Nhật kí công chúa - Meg Cabot

Thứ Tư, ngày 9 tháng 9, giờ Tiếng Anh

Mình không hiểu. MÌNH KHÔNG HIỂU.

Mình là một cây bút tài năng. Mình BIẾT mình có năng khiếu trong chuyện viết lách. Có người đã NÓI mình có tài mà. Không phải chỉ có một người đâu.

Tất nhiên mình còn phải học nhiều. Mình chưa thể đạt tới trình Danielle Steel được. Sẽ còn phải luyện tập rất nhiều nếu muốn đoạt giải Tác giả của năm hay giải thưởng của Hội văn học gì gì đó.

Nhưng điểm B môn tiếng Anh ?????

Mình ư? Đời mình chưa bao giờ bị xơi một điểm B môn tiếng Anh nào!!!

Hẳn phải có sự nhầm lẫn nào ở đây!!!

Lúc nhận lại bài mình đã choáng váng tới mức không nói được lời nào, miệng há hốc… Cô Martinez cũng phải nhận ra có điều gì đó không ổn với mình: “Mia? Em có gì thắc mắc sao?”

“Đây là một điểm B” – phải mất một lúc lâu mình mới có thể thốt ra được câu đó. Cổ họng mình đắng ngắt, bàn tay ướt đẫm mồ hôi, các ngón tay thì run lên bần bật.

Vì sao ư? Đời mình chưa bao giờ bị điểm B môn tiếng Anh cả. CHƯA BAO GIỜ, CHƯA BAO GIỜ, CHƯA BAO GIỜ…

“Mia, khả năng viết lách của em rất khá” – cô Martinez nói – “Nhưng bài viết của em thiếu tính trật tự”.

“Thế ạ?” – mình vẫn chưa hết choáng.

Cô Martinez buồn bã lắc đầu.

“Cô nghĩ đó không hoàn toàn là lỗi của em. Có lẽ các năm trước em luôn đạt điểm A vì giáo viên môn tiếng Anh quá bận rộn với những học sinh khác, những người thậm chí còn không biết phải viết như thế nào. Còn em thì rất biết phải viết gì, nhưng không phải với cái kiểu viết châm biếm trẻ con của em. Nếu không học cách viết văn đúng cách em sẽ không bao giờ có thể trở thành một nhà văn thực thụ được, Mia. Bài tập về nhà vừa rồi chỉ chứng minh được một điều rằng em có vốn từ rất rộng, nhưng KHÔNG PHẢI như một nhà văn”.

Thề là mình không hiểu cô ấy muốn nói gì. Mình chỉ biết một điều: mình đã bị điểm B. Một điểm B!!! MÔN TIẾNG ANH!!!

“Nếu em viết lại bài khác, liệu cô có thể chấm lại và hủy điểm B này của em không ạ?”

“Nếu bài viết của em đủ tốt. Cô không muốn em vội vã viết đại một bài nào đó. Cô muốn em đầu tư cho bài viết của mình hơn nữa, Mia ạ. Cô muốn bài viết của em phải nói lên được điều gì đó khiến cô suy nghĩ” – cô Martinez vẫn tiếp tục nhẹ nhàng dạy bảo mình.

“Nhưng…” – mình yếu ớt phản đối – “em đã cố gắng nói lên một vài điều về chuyện mấy con ốc sên…”

“Bằng cách so sánh hành động đổ 10.000 con ốc sên xuống Vịnh Genovia của em với việc ca sỹ Pink từ chối biểu diễn phục vụ Hoàng tử Anh chỉ vì anh ta có thói quen săn bắn sao?” – cô Martinez nhăn mặt – “Không, Mia. Vấn đề đó không hề khiến cô phải suy nghĩ. Nó chỉ khiến cho cô thấy buồn về thế hệ trẻ tụi em mà thôi.”

Đúng lúc đó thì chuông reo, cuộc tranh luận giữa hai cô trò buộc phải tạm ngừng lại.

Cũng may là chuông reo vì nếu còn tiếp tục nữa chắc mình òa khóc ngay giữa lớp mất.




Thứ Tư, ngày 9 tháng 9, giờ NKTN
Anh Michael đã gọi điện cho mình vào giờ ăn trưa. Học sinh trường THAE chỉ không thể nghe hoặc gọi điện thoại trong giờ học, nhưng vào giờ ăn trưa thì OK.

Michael : Tối qua có chuyện gì thế em? Đang chat tự dưng em biến mất là sao?

Mình : Úi, em xin lỗi. Rocky tỉnh dậy và khóc toáng lên. Em phải chạy qua chỗ đó dỗ em.

Michael : À, ra thế. Mọi chuyện ở trường vẫn ổn chứ?

Mình: Nếu anh cho rằng mới đi học có hai ngày mà em đã đoán trước được học kỳ này em sẽ trượt môn Hình học, em bị ép phải tranh cử chức Chủ tịch Hội học sinh, mặc dù không hề muốn tẹo nào, và cô giáo mới môn tiếng Anh cho rằng em không hề có tài viết lách… LÀ OK thì vâng, mọi chuyện vẫn OK.

Michael : Xem ra chuyện không ổn chút nào thật. Em thử hỏi… ai dạy em năm nay nhỉ… à, đúng rồi, thầy Harding! Thử nhờ thầy ấy dạy kèm thêm sau giờ học xem sao. Anh thấy thầy ấy cũng tử tế. hoặc nếu em muốn thì chúng ta có thể cùng ôn bài vào thứ Bảy này, khi chúng ta gặp nhau. Sao cô giáo tiếng Anh có thể nói em không có tài viết lách được chứ??? Em là cây bút tài năng nhất mà anh từng biết. còn về chuyện tranh cử thì cứ nói thẳng với Lilly rằng em KHÔNG THÈM QUAN TÂM đến mấy cái kế hoạch vớ vẩn của nó. Em đã có quá nhiều việc phải lo rồi, em không còn thời gian cho chuyện tranh cử nữa. Lilly sẽ không thể ép em nếu em không muốn.

Chỉ Michael mới dám nói những câu đó với Lilly bởi anh ấy có sợ gì cô em gái đó đâu. Nhưng mình thì sợ cậu ấy một phép. Còn thầy Harding ư? Thầy ý đã phi cả một cục phấn vào đầu Trisha Hayes trong buổi Hình học hôm nay. Thầy ý mà phụ đạo cho mình chắc sẽ tức tới mức tọng cả hộp phấn vào họng mình mất.

Chưa hết, Michael làm sao có thể biết được khả năng viết lách của mình như thế nào. Trừ mấy bài báo tường năm ngoái, và mấy bức thư, email, tin nhắn của mình gửi cho anh ấy. thậm chí mấy bài thơ mình viết tặng Michael , anh ấy cũng đã được đọc bài nào đâu. Bởi vì mình đâu có gửi. Mình luôn sợ là Michael sẽ không thích thơ của mình. Điều đó có thể sẽ khiến cho cảm hứng sáng tác của mình bị chà đạp hoàn toàn.

Còn hơn là bây giờ, sau khi nghe những lời nhận xét tàn nhẫn của cô M.

Mình: Hy vọng là thế. Thế ngày hôm nay của anh thế nào?

Michael : Tuyệt lắm em ạ. Hôm nay trong giờ Địa chất, tụi anh đã thảo luận về hiện tượng băng tan. Em có tưởng tượng được là chỉ trong 20 năm qua lượng băng tan đã lên đến 250 triệu hecsta, bằng cả bang California và Texas cộng lại không??? Và nếu băng vẫn tiếp tục tan với tốc độ như hiện nay – khoảng 9% mỗi thập kỷ - thì chỉ tới cuối thế kỷ này thôi Trái Đất sẽ không còn bóng dáng một khối băng nào nữa. Chắc em hiểu được hậu quả nghiêm trọng của việc này đối với loài người là như thế nào rồi đấy. Toàn bộ các loài sinh vật sẽ biến mất. Trừ khi chúng ta làm gì đó khống chế các chất ô nhiễm đang phá hủy tầng ô-zôn, gây ra hiện tượng băng tan trên toàn thế giới.

Mình: Vậy có nghĩa là em được điểm mấy môn Hình học thì cũng chẳng quan trọng, vì dù gì thì chúng ta cũng sẽ chết đúng không?

Michael: Không hẳn là chúng ta. Mà là con cháu chúng ta.

Không hiểu “con cháu chúng ta” ở đây có nghĩa là con cháu của mình và Michael hay là của Michael và cô nàng Công chúa Ngô nào đó…

Mình: Nhưng em tưởng đằng nào trong 10 năm nữa chúng ta cũng sẽ chết khi năng lượng trên thế giới cạn kiệt.

Michael: À em không phải lo về chuyện đó. Doo Pak và anh đã nghĩ tới chuyện thiết kế một chiếc xe ô tô chạy bằng hydrogen. Hy vọng là sẽ thành công.

Mình: Ừm…

Thật may mắn khi có những người thông minh như Michael đang lo lắng cho vấn đề cạn kiệt năng lượng trên Trái đất. Để những vấn đề dễ giải quyết hơn, kiểu như giải quyết lũ tảo độc và điều hành Hội học sinh cho những người như mình.

Michael: Chúng ta vẫn gặp thứ Bảy tới chứ em?

Mình: À, em qua chỗ anh gặp anh Doo Pak ý hả? Vâng…

Michael: Không, ý anh là…

Đúng lúc đó Lilly tìm mọi cách giật điện thoại từ tay mình.

Lilly: Anh mình hả? Cho mình nói với anh cái.

Mình: Lilly! Bỏ tay ra!

Lilly: Thật mà, mình cần phải nói chuyện với anh ý. Mẹ mình lại vừa đổi mật khẩu rồi, mình không làm sao vào email của mẹ được.

Mình: Cậu không nên đọc trộm email của người khác như thế.

Lilly: Nhưng mình muốn biết mẹ kể với mọi người như thế nào về mình.

May mà mình giật lại được điện thoại từ tay Lilly.

Mình: Michael, em sẽ gọi lại cho anh sau nhé. Sau giờ học anh nhé?

Michael: Ừ, OK. Em cố lên nhé. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

Mình: OK. Hy vọng thế.

Đúng vậy, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, nhưng là với MICHAEL, chứ không phải mình. ANH ẤY đâu phải chôn chân trong cái chốn địa ngục này 8 tiếng/ngày như mình. Trong khi anh ấy được học toàn những môn hay ho về ngày tận thế thì mình phải ngày ngày đi qua đi lại ngắm hàng triệu tấm poster hình Lana Weinberger cười te tởn ngoài hành lang. mình đúng là Kẻ Thất Bại mà! Kẻ Thất Bại! Công chúa gì chứ? Công chúa Xứ Thất Bại thì có!

Lúc rời căng tin mình nhìn thấy Ramon Riveras, tay học sinh điển trai mới chuyển trường. Anh ta đang biểu diễn kỹ thuật tâng bóng điêu luyện của dân Brazil cho Lana và mấy gã trong đội bóng đá của trường THAE xem. Bọn họ đã bị Ramon mê hoặc hoàn toàn. Thay vì dùng bóng, anh ta dùng một quả cam, tâng qua tâng lại bằng hai chân. Ramon có nói gì đó nhưng mình nghe không hiểu. Đám đông bu quanh hình như cũng chẳng hiểu gì nốt.

Chỉ thấy có mình Lana gật gù tỏ vẻ hiểu biết. Có khi thế thật, vì nó đi du lịch rất nhiều, đã từng qua cả Brazil mà.
Thứ Tư, ngày 9 tháng 9, vấn trong giờ NKTN

Mia. Chơi trò liệt kê danh sách đi.

Không! Lilly, để mình yên đi! Mình đang có nhiều chuyện lắm, không có thời gian chơi trò đó đâu.

Chuyện gì? Cậu thì làm có chuyện gì. Cậu là công chúa. Không bị trượt môn Đại số. lại có bạn trai.

Nhưng…

Nhưng gì?

Không gì cả. Chơi thì chơi.


CHƯƠNG TRÌNH TRUYỀN HÌNH THỰC TẾ QUA ĐÁNH GIÁ CỦA LILLY VÀ MIA


Survivor: (Vượt qua thử thách)
Lilly: Khai thác những thú vui tầm thường của con người. Con người bị đem ra làm trò cười trước bàn dân thiên hạ một cách lố bịch. 0/10
Mia: Đúng vậy. Ai lại đi thích nhìn người khác ăn bọ cơ chứ??? Eoooo!!! 0/10
Fear Factor: (Nhân tố nguy hiểm)
Lilly: Như trên. 0/10
Mia: Lại là bọ. Ghê. 0/10
American Idol: (thần tượng âm nhạc Mỹ)
Lilly: Chương trình có nội dung khá hay – giới trẻ ngày nay làm đủ trò để thể hiện tài năng của mình với thế giới. 5/10
Mia: Dạo gần đây ước mơ thể hiện bản thân của mình liên tục bị chà đạp, do đó mình chẳng hứng thú gì với chuyện nhìn người khác bị chê bai thảm hại kiểu như vậy. 2/10
Newlyweds: Nick and Jessica: (Vợ chồng son: Nick và Jessica)
Lilly: Nếu cậu cho rằng việc ngồi xem cuộc sống hàng ngày của một cô ca sỹ tóc vàng hoe, đầu rỗng tuếch không phân biệt nổi đâu là thịt gà và đâu là cá ngừ là hay thì tùy, mình sẽ không cản. 0/10
Mia: Jessica không hề rỗng tuếch, chỉ là thiếu kinh nghiệm thôi! Chị ý VUI TÍNH đấy chứ. Còn nữa, Nick trông thật hot. Đây là chương trình truyền hình thực tế hay nhất từ trước tới giờ. 10/10
The Bachelor/ette: (Những kẻ độc thân vui vẻ)
Lilly: Nhạt nhẽo. Rồi thì ai cũng sẽ chẳng phải lấy chồng/vợ và sinh con. Vô bổ. 0/10
Mia: Giời, họ chỉ là đang tìm kiếm tình yêu đích thực của đời mình mà thôi. Có gì sai trái? 5/10
Trading Spaces: (Đổi phòng)
Lilly: Không đời nào mình chịu để cho Hildi tới gần phòng của mình. 10/10
Mia: Hoàn toàn đồng ý. Không hiểu cô ta mắc chứng gì nữa. Nhưng mình rất muốn xem cô ta phá tanh banh phòng của LANA như thế nào 10/10
Real World:(Thế giới hiện thực)
Lilly: Đỉnh của đỉnh. Nếu cậu muốn xem giới trẻ ngày nay sống như thế nào, khi không phải chịu sự giám sát của phụ huynh. 10/10
Mia: Ừ, công nhận là hay. Không hề có chút giả tạo nào cả. 10/10
The Simple Life with Paris Hilton and Nicole Richie: (Cuộc sống đơn giản cùng Paris Hilton và Nicole Richie)
Lilly: Cậu đùa mình hả Mia? Hai con nhỏ tóc vàng hoe, lẳng lơ, vô học đó thì có gì là hay? Lại còn vô ơn nữa chứ. Cứ xem cái cách chúng nó xử sự với những gia đình chịu cho ở nhờ là thấy. 0/10
Mia: Ừm, công nhận là vậy. Hai cô nàng này phải tham gia THẬT NHIỀU bài học làm công chúa với bà mình, may ra mới khá lên được. Thử cho hai chị em nhà Hilton và cô bạn suốt ngày say xỉn Nicole của họ đến ở với bà mình một tuần xem, đảm bảo bà sẽ chu chéo méo giật về vụ khuyên mũi, khuyên rốn cho mà xem. Khi ấy mình sẽ là FAN TRUNG THÀNH của show này. 0/10
Thứ tư, ngày 9 tháng 9, môn Chính Phủ Mỹ


CÁC HỌC THUYẾT VỀ NHÀ NƯỚC (phần tiếp theo)

HỌC THUYẾT VỀ MỐI QUAN HỆ XÃ HỘI: Thomas Hobbes, triết học người Anh vào thế kỉ 17, tác giả cuốn Leviathan đã viết: Về bản chất, con người tồn tại trong cái gọi là "nhà nước tự do". Hay nói cách khác là TÌNH TRẠNG VÔ CHÍNH PHỦ.

Tất nhiên điều đó không phải là hay. Với chuyện không có chính phủ, con người có thể làm bất cứ điều gì mình thích! Ví dụ, một thành viên của đội cổ vũ nào đó (giấu tên), có thể tùy ý mặc quần soóc ngắn cũn cỡn của môn thể dục vào lớp Chính Phủ Mỹ, mặc dù nội quy trong trường đã ghi rất rõ là CẤM. Cũng trong cái xã hội vô chính phủ ấy, một cô gái khác (giấu tên) mặc dù rất muốn lên tiếng chỉ trích cô gái kia nhưng lại không dám bởi vì chẳng ai lại hơi đâu đi lo mấy chuyện tầm phào kiểu như vậy, trừ phi nó gây nguy hiểm cho tính mạng người khác.

Theo ông Hobbes thì mối quan hệ giữa người dân và chính phủ là tuyệt đối, mọi quyền lực đều thuộc về nhà nước chuyên chế.

Nhưng ông John Locke lại cho rằng mối quan hệ đó hoàn toàn có thể thương lượng lại.

JOHN LOCKE MUÔN NĂM !

JOHN LOCKE MUÔN NĂM !

JOHN LOCKE MUÔN NĂM !

JOHN LOCKE MUÔN NĂM !




Thứ Tư, ngày 9 tháng 9, môn Khoa học Trái đất


Kenny lại vừa quay qua nhắc cho mình nhớ là cậu ấy đã có bạn gái mới, tên Heather và rằng họ đã gặp nhau tại trại hè vừa qua. Rõ ràng Heather hơn đứt mình về mọi mặt (tất cả các môn đều đạt điểm A, chơi thể thao rất cừ, không có giọng văn trẻ con, thiếu chuyên nghiệp như mình và đặc biệt không phải là một công chúa…). Kenny còn nhấn mạnh rằng mình đừng có mơ tưởng hão huyền gì nữa, vì cậu ấy đã hoàn toàn hết tình cảm với mình rồi. Và rằng dù mình có “ngồi chớp đôi mắt to, xanh thẳm làm bộ cả giờ thì cũng thế thôi”, cậu ấy sẽ không làm bài tập hộ mình học kỳ này nữa đâu.

Điên ý, cậu ta nghĩ mình là ai chứ. Thứ nhất, cậu ta cần phải đi khám lại mắt. Mắt mình màu xám, chứ không phải màu xanh. Thứ hai, mình chưa bao giờ nhờ Kenny làm hộ bài tập môn Sinh học, chính cậu ta chủ động tự làm đấy chứ. Lỗi lầm duy nhất của mình trong toàn bộ chuyện này chỉ là KHIẾN cho Kenny tưởng rằng mình cũng có tình cảm với cậu ấy. Nhưng cậu ta có thể yên tâm, mình sẽ tập trung chăm chú nghe giảng và có thể TỰ LÀM BÀI TẬP MỘT MÌNH, không CẦN AI GIÚP.

Hy vọng là Kenny và Heather sẽ có kết cục tốt đẹp! Con cháu của hai người đó chắc sẽ có IQ cao ngất ngưởng cho mà xem. Mà chuyện đó thì liên quan gì tới mình nhỉ???

Kenny thật khó hiểu.

Không, phải nói là bọn con trai thật khó hiểu.

Hay mình lấy đó làm chủ đề cho bài viết nộp cô Martinez nhỉ. Con trai và những điều khó hiểu!!!

Mình sẽ liệt kê ra 5 bộ phim điện ảnh yêu thích nhất của mình:

Dirty Dancing
Flashdance
Bring It On
Star Wars
Honey

Tất cả 5 bộ phim này đều có cùng một chủ đề: các cô gái phái dùng tới năng khiếu của bản thân (đó là nhảy) để cứu lấy bản thân/mối quan hệ/đồng đội của mình. (Trừ phim Star Wars ra. Nhưng múa kiếm cũng có thể coi như cùng họ hàng với nhảy nhót).

Đó chính là lý do vì sao mình thích mấy bộ phim trên đến như vậy.

Nhưng Top 5 phim yêu thích của Michael – không hề có Star Wars mới kinh chứ - hoàn toàn khác với danh sách của mình. Cũng không hề có chủ đề chung nào giữa chúng luôn, đủ các thể loại trên đời. Mình thậm chí không thể hiểu nổi TẠI SAO anh ý có thể thích nổi những bộ phim không-hề-có-một-cảnh-nhảy-múa-hát-hò nào như vậy.

Một ví dụ điển hình về Thế giới kỳ quặc của con trai và những Bộ phim yêu thích của họ:

TOP 5 PHIM YÊU THÍCH CỦA MICHAEL

(MÌNH CHƯA BAO GIỜ VÀ CŨNG KHÔNG BAO GIỜ CÓ Ý ĐỊNH XEM)
· The Godfather
· Scarface
· Texas Chainsaw Massacre
· Ailen, Ailens, Ailen Resurrection
· The Exorcist

TOP 5 PHIM YÊU THÍCH CỦA MICHAEL

(MÌNH ĐÃ TỪNG XEM NHƯNG CHẲNG HIỂU GÌ)
· Office Space
· The Subsstitute
· The Fifth Element
· Starship Troopers
· Super Troopers

Không hát hò, không nhảy múa, cũng chẳng có nội dung gì đăc biệt. Đó là đặc điểm chung của tất cả những bộ phim trên. Trừ việc nam nhân vật chính luôn có những cô bạn gái siêu dễ thương và siêu đẹp.

Rõ ràng con trai và con gái có cái nhìn rất khác nhau về phim ảnh. Nhưng mình cũng không vì thế mà chán ghét Micheal.

Nghĩ lại mới thấy chủ đề này có lẽ không phải là điều mà cô Martinez quan tâm. Mặc dù mình thì thấy nó rất có ý nghĩa giáo dục, nhưng e là cô ý sẽ nghĩ khác. Xem ra cô M không phải là tuýp người thích phim ảnh, vì điện ảnh có vẻ mang hơi hướng văn hóa Pop quá. Cô M chỉ hợp với mấy bộ phim cổ điển chiếu tại rạp Angelika thôi. Dám cá ở nhà cô M thậm chí không có lấy một chiếc TV.

Đúng rồi! Chắc chắn là thế rồi! Chỉ thế mới lý giải được suy nghĩ cổ hủ của cô ý về cách viết văn hiện đại ngày nay.



BÀI TẬP VỀ NHÀ

Môn Thể dục: tất nhiên là không

Hình học: bài tập trang 20-22

Tiếng Anh: không biết, vì khi đó vẫn chưa hết choáng nên không nghe hiểu được gì.

Tiếng Pháp: escrivez une historie

Còn nữa, phải tìm hiểu xem Perin là tên con trai hay con gái!!!!!

NKTN: không

Chính phủ Mỹ: Các nguyên tắc cơ bản trong học thuyết về Nhà nước.

Khoa học Trái đất: Hỏi Kenny
 
Thứ Tư, ngày 9 tháng 9, trên xe limo từ khách sạn Plaza về nhà

Vừa đặt chân vào phòng bà thì được tin hôm nay hai bà cháu sẽ có một chuyến du hành thực tế.

Mình đã nài nỉ xin bà cho nghỉ buổi học công chúa hôm nay – vì mình bị điểm B môn tiếng Anh và cần phải về nhà làm lại bài. Thậm chí đã phải lôi sự nghiệp viết văn của mình ra để nói nhưng bà hoàn toàn không bị lay chuyển. Bà còn bồi thêm cho một câu: “Người ta chỉ muốn đọc sách NÓI VỀ hoàng tộc chứ không phải sách VIẾT BỞI người của hoàng tộc.”

Người chiến thắng vẫn luôn là bà.

Cứ tưởng hai bà cháu sẽ đi gặp chú Paolo, ai dè bà dắt mình xuống tầng dưới tới một trong mấy phòng hội nghị của khách sạn Plaza. Trong phòng có tất cả 200 ghế nhưng chỉ có hàng ghế trên cùng là có người ngồi. Cái bục phía trên chỉ có độc một chiếc micro và một chai nước suối.

Nhìn sơ qua cũng thấy những người đang ngồi ở hàng ghế trên toàn là mấy người giúp việc của bà và một vài nhân viên của khách sạn. tất cả đều mặc đồng phục và nét mặt khá là căng thẳng. Nhất là cô hầu phòng của bà, với con Rommel đang run rẩy trên lòng.

Mình đã nghĩ là bị bà lừa tham dự buổi họp báo giải thích về vụ con ốc sên hay gì gì đó nhưng nhìn quanh nhìn quẩn không thấy có bóng dáng mống phóng viên nào cả.

Hóa ra đây không phải là họp báo, mà là một buổi thực hành.

Cho cuộc vận động tranh cử sắp tới.

Giành chức Chủ tịch Hội học sinh.

“Bà, làm gì có buổi thuyết trình trước đám đông nào đâu ạ. Mọi người chỉ cần phải bỏ phiếu là xong. Hôm thứ Hai tới.”

Nhưng bà không thèm tin lời mình. Thay vào đó, bà rất một hơi thuốc lá dài khườn khượt, dù trong khách sạn đã có quy định về việc CẤM HÚT THUỐC to chình ình trong tất cả các phòng, rồi đủng đỉnh nói: “Cô bạn nhỏ Lilly của cháu đã nói với ta là sẽ có một buổi thuyết trình mà”.

“Bà đã nói chuyện với LILLY sao?” – thật khó tin. Lilly và bà GHÉT NHAU lắm mafaaaaaaaa. Nhất là sau vụ Jangbu Panasa.

Và giờ bà lại nói với mình rằng cả hai CÙNG HỘI CÙNG THUYỀN saooooooo?

“LILLY NÓI VỚI BÀ CHUYỆN ĐÓ KHI NÀO?” – mình vẫn chưa thể tin nổi điều bà vừa nói.

“Sáng nay… Giờ thì con lên trên bục kia đi, xem xem cảm giác của con thế nào”

“Cháu QUÁ BIẾT cảm giác đứng sau mấy cái bục là thế nào rồi. Bà quên à, cháu đã chẳng đứng trên đó phát biểu trước toàn Quốc hội Genovia về chuyện lắp đặt đồng hồ tính phí đỗ xe còn gì?”

“Tất nhiên là ta nhớ. Nhưng khán giả của cháu chỉ toàn mấy ông già, có gì khó khăn đâu. Hôm nay ta muốn cháu tưởng tượng xem cảm giác khi đứng trước các bạn đồng học trang lứa luôn-thích-nổi-loạn thì như thế nào.”

“Bà, bọn cháu vẫn mặc đồng phục đi học mà, có ai ăn mặc nhố nhăng gì đâu mà bà gọi là nổi loạn?”

“Ý ta không phải là vậy. Ý ta là hãy tưởng tượng trước mặt cháu là những cô cậu thanh niên luôn muốn chứng tỏ bản thân với thế giới, muốn sở hữu một kênh truyền hình thực tế riêng như cái anh chàng dở hơi Ashton Kutcher nào đó… Được rồi, nói cho ta biết cháu sẽ trả lời câu hỏi này như thế nào: Cháu sẽ làm gì để giúp cho trường TH Albert Einstein trở nên tốt đẹp hơn, và tại sao?”

Bà bị sao thế này???? Lúc nào cũng chỉ muốn đem cháu mình ra làm trò cười với thiên hạ là saooooooo???

“Nhưng tại sao phải làm thế chứ? ĐẰNG NÀO CŨNG CÓ BUỔI THUYẾT TRÌNH NÀO ĐÂU Ạ?”

“CỨ TRẢ LỜI CÂU HỎI ĐÓ ĐI”

Aaaaaaaaaaaaaaaaaa, điên mất thôi.

Nhưng mình còn cách nào khác ngoài chuyện lết ra đằng sau cái bục phát biểu thô kệch như ý bà muốn. Có bao giờ mình cãi lại được bà đâu.

“Những cải thiện tôi sẽ làm để biến trường THAE trở thành ngôi trường có môi trường học tập tốt bao gồm: tăng thêm thực đơn các món ăn chay cho những học sinh ăn kiêng và/hoặc ăn chay vào bữa trưa, và… ừm… post bài tập về nhà cho mỗi môn học lên website của nhà trường vào các buổi tối để những học sinh chẳng may… ừm…ờ… quên chép bài trên lớp cũng có thể biết được phải chuẩn bị bài gì cho buổi học ngày hôm sau.”

“Đừng có bò ra trên bục như thế, Amelia”-bà quát lên, tay vung vẩy cái tẩu thuốc to sụ. Chẳng hiểu bà thấy thuốc lá ngon lành chỗ nào mà cứ như ăn thuốc ý – “Đứng thẳng lưng lên. Vai thẳng ra. Đúng rồi. Giờ thì nói tiếp đi”.

Nhưng mình đã quên sạch những gì định nói rồi.

“Còn các giáo viên thì sao?” – chú lái xe của bà giả giọng Ashton Kutcher hỏi với lên – “Cần phải thay đổi gì hay không?”

“À… vâng… Giáo viên. Chẳng phải nhiệm vụ của họ là khuyến khích học sinh của mình theo đuổi các ước mơ hay sao? Nhưng tôi để ý thấy có một số giáo viên thay vì động viên học sinh của mình, họ đã bóp chết sức sáng tạo của học sinh từ ngay trong trứng nước… và… và… đập tan mọi ước mơ một cách không thương tiếc. Với một lí do rất buồn cười: không mang tính giáo dục, chỉ mang tính giải trí đơn thuần. Chúng ta chấp nhận để lối suy nghĩ cổ hủ đó tồn tại trong thời đại hiện nay hay sao?”

“Không” – một cô hầu bàn hét lên.

“Nói rất hay”- chú lái xe của bà vỗ tay ầm ỹ.

Tự dưng nghe thấy mấy câu đó mình cảm thấy tràn trề tự tin, không còn biết sợ là gì nữa. “Và…ờ… về mấy chuyện mấy cái camera theo dõi trong trường… Nếu chúng được sử dụng vào mục đích bảo vệ an ninh trường học thì tôi hoàn toàn ủng hộ. Nhưng nếu chúng được dùng vào việc…”

“Amelia!” – bà quát lớn – “Không được chống tay như thế”.

Mình vội bỏ ngay tay xuống.

“…là công cụ để giám sát học sinh thì tôi kịch liệt phản đối. chẳng nhẽ Ban Giám hiệu nhà trường có thể tự cho mình cái quyền theo dõi nhất cử nhất động của học sinh hay sao?” – càng nói mình càng cảm thấy bị cuốn vào cuộc tranh luận này và cảm thấy bản thân cũng không đến nỗi tệ - “Những cuốn băng camera sau khi ghi xong sẽ được xử lý như thế nào? Chúng có được xóa đi và ghi chèn lên không? Hay chúng được cất giấu trong những ngăn tủ bí mật, dành để làm bằng chứng chống lại chúng ta về sau? Ví dụ nếu chẳng may một ai đó trong số chúng ta bị triệu tập lên Tòa án tối cao, liệu những thước phim ghi lại cảnh chúng ta phun sơn lên đầu Sư tử Joe có bị đem ra rao bán cho đám phóng viên và trở thành bằng chứng chống lại chúng ta hay không?”.

“Hai chân đứng thẳng lên, Amelia” – bà rít lên. Mình mới chỉ hơi gác chân lên thành dưới của cái bục thôi mà.

“Tiếp đến là chuyện một số học sinh nữ mặc quần sooc dưới váy”- sau khi bỏ chân xuống, mình lại tiếp tục. Phải thừa nhận là mình hơi bị thích vụ thuyết trình này. Toàn thể nhân viên của khách sạn Plaza hoàn toàn chăm chú lắng nghe từng lời của mình. Một vài người thậm chí còn vỗ tay khi mình nói về chuyện mấy chiếc máy quay theo dõi có thể bị dùng làm bằng chứng trước tòa – “Là một người theo chủ nghĩa nam nữ bình quyền, tôi kịch liệt phản đối quy định của BGH về việc cấm học sinh nữ mặc quần sooc dưới váy. Con gái chúng ta thích mặc gì ở dưới váy là chuyện của chúng ta! Họ không có quyền cấm chúng ta!!!”

Ấy, đoạn cuối mình nói nghe hùng hồn thật, hê hê!!! Chẳng trách toàn thể các cô hầu phòng có mặt lúc đó đứng hết cả dậy cổ vũ nhiệt tình cho mình. Làm mình cảm thấy cứ như J.Lo hay một nhân vật nổi tiếng nào đó!!!

Chính mình cũng phải ngạc nhiên với tài diễn thuyết của bản thân. Vụ lắp đặt đồng hồ tính phí đỗ xe không hề ăn nhằm gì cả nếu so với bài thuyết trình hôm nay của mình.

Chỉ có một người duy nhất không tỏ chút ấn tượng nào với bài phát biểu của mình. BÀ CHỨ AI!!!
“Amelia, công chúa không bao giờ đấm tay xuống bàn khi phát biểu như vậy” – bà vừa nói vừa phì phèo nhả khói thuốc.

“Cháu xin lỗi”- mặc dù mình không hề thấy bản thân có lỗi gì ở đây. Nhưng hiện giờ mình đang quá vui nên kệ, bỏ qua. Chưa bao giờ mình nhận được nhiều sự ủng hộ đến như vậy. Còn nhớ hồi ở bên Genovia nói về mấy cái đồng hồ tính phí, hầu như chẳng ai đoái hoài gì tới ý kiến của mình.

Vậy mà tối nay, trong căn phòng hội nghị rộng lớn này, đã có rất nhiều người vỗ tay ủng hộ cho mình. Sướng quá điiiiiiiiiiiii!!!!!!

Tất nhiên nếu đứng diễn thuyết trước toàn trường nhất là trước mặt mấy đứa kiểu như Trisha và Lana thì lại là chuyện hoàn toàn khác.

Chắc mình sẽ lăn quay ra ngất giữa sân khấu mất.

Cũng may là không có buổi thuyết trình nào ở trường. Vì có thấy ai nói về chuyện đó đâu.

Mà dù cho là có thì mình cũng sẽ không phải làm chuyện đó.

Bởi vì Lilly chẳng đã nói vậy còn gì. Cậu ấy đã có kế hoạch hết cả rồi, mình sẽ không phải đụng chân đụng tay làm gì cả.

Sao cũng được, miễn là không phải đứng diễn thuyết trước toàn trường là được.
Thứ Tư, ngày 9 tháng 9, ở nhà


Lại có một cuộc chiến tại căn hộ nhỏ trên đường Thomas. Vì mẹ và thầy G sẽ về quê ngoại cuối tuần này nên Hội chơi bài Poker của mẹ vào thứ Bảy được chuyển sang tối nay. Và giờ thì mấy bà bạn nghệ sỹ trong Hội Poker của mẹ đang ngồi tụ tập quanh bàn bếp, ngồi ăn bánh crep rôm rả.

Họ ăn uống đã to, nói chuyện còn to hơn nhiều. Đến nỗi lúc mình gọi Louie Mập nó cũng chẳng nghe thấy gì. Mình đã tất tả chạy đi tìm nó ở mấy ổ rơm quanh nhà nhưng không thấy bóng dáng cu cậu đâu. Trong một giây mình đã nghĩ là Louie căm phẫn bỏ nhà ra đi – chỉ vì không chịu nổi âm thanh của mấy bà cô kia. Nó vốn đã không vui với việc phải chia sẻ nhà và mình với Rocky rồi. Cả nhà đã phải năm lần bảy lượt đuổi đuổi Louie ra khỏi cái nôi của Rocky vì cu cậu vẫn cứ tưởng rằng đó là cái ổ rơm mình mới sắm cho. Vì xét cho cùng cái nôi của Rocky cũng cùng kích cỡ với thân hình mập mạp của Louie.

Chưa kể mình đã bỏ HƠI nhiều thời gian với Rocky. Trước đây mình thường dành thời gian đó để mát-xa và chơi với Louie Mập.

Nhưng nó phải hiểu là mình đã RẤT CỐ GẮNG để trở thành một bà mẹ trẻ tốt của cả em trai VÀ chú mèo yêu quý của mình.

Tìm mãi mới thấy cu cậu ở dưới gầm gi.ường trong phòng mình. Không, thực ra là chỉ có cái đầu của nó là chui lọt vào trong gầm gi.ường thôi. Còn tấm thân ục ịch của nó không luồn vào nổi nên tòi ra ngoài.
Louie làm như vậy là đúng thôi. Mấy bà bạn của mẹ nhiều khi cực kỳ đáng sợ.

Đến thầy G cũng còn phải trốn nữa là. Thầy ý bế Rocky vào phòng xem bóng chày một mình. “Bọn họ về hết chưa con?” – thầy G thẽ thọt hỏi khi thấy mình đi vào phòng hôn Rocky.

“Dạ… Các cô ý thậm chí còn chưa bắt đầu được ván nào cơ ạ”

“Không phải chứ” – thầy G ngán ngẩm nhìn xuống cậu con trai bé bỏng của mình. Thật hiếm hoi khi Rocky chịu ngồi im như thế trong lòng mà không khóc ré lên. Vì có tivi đó mà.

Tự dưng mình thấy thông cảm với thầy G thế không biết. Phải thú thật bất cứ ai lấy phải mẹ mình sẽ khổ dài dài. Ngoài cái tính đồng bóng thất thường của một họa sỹ, mẹ còn mắc chứng lú lẫn của người già nữa cơ. Chưa bao giờ mình thấy mẹ trả nổi một cái hóa đơn nào cho đúng hạn, thậm chí còn không biết mấy cái hóa đơn ĐỂ Ở ĐÂU nữa cơ. Thầy G đã chọn phương pháp thanh toán qua mạng hàng tháng nhưng tình hình vẫn chẳng khá khẩm hơn chút nào. Vì sao ư? Vì mấy tấm séc người ta trả cho các bức tranh của mẹ thường được dúi vào một chỗ nào đó như dưới đáy hộp đựng mặt nạ dưỡng da, dưới chân kệ bát…

Thế là mình cũng cảm thấy ngạc nhiên khi thầy G vẫn chưa đệ đơn li dị mẹ và chuồn khỏi cái nhà toàn-những-người-kỳ-quái này. Này nhé, con riêng của vợ thì học hành dốt nát không để đâu cho hết, vợ thì không có một chút trách nhiệm nào với gia đình – trừ việc tham gia các cuộc biểu tình chính trị và cho con bú.

“Thầy muốn ăn gì không? Sườn rán hay tôm sốt tỏi?”

“Không, cảm ơn con, Mia. Không cần đâu” – thầy ý có vẻ ngạc nhiên khi thấy mình tỏ ra ân cần như vậy.
Mình đi vào bếp lấy ít thức ăn chay cho mình rồi chuồn vội lên phòng ngồi làm bài tập. Thật may là mấy bà bạn của mẹ chẳng hề để ý đến mình, họ còn đang mải mê lên án mấy nam ca sỹ thế hệ mới kiểu Eminem đã đầu độc thế hệ trẻ hiện nay, khiến họ quay ra bài trừ hôn nhân.

Đáng nhẽ ra mình đã bỏ qua và lẳng lặng chuồn êm lên phòng nhưng khi nghe thấy họ nói xấu Eminem như vậy thì mình không thể không lên tiếng. Nhất là sau bài diễn thuyết hùng hồn chiều tối nay ở khách sạn Plaza của mình. Mình đã đặt đĩa thức ăn xuống và nói với mấy bà bạn của mẹ rằng những gì họ vừa nói về Eminem là nông cạn (mặc dù mình không hiểu nghĩa của từ “nông cạn” cho lắm nhưng thấy anh Michael và Lilly rất hay dùng), và rằng nếu họ chịu khó bỏ vài phút ra nghe bài “Cleaning Out My Closet” (bài hát yêu thích của Rocky) thì họ sẽ hiểu người phụ nữ duy nhất mà Eminem lên án chính là người mẹ vô trách nhiệm của anh ta.

Luận điểm đầy lí lẽ ấy của mình đã khiến cho các cô bạn mẹ mình phải nín thinh. Còn mẹ thì lấy cớ có người bấm chuông cửa và đi vội ra ngoài: “Có chuông thì phải. Chắc là anh hàng xóm Vern dưới lầu. Chắc anh ý không vui vì tưởng chúng ta mở tiệc mà không mời. Mình quay lại ngay.”

Mình dám chắc là chẳng hề có ai gọi cửa cả.

Mất vài phút một người trong số họ mới lên tiếng: “Mia, có phải việc cháu bên vực Eminem là học được từ mấy bài học làm công chúa với bà nội của mình không thế?”

Nghe thấy vậy, mọi người trong bếp cười phá lên, trừ mình!

Không thể tin nổi, mẹ đi đem chuyện của mình kể hết cho mấy bà tám bạn mẹ. Tất nhiên mình cũng hay đem chuyện CỦA MẸ kể với đám bạn của mình nhưng chuyện đó hoàn toàn khác với chuyện mẹ đi kể chuyện VỀ CON của mình cho người khác nghe.

Hôm nay mới biết hóa ra Lilly không phải là người duy nhất gọi mình là mẹ trẻ.

“Cháu lo sợ quá nhiều thứ rồi đó, Mia” – cô Becca, chuyên gia ánh sáng, vừa nhâm nhi ly margarita vừa đãi cái giọng có tí lè nhè của mình dài thật là dài – “Cháu phải thôi ngay cái kiểu suy nghĩ quá nhiều như thế đi. Hồi bằng tuổi cháu, các mối quan tâm của cô thậm chí chưa bằng một nửa cháu bây giờ đâu”.

“Bởi vì cậu suốt ngày say xỉn chứ sao” – cô Kate châm chọc.

Nhưng cô Becca lờ đi như không nghe thấy gì.

“Có phải chuyện mấy con ốc sên không?” – cô Becca hỏi.

“Chuyện gì cơ ạ?” – không hiểu cô ý đang nói đến chuyện gì.

“Chuyện cháu thả mấy con ốc sên xuống vịnh Genovia đó. Cháu đang lo sẽ bị mọi người nổi giận hả?”

“Cháu nghĩ là vậy” – Có vẻ như cô ý cũng giống như Tina, đã xem tin tức trên TV.

“Cũng dễ hiểu thôi. Nếu là cô thì cô cũng sẽ rất lo lắng. À… sao cháu không thử tập yoga đi. Nó sẽ giúp cháu bớt căng thẳng” – cô Becca gợi ý.

“Hoặc xem TV” – cô Dee bồi thêm.

Ha ha ha… Mấy cô bạn mẹ lại đi khuyên mình nên xem NHIỀU TV HƠN mới ghê chứ. Rõ ràng họ sẽ không thể làm bạn với cô Karen Martinez rồi.

“Các cậu đừng có chọ Mia nữa” – cô Windstorm đứng dậy bỏ thêm đá vào máy xay sinh tố. Cô ý là bạn thân nhất của mẹ, là một bà đỡ, ĐỒNG THỜI là mục sư và một biên đạo múa chuyên nghiệp – “Con bé hoàn toàn có quyền suy nghĩ nhiều và cảm thấy lo lắng nếu muốn. Không có cái tuổi nào có nhiều biến chuyển về tâm lý như tuổi 15 cả, lại nhất là một cô công chúa đang ở tuổi 15”.

Mình chưa bao giờ để ý đến chuyện này. Mình ĐÃ SUY NGHĨ QUÁ NHIỀU chăng? Người bình thường ít ai suy nghĩ nhiều như vậy? Chỉ có mình cô Karen Martinez là cho rằng mình suy nghĩ CHƯA ĐỦ…

“Hình như là cậu đưa hàng nào đó đến quảng cáo thực đơn cho nhà hàng thôi. Mọi người đang nói về vấn đề gì thế?” – mẹ đã quay trở lại.

“Không có gì ạ. Chúc mẹ và các cô chơi vui!” – mình vơ vội lấy cái đĩa thức ăn và chạy tọt về phòng.
Không biết cô Windstorm nói có đúng không nhỉ? Về việc mình suy nghĩ nhiều quá mức ấy. Có lẽ đó chính là vấn đề của mình. Mình không chịu để cho đầu óc nghỉ lấy một giây. Mình thậm chí cũng chưa bao giờ thử. Ai lại đi muốn để cho đầu óc trống rỗng bao giờ. Trừ chị em nhà Hilton. Ngoài tiệc tùng thâu đêm suốt sáng ra chắc họ chẳng nghĩ được việc gì khác. Càng không thể lo lắng về mấy con tảo biển hay nguy cơ cạn kiệt năng lượng trên Trái Đất.

Nhưng có lẽ cô Windstorm nói cũng phải, đôi khi mình phải tự cho phép mình nghỉ ngơi. Mình không thể suốt đêm trằn trọc không ngủ vì lo bị người ngoài hành tinh bắt cóc và chiếm đóng thế giới, hay đại loại như vậy.

Ui ui… Michael nhắn tin cho mình.

SKINNERBX: Chúng ta sẽ vẫn gặp nhau thứ Bảy tới chứ em?

Đúng lúc đó mình nhận được một tin nhắn khác

WOMYNRULE: Thứ bảy này cậu làm gì?

Không phải chứ, SAO lại là đúng lúc này. TẠI SAO? TẠI SAO?

FTLOUIE: Giờ mình không nói chuyện với cậu được. Mình đang chat với anh trai cậu.

WOMYNRULE: Nhắn với anh ý là mẹ mình đã biến phòng của anh ấy thành điện thờ thần Mặt Trăng rồi.

FTLOUIE: LILLY! ĐI ĐI!

WOMYNRULE: Nhớ dành thứ Bảy cho mình đấy. Việc cực quan trọng. Liên quan đến chuyện bầu cử.

FTLOUIE: Mình đã có kế hoạch với anh cậu vào thứ Bảy rồi.

WOMYNRULE: Cái gì??? Hai người định…

FTLOUIE: KHÔNG MÀ. ĐÃ NÓI LÀ KHÔNG CÓ CHUYỆN ĐÓ MÀ!!!!!!!

SKINNERBX: Chuyện gì em? Em đang nói cái gì thế?

ÔI CHÚA ƠI! Tí chết!!!

FTLOUIE: Không, em không phải nói với anh. Em gõ nhầm cửa sổ cho Lilly.

SKINNERBX: Khoan… Lilly đang chat với em đó hả?

WOMYNRULE: Cậu và anh mình…

FTLOUIE: Lilly! Cậu có im ngay đi không!

SKINNERBX: Có phải Lilly đang gây khó dễ gì cho em không? Nói với nó là nếu nó không ngừng ngay việc hành hạ em, anh sẽ mách mẹ chuyện nó làm thí nghiệm về lực hấp dẫn với mấy bức tượng cổ của bà đấy.

FTLOUIE: HAI NGƯỜI THÔI NGAY ĐI CHO TÔI NHỜ !!! TÔI ĐẾN PHÁT ĐIÊN MẤT THÔI!!!!!!!!

FTLOUIE: (log out)

Hy vọng là sau này mình và Rocky sẽ không giống như hai anh em bọn họ.
Thứ Năm, ngày 10 tháng 9, phòng Điểm danh

ỐI.

GIỜI.

ƠI.

Giờ mình chỉ nói được đúng mấy câu cụt ấy thôi !!!


Thứ Năm, ngày 10 tháng 9, giờ Thể dục

Chúng ở khắp mọi nơi. Kể cả trong phòng thể dục. Không hiểu sao cậu ấy làm được như vậy. Đến MẤY SỢI DÂY TRONG PHÒNG THỂ DỤC cậu ấy cũng chẳng tha.

Thật.

Cả trong phòng tắm nữa. Ép plastic cẩn thận, để không bị thấm nước.

Mặc dù trong môn Sức khỏe và An toàn bọn mình đã được học là con người không thể chết vì xấu hổ, nhưng mình sẽ là ngoại lệ đầu tiên. Mình luôn khác biệt mà.




Thứ Năm, ngày 10 tháng 9, giờ Hình học

CHÚNG CÓ MẶT Ở KHẮP NƠI.

NHỮNG BỨC ẢNH CHÂN DUNG CỦA MÌNH ĐANG ĐỘI VƯƠNG MIỆN. CÙNG VỚI CÂY QUYỀN TRƯỢNG. Bức ảnh chụp trong lần ra mắt chính thức với nhân dân Genovia hồi tháng 12 năm ngoái.

Bên dưới bức ảnh là dòng chữ:

HÃY BẦU CHO MIA.

Moi người bàn tán sôi nổi về những bức ảnh này. TẤT CẢ MỌI NGƯỜI. Còn mình chỉ biết cúi gằm mặt xuống bàn, giả vờ làm bài tập. Vậy mà Trisha Hayes vẫn cương quyết không buông tha cho mình: “Giỏi lắm. Có thế này chứ nữa thì cũng chả thấm vào đâu. Công chúa mà to à? Trường này ai mà không biết Lana. Chuẩn bi mà bẽ mặt trước toàn trường thứ Hai tới đi”.

“Kinh nhỉ, ai đó đã đi bổ túc thêm ít từ vựng rồi cơ đấy” – mình khinh khỉnh nói với Trisha. Bởi cái từ “bẽ mặt” mà nó vừa dùng hơi cao siêu với một đứa tóc vàng hoe như nó.

Nhưng điều mình thực sự muốn gào lên lúc đó là: “KHÔNG PHẢI TÔI!!! TÔI KHÔNG LÀM MẤY CHUYỆN ĐÓ!!!!!!”

Nhưng mình không thể. Bởi vì mọi con mắt đang đổ dồn về phía hai đứa bọn mình. Kể cả thầy Harding. Thầy ý đã thẳng tay trừ 5 điểm bài tập của Trisha can tội dám đi ra khỏi chỗ khi chuông đã reo.

“Thầy không thể làm như thế” – Trisha gào lên. Công nhận là con nhỏ này dốt thật, đi học bao nhiêu năm rồi mà nó vẫn không hiểu được một nguyên tắc cơ bản: đừng bao giờ cãi lại giáo viên.

“Xin lỗi em, Trisha. Nhưng có đấy, tôi hoàn toàn có thể đấy”

“Không còn lâu nữa đâu” – Trisha hôm nay đúng là ăn gan hùm rồi – “Khi bạn Lana của em trở thành Chủ tịch Hội học sinh của trường, bạn ấy sẽ lập lại quy định về việc trừ điểm kiểu này”.

Thầy Harding lập tức quay sang hỏi mình: “Ý kiến của em về chuyện này thế nào, Mia Thermopolis? Em sẽ xóa bỏ quy định này chứ?”

“Dạ không ạ.”

“Vậy sao?” – thầy Harding nheo mắt, cười thích thú – “Tại sao?”

“Dạ…vì…” – mình có thể cảm nhận được hai tai đang đỏ dừ lên, vì cả lớp đang quay hết ra chăm chú nhìn mình – “Em nghĩ em sẽ tập trung vào giải quyết những vấn đề thực sự quan trọng. Ví dụ như việc cần phải cải thiện thêm các món chay trong thực đơn ở căng-tin, hay việc lắp đặt máy camera theo dõi khắp các hành lang trong trường là hành động xâm phạm quyền riêng tư của tụi em. Và việc một số giáo viên chấm điểm không được công tư cho lắm”.

Mình đã CỰC KỲ choáng váng khi thấy một vài bạn phía cuối lớp vỗ tay rào rào ủng hộ. Giống như cách mọi người vẫn làm vào cuối mỗi bộ phim hay ý.

Nhưng tiếng vỗ tay đó ngay lập tức đã bị dập tắt bởi thầy Harding: “Được rồi, được rồi. Trật tự nào. Cả lớp mở trang 23 học nào”.

Ôi Chúa ơi, cái vụ bầu cử này quả thật NGOÀI TẦM KIỂM SOÁT của mình rồi!!!

Có bao nhiêu là ảnh không chọn tại sao phải nhất quyết chọn bức mình cầm QUYỀN TRƯỢNG là saooooooo??? Trông mình như một con búp bê vứt đi ấy!!!
 
Thứ Năm, ngày 10 tháng 9, giờ Tiếng Anh


LILLY!!! CẬU LẤY MẤY TẤM HÌNH ĐÓ RA Ở ĐÂU THẾ????

Thế cậu nghĩ mình còn có thể lấy ra ở đâu nữa? Và thôi ngay cái trò quát tháo đó đi.

Mình không hề quát tháo nhá. Mình đang rất bình tĩnh hỏi cậu đấy thôi… Cậu lấy mấy cái hình này từ bà nội mình đúng không?

Tất nhiên rồi. Chứ cậu nghĩ mình đi bỏ tiền ra mua chúng chắc? Cậu có biết in poster khổ lớn như thế mất bao nhiêu tiền không? Chỉ riêng tiền in đống poster này thôi đã bằng số tiền mình dành dụm cả năm cho chương trình Lilly Chỉ Nói Lên Sự Thật rồi.

Nhưng mình tưởng cậu ghét bà nội mình lắm mà! Sao cậu lại đi cấu kết với bà để làm mấy chuyện vô bổ này?

Bởi vì cậu phải hiểu là cuộc bầu cử này có ý nghĩa cực kỳ quan trọng đối với mình. Mình RẤT RẤT MUỐN chúng ta dành chiến thắng. Chúng ta PHẢI chiến thắng. Đó là cách duy nhất chúng ta có thể cứu THAE thoát khỏi bàn tay phát xít của cô hiệu trưởng Gupta.

Nhưng Lilly! MÌNH KHÔNG MUỐN LÀM CHỦ TÍCH HỘI HỌC SINH.

Đừng lo. Cậu sẽ không phải làm đâu.

CẬU CÓ BIẾT MÌNH ĐANG NÓI GÌ KHÔNG THẾ! Lilly, mọi người ai cũng chắc chắn là Lana sẽ thắng cử bởi vì cậu ta có thua ai bao giờ đâu. Nhưng có điều gì rất kỳ lạ đang diễn ra. Giờ Hình học hôm nay, mình đã đưa ra vài luận điểm phản đối chuyện lắp đặt máy camera theo dõi trong trường và có mấy người VỖ TAY ỦNG HỘ mình.

Vậy là chuyện đó đã xảy ra. Mình BIẾT MÀ!!!

Chuyện gì đã xảy ra?

Không có gì. Cứ tiếp tục làm như vậy. Rất hay. Rất TỰ NHIÊN. Đến mình cũng không thể tự nhiên như thế.

NHƯNG MÌNH CÓ LÀM GÌ ĐÂU??

Đó chính là ưu điểm của cậu. Thôi nào, tập trung nghe giảng đi. Cậu cần phải chú ý, nếu còn muốn trở thành nhà văn.

Lilly. Chắc không có buổi tranh luận nào trước trường chứ? Tại bà mình tự dưng đi bắt mình tập diễn thuyết trước đám đông.

Shhhhhhh. Nghe giảng đi. Mà này, có chuyện gì với anh mình thế?

CẬU ĐỪNG CÓ MÀ ĐÁNH TRỐNG LẢNG. CÓ HAY KHÔNG CÓ VỤ DIỄN THUYẾT?????

LILLY!!!

LILLY!!!!!!!!!!!!! TRẢ LỜI MÌNH ĐI !!!!!!

Mình nghĩ Lilly sẽ không trả lời cậu đâu. Có chuyện gì không?

Ôi, Tina. Không có gì. Chỉ là.. cậu có thể sai chú vệ sỹ của cậu cho mình một phát súng ân huệ? Mình xin cậu đấy.

Ừm… Chú Wahim không được phép bắn ai cả, trừ khi người đó định bắt cóc mình. Cậu biết mà.

Mình biết. Nhưng giờ mình rất muốn chết.

Mình rất tiếc. Lại vụ bầu cử hả?

Chuyện đó và chuyện với Michael nữa.

Hai người đã nói chuyện thẳng thắn với nhau chưa?

Chưa. Làm gì có thời gian? Mình đâu thể gặp anh ấy thường xuyên vì giờ học của hai đứa toàn lệch nhau. Hơn nữa mấy chuyện như vậy cần gặp mặt nói chuyện thì hay hơn là qua điện thoại hay chat.

Ừ, đúng vậy. Nhưng khi nào thì cậu tính nói chuyện với anh ấy?

Chắc là thứ Bảy tới. Bọn mình hẹn gặp hôm đó mà.

Tốt. Này, cô M hôm nay mặc cái quần sooc lửng đó đẹp quá nhỉ. Không thể nghĩ được rằng một cái quần đơn giản lại có thể đẹp đến như thế.

Ừm… nhưng không phải ai mặc cũng đẹp.

Ý cậu là sao? Cô Martinez mặc gì chẳng đẹp. Cô ý lại còn thích cả Jane Austen nữa chứ.

Nhưng có thể không phải với lí do giống như bọn mình.

Ý cậu là không phải vì nam diễn viên Colin Firth sao? Nếu không phải vậy thì còn ai lại đi thích truyện của Jane Austen chứ???

Ừm… coi như là mình chưa nói gì.

Mà này, cậu có nghĩ là cô M biết về mối quan hệ của nữ diễn viên Emma Thompson và cái chú đóng vai con trai nhà Willoughby không??? Bởi vì mặc dù trong phim Sense and Sensibility chú ý đóng vai ác nhưng dám chắc ngoài đời chú ý là người tốt. Hơn nữa cô Emma cũng phải tìm kiếm hạnh phúc mới sau khi bị Kenneth Branagh bỏ rơi để chạy theo Helena Bonham Carter chứ.


Đôi lúc mình ước có thể được như Tina, lúc nào cũng lạc quan yêu đời và đặc biệt là không suy nghĩ quá phức tạp.
Thứ Năm, ngày 10 tháng 9, trong toa lét nữ của trường THAE


Sao lần nào có chuyện là mình cũng chui vào trong này viết nhật ký thế nhỉ? Thói quen chăng???

Mọi chuyện bắt đầu từ chính cái sự vô tư hồn nhiên như cô tiên của Tina. Bọn mình đang ngồi bàn luận về tập phim tối qua của phim The OC thì Tina buột miệng hỏi: “Này, cậu đã nói với Lilly chưa?”

“Nói với mình chuyện gì?” – Lilly quay phắt ra ngay lập tức.

“Chuyện bố mẹ cậu ý sẽ đi về quê ngoại ở Indiana vào cuối tuần này” – Tina hình như cũng biết là mình lỡ miệng nên lảng qua ngay chuyện khác.

Lilly hớn hở hỏi mình: “Thật á? Tuyệt vời! Bọn mình có thể tụ tập đàn đúm ở nhà cậu”.

Ha! Cứ ngỡ sau những gì xảy ra ở nhà mình hôm sinh nhật lần trước Lilly sẽ là người cuối cùng muốn quay lại đó, ai dè…

“Mấy giờ bọn mình có thể tới nhà cậu?”

“Mẹ mình và thầy G không có nhà không có nghĩa là mình sẽ mở tiệc đàn đúm” – mình hốt hoảng nói.
“À… ừ, quên mất” – Lilly trầm ngâm nói – “Dù gì cậu cũng là người thừa kế của Genovia cơ mà. Đời nào họ chịu cho cậu ở nhà một mình. Thôi không sao. Chúng ta sẽ tìm cách lừa chú Lars và chú Wahim đi đâu đó…”

“KHÔNG! Ý mình không phải là như vậy. Sẽ không có tiệc tùng gì hết, bởi vì buổi tiệc sinh nhật lần trước của mình đã biến thành một thảm họa” – mình xua xua tay.

“Nhưng lần này thầy G có nhà đâu mà lo”- Lilly vẫn cứ ngoan cố, mà nhà là nhà của mình cơ mà !!!!
“KHÔNG LÀ KHÔNG!” – mình nói bằng giọng uy quyền nhất có thể.

Lilly khịt mũi một cái rồi nói: “Cậu bị điểm B môn tiếng Anh chứ không phải mình. Đừng có mà giận cá chém thớt như thế”.

Thật là quá quắt!

“Khoan…” – Lại thêm Boris nhảy vào mồm mình – “CẬU bị điểm B môn tiếng Anh á Mia??? Sao lại thế được?”

Đến nước này thì mình không nhịn nổi nữa, đành phải kể hết cho mọi người nghe những gì cô M đã nói về mình và lối viết văn của mình.

Người đau lòng nhất khi nghe được sự thật này có lẽ là Tina: “Nhưng trông cô ý hiền dịu thế cơ mà!!!”
“Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong. Không thể dựa vào vẻ bề ngoài mà đánh giá lòng dạ một con người được” – chẳng hiểu Boris vừa nói vừa chằm chằm nhìn về phía mình là ý gì nữa.

Nhưng mình chẳng quan tâm, bởi một người suốt ngày chỉ dắt áo len trong quần như cậu ta thì biết gì mà nói chứ.

“Có thể cô ý chỉ có ý tốt thôi” – Tina vẫn cố vớt vát biện minh cho thần tượng của mình.

“Dù là có ý tốt đi chăng nữa thì cũng không ai lại đi nói những lời như muốn bóp nát tâm hồn nghệ sỹ của người khác như vậy” – Ling Su phản bác. Cậu ý là người vẽ đẹp nhất trong cái trường THAE này nên có thể coi là một nghệ sỹ thực thụ - “Rất nhiều người tự cho mình như những nhà phê bình, nhà phân tích chân chính đã lên án gay gắt các tác phẩm nghệ thuật theo trường phái Ấn tượng vào thế kỷ thứ 19. Nếu nha các họa sỹ như Renoir và Monet nghe theo những lời khuyên đó thì thử hỏi liệu thế giới còn được chiêm ngưỡng những kiệt tác hội họa như bây giờ không???”

“Mình không dám so sánh bài viết của mình với tranh của Renoir nhưng dù sao cũng cảm ơn cậu, Ling Su”.

Vẫn bằng cái giọng đều đều kiểu phán xét, chậm rãi, Boris trầm ngâm: “Cái chính là cho dù Mia có THỰC SỰ viết kém đi chăng nữa thì liệu cô M có quyền nói thẳng vào mặt cậu ấy phũ phàng như vậy không?”

“Đúng vậy, phương pháp như vậy là rất phi giáo dục” – Shameeka tiếp lời.

“Chúng ta phải làm một điều gì đó về chuyện này” – Ling Su nói – “Nhưng làm gì thì mình vẫn chưa nghĩ ra”.

Mấy đứa đang chụm đầu vào nhau thì thào bàn cách, bỗng có ai đó tiến về phía bàn ăn của mình…
LANA

Tim mình chợt trùng xuống. Cứ mỗi lần đối mặt với nó là mình lại bị như vậy. Hèn lắm cơ!

“Áp phích đẹp quá nhỉ! Nhưng cũng vô ích thôi!” – Lana mồm thì nói mà toàn thân thì ngoáy loạn lên như búp bê đứt giây cót.

“Đúng vậy đấy. Tụi này vừa làm một cuộc bỏ phiếu sơ bộ ở căng-tin, nếu hôm nay là ngày bỏ phiếu chính thức thì mấy người thua thảm hại rồi. 16 phiếu thì làm ăn được gì” – Trisha vênh mặt đắc thắng.
Lilly vẫn thản nhiên ngồi bóc bánh ra ăn, thủng thẳng nói: “Ý mày là trong cái căng-tin này có 16 người dám đứng lên nói thẳng với mày rằng họ sẽ không bỏ phiếu cho mày sao? Thật không ngờ cái trường này lại lắm kẻ hèn hạ, bợ đỡ đến như vậy.”

“Hãy lo tới thân mày trước đi, con mập kia.” – Lana rít lên – “Rồi xem ai mới là kẻ hèn hạ… Còn nữa, hẹn gặp lại ở Hội trường thứ Hai tới trong buổi diễn thuyết, Mia. Không ai ở cái trường THAE này lại muốn một kẻ-thả-ốc-sên làm Chủ tịch Hội học sinh đâu.”

Gọi mình là kẻ-thả-ốc-sên á??? Thật đáng ghét!

Nhưng mình chưa kịp đứng lên biện hộ cho hành động thả ốc sên thì Lana đã ngúng nguẩy bỏ đi mất.
Mình không muốn làm bẽ mặt Lilly trước mặt bạn trai cũ của cậu ấy và đám bạn thân nên chỉ nhẹ nhàng nói: “Lilly, gặp mình trong toa-let. NGAY BÂY GIỜ”

Kỳ lạ thay, cậu ý đi theo mình cái rụp.

“Lilly” – mình vận dụng hết sức bình sinh kìm nén cơn thịnh nộ đang cuồn cuộn dâng trào. Đây có lẽ là điều duy nhất mình rút ra được từ những bài học làm công chúa với bà. Bởi vì bà với Lilly rất giống nhau, luôn có những hành động rất không giống ai, khiến mình phát điên – “Chuyện này thế là đủ lắm rồi. Ngay từ đầu mình đã không muốn cái chức Chủ tịch Hội rồi. Nhưng cậu cứ luôn miệng nói với mình là cậu đã có kế hoạch. Nếu đúng như vậy thì đó là gì, hãy nói cho mình nghe xem nào. Còn nữa, sẽ không có chuyện mình diễn thuyết trước toàn trường với nhỏ Lana đâu đấy. KHÔNG BAO GIỜ”

“Cậu là một công chúa tập sự” – Lilly nói.

“Cái gì?” – mình nhìn Lilly như thể nhìn một sinh vật lạ.

“CÔNG CHÚA TẬP SỰ”

“Mình đã nói bao nhiêu lần rồi. Đừng có gọi mình như thế” – mình rít lên.

“Không hề. Cậu chỉ nói là đừng có gọi cậu là mẹ trẻ hay C2G – Công chúa Genovia”- Lilly vẫn từ tốn giải thích, nhưng như vậy chỉ càng khiến mình nổi điên hơn.

“Lilly. Mình nói với cậu lần cuối: Mình KHÔNG MUỐN làm Chủ tịch Hội học sinh, mình đã có quá đủ vấn đề phải lo rồi. Mình sẽ không tham gia buổi tranh luận trước toàn trường với con nhỏ Lana đó đâu”
“Cậu không muốn làm cho THAE trở nên tốt đẹp hơn sao?”

“Tất nhiên là có rồi. Nhưng vô vọng ý, Lilly. Làm sao mình thắng Lana được. Nó là đứa con gái nổi tiếng nhất trường cơ mà. Sẽ không có ai chịu bỏ phiếu cho mình cả” - đến lúc này toàn thân mình như “hết pin”,chẳng còn hơi đâu cãi nhau với Lilly nữa.

Ngay lúc đó có tiếng xả nước. Hóa ra không phải chỉ có hai đứa mình ở trong này, còn có người thứ ba. Một cô bạn dáng người nhỏ nhắn vừa từ trong buồng vệ sinh bước ra, trông dáng điệu có vẻ là học sinh năm nhất. Mình và Lilly lặng người đi không nói được câu nào, cứ trân mắt ra nhìn.

“Công chúa, em rất ngưỡng mộ những gì chị đã làm với mấy con ốc sên. Em dự định sẽ bỏ phiếu ủng hộ chị” – cô bạn đó mỉm cười rất tươi với mình.

“Ha!” – Lilly reo lên, sau khi cô bạn kia chào bọn mình và đi ra trước – “HA HA! Cậu thấy chưa. Mình ĐÃ NÓI rồi mà. Điều thần kỳ ĐÃ XẢY RA. Thời đại của Lana và đồng bọn sắp qua rồi. Mọi người trong cái trường này đã quá chán ghét bè lũ tự phụ luôn-cho-mình-là-người-nổi-tiếng đó rồi. Họ cần có một nữ hoàng mới. Hay một công chúa mới. Một công chúa thật sự, cả theo nghĩa đen và nghĩa bóng”

“Lilly…”

“Cứ giữ như bây giờ và mọi chuyện sẽ ổn”.

“Nhưng, Lilly…”

“Và nhớ là thứ Bảy này cậu phải dành trọn một ngày cho mình đấy. Cậu và anh mình có thể gặp nhau vào buổi tối, nhưng ban ngày phải là của mình. Mình chỉ cần một ngày thôi”.

“Lilly, mình KHÔNG MUỐN làm Chủ tịch” – mình nói dứt khoát.

“Đừng lo” –Lilly vỗ vai mình – “Sẽ không có chuyện đó đâu.”

“Mình càng không muốn bị mất mặt trước Lana và mọi người trong trường”

“Đừng lo” – Lilly vừa nhìn vào gương chỉnh lại mấy cái cặp ghim trên tóc vừa nhắc lại như một cái máy – “Sẽ không có chuyện đó đâu.”

“Lilly, LÀM SAO CẢ HAI ĐIỀU ĐÓ SẼ KHÔNG XẢY RA ĐƯỢC??? KHÔNG THỂ CÓ CHUYỆN ĐÓ!!!”

Chuông reo. Kết thúc câu chuyện.

Tối nay phải lên mạng search xem có thông tin gì về chứng loạn thần kinh không mới được.
Thứ Năm, ngày 10 tháng 9, giờ Chính phủ Mỹ


CÁC HỌC THUYẾT VỀ NHÀ NƯỚC (phần tiếp theo)

HỌC THUYẾT VỀ NGUỒN LỰC


Tôn giáo và kinh tế đóng vai trò quan trọng trong lịch sử hình thành nhà nước. Học thuyết này nói rằng: Nhà nước luôn tìm mọi cách, trong khả năng của mình, buộc người dân phải đóng góp hoặc nộp thuế. Dần dần quy định đó đã trở thành luật. Và con người đã không ngừng điều chỉnh, hoàn thiện các quy định đó cho ngày càng phù hợp hơn.

Mình thấy điều này hơi giống với cái cách mọi người thừa nhận và tôn vinh các thành viên đội bóng và đội cổ vũ, cho dù họ không phải là những học sinh giỏi, thậm chí một số còn không có đầu óc, cư xử thiếu văn hóa, lúc nào cũng lên mặt với những người mà họ cho là không-cùng-đẳng-cấp chỉ vì không giỏi thể thao và tiệc tùng như họ. Thử hỏi loại người như vậy SAO ĐỦ TIÊU CHUẨN để lãnh đạo mọi người chứ? Vậy mà lời của họ luôn được coi là luật, ai ai cũng phải kiêng nể. Không dám chỉ trích các hành động vô lý của họ, không dám nói thẳng vào mặt họ rằng họ đang vi phạm các nội quy của trường học về việc cấm hút thuốc lá, mặc quần sooc thể thao dưới váy… Điều này hoàn toàn sai. Thật không công bằng khi để hành động sai trái của một số ít người mà làm ảnh hưởng tới toàn bộ những người khác. Không hiểu ông John Locke sẽ nói gì về hiện tượng này nhỉ???




Thứ Năm, ngày 10 tháng 9, giờ Khoa học Trái đất
Kenny cần chấm dứt ngay cái trò khoe khoang bạn gái với mình! Để giải quyết vấn đề gì đây không biết nữa?!! Mình biết là bạn đó rất xinh, rất giỏi nhưng cậu ấy có CẦN PHẢI nhắc đi nhắc lại điều đó mỗi khi nói chuyện với mình không chứ!!!

Hôm nay học cái gì đó về cực Nam, cực Bắc gì đó nhưng mình nghe chẳng hiểu gì cả.


BÀI TẬP VỀ NHÀ


Thể dục: không

Hình học: bài tập trang 33-35

Tiếng Anh: ngữ pháp trang 30-54

Tiếng Pháp: lisez L’Etranger pour lundi

NKTN: không

Chính phủ Mỹ: Định nghĩa về Học thuyết nguồn lực của Nhà nước

Khoa học Trái đất: vòng quay của Trái đất
 
Thứ Năm, ngày 10 tháng 9, trên xe limo từ khách sạn Plaza về nhà


Đố biết giờ học công chúa hôm nay mình đã học về cái gì?

Cách bố trí chỗ ngồi cho các vị lãnh đạo đứng đầu chính phủ tại một buổi tiệc? – Sai.

Học khiêu vũ? – Sai nốt.

Thường thì trong các bài học làm công chúa người ta hay học mấy thứ như vậy nhưng bà mình vốn không phải là một người thích sự “thông thường”.

Thế này nhé, có hơn hai chục phóng viên, nhà báo đang vây quanh phỏng vấn quản-lý-tự-phong của mình – Lilly Moscovitz – hỏi về cuộc vận động tranh cử sắp tới.

Đúng vậy. Lilly. Đang ngồi cạnh bà trên cái trường kỷ bọc nhung, điềm tĩnh trả lời từng câu hỏi của các phóng viên một cách chuyên nghiệp.

Vừa nhìn thấy mình bọn họ bổ nhào ra cửa, đua nhau chĩa micro vào mặt mình và đặt hàng tá câu hỏi, bỏ lại Lilly ngồi trơ ở phía trong. “Công Chúa! Công Chúa! Cô có mong đợi buổi diễn thuyết vào thứ hai tới không? Cô có tự tin là mình sẽ thắng cử hay không? Cô có muốn nói gì với các cử tri của mình không?”

Có đấy, một câu thôi, với một người thôi: “LILLY! CẬU ĐANG BÀY TRÒ GÌ THẾ?”.

Phải vài phút sau bà mới buồn đứng dậy giải cứu cho mình khỏi đám phóng viên. “Ta và cô bạn tốt của cháu chỉ đang có một cuộc trò chuyện nho nhỏ với các anh chị phóng viên đây, về cuộc bầu cử sắp tới của cháu vào chiếc ghế Chủ tịch Hội học sinh THAE thôi, Amelia. Sẽ là hay nhất nếu cháu trực tiếp trao đổi vài câu với họ, dù gì cháu mới là nhân vật chính cơ mà, đúng không cháu yêu?”

Cứ khi nào bà gọi mình là “cháu yêu” y như rằng sẽ có chuyện. Cộng thêm sự xuất hiện của Lilly trong phòng này nữa thì ắt hẳn sấm chớp giông tố sắp kéo đến ì oàng rồi. Sao cậu ấy tới khách sạn nhanh thế nhỉ? Chắc là đi bằng tàu điện, vì hôm nay xe mình đã bị tắc đường khá lâu.

“Đúng vậy, thưa công chúa”- Lilly nói, kéo giật tay mình cùng ngồi xuống ghế - “Cậu hãy cho các anh chị phóng viên dễ mến này biết về các kế hoạch cải tổ trường THAE của mình đi”.

Mình hơi nhoài người ra phía trước, giả vờ với lấy cái bánh sandwich kẹp rau cải xoong trên bàn mà cô hầu phòng của bà đã chuẩn bị sẵn cho đám phóng viên kia, phòng trường hợp họ đói bụng (cộng với “đói tin”), rồi quay sang thì thào với Lilly: “Cậu đi quá xa rồi đấy”.

Nhưng Lilly chỉ quay sang cười nhạt một cái rồi thản nhiên nói với bà: “Thưa Nữ hoàng, hình như công chúa muốn uống chút trà”.

“Tất nhiên rồi. Antoine! Lấy trà cho công chúa” – bà mỉm cười đáp lại. Sợ hai người này thật đấy!!! Một vở tuồng tuyệt hảo!

Buổi phỏng vấn kéo dài khoảng một tiếng, với hàng chục phóng viên từ khắp nơi trong thành phố đặt câu hỏi về chiến dịch tranh cử của mình.

“Công chúa Mia” – một phóng viên của tờ Indianapolis Star hỏi – “Phải chăng lý do duy nhất mà cô tham gia tranh cử chức Chủ tịch Hội học sinh – và cũng là lý do duy nhất mà chúng tôi được mời đến đây ngày hôm nay – là vì gia đình cô đang tìm mọi cách lái sự quan tâm của giới truyền thông khỏi một vấn đề đang gây nhức nhối tại Châu Âu hiện nay: hành động được coi là hủy hoại môi trường của cô, khi thả 10.000 con ốc sên xuống Vịnh Genovia?”

Ngay lập tức hàng chục cái micro chĩa thẳng vào mặt mình, khiến cho mình bối rối mất một lúc: “Không thể coi đó là một hành động hủy hoại môi trường được. Tôi làm vậy chỉ là để cứu lấy…”

Mình chưa kịp nói hết thì đã bị tiếng vỗ tay của bà cắt xéo: “Có ai muốn thử một ly rượu đặc biệt của Genovia không? Hãy đi theo tôi nào. Chắc chắn sẽ không ai cưỡng nổi đâu”

Nhưng xem ra chiêu đó của bà không hề hiệu quả với đám phóng viên đói-tin-hơn-đói-bụng này.

“Công chúa Mia, cô có ý kiến gì về việc Genovia có khả năng sẽ bị trục xuất khỏi Cộng đồng Châu Âu, vì hành động nông nổi và ích kỷ đó của mình?”

“Công chúa, cô có cảm giác như thế nào khi phải đơn phương đứng ra chịu trách nhiệm trước hành vi phá hoại nền kinh tế của chính quốc gia mình?”

“Haaaaaaaaả?” – không thể tin nổi. Mấy người đó đang nói cái gì thế nhỉ.

Đúng vào giây phút đó, Lilly đã tới giải thoát cho mình.

“Mọi người!” – Lilly hét lên – “Nếu không ai còn câu hỏi gì nữa về cuộc vận động tranh cử vào chức Chủ tịch của Mia, tôi xin tuyên bố buổi phỏng vấn hôm nay tới đây là kết thúc. Xin mời các vị ra về cho”.

“Thật giả dối!” –ai đó gào lên – “Tất cả những việc lần này chỉ là để che đậy cho việc làm sai trái của cô ta mà thôi”.

“Công chúa Mia, Công chúa Mia” – người đang bị chú Lars kéo ra ngoài vẫn cố vớt vát hỏi vọng lại – “Chẳng phải cô là thành viên của Tổ chức Giải phóng Môi trường sao? Cô có muốn đại diện cho mấy người hủy hoại môi trường như cô nói vài lời không?”

“Hừm…” – bà tu một hơi hết nửa ly Sidecar, vừa vặn lúc chú Lars tống cổ được tay phóng viên ra khỏi phòng và đóng sầm cửa lại – “Mọi chuyện diễn ra tốt đấy chứ.”

Không thể tin được. Mình vẫn ngồi đờ ra sửng sốt trước những gì vừa xảy ra. Gọi mình là kẻ hủy hoại môi trường ư? Tổ chức Giải phóng Môi trường ư? Chỉ vì mấy CON ỐC SÊN hay sao?

Lilly rút ra cái sổ tay điện tử (cậu ấy sắm lúc nào thế không biết???) và đi ra phía bà.

“Vâng. Chúng ta sẽ gặp tờ Time Magazine lúc 6 giờ, Newsweek lúc 6 giờ 30 phút. Cháu vừa nhận được lịch hẹn bên NPR, tốt nhất là nên tranh thủ gặp luôn họ vào tối nay. Giờ vàng mà. Rất có lợi cho chúng ta. Ngoài ra chúng ta còn nhận được lời đề nghị của đài New York 1 xin phỏng vấn Mia cho Bản tin Chính trị phát sóng tối nay. Cháu đã yêu cầu họ cam kết không được hỏi một câu nào liên quan đến môi trường. Bà nghĩ thế nào ạ?

“Rất tốt” – bà gật đầu tỏ vẻ hài lòng vô cùng, tay lấy thêm một ly Sidecar – “Thế còn chương trình với Larry King thì sao?”

Lilly bấm vào cái máy bộ đàm trên bàn và hỏi: “Antoine? Anh đã liên lạc được với Larry K chưa? Chưa à? Ok, hãy tiếp tục liên lạc đi”

“Larry King? Bản tin chính trị? Ai đó làm ơn cho cháu biết chuyện gì ĐANG XẢY RA thế này???” – mình rên rỉ mà toàn thân như đang nhũn ra.

Chỉ tới lúc đó hai con người toàn năng kia mới nhận ra còn có người thứ ba trong phòng thì phải.

“Ồ” – Lilly bỏ cái tay nghe ra khỏi tay – “Mia. Mấy chuyện vừa rồi cậu cứ bỏ ngoài tai đi. Không phải lo đâu.”

“Ta không muốn cháu phải bận tâm đến mấy chuyện như vậy, Amelia ạ” – bà lại tiếp tục châm thuốc đánh xèo một phát – “Không có gì đâu. Giờ thì nói ta nghe, không phải mấy ngày hôm nay cháu ra đường với kiểu tóc như thế này đấy chứ? Theo ta thì cháu nên cắt ngắn đi một chút, trông sẽ đẹp hơn”
“Bà nói cho cháu biết chuyện gì đang xảy ra đi. Có phải Genovia SẼ BỊ ĐUỔI KHỎI Cộng đồng Châu Âu vì những gì cháu làm với đám ốc sên không?”

Bà chậm rãi nhả ra một làn khói xanh…

“Tất nhiên là không. Ta còn chưa lo, việc gì cháu phải cuống lên như thế”

Tim mình như có ai đó bóp nghẹt, không thở nỗi nữa. Vậy là những gì họ nói là thật!!!

“Họ có quyền làm thế sao? Đuổi chúng ta ra khỏi Cộng đồng Châu Âu chỉ vì vài con ốc sên sao?”

“Tất nhiên là không” – không phải giọng bà. Là bố. Bỗng dưng mình cảm thấy nhẹ cả người khi nghe được câu đó của bố.

“Tôi đã bảo không phải mà!” – bố quát lên – “Con bé chỉ hoàn toàn hành động một mình, chứ không hề trên danh nghĩa một tổ chức quốc tế nào cả. Ồ vậy sao? Vậy thì tôi xin lỗi vì anh có suy nghĩ như vậy. Đợi đến khi anh có một đứa con gái tuổi teen như tôi thì anh sẽ hiểu.”

Bố vơ đại mấy cái bánh sandwich còn lại trên đĩa và đi thẳng ra khỏi phòng, dập cửa cái rầm.

“Nào, chúng ta tiếp tục với cuộc bầu cử của Mia thôi nào”- bà nói.

“Vâng ạ” – Lilly bấm loạn xạ gì đó trên sổ tay điện tử của mình.

Giờ thì mình đã hiểu tại sao BÀ lại sốt sắng chuẩn bị cho vụ bầu cử này như vậy. Tất cả chỉ là để đám phóng viên không có thời gian khai thác vụ Genovia sắp bị tống cổ ra khỏi Cộng đồng Châu Âu vì tội hủy hoại môi trường.

Nhưng còn lí do của Lilly là gì chứ???

Bố đã quay trở lại giữa hai buổi phỏng vấn của mình với tờ Time và tờ Newsweek. Trông bố cực kỳ mệt mỏi và căng thẳng. Mình cảm thấy ân hận vô cùng, luôn miệng nói lời xin lỗi với bố về sự cố thả ốc sên.
“Con đừng nghĩ ngợi quá nhiều, Mia” – bố xoa đầu mình an ủi – “Chúng ta sẽ vượt qua được chuyện này thôi, nếu bố có thể thuyết phục mọi người tin rằng hành động của con chỉ là do nhất thời nông nổi, và với tư cách là một công dân bình thường chứ không phải trên danh nghĩa một công chúa”

“Và có thể,” – mình tiếp lời bố đầy hi vọng – “khi mọi người thấy những con ốc sên đó không làm gì gây hại cho đại dương, họ sẽ thay đổi ý kiến”

“Bố xin báo cho con biết, đám ốc sên của con đúng là chẳng làm gì cả. Theo như thông báo mới nhất mà bố mới nhận được từ Hải quân Hoàng gia Genovia, chúng không hề động đậy gì cả. Chỉ nằm im một chỗ, không hề dọn dẹp một tẹo tảo độc nào cả, như ý định ban đầu của con”

Thật buồn khi nghe thấy bố nói như vậy.

Nhưng mình vẫn cố vớt vát: “Hay chúng vẫn còn chưa quen với môi trường mới? Dù gì thì chúng cũng có xuất xứ tận Nam Mỹ cơ mà. Có lẽ phải mất một thời gian chúng mới thích nghi được với môi trường mới.”

“Mia, chúng đã ở dưới đó hai tuần nay rồi. Ít nhất thì cũng phải thấy đói và ăn gì đó chứ”

“Có khi lúc ở trên máy bay chúng đã ăn một bữa no rồi. Vì con đã yêu cầu phải chăm sóc cho chúng thật cẩn thận trong suốt quá trình vận chuyển…”

Bố không nói gì cả, chỉ đứng nhìn mình trân trối.

“Mia” – bố thở dài não nề - “Giúp bố một chuyện nhé. Từ nay về sau, nếu con có bất kỳ kế hoạch nào cứu vớt vịnh Genovia kiểu như thế này nữa thì làm ơn bàn qua với bố một tiếng nhé.”

Hic…

Tội nghiệp bố. Làm Hoàng tử thật chẳng dễ dàng gì!

Sau khi nói chuyện với bố mình đi thẳng về nhà. Nhưng Lilly thì vẫn ở lại. Đúng vậy, Ở LẠI VỚI BÀ. Chỉ vì vẫn chưa liên lạc được với Larry King. Lilly nói rằng chỉ cần được trò chuyện với Larry King một lần thôi, chắc chắn Thứ Hai tới mình sẽ đánh bại được Lana.

Nhưng mình không nghĩ thế. Nếu được lên TRL thì còn may ra. Chứ cái trường THAE này thì làm gì có ai xem kênh CNN đâu. Trừ Lilly.

Nếu bất mãn với trường học như vậy sao cậu ấy không tự mình đứng ra tranh cử đi nhỉ??? Tự dưng kéo mình vào cuộc để làm cái gì chứ!
Thứ Năm, ngày 10 tháng 9, ở nhà


Thử đoán xem mình ở đâu khi mẹ và thầy G đi vắng??? Đúng vậy. Ở khách sạn Plâz chứ đâu.

CÙNG VỚI BÀ.

Tất nhiên mình có phòng riêng rồi. Chứ phải ngủ cùng phòng với bà thì thà chết còn hơn. Mình đã quá có kinh nghiệm sau lần bà tới ở nhà mình rồi. Mình hầu như không ngủ được một tẹo nào, chỉ vì tiếng ngáy như hổ gầm của bà.

Mình cũng không hề bất ngờ trước quyết định này của mẹ. Đời nào mẹ chịu để mình ở nhà một mình. Kể cả khi toàn bộ Đội bảo vệ hoàng gia Genovia được điều tới bảo vệ nhà mình, sẵn sàng bắn hạ bất kỳ ai có dấu hiệu khả nghi định bắt cóc công chúa đi chăng nữa.

Sao cũng được. Đằng nào thì mình cũng là tội đồ khiến cho đất nước mình trở thành quốc gia bị ghét nhất Châu Âu. Lại còn dính tới danh dự của nước Pháp nữa chứ.

Mình vẫn chưa đủ stress hay sao chứ? Này nhé:
Chỉ sau 3 ngày đi học, mình đã đoán trước được sẽ bị trượt môn Hình học,
Đứa bạn thân nhất đã ép mình đứng ra đối đầu trực tiếp với đứa con gái nổi tiếng nhất trường để tranh chức Chủ tịch Hội học sinh. Đảm bảo thứ Hai tới mình sẽ bị nó làm cho bẽ mặt trước toàn trường cho mà xem.
Cô giáo tiếng Anh mới – người mình đã đặt rất nhiều hy vọng có thể giúp mình đạt được ước mơ trở thành nhà văn thực thụ - đã thóa mạ giọng văn của mình cộng với một điểm B đầy tàn nhẫn.
Mình hầu như không có thời gian gặp mặt bạn trai.
Mình luôn bị ám ảnh lo lắng thái quá cho cậu em trai mới sinh, và bị người ta gọi là mẹ trẻ.
Giờ lại thêm 10.000 con ốc sên Nam Mỹ. Cứ tưởng thả chúng xuống vịnh Genovia có thể diệt được bọn tảo độc đang hủy hoại tầng sinh thái, ai dè ốc sên Nam Mỹ không quen với món ăn Châu Âu. Và giờ thì các nước láng giềng không ai muốn kết giao với Genovia nữa.

Tại sao mình không thể LÀM ĐƯỢC MỘT VIỆC gì cho ra hồn chứ?

Có lẽ cô Becca nói đúng. Cần phải đi học một khóa yoga mới được. Mình đã từng đi theo hai mẹ con Lilly học thử một buổi, nhưng sau đó chạy mất dép. Không hiểu họ thấy thư giãn ở đâu, mình thấy như đi hành xác thì có.

Thường mỗi khi căng thẳng mình hay làm thơ hoặc viết một cái gì đó. Nhưng từ sau vụ điểm B tới giờ mình không còn chút tự tin lẫn dũng khí với việc viết lách nữa. Cảm hứng tự dưng cũng tan biến sạch.
Mình cũng biết một khi tiếp quản ngai vàng của Genovia, sẽ không còn thời gian cho chuyện viết lách. Bởi mình sẽ cực kỳ bận rộn tìm cách làm lành với các nước Châu Âu. Do đó mình rất mong từ giờ tới lúc đó ít nhất được nhìn thấy một lần một quyển sách hay một bài báo với dòng chữ “tác giả Mia Thermopolis”

Không biết mẹ có tuân thủ đầy đủ theo các quy định hàng không và lên máy bay an toàn hay không. Vì thầy G không mua vé riêng cho Rocky nên mẹ sẽ phải bế em suốt cả chặng đường. Hy vọng mẹ sẽ không làm em sợ, lúc máy bay cất cánh và hạ cánh.

Còn thầy G nữa, hy vọng thầy ấy xác định được chỗ ngồi của mình cách cửa thoát hiểm bao xa, phòng trường hợp máy bay phải hạ cánh khẩn cấp trên biển, vẫn có thể dắt được mẹ và Rocky thoát ra ngoài an toàn.




Thứ Năm, ngày 10 tháng 9, ở nhà, một lát sau


Chẳng hiểu sao mẹ và thầy G lại cáu nhặng xị lên thế không biết. Biết thêm đôi chút về những quy tắc an toàn hàng không cơ bản thì có mất gì đâu. Hơn nữa, các công ty hàng không in tờ hướng dẫn là có lý do cả. Cũng may là lần nào đi máy bay mình cũng thủ một ít về, chứ không lấy gì để hướng dẫn cho mẹ và thầy G.

Vậy mà ý tốt của mình nào có được cảm ơn lấy một câu, trái lại còn bị mắng như tát nước vào mặt vì cái tội “ăn nói xui xẻo”.

Ý, ai đó gọi mình trên mạng…

Uiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii, là Michael!

SKINNERBX: Em! Về rồi à? Anh vừa thấy em trên kênh New York 1.

FTLOUIE: Anh có XEM à??? Không phải chứ… Chết mất.

SKINNERBX: Anh thấy ổn đấy chứ. Mà cái vụ căng thẳng với Châu Âu là có thật hả em?

FTLOUIE: Vâng. Nhưng bố em có nói là mọi chuyện rồi sẽ ổn. Hy vọng là thế.

SKINNERBX: Mấy người đó đáng ra phải tự thấy xấu hổ bản thân mới đúng. Chẳng lẽ họ không nhận thức được rằng em chỉ đang cố gắng sửa sai GIÙM CHO HỌ hay sao???

FTLOUIE: Đúng vậy. Mà ngày hôm nay của anh thế nào?

SKINNERBX: Tuyệt lắm em ạ. Hôm nay bọn anh có buổi hội thảo bàn về Các chính sách Chống Rủi Ro. Theo hình ảnh mới nhất từ vệ tinh, hóa ra công viên quốc gia Yellow Stone chính là một miệng núi lửa khổng lồ, cứ 600.000 năm sẽ hoạt động một lần. Tính đến thời điểm hiện tại, thời gian phun trào của siêu núi lửa này đã muộn tới 40.000 năm. Một khi nó phun trào, các bụi núi lửa sẽ bay xa tới tận bang Iowa và sức tàn phá của nó sẽ gấp khoảng 2.500 lần so với đợt phun trào của núi St. Helens, khiến hàng chục ngàn người chết và để lại hậu quả nặng nề cho hàng triệu người khác về sau. Do đó, chúng ta cần phải tìm cách giữ yên ngọn núi lửa này, nếu không muốn một thảm họa toàn cầu xảy ra.

OK. Mình CẦN PHẢI nói ra điều này: Trường anh Michael dạy cái quái gì thế không biết???

SKINNERBX: À, mà mẹ em và thầy G vẫn giữ kế hoạch đi nghỉ vào cuối tuần này chứ?

FTLOUIE: Vâng. Và họ bắt em phải đến ở với BÀ.

SKINNERBX: Uầy… Em có phòng riêng chứ?

FTLOUIE: TẤT NHIÊN RỒI!!! Nhưng vẫn cùng tầng. Hy vọng là vách tường đủ dày, không để tiếng ngáy của bà lọt qua phòng em.

SKINNERBX: Thế bố em có cắt cử vệ sỹ đứng bảo vệ ngoài hành lang của tầng đó không? Hay họ sẽ ở trong phòng bên cạnh?

Chúa ơi, đôi lúc Michael có những câu hỏi thật kỳ dị. Bọn con trai đúng là KHÓ HIỂU thật!!!

FTLOUIE: Chú Lars và nhóm vệ sỹ khác ở tầng dưới.

SKINNERBX: Có máy camera theo dõi không?

Sao anh em nhà Moscovitz này dị ứng với mấy cái camera theo dõi thế nhỉ???

FTLOUIE: Không. Không có máy theo dõi. Có thể trong khách sạn thì có. Như trong phim Maid in Manhattan ý. Nhưng không phải trong khu vực của Hoàng gia Genovia… Mà sao anh hỏi toàn câu lạ lùng thế? Hay anh tính lẻn vào đó ăn cắp nữ trang và vương miện của bà em? Anh đã có một viên đá mặt trăng rồi, còn muốn gì nữa chứ?? Ha ha ha…

SKINNERBX: Ha ha. Không. Anh chỉ thắc mắc vậy thôi. Mà em sẽ vẫn tới chỗ anh thứ Bảy tới đúng không?

FTLOUIE: Đó là điều duy nhất em chờ mong VÀO LÚC NÀY.

SKINNERBX: Anh hiểu. Anh cũng rất nhớ em.

Aaaaaaaaaaaaa… Dễ thương quá. Mình rất thích khi Michael nói – hoặc viết – mấy câu kiểu như vậy. Nhưng viết ra thì vẫn hay hơn, vì sau đó mình có thể lưu lại làm bằng chứng. Rằng anh ý yêu mình.
Rồi mình nghe thấy một âm thanh quen thuộc…

FTLOUIE: Michael, em phải out đây. Rocky lại khóc rồi.

SKINNERBX: OK. Gặp lại em sau.

Mình nghĩ là Lana đã lầm. Không phải TẤT CẢ sinh viên đại học nào cũng như lời nó nói. Bởi vì Michael không hề nói MỘT LỜI nào gợi ý mình làm mấy chuyện đó cả.

Lần trước, hôm đi ăn với nhau ở quán Ray’s Pizza anh ý đã đưa ví nhờ mình cầm hộ. Nhân lúc Michael đi toa-lét mình đã lén mở ví anh ý ra xem – vì mình rất tò mò không biết bọn con trai thường cất cái gì trong ví.
48 đôla
Thẻ Metro
Thẻ thành viên Hội thiên văn học Mỹ
Thẻ sinh viên
Bằng lái xe
Thẻ giảm giá của siêu thị sách
Thẻ thư viện quốc gia
Tuyệt nhiên không có những thứ linh tinh khác.

Có lẽ mình và Michael cũng chẳng cần phải có cuộc trò chuyện thẳng thắn, cởi mở như lời Tina.
Thứ Sáu, ngày 11 tháng 9, giờ Tiếng Anh


CẬU TIN NỔI KHÔNG. CON NHỎ ĐÓ ĐANG Ở NGOÀI KIA PHÁT KHÔNG VƯƠNG MIỆN NHỰA CHO MỌI NGƯỜI KÌA!!! Chắc nó bỏ ra một khoản tiền KHÔNG NHỎ cho vụ này. Nhìn sơ cũng biết là đồ rẻ tiền, có thể dễ dàng cạo dòng chữ “BẦU CHO LANA” ở phía trước. Mình phải báo với Ủy ban Chống hàng giả mới được. Mia, đừng sợ. Mình đã gọi điện cho bà cậu. Mọi chuyện vẫn đang trong tầm kiểm soát của chúng ta. Bà cậu và mình đang nghĩ xem nên để cậu phát cái gì miễn phí cho mọi người…

LILLY! MÌNH KHÔNG MUỐN PHÁT MIỄN PHÍ CÁI GÌ CHO MỌI NGƯỜI HẾT!!! MÌNH CŨNG KHÔNG MUỐN LÀM CHỦ TỊCH!!!

Đừng lo. Sẽ không có chuyện đó đâu.

LẦN NÀO CŨNG NÓI NHƯ VẬY, LILLY Ạ. NHƯNG VỪA QUAY LƯNG ĐI LÀ CẬU LẠI NGHĨ RA TRÒ MỚI ĐỂ GIÚP MÌNH DÀNH CHIẾN THẮNG. VÍ DỤ NHƯ GỌI CHO BÀ MÌNH XIN ĐỒ PHÁT MIỄN PHÍ CHO TỤI CON NÍT ĐỂ CHÚNG BỎ PHIẾU ỦNG HỘ CHO MÌNH.

Uầy… Cậu có thể xin bà Mia phát tặng vương miện được không? Mình rất muốn có một cái! – Tina.

Không ai lại đi tặng vương miện thật cả, Tina ạ. Mấy thứ đó không có trong ngân sách lần này. Nhưng mình cũng đang tính tới khả năng sẽ tặng vương miện giả như Lana.

LILLY! CẬU LÀM ƠN NGHE MÌNH NÓI MỘT LẦN CÓ ĐƯỢC KHÔNG??? MÌNH CHỊU HẾT NỔI !!! CẬU CÒN MUỐN ĐIÊN TỚI KHI NÀO NỮA HẢ???

Bình tĩnh đi, cô công chúa tập sự của tôi. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Anh mình không bỏ cậu dâu. Nếu anh ý còn muốn con cún Pavlov lành lặn.

Đúng vậy. Lana nói linh tinh thôi ý mà. Cậu nghe nói làm gì. Michael của cậu có phải loại người đó đâu.

Nhưng anh ý giờ đã là SINH VIÊN ĐẠI HỌC rồi. Mỗi lần nói chuyện với nhau tớ lại phát hiện ra anh ý học toàn những thứ cao siêu. Nhỡ Michael thích người thông minh hơn thì sao?

Cậu phải nhớ là trường của Michael là thuộc hàng Ivy League. Ở đó người ta chỉ toàn học và học thôi, không có thời gian tiệc tùng, chơi bời trác táng đâu. Hơn nữa hôm Michael dọn đến ký túc xá, chẳng phải cậu cũng đã nhìn thấy dung nhan của mấy bà sinh viên ở đó rồi sao???

Lilly nói đúng đó, Mia. Cậu trông dễ thương HƠN NHIỀU. Còn nhớ đám bạn của nhân vật Erlle trong phim Luật sư không bằng cấp không??? Giỏi đến kinh ngạc nhưng cũng xấu đến ngạc nhiên luôn.

Chúng ta quay lại với vấn đề quan trọng hơn được không? Vụ vương miện nhựa ý. Đồng ý hay không đồng ý?

Ối… Cô M chuẩn bị trả bài mình… và có…

…rất nhiều gạch đỏ choe choét. Ôi, Mia. Mình rất tiếc. Mia? MIA?




Thứ Sáu, ngày 11 tháng 9, phòng y tế


Trán mình đang được chườm khăn lạnh. Với tư thế nằm hiện giờ, mình khó lòng mà viết được lâu.
Cô y tá liên tục nhắc mình nên nằm nghỉ ngơi, không nên suy nghĩ quá nhiều. Ha! Không hiểu cô ý có biết mình là ai không nữa! Mình, Mia Thermopolis này mà có thể không nghĩ ngời nhiều ư? Mình đâu biết làm gì khác ngoài nghĩ, nghĩ và nghĩ !!!

Giờ cô ý đang đi qua phòng khác để lấy mấy thứ giấy tờ gì đó. Hy vọng đó là giấy yêu cầu nhập viện… tâm thần. Để thứ Hai tới mình không phải đối mặt với Lana.

Theo lời cô y tá Loyd thì mình không bị tâm thần. Chỉ là: sức chịu đựng của con người có giới hạn nhất định, khi tinh thần bị căng thẳng quá độ họ sẽ bị suy sụp tinh thần. Đó chính là trường hợp của mình: vừa nhận thêm một điểm B thứ hai môn tiếng Anh thì nhìn thấy bà đang đứng ngoài hành lang, đầu đội vương miện, mặc áo lông chồn, phát không cho mọi người những chiếc bút với dòng chữ PROPRIETE DU PALAIS ROYAL DE GENOVIA (tạm dịch là Tài sản của Cung điện Hoàng gia Genovia). Hai cú sốc đến dồn dập cùng một lúc như vậy, không bị suy sụp mới là lạ???

Cô Loyd cũng trấn an mình rằng hành động giật phắt lấy cái hộp bút chì trên tay bà và ném thẳng vào cái máy camera ngoài cửa phòng Hiệu trưởng Gupta khi đó là hoàn toàn có thể thông cảm được.

Cái máy camera chẳng bị trầy xước tẹo nào, chỉ có bút chì bút viết bị bắn tung tóe khắp sàn nhà.

Nhưng cái máy camera không sao.

Vậy mà họ vẫn đòi gọi bố mẹ mình tới. Thật khó hiểu!

Y tá Loyd bắt mình phải nằm nghỉ cho tới khi bố mẹ tới. Cô ý cũng không cho bà vào thăm, theo đúng yêu cầu của mình. Mình biết bà không có lỗi gì ở đây. Bà chẳng qua chỉ là muốn giúp đỡ mình thôi. Chắc hẳn Lilly đã gọi cho bà kể về vụ Lana phân phát vương miện nhựa ở trường nên bà mới tức tốc chạy tới trường như vậy.

Ai mà chẳng muốn sở hữu một cây bút có dòng chữ PROPRIETE DU PALAIS ROYAL DE GENOVIA trên đó chứ???

Nói tóm lại là chẳng ai có lỗi cả. Trừ mình. Đáng ra ngay từ đầu mình không nên nộp lại bài khác cho cô Martinez. Không hiểu mình ĐÃ NGHĨ gì mà làm như vậy? Làm sao mình có thể NGÂY THƠ cho rằng cô ấy sẽ đánh giá cao một bài viết đem so sánh tình yêu bị cấm đoán của Romeo và Juliet với tình yêu của Britney Spears với Jason Allen Alexander cơ chứ??? Nhưng quả thật mình đã dồn TOÀN TÂM, TOÀN Ý cho bài viết lần này. Mình muốn người đọc cảm nhận được sự đau đớn của Britney khi tình yêu của cô và Jason bị giới truyền thông, công ty đĩa hát và người quản lý của cô chia rẽ. Sự tổn thương ấy lớn đến nỗi Britney không còn cách nào khác, đành quay ra cặp kè với Kevin. Kéo theo một chuỗi hậu họa về sau…

Đáng ra mình phải biết cô M sẽ không bao giờ có cùng quan điểm với mình về Britney. Có lẽ vì cô ấy CHƯA BAO GIỜ nghe bài “Toxic” của Brit.

Ôi… không…

AI ĐÓ ĐANG TỜI THÌ PHẢI!!! PHẢI ĐẮP KHĂN LÊN TRÁN LẠI THÔI!!!
Thứ Sáu, ngày 11 tháng 9, phòng y tế, một lát sau


Người lúc nãy là bố. Mình cũng bất ngờ khi thấy bố tới nhanh đến như vậy. Hóa ra bố đang trên đường bay sang Pháp tranh luận với họ về việc bỏ phiếu loại Genovia ra khỏi cộng đồng Châu Âu.

Mọi chuyện lằng nhằng chỉ làm mình thấy đau đầu hơn. Nó khiến mình chợt nhớ ra sự thật mình đang là tội đồ của Genovia, chỉ vì mấy con ốc sên ngớ ngẩn!

Bố trấn an mình rằng, nếu ai đó phải ra khỏi Châu Âu thì sẽ là Monaco, bởi ngay từ đầu họ đã để cho Jacques Cousteau thảm đám tảo độc Nam Mỹ xuống biển Địa Trung hải. Tiếp đến là Pháp, bởi họ đã khoanh tay làm ngơ trước vụ việc kia suốt cả thập kỷ vừa qua. Nhưng rồi bố cũng thừa nhận, người Pháp xưa nay vẫn giỏi nhất là khoanh tay đứng nhìn mà.

Mình xin lỗi bố vì đã làm gián đoạn lịch trình của bố nhưng ông chỉ xoa đầu mình nói con người ai cũng có lúc bị “khủng hoảng”.

“Đó có phải là chuẩn đoán lâm sàng của y tá Loyd cho hành động xốc nổi ban nãy của con không.”

“Cũng không hẳn. Nhưng bố hoàn toàn có thể hiểu được. Hồi bằng tuổi con, bố cũng thỉnh thoảng có những giai đoạn bị như vậy.”

Không hiểu sao vừa nghe thấy mấy lời đó của bố, mình liền òa lên khóc nức nở. Thật là mất mặt !!! Nhất là khi không còn giấy Kleenex nào trong hộp ở đầu gi.ường. Kết quả mình đã phải xì mũi vào cái khăn lụa của bố. Chắc bố sẽ phải vứt cái khăn này đi và mua chiếc khác thôi. Như Britney Spears vẫn thường làm với mấy cái áo của chị ý. Làm hoàng tử/người nổi tiếng kể cũng sướng thật.

Bố tỏ ra khá lo lắng và tới tấp hỏi mình đã xảy ra chuyện gì. Tất nhiên mình chỉ kể cho bố nghe chuyện cô M và hai điểm B môn tiếng Anh thôi. Bởi vì mình biết cho dù có đem chuyện bầu cử ra kể thì bố cũng không thể hiểu được, bố sẽ lại: “Ôi, Mia, con đừng tự hạ thấp bản thân mình như thế. Con biết con sẽ làm tốt mà.”

Ban đầu bố còn tưởng mình “chêu chêu” bố về vụ bị điểm B môn Tiếng Anh, cho tới khi TẬN MẮT nhìn thấy lời phê của cô M.

“Thế giới này đúng là loạn, loạn hết rồi. Tại sao cô ta dám chà đạp vào giấc mơ của một đứa bé con như thế? Nếu cô ta cho rằng bố sẽ để yên chuyện này thì cô ta nhầm to rồi”.

He he… Nhìn thấy bố nổi giận thay cho mình như vậy tự dưng thấy ấm áp trong lòng thế không biết.

Một lúc sau cô Loyd đi vào yêu cầu bố đi ra để cho mình nghỉ ngơi. Nhưng mẹ đã kịp lẻn vào với Rocky trên tay.

“Ôi, Mia, sao con lại bị đột quỵ vào đúng lúc này. 2 tiếng nữa máy bay của mẹ và dượng sẽ cất cánh rồi”

“Mẹ, đây đâu phải là đột quỵ. Con chỉ bị căng thẳng thần kinh một chút thôi mà. Có lẽ vẫn bị lệch múi giờ sau đợt nghỉ hè ở Genovia” – mình vội trấn an mẹ.

“Chuyện này chẳng liên quan gì đến chuyện lệch múi giờ cả” – mẹ quả quyết – “Lý do duy nhất chỉ có thể là do bà Clarisse Renaldo mà thôi”

Mình không muốn đổ thêm dầu vào lửa, vì dù gì mẹ cũng đã sẵn ghét bà rồi. Nhưng phải thừa nhận việc bà tới trường tặng bút cho mọi người hôm nay chính là giọt nước làm tràn ly.

“Mẹ, bà cũng chỉ là muốn tốt cho con thôi”.

“Vậy sao?” – mẹ hỏi đầy nghi ngờ.

“Thật mà. Mẹ tin con đi” – mình nói. Miễn là vụ tranh cử lần này có thể đánh lạc hướng đám phóng viên khỏi bới móc chuyện Genovia bị đuổi khỏi Cộng đồng Châu Âu thì chuyện gì mình cũng chịu được.

Nhưng vẻ ngờ vực của mẹ có vẻ không tin lời mình cho lắm.

“Mia, nếu con không muốn tham gia mấy chuyện bầu bán đó, chỉ cần nói một câu thôi. Mẹ sẽ can thiệp hộ con”

Mẹ đúng là người không biết sợ ai bao giờ. Nếu phải chọn giữa việc đối đầu với Lana hay đối đầu với mẹ, chắc chắn mình sẽ chọn Lana.

“Không cần đâu mẹ. Con ổn mà. Thật đấy… À, thế mẹ có tính đến thăm chú Wendell lần này không?”

“Ai cơ?” – mẹ mải gỡ chân của Rocky ra khỏi quai túi xách nên không để ý.

“Chú Wendell Jenkins ý” – không ngờ mẹ có thể quên mối tình đầu của mình nhanh chóng như vậy – “Chú ý vẫn ở Versailles mà. Chú ý và cô April. Giờ chú Wendell đang làm việc tại một công ty điện. Mà mẹ có biết cô April từng đoạt danh hiệu Công chúa Ngô không?”

“Thật á? Sao con biết được mấy chuyện đó thế Mia?” – mẹ cười phá lên thích thú.

“Con vào phần Tìm người trên Yahoo! thôi. Nếu mẹ gặp cô April thì nhớ kể cho cô ấy biết giờ mẹ đã là mẹ của Công chúa nước Genovia nhé. Công chúa Genovia nghe còn oai hơn Công chúa Ngô nhiều, cho dù bọn con sắp bị đuổi ra khỏi Châu Âu rồi.”

“Được. Mà con chắc là con sẽ ổn chứ? Nếu con muốn mẹ sẽ hủy chuyến bay ngay lập tức”.

“Vâng, con sẽ ổn mà. Mẹ cứ đi đi”

Đúng lúc đó y tá Loyd bước vào, thấy mẹ lo lắng như vậy cũng đã giải thích về tình trạng của mình cho mẹ yên tâm. Phải nói mãi mẹ mới chịu về cho kịp chuyến bay.

Giờ thì còn lại mình mình với cô Loyd. Nhân tiện hỏi luôn cô ý về thắc mắc gần đây của mình mới được.
“C..c..cô Loyd ơ..ơ..i” – mình ú ớ với cái nhiệt kế đang cặp dưới lưỡi.

“Sao vậy Mia?” – cô ý đang đo huyết áp và nhịp tim cho mình.

“Khi làm chuyện đó mà không dùng biện pháp an toàn nào thì có sao không ạ?” – mình với tay rút thẳng cái nhiệt kế ra khỏi mồm.

“Mia, tất nhiên là không nên rồi. Các em đang học môn Sức khỏe và An toàn đúng không? Chắc em phải hiểu rõ chuyện đó chứ” – cô Loyd mỉm cười nói – “Cẩn thận vẫn hơn. Thậm chí bao cao su cũng không phải là an toàn tuyệt đối. Cần phải chú ý tới hạn sử dụng nữa”

Uầy, đúng là y tá có khác, chuyện gì cũng biết.

“37 độ. Tốt rồi. Em có thể về lại lớp, nếu muốn. Nhưng trước khi em đi, Mia, cô có một câu muốn nói với em.”

“Dạ?”

“Em cần chấm dứt ngay việc giữ kín mọi cảm xúc trong lòng. Cô biết em thích viết nhật ký – đúng vậy, cô đã nhìn thấy em viết rất nhiều – và điều đó là rất tốt. Nhưng em cũng cần phải học cách bộc lộ cảm xúc của mình BẰNG LỜI. Nhất là khi giận dữ hay buồn bực ai đó. Em càng đè nén bên trong thì những chuyện như hôm nay sẽ lại tiếp tục xảy ra. Cô biết là một công chúa thì phải chịu rất nhiều áp lực và nhiều quy tắc nhưng điều đó không có nghĩa là em phải kiềm chế mọi cảm xúc suy nghĩ của mình. Em hiểu ý cô chứ?

Mình gật đầu đầy cảm kích. Cô y tá Loyd quả thật là người phụ nữ thông minh và am tường nhất mà mình từng biết. Còn hơn cả mấy thiên tài mà mình đang hẹn hò và làm bạn cùng.

“Tốt. Giờ để cô lấy cho em cái thẻ đi lại”

CÔ Y TÁ LOYD QUẢ ĐÚNG LÀ MẪU NGƯỜI PHỤ NỮ HIỆN ĐẠI LÝ TƯỞNG!!!


Ghi chú: Nhớ kể lại cho Tina vụ cô Loyd vừa nói về độ an toàn của mấy cái bao cao su.
 
Thứ Sáu, ngày 11 tháng 9, cầu thang tầng 3


Lúc mình vừa ló mặt ra khỏi phòng y tế đã thấy Lilly đang ngồi đợi ngoài hành lang, trên tay là một xấp phiếu phạt. Chắc bị đội cờ đỏ bắt gặp ngồi ở đây mà không có thẻ đi lại.

Nhưng Lilly chẳng quan tâm đến mấy chuyện đó bởi vì cậu ấy CẦN PHẢI chắc chắn rằng mình không sao, CẦN PHẢI nhìn thấy rằng mình vẫn ổn.

Nhớ lời cô y tá Loyd dặn về việc không nên đè nén mọi suy nghĩ của mình bên trong, mình liền nói với Lilly rằng mình cũng CẦN PHẢI nói chuyện với cậu ấy.

Thế là hai đứa trốn lên trên đây, nơi không ai có thể tìm thấy bọn mình, trừ khi cần lên tầng thượng để nhặt mấy con Pikachu đồ chơi hay mấy thứ tương tự như vậy (mà bọn trẻ con tòa nhà đối diện vứt sang)

Mới đầu mình cũng hơi giữ khoảng cách với Lilly, dù gì thì cậu ấy cũng ít nhiều liên quan tới vụ “suy sụp” vừa rồi của mình. Ai đời lại đi lấy bút trong cung để đi phân phát hả giời?????

“Nhưng mọi người đều thích mà” – lý do của Lilly đấy – “Mia, cậu nghĩ mà xem, mọi người có thể sẽ giữ chúng làm kỷ niệm. Đâu phải ai cũng được sống trong cung điện như cậu đâu”

“Đó không phải là vấn đề” – không ngờ một thiên tài như Lilly mà cũng phải để một đứa như mình giải thích mấy chuyện này – “Vấn đề là cậu đã hứa với mình rằng mình sẽ không phải tham gia làm bất cứ việc gì”

“Mình nói câu đó bao giờ?” – Lilly nheo mắt nhìn mình.

“LILLY!!!” – cậu ta thật tráo trở - “Cậu đã thề là mình sẽ không phải làm Chủ tịch Hội học sinh mà”

“Mình biết, mình biết. Sẽ không có chuyện đó đâu, yên tâm.”

“Và cũng đã hứa là mình sẽ không bị thua nhục nhã trước Lana”

“Mình biết, mình biết. Sẽ không có chuyện đó đâu, yên tâm.”

“LILLY!” – đầu mình giờ như đang bốc hỏa – “Nếu mình không bị thua trước Lana thì tức là mình SẼ TRỞ THÀNH Chủ tịch Hội chứ còn gì nữa.”

“Sai! Không phải là cậu. Mà là mình”

“HẢ???” – mình khựng lại mất vài giây – “Như thế là sao?”

“Đúng vậy đấy”- Lilly phân tích – “Kịch bản là thế này, cậu sẽ thắng cử - bởi vì cậu là công chúa, cậu luôn đối xử tốt với mọi người và mọi người đều quý mến cậu. Sau đó một thời gian – khoảng 2 đến 3 ngày – cậu sẽ buộc phải từ chức Chủ tịch (một cách tiếc nuối, tất nhiên rồi) với lý do là quá bận rộn với mấy chuyện làm công chúa. Khi đó mình, với tư cách là Phó Chủ tịch Hội do cậu bổ nhiệm, “đành phải” đảm nhận vị trí Quyền Chủ tịch đó thay cậu. Chuyện chỉ đơn giản có thế!”

“Ý… ý… cậu là… Cậu làm tất cả mấy chuyện này chỉ để trở thành Chủ tịch Hội?”

Lilly gật đầu lia lịa.

“Vậy sao cậu không tự mình làm đi, kéo mình vào làm gì?”

Tự dưng Lilly òa khóc nức nở, làm mình giật bắn cả mình, không hiểu đã nói gì sai.

“Bởi vì… bởi vì… mình sẽ không bao giờ có thể đắc cử được” – cô nàng thổn thức – “Cậu quên là mùa bầu cử năm ngoái mình đã thua thảm bại thế nào rồi sao? Không ai trong cái trường này ưa mình. Nhưng họ lại quý cậu, kể cả khi cậu là công chúa. KHÔNG AI thích chơi với mình… có thể vì mình là một thiên tài, nên mọi người mặc cảm. Không ai lại muốn có một người lãnh đạo quá thông minh đâu. Họ thích chọn mấy đứa KHÔNG CÓ ĐẦU ÓC hơn.”

Mình đã phải nhịn lắm mới không để ý tới câu Lilly gọi mình là đứa không có đầu óc. Dù sao mình cũng không thể nổi đóa với một đứa đang khóc lóc ỉ ôi như thế này được.

“Lilly! Nghe mình nói này… Mình không ngờ cậu lại suy nghĩ tiêu cực về bản thân như vậy”

“Mình chưa bao giờ nghĩ rằng mình là người nổi tiếng. Cậu là đứa bạn duy nhất mà mình có” – nói rồi Lilly lại gục mặt xuống khóc rưng rức.

“Làm gì thê thảm đến mức ấy. Cậu có nhiều bạn lắm mà. Shameeka này, Ling Su này, còn cả Tina”

Vừa nghe thấy cái tên Tina, cậu ấy càng được thể gào to hơn. Mình quên mất vụ Tina và Boris…

“Thôi mà, thôi mà, mình xin lỗi. Mình không có ý đó. Nhưng mọi người THỰC SỰ quý cậu mà. Chỉ là đôi lúc…”

Lilly ngẩng mặt lên nhìn mình với đôi mắt ướt đẫm, giận dữ pha lẫn tủi thân: “Đôi lúc mình làm sao?”

“Ừ thì… Đôi lúc cậu nói chuyện hơi khó nghe một chút. Như với mình chẳng hạn. Toàn gán cho mình mấy cái nickname chẳng ra làm sao cả :C2G, mẹ trẻ…

“Nhưng cậu ĐÍCH THỊ là một bà mẹ trẻ suốt ngày lo lắng thái quá mà” – Lilly gân cổ lên cãi.

“Cứ cho là như vậy. Nhưng cậu đâu có cần suốt ngày réo tên mình như vậy”

Lilly ngồi dựa lưng vào tường, tay chống cằm, ngẫm nghĩ một lúc rồi thở dài nói: “Ừm, cậu nói đúng. Mình xin lỗi.”

“Còn nữa, mình không thích cậu gọi mình là C2G hay công chúa tập sự đâu” – mình tranh thủ bồi thêm, tranh thủ lúc cô nàng còn đang còn chùng xuống bởi tâm trạng u sầu.

“Vậy chứ mình biết gọi cậu là gì bây giờ”

“Chỉ đơn giản là Mia chứ sao”

“Nhưng… như thế thì nhàm chán lắm”

“Nhưng đó là tên của mình.”

Lilly thở dài đánh thượt: “Thôi được rồi. Sao cũng được. Cậu không hiểu là cậu may mắn thế nào đâu, C2G ạ… Quên, Mia”

“May mắn ư? MÌNH Á? Xin cậu!” – mình phá lên cười – “Cậu nhìn cuộc đời mình xem, không có gì khác ngoài hai chữ THẢM BẠI. Cậu đã thấy những gì cô M viết trên bài của mình rồi đó.”

“À…ừ… Công nhận là cô ấy có hơi quá đáng thật. Nhưng điểm B cũng đâu phải là tận cùng thế giới đâu. Mình vừa thấy bố cậu hầm hầm đi về phía phòng giáo viên. Trông như thể chuẩn bị tuyên án cho ai vậy.”

“Thế á? Nhưng làm vậy thì có lợi gì cho mình đâu. Dù gì cũng không thể thay đổi suy nghĩ của cô ý về khả năng viết lách của mình. Cùng lắm chỉ khiến cho cô ý sợ khiếp vía bố mình thôi.”

Lilly lắc đầu ngao ngán: “Nhưng ít ra cậu còn có bạn trai ở bên cạnh”

“À mà này, thế cuối tuần này mẹ cậu và thầy G vẫn đi nghỉ đấy chứ?”

“Ừ… nhưng sẽ không có chuyện tổ chức tiệc tùng gì ở nhà mình đâu. Vì mình sẽ sang khách sạng ở với bà.”

“Cậu sẽ có phòng riêng chứ?”

“Ừm”

“Tuyệt! Lập hội ngủ qua đêm đi?”

“Ở khách sạn Plaza á?”

“Ừ! Sẽ vui lắm đây… hi hi… Dù gì bọn mình cũng phải chuẩn bị cho buổi diễn thuyết ngày thứ Hai mà. Mình sẽ có thể tập luyện cho cậu”

“Ờ… Cũng được “ – nói vậy thôi nhưng mình vẫn chưa biết ý của bố và bà như thế nào. Nhưng miễn Lilly vui là được. Mình không ngờ ở một góc khuất của Lilly lại có mặt yếu đuối và tự ti như vậy. Đành rằng mình biết Lilly không hề nổi tiếng ở trong trường nhưng cái mình không ngờ là cậu ấy BIẾT điều đó. Vì cô nàng lúc nào chẳng RA CÁI VẺ ta đây là nữ hoàng của THAE. Hóa ra tất cả chỉ là cố tình tỏ ra thế thôi.

Bọn mình ngồi đó tâm sự tới tận tiết 6, bùng luôn giờ NKTN. Mình thì có lý do nghỉ chính đáng, vì thế không bị tính là trốn học. Nhưng Lilly thì không. Vậy mà cậu ấy chẳng mảy may lo lắng gì cả. Rất giống phong thái của bà! Đáng ra cậu ấy phải là cháu của bà mình mới đúng!!!
Thứ Sáu, ngày 11 tháng 9, giờ Chính phủ Mỹ


HỌC THUYẾT VỀ NHÀ NƯỚC.

THUYẾT TIẾN HÓA:


Thuyết tiến hóa của Darwin - áp dụng cho định nghĩa về Nhà nước =
Gia đình
Thị tộc
Bộ tộc
Hình thành từng nhóm người cùng nhau sản xuất.

Để duy trì trật tự nội bộ bên trong và chống lại các mối nguy hiểm bên ngoài, các quy định nhà nước đã được hình thành.

Định nghĩa này đúng cả với kiểu bè phái trong trường trung học - nhằm chống lại các thế lực bên ngoài. Này nhé, mấy đứa lập dị bọn mình thường tụ tập với nhau thành một nhóm để tránh sự khiêu khích của đám vận động viên và đội cổ vũ. Điều này giải thích tại sao:
Nhóm Trượt ván ra đời để chống lại Nhóm Rock
Nhóm Rock ra đời để chống lại Nhóm Kịch nghệ
Nhóm Kịch nghệ ra đời để chống lại Nhóm Lập dị
Nhóm Lập dị ra đời để chống lại Nhóm Cổ vũ
Nhóm Cổ vũ ra đời để chống lại ... ai ???
Cái này thì mình không biết. Chưa nghĩ ra được.

Nhưng giờ thì mình đã hiểu. Hóa ra cái gì cũng có nguyên nhân của nó. Chỉ như vậy mới lý giải được tại sao trong trường có nhiều bè phái đến như vậy. Ông Darwin đúng là giỏi thật !!!!!





Thứ Sáu, ngày 11 tháng 9, giờ Khoa học Trái đất

Từ trường quanh Trái đất là do các dòng đối lưu ở trong lòng đất tạo ra – phát hiện của Van Allen.
Vùng bức xạ cao được tạo ra bởi các phân tử, một số là phóng xạ từ ngoài không gian và Mặt trời
TỔNG KẾT VỀ HEATHER – BẠN GÁI MỚI CỦA KENNY

(THEO LỜI KENNY)
Tóc xoăn tự nhiên, mềm và óng ả
Luôn đạt điểm A và nằm trong top đứng đầu
Có thể nhào lộn bằng tay
Thường chơi các trò nhào lộn ở các bữa tiệc
Và ở các nhà hàng
Rất nổi tiếng ở trường, tại Delaware
Sẽ đến thăm Kenny vào Ngày lễ Tạ ơn năm nay
Sở hữu riêng một con ngựa
Không bao giờ phí thời gian xem TV, bởi vì còn bận đọc sách
Không có máy trả lời điện thoại
Mình thì lại nghĩ rằng đó là vì chẳng có ai gọi điện thoại cho cậu ta bao giờ cả. Vì đến TV Heather còn chẳng xem, biết lấy gì mà nói chuyện với mọi người.


BÀI TẬP VỀ NHÀ

Thể dục: Không

Hình học: Bài tập trang 42-45

Tiếng Anh: Bài tập ngữ pháp trang 55-57

Tiếng Pháp: ???

NKTN: ???

Chính phủ Mỹ: Học thuyết của Darwin đã được áp dụng vào sự hình thành nhà nước như thế nào?

Khoa học Trái Đất: Chương 2, Đặc điểm của môi trường năng lượng

Thứ Sáu, ngày 11 tháng 9, tại khách sạn Plaza
Bà có vẻ thấy ân hận khi gián tiếp (hay trực tiếp???) khiến cho mình bị ngất ngay giữa trường học. Cứ nhất nhất đòi đưa mình xuống khu Vườn Cọ để uống trà.

Mình đã nghi nghi rồi, bà có bao giờ chịu nhận lỗi đâu. Và y như rằng… Dưới đó phóng viên đang bu đầy quanh sân, chỉ chực chụp được vài bức hình của mình và bà đang ngồi thư thả nhâm nhi bánh táo và trà xanh. Đảm bảo ngày mai trên trang nhất tờ Bưu điện sẽ đăng chình ình tấm ảnh hai bà cháu ngồi uống trà, với dòng tít sến nhất trên đời Buổi xế chiều của Hoàng gia Genoiva.

Dạo này mình đã quá quen với ánh đèn flash rồi, do đó chúng chẳng còn khiến mình khó chịu hay sợ sệt nữa. Mình thản nhiên ngồi gặm bánh sandwich rau mặc cho thiên hạ chụp ảnh, và bà thì thả sức chê bai mấy cái vương miện nhựa rẻ tiền của Lana. Trưa tới giờ mình đã có cái gì vào bụng đâu!

“À, bà ơi. Cháu có thể rủ Lilly, Tina, Shameeka và Ling Su tới đây ngủ hôm nay được không? Bọn cháu sẽ có thể tập dượt trước cho buổi tranh luận thứ Hai tới”.

“Tất nhiên rồi” – bà gật gù đồng ý.

YEYYYYYYYYYYYYYYYYY !!!!!!

Ngay lập tức mình vồ lấy cái điện thoại và gọi điện cho từng người. Bác Taylor đã đòi phải nói chuyện với bà trước khi quyết định xem có nên cho Shameeka đi không. Bác ý cần đảm bảo chắc chắn là có người lớn để mắt tới mấy đứa nhắng nhít tụi mình. Không hiểu bà đã nói những gì, chỉ biết sau đó bác Taylor vồn vã hỏi có cần bảo Shameeka mang thêm thứ gì tới không, ví dụ như bỏng ngô, bim bim… Cái khách sạn Plaza này thì còn thiếu gì nữa chứ!

Sau đó bà cho người tới nhà lấy ít vật dụng cho mình và cho Louie Mập ăn.

Hy vọng bé yêu của mình ở nhà một mình sẽ ổn. Chắc tối nay Louie sẽ nhớ Rocky lắm cho mà xem. Gần đây cu cậu đã quen với việc tối tối được liếm nốt chỗ sữa Rocky ăn còn thừa, và coi đó như là bữa ăn khuya.

Ghi chú với bản thân:

Gọi di động cho mẹ, ngay khi máy bay hạ cánh, nhắc mẹ giữ Rocky tránh xa:
Máy cắt cỏ
Rắn hổ mang (có nguồn gốc ở Indiana, cực kỳ độc)
Cuốc
Nhện đen (chỉ cắn một cái thôi cũng đủ gây tử vong cho trẻ sơ sinh)
Sữa chưa tiệt trùng (có thể chứa khuẩn salmonella, gây chết người)
Bể cá của ông ngoại (Rocky có thể bị ngã nhào vào trong đó và chết ngạt)
Các con vật trong nông trại (có thể bị mắc khuẩn tụ cầu)
Món thịt hầm trộn cá ngừ, khoai tây, pho mát của bà ngoại (quá nhiều đạm)
Hầm rượu (rất có thể bệnh nhân ở trại tâm thần gần đó đang trốn ở trong đó)




Thứ Sáu, ngày 11 tháng 9, phòng 1620, khách sạn Plaza, mấy giờ ư??? CỰC MUỘN!!!


Ui…ui… Ling Su tìm được một trang đố vui trên mạng cực đỉnh. Cả lũ bọn mình đã thay nhau làm và khám phá thêm được biết bao nhiêu điều về bản thần!!!

QUIZ

Lần lượt trả lời từng câu hỏi theo thứ tự sắp sẵn, KHÔNG được đọc trước các câu trả lời.

Đầu tiên, bạn hãy lấy một cái bút và một tờ giấy. Chỉ chọn những cái tên của người mà bạn quen biết. Hãy tin vào trực giác của bạn. NÀO CHÚNG TA CÙNG BẮT ĐẦU!

Đầu tiên, hãy viết từ 1 đến 11 thành hàng dọc.
Hãy viết ra 2 số mà bạn thích nhất vào cột số 1 và số 2.
Hãy viết tên người khác giới vào cột số 3 và số 7.
Viết một cái tên bất kỳ (bạn bè hoặc người thân) vào cột số 4,5 và 6
Viết tên 4 bài hát lần lượt vào các cột số 8, 9, 10 và 11.

Câu trả lời của Mia Thermopolis:

10
3
Michael Moscovitz
Fat Louie
Lilly Moscovitz
Rocky Thermopolis-Gianini
Kenny Showalter
“Crazy in Love” – Beyonce
“Bootylicious” – Destiny’s Child
“Belle” – trong phim Người đẹp và Ác thú
Nhạc chủ đề phim truyền hình Những người bạn.

Lời giải
Bạn phải nói cho (2 số ở cột 1 và 2 ) người nữa về trò chơi này.
Người có tên ở cột số 3 chính là người bạn yêu thực sự.
Người có tên ở cột số 7 chính là người bạn quý mến nhưng không thành đôi.
Bạn quan tâm đến người ở cột số 4 nhất.
Người có tên ở cột số 5 chính là người hiểu bạn nhất.
Người có tên ở cột số 6 chính là ngôi sao may mắn của bạn.
Bài hát ở cột số 8 có nội dung phù hợp nhất để nói về người ở cột số 3
Bài hát ở cột số 9 là bài hát dành cho người ở cột số 7.
Bài hát ở cột số 10 phản ánh trung thực nhất suy nghĩ CỦA BẠN.
Bài hát ở cột số 11 chính là cảm nhận của bạn về cuộc sống.

ÔI CHÚA ƠI !!!!!!! ĐÚNG KINH KHỦNG!!! TẤT CẢ ĐỀU ĐÚNG HẾT VỚI MÌNH !!!!!!!!!

Này nhé, Michael đúng là người mình yêu! Rocky quả thực là ngôi sao may mắn của mình! Và Lilly hiểu mình hơn ai hết! Louie Mập chính là người (con mèo) mà mình quan tâm nhất.

Mình quả là “Crazy in Love” với Michael. Và bài hát chủ đề trong phim Những người bạn chính là nói về cuộc đời mình – No one told you life was gonna be this way (Không ai nói cho bạn biết cuộc đời sẽ trở nên như thế này)… Đúng quá còn gì, có ai nói cho mình biết mình sẽ trở thành CÔNG CHÚA CỦA GENOVIA đâu!!!

Bàn về bài hát “Belle” trong phim hoạt hình Người đẹp và Ác thú, Lilly có thể cười bao nhiêu tùy thích nhưng đó vẫn luôn là bài hát yêu thích nhất của mình. Nếu cô Martinez biết chuyện mình thích bài hát phim hoạt hình của hãng Disney, chắc sẽ lên lớp mình vì tội trẻ con, ấu trĩ cho mà xem. Nhưng sao cũng được, nhân vật Belle và mình có RẤT NHIỀU điểm chung: Cả hai đều thích đọc sách và mọi người đều coi bọn mình là những kẻ lập dị.

Trừ hai người đàn ông yêu thương bọn mình.

Tối nay vui quá thôi. Cứ một chốc mấy đứa lại gọi dịch vụ phòng, ăn món này, uống món kia. Vui nhất là lúc mấy đứa bàn cách làm sao để biết được giới tính thực sự của nhân vật Perin bí ẩn kia. Mấy đứa cứ ôm nhau cười ngặt nghẽo, ngã lăn lộn cả xuống đất.

Tiếp đó bọn mình chơi trò thi hát Karaoke. Coi như là một buổi luyện giọng, phòng khi đang đi trên đường bị hết xăng còn có thể hát dạo kiếm vài đồng, như Britney Spears trong phim Crossroads ý.

À, Michael vừa gọi một phút trước. Nhưng mình chẳng nghe thấy anh ý nói gì vì Tina hét to quá. Bọn mình đã tình cờ nhặt được bức thư tình của Boris gửi cho Tina ở trong cặp sách của cậu ta và Ling Su đang đọc ầm ỹ lên cho mọi người cùng nghe. Đến Lilly còn phải lăn ra cười.

Tối nay là buổi tối tuyệt vời nhất từ trước tới nay của mình. À, trừ buổi tối hôm Vũ hội Mùa Đông Không Phân Biệt Tôn Giáo.

Và cả buổi tối khi Michael và mình cùng ngồi xem Chiến tranh giữa các vì sao. Hôm đó Michael đã nói lời YÊU mình.

Và cả tối hôm có buổi Prom nữa.

Đó, trừ mấy hôm đó ra.

Ghi chú với bản thân: Nhớ gọi bảo mẹ không cho Rocky lại gần mấy bao thuốc lá của ông ngoại. Trẻ con hít phải chất nicotine là cực kỳ độc. Mình đã biết được điều đó khi xem phim Law and Order!


DANH SÁCH CÁC HOT BOY CỦA LILLY, SHAMEEKA, TINA, LING SU VÀ MIA

Orlando Bloom: hoàn hảo từ trong ra ngoài, từ ngoài vào trong.
Boris Pelkowski (EO! Boris CHƯA ĐỦ TẦM để có mặt trong danh sách này nhưng mình và Lilly không đủ phiếu chống lại ba người kia)
Anh chàng dễ thương trong bộ phim mới nhất làm về cuộc đời của Mia (Mỗi tội mọi tình tiết trong phim đều chỉ là hư cấu, không hề có thật. Vì Genovia là công quốc, chứ không phải theo chế độ quân chủ, do đó dù người thừa kế ngai vàng có kết hôn hay không kết hôn cũng chẳng quan trọng)
Nhân vật Seth trong phim The OC.
Harry Potter. Bởi vì mặc dù là một phù thủy nhưng trông cậu ta vẫn điển trai và gợi cảm.
Jesse Bradford trong phim Swimfan.
Chad Michael Murray trong phim A Cinderella Story và One Tree Hill. Ooooh la la ^^
Bạn trai của Samantha trong phim s.ex and the City, nhất là khúc anh ấy sẵn sàng cạo trọc đầu vì chị ý (Shameeka bỏ phiếu trống vì bố cậu ấy cấm không cho xem phim này.)
Trent Ford trong phim How To Deal.
Ramon Riveras
Hellboy (mặc dù chỉ có Mia là người duy nhất xếp Hellboy vào hạng hot boy, do nỗi ám ảnh về các nhân vật anh hùng trong thế giới hai chiều)
 
Thứ Bảy, ngày 12 tháng 9, Công viên Trung tâm


Mệt quá đi mất! SAO MÌNH LẠI ĐI MỜI MỌI NGƯỜI ĐẾN NGỦ CÙNG TỐI QUA CƠ CHỨ!!! Lại còn thức tới 3 giờ sáng hát hò nữa!!!

Nhưng ngu nhất vẫn là nghe lời Lilly đi cổ vũ cho ĐỘI BÓNG ĐÁ của trường THAE ngày hôm nay.

Chán không chịu nỗi! Mình vốn đã ghét thể thao, cả chơi lẫn xem. Nhưng phải ngồi xem người khác chơi vẫn là điều khủng khiếp nhất! Lúc Lilly bảo mình dành cả ngày thứ Bảy cho cậu ấy mình đã không ngờ cậu ấy ám chỉ tới sự kiện thể thao trường học này. Ngoài bài tập về nhà ra mình không hề muốn có một chút dính dáng nào với trường học vào NGÀY NGHỈ CUỐI TUẦN!!!

Lilly thì cho rằng mình cần phải xuất hiện tại các hoạt động của trường càng nhiều càng tốt, vì thứ Hai là ngày bầu cử rồi. Cậu ta không ngừng huých mình, rền rĩ nói: “Cất ngay quyển nhật ký đi, Mia. Tập trung vào trận đấu đi chứ”, “Làm bộ cổ vũ đi nào”…

Cá nhân mình cho rằng việc giả vờ cổ vũ bóng đá không phải là cách kiếm phiếu bầu. Vì sao ư? Vì chắc chắn toàn bộ những người có mặt hôm nay sẽ bỏ phiếu cho Lana. Hãy cứ coi cái cách nó cổ vũ nhiệt tình ở cuối sân thì thấy. Trông nó như sinh ra chỉ để cổ vũ thôi ấy! Ý mình là nếu xét về vẻ bề ngoài thôi: nụ cười hoàn hảo với hàm răng trắng đều tăm tắp, đôi chân thon dài mịn màng, mái tóc vàng óng ả và bờ môi hồng nũng nịu.

“Cậu đừng có suy nghĩ vớ vẩn. Cuộc đua vào chiếc ghế chủ tịch hội học sinh không dựa vào sắc đẹp hay sự nổi tiếng.”

“Nhưng cậu nhìn mà xem, chỉ có bọn trong nhóm thể dục và đội cổ vũ tới xem thôi. Mà bọn họ rõ ràng sẽ không đời nào đi bỏ phiếu cho mình đâu.”

“Đúng vậy, họ sẽ không bỏ phiếu cho cậu, nếu không dẹp ngay cái quyển nhật ký đó sang một bên và đi làm quen với mọi người”

“Cậu điên hả?” – lời của Lilly làm mình suýt ngã lộn từ trên ghế xuống đất – “Ở đây có ai biết mình là ai đâu”




Thứ Bảy, ngày 12 tháng 9, 3 giờ chiều, quán Ray’s Pizza



Thật phí thời gian!

Nhưng Lilly lại cho rằng buổi dạo chơi sáng nay của hai đứa mình mang tính GIÁO DỤC rất cao. Chẳng hiểu giáo dục ở đâu, chỉ thấy cô nàng cả buổi le ve đứng đằng sau nghe lén cuộc trò chuyện giữa hai nhà Weinberger và Hayes. Bố mẹ của Lana và Trisha đều có mặt ngày hôm nay.

Còn mình? Lượn lờ chào hỏi những người không-thèm-ngó-mặt-mình-tới-nửa-giây, kiểu như: “Chào bạn, mình là Mia Thermopolis, công chúa xứ Genovia. Và mình đang tranh cử vào chiếc ghế Chủ tịch Hội học sinh”. Chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như hôm nay!

Vậy mà có ai thèm đáp lại câu chào hỏi của mình đâu. Họ còn đang mãi theo dõi trận bóng đá. Hôm nay đội bóng trường mình gặp trường Trinity, đối thủ truyền kiếp của THAE – chưa một lần thất bại trong các trận đấu gặp THAE. Trừ hôm nay! Bởi hôm nay THAE đã tung ra một vũ khí bí mật: Ramon Riveras. Một khi cầm được bóng trong chân, Ramon hầu như không bao giờ để mất bóng, trừ lúc anh ta sút vào cầu môn của đối phương. Kết quả là THAE thắng Trinity 4-0.

Mình đã nghĩ đúng về Ramon. Cứ ghi được bàn nào xong là anh ta lại cởi áo chạy khắp sân, hò hét tán loạn. Phút cuối lúc hết giờ mình còn nhìn thấy anh ta điệu hẳn Lana trên vai, như thể cô ta là cái cup vô địch không bằng. Mà hay là thế thật? Kiểu: Thắng một trận cho THAE, được thưởng miễn phí một người trong đội cổ vũ!

Sao cũng được. Miễn là anh ta đừng để cô ta có thời gian châm chọc phá rối mình và “anh chàng sinh viên đại học” của mình. Nhắc tới mới nhớ, sau trận đấu này mình phải qua ký túc của Michael, để ra mắt anh bạn cùng phòng Doo Park nữa. Bọn mình cũng cả tuần nay chưa gặp mặt nhau rồi.

Sáng nay lúc mình mở máy gọi cho Michael, nghe giọng anh ý có vẻ hơi bực: “Tối qua lúc anh gọi có chuyện gì thế?”

“À, cả lũ con gái bọn em ngủ chung với nhau ở khách sạn tối qua. Nhưng em hầu như không ngủ được tí gì, vì bọn em hát hò cả đêm tới gần sáng” – rồi mình kể cho anh ấy nghe chuyện mấy đứa bàn vụ Perin, chuyện trò đố vui trên mạng…

Nhưng Michael cứ thờ ơ như không: “Vậy là em có cả một phòng riêng ở khách sạn lớn, và em mời em gái anh tới chơi”.

“Vâng, cả Shameeka, Tina và Ling Su nữa”

“Ừm… Thế lát em có định tới chỗ anh không?” – nghe giọng Michael khó chịu thấy rõ. Không hiểu anh ý đang giận mình chuyện gì??? Thôi để lát tới đó xem tình hình thế nào rồi tính tiếp. Giờ mình phải đi ăn với Lilly cái đã. Nghe nói món hot dog ở đây ngon kinh khủng, ai đang mệt mỏi ăn vào một miếng là khỏe khoắn bội phần. Mà mình, sau đêm hôm qua, đầu đau như búa bổ. Có lẽ phải ăn vài cái mới hết. Kính phục chị em nhà Hilton thật đấy, suốt ngày tiệc tùng như thế mà cứ phơi phới ra!

Lilly vừa tuyên bố xanh rờn là cuộc bầu cử này đã hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của cậu ấy. Trong khi tối qua bọn mình không hề tập dượt được một lần nào về kỹ năng thuyết trình trước đám đông. Và tất cả những người mình chào hỏi ngày hôm nay đều nhìn mình như nhìn một sinh vật lạ và nói: “Tôi bỏ phiếu cho Lana rồi, đi chỗ khác đi.”

Lilly sao biết được mấy chuyện này, bởi cậu ta còn đang mải quanh quẩn bên PHỤ HUYNH của ai đó.
Aaaaaaaaaaaa đến giờ tới ký túc của Michael rồi.
Thứ Bảy, ngày 12 tháng 9, 5 giờ chiều trong phòng tắm ký túc xá của Michael


Mình đã cho rằng tiêu chí xét tuyển của trường ĐH Columbia rất cao, rằng chỉ có những người như Michael mới vào được trường này. Nhưng…

SAO LẠI NẢY NÒI RA MỘT NGƯỜI ĐIÊN KHÙNG NHƯ TAY BẠN CÙNG PHÒNG CỦA MICHAEL THẾ KHÔNG BIẾT ?????

Mọi chuyện vẫn ổn cho tới khi ANH TA xuất hiện. Chú Lars và mình phải đợi ở sảnh một lúc, đợi Michael xuống đăng ký rồi mới được lên. Họ đặt sự an toàn của sinh viên trường mình lên hàng đầu, chứ không phải những vị khách tới thăm. Mình đã phải để lại thẻ học sinh ở bàn an ninh. Mình sẽ không thể chuồn khỏi khu ký túc xá này mà không lấy lại thẻ học sinh. Chú Lars phải để lại giấy phép sử dụng súng (nhưng được phép mang súng theo người, sau khi họ biết mình chính là Công chúa của Genovia và chú Lars là vệ sỹ của mình)

Sau khi đăng ký xong, Michael dắt mình lên trên phòng. Cái hành lang ký túc hôm nay với hôm Michael chuyển đến thật khác nhau một trời một vực. Mọi người chạy nhảy ầm ỹ, đủ các thể loại nhạc phát ra từ các phòng dọc hành lang, tờ rơi, áp phích dán khắp nơi… Nói chung một môi trường vô cùng tự do của ĐẠI HỌC !!!

Michael hình như đã hết giận mình. Mình cảm nhận được điều đó khi anh ấy hồ hởi chạy tới hôm mình lúc mới đến.

Chú Lars ngay lập tức bị cuốn vào trận bóng chày đang chiếu trên TV ở phòng sinh hoạt chung. Cứ tưởng ngày hôm nay chú ý xem đủ thể thao rùi, vậy mà vừa ngồi vào ghế đã thấy chú ý nhảy tưng tưng lên, reo hò cổ vũ ầm ĩ cùng đám sinh viên có mặt ở đấy.

Mình đi theo Michael ngó qua phòng ốc của anh ấy. So với hôm mới chuyển vào giờ trông căn phòng đã khá hơn nhiều. Tấm bản đồ dải thiên hà của Michael choán toàn bộ một góc tường, trên trần nhà là một cái biển CẤM ĐỖ XE mà Michael thề sống thề chết là không phải anh ý ăn trộm ngoài đường mang về. Cái tủ lạnh mini được kê gọn ghẽ ở góc gi.ường, phủ ga màu xanh nước biển. Máy tính, kệ đĩa nhạc và tủ sách được sắp xếp ngay ngắn.

Phần bên kia của căn phòng có hơi bừa bộn hơn một chút. Nhưng cũng có thể coi là tạm chấp nhận được. Con trai mà, sao có thể bắt con trai ngăn nắp quá được.

Mình còn chưa kịp hỏi Doo Pak đâu thì bỗng cánh cửa bật mở, một anh chàng người Hàn Quốc đeo kính cận cao ráo bước vào.

“Hi, Doo Pak” – Michael vui vẻ nói – “đây là bạn gái mình, Mia. Mia, đây là Doo Pak”

“Chào anh Doo Pak. Rất vui được gặp anh” – mình nhã nhặn chìa tay ra chào.

Nhưng Doo Pak không hề bắt tay mình. Thay vào đó anh ta hết nhìn qua Michael rồi nhìn qua mình, rồi phá lên cười: “Ha ha. Cậu giỏi lắm! Anh ta đã trả em bao nhiêu tiền để lừa anh thế?”

Mình bối rối nhìn Michael.

“Doo Pak. Ai đùa cậu làm gì. Đây là bạn gái của mình thật.”

Doo Pak lại phá lên cười: “Người Mỹ các cậu lúc nào cũng thích trêu chọc người khác. Mình nói thật đấy, cậu dẹp vở kịch này đi được rồi.”

Đến nước này mình phải nhảy vào cuộc thôi: “Anh Doo Pak, em là bạn gái của anh Michael thật mà. Tên em là Mia Thermopolis. Michael đã kể cho em nghe rất nhiều về anh”.

Mình không hề thấy câu nói của mình có gì là buồn cười mà anh ta phải cười lăn lộn trên gi.ường như thế. “Không… Không…” – anh ta cười đến nỗi chảy cả nước mắt – “Em đừng có lừa anh. Ha..ha.. Làm sao có chuyện EM…” – anh ấy đưa tay chỉ vào mình – “… hẹn hò với CẬU TA được.” Và đưa tay chỉ vào Michael.

Trông mặt Michael lúc này có vẻ nổi giận thực sự.

“Doo Pak” – Michael nói bằng cái giọng cảnh cáo mà mình thường nghe thấy mỗi khi Lilly chế nhạo bộ phim yêu thích của Michael Star Trek: Enterprise.

“Em nói thật mà” – anh ta vẫn cười, và mình vẫn không hiểu nổi có chuyện gì đáng cười ở đây – “Bọn em được hơn 9 tháng rồi. Em đang học ở trường Trung học Albert Einstein, ngay cuối phố thôi. Em sống với mẹ và dượng ở phố Vill…”

“Em có thể đừng nói nữa được không” – Doo Pak nhã nhặn yêu cầu. Làm mình chưng hửng mất một lúc, vì chưa bao giờ có ai lại yêu cầu mình một điều tương tự như vậy. Doo Pak quay lưng lại chỗ mình và hạ giọng nói với Michael bằng một giọng rất khẩn thiết. Michael cũng hạ giọng trả lời một cách khó chịu.

Thật vô duyên khi một mình đứng trơ giữa phòng nhìn hai người thì thào nói chuyện với nhau (mà không nghe lén được câu nào). Vì thế mình đi vào trong này, để cho họ chút riêng tư.

Ở trong này mình có thể nghe thấy tiếng thì thào khẩn thiết của Doo Pak với Michael, còn Michael thì không còn hạ giọng trả lời nữa. Ít nhất thì mình có thể nghe rất rõ câu trả lời CỦA ANH Ý.

“Doo Pak, mình ĐÃ NÓI cô ấy là ai rồi mà. Cô ấy là BẠN GÁI CỦA MÌNH. Không ai bày trò trêu chọc gì cậu đâu”.

Phòng tắm của hai người này khá là sạch. Rèm tắm có in hình bản đồ thế giới nữa chứ. Anh Doo Pak sẽ có thể vừa tắm vừa ngắm nhìn quê hương mình, không còn phải buồn vì nhớ nhà nữa.

Hô hô… Doo Pak không còn thì thào nữa. Cả hai chắc nghĩ rằng mình BỊ ĐIẾC thì phải.

“Nhưng mình không hiểu, Mike” – Doo Pak nói – “Tại sao CÔ ẤY lại hẹn hò với CẬU được?”.

Khoannnnnnnnnnnn, MIKE áaaaaaaaaaaaaa?????

Và chuyện có vẻ đã rõ, anh Doo Pak chắc hẳn đã nhận ra mình. Gần đây mình xuất hiện trên báo chí và vô tuyến hơi bị nhiều, nhất là sau vụ mấy con ốc sên và cuộc bầu cử sắp tới. Có lẽ anh ta không thể tin được chuyện Michael hẹn hò với một công chúa.

Chẳng trách anh ta được. Michael không báo trước cho anh ta cũng phải. Chỉ riêng chuyện cặp kè với một nữ sinh trung học đã đủ mất mặt sinh viên đại học lắm rồi, lại thêm vụ công chúa nữa…

Tội nghiệp Michael. Mình đã không biết rằng mọi người lại đi TRÊU CHỌC anh ý vì chuyện hẹn hò với một công chúa, lúc nào cũng có vệ sỹ kè kè bên cạnh.

Điều này càng chứng tỏ tình yêu của Michael dành cho mình thật đáng quý làm sao!!!

Ui…ui… họ ngừng nói chuyện rồi. Chắc mình đi ra được rồi…




Thứ Bảy, ngày 12 tháng 9, 7 giờ tối, trong quán Cà phê


Phải tranh thủ viết lúc Michael đi thanh toán tiền. Cũng may là quán hôm nay đông nghẹt, phải một lúc nữa may ra mới tới lượt Michael.

Mình đã phát hiện ra lý do tại sao anh Doo Pak nghĩ rằng Michael đang trêu chọc mình. Hóa ra chẳng liên quan gì đến cái tước danh công chúa Genovia của mình. Chỉ là anh Doo Pak cho rằng mình QUÁ ĐẸP đối với một người như Michael.

Thật đấy. Anh Doo Pak đã đích thân nói với mình như vậy. Mặt anh ý ửng đỏ vì ngượng. Không cần phải đợi Michael nhắc, vừa nhìn thấy mặt mình anh ấy đã hấp tấp nói: “Anh rất xin lỗi vì đã không chịu tin em là bạn gái cgiaisMike. Em đẹp như vậy mà đi hẹn hò với một người như Mike. Cậu ta là – mọi người hay dùng từ gì nhỉ? À, đúng rồi – một kẻ lập dị” – giọng anh ta nghe đầy vẻ hối lỗi – “Giống anh. Mấy thằng lập dị như bọn anh thường không bao giờ có được bạn gái xinh xắn như thế. Vì thế anh mới tưởng cậu ta lừa anh. Em đừng giận anh nhé.”

Mình hết nhìn Michael lại quay sang Doo Pak, xem có phải họ đang lừa mình không. Nhưng cứ nhìn khuôn mặt bối rối đỏ ửng lên vì ngượng của anh Doo Pak (mặc dù mặt Michael còn đỏ hơn, ngượng nghịu hơn tỷ lần) thì biết anh ấy đang nói thật: Anh ấy nghĩ mình quá đẹp, đối với một người như Michael !!! THẬT ĐẤY !!!!!!!!!!

Xem ra tiêu chuẩn về vẻ đẹp của người Hàn Quốc hoàn toàn khác với tiêu chuẩn ở Mỹ. Chẳng trách các cô gái trong truyện tranh và phim hoạt hình của Hàn chẳng có nét gì giống châu Á cả. Mình giải thích với Doo Pak rằng ở Mỹ, lập dị được coi là một trào lưu, các cô gái thường thích kết bạn với mấy người lập dị hơn là mấy tay cầu thủ bóng đá.

Vẻ mặt Doo Pak lộ rõ mồn một vẻ nghi ngờ. Nhưng khi mình chỉ ra cho anh ấy thấy rằng Vua lập dị Bill Gates chẳng phải đã kết hôn rồi đấy thôi. Doo Pak vừa bắt tay mình vừa hồ hởi nói: “Lần tới ghé chơi em nhớ rủ theo mấy cô bạn em đến cùng nhé. Giới thiệu cho anh và mấy anh khác nữa.”

“Dạ…dạ…”

Nói rồi Doo Pak tạm biệt bọn mình để chạy bán sống bán chết ra cửa hàng máy tính mua bản game mới nhất vừa xuất xưởng. Michael có vẻ vẫn chưa hết tức. Anh ấy không ngừng lẩm bẩm: “Tại sao họ không cho sinh viên năm nhất ở phòng riêng cơ chứ. Sao phải chia phòng với người khác là sao???”

Nhắc tới mới nhớ, ngay khi chuẩn bị ra khỏi phòng tắm lúc nãy mình có nhìn thấy một thứ. Thứ mà cho tới lúc này mình mới kịp định thần ra là cái gì:

MỘT HỘP BAO CAO SU – TRONG TỦ ĐỰNG THUỐC CỦA MICHAEL VÀ DOO PAK.

Đúng thế đấy. Ôi chúa ơi! Là nó!

Như vậy nghĩa là sao nhỉ??? Rõ ràng cái đó không phải của anh Doo Pak vì anh ý chẳng phải đã THỪA NHẬN là chưa bao giờ có bạn gái hay sao.

Vậy thì mấy cái đó là CỦA AI chứ???

Úi, “Mike” quay lại rồi…
 
Chủ Nhật, ngày 13 tháng 9, 1 giờ chiều, trên xe limo đến khách sạn Plaza


ÔI CHÚA ƠI. ÔI CHÚA ƠI. ÔI CHÚA ƠI. ÔI CHÚA ƠI. Mình không viết nổi nữa. Mình vẫn còn chưa hết run.

Mình viết được. Mình cần phải viết hết ra trước khi mấy chuyện này làm đầu mình nổ tung.

Tối qua mình và Michael đã có một cuộc nói chuyện thẳng thắn và cởi mở về chuyện đó. Mình bày tỏ rất rõ quan điểm của mình về chuyện mình chưa sẵn sàng và rằng mình vẫn còn quá trẻ, không muốn đi theo vết xe đổ của mẹ… Và Michael đã tỏ ra hiểu chuyện và ủng hộ mình một cách bất ngờ.

“Anh hiểu mà. Anh cũng không bất ngờ khi em nói như vậy” – Michael hôn nhẹ lên má mình.

“Vậy sao?” – giờ thì đến lượt mình ngạc nhiên.

“Ừ… Chẳng phải em đã thể hiện rất rõ điều đó khi không buồn rủ anh tới khách sạn chơi lấy một lần. Thay vào đó lại đi rủ đám bạn gái thân của em tới ngủ qua đêm” – giọng Michael có vẻ hơi dỗi dỗi.
Thật oan cho mình quá, chính Lilly và mấy cậu ấy TỰ MỜI BẢN THÂN tới đó chứ.

“Em…em… Michael, em xin lỗi. Tại… em không… Nói tóm lại là em xin lỗi anh”.

“Được rồi, được rồi. Sao anh nỡ giận em chứ. Ngốc ạ” – Michael cười.

Đúng lúc đó chú Lars ngó vào: “Công chúa, muộn rồi. Trận bóng cũng đã xong. Đến giờ về rồi”. Michael đã tiễn mình ra tới tận xe. Bạn trai mình thậ chu đáo làm sao!

Lúc đã yên vị trên xe mình hỏi chú Lars sao lại tin tưởng để cho mình và Michael một mình trong phòng như vậy và thử đoán xem câu trả lời là gì nào?

“Chỉ cần vẫn nghe thấy tiếng hai người nói chuyện thì tôi không lo lắng gì cả. Nếu không nghe thấy tiếng gì thì tôi mới lo. Hơn nữa, xin lỗi Công chúa, nhưng phải công nhận là cô nói nhiều thật.”

Lưu ý: Gọi nhắc nhở mẹ là mẹ vẫn đang trong giai đoạn cho em bú, vì thế dù cho có thèm bia đến mấy cũng tuyệt đối không được động tới một giọt nào. Mình lo lắng như vậy cũng không thừa đâu, nhất là khi mẹ ở cùng một vùng với hai con sâu rượu là ông và bà ngoại.




Chủ Nhật, ngày 13 tháng 9, buổi trưa, trong phòng khách sạn Plaza


Sao mình không được yên ổn như những đứa trẻ bình thường khác? Tại sao mình lại là công chúa? Tại sao mình lại đi thả 10.000 con ốc sên xuống đại dương để rồi gây nên một thảm họa sinh thái cho chính đất nước mình? Tại sao mình phải đâm đầu vào cuộc chạy đua tranh giành quyền lực mù quáng của Lilly, để rồi cuối cùng người thắng cuộc vẫn bất kể là ai cũng không phải là mình?

Ôi giời ơi sao đời tôi khổ thế nàyyyyyyyy???




Chủ Nhật, ngày 13 tháng 9, 1 giờ chiều, trong phòng khách sạn Plaza

Sao mọi người không để mình yên cơ chứ??? Mình muốn nhốt mình trong phòng hay không đó là quyền của mình. Dù gì mình cũng là công chúa mà!





Chủ Nhật, ngày 13 tháng 9, 2 giờ chiều, trong phòng khách sạn Plaza


Giờ mình rất muốn nghe thấy giọng của Michael. Lúc nãy anh ý có gọi nhưng mình không bắt máy. Anh ý để lại lời nhắn rất ân cần ở dưới tiếp tân: “Anh đây. Em vẫn còn ở khách sạn chứ? Hay em đã về nhà rồi? Anh sẽ gọi về đó xem sao. Nếu nhận được tin này của anh thì gọi cho anh nhé”

Sau vụ nói chuyện tối qua về chuyện “đã đến lúc cho chuyện đó chưa” mình vẫn chưa đủ can đảm gọi lại cho Michael. Mình cố gọi cho Lilly mà không được. Bác Moscovitz cũng không biết Lilly đang ở đâu, bác ý còn nhắn là nếu tìm thấy Lilly thì nhớ nhắc cậu ấy về nhà dắt Pavlov đi dạo. Không hiểu cô nàng này lại lăng xăng đi quay phim ở đâu rồi không biết.

Ô… ô… hoạt hình Thủy thủ mặt trăng !!!

Thủy thủ mặt trăng thật may mắn vì chỉ là một nhân vật hoạt hình. Nếu mình là nhân vật hoạt hình thì chắc mình không phải đau đầu như bây giờ. Mà nếu có thì đến cuối phim thế nào mọi chuyện cũng được giải quyết êm thấm.
Chủ Nhật, ngày 13 tháng 9, 3 giờ chiều, trong phòng khách sạn Plaza


Đây quả là sự xâm phạm quyền tự do cá nhân một cách quá đáng!!! Mình muốn nằm cả ngày trong phòng thì kệ mình chứ. Thử nếu đấy là BÀ xem. Xem có ai dám xấn xổ vào phòng riêng của bà, khuyên bà đừng nằm đó mà than thân trách phận nữa, rồi kéo bà xềnh xệch ra khỏi gi.ường không? Đảm bảo người đó sẽ xơi trọn một ly Sidecar vào giữa mặt hay một cái gì đó trong tầm với của bà.

Nhưng BÀ lại hoàn toàn có quyền làm mấy điều đó với MÌNH.

Bà đang đung đưa một cái dây chuyền vàng trước mắt mình. Cái mặt dây chuyền phải to gần bằng cái đầu của Louie Mập, đính trang sức lấp lánh xung quanh. Trông hơi giống mấy cái dây ngổ ngáo và hầm hố mà rapper 50 Cent thường hay đeo.
“Cháu có biết cái gì đây không, Amelia?”

“Nếu bà định thôi miên để cháu không cắn móng tay nữa thì bà không cần phải phí sức nữa. Bác Moscovitz đã từng thử cách này rồi.”

Bà không buồn để ý tới câu móc mỉa của mình.

“Cái cháu đang thấy chính là món đồ cổ vô giá của Hoàng gia Genovia. Nó từng thuộc về thánh Amelie, thần hộ mệnh của người dân Genovia. Tên cháu cũng được đặt theo tên của người.”

“Bà nhầm rồi. Tên cháu được đặt theo tên của bà Amelia Earhart, một nữ phi công dũng cảm.”

Bà cười khẩy: “Tất nhiên là không phải rồi. Tên cháu được đặt theo tên của thánh Amelie, chứ không ai khác.”

“Nhưng mẹ cháu đã nói…”

“Ta chẳng cần biết mẹ cháu đã huyên thuyên những gì với cháu nhưng tên cháu chắc chắn là được đặt theo tên thần hộ mệnh của nhân dân Genovia. Một người hiền từ và thánh thiện. Thánh Amelie sinh năm 1070, một cô nông dân bình thường. Niềm hạnh phúc lớn nhất của người là được chăm sóc đàn dê trong nông trại của Genovia. Khi đó người sẽ thỏa sức nhảy múa trên đồng cỏ rộng mênh mông, miệng hát vang các bài dân ca Genovia. Giọng hát của người đã được người đời tôn vinh là giọng ca trong trẻo, du dương nhất mọi thời đại. Truyền cảm và lay động lòng người, hơn rất nhiều cái cô Christina Aguilera gì đó của cháu”

Xin lỗi bà, nhưng bà có phải sinh vào năm 1070 mà biết liệu điều đó có phải là sự thật hay không? Hơn nữa ai cũng phải thừa nhận Christina có một giọng ca đặc biệt hiếm có.

Bà vẫn thao thao bất tuyệt kể về vị thánh Amelie nào đó: “Một ngày đẹp trời nọ, khi đang đi chăn dê gần biên giới Italy và Genovia, thánh Amelie (khi ấy mới chỉ 14 tuổi) đã tình cờ phát hiện ra một toán lính Italia đang có hành động khả nghi gần biên giới nước mình. Lặng lẽ bỏ lại bầy dê hằng yêu quí của mình, người lén nấp sau các bụi cây, tiếp cận dần tới đội quân do thám này và phát hiện ra một bí mật khủng khiếp: bá tước của tòa lâu đài gần đó đang âm mưu đợi tới khi trời tối sẽ tấn công vào cung điện Genovia, khống chế nhà vua và nữ hoàng, dành quyền kiểm soát Genovia.

Thánh Amelie đã nhanh trí chạy thật nhanh về chỗ bầy dê của mình. Mặt Trời đã xuống núi, và Amelie biết không còn thời gian quay trở về làng thông báo với mọi người về âm mưu của tên bá tước thâm hiểm kia. Người đã giả vờ như không biết chuyện gì đang xảy ra, cất cao tiếng hát thánh thót, vang vọng cả núi rừng…

Đúng lúc đó một điều thần kỳ đã xảy ra. Từng người từng người một buông vũ khí, chìm vào giấc ngủ theo điệu hát du dương của thánh Amelie. Ngay đến tay bá tước cũng không cưỡng lại được trước tiếng hát thần thánh của người. Mọi chuyện sau đó trở nên dễ như trở bàn tay, người đã chặt đầu tên bá tước để thị uy với đám lính của hắn. Toán lính đó sau khi tỉnh dậy đã chạy bán sống bán chết về nước, không một lần ngoảnh mặt lại” – Bà kể chi tiết và rất đỗi hùng hồn cứ như chính mình được tận mắt chứng kiến toàn bộ sự việc ý.

“Sau đó Amelie đã được nhà vua phong thánh và sống nốt những chuỗi ngày bình yên tại quê nhà” – nói rồi bà dùng tay tách đôi cái mặt dây chuyền – “Và đây là những gì còn lại của thánh Amelie cho tới ngày nay.”

Mình ngó vội vào bên trong và rụt rè nhìn bà.

“Cháu có thể chạm vào nó” – bà nhìn mình đầy khích lệ - “Chỉ có người mang dòng máu nhà Renaldo mới được phép chạm vào. Cháu nên tận dụng cơ hội này.”

Mình chìa tay ra khẽ chạm vào cái vật ở trong mặt dây chuyền. Nó trông như – sờ như - một viên đá, không hơn!

“Ừm… Cháu cảm ơn bà… Nhưng cháu không hiểu việc sờ vào viên đá thần thánh này có ích gì với cháu?”

“Đấy không phải là đá, Amelie” – bà cáu kỉnh nói – “Đó là trái tim đã hóa thạch của thánh Amelie”
EOOOOOOOOOOOOOOOO!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Sao bà có thể đưa cho mình sờ vào một thứ khủng khiếp như thế chứ??? Bà nghĩ có thể khiến mình vui lên bằng việc sờ vào mẩu tin đã hóa thạch của một vị thánh đã băng hà từ đời nào ư???????

SAO MÌNH KHÔNG CÓ MỘT NGƯỜI BÀ THÔNG THƯỜNG NHƯ BAO NGƯỜI BÀ KHÁC ???? Chỉ cần dắt mình đi uống một ly sô-cô-la nóng thôi có khi còn hiệu quả hơn rất nhiều so với việc bắt mình chạm vào trái tim hóa thạch nào đó!!!

Giờ mình mới biết: tên mình được đặt theo tên người phụ nữ quả cảm, yêu nước. Và bà đang muốn truyền cho mình một chút dũng khí đó, chuẩn bị cho trận chiến quan trọng ngày mai với Lana.
Nhưng mình e rằng kế hoạch của bà đã phản tác dụng. Bởi vì ngoài lòng yêu thích với loài dê ra thì thánh Amelie và mình KHÔNG HỀ CÓ ĐIỂM CHUNG GÌ cả. Mặc dù Rocky có nín khóc mỗi khi mình hát ra cho em nghe, nhưng như thế không có nghĩa là giọng ca của mình đủ ma lực để ru ngủ cả một đoàn quân.

Và mình nghi thánh Amelie đã ở vậy tới cuối đời. Vì làm gì có người đàn ông nào đủ can đảm sống chung với người phụ nữ dám dùng rìu chặt bay đầu người khác từ năm mới 14 tuổi.

Giờ thì mình càng cảm thấy áp lực nặng nề. Đến chính bà của mình cũng cho rằng mình không có khả năng đánh bại Lana Weinberger, nếu không có sự hỗ trợ của thần thánh. Tuyệt thật!

Đến giờ phải về nhà rồi!
Chủ Nhật, ngày 13 tháng 9, 9 giờ tối, ở nhà


Hi hi được về nhà thích quasaaaaaaaaaaaa. Mới đi có hai ngày mà có cảm tưởng như HAI NĂM vậy. Nhớ cái ổ của mình và Louie Mập kinh khungrgggggg. Cả tiếng khóc của Rocky nữa, vì giờ mẹ đã chữa triệt để cái tật khóc-lóc-để-gây-sự-chú-ý của cu cậu rồi. Bằng cách nào ư? Quẳng Rocky cho ông bà ngoại trông, còn mẹ và thầy G cùng nhau đi xem triển lãm xe cổ ở bãi đỗ xe Kroger Sav-On – sự kiện văn hóa duy nhất ở Versailles đợt cuối tuần vừa rồi.

Khi mẹ và thầy về đến nhà, vẫn thấy ông bà đang ngồi nguyên xi trên ghế sa-lông như lúc hai người rời khỏi nhà 4 tiếng trước đó (xem chương trình Những thước phim vui nhộn). Và Rocky thì đang ngáy o o trong nôi. Bà nhận xét đúng một câu: “Thằng nhóc này đúng là gào khỏe thật. Chắc phổi phải nở lắm đây.”

Mẹ còn rất tự hào kể rằng giờ mẹ không còn nghi ngờ tẹo nào về tình yêu của thầy G dành cho mẹ. Bởi một người trọng thể diện như thầy ấy mà vẫn vì mẹ nhảy lên lái máy kéo giùm ông ngoại (mặc dù loại xe trông gần giống với cái máy kéo nhất mà thầy ấy từng biết chính là chiếc Zamboni hồi đi xem đội Rangers thi đấu). Về phía thầy G, ấn tượng mạnh nhất mà Versailles để lại trong thầy chính là những tấm biển chỉ đường có 1-0-2 dọc đường cao tốc từ sân bay quốc tế Indianapolis. Và thầy ý tiếc nhất là không được tận mắt nhìn thấy tấm biển yêu thích của mình ở Ngân hàng Versailles: “NẾU THẤY NGÂN HÀNG ĐÓNG CỬA, ĐỀ NGHỊ QUÝ KHÁCH ĐÚT TIỀN QUA KHE CỬA”.

Mình rất hài lòng khi biết cả hai đều làm theo đúng chỉ dẫn của mình và không để Rocky lại gần mấy cái máy cắt cỏ, rắn hổ mang, và con dê Hazel của bà. Mẹ cũng nói rằng mình thật phí công khi cứ 3 tiếng gọi thông báo một lần về tình hình thời tiết ở Versailles. Nhưng mẹ rất vui vì sự quan tâm rất-ra-dáng-chị-gái của mình với Rocky.

Nhân lúc thầy G đang bận dỡ đồ, mình lén hỏi mẹ xem có gặp chú Wendell Jenkins không, nhưng mẹ đã tỉnh bơ trả lời: “Tại sao mẹ phải gặp chú ý?”

“Bởi vì… mẹ đã từng yêu chú ý”

“Ờ… nhưng là chuyện của 20 năm trước rồi”

“Vâng… Nhưng chẳng phải 15 năm trước mẹ cũng đã từng yêu bố và giờ hai người vẫn gặp mặt nhau đó thôi” – mình lý sự.

“Chỉ vì mẹ có con với bố thôi” – mẹ cười phá lên – “Tin mẹ đi, Mia, nếu không phải vì con thì chắc chắn bố và mẹ sẽ không bao giờ nhìn mặt nhau lại đâu. Cả hai đều có cuộc sống riêng, cũng như mẹ và chú Wendell cũng vậy.”

Rồi mẹ nói tiếp: “Nếu không gặp dượng Frank, có lẽ mẹ sẽ ân hận vì đã chia tay với chú Wendell hay bố con. Nhưng giờ mẹ đã kết hôn với người đàn ông trong mộng của mình, việc gì mình phải nhớ nhung người cũ nữa. Do đó, mẹ xin nói với con lần nữa là: Không, lần này về quê, mẹ không đi tìm chú Wendell Jenkins”

Wow… không ngờ thầy G lại là “người đàn ông trong mộng” của mẹ cơ đấy! Hy vọng là thầy ấy hiểu được bản thân may mắn thế nào khi được lọt vào mắt xanh của mẹ. Bởi vì mình dám chắc một vị hoàng tử đa tình và giàu có như bố mình mới được coi là người đàn ông trong mộng của phần lớn phụ nữ trên cái hành tinh này. Chứ không ai lại đi nghĩ rằng: “Hừm… ước gì mình gặp được một thầy giáo Đại số cấp 3 nghèo, chuyên mặc áo sơ mi vải flanen và thích chơi trống, tên là Frank Gianini” – như mẹ mình.

Thật là tốt, hai mẹ con mình cùng một lúc đều gặp được người đàn ông trong mộng của đời mình…

Chỉ có điều… không hiểu mình có đi được đến cuối cuộc hành trình như mẹ không.

À, à, quên lúc nãy không ghi lại chuyện này vào: cái hộp bao cao su trong phòng tắm hóa ra không phải của Michael, cũng chẳng phải của Doo Pak. Đó là món quà “mừng lính mới” của các anh chị khóa trên dành cho tất cả các sinh viên năm nhất khi chuyển vào ký túc xá. Sinh viên đại học thật là quái gở đấy!!!!!!

Lúc nãy mới về mình thấy có tin nhắn của Michael ở điện thoại bàn. Nội dung giống y xì cái tin nhắn cho mình lúc ở khách sạn, nói mình gọi lại cho anh ý.

Giờ mở máy tính lên cũng thấy một cái email với nội dung tương tự: gọi cho anh!

Khôngggggg, mình không gọi đâu! Nhỡ anh ý lại nhắc lại buổi trò chuyện tối qua thì sao? Mất mặt lắm!!!

Uiiiii uiiiii có message!

Hy vọng là Michael.

Không, xin đừng là Michael.

Hy vọng là Michael.

Không, xin đừng là Michael.

Hy vọng là Michael.

Không, xin đừng là Michael.

Hy vọng là Michael.

ILUVROMANCE: Ê, mình đây.

Thì ra là Tina

FTLOUIE: Hi, T

ILUVROMANCE: Cảm ơn về buổi tối hôm qua nhé. Vui khủng khiếp yyyyyyý

FTLOUIE: Ừ.

ILUVROMANCE: Ủa, có chuyện gì à?

FTLOUIE: Đâu có

ILUVROMANCE: Chắc chắn CÓ CHUYỆN GÌ ĐÓ. Nãy giờ cậu chưa gõ nổi quá 2 từ. Chuyện gì thế? Cậu và anh Michael nói chuyện với nhau rồi hả?

Sao cô nàng này tinh thế nhỉ???

FTLOUIE: Ừ.

ILUVROMANCE: Rồi sao, rồi sao???

FTLOUIE: Có gì đâu. Michael rất hiểu và thông cảm với mình. Anh ấy sẽ đợi tới khi mình sẵn sàng. Nhưng…

ILUVROMANCE: Nhưng sao?

FTLOUIE: Nhỡ Lana nói đúng thì sao? Nhỡ Michael không kiên nhẫn đợi được mình thì sao? Nhỡ…

ILUVROMANCE: Cậu nghe lời cái con Lana ấy làm gì? Những thứ nó nói toàn là điều nhảm nhí. Cậu nghĩ lại mà xem…. Vụ nó ba hoa rằng nếu một người vừa bịt mũi vừa hắt hơi thì sẽ bị thủng màng nhĩ, hay vụ nếu đi tắm khi đang bị nguyệt san sẽ khiến ta bị chảy máu tới chết… Có cái nào là thật đâu!!!

FTLOUIE: Nhưng…

ILUVROMANCE: Không nhưng nhị gì hết. Cậu đúng là chúa phức tạp hóa vấn đề. Thế hai người đã giải tỏa hết mọi thắc mắc của mình chưa?

FTLOUIE: Chưa, chưa nói xong thì chú Lars ấn cửa vào kêu mình về. Mình vẫn chưa nói chuyện với anh ấy từ hôm qua tới giờ.

ILUVROMANCE: Thế thì cậu NGỒI ĐÂY CHÁT CHÍT LÀM CÁI GÌ. Không mau đi lấy điện thoại và gọi cho anh ý đi chứ còn gì nữa.

FTLOUIE: Cậu nghĩ thế sao?

ILUVROMANCE: Còn chờ gì nữa. Hãy nói với anh ấy những gì cậu đang suy nghĩ. Phải nhớ rằng trong mọi mối quan hệ, sự trao đổi thẳng thắn chính là chìa khóa thành công.

FTLOUIE: Nếu cậu nghĩ vậy thì có lẽ mình nên…

Mình còn chưa kịp nói hết câu thì thấy một người khác nhảy vào…

WOMYNRULE: Miaaaaaa. Chuẩn bị sẵn sàng cho ngày mai rồi chứ?

FTLOUIE: Lilly! Cậu đã đi đâu thế? Mẹ cậu đang tìm cậu đấy. Không phải lại đi quay lén ai đây chứ hả??? Lần trước bị Trung sỹ McLinsky cảnh cáo mà chưa tởn à?

WOMYNRULE: Thưa cô, tôi đã dành cả ngày hôm nay chuẩn bị mọi thứ cho cô ngày mai đấy ạ. Với mấy thông tin quí báu mình mới nhận được hôm nay, đảm bảo ngày mai cậu sẽ NỔI BẬT tại buổi tranh luận. Còn chuyện quay phim trên phố thì mình sẽ vẫn tiếp tục làm. Sau cuộc bầu cử ngày mai.

FTLOUIE: Lilly, cậu đang lảm nhảm cái gì đấy? Tin tức gì chứ? Mà mẹ cậu muốn cậu về cho con Pavlov đi dạo đấy.

WOMYNRULE: Đã làm rồi. À mà này, cậu và anh mình cãi nhau à?

FTLOUIE: SAO CẬU LẠI HỎI THẾ??? ANH Ý HỎI GÌ VỀ MÌNH À??????????????

WOMYNRULE: Thôi, khỏi cần trả lời. Chỉ cần nghe cậu hỏi thế là mình biết rồi. Ừ, Michael đã hỏi xem mình có gặp cậu không. Nhưng giờ không phải lúc nghĩ tới các tình cảm cá nhân. Mình muốn tinh thần cậu phải thật tốt, chuẩn bị cho BUỔI TRANH LUẬN ngày mai. Tối nay, cậu nhớ phải đi ngủ sớm – tốt nhất là ngay bây giờ - và sáng mai phải nhớ ăn sáng. VÀ SUY NGHĨ TÍCH CỰC. Tiết 4 ngày mai sẽ là trận đánh cuối cùng của chúng ta ở trong phòng Thể dục. Việc bỏ phiếu sẽ tiến hành ngay sau đó vào bữa trưa. Mình không có ý gây áp lực gì cho cậu đâu, nhưng mình chỉ muốn nhắc lại cậu một lần nữa: nếu ngày mai cậu diễn thuyết không tốt thì mọi cố gắng chúng ta đã làm mấy hôm nay – áp phích cổ động, mạng lưới quan hệ tại trận đá bóng… tất cả - đều trở thành vô nghĩa.

FTLOUIE: Như thế mà gọi là KHÔNG GÂY ÁP LỰC à?? Lilly, mình hiện KHÔNG CÓ GÌ CẢ NGOÀI ÁP LỰC!!!!!! Đất nước của mình sắp bị tống cổ khỏi Châu Âu, bà nội bắt mình chạm tay vào một mẩu tim hóa thạch của một vị thánh đã chết từ nghìn đời nay. Em trai mình không cần mình hát ru nữa. Còn bạn trai thì có cả một hộp bao cao su trong tủ thuốc…

Mặc dù mình biết không phải do Michael mua, nhưng… vẫn cứ thấy thế nào ý…

WOMYNRULE: Anh trai mình có CÁI GÌ?????????

FTLOUIE: Óe, mình không định nói ra chuyện đó với cậu.

WOMYNRULE: MÌNH CẤM CẬU LÀM CHUYỆN ĐÓ TRƯỚC MÌNH!!! NẾU KHÔNG MÌNH SẼ GIẾT CẬU!!!!

FTLOUIE: CÓ AI BẢO LÀ BÂY GIỜ ĐÂU. MỘT NGÀY NÀO ĐÓ, KHI MÌNH ĐÃ CHUẨN BỊ TÂM LÝ SẴN SÀNG.
WOMYNRULE: Nhìn đi nhìn lại không thấy anh mình cuốn hút ở điểm nào cả. Đúng là chỉ có cậu mới thích nổi người như Michael. Mà thôi, dẹp Michael sang một bên đi. Tối nay đừng nghĩ đến chuyện gì khác. Hãy giữ cho đầu óc thật sảng khoái. Chúng ta chắc chắn sẽ thắng ngày mai!

FTLOUIE: LILLY!!! ĐỢI ĐÃ !!! CHẮC MÌNH CHỊU THÔI. VỤ THUYẾT TRÌNH NGÀY MAI Ý. CẬU NÓI THAY MÌNH ĐI. DÙ GÌ CẬU MỚI LÀ NGƯỜI MÊ ĐẮM CÁI GHẾ CHỦ TỊCH!!! MÌNH LUÔN DỊ ỨNG VỚI CÁC BUỔI DIỄN THUYẾT TRƯỚC ĐÁM ĐÔNG!!! CHƯA MỘT NGƯỜI PHỤ NỮ GENOVIA NÀO GIỎI KHOẢN DIỄN THUYẾT CẢ!!! HỌ CHỈ GIỎI ĐÁNH CƯỚP THÔI!! LILLY!!!!!!!!!!!!!!!

WOMYNRULE: (log out)

ILUVROMANCE: Mia, đừng lo. Ngày mai cậu sẽ ổn thôi.

FTLOUIE: Cảm ơn cậu Tina. Nhưng mình phải đi nằm đây. Hình như mình bị ốm rồi.
 
Thứ Hai, ngày 14 tháng 9, 1 giờ sáng
Mình không thể. Không thể. Mình sẽ làm trò cười trước thiên hạ mất….

Sao mình có thể dại dột nhận lời Lilly cơ chứ????




Thứ Hai, ngày 14 tháng 9, 3 giờ sáng

Thật không công bằng. Chẳng nhẽ đời mình còn chưa đủ nhục nhã hay sao? Sao mình phải chịu mất mặt LẦN NỮA trước toàn trường???



Thứ Hai, ngày 14 tháng 9, 5 giờ sáng

Sao Louie Mập vẫn có thể ngủ ngon lành thế nhỉ?




Thứ Hai, ngày 14 tháng 9, 7 giờ sáng


Mình chết đây. Mình chết đây!!!!




Thứ Hai, ngày 14 tháng 9, phòng điểm danh

Giờ mình lại nghĩ khác. Có thể mình đã lo lắng quá nhiều, mà chẳng vì cái gì cả. Đằng nào thì mười đến hai mươi năm nữa Trái Đất cũng nổ tung. Hoặc nếu không nổ thì cũng cạn kiệt năng lượng, hoặc bị tràn ngập nước bỏi những khối băng tan hay nham thạch và bụi núi lửa phun trào từ siêu núi lửa ở Yellowstone.

Chưa kể đến đám tảo độc điên loạn ở dưới đáy biển Địa Trung hải, nếu mấy con ốc sên của mình vẫn không chịu làm việc. Tầng sinh thái dưới đáy biển sẽ nhanh chóng bị phá hủy hoàn toàn, không còn loài sinh vật biển nào sống sót, ngoài lũ tảo độc kia.

Nếu nghĩ như vậy sẽ thấy cuộc đối đầu của mình với Lana hôm nay quả thực chỉ là MUỖI!!!
Thứ hai, ngày 14 tháng 9, giờ Thể dục



Tại sao cứ phải học bóng chuyền chứ? Mình dốt đặc môn này. Chưa kể bóng đập vào cổ tay đau gần chết. Lại còn thâm tím tùm lum nữa chứ.

Mình rất không vui khi cô Potts "vô tình" cho mình và Lana làm đội trưởng hai đội. Ai mà chẳng biết ngày hôm nay sẽ có một trận đấu lớn giữa Người nổi tiếng vs Kẻ thua cuộc vào tiết 4.

Lana đã chọn Trisha và đám bạn õng ẹo của nó. Còn mình chọn Lilly và những kẻ-bị-xã-hội-ruồng-bỏ (theo cách gọi của Lana). Mình biết Lana sẽ không đời nào chọn mấy người đó vào đội bóng của mình, mà mình thì không muốn biết những người đó mang mặc cảm bị bỏ rơi. Bởi mình BIẾT RẤT RÕ cảm giác là người cuối cùng được chọn thì như thế nào. Cái cảm giác đó thật khủng khiếp, đứng nhìn lần lượt từng người, từng người một đi ra, không ai buồn đoái hoài tới mình.

Và như mọi khi, Lana lại thắng khi tung đồng xu và giành quyền phát bóng trước. Thế là nó đã cố tình phát thẳng bóng VÀO MẶT MÌNH. May mà mình né kịp, nếu không đã ngã ngửa ra đất rồi.

Cô Potts luôn cho rằng môn bóng chuyền giúp cho con người ta luyện phản xạ. Chẳng nhẽ thâm tím tay chân, mặt mũi là tốt hay sao? Cô ấy thử đứng yên cho một QUẢ BÓNG bay thẳng vào MẮT xem!

Tất nhiên chẳng đồng đội nào của mình khẩn trương chạy ra đỡ bóng cả. Họ hiểu quá rõ các thương tật mà môn bóng chuyền có thể gây ra cho mình.

Vì vậy không có gì là ngạc nhiên khi đội của mình thua trắng tất cả các hiệp.

Giờ thì Lana đang lượn lờ quanh tủ đựng đồ trong cái quần soóc thể thao của Ramon Riveras, ba hoa về chuyện hai đứa đã có một kì nghỉ cuối tuần dạo quanh Manhattan trên chiếc thuyền buồm của nhà Weinberger. Mấy trò lãng mạn như thế sẽ không còn nữa một khi hiện tượng băng tan xảy ra, bởi Manhattan sẽ bị chìm sâu dưới nước. Hy vọng là Lana biết tận dụng triệt để cơ hội vừa rồi ngắm nhìn được toàn cảnh Manhattan lần cuối, trước khi nó bị xóa sổ hoàn toàn.

Nhưng xem ra không thì phải. Vì cô nàng đang hành diện kể chuyện mình và Ramon thi nhau ném nắp chai nước ngọt xuống biển làm lũ hải cẩu cứ tưởng thức ăn, lao tới đớp lấy đớp để. Thật vô lương tâm, đi lừa đảo mấy loài sinh vật không-mấy-không-minh như cá và hải cẩu. Thật mất nhân tính.

Sau đó bố Lana còn đưa hai đứa tới nhà hàng hải sản sang trọng bậc nhất Manhattan này để dùng bữa nữa chứ. Mình luôn mơ được một lần đặt chân tới đó mà nào đã có dịp đâu. Nhưng cái nhà hàng này cũng sẽ sớm bị đóng cửa thôi, khi lũ tảo độc tàn sát hết các sinh vật khác dưới đáy đại dương.

Một đứa như Lana chắc chưua bao giờ bỏ ra lấy một giây băn khoăn về những gì đang diễn ra DƯỚI LÒNG đại dương. Mối quan tâm duy nhất của nó chỉ nhằm TRÊN MẶT đại dương mà thôi. trong những chiếc bikini sặc sỡ nhiều màu.

Phải đau đớn thừa nhận một điều: người nó đẹp thật! Nhưng như thế không có nghĩa là tâm hồn nó cũng đẹp!




Thứ hai, ngày 14 tháng 9, giờ Hình học


Hai tiết nữa thôi là mình sẽ thành trò cười trước toàn thể học sinh THAE.

Không phải cái gì đẹp cũng là tốt.

Cũng như Lana đẹp nhưng xấu tính.

Lũ tảo độc đẹp nhưng chết người.

Mình không đẹp cũng không thông minh. Do đó mình sẽ thua!

Như thế có phải gọi là tính chất bắc cầu không nhỉ?

Mình không muốn là nhà toán học đâu. Muốn là NHÀ VĂN cơ. Mình muốn giỏi VĂN, chứ không phải HÌNH HỌC. À ... không... giỏi toán cũng được. Để mình có thể giải mọi bài tập về nhà mà không cần ai giúp. Nhưng không cần giỏi tới mức đạt giải quốc tế về Hình học, bị hết người này đến người kia làm phiền: "Mia! Mia! Giải hộ tớ bài này! Chứnng minh hộ tớ đẳng thức kia"...
Thứ hai, ngày 14 tháng 9, giờ Tiếng Anh


Một tiết nữa thôi là mình sẽ thành trò cười trước toàn thể học sinh THAE.

Trông Lana hôm nay ăn mặc thật là lố bịch. Đeo thêm quả kính không số cũng chẳng thể giúp nó thông minh hơn được tẹo nào. Váy thì chắc chắn là đi mượn của mẹ, siêu già!

MIA!!! CẬU BỊ SAO THẾ? Trông tơi tả như vừa tập thể dục ra không bằng. Đêm qua cậu không ngủ tí nào hả?

Làm sao mà mình ngủ được khi biết rằng hôm nay sẽ lên thớt trước toàn thể học sinh THAE???

Không ai bị lên thớt cả. Trừ Lana. Và cậu sẽ là người cầm dao.

LILLY!!! Cậu THỪA BIẾT mình không có khiếu phát biểu trước đám đông mà. Xét theo khía cạnh chính trị xã hội học mà nói, Lana hội tụ đầy đủ các ưu điểm về hình thể VÀ độ nổi tiếng.

Cậu đang lải nhải cái gì thế ?

Tin mình đi. Mình chắc chắn sẽ thua.

Chắc chắn không! Mình đã chuẩn bị sẵn một vũ khí bí mật.

CẬU SẼ BẮN HẠ LANA SAO?????

Không, Tina, cậu điên à. Mình sẽ không cho người khác ám sát Lana đâu mà lo. Chỉ là mình có một vũ khí riêng - và sẽ chỉ tung ra khi Mia có dấu hiệu không thuyết phục được Hội học sinh.

CHO MÌNH! CHO MÌNH !

Kiên nhẫn một chút, Mia.

Lilly, LÀM ƠN ĐI. Nếu cậu biết được gì đó, cậu cần phải nói hết cho mình biết với. Mình ĐANG SẮP CHẾT rồi đây này. Hết chuyện với mấy con ốc sên, chuyện với anh cậu rồi lại thêm chuyện này nữa, mình sắp...

Mia! Cô giáo nói muốn gặp riêng cậu kìa! Ngoài hành lang!

Hít vào, thở ra! Thật đều. Cậu sẽ ổn thôi. Giống nhứ Drew trong phim Ever After ý.

Cậu nói thì dễ lắm, Lilly. Có phải cô ý chà đạp giấc mơ CỦA CẬU đâu!!!





Thứ hai, ngày 14 tháng 9, cầu thang tầng 3


Cô ấy nghĩ mình là ai chứ?? Chỉ vì tóc mình màu vàng ( dù cho là màu vàng của nước rửa chén đi chăng nữa ) và mình là một CÔNG CHÚA mà có thể hôg đồ kết luận rằng mình NGU DỐT hay sao?

Thật kinh người quá thế!!!

"Mia," - cô ý lôi mình ra ngoài hành lang vì "có chuyện muốn nói"... trước tất cả BÀN DÂN THIÊN HẠ - "Cô đã nói chuyện với bố của em. Thứ Sáu tuần trước ông vừa tới thảo luận về vấn đề bài vở của em. Mia, thú thực là cô không ngờ em bị đả kích đến như vậy về chuyện điểm số. Đáng ra em phải nói với cô chứ".

Mình nhớ là mình đã có nói mà. Vụ xin làm lại bài đó thôi. Cô quên rồi sao, thưa cô Martinez đáng kính?????

"Em có thể gặp cô thảo luận về mọi chuyện mà" - cô ấu vẫn tiếp tục ngon ngọt.

Ok, ok. Vậy em có thể bày tỏ nỗi lo lắng của mình với cô về chuyện Britney bất ngờ theo chồng bỏ cuộc chơi, tạo ra mộy lỗ hổng lớn cho ngành công nghiệp giải trí nước nhà không? Dám chắc là không. Bởi cô đâu có thích việc em lấy người nổi tiếng ra làm ví dụ trong các bài tiếng Anh của em.

"Cô biết cô chấm điểm rất chặt. Nhưng em phải hiểu được điểm B trong lớp của cô đã là xuất sắc lắm rồi. Từ đầu học kỳ tới giờ cô mới cho đúng một điểm A...".

Mình biết. Mình đã nhìn thấy. Trên tờ bài tập của Lilly.

"Lý do em chưa được điểm A là vì cô nghĩa em chưa cố gắng hết sức của mình. Em là một cây bút rất có tài, Mia ạ, nhưng em cần phải lựa chọn đề tài nào gần gũi và thực tế hơn một chút, không thể lúc nào cũng lấy được Britney Spears ra làm ví dụ được:.

ĐÂY chính là vấn đề lớn nhất của cái trường này. Không một ai hiểu được rằng Britney Spears chính là một cái kho tư liệu để viết về cuộc sống. Nhất của nhất động của Brit đều được mọi người theo dõi. Chỉ cần cô ấy làm một cái gì đó khác thường là y như rằng ngày hôm sau thiên hạ đổ xô đi vơ vét các ấn phẩm của US Weekly và In touch. Cái tài của Britney chính là luôn biết tạo ra một cái gì đó cho chúng ta hy vọng. TV, đài báo luôn tràn ngập các tin tức liên quan đến chiến tranh, khủng bố, thiên tai... Để giảm tải, con người cần một nhân tố mới lạ, ít-phải-suy-nghĩ-hơn, và Brit chính là lá bài đó.

Có vẻ như vẻ bất mãn đã lộ tỏ trên mặt mình, vì ngay sau đó thấy cô M hỏi: "Mia? Em không sao đấy chứ?"

Nhưng mình chẳng nói gì. Biết nói gì nữa chứ!

Tuyệt thật, giờ thì mình lại còn bị muộn tiết 4 nữa chứ. Thể nào cũng bị nghe cô Klein mắng vì tội vào muộn cho mà xem.

Nhưng giờ chuyện đó cũng chỉ là muỗi. Bởi nó có là gì, nếu so với việc còn đúng 40 phút nữa mình sẽ làm trò cười TRƯỚC TOÀN THỂ HỌC SINH THAE!!!!!!





Thứ hai, ngày 14 tháng 9, giờ tiếng Pháp



Còn 0 tiết nữa là mình thành trò cười trước toàn thể học sinh THAE.

CẬU ĐÃ ĐI ĐÂU THẾ??? CẬU VỪA BỎ LỠ CHUYỆN HAY RỒI !!!

Bỏ lỡ vụ gì? Cậu đang nói gì thế Shameeka? KHOANNNN - Đừng nói các cậu đã tiến hành kế hoạch vạch trần Perin tối qua nhé!!!

Tất nhiên là không rồi. Nhưng lúc nãy cô Klein vừa bắt tất cả lớp đứng lên đọc tiểu sử bản thân, đầu tiên là họ tên của mình, kiểu như "Mon histoire, par Shameeka". Và khi Perin nói: "Mon histoire, par Perinne", cô Klein lập tức sửa lại: "Ý em là Perin". Perin lắc đầu: "Không ạ, là Perinne". Cô Klein vẫn khăng khăng: "Phải là Perin mới đúng. Bởi vì con trai phải là Perin. Con gái mới là Perinne. Mà em là con trai". Perin lúc đó gần như khóc òa lên nói: "Không đâu ạ. Là Perinne. VÌ EM LÀ CON GÁI".

PERIN LÀ CON GÁI ???? ÔI CHÚA ƠI!!! Tội nghiệp Perin! Cậu ấy chắc đã ngượng chết mất! Vì bị nhầm là con trai. Thế cô Klein nói sao?

Tất nhiên là rối rít xin lỗi rồi. Cô ý còn làm gì được hơn nữa. Mặt Perin đỏ còn hơn Mặt Trời. Trông tội nghiệp lắm!

Shameeka, bữa trưa hôm nay bọn mình rủ Perin ngồi ăn cùng đi. Cả tuần trước mình toàn thấy cậu ấy lủi thủi ngồi ăn một mình, giống như tên ghét món ngô trộn tương ớt ở bàn kế bên ý. Mình nghĩ là Perin cần bọn mình!

Hay lắm! Được đấy! Cậu luôn rất giỏi trong mấy chuyện như thế này. Ý mình là cậu rất biết cách làm cho người khác vui. Giống như ...

Như ai?

Mình định nói là giống như một cô công chúa. Nhưng cậu CHÍNH LÀ một công chúa rồi còn gì. Có lẽ vì thế mà cậu rất giỏi an ủi người khác. Đó như là nghề của cậu vậy.

Cậu nghĩ thế sao?
Thứ Hai, ngày 14 tháng 9, phòng hiệu trưởng Gupta


Lần này ngồi ở đây mình chẳng còn chút sợ sệt nào nữa. Kể cả khi Lana đang ngồi kế bên, mắt trắng đã nhìn mình trừng trừng.

Mình cũng chẳng quan tâm việc cả trường đang tụ tập ở phòng thể dục đợi bài phát biểu của mình và Lana.

Cậu ấy có gì sai chứ? SAO NÓ DÁM ĐỐI XỬ VỚI CẬU ẤY NHƯ VẬY??? Xỉa xói mình mình là đủ, sao phải quay sang tấn công một người vô phương tự vệ, vừa chân ướt chân ráo chuyển về?


Nếu nó nghĩ mình chịu đứng làm ngơ nhìn nó lấy người khác ra làm trò cười như vậy thì nó đã cực kỳ, cực kỳ nhầm. Có lẽ giờ thì nó đã nhận ra điều đó, sau khi mất đi ít tóc (nối). Tay mình vẫn còn mấy cái gim màu xanh nhỏ li ti và mớ tóc nối của nó. Chứ nếu là tóc thật thì làm sao mới chạm mạnh vào một chút mà đã long ra tơi tả như thế. Ai bảo nó dám chỉ mặt kêu mình câm họng và giật tung cái phù hiệu hình sư tử trên áo mình?

Tóc nối thôi nhưng chắc cũng đau phải biết! Đáng đời !!!

May cho Lana là chú Lars và Perin đã kịp nhảy vào can thiệp, kéo mình lại, chứ không thì ... đừng nói là chỉ có mớ tóc nối, đám tóc thật mình cũng bứt cho bằng sạch.

Perin là con gái mà khỏe ra trò. Lại còn cư xử rất lịch sự nữa chứ.

Cậu ấy đã nói "Cảm ơn Mia" với giọng đầy cảm kích, lúc cô hiệu trưởng Gupta đi tới lôi mình vào văn phòng. Và nếu mình nhìn không nhầm thì còn có một số người vỗ tay đồng tình với mình. Trừ cô hiệu trưởng Gupta, tất nhiên rồi! Trong mắt cô ấy, Lana không bao giờ sai. Cách duy nhất để lý giải cho hành động "điên rồ" vừa rồi của mình là do "căng thẳng trước giờ bầu cử". Cô ấy không cần biết Lana là người đầu tiên khơi mài khi gọi mình là "ĐỒ CON HOANG" hay chuyện nó giật tung phù hiệu trên áo của mình khi tháy mình bảo nó "CÂM MIỆNG". Tất cả những gì cô ý biết (hoặc muốn biết) là việc mình giật bao nhiêu tóc nối trên đầu Lana.

Cô ấy nói: "May cho em là tôi không đuổi học em ngay lập tức, vì dù sao nhà em hiện cũng đã có quá nhiều chuyện đau đầu cần giải quyết rồi". Hóa ra cô Gupta cũng chịu khó xem tin tức gớm!

"Hai em cần giải quyết các xung đột theo cách văn minh và có học hơn: Hãy xuống phòng thể dục tậng 2 và bắt đầu buổi diễn thuyết của mình đi... Mia, em có thể rời quyển nhật ký một phút và tập trung nghe tôi nói hết được không?"

Cô ấy NGHĨ mình đang viết cái gì? Fan fic phim Chiến tranh giữa các vì sao chắc?

Lana phá lên cười rất man trá khi thấy cô Gupta mắng mình.

Có lẽ nó sẽ không dám cười sảng khoái như vậy nếu biết được rằng tên của mình được đặt theo tên một người dám dùng rìu chặt đứng đầu người khác!!!!!!!





Thứ Hai, ngày 14 tháng 9, trong phòng thể dục


Lạy chúa! Sao mình lại đi dính vào chuyện này??? Mọi người đã tề tựu ĐÔNG ĐỦ cả. Toàn thể 1000 học sinh khối cấp 3 của THAE, đang ngồi kín các ghế trước mặt, NHÌN mình, LƯỜM mình. Vì đứng trên này chẳng còn ai khác ngoài mình và Lana, cùng 2 cái bục phát biểu và 1 chậu cây cọ (họ đã nhổ nó lên khỏi sân trường để trang trí cho thêm phần ấm cúng - hoặc cũng có thể là để tiếp thêm oxy cho mình, trong trường hợp mình bị ngất xỉu).

Tự dưng mình thấy choáng váng buồn nôn.

Cô Gupta đang thao thao bất tuyệt giới thiệu Hội học sinh THAE và hai ứng cử viên cho chức Chủ tịch. Rằng cô hy vọng "đây sẽ là một cuộc cnahj tranh công bằng, thắm đượm tinh thần hữu nghị".

Hữu nghị cơ đấy? Tóc của Lana vẫn còn dính vài sợi trong kẽ tay mình đây này!!

"Mỗi người sẽ trình bày quan điểm của mình về các vấn đề bất cập hiện nay của THAE. Sau đó toàn thể học sinh sẽ căn cứ vào đó mà bỏ phiếu tìm ra vị Chủ tịch xuất sắc nhất".

Không phải chứ? Vấn đề gì? CÓ AI NÓI CHO MÌNH BIẾT LÀ SẼ PHẢI THEO CÁC VẤN ĐỀ ĐÂU???

Lilly, tay cầm chặt cái máy quay camera, đang ngồi ngay hàng ghế đầu cùng Tina, Boris và Shameeka, Ling Su và Perin, huơ tay ra dấu với mình loạn xạ. Không hiểu Lilly đang muốn nói gì với mình thế nhỉ? Không phải cậu ấy định tung ngay vũ khí bí mật ra chứ??? Buổi cạnh luận thậm chí còn chưa bắt đầu mà !!!

À à, hiểu rồi. Cậu ấy muốn mình ngồi thẳng lưng lên và ngừng ngay chuyện viết nhật ký. KỆ! Mình vẫn...

ỐI... Cái mùi đó! mình nhận ra cái mùi đó! Nước hoa Chanel No.5. Mình biết duy nhất một người xài loại nước hoa cao cấp đó - và xịt đậm đặc một cách vô đối, đến nỗi dù ở cách xa cả chục mét cũng ngửi được.

BÀ ĐANG LÀM GÌ Ở ĐÂY THẾ KHÔNG BIẾT????

Ôi khôngggggggggggggg. Tại sao? Tại sao? Tại sao? Cần phải có quy định cấm gia đình học sinh tùy tiện đến trường bất cứ lúc nào muốn, kiểu như thế này.

Áaaaaaaaaaaaaaa... Cả bố nữa?

Và con Rommel.

Không thể tin nổi. Bà mang CHÓ tới xem mình phát biểu.

Và một binh đoàn phóng viên.

Chưa hết... Người đó có phải là LARRY KING không hả trời???

Giờ chỉ còn thiếu mỗi mẹ và Rocky nữa thôi là đủ thành buổi họp mặt gia đình Thermopolis-Gianini-Renaldo...

Ha! Chẳng phải chờ lâu. Mẹ kia rồi, đang cầm tay Rocky vẫy vẫy về phía mình. Rocky yêu, thật vui là em đã tới! Tới chứng kiến bà chị khốn khổ này bị mất mặt và nhục nhã như thế nào trước đám đông...

Ôi không, bắt đầu rồi.

MICHAEL, ĐANG Ở ĐÂU KHI MÌNH CẦN ANH ẤY NHƯ LÚC NÀY ?????
 
Thứ Hai, ngày 14 tháng 9, trong phòng vệ sinh nữ


Lại là toa-let nữ. Lần nào cũng vậy. Như một thói quen khó sửa...

Chắc phải một lúc nữa mình mới dám chui ra khỏi đây mất. Không, một lúc LÂU NỮA... Mà có khi là KHÔNG BAO GIỜ!

Mọi chuyện vừa diễn ra thật... Thật... Khó tả.

Đầu tiên cô Gupta nhiệt liệt chào mừng mọi người đã tới dự buổi bầu cử ngày hôm nay của trường THAE- đặc biệt cảm ơn Larry King và dàn máy quay của ông. Kế đó nhấn mạnh tầm quan trọng của Hội học sinh đối với trường học và vai trò lãnh đạo không thể thiếu của Chủ tịch Hội. "Tôi xin trân trọng giới thiệu hai ứng cử viên xuất sắc, đại diện cho giới trẻ ngày nay. Hai con người, hai tính cách, nhưng vô cùng thông minh và cá tính. Xin mời toàn thể các vị khách quý, các vị phụ huynh và toàn thể các em học sinh của THAE lắng nghe bài phát biểu của Lana Weiberger và Amlelia Thermopolis Renaldo. Hai ứng cử viên sẽ lần lượt trình bày quan điểm và các biện pháp nhằm cải thiện môi trường học tập của THAE, chứng tỏ bản lĩnh của vị Chủ tịch tài năng mà mẫn cán".

Và rồi hiệu trưởng Gupta chọn Lana là người phát biểu đầu tiên - mình nghĩ là cô ấy muốn trừng phạt mình vì tội giật đám tóc nối của Lana.

Đám đông cổ vũ cho Lana phải nói là đông như kiến cỏ. Tiếng vỗ tay như sấm rền, tiếng hò reo, cổ vũ " La-na, La-na, La-na" văng khắp phòng Thể dục, to đến nỗi đã có lúc mình tưởng sắp thủng màng nhĩ.

Lana đi lên bục, với phong thái cực kì tự tin, bất chấp phía dưới là hơn 1000 học sinh và 75 người trong Hội đồng Giáo viên của THAE (nếu tính cả mấy cô cấp dưỡng). Chưa kể mấy người trong gia đình mình và một toán phóng viên của đài CNN.

Nói chung là những gì mà mấy con người dưới kia muốn nghe thì Lana đều nói đủ cả: cải thiện bữa trưa, kéo dài thời gian ăn trưa, thay gương to hơn tỏng phòng vệ sinh nữ, ít bài tập về nhà đi, tăng thêm các môn thể thao, đảm bảo chắc chắn cho bất kì học sinh nào muốn đăng kí vào các trường đại học của Ivy League, bổ sung thêm các loại nước uống ít ga và ít đường trong máy bán tự động... Cô ta còn kịch liệt phản đối vụ lắp máy theo dõi bên ngoài trường, thề sẽ dỡ bỏ chúng, cô ta xin đảm bảo sẽ biến tất cả những điều trên thành hiện thực...

... mặc dù mình có thể dám chắc là Lana không thể làm điều đó. Vì sao ư? Ngoài việc phát hiện ra những kẻ hay hút thuốc lá trộm, vẽ bậy lên đầu Joe, xả rác bừa bãi... mục đích chính của những chiếc camera đó là để chống trộm và kẻ gian phá hoại.

Còn nữa, nhà cung cấp thực phẩm cho căng-tin trường đồng thời là nhà phân phối chính thức của tất cả các căng-tin trường học và bệnh viện trong khu vực này. Trong cái thành phố này không thể tìm được nơi nào có chất lượng thức ăn tốt mà rẻ như thế đâu.

Việc BGH chấp nhận yêu cầu kéo dài thời gian ăn trưa đồng nghĩa với chuyện phải giảm bớt thời gian giảng dạy. Mỗi tiết bây giờ có 50 phút, thử hỏi còn giảm vào đâu nữa.

Lana nghĩ rằng tiền là vỏ hến hay sao mà đòi trang bị gương cỡ lớn ở tất cả các nhà vệ sinh nữ? Nếu chịu khó động não một chút nó sẽ thấy rằng:
Ít bài tập về nhà hơn sẽ chỉ khiến chúng ta hổng kiến thức khó mà đỗ nổi vào những trường đại học lớn.
Tập trung hơn cho thể thao đồng nghĩa với cắt bớt tiền tài trợ cho các CLB nghệ thuật.
Không một ai có thể đảm bảo chắc chắn sẽ được nhận vào các trường đạo học trong khối Ivy League, kể cả những người có bố mẹ làm ở đó.
Làm sao mà chọn được các loại nước uống trong máy bán tự động? Cái đó là tùy thuộc vào nhà cung cấp mà.
Nhưng xem ra Lana không nghĩ được sâu xa đến vậy. Cũng như nhóm người ủng hộ cho Lana. Ngay khi cô nàng kết thúc bài thuyết trình của mình, đám đông reo hò cổ vũ ầm ĩ, anh chàng Ramon Riveras thậm chí còn cởi áo khua khoắng loạn xạ trên không trung, khiến cho không khí trong khán phòng như muốn nổ tung.

"Cảm ơn em, Lana. Mia, em có lời gì phản biện không?" - cô Gupta lộ rõ vẻ hài lòng với bài phát biểu của cô học sinh cưng.

Lúc đó mình thấy khó thở và buồn nôn vô cùng. Nhưng sáng giờ mình đã có gì vào bụng đâu, muốn nôn cũng chẳng có gì mà nôn. À, ngoại trừ 5 miếng bim bim của Lilly, nửa lát bánh mì phết mật ong của Boris, 3 cái bánh quy của chú Lars và 1 ngụm Coke của Tina.

Chân mình như muốn khụy xuống, tưởng chừng như không lết nổi tới cái bục, chứ đừng nói đứng đó mà phát biểu. Ngay khi mình vừa đứng lên khỏi ghế, những tràng pháo tay rôm rả dành cho Lana vụt tắt ngúm, thay đó là hàng tràng cười ồ lên chế nhạo. Trisha Hayes thì đang ngả nghiêng cùng đội cổ vũ cười nhạc đôi giày khủng bố của mình.

Bất chợt, điều thần kì đã xảy ra!!! Khi nhìn xuống biển người đang chế nhạo mình, bỗng nổi bật lên khuôn mặt người sáng, đáng yêu của Perin. Cậu ấy đang vỗ tay nhiệt tình, ủng hộ cho mình. Mình cảm tưởng như bóng ma của bà cố Rosagunde, nữ hoàng đầu tiên của Genovia, chợt ùa về nhập vào mình.

Hoặc nếu không thì là thánh Amelie ở trên trời đã truyền sức mạnh của người cho mình, giúp mình vững vàng bước tới bục phát biểu. Đột nhiên hôm nay mình nhớ chi tiết mọi bài giảng của bà về phong thái khi thuyết trình, đứng thẳng lưng, không gác chân, không chống khủyu tay lên bục... và mình đã làm một việc chưa từng có trong lịch sử tranh cử của trường Alber Einstein: tháo micro ra, cầm vào tay và đi ra PHÍA TRƯỚC bục, mặt đối mặt với toàn thể mọi người.

Đúng vậy. Ở phía trước bục. Không có gì che chắn trước mặt mình cả,

Không còn chỗ nào để trốn.

Cũng không có gì ngăn cách giữa mình với khán giả của mình.

Trong khi cả khán phòng còn đang lặng đi vì bất ngờ trước hành động của mình, mình bắt đầu nói - không hiểu sao hôm nay ý tứ trong đầu cứ tuôn ra ầm ầm. Đoạn mở đầu mình thậm chí còn lôi bản tuyên ngôn độc lập của nước Mỹ ra để dẫn chứng cho cái gọi là quyền bình đẳng, dân chủ và tự do trong nhà trường..."Không cần biết địa vị xã hội của bạn là cao hay thấp, bạn nhuộm tóc màu gì, bạn đang hẹn hò với ai, bạn có chơi thể thao hay không".

"THAE chính là một xã hội thu nhỏ, nơi chúng ta gặp nhau 8 tiếng một ngày, 5 ngày 1 tuần. Tất cả những gì tôi thấy được ở ngôi trường này là sự chia bè chia phái. Họ chỉ chăm chăm tới cái lợi của nhóm mình mà quên đi lợi ích chung của những người khác. Họ ghét mọi sự thay đổi, vì lo sợ rằng những nhân tố mới, những con người mới có thể sẽ làm phá vỡ cái lợi thế vốn đang thuộc về họ.

Lối suy nghĩ thiển cận đó cần phải thay đổi!"

Mình hơi dừng lại 1 chút, mọi người trong phòng vẫn đang im lặng như tờ ông Larry King đang nghiêng đầu qua thì thầm gì đó vào tai bà. Còn đám người trong đội cổ vũ và đội bóng thì nhăn mặt tỏ rõ vẻ khinh bỉ.

Mình cần phải tiếp tục. Phải kiên cường giống như Thánh Amelie vậy.

"Lịch sử đã hình thành, phát triển sau đó chối bỏ rất nhiều loại hình nhà nước, trong đó phải kể đến mô hình quyền lực thần thánh. Mặc dù trên thế giới, loại hình nhà nước này đã bị xóa bỏ từ hàng trăm năm về trước nhưng có vẻ như nó vẫn hiện hữu trong chính ngôi trường này. Một số học sinh vẫn cho mình cái quyền quyết định mọi thứ, chỉ vì họ xinh đẹp hơn - hoặc chơi thể thao giỏi hơn - hay được mời đi dự tiệc nhiều hơn những người khác".

Khi nói mấy câu này mình nhìn thẳng vào mặt Lana, Ramon, Trisha, như để lấy họ để làm bằng chứng chứng minh cho luận điểm của mình. Sau đó mình quay lại nhìn khán giả, đa số vẫn đang há hốc mồm vì kinh ngạc.

"Những người này có thể xếp vào nhóm người tiến hóa bậc cao nhất trong xã hội. Mọi thứ của họ đều hoàn hảo. Họ sở hữu một thân hình hoàn mỹ, thường chỉ thấy ở những người mẫu trên bìa các tạp chí thời trang danh tiếng. Đò dùng của họ luôn là những đôi giày, những chiếc túi cao cấp, sành điệu nhất. Họ là những người nổi tiếng. Họ khiến những người xung quanh phải thầm ao ước và ngưỡng mộ.

Tôi đã từng sống trong thế giới đó. Đúng vậy. Và tôi thấy được điều gì ư? Xin thưa, toàn là những kẻ bất lương! Những người này, tự cho mình cái quyền điểu khiển bạn và tôi, nhưng thực ra hoàn toàn không có đủ tiêu chuẩn làm 1 người lãnh đạo. Lý do rất đơn giản, bởi họ không hiểu, và cũng không chịu hiểu một nguyên tắc rất cơ bản trong xã hội : đó là TẤT CẢ MỌI NGƯỜI SINH RA ĐỀU BÌNH ĐẲNG. Ngay tại đây, trong căn phòng này, không một ai, không một cá nhân nào được quyền tự cho mình là tốt đẹp hơn những người khác. Kể cả cho dù họ có là nữ hoàng hay công chúa".

Có một số người đã bật cười khi nghe thấy câu cuối cùng của mình. Mặc dù ý đồ ban đầu của mình không hề định chọc cho ai cười cả. Nhưng tự dưng mình cảm thấy bớt căng thẳng đi rất nhiều, có lẽ vì tiếng cười đó không hề giống tiếng cười chế nhạo hay móc mỉa gì. Biết đâu họ thấy bài thuyết trình của mình dí dỏm thì sao? Tay mình vẫn đổ đầy mồ hôi và run rẩy vì căng thẳng, nhưung càng lúc càng cảm thấy tự tin hơn.

"Tôi sẽ không đứng ở đây hứa hươu hứa vượn về những thứ mà các bạn và tôi thừa hiểu tôi sẽ không làm được" - mình lại quay sang nhìn Lana, đang khoanh tay trước ngực, mặt lạnh như ********* nồi - "Kéo dài thời gian ăn trưa ư? Các bạn cũng biết Ban Quản Trị Hội đồng nhà trường sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện đó mà. Tăng thêm các môn thể thao ư? Xin hỏi ở đây có bao nhiêu bạn cảm thấy chưa thỏa mãn với các môn thể thao của nhà trường?".

Một vài cánh tay lác đác giơ lên.

"Vậy bạn nào thấy rằng nhu cầu học tập, sáng tạo của mình vẫn chưa được đáp ứng đủ không? Có ai ở đây cho rằng THAE cần phải bổ sung thêm nhiều tạp chí văn học hay trang bị thêm máy quay kỹ thuật số, máy ảnh, công nghệ biên tập và cắt phim dành cho CLB Nhiếp ảnh và Điện ảnh? Hay một lò nung gốm cho phòng nghệ thuật, hay hệ thống ánh sáng sân khấu mới CLB Kịch nói... hơn là một chiếc cúp vô địch môn bóng đá?"

Rất nhiều cánh tay giơ lên/

"Vâng, đúng như tôi đã nghĩ. Vấn đề lớn nhất của ngôi trường này chính là trong một thời gian quá dài, một bộ phận nhỏ học sinh trong trường đã tự cho mình cái quyền quyết định mọi chuyện cho đa số. Và điều đó là hoàn toàn sai".

Có ai đó phía phía dưới đã vỗ tay ầm ĩ. Nhưng mình không nghĩ đó là Lilly.

"Không, còn hơn là sai" - mình như được tiếng vỗ tay đó tiếp thêm dũng khí, hùng hồn nói tiếp - "Đây phải gọi là sự vi phạm vào các nguyên tắc cơ bản mà chính phủ ta đang cố gắng xây dựng bấy lâu nay. Như nhà triết học John Locke đã nói, Nhà nước chỉ được công nhận khi nó nhận được sự ủng hộ của người dân. Liệu các bạn có chịu để cho một nhóm người cá biệt quyết định mọi chuyện cho mình không? Hay bạn tin tưởng vào sự lựa chọn của người hoàn toàn hiểu bạn cần gì, sẵn sàng lắng nghe mọi quan điểm, ý kiến, hy vọng và ước mơ của bạn? Người sẽ cố gắng hết sức để đảm bảo quyền lợi của bạn, chứ không phải quyền lợi của một số ít những người tự cho mình là đẳng cấp cao."

Lại có tiếng vỗ tay từ dưới cuối phòng vọng lên. Dám chắc đó không phải là bạn của mình, bởi những người mình biết đều đang ngồi trên mấy hàng ghế đầu. Tiếng vỗ tay đó chưa dứt liền được nối tiếp bằng hàng loạt những tiếng vỗ tay tiếp theo. Ai đó đã gào lên: "Cố lên! Mia!"

Whoaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!! Không ngờ có người ủng hộ mình cơ đấy!!!

"Ừm, cảm ơn em, Mia" - cô Gupta đang chực đi về phía mình - "Một quan điểm rất mới".

Nhưng mình lờ đi như không. Sau khi thấy được sự ủng hộ nhiệt tình vừa rồi của mọi người, cô Gupta có vẻ muốn chặn họng không cho mình nói tiếp, trước khi mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát của cô ấy.

Mình vẫn còn rất nhiều điều cần nói! Hôm nay mình phải nói hết ra mới được! Chết thì chết!

"Nhưng vấn đề của cái trường này không chỉ dừng lại ở đó" - mình cũng cảm nhận được sự tự tin trong giọng nói đanh thép đang vọng khắp phòng của mình.

"Cái tôi muốn nói tiếp ở đây chính là về những thầy giáo, cô giáo đáng quý của chúng ta. Họ không thể tự cho mình là thước đo của mọi chuẩn mực được, nhất là khi kho tàng tri thức là vô tận, nó thay đổi hằng ngày, hàng giờ với tốc độ ngày càng nhanh. Tại sao họ lại đem đóng khung cứng nhắc vào những môn học mang đầy màu sắc chủ quan, ví dụ như môn tiếng Anh chẳng hạn. Đề tài chúng ta tự lựa chọn để viết có thể bị một số thầy cô liệt vào dạng không chính quy, thiếu thực tế. Nếu tôi chọn viết về lịch sử hình thành và phát triển truyện tranh hay phim hoạt hình Nhật Bản, liệu bài viết của tôi có bị đánh giá là thiếu hiện thực hơn so với bài viết về chuyện núi lửa ở Công viên Yellowstone có khả năng sẽ phun trào, giết chết hàng triệu người?"

Có tiếng xì xào ở dưới khán giả, một số thậm chí còn tỏ rõ vẻ mặt lo lắng. Xem ra không nhiều người biết về chuyện siêu núi lửa dưới lòng công viên Yellowstone.

"Tại sao không nghĩ ngược lại rằng, chính vì không biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra với cái núi lửa ấy, chúng ta cần phải lạc quan hơn, tìm kiếm những đề tài mang tính giải trí nhẹ nhàng hơn - như truyện tranh hay phim hoạt hình Nhật Bản chẳng hạn?".

Nụ cười lại hiện lên trên nét mặt của những người phía dưới. Một số còn nói rất to: "Bảy viên ngọc rồng!". "Final Fantasy!", "Pokemon!" ...

"Có thể những thứ xổ số, ti vi được phát minh ra là để bán được sản phẩm, thỏa mãn nhu cầu của con người, và khiến họ sao nhãng, không để ý tới điều kinh hoàng thực sự đang tồn tại quanh chúng ta. Nhưng có lẽ chúng ta CẦN sự sao lãng đó. Bởi đôi khi trong sự sao lãng đó chúng ta mới có thời gian nghỉ ngơi và tận hưởng cuộc sống. Có gì sai khi sau một ngày làm việc mệt mỏi chúng ta đi hát karaoke hoặc ở nhà xem mấy tập phim The OC? Hay đọc truyện tranh... Chẳng nhẽ phải phức tạp, phải khó hiểu thì mới là tiêu chí? 100 năm sau, có thể loài người sẽ bị tuyệt chủng hoàn toàn do siêu núi lửa ở Yellowstone phun trào, do băng tan, hoặc do không còn khí đốt, hoặc do loài tảo biển xâm chiếm toàn bộ hành tinh... Tôi hỏi các bạn, nếu phải chọn một thứ để nói về đầu thế kỷ 21 thì bạn sẽ chọn cái nào - một bài luận nói về những cách thức mà giới truyền thông đang khai thác và lợi dụng chúng ta, hay là một tập phim hoạt hình Thủy thủ mặt trăng? Không biết ý kiến của các bạn thế nào chứ tôi là tôi chọn phim hoạt hình, rồi sau đó chết cũng mãn nguyện".

Cả khán phòng như muốn vỡ tung vì câu nói sau cùng này của mình, Mia Thermopolis. Tiếng hò reo, tiếng vỗ tay rầm rầm như sấm nổ, tới mức mình gần như phải hét vào micro: "Do đó, trước khi bạn bỏ phiếu bầu Chủ tịch hội học sinh ngày hôm nay, xin hãy dừng lại một phút và tự hỏi bản thân: Từ "mọi người" trong câu "sự ủng hộ của mọi người, do mọi người" có nghĩa là gì? Liệu nó có nghĩa là một nhóm nhỏ những người cá biệt hay là đại bộ phận những người cùng có chung một lý tưởng? Hãy bầu cho người mà bạn cảm thấy có thể đại diện tốt nhất cho các bạn, cho mọi người!!!"

Nói xong câu này mình thảy vội cái micro cho cô Gupta và chạy thẳng ra khỏi phòng. Để lại hàng sau tiếng vỗ tay, tiếng reo hò như sấm rền.

Giờ mình đã an toàn trong cái nhà vệ sinh này.

Mình cảm thấy RẤT LẠ. Chưa bao giờ trong đời mình dám đứng lên và làm một chuyện dũng cảm như vậy. Trừ lần mấy cái máy tính phí đỗ xe. Nhưng khác nhau ở chỗ: khi đó mình chỉ nêu ý kiến nhằm giảm thiểu thiệt hại cho hạ tầng cơ sở của đất nước và tăng thêm nguồn thu cho ngân sách mà thôi, chứ không yêu cầu ai phải ủng hộ cho mình. Hơn nữa ở Genovia chẳng phải đối đầu với ai cả. Mọi ý kiến của mình mọi người đều phải làm theo, khi mình tiếp quản lại ngai vàng.

Nhưng lần này thì có. Mình yêu cầu mọi người hãy đặt lòng tin của họ - thể hiện qua các lá phiếu - vào mình. Mình phải đối đầu với Lana, cô gái đình đám nhất trường.

Úi, có tiếng lao xao ngoài hành lang. Chắc buổi bầu cử đã xong rồi. Không biết Lana đã nói gì để phản bác lại các luận điểm của mình. Đáng ra mình phải ra ngoài đó nghe xem nó phản bác những gì, để có gì còn phản bác lại chứ nhỉ.

Nhưng mình không thể. Chịu thôi. Một lần là quá sức chịu đựng của mình lắm rồi!

Ôi, không, tiếng của Lilly...
Thứ Hai, ngày 14 tháng 9, giờ NKETN


Bữa trưa thật vui. Cứ chốc lại có một nhóm người rẽ qua bàn mình chúc mừng và nói rằng họ đã bầu cho mình. Từ hồi đi học mẫu giáo tới giờ, lần đầu tiên có người không thuộc nhóm Lập dị chủ động nói chuyện với mình. Nhóm Trượt ván hè phố, nhóm Rock, nhóm Kịch nghệ và thậm chí là vài người trong Đội bóng đá nữa - những người mà trước đây không buồn ngó mình lấy một cái nếu chẳng may chạm mặt trên sân trường. Choáng không!!!

Bỗng nhiên mọi người như muốn ngồi CÙNG BÀN ĂN với mình.

Nhưng chiếc ghế trống cuối cùng đã được dành cho Perin mất rồi.

Nghe mọi người kể sau khi mình chạy ra khỏi phòng thể dục Lana đã dùng hết mã lực nhảy lên bục đòi phản biện, nhưng bị mọi người phản đối, đuổi xuống. Cô nàng thậm chí không nói nổi một từ nào, bởi tiếng la ó quá to, át cả tiếng loa. Cô Gupta đa phải bật loa lên hết cỡ để bắt mọi người trật tự trở lại, nhưng khi đó thì Lana đã tức tưởi chạy ra khỏi phòng rồi. (Đáng đời ! Ai bảo xé rách phù hiệu của mình. Giờ mình vẫn chưa biết làm sao khâu lại lên áo đây. Mẹ thì không biết may vá gì rồi, chắc phải nhờ cô hầu phòng của bà thôi).

Chuyện hay vẫn cha dừng lại ở đó. Sau khi Lilly kéo được mình ra khỏi toa-lét, mình chạy lại chỗ bố mẹ và bà. Mẹ ôm mình rõ chặt và nói rằng mình đã làm cho mẹ rất tự hào. Con Rocky cứ toe toét cười với mình.

Nhưng tin của bố mới là vui nhất: theo thông báo mới nhất của nhóm thợ lặn Thủy quân Hoàng gia Genovia, mấy con ốc sên của mình đã bắt đầu rục rịch ăn đám tảo độc! Thật đấyyyyy!!! Chỉ trong một đêm chúng đã dọn sạch hơn 37 hécta dưới đáy biển. Cứ cái đà này rất có thể chỉ tới tháng 10 là Vịnh Genovia sẽ sạch bong không còn dấu vết tảo độc đó nữa. Sau đó, đám ốc sên đó sẽ tự động phân hủy khi nước biển Địa Trung Hải trở nên quá lạnh.

"Nhưng con đừng lo, bố vừa ký lệnh yêu cầu Quốc hội đặt mua thêm 10.000 con ốc sên nữa cho mùa xuân tới rồi. Phòng trường hợp bọn tảo bên mấy nước láng giềng lại bò sang nước mình" - bố cười nói. Lâu lắm rồi mới thấy bố vui như vậy.

Mình vẫn chưa thể tin nổi những gì bố vừa thông báo.

"Như vậy có nghĩa là chúng ta không bị đuổi ra khỏi Châu Âu nữa đúng không ạ?"

"Mia, không bao giờ có chuyện đó đâu con" - bố trợn tròn mắt nhìn mình - "Bố biết có một vài nước muốn chúng ta ra khỏi Châu Âu. Nhưng chính họ mới là người đầu tiên gây ra thảm họa sinh thái này. Do vậy không một ai thực sự dám đứng ra đề xuất chuyện đuổi Genovia ra khỏi khối cả?.

Vậy mà giờ bố mới nói cho mình nghe chuyện này. Bố có biết con đã phải thức trắng bao nhiêu đêm lo nghĩ về vụ này khôngggggggggggg!!!

Mình thoáng nhìn thấy cô Martinez cũng đang đứng ở gần đấy, trông vẻ mặt khá nhân từ và pha lẫn cả ngây dại nữa. Mình không thể tìm ra từ nào khác chính xác hơn để tả khuôn mặt của cô ấy lúc bấy giờ.

"Mia," - cô M tiến lại gần, ngay khi mình buông bố ra (mình đã quá vui mừng khi biết chuyện đám ốc sên cưng của mình đã cứu được vịnh G mà) - "Cô chỉ muốn nói rằng bài diễn thuyết của em thật tuyệt vời. Và rằng em đã nói đúng, cô đã hơi quá cứng nhắc. Cô rất xin lỗi vì đã khiến em cảm thấy rằng đề tài do em lựa chọn không đáng được coi trọng bằng các đề tài mang tính nghiêm túc hơn".

Mình sẽ cảm thấy niềm vui được trọn vẹn hơn nhiều nếu như bố không dùng một ánh mắt lả lướt để nhìn cô Martinez.

Nhưng sao cũng được. Dù gì thì bố cũng khó mà cặp bồ với một người như cô Martinez được vì các bạn gái trước giờ của bố có ai tỏ ra có trí tuệ được bằng nửa cô M đâu.

Và người vui nhất hôm nay có lẽ là bà. "Cháu thấy chưa, Amelia, ta đã nói là cháu sẽ làm được mà. Cháu đã truyền được cảm hứng cho người nghe. Mọi người thực sự đã bị cháu thu phục. Đã có lúc ta tưởng như linh hồn của thánh Amelie đang quanh quẩn trong phòng".

Thật là lạ - nhưng mình cũng có cảm giác như vậy.

Tất nhiên mình chẳng dại gì nói điều đó với bà, chỉ tổ làm bà thêm tự mãn mà thôi. "À, bà ơi, thế vũ khí bí mật của bà và Lilly là gì thế? Khi nào thì hai người định tung ra?".

Bà không trả lời, thay vào đó dùng hai ngón tay nhón lật cái phù hiệu trên áo mình lên và hỏi: "Áo cháu bị làm sao thế này? Amelia, chẳng nhẽ cháu không thể tự chăm sóc bản thân tốt hơn một chút hay sao? Một chông chúa không thể đi lại trong bộ quần áo tả tơi giẻ rách như thế này được."

Ngày vui như hôm nay thì bà muốn châm chọc sao cũng được. Mình bỏ qua hết.

Tin vui nối tiếp tin vui: Bà bận đi làm mặt nên không có thời gian cho buổi học làm công chúa chiều nay. Mấy ngày qua căng thẳng bày mưu nghĩ kế cùng Lilly đã khiến mặt bà nổi vài cái mụn.

Hôm nay sẽ còn vui hơn nữa nếu có Micheal. Anh ấy vẫn chưa buồn gọi điện hay nhắn tin cho mình để chúc mình may mắn hay hỏi thăm xem mình thuyết trình có tốt không... Kể từ đó tới nay cả hai đứa mình đều chưa nói chuyện với nhau tiếng nào.

Boris đang chơi bản God Save the Queen để chúc mừng thắng lợi của mình. Mặc dù kết quả vẫn chưa có. Cô hiệu trưởng Gupta sẽ thông bào kết quả qua loa vào tiết cuối hôm nay.

Lilly thì luôn miệng thỏ thẻ nhắc mình rằng: "Sau khi đắc cử, hãy nhớ ra một thông báo vào tuần sau nhé. Chuyện cậu sẽ từ chức nhường quyền Chủ tịch lại cho mình ý".

Nếu Lilly không nhắc chắc mình cũng quên béng đi mất khúc này trong kế hoạch của bọn mình (không, phải nói là chỉ của mình Lilly mới đúng).





Thứ Hai, ngày 14 tháng 9, giờ Chính phủ Mỹ


Cô Holland vừa ra chúc mừng mình về bài diễn thuyết ngày hôm nay. Cô ấy nói rất tự hào về mình. CÔ HOLLAND TỰ HÀO VỀ MÌNH !!! Có cô giáo tự hào về mình cơ đấy !!!

MÌNH !!!





Thứ Hai, ngày 14 tháng 9, giờ Khoa học Trái Đất


Kenny vừa nói với mình điều lạ lùng nhất mà mình từng nghe: "Mia, mình muốn nói với cậu một chuyện. Cậu biết Heather, bạn gái của mình chứ?"

"Ờ...ờ..." - mình ngán ngẩm nói. Câu chuyện của Kenny về cô bạn gái mới này thực sự đã làm mình phát ngấy lên rồi.

"Ừm..." - mặt Kenny lúc này tự dưng đỏ ửng lên như gấc - "Mình đã tạo ra cô ấy"

!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Như thế nào đây???! Suốt năm ngày vừa rồi hóa ra Kenny đã bịa ra một cô bạn gái TRONG TƯỞNG TƯỢNG để kể với mình. Thảo nào mình đang choáng trên đời sao lại có người hoàn hảo như Heather. Tóc vàng hoe mà lại học giỏi và biết chơi thể thao !!! Đúng là khó tin mà!!!

"Kenny! Sao cậu lại làm như thế?"

"Tại... mình không chịu nổi. Khi thấy cậu có một cuộc sống hoàn hảo, hạnh phúc bên cạnh Micheal, một người bạn trai hoàn hảo. Chỉ là... Mình cũng không biết nữa. Tự dưng mình buột miệng nói ra như vậy".

Cuộc sống của mình mà gọi là hoàn hảo? Làm công chúa mà hoàn hảo? Người bạn trai cả ngày không buồn gọi điện lấy một lần mà hoàn hảo?

Tất nhiên mình không nói mấy câu đó với Kenny bởi nó chẳng liên quan gì đến cậu ấy cả. "Thưa Kenny, làm công chúa không rực rỡ một màu hồng như cậu tưởng tượng đâu. Mình gặp cả đống rắc rối đấy. Ví dụ như vừa rồi xém chút nữa mình làm cho Genovia bị tống cổ ra khỏi châu Âu rồi".

Không ngờ cái tin ấy lại khiến Kenny vui sướng đến như vậy. Cái câu "vui mừng trước đau khổ của người khác" rất hợp với tâm trạng của Kenny bây giờ.

M...

Ôi không. Có ai đó chuẩn bị phát biểu trên loa. CÔ GUPTA CHUẨN BỊ CÔNG BỐ KẾT QUẢ BỎ PHIẾU NGÀY HÔM NAY!!!!!!

Ôi Chúa ơi. Ôi Chúa ơi. Ôi Chúa ơi.

Kết quả đã có:

Lana Weinberger: 350 phiếu
Mia Thermopolis: 640 phiếu


Ôi Chúa ơi.

ÔI CHÚA ƠI.

MÌNH ĐÃ CHÍNH THỨC TRỞ THÀNH TÂN CHỦ TỊCH HỘI HỌC SINH TRƯỜNG TRUNG HỌC ALBERT EINSTEIN !!!
Thứ Hai, ngày 14 tháng 9, 5 giờ chiều, quán Ray's Pizza


Mọi chuyện diễn biến nhanh quá. Mình vẫn còn chưa hết choáng.

Mình không biết phải viết sao về tâm trạng hiện giờ của mình nữa. Đã hai tiếng kể từ khi cô Gupta thông báo kết quả, vậy mà mình vẫn chưa hết bàng hoàng. Mình đã ăn hết gần 1 cái pizza pho-mát và uống cạn 3 cốc Coca-Cola.

Mình VẪN chưa hết sốc.

Chuyện mình trở thành Chủ tịch chỉ là một phần, nhưng cái chính vẫn là những gì đã xảy ra sau khi mình thắng cử.

CỰC NHIỀU CHUYỆN LUÔN!

Thứ nhất, tất cả các bạn cùng lớp Khoa học Trái Đất của mình, bao gồm cả Kenny, đã nhảy múa ầm ĩ khắp lớp để chúc mừng mình. Một số lân la hỏi xem liệu mình có thể đề xuất với Hội đồng nhà trường mua thêm một ít thiết bị cho phòng thí nghiệm hay không, những thứ mà họ đã không thể yêu cầy vị Chủ tịch cũ trang bị.

Ngay lúc ấy mình nhận thức đầy đủ được gánh nặng trách nhiệm đè lên vị tân Chủ tịch này.

Và...

Mình thấy thích cảm giác đó.

Thật!

Mặc dù mình đã quá đủ chuyện phải lo, nào là:
Công chúa của Genovia
Chị gái của một đứa em sơ sinh bé bỏng (bố mẹ của nó không được giỏi cái khoản chăm sóc trẻ con cho lắm)
Một cây bút đầy triển vọng
Một đứa con gái tuổi teen mang đậm chất teen: tâm trạng thay đổi thất thường, luôn có cảm giác bất an và đôi lúc hơi bốc đồng.
Có bạn trai là sinh viên đại học
Tất cả những thứ đó giờ lại CỘNG THÊM cái ghế Chủ tịch Hội học sinh THAE!

Vậy mà mình vẫn thấy rất vui. Vì sao ư? Vì mình đã giành được cái ghế đó từ tay của Lana.

Đó mới là điều đáng nói!

E hèm, nhưung đó mới chỉ là điều tốt đẹp THỨ NHẤT.

Điều tiếp theo xảy ra khi chuông báo hiệu hết giưof rung lên. Trên đường xuống chỗ tủ để đồ - phải mất một thời gian khá lâu vì mọi người liên tục chạy lại chúc mừng mình - mình đã va phải Lilly. Cậu ấy nhảy bổ tới ôm chầm lấy mình, hết ầm ĩ: " CHÚNG TA ĐÃ THÀNH CÔNG RỒI! THÀNH CÔNG RỒI!!!"

Tiếp theo là Tina, Boris, Shameeka, Ling Su và Perin xuất hiện, nhảy nhót, reo hò xung quanh hai đứa mình. Rồi cả nhóm cùng nhau đi ra chỗ tủ để đồ, vừa đi vừa hát váng hàng lang bài We Are the Champions.

Lúc mình đang lúi húi mở khóa tủ, đột nhiên thấy một chuyện rất lạ đang xảy ra ở cái tủ đồ bên cạnh. Ramon Riveras, một bên là cô hiệu trưởng Gupta và một bên là bố của Lana, đang lúi húi lấy đồ ra khỏi tủ TẤT CẢ MỌI THỨ LUÔN - nhét hết vào cái túi xách du lịch dưới chân. Còn Lana thì đứng giậm chân thình thịch, nước mắt lã chã quay qua quay lại hỏi bố: "Bố, TẠI SAO lại thế????? TẠI SAO??? Bôôố... TẠI SAO???"

Nhưng bác Weiberger không buồn trả lời, khoanh tay nghiêm nghị trước ngực nhìn Ramon gói ghém đến món đồ cuối cùng. Kế đó cô Gupta nói: "Tốt lắm. Đi theo tôi."

Và thế là cô Gupta, Ramon, bác Weiberger và Lana đi vào phòng hiệu trưởng. Nhưng nó cũng đã kịp quay lại rít lên với mình: "Cứ chờ đấy! Rồi mày sẽ phải ân hận vì những gì đã xảy ra ngày hôm nay".

Mình cứ tưởng nó vẫb cay cú vụ thua cuộc, nhưng hóa ra mọi chuyện không hề đơn giản như thế.

"Họ đưa Ramon đi đâu thế?" - Shameeka ngạc nhiên hỏi.

"Có lẽ là ra sân bay" - Lilly cười rất láu cá.

Và trong khi cả lũ bọn mình nhao nhao lên hỏi lý do, cô nàng vẫn đủng đỉnh như không có chuyện gì xảy ra: "Đó là vũ khí bí mật của mình đấy. Bài phát biểu của Mia quá ổn vì thế mình đã tính không phải dùng đến nó. Ai dè ... hình như bà cậu đã kịp nói gì đó với nhà Weiberger rồi thì phải. Mình buộc phải kể cho bà Clarisse nghe những gì mình biết được. Mia, cậu cũng hiểu bà cậu quá mà. Không ai muốn trở thành kẻ thù của bà đâu".

Thì ra trong trận bóng đá hôm thứ Bảy vừa rồi Lilly đã nghe lỏm được một sự thật động trời: Ramon thực ra đã tốt nghiệp cấp 3 rồi. Từ hồi năm ngoái lúc ở Brazil cơ. Anh ra đã dẫn dắt đội bóng trường mình đoạt chức vô địch thành phố. Bác Weiberger và một vài nhân vật khác trong Hội đồng nhà trường đã nghĩ ra ý tưởng THUÊ anh ta tới Mỹ và xin học tại THAE với mục đích: giúp THAE giành chức vô địch môn bóng đá một lần cho nở mày nở mặt.

Đôi khi thật không hiểu người lớn nghĩ gì nữa !!!

Lilly và bà đã tính chuyện sau buổi thuyết trình nếu tình hình có vẻ bất lợi cho mình thì sẽ dùng lá bài này để chống lại Lana.

Nhưng việc mình làm đã xuất sắc thuyết phục được mọi người bằng phim hoạt hình Thủy thủ mặt trăng và định nghĩa của triết gia John Locke về Nhà nước, bà đã không gọi điện báo cho cô Gupta ngay về vụ lừa đảo của Ramon. Mà đợi tới khi có kết quả bầu cử.

Sau vụ này mình phải nghiêm túc nhìn lại Lilly mới được. Cô bạn thiên tài này quả là lợi hại hơn nhiều so với tưởng tượng của mình. Dù rằng mình vẫn biết cậu ta luôn giỏi trong mấy trò nghĩ kế.

Mọi người không ngững vỗ vai khen Lilly vì đã lên kế hoạch chu đáo cho đợt bầu cử lần này. Đặc biệt còn làm cho Lana phải khóc mới tài chứ!

"Hôm nay cậu không phải đi học làm công chúa, tiện đây tụi mình đi ăn mừng thắng lợi CỦA HAI ĐỨA MÌNH chứ nhỉ?" - Lilly nháy mắt với mình. Cậu ấy nhấn mạnh rất rõ từ CỦA HAI ĐỨA MÌNH.

Mình phải nói cho cậu ấy biết thôi.

Tự dưng mình lại thấy run rẩy, mất tự tin còn hơn khi đứng trên sân khấu lúc nãy.

"Lilly... Ừm... Về chuyện đó... Ừm ... Hôm nay lúc đang hùng biện trên sân khấu, có chuyện xảy ra... "

"Ôi dào, làm gì có chuyện gì xảy ra chứ" - Lilly vỗ vai mình - "Chỉ là cậu vẫn chưa quen với việc bỗng nhiên trở nên nổi tiếng nên nghĩ thế thôi".

"Ừ, mình cũng không biết bây giờ cảm gíc của mình như thế nào nữa. Ý mình là... cậu không nghĩ rằng kế hoạch của cậu có hơi chút bất công sao? Mọi người bỏ phiếu bầu cho mình mà. Mình mới là người họ hy vọng sẽ..."

Nhưng hình như Lilly đang không nghe thấy những gì mình vừa nói. Mắt cậu ý đang trợn tròn nhìn ra phía đằng sau mình.

"ANH TA làm cái quái gì ở đây thế không biết?" - Lilly hét lên - "Ê... để em nhắc cho anh nhớ một điều: anh ĐÃ TỐT NGHIỆP rối đấu nhé, có biết không???".

Tim mình ngừng đập mất một giây. Bởi mình biết - mình CẢM NHẬN được - cậu ấy đang nói chuyện với ai.

Người CUỐI CÙNG mà mình muốn có mặt ngày hôm nay.

Hay nói đúng hơn là người mình MONG MUỐN ĐƯỢC GẶP NHẤT ngày hôm nay.

Nhưng còn phải tùy xem anh ý tính nói chuyện gì với mình.

Mình từ từ quay đầu lại.

Michael đang đứng ở đó, mỉm cười rất tươi.

Thời gian như ngừng lại, mọi vật như biến mất. Thế gian này như chỉ có mỗi mình và Michael, đứng nhìn nhau đắm đuối. Đảm bảo nếu cô Martinez đọc được mấy dòng này, thế nào cũng phê một chữ SÁO RỖNG to tướng cho mà xem!!! Nhưng quả thật lúc đó mình cảm thấy như vậy đấy!

"Chúng ta cần nói chuyện" - đó là tất cả những gì Michael nói với mình. Không một câu chào hỏi, không một câu hỏi thăm, đại loại như "Sao em không gọi cho anh?", "Em đã ở đâu thế?... Và dĩ nhiên là không có một nụ hôn nào hết.

Chỉ 5 từ "chúng ta cần nói chuyện" thôi mà khiến trái tim mình muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, toát hết cả mồ hôi.

"OK" - mình nói, miệng đắng nghét.

Rồi Michael quay lưng đi ra khỏi trường, còn mình lẽo đẽo đi đằng sau. Cũng không quên ngoái lại nhìn chú Lars một cách ý nhị. Trong khi chú Lars xử lý sự việc một cách vô cùng chuyên nghiệp (đứng từ xa bảo vệ cho mình) thì Lilly tỏ ra khá là trẻ con khi hậm hực vì không được đi ăn mừng: "Được rồi. Cậu cứ đi với BẠN TRAI CỦA CẬU đi! Bọn này cũng chẳng cần".

Mình đi theo Michael ra cổng, đi qua hàng loạt camera theo dõi, và đám đông đang tụ tập trước tượng sư tử Joe. Tiếp đến là hai con phố dài ngoằng. Không ai nói với ai tiếng nào. Mà mình cũng không hề có ý định sẽ là người mở lời trước.

Mình đường đường là Công chúa của Genovia. lại vừa đắc cử làm Chủ tịch Hội học sinh trường THAE. Không ai có quyền bắt mình làm những điều mình chưa sẵn sàng hoặc chưa muốn.

Cuối cùng bọn mình dừng chân ở đây - quán Ray's Pizza. Quán vắng tanh không một bóng người, vì trường học cũng chỉ mới hết giờ, đã quá giờ ăn trưa và lại chưa tới giờ ăn tối.

"Em muốn ăn bánh không?" - Michael chỉ vào thực đơn và hỏi.

Câu đầu tiên là "Chúng ta cần nói chuyện" và giờ là "Em muốn ăn bánh không?". Nãy giờ Michael mới chỉ nói có đúng hai câu đó với mình.

"Có ạ. Và một ly Coca"

Anh ấy liền đi ra quầy gọi đồ, sau đó quay về bàn, ngồi vào cái ghế đối diện với mình rồi nhìn thẳng vào mắt mình và nói: "Anh đã xem buổi tranh cử".

Mình lặng đi mất một lúc, không nói được tiếng nào vì bất ngờ.

"Anh đã tới?"

VẬY MÀ ANH KHÔNG BUỒN ĐỨNG DẬY VÀ CHÀO EM LẤY MỘT TIẾNG LÀ SAO?????? - Tất nhiên mình không nói câu này với Michael, chỉ dám nghĩ trong đầu thôi.

Michael lắc đầu: "Không, trên kênh CNN".

"Ồ" - còn ai có thể khiến cho một kênh truyền hình danh giá như CNN cũng phải phát sóng buổi tranh cử tại trường trung học, nếu không phải LÀ MÌNH.

Còn ai chịu xem CNN vào giờ này nếu không phải LÀ BẠN TRÁI MÌNH???

"Anh thích đoạn em nói về phim Thủy thủ mặt trăng".

"THẬT Á???" - mình hớn hở hỏi lại.

"Ừ. Cả lúc em trích dẫn định nghĩa của John Locke nữa chứ. Vô cùng ấn tượng. Em học cái đó ở giờ Chính phủ Mỹ của cô Holland đúng không?"

Mình gật đầu lia lịa. Không ngờ đến mấy cái đó mà Michael cũng biết thì cũng tài thật.

"Cô ý dạy cũng hay lắm. Vậy mà... " - Michael ngứa người quàng tay ra đằng sau ghế - "em chính là tân Chủ tịch Hội học sinh THAE".

Mình giấu vội cái tay xuống dưới khăn trải bàn. Không thể để anh ấy thấy được mấy cái móng tay bị cắn nham nhở của mình được. Khi bị căng thẳng quá độ mình thường hay cắn móng tay mà!

"Vâng, có vẻ như là thế" - mình ngượng nghịu nói.

Anh tưởng Lilly mới là người thích cái ghế Chủ tịch đó chứ? Đâu phải em?"

"Đúng vậy. Nhưng bây giờ... thì... em lại không muốn trao cái ghế cho cậu ấy" - mình rụt rè nói.

Michael nhướn cao mày nhìn mình một lúc, rồi huýt sáo "WOW!!! Em sẽ Ok nếu anh nói anh muốn có mặt lúc em nói chuyện đó với Lilly chứ?"

"Không sao. Em sẽ lo được".

Đúng lúc đó người ta đem bánh và nước ngọt tới. Michael thật chu đáo, đã gọi cả đồ ăn cho chú Lars, người đang ngồi ở cái bàn tít đằng xa, giả vờ chăm chí theo dõi tin tức trên vô tuyến.

Mình chẳng biết nói gì hơn, đành giả vờ chăm chú vào mấy cái bánh.

"Nghe này, anh không muốn chúng ta cãi nhau vì những chuyện như vậy" - sau một hồi im lặng, Michael mở lời trước.

Mình bối rối ngước lên nhìn Michael. Ý anh ấy là chuyện Lilly và chức Chủ tịch hay là chuyện...

"Anh chỉ muốn hai chúng ta nói rõ mọi chuyện một cách thẳng thắn, không có bất kỳ khúc mắc nào cả. Anh cũng biết mọi chuyện không hề dễ dàng đối với em. Ngoài chuyện cách biệt về tuổi tác, chuyện em là bạn thân của em gái anh, rồi các vấn đề liên quan đến cái tước danh Công chúa của em... suốt ngày bị paparazzi bám đuổi / không thể đi đâu mà không có vệ sĩ đi cùng... Ai làm bạn trai của em sẽ cảm thấy bị áp lực và rất dễ nản lòng. Nhưng anh thì khác, anh luôn thích đối đầu với những áp lực. Và điều quan trọng nhất là anh yêu em. Và vì em, anh sẵn sàng làm mọi chuyện".

Mình như lịm đi trong hạnh phúc khi nghe những lời tỏ tình dễ thương đó của Michael. Thử hỏi trên đời này còn ai tuyệt vời hơn bạn trai mình không ????

"Anh cũng không thúc giục em làm những chuyện mà em chưa sẵn sàng. Anh chỉ muốn em hiểu một điều: Em là cô gái mà anh yêu. Và anh sẽ chờ em".

Mặt mình bây giờ chắc phải đỏ ngang cái bánh pizza trên bàn rồi. Không ngờ bạn trai của mình lại tâm lý và đáng yêu đến như vậy. Mình cảm thấy bản thân thật quá may mắn khi gặp được một người thông minh và thấu hiểu như Michael!

"Rồi, giờ mọi khúc mắc giữa chúng mình đã ổn, em nhỉ?" - Michael nheo nheo mắt nhìn mình (và trông dễ thương vô cùng).

"Lúc nào chúng mình chẳng ổn" - mình mỉm cười hạnh phúc.

"Em có muốn ăn thêm một cốc kem không?"

"Chắn chắn rồi".

"Để anh đi lấy".

.....

NGÀY HÔM NAY THẬT TUYỆT VỜI !!!!!!!!!!!!



HẾT TẬP 6
 
TẬP 07 - Nàng Công Chúa Tiệc Tùng
39fd8e5e10802d942daf1f767d49bed5.jpg

Với việc chi mạnh tay cho hệ thống xử lý rác hiện đại, Mia đã tiêu sạch toàn bộ ngân sách của Hội học sinh THAE. Đồng nghĩa với việc: không còn tiền để thuê hội trường tổ chức lễ tốt nghiệp năm nay!!! Bằng mọi giá Mia phải kiếm cho đủ 5.000 đôla trước ngày lễ tốt nghiệp.
Và bà nội đã đưa ra ý tưởng về một buổi nhạc kịch, do chính bà viết kịch bản và đạo diễn. Vở kịch có tên là “Bím tóc”, do Mia và các bạn của mình thủ vai, nói về lịch sử hình thành và phát triển của Genovia và cuộc đời thăng trầm đầy sóng gió của bà cố tổ Rosagunde.
Tình bạn mới giữa Mia và cậu-bạn-ghét-món-ngô-trộn-ớt, hay còn gọi là J.P - tình yêu trên sàn diễn của Mia - cũng khiến cho chuyện tình cảm giữa cô bé và Michael không còn yên ả như trước…
“Có quá nhiều vấn đề mà một Công chúa phải nghĩ tới, nhưng Mia luôn cố “xử lý” chúng một cách vừa thông minh vừa hài hước - dù bản thân cô có thể không nhận ra. Độc giả sẽ rất thích thú với cuốn sách mới này về Công chúa xứ Genovia và những người bạn ở New York của cô”. - Teen Reads
“ Không có nhiều điều quá bất ngờ trong tập sách này của bộ Nhật Ký Công Chúa, nhưng giọng kể chuyện tươi mới mà độc giả yêu thích thì vẫn còn nguyên vẹn. Cách nói chuyện rất teen, rất hiện đại luôn được tác giả Cabot sử dụng điêu luyện. Tập sách này chắc chắn sẽ khiến độc giả hài lòng”. - Voice of Youth Advocates
“… THỦ QUỸ: Chúng ta không còn một xu nào trong quỹ.
Đợi chút… LING SU VỪA NÓI GÌ???
Thế là hết. Hết sạch rồi. Hội học sinh của trung học Albert Einstein đã bị phá sản.
Nhẵn túi.
Khánh kiệt.
Vỡ nợ.
Nhiệm kỳ năm nay là nhiệm kỳ đầu tiên trong lịch sử THAE chi tiêu hết toàn bộ ngân sách Hội chỉ trong 7 tháng, trong khi còn 3 tháng nữa mới hết nhiệm kỳ.
Đây cũng là nhiệm kỳ đầu tiên không có đủ tiền thuê Hội trường Alice Tully ở Trung tâm Lincoln cho buổi lễ tuyên dương cuối khóa.
Và đó hoàn toàn là lỗi của mình khi chỉ định một nghệ sỹ làm chân thủ quỹ.
“Mình đã nói với cậu từ đầu là mình không giỏi chuyện tiền nong rồi mà!” - Ling Su dấm dứt - “Mình đã nói đừng bắt mình làm thủ quỷ! Mình đã bảo để Boris làm thủ quỹ nhưng cậu cứ nhất quyết muốn khoa trương Sức mạnh Nữ quyền cơ. Tôi là một nghệ sỹ, mà nghệ sỹ thì biết gì về mấy chuyện cân đối sổ sách hay thu chi gì đâu! Họ còn có nhiều điều quan trọng khác cần phải suy nghĩ tới. Ví dụ như làm thế nào để nghệ thuật có thể kích thích trí óc và các giác quan của con người”.
“Rồi, rồi, đáng ra tụi này phải để Shameeka làm thủ quỷ, được chưa?” - các đường nét trên gương mặt Lilly xoắn lại như một nhúm dây thừng. Đâu phải tụi mình không nghĩ tới điều đó. Nhưng bố Shameeka chỉ cho phép cậu ấy tham gia một hoạt động ngoại khóa mỗi học kỳ và Shameeka đã quyết định chọn đội cổ vũ, thay vì Hội học sinh, nhằm theo đuổi ước mơ trở thành người phụ nữ Mỹ gốc Phi đầu tiên được bổ nhiệm vào Tòa án Tối cao.
Mà xét cho cùng thì toàn bộ chuyện này Ling Su đâu có lỗi gì. Mình chính là Chủ tịch Hội. Một điều mình rút ra được từ những bài học làm công chúa: quyền lực đi kèm với trách nhiệm! Bạn có thể ra lệnh bao nhiêu tùy thích nhưng cuối cùng CHÍNH BẠN là người phải trả giá nếu có gì không hay xảy ra.
Đáng ra mình phải chú ý hơn một chút. Đáng ra mình phải kiểm soát mọi chuyện kỹ càng hơn.
Đáng ra mình không nên đâm đầu vào dự án mấy cái thùng rác siêu đắt đỏ này. Đáng ra chỉ nên an phận với mấy cái thùng rác màu xanh thông thường. Chính mình là người đề xuất ra ý tưởng về mấy cái máy nghiền rác chứ ai.
MÌNH ĐÃ NGHĨ GÌ THẾ KHÔNG BIẾT??? Tại sao không ai ngăn mình lại???
Ôi Chúa ơi! Đào đâu ra 5.000 đô bây giờ?...”
Mời bạn đón đọc.
 
Tại bàn học của Công Chúa


Công chúa Amelia Mignonnette

Grimaldi Thermopolis Renaldo


Tiến sĩ Carl Jung kính mến,

Cháu biết ngài sẽ không bao giờ có thể đọc được lá thư này, bởi ngài đã không còn trên cõi đời này nữa.

Nhưng cháu vẫn thấy cần phải viết lá thư này, bởi vì mấy tháng trước, trong lúc đang khá chật vật với cuộc sống của mình, cháu đã gặp một cô y tá. Cô ấy đã khuyên rằng cháu cần phải mở lòng mình với mọi người hơn nữa.

Chúa biết, viết thư cho một - người - đã - chết khó có thể gọi là mở lòng, nhưng... hoàn cảnh của cháu khá đặc biệt: không có mấy người mà cháu có thể tâm sự về các vấn đề của mình. Bởi chính họ là nguồn cơn của những vấn đề đó.

Tiến sĩ Jung, sự thật là cháu đã 15 tuổi 3/4và vẫn đang trong quá trình hoàn thiện bản thân. Chắc tiến sĩ vẫn còn nhớ cái gọi là quá - trình - hoàn - thiện - bản - thân chứ ạ? Chẳng phải ngài là người đã phát minh ra nó sao?

Vấn đề là... cứ mỗi lần tưởng như sắp đạt tới ngưỡng hoàn thiện bản thân thì y như rằng sẽ có chuyện gì đó xảy ra, phá hỏng hết mọi thứ. Đơn cử như chuyện công chúa này chẳng hạn. Cháu đã cho rằng mình không thể quái dị hơn được nữa thì... POW! Cháu phát hiện ra mình là một công chúa.

Nhưng hình như mọi người không nhìn nhận chuyện này giống như cháu thì phải. Cháu rất muốn biết HỌ sẽ làm gì khi bị quấy rầy khắp nơi bởi đám paparazzi, khi toàn bộ thời gian rảnh CỦA HỌ bị chiếm trọn bởi các bài học làm công chúa với 1 người bà săm mắt đen kịt; và các buổi nghi lễ ngoại giao nhạt như nước ốc, gặp gỡ những người cả đời chưa nghe tới phim The OC... càng đừng mong họ biết gì về mối tình on-off của 2 nhân vật Seth và Summer.

Nhưng đó không phải là vấn đề duy nhất ngăn cản công cuộc hoàn thiện bản thân của cháu. Phải chăm sóc cho cậu em nhỏ mới sinh quả không dễ dàng chút nào, nhất là khi em ý có vấn đề về phát triển. Hơn 10 tháng tuổi rồi mà em cháu vẫn chưa tự đi được, vẫn phải nắm vào tay ai đó (thường là tay cháu). Cũng may là khả năng khôn ngữ của bé phát triển khá sớm so với tuổi. Rocky đã biết nói 2 từ "ốc" - cốc và "mè" - mèo, và dùng chúng để gọi tất cả những thứ quanh mình, kể cả khi đó không phải là cốc hay mèo.

Chưa hết, mặc dù là đương kim Chủ tịch Hội Học sinh nhưng cháu vẫn vô cùng mờ mịt và nằm trong nhóm những người không-nổi-tiếng trong trường.

Hay là cháu mới phát hiện ra năng khiếu đặc biệt của mình (khả năng viết lách - có thể ngài không nhận ra được tài năng đó, chỉ qua 1 lá thư như thế này). Nhưng lại không thể theo đuổi nghiệp văn chương bởi cháu sẽ rất bận rộn trị vì cái công quốc nhỏ xíu giữa lòng Châu Âu. Theo lời cô giáo tiếng Anh - Ms.Martinez thì cháu lạm dụng quá nhiều tính từ trong các bài văn miêu tả của mình. Làm trợ lí biên kịch đã khó, mơ gì đến việc xuất bản 1 tác phảm để đời...

Cuối cùng là chuyện cháu đã tìm được người đàn ông trong mộng của mình nhưng dạo gần đây anh ấy quá bận rộn với lớp điện ảnh và môn lịch sử khoa học viễn tưởng nên 2 đứa chẳng còn thời gian gặp gỡ.

Tiến sĩ thấy rồi đấy... Cứ mỗi lần tưởng như sắp đạt được cái gọi là hoàn-thiện-bản-thân thì y như rằng nó sẽ bị giật ra khỏi tay cháu 1 cách phũ phàng bởi số phận. Hoặc bà nội cháu.

Không phải là cháu đang than phiền... chỉ là ... cháu muốn biết 1 ngưởi sẽ phải chịu đựng thêm bao nhiêu nữa trước khi đạt tới cảnh giới của sự-hoàn-thiện-bản-thân?

Bởi vì cháu không nghĩ là mình có thể chịu đựng thêm được 1 phút nào nữa.

Xin ngài cho cháu vài lời khuyên, làm sao có thể hoàn thiện bản thân trước sinh nhật 16 được không ạ? Cháu đang rất cần những lời khuyên đó.

Xin cảm ơn ngài.

Bạn của ngài

Mia Thermopolis

Tái bút: Ôi, cháu quên mất. Ngài đâu còn trên cõi đời này . Cháu xin lỗi. Ngài không phải bận tâm về chuyện lời khuyên đâu ạ. Cháu sẽ tự tìm thông tin ở thư viện.
Thứ 3, ngày 2 tháng 3, sau giờ học, lớp Năng khiếu và Tài năng

CUỘC HỌP HÀNG THÁNG CỦA HỘI HỌC SINH Trung học Albert Einstein


Thành phần

Có mặt:

Mia Thermopolis, Chủ tịch

Lilly Moscovitz , Phó chủ tịch

Ling Su Wong, Thủ quỹ

Cô Hill, Cố vấn Hội học sinh

Lars van de Hooten, vệ sĩ riêng của công chúa M.Thermopolis

Vắng mặt:

Tina Hakim Baba, Thư ký - đột xuất phải đi làm lại niềng răng, cái cũ bị cậu em trai vứt vào toa-let.

(Đây cũng là lý do tại sao mình lại phải ghi chép biên bản cuộc họp. Ling Su không thể làm thay mình, bởi chữ viết đậm chất nghệ sĩ của cô nàng, trông chẳng khác gì chữ bác sĩ cả. Đồng nghĩa với việc mắt người bình thường khó có thể đọc nổi! Lilly thì kí luận rằng cổ tay vẫn chưa hồi phục sau cuộc thi sáng tác truyện ngắn hàng năm của tạp chí Tuổi 16 vì phải đánh máy tính quá nhiều...... với NĂM TRUYỆN NGẮN.

Không hiểu cậu ta lấy đâu ra thời gian viết tới NĂM truyện, trong khi mình chật vật lắm mới viết xong MỘT truyện.

Phải công nhận là truyện "Xin Đừng Bỏ Thêm Ngô" của mình hay thật. Nó hội tụ đầy đủ các yếu tố mà một truyện ngắn CẦN CÓ: Lãng mạn. Tình yêu. Tự sát. Ngô

Thử hỏi còn thiếu gì nữa?

Đề nghị thông qua biên bản cuộc họp ngày 25 tháng 2: ĐỒNG Ý.

BÁO CÁO CỦA CHỦ TỊCH: Đề nghị của tôi là vẫn tiếp tục mở của thư viện trường vào các ngày cuối tuần để phục vụ cho việc học nhóm, nhưng phía Hội đồng nhà trường vẫn chưa tán thành. Vấn đề cần quan tâm: chi phí làm ngoài giờ cho thủ thư và bảo vệ (để kiểm tra thẻ học sinh của từng người, đảm bảo là học sinh của Trung học Albert Einstein chứ không phải những người vô gia cư trà trộn vào).

Ý KIẾN CỦA PHÓ CHỦ TỊCH: Nên mở cửa cả phòng thể dục vào các ngày cuối tuần nhằm phục vụ cho các hoạt động thể thao. Tất nhiên là nhân viên bảo vệ có thể kiểm tra thẻ học sinh của những người ra vào nhưng chẳng lẽ cậu cho rằng họ không đủ thông minh để phân biệt đâu là người vô gia cư, đâu là học sinh Trung học Albert Einstein sao?

PHẲN HỒI CỦA CHỦ TỊCH: Mình biết. Mình cũng đã đề cập đến chuyện đó. Nhưng hiệu trưởng Gupta đã nhấn mạnh rằng: Không hề có ngân sách dành cho thư viện vào cuối tuần, còn ngân sách cho hoạt động thể thao đã được quyết định từ trước. Nhân viên bảo vệ được thuê dựa vào độ to cao của họ chứ không phải trí thông minh.

PHẲN HỒI CỦA PHÓ CHỦ TỊCH: Vậy thì cô Hiệu trưởng Gupta cần phải hiểu rằng đại đa số học sinh của cái trường Trung học Albert Einstein này chẳng bao giờ tham gia vào bất kì hoạt động thể thao nào, thời gian tự học ở thư viện bị thiếu trầm trọng. Đã đến lúc cơ cấu lại ngân sách chi tiêu của Trung học Albert Einstein. Còn nữa, không phải lúc nào cũng ăn nhau ở cái khoản to cao đâu.

PHẲN HỒI CỦA CHỦ TỊCH: Rồi, Lilly. Mình nói rồi. Cô ý nói là sẽ cân nhắc chuyện đó

(Tại sao Lilly lại phải hung hăng như thế trong tất cả các cuộc họp nhỉ? Khiến mình như 1 đứa bù nhìn si độn, chẳng có tí quyền hạn nào trước mặt cô Hill.

Cứ tưởng cậu ấy đã nguôi ngoai vụ mình không từ chức để CẬU TA lên nắm quyền chủ tịch. Chuyện xảy ra từ MẤY THÁNG trước rồi, và khi đó cô nàng có vẻ đã chịu tha thứ cho mình khi bố đồng ý trả lời phỏng vấn của Lilly về các chính sách nhập cư ở Châu Âu trong show truyền hình Lilly chỉ nói lên sự thật.

Mặc dù tỉ suất bạn xem truyền hình không đạt được ngưỡng lí tưởng như Lilly mong muốn, nhưng dù sao Lilly chỉ nói lên sự thật vẫn là chương trình được yêu thích nhất trong hệ thống truyền hình cáp miễn phí của Manhattan. Đáng buồn là người ta vẫn chưa tìm được người tài trợ chịu đứng ra sản xuất show truyền hình này tại các đài lớn).

PHẲN HỒI CỦA PHÓ CHỦ TỊCH: Hệ thống tái tạo rác mới đã được đưa tới và lắp đặt bên cạnh tất cả các thùng rác thông thường trong trường. Đó là những thùng rác chuyên dụng được chia ra làm ba ngăn: giấy, chai lọ và đồ hộp - với máy nghiền rác tự động được lắp đặt ngay bên trong. Các học sinh trong trường đã dần quen với loại thùng rác mới này. Tuy nhiên hiện có 1 vấn đề nhỏ với mấy cái đề - can.

PHẲN HỒI CỦA CHỦ TỊCH: Đề-can nào?

PHẲN HỒI CỦA PHÓ CHỦ TỊCH: Mấy cái đề can dán trên nắp các thùng rác ghi "Giấy - đồ hộp - TRAI lọ".

PHẲN HỒI CỦA CHỦ TỊCH: Là "Giấy - Đồ hộp - Chai lọ ", không phải là " TRAI lọ".

PHẲN HỒI CỦA PHÓ CHỦ TỊCH: Không hề. Nhìn lại đi.

PHẲN HỒI CỦA CHỦ TỊCH: OK. Ai là người duyệt mẫu đề can?

PHẲN HỒI CỦA PHÓ CHỦ TỊCH: Thư kí. Người vắng mặt ngày hôm nay.

THỦ QUỸ: Nhưng đó không phải là lỗi của Tina. Cậu ấy đang vô cùng căng thẳng vì đợt thi giữa kì.

CHỦ TỊCH: Chúng ta cần phải đặt lô đề can mới. "Giấy - Đồ hộp - TRAI lọ " là không thể chấp nhận được.

THỦ QUỸ : Nhưng chúng ta không còn đủ tiền để mua đề can mới.

CHỦ TỊCH: Hãy liên hệ với cửa hàng in đề can đó và thông báo với họ rằng mẫu in đã bị sai và cần phải sửa lại ngay lập tức. Và đây là lỗi của họ nên sẽ không có chuyện tính phí cho lô hàng mới này.

PHÓ CHỦ TỊCH: Đợi chút Mia . Cậu đang viết biên bản cuộc họp vào trong NHẬT KÍ đấy hả?

CHỦ TỊCH: Ừ . Thì sao?

PHÓ CHỦ TỊCH : Chẳng phải cậu có quyển sổ ghi chép của Hội học sinh sao?

CHỦ TỊCH: Ừ. Nhưng mình để đâu mất rồi ý. Đừng lo, khi nào về tới nhà mình sẽ gõ lại biên bản này vào trong máy tính. Mình sẽ đưa cho cậu bản in vào ngày mai.

PHÓ CHỦ TỊCH: Cậu LÀM MẤT quyển sổ Hội á?

CHỦ TỊCH: Không hẳn. Mình biết rõ nó đang ở đâu. Chỉ là bây giờ chưa lấy lại được thôi.

PHÓ CHỦ TỊCH: Là sao?

CHỦ TỊCH: Mình để quên nó trong phòng của anh cậu ở kí túc xá.

PHÓ CHỦ TỊCH: Cậu làm gì nó ở trong phòng của anh mình?

CHỦ TỊCH: Mình chỉ đến thăm anh í thôi được chưa?

PHÓ CHỦ TỊCH: Chỉ THẾ THÔI sao? Chỉ TỚI THĂM anh ấy thôi?

CHỦ TỊCH: Phải. Thủ quỹ, đến lượt báo cáo của cậu.

(OK. Cậu ta hỏi Chỉ THẾ THÔI sao là ý gì??? Rõ ràng muốn hỏi về C-H-U-Y-Ệ-N Ấ-Y mà. Lại còn trước mặt cô Hill nữa chứ. Không phải mình đã kể cho Lilly nghe về thỏa thuận của Micheal và mình về vấn đề này rồi sao??

Hay là cậu ta sợ truyện "Xin Đừng Bỏ Thêm Ngô" của mình sẽ được đánh giá cao và tung hô nhiều hơn truyện của cậu ý? Không, làm sao có chuyện đó. Truyện của mình NÓI VỀ một thanh niên trẻ nhạy cảm và cô độc, luôn cảm thấy chán chường và lạc lõng trong chính trường học của mình. Đặc biệt là chuyện căng tin trường thường xuyên cho ngô vào tương ớt, mặc cho cậu nhiều lần yêu cậu họ đừng làm như vậy. Cuối cùng cậu đã không chịu nổi và lao đầu vào đoàn tàu tốc hành F1.

Mình cũng không biết nội dung này có khá hơn mấy truyện của Lilly quan tâm đến giới tính của thanh niên hay không?

Mình chỉ biết 1 điều là tờ Tuổi 16 sẽ không đăng những câu chuyện quá nhạy cảm. Mặc dù họ có riêng các chuyên mục về các biện pháp phòng tránh thai, những câu chuyện có thật về những cô gái trẻ từng bị mắc các bệnh lây qua đường t.ình d.ục (STD) hay có thai ngoài ý muốn, hoặc bị bán làm nô lệ t.ình d.ục...

Nhưng họ sẽ không chọn những câu chuyện có nội dung tương tự như vậy trong một cuộc thi sáng tác truyện ngắn như thế này.

Khi mình nói điều đó với Lilly, Cậu ta đã khăng khăng rằng năm nay sẽ có ngoại lệ, vì tác phẩm CỦA CẬU ẤY quá xuất sắc.

Sao cũng được, mình chỉ muốn cậu ấy đừng trèo QUÁ cao không thì lộn cổ ngã đau. Một trong những nguyên tắc đầu tiên của việc viết truyện đó là viết về những gì mình biết. Nhưng Lilly thì biết gì về C-H-U-Y-Ệ-N Ấ-Y, vậy mà cả năm truyện của cô nàng đều đều viết về C-H-U-Y-Ệ-N Ấ-Y như đúng rồi. Các tình tiết trong truyện của cậu ta cũng bị hư cấu lên một cánh lố bịch.

THỦ QUỸ: Chúng ta không còn 1 xu nào trong quỹ.

Đợi chút... LING SU VỪA NÓI GÌ????

Thứ 3, ngày 2 tháng 3, sau giờ học, lớp Năng khiếu và Tài năng

CUỘC HỌP HÀNG THÁNG CỦA HỘI HỌC SINH Trung học Albert Einstein


Thành phần

Có mặt:

Mia Thermopolis, Chủ tịch

Lilly Moscovitz , Phó chủ tịch

Ling Su Wong, Thủ quỹ

Cô Hill, Cố vấn Hội học sinh

Lars van de Hooten, vệ sĩ riêng của công chúa M.Thermopolis

Vắng mặt:

Tina Hakim Baba, Thư ký - đột xuất phải đi làm lại niềng răng, cái cũ bị cậu em trai vứt vào toa-let.

(Đây cũng là lý do tại sao mình lại phải ghi chép biên bản cuộc họp. Ling Su không thể làm thay mình, bởi chữ viết đậm chất nghệ sĩ của cô nàng, trông chẳng khác gì chữ bác sĩ cả. Đồng nghĩa với việc mắt người bình thường khó có thể đọc nổi! Lilly thì kí luận rằng cổ tay vẫn chưa hồi phục sau cuộc thi sáng tác truyện ngắn hàng năm của tạp chí Tuổi 16 vì phải đánh máy tính quá nhiều...... với NĂM TRUYỆN NGẮN.

Không hiểu cậu ta lấy đâu ra thời gian viết tới NĂM truyện, trong khi mình chật vật lắm mới viết xong MỘT truyện.

Phải công nhận là truyện "Xin Đừng Bỏ Thêm Ngô" của mình hay thật. Nó hội tụ đầy đủ các yếu tố mà một truyện ngắn CẦN CÓ: Lãng mạn. Tình yêu. Tự sát. Ngô

Thử hỏi còn thiếu gì nữa?

Đề nghị thông qua biên bản cuộc họp ngày 25 tháng 2: ĐỒNG Ý.

BÁO CÁO CỦA CHỦ TỊCH: Đề nghị của tôi là vẫn tiếp tục mở của thư viện trường vào các ngày cuối tuần để phục vụ cho việc học nhóm, nhưng phía Hội đồng nhà trường vẫn chưa tán thành. Vấn đề cần quan tâm: chi phí làm ngoài giờ cho thủ thư và bảo vệ (để kiểm tra thẻ học sinh của từng người, đảm bảo là học sinh của Trung học Albert Einstein chứ không phải những người vô gia cư trà trộn vào).

Ý KIẾN CỦA PHÓ CHỦ TỊCH: Nên mở cửa cả phòng thể dục vào các ngày cuối tuần nhằm phục vụ cho các hoạt động thể thao. Tất nhiên là nhân viên bảo vệ có thể kiểm tra thẻ học sinh của những người ra vào nhưng chẳng lẽ cậu cho rằng họ không đủ thông minh để phân biệt đâu là người vô gia cư, đâu là học sinh Trung học Albert Einstein sao?

PHẲN HỒI CỦA CHỦ TỊCH: Mình biết. Mình cũng đã đề cập đến chuyện đó. Nhưng hiệu trưởng Gupta đã nhấn mạnh rằng: Không hề có ngân sách dành cho thư viện vào cuối tuần, còn ngân sách cho hoạt động thể thao đã được quyết định từ trước. Nhân viên bảo vệ được thuê dựa vào độ to cao của họ chứ không phải trí thông minh.

PHẲN HỒI CỦA PHÓ CHỦ TỊCH: Vậy thì cô Hiệu trưởng Gupta cần phải hiểu rằng đại đa số học sinh của cái trường Trung học Albert Einstein này chẳng bao giờ tham gia vào bất kì hoạt động thể thao nào, thời gian tự học ở thư viện bị thiếu trầm trọng. Đã đến lúc cơ cấu lại ngân sách chi tiêu của Trung học Albert Einstein. Còn nữa, không phải lúc nào cũng ăn nhau ở cái khoản to cao đâu.

PHẲN HỒI CỦA CHỦ TỊCH: Rồi, Lilly. Mình nói rồi. Cô ý nói là sẽ cân nhắc chuyện đó

(Tại sao Lilly lại phải hung hăng như thế trong tất cả các cuộc họp nhỉ? Khiến mình như 1 đứa bù nhìn si độn, chẳng có tí quyền hạn nào trước mặt cô Hill.

Cứ tưởng cậu ấy đã nguôi ngoai vụ mình không từ chức để CẬU TA lên nắm quyền chủ tịch. Chuyện xảy ra từ MẤY THÁNG trước rồi, và khi đó cô nàng có vẻ đã chịu tha thứ cho mình khi bố đồng ý trả lời phỏng vấn của Lilly về các chính sách nhập cư ở Châu Âu trong show truyền hình Lilly chỉ nói lên sự thật.

Mặc dù tỉ suất bạn xem truyền hình không đạt được ngưỡng lí tưởng như Lilly mong muốn, nhưng dù sao Lilly chỉ nói lên sự thật vẫn là chương trình được yêu thích nhất trong hệ thống truyền hình cáp miễn phí của Manhattan. Đáng buồn là người ta vẫn chưa tìm được người tài trợ chịu đứng ra sản xuất show truyền hình này tại các đài lớn).

PHẲN HỒI CỦA PHÓ CHỦ TỊCH: Hệ thống tái tạo rác mới đã được đưa tới và lắp đặt bên cạnh tất cả các thùng rác thông thường trong trường. Đó là những thùng rác chuyên dụng được chia ra làm ba ngăn: giấy, chai lọ và đồ hộp - với máy nghiền rác tự động được lắp đặt ngay bên trong. Các học sinh trong trường đã dần quen với loại thùng rác mới này. Tuy nhiên hiện có 1 vấn đề nhỏ với mấy cái đề - can.

PHẲN HỒI CỦA CHỦ TỊCH: Đề-can nào?

PHẲN HỒI CỦA PHÓ CHỦ TỊCH: Mấy cái đề can dán trên nắp các thùng rác ghi "Giấy - đồ hộp - TRAI lọ".

PHẲN HỒI CỦA CHỦ TỊCH: Là "Giấy - Đồ hộp - Chai lọ ", không phải là " TRAI lọ".

PHẲN HỒI CỦA PHÓ CHỦ TỊCH: Không hề. Nhìn lại đi.

PHẲN HỒI CỦA CHỦ TỊCH: OK. Ai là người duyệt mẫu đề can?

PHẲN HỒI CỦA PHÓ CHỦ TỊCH: Thư kí. Người vắng mặt ngày hôm nay.

THỦ QUỸ: Nhưng đó không phải là lỗi của Tina. Cậu ấy đang vô cùng căng thẳng vì đợt thi giữa kì.

CHỦ TỊCH: Chúng ta cần phải đặt lô đề can mới. "Giấy - Đồ hộp - TRAI lọ " là không thể chấp nhận được.

THỦ QUỸ : Nhưng chúng ta không còn đủ tiền để mua đề can mới.

CHỦ TỊCH: Hãy liên hệ với cửa hàng in đề can đó và thông báo với họ rằng mẫu in đã bị sai và cần phải sửa lại ngay lập tức. Và đây là lỗi của họ nên sẽ không có chuyện tính phí cho lô hàng mới này.

PHÓ CHỦ TỊCH: Đợi chút Mia . Cậu đang viết biên bản cuộc họp vào trong NHẬT KÍ đấy hả?

CHỦ TỊCH: Ừ . Thì sao?

PHÓ CHỦ TỊCH : Chẳng phải cậu có quyển sổ ghi chép của Hội học sinh sao?

CHỦ TỊCH: Ừ. Nhưng mình để đâu mất rồi ý. Đừng lo, khi nào về tới nhà mình sẽ gõ lại biên bản này vào trong máy tính. Mình sẽ đưa cho cậu bản in vào ngày mai.

PHÓ CHỦ TỊCH: Cậu LÀM MẤT quyển sổ Hội á?

CHỦ TỊCH: Không hẳn. Mình biết rõ nó đang ở đâu. Chỉ là bây giờ chưa lấy lại được thôi.

PHÓ CHỦ TỊCH: Là sao?

CHỦ TỊCH: Mình để quên nó trong phòng của anh cậu ở kí túc xá.

PHÓ CHỦ TỊCH: Cậu làm gì nó ở trong phòng của anh mình?

CHỦ TỊCH: Mình chỉ đến thăm anh í thôi được chưa?

PHÓ CHỦ TỊCH: Chỉ THẾ THÔI sao? Chỉ TỚI THĂM anh ấy thôi?

CHỦ TỊCH: Phải. Thủ quỹ, đến lượt báo cáo của cậu.

(OK. Cậu ta hỏi Chỉ THẾ THÔI sao là ý gì??? Rõ ràng muốn hỏi về C-H-U-Y-Ệ-N Ấ-Y mà. Lại còn trước mặt cô Hill nữa chứ. Không phải mình đã kể cho Lilly nghe về thỏa thuận của Micheal và mình về vấn đề này rồi sao??

Hay là cậu ta sợ truyện "Xin Đừng Bỏ Thêm Ngô" của mình sẽ được đánh giá cao và tung hô nhiều hơn truyện của cậu ý? Không, làm sao có chuyện đó. Truyện của mình NÓI VỀ một thanh niên trẻ nhạy cảm và cô độc, luôn cảm thấy chán chường và lạc lõng trong chính trường học của mình. Đặc biệt là chuyện căng tin trường thường xuyên cho ngô vào tương ớt, mặc cho cậu nhiều lần yêu cậu họ đừng làm như vậy. Cuối cùng cậu đã không chịu nổi và lao đầu vào đoàn tàu tốc hành F1.

Mình cũng không biết nội dung này có khá hơn mấy truyện của Lilly quan tâm đến giới tính của thanh niên hay không?

Mình chỉ biết 1 điều là tờ Tuổi 16 sẽ không đăng những câu chuyện quá nhạy cảm. Mặc dù họ có riêng các chuyên mục về các biện pháp phòng tránh thai, những câu chuyện có thật về những cô gái trẻ từng bị mắc các bệnh lây qua đường t.ình d.ục (STD) hay có thai ngoài ý muốn, hoặc bị bán làm nô lệ t.ình d.ục...

Nhưng họ sẽ không chọn những câu chuyện có nội dung tương tự như vậy trong một cuộc thi sáng tác truyện ngắn như thế này.

Khi mình nói điều đó với Lilly, Cậu ta đã khăng khăng rằng năm nay sẽ có ngoại lệ, vì tác phẩm CỦA CẬU ẤY quá xuất sắc.

Sao cũng được, mình chỉ muốn cậu ấy đừng trèo QUÁ cao không thì lộn cổ ngã đau. Một trong những nguyên tắc đầu tiên của việc viết truyện đó là viết về những gì mình biết. Nhưng Lilly thì biết gì về C-H-U-Y-Ệ-N Ấ-Y, vậy mà cả năm truyện của cô nàng đều đều viết về C-H-U-Y-Ệ-N Ấ-Y như đúng rồi. Các tình tiết trong truyện của cậu ta cũng bị hư cấu lên một cánh lố bịch.

THỦ QUỸ: Chúng ta không còn 1 xu nào trong quỹ.

Đợi chút... LING SU VỪA NÓI GÌ????
Thứ 3, ngày 2 tháng 3, khách sạn Plaza, giờ học làm công chúa

Thế là hết. Hết sạch rồi. Hội học sinh của trung học Albert Einstein đã bị phá sản.

Nhẵn túi.

Khánh kiệt.

Vỡ nợ.

Nhiệm kì năm nay là nhiệm kì đầu tiên trong lịch sử Trung học Albert Einstein chi tiêu hết toàn bộ ngân sách hội chỉ trong 7 tháng,trong khi còn 3 tháng nữa mới hết nhiệm kì.

Đây cũng là nhiệm kì đầu tiên không có đủ tiền thuê Hội trường Alice Tully ở Trung tâm Lincoln cho buổi lễ tuyên dương cuối khóa.

Và đó hoàn toàn là lỗi của mình khi chỉ định 1 nghệ sĩ làm chân thủ quỹ.

"Mình đã nói với cậu từ đầu là mình không giỏi chuyện tiền nong mà!" - Ling Su dấm dứt - "Mình đã nói đừng bắt mình làm thủ quỹ! Mình đã bảo để Boris làm thủ quỹ nhưng cậu cứ nhất quyết muốn khoa trương Sức mạnh Nữ quyền cơ. Tôi là một nghệ sĩ, mà nghệ sĩ biết gì về mấy chuyện cân đối sổ sách hay thu chi gì đâu! Họ còn có nhiều điều quan trọng khác cần phải suy nghĩ tới. Ví dụ như làm thế nào để nghệ thuật có thể kích thích trí óc và giác quan của con người".

"Rồi, rồi, đáng ra tụi này phải để Shameeka làm thủ quỹ, được chưa?" - các đường nét trên gương mặt Lilly xoắn lại như một nhúm dây thừng. Đâu phải tụi mình không nghĩ tới điều đó. Nhưng bố Shameeka chỉ cho phép cậu ấy tham gia 1 hoạt động ngoại khóa mỗi học kì và Shameeka đã quyết định chọn đội cổ vũ, thay vì Hội học sinh, Nhằm theo đuổi ước mơ trở thành người phụ nữ Mỹ gốc Phi đầu tiên được bổ nhiệm vào Tòa án Tối cao.

Mà xét cho cùng thì chuyện này Ling Su đâu có lỗi gì. Mình chính là Chủ tịch Hội. Một điều mình rút ra được từ những bài học làm Công chúa: Quyền lực đi kèm với trách nhiệm! Bạn có thể ra lệnh bao nhiêu tùy thích nhưng cuối cùng CHÍNH BẠN là người phải trả giá nếu có gì không hay xảy ra.

Đáng ra mình phải chú ý hơn 1 chút . Đáng ra mình phải kiểm soát mọi chuyện kĩ càng hơn.

Đáng ra mình không nên đâm đầu vào cái dự án mấy cái thùng rác siêu đắt đỏ này. Đáng ra chỉ nên an phận với mấy cái thùng rác màu xanh thông thường. Chính mình là người đề xuất ra ý tưởng về mấy cái máy nghiền rác chứ ai.

MÌNH ĐÃ NGHĨ GÌ THẾ KHÔNG BIẾT??? Tại sao không ai ngăn mình lại???

Ôi Chúa Ơi! Đào đâu ra 5.000 đô bây giờ?

Cô Hill mang tiếng là cố vấn Hội thật đấy nhưng có bao giờ đưa ra lập trường của mình đâu. Chú Lars cũng vậy, suốt ngày chỉ chúi mũi vào cái máy điện tử mới. Vậy mà khi được hỏi về giải pháp cho cuộc khủng hoảng tài chính này cô Hill lập tức né tránh ngay vai trò cố vấn của mình. Mình là Chủ tịch, do đó trách nhiệm đổ ập lên đầu mình.

Mình mới 15 tuổi 10 tháng, nhẽ ra mình không phải 1 mình gánh TẤT CẲ mọi chuyện như thế này. Có cố vấn để làm gì thế không biết??? Ít ra cô Hill cũng nên chia sẻ MỘT ÍT trách nhiệm với mình mới đúng. Cô ấy đã làm gì khi mấy đứa trẻ ranh không-sợ-trời-không-sợ-đất này quyết định dốc toàn bộ ngân sách vào mấy cái thùng rác chuyên dụng hiện đại đó???

Xin thưa: Cô ấy còn mải nghiên cứu kênh Mua sắm Tại gia trong Phòng Giáo viên, chẳng buồn để ý xem bọn mình đang bày trò gì.

Tuyệt! Bà lại vừa hét lên với mình.

"Amelia, cháu có nghe thấy ta nói gì không thế? Hay ta đang nói cho mình ta nghe hả?"

"Tất nhiên. Cháu đang nghe bà mà".

Mình thực sự cần chú tâm hơn nữa trong giờ Kinh tế. Như thế may ra mới học được cách chi tiêu tiền hợp lí hơn.

"Vậy sao? Nhắc lại ta nghe xem nào" - bà nghiêm mặt nói

"Ưm... Cháu quên rồi"

"John Paul Reynolds-Albernathy Đệ Tứ. Cháu đã bao giờ nghe về người này chưa?"

Ôi không . Lại chuyện đó. Tất cả chỉ vì món đồ "nho nhỏ" bà mới mua.

Tất nhiên đó không phải là món đồ "nho nhỏ" thông thường.Chỉ là một hòn đảo thôi mà.

Đúng vậy. Hòn đảo của riêng bà.

Đảo Genovia .

Đất nước Genovia thực không phải là một hòn đảo nhưng cái bà mới mua là đảo thật. Nó nằm gần bờ biển Dubai . Công ty xây dựng ở đây đã tạo ra rất nhiều hòn đảo nhỏ nhân tạo, xâu chuỗi với nhau thành các hình thù khác nhau mà bạn chỉ có thể thấy từ trên vệ tinh. Ví dụ một số đảo liên kết với nhau tạo thành hình như những cây cọ và được gọi là chuỗi đảo Cây Cọ.

Hiện nay họ đang xây dựng chuỗi đảo thế giới. Sẽ có những hòn đảo mang hình nước Pháp, Nam Phi, Ấn độ, thậm chí có cả hình bang New Jersey...Khi nhìn từ trên cao xuống, khối liên hợp này sẽ như một tấm bản đồ thế giới khổng lồ.

Rõ ràng mấy hòn đảo này không được xây dựng theo đúng tỉ lệ. Bởi nếu không đảo Genovia sẽ chỉ to bằng cái phòng tắm nhà mình. Còn Ấn Độ sẽ bằng bang Pennsylvania . Về cơ bản tất cả mấy cái đảo này đều có kích cỡ như nhau - Đủ to để xây dựng được vài căn biệt thự và mấy cái bể bơi - để những người lắm tiền nhiều của như bà có thể mua một hòn đảo mang hình một quốc gia hay 1 thành phố nào đó tùy ý và sống tại đó. Giống như nhân vật Tom Hank trong phim Castaway.

Mỗi tội là nhân vật của Tom không tự nguyện sống trên đảo.

Hòn đảo của anh ta cũng không hề có tòa biệt thự 15.000 m2 cùng hệ thống an ninh hiện đại, và hệ thống điều hòa không khí tập trung. Ngoài ra còn có bể bơi và thác nước ngay bên trong, theo đúng ý của bà.

Duy có 1 vấn đề với hòn đảo của bà: bà không phải là người trả giá duy nhất.

"John Paul Reynolds-Abernathy Đệ Tứ" - bà giục giã - "Đừng nói với ta là cháu không biết cậu ta đấy nhé. Cậu ta học cùng trường với cháu mà!"

"Một học sinh trưòng cháu cũng tham gia đấu giá hòn đảo xa xỉ đó á?" - Không thể tin nổi. Trong cái trường Trung học Albert Einstein này thì mình là đưa có ít tiền tiêu vặt hàng tuần nhất. Bố lúc nào cũng canh cánh lo mình dấm dớ đàn đúm với những đứa hư hỏng như Lana (luôn tìm cách đút tiền cho mấy tay gác cổng quán bar để được vào trong, dù chưa đủ tuổi. Lý luận của nó là "đến Lindsay Lohan còn làm thế, tại sao nó không được"). Lana còn có cả 1 tấm thẻ American Express để mua bất cứ thứ gì nó thích, và người thanh toán hóa đơn hàng tháng là bố nó. Lana THẬT MAY MẮN!

Tưởng cái trường này không còn ai qua mặt nổi Lana chứ? Giờ bà lại nói trong Trung học Albert Einstein có người đủ tiền tiêu vặt để mua 1 HÒN ĐẲO cho riêng mình sao?

"Không phải thằng bé học cùng trường cháu. Mà là BỐ NÓ" - mắt bà lúc này đã nheo tít lại, chứng tỏ sắp có chuyện không hay rồi - "John Paul Reynolds-Abernathy Đệ Tam đang đấu giá với ta. CON TRAI của ông ta học cùng trường với cháu. Cậu ta học trên cháu 1 lớp. Chắc chắn cháu phải biết cậu ta chứ. Nghe đồn cậu thanh niên đó đam mê kịch nghệ - không như ông bố, 1 người thô tục, nhai thuốc lá như nhai kẹo".

"Rất tiếc, cháu chẳng biết ai là John Paul Reynolds-Abernathy Đệ Tứ cả. Hơn nữa hiện cháu đang có chuyện còn quan trọng hơn việc bà có mua được hòn đảo đó hay không" - mình thở dài thườn thượt - "Chuyện là ... cháu đã bị phá sản rồi".

Mặt bà đột nhiên bừng sáng. Cứ nghe thấy tiền là bà có thể thay đổi thái độ ngay lập tức. Bởi vì nói đến tiền là nói tới shopping, thú vui yêu thích của bà - bên cạnh thú vui uống Sidecars và hút thuốc. Bà sẽ vui vẻ nhất là khi được làm cả ba thứ đó 1 lúc. Thật đáng buồn cho bà là thành phố New York mới ban bố quy định mới về việc hút thuốc. Và nơi duy nhất bà có thể vừa hút thuốc, uống rượu và mua sắm cùng 1 lúc là ở nhà, trên mạng.

"Cháu muốn mua gì à Amelia? Thứ gì đó sành điệu hơn mấy đôi giầy khủng bố lỗi mốt của cháu nhé? Mà ta đã nói bao nhiêu lần rồi, kiểu giầy đó không làm cho bắp chân cháu trông nhỏ đi đâu. Hay ta đi mua mấy đôi giày da rắn dễ thương Ferragamo đi" - bà hào hứng nói.

"Không phải là cá nhân cháu bị phá sản" - mình nói. Mặc dù thực sự là mình cũng chẳng còn đồng nào thật. 20 đôla 1 tuần chỉ đủ cho 1 bữa đi xem phim và 1 cốc sôđa. Bố nên CHO MÌNH 1 cái thẻ American Express!!

Nhưng sau vụ mấy cái thùng rác chuyên dụng vừa rồi thì có lẽ bố hoàn toàn sáng suốt khi không tin tưởng vào khả năng chi tiêu có kế hoạch của mình.

"Ý cháu là Hội học sinh Trường trung học Albert Einstein bị phá sản" - mình giải thích - "Bọn cháu đã tiêu sạch ngân sách trong 7 tháng, thay vì 10 tháng. Và giờ thì tụi cháu gặp rắc rối to khi không còn tiền để thuê Hội trường Alice Tully cho buổi lễ tốt nghiệp cuối khóa vào tháng 6 tới. Đại biểu năm cuối sẽ phát biểu năm nay, Amber Cheeseman sẽ giết cháu chết mất. Đảm bảo sẽ là 1 cái chết kéo dài và cực kì đau đớn".

Khi quyết định thổ lộ điều này với bà, mình biết mình đang liều đánh 1 canh bạc lớn. Bởi vì việc tụi mình bị phá sản là 1 bí mật. Lilly, Ling Su, cô Hill, chú Lars và mình đã thề sống thề chết rằng sẽ không tiết lộ điều này với bất kì ai, cho tới khi không thể giấu được nữa. Nếu chuyện này bị lộ ra, chắc chắn mình sẽ bị lôi ra xét xử trước toàn trương như 1 tội đồ cho mà xem .

Và Lana Weinberger sẽ nhân cơ hội này hất mình ra khỏi ghế chủ tịch Hội học sinh. Bố cô ta sẽ không ngần ngại xì ra 5.000 đô để mua cái ghế chủ tịch đó cho cô con gái vàng ngọc của mình.

Còn người thân CỦA MÌNH? Không hy vọng được gì lắm!

Nhưng thường thì vẫn còn chút xíu tia hi vọng - dù rất rất rất mong manh - rằng bà sẽ đứng ra giải quyết cho mình. Chả phải bà đã từng làm vậy hay sao. Ít ra thì bà và bà Alice Tully từng là bạn thân hồi đại học. Chỉ cần 1 cú điện thoại của bà là mình có thể thuê Hội trường Alice Tully MIỄN PHÍ!!!

Nhưng xem chừng bà không hề có ý định gọi điện hay làm bất cứ điều gì để giúp mình thoát khỏi tình cảnh khốn cùng này cả. Nhất là khi bà chỉ ngồi lắc đầu, tắc lưỡi nhìn mình chằm chằm không chớp mắt.

"Và ta đoán cháu đã đổ tiền vào mấy thứ rẻ tiền, vô dụng đúng không"

"Nếu bà cho rằng mấy thứ vớ vẩn rẻ tiền, vô dụng là: 25 cái thùng rác hiện đại chuyên dụng với các ngăn phân loại dành riêng cho giấy, đồ hộp và chai lọ, kèm theo hệ thống nghiền rác được lắp đặt ngay bên trong ngăn dành cho đồ hộp và 300 bộ điện chuyển dành cho phòng thí nghiệm sinh - tất cả đều không thể hoàn trả lại... thì câu trả lời là ĐÚNG VẬY."

Trông bà càng tỏ rõ vẻ thất vọng tràn trề. Bởi trong mắt bà mấy cái thùng rác thật không đáng 1 xu

Đấy là mình còn chưa đề cập đến vụ đề can "Đồ hộp và TRAI lọ".

"Cháu cần bao nhiêu?" - đột nhiên bà hạ giọng hỏi.

Đợi chút... bà định làm cái việc không-ai-tin-nổi là cho mình vay tiền hay sao???

Không, Không đời nào.

"Không nhiều lắm ạ" - mình vừa nói và thăm dò bà. Không đời nào có chuyện thuận lợi vậy đâu - "Chỉ có 5.000 đô thôi ạ". Thực ra giá thuê hội trường Alice Tully với sức chứa 1000 người, ở trung tâm Lincoln là 5.728 đôla . Nhưng mình không tham đến thế đâu. Chỉ cần 5.000 đô đã mừng lắm rồi còn 728 đô mình sẽ quyên góp sau.

Nhưng chuyện bà chịu chi ra 5.000 đôla đúng là chuyện không tưởng mà.

"Trong trường hợp như vậy các trường học thường làm gì để quyên góp tiền thật nhanh?" - bà đủng đỉnh nói.

"Cháu không biết" - mình ỉu xìu như bánh đa ngâm nước. Mình đã nói dối, tất nhiên là mình biết các trường học phải làm gì để quyên góp tiền thật nhanh. Sau khi tuyên bố động trời của Ling Su về tình hình tài chính của Hội, bọn mình cũng đã thảo luận về vấn đề này rồi. Cô Hill đã từ chối thẳng thừng không cho Hội vay 5.000 đôla ngay từ đầu (mà mình cũng nghi 1 người diện ngất trời như cô ấy sẽ chẳng có nổi 5.000 đô tiền tiết kiệm đâu. Thề là chưa bao giờ mình thấy cô ấy mặc lặp lại 1 bộ quần áo nào). Ý tưởng của cô ấy rất hay ho: mọi người cùng đi... bán nến kiếm tiền.

Lilly sửng sốt nhìn cô Hill: "Ý cô là chúng ta đi đập cửa từng nhà và bán nến dạo sao? Có mà đến năm sau cũng chưa kiếm đủ 5.000 đô".

Mình thà để mấy anh chị cuối khóa tra tấn, chứ không đời nào mình chịu đi gõ cửa nhà chị hàng xóm Ronnie mời mua cây nến Dâu và Kem tươi với giá 9.95$.

Nếu không thể phát biểu tại lễ tốt nghiệp năm nay, chắc chị Amber Cheeseman sẽ nện cho mình 1 trận ra trò cho coi. Mặc dù chị ta thấp hơn mình nhưng bù lại lại có đai nâu môn hapkido.

"Cố vấn của tụi cháu đề xuất đến từng nhà bán nến" - mình đã hi vọng khi nghe ý tưởng điên khùng này, bà sẽ động lòng thương cảm rút séc ra ký cái rụp.

"Nến á?" - bà nhăn mặt - "Ta tưởng bán kẹo nghe còn có lý. Chứ không cái đám dở người ở Ban Giám Hiệu trường cháu sẽ nghi ngờ ngay cho xem".

Biết ngay mà, bà lúc nào cũng tìm cánh chà đạp người khác mới hả dạ. Kẹt 1 nỗi giờ mình không gặp được bố, ông đang ở tít tận Genovia họp Quốc hội. Sẽ chẳng bao giờ có chuyện bố chịu cầm tờ quảng cáo nến và rao Mọi người, đây là để quyên góp ủng hộ cho trường học của con gái tôi. Ai mua được nhiều nến nhất sẽ nghiễm nhiên được phong tước hiệp sĩ.

"Vâng, cháu sẽ lưu ý đến vụ bán kẹo. Cảm ơn bà" - mình uể oải.

Và rồi bà lại quay qua chuyện John Paul Raynolds-Abernathy Đệ Tam. Cả kế hoạch tổ chức 1 buổi quyên góp từ thiện vào thứ 4 tới để ủng hộ cho những nông dân trồng ô-liu ở Genovia (họ đang biểu tình phản đối quy định mới của EU về việc cho phép các siêu thị can thiệp quá nhiều vào việc định giá), Nhằm gây ấn tượng với... nhà thiết kế liên hợp đảo thế giới, cũng như các nhà đấu giá khác về sự hào phóng vô bờ bến của mình (chẳng hiểu bà cho rằng bà là ai nữa? Angelina Jolie xứ Genovia chăng?)

Bà còn nói chắc như đinh đóng cột rằng sự kiện này sẽ khiến mọi người phải quay ra NĂN NỈ, VAN XIN bà tới đảo Genovia sống, bỏ mặc ông John Paul Raynolds-Abernathy Đệ Tam kia 1 mình, không ai thèm để mắt tới...

Bà thì sướng rồi, sắp có đảo riêng để hưởng thụ. Còn mình thì biết trốn đi đâu để thoát khỏi móng vuốt của bà Amber Cheeseman bây giờ? Khi chị ta phát hiện ra vụ sẽ chẳng có Hội trường Alice Tully hoành tráng nào cả, thay vào đó là 1 quán ăn nhanh tạm bợ trên đường West 23.
 
Thứ 3, ngày 2 tháng 3, tại nhà

Cứ nghĩ ngày hôm nay không còn có thể tồi tệ hơn thì... vừa về đến nhà đã được mẹ dúi cho 1 lá thư.

Thường thì mình rất phấn khích khi được nhận thư bởi vì mình thường nhận được những thứ hay ho như tờ Tâm lí học ngày nay ấn phẩm mới nhất - qua đó mình có thể biết được những rối loạn tâm lí mới mà mình có thể mắc phải. Hoặc thứ gì đó ngoài mấy quyển sách bọn mình vẫn phải đọc trong giờ Tiếng Anh (quyển sách phải đọc tháng này: O Pioneers! Của Willa Cather. Siêu chán) để đọc trong phòng tắm trước khi đi ngủ.

Nhưng cái mình nhận được hôm nay không hề hay ho hay có thể đọc trong phòng tắm. Bởi vì nó quá ngắn.

"Con có thư của tạp chí TUỔI 16 Mia ạ!" - mẹ rối rít - " Chắc là thư về cuộc sáng tác truyện ngắn đấy!".

Trông mẹ còn phấn khích hơn cả mình. Mà có gì phải háo hức đến thế đâu nhỉ. Cứ nhìn cái phong bì thư là biết có tin xấu rồi. Bởi vì chỉ có độc 1 tờ giấy. Nếu mình đoạt giải thật, thì trong phong bì phải có hợp đồng tác giả, và tiền thưởng chứ. Khi câu chuyện của T.J.Burke về người bạn thân Dex được in trên tạp chí Powder, họ đã gửi cho anh ấy cả 1 quyển tạp chí THẬT với tên của anh nổi bật trên bìa. Đó là cách người ta biết tác phẩm của mình có được xuất bản hay không.

Cái phong bì mẹ vừa đưa cho mình rõ ràng không đủ to để chứa 1 quyển Tuổi 16, và nó quá mỏng.

"Cảm ơn mẹ" - mình với tay cầm lấy phong bì, hi vọng mẹ không nhận ra mình đang sắp khóc òa lên.

"Trong thư nói gì?" - thầy Gianini tò mò hỏi. Thầy ý đang ở trong bếp, đút cho bé Rocky mấy miếng hamburger, trong khi bé mới có 2 cái răng cửa, 1 ở hàm trên và 1 ở hàm dưới.

Có vẻ như trong nhà không ai để ý đến việc mặc dù đã có 2 cái răng nhưng Rocky chưa thể nhai những thức ăn cứng được. Mà cậu nhóc cũng chẳng chịu ăn thức ăn cho trẻ em - lúc nào cũng chỉ thích ăn những thứ mà mình hoặc Louie Mập ăn thôi. Đồng nghĩa với việc cả nhà mình ăn gì thì Rocky ăn nấy, và thường là các sản phẩm làm từ thịt. Chẳng trách mới ngần ấy tuổi mà em mình đã mắc chứng béo phì rồi. Mặc cho mình có phản đối thế nào thì mẹ và thầy vẫn kiên quyết cho Rocky ăn mấy thứ thức ăn nhanh đầy dầu mỡ và chất béo, đơn giản là vì: em nó thích thì cứ để em nó ăn.

Riêng việc có 1 ông Louie Mập suốt ngày ăn thịt gà hoặc cá ngừ băm nhỏ hiệu Fancy Feast đã đủ cho 1 đứa ăn chay như mình đau đầu rồi, giờ lại thêm ông Rocky nghiện ăn thịt thì có khổ cho tôi không cơ chứ!

Rồi không khéo lớn lên lại "ngồn ngộn xôi thịt" như Shaqille O'Neal thì chết dở. Làm sao biết được họ bơm hóa chất độc hại gì vào đám lợn gà ấy trước khi đem mổ thịt. Nghe nói có nhiều chất gây ung thư lắm, và làm tổn thương sự phát triển của trẻ nhỏ.

Nhưng mẹ thì khăng khăng cho rằng Rocky phát triển bình thường như bao đưa trẻ sắp 1 tuổi khác và đừng có lúc nào cũng cuống lên như bà mẹ trẻ như thế ( lại thêm 1 bà cô Lilly thứ 2).

Kệ, mẹ muốn nói gì thì nói, mình sẽ vẫn cảnh giác cao độ, đề phòng các triệu chứng của bệnh tràn dịch màng não cho Rocky.

"Mia, xem xem bức thư nói gì đi con. Mẹ đã tính bóc thư và gọi cho con ở nhà bà để báo tin nhưng dượng Frank không đồng ý. Dượng nói mẹ cần phải tôn trọng những thứ thuộc phạm trù riêng tư cá nhân của con và phải chấm dứt việc đọc thư của con".

Mình quay qua nhìn thầy G. với ánh mắt đầy biết ơn - và đang chực òa khóc - nói :"Cảm ơn thầy".

"Ôi giời xin 2 người " - mẹ phẩy tay nói - "Mẹ sinh ra con, cho con bú suốt 6 tháng trời, chẳng nhẽ không đủ quyền để đọc thư của con hay sao. Thôi nào, mở ra xem nó viết gì đi".

Mình run rẩy mở thư, mặc dù đã biết trước trong đó có gì.

Không ngoài dự đoán của mình, 1 mảnh giấy được đánh máy viết:

Tạp chí Tuổi 16

1440 Broadway

New york , NY10018

Tác giả thân mến:

Cảm ơn bạn đã gửi bài dự thi tới tạp chí Tuổi 16

Mặc dù tác phẩm dự thi của bạn không được chọn xuất bản nhưng chúng tôi hi vọng vẫn tiếp tục nhận được sự ủng hộ của bạn với các ấn phẩm của mình.

Thân mến,

Shonda Yost

Biên tập viên

Ha! Tác giả thân mến cơ đấy! Họ còn chẳng buồn gõ tên mình vào. Có khi bài dự thi của mình còn chưa được bóc ra khỏi phong bì ấy chứ, nói gì đến việc đọc và chấm giải.

"Không sao. Ta tin lần tới con sẽ được giải, Mia ạ" - thầy G. động viên mình.

Còn Rocky? Cu cậu chỉ bật lên được mỗi từ " Mè", rồi tiện tay ném cả cái hamburger vào tường.

"Mẹ vẫn luôn cho rằng tờ Tuổi 16 là 1 tờ tạp chí nhảm nhí, hạ thấp phẩm giá những cô gái trẻ. Bởi vì trong đó chỉ tràn ngập hình ảnh của những cô người mẫu gầy dơ xương đến thảm hại, được mỗi cái mặt xinh. Như vậy chỉ khiến cho cả thế hệ trẻ cảm thấy tự ti với thân hình của mình mà thôi. Chưa hết, các bài báo của họ chẳng mang tính thông tin hữu ích gì cả. Ai thèm QUAN TÂM xem kiểu quần bò cạp trễ nào hợp với dáng người của mình cơ chứ? Thà rằng dạy cho tụi trẻ làm cách nào để phòng tránh thai còn tốt hơn".

Sự ủng hộ của mẹ và thầy G. và cả Rocky khiến mình cảm động vô cùng: "Con không sao đâu. Năm nay không được thì còn có năm sau."

Nói thì nói là vậy nhưng mình nghĩ sẽ không bao giờ có thể viết nổi 1 tác phẩm nào khá hơn "Xin Đừng Bỏ Thêm Ngô". Bởi mình đã ngồi viết 1 hơi không ngừng nghỉ, lấy cảm hứng từ hình ảnh của anh-chàng-ghét-món-ngô-trộn-ớt cặm cụi nhặt từng hạt ngô ra khỏi đĩa tương ớt, giữa căng tin Trung học Albert Einstein, với 1 nét mặt buồn bã nhất mà mình từng thấy. Làm sao mình có thể gặp lại được 1 hình ảnh cảm động như vậy lần thứ 2? Ngoại trừ nét mặt thất vọng của Tina Hakim Baba khi biết tin vở Nàng Joan xứ Arcadiabị hoãn lại vô thời hạn.

Mình không biết tác phẩm đoạt giải của tờ Tuổi 16 năm nay có cốt truyện như thế nào nhưng... không phải mình tự cao đâu... đảm bảo không thể cảm động và hấp dẫn như "Xin Đừng Bỏ Thêm Ngô" của mình.

Và tác giả của nó KHÔNG THỂ đam mê với nghiệp viết lách như mình.

Có thể cậu ta biết cách viết hơn mình nhưng liệu cậu ta có coi viết lách là HƠI THỞ, là NGUỒN SỐNG, giống như mình không? Mình nghĩ là không. Có lẽ cậu ta cũng vừa về nhà, và được mẹ đưa cho 1 lá thư: "Ôi Laurent, lá thư này vừa được gửi đến đây hôm nay cho con". Và Laurent sẽ đủng đỉnh mở lá thư DÀNH RIỀNG cho cậu ta trực tiếp từ tờ Tuổi 16, dửng dưng ngó qua tờ hợp đồng bản quyền rồi nói: "Hừm, 1 truyện khác của con lại được xuất bản. Sao cũng được. Con chỉ muốn được nhận vào đội cổ vũ và được Brian mời đi chơi thôi".

Trong khi mình quan tâm tới nghiệp viết HƠN RẤT NHIỀU so với đội cổ vũ. Hay gã Brian vô danh nào đó.

Tất nhiên là không thể bằng sự quan tâm của mình dành cho Michael. Hay Louie Mập. Nhưng cũng gần bằng.

Và giờ thì con nhỏ Laurent đó đang đi quanh nhà nói: "La la la, con vừa chiến thắng trong cuộc thi sáng tác truyện ngắn của tạp chí Tuổi 16. Tối nay tivi có gì hả mẹ?". Hết. Chẳng mảy may quan tâm tác phẩm của cô ta sẽ được hàng triệu người đọc để ý tới, chưa kể cô ta còn được tham gia vào công việc biên tập báo và trải nghiệm cuộc sống trong thế giới đầy năng động, bận rộn của nghề báo...

Trừ phi Lilly là người thắng cuộc.

ÔI CHÚA ƠI. NH� LÀ LILLY THẮNG THẬT THÌ SAO????????????????????????

Xin Chúa đừng để Lilly giành chiến thắng trong cuộc thi lần này. Con biết cầu xin 1 điều như thế là không đúng chút nào, nhưng con xin Ngài ĐỪNG ĐỂ LILLY THẮNG TRONG CUỘC THI SÁNG TÁC TRUYỆN NGẮN CỦA TẠP CHÍ TUỔI 16!!!

Ôi khônggggggg... Lilly đang online. Cậu ấy vừa Buzz mình!

WOMYNRULE: C2G, h ôm nay nhận được thư của tờ 16 chưa?

Ôi Chúa Ơi!

FTLOUIE: Ừm, rồi. Cậu?

WOMYNRULE : Rồi. 1 lá thư từ chối rất vô duyên. Không, phải nói là NĂM lá mới đúng. Vậy cũng đủ hiểu là họ chưa hề ĐỌC 1 CHỮ nào trong đống truyện dự thi của mình.

Cảm ơn Chúa! Con cảm ơn Người, mặc dù người đã hủy bỏ vở Nàng joan xứ Arcadia và gửi lá thư từ chối đến con. Con xin thề sẽ không ngủ gật trong các buổi cầu kinh ở nhà thờ Hoàng Gia Genovia 1 lần nào nữa đâu ạ. Tuy nhiên, con rất không đồng ý về cái gọi là tội lỗi nguyên thủy của loài người. Bởi vì đó KHÔNG PHẲI là lỗi của Eva khi ăn trái cấm đó, chính con rắn biết nói đã lừa Eva. Còn nữa, tại sao lại chỉ có đàn ông mới được làm cha cố và thầy tu? Chẳng phải nam nữ bình quyền hay sao? Theo con thì thầy tu nên được phép lấy vợ và sinh con bởi vì chắc chắn con cái của họ sẽ được nuôi nấng và dạy dỗ tốt hơn rất nhiều những người khác. Chắc chắn tốt hơn cái cô bỏ con lại ngồi chơi điện tử trên xe ô tô còn mình thì đi vào siêu thị, và xe vẫn đang nổ máy. Rồi có kẻ ăn cắp xe của cô ta và vứt đứa bé ra khỏi cửa sổ (may là đứa bé không sao, vì được mẹ cột trong chiếc ghế chuyên dụng dành cho trẻ em khi đi xe ô tô. Đó là lí do tại sao mình bắt mẹ và thầy G. mua cho Rocky 1 cái ghế y xì như vậy. Mặc dù cậu nhóc gào lên như phải bỏng mỗi khi bị nhét vào cái ghế đó).

Nhưng nói cho cùng con vẫn đội ơn Người vô cùng! Vô vô cùng!

FTLOUIE: Mình cũng nghĩ như vậy. Tất nhiên chỉ có 1 lá thôi. Cũng là thư từ chối.

WOMYNRULE: Nghe này C2G. Đây có lẽ chỉ là 1 trong số vô vàn những lá thư từ chối mà cậu sẽ nhận được. Nếu cậu thực sự muốn theo đuổi nghiệp văn chương. Đừng quên là hầu hết các quyển sách bán chạy nhất hiện nay đều đã từng bị từ chối ít nhất 1 hay 2 lần. Tất nhiên trừ cuốn Kinh thánh. Hừm...Không biết ai giành giải nhất năm nay nhỉ?

FTLOUIE: Có lẽ là 1 đứa ngu ngốc nào đó tên là Laurent, suốt ngày chỉ mong ước được chen chân vào đội cổ vũ và hẹn hò với 1 gã Brian nào đó, chứ không màng tới giải thưởng này.

WOMYNRULE: Ờ... OK. Cậu vẫn ổn đấy chứ, Mia? Cậu không quá bị tác động bởi lá thư từ chối này chứ? Dù gì cũng chỉ là tờ tuổi 16 thôi mà, đâu phải tờ Người New York đâu mà buồn.

FTLOUIE: Mình không sao. NHưng có thể mình đoán đúng. Về Laurent ý . Cậu có nghĩ thế không?

WOMYNRULE: Ờ , đúng. Mà này, đột nhiên mình nghĩ ra 1 ý cực hay.

Cứ mỗi khi Lilly nói cậu ấy nghĩ ra 1 ý cực hay là y như rằng tai họa sắp kéo đến.Ý tưởng hay ho gần đây nhất của cậu ấy là việc đẩy mình ra tranh cử vào chiếc ghế chủ tịch Hội học sinh trường Trung học Albert Einstein và hãy nhìn xem chuyện gì đã xảy ra. Đấy là mình chưa muốn nhắc tới năm lớp 1 cậu ta ném con búp bê yêu quý của mình lên mái nhà tại trang trại nhà Moscovitz ở Albany để xem lũ sóc rừng có bị quyến rũ bởi mùi hương trên quần áo và mặt làm bằng nhựa vinyl của búp bê hay không? Thật hết chịu nổi.!!

WOMYNRULE: Cậu vẫn online đấy chứ?

FTLOUIE: Ờ, Thế ý tưởng của cậu là gì? Này, đừng có nghĩ đến chuyện quẳng Rocky nhà mình lên mái nhà, dù cho cậu có hứng thú với lũ sóc thế nào đi chăng nữa.

WOMYNRULE: Cậu đang lảm nhảm gì thế? Tại sao mình phải quẳng Rocky lên mái nhà chứ? Ý tưởng của mình là tại sao không lập 1 tờ báo của RIÊNG MÌNH?

FTLOUIE: Hả??????????????

WOMYNRULE: Mình nói thật đấy. Tự lập 1 tờ báo của riêng chúng ta. Không phải mấy tờ báo lá cải thích bàn luận về mấy chuyện hôn kiểu Pháp hay cái bụng phẳng lì của Hayden Christensen như Tuổi 16 mà là 1 tờ báo mang đậm chất văn học, như Salon.com chăng hạn. Tất nhiên không phải báo mạng. Dành cho tuổi teen. 1 mũi tên trúng 2 đích: 1 - truyện của chúng ta sẽ được xuất bản. 2 - chúng ta có thể bán báo, thu về 5.000 đô cho quỹ Hội để thuê Hội trường Alice Tully sắp tới, tránh nguy cơ bị thảm sát bởi Amber Cheeseman.

FTLOUIE: Nhưng....Lilly, để xây dựng 1 tờ báo cũng phải có tiền mà. Phải trả cho việc in ấn và phát hành... Bọn mình giờ đào đâu ra tiền? Đó chính là vấn đề. Nhớ chưa?

Có thể mình chỉ đáng được điểm C - cho môn kinh tế nhưng mình vẫn hiểu được điều sơ đẳng là để bắt đầu 1 công việc kinh doanh, điều đầu tiên là phải có vốn. Dù gì mình cũng xem chương trình Khởi nghiệp mà.

Còn nữa ,dù là lá cải nhưng mình vẫn muốn ngắm cái bụng phẳng lì của Hayden Christtense trên tờ Tuổi 16.

WOMYNRULE: Đâu cần. Miễn là mình dụ được cô Martinez trở thành cố vấn Hội học sinh và xin dùng máy photo miễn phí.

Cô M! Thật không thể tin là Lilly dám nhắc tới cái tên đó trước mặt mình. Cô giáo tiếng Anh Martinez đáng kính! Phải thừa nhận là so với hồi đầu năm thì dạo gần đây cô ấy đã bớt chỉ trích giọng văn của mình hơn 1 chút.

Nhưng không nhiều.

Ví dụ, truyện "Xin Đừng Bỏ Thêm Ngô" của mình sẽ bị coi là thiếu hấp dẫn và cảm động, nếu xét trên góc độ giá trị văn học mà nói. Cô ấy sẽ tàn nhẫn liệt truyện của mình vào dạng sáo rỗng, thiếu tính sáng tạo.

Đó là lí do vì sao mình không muốn cho cô ấy đọc trước khi được tờ tuổi 16 xuất bản. Và giờ thì càng không bao giờ có chuyện đó.
FTLOUIE: Lilly, mình không muốn chọc thủng cái giấc mơ bong bóng của cậu đâu nhưng mình không tin là chúng ta có thể thu về 5.000 đô từ việc bán 1 tờ báo văn học đâu. Bọn mình đến thời gian đọc mấy tác phẩm bắt buộc như O Pioneers! Còn chẳng chịu đọc nữa là, nói gì đến mấy tuyển tập thơ và truyện ngắn do học sinh sáng tác. Cần phải tìm cách kiếm tiền khả thi hơn 1 chút hơn là dựa vào doanh số bán báo của 1 tờ tạp chí mà thậm chí chúng ta còn chưa viết 1 chữ nào.

WOMYNRULE: Vậy cậu có ý nào hay hơn không? Đi bán nến chăng?

AAAAAAAAAAHHHHHHHHHH!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! !

FTLOUIE: Tất nhiên là không rồi. Mình chỉ là nên suy nghĩ kĩ hơn 1 chút, trước khi nóng vội...

SKINNERBX: Hey, Thermopolis. Em vẫn ổn chứ?

MICHAEL!!! MICHAEL đang gọi mình!!!

FTLOUIE: Xin lỗi Lilly. Mình phải out đây.

WOMYNRULE: Tại sao? Anh mình gọi cậu chứ gì?

FTLOUIE: Ờ...

WOMYNRULE: À, mình biết ANH ẤY muốn gì rồi.

FTLOUIE : Lilly, mình ĐÃ NÓI BAO NHIÊU LẦN rồi, bọn mình sẽ đợi trước khi làm chuyện đó..

WOMYNRULE: Mình đâu có nói về chuyện đó đâu, dở hơi. Ý mình là... À mà thôi, không có gì. Email cho mình khi nói chuyện xong với Michael nhé. C2G, mình nói nghiêm túc về chuyện xuất bản báo đấy. Đó là cách duy nhất có tên trên báo - trừ chuyên mục : Người nổi tiếng: Họ cũng chỉ như chúng ta! Của tờUS weekly.

FTLOUIE: Khoannn ... cậu biết vì sao Michael gọi mình sao? Làm sao cậu biết? Có chuyện gì thế? Nói mình biết đi, Lilly......

WOMYNRULE: (sign out)

SKINNERBX: Mia, em có đó không?

FTLOUIE: Michael! Có, em đây. Xin lỗi, em vừa có 1 ngày tồi tệ quá. Ngân sách không còn 1 xu và tờ tuổi 16 thì từ chối truyện "Xin Đừng Bỏ Thêm Ngô" của em!!!

SKINNERBX: Khoannn - Ngân sách Genovia không còn 1 xu ư? Sao không có tin gì từ Netscape nhỉ? Làm sao lại ra nông nỗi như vậy?

Đó là lí do vì sao mình luôn nói bạn trai mình là người tuyệt vời nhất. Anh ấy lúc nào cũng quan tâm lo lắng mình, mặc dù không hiểu chuyện gì xảy ra.

FTLOUIE: Ý em là ngân sách của Hội học sinh cơ. Bọn em đang bị thậm hụt 5.000 đô. Và tờ Tuổi 16 thì gửi thư từ chối.

SKINNERBX: Truyện "Xin Đừng Bỏ Thêm Ngô" đó hay mà. Sao họ có thể từ chối xuất bản cơ chứ ???

Đó là lí do vì sao mình yêu anh ấy đến vậy ^^

FTLOUIE: Cảm ơn anh, nhưng có lẽ nó chưa đủ hay để được xuất bản.

SKINNERBX: Toàn 1 lũ người ngốc nghếch. Mà vụ thâm hụt tới 5.000 đô là sao thế em?

Mình giải thích qua cho Michael nghe về vụ mấy cái thùng rác không thể hoàn trả lại và tương lai bị hạ đo ván bởi Amber Cheeseman khi biết tin bài phát biểu của chị ta sẽ được tiến hành 1 cách tạm bợ ở 1 quán ăn nhanh nào đó, thay vì trung tâm Lincoln.

SKINNERBX: Không phải chứ, làm gì tệ đến thế đâu em . Em còn nhiều thời gian để kiếm tiền mà.

Bình thường thì bạn trai của mình cực kì sáng dạ, nếu không muốn nói là thông minh tuyệt đỉnh. Bởi vì nếu không anh ấy đã không được vào 1 trong những trường của Ivy League, với 1 chương trình học dày đặc mà đến cả 1 thiên tài trên xe lăn như Stephen Hawking cũng sẽ phải thấy khó nhằn.

Thông minh là vậy nhưng đôi khi...

Đôi khi Michael KHÔNG HIỂU được những vấn đề của mình.

FTLOUIE: Anh đã gặp chị Amber Cheeseman bao giờ chưa, Michael? Chị ta chỉ có 1m50 thôi nhưng hoàn toàn có thể quật ngã 1 anh chàng nặng 90kg chỉ trong 1 giây. Cánh tay của chị ấy như cánh tay của con Gorilla Koko ý.

SKINNERBX: OK, anh hiểu rồi. Hay em thử đi bán nến đi. Năm ngoái tụi anh cũng kiếm tiền bằng cách đó cho CLB Tin học đấy

KHÔNGGGGGGGGGG!!! KHÔNG PHẲI ĐẾN ANH CŨNG NHƯ VẬY CHỨ , MICHAEL!!!!!

SKINNERBX: Họ có rất nhiều loại nến, các hình dạng khác nhau, ví dụ như hình quả dâu chẳng hạn. Mỗi 1 người trong nhóm điều trị của bố mẹ anh đều mua 1 cái. Chúng có mùi y như dâu tây thật ý.

AAAAAAAAAARRRRRRRRRRRRRRRRGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGG HHHHHHHHHHH!

FTLOUIE: Tuyệt! Cảm ơn lời khuyên của anh.

Phải đổi chủ đề ngay mới được!

FTLOUIE: Ngày CỦA ANH hôm nay thế nào?

SKINNERBX: Cũng không tệ lắm. Bọn anh xem THX 1136 trên lớp và thảo luận về tầm ảnh hưởng của nó tới các bộ phim điện ảnh cùng loại sau này, ví dụ như Logan's run, giống như THX, nói về 1 người đàn ông trẻ tìm mọi cách thoát khỏi cái thế giới ngột ngạt khó thở của mình. À mà cuối tuần này em có kế hoạch gì chưa?

Úi chà! Một buổi hẹn hò! Mình đang cần làm gì đó để kéo tinh thần lên 1 chút!!!

FTLOUIE: Rồi! Đi chơi với anh!

SKINNERBX : Đó là điều anh hi vọng em sẽ nói ^^ Chỉ có điều, không ra ngoài chơi mà ở nhà có được không? Bố mẹ anh có việc phải rời thành phố, cô Maya thì đang bị đau chân, nên bố mẹ muốn anh cuối tuần về nhà với Lilly... Em cũng biết rồi đấy, nhất là sau vụ để nó ở nhà 1 mình lần trước.

Tất nhiên là mình còn nhớ chứ. Lần trước khi 2 bác Moscovitz để Lilly ở nhà 1 mình vào cuối tuần vì cậu ấy phải nộp báo cáo về Alexander Hamilton và cần dùng đến internet, trong khi căn nhà nghỉ của họ ở Albany không hề có internet. Đợt đó Michael đang bận thi, còn cô Maya phải quay về Dominica để bảo lãnh đứa cháu trai ra khỏi tù nên không có ai ở nhà cùng Lilly. Cậu ta đã cả gan mời tên điên Norman - 1 kẻ theo thuyết thờ vật - đến nhà để trả lời phỏng vấn cho chương trình Lilly chỉ nói lên sự thật - tập phim "Tại Sao Chỉ Những Kẻ Dở Hơi Mới Để Ý Đến Tôi?"

Tất nhiên Norman không hài lòng vì bị gọi là kẻ dở hơi rồi, mặc dù sự thực là anh ta như vậy. Anh ta cứ khăng khăng rằng việc tôn thờ 1 bàn chân đẹp là hoàn toàn bình thường. Và khi Lilly đang mải vào bếp lấy Coca cho 2 người, anh ta đã lẻn vào phòng mẹ cậu ấy, ăn cắp đôi giầy Manolo Blahniks yêu thích nhất của bác Moscovitz.

Nhưng Lilly đã phát hiện ra gót giầy thò ra 1 cách hớ hênh khỏi túi áo khoác của Norman và yêu cầu anh ta trả lại. Sau vụ đó anh ta nổi điên và tự lập ra trang web ToiGhetLillyMoscovitz.com, chuyên dành cho những kẻ ghét Lilly và chương trình của cậu ấy chửi bới (Không ngờ Lilly và chương trình Lilly chỉ nói lên sự thật lại lắm anti-fan đến thế. Nhiều người trong số đó còn không biết Lilly là ai nhưng họ vẫn xông vào chửi hôi, vì họ ghét mọi thứ)

Phải nói là sau vụ đó mình khá kinh ngạc 2 bác Moscovitz vẫn dám để Lilly ở nhà 1 mình dù là đã có Michael ở cùng, mà không có người lớn dám sát.

FTLOUTE: Hay đấy! Chắc chắn em sẽ qua! Chúng ta sẽ làm gì? Xem phim à?

Chỉ xin một điều, không phải mấy cuốn phim tài liệu khoa học viễn tưởng của lớp điện ảnh mà Michael đang học. Lần trước anh ấy đã ép mình phải ngồi xem cùng phim Brazil , một trong những bộ phim đau đầu nhất mọi thời đại. Hoặc Blade Runner...

FTLOUTE: À, hay bọn mình xem phim Buffy đi anh. Series về trường trung học ý. Em thích nhất là tập phim nói về buổi prom, khi cô ta bị ...

SKINNERBX: Thực ra anh đang nghĩ đến chuyện mở một buổi tiệc

Khoan khoan,... một cái gì? Anh ấy vừa nói ... BUỔI TIỆC ư??

FTLOUTE: Một buổi tiệc á?

SKINNERBX: Ừ, một buổi tiệc. Coi như là một cơ hội để giải trí và giao lưu với mọi người thôi mà. Bọn anh không tiệc tùng gì được ở trong kí túc xá bởi vì phòng ai cũng nhỏ, không chứa nổi quá 8 người. Nhưng nhà anh có thể chứa được khoảng hơn 20 người. Vì thế anh nghĩ, sao lại không nhỉ?

Sao lại không nhỉ? SAO LẠI KHÔNG NHỈ ư? Bởi vì chúng ta không phải loại người tiệc tùng chứ sao. Chúng ta thuộc loại người ở - nhà - và - xem - phim. Chẳng nhẽ anh ấy không nhớ vụ bữa tiệc lần trước sao? À, mà tiệc sinh nhật đâu có tính.

Chắc chắn không có chuyện ăn Cheetos và chơi trò bảy phút trên thiên đường rồi. Michael đang nói đến bữa tiệc ĐẠI HỌC cơ. Ai chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra trong bữa tiệc sinh viên đại học. Mình đã xem trong phim Animal House rồi (phim đó và phim Caddyshack là một trong những bộ phim yêu thích nhất của thầy G. Cứ khi nào TV chiếu là thầy PHẲI xem cho bằng được)

FTLOUTE: Em không hóa trang đâu đấy nhá.

SKINNERBX: không phải kiểu tiệc đó đâu, em ngốc ạ. Chỉ là một buổi tiệc bình thường có đồ ăn và âm nhạc thôi. Tuần tới bọn anh phải thi giữa kì rồi, mọi người ai cũng có vẻ căng thẳng. Hơn nữa, Doo Pak chưa bao giờ được tham dự một bữa tiệc của người Mỹ nào cả.

Nghe Michael nói vậy về Doo Park, trái tim ghét-tiệc-tùng của mình hơi chùng xuống 1 tí. Chưa bao giờ được tham dự 1 bữa tiệc của người Mỹ nào ư? Thật không thể tin được? HIỂN NHIÊN là phải tổ chức tiệc thôi, dù là chỉ để cho anh Doo Park thấy được tinh thần hiếu khách của người Mỹ là thế nào. Mình sẽ xung phong làm bánh nhúng nhân rau!

SKINNERBX: Em còn nhớ anh Paul không? Cậu ấy vừa về, cả Felix và Trevor nữa. Họ cũng sẽ tới bữa tiệc này.

Trái tim của mình nhảy tưng lên khi nghe mấy cái tên ấy. Không phải mình ghét gì họ, dù gì họ cũng đang là thành viên của ban nhạc đang - giải - tán - tạm - thời Skinner Box của Michael. Vấn đề là anh Paul - tay keyboard, từ Bennington về nghỉ xuân (hóa ra anh ta đang phải theo học cấp 3 tại đó), trong khi Felix - tay trống thì vừa từ trại cai nghiện ra (mình không phải có ý kì thị gì, mình cũng mừng là anh ấy đã cai khỏi. Nhưng dù gì chuyện đi cai nghiện ở tuổi 18 thật đáng sợ). Lại còn Trevor - tay guitar nữa chứ. Anh ý bị đuổi khỏi UCLA vì 1 vụ gì đó khá nghiêm trọng nhưng Trevor nhất quyết không chịu nói cho ai biết.

Theo mình thì đây không phải là đối tượng Michael nên mời đến nhà khi bố mẹ không có nhà. Bởi họ có thể "vô tình" làm cháy nhà bất kì lúc nào.

SKINNERBX: Ngoài ra anh sẽ mời 1 vài người nữa ở kí túc xá.

Một vài người nữa ở kí túc là sao?

Tim mình lúc này gần như ngừng đập. Bởi vì mình hiểu ý của câu đó: các cô gái!

Bởi vì trong kí túc của Michael có rất nhiều con gái. Mình đã gặp họ suốt ở ngoài hành lang mỗi khi mình tới thăm anh ấy. Họ có vẻ rất thích màu đen. Không bao giờ đọcUS Weekly . Một lần mình nói về việc từng thấy ảnh Jessica Simpson khi không trang điểm trên tờ báo này, tất cả đồng loạt nhìn mình với con mắt thờ ơ. Thật, họ chẳng khác gì mấy cô gái đành hanh trong phim Luật sư không bằng cấp. Trong phim, mấy nhỏ đó tỏ ra rất nhỏ nhen với Elle khi cô lần đầu bước chân vào Đại học Luật. Bởi họ cho rằng Elle tóc vàng, lại đam mê thời trang đồng nghĩa với việc trí não của cô to bằng quả nho là quá lố lắm rồi.

Chính mình cũng là nạn nhân của những định kiến kiểu như vậy, khi nhiều người cho rằng mình là một con ngốc chính hiệu bởi mái tóc vàng và cái tước danh công chúa chẳng giống ai của mình. Vì thế mình hoàn toàn thông cảm với những gì mà công nương Diana đã phải trải qua.

Làm sao mình lại chung phòng, tiệc tùng với đám người đó cơ chứ? Họ rất biết phải tiệc tùng sao cho đúng cách. Họ thậm chí còn biết uống bia và hút thuốc nữa.

Mình ghét thuốc lá. Cũng không thích mùi bia rượu.

Không hiểu Michael đang nghĩ gì thế không biết?? Một bữa tiệc? Hoàn toàn chẳng giống anh ấy chút nào cả.

Đại học là khoảng thời gian con người ta tự khám phá bản thân mình, xem cá nhân mình là ai, mình muốn làm gì với cuộc đời sau này.

Ôi Chúa ơi! Nhỡ Michael sẽ trở nên mê tiệc tùng thì sao? Tiệc tùng chính là 1 phần tất yếu của đời sinh viên.

Thôi, chắc không đến nỗi nào đâu. Dù Michael có muốn thì đời nào 2 bác Moscovitz chịu để yên.

FTLOUIE: Michael, thế bố mẹ anh có biết chuyện này không? Ý em là về buổi tiệc ý?

SKINNERBX: Tất nhiên rồi. Em nghĩ là anh sẽ lén lút tổ chức sau lưng bố mẹ anh sao? Mà có muốn cũng không được, chắc chắn chú gác cổng sẽ tố với họ ngay.

Ờ, đúng. Chú gác cổng sẽ biết mọi việc và kể tuốt tuột với 2 bác Moscovitz, nên chắc chắn Michael không làm gì quá đà đâu.

Mà kể cũng lạ, không ngờ 2 bác ấy lại đồng ý để Michael tổ chức tiệc tại nhà... với Lilly ở đó.

Thật chẳng giống họ chút nào!

Mình vẫn chưa thể tin được. Tiệc tùng khi không có bố mẹ ở nhà.. quả là 1 bước nhảy vọt. Như thể ... trưởng thành vậy.

SKINNERBX: Em sẽ đến chứ? Bọn bạn anh cứ nói là em sẽ không đời nào chịu tham gia. Bởi vì dù sao em cũng là 1 công chúa.

FTLOUIE: Ý họ là sao?

SKINNERBX: Ờ thì... ý bọn nó là em không phải dạng con gái tiệc tùng.

Không phải dạng con gái tiệc tùng? Ý họ là gì? Tất nhiên mình không phải dạng con gái tiệc tùng rồi. Michael cũng không phải dạng con trai tiệc tùng...

Ít nhất là trước đây. Trước khi anh ấy vào đại học.

FTLOUIE: Em thích tiệc tùng mà, chỉ là tùy từng hoàn cảnh thôi.

Đó không phải là 1 lời nói dối. Mình không hề phản đối tiệc tùng, chỉ là mình không thích những gì có thể xảy ra hậu - tiệc - tùng mà thôi. Mình cũng đã từng tham dự nhiều buổi tiệc, ví dụ sinh nhật năm ngoái của mình chẳng hạn.

Mặc dù nó đã biến thành thảm họa khi đứa bạn thân nhất của mình bị bắt gặp đang ôm hôn 1 tay bồi bàn trong tủ đựng đồ.

Nhưng về lí thuyết thì nó vẫn là 1 buổi tiệc. Và mình là 1 cô gái tiệc tùng.

Đành rằng không phải dạng con gái tiệc tùng như Paris Hilton. Mình đã từng tu hết 1 lon Red Bull trong phòng của bố ở khách sạn Plaza, và kết quả là mình thức đến tận 4 giờ sáng, nhảy nhót điên đảo theo kênh ca nhạc MTV.

Nhưng dạng như Paris Hilton thì ai mà thèm. Tiệc tùng thì tiệc tùng, nhưng phải biết ĐIỂM DỪNG đúng nơi đúng chỗ. Không thể LÚC NÀO cũng tiệc tùng được. Bằng không sẽ có ngày lạc mất con Chihuahua hay bị tung lên mạng những video clip chẳng lấy gì làm hay ho khi đang...mải tiệc tùng.

Chỉ cần biết giới hạn của thời gain tiệc tùng - và lượng Red Bull đưa vào cơ thể - là bạn có thể giới hạn được những thước phim đáng xấu hổ có thể bị quay trộm.

Quan điểm của mình là như vậy.

SKINNERBX: Anh cũng nói với tụi nó y như vậy. Tuyệt! Anh sẽ nói chuyện với em sau nha. Yêu em. Ngủ ngon!

SKINNERBX: (sign out)

Ôi chúa ơi mình vừa dính vào chuyện gì thế không biết???

Tại bàn học của Công Chúa

Công Chúa Amelia Mignonette

Grimaldi Theropolis Renaldo


Tiến sĩ Carl Jung Thân mến,

Cháu vẫn biết là ngài đã chết. Nhưng mọi chuyện đang trở nên xấu đi 1 cách nghiêm trọng và giờ thì cháu buộc phải thừa nhận 1 điều: Cháu sẽ không bao giờ có thể vượt qua cái tôi của mình và hoàn thiện bản thân.

Thứ nhất, cháu vừa mới phát hiện ra rằng mình đã làm cho Hội Học sinh phá sản và chẳng chóng thì chày sẽ phải chết dưới tay 1 đại biểu xuất sắc của lớp cuối cấp. Tuy thấp bé nhưng bù lại, cực kì khỏe.

Tác phẩm truyện ngắn đầu tay của cháu bị tạp chí tuổi 16 từ chối.

Và bạn trai của cháu vẫn cứ đinh ninh rằng cháu sẽ hoan hỉ tới bữa tiệc tại nhà anh ấy, khi bố mẹ anh ấy vắng nhà.

Cháu không có ý đổ lỗi gì cho anh ấy bởi chính cháu là người nói muốn đi

Nhưng lý do duy nhất cháu nói muốn đi là vì cháu không muốn làm anh ấy mất hứng. Nhất là không muốn người khác nghĩ mình là 1 cô công chúa không biết tiệc tùng.

Cháu sẽ phải gặp gỡ, xun xoe chào hỏi những người cháu chả biết là ai. Điều mà cháu luôn phải làm kể từ khi khoác lên mình cái thân phận công chúa Genovia này.

Vấn đề là... tiệc của sinh viên đại học không hề giống những buổi tiệc đậm chất chính trị và ngoại giao mà cháu từng tham gia. Họ sẽ không ngại mà nói thẳng vào mặt mình rằng loại xe quá khổ kiểu như Limo hoàng gia và SUV mà cháu vẫn thường dùng góp phần làm hủy hoại tầng ozone của Trái đất, Khiến cho bầu không khí bị ô nhiễm hơn 47% so với xe ô tô thông thường. Một bạn cùng kí túc với anh Michael đã nói với cháu như thế lúc cháu tới thăm anh ấy hồi cuối tuần trước.

Tiến sỹ có cho rằng mọi chuyện sẽ còn tồi tệ hơn nữa không ạ?

Cháu THỰC SỰ rất cần phải hoàn thiện bản thân. NGAY LẬP TỨC. XIN NGÀI HÃY GIÚP CHÁU.

Bạn của ngài,
Mia Thermopolis
Thứ tư, ngày 3 tháng 3, giờ tiếng Pháp
"Mình biết chuyện gì đang xảy ra- Shameeka"

"AI NÓI CHO CẬU BIẾT???"

" Ling su. Cậu ấy đang cảm thấy rất có lỗi với mọi người. Cậu ấy không biết tại sao lại ra nông nỗi đó."

"À, chuyện quỹ Hội ý hả. Cũng không phải là lỗi của cậu ấy hoàn toàn. Nghe này, đó là bí mật của bọn mình. Cậu làm ơn đừng đi rêu rao chuyện này với ai nhé."

"Mình hiểu mà. Nếu các anh chị năm cuối biết được họ sẽ KHÔNG hài lòng tẹo nào đâu. Nhất là chị Amber Cheeseman. Chị ấy trông nhỏ con như vậy nhưng nghe nói chị ấy khỏe như vâm vậy."

"Ờ , mình cũng sợ chuyện đó đó. Vì vậy phải tuyệt đối giữ bí mật chuyện này."

" Hiểu mà. Sẽ không nói với ai đâu."

"Cám ơn cậu Shameeka."

"Các cậu ơi, chuyện đó là thật à?" - Perin

"CHUYỆN GÌ là thật?"

"Chuyện quỹ Hội không còn 1 xu ý."

"AI NÓI VỚI CẬU?"

"Mình nghe từ 1 chị ở văn phòng khoa. Nhưng yên tâm mình sẽ không nói với ai đâu. Chị ý cũng dặn mình phải giữ kín chuyện này mà".

"Ờ chuyện đó là có thật đấy."

"Và các cậu sẽ xuất bản 1 tạp chí văn học để kiếm tiền bù lại hả?"

"Ai nói với cậu?"

"Lilly. Nhưng xin cho mình góp ý 1 chút: ý tưởng cho ra đời 1 tạp chí văn học là khá hay, nhưng hồi còn học ở trường cũ, khi cần kiếm tiền nhanh, bọn mình thường đi bán nến thơm hình hoa quả. Và bọn mình còn chế tạo ra nến mùi bạc hà nữa. Ý tưởng quá hay không phải sao Mia?"

"KHÔNG!"

Thứ 4, ngày 3 tháng 3, giờ Kinh tế Mỹ
Ok, sau những gì xảy ra ngày hôm qua với chuyện tiền nong của Hội, giờ thì mình phải tập trung nghe giảng môn Kinh tế này mới được.

Khan hiếm - để chỉ tình trạng căng thẳng giữa nguồn tài nguyên hữu hạn với nhu cầu và mong muốn vô hạn của con người.

Một vài ví dụ về những thứ chúng ta cần nhưng có hạn (khan hiếm):

Hàng hóa

Dịch vụ

Nguồn tài nguyên thiên nhiên

Các loại quỹ dành cho việc thuê Hội trường tốt nghiệp cuối khóa.

So với nhu cầu và mong muốn của con người, mọi nguồn tài nguyên luôn là hữu hạn. Do đó các cá nhân và tổ chức cần phải đưa ra những quyết định đúng đắn xem nên bỏ hay nên mua loại hàng hóa và dịch vụ nào cho hợp lí.

(Ví dụ, 1 tổ chức có quyền quyết định rằng các thành viên của mình cần những thùng rác chuyên dụng có chứa máy nghiền rác bên trong, với dòng chữ " Giấy - Đồ hộp - TRAI lọ" được in trên nắp thùng".)

Chính vì sự khan hiếm này, các tổ chức và cá nhân cần phải xác định xem nguồn tài nguyên của mình là gì.

(Nhưng mình chẳng phải ĐÃ LÀM CHÍNH XÁC như vậy còn gì!! Mình đã xác định được nguồn tài nguyên của Trung học Albert Einstein - bằng việc mua những thùng rác chuyên dụng - vậy mà nó dám quay lại cắn mình!! Bởi vì mình đã xác định nhầm!! SAO TRONG SÁCH KHÔNG NÓI GÌ VỀ CHUYỆN NÀY NHỈ???)

Thứ 4, ngày 3 tháng 3, Giờ tiếng anh
"Ôiii, Mia! Mình vừa được nghe kể về buổi họp hôm qua, vụ quỹ không còn 1 xu ý! Không ngờ mấy cái thùng rác đó mà đắt thế nhỉ! Còn chuyện mấy cái đề can "Đồ hộp và TRAI lọ" nữa chứ... Không hiểu sao Chai lọ lại biến thành Trai lọ thế không biết. Mình rất xin lỗi!" - Tina

"Không sao đâu. Họ sẽ phải thay đổi toàn bộ mẫu đề can "Trai lọ" đó. Và chúng ta sẽ tìm ra cách kiếm lại cho đủ số tiền bị thâm hụt. Chỉ có điều cậu không được kể cho ai nghe chuyện này, OK? Bọn mình đang tìm mọi cách để bưng bít thông tin này không để lộ ra ngoài."

"Tất nhiên rồi! Mình sẽ không tiết lộ với 1 ai đâu! Mình vừa nghĩ ra 1 cách kiếm tiền cho Hội. Cậu biết mấy cái nến thơm mà ban nhạc của trường đã đi bán hồi năm ngoái để kiếm tiền đi diễn ở Nashville không?"

"CHÚNG TA SẼ KHÔNG ĐI BÁN NẾN THƠM!"

"Ừm, đó chỉ là gợi ý của mình thôi. Mình thấy chúng cũng hay đấy chứ, nhất là mấy cái nến xinh xinh hình dâu tây ý."

"LẦN 2, KHÔNG NẾN NỦNG GÌ HẾT!"

"OK. Nhưng nếu tụi mình quyết định bán nến thì chắc chắn mình sẽ bán được cả tấn nến cho các cô chú của mình ở bên Ẳ rập."

"NÓI KHÔNG VỚI NẾN LẦN THỨ 3!"

"OK. Mình hiểu rồi. Không bán nến. Có chuyện gì vậy? Ngoài chuyện tiền bạc? Bởi vì ...cậu đừng giận... Nhưng cậu có vẻ phản ứng hơi mạnh với chuyện bán nến thì phải."

"Không phải chuyện bán nến."

"Vậy thì là chuyện gì?"

"Không có gì cả. Bố mẹ anh Michael sẽ vắng nhà tuần này, và anh ấy sẽ tổ chức 1 bữa tiệc lớn ở nhà. Michael muốn mình tham gia buổi tiệc này."

"Nhưng...nghe có vẻ hay đấy chứ!"

"HAY á? Cậu có điên không đấy??? Sẽ có rất nhiều SINH VIÊN NỮ ở đó."

"Thì sao?"

Lại còn thì sao nữa! Cậu không hiểu sao Tina? Nếu Michael thấy mình giữa mấy cô nàng sinh viên ấy chắc chắn anh ấy sẽ nhận ra mình không phải là đứa con gái tiệc tùng.

"Nhưng Mia, cậu KHÔNG PHẲI là 1 cô gái tiệc tùng!"

"Mình biết! Nhung mình không muốn Michael biết được điều đó!"

"Nhưng Michael cũng biết cậu không phải là người tiệc tùng mà. Anh ấy đã biết điều đó từ trước khi yêu cậu mà. Cậu CHƯA BAO GIỜ thuộc loại người tiệc tùng, Mia ạ. Cậu thậm chí còn CHƯA BAO GIỜ tiệc tùng đúng nghĩa. Chỉ những đứa con gái như Lana Weinberger mới biết thế nào là tiệc tùng, còn bọn mình thì không. Bọn mình KHÔNG ĐƯỢC MỜI tới các buổi tiệc. Bọn mình ở nhà vào các tối thứ 7 và xem kênh HBO, hoặc đi hẹn hò với bạn trai, hoặc tới nhà bạn ngủ. Nhưng không phải là tiệc tùng. Đơn giản bởi vì chúng ta không hề NỔI TIẾNG."

"Cảm ơn cậu Tina."

"Đúng thế mà, Mia. Cậu hiểu ý mình mà. Không phải loại người tiệc tùng thì có ảnh hưởng gì đâu? Cứ đến đấy chơi thôi, làm quen với nhiều bạn mới."

"Nhưng mà cứ nghĩ đến việc phải cười nói với mấy bà sinh viên luôn nghĩ mình là 1 con công chúa ngốc nghếch đủ làm mình run bắn lên rồi."

"Làm gì đến mức thế. Sau khi nói chuyện với cậu 1 lúc, họ sẽ không còn nghĩ thế đâu. Bởi cậu KHÔNG PHẲI là 1 nàng công chúa ngốc nghếch."

"Vậy là cậu không hiểu mình rồi."

"OK, Cậu là 1 công chúa. Nhưng không hề ngốc. Đành rằng cậu có thể trượt môn Hình học. Nhưng như thế không có nghĩa là cậu ngốc nghếch."

"Vấn đề là các chị ấy rất THÔNG MINH. Chỉ thấy cái mác Ivy League là đủ hiểu rồi. Trong khi mình đến môn Hình học cũng chật vật không qua."

"Nếu cậu không muốn đi đến vậy sao không bịa ra một lý do nào đó với Michael rằng tối hôm đó cậu có việc cần làm với bà?"

"Mình không thể! Michael đã tỏ ra rất vui khi mình nói sẽ đi!!! Mình không muốn làm anh ấy thất vọng. Hơn nữa mình không yên tâm để Michael một mình khiêu vũ với cái "đàn" ấy được. Khác nào mỡ treo miệng mèo."

"Ê, có chuyện này hay lắm."

"Ối, chào cậu, Lilly!"

"Ơ, chào cậu, Lilly!"

"Hai người đang nói chuyện gì thế?"

"Không có gì."

"Không có gì."

"Nghe cái giọng điệu của hai người là biết không thể có chuyện KHÔNG CÓ GÌ được. Nhưng mà thôi, mình cũng không quan tâm. Mình vừa nghĩ ra giải pháp cho vấn đề khủng hoảng tài chính của chúng ta rồi. Thử đoán xem ai đã đồng ý làm cố vấn cho tờ tạp chí văn học mới của chúng ta nào?"

"Lilly, mình rất cảm kích vì sự nhiệt tình của cậu với chuyện này, nhưng như mình đã phân tích, một tờ tạp chí văn học sẽ không mang lại doanh thu cao đâu. Nếu không muốn nói là còn làm thâm hụt hơn THÊM vào ngân sách của chúng ta."

"Tạp chí văn học á? Nghe hay đấy chứ! Như thế cậu sẽ có thể đăng truyện "Xin đừng bỏ thêm Ngô!" lên đó, Mia ạ!"

"Mình không thể để tác phẩm như "Xin đừng bỏ thêm Ngô!" in trên tờ tạp chí văn học của trường như vậy."

"Ý cậu là tác phẩm của cậu quá xuất sắc, đến độ một tờ tạp chí trường học dẩm dít không xứng đáng xuất bản nó chứ gì???"

"Mình không có ý đó. Mình chỉ không muốn gã - ghét - tương - ớt - trộn - ngô đọc được nó mà thôi. Hắn mà đọc được truyện đó chắc sẽ lao đầu vào đầu tàu hỏa thật mất."

"Ừ đúng, nếu cậu ta phát hiện ra cậu viết truyện về mình chắc sẽ tổn thương lắm. Chính xác!"

"Thật nực cười khi cậu không hề lo lắng về điều đó khi đem được nó cho tờ tuổi 16, một tờ tạp chí phát hành trên toàn quốc với hàng triệu độc giả."

"Nhưng không một đứa con trai bình thường nào lại đi đọc tuổi 16. Cậu hiểu rõ điều đó mà, Lilly. Nhưng xem ra cái gã - ghét - tương - ớt - trộn- ngô này thuộc típ người thích đọc tạp chí văn học của trường."

"Sao cũng được. Nghe này, cô Martinez rất thích ý tưởng về một tờ tạp chí văn học trong trường. Mình vừa mới hỏi ý kiến cô ấy trước giờ học, và cô ấy nói đó là một ý tưởng tuyệt vời bởi vì Trung học Albert Einstein mới chỉ có một tờ báo trường chứ chưa hề có tờ tạp chí văn học nào cả. Đây sẽ là cơ hội tốt để mọi người trong cái trường Trung học Albert Einstein này biết tới các nghệ sỹ, nhà thơ, nhà văn tài năng chưa được khai phá."

"Nhưng trừ phi chúng ta bắt họ TRẲ TIỀN để được đăng các tác phẩm của mình, chứ nếu không thì đào đâu ra tiền để trang trải mọi thứ?"

"Cậu không hiểu sao, Mia? Chúng ta sẽ bán báo và mọi người nếu muốn đọc sẽ phải bỏ tiền ra mua. Đảm bảo chúng ta sẽ bán được CỰC NHIỀU báo cho coi."

"Cảm ơn cậu, Tina. Cuối cùng cũng có người chịu hiểu ra vấn đề, chứ không như AI ĐÓ chỉ biết phản đối."

"Mình xin lỗi. Mình đâu có cố tình muốn phản đối gì đâu. Mình chỉ là đang cố gắng suy nghĩ thực tế thôi. Nhưng thà bán báo vẫn còn hơn là bán nến."

"Ê... ê.. Cậu phải tận mắt ngắm bộ sưu tập nến hoa quả mới được, Mia ạ. Lại còn nến hình con thú nữa chứ. Mình thích nhất là mấy chú ngựa một sừng. Cậu chắc chắn là không muốn đi bán nến sao, Mia???"

AAAAAAAAAAGGGGGGGGGGGGGGGGGGGHHHHHHHHH!!!!!!!

"Úi, xin lỗi. Chắc là không rồi."
 
Thứ tư, ngày 3 tháng 3, giờ tiếng Pháp
"Mình biết chuyện gì đang xảy ra- Shameeka"

"AI NÓI CHO CẬU BIẾT???"

" Ling su. Cậu ấy đang cảm thấy rất có lỗi với mọi người. Cậu ấy không biết tại sao lại ra nông nỗi đó."

"À, chuyện quỹ Hội ý hả. Cũng không phải là lỗi của cậu ấy hoàn toàn. Nghe này, đó là bí mật của bọn mình. Cậu làm ơn đừng đi rêu rao chuyện này với ai nhé."

"Mình hiểu mà. Nếu các anh chị năm cuối biết được họ sẽ KHÔNG hài lòng tẹo nào đâu. Nhất là chị Amber Cheeseman. Chị ấy trông nhỏ con như vậy nhưng nghe nói chị ấy khỏe như vâm vậy."

"Ờ , mình cũng sợ chuyện đó đó. Vì vậy phải tuyệt đối giữ bí mật chuyện này."

" Hiểu mà. Sẽ không nói với ai đâu."

"Cám ơn cậu Shameeka."

"Các cậu ơi, chuyện đó là thật à?" - Perin

"CHUYỆN GÌ là thật?"

"Chuyện quỹ Hội không còn 1 xu ý."

"AI NÓI VỚI CẬU?"

"Mình nghe từ 1 chị ở văn phòng khoa. Nhưng yên tâm mình sẽ không nói với ai đâu. Chị ý cũng dặn mình phải giữ kín chuyện này mà".

"Ờ chuyện đó là có thật đấy."

"Và các cậu sẽ xuất bản 1 tạp chí văn học để kiếm tiền bù lại hả?"

"Ai nói với cậu?"

"Lilly. Nhưng xin cho mình góp ý 1 chút: ý tưởng cho ra đời 1 tạp chí văn học là khá hay, nhưng hồi còn học ở trường cũ, khi cần kiếm tiền nhanh, bọn mình thường đi bán nến thơm hình hoa quả. Và bọn mình còn chế tạo ra nến mùi bạc hà nữa. Ý tưởng quá hay không phải sao Mia?"

"KHÔNG!"

Thứ 4, ngày 3 tháng 3, giờ Năng khiếu và Tài năng
"Mình nghe nói các cậu không còn 1 xu" - Boris Pelkowski vừa đặt khay thức ăn xuống vừa nói.

Không thể tin được mấy người này!

"CÁC CẬU..." - mình hét lên - "CÓ THÔI NGAY BÀN TÁN VỀ CHUYỆN NÀY ĐI KHÔNG HẲ???? ĐÓ ĐÁNG RA LÀ 1 BÍ MẬT CƠ MÀ!".

Nói rồi mình thống thiết kể lể về kết cục bi thảm có thể xảy ra với mình nếu tin này lọt vào tai mấy anh chị năm cuối.. Mình quý trọng cuộc sống của mình vô cùng! Mình không hề muốn nó rút ngắn bởi 1 học sinh năm cuối đai-nâu-hapkido-khỏe-như-lực-sỹ .

"Chị ý sẽ không đụng được vào cậu đâu mà lo" - Boris cười nhe nhởn - " Bởi vì chú Lars sẽ bắn hạ chị ấy trước khi chị ấy kịp động thủ với cậu".

Mặc dù đang mải khoe với chú Wahim, vệ sĩ của Tina, mấy game điện tử mới nhưng vừa nghe thấy tên mình, chú Lars vội ngẩng đầu lên hốt hoảng.

"Có ai định ám sát công chúa sao?" - chú Lars lập tức chuyển sang thái độ đầy cảnh giác.

"Không ai cả" - mình nhìn Boris đầy hăm dọa - "Bởi vì chúng ta sẽ kiếm đủ tiền trước khi bị chị ta phát hiện ra, ĐÚNG KHÔNG các cậu???"

"Ờ ...ờ ... đúng...đúng" - mọi người lào xào đồng thanh, khi nhìn thấy mặt mình đanh lại như xi măng.

Thật may đúng lúc đó Perin kịp thay đổi chủ đề, chứ không chắc mình bỏ bữa trưa luôn mất.

"Ôi giời, nhìn kìa, xem ra họ lại làm thế rồi" - vừa nói Perin vừa đưa tay chỉ về phía anh chàng ghét-món-ngô-trộn-ớt. Anh ta vẫn đang ngồi cái bàn quen thuộc hàng ngày, nhăn nhó và cặm cụi nhặt từng hạt ngô ra khỏi đĩa tương ớt vứt ra khay.

"Tội nghiệp!" - Perin thở dài nói - "Lần nào thấy anh ấy ngồi trơ trọi 1 mình như thế mình cũng thấy tội nghiệp vô cùng. Bởi mình biết cái cảm giác ấy là như thế nào."

Bọn mình chẳng ai chêm vào được câu nào bởi sự thực đúng là như vậy, hồi đầu năm nay Perin luôn phải ngồi ăn trưa 1 mình...Vì cậu ấy là học sinh mới. Cho tới khi tụi mình tiếp nhận cậu ấy vào nhóm.

"Mình tưởng anh ấy có bạn gái mà?" - Tina thì thào - "Chẳng phải năm ngoái cậu thấy anh ấy mua 2 vé đi dự prom sao, Mia?"

"Ờ..." - giờ thì đến lượt mình thở dài - "Nhưng là mình đã nhầm. Hóa ra mình nhầm anh ấy chỉ muốn hỏi mấy người bán vé prom hôm đó xem có biết chuyến tàu tốc hành F1 gần nhất ở đâu không".

Chính sự kiện đó đã truyền cho mình cảm hứng để viết truyện "Xin Đừng Bỏ Thêm Ngô!".

"Tội nhỉ" - Tina vừa nói vừa buồn bã nhìn về phía anh chàng ghét-món-ngô-trộn-ớt - "Anh ta làm mình liên tưởng đến mẩu truyện ngắn của Mia, nhỡ ngoài đời anh ấy cũng làm như vậy thì sao?"!!!!

"Hay bọn mình rủ anh ấy ngồi cùng bàn cho vui?" - mình gợi ý. Vì sao ư? Mình đã có quá nhiều chuyện để suy nghĩ rồi, không muốn gánh thêm mặc cảm tội lỗi chỉ kém thân thiện khiến 1 anh chàng nào đó tự tử.

"Thôi xin cô" - Boris gạt phắt đi - "Bữa trưa còn chưa đủ ẩm ương hay sao mà còn muốn rủ thêm 1 ông lập dị vào nhập hội nữa?"

"Chẳng biết ai lập dị hơn ai" - Lilly lầm bầm theo kiểu nghe-được-thì-nghe.

"Mình nghe thấy rồi nhé" - Boris liếc xéo Lilly 1 cái

Lilly lờ đi như không biết, lôi từ trong ngăn bàn ra 1 xấp tờ rơi: "Các cậu đi phân phát cho mọi người trong lớp chiều nay nhé. Hy vọng là đến mai chúng ta sẽ nhận đủ bài cho số báo đầu tiên phát hành vào cuối tuần này".

Mình ngó vội xuống cái tờ rơi màu hồng:
CÁC BẠN ƠI...

Các bạn đã chán ngán khi bị gọi là giới truyền-thông đóng khung điều gì cần biết, điều gì không cần biết????

Các bạn muốn đọc những câu chuyện do chính những người cùng trang lứa

với mình viết, về những vấn đề mà mình quan tâm.

Thay vì những tin tức vô bổ trên mấy tờ tạp chí tuổi teen hay sách báo của bố mẹ mình?

Hãy gửi các bài viết, truyện ngắn, truyện tranh, tiểu thuyết, bài báo, tranh ảnh của bạn tới cho chúng tôi -

Tạp chí văn học đầu tiên của TH Albert Einstein

LỖ MŨI HỒNG CỦA LOUIE MẬP!!!

Tạp chí Lỗ Mũi Hồng Của Louie Mập bắt đầu nhận bài cho số báo đầu tiên!

Ôi chúa ơi!

ÔI CHÚA ƠI!

"Trước khi cậu nổi điên lên về cái tên tờ báo, Mia , hãy nghe mình giải thích 1 chút" - Lilly giơ vội tay lên chặn ngang mặt mình - "Cậu có công nhận là cái tên nghe rất sốc không? Lại còn độc nữa chứ. Bọn mình sẽ không bị lo trùng lặp với ai".

"Tất nhiên, cậu nghĩ có ai định đi đặt tên theo cái mũi của con mèo nhà mình chắc?"

"Thì đó. Nhờ mấy bộ phim điện ảnh làm về cuộc đời cậu, con mèo của cậu giờ cũng nổi tiếng không kém đâu, Mia ạ. Ai chẳng biết danh tiếng của Louie Mập! Vì thế tạp chí của chúng ta chắc chắn sẽ bán rất chạy. Bởi vì chỉ cần thấy tờ báo có vẻ liên quan đến công chúa Mia là mọi người sẽ đổ xô đi mua cho mà xem. Ai chẳng tò mò về cậu"

"Nhưng cái tên báo đâu có liên quan đến MÌNH!" - mình nhăn nhó - "Mà là con mèo của mình! Không , chính xác hơn là cái mũi của nó!".

"Đúng thế! Như thế mới thu hút được sự chú ý của mọi người. Làm sao có thể bỏ qua 1 tờ báo với cái tên độc đáo có 1-0-2 như vậy được? Mình định bìa của số báo đầu tiên sẽ tập trung chủ yếu vào cái mũi của Louie Mập, và..."

Cô nàng vẫn tiếp tục huyên thuyên nhưng không 1 chữ nào lọt vào đầu.

Tại sao xung quanh mình lại là 1 đám gì thế này?
Thứ 4, ngày 3 tháng 3, giờ Khoa học Trái đất
Kenny vừa nhờ mình viết lại bài tập về những vùng đất trũng. Không phải LÀM LẠI BÀI (bởi mình có làm gì đâu, toàn Kenny làm hết) mà chỉ là chép vào tờ giấy sạch không bị dính vết pizza (do tối qua Kenny vừa làm bài tập vừa ăn pizza).

Chán... giá cậu ý cẩn thận 1 chút thì có phải đỡ mất thời gian của mình không! Hơn nữa Lilly không phải là người duy nhất có vấn đề với cái cổ tay! CẬU ẤY đâu phải kí tặng cho hàng trăm người hâm mộ mỗi ngày. Mọi người xếp hàng dài mỗi ngày trước cửa khách sạn Plaza khi mình tới đó học làm công chúa với bà. Chính vì thế lúc nào mình cũng thủ sẵn vài cái bút trong túi.

Nhất là khi lúc nào cũng chỉ có chữ Công chúa Mia Thermopolis. Sao tên mình nó dài thế không biết!!!

Chắc mình phải đổi sang kí 2C Mia thôi, cho ngắn gọn. Nhưng nghe hơi ngu thì phải....

Kenny vừa đưa cho mình tờ rơi quảng cáo tạp chí Lỗ Mũi Hồng Của Louie Mập và hỏi xem bài luận văn về chiêm tinh học của cậu ấy có phù hợp để xuất bản trên đó không?

"Mình không biết" - mình nhún vai nói - "Mình chẳng liên quan gì đến tờ báo đó cả".

"Nhưng nó được đặt theo tên con mèo nhà cậu cơ mà" - Kenny ngạc nhiên hỏi.

"Đúng vậy. Ngoài chuyện đó ra thì mình chẳng liên quan gì cả".

Nhìn mặt Kenny bàng hoàng như mới ngủ dậy.

Cũng chẳng trách cậu ấy được.

BÀI TẬP VỀ NHÀ
THỂ DỤC: GIẶT QUẦN THỂ THAO!!!

Kinh Tế Mỹ: Chương 8.

Tiếng anh: O Pionneers! Trang 116-132

Tiếng pháp: Ecrivez une histoire comique pour vendredi

NK&TN: Nghĩ xem phải mặc gì cho buổi tiệc hôm tới

Hình học: bài tập

Khoa học Trái đất: Hỏi Kenny

CẤM QUÊN: Ngày mai sinh nhật bà! Nhớ mang theo quà để tặng bà vào giờ học làm công chúa!!!

Thứ 4, ngày 3 tháng 3, khách sạn Plaza
Chắc chắn bà đang toan tính 1 âm mưu nào đó!!! Bởi ngay khi mình vừa bước chân vào cửa, bà tỏ ra vồn vã 1 cách THÁI QUÁ! Kiểu tay bắt mặt mừng: "Ôi, Mia! Gặp con mừng quá!!! Ngồi đi con! Ăn kẹo Bon Bon nhé!".

Thôi xong rồi...

Hoặc nếu không thì bà đang say.

"Tin vui đây! Bà đã nghĩ ra cách giúp cháu giải quyết vụ khủng hoảng tài chính đó rồi".

WHOA! WHOA!! Bà chịu cho mình vay ư? Xin đội ơn chúa! CẲM ƠN NGÀI!

"Hồi còn đi học, mỗi lần thiếu tiền để đi nghỉ xuân sang bên Paris shopping, bọn ta thường tổ chức biểu diễn".

1 hớp nước chưa bị trôi xuống cổ đã sặc thẳng lên mũi mình: "Bà LÀM GÌ cơ ạ?".

"Biểu diễn" - bà hớn hở nói - "Vở Hoàng đế Nhật bản. Cháu nhớ có lần bà kể chuyện bà Genevieve từng nhúng cả bím tóc của bà vào lọ mực không? Bà Genevieve đã rất thất vọng khi bị bọn bà phân cho vai Hoàng đế, 1 người có dáng vẻ rất thô kệch". Bà nhếch miệng cười đắc thắng.

Nghe ra thì bà chẳng hề có vẻ gì là cho mình vay tiền rồi. Chỉ là bà đang muốn hồi tưởng lại những "chiến tích" ngày xưa mà lại thiếu khán giả nên lấy mình làm vật thế thân.

Thậm chí bà còn không nhận thấy mình đang thản nhiên nhắn tin cho Michael. Anh ấy vừa học xong môn Phân Tích.

"Tất nhiên là ta phải sắm 1 vai trong vở kịch đó" - bà chúm chím như 1 nụ hoa - "Vai cô gái ngây thơ Yum-Yum. Ai cũng nói xưa nay chưa từng ai đóng vai Yum-Yum đạt như bà, nhưng ta nghĩ là họ nịnh ta thôi. Nhưng cũng phải công nhận với vòng eo có 50 cm của ta hồi đó, trông ta quyến rũ lạ thường trong bộ kimono".

Tin nhắn: Kẹt với bà T_T

"Điều bất ngờ nhất là vị đạo diễn danh tiếng của nhà hát kịch Broadway - Ngài Eduardo Fuentes - cũng có mặt ngày hôm đó. Sau buổi công diễn đầu tiên, ông ấy đã chủ động tới mời ta tham gia vào vở kịch do chính ông ấy đạo diễn ở New York . Tất nhiên ta không nhận lời rồi...".

Tin nhắn: Em nhớ Anh!
"...bởi ta biết số phận đã an bài cho ta 1 tương lai rực sáng hơn nhiều, so với sự nghiệp của 1 ngôi sao sân khấu kịch nghệ. Ta đã từng muốn trở thành bác sĩ ngoại khoa hoặc nhà thiết kế thời trang kiểu như Coco Chanel".

Tin nhắn: Em IU Anh!

"Ông ấy tỏ ra vô cùng đau khổ trước quyết định đó của ta. Ta nghĩ ông ấy đã bị vẻ thông minh quyến rũ của ta trong chiếc kimono đánh gục. Dù sao thì cũng không có chuyện bố mẹ ta chịu cho ta theo 1 người như vậy. Nếu ta THEO Eduardo tới New York thì có lẽ ta đã không được gặp ông cháu".

Tin nhắn: Kíu em T_T

"Cháu phải nghe thấy khúc ta hát bài "Ba cô gái nhỏ": "Ba cô gái nhỏ từ trường về.."

Tin nhắn: Áaaaaaaaaaaaaaa... BÀ LẠI CÒN ĐANG HÁT NỮA NÀY. ĐẾN KÍU EM RA KHỎI ĐÂY ĐI!

Thật may có cơn gió đi ngang qua làm bà hắt xì hơi 1 chập nên mới thôi không hát tiếp: "Ta vẫn còn nhớ rất rõ, năm học đấy thật nhiều kỉ niệm đẹp".

"Amelia, cháu đang làm gì với cái di động đấy?"

"Không ạ" - mình nhanh chóng ấn nút GỬI rồi nhe răng ra cười nhìn bà.

"Amelia, ta có ý này hay lắm" - xem ra bà vẫn chưa thoát khỏi kí ức hào hùng năm xưa.

ÔI! KHÔNG!

Có 2 người mình biết mà mình không bao giờ muốn phải nghe câu "có ý này hay lắm" từ họ. Lilly là 1. Bà là 2.

"Bà ơi, nhìn kìa" - mình chỉ lên đồng hồ - "6 giờ rồi, cháu phải đi đây. Chắc bà cũng đã có hẹn đi ăn tối với 1 hoàng gia nào đó rồi đúng không ạ? À mà chẳng phải mai là sinh nhật bà sao? Chắc bà có nhiều việc phải chuẩn bị trước sinh nhật..."

"Ngồi xuống, Amelia" - bà đổi giọng rất nhanh.

Mình ngồi thụp vội xuống.

"Ta nghĩ cháu nên tổ chức 1 buổi biểu diễn".

Mình có nghe lầm không nhỉ???

"1 buổi biểu diễn ý ạ?" - mình trố mắt hỏi lại. Thiếu thuốc lá có mấy hôm mà bà đã không còn tỉnh táo thế này sao??? Mình biết, dạo gần đây bà đã bớt hút thuốc đi nhiều vì bác sỹ nói nếu vẫn còn hút nhiều như vậy, đến năm 70 tuổi bà sẽ phải nhờ tới mặt nạ oxy để thở .

Vì thế mấy hôm nay bà đã hạn chế số lượng thuốc lá hút sau mỗi bữa ăn. Không phải vì bà lo lắng gì cho sức khỏe của bản thân, đơn giản chỉ là bà không kiếm đâu ra mặt nạ oxy đủ đẹp để đi với tủ quần áo thời trang của mình.

Chỉ có 1 cách lí giải cho hành động kì quặc của bà hôm nay: cái miếng dính nicôtin (để cai thuốc lá) ở tay bà đã bị phản tác dụng, khiến cho lượng cacbon monoxide trong máu tăng lên đột biến.

Như thế mới lí giải được tại sao bà lại cho rằng việc biểu diễn kịch ở Trung học Albert Einstein là 1 ý hay.

"Bà! Hay bà tháo miếng dính ở tay đi. Từ từ thôi. Cháu đi gọi bác sĩ.." - mình nói. Theo Yahoo Health, ở độ tuổi của bà có rất nhiều nguy cơ mắc chứng phình mạch hoặc đột quỵ.

"Đừng có điên, Amelia" - bà phẩy tay - " Muốn kiếm tiền nhanh chỉ có cách này thôi. Hàng thế kỉ này người ta đều làm thế mà".

"Nhưng CLB Kịch nghệ của trường cháu đã lên lịch biểu diễn vào mùa xuân rồi. Vở nhạc kịch "Mái tóc". Họ cũng đã tập dượt suốt nhiều tháng nay rồi."

"Thì sao, cạnh tranh công bằng mà".

"Nhưng..." - mình thật không biết làm sao giải thích cho bà hiểu được là cái sáng kiến của bà chẳng khác nào sáng kiến đi bán nến thơm hay xuất bản tạp chí văn học "Lỗ Mũi Hồng của Louie Mập".

"Bà, cháu cảm ơn bà đã lo lắng cho vấn đề tài chính của hội. Nhưng chắc không cần đâu ạ. Cháu sẽ tự lo được. Lilly và cháu đang định..."

"Vậy thì cháu có thể nói cho Lilly biết rằng tình hình tài chính của Hội đã được giải quyết. Bởi vì người bà này của cháu sẽ tạo nên 1 vở đại nhạc kịch có thể khiến toàn bộ cộng đồng yêu kịch nghệ phải quỳ xuống để xin vé , và...không ai trên cái đất New York này lại không thèm muốn được tham gia, dù chỉ là 1 vai phụ quần chúng. Qua đó, tài năng của cháu cũng sẽ được tỏa sáng".

Thật hết chịu nổi!!!

"Bà, cháu nói thật đấy. Tụi cháu không cần bà giúp gì đâu. Bọn cháu sẽ ổn mà. Bà không phải bận tâm. Cháu thề là nếu bà vẫn cứ ép cháu, cháu sẽ gọi điện cho bố đấy. Bà đừng nghĩ là cháu không dám."

Bà thậm chí chẳng buồn giận khi nghe mấy câu gắt gỏng chỏng lỏn đó của mình. Bà chỉ nhún vai gọi người mang điện thoại tới để "bắt tay vào công việc chuẩn bị".

Mình cũng không lo lắng lắm. Bởi có rất nhiều cách để chặn ý tưởng viển vông này. Chỉ cần nói với HIệu trưởng Gupta kêu bảo vệ không cho bà vào trường là được. Với hệ thống camera quan sát hiện đại như hiện nay họ sẽ không thể giả vờ không thấy bà đi qua, nhất là khi bà luôn gắn liền với cái Limo sang trọng dài thoòng cùng con chó Púc trụi lông gớm ghiếc. Họa có mù mới không phát hiện ra.
Thứ 4, ngày 3 tháng 3, ở nhà
Lilly cho rằng bà đang bị ám ảnh bởi cuộc chạy đua phô-trương-tiền-bạc với ông John Paul Reynolds-Abernathy Đệ Tam nào đó, hòng làm chủ nhân của hòn đảo nhân tạo hình công quốc Genovia. Vừa từ chỗ bà về đến nhà, mình gọi vội cho Lilly để van xin cậu ấy đổi tên tạp chí văn học mới và kể cho cậu ấy nghe ý tưởng kinh hoàng của bà.

"Thì đúng rồi...1 người như bà cậu tự dưng bị kém thế hơn ông John Paul Đệ Tam nào đó thì làm sao chịu nổi. Đương nhiên phải tìm nguồn vui nào đó để phô trương và lấy lại kiêu hãnh chứ" - Lilly phân tích như đúng rồi - "Việc gì cậu lại phải buồn vì chuyện đó nhỉ. Nếu vở kịch đó khiến bà cậu thấy vui thì sao không để bà được toại nguyện? Mình rất vui lòng nhận vai chính... Mình đã quen gánh vác trách nhiệm rồi. Từ Phó Chủ Tịch Hội học sinh, đến nhà sản xuất đạo diễn kiêm diễn viên của chương trình "Lilly chỉ nói lên sự thật" và sắp tới là tổng biên tập tạp chí "Lỗ Mũi Hồng của Louie Mập".

"À, lại nói về chuyện đó, Lilly..."

"Tên đó là do mình nghĩ ra mà" - Lilly thanh minh vội - "Đương nhiên mình phải được làm tổng biên tập chứ! Tờ tạp chí này sẽ cực HOT cho mà xem, chưa chi bọn mình đã nhận được bài từ khắp nơi gửi về rồi".

"Lilly!" - mình cố gắng dùng cái giọng bình-tĩnh-nhưng-đầy-quyền-uy (như bố vẫn thường làm khi phát biểu trước nghị viện) nhất có thể - "Mình rất hoan nghênh việc cậu muốn tạo ra 1 sân chơi chung cho giới nghệ sỹ và nhà văn của Trung học Albert Einstein thỏa sức sáng tạo. Và cậu muốn làm Tổng biên tập hay gì cũng được, mình không quan tâm. Nhưng cậu không cho rằng việc cấp bách nhất hiện nay là làm sao kiếm cho đủ 5.000 đô cho buổi tốt nghiệp sắp tới sao????"

"Thì "Lỗ Mũi Hồng của Louie Mập" sẽ giúp chúng ta kiếm đủ số tiền đó chứ sao" - Lilly nói tràn đầy tự tin - "Thậm chí là hơn 5.000 đô rất nhiều. Chúng ta sẽ tấn công vào công nghiệp in ấn, xuất bản. Tuổi 16 sẽ phải đóng cửa vì không bán được tờ báo nào, bởi tất cả sẽ đổ xô sang đọc "Lỗ Mũi Hồng của Louie Mập" ơ - tờ tạp chí đưa tin trung thực và chi tiết nhất về cuộc sống của teen Mỹ. Các hợp đồng béo bở sẽ bay đến vèo vèo, cùng các buổi phỏng vấn dày đặc trên các phương tiện truyền thông. Và Quentin Tarantino sẽ phải thân chinh đến mua xin bản quyền chương trình của mình ..."

"WOW, trí tưởng tượng của cậu cũng phong phú gớm!" - mình há hốc mồm, không thốt thêm được lời nào.

"Thật đấy. Không ngờ các bạn trường mình lại SÂU SẮC đến như vậy. Không ngờ Kenny Showalter lại có thể sáng tác 1 bài thơ ca ngợi tình yêu hay đến vậy. Mình đã xúc động đến phát khóc".

"Kenny làm thơ á?"

"Cậu ấy gọi đó là 1 bài luận văn về chiêm tinh học nhưng rõ ràng đó là 1 câu chuyện tình đẫm nước mắt về người con gái cậu ấy từng yêu và để vuột mất trong tiếc nuối".

KINH!!! KENNY từng yêu và để vuột mất ai ???

Ngoại trừ... MÌNH?

Nhưng mình không thể để thông tin này xao nhãng được! Mình cần phải giữ vững lập trường! Mình phải bắt Lilly thay đổi cái tên tạp chí bằng mọi giá.

À, cả tìm cách kiếm cho ra 5.000 đô nữa.

Ooooh... Michael vừa gọi mình!

SKINNERBX: Em ! chuyện với bà là thế nào đấy? Bà em đã hát thật à?

FTLOUIE: Vâng! Nhưng đó chỉ là 1 phần của câu chuyện thôi. Anh thế nào?

SKINNERBX: Mọi chuyện của anh đều tốt cả. Anh đang rất nóng lòng gặp em cuối tuần này ^^

AHHHH! Cuối tuần này! Làm sao thoát khỏi vụ tiệc tùng bây giờ??? Không đi cũng chết mà đi cũng chết!!!!!

Mình KHÔNG THỂ tới đó được. KHÔNG THỂ!!! Mình sẽ trở nên lóng ngóng và vụng về trước những con người lớn tuổi nhưng thấp bé hơn mình. Rốt cuộc mình sẽ ngồi thu lu 1 xó nhà như 1 con búp bê rách, không trò chuyện với ai. Michael sẽ phát hiện ra sự thật là mình không biết tiệc tùng!

Mình sẽ không để điều đó xảy ra. Bởi mình sẽ nói thẳng với anh ấy là mình sẽ không đi.

OK. Nói!

FTLOUIE: Michael, e xin lỗi, nhưng...

XÓA XÓA XÓA

FTLOUIE: Michael, em không thể tới buổi tiệc hôm tới được bởi vì em không thích các bữa tiệc. Hơn nữa em thấy thật là vô vị khi phải tiếp chuyện với 1 đám sinh viên Đại học lớn tuổi, về những vấn đề thậm chí e chẳng hiểu.

XÓA XÓA XÓA

Mình không thể nói huỵch toẹt ra thế được! Ôi chúa ơi, con phải nói gì bây giờ?

FTLOUIE: Vâng! Em cũng thế!

Mình thật là 1 đứa nói dối không chớp mắt!!

SKINNERBX: Anh nghe nói bà em sẽ tổ chức 1 bữa tiệc vào thứ tư tới dành riêng cho Bob Dylan.

FTLOUIE: Bob Dylan? Ý anh là cái ông ca sĩ á?

SKINNERBX: Ừ. Nghe nói sẽ có cả Bono và Elton John nữa.

Trong 1 giây mình đã nghĩ Michael bị hút quá nhiều khói thuốc lá ngoài hành lang kí túc nên bị tây tây.

Nhưng rồi mình nhớ ra vụ gây quỹ ủng hộ những người nông dân trồng ôliu Genovia của bà.

FTLOUIE: À, vâng . Oách ra phết. Mà sao anh biết được chuyện đó?

SKINNERBX: Anh đọc trên Netscape. Bà em đang chủ trì 1 chương trình gì đó tên là Aide de Ferme thì phải.

Chương trình hỗ trợ nông dân. Cái này mình biết.

FTLOUIE: À, đúng rồi.

SKINNERBX: Em, có cách nào cho anh tới buổi tiệc đó được không? Anh rất muốn gặp chú Bob để hỏi xem chú ý có tin rằng 1 người có thể thay đổi cả thế giới chỉ bằng 1 bài hát hay không? Em có giúp anh được không? Anh hứa sẽ không làm em mất mặt trước toàn bộ các nhà lãnh đạo thế giới đâu.

Hi..Hi.. Dễ thương ghê! Michael thích gặp người nổi tiếng cơ đấy! Thật chẳng giống anh ấy chút nào!!

Bob Dylan không phải người nổi tiếng bình thường. Ông ấy gần như đã tạo ra được thứ ngôn ngữ của riêng mình. Là fan ruột của Bob Dylan, Michael không gặp chút khó khăn nào để hiểu được ý nghĩa các bài hát của ông ấy. Nhưng mình thì chịu chết!

Vậy là mình sẽ có 1 buổi hẹn hò vào thứ tư tới!!! Hihihi ^^

Mặc dù mục đích chính là để gặp Bob Dylan chứ không phải mình. Nhưng sao cũng được!

Điều tuyệt vời nhất của việc có bạn trai là: ngay khi bạn nghĩ mọi chuyện không thể tồi tệ hơn thì... tén ten.. bạn có 1 cái hẹn với bạn trai. Mọi sự buồn bã bỗng nhiên vỡ bong bóc như bong bóng xà phòng!

FTLOUIE: Chuyện đó đơn giản thôi anh^^

Michael mừng húm, ca tụng mình hết lời!!! Nào là lãnh tụ tài ba của Genovia và Trung học Albert Einstein, nào là nhà văn tài năng của thế giới... Anh ý còn nói bà biên tập viên Shonda Yost củaTuổi 16 sẽ phải ân hận đến mức khóc ré lên khi không chọn "Xin Đừng Bỏ Thêm Ngô!" làm tác phẩm đoạt giải năm nay. Và anh ấy rất nóng lòng gặp mình tại bữa tiệc tới ở nhà Moscovitz...

Được khen như thế ai chẳng sướng nhưng thú thật là trong hoàn cảnh hiện tại, với quá nhiều gánh nặng trên vai như mình thì khó có ai có thể cười được.

Mình phải làm gì với vụ tiệc tùng ở nhà Michael đây?

Quan trọng nữa là, đào đâu ra 5.000 đô cho buổi lễ tốt nghiệp bây giờ????
 
Thứ 5,ngày 4 tháng 3, trên xe limo đến trường Mệt quá! Đêm qua lúc vừa lên gi.ường chuẩn bị đi ngủ thì có người Buzz trên mạng. Hí hửng tưởng Michael nhắn tin chúc ngủ ngon ai dè là BORIS PELKOWSKI!

JOSHBELL2: Mia! Cái tin bà cậu sắp tổ chức 1 bữa tiệc lớn vào thứ tư tới với rất nhiều nghệ sỹ vi-ô-lông danh tiếng, có cả thần tượng của tớ - Joshua Bell - là thật hả????

Không phải chứ, lại thêm cái bố Boris này nữa!

FTLOUIE: Cái ông Joshua Bell đó có định mua 1 hòn đảo nào trong chuỗi liên hợp đảo thế giới dọc bờ biển Dubai không?

JOSHBELL2: Mình không biết. Có thể ông ấy sẽ mua hòn đảo hình bang Indiana bởi vì đó là quê hương của ông, cũng như nhiều thiên tài âm nhạc khác như Hoagy Carmichael và Michael Jackson. Nếu không quá phiền phức, cậu có thể cho mình đi cùng tới buổi tiệc đó được không? Mình CẦN PHẲI gặp ông ấy. Mình có việc rất quan trọng cần nói với Joshua Bell.

Vẻ bề ngoài của Boris có thể coi là 1 hot boy nhưng tính cách thì siêu hâm!

FTLOUIE:Mình sẽ tìm cách giúp cậu

JOSHBELL2: ÔI, CÁM ƠN CẬU,Mia ! Cậu không biết là mình mừng như thế nào đâu. Từ nay hễ có bất kì điều gì mình có thể làm cho cậu, trừ chuyện kéo vi-ô-lông trong phòng chứa đồ, thì đừng ngần ngại, cứ nói với mình!

Chuyện đâu dừng lại ở đó. Ngau khi ấy mình nhận được tin nhắn của Ling su.

PAINTURGURL: Êu, Mia! Mình nghe nói bà cậu sẽ có tiệc vào tối thứ tư tới và họa sĩ trứ danh Matthew Barney cũng sẽ có mặt.

FTLOUIE: Để mình đoán nhé, Matthew Barney sắp mua 1 hòn đảo trong chuỗi liên hợp đảo thế giới ở Dubai đúng không?

PAINTURGURL: Sao cậu biết??? Matthew sẽ mua hòn đảo hình Iceland để tặng cho vợ mình là ca sĩ Bjork. Có cách nào cho mình dự ké được không?

FTLOUIE: Không thành vấn đề!

PAINTURGURL: Mia Thermopolis, cậu đỉnh lắm biết không?

Tới lượt Shameeka.

BEYONCE_IS_ME: Chào Mia!

FTLOUIE: Khỏi nói, mình biết rồi: Cậu biết tin Beyonce sẽ có tham dự buổi từ thiện tối thứ tư tới của bà mình nên muốn nhờ mình đưa cậu vào đúng không?

BEYONCE_IS_ME: Thực ra là diễn viên Halle Berry. Cô ấy sẽ mua hòn đảo hình bang California. Mà Beyonce cũng có mặt á???????

FTLOUIE: Coi như cậu đã được mời!

BEYONCE_IS_ME: THẬT Á?????CẬU ĐÚNG LÀ SỐ 1!!!!!!!

Rồi Kenny:

E=MC2: Mia, có thật là bà cậu sẽ tổ chức 1 bữa tiệc vào tuần tới với sự có mặt của nhà khoa học lừng danh thế giới Tiến sĩ Rita Rossi Coldwell không?

FTLOUIE: Có lẽ thế, cậu có muốn tham dự không>?

E=MC2: MÌNH CÓ THỂ SAO? Cám ơn cậu vô cùng, Mia!

FTLOUIE: Không có gì!

Và giờ là Tina:

ILUVROMANCE: Mia, có thật là bà cậu sẽ tổ chức 1 bữa tiệc và toàn bộ các nhân vật nổi tiếng sẽ có mặt không?

FTLOUIE: Đúng, Cậu muốn gặp ai?

ILUVROMANCE: Ai cũng được! Miễn là NGƯỜI NỔI TIẾNG là được rồi!

FTLOUIE: Xong. Nhớ đến đúng giờ!

ILUVROMANCE: EEEEEEEEEEEE!! VUI QUÁ! SẮP ĐƯỢC GẶP NGƯỜI NỔI TIẾNG RỒI!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Cuối cùng là Lilly:

WOMYNRULE: Ê! Mia! Nghe nói bà cậu sẽ mời những chính trị gia hàng đầu thế giới tới bữa tiệc tối thứ tư tới hả?

Không phải chứ??? Quan tâm tới chính khách cơ đấy!

FTLOUIE: Cậu có muốn tới gặp họ không?

WOMYNRULE:Tất nhiên là muốn rồi. Mình muốn tham khảo ý kiến của họ về 1 số vấn đề bất ổn hiện nay trên chính trường quốc tế.

FTLOUIE: OK!

WOMYNRULE: Tuyệt! gặp lại cậu ngày mai, C2G!

Xem ra chuyện mình nói với tiến sĩ Carl Jung rằng mặc dù là đương kim chủ tịch Hội học sinh nhưng vẫn nằm trong nhóm những người không-nổi-tiếng trong trường là không đúng chút nào. Mình khá NỔI TIẾNG đấy chứ! Cứ nhìn buổi tối nay thì thấy!

Tất cả phải cám ơn bà!!! Mình mang ơn bà biết mấy!

Thứ 5, ngày 4 tháng 3, trong phòng điểm danh
Mình thật không chịu nổi bà nữa rồi!

Mình đã nói là KHÔNG! KHÔNG! Và KHÔNG rất rõ ràng.

Vậy mà sao bà nỡ đối xử với mình như vậy?

Thêm 1 lần nữa!
Thứ 5, ngày 4 tháng 3 , giờ thể dục
Tại sao bà có thể LÀM CHUYỆN ĐÓ nhanh đến thế nhỉ???

Chúng ở khắp mọi nơi. Trên tường, trong tủ đựng đồ, nhìn đâu cũng thấy!

BÀ NHÉT CHÚNG VÀO TỪNG NGĂN TỦ ĐỰNG ĐỒ CỦA TỪNG NGƯỜI!

Riêng chuyện đó cũng mất hàng giờ rồi. Làm sao bà làm được nhỉ? Bà đã TRẲ TIỀN thuê ai làm việc đó???

Trên tay ai cũng có. 1 tờ quảng cáo màu vàng nhạt:

BUỔI THỬ GIỌNG NGÀY HÔM NAY, 3:30 P.M
Tại phòng khiêu vũ khách sạn Plaza

Vở nhạc kịch mới nhất - sát với nguyên gốc nhất.

Bím tóc!

Tất cả mọi người đều có thể tham dự

Không yêu cầu kinh nghiệm diễn xuất

Mình vừa nghe lỏm được mấy đứa trong CLB Kịch nghệ thì thầm với nhau, ai nấy mặt mày hầm hầm như muốn đánh người. "Chưa từng nghe thấy cái tên Bím tóc! Là cái dạng gì thế không biết? Hay là nói về bím tóc của nàng Rapunzel trong truyện cổ Grimm?

Họ đang rất cáu khi biết có người tổ chức diễn kịch - lại còn cũng liên quan đến tóc nữa chứ - làm chia sẻ khán giả CỦA HỌ.

Cũng chẳng trách họ được.

Nhưng mình cũng chẳng dại gì đi tố với họ rằng BÀ NỘI MÌNH chính là người bọn họ đang tìm. Trong cái trường này võ nghệ vô song như chị Amber không phải là ít, nhất là mấy người trong tổ kịch nghệ. Nghe nói họ còn biết chơi gươm chơi kiếm nữa, kinh người!

Tốt nhất là mình nên tránh càng xa càng tốt.

Chẳng hiểu bà nghĩ gì nữa???? Mà Bím tóc! Là vở kịch gì thế không biết!

Thứ 5, ngày 4 tháng 3 , giờ Kinh Tế Mỹ
Nghe giảng! Nghe giảng!

Thứ Năm, ngày 4 tháng 3, giờ tiếng Anh
Ôi không... Lana biết chuyện rồi.

Mình không biết tại sao nó phát hiện ra, nhưng đúng là nó biết thật. Bởi vì lúc nãy khi đi qua nhau ở sảnh, nó chợt ghé tai mình thầm thì đầy ranh ma: "Biết rồi nhé".

!!!!!!!!!!!!

Cái giọng của nó có vẻ biết-hết-rồi thật.

Vấn đề là mình không biết nó đã biết CÁI GÌ. Không biết có phải nó đã biết vụ bà chính là người đứng đằng sau vụ cạnh tranh biểu diễn lần này...

Hay vụ mình chi sạch tiền Quỹ...

Hay vụ mình lo sợ Michael biết được sự thật mình không phải là một đứa con gái biết tiệc tùng...

Mà làm sao nó biết được nhỉ? Nỗi sợ hãi đó mình chỉ nói với mỗi mình Tina Hakim Baba thôi mà. Tina vốn vẫn là người rất kín miệng. Cậu ấy sẽ không đời nào đi nói bí mật đó của mình cho người thứ ba biết đâu.

Nhất là với loài hùm beo như LANA.

Con nhỏ đó cương quyết không chịu nói ra điều nó biết... ... trừ phi mình đáp ứng đủ mọi yêu cầu của nó. MỌI YÊU CẦU CỦA NÓ!!!

Nó hẹn mình gặp nhau ở cầu thang tầng 3 sau bữa trưa. Nó sẽ nói cho mình biết điều kiện để nó giữ im lặng.

Không ngờ những người nổi tiếng như Lana cũng biết về cái cầu thang tầng 3 cơ đấy! Cứ tưởng chỉ mấy đứa lập dị như tụi mình mới bén mảng tới đó.

Không biết nó muốn gì nhỉ? Nhỡ nó muốn trở thành bạn thân của mình thì làm sao???

Nhỡ nó bắt mình giả vờ quý mến nó để cho nó được xuất hiện lên tạp chí US Weekly bên cạnh mình? Hoặc nó muốn được đi cùng tới một đám cưới hoàng gia nào đó sắp tới để có cơ hội mồi chài Hoàng tử William??

Khoan... Rất có thể nó bắt mình từ chức Chủ tịch để NÓ có thể trở thành Chủ tịch Hội học sinh Trung học Albert Einstein .

Dám lắm! Lana vẫn luôn ấm ức vì vụ bị mình qua mặt trong đợt bầu cử vừa rồi mà! Mặc dù ngoài mặt nó vẫn luôn GIẲ VỜ là không thèm quan tâm. Sau hôm đó nó đi bô bô với thiên hạ rằng cái ghế Chủ tịch Hội có cho nó cũng chẳng thèm, nó cảm thấy thật ngu ngốc vì đã có lúc muốn đứng ra tranh cử vào cái chức danh nhảm nhí này...

Và giờ nó định giành lại công việc đó của mình???

Thú thật, làm Chủ tịch có sung sướng gì cho cam. Trăm công ngàn việc không tên đổ lên đầu mình để rồi không có lấy một tiếng cảm ơn.

Thật ra nếu con nhỏ này muốn mình từ chức, mình sẽ dâng ngay lên cho nó. Mình sẽ có nhiều thời gian rảnh tập trung vào chuyện viết lách hơn. Có lẽ mình sẽ phát triển truyện ngắn "Xin Đừng Bỏ Thêm Ngô!" thành một cuốn tiểu thuyết và cố gắng bán nó cho một nhà xuất bản chuyên nghiệp nào đó. Mình sẽ không phải canh cánh lo chuyện anh chàng ghét-tương-ớt-trộn-ngô sẽ đọc được, bởi làm gì có đứa học sinh cấp 3 nào lại có thú vui đọc sách đâu???

Cuốn sách của mình sẽ được xuất bản và xuất hiện trên chương trình giới thiệu sách mới Book TV.

Nếu được như vậy thì tuyệt biết bao!!!

Nhưng... khoan... ngay cả khi mình từ chức thì Lana vẫn KHÔNG THỂ thế chỗ mình được. Bởi vì khi đó Lilly, với tư cách là Phó Chủ tịch sẽ nghiễm nhiên lên nắm quyền Chủ tịch.

Suy ra đó không phải là điều Lana muốn. Nó hẳn phải muốn một thứ khác từ phía mình!

Nhưng đó là thứ gì mới được chứ??? Mình KHÔNG CÓ GÌ CẲ!!! Nó phải biết điều đó chứ nhỉ. Ngoài cái ngai vàng Genovia đang chờ mình trong tương lại, mình chẳng có gì có giá trị cả...

Trừ phi... nó muốn chiếm cái VƯƠNG MIỆN của mình??

Nếu thế thì mình chịu. Bố sẽ giết mình trước. Nghe nói cái vương miện của mình trị giá hơn một triệu đôla thì phải. Có khi vì thế mà luôn cất giữ nó cẩn thận trong hầm bảo an của khách sạn Plaza.

ÔI... NH� NÓ MUỐN CÓ MICHAEL THÌ SAO???

Chắc không đâu... Từ hồi Michael còn học ở Trung học Albert Einstein, Lana đã chẳng bao giờ để mắt tới anh ý rồi. Trong mắt Lana, Michael là một kẻ lập dị và tẻ nhạt (đúng là có mắt cũng như không!)

Hơn nữa nghe thiên hạ đồn bạn trai mới của nó là thành viên của đội bóng rổ Dalton .

Tốt nhất là nó đừng có lớ xớ tới gần Michael của mình. Nó có thể lấy ngai vàng của mình...

NHƯNG CẤM ĐỤNG TỚI BẠN TRAI CỦA MÌNH!!!
- Mia, có chuyện gì thế? - T

- Không có gì! Sao cậu lại hỏi thế?

- Bởi trông cậu như vừa nuốt phải cái bít tất ý.

- Thật á? Nhưng mình không có chuyện gì mà.

- Ờ, làm mình cứ tưởng cậu và Michael có chuyện gì. Cậu đã nói chuyện với anh ý chưa? Về việc cậu không phải là một đứa thích tiệc tùng ý?

- Ừm... chưa...

- Mia!

- MÌNH BIẾT!

Ê, hai cậu! Bọn mình nhận được cực nhiều bài vở gửi về cho số báo đầu tiên. Bữa trưa hôm nay mình và cô Martinez sẽ ngồi chọn xem nên chọn bài nào, nên loại bài nào. "Lỗ Mũi Hồng của Louie Mập" Volume 1 sẽ rất đỉnh cho mà xem ^^

CẬU LÀM ƠN ĐỪNG GỌI TÊN TẠP CHÍ NHƯ VẬY ĐI!

Không được, vì đó là TÊN của tờ tờ tạp chí mà. Cậu là người duy nhất không thích nó. Và cô Hiệu trưởng Gupta nữa. À quên, C2G, cái vụ kịch Bím tóc! đó của bà cậu là sao thế?

Sao cậu biết là bà mình làm?

Còn ai có thể tổ chức tuyển chọn ở khách sạn Plaza nữa, nếu không phải là bà cậu? Nói mình nghe đi, chuyện đó là thế nào?

Mình cũng chịu. Lại một âm mưu muốn làm mất mặt mình trước bàn dân thiên hạ của bà ý mà.

Khiếp, hôm nay cậu bị làm sao thế?

CHẲNG SAO CẲ! Chỉ là mình không thích bị bà can thiệp vào cuộc sống của mình, thế thôi!

Mia đang lo lắng về chuyện anh Michael phát hiện ra cậu ấy không phải là một người tiệc tùng.

TINA!!!!!!!!

Xin lỗi cậu, Mia. Nhưng suy nghĩ đó của cậu rất dở hơi. Lilly, cậu có thấy thế không?

Người tiệc tùng là cái gì?

Thì như Lana đó. Hay Paris Hilton.

Không phải chứ??? Tự dưng sao lại muốn giống một đứa như Paris Hilton???

Không hề nhá! Mà đó không phải là chuyện mình lo lắng. Chỉ là...

Paris Hilton thuộc nhóm phụ nữ có khuôn mặt quá nổi bật. Tina nhỉ?

Chính xác! Cô ta chẳng thể là mối đe dọa gì với cậu đâu, Mia ạ.

Mình sợ qué gì cô ta! Chỉ là...

Xem nè:

NHỮNG NGƯỜI PHỤ NỮ QUÁ NỔI BẬT VÀ CẦN PHẲI TỐNG RA NGOÀI ĐẲO HOANG CHO SỐNG CÙNG NHAU ĐỂ NHỮNG NGƯỜI PHỤ NỮ BÌNH THƯỜNG KHÁC KHÔNG CẲM THẤY THUA KÉM

do Lilly Moscovitz tổng hợp

Paris Hilton: Khuôn mặt đẹp, có thể ăn gì tùy thích mà không sợ béo hay phải tập thể dục để ép cân. VÀ cô ta là một kẻ thừa kế giàu có! Trên đời này có còn CÔNG LÝ nữa không biết? Ừ thì cô ta yêu quý động vật thật đấy, đủ thông minh để lựa chọn toàn những vị hôn phu xuất thân từ những gia đình giàu có nhất hành tinh... Nhưng chẳng nhẽ ngoài cái chương trình truyền hình thực tế nhảm nhí đó ra, cô ta không biết phải dùng đầu óc vào việc gì khác sao? Ví dụ như nghiên cứu biện pháp chữa trị bệnh ung thư chẳng hạn? Với số tài khoản kếch xù và một cái đầu kinh doanh nhạy bén như vậy, cô ta hoàn toàn có thể tạo nên sự khác biệt cho thế giới này, nếu muốn.

Angelina Jolie: Người này cần phải cho đi đầu tiên! Cô ấy quá đẹp với bờ môi gợi cảm, thân hình quyến rũ và mái tóc bồng bềnh gợi sóng. Không cần biết mấy chuyện cướp-Brad-từ-tay-Jennifer hay chuyện xin con nuôi người Ethiopia gì cả. Hãy chuyển người này đi! Cô ấy quá đẹp!

Keira Knightly: Chúa ơi, mình GHÉT cô ấy! Xinh khủng khiếp ý! Thật thiệt thòi cho Keira khi suốt ngày phải đóng cặp với Orlando trong phim Cướp Biển Caribê nhưng gần đây cô ấy đã giành được vai Elizabeth Bennett trong bộ phim làm lại Kiêu hãnh và Định kiến. Phải thú nhận là Keira không hề hợp với vai Lizzi Bennett. Lizzi Bennett là một nhân vật THÔNG MINH chứ không xinh đẹp. Đó là điểm nhấn của câu chuyện này. Keira quá đẹp để vào vai Lizzi. Giời ạ, phải tống tiếp cô này đi thôi!

Jessica Alba: Nhân vật trong Thiên thần Bóng tối của Jessica không có nhiều cơ hội để khoe cái bụng thon nhỏ, phẳng lì của cô. Nhưng tới phim Honey, rồi phim Thành phố tội lỗi, Bộ tứ siêu đẳng... thì chỉ toàn thấy KHOE CÁI VÒNG 2 HOÀN HẲO nổi tiếng ấy!!! Tên của cô có mặt trong tất cả các cuộc bầu chọn người đẹp, thậm chí đến rapper Eminem cũng không bỏ qua được cái tên Jessica Alba. Thử hỏi một người như thế có phải nên cho ra đảo hoang không???

Halle Berry: Đâu cần nói nhiều hơn nữa về mỹ nhân này! Mặc dù cô ấy đã CỐ làm xấu mình trong phim Monster's ball nhưng không thành công. Halle Berry lúc nào cũng rực rỡ, sự có mặt của cô ấy khiến tất cả chúng ta cảm thấy mặc cảm và bất an. Bye-bye, Halle Berry!
Natalie Porman: Có cần phải cho một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành như thế đóng vai mẹ của Công chúa Leia như thế không? Mặc dù đã cố che bớt ánh hào quang của mình bằng những vai diễn nhỏ trong những bộ phim ít kinh phí nhưng xem ra điều đó chỉ càng khiến cô ấy tỏa sáng hơn bao giờ hết. Ra đảo, ra đảo, ra đảo!

Shannyn Sossamon: Mỗi lần xem phim A Knight's Tale mình đều tự hỏi thời trung cổ lấy đâu ra người đẹp đến hút hồn như vậy? Đến khi mình xem The Rules of Attraction thì MÌNH ĐÃ HIỂU: Shannyn Sossamon quá đẹp! Đẹp đến nỗi thật hoang đường khi đạo diễn cho nhân vật của Shannyn bị bạn trai lừa dối hết lần này đến lần khác. Chuyện đó KHÔNG BAO GIỜ XẲY RA với một người đẹp như vậy. Shannyn, xin lỗi chị, phải tiễn chị ra đảo thôi!

Thandie Newton:Mình có thể chấp nhận được Thandie trong vai của Audrey Hepburn trong bộ phim làm lại Charade, bởi bản thân Audrey đẹp. Do đó cũng dễ hiểu khi người ta phải kiếm ra một người có vẻ đẹp tương đồng để vào vai diễn nổi tiếng này. Mình cũng không có vấn đề gì với bộ phim giả tưởng The Chronicles of Riddick, bởi vì trong phim Thandie đóng vai người ngoài hành tinh. Nhưng đến phim ER, khi Thandie vào vai người yêu của bác sỹ Carter thì mình biết đã đến lúc. ĐẾN LÚC CÔ ẤY PHẲI ĐI RA ĐẲO! Làm gì có chuyện một bác sỹ tỉnh lẻ ở Chicago sang Congo công tác và quay trở về với THANDIE NEWTON. Phụ nữ có khuôn mặt đẹp như Thandie KHÔNG BAO GIỜ TỚI CONGO cả. Không hiểu cô ấy tại sao lại đóng phim truyền hình cơ chứ??? Thandie chỉ hợp với những bộ phim điện ảnh kinh phí lớn thôi.

Nicole Kidman: Nicole không phải là người, phải là tiên mới đúng!!! Mình nghĩ cô ấy là một nàng tiên được người ngoài hành tinh cử xuống Trái Đất này. Cứ nhìn cái cách cô ấy tỏa sáng là hiểu, người thường nào có được vẻ đẹp lộng lẫy như thế không? Nếu không phải là tiên? Có lẽ giáo phái Scientology của Tom Cruise đã mong đợi một người ngoài hành tinh xuống cứu giúp nhân lại trước khi chúng ta tự phá hủy hành tinh này bằng cách khai thác cạn kiệt nguồn tài nguyên thiên nhiên. Có lẽ đó là lý do vì sao Ton Cruise đã kết hôn với Nicole. Nicole Kidman, hãy gọi về cho tàu mẹ và nói họ mau tới cứu chúng tôi đi!

Penélope Cruz: Thêm một người ngoài hành tinh nữa! Mặc dù cô ấy không tỏa sáng đến ngây người như Nicole nhưng dù sao thì cô ấy cũng đẹp một cách không tưởng! Có lẽ đó là lý do vì sao Tom Cruise hẹn hò với cô ta lâu đến vậy. Tom có lẽ ĐÃ NGHĨ rằng cô ấy là người ngoài hành tinh, giống như Nicole, nhưng hóa ra Penélope cũng chỉ là được thừa kế một bộ gene tốt mà thôi. Chuyện gì sẽ xảy ra khi Tom phát hiện ra Katie Holmes không phải là người ngoài hành tinh? Liệu anh ta có bỏ cô ta không nhỉ? KHÔNG HIỂU TRÊN ĐỜI NÀY CÒN BAO NHIÊU NGƯỜI PHỤ NỮ CÓ VẺ ĐẸP SIÊU PHÀM NHƯ VẬY CHO TOM HẸN HÒ / KẾT HÔN??? Sao «tàu mẹ» Scientology - mà Tom là một thành viên - không khẩn trương tới và ĐƯA TẤT CẲ BỌN HỌ RA ĐẲO HOANG đi cho tôi nhờ!!! Tuyệt đối không được lang thang quay trở lại các thành phố lớn.
Thứ Năm, ngày 4 tháng 3, giờ tiếng Pháp Cái môn này đúng là chẳng giúp ích được gì cho mình!

Thứ Năm, ngày 4 tháng 3, cầu thang tầng 3
Ok. Mình đang ở đây. Còn Lana thì không.

Nó đã nói sau giờ ăn trưa mà.

Giờ đã hết giờ ăn trưa rồi.

CON NHỎ ĐÓ BIẾN ĐI ĐÂU RỒI KHÔNG BIẾT???

Mình đã vất vả lắm mói chuồn được ra đây mà không để ai biết. Trừ Lilly, bởi cậy ấy có cuộc hẹn với cô Martinez. Nhưng tránh Tina, Boris, Parin cùng những người khác quả không đơn giản tí nào. Mình đã bịa ra là phải lên đây để gọi điện cho Michael.

Tina nghĩ rằng mình lên đây để nói cho Michael biết về vụ không đến dự tiệc ở nhà anh ấy được. Cô nàng đã ủng hộ mình nhiệt liệt.

Có lẽ mình sẽ nhắn tin cho Michael: «SORRY, EM PHẲI ĐI GENOVIA CUỐI TUẦN NÀY! TIẾC QUÁ! NGHĨA VỤ VỚI ĐẤT NƯỚC MÀ! HẸN ANH LẦN KHÁC VẬY!»

Nhưng nhỡ anh ý hỏi nghĩa vụ gì thì sao nhỉ? Mình sẽ lại phải bịa ra chuyện gì đó. Nói dối thật là mệt mỏi!

CÓ AI ĐÓ ĐANG TỚI!!!!

Là LANA!!!!

Thứ Năm, ngày 4 tháng 3, giờ NK&TN

OK. Mọi chuyện đúng là... không như mình tưởng tượng!

Lana đã biết vụ bọn mình đã tiêu sạch tiền quỹ. Hóa ra ý của câu "Biết rồi nhé!" là như vậy!

Và cái giá cho sự im lặng của cô nàng là một tấm thiệp tham dự buổi tiệc từ thiện hôm thứ tư tới của bà.

Chỉ thế thôi.

Choáng không! Mình đã nghĩ Lana sẽ đòi một cái gì đó khiến cuộc sống của mình khổ sở HƠN RẤT NHIỀU. "Tại sao lại muốn TỚI ĐÓ? Cậu cũng muốn gặp Bob Dylan sao?"

Lana nhìn mình đầy khinh bỉ (nó lúc nào chẳng thế): "Không. Nhưng Colin Farrell sẽ có mặt hôm đó. Colin đang muốn mua hòn đảo hình Ai-len. Chuyện đó có ai mà không biết!"

OK, mọi người biết, trừ mình!

Nhưng mình không muốn tỏ ra ngu ngốc trước mặt Lana nên đã nhún vai tỏ vẻ bất cần: "À, đúng rồi. Một tấm thiệp mời thôi chứ gì? OK".

"HAI tấm" - Lana rít lên, nghe không khác gì tiếng rít của Gollum trong phim Chúa tể những chiếc nhẫn - "Trish cũng muốn đi cùng. Nhưng nếu nó nghĩ có thể tiếp cận được Colin thì nó nhầm to rồi".

Ha! Mình cứ tưởng hai đứa đó thân nhaulắm cơ đấy! Nhưng hơi đâu mà bận tâm. "OK. Thiệp mời cho hai người... Ừm... ờ... mà cậu nghe vụ tiền quỹ đó ở đâu thế?"

Lana nhếch mép khinh khỉnh nói: "Chỉ cần xem giá mấy cái thùng rác "đồ hộp và TRAI lọ" đó trên mạng rồi tính toán một chút là có thể đoán ra mấy người đã bị phá sản".

Wow... không ngờ Lana cũng có đầu óc gớm! Lại còn giỏi toán nữa!

Có lẽ nó NÊN là Chủ tịch mới đúng.

"Ừm, Lana, mình hỏi một câu ngoài lề được không?"

"Chuyện gì?"

"Cậu thường... ừm... tiệc tùng như thế nào?"

Lana trố mắt nhìn mình như thể bắt gặp một con bò xổng chuồng và lao ra đường cao tốc: "CÁI GÌ như thế nào?"

"Tiệc tùng. Ý mình là cậu tham dự khá nhiều bữa tiệc nên chắc có nhiều kinh nghiệm. Thường thì các cậu LÀM GÌ trong những bữa tiệc?"

Lana lắc đầu ngán ngẩm:"Chúa ơi, đúng là đồ lập dị!"

Không sai, mình lập dị thật mà!

"Phải xuất hiện làm sao trông thật lộng lẫy và nổi bất. Sau đó cầm lấy một cốc bia. Nếu có nhạc thì nhảy. Nếu thấy có anh chàng hot boy nào đó thì bám lấy. Thế thôi".

Mình ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: "Nhưng mình không thích bia".

Lana chau mày, nghĩ ngợi tiếp, chả để ý đến mình nói gì.

"Và phải mặc cái gì trông sexy một chút" - vừa nói vừa liếc một dọc từ đầu tới chân mình rồi nói - "Mặc dù với một người như thế này thì không hề dễ dàng chút nào".

Sau đó nó ngúng nguẩy bỏ đi.

Tiệc tùng mà chỉ đơn giản thế thôi. Chỉ có đến, uống bia, nhảy nhót và tìm bạn trai thôi sao??? Thông tin này chẳng giúp ích được gì cho mình. Mình biết làm gì nếu họ chơi nhạc rock? Chẳng nhẽ mình cũng phải lắc lư điên cuồng sao?

Còn cốc bia thì sao? Vừa cầm trên tay vừa nhảy hay là đặt xuống bàn? Nếu nhảy giật đùng đùng, bia sẽ bắn tung tóe khắp nơi thì sao?

Mọi người không định chào hỏi và làm quen với từng người trong bữa tiệc sao? Bà vẫn thường dạy mình là trong bất kỳ bữa tiệc nào mình cũng phải đi tới và chào hỏi từng người một, bắt tay và hỏi thăm sức khỏe của họ.

Lana không hề nói gì về mấy chuyện đó. Còn vệ sỹ của mình biết làm sao?

Xem ra tiệc tùng sao cho đúng cách quả không đơn giản chút nào!
 
Thứ Năm, ngày 4 tháng 3, giờ Khoa học Trái Đất

Kenny vừa hỏi xem mình đã chép lại tờ bài tập của hai đứa chưa.

Cũng đúng thôi, ít ra mình cũng phải đóng góp chút công sức gì đó chứ.

BÀI TẬP VỀ NHÀ
Thể dục: GIẶT QUẦN ÁO THỂ THAO

Kinh tế Mỹ: Trả lời câu hỏi cuối Chương 8

Tiếng Anh: O Pionees! trang 133-154

Tiếng Pháp: Viết lại historie

NK&TN: cắt cái váy nhung dài đến đầu gối lên thật ngắn.

Hình học: Chương 17, bài tập ở tranh 224-230

Khoa học Trái Đất: Ai thèm quan tâm! Kenny tự hưởng hết đi.

Thứ Năm, ngày 4 tháng 3, phòng Khiêu vũ, khách sạn Plaza
Rất nhiều người đã tham dự buổi thử vai cho vở Bím tóc! CỰC NHIỀU!

Nhất là khi toàn bộ thành viên của CLB Kịch nghệ cũng có mặt trong buổi thử vai ngày hôm nay. Không hiểu họ lấy đâu ra thời gian cho vở Mái tóc nữa nhỉ?

Ngoài ra còn có những nghệ sỹ nghiệp dư (theo cách gọi của Lilly) như Lilly, Tina, Boris, Ling Su và Perin (trừ Shameekia vì cậu ấy chỉ được tham gia một môn ngoại khóa một học kỳ).

Kenny và đám bạn mọt sách của cậu ấy cũng tới.

Cả chị Amber Cheeseman nữa chứ. Trông bắp tay của chị ấy to tướng!

Anh chành ghét-người-ta-bỏ-ngô-vào-tương-ớt cũng có mặt mới choáng chứ.

Không ngờ TH Albert Einstein có nhiều người mê kịch đến như vậy!

Diễn viên là một trong những nghề nghiệp mình thấy kiếm được nhiều tiền mà không cần có đầu óc hay tài năng gì nhiều. Cứ nhìn các ngôi sao hiện nay thì thấy. Chẳng trách dân tình cứ đổ xô đi làm diễn viên.

Bà cho chuẩn bị mọi thứ không khác gì một buổi thử vai chuyện nghiệp. Cô hầu phòng phụ trách việc phát mẫu đơn đăng ký cho mọi người vào cửa. Tại đó, bọn mình phải điền vào đơn và xếp hàng chụp ảnh chân dung (do chú lái xe của bà đảm nhiệm). Tiếp đến, nộp ảnh chân dung và đơn đăng ký cho ông bác già đeo quả kính to uỵch và cái cà-vạt đỏ chót tại cái bàn dài giữa phòng. Bà đang nghiêm nghị ngồi bên cạnh, với con Rommel run lẩy bẩy trong lòng bà - dù đã quấn quanh mình một cái áo da mềm màu tía.

Mình đi thẳng lên chỗ bà, đặt tờ đơn và cái túi hiệu Number One Noodle Son lên bàn - bên trong là món quà sinh nhật của bà.

"Cháu không điền vào cái đơn này đâu" - mình vừa nói vừa chìa cái túi ra - "Còn đây là quà của bà. Chúc bà sinh nhật vui vẻ!"

Bà cầm lấy cái túi - bên trong là mấy cái móc áo bọc sa-tanh mà mình đã đặc biệt đặt hàng ở Chanel để tặng riêng cho bà (chính bố đã gợi ý món quà đó - và trả tiền cho chúng) và nói: "Ta cảm ơn. Giờ thì ngồi xuống đi, Mia yêu quý".

Nếu không phải ông bác già đang ngồi đó thì đừng hòng có chuyện bà dùng cái từ "yêu quý" kia với mình.

"Cháu không ngờ là bà lại làm chuyện này" - mình nói - "Ý cháu là... bà thực sự muốn sinh nhật của mình trôi qua như thế này ư?".

Bà phẩy tay nói: " Khi cháu sống đến cái tuổi của ta, Amelia, cháu sẽ thấy tuổi tác chẳng còn nghĩa lý gì nữa".

Bà mới đang ở tuổi 60, chứ đâu phải 90. Nhưng thôi kệ, bà muốn nghĩ sao thì nghĩ. Đáng ra mình nên mua tặng bà cái áo phông in chữ NỮ HOÀNG KỊCH NGHỆ mới đúng.

Lilly vẫy tay gọi mình xuống ngồi cùng cậu ấy, Tina và mọi người: "C2G, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào? Mình phải viết bài tường thuật cho tờ The Atom vì thế nói chi tiết một chút".

Lilly luôn là tay viết phóng sự chắc tay nhất của tờ báo trường. Mình thì giỏi lắm thỉnh thoảng mới nộp được vài bài về mấy buổi hòa nhạc hay mấy cuốn sách hay nên-tìm-đọc-ở-thư-viện-trường... bởi vì mình quá bận với chuyện ở Hội học sinh và lớp học công chúa.

"Mình không biết. Nhưng mình sẽ biết khi cậu biết"

"Thôi mà, tiết lộ tí đi. Cái bác già đeo kính kia là ai thế?"

Trước khi cô nàng kịp hỏi thêm mình câu nào khác thì bà đột nhiên đứng dậy - làm con Rommel lộn tùng phèo xuống đất - và nói bằng một giọng trầm ấm đầy nhân từ: "Chào mừng các bạn đã tới buổi thử vai hôm nay. Có thể một số người ở đây không biết tôi là ai, xin tự giới thiệu tôi là Clarisse, Nữ hoàng của Genovia. Tôi rất lấy làm vui mừng khi thấy nhiều bạn có mặt hôm nay như vậy. Bởi đây sẽ là một sự kiện vô cùng quan trọng và mang tính lịch sử của trường TH Albert Einstein cũng như thế giới kịch nghệ. Tuy nhiên, trước tiên xin cho tôi được hân hạnh giới thiệu với các bạn đạo diễn sân khấu nổi tiếng thế giới Quý Ngài Eduardo Fuentes".

Ngày Eduardo! Ôi, không! Không thể nào!

Vậy mà thật đấy! Chính là ông đạo diễn đã từng ngỏ lời mời bà tới New York tham gia vào một tác phẩm Broadway nổi tiếng của ông.

Hồi đó chắc ông đang ở độ tuổi 30. Vậy mà giờ trông ông không khác gì một ông lão 100 tuổi. Già cóc đế đại ma vương!!!

Quý Ngài Eduardo khó khăn lắm mới đứng lên được một chút thì bị bà thô bạo ấn ngồi xuống ghế trở lại để tiếp tục bài phát biểu của mình. Thề là mình nghe thấy như có tiếng xương khô bị rạn sau cú đẩy đó của bà.

"Quý Ngài Eduardo đã đạo diễn hàng ngàn vở kịch và nhạc kịch trên khắp các sân khẩu nổi tiếng thế giới, như Broadway. Các bạn nên cảm thấy vinh dự khi được làm việc với một đạo diễn nổi tiếng và thành công như vậy".

"Cám ơn bà" - ngày Eduardo vội ngắt lời bà, đứng lên vẫy tay chào mọi người - "Tôi rất lấy làm hân hạnh khi được làm việc với những người trẻ tuối, năng động và tài năng như các bạn đang có mặt ở đây. Ngoài ra...."

Bà sẽ không đời nào chịu để một người nào, thậm chí là đạo diễn nổi tiếng thế giới, lấy mất show diễn của mình.

"Các bạn thân mến," - bà chen ngang - "chúng ta sẽ tiến hành thử vai cho một vở kịch mới tinh, chưa từng xuất hiện trên bất kỳ sân khấu nào. Những ai may mắn được chọn tham gia vào tác phẩm này, hãy tin rằng cái bạn đã trở thành một phần lịch sử. Với tôi, sự kiện này càng có ý nghĩa hơn rất nhiều bởi tôi chính là người viết kịch bản cho vở kịch này".

"Hihi... tin này hay đây!" - Lilly vội cắm cúi viết lại vào cuốn sổ tay - "Cậu có biết chuyện này không, C2G?"

Bà viết KỊCH BẲN á??? Kịch bản cho vở kịch để quyên tiền thuê Hội trường tốt nghiệp á?

Chết mình rồi!

"Tác phẩm này" - bà nói tiếp, mắt nhìn chằm chằm vào tờ kịch bản - "hoàn toàn được dựa vào nguyên gốc. Tôi rất hãnh diện thông báo với các bạn rằng về căn bản, vở Bím tóc! là câu chuyện tình kinh điển của một đôi tình nhân phải vượt qua rất nhiều biến cố của cuộc đời để đến được với nhau. Điều khiến Bím tóc! đặc biệt hấp dẫn chính là ở việc nó được dựa trên một sự thật lịch sử. Mọi tình tiết trong vở kịch này ĐỀU THỰC SỰ ĐÃ XẲY RA NGOÀI ĐỜI THỰC!!! Đúng như vậy!!! Bím tóc! chính là câu chuyện về một người phụ nữ trẻ phi thường bỗng phải nắm trong tay vận mệnh của cả một đất nước. GENOVIA. Người phụ nữa trẻ dũng cảm này là ai? Xin thưa, không phải ai khác chính là..."

Khônggggg! Ôi Chúa ơi, xin đừng! Bà viết kịch về mình. VỀ CUỘC ĐỜI CỦA MÌNH. MÌNH CHẾT ĐÂYYYYYY. MÌNH SẼ...

"...nữ hoàng vĩ đại Rosagunde".

Khoan... Ai cơ? Cụ cố ROSAGUNDE á???

"Đúng vậy" - bà nói giọng đầy tự hào - "Nữ hoàng Rosagunde, bà cố tổ của công chúa Genovia hiện này. Một phụ nữ quả cảm, tài sắc vẹn toàn, người đã điều hành đất nước nhỏ bé Genovia trở nên thịnh vượng như ngày nay".
ÔI. CHÚA. ƠI!

Bà viết kịch về bà cố tổ của mình, cụ Rosagunde.

VÀ BÀ MUỐN CÔNG DIỄN TẠI TRƯỜNG CỦA MÌNH.

TRƯỚC MẮT TOÀN THỂ HỌC SINH TRONG TRƯỜNG.

"Âm hưởng chung của vở Bím tóc! là câu chuyện tình cảm động, được kể lại trên nền của" - bà ngừng lại một chút, nhấp một ngụm nước (hay vodka???) - "MỘT VỞ NHẠC KỊCH".

ÔI. CHÚA ƠI!

Bà tôi viết NHẠC KỊCH về bá cố tổ Rosagunde.

Mình yêu tất cả các vở nhạc kịch. Người đẹp và ác thú chính là vở kịch Broadway yêu thích nhất của mình, và đó là một vở nhạc kịch.

Nhưng nội dung của nó kể về câu chuyện tình cảm động giữa một chàng hoàng tử phải chịu lời nguyền trở thành ác thú và một cô thôn nữ xinh đẹp, thuần khiết.

Chứ KHÔNG PHẲI về một cô gái đầy lòng hận thù đã không ngần ngại thắt cổ chết người chồng của mình.

Mình không phải là người duy nhất nhận ra sự tréo ngoe này, bởi Lilly vừa giơ tay xin phát biểu: "Xin cho cháu hỏi một chút ạ".

Bà có vẻ hơi giật mình khi nghe thấy tiếng của Lilly. Trước giờ chưa có ai dám ngắt lời bà như vậy.

"Xin hãy đặt câu hỏi vào cuối buổi" - bà bối rối.

"Nhưng thưa Nữ hoàng" - Lilly lờ đi như không nghe thấy gì - "không lẽ vở Bím tóc! này nói về cuộc đời của và cố tổ Rosagunde của Mia? Người, vào năm 568, bị ép phải kết hôn với lãnh chúa Alboin - vị vua tự phong của nước Ý?"

Bà mím môi nén căm giận, cái cách mà Louie Mập vẫn làm khi mình quên mua món cá ngừ xay và bắt nó ăn thịt gà tây đóng hộp.

"Đó chính là điều ta sắp sửa nói" - bà lạnh lùng nói - "nếu cháu không ngắt lời ta".

"Vâng," - Lilly vẫn chưa chịu thôi - "nhưng MỘT VỞ NHẠC KỊCH ý ạ? Về một người phụ nữa bị ép gả cho người đã hại chết cha mình và trong ngày cưới phải uống rượu đựng trong cái cốc làm từ sọ người. Kết quả, vị lãnh chúa đó đã bị vợ thắt cổ chết trong khi đang ngủ. Bà không cho rằng nội dung như vậy hởi NẶNG NỀ cho một vở nhạc kịch sao?"

"Vậy chứ ta hỏi cháu một vở nhạc kịch Nam Thái Bình Dương về chiến tranh thế giới thứ II không nặng nề sao? Hay vở Cậu Chuyện Khu Phố Tây về cuộc đời của trùm mafia ở New York chẳng hạn..." - bà rướn lông mày lên hỏi.

Mọi người trong phòng bắt đầu quay sang xì xào với nhau - trừ ngày Eduardo, đang ngủ gật ngon lành bên cạnh bà. Phải công nhận là lần này bà nói đúng. Rất nhiều vở nhạc kịch được dựng trên những nội dung khá nặng nề và bị thảm. Ngay đến vở Người đẹp và ác thú của mình, ở khía cạnh nào đó, cũng nhuốm mùi bạo lực: môt con quái vật bắt cóc và giam giữ một cô thôn nữ trẻ.

"Thưa nữ hoàng," - Lilly vẫn không chịu buông tha bà - "bao giờ thì vở nhạc kịch này sẽ được công diễn?"

"Một tuần nữa" - bà ngập ngừng nói (chưa bao giờ mình thấy bà thiếu tự tin đến thế).

"Nhưng.... thưa nữ hoàng..." - Lilly thốt lên, trong khi những người xung quanh đang há hốc mồm kinh ngạc, trừ Quý Ngài Eduardo đang bận ngáy o o - "Làm sao mọi người nhớ được hết lời thoại chỉ trong một tuần? Bọn cháu vẫn là học sinh mà, còn phải làm bài tập nữa. Bản thân cháu còn là tổng biên tập của tờ tạp chí văn học sẽ ra mắt số báo đầu tiên vào tuần tới. Làm sao có thể vừa làm những thứ đó vừa nhớ toàn bộ lời thoại một vở kịch được???"

"Nhạc kịch" - Tina thì thào.

"Nhạc kịch" - Lilly vội sửa lại - "Ý cháu là, nếu cháu được chọn. Với thời gian ít như vậy quả là KHÔNG TƯỞNG".

"Không có gì là không tưởng" - bà khẳng khái phán - "Mọi người thử tưởng tượng xem chuyện gì sẽ xảy ra nếu cố tổng thống John F.Kennedy cho rằng loài người đi trên Mặt Trăng là điều không tưởng? Hay cựu tổng thống Gorbachev nói việc phá đổ thành Berlin là điều không tưởng? Hay khi ông chồng quá cố của ta mời đức vua Tây Ban Nha cùng 10 người bạn chơi golf tới nhà ăn tối vào phút chót và ta nói "Đó là chuyện không tưởng!" thì có phải sẽ gây nên một scandal quốc tế không??? Tất nhiên trong từ điển của ta không bao giờ có từ 'không tưởng'. Ta đã kịp yêu cầu bếp trưởng chuẩn bị thêm 11 suất ăn nữa chỉ trong chốc lát. Và buổi tiệc tối hôm đó thành công tới nỗi đức vua Tây Ban Nha và những người bạn đã quyết định ở lại cung điện thêm 3 ngày nữa để chơi bài baccarat. Họ đã bị thua hàng trăm ngàn đôla chỉ trong 3 đêm. Ta đã dùng số tiền đó để giúp đỡ trẻ em mồ côi nghèo đói ăn trên toàn Genovia".

Mình chẳng hiểu bà đang nói gì cả. Làm gì có trẻ mồ côi đói ăn nào ở Genovia. Nhất là dưới thời cai trị của ông nội mình. Nhưng thôi, kệ bà!

"Chưa hết," - bà đảo mắt nhìn quanh để tìm thêm sự thông cảm từ phía đám khán giả của mình - "những ai tham gia vào vở nhạc kịch này sẽ được nhận thêm 100 điểm môn tiếng Anh. Ta đã được sự đồng ý của cô hiệu trưởng TH Albert Einstein rồi".

Mọi người ồ lên thích thú. Chị Amber Cheeseman vừa định đứng dậy đi về - do thời gian chuẩn bị cho vở kịch ít quá - nghe thấy thế cũng ngần ngừ quay lại ghế ngồi.

"Tốt! Giờ chúng ta hãy bắt đầu buổi thử vai nhé!" - bà mỉm cười đầy tự tin khi không thấy ai đứng dậy bỏ về.

"Một vở nhạc kịch về người phụ nữ dùng bím tóc thắt cổ chết kẻ đã hại cha mình" - Lilly vừa lẩm bẩm vừa hí hoáy ghe chép - "Hấp dẫn đấy!".

"Các vị trí cần tuyển cho vở nhạc kịch này là: hai nhân vật chính Rosagunde và lãnh chúa Alboin," - bà nói tiếp - "cha của Rosagunde, hầu gái, vua nước Ý, nhân tình của Alboin, và tất nhiên là không thể thiếu người tình dũng cảm của Rosagunde, anh thợ rèn Gustav".

Á... á... cụ Rosagunde có người yêu sao? Tại sao không cuốn sách lịch sử Genovia nào từng nói về chuyện này.

Không hiểu cái ông Gustav đó ở đâu khi bạn gái của mình thắt cổ vị lãnh chúa độc ác kia???

"Ta xin tuyên bố buổi thử vai bắt đâu!" - bà với tay lấy hai tờ đơn trên cùng và đọc. Trong khi Quý Ngài Eduardo vẫn đang ngon giấc nồng trên cái ghế bên cạnh - "Xin mời Kenneth Showalter và Amber Cheeseman lên sân khấu".

Sân khấu ở đây chính là khoảng trống phía trước bàn, nơi bà và ngài Eduardo đang ngồi.

"Cậu, Gustav! Còn cô, Rosagunde" - bà vừa nói vừa đưa cho mỗi người một tờ phân vai - "Rồi, giờ thì... Diễn!"

Lilly ngồi bên cạnh mình đang rung lên bần bật vì cố nín cười. Mình chẳng thấy có gì đáng cười ở đây cả.

Nhưng khi Kenny cất lời: "Đừng sợ, hỡi Rosagunde yêu dấu! Dù đêm nay nàng có phải gả đi cho người khác nhưng ta luôn biết rằng trái tim nàng mãi thuộc về ta" - thì mình đã hiểu vì sao Lilly nhịn cười.

NHẤT LÀ khi tới đoạn thử giọng hát. Kenny được phép hát bất cứ bài nào cậu thích - ở góc phòng bà đã chuẩn bị sẵn một chiếc đàn piano và nhạc công. Kenny chọn bài "Babay Got Back" của Sir Mix-a-lot. Mình đã cười nhiều đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng (tất nhiên là không phát ra tiếng).

Đến lượt chị Amber với bài "My Heart Will Go On" trong phim Titanic thì mình không nhịn nổi, cứ ngồi ở dưới cười nghiêng ngả. Mình đã cười nhiều tới mức không nghe thấy tên người kế tiếp được gọi thử vai cho nhân vật Rosagunde.

Mãi tới khi Lilly huých cho một cú khá mạnh vào mạng sườn.

"Amelia Thermopolí Renaldo" - bà gọi to.

"Haha... bà vui tính thật" - mình nói vọng lên - "Cháu đâu có nộp đơn đâu".

Bà lườm mình một cái sắc lẹm khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đó im bặt, nín thở chờ theo dõi.

"Vậy tại sao cháu đến đây làm gì?" - bà sẵng giọng - "nếu không có ý định thử vai?"

Bởi vì ngày nào trong suốt 1 năm rưỡi trở lại đây cháu chẳng phải tới đây để học làm công chúa. Bà quên rồi à???

Nhưng tất nhiên mình nói khác: "Cháu chỉ tới đây để cổ vũ cho các bạn cháu thôi".

"Đừng có đùa với ta, Amelia. Ta không có đủ thời gian cũng như kiên nhẫn cho mấy trò trẻ con này đâu. Đi lên đây mau. Nhanh!" - bà ra lệnnh bằng một giọng uy quyền đến đáng sợ. Như thể nếu mình không chịu làm theo lời bà, chắc chắn sau này mình sẽ phải trả giá đắt.

"Daaaaaạ" - mình hậm hực lò dò đi lên, trong lúc bà cúi xuống đọc tên người con trai sẽ đóng cặp với mình.

Một người tình cờ có cái tên John Paul Reynolds-Abernathy Đệ Tứ.

Chỉ khi anh ta đứng lên mình mới phát hiện ra đó chính là...

... Anh-Chàng-Ghét-Người-Ta-Bỏ-Ngô-Vào-Tương-Ớt.
Thứ Năm, ngày 4 tháng 3, trên xe limo về nhà
Tất nhiên là bà không chịu thừa nhận rồi. Về chuyện lấy vở kịch này - à không, phải là vở NHẠC KỊCH này - làm cái cớ để nịnh nọt ông John Paul Reynolds-Abernathy Đệ Tam kia, khi chọn con trai của ông ra vào vai nam chính.

Và bà muốn mình tin đó chỉ là ĐIỀU TÌNH CỜ sao? Rằng mục đích duy nhất của vở nhạc kịch này đơn giản chỉ là để giúp mình kiếm đủ tiền bù vào quỹ Hội sao?

Mình đâu có ếch pha cóc đến độ ý!

Mình đã hỏi thẳng bà ngay sau khi buổi thử vai kết thúc, chỉ còn lại bà, mình, chú Lars và nhân viên phục vụ của bà, cùng con Rommel và Quý Ngài Eduardi vẫn đang gà gật trên ghế (không thể nói ai ngáy to hơn ai).

"Lần này ta làm cháu mất mặt ở chỗ nào hả, Amelia?" - bà nghiêm mặt hỏi.

"Bởi vì bà sẽ chọn..." - suýt chút nữa mình gọi anh ta là tên-ghét-ngô-trộn-tương-ớt nhưng may mà kìm lại được - "John Paul Reynolds-Abernathy Đệ Tứ làm nhân vật chính trong vở kịch của mình, để khiến bố anh ta cảm thấy mình đang nợ bà, sau đó sẽ bỏ cuộc trong cuộc đấu thầu mua đảo Genovia! Cháu BIẾT THỪA mục đích của bà, bà ạ. Cháu đang học môn Kinh tế Mỹ học kỳ này, vì thế cháu hiểu rất rõ thế nào gọi là sự khan hiếm và thuyết vị lợi. Bà hãy thừa nhận đi!"

"Bím tóc! là một vở nhạc kịch, chứ không phải là kịch" - bà chỉ nói lại được mỗi câu đó.

Nhưng bà KHÔNG CẦN phải giải thích thêm gì hơn. Bởi chính sự im lặng của bà đã là câu thừa nhận rồi. John Paul Reynolds-Abernathuy Đệ Tứ đang bị lợi dụng!

Mà không hề biết. Hoặc có khi biết nhưng không hề để tâm. Ngược lại với cái vẻ trầm ngâm ít nói thường thấy ở căng-tin TH Albert Einstein , anh chàng ghét-người-ta-bỏ-ngô-vào-tương-ớt hôm nay có vẻ rất hoạt bát và vui tính.

J.P - đó là tên mà anh ấy yêu cầu mọi người gọi mình - hóa ra còn cao hơn cả mình. Ít nhất phải 1m88. Mái tóc nâu mềm mại trông không đến nỗi bù xù như mình nghĩ. Và nếu nhìn kỹ sẽ thấy anh ấy có đôi mắt xanh đẹp tuyệt vời.

Mình có dịp nhìn rất rõ đôi mắt đó bởi bà bắt bọn mình diễn cảnh khi Rosagunde vừa thắt cổ Alboin xong và đang bấn loạn vì sợ hãi. Đúng lúc Gustav xô cửa xông vào để giải cứu cho người yêu khỏi người chồng độc ác, mà không hề nhận ra rằng cô ấy đã:

a) Chuốc cho hắn say mềm để không thể chống cự gì được và,

b) Giết chế hắn sau khi hắn đã say mềm vì uống quá nhiều rượu nho của Genovia

Nhưng dù sao đến muộn còn hơn không đến!

Mình không hiểu tại sao bà lại phải mất công bắt mình lên làm trò hề trước mặt mọi người như thế này, trong khi ngay từ đầu bà đã quyết định chọn J.P vào vai Gustav - để gây ấn tượng với bố của anh ta. Và Lilly vào vai Rosagunde.

Phải công nhận là J.P diễn xuất rất có hồn, giọng hát lại khá hay. Còn Lilly thì nổi bật hơn tất cả đám con gái tới thử vai ngày hôm nay. Cậu ấy hát bài "Bad Boyfriend" của nhón Garbage đỉnh đến nỗi mọi người vỗ tay rào rào ủng hộ. Chưa kể cậu ấy cũng là người có nhiều kinh nghiệm diễn xuất nhất, nhờ chương trình Lilly chỉ nói lên sự thật.

Cảnh cậu ấy dùng bím tóc giết Alboin cũng rất thật. Nếu có ai ở cái trường TH Albert Einstein này có khả năng giết người bằng một cái bím tóc thì đó chính là Lilly. Và chị Amber Cheeseman.

Bà quay mình như quay dế: "Phát âm cho chuẩn, Amelia!" và " Đừng có quay lưng vào khán giả như thế, Amelia! Chẳng có ai muốn nhìn thấy cái lưng của cháu đâu!" (mình nghe rất rõ những tràng cười như nắc nẻ của đám người đang ngồi phía dưới).

Bà cũng chẳng ấn tượng gì với bài hát "Barbie Girl" của mình.

Rõ ràng bà đâu có ý định chọn mình, vậy thì tại sao phải mất công la hét như thế? Mình thì biết gì về mấy chuyện kịch cọt này đâu. Ngoài mấy giây đóng vai con chuột trong vở Sư tử và chuột hồi lớp 4 thì mình chưa bao giờ tham gia một vở kịch thực sự nào cả.

Thật may là cuối cùng bà cũng để cho mình về chỗ.

Lúc quay về chỗ ngồi, J.P quay qua nói nhỏ với mình: "Này, đóng kịch vui đấy chứ, nhỉ?"

MÌNH CHẲNG ĐÁP LẠI ĐƯỢC CÂU NÀO!!!!!!!

BỞI VÌ MÌNH ĐANG QUÁ BẤT NGỜI!!!!!!!!!

Bởi vì với mình, J.P chính là anh chàng ghét-người-ta-bỏ-ngô-vào-tương-ớt. Chứ không phải John Paul Reynolds-Abernathy Đệ Tứ. Và trong mắt mình anh chàng ghét-người-ta-bỏ-ngô-vào-tương-ớt là người không có TÊN. Anh ta chỉ là... người đã cho mình cảm hứng sáng tác truyện ngắn. Câu chuyện đã bị từ chối bởi tạp chí Tuổi 16. Câu chuyện mà mình hy vọng trong tương lai có thể chuyển thành tiểu thuyết.

Câu chuyện mà kết thúc là anh chàng ghét-nguời-ta-bỏ-ngô-vào-tương-ớt sẽ lao đầu vào chiếc tàu tốc hành F1.

Làm sao mình có thể mở miệng nói chuyện với một một người mình để cho lao đầu vào tàu hỏa - kể cả khi CHỈ LÀ trong tưởng tượng???

Khi vừa kết thúc xong vai diễn thử của mình, Tina (cậu ấy đã hát bài "With You" của Jessica Simpson) quay qua ríu rít nói với mình: "Này, cậu có thấy anh-chàng-ghét-người-ta-bỏ-ngô-vào-tương-ớt dễ thương không. Ý mình là khi anh ấy không ở gần mấy hạt ngô".

"Công nhận." - Lilly gật gù nói - "Giờ cậu nói mình mới thấy, anh ấy trông dễ thương thật."

Mình đã đợi Lilly nói thêm mấy câu kiểu như: "Nhưng đáng tiếc, anh ta quá lập dị" hoặc "Vụ mấy hạt ngô thật lố bịch". Thế mà cậu ấy không nói một câu nào như vậy. KHÔNG MỘT LỜI NÀO LUÔN.

!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Ôi giời ơi, các bạn tôi nghĩ anh chàng ghét-người-ta-bỏ-ngô-vào-tương-ớt dễ thương mới sợ chứ!!! Anh chàng mà MÌNH ĐÃ CHO THÁC XUỐNG SUỐI VÀNG trong câu chuyện ngắn của mình!

Tất cả là lỗi của bà. Nếu bà không tự dưng nổi hứng đi mua hòn đảo nhân tạo đó, sẽ không có chuyện bà viết nhạc kịch - chứ đừng nói là đạo diễn và sản xuất - cho trường của mình. Mình cũng sẽ không phải đối mặt với anh chàng ghét-người-ta-bỏ-ngô-vào-tương-ớt và phát hiện ra rằng J.P - trái ngược hẳn với nhân vật trong câu chuyện của mình về anh ta - hóa ra KHÔNG PHẲI là một kẻ ngoại đạo, mà là một anh chàng khá thân thiện, có giọng hát rất hay và được tất cả đám bạn mình khen là dễ thương (và công nhận là họ nói đúng, anh ấy dễ thương thật!).

Chúa ơi, mình thật không yêu bà chút nào! Trong danh sách những người mình yêu quý, bà thận chí còn không nằm trong Top 5.
DANH SÁCH NHỮNG NGƯỜI TÔI YÊU QUÝ XẾP HÀNG THEO THỨ TỰ GIẲM DẦN
Louie Mập

Rocky

Michael

Mẹ

Bố

Chú Lars

Lilly

Tina

Shameeka/Ling Su/Perin

Thầy G

Pavlov, con chó nhà Michael

Hai bác Moscovitz

Em trai và em gái của Tina Hakim Baba

Cô Holland, cô giáo học kỳ năm ngoái của mình

Nhân vật Buffy trong phim Buffy The Vampire Slayer

Chị hàng xóm Ronnie

Boris Pelkowski

Cô hiệu trưởng Gupta

Rommel, con chó của bà

Kevin Bacon

....

21.000. Cô Martinez

....

22.000. Bác gác cổng ở khách sạn Plaza, người có lần không cho mình vào với lí do ăn mặc không phù hợp

....

23.000. Trisha Hayes

....

24.000.000. Lana Weinberger

....

25.000.000.000. Bà nội

Đây là LỖI CỦA BÀ!!!

Thứ Năm, ngày 4 tháng 3, ở nhà
Thử đoán xem tối nay thầy G đã cho gì vào bữa ăn tối nay?

Tương ớt.

Chỉ còn thiếu mỗi ngô nữa là đủ!

Giờ thì mình là người muốn lao đầu vào tàu hỏa!!!!

Thứ Năm, ngày 4 tháng 3, vẫn ở nhà
Biết ngay mà! Vừa thò mặt lên mạng là thấy email bay tới vèo vèo.

Từ Lilly:
WOMYNRULE: Bà cậu có biết vở nhạc kịch đó sẽ bị liệt vào dạng PG-13 không? Vì nội dung của nó khá bạo lực. Còn thiếu mỗi khoản văng tục nữa là đủ. Có lẽ bởi vì bối cảnh của câu chuyện xảy ra nào những năm 568. Cậu thấy bà Amber Cheeseman hôm nay diễn có ẹ không, hahaha.... mình đúng là hơn đứt bà ấy. Nếu mình không được nhận vai Rosagunde thì đúng là ông trời không có mắt. Mình được SINH RA cho vai diễn này.

Từ Tina:
LLYVRROMANCE: Ngày hôm nay vui quá cậu nhỉ! Mình rất muốn được vòa vai Rosagunde. Nhưng mình biết chuyện đó là không thể, bởi hôm nay Lilly quá xuất sắc. Vai đó chắc chắn sẽ vào tay cậu ấy thôi. Được đóng vai công chúa chắc vui phải biết. Trừ cậu, vì cậu ngày nào chẳng phải vào vai đó ngoài đời thực. Nhưng với một đứa như mình thì lại khác. Mình biết Lilly sẽ giành được vai diễn đó. Hy vọng rằng mình không phải vào vai nhân tình của Lãnh chúa Alboin. Mình không thích phải làm nhân tình của ai cả, kể cả là trong vai diễn. Mà bố mình chắc cũng sẽ không đồng ý.

Từ Ling Su:
PAINTURGURL: OK, hiển nhiên là Lilly sẽ giành được vai diễn Rosagunde, nhưng nếu mình bị phân vào vai cô nhân tình hay ghen tuông kia, mình chắc sẽ khóc thét lên mất. Các diễn viên Châu Á luôn bị phân cho những vai siêu của phụ ý, không làm nhân tình thì làm người hầu gái, hoặc tệ hơn nữa thì là nô lệ. Mình sẽ không để chuyện đó xảy ra với mình đâu! Hy vọng bà cậu không cho rằng bài "Hollaback Girl" của Gwen Stefani mà mình biểu diễn hôm nay quá ầm ĩ. Còn nữa, bà cậu có cần người phụ giúp trang trí sân khấu không? Bởi vì mình vẽ lâu đài và trang trí phông nền khá đẹp.

Từ Perin:
INDIGOGRLFAN: Hôm nay vui quá Mia nhỉ? Mình biết diễn xuất của mình hơi tệ, bởi vì mình hơi bất ngờ khi bà cậu cho mình thử vai Gustav chứ không phải Rosagunde. Nhất là sau khi mình hát bài "They're Not Gonna Get Us" của T.A.T.U. Nhưng mình đoán lý do chính vẫn là hôm nay nhiều con gái đến thử vai hơn là con trai. Chắc không phải bà cậu tưởng mình là con trai đấy chứ hả???

Từ Boris:
JOSHBELL2: Mia, cậu đoán xem bà cậu có đồng ý cho thêm chi tiết Gustav rút cây đàn vi-ô-lông ra và tỏ tình với Rosagunde không? Theo mình như thế không những làm tăng thêm chiều sâu cảm xúc cho vở kịch này mà còn khắc họa trung thực về thời điểm lịch sử xảy ra câu chuyện. Theo các nhà nghiên cứu cho biết, cây đàn vi-ô-lông ba dây, tiền thân của cây đàn vi-ô-lông hiện nay, đã có từ 5000 năm về trước. Chẳng phải mình là người hợp với vai Gustav này nhất hay sao? Mình biết hôm nay chọn bài "She Will Be Loved" của Maroon 5 là hơi sai lầm, nhưng tại Tina nói bà cậu rất ghét bài "Cleaning Out My Closet" của Eminem.

TừKenny
:
E=MC2: Mia, mình cần phải giải thích rõ một chuyện: hôm nay khi vừa đưa tờ phân vai Gustav cho mình, bà cậu đã nói tiêu chí đầu tiên với bất cứ ai đóng vai anh thợ rèn Gustav là phải để được râu. Bà cậu nói như vậy chẳng quá ám chỉ rằng mình không có khả năng đó. Trong khi sự thật là mình CÓ THỂ mọc râu. Hy vọng là bà cậu sẽ không định kiến với những người tóc vàng khi chọn vai nam chính cho vở nhạc kịch này.

Từ Shameeka:
BEYONCE_IS_ME: Ngày hôm nay không ai không bàn tán về buổi thử vai. Có vẻ như Lilly sẽ là người giành được vai Rosagunde, nhỉ? Giá mà mình có mặt ở đó! Có thật là anh chàng ghét-người-ta-bỏ-ngô-vào-tương-ớt-cũngđếnkhông???
Chuyện gì đang xảy ra với mấy người này thế không biết? Hết chuyện rồi hay sao mà cứ nói mãi về vụ thử vai Gustav và Rosagunde không chán.
Ví dụ như vụ Quỹ Hội đang không còn một xu.

À mà họ hơi đâu quan tâm đến chuyện đó làm gì, bởi họ có phải là Chủ tịch Hội đâu.

Mình chỉ có thể nói một điều về vở kịch của bà: quá nặng nề!

Với một con nhãi tuổi teen như mình chưa cần quan tâm đến chuyện kiểu như vậy. Cái mình cần bây giờ là ai đó nói cho mình biết cần phải làm gì. Mình có nên thú thật với chị Amber về việc không có khả năng thuê Hội trường tốt nghiệp không? Hay có cách nào kiếm đủ tiền trước khi bị chị ta phát hiện?

Vào những lúc như thế này mới thấy mình thiếu sự quan tâm giúp đỡ của gia đình trầm trọng. Mình không thể xin mẹ lời khuyên về mấy chuyện tiền nong - bởi bản thân mẹ có bao giờ nhớ phải thanh toán các hóa đơn của gia đình đâu - ít nhất là trước khi thầy G. chuyển tới sống với nhà mình.

Mình cũng không thể nhờ bố. Bởi nếu bố phát hiện ra việc mình phá tan nát quỹ Hội chỉ trong vài tháng, chắc chắn mình sẽ không bao giờ được bén mảng tới gần ngân khố quốc gia của Genovia. Mình không muốn phải ngồi nghe bố thuyết giảng hàng giờ về việc Luật chi tiêu ngân sách...

Mình đã kể với bà và nhìn xem bà đã làm gì!!! Thử hỏi còn ai để mình trông cậy vào nữa, ngoài Michael?

Một thiên tài như anh ấy chắc chắn sẽ nghĩ ra được nhiều giải pháp an toàn và hiệu quả giúp mình.

Lá thư duy nhất mình nhận được ngày hôm nay mà không liên quan tới buổi thử vai là từ Michael. Có lẽ bởi anh ấy không còn học ở TH Albert Einstein nữa nên không biết gì về sự kiện này.

SKINNERBX: Hey, Thermopolis! Em thế nào? Em có muốn tối mai qua nhà anh xem phim khoa học không? Đó là mấy bộ phim ở lớp Điện ảnh của anh. Vì tối thứ 7 tới có tiệc rồi, nên anh phải xem trước khi có thời gian. Em muốn đi với anh không?

FTLOUIE: Vâng, được ạ.

SKINNERBX: Tuyệt! Mình có thể gọi đồ ăn nhanh từ nhà hàng Number One Noodle Son.

FTLOUIE: Thế thì em sẽ làm mấy cái bánh nhúng.

SKINNERBX: Bánh nhúng á? Để làm gì?

FTLOUIE:Cho buổi tiệc sắp tới. Chẳng phải mọi người thường ăn bánh nhúng trong các bữa tiệc sao?

SKINNERBX: À, ừ. Tại anh nghĩ chiều hôm đó chạy vù qua siêu thị mua đại vài thứ là được.

Chán chuyện! Mình đã cố gắng tỏ ra nóng lòng chờ đợi bữa tiệc của Michael nhưng lại bị anh ấy dội nguyên một gáo nước lạnh vào mặt như thế này đây! Tất nhiên mình không thể tỏ ra cho anh ấy thấy là mình KHÔNG HỀ muốn đi.

FTLOUIE: Món bánh nhúng tự làm bao giờ cũng ngon hơn. Em có thể làm chúng từ đêm hôm trước và cho vào tủ lạnh.

SKINNERBX: Ừm... sao cũng được. Tùy em. Mai gặp em nhé.

FTLOUIE: Vâng!

Mình thật chẳng muốn đi dự tiệc ở nhà Michael chút nào. Mình cũng chẳng muốn đi xem phim khoa học viễn tưởng với anh ý. Bởi vì nội dung thì khó hiểu, lại có nhiều đoạn rùng rợn kinh người. Mình nghĩ các bộ phim kinh dị chính là một phần nguyên nhân góp phần gây ra chứng loạn thần kinh chức năng của mình.

TOP 20 BỘ PHIM KINH DỊ KHIẾN MÌNH BỊ LOẠN THẦN KINH
1) Cứ lần nào nhìn thấy chiếc ghế bị kéo ra khỏi gầm bàn là mình nghĩ ngay tới phim Poltergeist và bằng mọi cách phải kéo chúng về chỗ cũ. Tương tự với mấy cái ngăn kéo tủ.

2) Mình không thể đi qua mấy cái ống khói son trắng-đỏ trên đường FDR mà không nghĩ tới nhân vật đáng thương của Mel Gibson trong phim Conspiracy Theory.

3) Lần nào đi qua cầu mình cũng nghĩ tới phim The Mothman Prophecies. Cũng như mỗi lấn nhìn thấy mấy khu công nghiệp hóa chất.

4) Sau khi xem phim Blair Witch, mình không còn bao giờ dám đi:

a. Vào rừng

b. Cắm trại

c. Xuống hầm tối

5) Trong một thời gian dài cứ hễ thấy cái TV là mình tưởng tượng ngay ra cảnh bị một cô gái tóc tai xõa xượi bò ra rừ TV giết chết, như trong phim The Ring và The Ring 2.

6) Lần nào đi qua thung lũng mình cũng nghĩ có xác chết dưới đó. Chắc tại mình xem phim Law anh Order nhiều quá nên bị ám ảnh.

7) Đừng ai nói với mình về mấy cái ấm đun nước trên lò nướng!!! (trong phim Fatal Attraction)

8) Mấy con chó lông trắng = Báu vật (trong phim Silence of The Lambs).

9) Bất cứ một tòa nhà trông có vẻ siêu hiện đại và không có cái cửa sổ nào ở những nơi hoang vắng chính là nơi buôn bán nội tạng người (trong phim Coma)

10) Cánh đồng ngô = phim Sings, và tất cả chúng ta rút cuộc rồi cũng sẽ chết.

11) Sau khi xem xong phim Titanic, mình đã thề sẽ không bao giờ đặt chân lên bất cứ một con tàu nào.

12) Mỗi lần nhìn thấy xe chở dầu trên đường là mình nghĩ mình sắp chết bởi vì lần nào thấy mấy cái xe đó xuất hiện trên phim là y như rằng nó sẽ nổ tung.

13) Trong một trận đấu tay đôi, mình có thể bị ám sát bất cứ lúc nào. Như trong phim The Duel

14) Lần nào đi qua đường hầm Holland mình cũng nghĩ tới vụ sập hầm trong phim Daylight.

15) Mình sẽ không đời nào chịu chuyển tới sống ở Dakota, sau khi xem phim Rosemary's baby. Không hiểu sao bà Yoko Ono lại có thể chịu nổi nơi đó nhỉ.

16) Mình sẽ không bao giờ nhận con nuôi! Chỉ vì một lần xem phim The Good Son.

17) Trừ khi phải mổ cấp cứu chứ không mình sẽ không bao giờ chịu gây mê. Nhất là sau khi xem phim She Woke Up Pregnant.

18) Sau lần nói chuyện với các chú sửa thang máy, mình phát hiện ra rằng trừ phi có ai đó lắp một thiết bị gây cháy trên nóc thang máy, như trong phim Speed, còn không thì chẳng bao giờ có chuyện các dây cáp có thể vận hành đồng loạt một lúc được, nếu xét về mặt toán học mà nói.

19) Chính vì phim Jaws mà mình không còn dám bén mảng tới gần biển nữa.

20) Các cú điện thoại LUÔN LUÔN xuất phát từ bên trong ngôi nhà của bạn. Như trong phim The Call.

Những bộ phim đó đã làm rối loạn các cấp độ thần kinh của mình! Việc mình ghét tiệc tùng cũng bắt nguồn từ lần xem phim Club Dreak với Michael. Cứ tưởng là phim hài kiểu Super Troopers, ai dè lại là bộ phim kinh dị nói về một đám thanh niên trẻ đi dự tiệc và bị giết từng người một.

Michael không thể tưởng tượng nổi mình đã HI SINH cao cả đến thế nào khi nhận lời đi xem phim cùng anh ấy tối ngày mai.

Giờ nghĩ lại mới thấy, có lẽ một trong những nguyên nhân chính khiến mình chưa thể vượt qua được cái tôi của mình và hoàn thiện bản thân chính là do những chấn động về tâm lý mà các bộ phim kinh dị đó gây ra cho mình. Không hiểu Tiến sỹ Carl Jung có cân nhắc về vấn đề này khi xây dựng quá trình hoàn thiện bản thân không nhỉ. Mà không biết thời đó có TV hay chưa nữa?

Tại bàn học của Công Chúa

Công Chúa Amelia Mignonettl Grimaldi Thermopolis Renaldo

Tiến sỹ Carl Jung kính mến,

Xin chào ngài! Cháu biết là ngài đã chết nhưng cháu vẫn có một thắc mắc muốn hỏi: khi ngài phát minh ra cơ chế hoàn thiện bản thân, ngài có cần nhắc tới yếu tố phim ảnh đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới cuộc sống của mọi người như thế nào không ạ? Bởi vì ai mà còn bình tĩnh cho nổi khi lúc nào cũng sợ bị nổ tung mỗi khi nhìn thấy xe chở dầu trên đường.

Cả những vấn đề mà giới teen hiện đang trăn trở như: làm sao để điều hành cho tốt Hội học sinh trường, làm sao tránh được đụng độ với học sinh lớp trên - khi không may tiêu sạch số tiền dùng để thuê Hội trường cho buổi lễ tốt nghiệp...

Lại còn những vấn đề liên quan tới bạn trai nữa. Trong mô hình cây nghiên cứu của ngài, không hề có một dòng nào nói về chuyện này. Bởi theo cháu hiểu, để hái được quả (sức khỏe, niềm vui và sự thỏa mãn) thì chúng ta phải bắt đầu từ rễ (niềm đam mê, lòng nhân hậu, sự tin tưởng)

Nhưng liệu cháu có thể tin tưởng nổi bạn trai mình khi anh ấy mời toàn sinh viên nữ tới nhà dự tiệc, hát hò, nhảy múa và hút thuốc lá như điên.

Cháu không có ý phê phán gì ngài cả, chỉ là cháu tò mò muốn biết thôi. Ngài đã xem phim Coma chưa ạ? Thú thực là cháu đã vô cùng hoảng sợ khi xem bộ phim này. Nếu ngài đã từng xem qua Coma, cháu nghĩ ngài sẽ muốn xem xét lại các tiêu chí của ngày trong việc vượt-qua-cái-tôi-để-hoàn-thiện-bản-thân. Nhất là cái tiêu chí "sự tin tưởng". Đành rằng phải luôn tin tưởng vào các bác sỹ - nhưng dù sao cũng chỉ nên tới một chừng mặc nào đó mà thôi!

Bởi ngài sẽ không thể biết được liệu họ có cố tình làm cho ngài bị hôn mê nhằm ăn cắp nội tạng của ngài và bán chúng cho những tay trùm giàu có ở Bilivia.

Ngài đã nhận ra sự thiếu sót trong học thuyết của mình chưa ạ?

Cháu nên phải làm gì bây giờ?

Vẫn là bạn của ngài,

Mia Thermopolis

Thứ Sáu, ngày 5 tháng 3, trên xe limo tới trường
Mình thề sẽ lao đầu ra ngoài cửa sổ xe ngay cho coi... nếu Lilly còn ba hoa thêm một câu nào nữa về chuyện vai Rosagunde của cậu ấy sẽ khiến vai Erin Brockovich của Julia Roberts trở nên tầm thường và không đáng một xu.

Thứ Sáu, ngày 5 tháng 3, phòng điểm danh
Họ vừa thông báo qua loa rằng bảng phân vai cho vở Bím tóc! sẽ được dán ở ngoài văn phòng hội đồng trưa nay.

Không khí trong trường giờ căng như dây đàn. Không chỉ với những người đang háo hức chờ phân vai mà cả đối thủ của họ - CLB Kịch nghệ cũng rất nóng lòng muốn biết. Chủ tịch CLB Kịch nghệ mới tuyên bố sẽ liên lạc với các nhà viết kịch của vở Mái tóc và mách với họ về chuyện bà mình đã làm - bởi đến cái tên vở diễn cũng na ná giống nhau.

Mong là họ làm thật!

Ngay cả điều đó đồng nghĩa với việc bà bị kiện vì phạm quyền tác giả và phải hủy bỏ buổi diễn! Mình thà đi bán nến thơm kiếm tiền còn hơn.

Hơn nữa cũng chẳng có gì bảo đảm vở nhạc kịch về cuộc đời của bà cố tổ Rosagunde sẽ đem lại 5.000 đôla tiền vé cho mình. Thử hỏi ai chịu bỏ tiền đi xem vở kịch do chính bà sáng tác?
 
Thứ Sáu, ngày 5 tháng 3, giờ Thể dục
Lana vừa hỏi mình xem đã lấy giấy mời chưa. Đúng lúc mình vừa bước từ trong phòng tắm ra. Thật ngượng hết chỗ nói!

Mình nói chưa có cơ hội lấy nhưng chắc chắn tới hôm đó sẽ có cho nói.

Lana đảo một lượt từ trên xuống dưới rồi cong môi nói: "Sao cũng được. Đồ dở hơi".

Đáng ghét!

Thứ Sáu, ngày 5 tháng 3, giờ Kinh tế Mỹ
Cầu = số lượng sản phẩm hoặc dịch vụ mà người mua cần

Cung = số lượng sản phẩm hoặc dịch vụ mà người bán có thể chào bán

Trạng thái cân bằng = Khi cung và cầu bằng nhau, nền kinh tế được cho là đang ở trạng thái cân bằng. Lượng hàng hóa được cung cấp bằng đúng với lượng hàng hóa được yêu cầu.

Trạng thái mất cân bằng = xảy ra khi giá cả hoặc số lượng giữa cung và cầu không cân bằng nhau.

(Như vậy trên lý thuyết, Hội học sinh TH Albert Einstein đang ở trạng thái mất cân bằng do Quỹ Hội (= 0) không cân bằng với nhu cầu của Hội trường Alice Tully một đêm (= $5.728).)

Afred Marshall, tác giả cuốn Những nguyên tắc Kinh tế học (1890) đã viết: " Kinh tế học, một mặt là nghiên cứu về sự giàu sang, nhưng mặt quan trọng hơn là nghiên cứu về con người".

Hừm... nghĩ là kinh tế học chính là một môn khoa học XÃ HỘI. Giống như tâm lý học. Bởi nó đâu hoàn toàn chỉ nói về các con số. Nó còn liên quan đến CON NGƯỜI và lý trí của họ khi quyết định mua hay bán một sản phẩm gì.

Ví dụ như Lana. Nó sẵn sàng tố mình ra với chị Amber nếu mình không xin cho nó 2 vé tới dự tiệc của bà.

Một ví dụ kinh điển về cung (mình là người cung cấp) và cầu (yêu cầu của nó mà mình buộc phải đáp ứng).

Tất cả những gì học được hôm nay về cung và cầu khiến mình ngộ ra được một điều: Lana Weinberrger chưa hẳn đã vươn đến cấp độ thượng đẳng của sự hoàn thiện bản thân.

Nó chỉ đơn giản là "giỏi làm kinh tế" thôi.

Thứ Sáu, ngày 5 tháng 3, giờ tiếng Anh
"Một tiết nữa thôi là có bảng phân vai rồi! Hy vọng là Boris sẽ nhận được vai Gustav! Cấu ấy mong đợi điều đó kinh khủng!"

"Mình cũng mong là vậy, Tina! Mong rằng mọi người đều nhận được vai diễn mà mình yêu thích"

"Cậu thích vai nào, Mia?"

"Mình à???? Chẳng vai nào cả!!! Mình thậm chí không nộp đơn đăng ký cũng như ảnh chân dung, cậu quên rồi à? Mình rất kém mấy khoản kịch cọt này."

"Đừng hạ thấp bản thân như thế chứ! Cậu vào vai Rosagunde cũng khá lắm mà. Chẳng nhẽ cậu không muốn một tẹo nào sao?"

"Không hề! Mình là một nhà văn, chứ không phải diễn viên. Quên rồi à? Mình muốn VIẾT ra những điều mà mọi người trên sân khấu sẽ nói. À, cũng không hẳn. Bởi vì viết kịch bản sân khấu kiếm được ít tiền lắm. Nhưng cậu hiểu ý mình rồi chứ?"

"Ừ, hiểu rồi."

"Mỉnh chỉ có thể nói một câu: Nếu mình không nhận được vai Rosagunde thì chỉ có một cách lý giải. Đó là sự thiên vị. Thiên vị với mọi người trong nhà. Cậu hiểu ý mình nói chứ, Mia?"

"Nhưng chuyện đó sẽ không xảy ra đâu, bởi Mia không hề nộp đơn xin thử vai mà. Cậu ý không hề MUỐN vào vai đó. Vì thế cậu đừng lo, Lilly. Hy vọng là tất cả bọn mình đều nhận được vai ưng ý - ngay cả nếu điều đó có nghĩa là KHÔNG được chọn."

"Mình ủng hộ câu nói đó của cậu, Tina!"

Thứ Sáu, ngày 5 tháng 3, giờ ăn trưa

BẲNG PHÂN VAI

Vở nhạc kịch thứ hai vào mùa xuân của trường Trung học Albert Einstein

BÍM TÓC!

Dàn đồng ca: Amber Cheeseman Julio Juarez, Margaret Lee, Eric Patel, Lauren Pembroke, Robert Sherman, Ling Su Wong

Cha của Rosagunde: Kenneth Showalter

Hầu gái của Rosagunde: Tina Hakim Baba

Vua nước Ý: Perin Thomas

Alboin: Boris Pelkowski

Nhân tình của Alboin: Lilly Moscovitz

Gustav: John Paul Reynolds-Abernathy Đệ Tứ

Rosagunde: Amelia Thermopolis Renaldo

BUỖI DIỄN TẬP ĐẦU TIÊN: HÔM NAY, 3:30 P.M
Tại phòng Khiêu vũ, khách sạn Plaza
Mình biết mình chỉ được dùng điện thoại di động trong trường hợp khẩn cấp. Và ngay khi nhìn thấy bảng phân vai ngoài phòng Hội đồng thì mình biết: tới lúc phải dùng tới nó. Bởi đây là một việc CỰC KỲ KHẨN CẤP. Bà đã không thể hình dung ra được TÍNH CHẤT NGHIÊM TRỌNG của việc làm của mình.

"Xin chào, bạn đã gọi vào số điện thoại của Clarisse, Nữ Hoàng xứ Genovia. Hiện tại tôi đang bận chăm sóc sắc đẹp hoặc đi mua sắc đẹp nên không thể nghe điện thoại. Hãy để lại tên và số điện thoại của bạn sau tiếp bíp. Tôi sẽ liên lạc lại với bạn ngay lập tức".

Bà cũng biết dùng hộp thư thoại ạ!

"Bà! Bà đang làm gì thế? Tại sao lại phân vai cho cháu vào vở kịch của bà? Bà thừa biết cháu không hề có ý định đó từ hôm thử vai mà. Cháu cũng không hề có kinh nghiệm diễn xuất gì hết!" - mình hét ầm ỹ vào điện thoại.

Tina mon men đứng bên cạnh xoa dịu mình: "Nhưng cậu hát bài "Barbie Girl" hay lắm mà!"

"OK, cứ cho là cháu biết hát đi" - mình tiếp tục quay ra trút giận vào cái hộp thư thoại - "nhưng Lilly còn hát hay hơn cháu nhiều! Bà gọi lại ngay cho cháy đi. Giờ sửa sai vẫn còn kịp! Bởi bà đang phạm phải một sai lầm CỰC LỚN đấy!" - mình cố nói thêm câu cuối, hy vọng Lilly nghe được sẽ không giận lây sang mình. Mặc dù cậu ấy đón nhận kết quả này khá bình thản, nhưng mình vẫn thấy khóe mắt cô nàng đỏ hoe lúc bước vào căng-tin trưa này. (Sau khi biến mất vào phòng vệ sinh nữ một lúc lâu).

"Đừng lo" - mình an ủi Lilly - "Cậu sinh ra để dành cho vai Rosagunde. Thật đấy".

Nhưng Lilly vờ như không quan tâm lắm: "Sao cũng được. Mình còn nhiều việc khác phải làm mà. Dù gì mình cũng không chắc có đủ thời gian để thuộc lời thoại hay không".

Làm gì có chuyện đó! Nhất là với một người có trí nhớ siêu phàm như Lilly. Cái gì đã bao giờ vào đầu cậu ta rồi thì đừng hòng bao giờ cậu ấy quên. Đó cũng là một điểm bất lợi của mình khi tranh cãi tay đôi với Lilly. Bởi cô nàng có thể trích dẫn nguyên văn lời mình nói, từ 5 năm trước - mà chính mình cũng chẳng nhớ đã nói những câu đó. Nhưng CẬU ẤY thì nhớ. (RẤT RÕ là đằng khác!!)

Nếu có ai xứng đáng nhất với vai Rosagunde trong vở Bím tóc! thì đó chính là Lilly!

"Ít ra trong vai nhân tình của Alboin" - Lilly tỏ ra kiên cường nói - " mình chỉ phải nhớ vài câu thoại - "Tại sao chàng lại phải kết hôn với một người thậm chí không hề yêu chàng. Trong khi thiếp luôn sẵn sàng vì chàng hy sinh mọi chuyện" hay gì gì đó. Mình sẽ có nhiều thời gian tập trung cho những việc THỰC SỰ quan trọng hơn. Ví dụ như tờ Lỗ Mũi Hồng của Louie Mập chẳng hạn".

OK, mặc dù mình rất thông cảm với nỗi thất vọng của Lilly và thừa nhận rằng không ai xứng đáng với vai Rosagunde hơn cậu ấy...

... NHƯNG MÌNH VẪN GHÉT CÁI TÊN TẠP CHÍ ĐÓ!!!!
Thứ Sáu, ngày 5 tháng 3, sau giờ ăn trưa Mọi người đang bấn loạn trước việc mình, trên đường từ chỗ lấy thức ăn về bàn, đã ghé qua chỗ J.P rủ anh ấy qua ngồi ăn trưa cùng tụi mình.

Chuyện đó có gì to tát lắm đâu! Vậy mà mọi người phản ứng như thể mình vừa nhảy lên bàn giữa căng-tin múa may, đổ bia ướt nhẹp từ đầu đến chân. Mình chỉ đơn giản rủ một anh chàng mà ai cũng đã quen - người mà trong một thời gian tới tất cả sẽ phải giáp mặt hàng ngày - ra ngồi ăn trưa cùng, nếu muốn.

Và anh ấy đã nói cảm ơn.

Việc tiếp theo mình biết là John Paul Reynolds-Abernathy Đệ Tứ đặt khay thức ăn xuống ngồi cạnh mình.

"Chào anh, J.P" - Tina vồn vã chào. Cậu ấy vừa lừ mắt cảnh báo Boris, bởi lần trước Boris là người phản ứng dữ nhất khi mình đề nghị mời J.P ngồi ăn trưa cùng nhóm. Khi đó bọn mình mới chỉ biết anh ấy là anh chàng ghét-người-ta-bỏ-ngô-vào-tương-ớt.

Và Boris ngoan ngoãn ngồi im, không cự nự câu nào với tên-ghét-ngô.

"Cám ơn các bạn" - J.P nói, cố gắng lựa mình vào chỗ trống còn lại cạnh bàn. Không phải vì anh ấy béo. Mà vì anh ấy... quá to cao.

"Em nghĩ sao về món thịt viên này?" - J.P hỏi Lilly. Cô nàng giật bắn mình vì đột nhiên bị hỏi bởi anh chàng mà bọn mình vẫn thường xuyên nói xấu suốt 2 năm nay.

Cậu ấy còn ngạc nhiên hơn khi phát hiện ra khay thức ăn của họ giống hệt nhau: thịt viên, salát và sôcôla nóng.

"Ngon ạ" - Lilly vừa nói vừa cảnh giác nhìn J.P - "Nếu anh rưới nhiều nước sốt lên đó".

"Anh thì thấy món gì cũng sẽ ngon, nếu rưới đủ nước sốt lên đó" - J.P vui vẻ nói.

GIỐNG Ý MÌNH!!!!!!!

Boris buột miệng: "Kể cả ngô?"

Tina lừ mắt cảnh cáo Boris......nhưng đã quá muộn. J.P đã nghe thấy. Boris thật đúng là không biết lúc nào cần nói, lúc nào không.

"Ừm..." - J.P dường như không nhận ra câu nói đó thực ra là có ý móc mỉa mình, nên vẫn tươi cười nói - "Anh chưa thử. Nhưng có lẽ sẽ giống như ăn mấy cục tẩy".

Perin có vẻ rất hào hứng với câu nói đó của J.P

"Em thì luôn cho rằng mấy cục tẩy sẽ rất ngon nếu đem rán lên. Lần nào ăn mực nướng em cũng liên tưởng tới những cục tẩy rán giòn. Nếu rưới thêm nước sốt lên chắc ngon phải biết".

"Chắc chắn rồi!" - J.P hóm hỉnh nói - "Cứ rán giòn mọi thứ lên là thấy ngon hết. Anh sẵn sàng nuốt ngay mấy cái khăn này, nếu chúng được rán giòn".

Tina, Lilly và mình quay qua trợn tròn mắt nhìn nhau. J.P hóa ra là một anh chàng... khá vui tính!

Không hề lập dị!

"Bà em thỉnh thoảng vẫn thường rán châu chấu cho em ăn" - Ling Su góp chuyện - "Ăn ngon cực".

"Đó, thấy chưa" - J.P nháy mắt - "Anh đã nói mà".

Rồi anh quay qua nhìn mình hỏi: "Em đang cần mẫn làm gì thế? Tiết học tới phải nộp bài à?"

"Kệ cậu ấy anh ạ" - Lilly phẩy tay - "Cậu ấy đang viết nhật ký thôi. Lúc nào cũng vậy".

"À thì ra là thế" - J.P ồ lên - "Anh vẫn thường tự hỏi bản thân điều đó".

Khi thấy mình ngẩng lên nhìn đầy nghi vấn, anh nói tiếp: "Tại lần nào nhìn thấy em anh cũng thấy em đang chúi mũi vào cuốn sổ".

Điều đó có nghĩa là: suốt thời gian bọn mình theo dõi anh chàng ghét-người-ta-bỏ-ngô-vào-tương-ớt thì anh ta cũng đang theo dõi lại bọn mình.

Đáng sợ hơn nữa là khi anh ấy mở cái ba-lô rút ra một quyển sổ bìa đen giống y của mình. Phía trên còn viết chữ CẤM ĐỌC! nữa chứ!

Y XÌ MÌNH!!!!!!!!!!!!!!!!!!

"Anh cũng là fan của hãng văn phòng phẩm này" - J.P giải thích, khi thấy mắt mình đang trố lên vì kinh ngạc - "Chỉ có điều anh không dùng để viết nhật ký"

«Vậy thì anh viết gì trong đó?» - Lilly tò mò RA MẶT

J.P trông có vẻ hơi ngượng khi nghe thấy Lilly hỏi như vậy.

"Ờ... chỉ là tập tành viết lách chút chút thôi. Anh không biết mình viết có ra gì không. Nhưng cứ thử xem sao".

Lilly nhân ngay cơ hội đó hỏi xem anh có muốn đóng góp chút gì đó cho số báo đầu tay của tạp chí văn học Lỗ Mũi Hồng của Louie Mập hay không. J.P giở qua vài trang giấy và nói: "Em xem thử bài này có được không nhé?" - rồi đọc to:


Thước phim câm

do J.P Reynolds-Abernathy Đệ Tứ sáng tác

Chúng ta luôn bị theo dõi

Bởi những chiếc máy quay âm thầm soi dọc sảnh

Cô Gupta, sao phải cần nhiều tai mắt tọc mạch?

Mỗi cú máy quay lại thêm một chuyện tanh bành

Nhưng thưa cô, hệ thống an toàn ấy không an lành

Bởi nó không dựa trên điều gì, ngoài sự canh cánh

Và nếu được làm theo ý mình

Tôi sẽ không ngần ngại cuốn gói ra khỏi chốn này

Nhưng học phí tôi đã đóng đủ

Đến tận cuối năm học này

WOW!!! Quá đỉnh! Mặc dù mình không hiểu ý nghĩ của bài thơ này cho lắm, nhưng mình đoán nó nói về mấy cái máy camera theo dõi ngoài hành lang và việc cô hiệu trưởng Gupta luôn cho rằng mình biết hết mọi thứ nhưng thực ra không hiểu một chút gì về học sinh của mình. Hay đại loại như vậy.

Nội dung có vẻ hơi trừu tượng nhưng văn phong rất bay bướm. Đến Lilly còn phải thốt lên thán phục cơ mà. Cậu ấy ra sức thuyết phục anh J.P cho phép đăng bài thơ đó lên số báo đầu tiên của Lỗ Mũi Hồng của Louie Mập. Vì theo Lilly, bài thơ đó sẽ tạo nên một cú đột phá trong cách quản lý Trung học Albert Einstein.

Chúa ơi, đâu phải lúc nào cũng gặp được một cậu con trai biết làm thơ. Hay thậm chí là đọc sách đâu. Ý nghĩ rằng anh chàng ghét-người-ta-bỏ-ngô-vào-tương-ớt cũng là một nhà văn giống như mình thật ngộ! Nếu anh ta cũng viết truyện ngắn về MÌNH thì sao nhỉ? Ví dụ một câu chuyện có tên là "Xin Đừng Bỏ Thêm Thịt!" chẳng hạn? Như lần mình đã nổi khùng khi phát hiện nhà bếp bỏ thêm thịt vào món lasagna rau...

Nếu đúng như thế thì... thật dở hơi!!!
Thứ Sáu, ngày 5 tháng 3, giờ NK$TN Ngay khi chuông báo hiệu hết giờ ăn trưa nổi lên, mình nhận được điện thoại của bà.

"Amelia" - bà gắt gỏng qua điện thoại - "Cháu muốn gặp ta có chuyện gì?"

"Bà, bà đã làm gì vậy? Sao lại phân vai cho cháu?" - mình thốt lên - "Bà biết cháu không thích mà. Cháu thậm chí còn không điền vào đơn xin thử vai, bà quên rồi à?".

"Thế thôi sao?" - bà khó chịu - "Ta cứ tưởng cháu chỉ được phép dùng điện thoại trong trường hợp khẩn cấp thôi chứ? Vậy mà cháu tốn một cuộc điện thoại vào những chuyện vớ vẩn thế này sao, Amelia?

"Bà sai rồi" - mình nói - "Một cuộc khủng hoảng quan hệ giữa bà và cháu sắp xảy ra. Chẳng lẽ như thế không đáng coi là khẩn cấp sao?"

"Amelia" - bà cười nhạt - "Chuyện gì khiến cháu phàn nàn nhiều nhất kể từ khi biết được thân phận công chúa của mình?"

Để nghĩ xem nào...

"Có vệ sỹ kè kè bên cạnh mọi nơi mọi lúc?" - mình thì thào nói, tránh không để chú Lars nghe thấy sẽ buồn.

"Còn gì nữa?"

"Không thể đi đâu mà không bị paparazzi bám theo?"

"Nghĩ thêm chút nữa đi?"

"Việc cháu phải dành cả mùa hè tham dự hết cuộc họp Quốc hội này đến cuộc họp khác, thay vì được đi cắm trại như bạn bè?"

"Là những bài học làm công chúa, Amelia ạ" - bà nhấn mạnh từng chữ một qua điện thoại - "Cháu căm ghét và coi thường những bài học đó".

"Vâng, thì sao ạ?"

"Thì trong suốt thời gian tập dượt cho vở kịch Bím tóc! cháu sẽ thoát được những buổi học đó chứ sao" - giọng bà có vẻ rất tự hào vì cho rằng đã làm dịu được cơn nóng giận của mình.

Nhưng bà đã lầm, lòng trung thành của mình dành cho đám bạn còn mạnh hơn rất nhiều so với lòng căm thù của mình với những bài học công chúa đó.

"Nhưng cháu thà ngồi học cách nói câu "Làm ơn xin đưa cho tôi đĩa bơ" bằng 50 thứ tiếng còn hơn là thấy Lilly không có được vai diễn mà cậu ấy đáng được nhận".

"Lilly không vui vì vai diễn đó sao?" - bà hỏi

"Vâng! Cậu ấy là diễn viên khá nhất trong số bọn cháu, cậu ấy đáng ra phải được nhận vai Rosagunde! Vậy mà bà lại trao cho Lilly một vai siêu phụ như vai nhân tình của Alboin, lời thoại chỉ có vỏn vẹn vài dòng".

"Amelia, không có vai diễn nào là nhỏ bé trong một vở kịch. Chỉ có những người diễn viên nhỏ bé mà thôi".

Bà đang nói CÁI GÌ thế không biết???

"Tùy bà. Nếu bà không muốn vở diễn của mình làm trò cười cho thiên hạ thì bà nên chọn Lilly vào vai chính. Cậu ấy..."

"Ta đã nói với cháu về việc ta rất vui mừng khi được gặp cô bạn nhỏ Amber Cheeseman của cháu chưa nhỉ?"

Máu trong mình đột nhiên như đông cứng lại, mình như chết lặng giữa phòng NK&TN, điện thoại nắm chặt trong tay.

"C-cá-i g-i-ì cơ ạ?"

"Ta đang tự hỏi không hiểu Amber sẽ nói gì khi ta vô tình kể cho cô bé nghe về chuyện cháu tiêu hết tiền dành cho buổi lễ tốt nghiệp vào mấy cái thùng rác?" - bà từ tốn nói như không có chuyện gì xảy ra.

Mình sốc quá không nói được câu nào. Mình chỉ biết đứng như trời chồng, trong khi Boris đang cố lách qua mình để đi về chỗ ngồi: "Cho mình đi qua cái, Mia".

Phải mất một lúc lâu mình mới thốt lên được bà chữ: "BÀ...KHÔNG...THỂ".

"Ồ, TA CÓ THỂ đấy!" - giọng bà đầy vẻ đắc thắng.

Mình muốn hét toáng lên rằng: TRÊN ĐỜI NÀY CÓ NGƯỜI BÀ NÀO LẠI ĐI ĐE DỌA CHÍNH ĐỨA CHÁU NỘI DUY NHẤT CỦA MÌNH NHƯ THẾ NÀY KHÔNG????

Nhưng mình không thể. Bởi mình đang ở giữa lớp học.

"Giờ thì cháu đã thay đổi ý định rồi chứ? Ta hứa sẽ không nói gì với cô bạn bé nhỏ kia của cháu về chuyện quỹ hội kia đâu. Đổi lại ta hy vọng cháy sẽ giúp ra giải quyết vấn đề khủng hoảng bất động sản hiện nay của ta, bằng việc tham gia vào vở nhạc kịch Bím tóc! này. Và sự thật là... Amelia, cháu chính là hậu duệ của cụ Rosagunde, cháu sẽ lột tả được cái thần của nhân vật một cách trung thực nhất. Hơn nữa, cháu xinh đẹp hơn Lilly rất nhiều. Chả muốn nói ra đầu, nhưng cô bạn của cháu có những góc trông rất giống con chó púc mặt phẹt".

"Gặp lại cháu tối nay, Amelia" - bà nói - "Nếu cháu khôn ra thì nên giữ kín bí mật nho nhỏ này giữa hai chúng ta. Kể cả bố cháu. Hiểu ý ra chứ?"

Rồi bà gác máy cái rụp

!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Không thể tin nổi. Mình luôn biết bà là người không bao giờ chịu cho không ai cái gì. Nhưng chưa bao giờ bà lại ngả bài lộ liễu như thế này!!!

Bà mình đúng là khác người mà! Có ai lại đi TỐNG TIỀN cháu gái mình để mua cho bằng được một hòn đảo nhân tạo?

Vậy mà có đó. BÀ MÌNH.

Sau khi cúp máy, mình bắt gặp ánh mắt của Lilly đang nhìn chằm chằm từ phía bàn vi tính. Cậu ấy đang hí hoáy thiết kế layout cho ấn phẩm Lỗ Mũi Hồng của Louie Mập đầu tiên.

"Có chuyện gì sao, Mia?" - Lilly hỏi

"Chuyện vai diễn Rosagunde" - mình giải thích - "Mình rất tiếc, bà nhất quyết không chịu lùi bước. Bà nói mình phải tham gia vào vở kịch này, nếu không bà sẽ kể cho người-cậu-biết-là-ai-rồi-đấy về chuyện-cậu-biết-là-chuyện-gì-rồi-đấy và mình sẽ bị chị ta đá cho một chưởng bay từ đây sang tận Westchester cho coi".

Ánh mắt Lilly thoáng nổi lên một vẻ thất vọng não nề: "Bà cậu dám làm như thế lắm, đúng không?"

"Mình rất xin lỗi, Lilly" - mình phân trần - "Cậu đáng ra vào vai Rosagunde xuất sắc hơn mình nhiều".

"Sao cũng được" - Lilly khịt mũi nói - "Vai diễn kia cũng ổn với mình rồi. Thật đấy".

Mình thừa biết cậu ấy đang tỏ ra dũng cảm thôi, nhưng thực chất trong lòng đang bị tổn thương tơi bời ấy! Ôi Lilly ơi!

Không thể trách cậu ấy được! Mấy chuyện bà đang làm thật chẳng ra sao cả. Nếu bà muốn vở diễn thành công, tại sao không chọn người xuất sắc nhất vào vai chính? Tại sao cứ nhất quyết phải là MÌNH - đứa đóng kịch dở nhất trường, không kể Amber Cheeseman?
 
Thứ Sáu, ngày 5 tháng 3, giờ Khoa học Trái Đất
Kenny lại làm giây nước sốt ra tờ bài tập của bọn mình, trong khi vừa ăn tối vừa làm bài tối qua. Cậu ấy nhờ mình chép lại bài ra tờ giấy khác.

Mình đã mặc cả với Kenny rằng nếu cậu ấy chịu làm hộ nốt bài tập tối nay cho mình thì mình mới chép lại.

Kenny nhìn mình như như vật thể lạ (bởi bài tập nào của bọn mình chẳng do cậu ấy làm) nhưng cuối cùng cũng đồng ý.

BÀI TẬP VỀ NHÀ:
Thể dục: QUẦN THỂ THAO!!!! QUẦN THỂ THAO!!! QUẦN THỂ THAO!!!!

Kinh tế Mỹ: Đọc trước Chương 9 cho bài học ngày thứ 2

Tiếng Anh: đọc truyện O Pioneers! Trang 155-175

Tiếng Pháp: Vocabulaire 3ème étape

NK&TN: Chọn váy cho buổi tiệc ở nhà Michael

Hình học: Chương 18

Khoa học Trái Đất: Có Kenny làm rồi! HA-HA-HA-HA

Thứ Sáu, ngày 5 tháng 3, phòng Khiêu vũ khách sạn Plaza
Trong buổi diễn tập đầu tiên của vở Bím tóc! Bà chỉ yêu cầu bọn mình mỗi một việc "đọc qua" kịch bản. Bọn mình sẽ đọc qua kịch bản một lượt từ đầu tới cuối cùng nhau, không phải diễn nhưng giọng đọc phải truyền cảm và có hồn như đang diễn.

Không có gì ngán ngẩm bằng cái khâu đọc qua kịch bản này.

Mình lén giấu quyển nhật ký này xuống dưới tập bản thảo nên không ai phát hiện ra. Mặc dù mỗi lần tới lượt mình đọc thoại là phải giấu thật nhanh cuốn sổ xuống dưới xấp giấy.

Hóa ra bà chỉ đảm nhiệm mỗi phần viết lời thoại cho vở Bím tóc! thôi, còn phần nhạc là do một người tên là Phil sáng tác. Phil cũng chính là anh chàng đệm piano cho tụi mình lúc thử vai hôm qua. Bà đã trả cho Phil cả đống tiền để sáng tác sao cho khớp lời thoại trong vở nhạc kịch của mình. Nghe nói bà kiếm được Phil trong mục "Tìm việc làm" ở trường ĐH Hunter.

Nhưng xem ra anh chàng này cũng chẳng có thời gian để tiêu xài khoản tiền kếch xù từ trên trời rơi xuống này. Có vẻ như Phil đã thức suốt đêm để sáng tác nhạc cho vở Bím tóc! và chưa hề được chợp mắt một phút nào! Thấy đầu anh ấy gật lên gật xuống như bị giật dây trong suốt buổi đọc thoại.

Phil không phải là người duy nhất trong cái phòng này đang gà gật. Quý ngài Eduardo thậm chí còn chưa mở mắt LẤY MỘT LẦN kể từ khi câu thoại đầu tiên của vở kịch (từ Rosagunde-mình: "Oh, la, thật hạnh phúc biết bao khi được sống giữa chốn làng quê thanh bình và yên ả như thế này") được thốt ra.

Quý ông ngủ như bị đánh thuốc!

Lại còn ngáy rõ ro nữa chứ!

Óe, đến lượt mình:

"Ôi, Gustav yêu dấu, xin chàng đừng tự cho mình là nông dân hèn mọn! Bởi những chiếc móng ngựa do chàng rèn nên đã tiếp thêm sức mạnh cho đoàn kỵ binh vững bước trên chiến trường. Những chiếc kiếm rèn bởi tay chàng chính là nguồn sức mạnh cho binh lính chống lại giặc ngoại xâm".

Tiếp đến là lời thoại của J.P. Anh ấy quả là một diễn viễn xuất sắc. Mình không thể không nhận thấy một điều: cuốn sổ tay bìa đen của ANH ẤY cũng đang giấu dưới xấp kịch bản.

Thật kỳ dị nếu anh ấy cũng viết về MÌNH, trong khi mình đang viết về ANH ẤY. Công nhận là tụi mình có nhiều điểm chung thật - trừ chuyện anh ấy không phải là người của hoàng gia.

Lúc nãy trước buổi diễn tập mình có nói chuyện mấy phút với J.P (bởi vì chẳng ai buồn để ý tới anh ý cả. Boris và Tina thì đang bận tâm tình, Lilly thì đang cùng Kenny xem lại bài viết của Kenny sẽ đăng trong số báo tới, còn Perin thì ra sức thuyết phục bà rằng cậu ấy là con gái, chứ không phải con trai. Ling Su được giao nhiệm vụ đánh lạc hướng chị Amber Cheeseman, không cho tới gần mình. J.P nói niềm đam mê của anh ấy không phải là diễn xuất - và lý do duy nhất khiến anh ấy đi thử vai cho tất cả các vở kịch của CLB Kịch nghệ ở THAE là vì bố mẹ anh ấy là fan cuồng của sân khấu kịch, luôn mong muốn con trai mình tham gia vào ngành giải trí này.

"Nhưng anh thích được theo nghiệp văn chương hơn" - J.P tâm sự - "Mặc dù làm nhà thơ không phải dễ kiếm tiền. Nhưng anh thích được viết văn hơn là diễn kịch. Bởi vì diễn viên chỉ là người truyền đạt lại những gì người khác viết. Họ không có SỨC MẠNH thực sự. Sức mạnh thực sự của một tác phẩm chính là nằm ở lời thoại mà họ nói ra. Đó chính là điểm khiến anh đam mê ở nghiệp văn chương. Là người sức mạnh đằng sau những câu thoại của những ngôi sao lớn như Julia Roberts và Jude Law".

!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

ÔI. CHÚA. ƠI! J.P như đang đọc thấy từng suy nghĩ của mình này! Mình nhớ đã từng nói những câu tương tự như thế!

Mình hoàn toàn có thể hiểu cảm giác phải làm hài lòng bố mẹ và những áp lực mà anh J.P phải chịu. Cứ nhìn các bài học công chúa của mình thì thấy. Hoặc áp lực phải thi đỗ môn Hình học, trong khi mình sẽ không cần dùng gì đến nó trong tương lai.

Chỉ có điều... mặc dù đã tham gia thử vai trong tất cả các vở kịch của trường nhưng anh J.P chưa bao giờ được nhận một vai nào. Và nguyên nhân là vì CLB Kịch nghệ là những người thích kết bè kết phái.

"Nếu THỰC SỰ muốn có một chân trong những vở kịch của họ" - J.P nói tiếp - "thì trước tiên anh cần phải tìm mọi cách chen được chân vào hội - tức là ngồi ăn trưa cùng họ, tụ tập trên bậc cầu thang ngoài cổng trường trước giờ vào lớp, đi mua cà-phê ở tiệm Ho cho họ, đeo khuyên mũi, tập hút thuốc lá... Chưa hết, cái chính vẫn là anh không thể chịu nổi cái đám diễn viên trong CLB. Họ lúc nào cũng chỉ biết có mình! Thật không có gì chán bằng việc phải ngồi xem họ diễn đi diễn lại một phân đoạn kịch. Họ không phải đang diễn, mà là đang độc thoại môt mình, không có chút cảm xúc nào trong đó".

"Ừm..." - mình nghĩ tới những câu chuyện về các diễn viên trẻ trên tờ Us Weekly - "Có lẽ bởi vì họ cảm thấy bất an. Bởi vì anh cũng biết rồi đấy, đa số các teen hiện nay đều cảm thấy bất an".

May mà mình không lỡ mồm huỵch toẹt với J.P rằng trong số đó mình là đứa luôn cảm thấy bất an NHẤT. Không bất an sao được khi một đứa đang ở độ tuổi teen như mình lại không hiểu biết gì về chuyện tiệc tùng, lại còn bị chính bà nội của mình "tống tiền" nữa chứ!

"Có thể em đúng" - J.P gật gù - "Hoặc có thể do anh quá khắt khe. Chỉ là... anh không phải týp người của các câu lạc bộ. Anh thuộc týp người cô độc thì đúng hơn. Chắc em cũng nhận thấy". Nói rồi, anh J.P ngượng ngùng quay ra cười với mình.

Giờ thì mình đã hiểu tại sao Tina và Lilly khen anh ấy dễ thương.

J.P cũng nói không sai về chuyện giới diễn viên. Cứ xem cách họ nói chuyện trong các chương trình talk-show là thấy, họ nói về bản thân mình quá nhiều!
Ôi, ôi, lại đến lượt mình:

"Hầu gái, hãy mang cho ta loại rượu nặng nhất dưới hầm lên đây! Ta sẽ dạy cho tên bạo chúa này biết thế nào là đùa giỡn với nhà Renaldo".

Còn hai tiếng nữa thôi là mình sẽ được gặp Michael. Mình sẽ có thể thư giãn bằng việc cùng anh ấy vào bếp làm bánh nhúng, được nghe giọng nói trầm ấm của anh ấy thao thao bất tuyệt về một loại học thuyết khó hiểu nào đó.

LÀM ƠN CHO TÔI THOÁT RA KHỎI CHỖ NÀY!!!

Lại đến lượt mình:

"Nhân danh cha ta, chính ta sẽ là người tiễn ngươi - lãnh chúa Alboin - xuống địa ngục, nơi ngươi đáng thuộc về".

May quá, cuối cùng thì Alboin cũng đã chết! Hát nốt đoạn nhạc kết rồi nắm tay nhau đi một vòng tròn nữa là xong! Mình sẽ có thể về nhà! Đi gặp Michael!

Ối, bà có điều gì muốn nói trước khi kết thúc:

"Xin có lời cảm ơn tới toàn thể các bạn đã nhiệt tình tham gia buổi diễn tập ngày hôm nay. Đây sẽ là vở nhạc kịch mang tính lịch sử đối với tất cả chúng ta. Và thành quả mà chúng ta nhận được sẽ vô cùng to lớn..."

Bà có ý gì khi nhìn chằm chằm vào mình lúc nói câu này? Chi bằng bà cứ nói trắng ra rằng thành quả mà MÌNH sẽ nhận được từ vở nhạc kịch này chính là không bị chị Amber Cheeseman cho ăn đòn vì tội tiêu sạch tiền quỹ.

"Nhưng trước khi đạt được thành công đó, chúng ta cần phải nỗ lực hết mình, tập luyện chăm chí" - bà nói bằng một giọng ngọt như mứt dâu - "Các buổi tập của chúng ta sẽ diễn ra hàng ngày sau giờ học và sẽ kết thúc muộn vào buổi tối. Các bạn hãy thông báo trước với gia đình về chuyện không thể về nhà ăn tối vào tất cả các ngày trong tuần tới. Và đề nghị mọi người phải học thuộc lời thoại trước buổi diễn tập ngày thứ hai tới".

"Nhưng thưa Nữ hoàng, cháu không nghĩ mình có thể học thuộc hết các từ tiếng Ý trong thời gian ngắn như vậy" - Perin rụt rè nói.

"Vớ vẩn!" - bà gạt phắt đi - "Nessun dolore, nessun guadagmo"

Tất nhiên là chẳng ai hiểu gì, ngoài bà.

Và anh J.P.

J.P đã đứng lên trấn an mọi người bằng một giọng trầm ấm, bình tĩnh: "Thôi nào mọi người. Tôi nghĩ là chúng ta có thể làm được mà. Cứ coi như đó làm một thử thách đi".

Vẫn còn lác đác vài người phản đối, cho tới khi Lilly lên tiếng: "Mọi người, anh J.P nói đúng. Tôi cũng cho là chúng ta có thể làm được!"

Nghe thấy vậy Boris phản bác lại ngay: "Xin lỗi, chứ không phải cậu chính là người vừa kêu ca về việc không có thời gian chuẩn bị cho tờ tạp chí văn học sắp xuất bản vào cuối tuần này đó sao?"

Lilly lờ đi như không nghe thấy gì. Còn anh J.P thì trông có vẻ hơi bối rối.

"Cá nhân tôi cho rằng nếu chúng ta gặp nhau cùng tập đọc thoại vào hai buổi sáng mai và sáng Chủ Nhật, thì có lẽ chúng ta sẽ thuộc được lời thoại của mình trước buổi diễn tập thứ Hai".

"Sáng kiến rất hay!" - bà vỗ tay tán thưởng, to đến nỗi quý ngài Eduardo cũng phải choàng tỉnh dậy - "Như vậy chúng ta sẽ có nhiều thời gian cho việc luyện vũ đạo và luyện thanh".

"Vũ đạo ý ạ?" - Mặt Boris tái xanh - "Lại còn luyện thanh nữa? Vậy chứ bọn cháu phải mất bao nhiêu thời gian cho vở nhạc kịch này?"

"Cho tới khi nào vở kịch được hoàn tất" - bà lạnh lùng nói - "Nào, giờ thì mọi người hãy đi về và nghỉ ngơi đi! Hãy ăn thật nhiều để có sức khỏe cho buổi diễn tập ngày mai. Một miếng thịt bò tái, kèm theo một chút sa-lát và một đĩa khoai tây nướng trộn bơ luôn là bữa ăn dinh dưỡng lý tưởng cho giới diễn viên. Hẹn gặp lại mọi người tại đây lúc 10 giờ sáng mai. Nhớ phải ăn sáng thật no - trứng, bánh mỳ và thật nhiều cà-phê vào! Ta không muốn có ai bị ngất xỉu vì kiệt sức đâu đấy! Buổi đọc thoại kết thúc ở đây! Mọi người đã rất cố gắng! Hãy tự thưởng cho mình một tràng pháo tay nhiệt liệt nào!"

Từng người một, uể oải vỗ hai tay. Bởi nếu không làm thế, chắc chắn bà sẽ không cho tụi mình rời khỏi đây đâu.

Thật không may, tiếng pháo tay của bọn mình đã làm ngài nhạc trưởng/đạo diễn ngủ gật kia bừng tỉnh giấc: "Cảm ơn các bạn! Cám ơn rất nhiều! Tôi đã không làm được điều đó nếu không nhờ có các bạn. Các bạn thật đáng mến!". Xem ra cái ông Eduardo này vẫn chưa tỉnh ngủ thì phải.

"Hẹn gặp em ngày mai, Mia" - J.P vẫy tay chào mình - "Đừng quên ăn nhiều bánh mỳ và thịt bò nhé!"

"Cậu ấy ăn chay" - Boris bực dọc nói. Anh chàng có vẻ vẫn chưa hết ấm ức vể chuyện bị lấy mất thời gian luyện tập vi-ô-lông.

J.P chỉ cười, nháy mắt với mình.

"Anh biết chứ! Anh chỉ đùa thế thôi. Sau lần Mia làm ầm ỹ lên về chuyện có thịt trong món lasagna rau ở căng-tin, CẲ TRƯỜNG này ai chẳng biết cô ấy là người ăn chay"

"Ô, vậy sao?" - Boris mỉa mai - "Một người ghét-người-ta-b..."

Mình chụp vội tay lên miệng Boris, ngăn không cho cậu ấy nói hết câu.

"Chúc ngủ ngon, anh J.P. Mai gặp" - mình nói vội

Sau khi J.P rời khỏi phòng mình mới buông Boris ra, và đi rửa tay.

"Kinh quá đi thôi, Boris. Cậu có cần lắm dãi thế không hả?" - mình làu bàu.

"Thì mình mắc chứng rối loạn bài tiết tuyến nước bọt mà" - Boris nghiêm nghị nói.

"Và GIỜ cậu mới thèm nói với mình sao?"

"Wow, Mia" - Lilly quay qua mình - "Cậu phản ứng hơi thái quá rồi đó. Cậu không sao đấy chứ? Cậu thích anh J.P đó hả?"

"Không phải!" - mình phẫn nộ nói. Thật quá đáng, mình đã hẹn hò với anh trai cậu ấy được một năm rưỡi rồi vậy mà cậu ấy dám thốt ra những câu xằng bậy như vậy. Mình thích ai, đáng ra Lilly phải là người RÕ HƠN CẲ chứ! - "Nhưng các cậu cũng nên đối xử tử tế với anh ấy một chút".

"Mia chỉ là đang thấy có lỗi" - Boris trầm ngâm phân tích - "vì đã giết chết nhân vật của anh ta trong câu chuyện của mình mà thôi"

"Không hề nhá!" - mình độp lại.

Mình lại đang nói dối. Bởi đúng như Boris nói, mình có cảm giác tội lỗi khi giết chết nhân vật J.P trong câu chuyện của mình.

Từ giờ trở đi mình thề là sẽ không bao giờ để cho một nhân vật nào - dựa theo hình tượng có thật ngoài đời - trong truyện của mình phải chết nữa.

Trừ khi đó là người mình ghét! Như Lana chẳng hạn!
Thứ Sáu, ngày 5 tháng 3, 10 giờ tối, tại phòng khách nhà Moscovitz

Mấy bộ phim Michael bắt mình ngồi xem cùng thật vô cùng rối rắm. Ngồi xem phim mà cứ như bị tra tấn ý vì phải suy nghĩ nhức hết cả óc.

Điều an ủi duy nhất là mình được ở bên cạnh Michael, trò chuyện và... kiss anh ý!

Đến đoạn phim nào chán quá thì tụi mình quay ra ngồi ngắm nhau hoặc thủ thỉ tâm sự với nhau.

Còn đoạn nào rùng rợn quá thì mình gục đầu vào lòng anh ấy, còn Michael thì vòng tay ôm lấy mình thật chặt.

Nói chung là không khí lãng mạn ấy sẽ trọn vẹn nếu thỉnh thoảng không có tiếng gào của Lilly từ trên lầu vọng xuống: "Ta nguyền rủa ngươi, Alboin vì đã biến thành một kẻ hèn nhát thối tha".

Bao nhiêu cảm hứng và sự lãng mạn của bọn mình đều bị phá nát bởi tiếng gào thét của Lilly: "Ngươi thà kết hôn với một đứa con gái hèn mọn Genovia còn hơn là chọn ta? Alboin, thật nhục nhã thay!".

Có lẽ vì thế mà Michael đứng dậy bỏ vào bếp lấy thêm bỏng ngô. Chắc chỉ còn cách vặn hết cỡ volume phim 2001: A Space Odyssey lên, may ra mới át được cái âm thanh chói tai của Lilly (đang mải học lời thoại cùng chú Lars)

À, vụ bữa tiệc sắp tới ở nhà Michael, mình đã có một kế hoạch. Cũng nhờ lần trước nói chuyện với nhỏ Lana. Đã chuẩn bị được trang phục và điệu nhảy mà mình sẽ "biểu diễn" hôm đó rồi. Mặc dù hình như mình cắt cái váy đó hơi NGẮN QUÁ thì phải.

Đó là đối với mình, còn với Lana, ngắn thế chứ ngắn nữa cũng không thành vấn đề!

Ui ui Michael đang đi ra. Có bỏng ngô ăn rồi!!

Thứ Bảy, ngày 6 tháng 3, nửa đêm

Khi mình từ nhà Moscovitz về đến nhà, mẹ vẫn đang thức đợi mình (thực ra không hẳn là đợi MÌNH. Mẹ đang ngồi xem chương trình Đại Phẫu Thuật trên kênh Sức khỏe về một anh chàng nào đó có cái bớt trên mặt to đến nỗi mặc dù đã trải qua 8 cuộc phẫu thuật lớn nhỏ nhưng vẫn không xóa được hết cái bớt đó. Thậm chí anh ấy còn không thể đeo mặt nạ để che cái bớt đó bởi nó sưng vù lên như quả bóng vậy).

Mình đã cố rón rén đi vào thật nhẹ nhàng nhưng vẫn bị mẹ bắt gặp. Và mình đành phải ngồi trò chuyện với mẹ:

Mẹ (với tay tắt tiếng TV): Mia, nghe nói bà con đang dựng một vở kịch kể về cuộc đời bà cố tổ Rosagunde và chọn con vào vai chính?

Mình: Vâng. Đúng ạ.

Mẹ: Đó quả là điều nực cười nhất mà mẹ từng nghe. Chẳng nhẽ bà không biết rằng con suýt nữa thì trượt môn Hình học sao? Con làm sao có thời gian tham gia kịch cọt. Con phải chú tâm vào chuyện học hành. Con đã có quá đủ chương trình ngoại khóa rồi. Chẳng phải con vừa phải học làm công chúa vừa điều hành Hội học sinh đó sao? Giờ lại thêm chuyện kịch cọt này nữa. Bà con đang nghĩ gì thế không biết?

Mình: Là nhạc kịch mẹ ạ.

Mẹ: Cái gì?

Mình: Đó là một vở nhạc kịch, chứ không phải kịch thông thường

Mẹ: Mẹ không cần biết đó là gì. Sáng mai mẹ sẽ gọi cho bố và nói bố bảo bà tha cho con.

Mình: Không! Không! Đừng mà, mẹ! Con... ừm... con thực sự thích tham gia vở nhạc kịch này vô cùng. (Thực ra là vì mình sợ bà sẽ tố chuyện quỹ Hội bị phá sản với chị Amber Cheeseman và mình sẽ bị lãnh đòn đủ)

Mẹ: Con thích cái gì?

Mình: Vở nhạc kịch này. Con rất muốn được tham gia. Sân khấu là lẽ sống của đời con. Xin mẹ đừng bắt con ngừng lại.

Mẹ: Mia, không sao đấy chứ?

Mình: Tất nhiên rồi ạ! Mẹ đừng gọi cho bố mẹ nhé? Con xin mẹ đấy. Bố đã đủ bận rộn với mấy cuộc họp Quốc hội rồi. Đừng làm phiền bố với những chuyện nhỏ nhặt như thế này làm gì. Con thích vở nhạc kịch của bà phết. Đóng kịch vui lắm mẹ ạ. Hơn nữa đây còn là cơ hội tốt cho con mở rộng tầm nhìn của mình.

Mẹ: Nhưng... mẹ chẳng biết nữa...

Mình: Đi mà mẹ. Con thề là sẽ không để điểm số bị tụt dốc nữa đâu.

Mẹ: Thôi được rồi. Nhưng nếu con còn mang một điểm C nữa về nhà thì mẹ sẽ gọi ngay sang Genovia.

Mình: Cám ơn mẹ! Mẹ đừng lo! Con sẽ không để bị điểm C nữa đâu.

Sau đó mình chạy ngay vào phòng, hít lấy hít để cái túi giấy, trước khi mình bị ngừng tim vì thở gấp (can tội nói dối không chớp mắt)
 
Thứ Bảy, ngày 6 tháng 3, 2 giờ chiều, tại phòng Khiêu vũ, khách sạn Plaza
OK, hóa ra đóng kịch không dễ như mình tưởng. Mình xin rút lại cái câu mình đã viết ở mấy trang trước về việc dân tình đổ xô đi đóng phim vì thấy đây là một nghề ngon ăn lại kiếm được nhiều tiền.

Không hề ngon ăn một tẹo nào! Có rất nhiều thứ cần phải ghi nhớ.

Ví dụ như cách di chuyển trên sân khấu. Không phải cứ treo lên sân khấu, đọc lời thoại là xong. Hóa ra đạo diễn là người sẽ chỉ cho bạn chính xác cần phải di chuyển thế nào, tốc độ di chuyển nhanh chậm ra sao, đi về hướng nào của sân khấu... Thậm chí là đến câu nào thì dừng lại ở đâu...

Đó là nếu bà làm đạo diễn.

Mặc dù trên lý thuyết bà không phải là đạo diễn. Quý Ngài Eduardo - người xuất hiện ở góc phòng, chăn chùm kín tới tận cằm - MỚI CHÍNH LÀ ĐẠO DIỄN của vở kịch này.

Nhưng vị đạo diễn đáng kính này chỉ đủ tỉnh táo để nói câu: "Và... diễn!" rồi lại gục xuống ngáy o o tiếp. Để trả lại sân khấu cho bà thỏa sức tung hoành.

Vậy đó, ngoài việc phải nhớ lời thoại, tụi mình còn bị buộc phải nhớ thêm vị trí di chuyển trên sân khấu và đó không phải là vũ đạo.

Bà đã thuê một vũ sư chuyên nghiệp để tập vũ đạo cho bọn mình. Tên cô ấy là Feather - một biên đạo múa khá có tiếng trong làng kịch nghệ Broadway. Mình thì lại cho rằng cô ấy chắc chắn phải đang rất túng tiền nên mới chịu nhận lời làm biên đạo múa cho một vở nhạc kịch nửa mùa như Bím tóc!

Cô Feather không hề giống bất kỳ một vũ sư nào mà mình từng thấy trong các bộ phim như Honey hay Center Stage. Cô ấy không trang điểm, mặc ác nịt làm bằng sợi gai dầu và không ngừng bắt tụi mình giữ thăng bằng cho tốt.

Bà lộ rõ vẻ khó chịu khi chứng kiến cách huấn luyện của cô Feather. Nhưng bà thừa thông minh để không tỏ ra điều đó. Bởi nếu bây giờ mà cô Feather giận dỗi bỏ về thì kiếm đâu ra người thế chỗ trong thời gian gấp như thế này.

Cô Feather tuy thế nhưng vẫn còn khá hơn nhiều cô Puitssant - huấn luyện viên thanh nhạc. Cô ấy bắt bọn mình đứng đó tập hết bài luyện thanh này đến bài luyện thanh khác, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy chứ Me, May, Ma, Mo, Moooo-oooo-oooo-ooo. Hết lên bổng rồi xuống trầm, cho tới khi tụi mình "cảm thấy sống mũi cay xè thì thôi".

Cô ấy còn oái ăm tới mức suýt nữa thì đuổi Lilly về nhà khi nhìn thấy Lilly không đánh móng tay, bởi vì: "một nữ danh ca không bao giờ có thể tiến xa với một bàn tay mộc".

Bà có vẻ rất hài lòng và đồng tình với quan điểm dứt khoát đó của cô Puissant. Trong suốt buổi luyện thanh bà không lên giọng chỉ bảo nào với cô ấy cả.

Cuối cùng là màn may đo trang phục biểu diễn cho từng người. Riêng mình, có thêm vụ đội tóc giả nữa. Bởi nhân vật Rosagunde có một bím tóc dài vô cùng tận, và Bím tóc! cũng là tên của vở nhạc kịch này.

Mọi người chỉ lo lắng về việc làm sao cho thuộc được LỜI THOẠI, mà không hề nhận thức được rằng để dựng nên được một vở kịch hoàn chỉnh, còn cần phải chuẩn bị RẤT NHIỀU thứ khác. Bọn mình sẽ phải biết cách di chuyển trên sân khấu, học thuộc lời bài hát và vũ đạo. Riêng mình còn phải tập thêm khâu đi làm sao cho khỏi bị vấp vào cái bím tóc giả mà hôm nay, do chưa có bím tóc thật, nên bà đã quấn một sợi dây thừng quanh đầu mình giả làm tóc. Trông cái dây này rất giống cái dây người ta vẫn thường chăng ở dưới sảnh Cây cọ trong khách sạn nhằm ngăn không cho mọi người ra vào, trước khi mở cửa cho buổi trà chiều.

Chẳng trách đầu mình cứ váng vất nãy giờ. Nhưng vẫn còn hơn cái vương miện mà họ vẫn thường cố nhét vào đầu mình mỗi lần đi dự tiệc hoàng gia.

Mình và anh J.P được nghỉ một lát, trong khi cô Feather đang hướng dẫn vũ đạo cho mọi người đoạn điệp khúc của bài Genovia. Tất nhiên sẽ phải hát đoạn này, trừ mình và anh J.P.

Thật không ngờ, hóa ra Kenny không những không biết hát, hay diễn kịch, thậm chí còn không biết nhảy. Cô Feather đúng là như đánh vật với cậu ấy.

Mình tranh thủ thời gian này lên kế hoạch cho buổi tiệc sắp tới và trò chuyện với anh J.P. Thật không ngờ kiến thức về sân khấu của anh ấy bao la bát ngát đến vậy, có bố là nhà sản xuất nổi tiếng cũng có khác. Nghe nói ngay từ khi còn bé anh ấy đã được tiếp xúc với sân khấu, và gặp gỡ rất nhiều người nổi tiếng rồi.

"John Travolta, Antonio Banderas, Bruce Willis, Renée Zellweger, Julia Roberts... là một vài người trong số đó" - J.P đã trả lời như vậy, khi mình hỏi những người nổi tiếng ấy là ai.

Wow, Tina mà biết được, dám cô nàng quỳ xuống xin đổi chỗ với anh J.P mất. Kể cả khi chuyện đó đồng nghĩa với việc phải biến thành con trai.

Rồi mình hỏi J.P có nhân vật nổi tiếng nào mà anh ấy muốn gặp nhưng CHƯA ĐƯỢC GẶP không, và anh ấy nói: "Có một người: nhà viết kịch tài ba David Mamet".

"Anh sướng thật, được gặp gỡ hầu như toàn bộ giới ngôi sao cảu Hollywood rồi còn gì" - mình trầm trồ ngưỡng mộ.

"Ờ. Nhưng em biết không, họ cũng chỉ là người bình thường, giống như anh với em thôi" - J.P nheo mắt cười - "À, ý anh là giống như anh. Bởi bản thân em cũng là một người nổi tiếng mà. Chắc em hay gặp phải chuyện đó lắm nhỉ... Chuyện mọi người nghĩ em một kiểu, nhưng thực chất em không phải là người như vậy. Đó chỉ là ý kiến chủ quan của bộ phận công chúng mà thôi. Phải đối mặt với những chuyện như vậy chắc khó khăn lắm nhỉ".

Chưa bao giờ mình nghe thấy lời nào thật hơn thế! Rất đúng với hoàn cảnh của mình!

Ngoài việc đã được gặp mặt hầu hết các nhân vật nổi tiếng thế giới, trừ David Mamet, anh J.P còn chưa bao giờ bỏ sót bấy kỳ một vở kịch lớn nhỏ nào, kể cả tác phẩm yêu thích nhất mọi thời đại của mình - Người đẹp và ác thú.

Chưa hết đó cũng là một trong những vở kịch yêu thích nhất mọi thời đại của anh ấy!!!!!!!!

Thật không thể tin nổi! Trong suốt thời gian qua mình chỉ nhìn thấy anh ấy như một gã dở hơi ghét-người-ta-bỏ-ngô-vào-tương-ớt trong khi sâu thẳm bên trong anh ấy là một người vui tình, thân thiện và đáng yêu. Một người biết làm thơ công kích cô Gupta, thích vở Người đẹp và ác thú và ao ước được một lần gặp mặt nhà viết kịch tài ba David Mamet (mặc dù mình chưa nghe thấy cái tên này bao giờ).

Đây là một ví dụ điển hình phản ánh thực trạng đáng buồn của hệ thống giáo dục Mỹ hiện này: quá đông đúc, lạnh lùng và vô cảm! Nó khiến cho cả một thế hệ thanh thiếu niên không vượt qua được các định kiến của xã hội dành cho mình, để chứng tỏ bản lĩnh và tài năng thực sự của mình, đằng sau những cái nickname người đời vẫn gán cho họ: Công Chúa, Lập Dị, Dở Hởi, Gã-Ghét-Người-Ta-Bỏ-Ngô-Vào-Tương-Ớt...

Dàn đồng ca tập xong rồi. Bà vừa gọi các nhân vật chính ra.

Tức là mình và anh J.P. Bọn mình có rất nhiều cảnh đóng tay đôi với nhau trong vở nhạc kịch này. Phải tới khi đọc kịch bản của Bím tóc! mình mới biết bà cố tổ Rosagunde của mình CŨNG CÓ bạn trai.
Thứ Bảy, ngày 6 tháng 3, 6 giờ chiều, trên xe limo từ khách sạn Plaza về nhà
Ôi... mệt quá đi mất!!!. Mắt mình díp hết cả vào rồi! Sao diễn kịch thôi mà KHỔ THỂ HẲ GIỜI? Nhìn lũ nhóc trên chương trình Degrassi đảm bảo không nghĩ rằng đóng phim là chuyện đóng phim dễ như trở bàn tay. Vừa đi học vừa đi diễn suốt như vậy, làm sao tụi nó cân đối thời gian giỏi thế nhỉ???

Tuy nhiên, trong Degrassi các diễn viên không phải nhảy múa, hát hò như bọn mình, trừ những tập phim có liên quan tới ban nhạc hay gì đó. Mình cũng mới nhận ra một điều rằng hát hò còn khó hơn cả DIỄN XUẤT.

Sau buổi diễn tập hôm nay, mình đã thay đổi hoàn toàn cách nhìn về ca sỹ Kelis. Chắc hẳn để có được một bài hát "Milkshake" hoàn hảo đến như vậy, chị ấy phải tập đi tập lại trên dưới 5.000 lần chứ không ít. Cô Puissane cũng đã bắt mình tập tới tập lui bài "Bài ca của nàng Rosagunde" ÍT NHẤT ngần ấy lượt.

Và khi mình không thể ngân cao hơn được nữa thì cô ấy bắt mình bám lấy cái đàn piano của anh Phil và NGÂN CAO LÊN!

"Công chúa, hãy hát bằng cơ bụng ý!" - cô Puissant liên tục gào lên - "Đừng có thở ra bằng lồng ngực như thế. Dùng CƠ BỤNG! Không được hít hà như thế! HÃY DÙNG CƠ BỤNG MÀ HÁT! NGÂN CAO LÊN!!! CAO LÊN NỮA!!! NỮA!!!

Cũng may là mình vừa mới sơn lại móng tay (để kiềm chế cơn nghiện móng tay cố hữu của mình) chứ không chắc mình ăn đủ với cô Puissant.

Còn vũ đạo ư? Quên khẩn trương! Mọi người (trong đó có mình) vẫn thường coi thường đội cổ vũ (trừ Shameeka - cho tới thời điểm này) nhưng phải công nhận là mấy trò nhảy nhót này KHÓ CHẾT ĐI ĐƯỢC!!! Đến gần cuối buổi tập, hai chân mình như muốn rụng ra!

Sáng mai tụi mình sẽ phải có mặt ở đây lúc 10 giờ để lại hành xác như ngày hôm nay.

Trên đường ra về, Boris thở dài đánh thượt: "Đây là hoạt động ngoại khóa khó nhằn nhất mà mình từng tham gia để kiếm được 100 điểm cộng".

Còn với Ling Su thì công việc này còn khó khăn hơn cả việc tới từng nhà bán nến thơm. May mà mình kịp ra hiệu cho cậu ấy không nói thêm lời nào nữa bởi chị Amber đang lảng vảng gần đó.

Nhưng vẫn không kịp lọt qua khỏi mắt anh J.P: "Chuyện gì? Có gì bí mật à? Bọn em đang nói về chuyện gì thế? Em có thể nói với anh, anh thề sẽ không nói với ai đâu".

Sau hàng giờ trò chuyện và đóng kịch với nhau, cả lũ tụi mình như càng xích lại gần nhau hơn. Không muốn rời nhau nửa bước. Ngay đến cả Lilly - người luôn có xu hướng anti-người-lạ-ngoài-nhóm, cũng cư xử chẳng giống ai: "Các cậu... các cậu... Tí nữa mình quên! Tối nay nhà mình có tiệc! Các cậu phải đến mới được! Bố mẹ mình đi vắng hết rồi!".

Thật là... Thứ nhất, đó là bữa tiệc của Michael, chứ không phải của Lilly. Thứ hai, Michael sẽ nghĩ thế nào khi thấy một đám lóc chóc học sinh trung học kéo đến nhà mình? (tất nhiên trừ mình).

Vậy cũng đủ hiểu mối quan hệ thân thiết giữa mọi người trong nhóm kịch Bím tóc! này rồi!

Đó cũng là lý do tại sao mình không thể ngăn mình lại và kể hết chuyện cho J.P nghe - về việc quỹ Hội đã hết sạch tiền để thuê Hội trường cho buổi lễ tốt nghiệp năm nay và việc vở nhạc kịch Bím tóc được dựng nên cũng chỉ để kiếm đủ tiền bù vào.

Anh J.P vô cùng ngạc nhiên khi nghe thấy mình nói như vậy. Nhưng không phải vì biết mình đã tiêu sạch tiền quỹ của Hội. Mà vì:

"Thật sao?" - J.P nói - "Tại anh cứ nghĩ rằng toàn bộ vụ kịch cọt này là kế sách của bà em để khiến bố anh bỏ cuộc không tham gia đấu giá mua hòn đảo nhân tạo Genovia nữa".

!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Mình chỉ biết há hốc mồm, sửng sốt nhìn anh J.P... cho tới khi anh ấy phá lên cười và vỗ vào vai mình: "Mia. Đừng lo. Anh sẽ không kể cho ai nghe đâul. Cả chuyện tiền quỹ HAY chuyện kế hoạch của bà em".

Nhưng mình rất tò mò muốn biết: "Rút cuộc thì tại sao bố anh lại muốn mua hòn đảo nhân tạo Genovia đó, J.P?"

"Bởi vì ông có thể," - J.P nói, giọng anh trầm hẳn xuống, không hề có vẻ gì là đang đùa. Mình chưa bao giờ nhìn thấy anh ấy buồn bã hay lo lắng về chuyện gì đến vậy - trừ chuyện mấy hạt ngô, tất nhiên.

Nhưng mình có thể nhận ra ngay một điều: John Paul Reynolds-Abernathy Đệ Tam chính là một chủ đề nhạy cảm đối với John Paul Reynolds-Abernathy Đệ Tứ. Vì thế mình bỏ qua luôn. Đó là điều mình đã được học từ các bài học làm công chúa. Làm sao để thay đổi chủ đề khi câu chuyện trở nên không thoải mái.

"Gặp anh ngày mai" - mình nói với J.P

"Em có tới bữa tiệc nhà Lilly không?" - J.P đột nhiên hỏi.

"À. Có ạ"

"Vậy thì có lẽ anh sẽ gặp em ở đó" - J.P nháy mắt với mình.

Dễ thương ghê! Anh ấy hoàn toàn thoải mái khi tham dự bữa tiệc ở nhà Lilly. Mặc dù trên thực tế đó là bữa tiệc do Michael tổ chức, chứ không phải Lilly.

Thôi, sao cũng được. Giờ mình có nhiều việc quan trọng hơn phải lo lắng, hơn là chuyện của J.P, Lilly, bà và các kế hoạch mua-cho-bằng-được-đảo-Genovia của bà.

Bởi vì mình cũng đang có kế hoạch của riêng mình.
Chủ Nhật, ngày 7 tháng 3, 1 giờ sáng.
Xấu hổ chết mất thôi!!! Đời mình chưa bao giờ thấy xấu hổ đến vậy!

Mình biết, mình đã nói câu này hơi bị nhiều rồi nhưng lần này là thật!

Mình đã cho rằng kế hoạch chứng-mình-cho-Michael-thấy-mình-cũng-biết-tiệc-tùng của mình vô cùng hoàn hảo nhưng không ngờ nó lại biến thành một thảm họa đến vậy...

Mình đã làm theo CHÍNH XÁC những gì Lana nói. Ngay khi tới nhà Lilly, mình thay ngay sang trang phục tiệc tùng của mình:

- Tất đen

-Váy nhung đen (đã được cắt ngắn - mặc dù chân váy có hơi bị nham nhở, do con Louie Mập không ngừng lấy chân nghịch kéo trong khi mình cắt. Nhưng nói chung trông cũng không đến nỗi tệ).

- Quần bó đen

- Mũ đen

- Tô son đỏ

- Bới tóc xù lên như Lindsay Lohan vẫn thường làm mỗi lần đi bar ở New York

Nhưng thay vì câu: "Em trông thật sexy", Michael chỉ biết đứng như trời trồng trố mắt ra nhìn mình đầy cảnh giác. Đến chú Lars cũng phải ngước mắt lên khỏi cái điện tử khi mình đi qua, định nói gì đó nhưng lại thôi.

Còn Lilly - người đang cầm máy quay chạy lăng xăng khắp nhà để quay lại tư liệu cho tập phim sắp tới của Lilly chỉ nói lên sự thật về chủ đề sự năng động nam nữ thanh niên thời nay - đứng khựng lại nhìn mình hỏi: "Cậu đang đóng vai gì thế? Một chú hề chăng?"

Thay vì nổi cáu, mình chỉ vỗ vai cậu ấy cười: "Cậu vui tính nhỉ".

Bởi vì mình muốn cư xử cho ra dáng người lớn, trước mặt các bạn của Michael.

"Mia? Là em sao?" - anh Trevor và Felix vừa tới cũng phải giật mình.

"Chân đẹp đấy!" - anh Paul trầm trồ tán thưởng. Mình cho đó là một lời khen, bởi vì chân mình trông đúng là khá dài trong bộ váy ngắn này.

Ngay một người lập dị như anh Doo Pak cũng phải thốt lên: "Ôi, công chúa Mia, trông em thật quyến rũ khi không mặc đồng phục".

J.P - đến sau bọn mình một lúc, cùng với Tina và Boris - vừa cười vừa nói - "Vẻ đẹp rực rỡ của nàng khiến cho ánh hoàng hôn của biển Địa Trung Hải cũng phải lu mờ". Đây là một lời thoại trong vở nhạc kịch của tụi mình. Sao cũng được, miễn là anh ý khen mình!

Nói xong anh ấy còn nghiêng mình cúi chào đầy lịch lãm - như cái cách bọn mình đã tập cả chiều nay - nữa chứ.

Chỉ có Michael là không nói một câu nào. Nhưng có lẽ vì anh ấy quá bận rộn với khoản nhạc nhẽo và vai trò chủ nhà. Hơn nữa, anh ấy không vui khi thấy Lilly mời Boris và đám bạn mà không thông báo trước.

Mình đã cố làm cho anh ấy vui lên. Bằng việc chủ động tới chào các cô bạn cùng ký túc xá của Michael vừa mới tới. Không một ai đội mũ hay ăn mặc quần áo sexy. Trừ một chị tên Tevas, có mặc váy. "Chào các chị, em là bạn gái của Michael, Mia. Các chị có muốn uống chút gì không?"

Nhưng họ hình như không muốn trò chuyện với mình cho lắm thì phải. Tina và Boris thì đang mải thủ thỉ tâm sự trên ghế sô-fa ngoài phòng khách, Lilly đang cho anh J.P xem mấy đoạn băng vừa quay. Chỉ còn trơ trọi mình mình, không có ai bầu bạn.

Và mình đã chuồn vào bếp làm vài ngụm bia lúc nào không hay. Lana chẳng phải đã nói vậy hay sao? Mọi người ai cũng cầm một chai bia trên tay. Có lẽ tiệc tùng là vậy. Mà mình lại không muốn khác người...

Sao bia đắng thế nhỉ? Chẳng ngon tẹo nào!

Mình chỉ có thể nhấp từng ngụm từng ngụm rất nhỏ. Chứ không thì chịu không nổi cái vị đắng nghét ấy.

Bỗng nhiên mình thấy anh J.P đang chĩa cái máy quay của Lilly về phía mình. Mình vội giấu biệt chai bia ra đằng sau lưng.

"Xin lỗi!" - anh ấy hạ máy quay xuống, trông có vẻ không thoải mái lắm.

Nhưng không thể bằng mình, khi Lilly đang đứng ngay bên cạnh anh ấy gào lên: "Mia, cậu đang làm trò gì thế?"

"Không gì cả" - mình cấm cẳn.

"Có phải cậu vừa uống..." - Lilly có vẻ sốc - "BIA không?"

"Mình chỉ muốn thử chút thôi mà" - mình bối rối giải thích, bởi anh J.P nãy giờ cứ nhìn mình chằm chằm. Không hiểu sao ánh mắt ấy khiến mình thấy không thoải mái tẹo nào - "Hồi ở Genovia mình vẫn uống mà".

"Đúng vậy. Nhưng là sâm-panh chào mừng cái nguyên thủ. Rượu vang cho bữa tối. Chứ không phải bia"

"Sao cũng được" - mình quay người bỏ đi, nhưng đựng ngay phải Michael.

"Ồ, em đây rồi" - và rồi anh ấy nhìn thấy chai bia trên tay mình - "Em đang làm gì thế?".

"Ừm..." - mình nhún vai, ra vẻ bất cần kiểu mấy cô gái tiệc tùng vẫn hay làm - "Em chỉ muốn vui vẻ một chút thôi".

"Em biết uống bia từ bao giờ thế?" - Michael hỏi.

"Thôi mà, Michael!" - mình phá lên cười.

"Cậu ấy cũng nói y như thế với em" - Lilly vừa mách anh trai, vừa với lấy cái máy quay ra khỏi tay J.P và giương máy quay chĩa vào mặt hai đứa mình.

"Lilly" - Michael cảnh cáo - "Bỏ ngay máy quay xuống! Mia..."

Nhưng anh ấy không thể nói thêm được câu nào nữa bởi cái máy tính của anh ấy (đã được nối với bộ dàn ngoài phòng khách) vừa chuyển sang bài "Speed of Sound" của Coldplay, bài hát nhẹ nhàng nhất trong buổi tối ngày hôm nay.

"Ôi em thích bài này lắm" - mình ồ lên và bắt đầu nhảy, như cách Lana nói.

Vấn đề là mình không phải một fan cuồng nhiệt của Coldplay, bởi mình không thích cái cách nam ca sỹ chính của band nhạc này đồng ý để cho vợ mình là diễn viên Gwyneth Paltrow đạt tên con mình là Apple (Trái táo). Chuyện gì sẽ xảy ra với đứa bé tội nghiệp đó khi vào cấp 3? Mọi người sẽ cười nhạo cô bé chết thôi cho coi.

Chắc tại men bia khiến cho mình sung lên. Không một chút tự ti hay mặc cảm, tất cả những gì mình cảm thấy lúc đó là: mình rất muốn nhảy! Dù rằng trong phòng không có ai khác nhảy, ngoài mình.

Trong các bộ phim mà mình từng xem, tại các buổi tiêc, bao giờ cũng cần có một người khởi xướng trước, sau đó mọi người sẽ nhảy theo!

Chỉ có điều, không ai có ý định nhảy với mình cả. Nhất là Michael! Anh ấy chỉ đứng đó nhìn mình chằm chằm. Chú Lars cũng vậy. Lilly, Tina, Boris - tất cả đều ngừng quay phim và ngừng nói chuyện quay ra nhìn mình. Mấy cô bạn cảu Michael thì quay ra thì thào gì đó với nhau và rúc rích cười.

Nhưng mình chẳng quan tâm, vẫn tiếp tục nhảy. Có lẽ họ chỉ là đang ghen tỵ với mình thôi!

Thật may là anh J.P đã kịp tới giải cứu cho mình. Anh ấy cũng bắt đầu nhảy.

Về lý thuyết mà nói anh ấy không phải đang nhảy với mình, bởi anh ấy không hề chạm vào mình. Có người chịu ra nhảy cùng là mình đã vui lắm rồi. Vui đến nỗi dám chủ động tiến sát lại gần và cười với J.P. Anh ấy đã mỉm cười lại với mình.

Sau đó bọn mình có vẻ như đã nhảy cùng với nhau. Ngay trước mặt bạn trai mình. Tại bữa tiệc của bạn trai mình.

Một điều mà chỉ một đứa con gái hư hỏng mới dám làm.

Tất nhiên là lúc đó mình không đủ tỉnh táo để nhận ra điều đó. Tất cả những gì mình có thể nghĩ được là: mình trông thật lố bịch khi nhảy một mình, thật may có anh J.P ra nhảy cùng. Chứ không như mấy người được cho là bạn của mình, bỏ mặc mình trơ trọi nhảy nhót một mình như vậy... nhất là Michael.

Người không thèm khen mình xinh lấy một lời. Và không thèm nhảy với mình.

Anh J.P là người đã khen mình đẹp hơn ánh hoàng hôn của biển Địa Trung Hải. Anh J.P là người đã bước tới nhảy với mình.

Trong khi Michael chỉ đứng trơ trơ.

Không biết mình và anh J.P sẽ còn nhảy bao lâu - và Michael sẽ còn đứng đó bao lâu - nếu cánh cửa phòng khách không bật mở và hai bác Moscovitz không bước vào.

Tất nhiên Michael đã xin phép bố mẹ và hai bác ý không nổi giận gì với bữa tiệc.

Nhưng vấn đề là họ bước vào đúng lúc mình đang nhảy! Cùng với MỘT CHÀNG TRAI KHÁC, không phải con trai họ! Thật khong còn gì ngượng hơn!!

Còn NGƯỢNG HƠN lần hai bác ý bước vào phòng khách nhìn thấy Michael và mình đang hôn nhau trên sô-fa.

Cũng may hai bác ý chỉ nói: "Xin lỗi, đừng để ý đến hai người già này. Chúc các con có một buổi tối vui vẻ" rồi nhanh chóng đi lên trên lầu, không cả đợi tụi mình chào lấy một câu.

"Cậu đang làm cái trò gì thế, Mia? Điệu nhảy sexy đó là sao???" - ngay khi bố mẹ vừa đi khỏi, Lilly lao tới trước mặt mình hỏi.

Nhảy sexy á? Lilly nghĩ mình đang nhảy sexy! Với J.P! Trước mặt anh Michael!

Tất nhiên là mình không còn tâm trạng nhảy nhót nữa, đi ra ghế ngồi thui thủi một mình.

Michael thậm chí còn không thèm đi lại hỏi xem mình có bị mất trí hay không, hoặc thách đấu với J.P. Thay vào đó, anh ấy đi lên lầu tìm bố mẹ. Chắc là để hỏi tại sao họ về sớm thế, hay là có chuyện gì không hay đã xảy ra...

Mình ngồi trơ ở đó nhìn mọi người cười nói vui vẻ, trong khi hai tay mình đổ mồ hôi đầm đìa. Xung quanh mình có rất nhiều người nhưng thề là mình chưa bao giờ cảm thấy cô đơn đến vậy trong suốt cuộc đời mình.

Đến Lilly cũng không buồn quay phim mình nữa, mà chuyển sang quay anh Doo Pak đang vô cùng hứng thú với món bánh nhúng lạnh.

Chỉ có duy nhất một người còn để ý đến mình. Là Tina! Cậu ấy đã nhoài người ra nói với mình: "Cậu nhảy đẹp lắm, Mia".

"Hey" - và anh J.P, người đã đi tới ngồi xuống bên cạnh mình - "Anh nghĩ em đã bỏ quên cái này".

Một vỏ chai bia rỗng không! Thứ đã khiến cho đầu óc của mình không còn tỉnh táo và hành động lố bịch trước mặt tất cả mọi người.

"Anh vứt nó đi!" - mìnhôm mặt rền rĩ.

"Ờ... Xin lỗi em... Em vẫn ổn chứ?"

"Không hề" - mình vẫn úp mặt xuống đầu gối, không buồn ngẩng lên.

"Anh có thể giúp em chuyện gì không?"

"Anh có thể quay ngược lại thời gian, khiến cho mọi người quên hết cái trò lố bịch vừa rồi của em được không?"

"Cái đó thì chịu rồi. Nhưng em đâu có làm gì lố bịch đâu" - J.P ân cần nói.

Anh ấy thật tử tế! Vờ như không để tâm. Nhưng điều đó chỉ càng khiến mình cảm thấy tệ hại muôn phần.

Mình nhanh chóng đứng dậy lấy túi xách, gọi chú Lars và bỏ ra về, trước khi bật khóc trước mặt mọi người.

Giờ mình chỉ có một mong ước: không ai còn nhờ gì về buổi tiệc tối qua, nhất là Michael.

Ôi Chúa ơi!

Mình cần phải uống một viên aspirin.
 
Chủ nhật, ngày 7 tháng 3, 9 giờ sáng, ở nhà
Không một tin nhắn nào từ Michael. Không email. Không điện thoại.

Vậy đã rõ: Anh ấy ghét mình!

Cũng chẳng trách được. Đến mình còn ngượng với bản thân nữa là.

Mình vừa gọi đến cửa hàng Zabar, dùng thẻ tín dụng của mẹ (tất nhiên là mẹ không biết, vì mẹ vẫn đang ngủ, còn thầy G đưa Rocky đi siêu thị mua nước cam), đặt ít bánh mỳ vòng và cá hồi hun khói gửi thẳng tới nhà Moscovitz, như một cách nói xin lỗi.

Không ai có thể giận dữ được lâu sau khi ăn bánh mỳ ở cửa hàng Zabar.

Hy vọng thế!

Nhảy sexy ư? Mình NGHĨ GÌ TRONG ĐẦU thế không biết!!!!!!!

Chủ nhật, ngày 7 tháng 3, 5 giờ chiều, phòng Khiêu vũ, khách sạn Plaza
Bọn mình đáng ra không phải lo lắng quá nhiều như thế về chuyện phải thuộc hết lời thoại trước thứ Hai. Bởi vì với cường độ tập luyện của bọn mình, có không muốn nhớ cũng chẳng được. Mình đã thuộc làu làu đến cả từng dấu chấm, dấu phẩy.

Chân mình mỏi dừ vì nhảy suốt mấy tiếng liền. Cô Feather nói bọn mình sẽ phải đi mấy đôi giày jazz gì đó. Ngày mai cô ấy sẽ mang mấy đôi cho bọn mình.

Nếu ngày mai chân mình vẫn chưa tuột "chốt" và rụng ra ngoài.

Cổ họng mình cũng đang khô rát vì hát nhiều. Cô Puissant đã phải bắt bọn mình nhấp một ít mật ong.

Nhưng người trông xuống sắc nhất có lẽ là anh Phil. Bà bắt đầu cũng có vẻ mệt mỏi. Trừ Quý-ngài-ngủ-gật Eduardo và con Rommel.

Ôiii... khônggg... bà lại bắt tụi mình hát lại bài "Genovia, Genovia yêu dấu!" thêm một lần nữa. Mình GHÉT bài hát này khủng khiếp!!! Chẳng nhẽ bà không thấy là bọn mình đã kiệt sức lắm rồi sao??? Thật không khác gì bóc lột lao động trẻ con!

Vất vả như thế này cũng hay, mình không còn thời gian suy nghĩ về sự mất mặt tối qua. Nhưng Lilly thì không bỏ qua một cơ hội nào đay đi đay lại chuyện đó, mỗi khi có cơ hội - "Mia, cảm ơn về mấy cái bánh mỳ nhé" hoặc "Mia, có lẽ cậu nên làm một màn nhảy sexy sau khi thắt cổ Alboin" hay "Cái mũ đen cậu đội tối qua đâu rồi?"...

Những ai không có mặt tại bữa tiệc tối qua chỉ biết quay ra hỏi "cậu đang nói chuyện gì thế". Còn Lilly thì nhoẻn miệng cười đầy ranh mãnh.

Michael thậm chí còn không ở nhà lúc mình gửi bánh tới sáng nay. Anh ấy đã quay lại ký túc ngay đêm qua, sau khi bữa tiệc kết thúc, bởi bố mẹ anh ấy đã về và Michael không còn phải trông chừng Lilly nữa.

Mình đã gửi cho anh ấy tổng cộng 3 tin nhắn, xin lỗi về việc làm lố bịch tối qua của mình.

Anh ý chỉ nhắn lại đúng một câu: CHÚNG TA CẦN NÓI CHUYỆN!

Nghĩa là anh ấy...

Ôiii... anh J.P vừa chuyền cho mình một tờ giấy, để tránh bị ăn mắng vì tội nói chuyện trong giờ, như lúc nãy khi anh ấy ghé tai mình nhắc buộc lại dây giày.

J.P: Hey em không phải đang giận anh đấy chứ?

Mình: Sao em lại phải giận anh?

J.P: Vì đã nhảy với em

Mình: Tại sao em lại phải giận anh vì ĐÃ NHẲY với em?

J.P: Vì điều đó có thể làm cho chuyện giữa em và bạn trai căng thẳng hay gì đó.

Đúng là mình và Michael đang căng thẳng thật. Nhưng đó không phải là lỗi của J.P hay bất kỳ ai, ngoài mình.

Mình: Không. Không hề. Anh đã thật TỐT khi giúp em không biến thành búp bê đứt cót giữa bữa tiệc tối qua. Em thật là NGỚ NGẨN. Không thể tin được sao em lại đi uống bia cơ chứ! Tại em quá lo lắng, sợ là mọi người sẽ thấy em không biết tiệc tùng.

J.P: Hôm qua trông em rất vui vẻ. Không như hôm nay. Hôm nay trông em như là đang giận anh vậy. Vì chuyện tối qua hoặc có thể vì chuyện anh đã nói em làm ầm ĩ chuyện người ta bỏ thịt vào món lasagna rau.

Mình: Không. Anh nói đúng mà. Đúng là em đã làm ầm lên khi phát hiện ra có thịt trong đó. Đã gọi là lasagna rau, sao lại còn cho thịt vào cơ chứ?

J.P: Chính thế. Họ làm lung tung MỌI THỨ trong cái căng-tin đó. Em đã thấy cái cách họ làm với món tương ớt rồi đấy.

Mình: Ý anh là bỏ thêm ngô vào đó sao?

J.P: Đúng vậy. Làm như thế là sai. Sao lại có thể bỏ ngô vào với ớt cơ chứ? Thật không bình thường! Em không nghĩ vậy sao?

Mình: Em cũng không để ý cho lắm. Bởi em thích ăn ngô.

J.P: Nhưng anh thì không. Chưa bao giờ. Kể từ khi... Ừm... Không có gì.

Mình: Kể từ khi nào?

J.P: Không có gì. Thật đấy. Em đừng để ý.

Tất nhiên là mình RẤT MUỐN BIẾT.

Mình: Em hỏi thật đấy. Đừng lo, em không nói với ai đâu. Em thề đấy.

J.P: Chỉ là... anh đã từng kể với em rằng nhân vật nổi tiếng duy nhất mà anh mong muốn được gặp chính là David Mamet, nhớ không?

Mình: Vâng...

J.P: Thực ra bố mẹ anh đã từng gặp ông ấy. Khoảng 4 năm trước, họ được mời tới nhà ông ấy dự tiệc. Anh đã vô cùng phấn khích khi biết được điều đó. Anh háo hức như tất cả các cậu bé 12 tuổi khác - luôn cho rằng mình là trung tâm của thế giới - muốn biết "Bố mẹ có kể gì với bác ý về con không? Bố mẹ có nói con là fan cuồng nhiệt của bác ý không?"

Mình: Vâng, thế bố mẹ anh đã nói sao?

J.P: Bố anh nói: "Có chứ, con trai. Bố mẹ đã kể rất nhiều về con cho bác ấy nghe. Về chuyện lần đầu tiên bố mẹ cho con ăn ngô, khi con còn bé".

Mình: Thế á?

J.P: Và chuyện sáng hôm sau thức dậy họ thấy trong bỉm của anh vẫn còn nguyên mấy hạt ngô đó.

!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Chuyện này cũng xảy ra trong lần đầu tiên - và cũng là lần duy nhất mình cho Rocky ăn ngô. Mình vẫn không quên được cảm giác khi nhìn thấy chúng vào buổi sáng hôm sau, trong bỉm của Rocky.

Mình: EOOOOOOOO! Xin lỗi, em không có ý đó. Nhưng chắc hẳn là anh đã cảm thấy xấu hổ lắm. Nhất là khi bố mẹ anh lại đi kể chuyện đó với thần tượng của anh. Mặc dù khi đó anh mới chỉ là một đứa trẻ con.

J.P: Xấu hổ ư? Phải nói là nhục nhã! Kể từ sau vụ đó, anh không chịu nổi mỗi lần nhìn thấy mấy hạt ngô.

Mình: Giờ thì em đã hiểu.

J.P: Chuyện gì?

Mình: Tại sao anh lại ghét ngô đến vậy.

J.P: Ờ... đúng vậy. Bố mẹ cứ làm cho cuộc sống của chúng ta loạn hết cả lên.

Mình: Em thì khác gì anh.

J.P: Không thể chịu nổi họ. Nhưng không thể sống thiếu họ. À, em thử nghe xem bài thơ này có được không nhé:

Họ nuôi chúng ta ăn

Họ cho chúng ta ở

Họ cho chúng ta kiến thức

Để đổi lại họ muốn chúng ta

Làm theo mọi điều họ muốn.

Bạn không còn quyền kiểm soát

Kể cả với số phận của mình

Chỉ tới khi tròn 18

Bạn mới có quyền ra (ở) riêng.

Mình: Wow, quá hay! Anh nộp nó cho tờ báo của Lilly đi.

J.P: Cảm ơn em. Có lẽ anh sẽ nộp nó cùng bài thơ làm về cô Hiệu trưởng Gupta. Em có định nộp bài nào không?

Mình: Không.

Bởi vì tác phẩm gần đây nhất của mình chỉ có mỗi chuyện "Xin Đừng Bỏ Thêm Ngô!". Và mình cũng đã cấm Lilly không được đăng bài đó lên rồi. Thật may!

Nhất là sau khi mình biết nguyên nhân ghét ngô của anh J.P.

Ôi giời, bà lại bắt mình diễn lại cảnh thắt cổ Alboin.

Ai đó làm ơn thắt cổ MÌNH đi cho rồi. Để mình khỏi phải NÓI CHUYỆN với Michael.
Chủ nhật, ngày 7 tháng 3, 9 giờ tối, ở nhà
Thật không thể tin nổi! Tại sao mọi chuyện cứ phải đi từ xấu tới tồi tệ thế nhỉ??? Thứ nhất, mình vẫn chưa liên lạc được với Michael. Anh ấy không nghe điện thoại, không online. Anh Doo Park cũng chịu, chẳng biết "Mike" đi đâu.

Nhưng mình biết: anh ấy đang tránh mình càng xa càng tốt.

Thật trớ trêu làm sao, bởi vì trong hai anh em nhà Moscovitz, người mình không muốn gặp nhất lại là người không ngừng nhắn tin cho mình. Về chuyện mình cấm không cho cậu ấy đăng chuyện "Xin Đừng Bỏ Thêm Ngô!" lên tạp chí.

WOMYNRULE: Không được. Đó là bài đinh trong số báo lần này. À mà cậu có định đội mũ trong bữa tiệc không?

LOUIE MẬP: Cậu có thôi ngay về chuyện cái mũ ngu xuẩn đó không? Và cậu đang nói về bữa tiệc nào thế? Mình chẳng hiểu gì cả! Lilly, cậu không được in chuyện của mình nếu không được sự cho phép của mình. Mình rút lại chuyện của mình.

WOMYNRULE: BỮA TIỆC AIDE DE FERME CỦA BÀ CẬU CHỨ CÒN BỮA TIỆC NÀO NỮA. Và cậu không thể rút lại bài đã gửi cho Lỗ Mũi Hồng Của Louie Mập bởi một khi bài đã được gửi đến toà soạn thì không có chuyện trả lại.

LOUIE MẬP: OK. a) Thay ngay cái tên tạp chí đi, và b) TỜ TẠP CHÍ CỦA CẬU LÀM GÌ CÓ TÒA SOẠN NÀO. TÒA SOẠN CHÍNH LÀ CÁI PHÒNG NGỦ CỦA CẬU. Và Aide de ferme là một buổi từ thiện chứ không phải một buổi tiệc.

WOMYNRULE: Mình chỉ đang ví dụ cho nó bóng bẩy một chút thôi. Mà này, nếu cậu không định đội cái mũ đó đi dự tiệc, thì có thể cho mình mượn được không?

Ôi, tôi đến điên mất!!!!

Anh em nhà Moscovitz BỊ LÀM SAO thế không biết! Chuyện Michael ghét mình còn thế lý giải được nhưng tại sao Lilly không chịu tha cho mình???

Nếu lúc nãy mình không quá mệt mỏi sau buổi tập, có lẽ mình đã kêu cho xe qua lại nhà Lilly, nói rõ mọi chuyện với Lilly, rồi lên phòng Michael xin lỗi anh ấy.

Nhưng người mình rã rời, chỉ muốn đi tắm và làm một giấc thôi.

Không hiểu Paris Hilton lấy đâu ra lắm năng lượng thế nhỉ - vừa lên TV, vừa quản lý dòng trang sức và mỹ phẩm của riêng mình MÀ VẪN có thể tiệc tùng hàng đêm. Chẳng trách khi con chó của mình bị đi lạc, cô nàng nghĩ ngay đến chuyện nó bị người ta bắt cóc...

Khả năng mình bị lạc Louie Mập gần như là không có, bởi nó quá nặng, không thể lúc nào cũng mang nó khắp nơi trên cái gối nhung như cách Paris vẫn làm với con Tinkerbell. Mà cho dù mình có ý định đó đi nữa thì Louie Mập cũng cào nát mặt mình ấy.

Thứ Hai, ngày 8 tháng 3, Phòng điểm danh
Sáng nay mình lại "mượn" thẻ tín dụng của mẹ để mua bánh quy tặng Michael. Lần này mình gửi tới ký túc của anh ấy. Trên mỗi chiếc bánh, mình đặc biệt yêu cầu cửa hàng viết chữ "Xin lỗi" bằng sô-cô-la lên đó.

Mặc dù mình nghĩ như vậy cũng không đủ khiến anh ấy quên đi được chuyện bạn gái mình nhảy nhót với một anh chàng khác trong buổi tiệc của mình.

Nhưng mình không thể tặng cho Michael thứ mà anh ấy muốn - một chuyến du hành trên tàu vũ trụ.

Sau khi đặt bánh xong, mình đi vào phòng và thấy cảnh Rocky đang cưỡi lên Louie Mập, miệng cười khanh khách: "Mè! Mè! Mè!".

Tội nghiệp Louie Mập, trông nó nhăn nhó như vừa nuốt phải một chiếc tất vậy.

Với mọi người, Louie Mập có thể hơi khó tính, nhưng với Rocky thì nó tỏ ra rất đàn anh, luôn ĐỂ CHO Rocky thích làm gì mình thì làm.

"Mẹ! Sao mẹ không trông chừng em, để nó một mình thế này" - mình gào lên.

Chẳng may Louie Mập mất tự chủ và cào Rocky thì sao? Đến mình mà nó còn có thể hạ đo ván, nói gì đến một thằng nhóc con như Rocky - dù rằng Rocky to như một đứa trẻ 4 tuổi, trong khi chưa đầy một tuổi.

Bị mèo cào không phải là vấn đề đơn giản đâu nhé, Rocky có thể bị nhiễm trùng, sốt và mắc chứng biếng ăn, nếu không cẩn thận.

Thử hỏi nếu cứ phải suốt ngày lo lắng cho em trai, bạn bè, bố mẹ, bà nội mình, và cả mấy chuyện làm công chúa... như thế này thì đến bao giờ mình mới hoàn thiện được bản thân???
Thứ Hai, ngày 8 tháng 3, giờ Thể dục
Lana lại thò đầu vào cửa phòng tắm hỏi mình xem hai cái vé tới dự buổi từ thiện Aide de Ferme của nó đâu. Mình quá mệt - tay thì mỏi rã rời vì cứ phải tập đi tập lại cảnh thắt cổ Boris - Alboin suốt hai ngày cuối tuần, còn hôm nay trong giờ tập bóng chuyền thì hết phát bóng lại đến chuyền bóng (thực ra mình đập được có một lần, còn lại phần lớn thời gian mình chỉ né khi thấy bóng bay tới) - chỉ nói được câu: "Thôi ngay cái trò mở cửa khi người khác đang tắm đó đi. Mình đã đưa tên của tất cả mọi người cho người tổ chức buổi từ thiện thứ tư tới rồi, OK? Cậu và Trish sẽ có tên. Giờ thì đóng cửa lại đi."

Lana có vẻ giật mình trước cơn thịnh nộ của mình.

Mình càng ngày càng thông cảm với cái gọi là "tính khí nghệ sỹ" của giới diễn viên. Ví dụ như Cameron Diaz chẳng hạn. Cô ấy chắc giỏi lắm cũng chỉ xì-trét BẰNG NỬA mình, vậy mà đã nổi điên lên đập vỡ máy ảnh và đấm đá mấy tay paparazzi đấy thôi.

Mọi người chỉ nhìn thấy đó là một "cách cư xử thiếu văn hóa" mà không hề cân nhắc đến việc người đó có thể đã bị dồn ép vượt quá giới hạn của sự chịu đựng.

Thứ Hai, ngày 8 tháng 3, giờ Kinh tế Mỹ
Vẫn không có lời nào từ Michael.

Thứ Hai, ngày 8 tháng 3, giờ tiếng Anh
Mọi người mệt đến độ đờ đẫn, chẳng ai muốn nói chuyện hay truyền thư.

Cũng không ai có thời gian đọc trước O!Pioneers! như lời cô Martinez dặn.

Khiến cô ấy tỏ ra vô cùng thất vọng với cả lớp.

Cô thử đi tập kịch với tụi em xem, cô Martinez.

Cô sẽ hiểu!

Thứ Hai, ngày 8 tháng 3, giờ ăn trưa
Anh J.P lại ra ngồi ăn cùng tụi mình. Anh ấy là người duy nhất tại bàn không tỏ ra mệt mỏi vì vở nhạc kịch. Anh ấy thậm chí còn sáng tác được thêm một bài thơ mới nữa chứ:

Tôi vẫn luôn mong muốn

Được đứng trên sân khấu

Nhưng sự mong mỏi ấy

Ngày một mất dần đi.

Giờ tôi đang ở đây

Chỉ mong muốn điều ngược lại

Tôi chán ghét sân khấu

Và những buổi diễn tập

Ai đó hãy giúp tôi

Và những người bạn nhỏ

Thoát khỏi chốn ngục tù

Của vở diễn - Bím tóc!

Hay! Quá hay! Nếu cơ bụng mình không quá đau (vì vụ nín thở luyện thanh) chắc mình đã tán thưởng bằng cách ôm bụng cười phá lên rồi.

Vẫn không có câu nào từ Michael. Mình biết hôm nay anh ấy có bài thi giữa kỳ môn lịch sử Điện ảnh Khoa học viễn tưởng. Chắc vì thế mà không có thời gian gọi điện cảm ơn mấy cái bánh của mình. Chứ không phải vì giận hay ghét mình.

Hy vọng là thế!

Cầu trời là thế?

Có phải là thế không?

Thứ Hai, ngày 8 tháng 3, giờ ăn trưa
Anh J.P lại ra ngồi ăn cùng tụi mình. Anh ấy là người duy nhất tại bàn không tỏ ra mệt mỏi vì vở nhạc kịch. Anh ấy thậm chí còn sáng tác được thêm một bài thơ mới nữa chứ:

Tôi vẫn luôn mong muốn

Được đứng trên sân khấu

Nhưng sự mong mỏi ấy

Ngày một mất dần đi.

Giờ tôi đang ở đây

Chỉ mong muốn điều ngược lại

Tôi chán ghét sân khấu

Và những buổi diễn tập

Ai đó hãy giúp tôi

Và những người bạn nhỏ

Thoát khỏi chốn ngục tù

Của vở diễn - Bím tóc!

Hay! Quá hay! Nếu cơ bụng mình không quá đau (vì vụ nín thở luyện thanh) chắc mình đã tán thưởng bằng cách ôm bụng cười phá lên rồi.

Vẫn không có câu nào từ Michael. Mình biết hôm nay anh ấy có bài thi giữa kỳ môn lịch sử Điện ảnh Khoa học viễn tưởng. Chắc vì thế mà không có thời gian gọi điện cảm ơn mấy cái bánh của mình. Chứ không phải vì giận hay ghét mình.

Hy vọng là thế!

Cầu trời là thế?

Có phải là thế không?
Thứ Hai, ngày 8 tháng 3, giờ NKTN
Cậu ấy điên rồi!

Bắt bọn mình ngồi lọc bài cho tờ tạp chí văn học mới. Cậu ấy có tới 3.700 bài để lựa chọn và biên tập, tại sao vẫn không chịu bỏ chuyện "Xin Đừng Bỏ Thêm Ngô!" của mình? CÁI THỨ GÌ CHUI VÀO ĐẦU cậu ấy thế???

"Lilly!" - mình năn nỉ - "LÀM ƠN ĐI. Bọn mình giờ đã chơi với anh J.P rồi. Anh ấy là BẠN của bọn mình mà. Sao cậu vẫn muốn đăng chuyện đó lên? Như thế sẽ làm tổn thương đến anh J.P. Mình đã bắt anh ấy phải CHẾT ở cuối chuyện, cậu quên rồi à?"

"J.P là một nhà thơ" - Lilly ngang bướng cãi lại.

"THÌ SAO? LIÊN QUAN QUÁI GÌ"

"Anh ý sẽ hiểu. Thậm chí có khi còn khen ngợi cái kết chuyện của cậu ý chứ"

"Lilly!!!" - có nói thế nào cậu ấy cũng không chịu thay đổi ý định.

Tức quá, mình cũng không thèm giúp cậu ấy lọc bài. Và Boris trở thành kẻ thế mạng cho mình, một cách miễn cưỡng. Bởi vì tay chân cậu ấy cũng đang mỏi dừ, không thể động đậy tập vi-ô-lông.

Giờ thì mình đã nghĩ lại, đi bán nến còn thơm tho và êm ái hơn mấy vụ nhạc kịch này.

Thứ Hai, ngày 8 tháng 3, giờ Khoa học Trái Đất
Kenny không quá mệt đến nỗi không thể làm bài tập nhóm tối qua.

Nhưng LẠI QUÁ MỆT để làm rớt sốt cà chua ra đầy bài.

Và người chép lại chính là mình.

Vẫn chưa có lời nào từ Michael. Bài kiểm tra giữa kỳ môn Lịch sử Điện ảnh Khoa học viễn tưởng giờ chắc cũng phải xong rồi chứ.

Thế là hết!

Michael ghét mình!

BÀI TẬP VỀ NHÀ
Thể dục: GIẶT QUẦN THỂ THAO!!! KHÔNG TIN NỔI MÌNH ĐÃ QUÊN!

Kinh tế Mỹ: Chịu! Quá mệt, không còn hơi sức nào nghe giảng nữa.

Tiếng Anh: Kệ!

Tiếng Pháp: Kệ!

NK&TN: Kệ!

Hình học: Kệ!

Khoa học Trái Đất: Kệ! (Kenny sẽ nói cho mình nghe sau)

Thứ Hai, ngày 8 tháng 3, trên xe limo từ khách sạn Plaza về nhà
Mình chết đây! Mình chết đây! Mình chết đây!

Thật quá sức chịu đựng của mình rồi!

OK. OK. Mình cần phải bình tĩnh. CẦN... PHẲI... BÌNH...TĨNH...LẠI!

Buổi luyện tập vẫn diễn ra suôn sẻ cho tới khi bọn mình nằm vật ra sàn vì kiệt sức sau buổi tổng duyệt lần cuối. Đột nhiên Tina ngẩng đầu lên hỏi: "Thưa Nữ Hoàng, bố mẹ cháu muốn hỏi xem mua vé xem buổi diễn này ở đâu vì họ không muốn bỏ lỡ cơ hội".

"Tên của bố mẹ các cháu đã có tên trong danh sách khách mời" - bà hào hứng nói - "vào tối thứ Tư tới".

"Thứ Tư tới ý ạ?" - giọng Tina lộ rõ vẻ bối rối.

"Chính xác" - bà nhả một tràng khói dài với điếu thuốc trên tay. Đến Ngài Eduardo đang ngủ vùi trên ghế cũng phải ho lụ khụ mấy tiếng.

"Nhưng chẳng phải thứ tư này bà có buổi từ thiện Aide de Ferme sao?" - ai đó, mình đoán là Boris, hỏi.

"Chính xác" - bà lặp lại.

Lilly là người đầu tiên ngồi bật dậy trong nhóm bọn mình: "CÁI GÌ CƠ Ạ? Bà sẽ bắt tụi cháu diễn kịch trước toàn thể quan khách có mặt tại BỮA TIỆC của bà sao?".

"Là nhạc kịch" - bà sửa lại - "Không phải là kịch".

"Nhưng tuần trước lúc cháu hỏi bà, chẳng phải bà nói chúng ta sẽ diễn vở Bím tóc! trong vòng một tuần tới sao?" - Lilly gào lên - "Và theo lịch thì đó phải là vào thứ Năm tuần này".

Bà rít thêm một hơi thuốc lá nữa rồi thản nhiên nói: "Ồ, xin lỗi cưng, ta nhầm lẫn một ngày, được chưa?".

Boris đứng thẳng dậy tuyên bố: "Cháu sẽ không chịu để một cô gái thắt cổ mình trước mặt Joshua Bell đâu".

"Còn cháu thì không đời nào chịu đóng vai nhân tình ngân ngãi trước mặt toàn thể các chính khách đâu" - Lilly như bị điện giật.

"Cháu cũng không muốn đóng vai hầu gái trước mặt các minh tinh nổi tiếng đâu" - Tina phụng phịu nói.

Bà bình thản, gảy tàn thuốc xuống cái đĩa ai đó để quên trên mặt chiếc piano. Anh Phil tỏ rõ vẻ lo lắng khi bà đốt hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, sợ rằng có thể mắc bệnh ung thư phổi do hít phải quá nhiều khói thuốc.

"Vậy ra đây là lời cảm ơn mà ta nhận được, sau khi biến cuộc sống bình thường và tẻ nhạt của mấy đứa trở nên hào nhoáng và đậm chất nghệ thuật hơn" - giọng bà sang sảng, vang vọng khắp phòng.

"Thưa Nữ Hoàng," - Boris nói - "Cuộc sống của cháu đã có đủ nghệ thuật trong đó rồi. Cháu là một nghệ sĩ vi-ô-lông của dàn nhạc giao hưởng và cháu...".

"Ta đã cố gắng" - bà lờ đi như không nghe thấy gì - "làm gì đó để cho quãng đời học sinh của các cháu có ý nghĩa hơn một chút. Và đây là cách các cháu trả ơn ta. Bằng việc than vãn không ngừng về chuyện không muốn chia sẻ thành quả chúng ta dày công xây dựng với những người khác. Các cháu thuộc loại DIỄN VIÊN gì thế?"

Mọi người chớp mắt nhìn bà. Chưa một ai trong bọn mình từng nghĩ bản thân là diễn viên hay nghề gì tương tự thế.

"Chẳng phải chúng ta có nghĩa vụ với Chúa cần phải chia sẻ tài năng của mình với những người khác sao? Các cháu định ĐI NGƯỢC LẠI số mệnh mà Chúa đã ban cho chúng ta, bằng việc TỪ CHỐI không chịu cho thế giới thấy tài năng nghệ thuật của mình? Các cháu định NHƯ THẾ phải không?" - bà chất vấn ồ ạt như thác đổ.

Không ai dám nói câu nào, trừ Lilly.

"Ừm... Thưa Nữ Hoàng, cháu không cho là mình chống lại ý Chúa khi từ chối không muốn làm trò hề trước mặt toàn thể các nhà lãnh đạo thế giới và các ngôi sao điện ảnh nổi tiếng"

"Quá muộn rồi!" - bà hét lên - "Một nghệ sĩ chân chính không bao giờ cảm thấy xấu hổ vì tác phẩm của mình. KHÔNG BAO GIỜ".

"Cháu không hề xấu hổ. Chỉ là..."

"Vở nhạc kịch này," - bà cắt ngang lời Lilly - "sau khi tất cả các cháu đã đổ không ít mồ hôi và nước mắt chuẩn bị, đã trở nên vô cùng quan trọng. Vở nhạc kịch có một không hai trong lịch sử này cần phải được chia sẻ với càng nhiều người càng tốt. Ta hỏi các cháu, còn nơi nào thu hút được nhiều khán giả bằng một buổi từ thiện gây quỹ ủng hộ cho các nông dân nghèo trồng ô-liu ở Genovia? Các cháu không thấy sao? Bím tóc! mang một thông điệp - thông điệp về sự hy vọng - vô cùng quan trọng dành cho loài người - đặc biệt là những người nông dân ở Genovia. Rằng kể cả vào thời khắc tối tăm nhất, cái thiện bao giờ cũng chiến thắng cái ác. Những con người nhỏ bé hoàn toàn có thể làm được những điều vĩ đại. Giờ các cháu nói với ta rằng chúng ta sẽ không truyền thông điệp tốt đẹp này tới cho mọi người sao? Vậy có khác gì để cho cái ác chiến thắng?"

"Ôi, Chúa ơi" - Lilly lẩm bẩm bên cạnh mình.

Nhưng còn những người khác thì như đang bị bài diễn thuyết của bà bỏ bùa.

Cho tới khi mọi người bàng hoàng nhận ra rằng ngày kia đã là thứ Tư rồi, trong khi một số người - hay chính xác hơn là Kenny - vẫn chưa thuộc hết vũ đạo.

Do đó bà thông báo buổi tổng duyệt tối mai có khi sẽ mất cả tối, nếu cần.

Phải công nhận là bài diễn thuyết của bà TRUYỀN CẲM HỨNG thật. Bọn mình KHÔNG THỂ để cái ác giành chiến thắng!

Ngay cả khi cái ác đó chính là nỗi lo lắng/xấu hổ của tụi mình.

Chính vì thế mình quyết định bảo chú Hans quay xe đưa mình đến ký túc xá ĐH Columbia của Michael. Mình sẽ đích thân tới xin lỗi anh ấy.
Thứ Hai, ngày 8 tháng 3, trên xe limo từ khách sạn Plaza về nhà
Mình chết đây! Mình chết đây! Mình chết đây!

Thật quá sức chịu đựng của mình rồi!

OK. OK. Mình cần phải bình tĩnh. CẦN... PHẲI... BÌNH...TĨNH...LẠI!

Buổi luyện tập vẫn diễn ra suôn sẻ cho tới khi bọn mình nằm vật ra sàn vì kiệt sức sau buổi tổng duyệt lần cuối. Đột nhiên Tina ngẩng đầu lên hỏi: "Thưa Nữ Hoàng, bố mẹ cháu muốn hỏi xem mua vé xem buổi diễn này ở đâu vì họ không muốn bỏ lỡ cơ hội".

"Tên của bố mẹ các cháu đã có tên trong danh sách khách mời" - bà hào hứng nói - "vào tối thứ Tư tới".

"Thứ Tư tới ý ạ?" - giọng Tina lộ rõ vẻ bối rối.

"Chính xác" - bà nhả một tràng khói dài với điếu thuốc trên tay. Đến Ngài Eduardo đang ngủ vùi trên ghế cũng phải ho lụ khụ mấy tiếng.

"Nhưng chẳng phải thứ tư này bà có buổi từ thiện Aide de Ferme sao?" - ai đó, mình đoán là Boris, hỏi.

"Chính xác" - bà lặp lại.

Lilly là người đầu tiên ngồi bật dậy trong nhóm bọn mình: "CÁI GÌ CƠ Ạ? Bà sẽ bắt tụi cháu diễn kịch trước toàn thể quan khách có mặt tại BỮA TIỆC của bà sao?".

"Là nhạc kịch" - bà sửa lại - "Không phải là kịch".

"Nhưng tuần trước lúc cháu hỏi bà, chẳng phải bà nói chúng ta sẽ diễn vở Bím tóc! trong vòng một tuần tới sao?" - Lilly gào lên - "Và theo lịch thì đó phải là vào thứ Năm tuần này".

Bà rít thêm một hơi thuốc lá nữa rồi thản nhiên nói: "Ồ, xin lỗi cưng, ta nhầm lẫn một ngày, được chưa?".

Boris đứng thẳng dậy tuyên bố: "Cháu sẽ không chịu để một cô gái thắt cổ mình trước mặt Joshua Bell đâu".

"Còn cháu thì không đời nào chịu đóng vai nhân tình ngân ngãi trước mặt toàn thể các chính khách đâu" - Lilly như bị điện giật.

"Cháu cũng không muốn đóng vai hầu gái trước mặt các minh tinh nổi tiếng đâu" - Tina phụng phịu nói.

Bà bình thản, gảy tàn thuốc xuống cái đĩa ai đó để quên trên mặt chiếc piano. Anh Phil tỏ rõ vẻ lo lắng khi bà đốt hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, sợ rằng có thể mắc bệnh ung thư phổi do hít phải quá nhiều khói thuốc.

"Vậy ra đây là lời cảm ơn mà ta nhận được, sau khi biến cuộc sống bình thường và tẻ nhạt của mấy đứa trở nên hào nhoáng và đậm chất nghệ thuật hơn" - giọng bà sang sảng, vang vọng khắp phòng.

"Thưa Nữ Hoàng," - Boris nói - "Cuộc sống của cháu đã có đủ nghệ thuật trong đó rồi. Cháu là một nghệ sĩ vi-ô-lông của dàn nhạc giao hưởng và cháu...".

"Ta đã cố gắng" - bà lờ đi như không nghe thấy gì - "làm gì đó để cho quãng đời học sinh của các cháu có ý nghĩa hơn một chút. Và đây là cách các cháu trả ơn ta. Bằng việc than vãn không ngừng về chuyện không muốn chia sẻ thành quả chúng ta dày công xây dựng với những người khác. Các cháu thuộc loại DIỄN VIÊN gì thế?"

Mọi người chớp mắt nhìn bà. Chưa một ai trong bọn mình từng nghĩ bản thân là diễn viên hay nghề gì tương tự thế.

"Chẳng phải chúng ta có nghĩa vụ với Chúa cần phải chia sẻ tài năng của mình với những người khác sao? Các cháu định ĐI NGƯỢC LẠI số mệnh mà Chúa đã ban cho chúng ta, bằng việc TỪ CHỐI không chịu cho thế giới thấy tài năng nghệ thuật của mình? Các cháu định NHƯ THẾ phải không?" - bà chất vấn ồ ạt như thác đổ.

Không ai dám nói câu nào, trừ Lilly.

"Ừm... Thưa Nữ Hoàng, cháu không cho là mình chống lại ý Chúa khi từ chối không muốn làm trò hề trước mặt toàn thể các nhà lãnh đạo thế giới và các ngôi sao điện ảnh nổi tiếng"

"Quá muộn rồi!" - bà hét lên - "Một nghệ sĩ chân chính không bao giờ cảm thấy xấu hổ vì tác phẩm của mình. KHÔNG BAO GIỜ".

"Cháu không hề xấu hổ. Chỉ là..."

"Vở nhạc kịch này," - bà cắt ngang lời Lilly - "sau khi tất cả các cháu đã đổ không ít mồ hôi và nước mắt chuẩn bị, đã trở nên vô cùng quan trọng. Vở nhạc kịch có một không hai trong lịch sử này cần phải được chia sẻ với càng nhiều người càng tốt. Ta hỏi các cháu, còn nơi nào thu hút được nhiều khán giả bằng một buổi từ thiện gây quỹ ủng hộ cho các nông dân nghèo trồng ô-liu ở Genovia? Các cháu không thấy sao? Bím tóc! mang một thông điệp - thông điệp về sự hy vọng - vô cùng quan trọng dành cho loài người - đặc biệt là những người nông dân ở Genovia. Rằng kể cả vào thời khắc tối tăm nhất, cái thiện bao giờ cũng chiến thắng cái ác. Những con người nhỏ bé hoàn toàn có thể làm được những điều vĩ đại. Giờ các cháu nói với ta rằng chúng ta sẽ không truyền thông điệp tốt đẹp này tới cho mọi người sao? Vậy có khác gì để cho cái ác chiến thắng?"

"Ôi, Chúa ơi" - Lilly lẩm bẩm bên cạnh mình.

Nhưng còn những người khác thì như đang bị bài diễn thuyết của bà bỏ bùa.

Cho tới khi mọi người bàng hoàng nhận ra rằng ngày kia đã là thứ Tư rồi, trong khi một số người - hay chính xác hơn là Kenny - vẫn chưa thuộc hết vũ đạo.

Do đó bà thông báo buổi tổng duyệt tối mai có khi sẽ mất cả tối, nếu cần.

Phải công nhận là bài diễn thuyết của bà TRUYỀN CẲM HỨNG thật. Bọn mình KHÔNG THỂ để cái ác giành chiến thắng!

Ngay cả khi cái ác đó chính là nỗi lo lắng/xấu hổ của tụi mình.

Chính vì thế mình quyết định bảo chú Hans quay xe đưa mình đến ký túc xá ĐH Columbia của Michael. Mình sẽ đích thân tới xin lỗi anh ấy.

Thứ Hai, ngày 8 tháng 3, trên xe limo từ ký túc xá của Michael về nhà
Wow, wow, wow, wow, wow, wow, wow, wow, wow, wow, wow, wow, wow, wow, wow.

Mình không biết phải nói gì nữa.

Còn nữa: Mình là một đứa ngu ngốc!

Mọi chuyện rành rành ra như vậy, thế mà mình cũng không nhận ra.

Lúc mình tới ký túc gặp Michael, mình mới biết hóa ra mấy hôm nay anh ấy đều về nhà. Michael có vẻ bất ngờ khi nghe thấy giọng mình qua điện thoại: "Ừm... Đợi anh chút, anh xuống ngay". Phòng bảo vệ ký túc không cho phép người lạ tự do đi lại, trừ khi đi cùng sinh viên trong trường. Kể cả khi người đó là công chúa hay vệ sĩ của cô ta. Sinh viên trong ký túc sẽ phải đi xuống đăng ký tên tuổi cho khách của mình, còn khách sẽ phải để lại thẻ căn cước hay giấy tờ gì đó có giá trị tương đương.

Anh ấy chịu đi xuống đưa mình lên đã là một tín hiệu tốt lắm rồi.

Cho tới khi mình nhìn thấy anh ấy.

Mình linh cảm có chuyện gì đó không hay đã xảy ra.

Chưa bao giờ mình thấy Michael buồn bã như vậy. THỰC SỰ rất rất buồn.

Thật không phải tín hiệu tốt chút nào.

Đó không phải là nỗi buồn do quá căng thẳng bởi kỳ thi giữa kỳ.

Michael không hề nói một câu nào trong suốt quãng đường từ phòng bảo vệ lên đến phòng. Còn mình thì nhẩm đi nhẩm lại những điều mình muốn nói ở trong đầu. Mình không biết phải giải thích chuyện của J.P như thế nào cho đúng.

Vừa lên đến nơi, chú Lars chui ngay vào phòng khách xem TV, còn mình đi theo Michael vào phòng. Thật may anh Doo Park hôm nay có buổi Họp Hội đồng hương Hàn Quốc nên không có nhà.

Chưa bao giờ trong đời mình căng thẳng như thế này. Mình cảm giác tim mình sẽ ngừng đập bất cứ lúc nào. Ngay câu đầu tiên khi Michael nói lời chia tay với mình.

"Ừm... em rất xin lỗi vì vụ nhảy nhót đó. Thực sự em rất rất lấy làm xin lỗi" - mình lí nhí - "Giữa em và anh J.P không hề có chuyện gì cả. Thật đấy. Chỉ là em đã QUÁ CĂNG THẲNG. Nhất là khi thấy bạn anh toàn những người thông minh, tài giỏi..."

Michael, đang ngồi ở cái ghế đối diện mình nhướn mày ngạc nhiên hỏi: "Nhảy sexy?".

"Vâng. Điệu nhảy giữa em và anh J.P ý"

"Em gọi đó là nhảy sexy sao?" - Michael nheo nheo mắt hỏi lại.

"Vâng" - hai má mình nóng bừng. Hóa ra trong mắt Michael, mình nhảy tệ vậy sao?

Mình tiếp tục thanh mình: "Nhưng đó không hoàn toàn là lỗi của em. Chính anh là người muốn em tới bữa tiệc đó, nơi em không những trẻ tuổi nhất, lại còn kém thông minh nhất. Anh NGHĨ em sẽ cảm thấy thế nào đây? Em cảm thấy không tự tin".

"Mia" - Michael nói, giọng không có một chút cảm xúc nào - "Em không hề kém thông minh hơn bất cứ ai tại bữa tiệc ngày hôm đó. Hơn nữa em còn là một công chúa. Vậy mà em không thấy tự tin sao?".
"Em có thể là một công chúa, nhưng em hoàn toàn vẫn có thể không có tự tin. Nhất là trước mặt những người lớn tuổi hơn. Sinh viên đại học chẳng hạn. Chẳng nhẽ việc em đã làm là không thể tha thứ được sao? Em chỉ uống MỘT chai bia và nhảy với một anh chàng khác thôi mà. Và nếu anh nghĩ lại sẽ thấy, về lý thuyết thì không phải em nhảy với anh ấy, chỉ là nhảy phía trước mặt anh ấy mà thôi" - nước mắt mình bắt đầu rơi lã chã - "Em biết mình cư xử vẫn còn trẻ con. Nhưng đáng ra anh cũng nên gọi lại cho em ít nhất một lần chứ. Thay vì trừng phạt em bằng sự im lặng, như cách anh đã làm trong suốt hai ngày vừa qua".

"Trừng phạt em bằng sự im lặng?" - Michael cao giọng - "Em đang nói cái gì thế? Anh đâu có trừng phạt em, Mia".

"Xin lỗi anh" - mình cố gắng lắm mới không bật khóc - "Em đã nhắn cho anh khoảng 50 cái tin nhắn, gửi bánh xin lỗi cho anh, và tất cả những gì em nhận được từ anh chỉ có 5 chữ: CHÚNG TA CẦN NÓI CHUYỆN..."

"Tha cho anh đi, Mia" - Michael nói, đầy khó chịu - "Anh hiện đang có nhiều chuyện..."

"Em biết anh phải chuẩn bị cho kỳ thi giữa kỳ môn Lịch sử Điện ảnh Khoa học Viễn tưởng khá căng thẳng" - mình ngắt lời anh - "Và em biết em cư xử như một con ngốc tại bữa tiệc của anh. Nhưng ít nhất thì anh cũng nên..."

"Đó không phải là vấn đề bài tập ở trường, Mia ạ" - đến lượt Michael ngắt lời mình - "Và đúng vậy, Mia, em đã cư xử rất ngốc nghếch tại bữa tiệc của anh. Nhưng đó không phải là chuyện khiến anh đau dầu. Sự thực là mấy hôm nay enh đang phải đối mặt với cuộc khủng hoảng gia đình. Bố mẹ anh ... chuẩn bị ly dị."

CÁI GÌ???

Mình bàng hoàng không tin nổi những gì mình vừa nghe thấy: "Sao cơ ạ?"

"Đúng vậy" - Michael đứng dậy, quay lưng về phía mình, hai tay ôm đầu - "Bố mẹ anh quyết định ly dị. Họ nói với anh vào đúng đêm có bữa tiệc". Mặc dù đã rất cố giấu, nhưng mình có thể nhận ra nỗi đau đớn hằn sâu trên mặt của Michael.

"Đáng ra anh đã kể với em tối hôm đó. Nếu em ở lại đến cuối buổi. Nhưng khi anh từ phòng bố mẹ đi xuống lầu thì em đã về mất rồi" - Michael nói.

Mình thật là ngu ngốc khi cho rằng Michael vì quá giận nên mới bỏ lên trên gác không thèm nhìn mặt mình. Anh ấy lên đó để nói chuyện với bố mẹ về chuyện chia tay của họ, chứ không phải bọn mình.

"Hóa ra không phải họ đi dự hội nghị" - Michael rầu rĩ - "Họ đã nói dối anh. Họ đi gặp chuyên gia tư vấn hôn nhân, nhằm cứu vãn cuộc hôn nhân của mình. Nhưng đã không có kết quả".

Mình vẫn chỉ biết nhìn chằm chằm vào mặt Michael, không biết an ủi anh ra sao. Mình có cảm giác như lồng ngực mình sắp nổ tung, mình không thể thở nổi.

"Bác Ruth và bác Morty?" - mình thì thào - "chia tay ư?"

"Đúng vậy".

"Lilly biết chuyện này chưa anh?".

"Bố mẹ anh đang đợi có dịp thích hợp để thông báo với con bé" - Michael lắc đầu nói - "Thực ra họ cũng chưa định nói cho anh biết. Nhưng tại anh đã đoán ra chuyện gì đó không ổn nên... Bố mẹ anh cho rằng Lilly hiện đang có quá đủ áp lực rồi, với tờ tạp chí mới sắp xuất bản, lại còn vở nhạc kịch tới đây nữa. Nên họ quyết định sẽ thông báo với nó sau. Mặc dù anh không tán thành cách suy nghĩ của họ, nhưng bố mẹ yêu cầu anh hãy làm theo ý họ. Vì thế em đừng nói gì vội với Lilly nhé".

"Em nghĩ là cậu ấy cũng biết..."

"Anh cũng nghĩ vậy" - Michael nói - "Ít nhất thì cũng nghi ngờ chuyện gì đó. Bởi trong suốt thời gian anh đi học xa, ở nhà chỉ có mỗi mình Lilly chứng kiến các cuộc cãi vã."

"Ôi Chúa ơi!" - tự dưng mình cảm thấy thương Lilly vô cùng. Giờ mình đã hiểu tại sao cậu ấy suy nghĩ và cư xử kỳ cục như vậy xung quanh vụ tờ tạp chí văn học. Chuyện hai bác Moscovitz chia tay có thể lý giải tất cả những cơn nóng giận thất thường của Lilly dạo gần đây.

Giá mà mình cũng có lý do nào đó để giải thích mấy hành động nông nổi, thiếu suy nghĩ của mình.

"Michael" - mình nói - "Em không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Em đã nghĩ là anh giận em bởi cái cách em cư xử tối hôm đó. Em tưởng là anh thất vọng hay ghét bỏ em. Bởi em không biết cách tiệc tùng sao cho đúng."

"Mia" - Michael lắc đầu - "Anh đúng là đã giận em. Anh không cần một cô bạn gái biết tiệc tùng. Anh chỉ cần..."

Nhưng trước khi Michael kịp nói thêm từ nào thì cánh cửa phòng anh ấy bật mở, anh Doo Park lao như bay vào phòng. Trông anh ấy có vẻ rất vui... nhất là sau khi nhìn thấy mình.

"Ôi, xin chào công chúa!" - anh ấy kêu to - "Anh đã đoán là em ở đây, vì anh thấy chú Lars ngoài phòng khách xem TV. Em khỏe chứ? Cảm ơn em về mấy cái bánh "Xin lỗi" nhé. Mike và anh đã ăn suốt mấy ngày nay".

Nếu bình thường mình sẽ vui vẻ nói "Không có gì ạ" và "Em vẫn khỏe, cảm ơn anh, Doo Park. Còn anh?".

Nhưng với tâm trạng rối bời như hiện giờ, mình chỉ MUỐN NÓI rằng: "Ra ngoài, Doo Park! Đi ra! Michael anh nói tiếp đi. Anh chỉ muốn điều gì? ANH CHỈ MUỐN ĐIỀU GÌ???"

Mình dám chắc thông tin đó sẽ vô cùng quan trọng, nhất là khi ngay trước đó là câu "Anh đúng là đã giận em".

Đúng lúc đó điện thoại đổ chuông và anh Doo Park nghe máy: "Cháu chào bác, bác Moscovitz! Vâng, Mike có đây ạ. Bác muốn nói chuyện với cậu ấy ạ? Bác chờ chút. Mike, mẹ cậu gọi".

Mặc dù Michael đã xua tay ra hiệu và nói nhỏ "Hãy nói mình không có ở đây" nhưng đã quá muộn. Anh ấy đành chậm chạp ra nghe điện: "Mẹ ạ? Vâng, con đang bận chút việc. Con gọi lại cho mẹ sau được không?".

Nhưng mẹ anh ấy có vẻ có nhiều chuyện muốn nói nên Michael, luôn là một đứa con trai có hiếu, đã không nỡ bỏ máy. Còn mình thì ngồi đó, nghĩ ngợi lung tung, hai bác Moscovitz chia tay thật ư? KHÔNG THỂ NÀO! Làm sao lại có chuyện như vậy được??? Việc họ quyết định ly dị thật KHÔNG BÌNH THƯỜNG chút nào! Chẳng khác nào như... như... chuyện mình và Michael chia tay.

Liệu bọn mình có sẽ như họ không? Bởi nãy giờ chưa hề nghe thấy Michael nói câu tha lỗi cho mình. Về chuyện với anh J.P. Michael thừa nhận là đã giận mình, nhưng không hề nói liệu anh ấy có CÒN GIẬN nữa hay không.

Mình sẽ chỉ biết được điều đó sau khi Michael nói chuyện xong với mẹ. "Mẹ! Mẹ! Con hiểu mà. Mẹ đừng lo."

Mình chợt nhận ra rằng chuyện đang xảy ra với Michael - và với tụi mình - không phải chỉ một vài cái bánh "Xin lỗi" có thể giải quyết được.

Mình cũng biết rằng mình không thể làm gì để giúp anh ấy được.

Chính vì thế mình quyết định đứng dậy và ra về.

Bởi nếu không thì mình biết làm gì?

Tại bàn học của Công chúa

Công chúa Amelia Mignonette

Grimaldi Thermopolis Renaldo

Tiến sỹ Carl Jung kính mến,
Cháu vẫn biết là ngài đã chết. Nhưng chuyện ngày càng trở nên tồi tệ hơn rất nhiều.

Giờ thì cháu chẳng quan tâm đến chuyện hoàn thiện bản thân hay vượt qua cái tôi của chính mình.

Điều cháu lo lắng nhất hiện nay là cho mấy người bạn của mình.

Mặc dù bản thân cháu cũng đang có không ít vấn đề.

Cháu mới biết được chuyện bố mẹ bạn trai cháu sắp ly dị. Tiến sỹ Jung, chắc ngài cũng hiểu điều này tác động mạnh thế nào đến một người còn trẻ như Michael. Nó không những khiến trái tim Michael bị tổn thương, thậm chí anh ấy có thể còn gặp phải các vấn đề về chuyện buông-thả-bản-thân. Nhỡ từ chuyện ly dị của bố mẹ, anh Michael cho rằng cách giải quyết các mâu thuẫn trong một mối quan hệ là bỏ đi hoặc chia tay.

Cháu phải làm sao bây giờ?

XIN HÃY GIÚP CHÁU!
 
Thứ Hai, ngày 8 tháng 3, nửa đêm, trong phòng ngủ Hoàn cảnh của mình hiện giờ khiến mình liên tưởng tới truyện "Xin Đừng Bỏ Thêm Ngô!". Khúc nhân vật chính đi lang thang trên những con phố đông người giữa lòng Manhattan, nhưng trong lòng vẫn vô cùng trống trải. Cô đơn tới mức anh ta nhận ra rằng: không còn cách nào khác ngoài chuyện lao đầu vào đoàn tàu tốc hành F1 đang từ từ đi tới.

Mình cũng biết việc làm này là vô cùng ích kỷ, bởi người lái tàu sẽ không bao giờ vượt qua được chuyện này suốt quãng đời còn lại của mình.

Chẳng nhẽ cuộc đời mình đang bắt đầu bắt chước TÁC PHẨM của mình sao? Câu chuyện ngắn của mình đang dần trở thành hiện thực - nhưng không phải với anh J.P.

Mà là với MÌNH.

Tối nay, sau khi lên xe, mình đã viết cho Michael một lá thư rất dài qua email (nhờ cái máy điện tử có GPRS của chú Lars), nói rằng mình yêu anh ấy rất nhiều, và mình rất tiếc về chuyện đã xảy ra với bố mẹ anh ấy và hành động nông nổi trẻ con của mình tại bữa tiệc.

Mình đã nghĩ rằng sau khi về đến nhà sẽ nhận lại được hồi âm của Michael, rằng anh ấy cũng rất yêu mình, và đã tha lỗi cho mình vì hành động kỳ quặc tại bữa tiệc.

Nhưng mình đã chỉ hy vọng hão huyền.

Không một lời nào.

Mình phải làm gì BÂY GIỜ? Mình thậm chí đã gửi cả bánh "Xin lỗi" rồi. Nếu một chuyến du hành trên tàu vũ trụ cho Michael mà giải quyết được vấn đề chắc mình cũng làm.

Đầu mình bây giờ chỉ có câu nói dang dở của Michael: "Mia, anh không cần một cô bạn gái biết tiệc tùng. Anh chỉ cần..."

Anh chỉ cần... GÌ???

Mình không biết anh ấy cần gì. Nhưng mình biết anh ấy không cần gì.

MÌNH!

Thứ Ba, ngày 9 tháng 3, trên xe limo đến trường
"Ôi Chúa ơi, chuyện gì đã xảy ra VỚI CẬU thế Mia?" - Lilly thảng thốt hỏi mình, khi vừa bước lên xe.

"Ý cậu là sao?"

"Trông cậu ghê quá. Tối qua cậu không ngủ được tí nào sao? Bà cậu sẽ giết cậu cho coi. Tối nay bọn mình phải thử trang phục cho buổi diễn ngày mai."

Lilly rõ ràng chưa biết chuyện mình đã biết về bố mẹ cậu ấy. Có thể Michael đã sai, Lilly chưa hề biết chuyện gì.

"Mình không biết. Mình nghĩ mình bị cảm."

"Chán cậu ghê! À, về quyển tạp chí ý, mình đã in được 20 bản rồi. Còn 980 bản nữa thôi" - Lilly hào hứng khoe.

Tội nghiệp Lilly, cậu ấy vẫn ảo tưởng rằng tất cả mọi người trong cái trường THAE này sẽ mua mỗi người một tờ. Nhưng tất nhiên mình cũng chẳng buồn chỉnh lại, bởi trong đầu mình giờ đang trống rỗng. Mình chẳng thiết gì nữa.

Đến điều nhỏ nhặt nhất mình mong muốn - xin Lilly ĐỪNG CÓ ĐĂNG truyện "Xin Đừng Bỏ Thêm Ngô!" - cũng đâu có được toại nguyện. Đã thế còn phải nghe cậu ấy lải nhải về chuyện thế giới sẽ ra sao nếu ngày đó hai phóng viên Woodward và Bernstein từ chối không cho tờ Bưu Điện đăng phóng sự về vụ scandal chính trị Watergate.

Thật là một so sánh khập khiễng! Vụ Watergate phanh phui và làm sụp đổ cả một triều đại Tổng thống. Còn câu chuyện của mình sẽ làm tổn thương đến người khác. Cái nào quan trọng hơn?

"Câu chuyện của cậu đã được quảng cáo trên trang bìa, dưới cái tên Lỗ Mũi Hồng của Louie Mập. Làm sao mình có thể D� BỎ câu "Truyện ngắn của Mia Thermopolis - nàng công chúa của riêng Trung học Albert Einstein" mà không thiết kế lại toàn bộ TRANG BÌA? Đấy còn là chưa nói đến trang mục lục. Mình sẽ phải thiết kế lại trang bìa, in ra và photo 1000 trang giấy LẠI TỪ ĐẦU. Không đời nào có chuyện đó. KHÔNG BAO GIỜ!"

"Mình sẽ giúp cậu chuyện photo" - mình tha thiết khẩn cầu.

"Không là không" - Lilly lắc đầu quầy quậy.

Thật không tin được, cậu ấy thà làm tổn thương bạn mình còn hơn là bỏ thêm chút thời gian bên cạnh cái máy photo.

Vậy mà mình đã mất cả đêm nằm lo lắng cho cậu ấy.

Thứ Ba, ngày 9 tháng 3, tại Phòng điểm danh
Mình vẫn không tin chuyện này là sự thật. Nó chấn động ngang chuyện Wilma và Fred Flinstone chia tay. Hay Homer và Marge Simpson. Hay Lana Weinberger và Josh Richter.

Trừ việc mình chẳng hề quan tâm hay nuối tiếc khi HỌ chia tay.

NHỮNG CẶP ĐÔI SẼ KHIẾN BẠN NUỐI TIẾC KHI BIẾT HỌ CHIA TAY
Sarah Michelle Gellar và Freddie Prinze Jr.

Kelly Ripa và Mark Consuelos

Scooby Doo và Shaggy

Melissa Etheridge và Tammy Lynn Michaels

Bruce Springsteen và Patti Scialfa

Russell và Kimora Lee Simmons

Ben Affleck và Matt Damon

Danny DeVito và Rhea Perlman

Will và Jada Pinkett Smith

Nữ hoàng Elizabeth và Hoàng tử Phillip

Tom Hanks và Rita Wilson

Kevin Bacon và Kyra Sedgwich

Gwen Stefani và Gavin Rossdale

Ellen DeGeneres và Portia de Rossi

Hermione và Ron

Jay-z và Beyoncé

Téa Leoni và David Duchovny

Sandy và Kirsten Cohen

Tina Hakim Baba và Boris Pelkowski

Mẹ và thầy G

Không thể tin là hai bác Moscovitz chia tay. Họ là NHÀ TÂM LÝ mà. Nếu đến họ cũng không bảo vệ được hôn nhân của mình, thử hỏi những người khác còn biết hy vọng vào ai?

Tại bàn học của công chúa

Công Chúa Amelia Mignonette Grimaldi Thermopolis Renaldo

Tiến sỹ Carl Jung kính mến,
Cháu đã hiểu rồi. Hoàn toàn.

Phải mất một thời gian cháu mới nhận ra được điều này. Nhưng giờ thì cháu đã hiểu.

Cháu đã cho rằng chỉ cần hoàn thiện bản thân và hiểu rõ con người mình, cháu sẽ được hạnh phúc. Nhưng cháu đã lầm. Và ngài cũng nên thừa nhận đi, không hề có cái gọi là hoàn thiện bản thân. Sự đổ vỡ của hai bác Moscovitz đã chứng minh điều đó.

Sự thật là chúng ta luôn cô độc.

Tất cả cuối cùng cũng sẽ quay về với cát bụi.

Cháu đã hiểu ra điều đó.

Đây sẽ là lá thư cuối cùng cháu biết cho ngài. Vĩnh biệt ngài.

Người bạn cũ,

Mia Thermopolis
Thứ Ba, ngày 9 tháng 3, giờ Tiếng Anh
Mia, cậu không sao chứ? Trông cậu như đang rất buồn phiền về chuyện gì đó?

Mình không sao, Tina. Mình ổn mà.

Thật sao?

Ok, mình đang nói dối. Michael giận mình về chuyện nhảy với anh J.P. Nhưng anh ấy còn đang RẤT buồn phiền một chuyện khác nữa. Mình không thể nói với cậu được. Nhưng nói chung là anh ấy hầu như không nói chuyện với mình. Mình thậm chí đã gửi bánh "Xin lỗi" đến cho anh ấy rồi. Mình không biết phải làm sao.

Có khi cậu không nên làm gì cả. Con trai không giống con gái, Mia ạ. Họ toàn giấu biệt cảm xúc của mình đi thôi. Có lẽ tốt nhất cậu nên để anh Michael một mình. Rồi anh ấy sẽ tự động gặp cậu sau khi giải quyết xong việc của mình. Giống như Boris và mấy bản nhạc của Bartók.

Cậu nghĩ vậy sao? Nhưng ngồi yên một chỗ không làm gì thật khó chịu! Ai mà chẳng muốn NÓI vể cảm xúc của mình.

Mình biết. Nhưng đó là con gái. Còn con trai lại khác. Họ luôn là những sinh vật khó hiểu.

Hai cậu đang nói gì thế?

Không có gì.

Không có gì.

Lại là câu "Không có gì". Thôi kệ các cậu. Nghe này. Buổi trưa nay. Giúp mình đóng tờ tạp chí.

Tất nhiên rồi.

KHÔNG!!! ANH J.P SẼ ĐỌC ĐƯỢC CÂU CHUYỆN VIẾT VỀ ANH ẤY MẤT!!! Giờ anh ấy ngồi ăn trưa với tụi mình mà.

Ờ mình cũng đang định hỏi chuyện đó đây. Anh ta định ngồi ăn với tụi mình mãi mãi đó hả? Hay chỉ là sau khi vở nhạc kịch kết thúc?

Mình thì nghĩ đó là chuyện có-người-thích-Mia-nhà-mình.

CÁI GÌ???

Cậu nghĩ thế sao?

ANH ẤY KHÔNG HỀ!!!

Mình không biết nữa, Mia. Tối hôm đó, vụ anh ấy chủ động ra nhảy với cậu. Và mình thấy anh ấy nhìn trộm cậu suốt, khi cậu không để ý.

Sao cậu không nghĩ rằng anh ấy đang nhìn MÌNH, Tina?

Ớ...Ờ... CÓ THỂ là anh ấy nhìn cậu thật, Lilly. Chỉ là mình thấy...

Cậu CÓ MUỐN anh ấy nhìn cậu không, Lilly?

Mình không hề nói thế. Mình chỉ hỏi tại sao Tina dám chắc rằng người anh ấy nhìn KHÔNG PHẲI là mình. Bởi Mia và mình ngồi cạnh nhau suốt. Do đó có thể là anh ấy thích MÌNH, chứ không phải Mia.

Ôi Chúa ơi. Cậu thích anh J.P.

MÌNH KHÔNG CÓ!!!!!!

Ồ có đấy! Chắc chắn là cậu có thích.

ÔI CHÚA ƠI! CẬU CÓ THỂ TRƯỞNG THÀNH HƠN MỘT CHÚT KHÔNG? MÌNH KHÔNG THÈM NÓI CHUYỆN VỚI HAI NGƯỜI NỮA!!!

Wow. Cậu ấy thích anh J.P thật.

Mình biết! Phản ứng vừa rồi không phải quá rõ sao?

Choáng thật! Mình luôn cho rằng anh J.P không thích týp con gái như Lilly.

Chỉ vì anh ấy đẹp trai, nói tiếng Anh và xuất thân giàu có sao?

Không. Vì anh ấy là týp người thích sự sáng tạo. Cao ráo. Và nhảy đẹp.

Wow. Vậy thì mình không hiểu. Nếu Lilly thích anh ấy như vậy thì tại sao còn muốn đăng câu chuyện của mình? Như vậy sẽ chỉ làm tổn thương anh ấy mà thôi.

Mình không biết nữa. Mình rất quý Lilly. Nhưng phải nói là mình không thể hiểu nổi cậu ấy.

Ờ... TOÀN BỘ nhà Moscovitz đều khó hiểu như vậy.

Ôi Mia. Chuyện của cậu và anh Michael sẽ thế nào đây?

Mình cũng chẳng biết nữa.

Ôi Mia, trông cậu mệt mỏi quá. Cậu đối diện với chuyện này thật giỏi, là mình chắc đã khóc thành một dòng sông chảy đi vạn dặm rồi.

Mình đang khóc đấy chứ, Tina. Ở bên trong lòng.

Thứ Ba, ngày 9 tháng 3, giờ ăn trưa Tại bữa trưa hôm nay vừa thấy mình anh J.P đã vồn vã hỏi: "Mia, em không sao chứ?"

"Vâng. Sao anh hỏi thế?"

"Tại trông em có gì đó không ổn. Da em có vẻ hơi tái."

Chẳng có tí teo mùi mẫn giống như một người đang yêu thầm mình sẽ nói. Tina đã sai. Có lẽ Lilly mới chính là người anh J.P thích.

Nếu họ hẹn hò với nhau thì hay biết mấy. Lilly sẽ không phải quá buồn bã sau khi biết chuyện bố mẹ chia tay. Và chuyện của Michael và mình.

Và cậu ấy cũng sẽ không còn thời gian rảnh khủng bố tinh thần mình, như cách cậu ấy đang làm bây giờ.

Lilly: Sao thế, C2G? Sao cậu ăn mãi chưa xong đĩa sa-lát thế?

Mình: Bởi vì mình không có tâm trạng ăn sa-lát.

Lilly: Từ bao giờ cậu không còn tâm trạng ăn sa-lát nữa thế?

Mình: Từ hôm nay, được chưa?

Cả bàn: Ooooo..

Mình: Xin lỗi. Mình không có ý đó.

Lilly: Tụi này biết cậu có chuyện gì đó không ổn. NÓI RA ĐI.

Mình: KHÔNG CÓ CHUYỆN GÌ CẲ. MÌNH CHỈ ĐANG RẤT MỆT, OK?

J.P: Có ai muốn xem đôi giày jazz mới của anh không? Trông ngộ phết. Xem nè!

Có phải anh J.P đang cố đánh lạc hướng Lilly khỏi tra hỏi mình không?

Nếu đúng vậy thì anh ấy đúng là một người bạn tuyệt vời!

Mình cần phải đổi đề tài thôi. THẬT NHANH!
Thứ Ba, ngày 9 tháng 3, giờ NK&TN
Lilly thật quá đáng! Cậu ấy đâu cần phải đi nói với cô Hill rằng mình đang tìm cách phá hoại tờ báo của cậu ấy, để có thể ôm đồ vào phòng giáo viên một mình yên tĩnh làm việc.

Mình có trong mình dòng máu dũng cảm và kiên cường của cụ tổ Rosagunde nhưng sao mình không làm gì được cái gì ra hồn vậy trời???

Thứ Ba, ngày 9 tháng 3, cầu thang tầng 3
Kenny đứng dậy xin phép đi toa-lét được vài phút thì đến lượt mình. Cả hai bùng tiết Khoa học Trái Đất để gặp Tina - bùng tiết Hình, Boris - bùng tiết Tiếng Anh và Ling Su - bùng tiết Nghệ thuật, lên đây tập lại vũ đạo cho vở nhạc kịch.

Mình cảm thấy rất tội lỗi khi bùng học thế này.

Thứ Ba, ngày 9 tháng 3, phòng Khiêu vũ, khách sạn Plaza
Lúc bọn mình bước vào phòng Khiêu vũ chiều nay đã thấy cả một dàn nhạc lớn đang chờ.

Hệ thống âm thanh ánh sáng cũng đã sẵn sàng. Ai cũng tất bật chuẩn bị.

Thậm chí sân khấu cũng đã được dựng lên.

Một sân khấu thực sự!

Không thể tưởng tượng nổi chỉ sau một đêm, một khối lượng công việc khổng lồ của-một-tuần-làm-việc đã được hoàn tất.

Thật thần kỳ làm sao!

Nhưng tâm trạng của bà thì...

"Tại sao lại đến muộn như thế??" - bà nhảy chồm chồm.

"Cháu xin lỗi. Có vụ tai nạn ở phố 5" - mình vội giải thích.

"Sự chuyên nghiệp của mấy đứa để đâu?" - bà vẫn lờ đi như không nghe thấy gì - "Nếu đây là một buổi biểu diễn Broadway thật thì tất cả đã bị sa thải rồi! Sân khấu kịch không bao giờ cho phép sự chậm trễ, dù cho có lý do gì đi chăng nữa".

Một con ngựa bị sa xuống hố. Phải dùng tới 10 xe taxi để kéo nó lên. Cũng may là con ngựa không sao" - anh J.P kiên nhẫn phân trần.

Thông tin này khiến bà đột nhiên thay đổi hẳn thái độ. Hay nói đúng hơn là NGƯỜI THÔNG BÁO tin này đã làm được điều không tưởng đó.

"Ồ, John Paul" - bà cười rất tươi - "Ta không nhìn thấy cháu đứng ở đó. Đi nào, chàng trai, chúng ta cùng đi xem trang phục biểu diễn của cháu nhé".

!!!!!!

Geeezzz!!! Mình không biết là anh J.P thích ai, mình hay Lilly nhưng mình biết rất rõ BÀ THÍCH AI.

Bọn mình lần lượt đi thay trang phục và lên sân khấu chuẩn bị. Để cho giọng của bọn mình không bị chìm nghỉm dưới tiếng đàn piano và vi-ô-lông, mỗi đứa được trang bị một chiếc mic nhỏ xíu, như các diễn viên chuyên nghiệp vậy. Phải công nhận mấy cái mic đó xịn thật, giọng của bọn mình nghe hay hẳn lên! Kể cả khi ngân lên đến nốt nhạc cao nhất, giọng mình cũng nghe không bị chói tai chút nào.

Xem ra vụ bùng học trốn lên cầu thang tầng ba tập nhảy cũng chẳng giúp ích được gì nhiều cho Kenny. Thật không có hy vọng gì với khả năng vũ đạo của Kenny. Chân cậu ấy dường như không phải là của cậu ấy. Bà đã tống kenny xuống tít hàng cuối cùng của dàn đồng ca.

Giờ bà đang phát cho bọn mình tờ nhận xét. Bà ghi chép lại trong suốt quá trình tập luyện của bọn mình và thay vì dừng lại giữa chừng để sửa cho từng người, bà sẽ đọc to từng tờ nhận xét một vào cuối buổi. Ví dụ như bây giờ, bà đang dạy dỗ Lilly rằng không được nhấc váy lên bằng cả HAI TAY như thế, lúc đi lên bậc cầu thang để chào hỏi Alboin: "Một công nương luôn chỉ dùng MỘT TAY để nâng váy".

"Nhưng cháu đâu phải là công nương" - Lilly cãi - "Cháu là cô gái lẳng lơ mà, bà quên à?"

"Một nhân tình" - bà sửa lại - "không phải là gái lẳng lơ, cô bạn nhỏ ạ. Nói như cháu chẳng nhẽ Camilla Parker Bowles là gái lẳng lơ sao? Hay như Evita Rerón chẳng hạn? Không hề! Một số nhân vật nổi tiếng thế giới hiện nay cũng khởi đầu từ chuyện là nhân tình của ai đó. Nhưng như thế không có nghĩa họ là gái lẳng lơ. Và làm ơn, đừng cãi ta nữa. Hãy dùng MỘT tay để nâng váy thôi."

Giờ thì bà đang chuyển sang J.P. Tất nhiên là mọi chuyện anh ấy làm đều hoàn hảo.

Mặc dù mình vẫn không hiểu tại sao bà nghĩ rằng nịnh nọt con trai nhà John Paul Reynolds Abernathy có thể giúp bà mua được hòn đảo nhân tạo Genovia, nhưng từ lâu mình đã từ bỏ ý định đoán trước ý bà. Bởi bà là một người cực kỳ bí ẩn và khó lường. Cứ khi nào mình cho rằng đã đoán được kế hoạch của bà, thì y như rằng bà đã kịp nghĩ ra được cái gì đó quái lạ hơn nhiều.

Bà sẽ không bao giờ nói cho mình nghe động cơ thật sự đằng sau các việc làm của bà. Ví dụ như tại sao bà nhất quyết mình phải vào vai Rosadunge, chứ không phải ai khác thực sự có năng lực như Lilly.

Bà cũng sẽ không đời nào chịu thừa nhận là toàn bộ kế hoạch tỏ-ra-tốt-bụng-với-J.P chỉ với một mục đích: khiến cho bố anh ấy phải rút lui trong cuộc đấu giá mua đảo Genovia.

"Ta rất thích khúc cuối cháu nghiêng mình cúi chào Rosadunge như vậy, John Paul. Nhưng cho ta góp ý một chút nhé. Ta nghĩ sẽ hay hơn nếu, sau khi cúi chào, cháu đưa tay kéo Amelia vào lòng và đặt một nụ hôn lên môi cô bé, còn Amelia thì hơi ngửa người ra sau. Như thế này... Feather, cô làm ơn chỉ cho J.P ý của ta được không..."

KHOANNNNNN. CÁI GÌ THEEEEEEẾ????

Thứ Ba, ngày 9 tháng 3, trên xe limo từ khách sạn Plaza về nhà
ÔI CHÚA ƠI!!!! ANH J.P SẼ PHẲI HÔN MÌNH!!!!! TRÊN SÂN KHẤU!!!!!

Không thể tin được. Trong kịch bản làm gì có cảnh đó. Bà chỉ muốn thêm nó vào bởi vì... Ờ mà mình cũng chẳng biết tại sao.

Mà mình nghĩ lại rồi, cảnh cuối lúc Rosadunge và Gustav hôn nhau, sau khi hạ được Alboin ý, trong lịch sử không hề xảy ra.

Cũng như cảnh người dân thành phố và vua nước Ý nắm tay nhau nhảy xung quanh Rosadunge và Gustav ăn mừng vì đã lật đổ được Alboin.

Hơn nữa, bà BIẾT THỪA trái tim mình thuộc về người khác mà. Vậy mà giờ bà yêu cầu mình hôn người khác là saooooo?

Tranh thủ lúc mọi người không để ý, mình vội chạy tới hỏi xem có phải bà đã lường trước hậu quả của toàn bộ phi vụ hôn hít tít mù này không. Tất nhiên mình không làm ầm ĩ lên bởi mình không muốn anh J.P biết mình phản đối vụ hôn nhau này. Mình không muốn phản bội bạn trai mình bằng việc hôn một chàng trai khác - cũng chính là người mình đã nhảy sexy cùng gần một tuần trước. Nhưng mình cũng không muốn chạm đến tự ái của anh J.P.

"Cháu thôi ngay đi không, Amelia" - bà lừ mắt - "Trong đoạn cuối của tất cả các vở nhạc kịch, bao giờ nam nữ nhân vật chính cũng kết thúc bằng một nụ hôn. Cháu không thể làm khán giả thất vọng được".

"Nhưng, bà..."

"Và cũng đừng có khóc lóc với ta rằng hôn John Paul sẽ khiến cháu cảm thấy đang phản bội CẬU TA nhé ("Cậu ta" là tên mà bà đặt cho Michael). Đây gọi là DIỄN XUẤT, hiểu chưa Amelia. Cháu cho rằng Ngài Laurence Olivier sẽ nổi giận khi vợ của ông, Vivien Leigh bị yêu cầu phải hôn Clark Gable trong phim Cuốn theo chiều gió? Chắc chắn là không rồi. Bởi ông ấy hiểu đó chỉ là DIỄN XUẤT".

"Nhưng..."

"Thôi nào, Amelia! Ta không có thời gian cho mấy chuyện như vậy! Ta có rất nhều việc cần phải làm trước buổi biểu diễn ngày mai. Duyệt lại chương trình ngày mai, gặp gỡ mấy người quản lý khách sạn. Không hơi đâu đứng đây tranh cãi với cháu những chuyện thiếu chuyên nghiệp như thế này. Hai đứa sẽ hôn nhau, chấm hết. Trừ khi cháu muốn ta nói đôi lời với cô bạn nhỏ trong dàn đồng ca..."

Mình ngó vội qua Amber Cheeseman đầy vẻ sợ sệt. Bà nắm được thóp mình rồi!

Ngay khi mình định bước lên xe về nhà thì anh J.P không hiểu từ đâu chạy vụt ra và gọi tên mình.

"Ơ, chào anh" - mình bối rối nói. Rõ ràng anh ấy đã đứng đợi mình. Nhưng ... tại sao??? - "Có chuyện gì ạ? Anh có cần đi nhờ xe không? Em sẽ bảo tài xế đưa anh tới đó".

"Không, anh không cần đi nhờ xe. Anh cần nói chuyện với em. Về nụ hôn" - J.P nói vội.

!!!!!!!!!!!!!!!

Lilly đang ngồi trong xe đợi mình, cậu ấy chắc chắn đã thấy hai bọn mình đứng nói chuyện trước cửa khách sạn nên đã hạ cửa kính xe xuống và gọi: "Hai người kia, lên xe mau đi để mình còn về làm nốt quyển tạp chí!".

Cậu ấy đôi lúc thật chẳng ý tứ tạo nào cả!

"Nghe này Mia" - anh J.P hoàn toàn lờ đi như không nghe thấy tiếng giục giã của Lilly - "Anh biết em đang có chuyện với bạn trai của em, và lỗi một phần là do anh - không, không, đừng có chối làm gì. Tina đã kể hết với anh rồi. Anh thực sự rất lo cho em, cả ngày hôm nay trông em xuống tinh thần vô cùng, nên anh đã ép Tina nói cho anh biết nguyên nhân. Em nghe này, chúng ta không phải diễn cảnh hôn nhau. Một khi bắt đầu diễn, sân khấu hoàn toàn thuộc về chúng ta. Chúng ta có thể làm mọi chuyện theo ý mình. Bà em sẽ không thể ngăn chúng ta dở chừng. Vì thế anh chỉ muốn nói với em một điều, nếu em không muốn thì chúng ta sẽ không phải làm chuyện đó. Anh sẽ không giận hay gì cả. Anh hoàn toàn hiểu".

Ôi CHÚA ƠI!

Anh ấy suy nghĩ thật chín chắn và sâu sắc làm sao!!!

Có lẽ vì thế mà mình đã làm cái việc mà mình đã làm ngày sau đó: Kiễng chân lên và hôn vào má anh chàng ghét-người-ta-bỏ-ngô-vào-tương-ớt!

"Cám ơn anh, J.P" - mình nói.

Anh J.P thì vẫn đang sững người vì bất ngờ.

"Vì...vì chuyện gì? Anh chỉ nói là em không phải hôn anh nếu em không muốn thôi mà".

"Em biết" - mình nắm lấy tay anh ấy - "Chính vì thế em mới hôn anh".

Rồi mình chạy ngay vào xe.

Chịu sự tra khảo gần như tức thì của Lilly...

Lilly: Chuyện đó là sao?

Mình: Anh ấy nói mình không phải hôn anh ấy.

Lilly: Vậy tại sao cậu lại hôn lên má anh ấy.

Mình: Bởi vì mình thấy anh ấy rất dễ thương.

Lilly: Chúa ơi. Cậu ấy thích anh ấy!

Mình: Bọn mình chỉ là bạn.

Lilly: Cậu có thói quen hôn bạn khác giới từ khi nào vậy? Sao chưa bao giờ thấy cậu hôn Boris?

Mình: Cậu đã nghe vụ cậu ta mắc chứng rối loạn chức năng bài tiết nước bọt chưa? Không hiểu sao Tina chịu nổi.

Lilly: Chuyện gì đang xảy ra giữa hai bọn cậu thế? Cậu và J.P đó.

Mình: Không có gì cả. Mình đã nói với cậu rồi, bọn mình chỉ là bạn.

Và mặc dù mình biết chỉ không lâu nữa thôi Lilly sẽ biết cái tin động trời về chuyện chia tay của bố mẹ cậu ấy, mình không nên làm cậu ấy buồn hay thất vọng thêm nữa. Nhưng mình không chịu nổi nữa rồi. Bởi mình quá giận.

Mình: Vấn đề là chuyện gì đang xảy ra giữa CẬU và anh J.P thì đúng hơn?

Lilly: MÌNH Á? Mình đâu phải người đã hôn anh ấy, cũng không phải là người đã nhảy sexy với anh ấy. Mình chỉ quý anh ấy như một người bạn, như cái cách mà cậu TUYÊN BỐ về mối quan hệ của hai người.

Mình: Vậy tại sao cậu không chịu gỡ câu chuyên của mình viết về anh ấy ra khỏi số báo tới? Nó sẽ chỉ khiến anh ấy đau lòng đến suy sụp. Nếu cậu thực sự quý anh ấy như một người bạn, tại sao cậu lại muốn làm tổn thương anh ấy?

Lilly: Mình sẽ không phải là người làm tổn thương đến anh ấy. Người đó sẽ là cậu. Mình đâu phải tác giả của câu chuyện đó.

Đôi lúc mình nghĩ sao chiếu mệnh của Lilly có hình một con rắn, nhện, hoặc rết cũng được. Nhưng ắt phải là một con gì đấy chứa độc tố!!!
 
Quay lại
Top Bottom