Nhật kí tieu yen tu

Trạng thái
Tác giả đang khóa bình luận
Những bước đi đầu tiên của tuổi 23..........

23 tuổi, với hai bàn tay trắng, với những ngón tay thon dài......... Mọi người bảo tôi có bàn tay đẹp, mọi người cũng bảo đó là bàn tay không phải lao động..............

22 năm sống trong sự bao bọc, che chở của bố mẹ, 22 năm với không ít những quyết định con đường đi sai lầm, với những lần quyết định liều lĩnh......... tất cả đã khiến cho những bước đi chập chững vào đời của tuổi 23 hôm nay đầy bỡ ngỡ...............

Có nhiều lúc tôi cảm thấy mình không còn được sống đúng với bản chất, với suy nghĩ của mình nữa........ Rồi một ngày tôi bỗng chợt giật mình vì tôi đã trở thành người ba phải từ lúc nào không hay....... Tôi vẫn nhớ tôi của ngày xưa là một người cực kì thẳng tính với những lập trường kiên định...........
Những người yêu thương tôi thật lòng có lẽ sẽ ko khó khăn gì để nhận ra sự thay đổi từ tôi...... Nhưng những người như vậy có lẽ chỉ đếm được trên đầu ngón tay..........

...................................

Cuộc sống bây giờ phù hoa quá, cái vỏ bọc mà con người thể hiện ra bên ngoài cũng là một lớp vỏ bọc phù hoa. Tôi ko cần những người bạn hào nhoáng và sang trọng, tôi ko dễ bị tán tỉnh bởi những "chàng" đi xe đẹp, ở nhà đẹp, tôi cũng ko thích những mối quan hệ kiểu như vui thì hết mình lắm, còn khi người khác gặp khó khăn thì dửng dưng; và tôi cũng ko đánh giá tốt về những người khi vui thì ko biết đến ai, còn lúc hoạn nạn khó khăn mới tìm đến tôi, gọi điện cho tôi............... Tôi chỉ thực sự cần những tấm lòng chân thành........ Chỉ thế thôi, nó quá khó sao mọi người........?

"Tấm lòng chân thành, sự chia sẻ thật tâm sẽ là chìa khóa vạn năng, dù cánh cửa đó mấy lớp và kiên cố đến cỡ nào dù chìa khóa đó có thể cũ, hoen rỉ, không bắt mắt, không đèn màu nhấp nháy."


..........Dù sao, dù có thế nào, dù cho bây giờ mỗi đứa một phương và ai cũng có cuộc sống riêng của mình....... Nhưng tôi vẫn luôn tự hào và hạnh phúc vì tôi có những người để thực sự yêu thương và thật lòng yêu thương tôi, mặc dù đó là một con số ít ỏi........ Nhưng chỉ cần thế tôi đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.......
.........................


Một vài thông tin đủ để khiến cho trái tim tôi nhói đau. Tôi vẫn biết mình luôn yếu đuối khi bị tổn thương về tình cảm, ko chỉ riêng chuyện tình yêu, mà còn là những tình cảm khác với gia đình, bè bạn, với những người mà tôi đã từng quý mến và yêu thương........... Đã không ít lần, tôi ước mình có thể bỏ ngoài tai những lời nói khiến mình tổn thương, đã ko ít lần tôi ước mình ko quá nhạy cảm đến như thế............

----------

nói chuyện với mấy em gái vui thiệt.quên hết mấy chuyện linh tinh. thak các em nhìu nha.:KSV@03:

----------

Vẫn là ông. Tiểu Hồ Lô ah. 23t là 23 năm bên cạnh tôi. Nhanh kiếm người iu đi nha bạn thân yêu. :KSV@04:
 
Cuộc sống khiến cho mỗi chúng ta phải thay đổi từng ngày để thích nghi, bản thân mình cũng như vậy. Và âu đó cũng là lẽ tự nhiên........ nhưng hãy thay đổi theo chiều tích cực, thay đổi để mình tốt hơn, vui vẻ hơn, cảm thấy hạnh phúc hơn...... Chứ đừng nên thay đổi để khiến mình xấu đi, buồn bã đi, héo hon đi..........

..............Lý thuyết là như vậy, nhưng thật sự mình cảm thấy tâm hồn mình ngày càng bị mài mòn, ngày càng trơ vơ, ngày càng khô héo.......... Có phải ai lớn lên rồi cũng sẽ có cảm giác đó không? Có phải sự toan tính và nhàm chán của cuộc sống sẽ phát triển theo chiều hướng tăng dần đều ko?

Mưa rồi. Lại là những câu hát quen thuộc văng vẳng bên tai...........

"Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng, ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau........"

Sỏi đá cô đơn ngàn năm rồi cuối cùng cũng vẫn cần có nhau, dựa vào nhau để sống........... huống chi là con người.......... Cầu xin người đời hãy biết yêu thương, hãy đừng vô tình, đừng giẫm đạp lên nhau như thế.....

".......Có những lúc em cười thật buồn, sao em không khóc cho lòng nhẹ nhàng hơn...? Vì có những lúc ta nhìn cuộc đời, niềm vui trong ánh mắt, còn lệ buồn..... lệ buồn trên môi......

Xin em hãy khóc nồng nàn từ con tim, xôn xao dòng nước mắt hết muộn phiền trong em........"

----------



----------

"Có một truyền thuyết về con chim chỉ hót có một lần trong đời, nhưng hót hay nhất thế gian. Có lần nó rời tổ bay đi tìm bụi mận gai và tìm cho bằng được mới thôi. Giữa đám cành gai góc, nó cất tiếng hót bài ca của mình và lao ngực vào chiếc gai dài nhất, nhọn nhất. Vượt lên trên nỗi đau khổ khôn tả, nó vừa hót vừa lịm dần đi, và tiếng ca hân hoan ấy đáng cho cả sơn ca và hoạ mi phải ghen tị. Bài ca duy nhất, có một không hai, bài ca phải đổi bằng tính mạng mới có được. Nhưng cả thế gian lặng đi lắng nghe, và chính thượng đế trên thiên đình cũng mỉm cười. Bởi vì tất cả những gì tốt đẹp nhất chỉ có thể có được khi ta chịu trả giá bằng nỗi đau khổ vĩ đại........."
 
......Chú chim non mới rời khỏi cái tổ ấm luôn yêu thương bao bọc cho chú để bay lên bầu trời xanh bao la hơn, mênh mông hơn, tươi đẹp hơn.... Chú hi vọng mình sẽ được sải cánh bay đi khắp bốn phương, mang giọng hót trong veo của mình đến làm đẹp cho đời...... Nhưng khi đã cất cánh lên cao rồi chú mới biết hoá ra bầu trời ko phải lúc nào cũng trong xanh....... Bầu trời còn có mưa giông bão tố và cả những cạm bẫy nguy hiểm luôn luôn rình rập sẵn sàng quật ngã chú bất cứ lúc nào......

Tương lai ơi..... ngày mai ơi...... Ngày mai rồi sẽ còn có ai ở bên mình? Ngày mai rồi có phải lại là một bản sao của ngày hôm nay ko? Ngày mai ta sẽ làm j` đây với đôi vai nhỏ bé, với cái cổ họng dù có gào to đến đâu thì cũng chẳng ai thèm đếm xỉa? Ngày mai sẽ phải sống ra sao để trở thành 1 ng` có ích hơn? Ngày mai sẽ phải làm j` để nỗi buồn này đi thật xa thật xa........
 
Ngày mai k thể là bản sao của ngày hôm nay vì cuộc sống vẫn tiếp diễn hàng ngày .
Chỉ còn cách đối diện với thực tại, những khó khăn làm ta trưởng thành và bớt ngu ngơ ( Vẫn có người 19 rùi vẫn ngây ngô như trẻ con. :| Đến khổ )
Ngày mai sẽ tốt hơn khi ta biết nhìn lại những gì đã qua và tự điều chỉnh bản thân mình
Suy nghĩ đơn giản cho nhẹ nhõm cái đầu
Cần giữ cái đầu lạnh và trái tim ấm
Nỗi buồn sẽ bay đi khi niềm vui lấp chỗ :)
 
cảm ơn Bông nhìu.^^

"Xin làm gió để cuốn đi bao muộn phiền.
Xin làm những hạt mưa.
Để xua tan đi bóng đêm,
Trôi qua giấc mộng ,
Gột sạch nỗi đau tìm lại nhau những ân tình xưa.
Thời gian ơi, hãy lắng nghe,
Mưa đang theo gió về
Một ngày mới nắng lên chứa chan tình."

----------

cả nhà ơi cho TYT hỏi: sđt 01675566211 là của anh chị em nào trên nè zậy? :KSV@02:
 
cứ cốc đầu cho mấy ổng lùn đj==>chân ngắn đj thj đâu thể lái xe đâm ng ta đk nữa
chúg ta sẽ dùg búa siêu nhân!!! hắc hắc hắc...sẽ vuj lắm đây!:KSV@05:
 
cứ cốc đầu cho mấy ổng lùn đj==>chân ngắn đj thj đâu thể lái xe đâm ng ta đk nữa
chúg ta sẽ dùg búa siêu nhân!!! hắc hắc hắc...sẽ vuj lắm đây!:KSV@05:

oạch.cái vụ ngã xe đó lâu lắm rùi em ạ.:KSV@04:

----------

của em khùng đóa TYT à ke ke

vậy à. nt hỏi TYT nhưng TYT hỏi lại k thấy trả lời.
 
tặng cho bà bài hát này thay cho lời cám ơn vì dòng nhật kí đầy tâm trạng ^^

▶️
 
vâg! e ms vào nên cũg hôg pjt!!!
c thôg cảm!:KSV@18:
 
".........Còn thương nhớ nhau về thắp sao trời, còn thương nhớ nhau từng đêm bão tố....... Đường ta đã qua chìm khuất chân trời, đường ta sẽ qua nào ai biết tới........."

Không phải chỉ có những người yêu nhau mới "thương nhớ nhau", đã sống, đã là một con người thì dù chỉ để lại trong nhau một kỉ niệm nhỏ, dù chỉ là một người khách ngang qua giữa cuộc đời cũng sẽ có lúc thương nhớ về nhau, và vẫn còn dành cho nhau một khoảng lặng trong trái tim để yêu thương....... người sống có tình nghĩa là như vậy.........

Nhưng cuộc sống muôn màu, mỗi người một cách sống, một hoàn cảnh, một cách nghĩ. Có những người ngoài bản thân mình ra thì ko biết yêu thương thêm bất cứ một điều j`, thậm chí phải thấy những người xung quanh mình khó khăn thì người đó mới hạnh phúc. Có lẽ nào vì cuộc sống đối với người ta đã quá viên mãn nên người ta lấy đó làm niềm vui.....?


▶️
 
Đó là những kẻ vô tình , đáng khinh :|
 
Nhiều người đã tiếp xúc với tôi ngoài đời nói rằng cặp mắt của tôi đặc biệt. Chắc do mắt tôi buồn...... Mười năm rùi, tình cờ gặp lại cô giáo chủ nhiệm lớp 3 trên đường vào một ngày nắng, cô vẫn nhận ra tôi, cô bảo: "nhìn ngoại hình con thay đổi hẳn rồi, duy chỉ có cặp mắt là vẫn thế, vì vậy cô vẫn nhận ra con..."

Có thể....từ lúc sinh ra cặp mắt tôi đã thế! Cũng có thể, những khoảng lặng từ cuộc sống đã khiến nó trở nên như vậy.............

Tôi là một đứa con ngoan, điều này thì ai cũng phải công nhận. Tôi được cưng chiều, được sung sướng.......ừ thì cứ cho là thế đi, khi một số đứa bạn học cùng tôi hồi nhỏ luôn luôn nghĩ thế, rồi vì vậy mà cho rằng con đường tôi đi thuận lợi hơn chúng nó, tôi ko biết đến mùi cay đắng, đau khổ như chúng nó........ừ, thì cứ cho là thế đi........

Đúng là nhìn từ ngoài vào.........ai cũng nghĩ thế!

Nhưng cuộc sống này chẳng có điều j` là tròn trĩnh cả. Đôi khi......những điều người ta tưởng rằng tốt đẹp lại hoàn toàn là một sự giả dối, đôi khi một số người nghĩ rằng tôi sung sướng là vậy, tại sao đôi khi tôi vẫn khó tính và bất mãn với cuộc sống như thế.....? ha ha.....

Tôi ko bao giờ quên những giọt nước mắt từ những ngày vẫn là một đứa trẻ, tôi dám chắc rằng những người bạn quanh tôi khi bằng tuổi tôi lúc ấy chưa bao giờ được chứng kiến những toan tính, những cay đắng từ cuộc sống như vậy. Mặc dù tôi luôn luôn được che chở, nhưng trong trái tim non nớt của một đứa trẻ khi ấy đã hình thành những tổn thương, đã nhìn thấy những bài học từ cuộc sống.
Có những chuyện tôi sẽ chôn chặt trong lòng. Có những khoảng lặng sau những tiếng cười mà không có bất cứ một người bạn nào hiểu được. Tôi vẫn luôn cố gắng che lấp đi những khoảng lặng đó bằng những điều tốt đẹp hơn, tôi muốn mang đến những điều tốt đẹp nhất cho mọi người-những người đã hi sinh cả cuộc đời mình vì tôi. Tôi chắc chắn sẽ làm được.........


▶️

----------

" để gió cuốn đi hết muộn phiền, đem đến niềm vui mới". Thak em gái của chị nhìu nha.
 
Niềm tin mới , luôn vững lòng và hướng về phía trước
còn nhiều điều nhiều người để ta khám phá :)
(em bon chen chút ^^)
 
Niềm tin mới , luôn vững lòng và hướng về phía trước
còn nhiều điều nhiều người để ta khám phá :)
(em bon chen chút ^^)

uhm."bon chen" thoải mái em gái ạ. NK của chị luôn chào đón em.^^
 
"........Vượt qua được mùa đông lạnh lẽo, thì ta sẽ gặp được nắng ấm của mùa xuân...."

Mùa đông qua đi rồi, và mùa xuân tươi sáng vẫn đang ngập tràn sự sống. Cuộc sống của con người cũng luân hồi như thiên nhiên tạo hóa vậy, đi qua được mùa đông lạnh lẽo thì ta sẽ gặp được nắng ấm của mùa xuân. Tớ đã từng nói với cậu như thế, Tiểu Hồ Lô ah. Nhiều người nghĩ nó chỉ là lý thuyết văn vẻ, nhưng ít nhất nó cũng đã giúp tớ vượt qua không ít những thử thách của cuộc sống này. Cậu biết rõ điều đó hơn ai hết. Và hôm nay, cậu nói lại nó với tớ. Uhm! Vẫn là cậu và có lẽ chỉ là cậu.

.....................................


Đã có những lúc tôi cũng mất đi hoàn toàn niềm tin vào cuộc sống, tôi chơi vơi và mênh mang giữa dòng chảy xô bồ của cuộc đời. Nhưng khi tôi được làm cô giáo, được góp phần nuôi dưỡng và chắp cánh những tâm hồn non dại, tôi đã thấy được rất nhiều giá trị từ cuộc sống này. Học sinh của tôi mới 13, 14 tuổi thôi, chúng hồn nhiên và luôn khao khát khám phá cuộc sống, chúng luôn tin vào những điều tốt đẹp nhất đang chờ đợi chúng ở phía trước. Vậy tại sao người lớn chúng ta lại kém bản lĩnh như vậy? Chúng ta nhìn cuộc đời với con mắt tối tăm thì làm sao chúng ta có thể thổi vào tâm hồn trẻ thơ những điều tốt đẹp được? Chúng ta nên học cách nhìn cuộc đời tươi đẹp như một đứa trẻ mới lớn, có lẽ như thế sẽ nhẹ nhàng hơn nhỉ....?

Tôi luôn tin đêm tối rồi sẽ qua đi, và ngày mai mặt trời lại chiếu sáng.......

................Sẽ là rất khó khăn, nhưng sẽ làm được nếu ta có lòng tin và sự quyết tâm.................
 
Trạng thái
Tác giả đang khóa bình luận
Quay lại
Top Bottom