Nhật ký của Kuro

19/01/2020

Những ngày giáp Tết.
Hôm nay là cuối ngày 25 âm.

Cả nhà mình ốm và thực sự thì mình không còn tâm trạng sắm Tết nữa.
Tết càng lớn càng buồn.
Ra Tết lại phải chuẩn bị nộp 1 đống tiền để đi quân sự và học kì 2.
Thực sự nhiều khi mình muốn từ bỏ quá. Mình sợ, sợ mình nếu không gánh nổi nữa thì nó sẽ ra cái dạng gì, rồi nếu ra trường không có việc thì sẽ sao, rồi có khi còn ra trường muộn hay thậm chí là không ra được trường nữa.
Sắp lớn thêm rồi nhưng mình vẫn cứ mông lung quá, mình sợ hãi cuộc đời và sợ hãi con người, mình cũng sợ chính bản thân mình sẽ gục ngã, mình sợ rất nhiều thứ, và càng ngày mình càng thu hẹp thế giới của mình lại.
Mình cũng sợ mỗi lần về nhà nữa. Đối với bố mẹ và người nhà nghĩ mình đi học xa rồi lo lắng cũng khiến mình cảm thấy... uhm... tủi thân.
Một thân một mình ở đất thủ đô với những con người xa lạ thật sự nhớ nhà.
Nhưng chính vì thế mình mới chọn đi xa. Nếu như mình học ở quê mình chắc chắn sẽ không có những cảm xúc này và có khi còn chán nhà nữa. Mình không hối hận về quyết định của mình, mình chỉ sợ mình làm không tốt, mình không đáp ứng được kỳ vọng của bố mẹ. Mình sợ, thật sự rất sợ.
Thôi dong dài nấy thôi hôm sau kể khổ tiếp =))))
 
24/01/2020

30 Tết
23:23
Còn ít nữa là Giao Thừa.

Mình thường không ra ngoài vào đêm Giao thừa, một phần là không được đi, một phần là không muốn đi, cái khoảnh khắc chuyển giao năm cũ sang năm mới mình muốn cảm nhận với những người thân của mình.

Chuẩn bị tạm biệt năm cũ, tạm biệt những nỗi buồn và những gì không may mắn, chào đón một năm mới trưởng thành hơn, vui tươi hơn, hạnh phúc hơn nhé!
Chúc mọi người năm mới an khang thịnh vượng, vạn sự như ý, khỏe mạnh bình an. <3

Chúc Kuro của tớ năm mới sống tốt nhé, bạn nhỏ à cố lên. :3
 
02/02/2020

Ừm, thực ra cũng chẳng có gì, chỉ thấy hôm nay là một ngày khá đặc biệt, muốn lưu lại một chút, dù sao cũng là chủ nhật.

Cái dãy 02022020 nhìn nó buồn cười ghia =)) trời hôm nay cũng khá đẹp, kể mà đi ra ngoài làm gì đó và mua một quyển sách thì thật là thích :3
 
07/02/2020

Thi thoảng mình xem mấy cái vid về mấy chú chó là mình lại không nhịn được mà khóc.

Buổi sáng hôm Capi nhà mình đi, mình thậm chí còn không thể nhìn thấy thằng nhỏ. Đến khi mẹ quay vào ôm mình bảo Capi lạc mất rồi, mình vẫn không tin, cố chấp quay đầu vào trong chăn nhâm mắt bảo là mơ thôi, thằng nhỏ chỉ là chạy xa một chút sẽ về, nhưng không, thằng nhỏ mãi vẫn không về.

Thằng bé ngoan lắm, bảo nằm ngồi gì cũng có thể làm, tối hôm trước mình còn nghĩ tháng sau giáng sinh sẽ mua cho thằng bé 1 gói bim him rồi mình với nó sẽ ngồi ăn dâu tây.
Nhưng mà người tính chẳng bằng trời tính, nhỉ.
Hồi đó mìn cũng từng nghĩ đến ngày Capi rồi sẽ phải rời xa mình, nhưng lại không nghĩ Capi đi theo cách như vậy.

Capi a~~ tôi nhớ em lắm đó, đêm nay lại khóc rồi, chẳng có ai rúc đầu vào chân tôi an ủi cả, có đồ ăn ngon cũng chẳng còn em mà để dành lén bố mẹ a.
 
20/03/2020

Hôm nay tự dưng nhớ về mấy chuyện lúc nhỏ.

Mẹ bảo mình là một đứa khá là tự lập từ bé, không giống anh trai với thằng cháu cứ đòi người bên cạnh, mẹ bảo chỉ cần mở TV chương trình mình thích thì mình có thể ở nhà cả ngày cho mọi người đi làm và đi chợ.
Chắc từ nhỏ mình đã không thích loài người rồi :))

Hồi nhỏ ở nhà chủ yếu là với bác và anh trai, bố đi làm về toàn lúc mình ngủ rồi nên mình không quan tâm lắm, có đợt hè nhàm chán anh trai làm cho cái diều bằng túi nilon, hồi đó sân nhà còn rộng, 2 anh em chơi cả 1 buổi chiều đến rách cả cái túi, cười ha hả rồi vác mặt lấm lem vào ăn cơm xong ôm nhau đi ngủ.

Lên mẫu giáo, ngày đầu tiên đi học, mẹ bảo anh trai thì cả ngày ngồi trong lớp nhưng cứ ngó đầu ra ngoài cửa sổ xem mẹ có còn đó không, mẹ mà nấp đi một chút là anh sẽ khóc toáng lên, phải mất 1 thời gian anh trai mình mới đến trường 1 mình được.
Mẹ bảo còn mình thì lúc mẹ lai ra trường xong mình cứ bảo mẹ đi về đi, đi về đi làm đi, con ở 1 mình được, lát về mẹ đón con. Mình thì chả nhớ những chuyện này lắm, nhưng mình nghĩ đợt đấy mình cố tỏ ra như vậy thôi, dù sao cũng mới 4 tuổi mà =))

Lên cấp 1 có một lần 2 anh em sốt cao, anh trai sốt gần 42 độ, bị lên cơn co giật, mình thì hơn 40 độ, nằm cứ lịm đi, cũng may sau đợt đó 2 anh em không làm sao cả. Hồi đó ở viện nửa đêm tỉnh dậy thấy mẹ ngồi quạt cho 2 anh em rồi lén lau lau nước mắt, mình cũng khóc theo, mẹ tưởng mình đau thế là vội vội vàng vàng xoa lưng rồi dỗ mình ngủ, mình lại mệt quá thiếp đi.
Còn nhớ hồi đó bệnh viện chưa có to và đẹp như bây giờ, 2 anh em mình ở 1 căn phòng khu nhà cấp bốn ẩm thấp và chật chội của bệnh viện thành phố, mùa hè nữa nên nóng và nhiều muỗi, 2 anh em cứ nửa tỉnh nửa mê, cả ngày chỉ có ngủ dậy, tiêm, ăn, uống thuốc, ăn, tiêm, truyền, thuốc, rồi lại ngủ. Ròng rã hơn 1 tháng trời, nghĩ lại cũng thật kinh dị quá đi...
Trước khi lên cấp 2 thì mình rất sợ tiêm, cả cái tuổi thơ của mình luôn gắn liền với bệnh viện, thật là sợ hãi, cứ mỗi sáng mở mắt ra chưa kịp ăn sáng đã thấy cô y tá đẩy thùng thuốc toàn kim tiêm vào làm mình khóc toáng lên, anh trai mình toàn phải vỗ vỗ đầu ôm ôm bảo bác sĩ tiêm em nhẹ đó, anh còn bầm tím hết cả tay này, thế là mình cũng nín được 1 chút.
Đến khi xuất viện về nhà được bơ nấu cho 2 anh em 1 nồi cháo cật, 2 đứa đều ghét cháo vl nhưng bát cháo hôm xuất viện đó lại ăn không còn một hạt, không biết là do cháo ngon hay là do lâu lắm rồi không ăn cái gì ra hồn.

Lớn thêm 1 chút thì anh mình đi làm xa, có 1 đợt hè ở nhà mình sốt đến 39 độ 5, nhắn tin vào cho anh trai, ổng còn chưa tan làm đã gọi điện về cho mẹ bảo đưa em đi bệnh viện, sau đó nhắn tin lại cho mình hỏi sao sốt cao thế, uống nước vào, đợi tí rồi mẹ về, không sao hết, ngủ 1 giấc đi.

Lớn thêm chút nữa thì anh về nhà làm, đợt đấy bố mẹ không có nhà, 2 anh em ở nhà với bác, đợt đấy là cuối cấp 2, mình lại sốt đến gần 39 độ, ổng nghỉ làm 1 ngày ở nhà chăm mình thế nào lại lây rồi ổng lại sốt hơn 39 độ, sốt cao hơn mình, thế là bố mẹ chạy về vừa lúc lại mang ổng đi viện, còn mình thì ở nhà ¯\_(ツ)_/¯

Cho đến tận bây giờ, bố mẹ vẫn bảo tính cách 2 anh em trái ngược nhau. Bố luôn bảo anh trai mình sống tình cảm hơn mình, ảnh dễ bị phụ thuộc, còn mình thì độc lập nhưng nhiều khi vô cảm quá, bố cứ thấy mình thế nào ấy. Thế nào được nhỉ, mình không thích con người, mình luôn cảm thấy mình sống đến tận bây giờ đã là cố gắng lắm rồi đấy.

Hầy, định kể 1 chút chuyện vui mà kể ra lại toàn chuyện không vui lắm, thôi thì nhớ được cái gì thì kể ra cái đó, mình không chắc mình nhớ được những cái này đến khi nào, kể ra sau có cái đọc lại cũng vui :3
 
12/04/2020

Tháng Tư rồi, sắp sinh nhật mình rồi.

Từ hồi chuẩn bị 18 tuổi là mình chả còn thiết tha mấy cái tổ chức sinh nhật nữa luôn, năm nào cũng mua 1 cái bánh chanh về tự gặm được 1/4 rồi bỏ tủ, ngày hôm sau còn chả thèm lấy ra ăn lại, để 3 ngày thì hết hạn luôn.

Thực ra thì mình định lần này chơi lớn một chút :)) vì sắp 19 rồi, cái tuổi cuối cùng của 'teenagers' rồi =)) xong Bùmmmmm, dịch đến, thôi pái pai luon~

Mình chẳng nhớ lần cuối cùng minh tổ chức sinh nhật là lúc nào nữa, lớp 6 chăng..? Cũng được 8 năm rồi, hình như vậy, không nhớ nổi.

Mình thích bánh chanh nhưng ăn một mình cũng phát ngấy rồi. Còn nhớ sinh nhật năm ngoái mang bánh về, buổi tối mở ra chụp vài cái ảnh, cắt ra mời không ai ăn, mẹ còn bảo có 1 mình cũng mua cái bánh rõ to, trong khi mình mua cái nhỏ nhất.

Thực ra thì, sinh nhật năm ngoái không mấy vui vẻ. Bánh ăn 1 mình, buổi sáng đầu tiên sau ngày sinh nhật cả nhà đi chơi còn mình ở nhà ăn mì.
Năm ngoái mình sống mà cứ như kiểu sống cho có ấy, mặc dù mình cố suy nghĩ tích cực rồi nhưng mấy cái suy nghĩ vớ vẩn không buông tha cho mình, ngay sau ngày sinh nhật mình đã stress, thực sự vượt qua được sinh nhật năm ngoái cũng thấy phục mình lắm.

Năm nay có dịch nên chả biết có đi mua bánh kem được không nữa, mà mua về k ai ăn cũng phí lắm.
Thôi kệ, tới đâu thì tới vậy.
 
25/04/2020

Nhanh thật.
Mai là sinh nhật mình rồi.

Ngày cuối cùng của tuổi 18 không mấy vui vẻ, thật sự tuổi 18 của mình kiểu gì ấy, cứ lông ba lông bông với một đống chuyện không đâu, ngày cuối cùng vẫn không tha nữa :((

Dự định chiều nay đi ra ngoài mua ít đồ mà cuối cùng đau bụng quá phải nằm bẹp ở nhà, ngủ một giấc xem có đỡ không để lượn ra ngoài chút, hết cách li rồi cũng phải tự thưởng cho mình cái gì đó chứ nhỉ.

Mình muốn thay pin dây đèn, muốn dán thêm sao lên phòng, lắp lại cái đèn chiếu vũ trụ và mua tặng mình một chút quà, sinh nhật năm nào mình cũng tự mua nhiều quà zl á =))
Mình cũng muốn ngủ nữa, mấy hôm nay mình ngủ hơi nhiều, mình cũng đi ngủ sớm hơn rồi, nhưng mình vẫn buồn ngủ cả ngày =)) chả hiểu sao =))

ỌvO thôi đi ngủ một chút cho đỡ đau bụng rồi tính tiếp dị, không muốn ăn cơm, lát dậy sẽ ăn sau.
 
03/02/2021

Quên tịt mất Ksv mãi đến khi đọc tus của Min bảo anh Sun đổi giao diện rồi nên lại bật máy mò lên một tí.

Sắp tết rồi, nhanh thật.

2020 là một năm không mấy dễ chịu đối với mình, đến những người mình tin tưởng cũng làm mình thất vọng cực độ, làm mình chỉ muốn tránh cả thế giới rồi chui vào tổ kén nhỏ của mình.
Mình có một trăn trở từ tận cuối 2019 và mình không dám nói với ai vì mình cũng lo là mình nghĩ nhiều, sự thật chắc chắn không phải vậy. Nhưng không, điều xảy ra còn vượt quá những gì mình tưởng tượng.
Mặc dù là chuyện người nhà nhưng cũng chả dám nói hết cho bố mẹ đến khi mọi chuyện vỡ lỡ. Mình vẫn muốn giữ lại một chút tự trọng và cho người đó một cơ hội. Mong là vậy, mong người ta đừng phụ chút hy vọng vào máu mủ tình thâm của mình.

Mỗi lần lo lắng nhiều mình lại đau dạ dày.
Năm nay trào ngược dạ dày hơi nhiều, đến mức uống nước không cũng nôn đắng cả họng. Dạ dày của mình qua mỗi năm lại tệ đi một chút, thuốc dạ dày và bác sĩ cũng bất lực với mình luôn rồi =))
Tóc bạc của mình lại nhiều hơn rồi.
Mình cũng không muốn nghĩ nhiều đâu á nhưng mình không sửa được cái tính này. Mỗi lần có chuyện gì là mình lại hay nghĩ đến mấy khả năng tiêu cực vcl xong rồi lại đau dạ dày không ăn được gì mà lại còn nôn hết ra.

Thôi thì tuổi 19 mình mong chờ không có gì đặc biệt nổi trội, chút hy vọng cuối cùng của tuổi teen này mình dồn hết vào đầu 2021 vậy.
2021, plz take care of me <3
 
26/04/2021

Hôm nay sinh nhật mình.
Mình 20 rồi.
Nhanh thật... À, nhanh thật. Lại cái câu này, hầu như lúc nào viết nhật ký mình cũng nói câu này hết =))

Năm nay mưa to quá, dự định của mình đổ bể cả. Mình chưa kịp đi đâu cũng chưa kịp làm gì, ở nhà bức bối quá.
Mình muốn đi xem phim, muốn đi cà phê, muốn đi mua sách mua truyện mua đồ dùng học tập. Mặc dù bây giờ mình viết không nhiều như thời học cấp 3, nhưng mình rất thích làm màu :)) ừ cái kiểu viết nhiều màu mực á, cũng không hẳn nhiều lắm nhưng mình hay phân ra cho dễ nhìn để ôn tập. À mà văn vẻ thế thôi chứ có lúc nào mình ôn tập đâu =))))))) làm màu à chính á mà :))

Hầu như sinh nhật mình năm nào cũng mưa cả, mưa như trút nước luôn. Cũng có năm không mưa, ừm...ý mình là không mưa vào cái lúc mình đi chơi, chứ về thì mình vẫn ướt :)) với cả trời hay tạnh đôi chút để mình còn ra ngoài bay nhảy, năm nay thì mình chưa thấy phút nào dừng :) còn mất điện nữa chời ơi huhuhu :((

Thế thôi, khởi đầu tuổi 20 có vẻ không suôn sẻ cho lắm, cơ mà, vạn sự khởi đầu nan, nhỉ, vẫn cứ cố gắng vậy.
Thôi thì sang tuổi mới chúc bản thân mạnh khỏe hơn ? đúng dị, sức khỏe là trên hết, học hành cũng ổn định hơn, và bình an may mắn, số luck của mình khá ổn =)) okeeeeeeee
 
11/07/2021

Sắp 12h đêm cmnr.

Lúc nãy bố mình ngủ mơ có lầm bầm nhắc mình phải giữ ấm chân khi ngủ.
Không được để chân lạnh, gam bàn chân là phải luôn được giữ ấm, mùa đông thì thoa dầu, mùa hè thì không được để quạt phả vào chân, lạnh gam bàn chân là dễ ốm nhất.

Nhưng mình là đứa ngược đời.

Mình là đứa có thân nhiệt cao hơn người bình thường một chút, vì thế mùa đông người mình khá nhanh ấm, nên mọi người rất thích ôm mình, như túi sưởi di động vậy.
Nhưng mùa hè thì nóng vcl.
Bữa mình mới chạm mu bàn tay vào tay mẹ thôi, mu bàn tay chứ không phải lòng bàn tay đâu nhá, mà mẹ đã bảo mình sao người nóng thế rồi :( trong khi mình vừa rửa bát xong....
Đứng gần mình cũng thấy nóng rồi ý huhu nên mùa hè mình không chạm được vào ai...

Đấy, xong khổ cái nữa là mình hay nóng cả chân nữa :((
Từ nhỏ mình đã thích chĩa quạt vào chân, đầu mình có thể hơi nóng 1 chút, nhưng mình vẫn chịu được, mỗi cái chân mình luôn cảm thấy nóng, xong bố mẹ cứ phải canh lúc mình ngủ say rồi đổi quạt lại cho mình, chời qơi...

Thực ra lớn rồi mình không để quant chĩa thẳng vào chân nữa mà để hơi xéo xéo và đắp chăn ở bụng, nhưng mình vẫn thò ít chân ra ngoài để đỡ nóng...
Hồi nhỏ cũng sợ ma bắt chân lắm, giờ đỡ sợ hơn xíu ròi, vẫn sợ nhưng mà sợ dl hơn...

Hoi, buồn ngủ ròi viết lung tung nấy hoi, định kể 1cái khác mà mở app ra lại viết cái khác, thôi thì hôm sau quay lại nếu còn nhớ mình định viết cái gì thì sẽ viết vậy hêhee
 
01/01/2022

Nhanh thật đấy.
Hôm qua mình định mò lên viết rồi mà lại ngủ quên, hôm nay mới lên than thở vài dòng.

Hình như năm nào mình cũng dùng từ nhanh thật đấy để mở lời ấy nhỉ =)))) cảm giác ngoài từ đó ra chẳng còn từ gì để diễn tả nữa ấy =))))

Ừm, 2021 là một năm khá tệ đối với mình. Mình bị ốm từ cuối 2020, ngốn của bố mẹ khá là nhiều tiền để đổi lại một cơ thể không khỏe hơn là bao.

Thật ra mình không quan trọng Tết Dương lịch lắm, hầu như năm nào mình cũng dùng khoảng thời gian này để ôn lại kỷ niệm, cho đến tầm 30 Tết. Nhưng thật sự thì năm nay mình không có nhiều kỷ niệm, đọng lại trong mình thì buồn nhiều hơn là vui.

Mình và gia đình hay bất đồng quan điểm. Ừ thì, nhà mình cũng không ai còn trẻ nữa, nhưng mình còn trẻ, và họ không dễ dàng chấp nhận tư duy của thời đại bọn mình. Ý mình là, mình cũng không làm gì quá quắt, mình chỉ muốn mọi người đừng nghĩ về 'bọn trẻ thời nay' như một thứ tiêu cực của xã hội. Mặc dù mình cũng là đứa tiêu cực thật, nhưng cứ áp đặt tư duy của thời đại cũ cho thế hệ bây giờ không phải là một điều tốt. Giữ gìn và phát huy truyền thống là rất tốt, nhưng không phải là cứng nhắc và cổ hủ.
Thật ra đôi khi mình theo kiểu nửa nạc nửa mỡ, nói đúng hơn mình là đứa tiêu chuẩn kép ấy :)) hoặc rõ ràng hơn thì mình là một đứa khá ích kỷ, nên mình mong rằng mình sẽ sống vì bản thân nhiều hơn là sống cho người khác.

Cái kế hoạch chết của mình không biết có thể thực hiện được không, bởi vì bây giờ mình vẫn đang mông lung quá.
Chắc mình sẽ đi đăng ký hiến tạng vào một ngày nào đó, ít ra cái chết của mình sẽ không vô nghĩa, hoặc để mình cảm thất bớt tội lỗi hơn.

Oke. Chuyển qua chuyện vui đi.
Năm nay là năm đầu tiên mình đăng kí tham gia Secret Santa 2021, vì năm 2020 mình ngủ quên nhỡ cmn giờ mở link đăng kí form =))
Lâu lắm rồi mình mới tự tay chuẩn bị quà và gói quà, hồi hộp và háo hức kinh khủng.

Nếu bạn hỏi vì sao mình thích tặng quà nhưng lại không hay tặng quà, thì mình chỉ muốn tặng cho những người biết trân trọng và làm món quà trở nên ý nghĩa thôi, đặc biệt là với đồ handmade. Những món quà mình tặng đều mang một ý nghĩa riêng, và chắc chắn nó có liên kết với mình, nên mình mong họ có thể giữ món quà cẩn thận để mỗi khi nhìn thấy, họ sẽ nghĩ đến mình.
Nhưng không phải ai cũng làm được điều này. Nếu mình cảm thấy món quà của mình không được trân trọng, mình sẽ không tặng nữa.

Thật ra mình là kiểu người bên ngoài khá là khô khan ý =)) mình không thích biểu lộ cảm xúc nhiều, nó khiến mình như bị nhìn thấu, và mình không thích cảm giác đó. Nên mình chuẩn bị quà ý nghĩa hay bị nói là sến súa =))))) nên mình hay tặng những người mình quý thôi. Kể cả những kèo hẹn nhau đi ăn uống vui chơi gì đó, thân thiết mình mới đi ấy, chứ thường mình lười lắm.

À, quay lại thì, mình có 1 chị SB siêu dễ thương, chị giữ lại hết món quà của mình từ phàn vỏ bọc cho đến phần tặng kèm, cái gì chị cũng giữ lại nên mình cảm thấy được yêu thương lắm lắm. Chị còn biết làm bullet cực xinh đẹp với hoa khô và sticker mình tặng, chời qơi xinh đẹp lắm huhuhu mình khóc mất. Mình cảm thấy món quà của mình quá được yêu thương và nâng niu. Năm đầu tham gia mà gặp được SB cực có tâm, 1000000/10 luông.

Còn về quà mình nhận được từ SS thì hơi thấp hơn so với kỳ vọng của mình xíu. Nhưng không sao, với tinh thần cho đi hơn nhận lại, mình vẫn cực kỳ vui với sự kiện lần này. Mình cũng giữ lại rơm và xốp chóng sốc trong hộp quà của SS vì nó xinh quá, còn đống sticker được tặng cũng rất cute, nói chung cũm vui. Bọn mình còn nhắn tin cho nhau nữa nên lời hỏi han của bạn ý cũng là một món quà cho mình, 100/10, 90đ là từ lời chúc của bạn ý nha =))

Năm nay không có nhiều kỷ niệm lắm nên viết nấy thôi vậy, để dành gần tết âm nghĩ ra được cái gì thì viết tiếp, còn giờ mình đi ngủ đây :3 pái paiii
 
26/04/2021

Hôm nay sinh nhật mình.
Mình 20 rồi.
Nhanh thật... À, nhanh thật. Lại cái câu này, hầu như lúc nào viết nhật ký mình cũng nói câu này hết =))

Năm nay mưa to quá, dự định của mình đổ bể cả. Mình chưa kịp đi đâu cũng chưa kịp làm gì, ở nhà bức bối quá.
Mình muốn đi xem phim, muốn đi cà phê, muốn đi mua sách mua truyện mua đồ dùng học tập. Mặc dù bây giờ mình viết không nhiều như thời học cấp 3, nhưng mình rất thích làm màu :)) ừ cái kiểu viết nhiều màu mực á, cũng không hẳn nhiều lắm nhưng mình hay phân ra cho dễ nhìn để ôn tập. À mà văn vẻ thế thôi chứ có lúc nào mình ôn tập đâu =))))))) làm màu à chính á mà :))

Hầu như sinh nhật mình năm nào cũng mưa cả, mưa như trút nước luôn. Cũng có năm không mưa, ừm...ý mình là không mưa vào cái lúc mình đi chơi, chứ về thì mình vẫn ướt :)) với cả trời hay tạnh đôi chút để mình còn ra ngoài bay nhảy, năm nay thì mình chưa thấy phút nào dừng :) còn mất điện nữa chời ơi huhuhu :((

Thế thôi, khởi đầu tuổi 20 có vẻ không suôn sẻ cho lắm, cơ mà, vạn sự khởi đầu nan, nhỉ, vẫn cứ cố gắng vậy.
Thôi thì sang tuổi mới chúc bản thân mạnh khỏe hơn ? đúng dị, sức khỏe là trên hết, học hành cũng ổn định hơn, và bình an may mắn, số luck của mình khá ổn =)) okeeeeeeee
Lại sắp 21 đến đuýt rồi =)))))
 
29/01/2022

27 Tết.
Năm nay 29 là Giao thừa rồi, nên mình còn 2 ngày để ổn định tâm trạng.

Năm nay mình trầm hơn mọi năm. Mình vẫn chưa vượt được cú sốc tâm lí và tình trạng căng thẳng lo âu của mình tệ hơn. Ít ra thì phổi của mình khỏe hơn nhiều rồi nên cũng an tâm hơn chút, nhưng năm nay mình không vui.
Có một khoảng thời gian sau khi bác mất, mental health của mình tệ dã man. Thực ra bây giờ nếu nhắc về bác thì mình vẫn khóc, mình không biết tại sao nó cứ tự ứa ra như vậy, nhưng mình không kiềm được. Đó là lí do tại sao mình rất ghét việc người khác nhắc đến bác trước mặt mình, còn kể chuyện ngày xưa bác thương mình ra sao. Điều đó làm mình cảm thấy mình là một đứa tồi tệ và vô dụng, nhưng mình không thích khóc trước mặt người khác, nên cuối cùng mình bị bảo là vô cảm.
Sau đấy ít lâu thì mình đỡ hơn một chút, có hôm mình nằm xem fb watch mấy video hài rồi cười, tự nhiên mẹ quay sang nhìn mình rồi bảo:
- Lâu lắm mới thấy con cười. Đấy, cứ phải tươi tỉnh thế chứ, suốt ngày ủ rũ trông thiếu sức sống lắm.

Mình cứ tưởng khoảng thời gian đó không ai để ý đến mình, hóa ra mọi người biết cả, chắc do bình thường mình cũng là đứa nói nhiều trong gđ, 2 năm gần đây đúng là mình chẳng còn thiết tha gì nữa nên mọi người thấy sai sai : )))

Ờm...cũng chẳng có gì đâu, chỉ có lai nhai mấy câu chuyện cũ thôi, sau khi bị phát hiện thì mình đã cố gắng tỏ ra bình thường lại rồi ?

À, còn một chuyện.
Mình cứ tưởng chuyện của người lớn sẽ không ảnh hưởng đến trẻ con, rằng nếu người trong nhà có xích mích thì các anh chị em họ của mình vẫn có thể đối tốt với nhau như trước.
Nhưng hóa ra chỉ có mỗi mình nghĩ vậy thôi : )))))

Hôm nay đi gửi tết ở quê mới thấy người anh họ từng thân không chào đón mình, cảm giác kiểu...ừm...hơi quê một chút =))
Nó như thể là những ký ức vui vẻ ngày trước của mấy anh em hình như chỉ có mình mình giữ, mình mình cảm nhận, mình mình trân trọng. Phận em út cũng không làm gì ai cả, mình cũng chẳng thích xen vào chuyện cãi nhau của người lớn. Mặc dù cái việc đó chẳng liên quan gì đến mình, nhưng tình anh em của bọn mình vẫn bị ảnh hưởng. Nói chung là mình không thích mâu thuẫn với anh họ, mình cũng đã chào hỏi nhưng không nhận được một nụ cười thậm chí là xã giao nào lại cả, vậy nên mình cũng quyết định dừng lại thôi. Mình yêu quý và trân trọng rất nhiều người, miễn là họ đối xử tốt với mình, thì mình mãi tốt với họ. Nhưng nếu họ đã lật mặt rồi thì mình cũng chẳng rảnh mà xun xoe để dĩ hòa vi quý, gì chứ tự tôn của mình thì cao lắm =)))))

Hầy, kể lể thế thôi, tổng kết lại 1 năm bớt đi mấy người quen rồi, mong rằng năm mới sẽ không có thêm ai nghỉ chơi với mình =)))))) mình buồn lắm đó
 
30/01/2022

28 Tết.
Mai là giao thừa rồi.
Thật ra bây giờ cũng chuẩn bị qua ngày 29, nhưng thôi vẫn tính ngày cũ đi, mình thích thế =)))

Vốn là định đăng story than thở tí, nhưng thôi sắp sang ngày cuối cùng, nên để dành cho những lời chúc tốt đẹp hơn là than phiền lung tung.

Vẫn là chuyện hôm qua viết thôi, nhưng kèm theo tấm ảnh để chắc chắn rằng những kỷ niệm ngày xưa không phải do mình tự nghĩ ra, rằng mình và mọi người đã từng thân thiết đến thế là thật (hoặc ít nhất mình nghĩ là thật)

Hầy, thôi kệ đi.
 

Đính kèm

  • IMG_20220130_233343.jpg
    IMG_20220130_233343.jpg
    91,2 KB · Lượt xem: 0
01/02/2022

Giao thừa.
À, qua mùng 1 rồi, bây giờ là 0h36p.

Mình nỗ lực cả ngày 29, cố gắng tránh đổ bể nhất có thể, mặc dù mắt trái mình nháy liên tục và chân mình vấp ở mọi nơi.
Mình đã an toàn qua ngày 29 Tết.

Nhưng may mắn không mỉm cười với mình, mình vừa làm vỡ cái đĩa 15p trước, có nghĩa là vào ngày mùng 1 Tết.
Không còn gì tệ hơn.
Mình ngồi nhìn chiếc đĩa vỡ trên tay mình. Nó trong suốt, vỡ làm 3, rơi cái "choang" ngay trước mắt mình không kịp đỡ.
Thôi thì, coi như điềm vậy.
Dù sao hạng may mắn của mình cũng là 355 rồi.

Nhưng vẫn hèn mọn xin một chút may mắn còn sót lại, rằng nếu có gì thì làm ơn dằn vặt mình mình là được rồi, đừng ảnh hưởng đến người thân và bạn bè thân thiết của mình, mình sẽ sụp đổ thật đấy.

Vậy thôi, năm nay chắc sẽ có khó khăn, mong rằng mình đủ bản lĩnh để vượt qua. Mình vẫn chưa thể làm được gì cho gia đình mình nên cầu xin bản thân đừng gục ngã sớm.

Mình...
Cũng không biết nói gì nữa cả. Lo lắng không cũng chẳng thể làm gì, thôi thì cũng cố gắng cẩn thận vậy.
 
Ầy, update một chút.

Mình không dám khóc trước mặt mọi người, dù lúc đó hốc mắt mình hơi đỏ rồi, mình có thể cảm nhận được rặng nước mắt mình sắp ứa ra khỏi tuyến lệ.
Nhưng mình kìm được.

Nên giờ mới dám lên phòng nằm khóc một mình.

Thật ra thì mình cũng không phải là đứa mê tín, nhưng mà có thờ có thiêng, có kiêng có lành mà. Đã không kiêng được rồi còn làm loạn lên, gãy mất thôi.

Thôi thì cố gắng tự an ủi bản thân vậyyy
Cố lên nào, sống được đến tầm này rồi thì lo gì chứ.
 
02/02/2022

Mùng 2 Tết

Lúc nãy mình vừa ngủ mơ thấy bác. Bác đẹp lắm, mặc áo dài vàng với đỏ, rút hẳn cái thẻ ngân hàng ra cho mình =))))) hình như là mừng tuổi =))

Nhưng lần này mình tỉnh hơn, nên khi giơ máy lên chụp ảnh thì bác toàn bị nhòe mặt thôi. Lúc đó thì mình biết đấy chỉ là mơ rồi.

Mình vẫn khóc mỗi lần kể chuyện về bác hay có bất cứ thứ gì liên quan đên bác mà mình nhớ được. Mình cứ nghĩ chứng căng thẳng lo âu của mình đỡ hơn rồi, nhưng không, hình như nó còn tệ hơn nữa.

Đến tận bây giờ mình vẫn không thể làm gì cả. Tất cả mọi người đều khuyên rằng mình nên quên đi quá khứ và sống vì tương lai, nhưng mình không làm được. Ít ra thì quá khứ đã tạo ra mình bây giờ, mình chỉ có thể sống để không mắc phải những ngu ngốc của quá khứ thôi chứ không thể trông chờ vào tương lai của mình đâu...ầy dà...
 
Quay lại
Top Bottom