*nhật kí hậu đám cưới của chị*
(Thực ra là vài dòng lan man về những kỉ niệm rất nhỏ giữa 2 chị em mà tự nhiên cái đầu não cá của mình nhớ đến)
Mệt, rất mệt sau đám cưới, cơ thể rã rời, và cho phép mình thành một con sâu ngủ. Ngủ từ 7h tối hôm trước đến gần 8h sáng hôm sau, dậy, làm được tí chút, dọn dẹp được một tẹo, rồi ăn, rồi lại ngủ đến 4 rưỡi chiều.
Nhớ hồi xưa con chuột tha con mèo, cái bà ấy toàn cho mình bay qua tường sang nhà hàng xóm =.= Tưởng tượng cái cảnh 2 đứa con gái loắt choắt, mỗi đứa đứng một bên tường, và trên tường là một đứa đang được cuộn tròn như quả bóng (là mình đây =.=) mà hãi. bảo sao giờ mình cứ bay nhảy như siêu nhân @@ Cứ như thế, Ú vất vả vì mình từ bé
Nhớ hồi xưa mình bị đánh, ú cứ lao ra giằng gậy của mẹ, rồi che cho em, 2 chị em ôm nhau mà khóc, làm mẹ cũng cứ thế khóc theo...
Nhớ đợt chui vào nhà bóng ở Bách thú, mình nhảy cái ùm, không ngờ cái nhà bóng nó sâu đến thế, mãi không ngoi lên được, sợ phát khóc, cứ chuẩn bị ngoi lên lại dẫm vào quả bóng, lại trượt. May sao Ú tóm được lôi lên...
Nhớ cái lúc 2 đứa nằm trên ghế, đạp nhau, cười nắc nẻ, một gầy một béo, bố nhìn thấy chỉ biết lắc đầu...
Nhớ lúc ngái ngủ, bị Ú tóm cổ lôi dậy, cứ mềm như cọng bún. Vậy mà Ú vẫn mặc quần áo cho được, thế mới tài!
Nhớ lúc ngồi im re cho Ú tết tóc để đi diễn văn nghệ, thời ấy xa quá rồi
Nhớ những khi 2 chị em cãi nhau, rồi bà già đó đánh cả mình. Nhưng lạ một nỗi, chị đánh em, em chưa khóc, chị đã khóc rồi, cái mắt đỏ hoe đó.. Cứ đánh là lại: "Mày có biết mẹ khổ thế nào không? Mày có biết là mẹ với chị lo cho mày thế nào không?" Rồi cứ thế mà khóc...
Nhớ cái đợt tết thật lạnh, 2 chị em đi chơi tận Ân Thi, về rét căm căm, ôm nhau thật chặt.
Nhớ hồi giận dỗi gì, đi từ trên Hà Nội về, Ú tức với mình đến phát khóc, nhưng thấy em không mong khẩu trang, vẫn dừng xe mua một cái, đeo cho mình cẩn thận rồi mới yên tâm.
Nhớ những lúc đùn đẩy nhau buông màn, hồi chưa có màn khung, một đứa mắc màn, một đứa chui vào trong đá 4 phát cho cái màn nó bao 4 góc, thế là xong. Ấy vậy mà tranh nhau bằng được.
Suy cho cùng, Ú là người đánh mình nhiều nhất trong nhà
Mắng mình nhiều nhất trong nhà
Nhưng cũng là người hiểu mình nhất, chăm lo cho mình nhất
Hôm trước, nhìn Ú thật xinh trong bộ váy cô dâu, tự nhiên ứa nước mắt... Ừ, người con gái chăm sóc mình từ nhỏ đến giờ, chấp nhận thiệt thòi, chấp nhận hi sinh, nhưng tuyệt đối không muốn mình tổn thương, người con gái lo cho mình từ quần áo đến đầu tóc, thậm chí cái móng tay móng chân, giờ sang nhà một người khác, yêu thương cho mình cũng phải san sẻ cho một người khác. Hơi ích kỉ một chút, nhưng mình muốn níu lại, dù biết là không thể mà cũng không nên. Số Ú vất vả, lại hay lo cho người khác, ngốc quá!
Đã cố không cho Ú nhìn thấy mình khóc, nhưng vẫn không thể kìm, Ú cũng khóc... Ừ, một bước ngoặt lớn trong cuộc đời, mọi thứ sẽ khác đi, em mong, và em tin chị sẽ hạnh phúc, chị gái
Chưa bao giờ em nói điều này trước mặt chị, nhưng thực sự, em yêu chị rất nhiều!
Xin lỗi chị vì những gì em đã làm, những điều làm chị và mẹ, 2 người phụ nữ quan trọng nhất đời em, phải mệt mỏi và buồn phiền. Cũng cảm ơn chị vì đã xuất hiện trong cuộc đời em, luôn quan tâm, lo lắng cho em trong suốt 19 năm qua, 19 năm đẹp nhất đời em
Em mạnh mẽ mà, em sẽ tự lo được, để theo đúng như lời ông hay bà thầy bói gì đó nói, bố mẹ sẽ được nhờ em
Mong chị hạnh phúc! Em yêu chị!