Chưa bao giờ em muốn xoá sổ cuộc đời mình như bây giờ. Chưa bao giờ.
Nhưng em không dám.
Đáng sợ nhất khi anh uống không phải là anh say, mà là anh không đủ say. Anh trơ trọi giữa cái cuộc đời này với sự yếu đuối. Đủ mệt mỏi để anh muốn mình chết đi, nhưng vẫn đủ tỉnh táo để biết rằng bản thân anh còn không có quyền chết
Nếu em chưa hề xuất hiện, mọi thứ sẽ thật tốt đẹp. Giá như em chưa từng tốn oxi của thế giới này, gia đình đã không mệt mỏi. Bảy năm cũng không tốn quá nhiều thời gian. Những cậu trai khác cũng không cần bận lòng. Và anh, cũng không đi sai bước.
Nói chết dễ thì thật dễ, bước lên cửa sổ, buông mình một cái nhẹ tênh. Thế đã đủ kết thúc một cuộc đời.
Em mang trên mình gánh nặng làm cả thế giới này mệt mỏi, làm thế nào cũng không dứt nổi gánh nặng đó. Trong nỗi cô đơn quằn quại. Em nhớ. Nhớ những kỷ niệm đẹp, nhớ mọi người đối xử tốt với em.
Gia đình kiên nhẫn với mọi lỗi lầm, sẵn sàng ôm em vào lòng mọi lúc. Vậy sao em lại cứ luôn phải gồng mình lên?
Bạn bè em nhiều, cũng yêu thương em.
Những cậu trai thích em thì lúc nào cũng dịu dàng, sẵn sàng che chở.
Bảy Năm, ngoài sự gia trưởng và cố chấp, thì luôn là chàng trai làm người ta cảm thấy an yên, thực sự là một chàng trai đơn thuần, đáng được yêu mến. Đến giờ, khi chẳng là gì của nhau, em vẫn thầm cảm phục. Thật tuyệt khi em có thể gắn bó với anh lâu như vậy, được anh yêu thương nhiều như vậy. Bất chấp mọi thứ để bảo vệ em. Cảm ơn, thực lòng em cảm kích. Rất cảm kích. Nếu có thể thì em rất muốn được gặp lại, ôm anh một cái thật lâu, và nói cảm ơn anh vì tất cả, cũng xin lỗi vì đã tốn thời gian vì em như thế. Em không hối hận khi yêu anh, cả thời gian đơn thuần, trong trẻo nhất em dành cho anh. Nếu cho em làm lại, em vẫn chọn yêu anh, vẫn là cô gái nhỏ trong lòng anh.
Và Rùa. Ừ. Anh là gì trong cuộc đời em? Anh xuất hiện trong nỗi cô đơn cùng cực của em. Nhớ đêm ở tầng 8 không? Nhớ những đêm chẳng đứa này thì đứa kia chờ nhau? Nhớ những lần anh lén lút theo em trên cả đoạn đường? Anh xuất hiện trong lúc em đáng thương nhất, rồi lại là người làm em trở thành kẻ đáng thương nhất: Muốn khóc không được, cười cũng không xong.
Nếu đột ngột em biến mất, thì sao? Sẽ còn ai đau lòng? Sẽ còn ai luyến tiếc? Sẽ có những ai xuất hiện để tiễn em thêm một đoạn?
Thế gian này nhiều người lắm. Kẻ khóc người cười rồi cùng đi qua đời nhau chóng vánh thôi.
Một cái buông mình cho một cuộc đời thật mảnh.
Em không dám chết đâu. Còn chẳng có quyền mà chết