[Oneshot] Giấc mơ đêm giao thừa!

Part 3 :



Con có một giấc mơ …

….trong giấc mơ luôn có ba và mẹ …

Giữa thiên đường mộng ảo…

…ánh mắt dịu dàng cùng nụ hiền từ ấy là mẹ…

…bóng dáng cao gầy luôn là điểm tựa vững chãi ấy là ba…

....trong giấc mơ chẳng bao giờ mang hai từ trọn vẹn …

KenhSinhVien-954630-478796688869250-1598381202-n.jpg


Đêm giao thừa , khoảnh khắc mà mọi người , mọi nhà cùng sum họp , vui vầy bên nhau . Dù bận bịu tới đâu hay trong hoàn cảnh nào , các thành viên cũng sẽ cố gắng để được tụ họp trong bữa cơm đoàn viên , cùng nhau ôn lại những chuyện cũ trong bầu không khí ấm áp của gia đình , xóa bỏ những chuyện buồn trong năm cũ và hân hoan để đón chào những niềm vui trong năm mới sắp đến .

Một giao thừa nữa lại sắp đến trong cuộc đời nó , lần giao thừa thứ mười tám . Từ lúc nó bắt đầu hiểu chuyện thì gần như năm nào nó cũng đón những đêm giao thừa giống nhau . Và năm nay cũng không có gì khác biệt .

Nó không háo hức với cái tết như những đứa trẻ , cũng chẳng có sự chờ đợi đầy hứng khởi như những bạn đồng lứa . Ngày tết đối với nó có chăng chỉ là một kì nghỉ dài buồn chán . Nó sẽ dùng những quyển truyện để tiêu khiển thay vì đi chơi với người thân như những gia đình khác . Những giấc ngủ dài sẽ làm nó quên đi tất cả để chìm đắm trong những cơn mộng mị .

Những giấc mộng đưa nó về tuổi thơ xa xăm .

Những giấc mộng ngọt ngào với bao sự yêu thương .

Những giấc mộng bình yên nơi tâm hồn dậy sóng được an nghỉ .

Những giấc mộng trong đêm giao thừa , món quà sinh nhật mà nó tự tặng cho chính mình .

Tiếng leng keng ngoài ngõ làm nó giật mình thức tỉnh , cuốn sách trên tay rơi đánh cốp xuống mặt sàn . Nó đã ngủ gục khi đang đọc sách trong căn phòng gần như là một thư viện đồ sộ của gia đình . Chẳng hiểu sao cuốn Sherlock Holmes mà nó yêu thích hôm nay lại ru nó vào giấc ngủ say như vậy . Trang sách đang dừng lại ở vụ án “Người thông ngôn Hi Lạp”, đúng cảnh Mycroft Holmes xuất hiện gặp lại em trai mình , vì một lẽ nào đó nó đã nghĩ ông ấy chắc cũng muốn nói rằng đây là thời điểm dành cho gia đình đoàn tụ nên đã khiến nó rời khỏi cuốn sách một cách vô định .

Nó vươn vai rời khỏi chiếc ghế dài rồi đi ra khỏi phòng sách . Căn nhà im ắng không một bóng người , có lẽ họ lại bận rộn tiệc tùng cuối năm với bạn bè . Nó nghĩ vậy và đi đến căn phòng của mình ở lầu hai . Vén màn cửa sổ nó thấy tụi nhóc đang tụ tập lại với nhau , tiếng kẻng vừa nãy là do chúng gây ra , chẳng biết tụi nó muốn chơi trò gì mà làm ầm ĩ cả một khu . Vài người lớn hình như cũng sắp tham gia vào trò chơi . Vào những ngày này khu phố Beika thật là náo nhiệt .

Nhìn họ cười nói vui vẻ bên nhau mà lòng nó thầm ghen tị . Căn nhà nó ở không đìu hiu như hơn hai mươi năm trước - lúc mà ba nó sống một mình , bây giờ dù đông người hơn nhưng nó vẫn cảm thấy trống vắng và lạc lõng .

Nó trở vào trong , thay ra bộ đồ mới và chuẩn bị đến một nơi quan trọng , một nơi mà nó không bao giờ được phép quên lãng .

Trước khi đi , nó vào nhà bếp lấy ra chiếc bánh đã được đặt chế độ hẹn giờ để nướng trong lò vi sóng . Dù nó không nghĩ rằng sẽ làm ngon được như mẹ , nhưng màu vàng tươi của bánh cùng với mùi chanh thơm lừng quyện với sữa và trứng khiến nó an tâm rằng ba sẽ không nỡ lòng từ chối đâu , nó sẽ có thể làm hài lòng cái khẩu vị khó tính với món bánh chanh ưa thích của ba .

Nó rời khỏi nhà rồi ghé vào một siêu thị . Một bó hoa lan tím và mười tám ngọn nến nhỏ cùng với gói bánh chanh mới được làm vẫn còn nóng hổi , những thứ chẳng bao giờ thiếu được mỗi khi nó trở về nơi đó . Nó nhận gói hàng và ôm chúng thật cẩn thận , khi đó nó mới bất giác nhìn lại xung quanh mình . Mười tám tuổi đầu nhưng nó chẳng giống với ai cả . Người ta đều có cặp có đôi , có hội có nhóm xúm xít cùng nhau mua sắm và trò chuyện , còn nó chỉ một mình lẻ bóng , độc bước đơn hành trên quãng đường dài , như một cá thể bị tách biệt khỏi xã hội .

Nó chỉ cười buồn rồi lặng lẽ bước ra khỏi cửa .

Chiếc váy hồng được tô điểm với những cánh hoa anh đào xinh xắn đang len lỏi trong dòng người tấp nập dưới ánh nắng vàng leo lét của tiết trời đông . Trải dài hai bên đường là những hàng cây phong đang gồng mình chống lại cái rét . Những chiếc lá cuối cùng còn sót lại trên những cành cây xơ xác cũng không trụ được với cái lạnh , nghe theo sự cám giỗ của những cơn gió chúng chẳng ngại lìa cành mà rơi rụng xuống mặt đất , trải qua mưa dầm gió bấc chúng bị thời gian làm cho héo úa tàn tạ . Những bàn chân vô tình chẳng bước qua mà còn dẫm đạp lên làm chúng tan thành từng mảnh trông thật bi thương .

Những tiếng rộp rộp vang lên không ngừng làm nó đau nhói , nó chẳng còn can đảm bước tiếp trên con đường lạnh giá này nữa . Một chiếc taxi dừng lại sau cái vẫy tay của nó . Vội vã bước lên xe , vội vã trả lời tài xế , dường như nó chỉ muốn rời khỏi chốn phồn hoa náo nhiệt này thật nhanh .

Nó đang trở về nơi thân thương ấy , nơi những giấc mơ chẳng bao giờ bị bóng đêm che phủ . Nơi ngọn đồi với những rừng phong và hoa anh đào tràn ngập, với những thác nước trắng xóa tuôn chảy và dòng suối róc rách như hát khúc ca nhịp nhàng bất tận .

Trong ánh nắng vàng như bao phủ khắp không gian , ngôi nhà thân yêu của nó đang hiện dần ra nơi phía cuối con đường . Một cảm giác ấm áp như đang dần len lỏi vào từng tế bào , từng ngóc ngách trong suy nghĩ của nó .

Ngôi nhà hai tầng với mái ngói màu đỏ ở phía bên kia thác nước với bảng tên Kudo là nơi gia đình nó từng sống , là ngôi nhà mà ba đã lựa chọn trước khi đám cưới , cũng là nơi mẹ đã đồng ý trước lời cầu hôn của ba .

Nó bước đi thật chậm

Và …….nó chờ đợi .

Chờ đợi những gì nó mong muốn .

Chờ đợi những điều đang hiện ra trong suy nghĩ của nó .

Chờ đợi những thứ mà chẳng ai phải ao ước .

Chờ đợi những điều tươi sáng nhất trong cuộc đời nó .


Và cuối cùng ……nó mỉm cười .

Trên cây cầu gỗ sơn đỏ bắc ngang qua con suối , bóng dáng người phụ nữ với mái tóc dài thướt tha trong gió dần diện ra ngày càng rõ rệt .Nó rảo bước nhanh hơn gần như là chạy rồi đột ngột dừng lại trước khuôn mặt thân quen đó .Người phụ nữ mỉm cười dang rộng hai cánh tay chào đón, đôi mắt tím biếc long lanh ngấn lệ như thay cho muôn vàn câu nói yêu thương .

- Mẹ …

Giọng nói thốt lên đầy thổn thức , nó ùa vào lòng mẹ khóc òa , trong vòng tay ấm áp của mẹ những giọt nước mắt chứa chan hạnh phúc cứ thế tuôn trào chẳng thể kìm nén nổi.

Mẹ nhẹ nhàng xoa đầu nó , vỗ vỗ lưng an ủi nó giống như ngày xưa ấy .Nó sụt sịt ngưng khóc ,nhìn mẹ nhoẻn miệng cười – Mẹ ..con đã về rồi ….

Hai bàn tay mẹ nhẹ nhàng áp lên hai gò má nó ,lau đi những giọt nước mắt còn vương lại .

- Chúng ta vào nhà thôi - mẹ cầm lấy bàn tay đang dần lạnh ngắt của nó mà xót xa – tay con lạnh quá rồi , trời lạnh vậy mà không chịu đeo bao tay , thật chẳng biết chăm sóc bản thân gì cả , giống y như ba con vậy – Nó chẳng nói được lời nào , nghẹn ngào lắng nghe những lời trách móc đầy yêu thương đó rồi theo mẹ bước về nhà .

Nó lẽo đẽo theo sau lưng mẹ như con cún con , mừng rỡ nhảy chân sáo như đứa trẻ vừa nhận được món yêu thích , nhưng đột ngột nó đứng lặng khi đứng trước cửa nhà . Nó nhìn trân trân vào cánh cửa đang ở trước mắt , bàn tay run rẩy, đôi chân ngập ngừng chẳng dám bước tiếp . Bởi nó sợ , mọi cảm giác vui vẻ bỗng chốc chuyển sang đầy lo lắng .

Một bàn tay đặt lên vai nó siết nhẹ , nó ngoảnh đầu , là mẹ . Mẹ nhìn nó gật đầu , rồi di chuyển bàn tay đặt lên cánh cửa , nó nhìn và làm theo, đặt bàn tay mình lên cánh cửa .Ba …hai ..một… nó đếm và cả hai cánh bửa cùng bật mở , nụ cười buồn thoáng trên gương mặt ,nó thì thầm “ Giá như giấc mơ không chỉ là giấc mơ ….”.

- Canh nóng tới rồi đây , nó sẽ giúp cơ thể con ấm lên đó .

Nó giật mình , bần thần một hồi lâu mới phát giác bản thân đã ngồi trong phòng tự lúc nào. Nó nhận lấy khay thức ăn từ mẹ ,bát canh nóng hổi vẫn còn bốc khói nghi ngút ,cảm nhận hơi ấm lan tỏa vào từng ngóc ngách trong cơ thể , nó đang ngồi trong căn phòng của chính nó và thưởng thức những món ăn do chính tay mẹ nấu , một giấc mơ không thể tuyệt vời hơn thế .Mẹ nhìn bộ dạng ngấu nghiến thức ăn như bị bỏ đói hàng thế kỉ của nó mà bật cười “Con gái con đứa sao lại ăn uống như thế chứ , thế này thì ai mà dám lấy ”.

Nó húp nốt bát canh kết thúc bữa ăn một cách ngon lành , quệt quệt môi rồi cười lém lỉnh “ con giống ba mà , chẳng phải ba cũng có người chịu lấy đó sao

“ Dám trêu mẹ hử ?“ mẹ gõ lên trán nó , ánh mắt ra vẻ nạt nộ nhưng lại không dấu được niềm vui rồi cả hai bỗng cười rộ lên , tiếng cười đoàn viên luôn hiện hữu trong mỗi gia đình vào ngày ba mươi Tết .

Ngoài trời gió nhẹ hiu hiu thổi trong ánh nắng chiều đang mải miết dát một màu vàng rực khắp núi đồi .Vầng dương ấm áp đang dần hướng xuống những dãy núi trùng điệp . Chẳng còn bao lâu nữa những ánh sáng kia sẽ chỉ còn le lói , đến cuối cùng sẽ bị màn đêm nuốt chửng .

Mặt trời mọc , tỏa sáng , rồi đến cuối ngày cũng phải giã từ ánh sáng trở về thế giới bên kia nhường lại sự thống trị cho bóng đêm . Cuộc đời con người cũng như vậy , sinh ra , lớn lên rồi cuối cùng cát bụi cũng trở về với cát bụi . Nhưng mặt trời thì còn có thể quay trở lại bắt đầu một chu kì sống mới , còn con người thì không có đến cơ hội thứ hai như vậy , chỉ một lần ra đi và mãi mãi không thể thay đổi .

Nó ngắm nhìn cảnh tượng đó , buồn bã , cảm thấy toàn thân mệt mỏi và rã rời .Nó nằm xuống sàn nhà , kê đầu trên đùi mẹ , nó thủ thỉ :

- Mẹ có từng gặp lại dì Ai không ?

- Ai - chan sao ?

- Đã nhiều năm rồi con không gặp được dì ấy . Mỗi con người đều có một chốn thanh bình , nơi mà người ta cảm thấy hạnh phúc , nơi những người mà họ yêu quý luôn xuất hiện . Người ta gọi nơi đó là thiên đường .Dì ấy đã nói với con như vậy .Mọi lúc ta nhắm mắt lại ta có thể trông thấy họ , mọi lúc ta ngủ ta có thể thấy họ trong giấc mơ . Nhưng tại sao dì ấy không xuất hiện trong giấc mơ của con ?

- Mẹ không biết . Nhưng có lẽ Ai-chan đã tìm ra được thiên đường của riêng mình , một thiên đường không thể sụp đổ. Chỉ cần con có niềm tin , mở rộng trái tim mình , con sẽ nhìn thấy cánh cổng thiên đường mà mình tìm kiếm thôi .

- Là vậy sao ? Con chưa từng được gặp ba một lần , mọi cánh cửa mở ra , mọi thiên đường mà con mơ tới , tất cả tất cả đều chỉ là một hình ảnh lặp đi lặp lại , vẫn chỉ bóng dáng lưng ấy , xa xăm không thể với tới. Nhưng con chưa từng từ bỏ , con không muốn nhìn thấy khuôn mặt ấy chỉ xuất hiện trên những bức ảnh , những tờ báo , con muốn nhìn thấy nụ cười hiền từ của ba , nghe giọng nói không phải từ những đoạn video để lại .Có lẽ con đã gặp mặt ba được một lần nếu như những giấc mơ chẳng bao giờ kết thúc. Mẹ biết không , con đã từng mơ , ba không phải là cảnh sát , mẹ cũng chẳng phải là một luật sư , chúng ta cùng sau sống ở miền quê , đó là một thiên đường thật đẹp , yên ả và thanh bình .

Đôi mắt lim dim dần khép lại , cánh tay thả lỏng buông xuống , hơi thở nhịp nhàng và sâu dần , nó thiếp đi trong vòng tay bao bọc của mẹ , yên ả và thanh bình chỉ cần như vậy là đủ .

Trong giấc mộng chập chờn nó nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ , nhẹ nhàng từng bước một tiến đến gần nó hơn . Dưới ánh hào quang rạng ngời hình bóng quen thuộc đang dần hiện ra .Người đàn ông cúi xuống cười hiền khẽ gọi tên nó rồi bồng nó lên .Mẹ dịu dàng hôn lên trán nó , bàn tay thon thả âu yếm vuốt ve gương mặt bị mớ tóc rối che phủ .

“ Hãy xem cái tướng ngủ gật giống ai kìa ”

“ Tất nhiên con gái thì phải giống ba rồi , phải không Inochi ? ”

Nó như cảm nhận được hơi ấm thân thuộc nên càng vùi sâu vào trong giấc ngủ .Và cứ thế nó không biết mình đã thiếp đi bao lâu , chỉ biết rằng khi thức dậy nó đã nằm trên ghế sau trong một chiếc xe ô tô và đã bị đánh thức bởi sự lắc lư và tiếng còi xe .Trong chiếc xe tối đèn nó lồm cồm bò dậy, dụi dịu đôi mắt vẫn còn ngái ngủ .Ánh sáng lờ mờ phía đầu xe chưa đủ để nó nhận diện được chuyện gì đang diễn ra . Nó loáng thoáng nghe được những âm thanh vui vẻ trong cuộc nói chuyện của cặp vợ chồng trẻ .Những thanh âm này sao mà quen thuộc quá , dường như nó đã từng nghe , đã từng cảm nhận . Một câu chuyện đã từng hằn in vào tâm trí nó trong tiếng kể nức nở của bà nội .

Nó giật mình ngơ ngác nhìn quanh , chiếc ô tô này , cuộc nói chuyện này và cả con đường này nữa , nó nhận ra tất cả từ trong kí ức sâu thẳm , là ba là mẹ là thai nhi nhỏ bé mang tên Inochi trên con đường định mệnh .Nó nhoài về phía trước thét lên thật lớn .

Ngừng xe đi ba , mau rời khỏi con đường này , ba ,mẹ .

Nhưng tất cả đều là vô ích , cặp vợ chồng vẫn tiếp tục câu chuyện của mình , chiếc xe vẫn lao vun vút trên con đường Namiki phủ rợp bóng cây , dòng sông Teimuzu vẫn lặng lẽ chảy , không ai có thể nghe thấy những tiếng thét tuyệt vọng , không ai nhận ra được sự hiện diện của nó. Nó hoàn toàn vô hình , trong đôi mắt tràn ngập sợ hãi và run rẩy.Trong khoảnh khắc ngắn ngủi , địa ngục như sống dậy ,máu và lửa hòa lẫn trong màn đêm đen kịt cùng những tiếng ma sát ken két xuống lòng đường , tiếng va chạm rầm rầm của chiếc xe tải lao ra với tốc độ khủng khiếp từ con hẻm ,những tiếng gào thét inh tai cùng những lời thì thầm đầy chết chóc. Tất cả cuối cùng bị nhấm chìm trong dòng nước lạnh lẽo vô cảm , đối mặt với sự sống đang dần mất đi .

- Boong boong…….

Hồi chuông ngân vang xé toạc không gian tĩnh lặng , một ánh sáng le lói xuất hiện nơi mặt nước , là ánh sáng hi vọng hay sự tiễn biệt vĩnh hằng ? Một sức lực không tưởng bật tung cánh cửa xe móp méo ,đối diện với tử thần những sinh linh nhỏ bé không hề từ bỏ hi vọng mong manh .

Thứ ánh sáng le lói đó dần lôi nó lên khỏi lòng sông , cả cơ thể nó bồng bềnh trong nước lạnh , ánh mắt ngây dại tìm kiếm trong hố đen thăm thẳm , một ánh mắt một nụ cười một bàn tay dã biệt cứ thế rời xa .


[FLASH]https://www.nhaccuatui.com/bai-hat/ito-tsumugi-uta-sojiro.SgHwNKSWbD.html[/FLASH]

(còn tiếp.....)
 
Hiệu chỉnh:
hic. rút cục là sao đây hả nàng???
giấc mơ nối tiếp giấc mơ, đan xen nhau, hư thực ko thể nắm bắt đc vậy.
hic,hic và rồi...còn tiếp...
 
e k hiểu chi sất :( giấc mơ ùa ào ạt tek này là s ợ? nghĩa là shin vs ai đã chết ạ? hay cả Ran cũng đã chết và việc Inochi gặp Ran cũng là giấc mơ?@@ e chờ chap cúi của c, mong rằng nó sẽ giải đáp mọi khúc mắc từ đầu đến jo :)
 
em like từ mấy hôm trước mà đến hôm nay mới đọc được :D
thật sự là phải đọc lại từ đầu fic để nắm lại mạch truyện...cơ mà em vẫn không hiểu hết được ý mà ss đang giấu ^^
fic nào của tỉ tỉ em thấy cũng xúc cảm + bí ẩn , bất ngờ như vậy hết á
rất khó để diễn ta hay nhận xét, như chỉ biết....đặt gạch ngồi hóng + thủ sẵn dao để đòi chap thôi *gian* :KSV@05:
 
duonghmu k có ma đâu, chỉ là vận dụng supernatural vào cho dễ tượng tượng thôi .
Pé Kanna 997 nhìu người chít lắm , cứ chờ đi e :)
Nhoctrangkute có 1 năm vài ngày thôi e , hihi , còn 1 đoạn ngắn nữa mà ss chưa có cảm hứng viết , nói chung là k hứa trước được điều gì :D
tieucongchua_nvn98 thực ra thì cái fic này chẳng còn dấu điều gì cả e ạ , còn đoạn cuối chỉ mang tính kết luận thôi .
 
Part 4 :



Nó bàng hoàng tỉnh giấc nơi sàn nhà lạnh ngắt , trong bóng đêm ngập chìm .Đôi mắt ngây dại dò dẫm trong bóng tối cố tìm lấy một hình ảnh ấm áp thân quen . Cảm giác bất lực hoàn toàn chi phối ,nó thu mình lại ngồi bất động nơi góc phòng, đôi mắt chăm chăm nhìn ánh sáng le lói qua khe cửa sổ.

“ Boong boong ….” hồi chuông vẫn tiếp tục ngân vang , như hiện thực phũ phàng không ngừng đấm mạnh vào mang tai chẳng thể né tránh , chẳng thể trốn chạy ,ngay cả trong giấc mơ của chính mình.

Ánh đèn điện được bật lên soi sáng căn nhà gỗ nhỏ .Nó chầm chậm di chuyển trên từng bậc thang , mỗi bước đi mỗi âm thanh như mỗi khung hình kí ức được bật lên sống động . Chỉ có điều cảnh vật nay đây mà người xưa đâu .Đồ đạc trong nhà đã được phủ kín bởi vải mềm nhưng cũng không thể thoát khỏi sự xâm chiếm của lớp bụi thời gian . Những vết chân của nó cũng như đang được ghi dấu trên nền gỗ lạnh lẽo . Cánh cửa sổ phải đấu tranh lâu ngày với những cơn gió mạnh cũng như đang biểu tình bởi những tiếng kêu cọt kẹt . Những mảng lưới nhện rung rinh trong không trung khi bất chợt có cơn gió lùa vào . Phảng phất trong không khí có mùi ẩm ướt .Nó siết chặt lòng bàn tay rồi thả lỏng ra , hành động đó cứ lặp đi lặp lại cho đến khi nó có đủ can đảm đặt bàn tay lên cánh cửa và mở tung ra . Những mảng bụi cũng theo đó mà rơi xuống .

“Mưa rồi ” nó giật thót “Mưa rồi sao ?” và nó chạy ,làn gió đêm mang theo những hạt mưa lấm tấm phả vào khuôn mặt nhợt nhạt , nó vẫn chạy ,chạy theo những ánh lửa chập chờn đang đấu tranh dữ dội với gió và mưa .

Mười tám ngọn nến , mười tám ánh lửa chập chờn ngoài sân vườn .

Hai ngôi mộ , hai cái tên khắc sâu trên bia đá .

Những hạt mưa lấm tấm rơi .

Tiếng chuông chùa vẫn ngân vang chưa dứt .

Cơn gió ùa tới , những ánh lửa tắt lịm .

Giao thừa tới rồi !

Chúc mừng sinh nhật , Inochi !

Nó quỳ sụp xuống đất , hai hay cào mạnh xuống nền cỏ và nó khóc , nức nở như một đứa trẻ , òa lên như lần đầu tiên nó biết khóc , tiếng khóc của một đứa trẻ sơ sinh từ mười tám năm trước.

Ngày nó cất tiếng khóc chào đời , thế giới xung quanh cũng ngập chìm trong nước mắt .

Có nụ cười chứa chan hạnh phúc và những giọt nước mắt đau đớn cũng chẳng thể ngừng tuôn rơi .

Đong đếm sao cho vừa bao nhiêu phần hạnh phúc , ôm hận đủ với trăm ngàn lần thương đau .

Đứa bé còn đỏ hỏn vừa rời khỏi cơ thể mẹ , nó cất lên tiếng khóc vỡ òa .

Nó được đặt bên mình mẹ , đôi mắt tròn xoe long lanh như hồ nước , cái miệng chúm chúm nụ hồng xinh . Ánh mắt trìu mến mẹ nhìn nó tha thiết , những giọt nước mắt nóng hổi chẳng thể ngừng tuôn rơi .

Mẹ nở nụ cười đôi tay run rẩy ôm lấy nó , đôi mắt cũng dần khép lại trong hai hàng nước mắt đau thương .

Cánh tay nhuốm máu bị che phủ dưới lớp chăn trắng mỏng ,ba ra đi chẳng kịp nhìn mặt nó một lần .
Thiếu vắng hơi ấm mẹ đã làm nó than khóc suốt ngày đêm . Cơ thể non yếu được đặt trong lồng kính ,ánh mắt thơ ngây nó tìm hiểu thế giới , trong khoảng không gian này nó mãi mãi chẳng thể tìm lại được đấng sinh thành .

Rồi nó chập chững biết đi , đôi chân non nớt giờ đây trở nên thật mạnh mẽ , nó gạt đi những bàn tay nâng đỡ mỗi lần vấp ngã , chỉ có như vậy nó mới có thể vững vàng bước đi bằng chính những bước chân của mình .

Trong căn phòng nhỏ mà mọi người đã dành riêng cho nó tràn ngập những đồ chơi , nó vẫn bị cuốn hút một cách kì lạ về khung ảnh được đặt trên chiếc bàn cạnh gi.ường , những hình ảnh như lạ như quen . Nó nhìn vào bức ảnh , thứ nó nhìn thấy mỗi ngày khi thức dậy .Hai con người ấy , hai con người luôn được nó nhận thức bởi sự ngây ngô khi nghe những tiếng phát âm nhận dạng về họ “otosan … okasan ” , hai con người luôn hiện hữu trong những câu chuyện của ông ,trong những lời thì thầm của bà . Nó bắt đầu tập nói ,mọi người dạy nó phát âm , dạy nó cách gọi từng người . Và nó đã gọi tên ai đầu tiên ?

“Shin..ji..tsu…” những âm thanh non nớt phát ra thành tiếng , chẳng phải là một cái tên , tất nhiên chẳng phải một câu nói hoàn chỉnh . Nhưng mọi người đều nghe thấy , ông bà nó đều nghe thấy và ai cũng nhớ về cái tên ấy khi mà “Shinjitsu - sự thật” , “Shinichi - sự thật luôn chỉ có một “ . Vậy sự thật nào nên kể cho nó đây ?

Nó bắt đầu đi học , lớp mẫu giáo đầu tiên nó có bạn cùng lớp. Ngày ngày những đứa trẻ đều được phụ huynh mà chúng gọi là ba , mẹ đưa đón . Nó không hề thắc mắc điều đó , nó cũng có phụ huynh là ông bà đưa đón đó thôi .Cho đến một ngày đứa bạn cùng lớp tò mò hỏi nó trong giờ vẽ :

“Ba tớ làm bác sĩ , mẹ tớ làm y tá , họ cùng làm một bệnh việc đấy , sau này tớ cũng muốn giống như họ . Cậu nhìn xem , ngay cả hình tớ cũng vẽ là bác sĩ luôn này ….Thế còn cậu , ba mẹ của bạn làm nghề gì ? ”

Nó nhìn vào hình vẽ rồi nó nhìn sang đứa bạn ,và nó bắt đầu tự hỏi “Ba mẹ mình làm nghề gì ? ” Nụ cười thuần khiết của nó giờ cũng nhuốm đầy những ngờ vực “ Tại sao người đưa con tới trường không phải là ba ? Tại sao người ru con đi ngủ không phải là mẹ ? Tại sao và tại sao …?

“Ba mẹ con đang ở đâu ?” “Con muốn gặp ba mẹ ”…

“Thiên đường ” – nó luôn nhận được những câu trả lời giống nhau khi nó bắt đầu những câu hỏi với những người thân quen nhất của nó .Đó là một nơi rất xa rất xa mà nó chưa thể với tới , ba mẹ nó cũng không thể rời khỏi nơi đó để trở về .Và nó tức giận , nó ghét cái nơi gọi là “thiên đường” đó .

“ Thiên đường , nơi đó thực ra không xa lắm đâu ” – Cô gái nhẹ nhàng ngồi xuống bên gi.ường , nó nghe ra giọng nói quen thuộc liền hé chăn thò đầu ra thỏ thẻ “dì Ai ” sự ương bướng dần tan rã khi nó nhìn thấy sự dịu dàng của cô gái tóc nâu đỏ mà nó thương yêu gọi là “dì” . Cô ngồi lại gần nó hơn, vuốt ve mái tóc nó thật trìu mến :

“ Mỗi con người đều có một chốn thanh bình , nơi mà người ta cảm thấy hạnh phúc , nơi những người mà họ yêu quý luôn xuất hiện . Hãy nhắm mắt lại và mở rộng trái tim mình , con sẽ nhìn thấy nơi đó , nơi thiên đường có ba có mẹ và có con , trong giấc mơ chẳng thể nào sụp đổ .Hãy nhớ rằng họ luôn ở bên con mọi lúc con buồn hay sợ hãi . Hãy nhắm mắt lại và tìm sự bình yên trong giấc ngủ , con sẽ có mọi thứ con mơ ước “

Và nó bắt đầu mơ , mơ những giấc mơ tuyệt đẹp về những tháng ngày sau khi nó ra đời , mơ thấy những con người trong khung ảnh mà nó luôn gọi bằng ba bằng mẹ .Nhưng rồi cơn ác mộng cũng bắt đầu ập tới , không hiện thực nào lại không có nỗi đau , không có giấc mơ nào lại không thể tỉnh lại.

“ Đồ khắc tinh . Mày lại làm đổ đồ ăn của tao rồi .Có thứ gì mà mày không phá hỏng không hả ?”

“ Không phải do tôi , là cậu tự làm thôi ”

“Mày…chúng mày nói xem có phải nó làm rơi đồ của tao không ?”
Bạn bè bắt nạt nó , cô lập nó trong lớp .Lũ trẻ ăn cắp vở của nó , hất tung đồ ăn trong bữa trưa rồi đổ tội cho nó chỉ để kiếm cớ gây chuyện . Rồi cả những ánh mắt rèm pha , xì xào bàn tán ngay cả từ phía người lớn , bởi nó mang họ Kudo , cái họ đã nổi tiếng một thời và bây giờ tiếp tục trở lại bởi trò bới móc của báo giới . Tại sao không thể để cho quá khứ ngủ yên trong cõi vĩnh hằng ?

Đồ quái vật , ngay cả ba mẹ mày cũng khắc chết thì có thứ gì mà mày không phá hỏng được nữa ?”

Những ánh mắt lạnh lẽo đầy vô cảm như những mũi dao chẳng ngừng tạo thêm những vết sẹo . Nó ức lắm , nó hận lắm nhưng nó không khóc được ,khóc là yếu hèn , khóc là chịu thua , khóc là cam chịu .

Gin , một trong những thành phần nguy hiểm nhất của thế giới tội phạm ngầm đã trở lại và tiếp tục reo rắc nỗi kinh hoàng lên toàn thành phố .Cảnh sát sẽ làm gì trước sự khiêu khích táo bạo của kẻ thủ ác ?Những con người đã và đang đấu tranh với cái ác tiếp tục rơi vào vòng nguy hiểm ,thảm cảnh mười tám năm trước liệu có tái diễn ? ….”

Sự thật đã được tiết lộ nhưng chẳng phải bắt nguồn từ người thân cận nào bên cạnh nó ,họ đã lựa chọn phương pháp nói dối êm dịu nhất. Cuối cùng , giấy cũng không bọc được lửa , chẳng có tai nạn nào hết , tất cả đều là trò chơi man rợ của kẻ sát nhân . Trước bia mộ ba mẹ, nó ghi hận sự căm thù vào hình ảnh kẻ sát nhân đang cháy rụi đi vì lửa .Tất cả những gì nó có hiện tại chỉ là thù hận .Sự thù hận sẽ giúp nó mạnh mẽ mà sinh tồn .Nhưng có một người đã không để sự thù hận đó bùng cháy , đó là Ai Haibara . Hơn mười năm qua ,ngọn lửa thù hận vẫn không ngừng thiêu đốt linh hồn cô và chỉ có một cách để cô thoát khỏi sự ám ảnh đó . Hắn, kẻ đã gây ra mọi bất hạnh cho cuộc đời cô và những người cô thương yêu, đã biến mất khỏi thế gian này và nó cũng đã vĩnh viễn mất đi một người mà nó vô cùng yêu mến .

Cuối cùng còn lại vẫn chỉ là sự trống trải vô hạn, một vết sẹo chẳng thể lành , một hố sâu không thể vùi lấp. Nếu như không phải tới trường , có lẽ thế giới của nó chỉ gói gọn lại trong bốn bức tường vô hồn .Nó gần như tách biệt với thế giới xung quanh , nó ngồi một chỗ nhìn bạn bè nô đùa thay vì việc đem bản thân hòa nhập vào thứ mà người ta gọi là cộng đồng ,nó luôn biến mình thành kẻ đi sau cùng trong đám bạn cùng lứa hay chỉ việc đứng cuối hàng để không ai có thể nhìn thấy nó từ phía sau lưng mà xì xào này nọ .

Đến cuối cùng , nó lại bước chân tới một nơi quen thuộc , một nơi có thể thoát khỏi sự ồn ào của đô thị , nơi có thể tránh được ánh mắt miệt thị của bạn bè .Nó đi tìm sự bình yên trong những giấc mộng xa xăm .

Nơi thiên đường với hoa thơm cỏ ngọt .

Những loài chim ríu rít ca vang .

Những giọt sương long lanh trong buổi sớm.

Ánh nắng vàng bao phủ khắp không gian.

Trong giấc mơ nó có ba và mẹ ….

…..Có sự chở che yên ấm và ngọt ngào.

….ba là Kudo Shinichi…
…mẹ là Mori Ran…

~HẾT~
 
Hiệu chỉnh:
Hốt sờ temmmmmmmmmmmmm
Fic buồn quá, thì ra mọi chuyện là vậy -_- dù sao cũng tội Inochi quá, ss đúng là author Devil mà *nắm cổ áo ss giãy giũa* ( =)) )
Shin die, Ran die, Ai die, Gin die -_- nghi ngờ cảnh cuối tóa có khi nào Inochi mơ mãi mãi k tỉnh k nhỉ? -_-
e xin tks vì fic hay, và mong ss sẽ sớm hoàn thành những fic còn lại sớm-_-
 
ác độc wá. ta đã cố gắng ko hiểu chỉ vì ko muốn chấp nhận sự thật phũ phàng vậy mà cuối cùng kết thúc cũng ko thể thay đổi được. so sad! đoạn miêu tả lớp bụi thời gian thật sự ấn tượng đấy
 
Pé Kanna 997 nó đi tìm sự bình yên thôi , chứ nó k tìm sự yên nghỉ đâu e , sống mới là khổ , chết thì nhạt nhẽo quá . ss sẽ cố giết thêm vài tên nữa nhưng k biết là khi nào :D
*nắm cổ áo ta làm chi , ta ngộp ta kill cả làng cho coi :D*
duonghmu vậy , nàng có thể rút kinh nghiệm khi đón chờ những cái kết tiếp theo được rồi , hi hi
 
:KSV@15: *khóc giãy giụa* òa òa buồn quá à!!!!!!
hix fic SE buồn + cảm động nhất em đọc :KSV@17:
cơ mà ss viết ngày càng hay + sâu quá cơ :KSV@12: (càng hay thì càng buồn nè :( )
mấy fic kia tỉ tỉ cũng định SE sao :KSV@18:
 
ôi trời *ngửa mặt lên trời* giết thêm vài tên nữa á *cầm dép p/s: chỉ cầm chứ k phi đâu* (phi xong bị thương lấy ai đòi nợ :)) )
Ss ợ, làm ơn....HE mấy fic còn lại e nhờ nhé -_-
Nhỡ đâu sau nhắc đến author shinichikudo275 của fanfic conan ng ta nghĩ ngay đến fic buồn thì rầu lắm đêý ss ợ :v :))
 
Bà cô của em ơi, chắc là ss k tin đâu, nhưng mà 95% là trùng khớp với suy luận của em luôn :KSV@19:( tất nhiên là phải đọc chap trước em mới nghĩ ra được chữ mấy chap kia thì lùng bùng quá ^^" ) Hai ya, lại một lần đau sau " Happy Birthday " ss ạ, lần này thì em k khóc, nhưng mà buồn thảm thiết luôn đó. Gần như người Inochi yêu thương đều ra đi cả :( chỉ có giấc mơ là chốn duy nhất cô bé có thể tìm về, để thấy ba thấy mẹ. Đọc tới đoạn Ran âu yếm nhìn Inochi rồi từ từ chết mà đau lòng kinh khủng. Đã vậy còn k gặp được cha nữa chứ, thế nên trong giấc mơ cô bé chỉ thấy mỗi Ran và " tấm lưng " của Shinichi mà thôi :(. One shot từ đầu đến cuối chỉ có 1 nội dung, bình bình, đều đều, mà sao cuốn hút em dữ dội đến thế :(( Ss viết có lên tay hay k thì em k biết, chỉ biết càng ngày càng mê óc sáng tạo và giọng văn " nam châm " này của ss :x Đúng là fan của Holmes mà, luôn bí hiểm và làm độc giả bối rối tận cùng. Yêu ss ghê :x Chúc ss có nhiều fic hay và cảm động như vậy ♥. Cứ buồn mà không nặng nề, cứ bình yên mà chẳng bình yên :D cứ dễ hiểu mà hóa ra lại khó hiểu, cứ sờ sờ trước mặt mà hóa ra lại ẩn hiện mập mờ; cứ mơ mà cứ thực, cứ thực mà chẳng khác gì mơ ♥

p/S : Ngóng " Đoàn tụ " và " Merry Christmas " của ss ♥ Cũng là một chuỗi lừa tình " thật mà không thật ", " bình yên cũng chẳng bình yên " :KSV@05::KSV@05::KSV@05:
 
tieucongchua_nvn98 uhm , cũng k hẳn là SE ,nếu nghĩ thoáng 1 chút thì nó là sự giải thoát , mà sự giải thoát thì phải là hạnh phúc chứ nhỉ :)
Pé Kanna 997 í , cái đó k phải lo , t k được liệt vào hàng ngũ ngớ nhung đâu , nếu mỗi lần nhắc tới 275 e chỉ cần nhớ tên sát nhân hàng loạt là được :D

charm angel trước đó e đã từng đưa ra ba giả thuyết và ss đã nói 1 trong 3 giả thuyết đó đúng , và đó là gt1 của e .Cho nên khi đọc vô part trước e biết kết quả ss cũng k thấy có gì là lạ :D chỉ là hình như e muốn đợi kết thúc để khẳng định :)
Khi đọc nanatsu , ta thấy e và ta cũng có nhiều điểm thích luẩn quẩn giống nhau :KSV@05:,và mê trinh thám thì cái sự luẩn quẩn này càng gây nên thích thú .
"Đoàn tụ" thì ss k có gì để lừa cả , chỉ có thứ tự thời gian xáo trộn gây lộn xộn cho độc giả thôi :)) còn "merry" tính quả lừa tềnh mà có nhìu người nhìn ra quá rùi , sang part sau là ngửa bài mất rùi :) mà k biết bao giờ mới ngửa bài được nhỉ , hay đợi giáng sinh năm sau như cái giao thừa này này :KSV@05:
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Và rồi ba sẽ thực thi cái hành động đầy tính trách nhiệm như các ông bố khác thường làm , đó là cấm những thằng con trai không được sớ rớ bên cạnh nó , cảnh cáo thằng nhóc – kẻ khiến nó đang mang lòng tương tư ngày đêm – không được làm con gái của ba khóc , không được làm con gái của ba buồn , đặc biệt chuyện học hành phải ưu tiên hàng đầu , chúng nó còn nhỏ tuổi không nên để chuyện tình cảm lấn át quá nhiều .

Những lời lẽ nghiêm nghị được đưa ra giảng giải , trông ba cứ như một ông cụ đang nhâm nhi tách trà và giảng đạo cho lũ trẻ . Mẹ ngồi bên cạnh rót nước pha vào bình trà cũng phải tủm tỉm cười với điệu bộ này của ba , bởi cái điệu bộ đó giống y như ông ngoại của nó .

nó không nhìn thấy được ba mẹ nó yêu thế nào đâu^^(thế mà còn lên mặt dạy con)
 
×
Quay lại
Top Bottom