Có những khoảng trống...... ko thể bù đắp được.
Cứ tưởng rằng đã quên đi từ lâu lắm, vậy mà một ngày nhận ra khoảng trống vẫn còn rộng thênh thang........
Tại sao.....?
Tại sao.....?
...............................
Tôi ko muốn lấp đầy khoảng trống một cách nhạt thếch và vô vị như nhiều người đã làm. Tôi muốn giữ lại khoảng trống đó, và cố gắng để trong lòng sẽ ko có quá nhiều khoảng trống như vậy nữa...........
.........khoảng trống sẽ sinh ra khi người ta ko hiểu rõ lí do, hoặc lưu luyến một điều j` đó.............
.................Khoảng trống sẽ được lấp đầy vào một ngày đẹp trời, khi tất cả chúng ta đều đã trải nghiệm cuộc sống và đã đủ lớn để biết cảm thông hơn cho nhau........... Chúng ta sẽ thấy lòng ko còn vương vấn, bận tâm, chúng ta sẽ ngẩng cao đầu nhìn nhau mỉm cười thoải mái............. Hãy biết hi vọng vào những điều tốt đẹp nhé!
----------
Tình cờ gặp lại một người bạn cũ học cùng nhau từ lúc còn nhi đồng thối tai......... chạy đến reo lên, mừng mừng rỡ rỡ hỏi thăm bạn. Nhưng niềm vui chẳng được trọn vẹn........ vì nhận thấy thái độ của người bạn thật lạnh nhạt, hờ hững, thờ ơ, chỉ ậm ừ với tôi rồi quay mặt đi như ko hề quen biết. Tôi shock, vì ngày xưa tôi và cô ấy từng chơi rất thân với nhau. Mặt tôi đỏ ửng, vì những người xung quanh nhìn tôi với ánh mắt hiếu kì, hình như họ nghĩ tôi đang "thấy người sang bắt quàng làm họ".........
Phóng xe ra đường với tâm trạng vui phơi phới. Một cái xe tải lao đến, cố tình lạng vào gần để trêu, cái trò nghịch dại nguy hiểm chết người........ 1 thanh niên, 2 thanh niên, 3 thanh niên..... buông lời suồng sã........ Tâm trạng chuyển dần từ vui phơi phới sang khó chịu.
....................................
Có nhiều lúc ngồi nghĩ mà thấy sao cái xã hội này con người sống với nhau hời hợt thế? Đảng và nhà nước định hướng ra con đường Xã hội chủ nghĩa........ vậy mà người dân sống với nhau theo cá nhân chủ nghĩa thì đúng hơn. Bạn tôi ở nước ngoài nói rằng người nước ngoài sống với nhau "máu lạnh" lắm, mạnh ai nấy lo, tôi thì chưa sống ở đâu ngoài VN bao giờ, nhưng chí ít qua phim ảnh, sách báo.... tôi cũng có thể cảm nhận được rằng người nước ngoài còn biết đến hai từ "lịch sự" trong giao tiếp và quan hệ xã hội. Người VN bây giờ đã sống với nhau bớt tình nghĩa hơn trước rồi, lại còn thiếu văn hoá giao tiếp cộng đồng. Không biết rằng phải đến bao nhiêu lâu nữa thì chúng ta mới có thể chạm đến ngưỡng cửa "văn minh".........?
.......................................
Tôi trân trọng những con người như cô........ Tôi đã được nghe mọi người ca ngợi về cô rất nhiều, từ đồng nghiệp cho đến học sinh....... Đồng nghiệp ai cũng yêu quý cô, học sinh ai cũng thích học giờ của cô, bởi cô là một người sống có tình nghĩa, một nhà giáo hết sức tận tâm, cho dù môn cô dạy ko phải là môn học chính......... Tôi vẫn nhớ, hôm mọi người dự giờ dạy của tôi, một cái giờ dạy mà có nhiều trục trặc và sai sót nhất của tôi từ trước tới giờ..... nhưng sau khi giờ học kết thúc, cô chạy lên đưa cho tôi bức ảnh tôi và cô tình cờ chụp cùng với nhau và nói: "chúc mừng cậu nhé, cậu dạy thế là tốt lắm rồi, tớ tặng cậu bức ảnh hôm khai giảng đây này........". Tự nhiên tôi thấy mình được an ủi, trái tim mình như ấm lại....... Cảm ơn cô, cô lúc nào cũng bình dị và gần gũi như thế, luôn xưng "cậu cậu- tớ tớ" với cháu để xoá bỏ mọi khoảng cách. Cuộc sống này...... cái nghiệp trồng người này.... có được một người như cô thật đáng quý biết bao........!
Tôi luôn muốn được sống thật nhất với mọi người. Vì thế nên tôi thích chơi với những người bạn chân thành, thẳng thắn và hết mình..... Những cuộc gặp gỡ chân thành, cởi mở, hết mình luôn mang đến cho tôi cảm giác thoải mái, dù cho những người đó ko phải là những người bạn thân thiết của mình. Tôi ghét cái kiểu ngồi với nhau mà ko biết nói j`, nói ra toàn những lời khách sáo, sĩ hão, ba hoa, rỗng tuếch..... Những cuộc gặp gỡ như vậy chỉ làm cho tôi và mọi người mệt mỏi thêm. Cảm ơn các bạn, những người luôn sống đầy nhiệt huyết, hết mình trong công việc, chân thành trong các mối quan hệ bạn bè. Tớ thấy đáng phải sống tích cực lắm khi xã hội có những người như các bạn!
Vậy ra...... giữa những vết bẩn đen của xã hội, vẫn còn có những khoảng sáng để sưởi ấm cho trái tim của mỗi chúng ta..... Có lẽ vì vậy mà chúng ta vẫn còn những niềm hi vọng để tồn tại cho đến ngày hôm nay...........