Có cái gì đó nghẹn ứ, ko thốt ra được. Trong đó hình như có hơi đau, hơi buồn, hơi bất ngờ, hơi bàng hoàng. Và tất cả tạo nên một cảm giác ko dễ chịu chút nào.
Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này? đã chuẩn bị rất nhiều điều để nói, để khoe, để cmt thậm chí là spam. Nhưng đường đột quá, tất cả trở thành vô nghĩa.
Có những người đã gắn bó rất lâu, đã coi nhau thân thiết hơn bất cứ tình cảm nào, giờ lần lượt ra đi, còn lại nỗi buồn và nuối tiếc.
Sâu thẳm đâu đó trong lòng có một chút giận hờn, nhưng làm sao mà lớn hơn nỗi buồn đc
Nơi đây là gia đình thứ 2, là nơi có thể trút hết nhưng nỗi buồn lo, là nơi có thêm nhiều người bạn, là nơi chứng minh rằng tình bạn ảo ko ảo như ta nghĩ
Nơi đây, ta có thêm nhiều người bạn mới, nhiều người thật sự hiểu ta, quan tâm ta, luôn là chỗ dưựacho ta mỗi khi mất đi niềm tin.
Ko hẳn là một gia đình, mà có thể coi là 1 phần trong cuộc sống
Vui biết bao những ngày spam kinh hoàng bêb FDC, những ngày đau đầu đau óc nghĩ lại cách chém mọi người.. làm sao quên đc những câu chuyện thú vị mà chỉ có vài người biết...
Muốn thấy lại những nụ cười ngày xưa, muốn thấy lại sự hồn nhiên, trong trẻo ngày xưa........có bao giờ ko???
Quên cũng đc, nhưng hãy quên những gì ko vui thôi
Còn những điều cần nhớ thì đừng quên nhé
Và cũng đừng cố gắng quên nhưng điều sẽ mãi chẳng thể quên.
Dù thế nào, phuongminh cũng mong những điều tốt đẹp nhất cho mọi người, cả người ở lại và người sẽ ra đi
Yêu mọi người nhiều lắm