[Oneshot] Lời ấy

ghostgod_13

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
25/8/2012
Bài viết
206
[One-shot] Lời ấy
Author : Ma thần ( a.k.a ghostgod_13)
Rating : K
Disclaimer : Tất cả họ đều thuộc về Aoyama ss
Status: Compeleted ( 2 part )
Gerne : Comfort
Author' s note : bạn ghost viết fic này trong lúc ngồi tự kỷ ngắm FB, nghĩ gì viết đó và cuối cùng không biết mình viết gì nữa, không tính post nhưng đã lỡ dại bấm nhầm nút post nên thua =''=, vì thế, fic vô cùng 3 chấm, mọi người cứ ý kiến, khi nào quởn bạn ấy sẽ edit sau :))
---------------------
Part 1

Sự hiện diện của cậu đã trở thành điều hiển nhiên đối với tớ, cậu mỉm cười, cậu hay mít ướt và cả khi cậu giận

tớ nữa, tất cả những điều đó như một hương vị quen thuộc cho cuộc sống của tớ. Tớ chẳng biết nữa- cái lần đầu

tiên mà tớ gặp cậu là khi nào nhỉ? Nhưng tớ biết chắc rằng ngay từ khi bắt đầu, cậu đã trở thành một phần

trong cuộc sống của tớ, một phần to lớn và quan trọng vô cùng… và ngay từ lúc bắt đầu, cậu vẫn cứ gọi tớ là

Shinichi. Thật là, chúng ta đã lớn rồi thì cậu cũng phải biết giữ ý tứ chứ, phải gọi tớ là Kudo ! Nhưng, tớ lại thích

sự hồn nhiên ấy của cậu. Cậu bảo rất thích được gọi bằng tên, và tớ cũng thế, tớ thích được nghe tiếng gọi

Shinichi của cậu và tớ cũng sẽ có lý do để nói cái từ yêu thích ấy – Ran.


Thời gian cứ trôi dần, tớ luôn cố gắng để có thể chạm đến ước mơ của mình – mình thám tử mổi tiếng khắp

Nhật Bản. Tớ chạy theo nó, điều mà tớ luôn muốn chạm đến và trên con đường ấy luôn có bóng dáng của cậu

kề bên. Cậu thật tình, đã thấy án mạng không biết bao nhiêu lần rồi mà cứ hét lên mỗi khi nhìn thấy người

chết, nhưng tớ lại thích điều ấy vì mỗi lần như thế, cậu lại bàm chặt lấy tay áo tớ, lại nép vào sau lưng tớ và tớ

sẽ là người bảo vệ cho cậu, luôn luôn là vậy – đó là điều mà tớ muốn nói với cậu mỗi lúc ấy. Mà đâu chỉ có tiếng

hét, tớ còn phải nghe cậu cằn nhằn nào chuyện ăn uống rồi cả chuyện ngủ. Thật tình, có ai lại đi lo từng li từng

tí như cậu không? Tớ vẫn đang sống khoẻ mạnh đấy thôi. Nhưng tớ lại rất thích nghe những lời ấy, đó cũng là

một phần trong con người cậu, đó là sự quan tâm đặc biệt của cậu dành cho tớ ,phải không nào?


Từ sau cơn mưa ấy, tớ phải sống trong lớp vỏ của một người khác, Shinichi Kudo giờ đã biến mất, trên thế giới

này giờ lại xuất hiện một cậu nhóc đã từng tồn tại mười năm về trước, cậu nhóc ấy giờ mang tên Edogawa

Conan. Tớ ích kỷ quá phải không? Khi tớ vẫn muốn cậu chờ đợi tớ, chờ đợi cho tới khi tớ tìm được đích đến trong cái màn

đêm dày đặc ấy. Tớ đã từng muốn buông tay, tớ đã từng chấp nhận việc sẽ không còn tồn tại trong tâm trí của

cậu nữa, chỉ cần những dòng lệ ấy ngừng rơi. Vậy mà sao tớ vẫn luôn cố gắng làm cho cậu tin tưởng vào tình

cảm của tớ, rồi cái ngày hôm ấy, khi những cảm xúc từ tận trong đáy lòng của tớ được cất thành lời, tớ lại khiến

cậu càng hy vọng hơn nữa rồi. Nhưng tớ muốn được nghe cậu nhắc về tớ, vẫn muốn nghe câu nói “ tớ nhớ cậu

lắm, Shinichi” từ cậu, vẫn muốn gương mặt ửng hồng của cậu khi có ai đó nói về hai chúng ta. Tớ ích kỷ vậy

đấy bởi vì chính những điều đó đã giúp tớ có thêm sức mạnh mà bước tiếp. Vì cậu, nhất định tớ sẽ chạm tới ánh

sáng.



Hai năm sau, cậu đã vào được một trường đại học tốt. Tiết trời thu đã bắt đầu se lạnh, tớ ngồi trên hàng ghế đá

đợi cậu, tai đeo headphone, tớ kiểm tra lại tất cả những gì mình đã chuẩn bị với cái vẻ mặt đầy đắc ý, và hình

như từ cổ họng cũng đang ngân nga một điệu nhạc. Có tiếng bước chân đạp trên mấy chiếc lá vàng, vậy là cậu

đã tới rồi, còn sớm hơn cả trong giấy tớ đã hẹn nữa. Cậu nhìn tớ, đôi mắt tím ấy xao động mạnh, hàng mi đen

đã ướt, đôi môi khẽ thốt lên những tiếng thật nhỏ, nhưng tớ có thể biết, cậu đang gọi tên tớ. Tớ luôn hiểu được

một phần cảm xúc trong cậu mà. Nở một nụ cười nhẹ để đáp lại cậu, tớ vỗ tay lên phần ghế trống bên cạnh ra

hiệu cho cậu hãy ngồi xuống đây. Vẫn im lặng, cậu vẫn chưa nói được lời nào cho tới khi ngồi xuống, cũng phải

thôi, một người đã biến mất biền biệt hai năm trời nay tự dưng lại xuất hiện ngay trước mặt cậu, cái người mà

cho đến giờ cậu vẫn luôn chờ đợi. Tớ tháo một bên headphone ra và đưa nó cho cậu. Cậu có vẻ ngạc nhiên

nhưng rồi cũng đặt nó vào tai. Tớ mỉm cười và ra hiệu cho cậu im lặng và thưởng thức “bài hát” mà tớ sắp bật

đây, một bài hát cho tất cả những tình cảm của tớ dành cho cậu, những lời từ tận trong đáy lòng, cả những lời

xin lỗi, những lời cảm ơn từ tớ đã được ghi lại và trao về cho cậu, và kết thúc “bài hát” là lần thứ hai mà tớ thổ

lộ điều này: “ Tớ yêu cậu, Ran à.”.Lúc ấy, cậu mỉm cười nhạt

- Bài hát này tên gì vậy? – Cậu hỏi, ánh mắt vẫn nhìn những chiếc lá vàng trên mặt đất

- A song for you, Ran. – Tớ đáp, giọng nhẹ tênh, tớ mỉm cười đưa ánh mắt về phía cậu. Cậu tháo chiếc

headphone ra, hai tay cậu nắm chặt nó và áp vào ngực mình, đôi mắt cậu khép lại

- Tớ rất thích bài hát này, thật đó – Đôi môi cậu vẽ nên một nụ cười thật đẹp, nước mắt cậu lại rơi nhưng tớ

không muốn lau những dòng lệ ấy vì đó là kết tinh của niềm hạnh phúc trong cậu, phải không? Ngày hôm đó,

tớ rất vui vì đó là câu nói mà tớ muốn nghe từ cậu nhất – Tớ cũng thích cậu lắm, Shinichi!

-------End part 1---------

p/s : đừng trách nó quá ngắn hãy trách bạn ghost quá lười để đánh tiếp :))

 
Hayyyyyyyyyyyyyyyyyyyy:KSV@12::KSV@12::KSV@12:
Mà tui tưởng cô hông thích viết rồ-man-tích mà :KSV@05::KSV@05::KSV@05:
Sao viết cũng k0 zô fb hú tui tiếng:KSV@07::KSV@07::KSV@07:
Dài dòng quá thui com đây:
Tui là tui kết nhất đoạn rồ-man-tích ở cuối á :KSV@03::KSV@03::KSV@03: nhưng thật sự cái đoạn đó tui thấy chưa ổn lắm nó cứ gượng thế nào ấy-nhất là đoạn
Nở một nụ cười nhẹ để đáp lại cậu, tớ vỗ tay lên phần ghế trống bên cạnhđể

bảo cậu hãy ngồi xuống đây. Vẫn im lặng, cậu vẫn chưa nói được lời nào cho tới khi ngồi xuống, cũng phải thôi,

một người đã biến mất biền biệt hai năm trời nay tự dưng lại xuất hiện ngay trước mặt cậu, cái người mà cho

đến giờ cậu vẫn luôn chờ đợi. Tớ tháo một bên headphone ra và đưa nó cho cậu. Cậu có vẻ ngạc nhiên nhưng rồi

cũng đặt nó vào tai. Tớ mỉm cười và ra hiệu cho cậu im lặng và thưởng thức “bài hát” mà tớ sắp bật đây, một

bài hát cho tất cả những tình cảm của tớ dành cho cậu, những lời từ tận trong đáy lòng, cả những lời xin lỗi,

những lời cảm ơn từ tớ đã được ghi lại và trao về cho cậu, và kết thúc “bài hát” là lần thứ hai mà tớ thổ lộ điều

này: “ Tớ yêu cậu, Ran à.”. Cậu mỉm cười nhạt
nuột nhất có lẽ là đoạn đầu nhưng đang xưng cậu-tớ lại thành mình vậy?:KSV@13::KSV@13::KSV@13:dưng không sao nó vẫn hay lắm.
0neshot cô mà cũng chia part hả? Nó ngắn quá, thật sự ngắn. =)) tui hóng part sau nhá =))
Cái muôn thuở: Lỗi chính tả:KSV@14::KSV@14::KSV@14:
 
2 part , 1shot thực thụ đây =))

ss cảm thấy từ cái đoạn 2 năm sau nó cứ nhanh nhanh thế nào ấy
2 năm Shin mất tích , k biết là có liên lạc gì nhiều không mà khi gặp lại Ran hơi bị hiền :D
giống như tình cảnh người iu xa cách hơn là tình cảnh 2 tên bạn (chưa thổ lộ) gặp lại nhau .

thế thôi , chờ part cuối :D
 
2 part , 1shot thực thụ đây =))

ss cảm thấy từ cái đoạn 2 năm sau nó cứ nhanh nhanh thế nào ấy
2 năm Shin mất tích , k biết là có liên lạc gì nhiều không mà khi gặp lại Ran hơi bị hiền :D
giống như tình cảnh người iu xa cách hơn là tình cảnh 2 tên bạn (chưa thổ lộ) gặp lại nhau .

thế thôi , chờ part cuối :D
thanks ss đã ghé fic và com cho em :)
em xin giải thích luôn là fic này viết giống kiểu trần thuật, chỉ lấy một vài điều quan trọng để kể nên đi khá nhanh qua các chi tiết, giống như kiểu trailer ấy ạ :) vậy nên ss chịu khó :) và em cũng cố tình không đá sâu vào rồ man vì cơ bản là e không làm được cái đó :) anyway, thanks ss very much
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Post tiếp phát cuối nào :)) Fic này khá quái, bạn nào đọc nhưng không hiểu thì mình cũng thanks vì bạn đã đọc nó nhé
@ All: thanks for your thanks and com :)
-------------------
Part 2

Vậy là tớ đã có thể chạm đến ánh sáng, chúng ta sẽ mãi bên nhau phải không? Bấy nhiêu thử thách ấy là quá đủ để chứng minh cho tình cảm của chúng ta rồi phải không? Chúng ta, sẽ như những câu chuyện cổ tích với một đoạn kết có hậu, sẽ cùng sống hạnh phúc mãi mãi về sau phải không ,Ran?

Một năm sau....
Chỉ còn một năm nữa thôi, rồi anh sẽ trao chiếc nhẫn ấy cho em và chúng ta sẽ mãi mãi thuộc về nhau.Rồi chúng ta sẽ có những đứa con. Anh sẽ đi làm rồi mua thật nhiều quà bánh cho con chúng ta, em sẽ chơi đùa cùng con ở nhà, và khi ánh bình minh buông xuống, anh trở về nhà về với nụ cười tươi tắn chào đón của những đứa con kháu khỉnh đang vây quanh người vợ xinh đẹp của mình, anh sẽ ôm lấy và hôn lên má những đứa con rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên bờ môi em, “ Mừng anh đã về nhà” em sẽ mỉm cười và nói vậy...

Anh chờ đợi những điều ấy, chỉ còn một năm nữa thôi mà, chẳng lẽ giữa hai chúng ta thực sự tồn tại một bứa tường quá lớn sao? Anh là một thám tử, lẽ ra anh phải ghi nhớ rõ điều này rằng anh có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào và khi em ở bên cạnh anh, em cũng sẽ phải gặp nguy hiểm. Anh đúng là thằng ngốc khi đã quá tự tin rằng mình sẽ luôn bảo vệ được cho em. Và cuối cùng, cái giá mà anh phải trả, là hình ảnh em nằm trên chiếc gi.ường trắng đã thấm dần cái màu đỏ- là máu của em, nó cứ chảy ra không ngừng. Chiếc gi.ường kéo lướt nhanh qua mặt anh, đôi tay chúng ta giờ đây đã buông lỏng rồi xa dần nhau. Không, anh muốn được bên em, anh muốn luôn cạnh em dù cho thế nào chăng nữa, anh sẽ mãi đứng cạnh em. Phần đầu em bị chấn thương nghiêm trọng, ánh đèn phẫu thuật rọi thẳng vào gương mặt xanh xao đang vã đầy mồ hôi ấy, đôi mày em nhăn lại, đau dớn, không đâu, chắc chắn là em đang cố gắng chiến đấu với tử thần phải không, Ran? Anh muốn nắm chặt lấy đôi bàn tay đang lạnh dần ấy, nhưng tại sao nó cứ rơi xuống khỏi đôi tay anh?

Ran à, anh xin em đấy, hãy chiến đấu đi, nhất định em sẽ chiến thắng mà, phải không? Vì em là một Ran Mori rất kiên cường trong lòng anh mà, phải không?

Anh cầu xin ông trời, chỉ một lần này thôi cũng được, hãy để cho anh được nhìn thấy gương mặt tươi cười rạng rỡ của em, một lần nữa…Bây giờ, điều duy nhất mà anh muốn nghe là câu nói “ Em không sao” từ em.Anh muốn được nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ ấy của em dù là khi em không muốn làm người khác phải lo lắng.

Bíp…bíp…bíp…bípppppppppppppp

Anh tựa người lên bức tường, bộ đồ anh mặt đã thấm đầy màu máu . Anh đã mỉm cười, là một nụ cười nhạt nhẽo, bây giờ anh thực sự không biết rằng mình nên vui mừng hay đau đớn đây? Chúng ta giờ đây, đã đi đến lối rẽ rồi…Ran à!
Em tỉnh lại sau nhiều ngày mê man, anh biết em mà, Ran nhất định sẽ không bao giờ chịu bỏ cuộc đúng không? Nhưng, lời nói ấy có phải là điều mà anh muốn nghe hay không?

“Mọi người là ai? Tôi..rốt cuộc tôi là ai ? …”
.
.
.
Bầu trời đêm nay trong quá, đến cả vầng trăng cũng đã trở nên tròn trịa với cái ánh vàng êm dịu. Anh tựa lưng lên khung cửa gỗ tận hưởng đêm trăng hôm nay. Ngắm nhìn vầng trăng, rồi lại chăm chú vào một bông hoa lan tím nhỏ đang nằm gọn trong lòng bàn tay mình, bông hoa ấy dịu dàng mong manh khoe một sắc tím ở nơi đầu cánh dưới ánh trăng vàng. Từ khi nó rời cành, anh đã đón lấy, nâng niu và giữ riêng bông hoa ấy cho đến giây phút này. Có cơn gió thổi mạnh qua nơi đây, anh đưa tay thả cho bông hoa ấy được bay lên cùng cơn gió. Bông hoa ấy hoà cùng cơn gió bay mãi rồi rời xa dần khỏi tầm mắt anh, còn anh, cũng chỉ có thể im lặng đứng nhìn nó bay đi, khoéo miệng khẽ nhếch lên, anh muốn cười cho bông hoa ấy, và cả cho chính mình nữa. Nếu như bây giờ anh buông tay, em sẽ có thể như bông hoa kia hoà mình vào sự trong lành của cơn gió ấy, một cơn gió tự do đi đến những nơi tuyệt vời khác, phải không? Em sẽ không còn phải rơi lệ, không còn phải đau khổ nữa, em sẽ thoát khỏi sự gò bó của đôi bàn tay này, phải không Ran? Ngày mai sẽ là câu trả lời cho tất cả, anh đã buông tay, anh mong em sẽ mãi hạnh phúc, anh mong khi gặp lại, em hãy nói rằng…
.
.
.
Buổi sớm hôm sau, trước cửa hàng tiện ích, anh va phải một cô gái. Anh đưa tay đỡ cô gái ấy dậy vì anh biết người con gái ấy, người ấy tên là Ran Mori. Trong lúc xin lỗi, anh lại lỡ miệng gọi tên cô gái ấy. Cô gái đã mỉm cười đáp lại và bảo mình không sao, cô gái ấy, thật chẳng thay đổi gì cả. Vẫy tay chào anh, cô gái toan bước tiếp thì đã bị anh giữ chặt lấy cánh tay.

“ Cô không ngạc nhiên khi tôi biết tên cô ư ?”

Anh cất tiếng hòi, đôi mắt xanh đại dương ấy đã không dám nhìn thẳng vào đôi mắt tím kia, có lẽ vì anh sợ, sợ cô gái kia sẽ phát hiện ra nỗi đau của mình mất. Cô gái thoáng ngạc nhiên, rồi đôi mắt tím ấy lại dịu xuống, cô nở một nụ cười thật hiền. Lời nói ấy, khẽ chạm đến tau tôi rồi lại hoà chung vào trong tiếng gió.

“ Trong quá khứ, tôi đã được quen biết rất nhiều người, họ yêu thương tôi và tôi cũng rất yêu quý họ, nhưng tôi lại lỡ đánh mất quá khứ ấy. Có thể tôi đã mất tất cả ký ức, nhưng những tình cảm ấy vẫn còn nguyên ở nơi đây, ngay trong trái tim này, quá khứ có thể mất, nhưng tương lai của tôi không biến mất, nó vẫn còn ở phía trước và tôi nhất định sẽ tạo thêm nhiều quá khứ đẹp đẽ từ tương lai này. Và anh, nhất định sẽ có ở đấy, đúng không?”
Anh buông lỏng cánh tay này và khẽ mỉm cười đáp lại cô ấy. Hình như có người đang đợi cô, cô vội cuối chào rồi chạy nhanh về phía trước, thì ra bà Eri đang chờ ở đó, em đã tìm được gia đình rồi mà và cả bạn bè nữa. Vậy là tốt rồi, Ran à, anh thực sự rất mừng cho em, thật đó. Anh đã cố gắng vẽ nên một nụ cười vui vẻ để tạm biệt em nhưng sao khó quá, nụ cười ấy, nó vẫn cứ mang một nỗi buồn nặng trĩu thế. Câu nói ấy của em chính là điều mà anh muốn nghe và cũng chính là điều mà anh luôn luôn sợ. Anh đúng là một tên ngốc phải không? Anh đã không sai khi buông tay em ra, phải không? Hay ít nhất là vậy, vì con đường từ giờ anh phải bước là con đường mà em không thể nào đặt chân đến được....
.
.
Linh hồn ấy bước vào cánh cửa xếp nhỏ từ Thi Hồn giới, con bướm đen lượn quanh cô gái ấy rồi lại bay về cùng linh hồn, nó đã cho cô được gặp lại anh- lần cuối, và bây giờ nó cùng anh bước vào cánh cửa kia. Khép lại và từ nay sẽ không bao giờ mở ra cho linh hồn ấy nữa…Mãi mãi, rời xa thế giới này…Cánh tay ấy đã buông, còn gì để níu giữ nữa, tôi mong người, hãy mãi tươi cười nhé !

Em biết không, anh mong rằng một ngày nào đó, em sẽ nói với anh rằng “ Em đang rất hạnh phúc, tạm biệt anh, Shinichi” Anh biết rằng mình sẽ đau nhưng anh vẫn sẽ mĩm cười và chúc em mãi hạnh phúc, anh không thể ích kỷ được nữa rồi…

Cô gái lúc nãy chợt quay đầu lại, hình như cô vừa nghe thấy giọng nói của ai đấy đang gọi tên cô thật thân quen, có lẽ là từ trong tiếng gió, gương mặt xinh đpẹ ấy chợt điểm lên một nét buồn vì câu nói ấy

“ Tạm biệt em, Ran”

Giọng nói ấy, buồn quá, đừng buồn mà, nhất định rồi sẽ gặp lại nhau mà phải không, tớ sẽ không nói tạm biệt. Cô gái mỉm cười nhìn lên bầu trời xanh kia, khẽ nói.

“ Hẹn gặp lại”

Ba năm sau, ngôi mộ trắng ấy đã được dọn dẹp sạch sẽ, trên tấm bia dòng chữ đen ấy đã khiến biết bao con người đau lòng, cảm phục và cả nuối tiếc, lệ đã rơi thật nhiều vào ba năm trước đó, vì dòng chữ “ Shinichi Kudo”. Trước ngôi mộ, một cô gái xinh đẹp đang đứng đó. Mái tóc đen dài khẽ đung đưa cùng cơn gió, đôi mắt tím trầm buồn nhìn tấm ảnh nhỏ của một cậu con trai chỉ khoảng 20 tuổi với đôi mắt đại dương đầy sự thông minh sắc sảo, đưa tay lên xoa bức ảnh, chiếc nhẫn vàng được đeo vào ngón áp út có điểm một hoạ tiết nhỏ, cô gái ấy nở một nụ cười nhẹ mà buồn tênh.

“ Shinichi, anh biết không, bây giờ em đang rất hạnh phúc”

Giong nói ấy dịu dàng, có cơn gió thổi mạnh qua tán cây xanh xào xạt. Cô gái đưa tay giữ cho mài tóc không bay lên cùng gió. Cô còn nán lại hồi lâu để trò chuyện cùng với người con trai ấy.

“ Đã trễ rồi, em phải về đây, tạm biệt nhé, Shinichi, hẹn gặp lại anh sau.”

Cô gái nở một nụ cười thật tươi rồi bước theo lối đi ra khỏi nghĩa trang.Ngôi mộ lại trở về với sự tĩnh lặng thường ngày của nó. Mỗi lần cô đến đều để lại một thứ gì đó, có khi là hoa, khi là chiếc áo ấm, khi lại là một món gì đó do cô tự tay làm và hôm nay, trên ngôi mộ là một chiếc nhẫn vàng nhỏ với cánh hoa rẽ quạt được khéo léo đặt vào, ánh chiều tà rực rỡ thêm qua chiếc nhẫn. Cạnh nó, bông hoa lan tím ngày nào giờ đã dừng chân tại nơi đây, dù có đi đâu thì nơi nó muốn ở lại, luôn luôn và duy nhất chính là ở bên cậu, Shinichi Kudo.
-----------End------------
 
Temmmmmmmmmmmmm phong bì tui đi cất zô két
Cô tính troll tui à?
Sao cô để sama của tui chết vậy? *gào thét*
Cô có chán đời thì lôi sama của tui ra mà hành hạ , đánh đập ảnh chứ sao lại kill ảnh tàn nhẫn vậy?

“ Shinichi, anh biết không, bây giờ em đang rất hạnh phúc”
:KSV@16::KSV@16::KSV@16:
 
aaaaaaaaaaaaaaaa, sao shin-sama lại chết thế này?????????? :KSV@15:
part 1 đang tình cảm thế kia mà sao part 2 lại... hix
đúng là không thể đoán trước được chuyện gì nhất là đối với những người.... "thâm hiểm" như tác giả :KSV@17:
P/s: công bằng mà nói thì one-shot này khá hay, miêu tả nội tâm và chi tiết trong fic cũng khá lạ và hợp lí (kết part 1 dễ sợ, shin tỏ tình cực lãng mạn), nhưng việc shin chết khiến em đau lòng quá!
 
Phải cho tác giả biết tay! *xăn tay áo*
Part 2 Ss chưa kể rõ lí do vì sao Shinichi chết với Ran bị mất trí nhớ. Mà theo em thì *em đoán bừa xem có đúng không :KSV@08:* Ran bị tai nạn rồi bị chấn thương não hay mất máu nhiều ...vv... rồi Shinichi hi sinh cho Ran sống, kết quả Shinichi chết rồi sau đó hiện hồn về *đừng chém em, em chỉ nói theo suy nghĩ của mình thôi :KSV@15:
 
Cứ chơi chiêu lừa tềnh là sao nhỉ, đọc cái này nhớ tới cái Kỷ niệm ngày cưới của Tam tỷ, bị lừa y chang z!!T_______T
Đọc phần đầu cứ tưởng là sẽ hạnh phúc nhưng tới phần chót như là bị ai tạt keo lên mặt!!>.<
Với lại có mấy khúc tự dưng đổi từ mik sang tớ khiến ta hơi bị quay, ví dụ:

Có cơn gió thổi mạnh qua nơi đây, anh đưa tay thả cho bông hoa ấy được bay lên cùng cơn gió. Bông hoa ấy hoà cùng cơn gió bay mãi rồi rời xa dần khỏi tầm mắt tớ còn tớ, cũng chỉ có thể im lặng đứng nhìn nó bay đi, khoéo miệng khẽ nhếch lên, anh muốn cười cho bông hoa ấy, và cả cho chính mình nữa.

Ta nghĩ phần in đậm đó là suy nghĩ của Shin chứ hem phải lời dẫn, vậy thì sao ngươi hok cho vào dấu ngoặc kép để dễ phân biệt hơn.
Đọc fic này có 1 cảm xúc gì đó thoáng qua, chỉ thoáng qua thuj chứ hem sâu sắc hoặc có thể là do ta bị chay rồi nên hok cảm nhận sâu sắc đc!!^o^"~ (Cái tội hủm rài đọc ngược luyến tàn tâm riết_.___") Nhưng kỳ thực là rất thik cái cảm xúc thoáng qua đó nha!!^^
Mong fic kế tiếp!!^^
 
Temmmmmmmmmmmmm phong bì tui đi cất zô két
Cô tính troll tui à?
Sao cô để sama của tui chết vậy? *gào thét*
Cô có chán đời thì lôi sama của tui ra mà hành hạ , đánh đập ảnh chứ sao lại kill ảnh tàn nhẫn vậy?

:KSV@16::KSV@16::KSV@16:
không com gì hết mà chỉ tách móc thôi sao ss? :((
nếu ss muốn, sau khi type xong cái fic Kid, em sẽ type luôn cái fic kia để ss thấy rằng cho Kudo chết còn tốt hơn là để đó cho em hành hạ đó ss :))
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
aaaaaaaaaaaaaaaa, sao shin-sama lại chết thế này?????????? :KSV@15:
part 1 đang tình cảm thế kia mà sao part 2 lại... hix
đúng là không thể đoán trước được chuyện gì nhất là đối với những người.... "thâm hiểm" như tác giả :KSV@17:
P/s: công bằng mà nói thì one-shot này khá hay, miêu tả nội tâm và chi tiết trong fic cũng khá lạ và hợp lí (kết part 1 dễ sợ, shin tỏ tình cực lãng mạn), nhưng việc shin chết khiến em đau lòng quá!
thanks bạn vì đã ghé fic mình và nhận xét nhé :) không để Kudo chết thì không có chuyện hay để làm bạn à :)) hix, trên face thì bị kêu là bạo lực, về đây lại thành thâm hiểm, sau này dẽ còn là gì nữa đây? mình hiền thế mà =))
 
Phải cho tác giả biết tay! *xăn tay áo*
Part 2 Ss chưa kể rõ lí do vì sao Shinichi chết với Ran bị mất trí nhớ. Mà theo em thì *em đoán bừa xem có đúng không :KSV@08:* Ran bị tai nạn rồi bị chấn thương não hay mất máu nhiều ...vv... rồi Shinichi hi sinh cho Ran sống, kết quả Shinichi chết rồi sau đó hiện hồn về *đừng chém em, em chỉ nói theo suy nghĩ của mình thôi :KSV@15:
kéo tay áo xuống ik nhóc, nghe ta hạ hồi phân giải đây :))
thứ nhất là về chuyện ta không viết nhìu về lý do SR gặp tai nạn là vì nếu vik ta sẽ đá sâu vào nó mất và như thế sẽ đi lệch với gerne comfort của fic, thế nên ta chỉ lướt qua thôi :)
Anh là một thám tử, lẽ ra anh phải ghi nhớ rõ điều này rằng anh có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào và khi em ở bên cạnh anh, em cũng sẽ phải gặp nguy hiểm. Anh đúng là thằng ngốc khi đã quá tự tin rằng mình sẽ luôn bảo vệ được cho em.
=> lý do gặp tại nạn có thể là một vụ trả thù nào đó hay do 1 vụ án nào đó Kudo giải quyết :)
còn về cái chuyện e đoán kia thì...trật hết rồi nhok ak, ta k thik cái lối mòn ấy âu =''=
Chiếc gi.ường kéo lướt nhanh qua mặt anh, đôi tay chúng ta giờ đây đã buông lỏng rồi xa dần nhau. Không, anh muốn được bên em, anh muốn luôn cạnh em dù cho thế nào chăng nữa, anh sẽ mãi đứng cạnh em. Phần đầu em bị chấn thương nghiêm trọng, ánh đèn phẫu thuật rọi thẳng vào gương mặt xanh xao đang vã đầy mồ hôi ấy, đôi mày em nhăn lại, đau dớn, không đâu, chắc chắn là em đang cố gắng chiến đấu với tử thần phải không, Ran? Anh muốn nắm chặt lấy đôi bàn tay đang lạnh dần ấy, nhưng tại sao nó cứ rơi xuống khỏi đôi tay anh?
có ai có thể ở gần bệnh nhân đang phẫu thuật như thế, và còn có thể nắm tay nữa? mà nắm thì nó cứ rơi ra dù Kudo đã nắm thật chặt? :d
Bíp…bíp…bíp…bípppppppppppppp

Anh tựa người lên bức tường, bộ đồ anh mặt đã thấm đầy màu máu . Anh đã mỉm cười, là một nụ cười nhạt nhẽo, bây giờ anh thực sự không biết rằng mình nên vui mừng hay đau đớn đây? Chúng ta giờ đây, đã đi đến lối rẽ rồi…Ran à!
nhok có để ý k, ở đây có người chết, mà Ran đang phẫu thuật, Kudo k pik nên vui vì Ran đã qua khỏi hay buồn vì... :d
=> Kudo đó chỉ là một linh hồn, tiếng bíp kia báo hiện bạn ấy đã chết, còn phần tiếp kia thì xin mói luôn là ở Thi Hồn giới chẳng khác gì một Nhật Bản thời cồ trang âu :)) ( có điều hum bữa đọc thấy có tên thần chất cầm Iphone k pi từ âu ra thui =)) )
xong rồi đó :) thanks nhok vì đã đọc và thanks fic của ta nhé :d
 
Cứ chơi chiêu lừa tềnh là sao nhỉ, đọc cái này nhớ tới cái Kỷ niệm ngày cưới của Tam tỷ, bị lừa y chang z!!T_______T
Đọc phần đầu cứ tưởng là sẽ hạnh phúc nhưng tới phần chót như là bị ai tạt keo lên mặt!!>.<
Với lại có mấy khúc tự dưng đổi từ mik sang tớ khiến ta hơi bị quay, ví dụ:



Ta nghĩ phần in đậm đó là suy nghĩ của Shin chứ hem phải lời dẫn, vậy thì sao ngươi hok cho vào dấu ngoặc kép để dễ phân biệt hơn.
Đọc fic này có 1 cảm xúc gì đó thoáng qua, chỉ thoáng qua thuj chứ hem sâu sắc hoặc có thể là do ta bị chay rồi nên hok cảm nhận sâu sắc đc!!^o^"~ (Cái tội hủm rài đọc ngược luyến tàn tâm riết_.___") Nhưng kỳ thực là rất thik cái cảm xúc thoáng qua đó nha!!^^
Mong fic kế tiếp!!^^
thanks bạn nhìu nhé :)
mình cố né rồ man để mọi người đừng hy vọng nhìu nhưng mà sao =''=
cái phần mak bạn trích dẫn ấy thì thực ra cả part này đều xưng hô là anh-em hết, nhưng vì cái tật lỗi type k thể bỏ dk nên đánh nhầm thành cậu-tớ =''= thanks bạn đã góp ý nhé :) đã edit :d
về mặt cảm xúc, fic này mình không đá vào quá sâu chuyện j vì gerne của fic là comfort nên bạn chỉ có cảm giác thoáng qua là đúng thôi :) ( dù phần lớn là do khả năng diễn đạt của fic này còn quá kém =''=)
BTW, thanks bạn nhìu vì đã đọc và nhận xét fic của mình nhe :d
 
không com gì hết mà chỉ tách móc thôi sao ss? :((
nếu ss muốn, sau khi type xong cái fic Kid, e sẽ type luôn cái fic kia để ss thấy rằng cho Kudo chết còn tốt hơn là để đó chp e hành hạ đó ss :))
Lúc đầu tại cô kill sama của tui nên tui ứ định com âu, dưng sau 1 hồi lương tâm cắn rứt thì quay lại đây com cho cô
Ưh có vẻ không có lỗi type, chúc mừng cô nhá :d =))
Dưng sao đang anh em lại xưng cậu tớ zậy?:KSV@13:
Mà này *chọt chọt* anh Shin chết vì nguyên nhân gì vậy? Biết là cứu neechan rồi nhưng ta mún bít lý do ảnh "thăng": mất máu quá nhiều (2 người cùng nhóm máu à nha), thay tim (cái này thì mất trí nhớ thế quái nào đk nhỉ?), ....
 

Lúc đầu tại cô kill sama của tui nên tui ứ định com âu, dưng sau 1 hồi lương tâm cắn rứt thì quay lại đây com cho cô
Ưh có vẻ không có lỗi type, chúc mừng cô nhá :d =))
Dưng sao đang anh em lại xưng cậu tớ zậy?:KSV@13:
Mà này *chọt chọt* anh Shin chết vì nguyên nhân gì vậy? Biết là cứu neechan rồi nhưng ta mún bít lý do ảnh "thăng": mất máu quá nhiều (2 người cùng nhóm máu à nha), thay tim (cái này thì mất trí nhớ thế quái nào đk nhỉ?), ....
way lên trên, đọc mấy dòng com của e cho mấy người là hỉu thui ss, lười type lại wa =))
 
way lên trên, đọc mấy dòng com của e cho mấy người là hỉu thui ss, lười type lại wa =))
Có đâu cô, cô chỉ nói là tiếng bip bip ấy báo hiệu sama ra đi:KSV@18::KSV@18::KSV@18:thui mà tui mún biết vì sao ảnh chết cơ? :((
 

Có đâu cô, cô chỉ nói là tiếng bip bipaany báo hiệu sama ra đi:KSV@18::KSV@18::KSV@18:thui mà tui mún biết vì sao ảnh chết cơ? :((
cả 2 cùng gặp tai nạn ( như đã nói " a sẽ gặp nhuy hiểm vả khi e bên a, e cũng sẽ gặp nguy hiểm " =''=), bạn Kudo nặng hơn nên đi trk, Ran thì cứu dk, vậy thui :)) còn lâu e mới đi theo cái kiểu chàng hy sinh nàng sống rồi nàng đau khổ, như vậy là ích kỷ lắm =''=
 
cả 2 cùng gặp tai nạn ( như đã nói " a sẽ gặp nhuy hiểm vả khi e bên a, e cũng sẽ gặp nguy hiểm " =''=), bạn Kudo nặng hơn nên đi trk, Ran thì cứu dk, vậy thui :)) còn lâu e mới đi theo cái kiểu chàng hy sinh nàng sống rồi nàng đau khổ, như vậy là ích kỷ lắm =''=
Và cuối cùng, cái giá mà anh phải trả, là hình ảnh em nằm trên chiếc gi.ường trắng đã thấm dần cái màu đỏ- là máu của em, nó cứ chảy ra không ngừng. Chiếc gi.ường kéo lướt nhanh qua mặt anh, đôi tay chúng ta giờ đây đã buông lỏng rồi xa dần nhau. Không, anh muốn được bên em, anh muốn luôn cạnh em dù cho thế nào chăng nữa, anh sẽ mãi đứng cạnh em. Phần đầu em bị chấn thương nghiêm trọng, ánh đèn phẫu thuật rọi thẳng vào gương mặt xanh xao đang vã đầy mồ hôi ấy, đôi mày em nhăn lại, đau dớn, không đâu, chắc chắn là em đang cố gắng chiến đấu với tử thần phải không, Ran? Anh muốn nắm chặt lấy đôi bàn tay đang lạnh dần ấy, nhưng tại sao nó cứ rơi xuống khỏi đôi tay anh?
Vầy đoạn này? :-/ nếu sama cũng bị thương thậm chí nặng hơn neechan thì làm sao sama biết đk nhỉ?Đáng ra sama cũng phải đang trg phòng cấp cứu chứ? Trong khi đó đoạn này sama chưa "đi"
 
Sau khi đọc xong em xin cmt lại một lần nữa: Shinichi và Ran bị tai nạn cùng 1 lúc *giết tác giả* Shinichi chết trước, tiếng bíp đầu tiên là báo hiệu anh ấy đã về với ông bà :KSV@05: Còn Ran thì cứu được nhưng mất trí nhớ. Em cũng không biết có đúng không? :KSV@13: Đoạn ngoài phòng mổ chỉ là chiêu đánh lạc hướng của Ma Thần :KSV@05: Đó là linh hồn của Shin-sama
 
Vầy đoạn này? :-/ nếu sama cũng bị thương thậm chí nặng hơn neechan thì làm sao sama biết đk nhỉ?Đáng ra sama cũng phải đang trg phòng cấp cứu chứ? Trong khi đó đoạn này sama chưa "đi"
nhóc Snowy đoán đúng rồi đó :d thực ra thì như cái đoạn ss đã trích dẫn đó, a mún dk ở bên e, vì tình iu đó mak linh hờn anh ở cạnh em không xa rời, còn cái xác thì chắc chắn không cứu được nữa rồi, bs làm cho có lệ thui :)) ( tính viết chỗ rồ man í cho ss mà rốt cuộc lại khiến ss hỉu nhầm, mà ss quyết tâm vực lại mạng sống cho Kudo nhể :))
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
×
Quay lại
Top Bottom