Nữ hiệp ngỗ nghịch và hoàng tử băng giá. ( cực cực hay >< !!! )

típ nè :

Chương 18

Hai tuần trước…

“Nhất Phát cậu đừng lo cho tôi, hãy mau hỗ trợ Băng Sơn” Tôi nói giọng gấp rút.

Cơ thể vẫn còn đau nhói do những vết trói của dây thừng, chân tôi như không còn của chính mình nữa, tôi không thể đứng lên dù đã cố gượng dậy. Vừa gượng dậy được một tí người tôi liền ngã về phía trước, chắc do tôi chưa ăn gì nên cả cơ thể không còn nhiều sức lực.

“Ừm, tôi hiểu rồi”

Băng Sơn trừng mắt nhìn thẳng vào mắt Bá Văn, đáp lại ánh nhìn của Băng Sơn chỉ là một cái nhếch miệng.

“Băng Sơn” Tôi lo lắng gọi Băng Sơn.

Băng Sơn gật nhẹ mỉm cười một cách dịu dàng. Nụ cười của cậu ấy khiến tôi nhớ lại lần đầu tiên chúng tôi chạm mặt nhau ở vườn hoa hồng, cũng là ánh nhìn dịu dàng khiến cho lòng tôi thấy ấm hẳn lên. Nhưng sao tôi vẫn có cảm giác rung sợ, tôi không muốn ánh nhìn này biến mất.

Nếu có thể tôi ước gì Băng Sơn đừng suất hiện ở đây. Vì tôi biết mọi nguy hiểm đang rình rập Băng Sơn.

“Có lẽ không thể rời khỏi đây dễ dàng rồi!” Nhất Phát nhìn những tên đàn em của Bá Văn.

“Yên tâm, sẽ ổn thôi! Dù thế nào cậu cũng phải đưa Nhã Thư ra ngoài” Băng Sơn đưa nắm đấm ra thủ sẵn thế.

“Nhã Thư, giúp tôi trông Huyền Âm tôi đi giúp họ đây” Bích Hiểu Minh mặt đầy vết thương, bế Huyền Âm tới chỗ của tôi, có lẽ họ đã làm Huyền Âm ngất đi.

“Nhưng đầu rơm còn vết thương của cậu” Tôi lo lắng nhìn những vết thương trên mặt Bích Hiểu Minh, có vết đang ứa máu, cánh tay của Bích Hiểu Minh cũng bị thương khá nặng.

“Không sao! Đừng quên tôi là ai nhé! Huyền Âm nhờ vào cô đấy”

Bích Hiểu Minh hét to, nhảy vào vòng vây của bọn áo đen, Nhất Phát và Băng Sơn cũng đang chiến đấu.

Bích Hiểu Minh đá một cú vào tên áo đen khiến cho tên đằng sau cũng bị ngã theo. Nhất Phát đá ngay tên áo đen đang định tấn công phía sau của Băng Sơn, Băng Sơn liền chớp ngay thời cơ đấm tên ở trước mặt.

Tiếp đó, Nhất Phát, Băng Sơn và Bích Hiểu Minh như hẹn trước nhau họ đứng đối lưng nhau hạ gục thêm ba tên nữa.

Tôi trợn mắt nhìn họ, từng động tác của họ đều uyển chuyển và đẹp mắt. Cứ như đang
xem phim hành động được dàn dựng công phu từ trước vậy. ngay cả cái cơ thể đang mỏi nhừ ngồi trên nền đất xi măng lạnh ngắt cũng muốn tham chiến cùng họ.

Tôi ôm Huyền Âm vào người, nhìn cô bạn có vẻ đang rất khó chịu, mồ hôi chảy khắp trán, tóc dính bệch lên cả khuôn mặt. Nếu không đi cùng tôi có lẽ cô bạn sẽ không gặp nguy hiểm, và mọi người cũng sẽ không gặp nguy hiểm.

Tôi thầm trách bản thân đã dẫn mọi người vào chỗ nguy hiểm thế này.

“Huyền Âm, mau tỉnh dậy đi” Tôi cố lây mạnh cô bạn.

“Hừ, một lũ vô dụng” Bá văn nhìu mày nhìn những tên áo đen bị Nhất Phát, Băng Sơn và
Bích Hiểu Minh hạ đo ván, rồi bực mình “Chúng mày còn đứng đấy làm gì? Còn không mau xử chúng nó!”

“Vâng!”

Bá Văn đúng là tên tiểu nhân, muốn hại Băng Sơn đã bắt cóc tôi, giờ còn cậy nhiều người xông lên đối phó với Nhất Phát, Băng Sơn và Bích Hiểu Minh.

“Các cậu cẩn thận!” Tôi hét to

“Ư ư, Nhã Thư hả?” Hay quá cuối cùng Huyền Âm cũng tỉnh rồi.

“Ừm, tớ đây, cậu không sao chứ? Có đau chỗ nào không?” Tôi lo lắng lau những giọt mồ hồ trên trán Huyền Âm. Từ từ đỡ cô bạn ngồi dậy.

“Đau quá! Chúng ta đang ở đâu thế?” Huyền Âm từ từ ngồi dậy.

“Hay quá rồi! Cậu mà có mệnh hệ gì thì tớ…” Tôi gục đầu lên trán cô bạn.

“Cậu lo lắng tớ thế sao?”

“Tất nhiên, nếu không tớ làm sao ăn nói với pa pa và ma ma của cậu chứ?”

“Hơ, cám ơn vì sự lo lắng của cậu!”

“Tớ sẽ bảo vệ cậu, còn họ thì sẽ hạ bọn kia”

“Ưm, hy vọng họ sẽ mau kết thúc!”

Nhất Phát và Bích Hiểu liền đạp liên tiếp vào bốn tên.

“Không sao đâu, có chúng tôi đây rồi! Chúng ta sẽ an toàn trở ra ngoài thôi” Băng Sơn mỉm cười mệt mỏi nháy mắt với tôi, rồi đấm mạnh vào tên áo đen khiến hắn ngã ngay trước mặt tôi.

Nhưng trận đấu này phải kéo dài bao lâu? Chúng nhiều người thấy này nhìn bộ đang của họ tôi cũng biết họ đã thấm mệt rồi. Nhưng còn tên Bá Văn hắn còn nhiều tên áo đen, phải làm sao để thoát khỏi đây?

Khuôn mặt của cả ba người họ đều đầy vết thương và mồ hôi chảy ròng ròng. Tôi phải nghĩ cách thoát khỏi nơi này mới được.

Trong nhà kho này nhiều thùng giấy chồng cao lên tới trần nhà, nếu khiến nhà kho bị cháy liệu có thể thoát khỏi không? Nếu tôi cho Nhất Phát biết trước thì sẽ kịp thoát.

Lửa, làm thế nào để có lửa đây? Tôi quan sát khắp nhà kho.

A, kia rồi, có cái bật lửa trên bàn gần chỗ Bá Văn.

Tôi cố gượng dậy, thật tình, ghét cái cơ thể này quá đi. Lúc cần hoạt động lại không thể hoạt động một cách bình thường. Cứ như người mấy sắp hết pin thế này, ít ra cũng phải cho tôi thoát khỏi nơi quỷ quái này chứ.

Tôi đứng dậy và chạy nhanh tới bàn có cái bật lửa.

“Thật ra ngươi muốn Băng Sơn để làm gì?” Tôi bực mình hỏi, tôi phải làm rõ mọi chuyện trước khi ra khỏi đây. Ít ra biết được mục đích của hắn.

“Ha ha vậy sao cô không chính miệng hỏi lấy Bạch Băng Sơn?” Bá Văn tiến sát lại gần tôi hơn, tay hắn nắm chặt lấy cánh tay tôi. Hắn càng bóp mạnh vào khiến tôi thấy đau điếng cả người.

“Buông ta ra…” Tôi trừng mắt, có vùng vẫy để thoát khỏi tay hắn.

“Tôi cấm anh đụng đến Nhã Thư đấy! Nếu không anh sẽ phải hối hận với những gì mình đã làm!” Tôi cảm nhận được vẻ kiên cường và sự mạnh mẽ trong người Băng Sơn toát ra.

“Hối hận ư? Hơ hơ hơ” Bá Văn lập lại rồi cười một cách điên dại. “Tôi không nghĩ rằng cậu đang phản kháng đấy”

“Bá Văn, ta tuyệt đối không tha cho những hành động bỉ ổi của ngươi gây ra” Tôi quẹt cái bật lửa rồi quăn vào những thùng giấy.

“Hơ, khá khen cho cô lại còn gây náo loạn nữa à” Bá văn lôi mạnh tôi về phía hắn, hắn lấy dao kề lên cổ tôi.

“Nhất Phát, kế thứ ba mươi sáu, mau làm theo tôi nhanh lên!” Tôi hét to.

“Đúng là một đứa ngu ngốc, sắp chett61 đến nơi vẫn lo cho đồng bọn sao?” Chiếc dao trên tay Bá Văn càng kề sát cổ tôi hơn.

“Nhã Thư, tụi tôi không thể bỏ cậu lại đây được” Huyền Âm gào lên.

“Chết tiệt cái tên bỉ ổi!” Bích HIểu Minh như con thú điên đấm đá mấy tên áo đen.

“Hơ, ngươi mới là ngốc, bảo vệ những người bạn quan trọng của mình thì chẳng có gì là sai cả. Ít ra ta còn có những người sát cánh bên ta” Tôi cúi đầu xuống hít một hơi thật sâu.

“Còn ngay ra đó làm gì hả Nhất Phát? Làm theo lời tôi đi, tin tưởng tôi đi!”

“Ưm, tôi sẽ mở đường cậu và Huyền Âm ra ngoài nhanh nhé!”

Giờ thì tôi ra tay đây!

“Ngươi ta là ai à?” Tôi đá mạnh vào chân hắn, tay cầm sẵn bật lửa và quăn vào đống thùng giấy bên góc tường.

“Con ranh chết tiết” Bá Văn rít lên một tiếng đau đớn, hắn cầm con dao và quơ mạnh, suýt trúng vào người tôi, may mắn tôi đã kịp né.

Tôi cúi người xuống, né được cú đâm của hắn, nhưng hắn nắm lấy chùm tóc đuôi ngựa của tôi, tôi đạp mạnh một cú ngay bụng hắn.

Ơ? Sao đầu tôi nhẹ hẳn thế này? Tôi quay ra phía sau thấy những cọng tóc màu hạt dẻ rơi lả tả trên đất. Tóc tôi rủ xuống trên vai.

Tóc tôi đã bị cắt đi rồi, từng mảnh kí ức như dòng sông chảy ngược cứ ùa vào đầu tôi.

“Cậu phải để tóc dài đấy! Mỗi năm tôi sẽ cho cậu một cái đồ cột tóc nhé!”

“Tóc cậu dài ra trong đẹp thật”

“À, cậu không xả tóc cũng không sao, đừng để tóc ngắn là được rồi!”

“Nhã Thư, cậu đứng đấy làm gì?” Tiếng Nhất Phát kéo tôi về lại thực tại.

Mấy tên áo đen thấy lửa cháy lớn lên liền chạy tản ra như ong vỡ tổ.

Chúng liền chạy loạn cả lên, đúng là lũ tham sống sợ chết, ngay cả ông chủ mình cũng bỏ lại.

“Bá Văn ngươi thua rồi” Tôi nắm lấy cổ áo hắn, trông hắn lúc này như kẻ không hồn. “Các cậu đứng đấy làm gì? Không mau ra khỏi đây đi? Lửa sắp lan rộng ra đấy”

“Không được, có đi ta cùng đi” Nhất Phát chạy vào. “Tóc cậu sao thể?” Nhất Phát ngạc nhiên nhìn vào mái tóc đang xõa ngang vai, ánh nhìn ngạc nhiên pha lẫn vẻ thất vọng.

“Phải, tôi sao có thể bỏ Nhã Thư một mình thế này” Băng Sơn cũng vào theo Nhất Phát.

Hai tên ngốc này, tôi có nói là sẽ chết ở đây đâu, tôi định lôi tên Bá Văn này ra luôn mà.

“Hơ, tôi sao thua được” Bá Văn liền đẩy mạnh tôi ra, mất thăng bằng tôi ngã ngay xuống đất một cách đau điếng.

Tên Bá Văn chạy vào đống lửa đang cháy phừng phực, hắn điên rồi sao? Định tự tử sao?
Không thể nào, hắn định làm gì thế này?

“Này! Các cậu mau ra ngoài đi, lửa ngày càng to đấy” Bích Hiểu Minh hét to trong sự hốt hoảng.

Đúng rồi, bên ngoài còn Bích Hiểu Minh và Huyền Âm nhưng họ không sao là tốt rồi.

“Nhã Thư ta mau ra ngoài, lửa đang lớn dần đấy” Nhất Phát nắm lấy cánh tay tôi.

“Nhưng còn tên Bá Văn?” Tôi còn nhiều điều chưa hỏi hắn, hắn không thể chết được.

“Nhất Phát cậu hãy lo cho Nhã Thư, tôi sẽ vô trong” Băng Sơn chạy theo hướng của Bá Văn.

“Không! Băng Sơn, cậu không thể vào trong, lửa lớn lắm” Tôi hét to, lúc này lòng tôi nóng như ngọn lửa đang cháy vậy. Tôi có linh cảm Băng Sơn sẽ không thể trở lại được.

“Không phải Nhã Thư muốn cứu hắn sao? Tôi sẽ trở lại ngay” Chưa kịp đợi tôi định thần lại, Băng Sơn đã chạy mất bóng trong ngọn lửa cháy rực.

“Minh mau gọi cứu hỏa tới đây” Nhất Phát đỡ tôi ra khỏi nhà kho.

Rầm ầm ầm…

Những tiếng đỗ sập khiến tim tôi giật thót, tôi thấy rùng mình vì những tiếng đổ sập như tiếng báo hiệu Băng Sơn sắp biến mất.

Không, đừng, Băng Sơn cậu không thể nói dối tôi như vậy. Cậu đã dối tôi một lần rồi tôi không cho phép cậu dối tôi thêm lần nữa.

Căn nhà kho mù mịt khói đen, khói nồng nặc đến nỗi người đứng ở ngoài như tôi cũng ho sặc sục. Từ tiếng rơi của những mẩu gỗ cháy nham nhở như đổ thêm vào người tôi nỗi tuyệt vọng. Tôi rưng rưng mắt nhìn nhà kho đang sắp biến thành tro. Lửa cứ bừng bừng cháy khiến cả vùng đang chiềm trong bóng tối cũng phải sáng bừng lên.

Nhưng trong lòng tôi như có một ngọn lửa sắp vụt tắt đi niềm hy vọng nhỏ nhoi của tôi, tôi đang đứng chờ một bóng người bước từ nhà kho ra.
Không thể thế được, trước lúc biến mất hoàn toàn Băng Sơn còn mỉm cười nhìn tôi bằng ánh nhìn ấm áp.

Người tôi hoàn toàn đổ sụp xuống trong nổi tuyệt vọng. Mắt tôi không còn nhìn rõ phía trước cái gì đang diễn ra nữa.

Tôi chỉ thấy mờ mờ ảo ảo, hình như có rất nhiều người tới gần nhà kho. Họ tới cứu Băng Sơn sao? Hay quá thế là Băng Sơn được cứu rồi.

“Phải cứu lấy Băng Sơn, nhất định phải cứu cậu ấy!” Tôi cố thốt ra từng chữ một, cổ họng tôi như có gì đó khiến tôi bị nghẹn lại, không thể nói nhiều hơn được.

“Nhã Thư, cậu sao thế? Này, Nhã Thư” Huyền Âm kêu vang lên bên tai tôi. Nhưng sao âm thanh ngày càng xa dần thế này?

Đầu óc tôi quay như chong chóng, cơ thể mỏi nhừ, mí mắt nặng trĩu không thể nhìn rõ những gì đang diễn ra nữa. Tôi chỉ còn nghe thấy những tiếng gọi náo loạn bên tai tôi.


Đầu óc tôi đến giờ vẫn còn quay chong chóng. Không biết đâu là thực đâu là ảo…

Chuyện xảy ra ở nhà kho thoáng chốc đã qua được hai tuần. Trong hai tuần này đầu óc tôi vẫn quay cuồng. Từ lúc ở nhàk ho về tôi htường hay bị đau đầu, có lúc đầu tôi đau dữ dội, cứ nhớ lại cảnh Băng Sơn chạy vào đống lửa tôi lại sợ xệch tới tím cả mặt.

Lúc tôi tỉnh lại sau cơn hỏa hoảng, thì đã thấy mình nằm trên chiếc gi.ường quen thuộc rồi.
Những chuyện xảy ra ở nhà kho cứ như một cơn ác mộng dài.

Lúc nghe mọi người kể lại là Băng Sơn không sao, nhưng sao tôi không tìm thấy Băng Sơn, tôi đã vào phòng hội trưởng vài lần qua nhà Băng Sơn cũng không thấy cậu ấy. Thật ra cậu ấy đang ở đâu và đang làm gì?

Grừ! Bạch Băng Sơn! Đồ đáng ghét cậu dám trốn tôi, tôi gặp lại cậu nhất định phải cho cậu một trận.

Cậu lại nói dối tôi. Cậu đi trốn thế này thì ai bảo vệ tôi đây?

Ngồi trước bàn học mà tôi chẳng có tâm trí nhét một chữ vào đầu.

Ring ring ring! Ring ring ring!

Tiếng di động reo! Lúc này còn ai gọi tới nhỉ? Không lẽ là cậu ấy? Tôi thầm mong là cậu ấy gọi tới.

Tôi nhanh tay cầm di động lên ấn nút trả lời.

“A lô! Nhã Thư đây!”

“Con ngố này! Sao trả lời yếu thế?”

“Hả? Nhất Phát, gọi tôi có chuyện gì?”

“Bộ tôi không gọi được sao? Gặp nhau ở Rose House nhé! Sáu giờ nhé!”

“Hả? Gặp làm gì? Này…”

“Tút tút tút”

Tên Nhất Phát này từ lúc nào học cái thói thoát ẩn thoát hiện thế này? Rose House lâu rồi tôi không đến đó nhỉ. Mà hôm nay đến đó làm gì? Không có việc làm hay sao, nhưng tôi thì còn cả đống việc phải lo ấy chứ, như cái đống quần áo chất đề trong cái rỗ đang cần tôi dọn dẹp chẳng hạn.

Đúng sáu giờ tôi tới trước cửa Rose house trong bộ dạng uể oải, sao tôi lại phải lếch xác tới đây chứ? Tôi có thể cự tuyệt mà. Chẳng ai muốn sau khi dọn dẹp xong lại muốn đi ra ngoài, thay vì có thể ngã người xuống cái gi.ường ấm áp của mình.

Haiz nhưng nghĩ tới bộ dạng tên Nhất Phát gọi điện và kêu tôi thì nữ hiệp này cũng phải tới xem như cám ơn vì đã chăm sóc tôi trong hai tuần qua.

“Chị Nhã Thư! Bên này nè!” Tôi mới bước chân vào Rose house Rippo liền đứng lên vẫy tay, thật ngưỡng mộ trên mặt của Rippo lúc nào cũng cười tươi như hoa thế này.

Ơ! Mà sao mọi người lại ở đây thế này? Huyền Âm và Bích Hiểu Minh cũng ở đây.

“Hơ! Chào, đông đủ nhỉ?”

“Bất ngờ không Nhã Thư?” Huyền Âm nâng cốc ly nước ép hoa quả, cười híp mắt với tôi.

“Hôm nay tới đây làm gì thế? Lại định đi đâu quậy phá à?” Tôi ngạc nhiên nhìn mọi người hỏi.

“E hèm! Hôm nay là một ngày đặc biệt!” Nhất Phát để tay lên miệng làm ra vẻ nghiêm trọng.

“Đặc biệt? Là ngày gì?” Tôi hỏi.

“Là….ưm” Rippo vừa mới định lên tiếng thôi, liền bị Nhất Phát bịt miệng lại.

“Hơ, Phát cậu đã đoán đúng nhỉ? Trên đời này chỉ có Bạch đại nữ hiệp mới thế thôi!” Bích Hiểu Minh nói câu nói đầy ẩn ý. Khiến tôi càng thấy mờ ảo, hắn nói thế là ý gì?

“Ha ha, cậu đoán thử xem, hôm nay là ngày gì nào?” Nhất Phát làm ra vẻ thách đố với tôi.

Ngày gì thì nói rõ ra luôn đi chứ, làm gì mà phải úp úp mở mở thế này. Mà hôm nay là ngày gì nhỉ? Tôi không có xem lịch nên cũng chả biết là ngày gì nữa. Nhưng chẳng lẽ tôi lại chịu thua, mà thôi, nghĩ thoáng một chút. Thua cũng chả sao cả, đành để cái đám ngốc này trả lời vậy.

“Happy Birthday!!!”

Hơ! Mọi người cùng nhau đưa quà cho tôi. Hôm nay là sinh nhật tôi sao? Sao tôi lại có thể đãng trí thế chứ? Ngay cả sinh nhật của chính mình cũng quen mất tiêu, tôi còn phải làm ‘nghi thức’ sinh nhật nữa.

“Cám ơn, các cậu!” Tôi cảm kích nhìn mọi người. Hic, có bạn thật là tốt, lại là những người bạn cùng với tôi vượt qua bao nhiêu gian khó, tôi thấy lòng tôi như được một hơi ấm bao phủ, cái hơi ấm này có thể khiến cho tuyết mùa đông cũng phải tan chảy.

“Chị Nhã Thư nè! Em báo chị mừng nè, học kì tới em sẽ trở thành học sinh của Amethyst đó!” Rippo vui vẻ húp một ngụm coca và miệng.

“Thế à? Thế thì giờ ăn trưa lại có thêm người ngồi với chị rồi. Rippo sẽ vào lớp mười một nhỉ?” Tôi xếp những món quà lại, Huyền Âm thì kĩ tính nên ngay cả gói quà vẫn chọn cái màu xanh lá hòa nhã mà tôi thích.

“Hôm nay nhân vật chính là Nhã Thư mà, sao em lại có thể cản trở để Nhã Thư không thực hiện nghi thức sinh nhật nhỉ?” Nhất Phát xoa đầu Rippo, mà cậu ta vừa nhắc tới ‘nghi thức’ sinh nhật, sao Nhất Phát biết được vậy? Không thể nào tôi đâu có nói cho Nhất Phát nghe.

“Nào, Nhã Thư hãy cầu nguyện rồi thổi tắt nến nhé!” Huyền Âm nhanh nhẹn cấm cây nến vào chiếc bánh gatô màu nâu đen, nồng hương vị sô cô la. Cái bánh ga tô mà tôi thích nhất, trên đó còn có đóa hoa hồng tím cũng những cái viền tím xinh xắn.

“Nào, làm nghi thức sinh nhật đi!” Bích HIểu Minh đẩy chiếc bánh tới trước mặt tôi.

Hơ, ra đây là ‘nghi thức’ sinh nhật mà họ nói sao? Cái này hầu như được nhiều người áp dụng nhỉ? Nhưng ‘nghi thức’ của tôi lại là một cách làm khác.

“Happy Birthday to you… Happy Birthday to you…”

Mọi người bắt đầu hát vang lên. Nếu cầu nguyện như thế này có thể thành hiện thật thì hãy giúp tôi đưa pa pa trở về.

Có lẽ một ước nguyện là quá đủ cho đêm sinh nhật nhỉ?

“Phù…” Tôi thổi tắt nến.

“Bộp bộp bộp” Mọi người cùng nhau vỗ tay.

“Hi, đêm nay cám ơn các cậu nhiều lắm”

“Nào nào, chúng ta cùng thưởng thức yến tiệc sinh nhật của Nhã Thư nào!” Bích Hiểu Minh vỗ tay hai cái bộp bộp như nhắc nhở mọi người.

“Ừm, đêm nay vui thế này, chúng ta nhất định phải chơi hết mình, ăn hết sức đó!” Rippo a dua theo Bích Hiểu Minh.

“Ngốc, câu này đáng lẽ phải để Nhã Thư nói” Nhất Phát cốc nhẹ vào đầu Rippo.

“Hi, ừm, ai nói mà không được. Nhưng không được đi quá khuya, đúng mười giờ là phải về đấy” Tôi xoa xoa cái u trên đầu Rippo do Nhất Phát tạo ra.

“Hiếm thấy nha, nữ hiệp cũng biết về sớm à?” Bích HIểu Minh lại bắt đầu nói ‘shock’ tôi.

“Hơ hơ, phải phải về sớm để nghỉ ngơi, mai còn đi học nữa!”

“Hi, mai là đại hội thể thao mà, đâu cần phải học đâu” Huyền Âm nhắc nhỡ.

What? Mai là đại hội thể thao rồi, nếu tôi nhớ không lầm thì tôi có đăng kí dự thi thì phải?
Mà sao lại là nhớ không lầm chứ, có năm nào mà tôi không tham gia cuộc thi thể thao. Vậy mà quên mất.

“Thế thì, đêm nay phải ăn cho nhiều để mai có sức thi mới được”

“Hay lắm, mai nhất quyết giành chiến thắng nào” Rippo phấn khích nắm đắm tay lên không trung.

“Ha ha ha! Dzô nào!” Mọi người cụng ly vào nhau.

Mọi người cùng nhau vui vẻ trong tiếng cười rộn rã. Những tiếng cười có thể khiến bao nhiêu cơn mệt mỏi, nỗi buồn của tôi với đi. Thật tốt khi tôi có những người bạn như thế này bên cạnh mình.

Tôi có một đêm sinh nhật vui vẻ quậy phá ở Rose house. Có lẽ năm nay tôi không cần phải làm cái ‘nghi thức’ sinh nhật của riêng mình nữa? Nhưng có lẽ tôi sẽ làm, vì nó là một thói quen của tôi rồi. Mọi người đều có cách tự mừng sinh nhật cho chính mình mà.
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
hô hô ,em không bik đâu .
T/g cứ 1 tuần mới post 1 chap dài dài :KSV@06:
 
chap típ nè ^^ :KSV@10::KSV@10::KSV@10: :

Chương 19

Hôm thứ hai thời tiết rất đẹp. Thật tốt khi có một ngày thi đấu thể thao như thế này. Cả sân vận động bừng bừng khí thế, tinh thần ai nấy đều sảng khoái! Có thể nói học sinh Amethyst rất thích những hoạt động ngoài trời.

Các thành viên của hội học sinh đều ngồi đầy đủ ở vị trí chủ trì cuộc thi. Nhưng sao lại không thấy bóng dáng của Băng Sơn?

Rõ ràng đêm qua Băng Sơn đã…

Có lẽ cậu ấy đang bận việc gì đó nên chưa đến được, tôi tập trung lại về phía sân khấu. Cuộc thi sắp bắt đầu rồi. Hôm nay tôi quyết tâm giành hạng nhất ở giải cá nhân, năm ngoái tôi chỉ kém Nhất Phát ở môn đua xe đạp.

Hu hu, tôi còn nhớ như in tôi thua thảm bại như thế nào, dù tôi được đứng ở hạng hai nhưng tôi vẫn không cam tâm. Năm nay nhất định phải hơn Nhất Phát!!

Trên sân vận động, tất cả học sinh đều xếp hàng ngay ngắn, đội cổ vũ đứng chia ra từng hàng ai nấy đều hô vang tên tuyển thủ mình cổ vũ. Nhưng hàng cổ vũ cho Nhất Phát dài hơn hẳn, từ xa nhìn vào như một con rồng đang múa lượn, các nữ cổ động viên mặc những chiếc váy lấp la lấp lánh, tên đầu đeo một băng đô đỏ trên đó ghi là ‘Cổ vũ hết mình cho anh Phát’.

Ui! Nếu không có những dịp như thế này tôi cũng không biệt cậu bạn thân của tôi lại nổi tiếng như vậy. Dù tôi cũng có người cỗ vũ nhưng không nhiều bằng Nhất Phát, hu hu! Đời này lắm bất công thứ gì tốt đẹp đều bị hắn giành hết. Hu hu hu!

“Đề nghị mọi người trật tự! Một năm đã trôi qua, lại tới ngày đại hội thể thao truyền thống của Amethyst mỗi năm một lần. Cứ mỗi tuần của đầu tháng ba hằng năm sẽ có một cuộc thi đọ sức với nhau, mọi người có thể tự do tham gia. Hội trưởng hội học sinh của chúng ta do có một số lý do nên sẽ vắng mặt một thời gian. Trước khi cuộc thi bắt đầu, chúng tôi xin giới thiệu với các bạn về ba hạng mục thi đấu của ngày hôm nay!” Tử Thúy Hoa đứng trên khán đài nói rất nhiệt tình.

Mọi người vẫn đang bừng bừng khí thế nhưng khi nghe thấy vị hội trưởng hội học sinh mà họ yêu quí không tham gia vào cuộc thi này mặt ai này đều hiện rõ hai chữ ‘thất vọng’ nhất là cái đám fan girl cuồng nhiệt.

Tôi không phải đám fan girl của Băng Sơn đâu nhé! Nhưng sao tôi lại cảm thấy thất vọng thế này, tôi mong gặp Băng Sơn để nói lời cám ơn.

Tôi cứ gật gù nhớ lại chuyện tối qua, sau khi từ Rose house về.

Tôi mệt mỏi và uể oải sau một trận quậy phá với mọi người, vừa lên tới phòng tôi liền ngã lưng lên chiếc gi.ường yêu quí. Sau một hồi lăn lốc vài vòng trên chiếc gi.ường tôi chợt thấy hình như ngoài ban công phòng tôi có một thứ gì đó.

Tôi ngồi bật dậy vén tấm màn đang bay phất phới trong ngọn gió đêm.

Là một cái túi giấy nhỏ, như là cái túi đựng một món quà nhỏ, tôi nhặt lên.

Trong cái túi màu hạt dẻ là một chiếc hộp màu xanh biển, một màu xanh biển nhẹ nhàng khiến tôi thấy dễ chịu. Và một cái phong bì màu xanh đuọc phong kín bằng dấu hoa hồng trắng. Không thể nhầm lẫn vào đâu được, đây là con dấu của Băng Sơn.

‘Happ Birthday! Xin lỗi vì không thể trực tiếp chúc sinh nhật cho cậu. Và tôi chúc Nhã Thư giành được nhiều chiến thắng trong đại hội thể thao. Hy vọng Nhã Thư sẽ sử dụng món quà tôi tặng cho Nhã Thư vào ngày mai!’

Chỉ ngắn gọn thế thôi sao? Chẳng giống Băng Sơn tí nào!

Tôi mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc kẹp tóc màu đen, ở ngay đầu chiếc kẹp là ngôi sao biển màu xanh biển, màu xanh là màu của hy vọng. Có phải Băng Sơn đang hy vọng một điều gì đó ở tôi không?



“Sao hôm nay Nhã Thư không mấy phấn khởi nhỉ? Bính thường là bừng bừng khí thế rồi!” Vừa nghe thấy tên mình tôi liền dỏng tai lên nghe. Huyền Âm đang thì thầm với Nhất Phát.

“Chưa khởi động thôi! Lát là như được lắp động cơ đấy!” Nhất Phát làm vẻ nghiêm túc.

“Suỵt! Im lặng nào!” Tôi để tay lên miệng làm dấu hiệu im lặng.

“Chà, chà, lần đầu tham gia đại hội thể thao của ngôi trường lớn nhất thành phố!” Bích Hiểu Minh cứ ngó đông ngó tây như đây là lần đầu tham gia một cuộc thi thể thao. Đại hội thể thao nào mà chẳng giống như, chỉ có điều các hạng mục nó khác nhau thôi.

“Học sinh Amethyst nổi tiếng là hiếu động mà! Người như cậu muốn thắng cũng hơi khó đấy! Ha ha ha” Tôi quay sang châm chọc Bích Hiểu Minh như cố lên tinh thần cho chính bản thân mình.

“Đúng là hiếu động thật! Nhưng trừ tôi ra nhé! Ghét cay ghét đắng môn thể dục!” Huyền Âm cau mày nói với vẻ bực mình. Hi hi, cũng phải thôi! Cứ tới tiết thể dục là cô bạn chỉ muốn chuồn đi thôi, phải nói là hệ thần kinh vận động của cô bạn hơi yếu.

“Hơ hơ hơ, có gì xin cô chỉ giáo cho!” Bích Hiểu Minh chỉ đáp lại một cách ngắn gọn. Tên này hôm nay sao hiền thế này? Bình thường cứ thích móc họng tôi mà lại chỉ trả lời có thế thôi sao?

“Chiếc kẹp sao biển xinh nhỉ? Không ngờ tới có ngày cậu lại xài thứ này?!” Nhất Phát đưa mắt nhìn chăm chăm vào chiếc kẹp của tôi.

“Nhã Thư như thế lại thấy xinh lên, giống con gái hơn mà. Lúc Nhã Thư vô lớp ai nấy đều trố mắt nhìn mà. Vì bình thường cậu hay cột tóc nên thấy nó không nữ tính lắm, giờ xả tóc ra thấy dễ thương hơn nhiều, phải không, Nhất Phát?” Huyền Âm cứ nói liến thoắng không ngừng, hôm nay là ngày hội thể thao mà sao cứ bình luận về cái đầu của tôi thế này. Sao hệ thần kinh vận động của Huyền Âm không tốt như cái sự quan sát kĩ lưỡng của cậu ấy chứ?!

“Ờ, phải” Nhất Phát gật đầu cái rụp như cái máy, mặt hơi ửng ửng đỏ. Sao thế này?

“Này, sao mặt cậu đỏ thế, Nhất Phát?” Tôi lo lắng nhìn Nhất Phát, thường vào lúc đầu năm sức khỏe của Nhất Phát không được ổn định lắm. Tôi còn nhớ rõ có lần Nhất Phát đã ngã bệnh, nằm liệt trên gi.ường cả tuần liền.

“Ơ không, không sao. Chỉ là thấy nóng thôi!” Nhất Phát né tránh ánh nhìn của tôi.

“Hi hi, Chỉ là thân nhiệt Nhất Phát cao thôi mà, không có gì đâu Nhã Thư” Huyền Âm kéo tôi ra đằng sau.

Sao dạo này mấy đứa này cứ là lạ sao sao ấy nhỉ?

“Trước hết xin được giới thiệu với các bạn hạng mục thi đấu đầu tiên của cuộc thi thể thao toàn năng, đó là chạy cự li ngắn. Chạy cự li ngắn được chia thành hai nhóm đó là nhóm nam và nhóm nữ. Nhóm nữ sẽ chạy 100 mét không quá mười ba giây và nhóm nam sẽ chạy 100 mét không quá mười một giây. Ai quá thời gian quy định sẽ bị loại và không được tham gia hạng mục thứ hai”

Tử Thúy Hoa vừa dứt lời, cả sân vận động vang ầm lên tiếng reo hò như những đợi sóng dập vào bờ.

Ô là lá! Là chạy cự ly ngắn một trăm mét sao? Hô hô hô, Thượng đế cuối cùng ngài cũng để mắt tới con! Chạy cực ly ngắn một trăm mét là món tủ của tôi đây mà, thời gian không thành vấn đề tôi nhất định sẽ cán đích với một tư thế tuyệt vời!

“Tăng Nhất Phát! Siêu thần tốc Tăng Nhất Phát!!!”

Ơ! Cuộc thi chưa bắt đầu mà các cổ động viên đã người đầy nhiệt huyết cổ vũ cho Nhất Phát rồi! Càng nghe những tiếng cổ động này, thân nhiệt của tôi càng lên cao cứ sôi sùng sục như ngọn núi lửa sắp phun trào.

Nhất định phải đánh bại Tăng Nhất Phát!!!!

“Tiếp theo là hạng mục thứ hai là môn nhảy cao ngoài trời, ở hạng mục này đều chia thành hai nhóm. Nhóm nữ sẽ nhảy qua thanh xà ngang cao 1,6 mét. Nhóm nam sẽ nhảy qua thanh xà ngang với độ cao 1,7 mét! Các tuyển thủ sẽ có ba cơ hội để nhảy, nếu cả ba lần đều thất bại xem như bị loại!”

Hô hô hô! Lại một môn dễ xơi, 1,6 mét, có 1,6 mét thôi. Vậy mà làm tôi lúc tan học còn ở lại luyện tập tới muốn rả xương để nhảy qua thanh xà 1,65 mét. Giờ thi đấu chỉ có 1,6 mét không phải là Ngài đang thương con chứ còn là gì?!

“Ôi! Cực hình thứ hai!” Huyền Âm lắc đầu ngán ngẩm.

“Hi, bình thường thôi mà!” Tôi cố mỉm cười với cô bạn. “Đội vệ binh của cậu hùng mạnh nhỉ, Nhất Phát?” Tôi quay qua Nhất Phát.

“Hơ, người ta hâm mộ một người tài như tôi cũng là chuyện thường thôi! Ha ha ha!” Nhất Phát nhìn tôi với vẻ châm chọc.

“Hơ, để xem, năm nay ai tài hơn ai! Hơ hơ hơ! Tôi sẽ khiên cái cúp về trước mặt cậu!” Tôi nhất quyết hơn thua với Nhất Phát. Trước trận đấu phải củng cố tinh thần cho chính mình như vậy chiến thắng mới dẽ dàng nằm trong tay mình.

“Ồ! Để xem, để xem! Chắc bạn Bạch Nhã Thư đã chuẩn bị từ trước nhỉ?!”

“Hơ hơ! Phải! Có chết tôi cũng không nói cho cậu nghe là tôi đã luyện…” Á! Sao tôi lại lỡ miệng thế này? Tôi nguyền rủa cái lưỡi đáng ghét của mình, sao không uốn lưỡi bảy lần trước khi nói?!

“Hơ hơ, luyện à? Luyện gì ấy nhỉ? Không phải luyện nhảy dây ấy chứ? Hơ hơ, cậu mà nhảy dây thì…!” cái tên Nhất Phát đáng ghét sao dám lấy cái quá khứ đau thương của tôi ra nói vào cái ngày quan trọng thế này! Không được phải tập trung tinh thần!

“Hạng mục cuối cùng là bơi vượt chướng ngại vật. Các tuyển thủ vượt qua được vòng thi đấu thứ hai sẽ đến với hạng mục thi đấu cuối cùng của ngày hôm nay và là hạng mục khó nhất! Hạng mục này cũng sẽ chia ra nam nữ riệng biệt, cự li khác nhau nhưng đính đến sẽ giống nhau! Giải thưởng giành cho năm nay là nam nữ riêng biệt!”

What????? Hu hu, cuộc thi tôi đợi bấy lâu nay là để thắng tên Nhất Phát, vậy mà năm nay lại chơi trò giải thưởng riêng biệt là sao????

“Haiz! Thế là trọn vẹn tam đại cực hình!” Huyền Âm càng cúi đầu xuống nhiều hơn nữa.

Sao Huyền Âm uể oải thế này?

“Này! Cậu không sao chứ?!” Tôi vỗ vỗ vai cô bạn. Bốn chữ ‘giải thưởng riêng biệt’ còn đang ám lấy tôi đây này!

“Thì tam đại cực hình, tớ là qua không nổi rồi! Bị loại ngay vòng đầu tiên!”

“Hơ! Mà có sao đâu, cậu vốn không tham gia mà!” Tôi thấy hơi lạ, bình thường Huyền Âm không tham gia các cuộc thi thể thao, nên cũng không để ý tới các môn thi thể thao.

“Cô không biết sao? Kết quả của cuộc thi lần này sẽ được ghi vào học bạ đấy!” Bích Hiểu Minh giải thích cho tôi nghe. Ra là vậy hèn gì năm nay Huyền Âm cũng tham gia.

Á! Vậy đối thủ cạnh tranh của tôi không chỉ có mỗi mình Nhất Phát rồi! cũng có nhiều người ‘pro’ lắm ấy chứ!

“Ha ha, không sao đâu Huyền Âm, các môn xã hội, nhân văn sẽ giúp cậu kéo điểm mà!” Tôi cố an ủi Huyền Âm.

“Xin chào các bạn! Hôm nay mình rất vui được làm MC cho các bạn!” La Tuấn Kiệt cười tươi rói nhìn mọi người. Khuôn mặt của La Tuấn Kiệt chỉ thích hợp với nụ cười tươi rói của mình. Cả sân vận động náo nhiệt hẳn lên! “Cuộc thi sắp bắt đầu, mọi người hãy xếp hàng theo số mình nào!”

“Vui quá! Hôm nay La Tuấn Kiệt làm MC!”

“Tính tình vui tươi của cậu ấy khiến tớ cứ muốn làm bạn với cậu ấy!”



Haiz, sắp thi đấu rồi, mà còn tâm trí ngắm trai sao? Thật không hiểu nổi họ đang nghĩ gì nữa?

Nếu không phân biệt được thắng bại với Nhất Phát, vậy tôi sẽ ôm trọn hạng nhất giành cho nữ!

“Hơ, cố lấy hạng nhất nhé!” Nhất Phát nháy mắt và giơ ngón cái lên với tôi.

“Mọi người chuẩn bị”

Tôi hít một hơi thật sâu. Cả sân vận động đều lặng ngắt… mọi người như đang hồi hộp chờ đợi tiếng súng hiệu lệnh.

“Pằng!”

Chạy nào… xông lên…

Vừa nghe thấy tiếng súng hiệu lệnh vang lên, cả sân vận động như bị chấn động vậy! Hàng trăm người đứng chen chúc rời khỏi vạch xuất phát. Tiếng cổ vũ hét hò ầm bên, tiếng trống tiếng kèn loạn cả lên khiến cả sân vận động như sắp vỡ tung.

Ngươi tôi như người máy được lên dây cót chạy nhanh như tên phóng cứ lao thẳng về phía trước như một điều tự nhiên, cho dù có muốn cũng không ngừng lại được. Chỉ một trăm mét thôi, tôi sẽ vượt qua tất cả.

Cả sân vận động như đang rung chuyển bởi tiếng bước chân của từng tuyển thủ, tiếng chân ầm ầm cứ như sấm bổ, bên cạnh tôi còn có Huyền Âm cùng cả cảnh tượng hùng hổ do mấy trăm người tạo ra. Tôi cảm thấy nếu mình bị bỏ lại phía sau thế nào cũng phải hít bụi.

Tôi chạy, chạy, chạy. Chỉ cần nghĩ tới tôi phải đuổi bắt tên Nhất Phát là cả người tôi như căng tràn nhựa sống. Cơ thể cứ không cần ra lệnh cũng biết tự cử động với tốc độ nhanh nhất có thể.

Phải, phải, phải như thế này mới được chứ, cơ thể tôi cứ phóng lấy phóng để bỏ lại phía sau rất nhiều người.

“Woa! Thật là một cảnh tượng hùng vĩ. Chưa đầy vài giây suất phát tuyển thủ mang số 310 Bạch Nhã Thư đã dẫn đầu. Quả là Á quân của thể thao toàn năng năm ngoái không tồi chút nào!

Vâng! Chỉ còn vài mét nữa thôi là Bạch Nhã Thư sẽ cán đích với số thời gian ngắn nhất!”

“Bạch Nhã Thư!! Thiên hạ đệ nhất Bạch Nhã Thư!”

“Nhã Thư cố lên! Bạn là niềm tự hào của phái nữ sinh chúng tôi!!!”

“Nhã Thư vô song!!!!”

Hơ! Giờ mới cổ vũ cho tôi đó sao? Có trễ quá không vậy? Bạch nữ hiệp lừng lẫy tiếng tăm, mà lại đợi tôi sắp cán đích mới lên tiếng cổ vũ là sao hả?

Hây da! Dzô nào, đích nay trước mắt tôi rồi!

Tôi đã tập đi tập lại, tập tới mòn cả chân vì để có ngày như ngày hôm nay, ngày mà để tôi cán đích với một tư thế độc nhất vô nhị, với độ sát thương cao. Tôi, Bạch Nhã Thư nhất định sẽ lấy trọn hết trái tim của những bé fan.

Cán đích nào!!!! Tôi ngẩng cao đầu, nở nụ cười đầy tự tin, hai tay dang ra với một tư thế chiến thắng!

“Bạch Nhã Thư! Bạch Nhã Thư vô song!!!”

Hơ hơ, tôi đã cán đích với tư thế hoàn hảo. Tung hô ta đi! Tung hô nhiều vào đi!!

“Woa, Nhã Thư giỏi quá, mình ngưỡng mộ bạn ấy quá!!”

Phải thế chứ!! Tung hô càng nhiều càng tốt!!

“Wow! Thật là bất ngờ, Bạch Nhã Thư đã cán đích với thời gian là 10,35 giây! Thật là một kết quả bất ngờ! Chính Bạch Nhã Thư đã phá kỉ luật của chính mình.Tiếp theo sau là tuyển thủ mang số 213 Thủy Linh Chi đã cán đích…”

Phù! Xem như tôi đã chiến thắng ở hạng mục đầu tiên. Phải cố lên mới được, nhảy cao, tiếp theo là nhảy cao.

“Hơ hơ, không ngờ về đích với 10,35 giây, vượt qua cả kỉ lục của chính mình luôn!” Vừa thấy tôi đi tới chỗ nghỉ ngơi dành cho các tuyển thủ, Nhấ Phát liền đi tới.

“Hơ hơ, cậu quen cấp hai người ta gọi tôi là gì sao? Là ‘ma tốc độ’ đấy! Ha ha” Dù tôi đã hơi mệt, như vì sĩ diện tôi vẫn cố ngẩng cao đầu với một tư thế tự cao hết mức có thể.

“Hộc… Hộc…hộc… hơ…hơ… khó thở quá!” Huyền Âm chống tay vào vách tường.

“Từ từ hít thở đều nào! Làm theo tôi nhé!” Nhất Phát để Huyền Âm từ từ dựa vô tường. “Hít vào! Thở ra! Hít vào! Thở ra!...”

Sắc mặt của Huyền Âm có vẻ khá hơn rồi. Huyền Âm chỉ thích hợp với những vận động thôi. Bắt cô bạn chạy 100 mét trong mười ba giây có vẻ hơi khó.

“Cậu đỡ hơn tí nào chưa?!” Bích Hiểu Minh đưa khăn lau mặt cho Huyền Âm.

“Vượt qua rồi! Tớ đã vượt qua hạng mục đầu tiên rồi!” Huyền Âm thở gấp vui mừng nói.

“Thế thì đáng mừng rồi! Cố giành luôn giải về rồi đi đập phá một bữa cho đã!” Bích Hiểu Minh nháy mắt tinh nghịch. Tên này hễ ở chung với Huyền Âm cứ như đứa con nít, trông hắn dễ thương hẳn. Còn nói chuyện với tôi thì toàn kiếm cớ móc họng.

“Hơ, tới con trai thi đấu kìa!” Tôi nhắc.

“Hơ, tôi ra đây! Chờ tin tốt của tôi nhé!!!” Nhất Phát giơ ngón cái lên, rồi xoay người đi về phía vạch xuất phát.

“Tôi đi đây!” Bích Hiểu Minh cũng theo sau Nhất Phát.

“Mình ngồi đây xem nhóm nam chạy đua nào!” Tôi uống một ngụm nước để lấy lại sức.

“Cậu cũng giỏi đó! Vượt qua được hạng mục thứ nhất!”

“À! Là vì…” Bất chợt tôi thấy mặt của Huyền Âm hơi đỏ lên. Không phải bị trúng nắng đấy chứ? Giỡn hoài, hôm nay trời trong xanh, tí nắng cũng không có làm gì có vụ trúng nắng chứ!

“Sao thế? Vì thời tiết đẹp quá à!” Tôi ngây ngô nhìn Huyên Âm.

“Không phải! cậu ngốc quá à! Là vì…vì lúc nãy Hiểu Minh cổ vũ cho tớ đó!!!” Lúc này mặt Huyền Âm đỏ như trái cà chua chín. Ha ha ha! Thì ra là vậy, vậy mà tôi cứ tưởng…

“Ha ha, trong mắt tình nhân chỉ có tình nhân, câu này quả không sai! Ra là sức mạnh tình yêu sao?!” Tôi nhịn không nổi suýt nữa là cười ra nước mắt.

“Cậu mà còn treo chọc tớ, là mai mốt sẽ không kể cho nghe đâu đấy!” Mặt huyền Âm vẫn còn đỏ chót.

“Ok, ok không nói nữa! Cậu sẽ cỗ vũ cho Bích Hiểu Minh chứ?”

“Tất… tất nhiên rồi!” Vừa nói xong, Huyền Âm liền đứng dậy, “Bích Hiểu Minh cố lên!” Huyền Âm để hai tay lên miệng bắt thành hình chiếc loa, hô to hết cỡ khiến cho những người xung quanh đều quay lại nhìn.

Bích Hiểu Minh quay lại nhìn, phì cười với hành động của Huyền Âm.

“Tới cậu đấy!” Huyền Âm lôi tôi đứng dậy, “Cậu không cổ vũ cho Nhất Phát sao?”

“Ơ? Sao tớ lại phải cổ vũ cho Nhất Phát?!” Đứng thế! Sao tôi lại phải cổ vũ cho tên đáng ghét thế chứ!

“Thì xem như là món quà tinh thần! dù sao Nhất Phát cũng giúp cậu khá nhiều đó!” Lời nói của Huyền Âm khiến tôi nghĩ đến vài điểm tốt của Nhất Phát.

“Tăng Nhất Phát! Cậu không lấy được giải nhất về thì biết tay tôi!” Tôi chống hai tay lên eo, gào tướng.

Nhất Phát quay đầu lại mỉm cười với tôi, tôi ghét cái nụ cười này, vì mỗi lần nhìn thấy nụ cười này tôi hầu như đều không kiểm soát được bản thân. Nhiều khi6 tôi còn nói lung tung, hoàn toàn nói ngược lại với những gì mình suy nghĩ.

“Hứ! Cái tên Nhất Phát đáng ghét!!!”Tôi lại bực mình nói, tôi cứ quen thói quen miệng riết.

“Mọi người chuẩn bị!!”

“Pằng!!!”

Tiếng súng hiệu lệnh đã nổ, tất cả tuyển thủ nam đều chạy ào trên đường đua, ai nấy đều chạy nhanh tới mức tôi không nhìn rõ ai với ai, tôi chỉ thấy nhấp nháy nhấp nháy đủ màu của những chiếc áo thể thao.

“Á! Anh Phát cố lên!!”

“Tăng Nhất Phát! ! Nhất Phát thần tốc!!”

“Tăng Nhất Phát!!! Tăng Nhất Phát!!!”

Tiếng cổ động cho Nhất Phát át đi cả tiếng bước chân đang phóng như tên lửa của các tuyển thủ.

“Quả là một trận đấu không kém phần gây cứng! Có vẻ năm nay các tuyển thủ đã chuẩn bị
rất kỹ lưỡng cho cuộc thi ngày hôm nay!

Cán đích đâu phải là dễ! Dẫn đầu vẫn là tuyển thủ Tăng Nhất Phát, quả nhiên là hạng người siêu thể thao, liệu năm ngay Tăng Nhất Phát có phá vỡ kỉ lục của chính mình không? Bạn ấy vẫn sẽ là quán quân chứ? Mời các bạn tiếp tục đón xem cuộc thi đầy gây cứng của các nam
uyển thủ!”

Sao tên MC La Tuấn Kiệt lại phải dài dòng vì Nhất Phát thế? Sao lúc tôi chạy hắn lại không nói nhiều như thế hả? Lại thiên vị cho cái tên Nhất Phát nữa.

Tôi vẫn mắt không rời khỏi đường chạy, hai con mắt của tôi cứ dí sát theo bước chạy của Nhất Phát.

Theo sau Nhất Phát là Bích HIểu Minh, ồ tên này cũng khá đó chứ, có khi nào hai người này cùng cán đích không? Cũng có khả năng đó lắm chứ!

“Bên nam tuyển thủ có vẻ rất gây cứng! Không biết ai sẽ là người cán đích trước đây!! Có vẻ muốn cán đích trước không phải là chuyện đễ! Ha ha ha!’

“A a a!! Anh Phát cố lên!!!”

Tiếng nói của La Tuấn Kiệt khiến cả đám cổ động viên càng gào thét to hơn. Tội nghiệp cho cái lỗ tai của tôi, hu hu, bị những tiếng hét như cái chợ vỡ tra tấn thật chẳng dễ chịu tí nào!

“Có tuyển thủ đã cán đích!!!”

Hả? Tôi đang loay hoay chưa kịp để ý tới đường chạy đã nghe thấy tiếng có người cán đích rồi!! là ai thế?? Tôi liền hướng mắt nhìn đích của đường đua.
 
hu hu .... em cũng đang chờ t/g post nè ....
t/g post dài ,nhưng 1 tuần mới có 1 chap .Chi bằng chia nhỏ ra sẽ hay hơn..... Haizzzzz...
bây giờ t/g đang ham hố post hình nè .Do t/g vẽ thiệt đó ^^ :

3ce017ad9d283727f2cb72f896c0af16_42315847.img0321.jpg
Hình này đã được thu nhỏ. Click vào đây để xem hình ảnh lớn. Kích thước ảnh gốc là 3456x4608 và size là 4131KB Hình này đã được thu nhỏ. Click vào đây để xem hình ảnh lớn. Kích thước ảnh gốc là 3456x4608 và size là 3581KB[/IMG]

Băng Sơn vs Nhã Thư (pic 1)

Huyền Âm vs Nhã Thư (pic 2)


 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
híc ! Báo cho mọi người tin buồn ....
Chị jen ( tg đại nhân đó !!! ) đang có việc bận ...nên chưa pót chap mới được :KSV@06::KSV@15:
T/g nói là sau khi xong việc sẽ có bất ngờ cho các bạn !!! ^^
 
híc ... sory mọi người nha .... fic này không post được bên đây nữa......:KSV@17:
sắp tới chị Jen phải kí hợp đồng với web fantasiabook.com nên không thể post truyện ở các web khác.:KSV@06:
sắp tới truyện mới chính thức ra mắt ....mong các bạn tiếp tục ủng hộ truyện bên ấy ^^:KSV@03:
 
Quay lại
Top Bottom