Shinichi yêu em, cậu ấy không muốn em phải bị tổn thương vì cậu ấy. Shinichi đã nhờ tôi giữ bí mật này và âm thầm bảo vệ em.
Ran bịch chặt hai tai, cô không muốn nghe:
- Không, dối trá, hai người đều là kẻ lừa đảo.
Tôi cũng kích động nắm chặt cổ tay em, mà nói:
- Tôi không muốn em tổn thương, không muốn em đau khổ nữa.
Em, đôi mắt vô thần nhìn tôi, thanh âm phát ra nghe thật nhói:
- Tại sao?
Tôi nhìn thẳng vào mắt em, kiên định mà trả lời, mưa nghe cũng e dè mà nhường lại khoảng không một chút cho tôi:
- Vì tôi yêu em. Hãy cho tôi cơ hội. Được không?
Mưa ngày càng to, gió ngày càng mạnh. Do thiên nhiên hay do tâm trạng của một ai đó.
Ran vùng vằn khỏi tôi, chạy một mạch theo hướng ngược lại. Cô chạy trong mưa, trước khi rời đi cô nhìn tôi với ánh mắt tím đầy phẩn nộ, ầng ậc nước.
Tôi sai ở đâu, yêu một người cũng sai sao?. Điều sai duy nhất của tôi là đã nhận lời hứa ấy, chàng trai ạ. Tôi nhìn theo bóng em, mờ dần trong tấm vải mưa trắng muốt, tiếng mưa cứ ầm ỉ đánh vào nơi ngực trái, một cảm giác đau rát như sắp chết, tôi nói hòa cùng tiếng mưa, mong sao cậu sẽ nghe:
- Tôi xin lỗi, Shinichi.
Ran chạy trong mưa, nước mắt cứ lẫn vào mưa tạo thành thứ dung dịch mang tên" tổn thương". Vẫn trong tiếng sấp vang là giọng nói, vẫn là từ "xin lỗi", nhưng chẳng ai định nghĩa được tư vị trong lời nói ấy:
- Tớ xin lỗi, Shinichi.
Hai lời xin lỗi, xuất phát từ hai người trong cùng một hoàn cảnh, và cùng gửi đến một người. Người con trai trong màn mưa, cùng dạng với những giọt nước li ti rơi. Cậu cười mãn nguyện, dường như tất cả đều là số mệnh. Shinichi nhìn xuống đồng hồ, con số 100 đã chuyển sang màu đỏ, được vài giây thì nó cũng tan ra biến mất giữa không gian.
Shinichi ngửa mặt nhìn lên trời, mặc cho những hạt mưa vô tri kia có làm gì một linh hồn như cậu. Một giọt mưa mang vị mặn rơi từ đôi mắt ấy, không rõ. Cậu bắt đầu tan ra, Shinichi đã thật sự biến mất khỏi thế gian này rồi. Trước khi ra đi cậu cũng không quên gởi gió, mang đến cho hai người bạn của mình những lời nói:
- Hãy chăm sóc tốt cho cô ấy. Chúc hai cậu hạnh phúc.
~= Văng vẳng trong gió là tiếng lòng của nắng.
Lẳng lặng nhìn người trong khoảng trống phiêu linh.
Gột rữa nỗi đau là bài ca của gió.
Lưng chừng cảm xúc, tôi chậm rãi yêu em..=~
=~Bó buộc cảm xúc trong chiếc cối thời gian.
Suy nghĩ lan man trong tâm tình vô định.
Em nợ người một vùng trời xanh dịu.
Nợ cả tình, cả nghĩa, trọn chữ yêu.~=
.... tobe cont...