Qua mất mùa hoa lộc vừng rồi. Hà Nội vỡ oà mùa hoa giấy. Ngẩng đầu lên là thấy một trời hoa rực rỡ. Sau này em có đi đâu thì điều em nhớ về cái xứ Hà Thành này có lẽ là những mùa hoa.
Lộc vừng đẹp nhất khi nào anh biết không?
Là vào một buổi sáng mùa hè, sau một đêm mưa. Cái không khí ẩm ướt mát mẻ của một buổi sớm tinh sương hoà cùng mùi hoa ngọt.
Anh sẽ thấy lòng mình nhẹ nhàng mà quặn thắt.
Em không biết tới khi nào anh mới tìm thấy em, hoặc giả là anh đã tìm thấy em rồi nhưng em vẫn còn đang rối bời trong những đúng và sai của cuộc đời này nên chưa kịp thấy anh. Em tệ nhỉ? Nhưng quả thật là cô bé của anh vẫn chưa đủ can đảm để bước vào một mối quan hệ khác. Em cũng thử mở lòng mình hơn, em vẫn vui tươi, nhưng em chưa muốn nghiêm túc yêu thương trong mối quan hệ nào cả. Thế đấy. Nên em mong là anh của em đừng xuất hiện lúc này
Người ta luôn cho mình là người tổn thương, là người thiệt thòi. Vì như thế người ta dễ tha thứ cho những lỗi lầm của mình.
Em không cho là mình thiệt thòi, vì em cảm thấy những thứ đến với em đều là những thứ tốt nhất, hoặc giả là những thứ tốt nhất đối với em, những thứ đã qua đều là những thứ cần phải đến, để có được em ngày hôm nay.
Em vẫn lang thang, không rõ đích đến của mình trong cuộc đời này. 24 tuổi. Cái tuổi mà chúng bạn đã dần ổn định, thậm chí còn dựng vợ gả chồng sinh con rồi, thì em vẫn đang loay hoay cãi lộn với thằng Khôi, cà khịa với thằng Bắp (Bắp là em Khôi ^^~), lăn quay ăn vạ đòi mẹ bổ hoa quả cho ăn.
Em biết em phải tốt thì mới gặp được người tốt. Nhưng mà em chẳng biết phải làm sao...