Nương tử, đừng nghịch nữa! - Lam Yên Hiểu Nguyệt


 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
107-a.jpg
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Chương 108: Hay cho cái tình chàng ý thiếp!

Khi Úc Phi Tuyết mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, nhìn nụ cười vô cùng xấu xa trước mắt, nàng hoảng hốt thét lên, vội lùi về góc gi.ường nhưng lại bị Lãnh Dịch Hạo ôm về: “Sao thế, sử dụng ta xong là muốn chạy à?”



“Cái, cái gì mà sử dụng xong. . .” ý thức Úc Phi Tuyết bắt đầu trở về, ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì?



Một tay Lãnh Dịch Hạo chống xuống, một tay giằng lấy tấm chăn tơ của Úc Phi Tuyết. Hắn buồn cười nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Úc Phi Tuyết, bắt đầu giúp nàng khôi phục trí nhớ: “Ngày hôm qua nàng dụ dỗ ta.”



Khoé môi Úc Phi Tuyết hơi run rẩy, đúng là rất biến thái: “Ai dụ dỗ ngươi! Cút ngay!”, tung một cước sang nhưng tiếc là bị Lãnh Dịch Hạo bắt được, Úc Phi Tuyết sợ đến mức kêu lên một tiếng, rụt chân lại.



“Đầu tiên là nàng gọi tên ta. Sau đó lại cởi quần áo trước mặt ta.” Bàn tay của Lãnh Dịch Hạo vươn tới nhưng bị Úc Phi Tuyết đẩy ra.



“Là nàng ôm ta rồi nói đi nói lại là, nàng vẫn còn muốn.”



Úc Phi Tuyết kinh ngạc nhìn thẳng vào mặt Lãnh Dịch Hạo, có sao? Thật vậy chăng? Là thế sao? Hình như cũng hơi có ấn tượng.



“Không cho nói, không cho nói!” Úc Phi Tuyết lao tới che miệng Lãnh Dịch Hạo, một hành động kia gãi đúng chỗ ngứa. Lãnh Dịch Hạo nhân cơ hội này xoay người một cái đem nàng đặt dưới th.ân thể: “Là nàng nói nàng sẽ ngoan.” Như thế này có vẻ dễ nói chuyện hơn.



“Ta. . . Ta. . . Ngươi. . .”



“Nói phải giữ lời. Không cho phép đổi ý.” Lãnh Dịch Hạo cười hấp dẫn vô cùng. Đó chính là biểu hiện sau khi đã thoả mãn.



“Đồ biến thái, ngươi để cho ta đứng dậy!” Không thể nói chuyện bình thường sao? Làm gì cứ dùng gậy gộc chĩa về phía nàng vậy!



“Không cho!” Như vậy thật dễ nói chuyện!



“Lãnh Dịch Hạo, trở về Đào Hoa Uyển của ngươi đi. . . Ô. . .” Một khi Úc Phi Tuyết khôi phục ý thức, thù mới hận cũ sẽ cùng dâng lên.



Có được khoảng thời gian bên nhau tốt đẹp như thế, sao có thể để cho cái miệng quạ đen của tiểu nha đầu phá hủy được, Lãnh Dịch Hạo hôn lên môi của nàng. Đợi nàng bình tĩnh lại, Lãnh Dịch Hạo mới từ từ ngẩng đầu, cười hấp dẫn: “Nha đầu, muốn biết cái gì gọi là nàng trên ta dưới không?”



“Hả?” Úc Phi Tuyết trừng mắt nhìn, trước động tác thể hiện rất hình tượng của Lãnh Dịch Hạo, Úc Phi Tuyết cuối cùng cũng hiểu, trước một Lãnh Dịch Hạo to lớn không hiểu sao bỗng cảm thấy vô cùng xấu hổ ngại ngùng.



“Lãnh Dịch Hạo!” Úc Phi Tuyết liều mạng véo cổ của hắn. Đồ biến thái, từ nay về sau nàng không còn mặt mũi gặp người khác rồi!



“Mưu sát chồng sao. . .” Lãnh Dịch Hạo hai tay nắm cả eo của nàng, thừa dịp nàng không sẵn sàng, trực tiếp tiến vào cơ thể.



“A –” Úc Phi Tuyết bị “Giết” trở tay không kịp, cơ thể mơ màng một lúc, lại một lần nữa để cho con soi xám ấy ăn sạch sẽ.



Tâm trạng của Lãnh Dịch Hạo rất tốt, hắn tốt bụng vui vẻ thảo luận vấn đề cái gì gọi là “nàng trên ta dưới”, “nàng dưới ta trên”, còn có cả “nàng trước ta sau”.



Đợi đến lúc Lãnh Dịch Hạo thoả mãn, Úc Phi Tuyết đã mệt đến nỗi không mở miệng nổi.



“Đồ biến thái, không cho phép ngươi chạm vào ta!” Úc Phi Tuyết nửa mê nửa tỉnh khẽ lẩm bẩm. Lãnh Dịch Hạo không khỏi cười khẽ một tiếng.



“Được, ta không chạm vào nàng.” ta chỉ ôm nàng một cái.



Úc Phi Tuyết ngủ một giấc thật ngon, mãi đến lúc hoàng hôn, mới chậm rãi mở mắt ra. Tên biến thái đâu rồi?



Úc Phi Tuyết trong lòng thoáng buồn, nhất định hắn lại đến Đào Hoa Uyển rồi.



Úc Phi Tuyết ai oán co người lại đứng dậy, không khỏi nhẹ nhàng “a” một tiếng, đau quá. Cả người giống như vừa từ cõi chết trở về. Từ đêm hôm qua đến giờ từng đoạn trí nhớ từ chút từng chút quay lại trong đầu.



Nàng và Lãnh Dịch Hạo. . .



Thế nhưng Lãnh Dịch Hạo lại đi rồi.



Úc Phi Tuyết đứng dậy, đột nhiên cảm thấy tốt nhất là nằm trên gi.ường.



Vì sao nàng nghĩ lại nghĩ đến Lãnh Dịch Hạo ?



Vì sao biết rất rõ ràng Lãnh Dịch Hạo trong lòng chỉ có Ngọc Điệp độc ác kia, tại sao lại bất giác nhớ đến hắn. Nàng cũng trúng độc rồi sao?



Trong lòng Lãnh Dịch Hạo, nàng rốt cuộc là cái gì? Có lúc vô cùng nhiệt tình, sau đó lại vứt bỏ nàng. Muốn đến thì đến, tỉnh dậy lại đi. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, hắn có khi dịu dàng như nước, nhưng một khi tỉnh táo, hắn lại biến mắt tăm — không, không phải biến mắt tăm, chỉ là hắn lại đến bên một nữ nhân khác.



Úc Phi Tuyết khổ sở ôm lấy th.ân thể mỏng manh của chính mình. Một cảm giác mất mát, từ đáy lòng dâng lên. Cửa ra vào truyền đến một tiếng gọi trầm trầm:

“Tiểu Tuyết, nàng đã tỉnh chưa?”



A Khánh!



Úc Phi Tuyết khoác áo choàng ngồi xuống bên gi.ường, không biết vì sao, nàng hiện tại rất muốn tìm người trò chuyện. Mặc dù không nói ra cũng được, nhưng cứ nghĩ đến bên mình có một người, có thể ngồi cùng nàng một chút cũng tốt.



“Ta tỉnh rồi, ngươi vào đi.”



Lãnh Dịch Khánh bước chân do dự một chút, nên vào hay không. Trong phòng, không khí mập mờ vẫn chưa tiêu tan, trên gi.ường lộn xộn và sắc mặt ửng đỏ của Úc Phi Tuyết làm cho trái tim Lãnh Dịch Khánh tê rần. Tay hắn nắm chặt thành quyền rồi lại cố gắng để không thể hiện ra ngoài.



Lãnh Dịch Khánh chậm rãi tiến lên, lựa chọn ngồi xuống bàn cách xa gi.ường.



“A Khánh, ngày hôm qua. . .”



“Ngày hôm qua chúng ta bị người hạ độc.” Lãnh Dịch Khánh tỉnh táo nói.



“A. . . Thực xin lỗi. Liên lụy đến ngươi rồi.” – tất cả là do nàng muốn đi cứu Mã Thiên Ba, nên mới thành như vậy.



“Đồ ngốc, nói cái gì liên lụy với không liên lụy, chỉ cần nàng không việc gì là tốt rồi.” Ánh mắt Lãnh Dịch Khánh giống như có thể nhìn thấy cả hồ nước, trên khuôn cương nghị là cả một sự dịu dàng.



“A Khánh, ngươi thật tốt.” Úc Phi Tuyết tự đáy lòng nói.



Lãnh Dịch Khánh khó khăn cúi đầu cười cười, tốt, có cái gì hay chứ? Nàng cuối cùng vẫn là thê tử của người khác.



“Nếu như A Hạo có thể như ngươi, thì thật tốt.” Úc Phi Tuyết thì thào bổ sung một câu, làm cho Lãnh Dịch Khánh lại một lần nữa lạnh từ đầu tới chân. Một cảm giác đau lòng dưới đáy lòng tràn đầy. Một câu nói kia của Úc Phi Tuyết cũng có thể giải thích: Lãnh Dịch Hạo đối với nàng không tốt.



“Sớm biết có hôm nay, có lẽ lúc bái đường ta nên mang nàng đi.” Người đang lúc bất lực, luôn đưa ra loại giả thiết vô bổ này.



Úc Phi Tuyết vô lực cười cười: “Ngươi không sợ phụ hoàng ngươi trách sao?”



“Không sợ.” Vì ngươi, cái gì ta cũng không sợ, nhưng câu nói sau cùng, Lãnh Dịch Khánh không nói ra.



“A Khánh, nếu như ngươi là hoàng đế thì tốt quá.” Úc Phi Tuyết nói một câu không khỏi làm cho Lãnh Dịch Khánh sửng sốt.



“Ngươi nghĩ ta có thể làm hoàng đế?”



“Nếu như ngươi là hoàng đế, sẽ không chỉ hôn ta với Lãnh Dịch Hạo, cũng sẽ không để Lãnh Dịch Hạo bắt nạt ta. Ngươi có thể hạ chỉ đuổi Ngọc Điệp kia đi…” Úc Phi Tuyết đột nhiên im lặng. Đuổi đi thì như thế nào? Trong lòng Lãnh Dịch Hạo, người quan trọng nhất không phải là nàng.



“Tiểu Tuyết.” Lãnh Dịch Khánh dịu dàng gọi một tiếng, trong lòng của hắn Úc Phi Tuyết luôn giống như một tinh linh sinh động, thanh khiết động lòng người, hơn nữa còn rất tinh quái. Nhưng giờ phút này, Úc Phi Tuyết giống như người bị rút đi linh hồn, thất hồn lạc phách, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy buồn bã bi thương khiến Lãnh Dịch Khánh trong lòng không ngừng đau đớn.



Đúng vậy, nếu như hắn là hoàng đế, hắn có thể thay đổi tất cả.



“A?” Úc Phi Tuyết từ trong trầm tư phục hồi tinh thần lại.



“Ta tới từ biệt nàng.” Trong nháy mắt Lãnh Dịch Khánh đưa ra một quyết định.



“Chào từ biệt? Ngươi phải đi?” Úc Phi Tuyết ngạc nhiên.



Lãnh Dịch Khánh nhẹ gật đầu, trải qua chuyện ngày hôm qua, hắn biết mình ở lại đây cũng chỉ để cho những người muốn gây chuyện thêm cơ hội, bọn họ lợi dụng hắn làm thương tổn Úc Phi Tuyết. Nhưng hắn cứ như vậy rời đi, lại thấy không đành lòng. Hắn đi, Tiểu Tuyết sẽ sao đây?



Hắn đi, nhưng sẽ đi đến đâu? Nhưng bây giờ, hắn có một mục tiêu. Hắn biết rõ hắn nên đi đâu.



“Đúng vậy, ta muốn trở lại kinh.”



“A Khánh!” Úc Phi Tuyết xoay người xuống gi.ường, một tay giữ chặt Lãnh Dịch Khánh, nam nhân này vẫn luôn ở bên cạnh nàng, rốt cục cũng muốn đi rồi sao?



“A Khánh, ngươi thật sự muốn đi?”



“Đúng vậy. Nàng hãy đợi ta.” Trong lời nói Lãnh Dịch Khánh có sự kiên định hiếm thấy.

“Hả?” Úc Phi Tuyết nghe không hiểu lời này của Lãnh Dịch Khánh, nàng nghĩ, Lãnh Dịch Khánh đi lần này, có lẽ không còn có cơ hội gặp mặt. Bởi vì, nàng cũng sắp đi rồi.



Lãnh Dịch Khánh cuời dịu dàng, gạt mấy sợi tóc dài rối bên thái dương Úc Phi Tuyết ra sau tai.



“Chăm sóc bản thân cho tốt, không nên đối đầu với A Hạo. Hắn thích nữ nhân dịu dàng, biết nghe lời kiểu như Ngọc Điệp. Ngươi phải học được cách bảo vệ mình, biết không?” Lời nói Lãnh Dịch Khánh làm Úc Phi Tuyết đau xót.



Ngoại trừ mấy vị sư phụ, không ai đối với nàng tốt như vậy.



“A Khánh!” uất ức và đau thương trong lòng Úc Phi Tuyết giống như hồng thủy tìm được rồi một lỗ hổng, trong nháy mắt dâng lên.



Lãnh Dịch Khánh đau lòng vuốt mái tóc Úc Phi Tuyết, Úc Phi Tuyết không kìm được lòng ngả lên vai của hắn. Nàng lạnh quá, thật sự rất lạnh, nàng chỉ mong có người có thể ôm nàng.



Tay Lãnh Dịch Khánh do dự một chút, rốt cục chậm rãi đặt lên vai Úc Phi Tuyết: “Tiểu Tuyết. . .”

Đau lòng thì sao đây, hắn có quyền gì mà yêu thương nàng?



“Hay cho cái tình chàng ý thiếp!” Một giọng nói lành lạnh vang ở cửa ra vào, Lãnh Dịch Khánh và Úc Phi Tuyết nhìn lại, Lãnh Dịch Hạo đang tựa vào cạnh cửa, lạnh lùng nhìn bọn họ.
 
Chương 109: Trong lòng của nàng ấy chỉ có đệ.

Lãnh Dịch Khánh đẩy Úc Phi Tuyết ra, xoay người đi đến trước mặt Lãnh Dịch Hạo: “Đệ không cần để tâm, huynh tới là để từ biệt.”



Lông mày Lãnh Dịch Hạo nhướn lên: “Lại muốn mang nàng đi?” Lúc này không giống ngày xưa, hắn quyết tâm sẽ không để cho tiểu nha đầu rời hắn nửa bước.



“Huynh cũng muốn, nhưng nàng không muốn.” Lãnh Dịch Khánh nói thật lòng, hắn biết rõ, trong lòng Úc Phi Tuyết không có sự hiện hữu của hắn, cho dù có, cũng chỉ coi hắn là bằng hữu hoặc là huynh trưởng. Là hắn cam tâm tình nguyện ở bên nàng.

Lãnh Dịch Hạo khóe môi lặng yên nhếch thành một vòng vui vẻ.



Lãnh Dịch Khánh quay đầu lại nhìn thoáng qua Úc Phi Tuyết, không che dấu chút nào vẻ cô đơn trên mặt: “Trong lòng của nàng không có huynh. Chỉ có đệ. Nếu không, đệ nghĩ rằng lúc này huynh có thể rời đi một mình sao?”



Lời này nghe thật thoải mái. Đôi mắt hấp dẫn của Lãnh Dịch Hạo càng thêm rạng rỡ.



“Ai nói trong lòng ta có hắn! Không có! Chắc chắn không có!” Úc Phi Tuyết nói với Lãnh Dịch Hạo. Ai thích hắn chứ! Đồ biến thái!



Lãnh Dịch Hạo xem nhẹ phản ứng của Úc Phi Tuyết. Trong lòng không có hắn, sao còn ghen? Nghĩ hắn cũng ngốc như nàng sao?



“Đối xử tốt với nàng, nếu không ta sẽ không bỏ qua cho đệ.” Lãnh Dịch Khánh nhìn sâu vào đôi mắt Úc Phi Tuyết lần cuối cùng rồi quay đầu đi nhanh.



“A Khánh. . .” Úc Phi Tuyết muốn tiến lên đuổi theo lại bị Lãnh Dịch Hạo giữ lại.



“Đi đâu?”



“Mắc mớ gì tới ngươi! Buông ra !”



“Nàng là nữ nhân của ta, sao lại không liên quan đến ta?” Lãnh Dịch Khánh trực tiếp đặt Úc Phi Tuyết lên đùi mình, ngồi xuống bên cạnh bàn.



“Ai nữ nhân của ngươi! Ngọc Điệp mới nữ nhân của ngươi! Ngươi không ở cùng nàng, chạy đến chỗ của ta làm gì?” Úc Phi Tuyết nghĩ đến cảnh Ngọc Điệp quấn quýt bên hắn.



“Lại ghen rồi?” Lãnh Dịch Hạo hơi nhướn mày.



“Ai ghen! Ngươi đừng có tưởng tượng. . .” Đột nhiên một mùi thơm mê người nhẹ nhàng bay tới, lông mày Úc Phi Tuyết hơi nhướn lên, dùng sức hít hà, đúng là rất thơm!



“Vương gia, đồ ăn đưa tới rồi.”



“Vào đi.”



Lãnh Dịch Hạo vừa dứt lời, vài nha hoàn đã bưng các loại mỹ vị đi đến.



“Oa ! Thơm quá!” Úc Phi Tuyết từ trên người Lãnh Dịch Hạo nhảy xuống, chạy thẳng về phía mỹ thực, đúng là đã một ngày rồi nàng không ăn gì!



“Ngon không?”



“Ừ. . . Ừ. . .” Úc Phi Tuyết cố ăn lấy ăn để, không thèm để ý đến hắn.



“Ăn chậm một chút đi, không có ai tranh với nàng đâu!” Lãnh Dịch Hạo không khỏi cười khẽ, bộ dáng này của nàng rất tự nhiên, thật là đáng yêu!



Úc Phi Tuyết nghe ra Lãnh Dịch Hạo đang cười nàng, vì vậy đơn giản nắm lên một cái đùi gà, quay người nhét vào trong miệng Lãnh Dịch Hạo, nhét vào miệng của ngươi, xem ngươi còn nói nữa không!



Lãnh Dịch Hạo miệng bị đút đầy dầu, nhưng vẫn là vui vẻ ra mặt.



Lãnh Dịch Hạo cười nhìn Úc Phi Tuyết ăn, miệng đều là dầu, nhịn không được duỗi ra ngón tay giúp nàng lau đi dầu bên khóe môi, Úc Phi Tuyết không khách khí quay đầu lại cắn, không ngờ Lãnh Dịch Hạo nhanh rút tay về, không cắn được.



Nha đầu kia, ăn cái gì cũng không ngừng miệng!



Đúng lúc này, ngoài cửa một tiếng thông truyền: “Vương gia, Mã Thiên Ba trong ngục dùng lực phá khóa sắt, định vượt ngục đào tẩu.”



Mã Thiên Ba? Úc Phi Tuyết cùng Lãnh Dịch Hạo đồng thời khẽ giật mình.



“Để ta đi xem.” Lãnh Dịch Hạo đứng dậy ra cửa, Úc Phi Tuyết lại nuốt không trôi đồ ăn.



Mã Thiên Ba sao lại định vượt ngục lúc này? Hơn nữa lại còn bị phát hiện, xem ra Lãnh Dịch Hạo quyết sẽ không bỏ qua hắn. Không được, nàng phải sớm cứu Mã Thiên Ba ra. Không thể đợi được nữa!



Đêm đã khuya, ánh trăng nghiêng về hướng tây, Úc Phi Tuyết đoán buổi tối Lãnh Dịch Hạo chắc sẽ không đến, vì vậy thay y phục đen, che mặt, lặng yên theo cửa sổ nhảy ra, đi thẳng về phía đại lao. Lần này, nàng rất cảnh giác nhìn nhìn mọi nơi, xác định không người, lúc này mới xoay người nhảy lên nóc nhà.



Trong đại lao, truyền đến tiếng Mã Thiên Ba chửi bậy.



“Mẹ kiếp, có bản lĩnh thì một đao giết lão tử đi, lão tử không sợ các ngươi đâu!”



Úc Phi Tuyết lật mái ngói lên nhìn xuống dưới, Mã Thiên Ba bị dây xích sắt cột, hiển nhiên là muốn trốn không thành công, lại bị bắt trở lại.



“Mã Thiên Ba, bổn vương biết rõ ngươi là một con người rắn rỏi, nếu như ngươi không muốn liên lụy đến huynh đệ của mình, tốt nhất hãy nói thật.” Là tiếng của Lãnh Dịch Hạo. Lãnh Dịch Hạo rõ ràng vẫn ở đây!



“Lão Tử sẽ không nói gì hết! Cũng không biết gì hết!”



“Để ta nói thay ngươi, mấy năm gần đây nghe đồn có một môn phái mới nổi lên rất thần bí tên là Thần Vực, là người của Thần Vực, ai ai cũng thông hiểu thiên văn địa lý kỳ môn Bát Quái thuật, hơn nữa võ công phi phàm, ai ai cũng có thể đối địch với cả trăm người. Nhưng những người của Thần Vực gần đây lại nhiều lần xuất hiện ở Tiểu Thương Sơn. Chuyện này ngươi không thể không biết?”



Mã Thiên Ba hừ lạnh một tiếng: “Lão Tử không biết thì sao nào!”



Lãnh Dịch Hạo lạnh lùng liếc hắn, tiếp tục nói: “Hơn nữa, với bản lĩnh của Mã Thiên Ba ngươi, căn bản không xứng đấu với bổn vương nhiều năm như vậy! Người sau lưng ngươi, chính là Thần Vực, tổng hội của Thần Vực là ở Tiểu Thương Sơn, Vực chủ thần bí Phong Vô Ngân kia chắc cũng đang ở Tiểu Thương Sơn! Ngươi nói xem bổn vương đoán đúng hay không?”



Mã Thiên Ba lại chửi bậy một hồi, hắn nói cái gì đã không quan trọng nữa rồi, đầu Úc Phi Tuyết ong ong, Phong Vô Ngân? Tiểu sư phụ !



Nàng chỉ biết là tiểu sư phụ bận rộn nhiều việc, nhưng không biết hắn rốt cuộc đang làm cái gì. Tuy nhiên thật không ngờ tiểu sư phụ lại có liên quan tới bang hội thần bí của Thần Vực. Hắn thật sự là Vực chủ của Thần Vực? Hắn đang ở Ấp thành? Úc Phi Tuyết hơi chút thất thần, dưới chân gây nên một tiếng động nhỏ.



“Kẻ nào?” – giọng Lãnh Dịch Hạo lạnh lùng từ dưới phòng truyền đến.



Úc Phi Tuyết giật mình, hỏng rồi, bị phát hiện rồi! Lúc này bị Lãnh Dịch Hạo bắt được, sẽ không có cách nào cứu Mã Thiên Ba. Úc Phi Tuyết phi thân đào tẩu, nhưng vẫn chậm một bước, Lãnh Dịch Hạo và Cảnh Thu đã đuổi theo ra đại lao.



Cảnh Thu lấy một mũi tên, vèo một tiếng, một tia sáng lóe lên, mũi tên lạnh lẽo bắn thẳng đến sau lưng Úc Phi Tuyết.



Úc Phi Tuyết nghe thấy tiếng gió, né người bắt được mũi tên, quay người lại, ánh mắt của nàng và Lãnh Dịch Hạo chạm nhau. Trong lòng Úc Phi Tuyết bỗng nhiên chấn động, Lãnh Dịch Hạo muốn phi thân tiến lên, Úc Phi Tuyết dưới tình thế cấp bách đành ném tên lại. Lãnh Dịch Hạo nghiêng người tránh đi, tay nắm chặt mũi tên. Trong đôi mắt lạnh buốt ánh lên một tia sắc bén. Hình dáng ấy rất quen thuộc, nhất là ánh mắt của nàng!



Lúc Cảnh Thu chuẩn bị bắn mũi tên thứ hai, Lãnh Dịch Hạo bắt lấy mũi tên.



“Vương gia?” Cảnh Thu khó hiểu nhìn Lãnh Dịch Hạo.



“Không cần đuổi.”



“Không đuổi nữa?” Cảnh Thu càng thêm khó hiểu.



“Nàng sẽ còn đến nữa.” Nếu như mục đích của nàng là cứu Mã Thiên Ba, như vậy nàng nhất định sẽ lại đến.
 
Chương 111: Nha đầu rõ ràng biết là hắn mà vẫn dám hạ độc thủ!

Úc Phi Tuyết do dự mãi, cuối cùng vẫn quyết định đi cứu Mã Thiên Ba.

Thứ nhất, Mã Thiên Ba đối xử với nàng cũng không tệ lắm, lại vì nàng mà bị bắt, nàng không thể thiếu suy nghĩ như vậy được.

Thứ hai, nếu quả thật Mã Thiên Ba và tiểu sư phụ có quan hệ, nàng càng không thể mặc kệ ngồi nhìn, mặc dù nàng cũng biết, Thần Vực là một tổ chức thần bí, trong mắt triều đình là một tai họa lớn, nhưng nàng tin tưởng tiểu sư phụ, một niềm tin không cần lý do.



Thứ ba, nàng phải đi ngay lập tức.



Vì vậy, sau khi chuẩn bị đầy đủ, nương nhờ màn đêm, Úc Phi Tuyết lại một lần nữa xâm nhập vào đại lao.



Nàng đốt hương khiến những người trong ngục ngủ gục, cẩn thận tiến vào, xác định xung quanh không có nguy hiểm, mới bước vào đại lao.



Lần này, cứu người rất thuận lợi.



“Đừng có trợn trừng lên với ta, không phải ta bán đứng ngươi.” Úc Phi Tuyết dùng một kiếm chém đứt khóa sắt trên cổ tay Mã Thiên Ba.



Mã Thiên Ba vuốt vuốt cái tay đau mỏi: “Ta tin tiên sư.”

Nói một cách khác, hắn không tin nàng. Nhưng nàng có được sự tin tưởng của tiên sư, cho nên tạm thời tin tưởng nàng vậy.



Úc Phi Tuyết không còn hơi sức để phí lời với hắn, hai người trực tiếp phi thân ra khỏi nhà lao, nào ngờ bên ngoài nhà lao đèn đuốc sáng trưng, thì ra gần đó sớm đã mai phục cung thủ.



Không xong rồi! Úc Phi Tuyết nhìn trận thế xung quanh, lập tức cảm thấy không ổn. Trước khi đến nàng cũng đã tìm hiểu mọi nơi rồi, phải không có ai mới đúng chứ, tại sao có thể có cung thủ được nhỉ?



“Đi mau!” Úc Phi Tuyết biết, hôm nay Mã Thiên Ba không đi thì sẽ không còn cơ hội.



Úc Phi Tuyết vung trường kiếm lên, mở đường cho Mã Thiên Ba. Mã Thiên Ba do dự một chút, phi thân lên mái nhà. Lãnh Dịch Hạo muốn giết hắn, nhưng hắn sẽ không cam lòng giết nương tử của mình, Úc Phi Tuyết cùng lắm sẽ bị hoài nghi thôi, sẽ không xảy ra chuyện gì.



Nào ngò Mã Thiên Ba chân vừa mới chạm vào mái ngói lập tức tên bay như mưa đồng loạt hướng về phía Mã Thiên Ba. Quả nhiên là thiên la địa võng!



Mã Thiên Ba đang cố hết sức đối phó, đột nhiên trên không lại xuất hiện một người áo đen, dáng người yểu điệu, Mã Thiên Ba vừa thấy, lập tức mừng rỡ hét lớn một tiếng: “Tiên cô!”



Tiên cô vừa xuất hiện, đồng nghĩa với việc hắn được cứu trợ.



Trường tiên trong tay hắc y nữ tử nhảy múa, tên dài bốn phía bay tới lập tức xoạt xoạt bị gạt ra.



“Đi mau!” Hắc y nữ tử hô lên một tiếng.



Mã Thiên Ba không nói nhiều, nghe lời phi thân trốn vào màn đêm.



Lãnh Dịch Hạo vẫn đứng bên dưới xem cuộc chiến, hắn chăm chú nhìn Úc Phi Tuyết mặc đồ dạ hành, ánh mắt lạnh lùng đầy nguy hiểm. Nha đầu, th.ân thể của nàng lẽ nào ta lại không rõ hay sao? Đừng nói là nàng mặc y phục dạ hành, cho dù nàng hóa thành tro ta cũng nhận ra nàng!



Đúng lúc này, trên nóc nhà xuất hiện một người áo đen khác, đây cũng là ngoài dự liệu Lãnh Dịch Hạo.



Nha đầu còn có đồng bọn!



Nhìn thấy Mã Thiên Ba muốn chạy trốn, Cảnh Thu phi thân lên lại bị hắc y nữ tử trên nóc nhà chặn lại. Lãnh Dịch Hạo phi thân đi, tự mình đuổi theo Mã Thiên Ba, Úc Phi Tuyết lập tức theo sát phía sau, phi thân ngăn trước người Lãnh Dịch Hạo.



Lãnh Dịch Hạo xuất một chiêu đến, hắn nhẹ tay chỉ ra một phần nội lực.



Úc Phi Tuyết làm sao biết được trò mèo của nàng đã sớm bị Lãnh Dịch Hạo nhìn thấu, một lòng chỉ muốn cứu Mã Thiên Ba, dù nhìn thấy người đến là Lãnh Dịch Hạo nhưng lúc ra chiêu nàng lại xuất tám phần nội lực.



Lúc hai chiêu chạm nhau, Lãnh Dịch Hạo lập tức bị đẩy lui về phía sau, phun ra một ngụm máu nóng. Nha đầu rõ ràng biết rất là hắn mà vẫn dám hạ độc thủ !



Ánh mắt lạnh lẽo càng thêm u ám, Úc Phi Tuyết lại càng thêm hoảng sợ, Lãnh Dịch Hạo bị thương, lại bị nàng đả thương! Nàng rất muốn tiến lên xem hắn bị thương như thế nào, nhưng binh sĩ mai phục xung quanh đã vọt lên, cung thủ chuẩn bị sẵn sàng, tên cũng đã lên, sắn sàng bắn.



“Đi!” Hắc y nữ tử giữ chặt Úc Phi Tuyết, dưới ánh mắt u ám của Lãnh Dịch Hạo, Úc Phi Tuyết cắn răng, cùng hắc y nữ tử phi thân trốn vào trong đêm tối.



“Bắn tên!”



“Không được bắn!” Giọng nói và ánh mắt của Lạnh Dịch Hạo thật lạnh.



“Mau trở về đi, Lãnh Dịch Hạo đã phát hiện ra cô rồi, hãy cẩn thận.” Hắc y nữ tử quay đầu lại nói.



“Làm sao cô biết?” Không phải xui xẻo như vậy chứ!



“Nếu không, cô cho rằng cô có thể đơn giản tránh được thiên la địa võng của Lãnh Dịch Hạo bố trí sao?” Hắc y nữ tử hình như hiểu rất rõ Lãnh Dịch Hạo.



Úc Phi Tuyết lập tức nghĩ đến chiêu lúc nãy. Võ công Lãnh Dịch Hạo cao hơn nàng, không thể khinh địch như vậy được, hắn chắc chắn có thể đánh bại nàng. Hắn hạ thủ lưu tình, nhưng nàng lại đả thương hắn!



Nghĩ tới đây, Úc Phi Tuyết đột nhiên muốn quay lại.



“Nhớ kỹ, dù xảy ra chuyện gì, cố sống qua ba ngày này.” Hắc y nữ tử dường như dự đoán được chuyện sắp xảy ra.



“Cô là Hoàng Điệp phu nhân.” Úc Phi Tuyết rốt cục hiểu rõ vì sao giọng nói của nàng ta nghe rất quen.



“Mau trở về đi.” Hắc y nữ tử không phủ nhận cũng không thừa nhận, phi thân về phía tây.



Úc Phi Tuyết biết, Lãnh Dịch Hạo nhất định giận điên lên rồi!



“Đi đâu vậy?” Lúc Úc Phi Tuyết trở về phòng, Lãnh Dịch Hạo đã ở trong phòng chờ lâu.



“A Hạo — ngươi xem ta mang cái gì về cho ngươi này?” Úc Phi Tuyết trên đường trở về hái hoa tươi kết thành một vòng hoa, nịnh nọt đưa đến trước mặt Lãnh Dịch Hạo.



“Ta dùng hoa tươi kết cho ngươi một vòng hoa, có đẹp không?” Úc Phi Tuyết chủ động đem vòng hoa đặt trên đầu Lãnh Dịch Hạo.



“Tuấn nam mỹ hoa, đẹp!” Úc Phi Tuyết vẫn thưởng thức, cười tủm tỉm nhìn Lãnh Dịch Hạo.



Lãnh Dịch Hạo bất động, lạnh lùng nhìn Úc Phi Tuyết: “Loại hoa dại này, chỉ có trên sườn núi ở phía sau, đúng lúc tên thích khách kia, cũng đi về phía sau núi.”



“Hả? Thích khách gì? Mệt quá! A Hạo, chúng ta đi ngủ đi!” Úc Phi Tuyết nắm cổ Lãnh Dịch Hạo hướng đến bên gi.ường.



Đừng nóng, đừng nóng, người ta đã chủ động dỗ dành ngươi rồi, đừng có nhỏ mọn như vậy! Lãnh Dịch Hạo trở tay kéo Úc Phi Tuyết đến trước ngực, ánh mắt săm soi nhìn Úc Phi Tuyết: “Tại sao lại muốn cứu Mã Thiên Ba?”



“Ai? Ai tên Mã Thiên Ba?” Nói dối quá rồi! Đúng là có tật giật mình.



Lãnh Dịch Hạo nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn khuôn mặt xinh xắn trước mặt:

“Cho nên nói, tất cả mọi việc ở trên sườn núi đều do các ngươi thông đồng.”
 
Chương 112: Biết rõ là mỹ nhân kế, nhưng không thể nào kháng cự được

Lãnh dịch hạo nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn khuôn mặt xinh xắn trước mặt: “Nói vậy, lúc ở trên sườn núi, tất cả đều là do các ngươi cùng nhau diễn kịch.” .



Được lắm ! Úc Phi Tuyết, lần này nàng chết chắc rồi !



“Hả? Cái gì thật cái gì giả, sườn núi gì? Không biết ngươi nói cái gì cả, mệt mỏi quá…” Úc Phi Tuyết tiếp tục giả ngu, giả vờ ngáp rồi nhào ra gi.ường.



Lãnh Dịch Hạo nắm cổ tay nàng ngăn lại : “Ta đã từng nói với nàng, Mã Thiên Ba là tội phạm quan trọng của triều đình, nàng cứu hắn, nếu định tội chắc chắn sẽ bị xử trảm !”



Đừng có nghiêm trọng như thế chứ!



“Tướng công ——” Úc Phi Tuyết cười nịnh nọt, cánh tay trắng trẻo quấn quanh cổ Lãnh Dịch Hạo, cái đầu nhỏ khẽ cọ cọ trước ngực hắn – “Người ta mệt quá rồi, chúng ta đi ngủ đi ! Có được không ?”



Tiểu nha đầu này lần đầu tiên chủ động quyến rũ không khỏi khiến Lãnh Dịch Hạo nhớ đến lần nàng chủ động đêm hôm đó, cơ thể không nghe lời liền bắt đầu có phản ứng.



Chết tiệt thật! Biết rõ là mỹ nhân kế, nhưng không thể nào chống cự được.



Lãnh Dịch Hạo thẹn quá hóa giận, một tay đè chặt Úc Phi Tuyết trên gi.ường, nghiêm phạt mưu kế của nàng.



“Nặng quá đi mất !” Úc Phi Tuyết kháng nghị.



Đáng tiếc kháng nghị vô hiệu.



“Nương tử không phải nàng nói mệt sao ? Chúng ta đi ngủ nha !” Lãnh Dịch Hạo cúi đầu hôn Úc Phi Tuyết.



Nụ hôn mang theo sự trừng phạt đương nhiên sẽ không thoải mái, Úc Phi Tuyết cũng cảm nhận được rõ ràng Lãnh Dịch Hạo đangtức giận.



Nàng thừa nhận, lần này đúng thật là nàng đã làm Lãnh Dịch Hạo nổi điên, nhưng nàng không còn có lựa chọn nào khác. Nếu không có cách chối cãi, vậy cũng đành gánh chịu hậu quả thôi. Song Úc Phi Tuyết cũng không vì thế mà thiếu đi sự láu lỉnh, lập tức từ khách biến thành chủ, bắt chước thật sống động.



Nàng dùng hết sức lực đem đầu lưỡi Lãnh Dịch Hạo đẩy ra ngoài, lại bắt chước đem lưỡi mình tiến vào thâm nhập trong miệng hắn. Bắt chước Lãnh Dịch Hạo, đầu lưỡi linh hoạt lướt nhanh trên môi hắn. Lãnh Dịch Hạo không kìm đậu gầm nhẹ một tiếng.



Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng thông báo: “Vương gia, không hay rồi, Ngọc Điệp phu nhân bị trúng độc !”



Cơ thể Lãnh Dịch Hạo cứng đờ. Trúng độc? ! Có người dám ở trong vương phủ của hắn ra tay hạ độc Ngọc Điệp sao!



Lãnh Dịch Hạo xoay người đứng lên, đi nhanh ra cửa.



Úc Phi Tuyết thở hổn hển chống đỡ th.ân thể, nhìn bóng lưng Lãnh Dịch Hạo, lần đầu tiên nàng nghĩ Ngọc Điệp này bệnh thật đúng lúc ! Thế nhưng vì sao trong lòng lại vẫn cảm chua xót.



Quên đi ! Mặc kệ hắn ! Ngủ thôi!



Lần này, nàng nằm xuống gi.ường là ngủ luôn, thực sự quá mệt mỏi!



Vậy mà trong lúc mơ mơ màng màng, đột nhiên có một bàn tay to túm lấy Úc Phi Tuyết.



Chuyện gì xảy ra vậy? Động đất à? Mộng du à ?



Nàng mở đôi mắt còn đang nhập nhèm ra đã thấy Lãnh Dịch Hạo nhìn mình với vẻ mặt lạnh lẽo. Lại làm sao nữa vậy ?



“Làm sao vậy ? Sáng rồi à ?” Úc Phi Tuyết dụi mắt, không phải là hẳn đi chăm sóc cho Ngọc Hồ Điệp kia sao ?



” Buổi sáng hôm nay nàng có đi qua phòng bếp không ?” Lãnh Dịch Hạo hỏi một câu khiến Úc Phi Tuyết hơi do dự một chút, nàng có đi qua không nhỉ? Ý thức từ từ quay lại, Úc Phi Tuyết gật đầu, phải, có đi qua.



“Đến đó làm gì ?” – giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ.



Nhìn khuôn mặt Lãnh Dịch Hạo không hề có một chút ấm áp, Úc Phi Tuyết rốt cục cũng hiểu, hắn nghi ngờ nàng.



“Ta đi lấy thuốc của mình về. Ngươi cho là mua thuốc không tốn tiền sao ? Dù sao nàng ta cũng không dùng nên ta đã lấy về, làm sao vậy ?” Úc phi tuyết mặc kệ cánh tay Lãnh Dịch Hạo đang túm lấy mình, nàng muốn làm rõ mọi chuyện.



Nam nhân này thật đáng ghê tởm, dám nghi ngờ nàng ! Nếu như nàng muốn hạ độc, còn phải đợi cho tới hôm nay sao?!



“Chỉ là lấy thuốc thôi sao?”



“Lãnh Dịch Hạo, ngươi đùa đủ chưa ! Mỗi lần xảy ra việc gì ngươi đều nghi ngờ ta, ngươi thấy ta rất giống người xấu đúng không ?” Úc Phi Tuyết lấy tay chọc vào ngực Lãnh Dịch Hạo, hùng hổ nói.



Lãnh Dịch Hạo cầm bàn tay nhỏ bé của nàng: “Ngũ bộ độc của nàng đâu?”



Thì ra là thế ! Úc Phi Tuyết hừ lạnh một tiếng, đi tới trước gương trang điểm, vỗ vỗ vào cái hòm thuốc nhỏ: “Mở to hai mắt, nhìn cho rõ nhé !”



Bốp một tiếng, nàng mở hòm thuốc, bên trong có đủ các loại thuốc, chỉ thiếu mỗi ngũ bộ độc. Sao có thể như vậy ! Lần này đến phiên Úc Phi Tuyết kinh ngạc.



“Là ta nhìn nhầm hay là do nàng không cẩn thận làm rớt mất ?” Ánh mắt Lãnh Dịch Hạo lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Úc Phi Tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn hồn nhiên như vậy, nếu như không phải có người tận mắt nhìn thấy nàng hạ độc, hắn nhất định sẽ không tin tưởng !



“Ta không biết. Cho dù có làm mất cũng không liên quan đến ta !” Úc Phi Tuyết rầm một tiếng đóng nắp hộp thuốc.



“Nếu như ta muốn hạ độc nàng ấy, sẽ để các ngươi dễ dàng phát hiện sao ? Lại dùng chính thuốc độc của mình sao ? Sẽ ngu ngốc như vậy đứng ở đây cho ngươi tóm lấy ta sao ?” Úc Phi Tuyết liếc nhìn Lãnh Dịch Hạo, dường như ngũ bộ độc này vẫn còn ở nơi này lúc Lãnh Dịch Khánh đến, nàng từng lấy ra, sau đó đặt ở trong hộp không hề động đến. Nếu có người động tay động chân, cũng chỉ có một khả năng, Hồng Điệp phu nhân !



Buổi tối hôm đó, xuân dược và ngũ bộ độc được nàng để cùng một chỗ. Hồng Điệp có thể dùng xuân dược của nàng, cũng có thể động đến ngũ bộ độc. Đáng tiếc nói miệng không bằng chứng, nữ nhân kia sẽ không chịu thừa nhận.



Lãnh Dịch Hạo híp tà mâu, khóe môi hiện lên nụ cười lạnh lùng: “Nàng nói xem, ta có nên tin tưởng nàng không ?”



“Thích tin thì tin! Ta đã nói rồi, chuyện này không liên quan đến ta !”



“Cảnh Thu, tìm người đến canh chừng nàng, từ giờ trở đi, một bước cũng không cho phép nàng ra khỏi cửa phòng này.” Lãnh Dịch Hạo nói xong, xoay người bỏ đi.



“Lãnh Dịch Hạo ! Ngươi dám nhốt ta sao!” Úc Phi Tuyết xông ra cửa, nhưng trước mặt nàng là một cánh cửa đóng rầm lại.



” Lãnh Dịch Hạo chết tiệt ! Vì sao ngươi luôn luôn không tin ta !” Úc Phi Tuyết tức giận đá một cước vào cửa, đáng tiếc lại làm đau chính chân mình.



Không ngờ, lần giam lỏng này lại là 1 ngày, trọn vẹn một ngày, ngoài có người đến đưa cơm thì không ai có ai đến nữa.



Cho đến buổi tối, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Cửa bị mở ra, Úc Phi Tuyết ở tong phòng buồn chán suốt cả một ngày đứng dậy nhìn, người tới lại là Ngọc Điệp.



“Ngươi tới đây làm gì ?”



Ngọc Điệp đưa tay đóng cửa lại, cười khanh khách tiến lên: “Ngươi đoán thử xem.”
 
113-a.jpg
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
115-2.jpg
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:

 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:

 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
×
Quay lại
Top