Ngũ đại án.

CHƯƠNG I.

Chapter 1: Cái chết không báo trước.

«Lòng đố kị, ghen ghét của con người chính là nguyên nhân cốt lỗi của tội ác»

Ngọn lửa bập bùng cháy. Khói từ trong ấm nước bay ra. Bốn bức tường lạnh lẽo trong căn bếp được soi sáng bởi ngọn lửa hồng.

Tì nữ lom khom đun củi vào trong lò, hì hục thổi. Khuôn mặt nhá nhem lọ đen, mồ hôi cũng ước đẫm cả trán. Trông đến buồn cười.

Một con chuột chạy ngang qua, tì nữ hốt hoảng quăng củi vào nó và té ra xa. Vô tình bị vướng vào cái gì đó, rách toạt và rướm máu.

-A Duyên! Không sao chứ?

Một tì nữ khác hớt hải chạy lên, nâng khuỷa tay bị rướm máu của A Duyên lên. Đồng thời xé ra một mảnh vải trên bộ áo hồng mà cô đang bận, quấn quanh trên khuỷa tay của A Duyên. Ngăn cho máu không chảy nữa.

-Sao cô hậu đậu vậy?

A Mỹ nhăn trán, nheo mày khó chịu tì nữ bị thương kia. Nội trong một ngày mà ả ta ngã ba lần, quả khâm phục!

-Tại con chuột!

A Duyên lí nhí nói, hướng tầm mắt về bếp lò đang dần tắt. Ả bất giác chạy lại, đun thêm củi vào lò. Cũng tự nhiên mà quên đi vết thương của mình.

Ngoài trời đổ mưa...sấm sét nổi lên.

-Củi này ở đâu ra vậy?

A Mỹ nhặt cây củi mà A Duyên ném vào con chuột, ngắm nghía nó. Thanh củi này tuy dài , nhưng lại nhỏ về bề ngang. Trên đầu lại còn dính chút mũ như sữa. A Mỹ lấy tay quệt vào mũ...

Mưa ngày càng to hơn, các cành cây nghiêng ngả vào nhau...Làn mưa trắng xoá trong không gian, như những viên pha lê tuyệt đẹp. Rơi xuống...vỡ tan ra thành từng miếng nhỏ. Khắp trong bốn hướng Hoàng cung, không nơi nào là không có mưa. Mưa như trút nỗi ưu phiền, rửa trôi những lớp bụi trần. Nhưng...nó cũng là điềm báo một chuyện gì đó sẽ xảy ra.

Mưa lạnh nhưng ấm áp, ấm áp nhưng cũng rất lạnh.

Đêm nay, tất cả cùng chìm vào giấc ngủ. Giấc ngủ sâu và dài, với những giấc mơ tuyệt đẹp. Nhưng...khi họ thức dậy vào ngày mai, liệu mọi thứ có còn bình yên như đêm nay?

Một tia chóp loé sáng, rạch ngang bầu trời đen kịt.



"MẪU THÂN!"

Nàng công chúa xinh đẹp bật dậy khỏi gi.ường, ánh mắt đau đớn, sâu thẳm, trống rống một màu đen quan sát xung quanh. Không có "Mẫu thân" của nàng ở đây! Chỉ có cánh cửa sổ bị mưa tạt vào chưa đóng lại. Tụ thành một vũng nước trên bàn, từ từ nhỏ giọt xuống...từ từ...

Đêm luôn cô đơn.

Nàng nắm chặt hai bàn tay mình lại, nguyền rủa ác mộng mà nàng vừa thấy. Nó đã đeo bám nàng từ thuở nhỏ, từ cái ngày định mệnh mà mẫu thân nàng đã tự xác để thanh minh cho sự trong sạch của mình. Bỏ lại nàng cô độc giữa những sự đời lắm trớ trêu, cạm bẫy. Họ đã tước những ngày ấu thơ đầy trong sáng, hồn nhiên của nàng. Thay vào đó là những ngày chỉ có dằn vặt, máu và nước mắt.

Cửa sổ đập lạch cạch vào nhau, ánh nến đã vụt tắt tự khi nào. Giờ đây, căn phòng chỉ chứa toàn sự lạnh lẽo và u ám.

" Đêm nay sẽ là một đêm dài!"


Ngày hôm sau.

Quang cảnh hôm nay thật tốt đẹp! Khí trời cũng dịu mát hẳn sau cơn mưa đêm qua. Vài giọt nước còn vươn lại trên những khóm lá, lung linh dưới ánh mắt trời.

-Hôm nay ta muốn Hoàng Hậu, các Phi cùng ăn một bữa cơm với Trẫm. Các nàng thấy sao?

-Thần thiếp rất lấy làm vinh dự!- Tất cả đồng thanh như đã tập từ trước.

Bữa sáng của Hoàng thượng nếu không nói quá thì bảo là cầu kỳ cũng chẳng sai. Sơn hào hải vị, cao lương mỹ vị khắp các nơi đều tụ hợp vào một bữa ăn sáng. Trưng bày vô cùng đẹp, toát lên vẻ cao sang của những con người Hoàng tộc. Chẳng bù cho những người dân khốn khổ bên ngoài kia, ngày ngày làm lụng vất vả. Đổ máu, đổ nước mắt thì cũng chỉ nhận lại dăm ba cân gạo.

-Hàn Băng công chúa đâu?

Hoàng thượng lạnh giọng, ngài nhìn cái ghế bên trái mình. Một tia nhìn tỏ vẻ không hài lòng lướt qua.

Hoàng hậu e ngại, các Phi tần nhìn nhau...không xong rồi!

-Là công chúa mà tới giờ chưa thấy mặt, Hàn Băng con quá lắm rồi!- Ngài giận dữ, nắm chặt đôi đũa trong tay. Khiến lòng bàn tay đỏ ửng lên.

Hoàng hậu nhìn đôi đũa, bất giác sợ hãi. Bà bấu nhẹ vạt áo của mình lại. Đôi mắt mở to ra, một cảnh tượng hãi hùng trong quá khứ dần hiện về. Cái quá khứ dù bà cố bảo chính mình hãy quên nó đi! Nhưng không thể! Bà không thể quên!

«Vương Uyển Châu hãy nhớ! Lâm Duyệt Duyệt ta dù có chết, dù có làm ma cũng không tha cho bà. Đừng tưởng tội ác bà gây ra cho tôi thì không một ai biết. Rồi sẽ có một ngày, sự thật sẽ bị phơi bày ra ánh sáng. Rằng xuất thân của bà không phải là một tiểu thư họ Vương cao quý, đài các gì hết! Mà là.....»

Hoàng hậu không còn nhớ gì ngoài việc một giọng nói yếu ớt, với gương mặt đầy máu. Nhìn bà bằng một ánh mắt đầy oán hận, với những lời lẽ dù một ngàn năm nữa bà cũng không muốn nghe! Và cả ánh mắt dù đến phút cuối cũng nhìn bà đầy khinh bỉ. Hoàng hậu không làm gì sai! Cả cái quá khứ của bà cũng chẳng ai biết. Vậy nên....bà hít thở sâu vào...mình phải bình tĩnh.

-Hoàng thượng!

A Mỹ đẩy cửa, vẻ mặt chứa đầy sự sợ hãi. Ánh mắt mở to...

"Nhã Yến quý phi chết rồi!"
 
Hiệu chỉnh:
Bạn tự viết à? Mình ngưỡng mộ thật đấy, nội dung rất hay, từ ngữ khá mạch lạc. *Chẹp,chẹp* có điều một chương của bạn thế này thì ngắn quá, nhưng dù sao nhanh ra chap mới nhé. Lót dép hóng nèk :p
 
Chapter 2: Không quan tâm!

Một vũng máu...một vũng nhày...một đôi mắt kinh hoàng nhìn cảnh tượng trước mặt.

Một con dao...một xác chết...một đôi mắt sợ hãi nhìn thi thể đẫm máu trên sàn.

Thân ảnh cao to ôm chầm lấy nữ nhi dưới sàn...che chở và bao bọc.

«Đời này, kiếp này tôi thề nếu tôi không trả được thù tôi sẽ không làm người»

-Tỷ Tỷ! Tỷ Tỷ!

-Dậy mau! Tỷ Tỷ.

Hàn Băng giật mình, nàng tung mền và ngồi phắt dậy. Cáu gắt:

-Nguyệt Hằng, tôi đã cấm cô bước vào phòng tôi mà- Hàn Băng nghiến răng, nữ nhi trước mặt nàng chính là đứa con gái của bà ta- Vương Uyển Châu.

-Tỷ nghĩ muội rãnh lắm sao?- Nguyệt Hằng công chùa tức giận, nàng quay mặt về hướng khác mà nói- Nhã Yến quý phi chết rồi!

Hàn Băng khẽ nhíu mày, một tia ngạc nhiên lướt qua...

-Ai chết...tôi cũng không quan tâm!

Nàng nhấn mạnh ba từ cuối, ngữ khí sắc bén và đầy quyết đoán.

-Giờ thì...biến ra ngoài cho ta!- Hàn Băng hất chăn, nàng chỉ tay ra cửa một cách lạnh lùng. Đôi mắt thể hiện sự chán ghét tột cùng.

-Tỷ..Thật độc ác.

-Biến ra ngoài! Ả ta chết thì liên quan gì đến tôi? Hả? Mà nói cũng hay- Nàng bật cười đầy khinh bỉ- Hôm qua khi lật thẻ không phải ả ta được chọn sao? Không lẽ...ả ta chết trong sự sung sướng hả?

Bốp.

Hàn Băng kinh ngạc, năm ngón tay in hằn trên gương mặt xinh đẹp của nàng.

-Tỷ còn có lương tâm không hả?

-Ta vốn không có lương tâm- Hàn Băng bước ra khỏi gi.ường, nàng đẩy mạnh Nguyệt Hằng xuống đất- Cô rãnh quá hả? Sao toàn đi lo chuyện không phải của mình.

Ánh mắt của nàng toát lên hai chữ "sát khí"

-Được- Nguyệt Hằng đứng dậy, nàng nhếch môi cười- Nhã Yến Quý phi bị trúng độc...

-TA KHÔNG QUAN TÂM!

-HUNG THỦ LÀ HAI CON TÌ NỮ THÂN CẬN CỦA TỶ.

-Cái...?

Hàn Băng đơ ra, một cảm giác lo sợ chạy dọc sống lưng. "Hai con tì nữ thân cận..." Của mình sao? Không phải là A Mỹ và A Duyên chứ? Hai người đó thì làm gì liên quan đến vụ này?

Hàng loạt câu hỏi chạy tán loạn trong đầu của Hàn Băng. Nàng không thể nào lí giải bất kì một câu hỏi nào. Nhảm nhí! Hết sức nhảm nhí!




Cung Từ Ninh.

Một không khí ảm đạm bao trùm lên tất cả mọi người. Hình ảnh hai tì nữ bị thương nghiêm trọng nằm trên gạch lạnh giữa trời nắng. Khiến ai cũng phải động lòng mà thương xót. Nhưng riêng với Người, một kẻ luôn cao cao tại thượng. Lại xem đó chỉ là một hình phạt rất nhỏ nhoi.

-Phụ thân!!!

Hàn Băng chạy đến, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt. Hình ảnh trong quá khứ một lần nữa hiện về, khiến nàng đau đớn đến rơi nước mắt.

-Tại sao Phụ Hoàng? Chuyện này là sao?

Nàng lấy lại bình tĩnh, mặc kệ bao nhiêu ánh mắt nhìn của mọi người. Hiên ngang tiến sát đến trước mặt vị Vua.

-Cuối cùng con cũng đã tới! Hàn Băng con xem! Hai con tì nữ này đã dám bỏ độc vào canh gà của Nhã Yến quý phi.

-Ai làm chứng thưa Phụ Hoàng?- Hàn Băng lạnh lùng hỏi. Người trước mặt nàng đã từ lâu làm nàng không thể kính nể nỗi nữa rồi.

-Chi Yến quý phi đã sai hai người họ hầm canh gà cho Nhã Yên quý phi nguyên đêm.

Hàn Băng nhếch môi...

- Tại sao hai người họ là tì nữ của nữ nhi mà lại nghe theo lời của Chi Yến quý phi. Còn nữa...

Nàng nhẹ nhàng bước đến chỗ của Chi Yến quý phi, nàng hạ giọng:

-Con tự hỏi: tại sao Chi Yến quý phi lại đi sai hai tì nữ thân cận của nữ nhi.Mà lại không trực tiếp sai tì nữ của Người.

Chi Yến quý phi giật mình...

-Ta...Ta...Mà không lẽ Hàn Băng công chúa lại nghi ngờ ta hạ độc Nhã Yến quý phi. Còn nữa...

-Nữ nhi không hề có ý đó- Hàn Băng mỉm cười, nàng cúi xuống làm ra lễ.

Mọi người trong khắp Cung im lặng đến đáng sợ. Họ nhìn nhau bằng ánh mắt e ngại.

Ai là hung thủ?

-Sẽ chẳng có câu trả lời thoả đáng nếu Phụ Hoàng không từ từ điều tra. Cũng như...Hàn Băng ghé sát tai...năm đó.

Hoàng Thượng mở to mắt, Ngài ngạc nhiên thụt lùi về sau. Ánh mắt như không tin những gì mà nàng nói..

«Làm sao...nó biết chứ?»

-Được! Ta sẽ cho con thời hạn đến ngày trăng mọc. Khi tia nắng cuối cùng của hoàng hôn buông xuống. Ta muốn nghe được sự thật mà con đã nói. Còn giờ nhốt hai tì nữ này vào nhà lao, ngoài Hàn Băng công chúa không ai được phép gặp hai ả.

-Nữ nhi tuân lệnh.

Tất cả quỳ xuống, cung tiễn Hoàng Thượng.

A Mỹ và A Duyên bị nhốt vào nhà lao ngay sau đó. Trên người là hàng tá vết thương do bị đánh đập. Họ khóc thét lên và kêu gào oan ức, nhưng không ai đáp trả. Tình cảnh này làm cho Hàn Băng nhớ về một khoảng ký ức đầy máu mà nàng mơ mỗi đêm.

Giọt nước mắt cũng từ từ lăng dài trên gò má...nàng xót thương cho hai tỷ muội bên cạnh mình khi từ nhỏ. Họ luôn quan tâm, chăm sóc cho nàng. Họ luôn là một người tốt nhưng giờ đây...họ bị nhốt vào trong nhà lao. Kêu trời không thấu, kêu đất không hay. Và việc duy nhất nàng có thể làm chính là giải oan cho họ.

-A Mỹ muội hãy bình tĩnh kể lại sự việc cho ta nghe.

Hàn Băng dịu dọng, nàng đưa tay qua nhà lao. Lau khô nước mắt cho A Mỹ. Ngày thường A Mỹ có lẽ chính chắn, giỏi giang hơn A Duyên. Nhưng vào những lúc khó khăn, A Duyên lúc nào cũng mạnh mẽ hơn cô.

-Thưa công chúa mọi chuyện là như thế này...

---------------

Cốc cốc

-Vào đi!

A Mỹ nhẹ nhàng mở cửa bước vào, trên tay cầm theo một khay canh.

-Thưa quý phi, đây là canh gà mà Chi Yến quý phi đăc biệt kêu tôi chuẩn bị cho Người. Quý phi nói đây là một tấm lòng nhỏ mà Người muốn tặng cho Nhã Yên quý phi. Chúc mừng người vì được Hoàng Thượng chọn.

-Ngươi hãy đặt trên bàn!

A Mỹ làm theo, cô vội đặy khay canh xuống bàn và lùi ra sau. Nhã Yến quý phi nhanh chóng tiến đến, kéo ghế ra và ngồi vào bàn.

Người nhanh chóng húp từng muỗn canh. Nhưng chưa quá muỗng thứ năm thì...

-------------

-Muội nói Nhã Yến quý phi đã nôn mửa như mang thai. Nhưng nhanh chóng lại tiết nước bọt và suì bọt mép. Da lạnh đi và cuối cùng là hôn mê?

-Phải ạ!

A Mỹ lại khóc, các vết thương trên người lại tiếp tục nhứt nhối.

-Đầu ngón tay của muội sao vậy?

Hàn Băng chỉ tay vào ngón trỏ bị bỏng và sưng tay của A Mỹ. Không tránh khỏi cái nhíu mày xót thương.

-Hôm qua muội thử quệt vào mũ của một cây củi.

-Mũ? Củi?

-Thân củi của nó rất nhỏ và mũ của nó trắng đục như sữa.

A Duyên nãy giờ im lặng mới lên tiếng...

-Mũ thôi mà làm sưng táy vậy sao?

Nàng lại nghi ngờ, mọi chuyện lại bắt đầu khó hiểu.


Sau đó, Hàn Băng đã tới nhà bếp nơi mà cả hai người họ đã nấu canh gà. Nơi này có vẻ ẩm ướt sau cơn mưa đêm qua.

-Thái Y, xem xét xung quanh xem nơi nào có độc!

-Tuân lệnh...


(....còn tiếp)
 
Trời ơi hay quá chị ơi!!!! Tại hạ xin bái phục, bái phục. Có điều còn một số lỗi type nho nhỏ không đáng kể. Dù sao cũng mong nhận được sự chỉ giáo của chị. Và...mau ra chap mới nha chị
 
Hay quá :D không nịnh đâu nhá. Mà ta đọc vào ban đêm tưỡng tượng ra cảnh hai tì nử bị đánh hết dám ngủ. Bái phục nhá :v mà cho ta hỏi: Nhã Yến quí phi lật thẻ rồi vui mừng, sao lại vui nhỉ??
 
Quay lại
Top Bottom