- Hôm nay nghe Ú nức nở với mẹ, thấy thương.
Bình thường mẹ vẫn là người hiểu Ú nhất, thông cảm cho Ú nhất.
Bình thường mẹ vẫn thường tìm cách bênh vực Ú, vì vốn dĩ trong nhưng lần xích mích của 2 chị em, mình toàn sai :p
Lần này không.
Nghe Ú nghẹn ngào: "Mọi người không hiểu cho con lại còn trách con thay đổi", lòng nhói một cái. Ừ, biết Ú mệt mỏi với công việc, về tới "nhà" lại không phải là chỗ có thể vô tư thoải mái nghỉ ngơi, muốn làm gì thì làm, lại càng mệt mỏi.
Nhưng Ú khác xưa. Nghe Ú bảo mẹ: "Ai chẳng phải khác", giật mình nhận ra, ừ, đúng thật, ai rồi cũng phải khác. Chỉ là mình cố chấp cứ muốn giữ chị gái của riêng mình. Đến khi Ú lấy chồng, bước vào một mối quan hệ phức tạp hơn, có nhiều việc phải lo hơn, đâu thể mãi gắn bó với gia đình cũ như trước. Tim Ú giờ cũng chia làm 2 nửa, ấy là lẽ dĩ nhiên. Chỉ có những đứa cố chấp như mình là không hiểu. Nhưng khác, nhưng thay đổi, từng bước một xa hơn, chẳng còn gần gũi như trước nữa. Nếu đấy là việc trong nhà chỉ có thể có 1 đứa gần gũi với bố mẹ, thì mình xin là cái đứa mất nết lông bông bị mẹ mắng suốt ngày bị mẹ mắng vì tội vô tâm vô tính. Đừng để khi mình bắt đầu tiến gần hơn với gia đình thì Ú lại rời xa. Thà là Ú gần gũi hơn với gia đình, vì ít thì Ú vẫn giỏi việc đó hơn.
Nhưng viết đến đây thì thấy bất khả thi rồi :p
Ai cũng có cuộc sống riêng. Còn bao lo toan phía trước.
Ích kỉ. Vốn dĩ vẫn là ích kỉ. Lại còn cố chấp cứng đầu.