Nếu em là một giấc mơ... thì tôi sẽ xin được mơ mãi ...
mơ mãi ... mơ cả đời
Chiều tàn.
Nắng ngả màu vàng úa, chạy rông khắp lối.
Gió hanh tràn về trên phố.
Bóng cô đổ dài trên nền đất khô khốc.
Những sợi tóc đan xen, như tan vào nhau trong chiều não nề.
Cô đặt tay lên môi. Nụ hôn của anh vẫn còn bỏng rát. Nó u mê đến lạ, cái ngọt như sương pha chút chan chát của rượu. Là thật mà sao quá đỗi hư, quá đỗi ảo?
~~~
Cô nhìn mình trong gương, cố tự giải mã bản thân.
In hằn lên hai con ngươi xanh biếc là đôi đồng tử màu hổ phách mịt mù. Tâm tư cô từ lâu đã rối ren sao còn chấp nhận thêm anh làm chi cho thêm phần ren rối.
Cô miết nhẹ ảnh ảo trong gương, rồi cũng có ngày phai thôi.
Vì cô, vốn là hờn, là ghen, là gian dối.
Đôi bờ vai run nhẹ.
Đêm về chao nghiêng trên bậc thềm.
~~~
Cô giật mình tỉnh giấc, trán ướt đẫm mồ hôi. Áp tay lên hai gò má nóng ran, cô lắc đầu nhẹ. Ác mộng.
Môi anh mấp máy một cái tên, một hình bóng. Tình cảm anh dành cho cô ấy, cô thật không hiểu nổi. "Cô ấy" chưa bao giờ tồn tại. Người con gái anh vẫn mơ về hàng đêm, cũng chỉ là huyễn. Vậy sao vẫn còn nhắc tới khi ở bên cô? Và nếu đã yêu cô ấy nhiều như vậy, thì cô là gì của anh? Người thay thế? Không, chắc chắn không. Cô và cô ấy là hai nửa đối lập, không có điểm nào tương đồng. Phải chăng, ngay từ đầu, trái tim anh đã đủ chỗ cho cả hai người?
Ba giờ sáng, cô cố trở lại giấc ngủ, chỉ mong đêm sẽ thôi những mộng mị.
~~~
Anh ngồi cheo leo trên vách đá. Phía bên dưới, những ngọn sóng vẫn mãi gầm gừ đe dọa. Gió chiều lộng, va phải nhau, gào thét hoang dại.
Anh thấy sao mà chông chênh, chỉ muốn được như hương nắng vàng ruộm, vĩnh cửu. Để thời gian thay anh hóa đá những chiều biển gào.
Anh chẳng còn chút gì gọi là "tiềm thức" nữa.
Anh nhìn mảng trời ánh cam, ước sẽ có ngày mình hóa vụn vỡ của nó.
Vị tanh của biển làm anh tê dại.
Môi ai ngọt ngào sao nỡ rời xa?
~~~
"Gọi nắng ... cho cơn mê chiều ...nhiều hoa trắng bay...
Cho tay em dài ... gầy thêm nắng mai ...
Bước chân em về ... nào anh có hay ...
Gọi anh cho nắng .... chết trên sông dài ..."(1)
Cô thả mình vào lời ca của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. Đôi hàng mi nhắm nghiền, mơ màng.
Cây bút nằm im lìm bên những con chữ ngả nghiêng.
Cô đang say. Say nắng, giữa đông Hà Nội rét mướt. Vị nắng ngọt lịm, đọng lại đầu lưỡi chút gì đó tựa như là mênh mang.
Bỗng nghe đâu như tiếng bước chân, rất khẽ, thoảng mùi oải hương.
Cô với tay lấy ly vang đỏ sóng sánh như máu, chợt cười.
Tiếng cười lanh lảnh, theo ly rượu, vỡ tan trong cơn mê chiều.
~~~
Cô ngồi trên bệ cửa sổ, nhìn đăm đăm về phía chân trời. Chiều tà thả lên đôi mắt đen tuyền ánh u buồn hiu hắt.
Chai rượu đầy ăm ắp trơ trọi giữa mảng tối của căn phòng.
Mái tóc đen rối bù ngả màu nắng tựa lên đầu gối, nghiêng nghiêng, như tình cô, như hồn cô, vốn chẳng có gì ngoài mơ hồ.
Cô là ai?
Kẻ si tình hay nhỡ để tình si?
~~~
"Vẫn mãi lập lờ giữa khoảng không sáng tối ....
những vết cắn trên môi ...
Cứ trốn chạy hoài cùng hoài nghi để quá khứ in dấu...
nên những vết hằn ..." (2)
Đêm trôi về những miền sâu vô định.
Anh nghe đâu đó thoảng hương Lavender, rất nhẹ thôi, vừa đủ để lòng người thêm khắc khoải.
Đêm, u tịch.
Anh như say, như mê giữa những chập chờn sáng tối.
Tấm drap gi.ường bị vò chặt.
Anh chợt thấy mình thật lạc lõng.
Một bước chân hụt, một thời chênh vênh, một trời lãng đãng.
Đôi bàn tay ai nắm ... rồi buông.
Trợn trừng.
Đêm.
~~~
Cô co ro trong chiếc chăn bông dày muốn ngộp thở.
Con ngươi đen hòa vào màn đêm đặc quánh, chừa lại mỗi hai tròng mắt trắng dã ngây dại.
Cặp kính cam lọt thỏm giữa đống quần áo nhàu nhĩ và mấy chồng sách cũ.
Cô vùi đầu vào vòng tay của con gấu bông to tướng, cố tìm chút an yên.
Đời con gái mà chưa từng có mảnh tình nào vắt vai kể cũng buồn.
Nhưng cô có thế giới của riêng mình, một thế giới mà cô sẽ không cho phép bất kì thằng đàn ông nào làm ô uế.
Cô mỉm cười.
Đêm vừa đủ thảnh thơi để kết thúc ngày rã rời ...
~~~
Cô dừng tay, day day thái dương.
Những công thức chạy ngang, những cái tên bệnh nhân chạy dọc. Mọi thứ đều như đang muốn nổ tung vậy. Cô nhìn ly cafe nguội ngắt mà chưa kịp vơi đi chút nào, thở dài.
Hương đồng nội vẫn còn phảng phất, lưu luyến từng ngóc ngách của căn hộ nhỏ.
Cô thật thừa thãi quá đi mà.
Nắng xiên qua tấm rèm mỏng, đong đầy đại dương sóng tràn.
Ngày bỗng thành rỗng tuếch.
~~~
Ngày dài. Lửa tàn. Người rúm ró.
Anh từ công ti ngật ngưỡng trở về nhà. Chẳng say, chẳng tỉnh.
Hàng cây hai bên đường thẳng tắp, xa hút mắt, điên đảo.
Xe cộ nhiều, đường chật, người đông, ngày ngột ngạt.
Anh nới lỏng cà-vạt, để lộ làn da màu đồng sáng bóng. Những ngón tay siết chặt vô-lăng, như muốn bóp nát.
Chợt anh va phải một điều gì, một thứ gì đó, đâu đây giữa dòng người xa lạ, vẫn có chút quen thuộc đến run người.
Bụi quyện lấy hơi người, nồng nặc, giật anh ra khỏi những miên man.
Anh gục đầu lên vô-lăng, ngán ngẩm.
Đường vẫn tắc, ngày vẫn chậm chạp trôi...
~~~
Làn khói thuốc mỏng tang, lửng lơ giữa những lơ lửng nửa vời.
Chợt ai đó giật điếu thuốc, bập một hơi rồi lại ho sặc sụa:
- Đang tương tư anh nào tầng trên à? - Giọng nói còn nồng hơi thuốc buông lời trêu ghẹo.
Cô trầm mặc một hồi lâu rồi bỗng đứng lên, dập mồi, cất giọng, nhàn nhạt:
- Được vậy thì đã tốt.
Mái tóc đen phảng phất hương nhài, nghe tưởng như vời vợi ...
~~~
to be continue <3
~~~
(*)Chú thích:
1. Trích từ
Hạ Trắng - Quang Dũng
2. Trích từ
Sáng tối - Linh Phi