Ngươi là thanh mai trúc mã của ta !!

Thảo Mộc

...Phiêu diêu tựa mây gió....
Thành viên thân thiết
Tham gia
24/12/2010
Bài viết
8.336
NGƯƠI LÀ THANH MAI TRÚC MÃ CỦA TA !!
Chương 1: Thanh mai trúc mã

“Này này, Thiên, chờ tui với. Này….có đứng lại không hả?” Tâm- là tôi vừa chạy theo cậu bạn thân vừa thở hồng hộc. Thiên mang bộ mặt lãnh đạm quay đầu lại, khoé miệng hơi nhếch lên, hai tay rất phong độ mà đút vào túi quần, mang một bộ dạng thư thái. Thật tức chết mà!!


“Ông tưởng ông ỉ chân dài thì có thể đi nhanh hơn tui sao!” Đem tay mình không lễ độ mà đặt lên vai hắn, một tay thì chống nạnh gập người, hơi thở đua nhau nhảy loạn xạ.


“Thế thì phải làm sao với nàng đây? Chân dài bẩm sinh nha” Hắn vừa nói vừa quét ánh mắt ấy lên người tôi, ánh mắt này làm tôi cảm thấy bị sỉ nhục ghê gớm.


“ Hứ, tui ít nhiều gì cũng thể đi thi Miss teen của trường nhá, tui đây cao 1m60, da trắng như tuyết, tóc đen như nhung, mềm mịn như lụa, mắt to như…”

“ Ếch” Hắn phun ngay một câu làm tôi mém té xỉu, ta cùng lắm là vác theo cái của nợ 2D trên mắt thôi .

Đã vậy còn đứng đó nhếch miệng cười, thật quá lắm mà, dám coi thuờng ta a. Nhà ngươi hãy đợi đấy. Nói xong tôi cất bước vô cùng hiên ngang đi vào trường, không quên quay đầu lại, hếch cái mặt lên nhìn hắn, nhưng…cái gì kia? O.o

Vừa mới cười đó, giờ lại mang cái khuôn mặt kia là sao, hắn định doạ người chắc. Haiz, mà thôi, quen rồi, cái tên này trước mặt người khác quanh năm suốt tháng trung thành với cái hình tượng lạnh như băng này, nếu không phải ta là bạn thanh mai trúc mã của hắn thì chắc cũng chết vì sợ rồi.

Năm học mới bắt đầu. Năm nay là năm cuối cấp, là năm 12 nha, 12 năm cật lực cày bừa, để không phải uổng phí, ta nhất định năm nay phải nâng công suất học lên 200%. Hắc hắc, không biết là thi được vào trường mơ ước không nhưng ta đã quyết tâm là ta sẽ thực hiện đựơc.

Đang mơ màng thì cái tên Huy chạy từ đâu vào đâm uỳnh vào, đau chết được, nàng lồm cồm bò dậy, hung hăng chỉ cái tên vừa đâm vào: “ Uy, ông mới bị chú Tào rượt hay sao mà gấp gáp vậy?” .

“ Chắc thần kinh của bà dùng hết được rồi, chú Tào chỉ rượt chạy ra chứ ai chạy vô a. Ha ha”.
“ À, thì ra là bạn Huy lớp ta vừa bị Chú Tào rượt chạy ra a!! “. Cả lớp đang yên lặng bỗng chốc oà lên cười làm tên Huy ngượng chín mặt. He he, nhe hàm răng ra cười với hắn, ta mỉm cười này, mỉm cười này , chết mi chưa, dám chọc vào bổn cô nương


“ Thôi, chị hai, em lạy chị, cho em mặt mũi đi. Mà chuyện chính chị không lo, lại đi quan tâm mấy cái chuyện....” Chưa nói hết cái mặt hắn lại đỏ hồng. Há há, nhìn hắn thật dễ thương nha. À mà chuyện gì ta?


“ Chuyện gì a, bổn cô nương sáng nay mới đến lớp chưa biết chuyện gì hết, ông biết điều thì khai mau!!”

Hắn vẻ mặt kinh hoàng, khoé miệng giựt giựt mấy cái.” Bà chị tui ơi, thân là lớp trưởng mà không biết trường sắp có hội thao à, tui chạy nhanh vô là để báo tin mới, năm nay trường có tổ chức thêm cuộc thi đồng đội nữa, cuộc thi đó...”

“Yahoo!! Oh yeah!! Oh la la!” A ha, hội thao í à hội thao, từ cha sinh mẹ đẻ đến giờ, ta từ nhỏ đã có cấu thành tế bào yêu thích hoạt động, đây chính là dịp để ta trổ tài đây. Ủa mà hắn vừa nói gì? Cuộc thi đồng đội?

“ Uy, ông vừa nói gì á?”

“ =.= Sao bà không nhảy vô họng tui móc hết ra, hỏi làm chi? “ Hắn khoanh tay khinh bỉ ngưưoì đừng trước mặt, cư nhiên mà tiếp tục nói: “ Là cuộc thi đồng đội. Cuộc thi đồng đội. Bà không hiểu tiếng việt à?”

“ Hơ hơ, hình như tui thấy ông chán sống rồi phải không? “ Ta mang một chân đặt lên ghế, khoanh tay đứng cái tướng mà ta bắt chước mấy tên du côn trên phim a. Ây da, nhưng mất mặt hình tưọng thục nữ quá. (=.=!! có thục nữ sao???), ngay lập tức bỏ chân xuống, đứng lại thành hình tượng mĩ miều nhất có thể, chớp chớp ánh mắt bắn qua phía bạn nam sinh đang ngủ kia.

“ Thiên à.....” Ặc ặc, giọng này thật quá kinh người rồi, người nghe qua chắc cũng da gà, lông vịt gì cũng bắn lên hết. Nhưng có một kẻ quá quen rồi, mỗi lần muốn dụ hắn, dùng cách này là hiệu quả nhất. Ta nói không sai nha, 3 giây nữa hắn dù có ngủ chết đi cũng sẽ ngẩng đôi mày phượng của hắn sang phía ta nha. 1...2...3

“ Có chuyện gì?” Hắn vẻ mặt lãnh đạm nhưng tuyệt mĩ, khuôn mặt lạnh lùng, mũi cao, mắt đẹp,...nói chung ta là con gái còn phải ghen tị a. Hắn tiêu sái một tay chống cằm nhìn ta, rồi đảo mắt liếc khắp phòng. Ánh mắt dừng lại trên cái dáng vẻ kinh người của ta, mà hai mắt mở to rồi khép ti hí lại, khoé miệng giựt giựt.

Hắn như hiểu ý, liếc mắt qua cái tên không biết sống chết đứng bên cạnh ta, ta tựa hồ nhìn tên tiểu tử này run run vài cái, lông dựng đứng cả lên, ngay lập tức hướng sang ta thao thao bất tuyệt.

“ Là cuộc thi đồng đội, các lớp sẽ thi đấu với nhau, chia làm năm hạng mục là: chạy tiếp sức, giải cứu đồng đội, và cuối cùng là đồng diễn thể dục…..” Hắn một mạch giải thích mà không dám dừng 1 giây, cứ như sợ rằng chậm 1s là có thể chết bởi ác ma đang ngủ bên kia. Hắn nói xong liền len lén nhìn Thiên, bắt gặp ánh mắt của Thiên, hắn quay ngoắt lại, cười xởi lởi nói: “ Thôi, ha ha...ta..ta có việc, lớp trưởng nghiên cứu tiếp đi ha”. Xong, hắn chạy như trối chết.

Haizz, thật là, tên Thiên này đáng sợ vậy sao? He he, nhờ vậy nên ta mới có hậu thuẫn vững chắc .

Sở dĩ tên này bị người khác sợ đến vậy là do thành tích bất hủ của hắn. Nếu kể ra thì chắc tới khuya còn chưa xong. Hắn tên đầy đủ là Nguyễn Hàn Thiên, không biết ba má hắn biết trước tính tình hắn sẽ như vậy hay sao mà đặt cái tên đúng chất là hắn dữ. Hắn là bạn thanh mai trúc mã của ta, hai chúng ta chơi với nhau từ nhỏ. Khi chơi cái gì cũng toàn là ta khơi chuyện, ta khơi mào, hắn lúc hưởng ứng lúc không, làm ta mém chút vì tức mà đem hắn quăng đi.

Một lần, năm ta lên tám tuổi, hắn làm ta nổi điên lên, ta cầm lòng không đậu mà không khách khí xô hắn xuống ao. Hắn bập bõm leo lên bờ, mặt đằng đằng sát khí . (=.= không bị vậy thì không phải người )

Uy, nhắm thấy có chuyện chẳng lành, thấy hắn an toàn lên bờ, ta ba chân bốn cẳng chạy thẳng về nhà, kéo hết rèm cửa sổ, chốt tất cả các cửa lớn nhỏ, trèo lên gi.ường hung hăng đem mềm che kín đầu. Tên Thiên này một khi nổi giận thật đáng sợ lắm nha.

Hôm sau, ta lén lút nấp sau cây xoài, nhấp nha nhấp nhổm, chờ hắn bước ra khỏi nhà đi học. Chết, tiêu rồi, hắn hôm nay không thèm chờ ta đi học . Đang từ lo sợ, ta có chút tức giận, lửa giận bùng cháy, giờ này ta quên béng mất mình chính là người sai, hung hăng chạy qua vượt mặt hắn, đi một mạch đến trường, mang khuôn mặt hổ báo vào lớp, làm các bạn học không ai dám hó hé, không biết vì sao hôm nay hai đại nhân vật mặt mày bỏ bom mìn gì nhưng an toàn là trên hết, tránh xa ra, tránh xa ra, kẻo đại nạn rơi xuống đầu.

Tan học, hắn cũng ngang nhiên bỏ về trước không chờ ta . Thật là thù dai mà. Thật không có chí khí mà. Thật không đáng làm nam nhi mà. Thật….phù phù, sau khi tuôn một hơi dài ta đành ủ rũ cất bước quay về nhà. Hây, thân là một nữ nhi đầu đội nhà chân đạp kiến ( thành ngữ kiểu gì!!! = =), ta quyết hi sinh long tự trọng lớn lao, hùng hổ qua nhà hắn, nói cho xa xôi chứ nhà hắn cách nhà ta có một vườn hoa nho nhỏ có chiếc xích đu, một bãi cỏ xanh, một vài khóm hoa nhưng đủ màu đủ loại. Chỗ này là nơi ta và hắn thường hay ra đây bày trò, nơi ta thích nhất, mỗi lần ra đây đều không muốn về vì cảnh sắc nơi này quả thật rất đẹp. Nhưng giờ đây mặc xác nó đi, ta không quan tâm, hoa đẹp cũng mặc kệ, quan trọng có bạn vẫn hơn nha.

Khi đến nhà hắn, nàng hối hận rồi. Sao không chuẩn bị lời nào để nói trước khi qua đây. Thật không có tiền đồ mà. Tâm Tâm nắm chặt tay –ing, quyết tâm, quyết tâm, cùng lắm là cho hắn ném lại thôi.

Nhấn này, nhấn này…tinh toong…tính toong.

Một lúc sau, cô Lan mở cửa, nhìn thấy nàng, cô mừng ra mặt, lấy hai tay véo cái má bầu bĩnh của nàng mà không thương tiếc a. Vừa nói cô vừa hỏi:” Tâm nhi, con sang nhà tìm ta sao?” Cô nói mà ánh cười hiện rõ trên mặt mang chút gian. Xoa xoa cái mặt của mình, Tâm Tâm mếu máo hỏi cô Lan:” Dạ cháu sang tìm Thiên ạ!”

“ À, trời ơi, con không phải tìm cô a?? Buồn quá à, con quan tâm thằng Thiên hơn cô nha”

Lạy chúa, cô ơi, cô đừng làm vẻ mặt tủi thân đáng sợ đó chớ. “ Dạ, con tìm Thiên có chuyện ạ, mà con cũng nhớ cô mà. Hi hi. À mà cô đừng kêu con là Tâm nhi , nghe có vẻ thế nào ấy.”


“ Được rồi. Được rồi. Ta thích kêu vậy á, thằng nhóc nhà ta, ta cũng kêu nó là Thiên nhi a. Hí hí, cố mê phim kiếm hiệp nên nhiễm :" > Ta biết ngươi chỉ quan tâm nhóc con nhà ta thôi. Không cần nịnh đâu cô nương. Ha ha, mà cháu sang tìm nó chi a? Nó đi học võ rồi!!”

“ Ha.... hả ??? Học võ á?” Chưa kịp chết cười với cái tên Thiên nhi, ta cả kinh, cái tên này khi không lại đi học võ chi? Không lẽ hắn định uýnh ta sao? Thật không có lễ độ mà!

“ Con sao vậy? “ Cô Lan hứng thú với nét mặt của Tâm Tâm. “ Ta cũng không biết vì sao nữa nha, tự nhiên tối hôm qua nó mình mẩy ướt nhẹp về nhà, thốt lên một câu muốn đi học võ, làm ta đang ăn tối suýt ch nữa là phun cơm ra đầy bàn” Cô Lan vừa nói vừa khua chân múa tay phụ hoạ. Cô thật là một bà mẹ vui tính.

“ Mà con có gì không? Có gì để ta nhắn lại với nó? Chắc khoảng chín giờ nó mới về!”.

“ Dạ thôi, mai con nói cũng được. Cô nhất định đừng nói với cậu ấy là con sang nha. Cô phải hứa đó!” Tâm Tâm nàng nài nỉ rồi chào cô quay về nhà. Trong khi đó có một người đang đứng ngay cửa, khoé miệng từ từ nhe ra hết cỡ.

Tâm Tâm về nhà, nằm trên gi.ường suy nghĩ. Tại sao hắn học võ a? Tại sao? Tại sao?....A a a...Sau khi tiến hành trận chiến phân tích tình hình đầy căng thẳng, nàng không bao lâu mà chu miệng ngáy o o....nàng ngủ rồi. ( =___=!!)
 
Chương 2: Hắn là người bình thuờng sao?

Sáng hôm nay, một ngày nắng đẹp, chim bay, buớm lượn, trời xanh bát ngát đem lại cho mọi người cảm giác thật thoải mái nha. Tâm nàng chạy vèo sang nhà “ Thiên nhi” đứng đợi. Hôm nay quyết tâm phải tra cho ra tại sao hắn lại học võ , biết để còn về nhà chuẩn bị bao bố, dây thừng trùm hắn quăng xuống ao lần nữa, tránh hậu hoạ xâu xa. (=.=) Nàng đứng tựa người vào chiếc cổng trắng xinh đẹp của nhà hắn, ánh mắt rực lửa, nắm hai tay thành quyền. Quyết tâm-ing.

“ Ngươi đang làm cái gì đó? “ Hắn mở cửa, nhẹ nhàng bước ra ngoài và đóng cửa lại, nhìn nàng khó hiểu. “ Sao chưa đi học, đứng đây làm gì ?”

“ Tâm chờ Thiên đi học !” Mỉm cười này, đổi cách xưng hô này. Hoàn hảo!! ^^

Ánh mắt hắn kinh ngặc cùng cực, lui lui về sau mấy bước rồi bỗng khựng lại. Hai mắt đang lồ lộ nhìn nàng thoát cái đã chỉ còn một đường dài.

Nguy hiểm! (o.O) Tâm theo phản xạ giật giật người. Ta lùi ta lùi.

“ Ngươi vừa gọi ta bằng gì?” Hắn khoanh tay oai phong nhìn lại ta.

À, thì ra là cái này. Thì ra hắn không thích kêu như vậy. Ta sợ ngươi sao? Mơ đi.
“ Thiên...”

“ Thiên gì?” Hắn nheo mắt, mặt bừng bừng sát khí. Cái này như đang nói là: “ Ngươi dám kêu cái tên đó ra thì biết tay ta!”

Đáng sợ a. Thật đáng sợ. Mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau túa ra.

“ Thiên .. Thiên ca..ha ha” Ôi mẹ ơi. Sao phải sợ . Tâm Tâm mi thật không có chí khí mà. (T____T!)

“ Vậy sao?” Nét mặt hắn đã giãn ra, cái miệng hắn khẽ nhếch lên. Thì ra cũng biết sợ.

= = Ý ngươi là gì hả? Nuốt giận . Nuốt giận. Bỏ chuyện nhỏ làm chuyện lớn. Chuyện chính nào.

“ Ta nghe mẹ ngươi nói, ngươi học võ hả? Sao lại học võ?”

Hắn nhìn ánh mắt long lanh hứng khởi của ta, rồi bỗng nhiên quay mặt sang nơi khác. Ánh mắt thật trầm mặc.

“ Sao không trả lời? Để ta đoán nha, ngươi là muốn trả thù ta đúng không? Con trai mà lòng dạ hẹp hòi vậy sao? Ngươi không nên như thế, lúc đó là do ta bực quá nên hành động không có ý thức. Ngươi đừng vì thế mà giận nha. Ngươi....Uy..đi đâu đó, ta còn chưa nói xong mà....chờ ta.”

Ta chạy theo hắn, nhanh chóng kéo cái cặp hắn giật ra sau. “ Sao không nghe, ta nói đúng rồi sao? Ngươi chính là trả thù ta mà.”

Hắn thở dài:“ Ngươi có thể nghĩ xa hơn nữa đi! Ta đơn giản chỉ là thích học thôi. Không phải để trả thù ngươi đâu. Yên tâm đi. “ Hắn nói rồi gỡ tay ta ra khỏi chiếc cặp, kéo tay ta đến trường. “ Ngươi còn không nhanh lên là trễ giờ nha. Ta không muốn bị phạt với ngươi đâu!”

Thì ra là hắn không có ý định đó . Phù phù, đỡ tốn công kiếm bao bố với dây thừng.

“ Đi nhanh lên, sắp trễ giờ rồi nha, tại ngươi làm ta trễ đó.” Hắn không nói gì gấp gáp kéo tay ta chạy nhanh vào trường, bỏ lại phía sau con đường nắng giòn tan, xanh xanh màu lá của mùa xuân vừa chớm.

......................

Ây da, giờ nhớ lại Tâm nàng vẫn không lí giải nổi tại sao hắn lại học võ nha. Chuyện này nàng đã hỏi hắn cả ngàn lần , mà hắn chỉ có một câu trả lời lặp đi, lặp lại như cái băng bị dập. =.=

Cái chuyện hắn học võ là một lí do tại sao hắn lại có địa vị trong lớp cao như vậy. Hắn tư chất thông minh, học một hiểu mười, từ nhỏ th.ân thể đã khoẻ mạnh nên hắn tiếp thu môn võ karate nhanh chóng. Từ học viên không tên tuổi, hắn đã trở thành đồ đệ cưng của thầy dạy võ của hắn, bạn bè ghen tị nên thách đấu hắn. Sau đó hình dung chỉ hai chữ: “ Thê thảm!” Ai hắn cũng quật cho tơi bời, mà nham hiểm hơn là hắn mặt ngoài đánh nhẹ nhưng lực thấm vào trong lại mạnh . Vậy nên, mọi người chỉ nhìn ra là đối thủ của hắn qúa yếu đi, đánh nhẹ mà cũng không chịu nổi. Thật nham hiểm mà!

Đáng giận hơn là, hắn học cực giỏi nha! Mặc kệ hắn học giỏi cỡ nào đi, nhưng lúc nào cũng ngủ trên lớp thì làm sao giỏi được. Còn nàng, chuyên tâm học hành, thức khuya dậy sớm nhưng vẫn luôn thua hắn. Nàng được 9.5đ bài kiểm tra môn Toán, người duy nhất và đầu tiên là nàng nghĩ ngay chính là Thiên, nàng nhanh chóng vượt qua hai cái bàn đơn làm bằng gỗ của cặp sinh đôi nam nữ Thi với Kỳ, đang hí hửng chạy lại khoe với hắn thì bắt gặp hắn nhìn nàng cười cười. Không quan tâm. Nàng nhanh chóng khoe cho hắn biết, hắn vỗ vỗ đầu nàng, nét cười đậm hơn lúc nãy.

Đáng nghi? Hắn tại sao lại dễ dàng chúc mừng nàng? Hay là....? Nàng nhanh chóng giật cái bài kiểm tra dưới quyển vở của hắn.

Bất động.

Một con quạ bay qua. Hai con quạ bay qua….o..o….o

Tạ sao a??!! Ai nói cho nàng biết đi! Tại sao hắn lại 10đ vậy a????? Tạ sao hắn lại nhàn nhã ngồi đó cười? Hắn đang cười khinh nàng sao?? Tay cầm bài kiểm tra của hắn mà tay nằng run run, hận không thể xé nát nó ra.

Ý chí chiến đấu từ sâu trong nội tâm tiềm ẩn nay lại bùng cháy từ cái lần tưởng chừng không bao giờ lặp lại vào bảy năm trước.

Lần sau nàng nhất định sẽ thắng hắn, cái tên trúc mã kia . Quyết tâm xong, nàng nhìn hắn ánh mắt khiêu khích rồi quay bước lên lại bàn học của chính mình.

Nhưng nàng lúc ấy lại không biết có kẻ ngồi sau khẽ cười và khẽ khàng xoay người hướng phía cửa sổ huýt gió. Những ngọn gió làm tóc hắn bay bay, ánh nắng lúc sáng sớm in trên khuôn mặt đẹp đẽ ấy làm cho cảnh vật xung quanh như khựng lại, giống như một bức vẽ sinh động đầy nghệ thật, phảng phất một nét lãng tử thật mê người.

Nàng lúc quay người lại mượn cây thước của tên Huy thật không ngờ lại có thể bắt gặp cảnh tượng động lòng người ấy, tim nàng bỗng đập sai một nhịp.

Hơ hơ hơ.....

Tim nàng sáng nay sao lại như vậy? Sau một hồi lắc lắc cái đầu ngờ nghệch như con lật đật, nàng mới búng tay một cái "chóc" rút ra quyết định: "Do tối qua ngủ không đủ a!! Hắc hắc, chắc nàng thi Y được rồi ". Tâm Tâm đắc ý với cái ý nghĩ nàng vừa phát hiện ra. Rồi sau đó đột nhiên không biết suy nghĩ cái gì, nàng bất giác quay đầu lại lần nữa...

...1s.....2s....3s......

Hắn quả nhiên là mỹ nam a!


Chuyện xưa kể lại, không nói thì thôi, đã nói thì phải kể cùng trời cuối đất mới hết. Bất quá, quá trình quay về thời xa xưa của nàng chưa được bao lâu thì đã bị một giọng nói của “ âm hồn bất tán” kéo lại hiện thực: “ Ê, ê…cái bà này…bà bỏ bé yêu của tui xuống ngay!”

Á, nàng trong cơn cuồng nộ bởi bài kiểm tra của tên trúc mã của nàng lâu lâu về trước, không để ý lại tiện tay vơ lấy mảnh giấy viết thư có hình gấu panda xinh đẹp của nhỏ Hoàng Như, nào bóp, nào gặm, nào vò nó như kẻ thù không đội trời chung. Nhận thấy mình xúc động thái quá, đảo con mắt xuống tờ giấy xinh đẹp ngày ấy giờ còn nắm tro tàn (= =), nàng mới tỉnh cơn mộng, tay run run, cụp đầu xuống cái rụp, có cho nàng tiền nàng cũng không dám nhìn vào chủ nhân của tờ giấy này.

Tâm Tâm tiêu rồi.

“ Bà…bà…bà…” Hoàng Như nhìn tờ giấy, khoé miệng run run, tay chỉ chỉ nó mà tay dao dộng lên xuống không tuần hoàn a!

Nàng sợ sệt chìa tờ giấy ra nhẹ nhàng đặt nó lên bàn rồi nhấc nhấc chân, nhẹ nhàng như con mèo nhỏ, chạy là thuợng sách a!. Đương xoay người thì dọc sống lưng chạy một đường lạnh toát. Một bàn tay đặt lên vai.

“ Á á , bà tha cho tui. Hu hu, tui không cố ý, tại...tại.... Tui đền tờ khác lại cho bà nha?” Nàng nhanh chóng quay 180 độ, như con choai choai, chụp vội lấy tay nhỏ Như, lắc lia lắc lịa, cái miệng nhỏ nhắn bắn tỉa không phanh. Ách, nàng tới số rồi mới chọc giận nhỏ này. Trong lớp, nàng không kiêng kị ai, cũng không ai dám đắc tội nàng cả, duy chỉ có một người đó là Lê Hoàng Như- nhỏ bạn thân của nàng, thân đến độ mà chuyện gì cũng có thể nói cho nhau nghe, từ chuyện tài chính kinh tế thế giới tới chuyện con chó nhà nàng ăn ngày bao nhiêu cơm. (>.<)

Nhỏ Hoàng Như này bình thường là người rất hiền, điển hình của kiểu tiểu thư đài các ngày xưa. Như có một khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da trắng, sáng, tinh tế, mi dài cong quyến rũ làm nổi bật thêm đôi mắt to mà trong sáng như pha lê. Ngoài ra, khuôn mặt hoàn mỹ ấy còn được trời ban thêm cho một mái tóc dài màu nâu vàng, phảng phất như có mang theo theo nét mềm mại của nước. Xét về tổng diện thì Như là một cô gái mảnh mai, bất cứ chàng nào nhìn vào đều có cảm giác cô gái ấy cần được bảo vệ, che chở.

Bởi vậy, chính nàng là con gái, ngay khi nhập học năm, thấy nhỏ Như nàng cũng nhìn không chớp mắt, như có sức hút, nàng nhìn mãi không thể dời mắt. Nhưng đâu phải mình nàng a! Nàng hứng thú dáo dác nhìn khắp cả lớp thì nàng ngất. Lớp nàng có mười lăm tên con trai, tên nào cũng “ hướng về em một phương” không quên mang theo hai trái tim bự tổ chảng trong mắt.

Haiz, nàng thở dài, mỹ nữ đúng là tai hoạ!

Bất giác, lúc đó, nàng quay sang cái tên Thiên, nàng tự hỏi không biết hắn có để ý mỹ nữ ấy không?

Có!!

Hắn đang đứng dựa vào tường, đôi mắt cũng hướng về Như giống mấy thằng con trai trong lớp. Trong lòng bỗng dâng lên một nỗi khó chịu. Lúc ấy, nàng có cảm tưởng rắng, chắc không thể làm bạn với mỹ nữ được rồi! Tai hoạ tai hoạ!

Nhưng chuyện đâu ai ngờ, duyên trời đã định là không thể chống lại nha. Đầu năm lớp mười, lớp nàng học tiết thể dục đầu tiên. Do nàng có kinh nghiệm chín năm làm đầu sỏ của lớp, được bạn bè bán đứng dâng nàng đến tận miệng chủ nhiệm của lớp-thầy Minh, nàng oán hận không kịp đã bị xét xử, treo án làm trưởng lớp. Nước mắt lưng tròng! (T______T)

Còn nhỏ Như được phân làm lớp phó văn thể mỹ vì nghe đâu nhỏ này giỏi đàn hát lắm. Lớp phó học tập với lớp phó lao động thì được cặp sinh đôi năng nổ Thi, Kỳ đảm nhiệm. Tên Thiên tuy học quỷ khóc thần sầu, thể thao cũng nổi bật, nhưng không ai dám mở miệng giới thiệu gì cả! Lí do khỏi nói cũng biết. Thật bất công a!

Và thế là cuộc sống học đường cấp III của nàng bắt đầu. Vào tiết thể dục ấy, ma xui quỷ khiến thế nào khi chạy 500m, trên đường chạy, nhỏ Như bị té, trật chân. Thân là lớp trưởng, nàng phải dìu bạn học vào phòng y tế, tuy nàng cũng đang mệt phờ vì chạy đuối sức, nhưng nàng lầm nha, khi nàng đang lê bước tới chỗ Như thì đã thấy mấy thằng con trai trong lớp bu quanh xúm xít, bát nháo, đứa thì đòi cõng nhỏ, đứa thì đòi dìu, ồn ào như cái chợ. Nàng quệt mồ hôi trên mặt, cảm thán, mỹ nữ ơi là mỹ nữ!

Đang không biết làm gì thì tiếng hét của thầy Cường thể dục: “ Các em về ngay lại chỗ cho tôi! Hình như sức các em còn tốt quá nhỉ? Có muốn chạy thêm 500m nữa không hả? Thích thì tôi chìu à? ”

Thì ra mỹ nữ cũng không bằng anh hùng biết thức thời! Nàng nhoẻn miệng cười, thầy lợi hại!

Nàng dìu nhỏ Như hướng về phòng y tế. Nàng không ngờ nhỏ này lại hoà đồng, dễ mến đến thế, hai người vừa đi, vừa nói chuyện rôm rả, quên cả mệt nhọc khi tập thể dục dưới cái trời nắng gắt của buổi chiều tháng chín..

Người ta nói tuổi học trò trong sáng và dễ thương nhất quả không sai a. Giờ nàng mới tâm niệm điều đó. Nàng làm lớp trưởng không lâu nhưng bạn bè trong lớp cực tín nhiệm nàng, thêm vào nữa là nàng lại có thêm một cô bạn thân xinh xắn nữa, quả là chuyện tốt, nàng thoả mãn. . Ách, quên mất tên Thiên, nàng còn có hắn là thanh mai trúc mã từ thuở tắm chung nữa a. ( hắc hắc) Nhưng mà nàng có một nghi vẫn to đùng.

Tại sao hắn không có thích Như ha?

Lớp nàng ai cũng dành sự quan tâm cho nhỏ khi có điều kiện, nhiều khi cũng khiến nàng ngưỡng mộ. Duy chỉ có tên này là không có làm vậy. Thế mà đầu năm nàng cứ tưởng hắn cũng sắp thoát khỏi kiếp sống trong đá bước ra ngoài yêu đương nhăng chít với Như chứ, bởi với điều kiện của hắn, nàng không tin con gái- kể cả nhỏ không đổ. Nhưng nàng lầm to rồi! Hắn một chút cũng không có quan tâm!

Điều này làm nàng băn khoăn không ít nha.

Chẳng lẽ hắn....đồng tính?? ( ặc...)

Sau khi có suy nghĩ bất chính í, nàng lạnh toát cả sống lưng, nàng len lén nhìn hắn. Hắn không biết từ bao giờ đã đón nhận ánh mắt nàng. Ách, nàng sợ! Kịch kiệt lắc đầu, không phải a, không phải, hắn không thể là như vậy! Dám lấy danh dự nàng đảm bảo hắn không như vậy luôn. Nàng bỗng cảm thấy thật có lỗi với hắn! Suy nghĩ quá tiêu cực rồi.

Cùng lắm là hắn vô cảm thôi. ( = =)

Quay lại chủ đề chính, thật ra thì nhìn nhỏ Như hiền lành vậy thôi nhưng khi nhỏ giận thì làm nàng đau đầu muốn chết. Giận, không nói chuyện là bình thường đúng không? Nhưng đằng này, nhỏ nói gấp mười lần, cười cũng tươi như chưa bao giờ cười, cái miệng mấp máy mở ra, nhưng rồi sau đó nói như chưa từng được nói. Ngồi nói gần năm tiếng đồng hồ.Cái này người ta gọi là tra tấn a!.

Khổ thân nó, nó có tội tình gì a, cái tai yêu quý của nàng! Ám ảnh đó đã theo nàng, nên nàng không bao giờ dám làm nhỏ giận, thật đáng sợ! Nhưng lần này, quả thật tiêu rồi!


Không khí im lặng đến đáng sợ, đến nỗi con muôĩ cũng không dám hiên ngang bay qua sợ cháy cánh mà chết. Cả lớp học ba mươi đứa, đứa nào cũng hướng ánh mắt đến hai bông hoa xinh đẹp của lớp, nhưng ai cũng biết nhân tình thế thái mà tự biến mình thành không khí. Trong góc tường, ái đó đang ngủ bỗng bị thấy nhiệt độ đột nhiên hạ xuống, mới ngẩng đầu dậy và chứng kiến ngay một tình huống dở khóc dở cười.

Khuôn mặt của nàng biến đổi còn nhanh hơn tắc kè hoa nha. Từ đỏ nhanh chóng chuyển sang xanh mét rồi trắng bệch như cái bánh gạo, cứng ngắt, ai nhìn thấy cũng hận không thể bóp vỡ nó ra mà ăn a!

Những bạn học của nàng giờ này cũng khổ sở không kém. Người nào mà có vô tình đi ngang quá lớp nàng thì sẽ được chứng kiến cảnh thú vị. Ai cũng mím môi lại, không ai há miệng nói một từ, nhưng nhìn ra thì thấy tất cả sắp chịu không nổi nữa.

Nén cuời đến sắp nội thương! (T___T).

Nhìn tình cảnh lớp trưởng lúc này chẳng khác con rôbôt xinh đẹp bước từng bước cứng ngắt i chang bị giựt dây đến bàn học của bạn Hoàng Như, ai không cười là người đó bị gãy răng( = =). Bạn My ngồi bên cạnh Như cũng biết thời thế mà tự động nhường ghế rồi biến lẹ.

Quả nhiên là lớp nàng quản lí, năng suất cũng nhanh quá mức tưởng tuợng đi!

“ Hơ hơ hơ....bà...bà...muốn nói cái...cái ... gì a...!!” Mồ hôi nàng chảy ròng ròng, vừa lấy tay quệt mồ hôi, vừa lắp ba lắp bắp.

“ A, bà có biết cái anh chàng.....bla bla bla...”

..................

“ Làm..làm..ơn, tui lạy bà, chiều bà muốn đi đâu, ăn cái gì tui cũng chìu bà, làm ơn tắt đài giùm tui đi...bà muốn cái gì cũng được...”

“ Hắc hắc, chính bà nói nha, không phải tui ép à!” Nhỏ cười híp cả mắt. Quỷ ta ma bắt, tại sao lại đẹp đến vậy!
Mặt nàng xuất hiện mấy cái sọc đen, tối sầm lại, miệng cười méo xệch. Con nhỏ này....Ai nói nó ngây thơ, hiền lành hả! Nàng khóc không ra nước mắt, đem nuốt lại trong bụng.

Bi phẫn. Tiêu tuần lương của nàng rồi! T_____T

“ Chiều nay hai giờ tại quán Đôrêmi nhá. Bà thử trốn xem....” Nhỏ nheo mắt lại đầy thách thức.

“ Ha ha, 2h...2h tui nhớ mà.. đuơng nhiên, đương nhiên tui sẽ đi. !” Nàng cười khổ, lắp bắp, đồng thời một tay lục lục cái túi tiền. Bi phẫn a!!!

Và trong buổi sáng yên bình hôm đó, lớp A1 vang vọng đâu ra tiếng gào khóc bi thương của ai đó, làm chim bay tán loạn, tông vào nhau, té loạn xạ.

Chậc chậc, đây là miền đất dữ a! Quác..quác...quác...

Chương 3: Gặp mặt

Hoàng Như đang đứng đợi nàng ở chiếc ghế dài trắng dưới tán cây phượng già cạnh quán kem Đôremi. Khuôn mặt thư thái, nhu hoà, không mang một chút vướng bận, nhàn nhã đọc sách, từng cử chỉ đều toát ra vẻ đẹp thanh thoát. Cảnh đẹp đến ngỡ ngàng!

“ Rầm...Á....”

“ Đi đứng kiểu gì thế hả ? Lo nhìn ai hay sao mà quên luôn trời đất thế hử?” Một chú nói giọng Bình Định sau khi bị một cậu chàng tông phải, nổi đoá, hung hăng la hét.

“ Dạ ..da...đẹp” Một cậu chàng khoảng 17, 18 tuổi, dáng vẻ nhìn phong thái rất thể thao, rất năng động, mang một nét đẹp khoẻ mạnh, tháo vát, nhanh chóng từ dưới đất tìm đường đứng dậy.

“ Hả? Ai đẹp? Đừng nói chú mày nói ta nga?” Ông chú mới cất giọng làm cho cậu chàng đang lôm côm dựng lại chiếc xe đạp một lần nữa té ngất. Lời quả nhiên giết được nguời nha!

Cậu chàng mồ hôi rơi lả chả, đáp:” Dạ, không phải! Con là nói cô ấy!” Anh ta vừa dựng xe vừa vung tay chỉ người con gái đang ngồi đọc sách đằng kia.

“....”

“Ta tuởng chú mày khen tao?” (=.=!) Mà chú mày tinh đấy, cô nhóc đó sau này lớn lên có thể đem đi thi hoa hậu được đấy chứ không đùa! Hắc hắc, thôi tao có việc, tha cho chú mày lần này đấy! Đi đường cẩn thận nhá nhóc, kẻo không có cơ hội cưa người đẹp đâu. Mà cỡ chú mày.....” Ông chú gãi cằm, quét ánh mắt vào cậu chàng từ trên xuống dưới , làm cho anh chàng chột dạ....

“ Hắc hắc...” Nói xong rồi bỏ lại bạn ấy đang coslay pho tượng, đứng dưới gió mà tóc tai đua nhau chém giết, bay phần phật vào mặt....

...Vù vù vù......

“ Ầm…” Pho tượng người một lần nữa lại bị tông vào. ( ^^)

“ Ối, xin lỗi nhá, tui có việc gấp nên không cẩn thận đụng phải. Xin lỗi, xin lỗi.” Nàng đang ba chân bốn cẳng chạy đến quán kem, vì ở đây có bà hoàng đang đợi cô bé lọ lem xinh đẹp chờ hầu hạ. Ai ngờ lại đụng phải người khác. Quỷ tha ma bắt nàng đi!

“ Cô,….” Đang quay lại định sạc một trận lại bỗng nhiên im bặt.

“….”

“ Ông không sao chứ?? Hêy, có ổn không vậy? Nói gì đi?” Nàng lo đến tái mặt, cuống cuồng săm soi người bạn này.

Lại là ngưòi đẹp! Lần này quả nhiên về nước không uổng nha! Anh chàng lúc này cao hứng nha. Nói gì nữa, ai lại mắng mỹ nữ!

“ À, thôi, không sao, bạn đi đi. “ Cậu chàng toét miệng cười, đây là tuyệt chiêu của hắn nha, hắn hay dùng nó để cưa mấy cô bé ngờ nghệch. Chết cô nhóc này rồi. Thế nào cũng hỏi tên hắn và xin số điện thoại. Hắc hắc

“ Hay quá, vậy thôi ha! Tui đi. Cảm ơn!” Nói rồi lại nhanh chóng chạy trối chết vào quán, bỏ lại hắn đơ như pho tượng.

“….”

"....."

“ Alo, Nhật Quân, nhanh chóng chuyển địa điểm cho tao, đến quán kem…quán nào á….quán….à…Đôremi. Mày biết không? Rồi ok, đến liền cho tao, 5 phút nữa không đến là hỏi sao tao tuyệt giao với mày. Cúp à!”


“…Tút tút….tút….”

Bên này, bạn Nhật Quân của chúng ta tặc lưỡi rồi lắc đầu cười khổ: “Thật hết biết cái tên này! Chỉ tổ hành xác bạn bè, chắc lại thấy nàng nào xinh rồi đây! “ Xong, bạn Quân quay xe, đạp bon bon hướng phía đường đến quán kem trong buổi chiều gió mát mát, không có nắng, làm lòng ngưòi dịu hẳn những áp lực, bực dọc của cuộc sống bề bộn tất bật.


 
Chương 3:

“ Hêy, tui ở đây. Bà làm gì chạy gấp dữ, sợ tui bỏ bà đi hả?” Nhỏ nhàn nhã đứng dậy không quên mang theo nụ cười chói mắt.

Chính là tui mong bà bỏ tui đi về trước đó! = =

Nhưng lời này Tâm chỉ dám nói trong lòng. Ách. “ Vô đi bà, tui nóng quá, vào đó ăn kem cho mát!”

Nhỏ cất quyển sách rồi khoắc tay nàng đi vào.

“ Chị ơi, em gọi một ly yaout thạch dừa đông sương bạc hà nha chị. Bà ăn cái gì a? Sôcôla đúng hem? Hắc hắc, còn ai hiểu bà bằng tui?” Nhỏ khoái chí kêu them một ly sôcôla cho nàng.

Nàng cảm thán không ít. Quả nhiên có bạn tốt không uổng công!

…………

“ Chị ơi, cho thêm một kem trái dừa nha!”
……….

“ Một ly cocktail!”

………….

“ Một cái bánh su su nữa nha! Ủa sao bà không ăn gì a? Nay kén ăn thế?” Nhỏ mang ánh mắt ngặc nhiên nhìn nàng. Trong khi đó, nàng đã cứng như tượng đá.

Không tốt! Không tốt! Nàng kiên quyết rút lại câu nàng vừa nói 15 phút trước! T___T

“ Bà yên tâm đi, tui ăn ít để ở lại đây trả nợ cũng nhanh hơn!” Nàng híp mắt cưòi.

“ Hắc hắc, thật tốt. Có bạn ở quán kem cũng tốt! “

“…..” Nàng sắp tức chết rồi!

“ Woa, chói mắt quá?” Nhỏ hướng tầm mắt vào cửa ra vào mà suýt xoa khen ngợi.

Nàng tầm nhìn của nhỏ, thì thấy hai người con trai đang phong độ tiến vào quán. Một người thì cứ như Tôn Ngộ Không, hết ngó đắng này lại quay sang hướng khác, như thể đang tìm đường an toàn cho Đường Tăng.

O_O Ách, Đường Tăng?

Có Đường Tăng thật nha! Người đi phía Ngộ Không đó a! Người này quả thực mang cho ngưòi khác cảm giác rất ấm áp, lại còn mang phong thái đỉnh đạc, hút hồn người.

Mọi ánh mắt trong quán đều hướng đến hai nhân vật đang bước vào quán. Nữ thì ngưỡng mộ, nam thì ganh ghét. = =

Hai người ấy không để ý đến mọi ánh nhìn xung quanh đang tìm chỗ, bỗng Tôn Ngộ Không ánh mắt sáng quắc, huých vai Đường Tăng nói nói gì đó mà chốc chốc lại nhìn các nàng.

Các người nhìn chúng ta làm gì? Nàng cảm thấy hơi khó chịu. Từ nhỏ nàng đã không quen người khác nhìn nàng chăm chăm như thế, nên tên vệ sĩ của nàng cũng không cho ai có cơ hội nhìn nàng như vậy cả!

Ách, Thiên à, có ông ở đây thì tốt biết bao! TT_____TT

“ Hêy, bà làm gì vẻ mặt nhăn nhó đến như vậy hả? Có ngưòi nhìn nên khó chịu à?” Nhỏ múc một muỗng kem vừa mới kêu thêm cho vào miệng.

“ Hêy, mình lại gặp lại nhau!” Anh chàng Ngộ Không nhanh nhảu đến bàn của nàng làm quen, miệng lại không quên nụ cười chói sáng.

“………”

“ Ách, tui có biết ông sao??” Nàng tò mò hỏi lại.

“…….”
Vù vù vù…….o…o….o

“ Bạn vừa nãy tông vào mình!” Ngộ Không bất đắc dĩ cười khổ. Hic, cô nhóc này ngay cả một anh chàng phong độ như hắn vừa gặp cách đây chưa đầy 15 phút lại không buồn nhớ. Hắn ngày càng mất sức hút vậy sao?

Nàng ngờ nghệch rà lại trí nhớ của mình. Nàng có tông người sao? o.O

Thấy nàng khổ sở nhớ lại, Ngộ Không bèn thở dài. Hắn chắc phải nâng cao phong độ lại rồi a! Dạo này tự mãn quá nên giảm sút mị lực. (=.=)

Không khí ngượng ngập.

À, vậy trước lạ sau quen. Tui tên Hoàng Phong, còn đây là bạn của tui, tên Nhật Quân. Hêy, chào đi mày?”

Quân đang im như thóc, tầm mắt nãy giờ vẫn dán vào nàng, suy nghĩ cái gì đó thì bị Phong làm cho giật mình.

“ À, mình tên Quân, chào hai bạn.” Quân nhẹ nhàng chào hỏi, mang nụ cưòi ấm áp.

“ Chào, tui tên Hoàng Như, còn nhỏ này là Minh Tâm.”

Ánh mắt Quân bỗng nhiên biến sắc. Ánh mắt thoáng qua một tia ngạc nhiên rồi ánh lên nỗi sung sướng, nụ cười trên môi thêm đậm rồi lại như cũ dường như chưa xảy ra chuyện gì.

Hoàng Như thoáng thấy điều kì lạ xuất hiên trong tích tắc ấy, cô nhìn sang Quân rồi lại nhìn người bạn ngờ nghệch của mình. Cô mỉm cười đến quỷ dị.

Nhưng chưa được bao lâu, cô cảm thấy có một luồng tia lửa đang nhìn mình. Cái tên này làm cô thấy bực bội nha! Hoàng Phong!!!!!!

Hoàng Như liếc mắt cảnh cáo sang Phong, nhưng lại bắt gặp ánh mắt phóng ra lửa của hắn, lông gà trên người cô dựng cả lên, tên này làm cô cảm thấy lạnh nha! = =

“ Hai bạn có thể cho chúng tớ ngồi chung được không? “

Như khẩn trương định không cho nhưng nàng đã chậm một bước, cô bạn ngốc ghếch của cô - Tâm Tâm vô tư, ngoắc miệng nói: “ Ha, ha cứ tự nhiên. “
Nàng lúc này nhìn sang Như thì giật toáng cả mình. Nhỏ này sao tự nhiên nhìn nàng như muốn giết người? T___T

Nàng chưa kịp định thần thì hai người bạn mới đã nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh hai nàng. Cất giọng hỏi: “ Hai bạn học trường nào? Chúng tôi là….”

“ Á, Như Như Như, bà hại tui rồi, chiều nay tui có buổi học. Ách, nhanh lên, trả tiền, trả tiền mau.” Nàng đột nhiên nhớ lại buổi học mà nàng vứt trước khi đi lúc nãy, giờ mới quýnh quáng, ngu ngốc mà khẩn trương bung ghế chạy trối chết.

“ Ơ, ơ, tui.. tui đi với bà. “ Như cũng nhanh chóng muợn cớ chuồn lẹ. Cô có linh cảm là ngồi gần tên Phong này có chuyện chẳng lành.

“ Bà chưa ăn xong mà? “ Nàng tròn mắt ngạc nhiên. O_O

“ Ơ, hai bạn....này...” Phong bối rối gọi. Nhưng đáng tiếc, bạn Phong đã nhanh chóng bị lãng quên tự đời nào rồi. =__=

“ Bà, kì ghê, bạn bè ai lại ăn một mình. Thôi, đi lẹ lên. Trễ a! Hỏi miết.” Nhở nhoẻn miệng cười làm nàng một phen thất kinh. Nhỏ này có bao giờ khách khí như vậy?

Quái lạ. Quái lạ!

Hôm nay nàng không đem theo áo mưa nha?!! ( =.=!)

Trả tiền xong, hai nàng nhanh chóng dời bước ra khỏi quán, không chậm, không nhanh mà bóng người cũng mất hút trên con đường.

…………………………………..

“ Mày, chuyện này là sao? “ Phong lộ vẻ tức giận. >"<

“ Mày cười cái gì? Đạp chết giờ, ở đó mà cười tao đi!” Hắn tức giận, cầm cái li cà phê vừa gọi uống rột cái cái hết sạch.

Trong khi đó, ban Quân của chúng ta chứng kiến từ đầu tới cuối diễn biến câu chuyện, ôm bụng cuời quên tổ quốc.

Khôi hài! Quá khôi hài! Không ngờ tên đào hoa này cũng có ngày hôm nay. Người đẹp bỏ chạy không kịp.

Nén cười, Quân mới vỗ vai Phong một cái: “ Thôi mày, hai nhỏ đó không như mấy cô mày cưa đâu! Mày nên nhớ đây là Nha Trang nha, con gái ở đây mang cả nét của nữ miền Trung và miền Nam đó. Mày từng nghe câu: Gái Bình Định quất roi dạy chồng chưa? Nên các nàng này cũng không dễ dãi với mày đâu. Bỏ đi!”

Quân nói xong lại chậm rãi đưa miệng nhấm nháp ly capuchino ngào ngạt, vừa cười mỉm. Quả thú vị!
“ Không biết còn gặp lại không? Tao thề là tao mà gặp lại nhỏ Như, tao sẽ cưa nhỏ cho mày coi! Phong ta không biết sợ! Hắc hắc”

“ Chắc chắn??” Quân tựa người vào ghế, nhếch miệng cười.

“ Mày dám khinh tao? Đá cho cước giờ.” Phong làm động tác dậm dậm chân, hếch hếch cái mặt hắn.

“ Ok, ok! Tao chờ! Ha ha. Không dễ đâu nha! Nhỏ ở đâu mày còn chưa biết, mấy tuổi cũng không luôn, nhà chỗ nào?” Nói xong lại cười trừ: ”Cố gắng, cố gắng!”

Bạn Phong: ”.........Ách, tao quên mất. Chưa kịp hỏi a a a a a a ????”

Một chú quạ đen bay qua......

Chương 4: Hội thao

Reng…reng…..

“ Mấy ông bà ở lại tui thông báo cái này đã! Từ từ rồi về, cháo cũng từ từ sẽ nhừ! He he”. Nàng nhanh chóng chạy lên bục huơ huơ cái tờ giấy vừa kêu gọi đồng bào trấn an tinh thần.

“ Lạy má, nói gì nói nhanh giùm con cái, bụng tui biểu tình dữ dội rồi.” Kỳ phản bác, miệng tru tréo kêu la om sòm.

“ Ông im ngay cho tui. Chuyện hệ trọng, chứ không bắt ông ở lại chi a, để tui ngắm hả? “

“ Ặc, nhan sắc tui cũng thuộc hạng thượng thừa à! Bà cứ thoải mái, tui không hà tiện chuyện hiến dâng sắc đẹp đâu!” Kỳ đứng dậy, vuốt tóc hất ra sau.

“ Bốp….”

“ Á, đau..Sao mày đánh tao!” Kỳ ôm đầu nhăn nhó.

“ Ông làm ơn im cái miệng ông lại. Nói mà không biết mắc cỡ hả? Cỡ tui nà, còn chưa dám post hình lên face cho mọi người chiêm ngưỡng đâu nha! Cỡ ông là gì!” Thy hung hăng trợn mắt phản bác.

Cả lớp:”........”

“ Mày chẳng phải em sinh đôi của tao sao?”

“…..Ờ….”

Shock.

Hai anh em nhà này…..=___=

“ Hai ông bà im hết cho tui. Hai người thấy Như, Thiên không, chuyên tâm lắng nghe lớp truởng xinh đẹp này nói. Ai như hai ngưòi.” Nàng đắc ý.

Tuấn:” Bà Như hình như đang ăn, còn Thiên..ách....ngủ rồi”

Một chú quạ đen xinh đẹp lại lạc bước chạy qua....

“ E hèm, thôi kệ đi. Nghe tui nói nè. Đầu năm học chúng ta có một hội thao, tui có nhiệm vụ thông báo cho mọi người, tui là một lớp trưỏng đầy trách nhiệm, đầy nhiệt huyết, một người gương mẫu....”

“ Chắc bã đang Pr cho bã tụi bây ơi.” Tên Huy nhanh nhảu bàn với mấy tên con trai trong lớp.

“ Mày biết điều thì im đi, nó cầm đôi guốc lên rồi kìa…. Ách, tất cả nằm xuống.”

Vèo….vèo….

“ Hơ, hơ, hơ….bà nói đi. Tui nghe.” Huy ngoan ngoan khoanh tay lên bàn lắng nghe như bé ngoan. Bé vô tội nha. Bé không có làm gì đâu nha. :D
Hoàng Như đang ăn bỗng dưng có một chiếc guốc bay vào hộp cơm. Choáng.

“ Đứa nào a? Bổn tiểu thư đang dùng bữa nha?” Hoàng Như tức giận cầm chiếc guốc dí dí trên không trung.

Cả lớp đồng loạt chỉ vào bạn lớp truởng xinh đẹp trên bục.

“ Ho ho, là bạn Tâm sao. Mình cho bạn năm phút để nói đó, rồi hai chúng mình cùng về ha. Nhanh lên nào!” Nhỏ cười híp mắt, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống dọn hộp cơm ăn dở sang một bên như chưa hề có chuyện gì.

Tiêu rồi. Ai nhìn nhỏ này ngoài mặt thì đừng có dại dột mà bắt hình dong nha! Cái gì thì nó hiền chứ đụng tới đồ ăn là không xong. Nàng là nguời biết rõ nhất! T____T

“ Vào chuyện chính nha…. Im lặng coi.” Nhỏ hét lên trong tuyệt vọng, nàng thật đáng thương!

“ Chuyện gì vậy? “ Thiên nghe ồn ào liền ngẩng đầu dậy. o.O

Cả lớp im bặt. Phần tử bất lương đã tỉnh giấc sau năm tiết học bình an. =.=

“ Sao thế Tâm?” Thiên thấy nàng mặt méo mó khó chịu, liền hỏi.

“ Tui đang phổ biến kế hoạch, mà lớp ồn quá.” Tâm mếu máo trả lời.

Thiên quét mắt một luợt quanh lớp rồi ngạc nhiên:” Có ồn gì đâu? Ai cũng ngồi ngăn ngắn mà?”

Chính ông làm tụi nó im đó. = =

Huy lẳng lặng lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng ghê rợn này:” Hơ hơ, có gì bà nói lẹ đi, không bị nhốt hết ở truờng giờ”

Tâm Tâm nàng một hơi nói hết nội dung của tuần hội thao. Nhìn chung là năm nay có thêm cuộc thi mới, kế hoạch cụ thể thì họp Chi Đoàn mới biết. Hôm nay chỉ là chọn danh sách tham gia.

“ Ai tham gia chạy nào? Nam với nữ luôn?” Nàng hăng hái.

“ Trời ơi, chạy đau chân muốn chết.”

“ Hic, chạy hư tóc tui mới làm rồi sao.”

“ Tui game rồi…”

“…..”

“ Ok, tui tự chọn ha.” Nàng nhếch miệng cười. Cho các ngươi chết.

“ Tui chọn nha. Không ai tự nguyện thì tui cưỡng chế à. Hăc hắc, đừng trách tui ác nha!”

“ Thi chạy nam: Kỳ, Minh; Nữ: Thy, tui ; Thi nhảy xa: Dung, Đạt; Thi …..”

“……bla bla bla….”

“ Phù, xong. Còn lại thi đồng đội nữa, mai tui nói tiếp. Giờ các bạn có thể về rồi. “ Nàng mỉm cười tươi tắn.

“ Hông ai về hết hở? Bộ ai cũng đóng cọc cắm rễ luôn rồi sao?”

Tiếng la hét, phản đối nổ vang. Ngay đến những chú chim đang âu yếm đút nhau ăn cũng giật mình mà rớt xuống đất.


“ Sao bà lại chọn tui, tui đâu biết chạy đâu?” Thy nài nỉ.

“ Hình như mình nhớ bạn Thy của chúng ta năm trước đạt giải I phải không nhỉ? “ Mỉm cười

“ Hơ hơ hơ….đâu có. Bà nhớ lầm.” Thy cười trừ

“ Tui đảm bảo có, năm trước bã có thi. Còn tui, tui không thích hợp bật xa đâu. Mất cả hình tượng. Ai lại nhảy để rồi chạm cái mông duyên dáng của tui xuống cát.” Lâm lầm bầm phản đối.

“ Vậy ông nhảy dây không? Môn đó nâng cao thể chất lắm nghen! Được chứ? Rồi. Ok ghi vào danh sách đi Thy.”

“ Oái, để tui thi bật xa cũng được. Đừng..đừng đổi!” Lâm khóc không ra nước mắt. T____T

“.........”

“ Còn ai ý kiến nữa không?” Nàng nhe răng cười.

“…..”

“ Ai da, hôm nay lớp mình ngoan thế, ai cũng có ý thức tham gia thể thao. Thật tốt a!” Hắc hắc, dám phản đối xem nào.

“ Vậy thôi, chúng ta giải tán. Về ăn cơm nào!” Tèn tén ten....

Cả lớp bước đi trong trạng thái phiêu bồng. Người ở đây, nhưng hồn lìa khỏi xác từ lâu.

Lớp trưởng thật đáng sợ a!!!!


Nàng khoái chí cười hắc hắc, rồi thu dọn sách vở , chạy theo Thiên đang đợi ở cửa.

“ Hêy, sao ông không tham gia thi cái gì hết hả? Tui không thể nhân nhượng cho ông hoài đâu nghen, mấy đứa trong lớp nó cuồng loạn lột da tui á!” Nàng chu miệng trách móc.

Hắn bình thản, cuối xuống mở khoá xe, cười nhàn nhạt:” Có ảnh hưởng gì sao?”

=.=! Có, tất nhiên có.

A, có cách. Nàng nhoẻn miệng cười tươi rói. Ngươi chờ đó, ta bắt ngươi phải tham gia với lớp nha!

“ Hêy, chở tui về nữa. Sáng nay ngủ quên, làm biếng nên kêu mẹ chở đi học, giờ không có xe về.” Nàng làm vẻ mặt ngại ngùng rồi ngước mắt nhìn hắn cười đến ngốc.

“ Ok, lên đi công chúa, tại hạ chở nàng về!” Hắn làm động tác của hoàng tử khi mời công chúa rồi leo lên xe, ngước mắt nhìn nàng nhếch miệng cười.

“ Woa, ông cười đẹp vậy, sao trước giờ tui không để ý nha! Ngày nào ông cũng làm bộ mặt thiếu nợ ấy làm gì, cười cho mọi người thấy chứ?” Nàng vội leo lên xe hắn.

Hắn không nói gì.

Chiếc xe dần chuyển động, ra khỏi cái cổng trường màu xanh biển của trường tiến dần về con đường rợp bóng mát, đâu đó xuyên qua vài tia nắng qua kẽ lá. Nàng nhẹ nhàng giữ lấy eo của hắn, làm hắn cứng người trong thoáng chốc rồi thả lỏng người ra. Mái tóc nàng bị vài ngọn gió thổi tung lên, vương vào nơi cánh tay của hắn, thang thoảng làn hương của dầu gội. Hắn khẽ liếc nhìn ra sau, thấy nàng đang một tay vươn lấy bắt những ngọn gió, ánh mắt trong vắt như trẻ nhỏ, làm ai đó đột nhiên nở nụ cười
.


..................................

 
Chương 5: Tái ngộ

“ Alô, alô, thông báo, mời lớp trưởng các lớp về phòng Đoàn có việc thông báo! “

Phụt…

“ Trời đánh còn tránh bữa ăn nha!” Nàng đang uống nước sau khi gặm nốt ổ bánh mì lúc sáng ăn chưa xong.

Hoàng Như bên cạnh nhăn nhó. “ Đi lẹ giùm đi, tui thu dọn hiện trường. Bà hết chỗ xả rồi hay sao mà vừa qua chỗ tui là bắn nước ra đây. Dơ quá.”

“ Bà im cho tui. Tui muốn a! Do ông Tùng tổng thông báo làm tui sặc chứ bộ. Thôi, he he, lau giùm đi. Đi à! Chụt chụt.” Nàng nhanh chóng vọt lẹ để lại bạn Hoàng Như ở đó lúi húi tìm khăn giấy.

……………….

“ Lớp trưỏng A1?”

“…..”

“ Lớp trưởng A1 có không? “ Thầy Tùng lặp lại một lần nữa.

“…..”

“ Hêy, ai mà đi trễ vậy, không biết hôm nay có hai anh chàng phong độ ra mắt sao?” Tiếng một ai đó ngạo nghễ thốt lên.

“ Thôi đi mày, lần đầu tiên gặp mặt, nể nang mọi nguời chút đi. Mọi người đang nhìn kìa. Mày muốn gây thù nhưng tao không muốn chuốc oán đâu. Mày thấy mọi người đang nhìn không hả, im miệng giùm cái tao nhờ.“ Một giọng nói nhẹ nhàng tiếp lời.

Đúng rồi. Ai cũng đang nhìn nha, nhưng không phải là ghét mà là ngưõng mộ đó, nguỡng mộ hai bạn đó. Biết không.

Không khí ồn ào, có tiếng bàn luận xôn xao.

Két….két….Rầm…Á.

Xong, trong lúc vội vã nàng đã không thương tiếc cái mà ôm chầm cái cửa, bất quá bạn cửa không luyến tiếc, đá bạn Tâm của chúng ta làm bạn ấy té xuống sàn thành hình con ếch ộp ( Hắc hắc ). Mà lúc này, các bạn học của chúng ta cũng không hề có chút lễ độ nào mà tránh mặt đi, đem nàng trong tư thế đó chỉ chỉ trỏ trỏ, nói to nói nhỏ rồi như thấy chưa đủ, tiếp đó cười phá lên. Vậy trong tình huống thế nào, nàng phải làm sao?

Đương nhiên là nàng muốn tìm nơi chết quách đi a!


“ Em…em tới trễ, xin lỗi thầy.” Nàng lôm côm bò dậy, tay chân vụng về, mặt đỏ hồng. Thật bất cẩn mà! Biết giấu mặt ở đâu bây giờ. Hic, làm ơn đừng ai để ý, tốt nhất xem nàng như không khí đi. =___=

“ Ha ha ha...”

Thằng cha nào vậy hả? Ta giết mi. Nàng cúi gầm mặt, hận không có cái lỗ nào chui xuống ngay lập tức.

“ Ha ha ha....ui..sao đánh tao mậy..ha ha ha” Tên ngạo nghễ lúc nãy bị bạn nào đó chố cho một cái, nhưng hắn như con đười ươi, cươì đến khả ố.

Ta hận ngươi! Ta hận ngươi a! Nàng khóc thét trong lòng! T_____T

“ Thôi nào, chúng ta bắt đầu! Bạn mới của chúng ta có thể kiềm chế được chứ?” Thầy Tùng tằng hắng giọng nói nhưng cứ cươì tủm tỉm.

Còn bạn Tâm xinh đẹp của chúng ta hiện đang học mấy nhóc chuột, lui lủi nơi xó tường.

Thầy thông qua kế hoạch cụ thể của tháng rồi phổ biến thể thức tham gia hội thao. Gồm 3 hạng mục: chạy tiếp sức, giải cứu đồng đội và đồng diễn thể dục. Chạy tiếp sức thì mỗi lớp sẽ chọn ra năm bạn, thay nhau chạy về đích. Phần giải cứu đông đội thì nó là một trò chơi, đòi hỏi tinh thần đoàn kết và phải có thể lực, mỗi lớp chọn ra 10 bạn, 2 người một cặp, cõng nhau và giành lấy cờ của đối phương. Trong đó có một cặp giữ chức chủ tướng, giữ cờ lớn nhất, các cặp khác có nhiệm vụ bảo vệ cờ của mình và đánh đuổi địch khi địch tấn công chủ tướng, nếu đội nào mất cờ của chủ tướng thì thua. (- _ -) Khó nhất vẫn là phần cuối cùng, là đồng diễn thể dục, cần phải có trí tuệ, sáng tạo ra nhiều đội hình đẹp, diễn phải đều, động tác chính xác.

“ Đó là phần hội thao. Các lớp không có thắc mắc gì chứ? Nếu không thì thầy thông báo cho các em một việc mới. “

Lúc này phòng họp nhao nhao cả lên khác hẳn với bầu không khi ru ngủ khi nãy. Dường như các bạn ấy chỉ chờ có bao nhiêu đó thôi. Sở dĩ không có các bạn nam vì đơn giản là các bạn ấy không muốn vào sào huyệt của yêu tinh nhện. Ban đầu thì nam nữ bình quyền, nhưng với tinh thần chăm sóc tận tình mọi nơi mọi chỗ của mấy nữ sinh xinh đẹp, các bạn nam vì cảm động quá mà đã tự nguyện rút lui, biến mất không tăm tích. Vì vậy bây giờ có hai con mồi không biết giang hồ hiểm ác tự động chui vào rọ thế này, bỏ qua thì không phải con gái trường Nhật Nguyệt. = =

Vì thế các bạn nữ thì phấn khởi, bàn luận sôi nổi, vuốt tóc, soi gương ( ta tự hỏi nó ở đau ra !) ....chỉ có một thân ảnh nào đó nãy giờ vẫn thần hồn lạc phách nơi góc tường.


“ Thầy, bạn ấy là ai vậy thầy? Đẹp trai quá ! Hí hí” Giọng nhỏ Huyền A5.

“ Bạn mới hả thầy? Ui chu choa....” Một bạn nữ khác giọng the thé suýt xoa.

“ Mấy bạn tự giới thiệu đi, ngại ngùng chi nữa ha....”

Hai nhân vật được nhắc tên lúc này dường như rất đắc ý, một tên thì nhe răng cười, làm động tác hôn gió , một người thì mỉm cười nhẹ nhàng.

“ Ha ha, trường ta thật sự rất thân thiện, rất có tinh thần hoà đồng với bạn mới, đáng khen. Rất tốt. Rất tốt.” Thầy gật gù hưởng ứng.

..........

Thầy làm ơn đi. Thầy thử đem hai đứa nhan sắc như Chí Phèo, Thị Nở vào xem, xem nó có quăng đá, liếc rớt con mắt ra không. Ở đó mà thân thiện.

“ Im lặng nào, thầy xin giới thiệu, đây là hai bạn mới chuyển vào trường ta mới từ nước ngoài về, là Nhật Quân và Hoàng Phong, các bạn ấy được phân vào lớp A10 và bạn Quân đảm nhiệm lớp trưởng vì bạn ấy cũng có kinh nghiệm từ trước thay cho Trưởng lớp A10- Giang đã chuyển trường. Có gì các em giúp đỡ các bạn ấy nhé! Hãy chứng tỏ tinh thần năng động của chúng ta nào! “ Thầy hăng hái.

Thông cảm cho thầy, thầy mới về trường chỉ hai năm, tinh thần nhiệt huyết còn dồi dào a!. Còn học sinh thì như như mấy con vịt lạch bà lạch bạch, từ từ chậm chậm mà đi. Chỉ khi nào có thấy hotboy thì mới mở đôi mắt vịt ra hoá thiên nga thôi. ( = =!)

“ Giờ thì ai xung phong dẫn hai bạn đi tham quan trường nào?”

“ Em, em...” Huyền A5 nhanh nhảu cất tiếng. Bà này cái gì thì cũng nhởn nhơ chứ thấy trai đẹp là nhao nhao lên liền, mấy thông tin của mấy anh Hà thành lẫn Sài thành, ngoài ra thì nghe nói nhỏ này còn lập nguyện một blog về các anh chàng đẹp trai các nước, hỏi sao cái gì bã cũng biết, huống chi có hai đại nhân vật ở đây.

“ Em cho thầy, em đi thầy....em thuộc hết đường đi nước bước của trường, mọi ngõ ngãch bí mật gì em cũng biết .” Nhỏ Vy A7 lên tiếng

“ Bà làm ơn đi, giờ này xăng cũng tăng giá hơn 20 ngàn một lít rồi, không phải 500 một ổ bánh mì bà ăn lúc thò lò mũi xanh đâu, nổ quá má!” Nhỏ Huyền chu chu cái miệng sang sảng đốp chát.

Rồi. Như cái chợ luôn. May tụi nó còn nể thầy ở đây với lại giữ hình tượng thục nữ trước mặt hai bạn mới chứ không là lột guốc chọi nhau xịt máu rồi. Hai bà này nổi tiếng là la sát của khối 12. Cũng may là xã hội đen chưa tới cái nơi xó xỉnh này chứ không trên giang hồ xuất hiện hai đại tỷ rồi!

Đang ngơ ngẩn thì bị thầy Tùng kêu tên, Tâm giật nảy mình, thầy bảo nàng thay mặt trường dẫn hai bạn mới đi tham quan, vì không ai chịu nhường ai nên thầy chọn nàng để gửi vàng. Nàng đang ngu ngốc trở nên khẩn trương. Có cơ hội chuốn khỏi nơi này!

Với tinh thần đầy trách nhiệm, nàng hăng hái chào bạn mới mà từ nãy giờ nàng không hề ngó tới. Ngước đầu lên, nàng thoáng giật mình. Động tác này không qua khỏi tầm mắt cú vọ của Hoàng Phong làm hắn đắc ý, còn Quân thì vẫn giữ nụ cười ấy mà có điểm vài phần làm cho người khác thấy khó hiểu. Hoàng Phong chắc mẩm nàng bây giờ phải vui mừng phát điên lên, vì gặp lại hotboy như hắn tại trường nàng. Từ lúc nãy khi hắn thấy nàng vấp té, hắn đã rất bất ngờ vì không ngờ mất bao công tìm hiểu không kết quả, ai có thể biết được nàng học cùng trường với hắn, mà có nàng thì chắc có cô ấy. Thế là hắn cuối cùng cũng có thể gặp lại người đẹp Hoàng Như nha! Hắn phấn khích-ing!

Nàng ngạc nhiên nhìn người đang đứng nhìn nàng cười phía trước! Sao nàng thấy quen quen nga??? O-O

Mà thôi kệ. ^0^ ( Ặc.)

...............

Chiều 2h...

Theo lời hẹn thì Quân và Phong đợi nàng ở trước cổng trường. Nhưng lúc này chỉ có mỗi bạn Quân đứng chờ. Thật không tốt! Nhật Quân đứng ngay cổng làm cho mấy bé lớp 11 cứ thậm thò thậm thụt, chỉ chỉ rồi cười làm duyên, nấn ná ngoài cổng, không chịu ngoan ngoãn vào học làm cho Thầy Giám thị có việc để làm: lùa hết mấy em í vào, được dịp trời mát, chúng ta tập thể dục...í a..í a....1,..2,..3,...4......

Không sao, tập thì tập mà nhìn vẫn cứ nhìn, thân ta nơi này, đầu ta vẫn ngoái lại . Người ngoài đi qua mà không biết thì cứ tưỏng trường này học sinh chăm tập thể thao đến độ dẻo, người một hướng mà đầu một hướng. Quá xuất sắc!

Có người nhìn cứ nhìn, bạn Quân vẫn cứ thong thả đứng đấy. Ánh mắt sáng lên, miệng nhoẻn cười khi có bóng người hăm hở chạy tới, mặc trên người đồng phục thể dục màu xanh biển, tóc buộc cao nhưng đuôi tóc dài thẳng vẫn vắt ngang tới thắt lưng, mang trên người chiếc balô cũng màu xanh nốt.

“ Hi! Đợi lâu chưa, tui ngủ quên, xin lỗi hen!” Nàng nháy mắt cười cười.

“ Không, mình cũng mới tới,còn thằng Phong thì chưa có đến! Nó lề mề lắm!”

“ Hửm...Phong?” Nàng tròn mắt ngạc nhiên.

“ Hêy, baby!.” Giọng Phong từ xa.

Không hẹn mà cả hai người cùng ngoái đầu lại thì thấy hắn đang ghẹo mấy em khối 10 đang ăn bún chả bên vỉ hè, làm cho một bé không may mà nghẹn, ho sù sụ. =___=

Phong nghênh ngang đi tới, hai tay khoan khoái đút túi quần, huýt sáo.

“ Hêy, chờ lâu chưa? Tao tưởng tao tới sớm nhất chớ?” Hắn toe toét cười.

“ Sớm cái con khỉ, tao chờ gần bạc đầu! Lần sau mày còn đi trễ tao hấp xương mày!” Quân chẹt cổ hắn, vừa nói vừa đùa.

“ Ặc ăc, tha mạng a!” Mày có thấy ai là nhân vật chính lại đi sớm không? Mày phải biết thể hiện phong độ chứ!”

Bạn Tâm bên này mặt đã có vài sọc đen. Ở đâu chui ra tên không biết đạo lí này hả? = =

“ Ơ, hai bạn, chúng ta có thể bắt đầu được chưa?” Nàng nhẹ nhàng nhắc nhở.

Phong và Quân bất giác quay lại nhìn nàng. Tên Phong mắt bỗng sáng lên.

“ A ha, bạn vẫn không thay đổi gì so với hôm trước nhỉ?

Có ai nói chuyện lãng xẹt như tên này không. Làm như nàng mắc bệnh lão hoá tức thời không bằng.

“ Nhìn bạn thấy quen quen nha?” Nàng lắc lư cái đầu, nàng không biết hôm nay có hai người đâu, bởi hôm trước nàng chỉ có để ý mỗi bạn Quân thôi, còn bạn Phong thì bị nàng biến thành không khí bên đường. Nói đi nói lại, nàng cũng là con gái, mà con gái đương nhiên thích cái đẹp, thấy trai đẹp đương nhiên nàng cũng có để ý tới. Mà có hai người đẹp thì nàng chỉ có thói quen nhìn cái đẹp nhất, vì vậy bạn Phong của chúng ta đã bị quăng sang một bên.

Còn bạn Phong của chúng ta bên này lại cos pho tượng lần thứ hai.


Thấy tình hình sắp có biến, Quân mới đề nghị bắt đầu từ khuôn viên trường. Ba người bước đi song song nhau. Nàng liên tục giới thiệu, hưóng dẫn các phòng học, phòng sinh hoạt chung, các phòng truyền thống.

Ngôi trường nàng đang theo học tên THPT Nhật Nguyệt, đây là trường dân lập nên không có tên các vị anh hùng nguyên lão như các trường công lập khác. Trường nàng được yên vị trên một đồi thoáng, nhìn xa nó tựa như toà lâu đài theo phong cách châu Âu. Bao quanh trường là cây cối xanh tươi, hoa đua nhau nở quanh năm. Trường có đầy đủ các thiết bị giảng dạy hiện đại, nếu không phải nói là trường được đầu tư bởi một số tiền khổng lồ.

Về phần các dãy phòng học thì trường chia làm bốn dãy, bố trí theo hình chữ U


Dãy A nằm ở phía bên trái là dãy dành cho học sinh lớp 12 học buổi sáng.


Dãy B nằm chính giữa, tương ứng với các phòng truyền thống, phòng sinh hoạt , phòng của giáo viên, thư viện, âm nhạc, hội hoạ….


Dãy C là của học sinh khối 10 học buổi sáng chug với lớp 12.

Dãy D nằm sau dãy B, là dãy dành cho các câu lạc bộ của trường.


Còn lớp 11 được phân cho học buổi chiều.

Đặc biệt, nằm chính giữa, tâm của mọi hoạt động là một sảnh đường rộng lớn được che phủ bởi vòm kính trong suốt, các hoa văn, nội thất và cách bài trí rất nghệ thuật và cực kì có khí chất tao nhã. Bao quanh là cây cảnh và hoa trồng theo khuôn viên sảnh. Ngoài ra, phía sau các dãy phòng học là khu hoạt động thể dục thể thao với nhiều sân nhỏ: sân bóng rổ, bóng chuyền, cầu lông,…..để thuận tiên cho các lớp phân phối chương trình học song song thể dục và quốc phòng. Dọc tường rào là những hàng cây to cao thẳng tắp che rợp bóng mát. Nơi ấy thường là địa điểm của học sinh những ngày nắng gắt và cũng chính nơi ấy, nhiều tên nghịch ngợm trèo lên cây đã bị bắt đi lao động công ích.

Nằm sát với sân thể dục là trung tâm mua bán thông tin, tin tức từ chuyện ngoại bộ lẫn nội bộ, từ hot girl tới hot boy, phim ảnh với âm nhạc, đều có đủ, và là nơi cung cấp nguồn lương thực thực phẩm duy nhất – Căn tin !

Phải nói rằng ngoài sảnh chính là đây là nơi thứ hai, học sinh trường Nhật Nguyệt thích nhất. Nó sôi động. Rất náo nhiệt và có một nguyện nhân quan trọng nhất là …. có rất nhiều chuyện thị phi để xem.

Phù…..Nàng đã làm rất tốt công việc đại sứ thiện chí thầy giao cho!

Nàng thở dài….mệt! Dẫn hai người bạn mới này hết chỗ này lại qua nơi khác làm nàng mệt phờ người. Nhưng việc nàng không cam tâm là hai người đi theo nàng rất thản nhiên, rất khoan thai, không đổ một giọt mồ hôi mặc dù đi nhiều vậy. Đã vậy tên Phong lại còn nhoi nhoi như mấy đứa con nít phát hiện cái gì thú vị lắm, hết chạy chỗ nào ngắm, lại tới nơi khác sờ sờ, chọc chọc….= =

“ Sao chưa đi học?”

Một giọng nói quen thuộc nói vọng ra từ phía sau nàng.

Nàng giật mình, ngu ngơ tìm nơi phát ra giọng nói thì thấy đằng sau cây bàng là một người con trai phong thái bức người, chầm chậm tiến tới.

“ Á,chết, tới giờ học thể dục!” Nàng vội vàng mở túi xách lấy điện thoai coi giờ thì hét toáng lên.

Nàng chào hai người bạn mới rồi chạy đến bên người con trai ấy.

“ Ui, tui quên mất. He he, ông đúng là hiểu tui nhất. Tui ở đâu ông cũng biết” Nàng cười cười.

“ Ngẫu nhiên!” Thiên nhàn nhạt trả lời.

Plè
…..nàng làm mặt xấu rồi rồi bước chân sáo tung tăng chạy lên phía trước.

Còn ở đằng này, Phong thì mang bộ mặt bất mãn kêu ca: “ Ặc, còn chưa dẫn chúng ta đi xem hết! Nơi này là chỗ nào đây?...” Hắn quay trước ngó sau, cau mày tìm kiếm. Còn Quân thì không nói gì, chỉ im lặng nhìn hai bóng người đang đi phía trước mà ánh mắt hiện lên vẻ sâu thẳm.


Buổi học thể dục trôi qua êm đềm, lớp nàng phân ra làm hai tốp nam và nữ tập riêng vì động tác của nam và nữ khác nhau. Nàng ban đầu hăng hái chạy chạy, nhảy nhảy…hết sức hứng khởi. Đang thực hiện động tác uốn dẻo của aerobic nàng lúc này mới nhìn thấy mấy đứa con gái khác trong lớp đều giống như mấy xác chết, héo úa không thể tả. Nàng thở dài buôn một câu:” Tại sao là con gái thì phải yếu a?? Mấy bà làm gì như bông hoa dập nát hết vậy, hăng hái lên nào! ”

Xong. Nàng khiến chết. Buông ra một câu trớt qướt ấy, các bạn học của nàng phẫn nộ nhưng ai cũng lười đứng dậy thanh toán con người không biết sống chết kia. Vì thế các bạn học ấy rất thân thiện kêu nàng lại, có việc cần. Nàng bản chất thiện lương thấy bạn học cần giúp đỡ liền nhanh chóng chạy tới.

……………………..

Bây giờ nàng mới biết thề nào là không nên phát biểu ngu ngốc!

Sau tiết học thể dục, nàng từ hăng hái chuyển sang hình dạng thảm hại hiện nay: lết xác về nhà. Thế là nàng đành từ bỏ mấy em đạo hàm, hoá hữu cơ…Ách....ngủ.

Sáng mai tỉnh dậy, nàng cảm thấy trời hôm nay sao có chút nóng, khác hẳn ngày hôm qua, nhưng nàng chẳng mấy khi quan tâm, đành bỏ qua. Nhanh chân chuẩn bị sách vở rồi trèo lên chiếc xe mini màu trắng đạp một mạch tới trường.

Hắn đứng đợi ở cổng nhà, chờ nàng cùng đi học nhưng tới giờ chưa thấy ra, hắn mới sực nhớ lại hôm nay nàng trực nhật, vậy nên hắn đành phóng chiếc xe đạp đen kiểu thể thao lướt nhanh đến trường, khác hẳn với tốc độ chậm rãi thường ngày.

Xiêu vẹo~….xiêu vẹo~…..

Quái, sao hôm nay nàng cảm thấy nóng thật, lại khó chịu. “Chắc do nóng quá.” Nàng thầm nhủ. Sau đó lại nhờ một bạn học mở giùm quạt. Xong sau đó nàng lại bực bội trách móc bạn học tại sao không mở hết tốc lực đi. Hại bạn học nàng sắp nội thương. Hắn thật sự đã mở số lớn nhất a!

Và còn một chuyện nữa, hôm nay trời................. không nóng một chút nào...

Chương 6: Chuyện lạ có thật


Vào giờ tự học tiết thứ năm, nàng nhân lúc thầy chủ nhiệm đi vắng, giao lại lớp cho nàng quản lí, nàng mới phổ biến chi tiết kế hoạch mà nàng đã tham dự họp tuần trước.

Vậy quyết định cuối cùng làchiều mai tập họp tại Hoàng Như mà không phải tại trường để bảo toàn bí mật kế hoạch. Mà lớp thì hoàn toàn hưởng ứng với đề xuất đó vì nhà Như quả rất rộng, đã vậy còn có vườn trái cây đủ loại. Nghe mà mắt ai cũng sáng lấp lánh, thiếu chút nữa là ngay cả nước bọt cũng rơi tong tong ra rồi...= =

Còn về phía Hoàng Như thì không có vấn đề gì. Nhà nhỏ chỉ có mẹ nhỏ ở nhà, ba nhỏ thì đi làm suốt, nhỏ lại là con một, nên nhỏ nghiễm nhiên là công chúa trong nhà. Ngoài ra, mẹ nhỏ cực kì vui tính, rất thích con gái có bạn tới chơi, nay lại biết có tới chục đứa chắc khoái chí lắm.

Được sự thống nhất của cả lớp, nàng kết thúc công việc, cầm lấy cái giẻ lau bảng, xoá hết những tác phẩm mà nàng vừa lúc nãy trình bày đội hình dự thảo đã vẽ hưu vẽ vượn trên đó.

Bạn học nàng đang happy bỗng nhiên thấy nàng hôm nay hình như có chuyện vui, cứ lắc qua lắc lại, một chỗ cứ lâu hoài mém mòn bảng luôn. Rồi lại có chuyện đáng nhìn hơn là “cục băng” của lớp đang chăm chú đọc sách thì bỗng bật dậy làm các bạn học sợ thót tim vì người này có biểu hiện như vậy thì chắc có chuyện chẳng lành, cục băng nhìn chăm chăm lên bảng,ánh mắt có chút khác lạ, như phát hiện chuyện gì đó rồi hoà hoãn trở lại, tiếp tục ngồi nhấm nháp quyển sách như chưa có chuyện gì . Không. Không hoàn toàn là như vậy. Hình như...... là đã bị phân tâm.

Không ai trao đổi với ai nhưng cả lớp lúc này có chung một suy nghĩ:” Hai người này bị động kinh chắc??”

Hắn mọi ngày bình thường sẽ dắt xe ra trước rồi đợi nàng làm các nữ sinh khác ghen tị nàng muốn chết. Nhưng hôm nay họ còn có thể nổ đom đóm mắt hơn vì hắn hôm nay khác lạ: tình nguyện dắt xe giùm nàng, hỏi nàng có cần hắn chở không rồi sóng bước cùng về với nàng.

“ Cần chở về không?”


“ Hơ.... không cần đâu. Tui đâu có chuyện gì ? Ông chở tui rồi xe làm sao?”


“ Gửi!”

“.....”


“ Thôi khỏi. Mà sao hôm nay tốt bụng thế, có chuyện gì sao?”


"....."


"....."


"Về.”

Hắn nói xong chờ nàng cùng đạp xe về. Trên con đường, nhiều người qua lại, tiếng còi xe inh ỏi, tiếng huyên náo nhưng người đi hai bên lề dành cho người đi bộ chỉ chú ý hai người: một nam, một nữ, xe một trắng một đen, song song lướt chậm rãi trên con đường. Những ngọn gió ngược chiều thổi tung mái tóc đen ngắn cũn của cậu con trai và thổi bay bay làn tóc dài thướt tha của cô gái, để lộ vẻ mặt chàng trai không cảm xúc chốc chốc lại nhìn chăm chú sang cô gái có khuôn mặt hồng hồng đang bình thản. Có người chợt thốt lên: Tuổi trẻ thật tốt!


........................

“ A a a, trễ a. Sao mẹ không kêu con dậy.” Bởi hậu quả của "trời nóng" nàng oanh liệt đã ngủ quên. Nhưng bây giờ nàng cảm thấy không khí bỗng dịu hơn nhiều. Nàng chưa kịp cảm thán ông trời thật bất thuờng thì nàng cuống quýt thay quần áo rồi dùng hết kinh nghiệm bao lần chạy nước rút vì đi học trễ, phóng đi nhanh như tên lửa bỏ lại mẹ nàng đang há hốc.

Nó đâu có dặn mình đánh thức nó dậy...

Chạy vội vàng vào nhà nhưng không thấy bóng người. Nàng hoảng hồn, không phải nàng đi trễ có chút xíu mà đã bỏ về hết rồi chứ? Nhưng không để nàng tự trách lâu thì có tiếng om sòm, hú hét của Huy với Kỳ....Nàng thở phảo rồi để lại cặp balô trên sôpha, tiến về phía vườn nhà Như.

Vô đạo đức. Thật vô đạo đức. Có biết bạn nàng đang là gì không?

Đang trèo cây vừa hái vừa ăn a!

Nàng cũng không thua, hì hục trèo lên cây mận quả trĩu cành, thực hiện âm mưu thoả mãn dạ dày của nàng.

Ngoài đó huyên náo là vậy, trong phòng khách, Thiên mới đến, lười biếng ngồi xuống sopha, tìm kiếm cái gì để đọc thì thấy có một tập văn bản lộ ra từ trong balô của nàng. Hắn tiện tay cầm lấy, chăm chú lật từng trang.

Đến 3h, các bạn học tâp trung đầy đủ, nàng tiến hành “ bày binh bố trận” theo kế hoạch mà nàng vạch mấy ngày trước. Nàng ưu tiên tập phần đồng diễn trước bởi phần này rất tốn thời gian.

Vì kịch bản nàng mới phác hoạ nên chưa có gì hoàn chỉnh cả, với lại nàng làm một mình nên có chút khó khăn. Đây chỉ là ý kiến chủ quan của nàng thôi, nó không hoàn hảo nhưng nàng cũng không thể nhờ cậy ai đươc, các bạn cuả nàng thì đã lắc đầu nguây nguẩy khi nàng mới nhắc đến. Vì thế nàng đánh bi phẫn làm một mình.

Trên lý thuyết thì có chút khó khăn nhưng khi áp dụng thực tế thì nàng phát hiện ra một điều.

Không có khó khăn nhất, chỉ có khó khăn hơn thôi. = =

Bài đồng diễn này yêu cầu tất cả học sinh của lớp tham gia nên phải quản 30 con người, nàng biết sắp có chuyện không ổn. Dùng hết sức của mình, nàng chỉ đạo lại các động tác thể dục đơn giản. Hết sang bên này lại phải nhanh chóng ùa sang bên trái chỉnh đốn lại hàng ngũ, hết chạy lên lại chạy xuống. Nàng quệt mồ hôi đầy trán, cổ họng nàng khô rát rất khó chịu vì phải nói rất nhiều. Có lẽ nội bao nhiêu từ nàng nói hôm nay cũng đã hơn số lượng câu chữ nàng nói cả tuần gộp lại cũng không chừng.

Tới chiều, các bạn của nàng phải đi học thêm nên đội phải giải tán, hẹn chiều mai tập tiếp. Hôm nay tập chỉ mới được vài động tác cơ bản, không biết đến khi nào mới hoàn tất bài diễn. Nàng thở dài ngao ngán!

Thật khổ a a a ......

Sang ngày thứ ba, về cơ bản là đã triển khai hết các động tác chính, nàng chuyển sang sắp xếp đội hình, cách chuyển hàng...Đây mới là phần khó nhất. Vẽ đội hình ra thật sự rất khó, suy nghĩ các đội hình sáng tạo đẹp mắt còn khó hơn,...trong quá trình tập luyện nàng nghĩ sẽ có một chút vấn đề vì nàng suy nghĩ mãi về cái kịch bản này....có chút không đúng nhưng nàng nghĩ mãi vẫn không tìm ra nó không đúng chỗ nào......

Và thế là khi tập chính thức đã có chuyện xảy ra.


................................
Có biết cái gì làm mà không suy nghĩ không? Có biết thế nào làm mà không tính toán là cái gì không? Chính là chuyện này đây.

Một cảnh tượng “ đông đảo” cộng “ hỗn loạn” thì sẽ thành “ hãi hùng”. Nàng đang trố mắt nhìn muốn rớt con ngươi ra. Không thể nào tin được. Hai mươi tám người trừ nàng là người đang chỉ huy và Thiên là tên có tài phán đoán ra thì tất cả đang nằm rạp xuống đất, đủ mọi hình thù, chồng chất lên nhau , bò ngang bò ngửa. Nếu đây không phải kiệt tác của nàng thì nàng đã không khách khí bò lăn ra cười. Nhưng nàng muốn sống a! =]]]]]

“ Ui, bà sắp xếp cái kiểu gì đây, sao không chịu canh thời gian” Hoàng Như nhíu mày phủi phủi cái bàn toạ của nhỏ mà trách móc.

“ Trời ơi, cái váy tui mới mua a.....hu hu hu”

“ Đau quá, sao mày nằm lên người tao, xích ra coi, Kỳ” Thy thét lên một tiếng.

“ Trời ơi, tóc tui...đất không hà...” My mếu máo.

“......”

Sau đó thì thế nào? Tất nhiên là sau khâu rên rỉ thì tất nhiên phải tìm thủ phạm, mà thủ phạm là ai?

Là nàng.

Tất cả đều dán ánh mắt giết người sang nàng. Nàng thì sao? Chột dạ a! Hi hi, nàng cười trừ. Sao giờ? Sao giờ? Nàng bấn muốn chết. Nàng khóc không ra nước mắt.

Ách, tiên hạ thủ vi cường.

Nàng nhanh chóng chạy lại chỗ mọi người ra sức bận rộn nói nói và nói. Không cho mọi người có cơ hội trách móc. Nói cái gì?

Nói cách sửa chữa lại đội hình chứ gì. Giờ thì nàng biết nàng sai chỗ nào rồi, chính là nàng không chịu canh thời gian hợp lý cho các đội xuất hiện, làm các đội di chuyển cùng một lượt, theo quán tính dừng không được thế là tất cả cùng yêu thương nhau, ôm lòng đất mẹ. = =

Nhưng vô ích. Đâu có ai biết làm mấy chuyện này. Vậy là tối nay nàng phải thức khuya làm lại, tính toán lại, sắp xếp lại,...nói chung là làm lại hết. Nàng ngẩng đầu nhìn trời mà lòng oán thán.

Qua một đêm chiến đấu trường kì, nàng lết thân đến trường, mắt như mắt con gấu mèo, phờ phạc và còn một chuyện nữa, cơn nóng lại bắt đầu đến thăm nàng. Sau đó nàng lại lết xác về nhà, chiều lại lết đến nhà Như.
Hôm nay các bạn học thấy nàng như vậy không khỏi xót nên rất chăm chỉ luyện tập. Còn hắn thì cứ lâu lâu lại hướng mắt sang nàng.

Dưới cái nắng không mấy gắt nhưng nàng lại thấy người nóng đến cực điểm, nàng lấy tay gác lên trán, ánh nắng chiếu tới mắt làm nàng hoa cả lên, nàng choáng, chân đứng không vững, mềm nhũn ra....rồi nàng lịm dần đi. Trong vô thức nàng thấy tiếng la hét của bạn bè,và mình đang ở trong vòng tay một ai đó. Rồi sau đó mê man không còn ý thức.

.............................................

Nàng dụi dụi mắt, do không quen với ánh sáng nên nàng nheo nheo mắt lại. Nàng ngó nghiêng căn phòng lạ lẫm, căn phòng màu trắng, ga trải gi.ường màu trắng, rèm cửa màu trắng, ....tất cả đều mà trắng. Cánh cửa sổ mở toang nhìn phong cảnh bên ngoài là cây cối xanh tươi, đang ngự trên một bãi cỏ non mềm. Nàng không khỏi xúc động. Đẹp quá!

Nhưng đây không phải chuyện chính. Tại sao nàng ở đây?

Nàng chưa kịp phân tích thì có tiếng mở cửa rồi tiếng chân người đi vào.

“ Tỉnh rồi à cô nương. Cô làm bà già này sợ muốn chết! Sao tự nhiên lại lăn ra té xỉu vậy? Đang coi phim Cười lên Donghae thì thằng Thiên gọi điện nói ngươi nhập viện. Ngươi thật là vô nhân đạo, xỉu lúc nào không xỉu lại chọn đúng lúc ta đang coi phim.”

Nàng mới tỉnh dậy nghe mẹ nàng tuôn một hồi, nàng có cảm giác nói không nên lời. Thà nàng ngủ tiếp cho xong! = =

Ách, Thiên à.....Thiên...Thiên......lớp.....thể dục...đồng diễn..........

Một dòng điện xẹt qua người, “ ding” một cái. Thôi chết, bài đồng diễn. Làm sao đây???

Nàng tung chăn, vội vã tìm đồ thay thì đã bị mẹ nàng một cước ấn đầu quăng nàng xuống gi.ường.

“ Ngươi còn bệnh, còn muốn đi đâu. Biết điều thì nằm yên cho ta.” Mẹ nàng hung hăng hăm doạ.

Nàng khóc không ra nước mắt a. Nàng mè nheo:” Mẹ à, mẫu hậu à, cho con đi đi, con còn có việc phải làm, chuyện quan trọng mà.”

“ Ngươi có biết hôm qua ngươi sốt tới 39 độ không. Nhà ngươi muốn chết nhưng ta không muốn tổ chức lễ tang nha. Ngươi mới chỉ giảm sốt chút ít thôi. Nằm yên đó.”

“....Mẹ.....”

“.............”

“ Nếu như ngươi muốn tất cả kho truyện tranh của ngươi đem đến chỗ phế liệu. Ngươi yên tâm, người ta sẽ rất sẵn lòng mua nha, giá giấy bây giờ cũng rất cao nghen!” Mẹ nàng tay gọt quả táo cười híp cả mắt.

Hơ hơ hơ.......

“ Sao ngươi không đi a? Uổng, ta định kiếm mớ tiền từ đống giấy đó, haizzz...”

Người này là hoàng hậu độc ác, tuyệt đối không phải mẫu hậu hiền lành của nàng.

Nàng không cam tâm mà bò lên gi.ường, tưởng tượng ra cảnh lớp nàng loạn cả lên vì không ai điều khiển. Sau đó nhân lúc mẹ nàng đi ra ngoài nghe điện thoại, nàng dùng hết tốc độ có thể, thay đồ bệnh viện ra rồi vội vàng chuồn ra khỏi viện.

Lúc này là 4h, so với cái thời gian hôm nay nàng ngất đi đã là một ngày đêm. Nhà nàng cách bệnh viện không xa nên nàng chạy bộ về, đầu còn hơi choáng nên nàng mất hơi nhiều thời gian hơn thường ngày. Nàng xách xe đạp qua nhà nhỏ Như, thầm mong là mọi chuyện không quá mức hoảng loạn như nàng tưởng.

Nhưng khi đến nơi, cái cảnh tượng trước mắt còn làm nàng kinh thiên bạt vía hơn cả chuyện nàng đã nghĩ. Nàng há hốc, mắt mở to, lắc lia lịa cái đầu.....ách, không phải mơ.

Mọi người đang tập hết sức nghiêm túc đã là điều nàng không thể tin ở cái lớp lười biếng của nàng rồi và điều đáng kinh ngạc nhất là cái người đang điều khiển lớp kia lại là tên Thiên- một tên kiệm lời, một tên luôn không quan tâm tới mọi thứ, một cục băng chính gốc mà.

Thấy có bóng người nên tên Huy nhìn ra cửa và thấy nàng, hắn hét lên điên cuồng thu hút sự chú ý của mọi người. Các bạn của nàng bỏ đội hình đua nhau chạy tới phía nàng hỏi thăm này nọ làm nàng ong cả đầu ....Nàng khẽ liếc mắt sang nhìn Thiên thì thấy hắn đang nhìn nàng nở nụ cười....ách, phải nói sao nhỉ, nụ cười đó như ẩn chứa sự hạnh phúc, không...không phải...là sự yên tâm, a nhưng mà cũng hình như không phải,...mà là....a.a.a....

Nàng tự nhiên không biết làm sao xoay mặt sang hướng khác, không dám nhìn tiếp a. Theo giác quan thứ 6 của nàng thì nếu cứ tiếp tục nhìn thì nàng sẽ gặp phải chuyện gì đó.


“ Thôi, mấy ông bà ra nghỉ giải lao đi, cho lớp trưởng nghỉ ngơi đã, mấy ngươì bu lại không chừng nó sốt lại bây giờ.” Như từ đâu đi tới

Hic, cảm ơn a, nàng cảm động nhìn đứa bạn thân nhất của mình đang ra sức giải thoát cho mình.

“ Mắc công lây bệnh nữa a, tui không muốn bị bệnh đâu.”

T_______T nhỏ này có thể làm cho nàng vui được 3s không hả.....

Các bạn học của nàng đã tản đi, nàng kéo Như sang phía thảm cỏ dưới cây mận lúc trước hỏi tình hình hiện tại là như thế nào khi nàng xảy ra chuyện.

Bạn Như rất hăng hái và phấn khích tường thuật lại như sau: Sau khi nàng bị ngất, mọi người ùa lại, rồi sau đó Kỳ đang định bế nàng lên thì bị Thiên hất ra, khẩn trương ôm nàng hướng bệnh viện mà chạy ra, mặc cho mọi người la hét inh ỏi phía sau. Tiếp đó, mọi ngươì đang hoang mang vì bây giờ lớp như rắn mất đầu không ai chỉ đạo thì không lâu sau Thiên quay trở lại và phán một câu làm các bạn đứng hình, theo lời Như nói là “ kinh thiên động địa” - hắn sẽ hướng dẫn thay cho nàng. Lớp ban đầu nghi ngờ tai mình bị hư hay mắt bị hỏng,...đại loại cái gì đó nhưng đến 28 cái tai, đôi mắt như thế thì không phải là ngẫu nhiên. Sau đó không chờ đợi lớp có đồng ý hay không, hắn bắt đầu ra hiệu lệnh. Các bạn hắn theo phản xạ mà lục đục chạy lại vị trí xếp thành đội hình đội ngũ, ngang dọc thẳng thớm. Quá trình tập rất chuẩn xác và nghiêm túc.


Sau khi thuật lại, nhỏ Như còn hưng phấn nói thêm:” Ôi, trời ơi, bà không biết Thiên phong độ như thế nào đâu nha, siêu cấp đẹp trai, siêu cấp tài giỏi, thế mà tại sao từ trước tới nay hắn không chịu bộc lộ á!”

Nàng bất giác ngước nhìn Thiên, thấy hắn đang ngửa cổ uống nước, vài lọn tóc vì mồ hôi ướt thẫm mà bệt xuống mặt hắn.....

Thình thịch.....thình thịch....

Sao...sao tự nhiên máu nàng dồn hết lên đầu vậy....nóng quá..

“ Uy, bà sốt lại hả, sao mặt đỏ quá vậy?” Nhỏ nói rồi lấy tay mình sờ lên trán nàng.

“ Tui không...không biết.”

“ Thôi bà vô nhà đi, ở đây không tốt đâu, chưa hết bệnh mà.”

“ Ờ, chuyện ở đây bà với Thiên lo giùm tui nha.” Nàng đứng dậy định đi thì chợt nghĩ ra chuyện gì.

“ Tui quên mất, có một số chỗ tui chưa làm xong, chưa biết phải xếp thế nào, sao tui đi nghỉ được?” Nàng nhíu nhíu mày.

“ Hắc hắc, bà yên tâm, mọi chuyện đã được giải quyết cả rồi. Thiên đã hoàn tất chỗ thiếu sót cho bà rồi. Chu choa, Thiên quả nhiên rất giỏi nha.” Nhỏ xuýt xoa khen lấy khen để.

Nàng một lần nữa được một phen kinh ngạc. Làm sao hắn biết kế hoạch của nàng? Với lại tại sao hắn có thể nhìn ra sai sót và sửa chữa nó trong vòng mấy tiếng ngắn ngủi? Hắn có khả năng đó sao?
...Tại sao hắn giúp nàng? Hắn không phải rất ghét mấy chuyện đại loại như thế này lắm sao? Tại sao?....

Nhiều câu hỏi cứ tuôn ra dào dạt như thác lũ làm thần kinh yếu ớt của nàng chịu không nỗi cơn cuồng phong này liền ra lệnh đóng cửa chặn lũ ngay lập tức.

Không nghĩ nữa....không được nghĩ nữa.....

Nàng nhẹ nhàng tiến tới chỗ Thiên ngồi, nàng vuốt lại tóc....đặt mông ngồi bên cạnh rồi ...tay nhẹ nhàng giơ lên cao....

“ Bốp....”


“ Phụt....”

Đây điển hình là kiểu lồng tiếng mấy pha hành động trong phim có cảnh đánh nhau đến phụt cả máu....nhưng trên thực tế thì như thế này đây. = =

“ Làm gì a, nghẹn nước chết thì không có ai chờ nàng đi học đâu” Hắn nhăn mặt, lấy tay chượm chượm khuôn mặt.

“ He he, nghe nói ông cứu tui hả, cám ơn nhá, lại còn làm loại chuyện này, ông đúng là bạn tốt” Nàng khảng khái nói.

“ Thù lao” Hắn gối đầu lên tay, tựa vào thân cây, nhàn nhạt nhìn nàng cưòi.

Nhỏ nhen a! Mới khen hắn chưa bao lâu. Nàng ngậm ngùi hướng đôi mắt thỏ non long lanh, tay lay lay vai hắn:” Giờ ông muốn tui làm gì, nói trước là tui không có tiền đâu, tuyệt đối không có nha, con heo để dươí gầm gi.ường cũng không có tiền trong đó đâu, tài khoản tiết kiệm cũng không còn đâu nha”

Thấy ngu chưa. =____= Tự nhiên đi khai ra.

Hắn bật cười, con người này thật ngốc!

“ Tiền thì không cần nhưng hiện bây giờ chưa nghĩ ra yêu cầu, nợ đi.” Hắn nói xong nhẹ nhàng bật người dậy, ấn đầu nàng xuống ánh mắt dường như đang nói” ngồi yên đó đi” rồi ra hiệu lệnh tập họp.

Nàng ngồi đây, nhìn bóng lưng hắn từ phía sau, nàng có chút gì đó cảm thấy rất an tâm, rất an toàn, rất đáng để dựa dẫm cả đời....Ách, cả đời.....

Nàng có thói quen khi nào không muốn suy ghĩ tiếp thì lắc đầu vì thế nên hiện giờ cái cổ nàng muốn rớt ra luôn rồi.

Chiếc cổ oán thán” Làm ơn ai đổi chủ dùm tui đi a! “ >O<


Sau một tuần chăm chỉ lăn lộn bò trườn thì tập thể lớp A1 cũng đã hoàn thành bài đồng diễn với đúng theo tiêu chí của trường: sáng tạo, năng động, đều, đẹp dưới sự chỉ huy của huấn luyện viên bất đắc dĩ - Nguyễn Hàn Thiên. Trong khi đó, lớp truởng của chúng ta dưới sự yêu thương, chăm sóc của người mẹ hiền lương đã vinh hạnh nằm ở nhà nghe cải lương không tốn tiền mua vé như đi xem liveshow V-Pop vì đã tự động “ bỏ mẹ theo trai”.

Được rồi, bỏ mẹ chạy tới nhà bạn thì nàng nhận nhưng cái danh “ theo trai” ở đâu ra? T_____T
Bất quá là mẹ nàng sau khi chạy đi tìm nàng khắp hang cùng ngõ hẽm, ngay cả thùng rác chắc cũng không chừa cũng không thấy nhưng sau đó, mẹ nàng lúc đi về nhà thì lại thấy nàng trên xe của Thiên , đầu còn tựa vào lưng nó, tay ôm eo nó. Hỏi có tức không cơ chứ? Và từ đó, mẹ nàng rất không có tình mẫu tử mà gán cho nàng cái danh “ bỏ mẹ theo trai”.

Nàng bi phẫn. Vì sao? Vì nàng giải thích lí do mẹ nàng không thèm nghe-chính xác là không muốn hiểu để lấy cớ uy hiếp nàng. Vì mẹ nàng không chỉ đặt danh hiệu cho nàng trong nhà mà còn chạy sang loan tin cho nhà cô Lan- là mẹ của Thiên, làm cô Lan đang ăn sắp chết vì nghẹn. Mà đáng giận hơn nữa là cô Lan trông hớn hở ra mặt, luôn miệng gọi một tiếng con dâu, hai tiếng cũng con dâu và cái tên Thiên kia cũng chẳng thèm giải thích, cứ thủng thẳng như bình thường.

Nếu cái chuyện này mà bị bạn bè nàng biết thì còn đâu danh dự của nàng, quan trọng hơn là sau này nàng không thể kiếm bạn trai! TT^TT
Chuyện đâu phải do nàng muốn a!

Khi lớp nàng tập xong, vì mang danh sức khoẻ suy nhược nên nàng không được đi xe đạp về, theo lời nhỏ Như nói là sợ nàng vấp đá mà té rụng răng. (= =). Vì thế, người bạn thanh mai của nàng phải hộ tống nàng về. Nàng vừa bước lên xe Thiên thì lũ bạn như mấy đưa lâu không thấy mặt trời, hú hét như lũ bệnh bị thần kinh phân liệt, nhìn đến tội. Chuyện chỉ đến đó thì còn gì là hấp dẫn, ông trời thật không thương nàng, biết nàng choáng lại còn làm trời mù mù như sắp mưa, vì thế hắn phải đạp nhanh để cả hai khỏi mắc mưa. Chính vì đạp nhanh mà phải thắng gấp khi có một bé cún con xinh xinh “ không được dạy dỗ” chạy ngang đường ”( chó được dạy thì không chạy ngang đường hả? = =), dĩ nhiên là người phía sau theo quán tính tông luôn vô lưng người phía trước, tay thì làm sao, đương nhiên là ôm luôn chứ sao, không ôm cho rớt xe à!

Nhưng một lúc sau đó, nàng lại thấy hôm nay đi xe hắn đột nhiên cảm thấy bực bội vô cùng, đường hôm nay sao lại cứ gập ghềnh đến vậy! Đâu có cái gì ngang đường nữa? Thắng gấp hoài là sao?

Haiz, mọi chuyện chỉ như thế mà khi qua tay cao thủ chém gió như mẹ nàng thì thôi rồi! Chuyện con gà cũng đè nó ra biến thành khủng long biết bay cho được.

Chỉ còn một tuần nữa là diễn ra hội thao, lớp nàng đang nỗ lực chạy nước rút cho các môn còn lại. Không khí trong trường hiện đang rất khẩn trương và nhộn nhịp, lớp nào cũng lo tập luyện mà không phải tụi chúng nó có tinh thần thể thao quật cường gì mà do Giáo viên chủ nhiệm của lớp chúng nó toàn là họ hàng của Diệt Tuyệt Sư Thái nên chúng nó có cho vàng cũng không dám bỏ giờ tập. Haiz, thật tội a!

Tụi nó thảm nhưng đời nàng còn thảm hơn. Mẹ nàng mấy hôm nay chì chiết, đến nỗi mặt nàng sắp được mạ chì luôn rồi. Nhưng chỉ vậy chưa đủ, lên lớp còn bị bạn bè cứ nhìn nhìn ngó ngó rồi che miệng cười. “ Tụi bây cười cái gì hả???” Câu này nàng chỉ dám mắng trong lòng, ứ dám phun ra. Ức chế quá đi! Nàng phóng tia nhìn ác ý sang tên bại hoại làm nàng khốn khổ như thế này thì bắt gặp hắn đang ngủ.

Ngủ đi! Ngủ cho chết luôn đi!

Còn cái lớp biến thái này cũng thật là biết chọn chỗ đau để chọt lắm. Nếu là chuyện hắn chở nàng thôi thì không sao, vì đôi khi nàng cũng hay nhờ hắn chở về giúp. Tuy nhiên lần này là trường hợp đặc biệt. Thứ nhất là do hiệu ứng của việc hắn thay nàng quản lớp với chỉ huy bài đồng diễn. Thứ hai, lúc hắn nghỉ ngơi là lại chạy đến chỗ nàng ngồi đã góp phần gia tăng “ chỉ số đáng ngờ”. Chuyện cuối cùng là hắn đột nhiên mở miệng đòi chở nàng về mà không chờ nàng mở miệng nài như mọi lần. Thế đó! Thật ra thì có gì đâu hả! Bình thường mà! Nàng buồn bực muốn giải thích nhưng mà càng giải thích lại càng rối. Thế nên nàng im luôn cho xong. Tất cả cũng chỉ tại tên Thiên a! Ai bảo hắn tốt đột xuất vậy làm nàng mắc “ Oan Thị Kính”!

 
Chương 7: Mỹ nhân kế

“ Hêy, bà có biết anh chàng lớp trưởng A10 không? Với lại anh chàng hay đi cùng nữa? Đẹp trai lắm nha! Tao còn nghe nói lớp A10 có kế hoạch gì đó độc đáo và sáng tạo lắm, do lớp trưởng lớp nó nảy ra ý tưởng đó! Một bạn nữ lên tiếng.
“ Nhưng mà tao cũng nghe nói A1 cũng có nhiều chiêu thức, nội công cũng thâm hậu lắm mày.” Một bạn nữ khác khua tay múa chân minh hoạ cho nó thêm phần sinh động. ( = = chắc tẩu hoả nhập ma)

“ Hứ, cái lớp A1 với con nhỏ lớp trưởng đó thì làm được gì! Nó cũng đâu phải tài năng gì, tao nghe nói là Thiên giúp nó mà. Đúng là cái đồ vô sỉ, chỉ biết nhờ vả con trai. Chỉ được cái nhan sắc hơn tao, nhà khá giả hơn tao, học giỏi hơn tao, bạn nhiều hơn tao.....chứ nó thì được cái gì!” Bạn nữ đâu tiên hất hàm khinh miệt.

“.....Mày còn cái nào để có thể so nữa thì mày đem ra nốt luôn đi. Bà nội con ơi, nhiêu đó chưa đủ để nó đè bẹp mày như đè một con gián à? “

“ Ha ha, mày cứ đùa, nó đè được tao hả ? Chờ kiếp sau đi hen!”

Bạn nữ thứ hai quét ánh mắt đến bạn nữ một rồi nói:” Ờ hen, mày hơn được nhỏ đó cái tướng giống Tú Bà”

Rồi xong, một trận chiến đẫm....nước miếng và mồ hôi được diễn ra, mà hai nhân vật chính là hai bạn nữ vừa chạy rượt bắt “ Tom and Jerry” ra khỏi nhà vệ sinh. Vị khán giả duy nhất sống sót nãy giờ trong này hiện đang luyện công phu điểm huyệt, nói không dám và không thể nói. Vì sao? Vì tò mò, vì nhiều chuyện, ai ngờ lại nghe nói đến chính khổ chủ. = =
Khổ chủ nổi giận.

Dám khinh lớp nàng và nàng. Muốn chết? Được. Nàng cho toại nguyện.

Vào giờ ra chơi, nàng hôm nay bỗng quan tâm đến nhan sắc của mình một cách bất thường làm lũ bạn ngó muốn rớt hàm. Nàng mượn gương của Thy, lược của Ngọc, kẹp của Như,....rồi chải chải, vuốt vuốt. Thế đó, ta nói cái lớp này thích xài hội đồng, cái gì cũng chia năm xẻ bảy, rất biết thương yêu nhau, cái gì cũng sẵn lòng cho đi hết không cần nhận lại một chút yêu thương nào hết. Thật là những tấm lòng cao cả. Thứ các nàng cần thì chỉ là một thứ nhỏ bé thôi- “ Tiền”. Cần cái gì cũng có, chỉ cần có tiền là được. Nhưng làm sao tụi này dám lấy tiền của nàng, có cho vàng tụi nó cũng không dám. Tụi nó mà dám mới ngửa một ngón tay thôi thì đảm bảo mọi chuyện thầm kín cuả tụi nó sẽ được bàn dân thiên hạ biết đến. Cô ấy thật lợi hại, lợi dụng ngay điểm chí mạng của nạn nhân mà ra đòn hiểm. Đó, ta nói cái lớp mà có một lớp trưởng tài năng như thế thì lớp mới đi lên được.

Sau khi yên tâm là mình đã cơ bản hoàn tất một hình tượng thục nữ điển hình thì nàng mới thủng thẳng bước ra khỏi lớp và không quên nháy mắt với lớp ý nói là chờ tin vui của nàng. Cả lớp nàng thì rét tập thể, tất cả cùng chung một suy nghĩ: “ Lạy Phật tổ, Chúa phù hộ cho nó còn mạng trở về!”

Vì là giờ ra chơi nên trường rất ồn ào, nhốn nháo, nam sinh thì chơi rượt bắt, chơi mấy trò vận động th.ân thể để thể hiện mình là nam nhi, chúng ta có sức mạnh, chúng ta là superman..., nữ sinh người thì soi gương, người tranh thủ tám, nói chuyện với người yêu. Ách.... nhìn xa xa nàng còn nhìn thấy có một bé nào đó nom xinh xắn, dễ thương cầm cái phong thư màu hồng phấn vẻ mặt e thẹn đưa nó cho một nam sinh y chang Thư Cầm trong phim Thơ Ngây dạo trước. Mà sao thấy tên con trai nàyquen dị ta? Ầy, thôi không phải chuyện của nàng. Thế nào anh chàng ấy cũng nhận nó mà, không phải ai cũng ngu y như bạn Trực Thụ đâu, với lại ai lại nỡ từ chối một thiên thần bé nhỏ như cô ấy. Nhưng khi nàng đi được mấy bước, nàng ngoái đầu lại nhìn thì cảnh tượng trước mắt làm nàng muốn rớt răng: Tên đó ngu thiệt chứ không phải giỡn!

Hắn bỏ lại cô bé đang đứng hình trước gió và vội vã bỏ đi về dãy lớp 12. Ôi, cô bé mới tội nghiệp làm sao, sau này đừng dại dột bắt chứơc phim nghen em! ( TT^TT)

Chứng kiến màn lâm ly bi đát ấy, nàng càng khẳng định hơn là nam sinh là lũ không đáng tin. Nàng hừng hực khí thế chiến đấu sải bước hướng đến lớp A9, cái lớp có hai con nhỏ nhiều chuyện, vô duyên, không được đẹp ( cái này chính nạn nhân tự nhận lúc ấy, không phải nàng tự khen a), hám trai.....nàng chúa ghét.
Ta nói, nàng đi qua chỗ nào, chỗ ấy cũng có phân nữa con trai trong lớp ấy ngó ra nhìn, cảnh tượng cứ như thấy người ngoài hành tinh xuất hiện!
Nhưng nàng đâu biết, nếu xếp hạng nữ sinh thanh lịch, xinh đẹp, tài năng thì nàng nắm chắc trong top 3 của trường, hỏi sao tụi con trai nó không nhìn cho được, với lại có mấy khi nàng lại được cơn gió lạ thổi đến tận tầng 3 của Dãy B, đứa nào không nhìn thì đứa đó mang chắc cái danh GAY à!

Nàng lúc này đã đứng trước cửa lớp A9, vẻ mặt hùng hổ khi nãy đã biến mất đi, thay bằng một nụ cười toả nắng, mấy lọn tóc đen dài, thẳng kiểu truyền thống bị gió thổi tung nhè nhẹ, vương lên hai bên vai lại càng làm cho nàng mang một vẻ yêu kiều, dịu dàng khó tả , hại mấy bạn nam A9 chắc phải đi bệnh viện xin viện trợ máu. Lúc này, bầu không khí cực kỳ quái, không có bất kì một tiếng nói nào, ai cũng đứng lặng nhìn chăm chăm vào nàng.

Nàng cất giọng nhẹ nhàng hỏi:” Cho mình hỏi, có phải bạn Thanh với Nhiên ở lớp A9 phải không vậy?” Đó, nhẹ nhàng như vậy mới có sức lay động nha.

“ Ừ, vậy Tâm tìm hai bạn ấy sao? Có chuyện gì không? Có gì để mình giúp!” Bạn nam từ phía trong lớp chen ra nói.

Đó, thâý chưa. Mỹ nhân kế luôn xài được. Nàng chưa nói gì mà đã có người đòi giúp. Nàng nén cưòi, cười lúc này là chết!

Nàng lấy tay ho ho che miệng ho khẽ vai tiếng, giương ánh mắt tội nghiệp lên nhìn tất cả mọi người.
“ Lúc nãy hai bạn ấy nói muốn tìm mình so tài gì đó, mình biết rõ mình không xinh, học cũng bình thường, lại chẳng giỏi giang gì bằng các bạn ấy, hai bạn ấy đã khẳng định là hai bạn ấy hơn mình rồi thì cần thi gì nữa, với lại.....” Nàng nhấn mạnh hai chữ “ khẳng định” nha.

“ Lại cái gì cơ?” Một bạn nữ trong lớp khẩn trương hỏi.

“ Ơ, mình không phải là lấy cắp ý tưởng của ai, chuyện bài thi của lớp mình là do tụi mình tự nghĩ ra mà, còn bài thi của lớp bạn....... mình không hề biết gì hết. Mong các bạn nói với hai bạn ấy là đừng có nói lớp mình ăn cắp ý tưởng với lại cũng đừng có miệt thị lớp của chính bạn như vậy, không hay....” Nàng lắc đầu nguây nguẩy, mắt phủ một lớp sương, nàng cố ý nói càng lúc càng nhỏ cho đến cho câu cuối.

Hơ hơ hơ, có biết thế nào là thủ đoạn chưa? Có biết thế nào là một mũi tên trúng hai ba đích chưa?

Xong, nàng làm xong nhiệm vụ, khải hoàn trở về nhưng dù sao đã diễn thì phải diễn cho trót, nàng làm vẻ mặt như bị tổn thương cho đến khi đến lớp học. Vì thế cho đến hôm sau, nàng được các bạn khác lớp vô cùng dễ thuơng mà biện bạch cho nàng rằng nàng rất đau thương.

“Hắc hắc, dám đùa với cao thủ là ta sao? Nằm mơ.” Nàng cười đến quỷ dị. Lớp nàng càng khẳng định, tránh đừng đùa với nhỏ này, nguy hiểm vô cùng. ( =___ =!!)

Hôm sau, mọi chuyện xảy ra không như nàng đã tuởng, mà nó còn hơn những gì nàng đã nghĩ....


………………….

Chương 8: Thư khiêu chiến biến thái

Nàng có nằm mơ cũng không ngờ là vở kịch của nàng lại có sức công phá ghê gớm đến vậy. Chỉ trong một ngày, có lẽ cũng không đến đâu, một buổi chiều là đủ, tất cả mọi người từ khối anh chị 12 tới các em ma mới non nớt mới vào trường đều biết qua sự việc này. Sự tiến triển này làm nàng thất kinh hồn vía. Nàng vừa bước chân vào trường là bắt gặp ngay ánh nhìn của mọi người hướng vào mình đầy những ý cổ vũ, khích lệ, nguời thì khinh miệt, nhạo báng, kẻ thì hứng thú tò mò ...nói chung là không thiếu loại nào cả. Nàng cảm thấy khó chịu bởi những chuyện này. Nàng vội vàng chạy vào lớp. Vừa mới đi tới cửa, nàng bị các bạn của mình lôi tuột vào bên trong, nhốt nàng vào trung tâm của phòng học, mọi người thì vây xung quanh nàng làm nàng khó thở muốn chết.
“ Cuối cùng thì có chuyện gì xảy ra vậy? Sao hôm nay ai cũng nhìn tui khó hiểu vậy?” Nàng cuối cùng chịu không nổi, đành buộc miệng khó chịu hỏi.
“ Bà không biết chuyện gì à? Trời ạ! Chuyện bà gây ra thì nhỏ như con kiến, nhưng suy diễn của nó thì biến thành con voi rồi!” Huy nhanh nhảu liến thoáng.
“ Ý ông là sao? Chuyện gì? Sao tui không biết?”
“ Ặc, tui lạy má hai. Hai con nhỏ A9 hôm qua khi bị bà chơi xỏ, nó bị cả lớp đem ra bài xích vì tội danh không biết lượng sức, không cống hiến, mà còn miệt thị lớp, nên hai nhỏ đó không biết làm sao lại quen với Miss Teen của trường ta năm trước- là con nhỏ Đỗ Ngọc Uyên học lớp A10, đem ra thêm mắm muối liều lượng cực đại chuyện bà chơi nó, thành chuyện vĩ đại như ngày tận thế 2012. Giờ nhỏ Uyên đó dán thư thách đấu với bà trên bảng thông báo kìa. Bà không tin thì ra coi đi, thầy giám thị chưa thấy đâu. Đi lẹ đi, không ổng biết thì có nước bà lên văn phòng uống trà sáng với thầy hiệu truởng.” Hoàng Như giải thích.

Nàng cuống cả lên, chen ra khỏi cái bọc tường người dày đặc, chạy ra khỏi lớp tới bảng thông báo ở sảnh chính. Ách.....chuyện gì thế này! T_____T
Nghe qua lời thuật của Như, nàng đã thấy bấn loạn, bây giờ thấy tận mắt cái tờ giấy hồng có vài nét chữ đỏ được dán lên bảng bằng cái nơ dính cũng màu hồng nốt, nàng muốn xỉu. Biến thái, hết sức biến thái. =.=

“ Đỗ Ngọc Uyên này nghe nói bạn rất tự tin về ngoại hình, nhân phẩm lẫn tài năng của mình, bạn còn khẳng định rằng bạn chính là Miss teen năm nay? Ngoài ra mình nghe nói bạn có hành vi không đẹp với hai người bạn lớp A9 đây. Thân là cựu Miss Teen của trường, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn được, nên tôi hẹn bạn trong cuộc thi Miss Teen vào sau hội thao, bạn chắc sẽ tham gia đúng không? Mặc dù tôi biết rằng bạn không thể thắng tôi đâu. Hôhô Ai có thể bằng được Ngọc Uyên tôi đây? Tuy vậy nhưng bạn đã có lòng thì tôi đây cũng đành bỏ chút thời gian đáp ứng bạn. Vì vậy bạn đừng để tôi thấy vẻ hèn nhát nơi con người bạn nhá. Chào!”

Tay nàng run run cầm lấy tờ giấy hồng kinh khủng này, muốn xé toặc nó ra. Ai khiêu chiến với cô ta chứ? Nhỏ này bị bệnh à. Tự mãn quá sức rồi. Biến thái, quá biến thái. =.=

Nàng đã làm gì đắc tội với nhỏ này cơ chứ! T_________T

Nàng đang không biết làm gì, đứng bất động thì tờ giấy trong tay nàng đã bị giật lấy.

Hàn Thiên mặt không chút cảm xúc cầm lấy tờ giấy “biến thái” đó đọc, xong đem xé nó thành nhiều mảnh nhỏ, thẳng tay và vứt vào thúng rác bên cạnh. Sau đó bỏ đi chẳng buồn nói một lời.

Đi được mấy bước, hắn dừng lại, ngoái đầu lại nói: “ Sao còn chưa đi?”

Ách, nàng thoát khỏi cơn mộng vì những sự việc vừa mới xảy ra, tò tò chạy theo hắn.

“ Thiên! Làm sao bây giờ? Tui chưa tham gia cái hội thi này bao giờ” Nàng căng thẳng hỏi.

“ Không cần quan tâm. Nàng không tự tin sao?” Hắn vẫn hướng mắt về phía trước.

“ Không. Một chút cũng không!” Nàng khóc không ra nước mắt. T_______T

“ Thuyền đến đầu cầu tất thẳng!” Hắn nhàn nhạt đáp.

“.............”

Cái gì mà ”thuyền đến đầu cầu tất thẳng”? Thẳng cái đầu bư của ngươi á! (=___=!) Nàng gặp chuyện lớn, hắn một chút cũng không quan tâm.

.................

“ Ê, ông.....còn nhớ Ngọc Uyên chứ? Nhỏ từng tỏ tình với ông á?” Nàng hạ giọng hỏi nhỏ.

“ Không nhớ!” Hắn vô cảm mà trả lời, một chút cũng không thèm nghĩ.

“ Uỳ, ông vô tình thiệt nha! Nhớ năm đó, ông làm nhỏ mất mặt, đưa thư cho ông mà ông bỏ đi luôn, một cái cũng không thèm nhìn. Chậc chậc” Nàng tặc lưỡi, biểu thị vẻ đáng thương

"............"

Đỗ Ngọc Uyên- người con gái này hắn biết. Tuy không nhớ rõ nhưng cũng có chút ấn tượng. Người này từng tỏ tình với hắn, nhưng hắn quả thật không có hứng thú nên bỏ đi luôn.( =.=) Thật phiền phức a!
Nay, cô ta lại khiêu chiến với nàng, sắp có chuyện thú vị để xem. ( her her)

Chương 9: "Ai làm ơn kéo tôi ra khỏi cuộc chiến này đi?? "

“ A a a a a , điên mất thôi” Nàng hét lên trong vô vọng, rồi nằm rạp xuống bàn như cọng bún thiêu.

“ Điên hả má hai, cho con bình yên đi, con đang ăn. Mà sao bà không đi đâu la hét đi, cứ qua chỗ tui là bà om sòm hà!” Hoàng Như vừa gặm ổ bánh mì, đồng thời cũng không quên mắng nhiếc kẻ đang héo úa kia.

“ Bà làm chuyện của bà đi, coi như tui là cái bàn cũng được, tui đuối rồi. Có mấy ngày mà có biết bao chuyện xảy ra, làm như tui là trung tâm vũ trụ hay sao mà có nhiêu cũng trút xuống đầu tui.” Nàng uể oải nói.

“ Chuyện gì? Đừng nói là chuyện Miss teen nhá?” Nhỏ tròn mắt nhìn nàng.

“ Còn hơn thế. Chiều hôm qua bà trốn trong phòng y tế đâu có biết chuyện gì xảy ra đâu.Có mình tui chịu trận nè! Trời, số tui là số con rệp hả trời?” Nàng bật người dậy la lối rồi lại nằm rạp xuống. ( = =)

“ Hơ? Kể mau!”

“ Không muốn!”

“ Á, đau đau…..muốn giết tui hả….được rồi, tui nói, tui nói.” Nàng xoa xoa cái mặt vừa bị véo đến đỏ hồng.

Chuyện nó như thế này…..

Chiều hôm qua lớp nàng học hai tiết đôi, tiết đầu học quốc phòng, tiết sau học thể dục. Chuyện cũng bình thường nếu như lớp nàng không học chung vơí lớp A10. Qua cái chuyện thách đấu kia thì đương nhiên chuyện của nàng với Uyên đã trở thành trung tâm của sự chú ý. Mọi người lâu lâu lại đưa mắt sang nhìn nàng và Uyên như thể đang so sánh hai người này, lại còn mang vẻ mặt thích chí.

Không thích! Nàng bực bội cực kì! Học thì học đi, nhìn nàng làm cái gì a? Sao các người không mang hai ta đi cá độ luôn đi, xem ai thắng?

“ Đừng để ý!” Hàn Thiên không nhìn nàng, tiếp tục tập bài khởi động.

Nàng nghe lời hắn, không để ý đến đám người “ đói” chuyện kia, nhưng trong lòng cũng chưa hết khó chịu, không thể nào tập trung được. Hậu quả của chuyện không tập trung thiệt là thê thảm. T_____T

Thầy Cường giao lớp lại cho Kỳ, giao lớp phải tập lại bài aerobic. Ôn đến động tác thăng bằng, nàng vì đám người chỉ chỉ trỏ trỏ kia mà nàng đã vinh quang té oạch một cái, mặt nàng sắp hôn đất thì đã có một bàn tay đưa ra kịp thời, đỡ lấy khuôn mặt nàng, nhưng đáng tiếc, không đỡ được cả người nàng, nàng đã té xuống đất, cái bàn toạ của nàng chịu trận cả. = =

Tất cả chỉ xuất hiện trong tích tắc nhưng bạn Uyên của chúng ta lại chứng kiến tất cả. Vì tình cũ nợ mới, nàng ấy cực kì phẫn nộ, không ngờ cái ngưòi mà lại phớt lờ cựu Miss teen là nàng, kẻ không bao giờ quan tâm đến bất cứ thứ gì lại có thể để ý đến kẻ xấc láo- Trần Minh Tâm kia. Nếu ai nói hắn không có ý gì với Minh Tâm, có đánh chết nàng cũng không tin. Lòng tự trọng không cho nàng bỏ qua được chuyện này.

Ngọc Uyên đứng dậy, phá khỏi vòng quan sát, dùng hình tượng đẹp nhất nhẹ nhàng tiến tới lớp A1 đang học. Mọi người vì hiếu kì mà ai cũng dừng mọi hoạt động, chăm chú quan sát tình hình, để có gì mai xuống trung tâm thị phi- căn tin để buôn chuyện.
( = =)
“ Bạn có vẻ.... có lòng quan tâm tới bạn học nhỉ?” Ngọc Uyên đứng trước mặt Hàn Thiên nhẹ nhàng mà mang vẻ khiêu khích nói.

“ Có liên quan gì tới bạn sao?” Hắn đỡ nàng dậy, không buồn nhìn đến người đang nói chuyện với hắn.

“ Có....Không, chỉ là thấy bạn rất tốt thôi” Từ “có” Ngọc Uyên không thể nào thốt ra miệng, chỉ ậm ự rồi phản bác.

“ Chỉ là tốt với mỗi một người.” Lúc này Hàn Thiên mới ngẩng mặt lên nhìn Ngọc Uyên, nhếch miệng cười. Cái này người ta gọi là cười nửa miệng, cuời đểu a! >__<

Nàng bên này toát hết mồ hôi, thần kinh căng như dây đàn từ lúc bóng Ngọc Uyên tới chỗ nàng, bỗng nghe được câu chủ chốt “ “ Chỉ là tốt với mỗi một người ” .....

” Tưng.....” Dây thần kinh đã đứt. = =

Tên này muốn nàng chết. Hắn có muốn gì thì cũng đừng có lôi nàng vào chứ. Tiêu rồi, chọc tới bà hoàng này thì nàng hết đường sống. Ta hận ngươi a! Nguyễn Hàn Thiên. (T__T)
Quả nhiên nàng đoán không sai, Ngọc Uyên bây giờ ánh mắt đã long sòng sọc, nhưng vì danh dự của mình, cô ta không biểu thị qua hành động, chỉ đứng đó, chăm chăm ánh mắt phẫn hận nhìn Hàn Thiên, hai tay nắm chặt hiện lên cả đường gân, sau đó dời ánh mắt sang phía nàng.
Ách.....ngươi nhìn cái gì.....o.O
Nàng chột dạ, vội vàng buông cánh tay đang bấu vào hắn lúc hắn đỡ nàng. Nhưng nàng chưa kịp thoát ra được một phần giây thì nó đã bị nắm lại, đã vậy lại còn chặt hơn cả lúc nãy.

Hu hu ai cứu nàng đi. T_____T

Nàng uất ức nhìn Hàn Thiên, nàng thấy có một thoáng ánh mắt hắn như đau thương rồi vụt mất, hắn chỉ nhìn nàng mỉm cười.

Điều này làm cho Ngọc Uyên bộc phá nỗi ức chế, hung hăng hét lớn trước mặt mọi người: Tôi- Đỗ Ngọc Uyên này quyết sẽ đánh bại cô, cô hãy đợi đấy!

Sau đó, Uyên bỏ đi. Nàng bên này như được giải thoát, không quan tâm hình tượng mà thở pháo một cái thật mạnh.
Hàn Thiên lúc này hất tay nàng sang một bên, vẻ mặt tối sầm.
o.O Chuyện gì a? Người giận phải là nàng, không phải hắn nha! Hắn giận cái chuyện gì chứ. Nàng bực bội.

Ở bên kia, có hai người đang chăm chú quan sát...
“ Hêy, tui thấy chuyện này rất thú vị nha. Không ngờ mới về trường lại xuất hiện chuyện gay cấn tới như vậy, mà người đẹp lớp mình cũng ghê gớm thật.“ Phong xoa xoa cái cằm, nhoẻn miệng cười, vẻ mặt rất hứng thú.
“ ......“ Quân chỉ mỉm cười, không nói gì.

“ Ái ui, mà sao Hoàng Như lại không có động tĩnh gì vậy? Cô ấy không tham gia sao?” Phong luyến tiếc, ánh mắt long lanh nhìn Như.

“ Sao mày không nói gì vậy hả? Làm tao solo một mình mậy?” Phong huých vai Quân trách móc.

“ Cô ấy vẫn như trước……” Quân nhẹ nhàng đáp, tựa như chỉ nói cho chính mình nghe, rồi để gió thổi bay đi mất.

“ Hả? Mày vừa nói gì? Mày nói Như đẹp như Chu Tước hả? Hắc hắc, mày chỉ được cái nói đúng. Nhưng tao cấm mày nhá, dám xí xớn tới Như là hỏi sao tao băm mày ra đó.” Phong dúi dúi nắm tay mình vào Quân.

Lúc này bạn Quân mặt đã xuất hiện thêm mấy sọc đen….= =. Khả năng phân tích từ ngữ của bạn Phong quả thật kinh người. =.=
 
nàng để ta chờ dài cổ mà chỉ có một đoạn truyện thôi saohjctừ giờ ta off nửa năm để ôn thi đhtruyện của nàng hay lémcó tg ta sẽ đọc
 
hello ss !!!
Em vô ủng hộ truyện của ss nè ...:KSV@03:
truyện hay lắm đó !!!! Mau có chap mới nghen !!! Hài lạy lun !!! :KSV@03:
 
sao giống truyện cổ tích wa' dậy. nhân vật bị mặc định tính cách hết. như vậy làm mất hay vì con người rất phức tạp, có lúc này lúc kia k phải nhất nhất lúc nào cũng thế. làm sao khi đọc hết truyện bik nhân vật như thế nào thì hay hơn. đây là góp ý của mình thôi. nội dung truyện thì ổn:KSV@09:
 
nhiều đối thoại nhỉ.
ở dây hay nhỉ? ko post truyện mà vẫn để yên, bên 4rum e tham gia, lâu ko ra chap là bị cảnh cáo, xong tiếp tục lì là xóa bài luôn. spam trong truyện cx bị cảnh cáo ban nick.
vs lại, nếu bỏ lỡ giữa chừng, chi cx bị chửi=.='
 
:D:D:D Định viết mà không nghĩ được chữ nào cho ra hồn cả.
 
ksv mà em, mọi ng cmt bàn về truyện mà. ad cũng k khó tới mức đó đâu, nhưng mà nếu vi phạm thì sẽ bị cảnh cáo đó =.=
 
×
Quay lại
Top Bottom