Part 3
*****
Ran đỡ Kaito bước tới thang máy của khu chung cư, dưới ánh mắt tò mò của bàn dân thiên hạ. Đâu đó vang lên tiếng xì xào.
“Uy! kia chẳng phải cô bé dễ thương sống tại lầu 8 đó sao? Còn chàng trai đi bên cạnh là ai vậy?”
“Này! Bà cũng thật là... Không thấy hai người họ thân mật thế kia sao? Hẳn là bạn trai cô bé đó đi.”
“Không phải chứ? Tôi tưởng cô bé còn độc thân, đang tính một ngày nào đó làm mai cho thằng cháu họ a~~~! Thật không ngờ đã chậm mất một bước.”
“Thôi được rồi. Người tốt như vậy làm sao lại chưa có người thương được chứ? Thằng cháu của bà cũng không tệ. Con gái của bà chị nhà tôi cũng rất tốt, tôi thấy bữa nào sắp xếp cho chúng gặp mặt đi.”
….
Hai người phụ nữ “hồn nhiên” của khu chung cư cứ như vậy mà nói chuyện và mặc nhiên cho rằng những kẻ xung quanh là vô hình mà đâu biết những lời nói của họ… Khụ… Âm lượng không hề nhỏ chút nào.
Đương nhiên những lời ấy cả Ran và Kaito đều nghe được… Rất rõ. Ran thì âm thầm rơi nước mắt trong lòng: “Thím Hai à. Con mắt nào của Thím thấy con với tên này “rất thân mật” a~~? Ai nói với thím là con đã có bạn trai a~~? Ô ô! Thế này là quá có lợi cho tên mặt dày Kaito rồi… Ô ô thế này còn gì là danh tiếng của con nữa đây?”. Aizz… Cô đúng là khóc không ra nước mắt a~~!
Đi bên cạnh Ran, Kaito lại có vẻ mặt đặc sắc hơn nhiều.
“Hắc hắc. Thím à! Thím thực sự là cao nhân a~~. Đôi mắt thật tinh tường nha, liếc một cái đã có thể nhận ra mối quan hệ không tầm thường giữa hai người a~~” - Trên môi anh cũng không khỏi nở thêm một nụ cười… ngây ngô =_=!!!
Nhưng sau đó???
“Này… sao lại muốn làm mối Ran của ta cho tên cháu họ gì gì đó? Hừm… Nằm mơ đi. Ran chỉ có thể thuộc về Kaito này thôi. Tên đó chắc hẳn là một tên sứt môi, mặt sẹo, dáng hình siêu vẹo, tính cách không bằng ai, bất tài, thất nghiệp… Nói túm lại là không ma nào thèm ngó. Nếu không sao lại phải cần người mai mối a~~? Hừm… Không xứng. Không xứng với Ran của ta a~~~! Chung quy chỉ có Kaito này là hợp với cô ấy nhất” – ai đó lông mày nhăn thành một đoàn, khuôn mặt nửa đen nửa đỏ.
“Sao? Làm mối cho cháu họ thím hả? hắc hắc… Được a~~~. Ngay từ đầu đã thấy thím là một người tốt a~~~! Hai người bọn họ hẳn là tuấn nam, mỹ nữ, anh hùng và mỹ nhân. Thật xứng đôi! Thật xứng đôi! Thật tốt. Thật tốt a~~” – Kaito lại không ngừng gật đầu, miệng cũng không quên vẽ thêm một nụ cười.
(Haizzz… Kaito con a~~ không phải con vừa chê cháu trai nhà người ta như thiên hạ đệ nhất xú nam sao? Sao xuống đây con lại nói là tuấn nam, là anh hùng rồi a~~ T_T… *nói nhỏ* ai nói tâm tư đàn ông rất đơn giản? Tâm tư của họ rất phức tạp… nhất là khi yêu =_=)
Ran chuyển ánh mắt tới khuôn mặt Kaito. Hừm… tên này không phải bị động kinh chứ? Mặt lúc trắng lúc đen lúc đỏ, mày lúc nhăn nhúm, khó coi, khi lại cười như vừa trúng số độc đắc. Cô dùng ánh mắt nghiền ngẫm mà quan sát rồi không ngừng gật đầu: “Có thể lắm! Có thể lắm! A~~ thật là một đứa trẻ đáng thương a~~”
Kaito đang ngây ngô suy nghĩ, chợt rùng mình vài cái, ánh mắt hạ xuống phát hiện ra người con gái bên cạnh nãy giờ đang dùng ánh mắt như nhìn…. cún con để nhìn mình T_T. Anh khẽ “Khụ” một tiếng, ngó lơ, tránh đi ánh mắt của cô. Thật kinh khủng a~~~:
“Chúng ta… Chúng ta lên thôi. Thang máy tới rồi”
Ran thu hồi ánh mắt trên người Kaito lại. Haizzz… Sao hôm nay cô lại nhìn hắn nhiều như thế?
Phải biết từ lúc Kaito bày tỏ với cô tới giờ, cô luôn tìm cách né tránh anh. Kiên trì suốt 3 năm, cuối cùng cô hạ quyết tâm chuyển công tác đến Osaka, ai ngờ, mới tới đây được 4 tháng hắn đã mò tới. Dù muốn phủ nhận, nhưng thực tế, Ran không thể lừa bản thân được. Vì khi cô chuyển tới vùng đất xa lạ này, ừm… cô… có chút nhớ hắn. Nhưng chắc chỉ là do thói quen có hắn bên cạnh suốt 5 năm thôi, nhỉ? Không phải là cô có cảm giác gì đặc biệt với hắn hết. Lúc hắn tới cô tự nhiên thấy háo hức trong lòng, nhưng không phải cô thích hắn đâu. Không phải đâu! Haizzz… Thói quen thật là đáng sợ a~~~
Hai người cứ vậy đứng trong thang máy, không nói một lời. Ran thật nghiêm túc tập trung vào sự nghiệp… ngắm những đầu ngón chân của mình, Kaito thì lặng lẽ ngắm nhìn cô. Ran chưa bao giờ thấy thời gian đi thang máy lại dài như thế. Kaito chưa bao giờ thấy đi thang máy lại tuyệt vời như thế.
Buồng thang máy chỉ có hai người. Chỉ có hai bọn họ. Giống như một thế giới riêng ngăn cách họ với tất cả bên ngoài. Thế giới anh có thể đặt cô trong tầm mắt. Thế giới anh không phải điên cuồng kiếm tìm cô lúc cô biến mất. Thế giới anh không phải lặng lẽ quan sát cô suốt hơn 3 tháng trời mà không dám ló dạng. Nếu có thể… Anh ước... Thời gian cứ đứng lại như vậy. Cứ như vậy giữ lại cho anh một thế giới… của anh và ảo tưởng được có cô. Thật tốt đẹp!
“Ting” – cánh cửa thang máy khẽ mở ra.
“Haizz…” - hai người đồng thời thở ra một hơi, Ran là vì nhẹ nhõm sau khi được giải thoát ra khỏi không khí ngột ngạt, Kai lại là vì cảm giác hụt hẫng, tiếc nuối.
“Hừm… sao thang máy của chung cư này lại tốt đến thế? Không bị kẹt như trong film được à?” – Kaito cau mày ngầm nghĩ. Nhưng thôi, cảm giác được ở chung với Ran quả không tệ nha. Suốt 4 tháng nay anh không được ở bên cô. Cảm giác thật là… trống vắng, giống như một phần có sẵn trong cuộc đời mình, bỗng dưng biến mất vậy, rất khó chịu, rất bứt rứt, rất… rất rất muốn đi tìm lại.
“Vào nhà thôi! Tôi xử lí vết thương giúp anh” – Ran lên tiếng, khẽ lôi Kaito trở về sau cơn mất mát. Cô nhẹ nhàng xếp cho anh một đôi dép đi trong nhà… Khụ… Là một đôi dép… màu hồng hình heo bông. Cái này… cái này là đồ cho con trai sao? Kaito âm thầm khóc Y_Y
“Là… là tôi mua dư ra một đôi. cũng không nghĩ nhà sẽ có khách cho nên…” – Ran bối rối nhìn anh lên tiếng giải thích, nhưng khi thấy hình ảnh hiện tại của Kaito thì… “Phì…” – cô khẽ bật cười.
Này… Cũng quá dễ thương đi. Trước mắt cô, Kaito một thân âu phục màu trắng, dáng người cao ngất, khuôn mặt lãng tử khẽ ửng hồng một mảng trông thực khả ái, giống như… ờm… giống hệt con heo trên đôi dép phía dưới chân anh.
Kaito khẽ hừm một tiếng, treo áo khoác lên giá rồi tự nhiên như ở nhà mình, tiến tới nằm dài trên chiếc ghế sofa của Ran.
Này… Tên này… Aizzz…. Mặt cũng không phải dày bình thường a~~! Sao có thể nhanh như vậy đã đảo khách thành chủ rồi T_T
Thực ra lúc này anh nào để ý đến chiếc dép kia hình dáng ra sao. Anh chỉ biết ý tứ của cô như vậy là chưa từng tiếp khách tại nhà, đặc biệt cô cũng không có ý nghĩ dẫn một người con trai vào nhà nên mới không chuẩn bị dép. Hắc hắc… Tốt! Thật tốt!
Ran cũng không buồn quản thái độ tùy tiện của Kaito, lập tức đi tìm hộp đựng dụng cụ y tế.
“Phải nhanh chóng xử lí vết thương cho hắn rồi tống đi.” – Ran nghĩ thầm, nếu không phải nhớ ra người này luôn chán ghét bệnh viện thì cô đã tống hắn vào đó lâu rồi, còn cần dẫn hắn về sao?
(Ran… Con nghĩ là hắn bám theo con về là để bị đuổi đi sao??? Nếu vậy con cũng quá ngây thơ rồi :v)
Khi tìm ra hộp đựng dụng cụ y tế, Ran quay ra đã không thấy bóng dáng Kaito đâu cả.
“Không lẽ là hắn đi tắm?” – Ran thầm nghĩ, xoay gót về phía phòng tắm… Im lặng. “Không phải??? Hay là hắn ra ngoài? Giày vẫn còn nguyên a~! Kì lạ thật. Không biết hắn đi… Này… Không phải chứ….” – cô chạy nhanh về phía cửa phòng ngủ, “Cạch” cánh cửa bật mở. Hừm! Như dự đoán, kẻ mà cô tìm nãy giờ đang thoải mái nằm trên chiếc gi.ường của cô.
Thật là một tên… Aizzz… Ran bực bội đi tới mang theo khí thế bừng bừng, rất là dọa người.
“Này! Kai…” – Tiếng mắng chửi trong dự định của cô bỗng chốc thu lại. Tầm mắt dừng lại trên người con trai đang nằm trên gi.ường.
gi.ường của Ran là một chiếc gi.ường công chúa nhỏ nhắn, ga trải gi.ường màu tím nhạt, rèm buông thõng đồng dạng cũng mang màu của một đóa lan rừng. Rất dịu dàng đằm thắm. Cô chỉ dùng một chiếc gi.ường đơn, vừa đủ để ngủ mà không bị rớt xuống khi choàng dậy lúc nửa đêm vì ác mộng. Cô sợ một chiếc gi.ường quá lớn sẽ dễ dàng khiến cô cảm thấy trống vắng. Khoảng trống bên cạnh sẽ khiến cô sợ hãi. Sợ hãi vì cô đơn. Sợ hãi mà… kiếm một người lấp vào khoảng trống ấy.
Giờ đây, người con trai này đang nằm trên gi.ường của cô. Thân hình thon dài phải co lại vì chiếc gi.ường quá ngắn so với chiều cao 1m86 của anh. Đôi chân buông thõng xuống dưới, vẫn còn mang đôi dép heo bông màu hồng. Hai tay anh co lại để trước ngực. Lúc này, anh, nhỏ bé như một bào thai vậy. Anh giờ hẳn là đã chìm thật sâu vào giấc ngủ, hô hấp đều đặn lại khiến cô buông hết mệt nhọc, bực bội cùng cảnh giác. Cặp mày anh tuấn ngay khi ngủ vẫn còn nhíu chặt lại, khuôn mặt toát ra vẻ mệt mỏi. Dường như con người này rất lâu, rất lâu rồi không được ngủ một giấc ngon lành??? Ran nhíu mày, lòng ẩn ẩn một thứ cảm xúc gì đó là lạ. Như là thương tiếc. Như là đau xót.
Thôi được rồi… cô thừa nhận, mình là một kẻ nhân hậu và dễ mềm lòng. “Bữa nay đành ngủ ở sofa vậy” – Ran nhíu mày, khẽ khàng đến bên Kaito. Cô nhẹ nhàng giúp anh tháo đi đôi dép bông đầy nữ tính kia, kéo nhẹ cái gối lót xuống dưới đầu anh rồi giúp anh tháo bớt vài cúc áo trên cùng. Khụ… Chỉ là để anh dễ chịu hơn thôi. Đừng hiểu lầm =v=. Trước khi rời đi, cô vẫn không quên phủ lên người anh một tấm chăn, tắt điện rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cô không biết, ngay khi cánh cửa vừa khép lại, đôi mắt của ai đó chợt mở ra. Trong đêm, đôi mắt ấy mơ hồ tỏa ra một thứ ánh sáng, ánh sáng giống ánh sáng trong đôi mắt của loài thú hoang, đang rình rập con mồi trong bóng tối. Ngập tràn hứng thú.
*****
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!!!” – trong một căn hộ lầu 8 của khu chung cư B.A.C.K, một tiếng kêu kinh thiên động địa phát ra khiến mọi người chấn kinh, sợ hãi. Này… Không phải là xảy ra án mạng chứ???
“Cốc cốc cốc” – phía bên ngoài, có người nhịn không được mà gõ cửa hỏi thăm.
“Hừm” – Ran hừ một tiếng, buông bỏ đôi tay đang… bóp cổ ai đó ra, liếc hắn một đường dài cả kilomet rồi nhẹ nhàng phi thân xuống gi.ường.
“Cạch…” – cửa mở ra, Ran bắt gặp phải ánh mắt lo lắng của người hàng xóm, không khỏi cảm thấy ái ngại.
“Có chuyện gì vậy Ran? Dì nghe có tiếng hét… Con không có chuyện gì chứ?” – người phụ nữ hàng xóm hỏi han với giọng điệu tò mò.
Ran nhỏ giọng nói, mặt cúi thấp khẽ ửng hồng:
“Dạ… Không có gì ạ… Chẳng qua… Chẳng qua là có “con chuột” chui lên gi.ường con… Nhất thời hoảng sợ nên con mới… Xin lỗi dì ạ”
Người phụ nữ nhìn thoáng qua Ran, lộ vẻ “À… đã hiểu rõ” rồi nói bằng giọng điệu mờ ám:
“Phải… Chuột… Chuột rất to a~~~… Là ta không đúng… Là ta không đúng a~~~” – nói xong không đợi Ran hiểu chuyện gì đang diễn ra, người phụ nữ nhanh chóng rời đi. Ran mơ hồ còn thấy người ấy vừa đi vừa run rẩy không ngừng. Aizz, không lẽ năm nay ngoài dịch H1N1 còn có dịch… động kinh???
Cô khó hiểu lắc đầu một cái, quay đầu lại, lập tức rơi vào một vòm ngực rộng lớn, vững chãi. Ran lập tức phản ứng nhanh như cắt, một cước đá văng kẻ nào đó ra. Kaito cũng lanh lẹ phản ứng kịp, bám vào cánh cửa, xoay một vòng rồi dừng lại ngay phía sau Ran. Phù~~ thật là, nếu không phải anh phản ứng kịp chắc hẳn… Ực… Kaito nuốt khan một ngụm xuống phía dưới, trong lòng âm thầm nhỏ lệ “Bà xã đại nhân, em quá mức cường hãn rồi T_T”.
Nhìn thấy kẻ không nên xuất hiện lại xuất hiện vào lúc này, Ran bây giờ đã hiểu, vì sao mà người hàng xóm lại phản ứng như vậy. Không phải là nghĩ cô cùng tên này... Aaaaaaaaaa…. Bi ai. Bi ai hết sức. Thê thảm. Thê thảm hết sức. Cô thật sự oan ức mà, thanh danh, thanh danh của cô cứ như thế mà bị hủy đi trên tay của tên động kinh này. Cô chắc rằng chỉ 1 lát nữa toàn bộ khu chung cư 11 tầng này, đâu đâu cũng là tin đồn của cô cùng với hắn.
Và quả thật, Ran là một nhân viên cảnh sát rất có triển vọng, vì ngay lập tức, tin tức "cô bé dễ thương lầu 8" dẫn bạn trai về qua đêm gây ầm ĩ đã được truyền đi với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, mỗi lần truyền đi lại càng khoa trương. Nghe nói đâu phiên bản “chuyện tình lầu 8” mới nhất được cập nhật cách đây 1’ đó là: “Nữ cảnh sát xinh đẹp cùng tội phạm nổi danh có quan hệ tình cảm. Sáng nay, cô quyết tâm vì nghĩa diệt thân mà gây bất hòa với bạn trai tội phạm, ầm ĩ cả khu… Cuối cùng cô đã quyết định cùng tình nhân cao chạy xa bay, cùng nhau hưởng cuộc sống hạnh phúc của 1 đôi uyên ương”
Ran nếu có thể suy đoán tình tiết gây án chính xác được như vậy hẳn sẽ trở thành một cảnh sát nổi danh một sớm một chiều. Nhưng mà cô lại không dự đoán được, những phiên bản này không cánh mà bay. Bay, bay, bay tới tận đồn cảnh sát Osaka.
Hiện tại cô vẫn đang dùng ánh mắt sắc bén, quét qua quét lại trên người Kaito. Nếu quả thực ánh mắt có thể giết người thì, xin thề, Kaito hẳn đã chết đi hàng ngàn lần rồi. Tới khi, anh nghĩ cô cứ như thế mà dùng ánh mắt tra tấn cho tới khi anh kiệt sức vì lạnh mới thôi thì cô lên tiếng:
“Nói” – ngắn gọn, một chữ không hơn, không kém. Thực ra, Ran không phải muốn kiệm chữ như vậy, nhưng… cô đang thực sự tức giận nha, nếu nói nhiều quá cô chỉ sợ không kiềm chế được mà đánh trên vô lại trước mắt bầm đầu mất. Tuy hắn là một tên vô lại, nhưng, cô là cảnh sát nhân dân nha, không thể tùy ý đánh người được.
Nhưng có kẻ dường như muốn thử thách tính kiên nhẫn của cô, nghiêng đầu, làm một bộ dáng ngây thơ vô-số-tội, hỏi:
“Nói gì a~ bà xã… Nói anh yêu em sao? Aizz… cái này anh đã nói cả mấy năm rồi, em vẫn còn muốn nghe sao? Muốn nghe sao không mau chấp nhận gả về nhà Kuroba sớm một chút. Tuổi em cũng không còn nhỏ. Không nhất thiết phải ngại ngùng a~~”
Rồi. Xong. Đời hắn coi như xong. Lúc nhìn vào đôi mắt bốc hỏa của Ran, Kaito biết, hắn, thực sự là xong rồi. Vì sao cô gái hắn thương lại bạo lực và không có chút khiếu hài hước nào vậy??? Lần này thì Kaito không thể phản ứng lại được với thân thủ của Ran, trực tiếp lãnh liên hoàn cước, liên hoàn cốc…. liên hoàn các động tác của người đẹp rồi oanh oanh liệt liệt bị tống cổ ra ngoài…
“Rầm” – cánh cửa bị một lực đẩy kinh người, đóng sập lại, ngay trước mắt Kaito, anh chắc chắn nếu lúc đó anh chỉ cần nhích người lên 1 milimet thôi cũng bị cánh cửa đó đập cho bể mũi đi. Bây giờ anh chân chính phát hiện ra mình đã quên mất một điều:
“Bí kíp ứng xử với phụ nữ toàn tập” điều thứ năm: Với phụ nữ đang nổi giận, điều hữu ích duy nhất bạn có thể làm, là im lặng.
(Lời của cánh cửa: Ta là vật hy sinh vô tội a~~ T_T)
Anh ảo não bước đi xuống từng lầu một, cái không gian khép kín bên trong thang máy, anh không thích, anh chỉ muốn bên trong đó, cùng với cô mà thôi.
Qua từng lầu khóe môi anh lại càng cong lên, ngây ngô như một đứa trẻ. Hắc hắc… Quá tốt a~~! Người ta ai cũng nghĩ rằng anh là bạn trai của Ran nha~~. Ách… Tội phạm? Này… cũng quá rồi. Đại nghĩa diệt thân? Hừm, cô sẽ không như vậy đâu, anh biết cô là khẩu xà tâm phật, tuy ngoài miệng nói vậy nhưng sẽ không bán đứng anh đâu. A~~, cao chạy xa bay? Ừm! Cái này được. Kaito cứ thế mà vừa đi vừa suy nghĩ về những lời bàn mà không hề để ý thấy, từ xa, một vài đạo ánh mắt vẫn bám trên người anh, mãi không rời.
Ran lúc này còn ngồi ngẩn trong phòng. Trong lòng ngập tràn bực bội cũng cảm giác khác lạ không nói nên lời. Ngày hôm qua thức dậy, rõ ràng cô đã ra ngoài sofa ngủ, vậy mà sáng nay tỉnh dậy, lại thấy mình đang nằm trên gi.ường, hơn nữa, trên gi.ường… lại thừa ra một người. Cô như một con mèo nhỏ, nằm gọn trong lòng hắn. Lấy tay hắn làm gối. Hai tay vòng qua ôm chặt eo hắn. Mặt dán sát vào lồng ngực hắn, mơ hồ còn nghe thấy từng nhịp thở, từng tiếng đập nơi con tim cùng làn da ấm nóng của hắn. Khụ… Được rồi… Nhìn qua có vẻ như là kẻ chiếm tiện nghi là cô. Nhưng mà cô không thể tự mò vào gi.ường được a~, rõ ràng là tên Kaito ấy giở trò T^T
(Sự việc được làm sáng tỏ dưới sự kiểm chứng của 2 vợ chồng Kai – Ran sau này đã chứng minh, khi trong trạng thái lơ mơ ngủ, Ran nhà ta hoàn toàn không ý thức được gì và chỉ hành động theo bản năng thôi… Aizzz được rồi, Kai… Con thật là một đứa trẻ đáng thương, lẽ ra con nên vô sỉ những lúc như vậy cho vừa có tiếng vừa có miếng chứ T^T… *đập đập* dạy con kiểu gì vậy hả =_=)
Nhưng kì lạ là cô không hẳn là chán ghét cảm giác ở trong lòng Kaito. Đã rất rất lâu rồi cô mới có một giấc ngủ bình ổn như vậy, cảm giác an tâm không biết từ đâu, cứ vậy nảy sinh. Cô chỉ là… ừm… thẹn thùng. Haizz thật kì lạ, phản ứng của cô không phải chán ghét, mà lại là thẹn thùng, phải chăng cô già rồi? Lòng ngày càng dễ rung động, cũng mất đi phần kiên định của tuổi trẻ?
Cứ như vậy, trong mớ suy nghĩ hỗn loạn cùng ngàn lời nguyền rủa kẻ gây ra tâm trạng ấy – bạn Kai vô tội của chúng ta, Ran rời nơi ở và đi tới chỗ làm mà không biết, đương sự, đang gặp nguy hiểm.
*****
“Có chắc không?”
‘Dạ chắc. Khắp khu chung cư ai cũng biết hắn là bạn trai con nhỏ đó. Em cũng thấy, hắn là từ căn hộ đó đi ra, hẳn không lầm đi.”
Kẻ được gọi là đại ca khẽ nheo mắt nhìn Kaito, ánh mắt gian xảo như hồ ly khiến những kẻ xung quanh phải rùng mình.
“Bắt… Cho con nhỏ đó biết cái giá phải trả khi động tới người phụ nữ của ta là như thế nào”
“Dạ” – tên đàn em cung kính đáp lại.
*****
Kaito vừa lâng lâng trong cảm giác được mọi người “thừa nhận” là bạn trai Ran, duy chỉ có người anh mong muốn thừa nhận sự thật đó nhất lại chưa hề đồng ý. Haizz… Được rồi, lần này anh sẽ ngỏ lời cùng cô một lần nữa coi sao. Nếu như thất bại thì…
“Bốp” – một tiếng vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của anh, Kaito không kịp đề phòng lập tức mất đi tri giác. Ba tên mặc áo đen lập tức xuất hiện, dùng một bao vải đen chụp đầu Kaito, kéo lên chiếc xe gần đó. Chỉ trong tích tắc, chiếc xe nhanh chóng lẩn khuất vào đám đông rồi biến mất.
*****
“A…” – Ran khẽ kêu một tiếng, không biết đây là lần thứ mấy cô hành động sơ suất trong ngày hôm nay. Đầu tiên là đập đầu vào kính vì… quên mở cửa khi bước vào. Sau đó là kê ghê trúng chân. Tiếp theo là pha café mà không dùng nước nóng… bla bla…. Và bây giờ là bấm ghim vào thịt T^T
Trong lòng cô len lỏi một cảm giác bất an, cảm giác từ rất rất lâu rồi cô không có. Cảm giác mất mát cùng đau đớn khi người mình yêu thương ra đi. Cô khẽ lắc đầu:
“Haizzz… Chắc là mình suy nghĩ nhiều thôi. Cha mẹ hẳn đang đi du lịch Vịnh Hạ Long chưa về, cha nuôi đang nghỉ dưỡng tại nhà, ông mới nghỉ phép dài hạn a~, Kaito… Á… Sao cô lại nghĩ tới hắn chứ… Tên ấy thì chắc chắn không thể có việc gì được.” – cô tự nhủ nhưng vậy, nhưng cảm giác ấy cũng không vì thế mà suy giảm.
Cô đưa mắt nhìn xung quanh mới phát hiện, không khí ở đây, hôm nay… có cái gì đó, khác biệt nha. Mọi người rõ ràng là đang nhìn cô nhưng khi cô quay qua lại ngó lơ, giống như chỉ vô tình quét mắt qua vậy. Còn có mấy đồng nghiệp bên tổ khác lúc thì chạy qua phòng cô photo, khi thì anh Z tổ X qua kiếm bạn A, lại có người từ tổ Y cũng qua đây để… mượn đồ bấm. Haizzz… không lẽ hôm nay, ở tổ cô có sự kiện gì hot mà cô không biết sao???
Giờ ăn trưa, Ran vì bận xử lí một số công việc, tới chậm hơn mọi người. Như thường lệ cô tiến về một góc phía gần cửa sổ. Bỗng cô ngừng lại vì một màn đối thoại:
“Này, vì sao tổ của các cô lại có nhiều người ra vào vậy?”
“Aizz cô thật là không biết gì sao?” – lên tiếng, rõ ràng là nhân viên A ngày nào của chúng ta.
“A… Có chuyện gì vậy?”. Ran cũng tò mò tiến lại gần, cô cũng muốn biết trong tổ mình có chuyện gì phát sinh nha.
Nhân viên A thấy thu hút thêm được người tới hóng hớt thì cũng không buồn quay đầu lại, chẳng quản người mới tới là ai bắt đầu thao thao bất tuyệt:
“Các cô hẳn biết hoa khôi của cục chúng ta đi. Là thiếu úy Mori của tổ chúng tôi đây. Bông hoa của Tổ Quốc, người phụ nữ ộọc thân sáng giá nhất của cục đã có chủ rồi a~. Mới hôm qua tôi còn nhìn thấy bạn trai của cô ấy, đẹp trai sáng chói nha. Hai người tình cảm gắn bó mật thiết. Ở cũng ở chung rồi, có lẽ cũng sắp đi tới hôn nhân rồi a~~”
“Thật vậy sao? Thật vậy sao?” – Đám bà tám cũng nhao nhao góp chuyện. Cuối cùng khu bàn ăn kéo thêm được 1 đám người nữa.
Ran cũng rời đi. Aizz tưởng có chuyện gì lớn a~~! Chỉ là thiếu úy Mori có bạn trai thôi mà. A! Khoan… Chậm… Chậm lại chút. Thiếu úy Mori? Này, thiếu úy Mori không phải là cô sao? Bạn trai gắn bó mật thiết? Ở chung? Sắp đi đến hôn nhân? Này… Aizzz… Ran quay người lại, muốn bước tới chỗ kia giải thích một chuyến. Cái này là vấn đề danh dự đó nha. Nhưng khi cô chỉ còn cách chiếc bàn kia vài bước chân, một người chạy tới chắn ngay trước mặt cô.
“Thiếu úy Mori” – người thanh niên thở dốc một cái, tay đưa cho Ran một chiếc hộp, “Có người gửi quà tới cho cô, nói rằng cần mở ra gấp a~”. Trong giọng điệu không giấu được vẻ hứng trí, tò mò. Ai nói chỉ có phụ nữ mới nhiều chuyện, thực ra, đàn ông cũng có tư chất tiềm tàng về lĩnh vực này, chỉ là chưa phát huy thôi. Tới lúc phát huy triệt để, chỉ e rằng, cả phụ nữ cũng không theo kịp.
Ran đặt khay cơm lên 1 chiếc bàn gần đó, đón lấy chiếc hộp từ tay người kia rồi nói cảm ơn. Nhận ra ánh mắt mọi người đang tập trung vào chiếc hộp, rõ ràng thể hiện ý tứ “Mở ra ngay đi”, cô bất đắc dĩ thở dài một hơi. Dưới con mắt hồi hộp và suy đoán của bao nhiêu người, Ran từ từ mở chiếc hộp ra, miệng khẽ nhếch lên, phác ra một nụ cười khổ. Nhưng lúc cô nhìn thấy vật ở bên trong, ngay lập tức một cảm giác sợ hãi ùa về, bóp chặt tim cô.
Một chiếc nhẫn...
Kaito… Xảy ra chuyện rồi.
^^ tính nghỉ ngơi một chút, nay thi xong thoải mái ngoài mong đợi nên lôi SLCCX ra viết lại nhớ tới sinh nhật anh Kid nhà ta ...
Vậy nên quyết định hoàn thành shot này trước coi như quà mừng a~~
mai sẽ là Part end :3... Chúc mọi người đọc vui vẻ