- Tham gia
- 18/5/2013
- Bài viết
- 105
Title:Valentine đắng
Author: mình(erekaprincess)
Disclaimer: toàn bộ nhân vật là của bác Gosho.
Pairings: ShinxRan
Genre: chủ yếu là trinh thám
Status: hoàn thành
Summary: vụ án mạng xảy ra trong ngày Valentine. Một đối thủ của Conan kiêm tình địch của Takagi xuất hiện. Quá trình tìm câu trả lời cho câu hỏi của Ran.
Note: Valentine đang đến gần. Mình sẽ cố viết xong trước khi ngày lễ tình yêu kết thúc. {nhưng sẽ hơi khó vì bây giờ mình còn chưa có ý tưởng gì cho cái kết}
Part 1
Conan đang ngồi trên ghế sofa, say sưa đọc cuốn truyện trinh thám mới ra lò với một tâm trạng hết sức phấn khích. Thế là xong ! Hắn nở một nụ cười đắc thắng. Vụ án này dễ như ăn kẹo. Vừa đứng lên vươn vai, Conan đã thấy xây xẩm mặt mày. Bụng sôi ùng ục. Đành rằng sáng nay vội đi học chưa kịp ăn sáng, nhưng hắn nhịn cũng giỏi lắm chứ bộ. Hầy, hắn đang là con nít, đòi ăn trước cũng có sao. Conan liếc nhìn đồng hồ. 13h30. Trời ! Cái đồng hồ này có bị hư không đó ? Vậy chứ nãy giờ Ran làm cái gì mà không dọn cơm ? Nhịn từ tối qua đến giờ, hắn hạ đường huyết muốn xỉu. Conan bước vào bếp, miệng réo gọi tên Ran. Vắng tanh vắng ngắt ! Cả ông bác cũng đi đâu mất tiêu. Kiểu này chắc ổng lại nhậu với đám bạn mạt chược rồi. Phải gọi cho Ran. Vừa lúc ấy điện thoại rung. Ran gọi. He he sao mà đúng lúc thế.
-Alo chị Ran à ?
-Cậu đang nói gì vậy, Shinichi ?
Conan điếng người. Trời ơi đói quá hoa mắt rồi sao, đây là sim của Shinichi. Hắn vội chỉnh giọng chiếc nơ:
-Hì hì Ran đấy à, có chuyện gì vậy?
Nhưng nỗ lực chữa cháy của hắn đã thất bại thảm hại
-Vừa rồi là giọng của Conan đúng không?
-Ơ à ờ…
-2 khả năng…
-Gì?
-Chỉ có 2 khả năng thôi. Một là Conan đến chỗ ở của cậu, chứng tỏ bấy lâu cậu vẫn ở rất gần khu Beika, hoặc thậm chí trong khu Beika. Hai là cậu đến nhà tớ. Trả lời đi, Shinichi !
Thôi rồi, khó quá, phải xin trợ giúp thôi. 50/50 chăng ? Không được, có hai đáp án mà 50/50 thì còn gì. Khán giả không có, tổ tư vấn cũng không, gọi điện cho người thân thì…mình có mỗi cái điện thoại. Đơn thương độc mã, phải tự lực cánh sinh thôi:
-Tớ quyết định…dừng cuộc chơi tại đây !
-ok, cậu sẽ ra về với phần thưởng là liên hoàn đấm đá của tớ. Tớ sẽ về và trao tận tay cậu
-Ấy đừng_Conan toát mồ hôi hột_ Tớ tạt qua nhà lấy chút đồ, tiện thể ghé thăm cậu, nhưng cậu không có nhà. Thằng nhóc Conan kêu đói bụng nên tớ đang đưa nó đi ăn
-Thế…thế à. Sao cậu không bảo tớ về ?
Conan lao như điên ra khỏi nhà. Phải rời khỏi đây trước khi Ran về, không thì hỏng bét.
-Tội nghiệp nhóc Conan. Hai người lớn đi chơi hết, bỏ lại nó chết đói ở nhà. Nó không chờ nổi cậu về đâu. Thấy tớ là nó khóc òa lên đòi đi ăn ngay
Conan đã chạy đến đoạn khuất, hắn cố không để tiếng thở hổn hển của mình lọt vào điện thoại
-À há, tớ chưa thấy nó khóc bao giờ đâu đấy. Mà Shinichi này, cậu có biết…hôm nay…
-Hửm?
-Ừm cậu có biết hôm nay là…ngày gì không?
-Không
-Không á?
-Vậy cậu nghĩ hôm nay là ngày gì?
-Chẳng có gì đâu, tớ bận rồi, lúc khác nói tiếp…tút tút tút
-Ơ…
Phũ phàng thật, đâu phải hắn không suy nghĩ. Sinh nhật Ran, mẹ Ran, bố Ran đều chưa tới, cả sinh nhật hắn cũng chưa, bà chằn Sonoko thì càng không. Nếu như là ngày sinh của ca sĩ nào đó mà cô ấy thần tượng thì hắn làm sao mà biết được? Quên mất không hỏi cô ấy đang ở đâu. Hắn bấm số. Chợt cảm thấy lạnh toát sống lưng. Linh cảm có điều gì đó không lành, hắn chuyển qua sim Conan.
-Chị Ran à, chị đang ở đâu thế?
-Chị đi đâu em hỏi làm gì? Con nít đã bày đặt quản lí chị. Chị chưa hỏi tội em đó. Đi chơi với người lạ mà không thèm xin phép chị. Chị về thì liệu hồn !
Conan hoang mang. “Người lạ?” Sao thế nhỉ, mới một lúc trước Ran còn vui vẻ cơ mà. Mà thôi, lo kiếm chỗ nương thân cái đã. Nhà bác tiến sĩ được không nhỉ? Hôm nay là ngày gì mà xui tận mạng. Bên cạnh Ran hình như có tiếng Sonoko. Conan cam đoan là cơn giận của Ran vừa rồi có sự xúi giục của bà chằn đó. Hắn tự nhủ hôm nay đã xui vậy rồi, không nên đi lang thang ngoài đường nữa kẻo…có người chết. Ra đến ngã tư thì đèn vừa chuyển sang đỏ. Lại phải đứng chờ. Chợt một hương thơm quen thuộc, nồng nàn và đầy quyến rũ lướt qua hắn. Mùi hương ấy phát ra từ một cửa tiệm gần đó. Conan linh cảm nó liên quan đến câu hỏi của Ran. Vậy là hắn dợm bước vào…
(Còn tiếp)
Author: mình(erekaprincess)
Disclaimer: toàn bộ nhân vật là của bác Gosho.
Pairings: ShinxRan
Genre: chủ yếu là trinh thám
Status: hoàn thành
Summary: vụ án mạng xảy ra trong ngày Valentine. Một đối thủ của Conan kiêm tình địch của Takagi xuất hiện. Quá trình tìm câu trả lời cho câu hỏi của Ran.
Note: Valentine đang đến gần. Mình sẽ cố viết xong trước khi ngày lễ tình yêu kết thúc. {nhưng sẽ hơi khó vì bây giờ mình còn chưa có ý tưởng gì cho cái kết}
Part 1
Conan đang ngồi trên ghế sofa, say sưa đọc cuốn truyện trinh thám mới ra lò với một tâm trạng hết sức phấn khích. Thế là xong ! Hắn nở một nụ cười đắc thắng. Vụ án này dễ như ăn kẹo. Vừa đứng lên vươn vai, Conan đã thấy xây xẩm mặt mày. Bụng sôi ùng ục. Đành rằng sáng nay vội đi học chưa kịp ăn sáng, nhưng hắn nhịn cũng giỏi lắm chứ bộ. Hầy, hắn đang là con nít, đòi ăn trước cũng có sao. Conan liếc nhìn đồng hồ. 13h30. Trời ! Cái đồng hồ này có bị hư không đó ? Vậy chứ nãy giờ Ran làm cái gì mà không dọn cơm ? Nhịn từ tối qua đến giờ, hắn hạ đường huyết muốn xỉu. Conan bước vào bếp, miệng réo gọi tên Ran. Vắng tanh vắng ngắt ! Cả ông bác cũng đi đâu mất tiêu. Kiểu này chắc ổng lại nhậu với đám bạn mạt chược rồi. Phải gọi cho Ran. Vừa lúc ấy điện thoại rung. Ran gọi. He he sao mà đúng lúc thế.
-Alo chị Ran à ?
-Cậu đang nói gì vậy, Shinichi ?
Conan điếng người. Trời ơi đói quá hoa mắt rồi sao, đây là sim của Shinichi. Hắn vội chỉnh giọng chiếc nơ:
-Hì hì Ran đấy à, có chuyện gì vậy?
Nhưng nỗ lực chữa cháy của hắn đã thất bại thảm hại
-Vừa rồi là giọng của Conan đúng không?
-Ơ à ờ…
-2 khả năng…
-Gì?
-Chỉ có 2 khả năng thôi. Một là Conan đến chỗ ở của cậu, chứng tỏ bấy lâu cậu vẫn ở rất gần khu Beika, hoặc thậm chí trong khu Beika. Hai là cậu đến nhà tớ. Trả lời đi, Shinichi !
Thôi rồi, khó quá, phải xin trợ giúp thôi. 50/50 chăng ? Không được, có hai đáp án mà 50/50 thì còn gì. Khán giả không có, tổ tư vấn cũng không, gọi điện cho người thân thì…mình có mỗi cái điện thoại. Đơn thương độc mã, phải tự lực cánh sinh thôi:
-Tớ quyết định…dừng cuộc chơi tại đây !
-ok, cậu sẽ ra về với phần thưởng là liên hoàn đấm đá của tớ. Tớ sẽ về và trao tận tay cậu
-Ấy đừng_Conan toát mồ hôi hột_ Tớ tạt qua nhà lấy chút đồ, tiện thể ghé thăm cậu, nhưng cậu không có nhà. Thằng nhóc Conan kêu đói bụng nên tớ đang đưa nó đi ăn
-Thế…thế à. Sao cậu không bảo tớ về ?
Conan lao như điên ra khỏi nhà. Phải rời khỏi đây trước khi Ran về, không thì hỏng bét.
-Tội nghiệp nhóc Conan. Hai người lớn đi chơi hết, bỏ lại nó chết đói ở nhà. Nó không chờ nổi cậu về đâu. Thấy tớ là nó khóc òa lên đòi đi ăn ngay
Conan đã chạy đến đoạn khuất, hắn cố không để tiếng thở hổn hển của mình lọt vào điện thoại
-À há, tớ chưa thấy nó khóc bao giờ đâu đấy. Mà Shinichi này, cậu có biết…hôm nay…
-Hửm?
-Ừm cậu có biết hôm nay là…ngày gì không?
-Không
-Không á?
-Vậy cậu nghĩ hôm nay là ngày gì?
-Chẳng có gì đâu, tớ bận rồi, lúc khác nói tiếp…tút tút tút
-Ơ…
Phũ phàng thật, đâu phải hắn không suy nghĩ. Sinh nhật Ran, mẹ Ran, bố Ran đều chưa tới, cả sinh nhật hắn cũng chưa, bà chằn Sonoko thì càng không. Nếu như là ngày sinh của ca sĩ nào đó mà cô ấy thần tượng thì hắn làm sao mà biết được? Quên mất không hỏi cô ấy đang ở đâu. Hắn bấm số. Chợt cảm thấy lạnh toát sống lưng. Linh cảm có điều gì đó không lành, hắn chuyển qua sim Conan.
-Chị Ran à, chị đang ở đâu thế?
-Chị đi đâu em hỏi làm gì? Con nít đã bày đặt quản lí chị. Chị chưa hỏi tội em đó. Đi chơi với người lạ mà không thèm xin phép chị. Chị về thì liệu hồn !
Conan hoang mang. “Người lạ?” Sao thế nhỉ, mới một lúc trước Ran còn vui vẻ cơ mà. Mà thôi, lo kiếm chỗ nương thân cái đã. Nhà bác tiến sĩ được không nhỉ? Hôm nay là ngày gì mà xui tận mạng. Bên cạnh Ran hình như có tiếng Sonoko. Conan cam đoan là cơn giận của Ran vừa rồi có sự xúi giục của bà chằn đó. Hắn tự nhủ hôm nay đã xui vậy rồi, không nên đi lang thang ngoài đường nữa kẻo…có người chết. Ra đến ngã tư thì đèn vừa chuyển sang đỏ. Lại phải đứng chờ. Chợt một hương thơm quen thuộc, nồng nàn và đầy quyến rũ lướt qua hắn. Mùi hương ấy phát ra từ một cửa tiệm gần đó. Conan linh cảm nó liên quan đến câu hỏi của Ran. Vậy là hắn dợm bước vào…
(Còn tiếp)
Hiệu chỉnh: