Cuối cùng cũng xong *lau nước mắt*
Mình ngâm dấm nó lâu quá ròi
______________________________________________________________
Part 2:
Mọi người lao đi ngay lập tức khi nghe tiếng còi thổi. Những âm thanh cổ vũ trở nên lùng bùng trong đầu Aoko. Cái BVS của cô đang dần nặng và Aoko cảm thấy mồ hôi lạnh đang chảy xuống mặt mình. Cô cảm thấy mình càng ngày càng không thể đứng vững.
‘’Mình có thể làm được, Aoko’’ cô tự nói với chính mình. Nhưng nói thì thường dễ hơn làm. ‘’ Hãy cho Bakaito biết là cậu ấy đã sai.’’
Anh cảm thấy đau đớn khi cô đang cố gắng cho mọi người thấy rằng mình ổn. Và đôi bạn thời thơ ấu này, có vẻ như chạy tiếp sức bây giờ đang làm cho họ hiểu nhau hơn.Kaito đã cảm thấy khi quan sát cô rằng cuộc đua này hoặc là kết thúc sớm, hoặc có một cái gì đó vô cùng tồi tệ sẽ xảy ra.
Cứ mỗi khi một người chạy tiếp sức xong là da cô lại tái hơn một chút và BVS càng ngày càng nặng.
Khi đến lượt họ, anh đã lao đi với vận tốc mà mình thường dùng để vượt mặt cảnh sát và anh chàng thám tử tóc vàng kia. Aoko, trong khi đang tăng dần vận tốc, vẫn bị anh bỏ xa ở phía sau.
Anh ngoái lại nhìn cô và thở dài.
Baka, không nên chạy nhanh như vậy nếu cậu đang phải chịu đau đớn.
Anh chạy chậm dần, làm mọi người cảm tưởng cô đang dần đuổi kịp anh.
‘’Whoa, cậu chạy nhanh thật đấy Ahoko!’’ Anh bày ra một vẻ mặt vô cùng hoang mang. Cô liền nở một nụ cười hãnh diện.
“ Aoko đã bảo rồi mà!’’
Những người bạn cùng lớp vỗ tay và hét lên cổ vũ cho hai người chạy cuối cùng. Một số người thậm chí còn cá cược xem ai sẽ là người cán vạch đích đầu tiên. Những nụ cười đã nổ ra khi Aoko và Kaito đã cùng về đích một lúc.
Nhưng đó là cho đến khi anh nghe thấy giọng nói nặng trịch đầy lo lắng của Keiko:
‘’Aoko? Cậu còn có thể đứng chứ?’’
Keiko và Kaoru liền quàng hai tay của cô qua vai họ. Cô cảm thấy nó ra nhiều hơn sau khi một cơn đau buốt trào lên. Đôi mắt xanh của cô chớp liên tục, và bỗng dưng mọi thứ chọt mờ đi.
‘’Hey, Aoko…’’
Đó cũng là lúc cơ thể cô không thể chịu đựng được nữa.
‘’Aoko!’’
Và điều duy nhất mà cô còn có thể nhớ được là hai cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy mình, trước khi mọi thứ chìm vào bóng tối.
______________________________________________________________________________________________
Thứ đầu tiên cô nhận ra là quạt trần, cùng với mùi thuốc sát trùng của phòng y tế. Cơ thể cô đẫm mồ hôi và cô cảm thấy sự mềm mại của tấm ga gi.ường sau lưng.
‘’Aoko! Ơn trời, cậu tỉnh lại rồi!’’
‘’K-Keiko?’’ Cô giật mình, nhìn thấy vẻ hạnh phúc trên khuôn mặt người bạn thân nhất của mình, ‘’ Cái gì đã xảy ra vậy? Tớ đang ở trên sân và…’’
‘’Cậu đã ngất xỉu ngay khi về đích. Nói thật nhé, cậu là chúng tớ sợ muốn rớt tim ra ngoài đấy!’’
‘’Tớ thấy mà.’’ Những ngón tay cô nắm chặt tấm chăn một cách ngại ngùng, ‘’Tớ đã làm mọi người lo lắng, phải không?’’
‘’Cậu nên nhìn thấy Kaito-kun lúc đó.’’ Keiko cười khúc khích, ‘’Cậu ấy đã rất lo lắng đấy.’’
‘’Cậu ấy”
‘’Và cậu biết điều đó…’’ Cô tiếp tục thì thầm
Một màu đỏ nhẹ liền bao trùm lên mặt Aoko.
Keiko khẽ huých vào khuỷu tay cô, ‘’Tớ luôn nói đúng mà, Kaito là…”
“Tớ là cái gì?” Chàng trai vừa nói câu ấy liền đẩy cửa bước vào, ‘’Các cậu đang nói về gì đấy?”
‘’Không có gì.’’ Keiko nói, cố tìm một biểu hiện ‘’Keh’’ ở Kaito, ‘’Dù sao việc đầu tiên tớ cần làm là ra ngoài, tạm biệt Aoko! Oh, và tớ đặt cặp của cậu ở kia kìa, ngay cái bàn gần gi.ường đấy.’’
‘’Tạm biệt. Cảm ơn, Keiko.’’ Cô vẫy tay chào lại. Bây giờ chỉ căn phòng chỉ còn lại bọn họ, và cô cảm thấy vô cùng ngượng ngùng nếu phải nhìn thẳng vào mắt anh. Đặc biệt là sau những gì Keiko đã nói với cô. Tuy nhiên, chàng trai với mái-tóc-rối-bù , dường như không nhận ra điều này và thản nhiên kéo ghế đến ngồi bên cạnh gi.ường cô.
‘’Gezz Aoko, lần sau cậu phải nghe lời tớ . Đó là cái giá cậu phải trả cho sự bướng bỉnh đấy.’’
‘’Xin lỗi.’’ Cô mỉm cười, và tâm trạng Kaito đã ổn định lại với một biểu cảm bình tĩnh, ‘’Yup, tớ sẽ làm vậy mà. Cậu không cần phải lo lắng đâu.’’
‘’Wow, cậu đã thay đổi tính cách hay vài thứ tương tự từ bao giờ thế?’’, Một cách thờ ơ, anh gạt mái cô sang một bên và ép trán mình lại với cô, làm cho cô-gái-với-mái-tóc-lộn-xộn cảm thấy vô cùng bối rối, ‘’Yup, nhiệt độ của cậu có vẻ ổn. Cậu có biết là bây giờ mình đang lạnh như một cây kem không?’’
‘’Kem?’’
‘’Yup. Cậu có cần thay đồ không? Cậu sẽ bị cảm lạnh nếu mặc bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi ấy về nhà đấy.’’
‘’Ừm, tớ sẽ thay lại bộ đồng phục của mình sau.’’ Cô nói, và kéo màn che lại. ‘’Cậu, ra ngoài. Và nếu cậu đủ can đảm nhìn trộm, cậu sẽ là người nằm đây thay cho tớ.’’
‘’Gezz, đồ bạo lực.’’ Anh oán trách khi bước chân ra khỏi phòng y tế. Ít phút sau, cô bước ra ngoài với bộ đồng phục mùa đông của mình.’’Chúng ta đi?’’
‘’Ừ.’’
Đến khi họ ra ngoài, sân trường đã không còn một bóng người. Hoàng hôn chan hòa con đường họ đi với một màu cam tươi sáng, giấu đi màu đỏ nhẹ trên má cô. Rất may giữa họ có một khoảng cách, nếu không anh có thể nghe tiếng trái tim cô đang đập dồn dập như thế nào.
‘’Ne, Kaito?’’
‘’Yep?’’
‘’Cảm ơn cậu đã giúp Aoko. Cậu đã luôn ở bên cạnh tớ, khi chúng ta đi trượt tuyết, khi tìm ‘’ma’’ trong trường, khi đi lặn và bây giờ. Aoko luôn luôn gây ra rắc rối và khiến cậu lo lắng.’’
Một màu hồng bắt đầu lan nhẹ trên má anh. Rất may ánh hoàng hôn đã che đi nó. Anh đưa tay lên gãi má.
‘’Đồ ngốc. Chúng ta đã là bạn từ bao giờ, từ lúc mới chập chững bước vào lớp 1. Bên cạnh đó, thanh tra Nakamori sẽ giết tớ nếu tớ để bất cứ điều gì xảy ra với cậu, chưa kể đến ‘’bài đồng ca’’ kinh khủng của mẹ tớ.’’
‘’C-cậu đúng thật…’’Cô cảm thấy vô cùng thất vọng
. Kaito chỉ làm như vậy với trách nhiệm của một người bạn. Một người bạn tốt…
Nhưng sau đó tại sao cậu ấy lại làm thế với mình?
Bây giờ hoặc không bao giờ.
‘’Vậy tại sao cậu lại hôn lên trán của Aoko?’’
Cậu hỏi đó dường như có một phép thuật kì lạ. Không những Kaito ngừng ngân nga ca khúc của mình, mà khuôn mặt lạnh của anh cũng bị biến mất. Má anh đỏ ửng, và bờ môi anh bỗng chợt run rẩy.
Anh không muốn cho Aoko nhìn thấy mình như thế này, chắc chắn.
‘’Tớ-Uh,tớ…’’
Đồ ngốc, mày vẫn là Kaito Kid. Mày không thể nói với cô ấy. Hãy giữ khuôn mặt Poker face, chết tiệt!
Anh không còn chút hi vọng nào trốn tránh khi nhìn vào đôi mắt xanh biển sâu thăm thẳm của cô. Nếu anh nói dối, cơ hội của anh sẽ biến mất vĩnh viễn. Quỷ tha ma bắt, anh thậm chí có thể không còn cơ hội nhìn thấy mặt trời vào ngày mai khi thanh tra Nakamori đuổi theo mình với một khẩu súng ngắn trong tay vì đã nhẫn tâm làm nát vụn trái tim con gái ông.
Mình nên làm gì bây giờ? Điều gì-
Kaito vẫn đang chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn thì bỗng cảm thấy một cái gì đó mềm và ấm trên má anh. Mắt anh mở to vì ngạc nhiên trong khi cơ thể vẫn cứng đờ vì sốc. Nó chỉ kéo dài trong vài giây ít ỏi , nhưng đó là vài giây hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh.
Cô gái với mái-tóc-lộn-xộn đã nở một nụ cười ngượng ngùng khi phá vỡ khoảng cách giữa hai người, và sau đó rất nhanh đã quay trở về chỗ cũ. Vẫn cứng đờ tại chỗ cũ, tay anh tự động chạm lên má mình, nơi dư vị nụ hôn vẫn còn đọng lại. Và bất chợt, anh nở một nụ cười ngơ ngẩn.
Anh sẽ không bao giờ rửa mặt nữa đâu.
______________________________________________________________
Kaito dường như bị sốc khi thấy Aoko dần ngất xỉu. Đây là lần đầu tiên anh không thể suy nghĩ thông suốt và tỏ ra bất cẩn với chiếc mặt nạ Poker face của mình. Điều duy nhất đọng lại trong tâm trí anh lúc bấy giờ là cô ấy.
‘’Aoko!’’
Nếu anh không chạy nhanh, có lẽ cô đã phải hôn mặt đất rồi. Người cô ướt đẫm mồ hôi lạnh và làn môi bỗng trở nên nhợt nhạt. Anh ngồi xổm xuống, ôm vòng eo của cô với cánh tay trái của mình và để cơ thể cô ngả trên đầu gối mình. Cả lớp ngay lập tức vây quanh họ.
‘’Aoko, hey. Aoko, dậy đi!’’ Cơ thể cô rất lạnh khi anh chạm vào, và nó đã góp phần làm anh trở nên hoảng loạn hơn. Anh xốc lại cô trong vòng tay mình để có thể bế cô đi, ‘’Thưa thầy, em sẽ đưa Nakamori-san đến phòng y tế. Xin tha lỗi cho em.’’
‘’Đ-được.’’ Thầy giáo choáng váng và không nói được gì khi họ đi. Keiko đi theo anh trong khi mọi người còn lại bàn tán về những gì vừa xảy ra.
Khi anh đặt cô xuống gi.ường phòng y tế, Keiko liền bình tĩnh giải thích những gì đã xảy ra với cô y tá. Phải mất ba lần giải thích mới thuyết phục được Kaito là sự cố này rất bình thường, đặc biệt khi cô ấy thiếu nghỉ ngơi và quá căng thẳng. Cô ấy nói rằng cô sẽ đánh thức con gái của ngài thanh tra dậy để uống thuốc, nhưng quan trọng nhất là cô ấy cần phải ngủ.
Nhưng anh không thể tập trung vào tất cả những điều đó.
Trong thời gian còn lại của tiết cuối, Kaito rón rén đến và liếc nhìn cẩn thận để cô y tá không thấy sự xuất hiện của anh.Rất may là cô chưa tỉnh dậy nên anh có thể bước đến bên gi.ường cô. Anh ngồi bên cạnh gi.ường cô, suy nghĩ một lúc và đưa tay lên má cô. Nó đã ấm hơn lúc nãy.
‘’Đồ ngốc, tất cả là do sự ganh đua của cậu…’’ Anh thở dài khi nhìn vào khuôn mặt thanh thản của cô. Ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve má cô. ‘’Chết tiệt, cậu dám dọa tớ, cậu biết tớ sẽ lo lắng mà.’’
Đôi mắt xanh của anh dịu dàng nhìn vào cô, và anh thì thầm nhẹ nhàng,
‘’Khỏe nhé.’’
Viên Sapphire màu xanh của tớ…
Anh liếc nhìn để đảm bảo không có ai xung quanh, và má anh chợt ửng đỏ khi anh đặt một nụ hôn lên trán cô. Anh tự hỏi làm thế nào mà cha anh- Kuroba Toichi lại giữ được một vẻ mặt ngầu như vậy khi hôn mẹ anh trong lần đầu tiên họ gặp mặt. Phải chăng đó là khả năng của người lớn?
Nhưng, nhà ảo thuật ấy đâu có biết, một cô gái với bím tóc đuôi gà đang nở một nụ cười tinh nghịch bên ngoài phòng y tế. Cô rất hài lòng vì điện thoại của cô không tạo ra bất cứ âm thanh nào khi chụp ảnh hoặc quay video.
‘’Aoko nợ mình quyền được bên cạnh Kid trong vụ trộm sau này.’’
______________________________________________________________________________________________
Chào tất cả, tôi đã viết cái này từ lâu rồi nên tôi vô cùng xin lỗi về những sai sót của mình. Hơn nữa, đó lại là tuần thi của tôi nên tôi không có thời gian để soát lại. Nếu tôi không viết thứ này, có lẽ tôi không thể học được mất vì ý tưởng cứ chạy vòng vòng quanh đầu tôi.
Tôi ''rơi vào tình yêu'' với cúp pồ này khi tôi đọc những chap mới và hơn cả là xem những tập đặc biệt của MK. Họ đáng yêu kinh khủng làm tôi phát cuồng. Kịch bản này là trải nghiệm thật của tôi ở trường, nhưng đắng lòng thay tôi không có người bạn thời thơ ấu ngầu như Kaito XD.
Bầu chọn và đánh giá nếu bạn thích nhé! Cảm ơn đã đọc !