- Tham gia
- 26/12/2015
- Bài viết
- 1.995
~ Gã điên ~
-- oOo --
🍀Author: Hamika - Nếncute
🍀Raiting: K
🍀Status: Completed
🍀Dislaimer: Aoyama Gosho
🍀Genre: Không có
Kết thúc giờ làm, Ran chào tạm biệt bệnh nhân rồi rời khỏi bệnh viện. Cô ghé siêu thị mua chút thức ăn cho buổi tối. Hôm nay, ba cô phải tiếp khách còn mẹ cô bận bịu cho phiên toà sáng mai không về nhà, và cô phải chăm sóc Kusuke, đứa em mới 7 tuổi của mình. -- oOo --
🍀Author: Hamika - Nếncute
🍀Raiting: K
🍀Status: Completed
🍀Dislaimer: Aoyama Gosho
🍀Genre: Không có
Hai chị em Ran cách nhau những mười tám tuổi, bằng khoảng cách của cả một đời người, vào một tình huống éo le giữa ba mẹ cô, cũng nhờ vậy mà họ mới chịu quay về một nhà.
Cô vừa về tới, cậu em nhỏ đang ngồi chơi điện tử. Thấy chị về, nó mừng rỡ lao ra ngay, có vẻ như nó đói đến mức sắp ngất ra rồi.
“Đợi chị chút nhé, chị sẽ làm bữa tối ngay”
Thằng bé gật đầu rồi tiếp tục cắm cúi chơi. Rồi vừa chơi, nó vừa nói:
“Chiều nay lúc đi học về em gặp một gã điên đó chị”
Ran ngạc nhiên, hơi tò mò, hỏi lại cho rõ, sao lại gặp gã điên…?
“Hắn khoảng 14, 15 tuổi, đi lang thang khắp nơi, bơi từng bãi rác ra, mắt đỏ ngầu, không biết làm gì mà nhìn căm hận lắm”
“Vậy sao? Chắc người ta sẽ sớm đưa cậu ta vào trung tâm bảo trợ xã hội thôi”
Ran nói với cậu em, rồi gọi nó vào ăn tối. Kusuke ăn một lần hết ba bát cơm, rồi hai chị em nói những chuyện tầm phào khác, chuyện về chàng trai điên không còn được nhắc tới nữa.
Chủ nhật tuần đó, Ran dẫn Kusuke đến nhà chị Shiho. Cậu bé vui sướng nhìn quanh một lượt, rồi theo chị vào trong.
Shiho chuẩn bị sinh em bé. Cô đang tranh thủ trang trí những vật dụng sơ sinh. Thấy chị em Ran tới, cô nàng đon đả reo lên:
“Ủa, Ran và nhóc Kusuke đến chơi đấy hả?”
Cậu bé cười, mắt híp lại, rồi chạy lon ton khắp nhà. Shiho tủm tỉm nhìn thằng bé, xoa bụng rồi hai má bấc giác đỏ hồng.
Ran không bỏ sót bất cứ chi tiết nào của bạn, trêu chọc:
“Thôi nào bà mẹ một con, đừng kiến cho người khác phải ghen tị nữa”
Shiho đánh yêu bạn một cái. Trông cô có vẻ ngượng ngùng. Thời gian trôi đi, tất cả mọi thứ đều thay đổi. Ai cũng phải trưởng thành, ai cũng phải lớn. 8 năm, chỉ là một cú nhoáy, nhưng nó làm con người ta khác xa nhiều quá.
Đau đớn, buồn phiền tất cả phải vượt qua để chấp nhận và kiến cuộc sống mình tốt lên.
Người yêu và bạn thân khác giới, hai cô gái phải mạnh mẽ vực nhau dậy, mạnh mẽ chấp nhận sự thật đau lòng, rồi từ lúc nào lại thân nhau, trở thành đôi bạn tâm giao, trong cuộc sống.
Thi thoảng, họ vẫn nhắc anh, như một huyền thoại.
Một người đã bất chấp tất cả rủi ro về mình để thế giới được thanh bình, một người vẫn cố cứu người khác dẫu cho mình đã thân tàn sức kiệt.
“Thà một người hy sinh, còn hơn là cả thành phố bỏ mạng”
Câu nói rõ ràng cuối cùng của anh, mọi người nhớ lại mà đỗi chạnh lòng…
Một người hy sinh, nhưng anh không cho phép ai ngoài anh làm điều đó…
“Shiho này…”
Ran hơi ngập ngừng. Shiho mải mân mê những món đồ sơ sinh, nhưng vẫn không quên chăm chú lắng nghe những lời bạn nói.
“Tớ…sẽ đồng ý hẹn hò với anh Akai…về điều này…tớ cũng đã cân nhắc khá kĩ…”
Cô nàng dược sĩ khẽ khựng lại, rồi mỉm cười:
“Khoảng cách tuổi tác giờ không thành vấn đề nữa đâu Ran, hai người vẫn rất đẹp đôi mà”
Ran lặng lẽ quay mặt đi, buồn bã hiện lên đôi phần. Cô đã hai mươi lăm tuổi rồi, cũng phải lo nghĩ đến chuyện tương lai. Anh ấy cũng vậy, phải cất những hoài niệm quá khứ mà lo cho hiện tại và những chuyện sau này.
Shuichi và Ran bắt đầu. Một mối tình không có nồng nhiệt, không có ngọt ngào, chỉ có sự chính chắn và những khoảng lặng – đến từ cả hai phía. Nhưng bên cạnh nhau, họ hiểu nhau nhiều hơn, và sự lạnh lùng cũng biến thành tình mãnh liệt.
“Mình lấy nhau đi em?”
Shuichi hỏi, khi cả hai đang ngồi trên xe ô tô giờ tan ca. Anh đã cầu hôn cô, một cách như vậy. Không hoa hồng lãng mạn, không quà cáp bao la, điều khiến cô đồng ý về làm vợ anh, đó là sự tin tưởng, là sự chắc chắn, và sự chân thành.
Họ đến bên nhau, chậm mà nhanh đến nỗi, ai cũng phải ngỡ ngàng. Trong suốt khoảng thời gian 8 năm, cả hai không để ý đến ai, có lẽ còn vấn vương mối tình cũ nay đã không còn bên họ nữa. Vậy mà cũng nhanh đến độ, trong vòng chưa đầy nửa năm thôi, hôn nhân đã cận kề.
-- Khách sạn Haido, ngày cưới --
“Duyên phận có lẽ đã an bài, tuy thời gian quen nhau ngắn ngủi nhưng tớ linh cảm đã chọn được đúng người đúng thời điểm. Tất cả những thứ còn lại, hãy để vào dĩ vãng thôi”
Ran trấn an những người bạn của mình khi họ lo lắng cho mối quan hệ quá nhanh chóng của cô và anh ấy. Ai cũng có hạnh phúc trọn vẹn. Kazuha đã được ở bên Heiji, Aoko và Kaito vừa làm lễ dạm hỏi tháng trước, Sonoko bầu bí thai nghén đến phờ phạc mặt mày phải tựa người vào ông xã, cầu thủ bóng đá vang danh một thời giờ đang phụ vợ pha sữa cho con. Sera ngồi vắt chân, vẫn trang phục tomboy thường thấy, cô nàng lém lỉnh xua tan bầu không khi u ám:
“Anh Shu mà bắt nạt em, về đây, có anh chờ!”
Bầu không khí trở nên vui vẻ hơn. Kaito cũng nhanh nhảu bồi thêm:
“Nếu không phải rước bà Aoko này, tôi thề là tôi sẽ tranh quyền làm chú rể với anh Akai nhá, cô dâu vừa xinh đẹp lại giỏi giang thế mà”
Nhưng lần này, Ran lại vội vã quay đi lau giọt nước mắt. Aoko véo rồi lườm Kaito. Kazuha đặt tay lên vai bạn thay lời an ủi rồi đề nghị:
“Để tớ dặm lại phấn cho cậu tí nhé, mắt mũi tèm lem hết rồi”
Ran ngồi yên cho Kazuha trang điểm lại rồi được Aoko chỉnh lại váy. Sonoko nhìn đồng hồ, chau mày:
“Nhóc Kusuke thật là, đám cưới chị mà nó còn không chịu đến sớm, cái thằng ham chơi!”
Ran cười xoà, nói:
“Thằng bé hay thích chơi với gã điên nào đó. Tớ cũng cấm cản bao nhiêu lần, nhưng thi thoảng nó lại mò đến gã đó. Nhưng kết quả học tập của Kusu cũng không tồi đi chút nào, ngược lại còn tốt hơn trước nữa. Nhà tớ vẫn còn mấy cuốn Sherlock Homes cũ, thằng bé từ xưa đã thích nghịch chúng và giờ thì rất thích đọc truyện trinh thám…”
Đang nói dở, Kusuke từ đâu chạy vào. Thằng bé hớn ha hớn hở:
“Em vừa cho gã điên mượn một quyển Sherlock Homes đó chị, anh ấy mừng lắm. Nhưng mà em lại phát hiện ra một bức hình trong đó. Bức đó chụp chị và một anh nào đó. Ảnh là ai vậy ạ?”
Ran tức giận định tát cho cậu em một cái, nhưng rất may cô đã lấy được bình tĩnh mà hỏi:
“Thế bức ảnh đó đâu rồi?”
“Gã điên muốn mượn rồi ạ”
Trời ơi, hắn muốn làm gì với kỉ vật của cô, kỉ vật mà anh để lại khi còn là Conan đây? Hắn sẽ xé vụn ra, hay là sẽ đốt rồi đổ tro đi thật xa? Hắn luôn tìm kiếm và căm hận thứ gì đó, là bức ảnh của cô sao?
Nếu còn thời gian cô sẽ bắt nó lấy về ngay lập tức, nhưng giờ đã đến lúc hôn lễ được cử hành.
Sau đó, gã điên biến mất, mang theo cả tấm ảnh của cô đi cùng. Quyển Sherlock Homes vẫn để ở chỗ cũ lần cuối cùng Kusuke nhìn thấy, nhưng thứ quý báu không kém cũng chẳng thể còn. Thời gian trôi đi, một năm sau Ran hạ sinh một bé gái khỏe mạnh. Sonoko và Aoko tranh lấy tranh để đứa “con dâu” tương lai nhưng Ran nhất quyết "không gả"!
Ở tuổi hai bảy, cả nhóm Ran đã có một cuộc sống viên mãn bên gia đình, sự nghiệp cũng thuận lợi phát triển.
Ông Kogoro làm việc lại, chuyển công tác đến Chiba, văn phòng luật sư của vợ ông cũng chuyển đến đó. Kusuke không chịu đi nên ở lại với chị gái. Tất cả đều vui vẻ và hài lòng với cuộc sống của mình.
“Như vậy là hạnh phúc rồi!” Ran thầm nghĩ.
Nhưng yên bình nào có được dài lâu, ngay khi Shuichi vừa có chuyến công tác từ Mỹ trở về, cả hai vợ chồng quyết định đưa em và con gái ra vùng ngoại ô chơi. Đi giữa đường, thấy một dáng người đang nằm dưới đất bất động.
Shuichi và Ran nhìn nhau. Dáng người này, thật sự rất quen…
Là cậu ấy! Là cậu thiếu niên trong hình dáng trẻ con, bất chấp mọi hiểm nguy mà hi sinh cho cả thủ đô…
Là người nằm bất động trên gi.ường vài tháng, rồi đột ngột biến mất không lý do, cũng không ai rõ tung tích đang xuất hiện trước mắt đôi vợ chồng trẻ.
“Gã điên!”
Tiếng thốt của Kusuke khiến cả hai giật mình. Thì ra, chính cậu ấy, là gã điên mà Kusuke nhắc tới, là một người bạn thanh mai, là một người cô đã từng dành cả thanh xuân để yêu thương.
“Shinichi…”
Ran định lao ra đỡ anh lên, nhưng chồng cô đã làm việc đó. Anh ấy lay lay bờ vai run bần bật vì lạnh:
“Kudo…?”
Chiếc xe màu đen chuyển hướng đến bệnh viện. Bác sĩ kiểm tra tổng quát rồi thông báo kết quả, Shinichi không thể nhớ lại mọi chuyện xảy ra trước đây được nữa. Bố mẹ Shinichi đến, anh kiên quyết không chịu về và muốn ở lại với Ran, với Kusuke. Bà Yukiko đành chấp nhận cho con trai ở chung, vì bây giờ anh cũng không biết gì, cũng không nhớ được gì. Không ai biết vì sao Kudo Shinichi biến mất rồi xuất hiện, họ chỉ biết rằng khi lục tung bãi rác, chính là hành động lục tìm thuốc giải để trở về cơ thể thật, tuy nhiên đã bị lờn thuốc…
Ran hỏi Shuichi trong quá trình chuyển đồ:
“Anh không sợ em có tình cảm với Shinichi hay sao mà lại cho cậu ấy ở chung?”
Anh ấy không nhìn cô, chỉ nói:
“Những cảm xúc trước đây trong em sẽ lướt qua như một cơn cảm nắng. Nhưng anh tin em sẽ có cách cư xử đúng mực và sẽ coi Kudo cậu ấy như em, như bạn chứ không có tình yêu trai gái nằm ở đây!”
-- The End --
P/s: Lâu ngày mới chém bút nên tay nghề hơi cứng, mong mọi người chỉ giáo *cúi đầu*