[ Ngôn tình, cổ đại ] Bạo Vương Đệ Nhất Sủng Phi

[YOU] muốn kết thúc truyện như thế nào?


  • Số người tham gia
    35
  • Bình chọn đã đóng .
Chap 82 : Lưu lại đứa nhỏ 2
Chuyện xưa của hắn.
" Bỉ ngạn rực rỡ bay trong gió
Hoa đỏ không lá buồn bi thương."
de581c384f4e62f7c87ac3ae286bc70e.jpg
Thủy Thiên Quân nhìn nàng, giọng của nàng giống như thật thất vọng, nàng thất vọng chuyện gì chứ? Liền nói: “Chăm sóc đứa nhỏ trong bụng cho tốt, có việc gì cần, cứ trực tiếp hạ lệnh xuống.”

“Tạ ơn Vương.”

Nàng đúng là được nhờ con.

Đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, nhìn hắn hỏi: “Chàng nói chàng cần một người thừa kế, chàng làm sao biết được đứa trẻ này là nam, nếu là nữ nhi chàng cũng sẽ đem ngôi vị Hoàng đế truyền lại cho con sao?”

“Nữ nhi?”

Thủy Thiên Quân ngẩn người một lúc, hắn hình như cũng chưa nghĩ tới vấn đề này, trầm tư một chút lại nói: “Chờ đứa nhỏ lớn chút nữa, để thái y nhìn xem là nam hay nữ.”

“Thái y làm sao biết được, chẳng may có lầm lẫn chàng muốn làm gì bây giờ?”

Tuy rằng nàng có nghe nói qua thái y bắt mạch cũng có thể biết là nam hay nữ, nhưng chẳng may nhìn lầm thì sao? “Nếu là nữ nhi thì bỏ đi.”

Thủy Thiên Quân không chần chờ nói, hắn chỉ cần một đứa nhỏ kế thừa quốc gia của hắn. “Bỏ đi?”

Toàn thân Như Ý chấn động, nhìn hắn chằm chằm, hắn nhất định là điên rồi, nàng sẽ không cho hắn bỏ đi con của nàng, nàng cũng hối hận muốn chết, tự nhiên đem chuyện con là nữ nhi ra làm gì? “Có điều…”

Thủy Thiên Quân đột nhiên lại nói. “Có điều cái gì?”

Như Ý lại khẩn trương, hắn lại muốn làm gì nữa đây. “Có điều nàng nói cũng đúng, chẳng may thái y lầm lẫn, vẫn là cứ chờ đứa nhỏ được sinh ra, nếu như là nữ nhi, vậy sinh thêm một đứa nữa.”

Thủy Thiên Quân làm như thản nhiên nói. “Vậy cũng được.”

Như Ý thở phào, mặc kệ thế nào, con nàng bình an là tốt rồi. “Nghỉ ngơi cho tốt, Bổn vương đi trước.”

Thủy Thiên Quân nhìn nàng phân phó. “Đã biết rồi.”

Như Ý hữu khí vô lực đáp, vừa rồi thực sự là bị hắn hù chết rồi. Thủy Thiên Quân đi đến ngự hoa viên liền nhìn thấy Lệ Phi từ đối diện đi tới, hành lễ: “Thần thiếp chúc mừng Vương.”

“Lại đây.”

Thủy Thiên Quân nghe ra trong giọng nàng có vô số oán giận. “Vương, vì sao?”

Lệ Phi nâng mắt nhìn hắn, trong mắt chứa chan lệ, nàng vẫn không thể nhịn mà hỏi hắn “Vì sao lại lưu lại đứa nhỏ của Ý phi?”

“Bởi vì Bổn vương cần một thái tử.”

Thủy Thiên Quân trả lời. “Vương, nếu chàng cần một thái tử, con của thần thiếp cũng có thể là thái tử mà, vì sao chàng không cần?”

Lệ phi cố kìm nén hận ý trong lòng. “Bấy giờ bổn Vương mới nảy ra ý tưởng này.”

Thủy Thiên Quân nhìn nàng, nói ra lý do. “Nếu Vương muốn thái tử, vậy cho thần thiếp một cơ hội hoài thái tử cho chàng.”

Lệ phi cầu xin, nếu hắn đã muốn một đứa con, mình cũng có thể sinh. “Lệ phi, nàng nói hình như đã quá phận.”

Giọng nói của Thủy Thiên Quân trở nên lạnh lùng, “Bổn vương tự biết quyết định ai sinh đứa bé này, còn nữa, lần sau Bổn vương không hy vọng nghe được lời này lần thứ hai.”

Hắn sẽ không để cho hai nữ nhân cùng sinh con cho mình. “Vương, vì sao chàng đối xử tuyệt tình với thần thiếp như vậy, mấy năm nay thần thiếp hầu hạ Vương chưa đủ tốt sao?”

Lệ phi thật sự không hiểu nổi. “Không phải, nàng làm tốt lắm, chỉ là nàng không thích hợp sinh đứa nhỏ.”

Ngón tay Thủy Thiên Quân nhẹ nhàng lau đi khóe mắt ướt nước của nàng, sau đó xoay người bước đi. Lệ phi oán hận nhìn theo bóng dáng hắn, nàng không thích hợp sinh con? Như thế nào gọi là không thích hợp? Trong hoàng cung này, nếu như nàng không thích hợp sinh con, vậy nàng cũng sẽ không để cho người nào khác sinh hạ hài tử. Thủy Thiên Quân đẩy cửa ngự thư phòng, liền thấy một người ngồi trên ghế, đưa lưng về phía hắn: “Ngươi tới đây làm gì?”

Hắn hỏi. Xoay ghế lại, Hắc Ưng nhìn hắn, chỉ nói một câu: “Chúc mừng ngươi.”

“Chúc mừng Bổn vương, Bổn vương có cái gì vui cần chúc mừng?” Thủy Thiên Quân lạnh lùng nhìn hắn. “Có con còn chưa đáng giá để chúc mừng sao?”

Hắc Ưng đứng lên, đi tới trước mặt hắn. “Có con đã cần chúc mừng ư? Bổn vương nếu muốn sẽ có nhiều lắm.”

Thủy Thiên Quân không cười mà nói. “Thật sao?”

Khóe môi Hắc Ưng hơi nhếch lên, “Thiên Quân, ngươi yêu nàng đúng không?”

Nói lời này, hắn cảm thấy lòng mình có chút đau đớn. “Yêu?”

Thủy Thiên Quân cười lạnh, “Bổn vương đã sớm không còn biết yêu là gì, huống chi nàng ta có gì đáng để Bổn vương yêu?”

“Đừng mạnh miệng, nếu ngươi không yêu nàng, sao có thể cho phép nàng sinh hạ hài tử của ngươi? Nếu ngươi không thương nàng, sao ngươi lại tha cho Trữ phi? Nếu ngươi đã không yêu, nhìn thấy ta, ngươi đã sớm kích động mà giương kiếm lại đây rồi, ngươi đã thay đổi…”

Hắc Ưng nhấn mạnh từng câu từng câu. “Hắc Ưng, ngươi không cần tự cho mình là đúng.

Bổn Vương hiện tại không giết ngươi bởi vì Bổn vương biết không giết được ngươi, cho nên không cần lãng phí sức lực.

Còn về phần nàng, Bổn vương cần một đứa nhỏ kế thừa non sông mà Bổn Vương đã khai sáng.”

Thủy Thiên Quân nổi giận quát. “Nếu không yêu, ngươi nổi giận cái gì? Thiên Quân, không cần giấu đầu hở đuôi như vậy, ta hy vọng ngươi yêu nàng, hy vọng ngươi hạnh phúc.”

Hắc Ưng thấm thía lời nói của mình, nếu hắn hạnh phúc, mình sẽ che giấu hết tâm tư thật tốt. “Hy vọng Bổn vương hạnh phúc?”

Thủy Thiên Quân bi ai cười lạnh, sau đó trừng mắt giận dữ với hắn, “Nếu ngươi hy vọng Bổn vương hạnh phúc, sao lại quay về phá hư nó?”

“Thiên Quân, ta…”

“Không cần giải thích, Bổn vương không muốn nghe.”

Thủy Thiên Quân phẫn nộ gào thét.

Chỉ tay ra cửa: “Cút, lập tức cút cho ta…”

Hắc Ưng thở dài mang theo bất lực nhìn hắn, bất đắc dĩ chậm rãi đi ra ngoài, đột nhiên dừng bước xoay người nói: “Mặc kệ ngươi thừa nhận cũng được, phủ nhận cũng được, ta thật sự hy vọng ngươi có thể hạnh phúc.”

“Cút…”

Thủy Thiên Quân lại quát lớn, nhìn bóng dáng hắn biến mất mới lâm sâu vào thống khổ.

Trong thâm tâm không muốn đối với hắn như vậy, nhưng lại nhịn không được mà nhớ tới thù hận khó bỏ kia. Hình bóng của Hắc Ưng dừng lại ở Tử Yên các, nhìn nàng ở trước mắt, hắn đột nhiên không biết nói cái gì, chính mình toàn tâm toàn ý khiến nàng yêu thương Thiên Quân, hiện tại thật sự đã yêu, bản thân lại không cách nào quên được. “Là ngươi, ngươi đã đến rồi…”

Như Ý nhìn thấy hắn có chút vui mừng ngoài ý muốn. “Chúc mừng ngươi.”

Lời từ miệng hắn không còn từ nào khác ngoài ba chữ này. “Cám ơn.”

Như Ý cười thật hạnh phúc, theo bản năng nhìn xuống bụng mình. “th.ân thể có tốt không?”

Giọng nói của hắn để lộ hắn quan tâm nàng biết bao nhiêu, hắn cố nén mình không đến thăm nàng, nghe thấy nàng gọi hắn, hắn cũng áp chế mình không được tới. “Tốt lắm.”

Như Ý gật đầu, chần chờ một chút vẫn là phải hỏi: “Hôm nay sao lại đến đây?”

Trước đây tìm hắn mấy lần không phải hắn cũng không xuất hiện sao? Chẳng lẽ là cố ý đến chúc mừng nàng sao? Biết trong lời nói của nàng mang theo oán trách, hắn ngồi xuống ghế nói: “Ta nói rồi, ta ra ngoài giải quyết vài chuyện, bây giờ mới trở về.”

“Hóa ra là vậy.”

Như Ý đáp, xem như đây là lời hắn giải thích đi, có điều nàng cũng không thèm để ý, hắn có thể đến nàng đã rất vui vẻ rồi.

“Nghe thuộc hạ nói ngươi tìm ta vài lần đúng không? Có chuyện gì sao?”

Hắc Ưng chủ động nhắc tới, mặc kệ có chuyện gì, hắn quyết định sẽ giúp nàng một lần, coi như là giúp Thiên Quân.“Có việc, có điều ta nghĩ ngươi nhất định không muốn nói, cho nên ta cũng không muốn miễn cưỡng ngươi.

Ta sẽ tự mình nghĩ cách giải quyết.”

Như Ý cũng không nghĩ tiếp tục làm cho hắn khó xử.“Ngươi là muốn hỏi chuyện về nữ nhân kia đúng không?”

Thật ra Hắc Ưng đã sớm nghĩ tới, từ trước tới nay nàng đều hỏi hắn chỉ một vấn đề.“Nhưng hiện tại lại có một vấn đề mới, ta đã biết nữ nhân kia là chuyện tối kị của ngươi và hắn, hôm nay, nếu ngươi nguyện ý thì ngươi hãy nói cho ta biết vì sao Thủy Thiên Quân không muốn có con được không?”

Như Ý hỏi, so với nữ nhân kia, đứa bé là vấn đề quan trọng hơn.Hắc Ưng trầm tư một chút, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói: “Chuyện này và những gì hắn đã trải qua có liên quan đến nhau.

Mẫu phi của Thiên Quân lúc trước không phải là phi tần được sủng ái, khi Thiên Quân được sinh ra, Lão Vương cũng không thích hắn, dù sao con cái của ông ta cũng nhiều lắm.

Nhưng mà Thiên Quân có từng nói qua, trước đây hắn thực sự sùng bái phụ vương, nhưng phụ vương hắn chưa từng liếc mắt nhìn tới hắn, trong mắt phụ vương hắn đều là thái tử ca ca, hắn thật sự là bi thương.”

“Trong lúc đó, Vương hậu luôn được sủng ái, cũng do bên nhà bà ta có thế lực rất lớn, cho nên tự tung tự tác, muốn làm gì thì làm.

Bà ta vì muốn gạt bỏ hết trở ngại cho con ngồi lên ngai vàng, nên vẫn xa lánh, hủy hoại các Vương tử khác.”

“Trong một lần Thiên Quân cùng với mẫu phi của hắn ra ngoài dâng hương, trên đường đi bị người truy sát, may mắn ngày đó sư phó mang ta đi ngang qua nơi đó mới cứu được.

Mẫu phi của hắn đương nhiên biết là ai đã gây ra nên bà đã dập đầu cầu xin sư phó của ta mang Thiên Quân theo cùng.

Thiên Quân lúc đó mới mười tuổi đã hiểu được nỗi khổ tâm của mẫu phi, khóc lóc cáo biệt cùng mẫu phi của mình.”

“Trải qua như vậy cũng mười mấy năm, Thiên Quân cùng với ta ở một chỗ, luôn ở trên núi luyện công.

Cho đến khi võ công hắn học được đã có thể tự bảo vệ mình, sư phó nói hắn có thể xuống núi, cũng sai ta đi cùng hắn, dặn dò ta phải giúp đỡ hắn.”

“Cứ như vậy ta cùng hắn xuống núi, trở lại hoàng cung, sau đó mới biết được mẫu phi hắn đã sớm qua đời mười năm trước, mà Vương triều cũng đã trở thành một mảnh hỗn loạn, Vương hậu đem tất cả hoàng tử trong cung bức tử hết.

Thái tử con bà ta lại bởi vì tửu sắc, miệt mài quá độ mà đi đời nhà ma.

Lão Vương cai quản quốc gia đã lực bất tòng tâm rồi.

Sau khi Thiên Quân trở về, không có gì nghi ngờ là trở thành hy vọng của ông ta, huống chi Thiên Quân đã không còn là tiểu hài tử, hắn lại rất thông minh.

Vì thế Thiên Quân đương nhiên trở thành Vương, Nhưng hắn vẫn không tha thứ cho phụ vương của mình, cho nên hắn thường xuyên nói với ta, hài tử của hắn sẽ chỉ là con do nữ nhân hắn yêu nhất sinh ra, không muốn bi kịch của hắn tái diễn ở con hắn.”

Lúc này Như Ý mới hiểu được vì sao cảm thấy tình cảm của bọn họ không đơn giản, hóa ra là huynh đệ từ nhỏ lớn lên chung với nhau, nhưng vẫn có chỗ không hiểu: “Mặc dù là vậy, nhưng hắn bỏ hết hài tử của mình cũng thật quá tàn nhẫn, vì sao hắn nhất định cho rằng hài tử của hắn sẽ tái diễn bi kịch của hắn, dù sao hắn cũng không phải phụ vương của hắn.

Nhưng có một vấn đề nữa ta không hiểu được, lão vương đối với những chuyện Vương hậu làm hoàn toàn không biết gì sao? Cũng không ngăn cản sao? Lại để mặc bà giết chết con của mình.”

“Lão vương sao lại không biết chứ, chỉ là chuyện tình nơi đây rất phức tạp, có nói ngươi cũng không hiểu được.

Lão Vương vô năng vô lực, đều là con của mình, mặc dù không thương cũng sẽ không để mặc người khác giết hại, bởi vì một vài lý do đặc biệt ông ta phải nhắm một mắt mở một mắt, vương thất coi như không có tình thân, không có cha con, huynh đệ tình thâm gì hết, chỉ có tranh đấu tàn khốc, đối với bọn họ mà nói đều là kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc.

Bọn họ có quyền thế nhưng không có cuộc sống khoái hoạt vui vẻ.”

Hắc Ưng bất đắc dĩ nói, bản thân hắn cũng đã từng rất đồng cảm với Thiên Quân.“Ta có thể tưởng tượng được.”

Như Ý nghĩ tới cảnh mẫu phi của hắn bất đắc dĩ nuốt lệ tiễn hắn đi, nàng cũng sắp làm mẫu thân, loại tình cảm này nàng có thể lý giải được, cùng hài tử của mình chia cách đau lòng đến nhường nào…“Ngươi không thể tưởng tượng được, ngươi biết mẫu phi của hắn chết như thế nào không?”

Hắc Ưng nhìn nàng hỏi.“Không biết.”

Như Ý mờ mịt lắc đầu, nàng sao có thể biết được.“Ta cũng không thể hình dung nổi.

Sau khi cùng Thiên Quân hồi cung mới nghe một ma ma hầu hạ mẫu phi của hắn nói lại, nương nương sau khi hồi cung đã nói rằng bởi vì gặp cướp, hài tử bị mất tích, về sau liền ăn chay niệm phật, cứ như vậy qua được vài năm, cũng bởi vì không còn được sủng cho nên cũng tránh được phiền hà cùng quấy rầy từ những phi tần khác, cuộc sống tuy rằng kham khổ, nhưng không được Vương sủng hạnh cũng tránh được thị phi, cũng không có tranh đấu.

Nhưng nhân sinh vốn là như vậy, thế sự vô thường, vào một ngày Vương uống rượu hồ đồ, u mê đã xông đến nơi ở của bà.”

“Sau đó bà đã mang thai, vừa vui mừng vừa sợ hãi, thương lượng với ma ma , sau đó cảm thấy mình sống ở lãnh cung, cẩn thận che giấu là tốt nhất.

Nếu là nữ nhi thì tốt, còn nếu là nam hài thì vụng trộm xuất cung.

Cứ như vậy đảo mắt đã nửa năm, Vương không tới, người khác lại càng không để ý, cho nên bà vẫn bình yên vô sự, nhưng một lần lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

“Thời điểm lễ mừng năm mới, Hoàng hậu đại khái lấy lý do áy náy muốn ban thưởng cho từng phi tần của Vương, dẫn theo cung nữ đến trước mặt bà, khiến bà không kịp trốn tránh.

Sau đó Hoàng hậu tới còn mang theo một chén dược, bà khóc cầu xin bà ta, nói đó là công chúa nhưng bà ta chỉ cho bà năm chữ: ‘ta không muốn mạo hiểm’, vẫn kiên quyết bắt bà uống hết.

Hài tử không còn, mạng của bà cũng không còn, bởi vì đứa nhỏ đã quá lớn, lúc đó xuất huyết quá nhiều.”

Hắc Ưng nhắm mắt lại, không thể nói thêm gì nữa.Như Ý nhìn hắn, trong lòng cảm thấy nghẹn ngào không nói nên lời, nhẹ nhàng nói: “Mẫu phi chết như vậy, hắn nhất định sẽ không tha cho Hoàng hậu.

Hắn đã báo thù ra sao?”

“Có báo, nhưng mà đó là chuyện sau khi hắn đã lên làm Vương, ta vẫn còn nhớ rõ ngày đó, hắn giống như mọi ngày vẫn lui tới, đến thỉnh an Vương hậu, còn dâng cho bà ta một chén dược, nói là cố ý cho bà ta thuốc bổ, Vương hậu vui sướng tiếp nhận, sau khi uống xong còn hàn huyên với hắn một hồi, liền cảm thấy không bình thường, dưới thân trào ra máu tươi, bà ta nhất thời không hiểu chuyện gì, Thiên Quân lại chỉ lạnh lùng mang theo thù hận nhìn bà ta, nói cũng muốn bà ta nếm thử cảm giác thống khổ của mẫu phi…”

Hắc Ưng nhớ lại cảnh đẫm máu ngày đó, có chút không tự nhiên, nhưng hắn có thể hiểu được Thiên Quân, nếu là mình, mình cũng sẽ làm như vậy thôi.Như Ý lặng nhìn Hắc Ưng, tuy rằng Thủy Thiên Quân là vì mẫu phi mà báo thù, nhưng vậy không phải cũng rất tàn nhẫn ư, nàng có thể hình dung ra bức họa đẫm máu đó, thì thào nói: “Nếu hắn biết mẫu phi hắn thống khổ cỡ nào, sao hắn còn tàn nhẫn xóa bỏ hết con của mình, khiến cho những nữ nhân vô tội chịu thống khổ như vậy?”

“Ngươi là đang nói đến Trân phi điên khùng kia sao?”

Hắc Ưng đột nhiên hỏi.
--
Số phận của một nữ phụ bao giờ cũng thật đau thương. :'(
 
Chap 83 : Chuyện xưa của hắn 2
Không cần yêu.
" Hỏi thế gian tình là chi
Mà lứa đôi kia nguyện không rời?.."
3ad00d0378edb34a80a067e9dfcf4cc1.jpg

“Ngươi cũng biết nàng sao?”

Như Ý ngây ngốc nhìn hắn, thật không biết còn chuyện gì của Thiên Quân mà hắn không biết? “Đương nhiên biết, thậm chí ta còn nhớ rõ, Trân phi kia, nàng ta là cháu gái của Hoàng hậu nương nương.”

Hắc Ưng hồi tưởng lại, nhớ rõ lúc trước khi hoàng hậu đem nàng chỉ hôn cho Thiên Quân, Thiên Quân đã sủng hạnh nàng một thời gian khá dài, khiến cho hắn đối với nàng ta có chút ấn tượng. “Hóa ra là như vậy.”

Như Ý đột nhiên hiểu được vì sao nàng ta quỳ một ngày một đêm mà hắn vẫn thờ ơ, hóa ra nàng ta là người của hoàng hậu nương nương, nàng lập tức hỏi tiếp: “Vậy Lệ phi kia thì sao? Nàng cũng là người của hoàng hậu sao?”

“Lệ phi này ta cũng không rõ, có điều theo ta được biết Lệ phi là công chúa hòa thân, hẳn là không có quan hệ gì.”

Hắc Ưng đoán. “Nếu như nàng không phải, sao hắn lại phải xóa bỏ hài tử của nàng?”

Như Ý nghi hoặc lầu bầu. “Việc này ta e là ngươi phải hỏi chính Thiên Quân.”

Hắc Ưng nói, hắn nghĩ thế nào, người khác không thể hiểu được. “Ừ.”

Vân Yên gật đầu, lúc này mới nói: “Hắc Ưng, cảm ơn ngươi, hôm nay đã nói cho ta những việc này.”

Có một số việc xem ra nàng phải tự mình đi tìm đáp án. “Ngươi bảo trọng th.ân thể cho tốt, có chuyện gì cần cứ tới tìm ta.”

Hắc Ưng đứng dậy nói. “Ừ, ta sẽ gọi, chỉ cần ngươi chịu hỗ trợ là tốt rồi.”

Như Ý gật đầu. Hắc Ưng đi tới trước mặt nàng, nhìn nàng một hồi lâu mới hỏi: “Ta có thể hỏi ngươi một vấn đề được không?”

“Hỏi đi, ta nhất định sẽ trả lời chi tiết.”

Như Ý mỉm cười. “Ngươi yêu Thiên Quân sao?”

Hắc Ưng nín thở chờ đáp án của nàng, nhưng vì sao trong lòng lại đang khẩn trương. “Ta…”

Như Ý chần chờ một lát mới kiên định nhìn hắn nói: “Đúng là ta thương hắn, ta yêu hắn, có điều, như vậy không phải đúng như ngươi hy vọng sao? Ngươi hiện giờ có thể yên tâm rồi.”

Tâm Hắc Ưng rơi xuống đáy cốc, nhưng hắn vẫn gượng cười nói: “Đúng vậy, ta hiện tại có thể yên tâm, ngươi rốt cuộc đã yêu hắn.”

( Thương Hắc ca ca vler :< )

Nhưng vì sao hắn lại kỳ vọng nàng không thương thì thật tốt. “Quả thật chuyện này đúng là kỳ diệu, ta không nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy.

Trước kia chỉ hận là hận, hận hắn đến chết.”

Như Ý cười cười, hiện tại có thêm hài tử, nàng lại càng quan hệ gần gũi hơn với bọn họ. “Như Ý…”

Hắc Ưng đột nhiên gọi tên nàng. “Cái gì?”

Như Ý ngẩn người, đây là lần đầu tiên nghe thấy hắn gọi tên mình, đột nhiên nảy sinh một loại cảm giác không nói nên lời, loại cảm giác này thực ấm áp, là tình bằng hữu. “Hãy thật lòng thương hắn, đồng ý với ta, thật lòng thương hắn.”

Hắc Ưng nhìn nàng, nhấn mạnh lại một lần, nhưng vì sao tim mình lại đau như vậy. “Ta biết, ta sẽ dùng tình yêu cảm hóa thù hận trong lòng hắn.”

Như Ý gật đầu, hiểu được ý hắn. Vì sao nàng lại thiện lương như vậy, hiểu ý như vậy? Vì sao bản thân ngay từ đầu không phát hiện nàng tốt.

Nhưng hắn biết hắn chỉ có thể đứng từ xa chúc phúc cho nàng, “Ta phải đi rồi, tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

--

Lệ phi ở trong phòng không ngừng đi lại, nghĩ cách làm thế nào hủy đi đứa nhỏ trong bụng nàng.

Nghĩ tới nghĩ lui, biện pháp trực tiếp nhất chính là làm cho nàng xảy ra va chạm ngoài ý muốn, hẳn là biện pháp hay nhất.

th.ân thể nàng vốn nhu nhược vậy, chỉ va chạm nhẹ cũng đủ để đánh mất đứa bé trong bụng nàng.

Nhưng làm thế nào để tiếp cận nàng đây? Suy nghĩ một hồi, chỉ có thể đến thăm hỏi nàng, sau đó sẽ nghĩ cách tạo tình huống ngoài ý muốn. Nghĩ vậy liền hô lớn: “Xuân nhi.”

“Nương nương, có gì dặn dò?” Xuân nhi chạy vào. “Xuân nhi, lấy chút lễ vật, ta tới thăm hỏi Ý phi.

Hiện giờ nàng đang có thai, chúng ta cũng nên tới chúc mừng một chút.”

Lệ phi phân phó, chỉ là ý tứ trong lời nói không rõ ràng. “Nương nương, bây giờ sao? E là chúng ta không gặp được nàng đâu.”

Xuân nhi nói. “Không gặp được nàng ta? Có ý gì? Nàng ta xuất cung sao, hay là Vương đưa nàng tới nơi khác?”

Lệ phi nhìn nàng. “Vừa rồi Vương đã phân phó, bất kỳ kẻ nào cũng không thể tới Tử Yên các quấy rầy hay thăm viếng.

Còn cố ý phân phó vài mama và cung nữ có kinh nghiệm tới hầu hạ nàng.”

Xuân nhi hồi đáp. “Cái gì?”

Sắc mặt Lệ phi lập tức vặn vẹo khó coi, vì sao cùng là nữ nhân của hắn, cùng mang thai con của hắn, tại sao lại có sự khác biệt như vậy? Nàng không cam lòng, thật sự không cam lòng. “Nương nương…”

Xuân nhi nhìn sắc mặt nàng hận thù âm trầm, sợ hãi kêu lên. “Xuân nhi, ngươi lui xuống trước đi, ta không sao.”

Lệ phi phân phó, nếu cách thứ nhất không được, hiện tại chỉ còn cách thứ hai, kê đơn.
--
Như Ý ngồi trên gi.ường, nghĩ tới những lời Hắc Ưng đã nói, hóa ra hắn không muốn có con là vì không muốn làm cho những đứa con của mình bị thương tổn, hoặc là nên nói huynh đệ tương tàn lẫn nhau.

Chỉ là cách làm của hắn không khỏi có chút cực đoan. “Nương nương.”

Tử Liên đẩy cửa đi vào, theo sau là bốn mama cùng bốn cung nữ, quỳ xuống hành lễ: “Nô tỳ tham kiến nương nương.”

“Các ngươi làm gì vậy?”

Như Ý nhìn các nàng hỏi. “Nương nương, bọn họ đều là người Vương phái đến hầu hạ nương nương.”

Tử Liên nói. “Hầu hạ ta? Có phải là nhiều người quá hay không?”

Như Ý nói, nhiều người như vậy nàng thật là có chút không thích ứng. “Không nhiều, không nhiều đâu nương nương, người hiện giờ khác xưa, nay không thể tùy ý ra ngoài.

Mọi nơi mọi lúc đều cần có người hầu hạ.”

Một mama ngẩng đầu nói. Như Ý suy nghĩ một chút, bà ta nói không phải không có lý, th.ân thể nàng không khỏe, cần luôn có người ở bên cạnh, huống chi còn cần đề phòng người khác tính kế, dù sao trong hoàng cung thứ có nhiều nhất chính là âm mưu hại người, không thể không đề phòng.

Lúc này mới nói: “Nếu là Vương đã phân phó vậy lưu lại đi.”

“Tạ ơn Nương nương, chúng nô tỳ nhất định tận tâm hầu hạ nương nương.”

Các nàng cùng nhau tạ ơn. “Đứng lên hết cả đi.

Có điều ta có câu cần nói đầu tiên, đó là sau khi vào Tử Yên các, các ngươi và ta chính là người một nhà, ta sẽ không bạc đãi các ngươi, nhưng nếu ai có ý đồ, để ta biết được ta cũng quyết không tha.”

Như Ý nhìn các nàng nói, nàng phải trước tiểu nhân sau quân tử. “Nương nương yên tâm, chúng nô tỳ nhất định hết lòng tận trung.”

Các nàng lại cùng nói, trong bụng nàng có thể là Vương tương lai, không tận trung với nàng còn tận trung với ai nữa chứ. “Vậy thì được.”

Như Ý gật đầu, sau mới phân phó: “Tử Liên, ngươi đi lấy chút bạc, mỗi người mười lượng bạc, đó là lễ gặp mặt ta tặng các ngươi.”

Mặc kệ ra sao, trước mắt cần mượn sức rồi nói. “Tạ ân điển nương nương.”

Bọn họ vui mừng tạ ơn. “Các ngươi đều lui xuống trước đi, ta muốn nghỉ ngơi một chút.”

Như Ý phân phó. “Nô tỳ cáo lui.”

Các nàng đều lui xuống. Lúc này Như Ý mới nhớ Song Nhi, nàng hy vọng Song Nhi sau này đều ở bên người mình, dù sao nàng cũng là tri kỷ của mình, chỉ có thể khẩn cầu Ca ca nhanh chóng quay trở lại.

Mà hiện tại việc quan trọng nhất của nàng chính là phải đi tìm hiểu tất cả mọi chuyện về nữ nhân kia.

Như Ý đã vài lần tìm cơ hội ở trước cấm địa dò hỏi, nhưng đều bị thị vệ tốt bụng khuyên can, nàng có chút nhụt chí, xem ra chỉ bằng bản lĩnh của nàng không có cách nào đi vào được. “Nương nương, người làm sao vậy, mấy hôm nay người giống như có gì bất an.

Có chuyện gì nô tỳ có thể giúp đỡ được không?”

Lý mama đã lớn tuổi, vừa cẩn thận hầu hạ nàng, vừa hỏi. Tâm Như Ý chợt động, bà ta đã lớn tuổi như vậy, đối với chuyện trong cung hẳn là cũng biết ít nhiều, lúc này mới giả bộ không để ý buột miệng hỏi: “Mama, ta nghe nói trong cấm địa có một nữ nhân mà Vương thích nhất, ta rất tò mò, thật ra đó là nữ nhân như thế nào vậy?”

Sắc mặt Lý mama lập tức thay đổi, cuống quýt nói: “Nương nương, người vẫn là đừng nên hỏi, nô tỳ không biết, cũng không dám nói.”

“Mama, ta biết ngươi sợ, ta cũng không có ác ý gì, chỉ là muốn biết Vương vì sao hỉ nộ vô thường như vậy?”

Như Ý giải thích. “Nương nương, nô tỳ thật sự không biết.”

Ánh mắt Lý mama lẩn tránh. Như Ý vừa nhìn đã biết bà ta khẳng định có biết nội tình, ít nhất cũng biết một chút, lúc này mới không nhanh không chậm mà nói: “Mama, ta biết đề tài này ở trong cung là cấm kỵ, nhưng nữ nhân kia đã bị nhốt cũng nhiều năm rồi, ta cùng lắm chỉ muốn biết thêm về chuyện quá khứ của Vương, để có thể hầu hạ Vương tốt hơn.

Mama, ngươi cũng biết trong hoàng cung này, nếu ngươi muốn hơn người, phải tìm một chủ tử có tiền đồ, ta không thể nói ta có tiền đồ, nhưng nếu ngươi một lòng đối với ta, chờ ta sinh hạ hài tử, có chỗ đứng vững vàng, ta sẽ thả cho ngươi được ra ngoài, nhất định ban cho ngươi cuộc sống đầy đủ, hưởng phúc đến cuối đời.

Ta cũng sẽ không ép buộc ngươi, nếu ngươi muốn nói thì nói, không thì thôi.”

Nàng đã ra ân như vậy, không tin bà ta sẽ không nói. Trong lòng Lý mama giãy dụa một hồi, lời nương nương nói rất đúng, nhìn quanh hoàng cung này cũng chỉ có thể dựa vào nương nương, huống chi bà đã lớn tuổi, cũng muốn nghĩ cho sau này mà đánh cuộc một keo, lúc này mới hạ quyết tâm nói: “Nương nương, nô tỳ nghe theo người, có điều nô tỳ cũng không biết nhiều.”

“Không sao, chỉ cần nói hết những gì ngươi biết cho ta là được.”

Trong lòng Như Ý vui vẻ, rốt cuộc cũng có người chịu mở miệng. “Nô tỳ cũng không rõ nương nương muốn biết từ đâu, cho nên nô tỳ liền nói từ lúc nữ nhân kia tiến cung.”

Lý mama nói. “Được.”

Như Ý gật đầu, chỉ cần bà ta chịu nói là tốt rồi. “Có một lần Vương cùng Bạch công tử từ bên ngoài trở về…”

“Chờ một chút, Bạch công tử là ai?”

Như Ý nghi hoặc hỏi lại. “Nô tỳ quên không nói với nương nương, Vương có một sư huynh vẫn ở tại trong cung hiệp trợ Vương, nhưng vì hắn vô quan vô chức, cho nên chúng nô tỳ vẫn gọi là Bạch công tử.”

Lý mama giải thích. Như Ý lúc này mới biết hóa ra Hắc Ưng họ Bạch, nhìn bà ta phân phó: “Ngươi nói tiếp đi.”

“Một lần Vương cùng Bạch công tử từ bên ngoài dẫn về một nữ nhân.

Nữ nhân đó rất xinh đẹp, cũng rất đáng yêu, trong hoàng cung từ đó nơi nơi đều tràn ngập tiếng cười của nàng.

Nàng đối với nô tài trong cung cũng tốt lắm, đặc biệt là Vương rất sủng ái nàng, dường như luôn nghe lời nàng, sau đó Vương đương nhiên muốn lập nàng làm Vương hậu, nhưng ngay trước ngày sắc phong mấy hôm, trong hoàng cung đột nhiên xảy ra một biến cố, nói là nàng cùng Bạch công tử vụng trộm yêu đương, đúng lúc bị Vương bắt gặp.

Sau đó xảy ra chuyện gì nô tỳ cũng không biết, chỉ là từ đó về sau trong hoàng cung có thêm cấm địa, chúng nô tỳ cũng không còn gặp nàng nữa, có người nói nàng bị Vương nhốt trong đó, có người nói nàng bị Vương giết, nhưng nàng rốt cuộc còn sống hay đã chết cũng không có ai biết.”

Lý mama kể lại. Vân Yên đắm chìm trong suy nghĩ, nàng ta cùng long Hạo Thiên nhất định đã từng có một đoạn tình yêu đẹp, nhưng vì sao lại có chuyện ngoài ý muốn, Hắc Ưng thật sự cùng nàng ta vụng trộm yêu đương sao? Vì sao nàng cảm thấy không phải như vậy? Ca ca nói trên ngực nàng cắm chủy thủ, chẳng lẽ hắn thật sự tự tay giết nàng sao? “Nương nương, người có nghe không vậy?”

Lý mama thấy nàng không nói lời nào, nhẹ giọng gọi. “Ta đang nghe.”

Như Ý đáp, sự tình đơn giản như vậy bà ta không nói nàng cũng có thể đoán được, không giúp ích gì hết. “Nương nương, nô tỳ biết không nhiều lắm, dù sao nô tỳ cũng không hầu hạ nàng.Có điều…”

Lý mama đột nhiên ngập ngừng. “Có điều cái gì?”

Như Ý nhìn bà ta, “Ai biết chuyện này rõ ràng hơn?”

“Nếu nương nương muốn biết rõ ràng, không bằng đến hỏi Lâm mama, bà ta từng hầu hạ Lăng nhi tiểu thư.

A, đúng rồi, nữ nhân đó gọi là Lăng nhi, bởi vì nàng còn chưa được sắc phong, cho nên chúng nô tỳ đều gọi là tiểu thư.”

Lý mama nói. “Lăng nhi… Lâm mama…”

Như Ý lập tức nhớ lại thời điểm mình mới tiến cung, mama kia đối với mình âm ngoan như vậy, sao nàng lại quên mất bà ta, quên mất phải tìm bà ta báo thù chứ. “Nô tỳ biết Lâm mama từng bất kính với nương nương, nhưng vì bà ta từng hầu hạ mẫu phi của Vương, nên Vương đối đãi bà ta khá tốt.”

Lý mama giải thích thêm. “Hóa ra là vậy.”

Như Ý lúc này mới bừng tỉnh ra, đã hiểu sao bà ta lại kiêu ngạo như vậy. “Nô tỳ tham kiến Vương.”

Bên ngoài cửa vang lên tiếng Tử Liên, ngay sau đó, cửa đã bị đẩy ra, Thủy Thiên Quân đi vào, Lý mama thức thời hành lễ rồi lui đi ra ngoài. “Đã đến rồi sao?”

Như Ý đứng dậy hỏi. “Ừ.”

Thủy Thiên Quân nhìn nàng, đột nhiên hỏi: “Hắc Ưng đã tới đây sao?”

“Đã tới, hắn tới chúc mừng thiếp.”

Như Ý gật đầu, không cảm thấy kinh ngạc, hắn biết như vậy chắc là Hắc Ưng trước đó đã tới gặp hắn trước. Thủy Thiên Quân thấy nàng thản nhiên trả lời như vậy, đột nhiên không biết nên nói cái gì, chỉ thuận miệng hỏi một câu: “Hắn còn nói gì nữa?”

“Hắn còn nói muốn thiếp thực lòng thương chàng, mang lại hạnh phúc cho chàng.”

Như Ý nhìn hắn, thực tự nhiên vươn tay ôm eo hắn, “Thiếp cũng đã đồng ý, thiếp nói thiếp sẽ thật lòng yêu thương chàng.”

Đây là lần đầu tiên nàng nói thẳng tiếng lòng với hắn, phơi bày tình yêu với hắn. Tay Thủy Thiên Quân đặt ở trên vai nàng, chần chờ một chút, vẫn là đẩy nàng ra, nhưng cũng không dám dùng lực: “Bổn vương đã từng nói, không cần nói yêu Bổn vương, Bổn vương sẽ không yêu, cũng không tin tưởng vào tình yêu.”

“Thiếp biết.”

Như Ý nhìn hắn, nhu tình như nước, “Chàng có thể không tin tình yêu, nhưng thiếp tin, chàng không cần tình yêu của thiếp, chỉ là thiếp không có cách nào không yêu chàng.”

“Bổn vương không cần ngươi yêu, mặt khác, ngươi chỉ là nữ nhân Bổn vương chọn lựa để sinh hài tử mà thôi.”

Thủy Thiên Quân nổi giận bóp chặt cằm nàng. “Thiếp hiểu được.”

Như Ý không muốn chọc giận hắn, biết trong lòng hắn vẫn còn bóng ma chưa thể tiêu trừ. “Vậy ngươi hãy nhớ kỹ, đừng chọc giận Bổn vương, nếu không đứa bé này Bổn vương sẽ nghĩ lại có muốn hay không.”

Thủy Thiên Quân hung hăng ném lại một câu uy hiếp rồi xoay người bước đi.
 
Chap 84 : Hữu kinh vô hiểm*
Khoảnh khắc hạnh phúc
Phượng tử ngô đồng lão
Nghê thường thượng tương thai
Lăng vân tồi kiếm vũ
Thích thích thanh điểu ai
( Dịch: Chim phượng chết dưới gốc cây ngô đồng
Mặc áo nghê thường lên bục nghênh chiến
Vượt mây phá hủy màn múa kiếm
Chim xanh tịch mịch kêu ai oán )
4841246ea2d690f8312183395b04174e.jpg

(*có kinh ngạc và sợ hãi nhưng không gặp nguy hiểm)
Như Ý nhìn theo bóng lưng vô tình của hắn, trong mắt chứa lệ, trái tim thật sự bị tổn thương.

Trong kỳ vọng của nàng, một người phu quân nên giống như cha, chăm sóc đối xử với nương dịu dàng, ôn tồn vui vẻ, làm việc gì cũng phải có thương có lượng, càng phải tôn trọng và thấu hiểu.

Nàng thật muốn có một gia đình tương thân tương ái như vậy.

Nàng nuốt nước mắt vào trong…không, nàng phải khiến hắn thay đổi. Một mình Tử Liên ở tại phòng bếp sắc thuốc, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có người gọi nàng: “Tử Liên….”

“Ta ở đây, ai đang gọi ta vậy?”

Tử Liên bước ra cửa, đi một vòng xung quanh nhìn xem.

Sao lại không có ai? Lạ thật, chẳng lẽ nàng nghe nhầm, nhưng rõ ràng nàng không có nghe nhầm mà. Giữa lúc nàng đang nghi hoặc thì một bóng đen bay vào từ cửa sổ, nhanh chóng đổ một gói thuốc vào trong ấm thuốc đang sắc, sau đó lại biến mất rất nhanh. “Thật là lạ lùng.”

Tử Liên vừa nói vừa trở vào trong, nhìn thấy thuốc đã sắc xong liền nhanh chóng đổ ra chén. Lệ phi ở trong Ngự hoa viên nhìn thấy Tử Liên bưng thuốc đi đến Tử Yên các, liền khẽ hỏi Xuân nhi: “Đã bỏ thuốc vào chưa?”

“Dạ nương nương, hắn nói đã bỏ vào rồi.”

Xuân Nhi nói. Lúc này Lệ phi mới nở một nụ cười ác độc: “Như Ý, ngươi chớ trách ta lòng dạ độc ác, chỉ là sống ở trong Hoàng cung này không phải ngươi chết thì ta chết.

Ta cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi, muốn trách thì trách số mệnh đi.”

Tử Liên lại không hề phát hiện ra, bưng thuốc đến Tử Yên các, vừa đến cửa liền nhìn thấy Lý mama, lập tức lên tiếng gọi: “Mama, người đang bận sao?”

“Thuốc của nương nương đã sắc xong rồi sao?”

Lý mama cười nói. “Dạ, đã xong rồi, vậy nô tỳ bưng vào cho nương nương đây.”

Tử Liên gật đầu rồi đi qua người bà. Trong không khí thoảng qua một mùi thuốc lạ khiến Lý mama biến sắc, lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, liền vội vàng đi đến tẩm cung. “Nương nương, uống thuốc thôi.”

Tử Liên đưa chén thuốc cho nàng. Như Ý đón lấy chén thuốc, thổi nhẹ định uống. “Nương nương, chờ một chút.”

Lý mama vội vàng kêu lên, ngăn cản nàng. Như Ý hơi sững lại, nhìn sắc mặt có vẻ lo lắng của bà, rồi lại nhìn chén thuốc ở trong tay, dường như hiểu được gì đó liền buông chén thuốc xuống, vẫn thật bình tĩnh hỏi: “Mama, có chuyện gì sao?”

“Nương nương, nô tỳ muốn thêu cho tiểu chủ tử một ít đồ nhưng không biết nương nương thích kiểu hoa văn nào cho nên mới tới hỏi.”

Lý mama tìm một lí do nói. Tử Liên cười, oán giận nói: “Mama, người thật là làm ta sợ đến mức nhảy dựng, còn tưởng rằng có chuyện gì nữa chứ.

Đợi nương nương uống thuốc xong rồi nói cũng không muộn mà.

Thái y cũng đã dặn thuốc này không thể uống nguội được.”

“Tử Liên, ngươi đi lấy cho ta chút mứt ngọt, thuốc này càng ngày càng đắng.”

Như Ý phân phó, biết mama không muốn nói trước mặt Tử Liên. “Dạ, nương nương.”

Tử Liên đáp, không nhận ra Như Ý và Lý mama có điểm lạ. “Mama nói đi, thuốc này có vấn đề gì sao?”

Sau khi nhìn thấy Tử Liên rời đi, sắc mặt Như Ý liền trở nên nghiêm túc hỏi. “Nương nương thật thông minh, nô tỳ cũng không biết ở trong chén thuốc này có gì, nhưng nô tỳ có thể khẳng định trong đó có bỏ thứ gì đó nên mới ngăn nương nương lại.”

Lý mama khẳng định. “Sao ngươi lại biết trong chén thuốc này nhất định là có gì đó khác thường?”

Như Ý nhìn bà hỏi, thuốc cũng không phải do bà kê đơn. “Nương nương, lúc còn trẻ nô tỳ đã từng làm việc ở Thái y viện, chính là chịu trách nhiệm bảo quản thuốc dưỡng thai cho nên mùi vị của nó nô tỳ rất quen thuộc, vừa ngửi liền biết.

Vừa rồi Tử Liên bưng thuốc đi qua, nô tỳ ngửi được mùi thuốc liền biết có gì đó không ổn.”

Bà hồi đáp. “Vậy trong chén thuốc này có thể bị bỏ thêm cái gì?”

Như Ý nhìn chằm chằm chén thuốc màu đen kia. “Không phải thuốc nạo thai thì cũng là thuốc độc.

Dù sao khẳng định là sẽ bất lợi với nương nương.”

Lý mama khẳng định, bằng không cũng sẽ không có người cố ý thêm vào. “Ừ.”

Như Ý hơi gật đầu, nàng đã sớm nghĩ đến chuyện này nhưng thật không ngờ nó lại đến nhanh như vậy.
Chuyện này là do ai làm? “Nương nương, có thể nào là Tử Liên đã bị người khác mua chuộc không?”

Lý mama đoán. “Không, ta tin tưởng Tử Liên sẽ không làm như vậy.

Thật ra, hiện tại thì người hận ta thấu xương chỉ có thể là những nương nương khác ở trong hậu cung.

Đều là những nữ nhân đáng thương tội nghiệp nhưng lại làm ra những chuyện càng đáng xót xa như vậy.”

Như Ý thở dài.

Đương nhiên Lệ phi chính là người đáng nghi ngờ nhất, tuy rằng nàng không hề có chứng cứ. “Nương nương biết là tốt rồi, chuyện như vậy ở trong Hoàng cung là rất bình thường, cũng không biết là đã có bao nhiêu đứa trẻ vô tội bị giết chết.

Nương nương, sau này chuyện ăn uống hay những đồ vật sử dụng đều phải cẩn thận gấp đôi.

Vậy chuyện ngày hôm nay nên làm sao đây? Có muốn nói cho Vương biết hay không?”

Lý mama hỏi. “Không được, nếu chúng ta nói cho Vương biết, thì dựa vào tính tình của Vương, chỉ sợ nếu không thể làm rõ được trắng đen phải trái sẽ khiến, rất nhiều nương nương sẽ chịu oan uổng.”

Như Ý lập tức lắc đầu, nàng không muốn làm lớn chuyện. “Nương nương, người thật quá thiện lương, nếu là những nương nương khác e rằng chỉ ước gì càng lớn chuyện càng tốt.”

Lý mama cảm động nói. “Mama, ta biết rằng làm nữ nhân trong Hoàng cung thật không dễ dàng, cho nên người khác không làm khó ta thì ta cũng nhất định sẽ không làm khó họ.”

Như Ý nói. “Tấm lòng thiện lương này của nương nương thật khó tìm, nhưng từ giờ trở đi nương nương phải cẩn thận gấp đôi.

Sau này, việc đưa thuốc đến cứ giao cho nô tỳ.”

Lý mama tự mình tình nguyện nói. “Được, có ngươi ở đây ta rất yên tâm.

Vất vả mama rồi.”

Như Ý gật đầu. “Sao nương nương lại nói như vậy? Có thể hầu hạ nương nương là phúc phận mà nô tỳ đã tu luyện từ kiếp trước.”

Lý mama nói.

Vân Vụ các.

Lệ phi không thèm động đũa đến bữa tối, vẫn liên tục hỏi: “Xuân Nhi, sao rồi? Tình hình của nàng ta bên kia thế nào rồi? Sao vẫn chưa có động tĩnh gì, rốt cuộc ngươi có hỏi thăm rõ ràng không?”

“Bẩm nương nương, vừa rồi lúc nô tỳ đến xem không thấy có chuyện gì ngoài ý muốn cả, cũng không có thái y tiến cung.

Có phải là thuốc kia có vấn đề gì hay không?”

Xuân Nhi đoán. “Thuốc đó khẳng định là không có vấn đề gì cả, nếu hắn thật sự đã bỏ vào rồi, vậy vấn đề có thể là nằm ở chỗ nàng ta đã không uống chén thuốc kia.”

Đôi mắt Lệ phi đảo qua. “Nương nương, nô tỳ lại đi nghe ngóng một chút.”

Xuân Nhi nói. “Ừ, đi nhanh về nhanh.”

“Theo lý mà nói thì hẳn là đã phải phát tác rồi, sao lại không có động tĩnh gì?”

Lệ phi thì thầm. Một lúc sau Xuân Nhi liền chạy về. “Sao rồi? Nghe ngóng được gì không?”

Lệ phi vội vàng hỏi. “Không có, vừa rồi nô tỳ có gặp Tử Liên, liền cố ý trò chuyện vài câu với nàng ta, Tử Liên nói Ý phi nương nương vừa mới dùng xong bữa tối.”

Xuân Nhi hồi đáp. “Sao lại có thể như vậy? Rốt cuộc là tại sao?”

Lệ phi ngồi yên, thì thào. “Nương nương, người đừng lo lắng, nói không chừng công hiệu của thuốc phát tác chậm, phải đợi đến nửa đêm mới phát tác.

Chúng ta cứ từ từ đợi.”

Xuân Nhi nói. “Bây giờ cũng chỉ có thể đợi.

Nếu sáng ngày mai mà vẫn không có tin tức gì thì chứng tỏ đã thất bại.”

Lệ phi nói.

Nàng không hiểu tại sao lại có thể thất bại? Nếu Như Ý phát hiện ra sẽ không im lặng như vậy.

Chẳng lẽ nàng ta không muốn truy cứu sao? Chỉ sợ không có chuyện tốt như vậy, có người làm tổn thương con của mình mà có thể thờ ơ sao?
--
Trong tay Như Ý bưng một bát canh, đi đến ngự thư phòng. “Nô tài…”

Công công vừa muốn hành lễ đã bị nàng nhẹ nhàng ngăn cản, hắn thức thời lui xuống. Như Ý hít một hơi thật sâu, nếu muốn hiểu hết hắn, cần phải tiếp cận hắn, nghĩ vậy mới đẩy cửa đi vào. Thủy Thiên Quân nghe thấy tiếng động, hơi ngẩng đầu, nhìn thấy là nàng mới nhẹ nhàng cúi đầu xuống xem tấu chương tiếp. Hắn còn tức giận.

Trong lòng Như Ý có chút không phục, muốn xoay người rời đi, nhưng vẫn là nhịn xuống, đi đến trước mặt hắn thản nhiên cười nói: “Vương vất vả rồi, uống chút canh đi.”

“Không cần.”

Thủy Thiên Quân lại phun cho nàng hai tiếng lạnh lùng. Như Ý nhìn chăm chăm hắn, sao hắn lại giống một đứa nhỏ đang giận dỗi, buông bát canh xuống bàn, cầm lấy tấu chương từ tay hắn, liền thấy đó là thư xin hàng, để nó xuống bàn, hỏi: “Vương, người hạ nhiều quốc gia như vậy, thu thập được nhiều người như vậy, thư xin hàng của bọn họ người cho là thật tình hay sao?”

“Nàng cho Bổn vương là kẻ ngốc sao? Những quốc gia đó tuy rằng đều gửi thư xin hàng, nhưng Bổn vương biết trong lòng họ cũng không hề phục, chỉ sợ đều là có dụng tâm.”

Thủy Thiên Quân nói, bởi vì thế hiện giờ hắn đang thật sự phiền não, đấu tranh giành thiên hạ thì dễ, giữ được nó mới khó. “Không sai, bọn họ đương nhiên không phục.

Trước kia là Vua một nước, hiện tại phải cúi đầu xưng thần, mặc cho trong lòng không thoải mái, hiện giờ vẫn vì sợ người mà không thể không đầu hàng, chỉ sợ là bây giờ họ đang dưỡng sức chờ thời cơ sau này.”

Như Ý gật đầu, hắn vẫn còn chưa hồ đồ. “Nàng đã hiểu, vậy nàng nói cho Bổn vương biết, hiện giờ phải làm sao?”

Thủy Thiên Quân nhìn nàng hỏi, hắn rất muốn nghe ý kiến của nàng. “Vương, tại sao phải hỏi thần thiếp, chữ ‘Quốc’, chuyện quốc gia đại sự thần thiếp cũng không hiểu rõ, chỉ có thể dùng chữ ‘Gia’ để nói, nước tựa như trong một gia đình, huynh đệ tỷ muội cũng sẽ có sự đấu đá, tranh giành, đều không phải vì tiền và quyền lực sao? Nếu có thể làm cho mọi người đều có địa vị cùng lực lượng ngang nhau, vậy bọn họ cần gì phải tranh giành nữa.”

Như Ý nói. “Lực lượng ngang nhau? Chỉ sợ nói dễ làm khó, huống chi người với người còn có sự chênh lệch nữa là.”

Thủy Thiên Quân nói, đây là chuyện khó có thể cân bằng. “Vậy thì bù đắp cho nhau, từng cá nhân đều có sở trường riêng của mình mà.”

Như Ý đáp lại, có một số việc thoạt nhìn rất phức tạp nhưng thật ra chỉ cần dùng phương pháp đơn giản cũng có thể xử lý được. “Bù đắp?”

Ánh mắt Thủy Thiên Quân bỗng đảo nhanh: “Làm thế nào bù đắp?”

“Vương, người thông minh như vậy hẳn là không cần thần thiếp phải nói, thật ra thần thiếp đối với hành quân đánh giặc còn có hứng thú hơn.”

Như Ý cười cười. “Hôm nay cảm thấy thế nào?”

Thủy Thiên Quân tùy tiện với tay ôm nàng vào lòng. “Khỏe lắm, hài tử cũng khỏe.”

Như Ý ôm trước ngực hắn: “Người thì sao?”

“Bổn vương đương nhiên không khỏe, vì đứa bé này.”

Tay Thủy Thiên Quân đặt ở trên bụng nàng, “Bổn vương thật vất vả tạo dựng nền móng cho nó.”

“Vậy thiếp thay hài tử tạ ơn người.”

Như Ý nhu tình nhìn hắn, những lời này làm cho nàng cảm thấy rất hạnh phúc. “Cười cái gì?”

Thủy Thiên Quân nhìn thấy khóe môi nàng khẽ cong lên, không nghĩ tới nàng cười lên lại động lòng người như vậy. “Không có gì, Vương nghỉ ngơi sớm, thiếp đi trước.”

Như Ý nhanh chóng hôn nhẹ lên môi hắn, liền đứng dậy đi ra ngoài. “Cẩn thận một chút.”

Thủy Thiên Quân ở phía sau hô lên, tay vô thức sờ lên môi, khóe môi khẽ cong. Tâm tình Như Ý thật vui vẻ, thong thả đi ra khỏi ngự thư phòng, liền thấy công công từ đằng trước tiến lại gần, trong tay đang bưng thứ gì đó, nhìn thấy nàng, xoay người định chuyển sang hướng khác đi. “Công công, ngươi cầm cái gì trong tay cái gì vậy?”

Như Ý gọi hắn lại. Công công biết không thể tránh khỏi, đành phải đi tới hành lễ: “Nô tài tham kiến nương nương.”

“Đứng lên đi.”

Ánh mắt Như Ý nhìn cái khay trên tay ông ta, phía trên là một cái mộc bài có khắc tên của các phi tần.
Không cần nói cũng biết là để Vương quyết định xem muốn đi sủng hạnh phi tần nào. Công công có chút xấu hổ, giải thích: “Nương nương, đây là…”

“Không cần phải nói, ta hiểu được.”

Như Ý ngắt lời ông ta.

Hắn muốn sủng hạnh phi tần, nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái, thuận miệng hỏi: “Mấy ngày nay Vương sủng hạnh ai vậy?”

“Hồi bẩm nương nương, mấy ngày nay Vương vẫn chưa sủng hạnh vị phi tần nào.”

Công công hồi đáp. “Thật không?”

Trong lòng Như Ý lại mừng thầm, nhưng nàng hiểu được hắn sớm muộn cũng sẽ làm, hắn là Vương, nữ nhân của hắn sao có thể chỉ nhìn mà không đụng chạm chứ, huống chi hắn lại là nam nhân. “Nương nương, nếu không còn chuyện gì, nô tài xin cáo lui trước.”

Công công khom người nói. “Ừ, ngươi đi đi.”

Như Ý gật đầu, cố làm cho mình thoải mái một chút, tỏ ra không để ý gì hết. “Nương nương, chúng ta trở về đi.”

Tử Liên đỡ nàng. “Trở về thôi, còn có thể đi đâu được chứ.”

Trên mặt Như Ý vẫn là có chút mất mát, trời sinh nữ nhân vốn đều có tính ích kỷ, rộng lượng chỉ sợ đều là giả vờ. “Nương nương, người không cần buồn rầu, cho dù Vương có sủng hạnh các nàng cũng không sao, dù sao các nàng ấy cũng không thể sinh hài tử, về sau người sẽ trở thành Thái hậu nương nương.”

Tử Liên nhìn thấu tâm tư nàng, vội vàng an ủi. “Ha ha…”

Như Ý nhịn không được mà bật cười, “Tử Liên, miệng của ngươi từ khi nào lại trở nên ngọt ngào như vậy.”

“Nương nương, người không cần cười nô tỳ, nô tỳ nói đều là lời thật lòng.”

Tử Liên không hiểu được, nói. “Trêu chọc ngươi thôi, đi, chúng ta trở về.”

Như Ý cười nói.

Ngự thư phòng.

“Vương, trời tối rồi, đêm nay người muốn chọn thẻ bài của vị phi tần nào?”

Trong tay công công bưng khay mộc bài đưa đến trước mặt hắn. Thủy Thiên Quân tùy tay chọn một cái, nhưng lúc nhìn thấy lại không vừa lòng, liền đặt thẻ bài xuống hỏi: “Trong Hoàng cung còn có phi tử nào chưa được sủng hạnh, đêm nay tùy tiện chọn một người đi.”

“Dạ, vậy để nô tài đi an bài.”

Công công lui ra ngoài. Sau nửa canh giờ, công công đi vào: “Hồi bẩm Vương, tất cả đều đã an bài tốt, bây giờ đến đó sao ạ?”

“Đi.”

Thủy Thiên Quân đứng dậy nói. Một cung điện có vẻ hơi hẻo lánh, một nữ tử cố ý trang điểm xinh đẹp quỳ gối ở đó, th.ân thể mềm mại, giọng nói hơi run rẩy: “Thần thiếp… thần thiếp tham kiến Vương.”

“Đứng dậy đi.”

Thủy Thiên Quân phân phó rồi ngồi vào bên gi.ường. “Nương nương hãy hầu hạ Vương thật tốt.”

Công công nhỏ giọng nói, sau đó đóng kín cửa rồi lui ra. Nữ tử thật vất vả mới đứng dậy được, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi, không còn chút máu, khóe môi lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Thần thiếp… thần thiếp… hầu hạ Vương… thần…”

Thủy Thiên Quân nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ như vậy của nàng, vẻ mặt liền không vui nói: “Ngươi đang sợ hãi Bổn Vương?”

“Không… không phải.”

Mặc dù là phủ nhận nhưng dáng vẻ như bỏ mạng của nàng nói lên nàng đang nói dối. Nhìn đôi tay ở trước vạt áo của hắn không ngừng run rẩy, trong lòng Thủy Thiên Quân khó chịu liền đẩy nàng ra rồi đứng dậy đi ra ngoài: “Bổn Vương không cần ngươi hầu hạ.”

Nữ tử ngã ngồi trên mặt đất, không có thất vọng cũng không có hối hận mà chỉ như trút được gánh nặng, rốt cuộc nàng có thể tránh được một kiếp.
 
Chap 85 : Chân tướng là gì?
Cảnh báo.
Hoa màu thu hoạch một mùa rồi lại thu hoạch.
Còn chuyện chúng ta khi nào mới đâm chồi nảy lộc.
Tạo hoá trêu ngươi, duyên phận đành đứt gánh giữa đường
6d2e5024a817628b4cf8638b18f46ddf.jpg
“Nô tỳ tham kiến nương nương.”

Lâm mama vừa vào cửa liền quỳ trên mặt đất.

Có phải nàng đến tìm bà ta báo thù hay không?

Như Ý nhìn bà ta, hiện tại bà ta hoàn toàn không có vẻ kiêu ngạo như trước kia, nàng liền đứng dậy nhẹ nhàng đi đến trước mặt bà ta, nhìn bà ta chằm chằm một lúc, rồi mới nói: “Lâm mama, ngươi có biết bản cung tìm ngươi đến là có chuyện gì không?”


“Nương nương tha oạng, nô tỳ không dám.”

Lâm mama bị dọa quỳ ở nơi đó, không ngừng dập đầu.

“Mama, bây giờ ngươi đã tin rằng ba mươi năm phong thủy rồi cũng luân phiên chuyển dời chưa? Bản cung đã từng nói bản cung là người thù dai, cũng là người có thù tất báo.”

Như Ý nói, không nhanh không chậm, tvong lời nói lộ ra sự uy hiếp.

“Nương nương, đại từ đại bi tha cho nô tỳ, từ nay về sau nô tỳ không dám nữa.”

Lâm mama không ngừng dập đầu trên sàn, máu tươi đều rơi xuống đọng ở trên sàn, sợ hãi đến mức ba hồn sáu phách cũng chực bay mất.

Nhìn bà ta như vậy, Như Ý thật sự vừa thấy tội nghiệp vừa hận: “Mama, nếu sớm biết có ngày hôm nay thì hà tất tvước kia phải như vậy.

Có một số việc không phải chỉ cần hối hận là có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Bản cung nhớ rõ trước kia từng cầu xin ngươi, ngươi còn nhớ rõ đã trả lời bản cung như thế nào không?”



“Nương nương, người không cần nói nữa, nô tỳ đáng chết… nô tỳ đáng chết.”

Lâm mama lại không ngừng tát vào miệng mình.

“Ngươi thật sự đáng chết.”

Như Ý nghiến răng nói, nhớ tới tất cả những chuyện lúc trước bà ta làm với nàng thì vài cái vả miệng xem như quá lợi cho bà ta.

Nàng không động thủ trừng phạt xem như đã là phá lệ khai ân rồi.

Nghe thấy nàng nói như vậy khiến Lâm mama nghĩ nàng nhất định sẽ tính sổ với mình, hôm nay khó mà thoát khỏi cái chết, liền hoảng sợ đến mức th.ân thể xụi lơ xuống: “Nương nương tha mạng, chỉ cần nương nương tha mạng cho nô tỳ, sau này nô tỳ nhất định thề sống chết nguyện trung thành với nương nương.”

Người ta thường đến lúc sắp chết mới biết sinh mệnh đáng quý.

“Được rồi.”

Như Ý giữ lại bàn tay đang tát vào miệng của bà ta, nàng chỉ chờ bà ta nói như vậy mới dám nói tiếp: “Tuy rằng bản cung đã từng nói có thù tất báo, nhưng bản cung cũng không phải người không biết nói đạo lý, bản cung vẫn hiểu lấy ơn báo oán, cho nên hôo nay bản cung gọi ngươi đến cũng không phải là vì muốn trả thù ngươi.”



“Cám ơn ơn tha mạng của nương nương… cám ơn nương nương không giết.”

Trái tim suýt nhảy ra khỏi lồng ngực của Lâm mama cuối cùng yên ổn lại.

Lúc này Như Ý mới hơi cúi người đỡ bà ta dậy nói: “Vương nói với bản cung, ngươi là người của mẫu phi, nên nể mặt mẫu phi, ta cũng sẽ không gây khó dễ cho ngươi.”



“Cám ơn Vương… cám ơn nương nương còn nhớ rõ chuyện đó.”

Lâm mama cảm động khóc.

“Mama, bản cung biết, các ngươi làm nô tỳ là việc rất khó khăn ở trong Hoàng cung này.

Bản cung vừa đến đây không lâu, sau này còn cần mama giúp đỡ nhiều.”

Như Ý bắt đầu ban ân.

“Chỉ cần nương nương chịu dùng nô tỳ, nô tỳ nhất định muôn chết không chối từ.”

Lâm mama nói, nàng không trừng phạt khiến bà ta ngàn lần cảm tạ.

“Mama đã nói như vậy, vậy bản cung thật sự có một việc muốn làm phiền mama.”

Như Ý nhìn bà ta, vòng vo cả nửa ngày trời rốt cuộc cũng đến vấn đề chính.

“Nương nương nói đi, nô tỳ nhất định biết gì nói nấy.”

Lâm mama vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại sau khi bị nàng đe dọa lúc nãy.

“Mama, thật ra bản cung cũng không có chuyện gì lớn lắm, chỉ là nghe nói trước kia ngươi từng hầu hạ tiểu thư Lăng Nhi phải không?”

Như Ý nhìn bà ta hỏi.
“Dạ.”

Lâm mama trả lời, lúc này mới hiểu được hóa ra nàng náo loạn nửa ngày trời ở chỗ này chính là muốn bà ta nói ra chuyện này. Nhưng mà có nên nói hay không?

Như Ý nhận ra sự nghi ngờ của bà ta, liền than nhẹ nói: “Nếu mama không muốn nói thì quên đi, thật ra thì bản cung cũng có thể đi hỏi trực tiếp Vương, nhưng bản cung sợ Vương sẽ thương tâm, sẽ khổ sở, ngươi cũng biết nàng ấy là một phần bế tắc khó hiểu trong lòng Vương, nếu không thể giải tỏa được nó, chỉ sợ Vương cả đời cũng không thể vui vẻ được.”



“Nương nương, không phải nô tỳ không muốn nói, chỉ là không biết nương nương muốn biết cái gì?”

Lúc này Lâm mama mới mở miệng, nghĩ đến địa vị hiện tại của nàng ở trong Hoàng cung nên không thể cự tuyệt, nếu bà ta dám cự tuyệt, chỉ sợ nàng sẽ tìm lí do báo thù.

Việc đã đến nước này, ngoài việc nói ra bà ta không còn cách nào khác.

“Nói hết tất cả những điều ngươi biết cho bản cung nghe.”

Như Ý nói, thật ra chuyện nàng muốn biết nhất là trước kia rốt cuộc đã xảy va chuyện gì.

“Dạ.”

Lúc này Lâm mama mới nói: “Tiểu thư Lăng Nhi rất thích cười, hơn nữa lại có tri thức, hiểu lễ nghĩa nên Vương lại càng nâng niu nàng trong lòng bàn tay.

Nàng thường xuyên cùng Vương và Bạch công tử uống rượu ngâm thơ.

Vương rất yêu thương nàng, sợ nàng ở trong cung không quen, sợ người khác ức hiếp nàng, liền phái nô tỳ đến bên cạnh nàng, nhưng nô tỳ lại phát hiện tiểu thư Lăng Nhi không giống như bình thường.”



“Không giống? Sao lại không giống?”

Ánh mắt Như Ý sáng ngời, biết rằng nữ nhân kia không hề đơn giản.

“Trước mặt người khác nàng luôn luôn bày ra khuôn mặt xinh xắn vui vẻ, nhưng lúc chỉ có một mình lại rất ít nói, thậm chí cũng rất ít cười, trong mắt đều là ưu thương.

Tuy rằng nàng cũng từng cố gắng che dấu, nhưng ánh mắt không lừa được người khác.

Trước kia nô tỳ nghĩ nàng rời khỏi nhà tiến cung nên nhớ nhà nên cũng không để ý lắm.

Cứ như vậy mấy tháng trôi qua, Vương nói muốn lập nàng làm Vương hậu, ngày nhận được thánh chỉ, nô tỳ nhận ra nụ cười của nàng rất miễn cưỡng.

Vài ngày sau đó liền xảy ra chuyện, nhưng lúc đó nô tỳ cũng không ở hiện trường, chỉ nghe nói nàng và Bạch công tử ở cùng một chỗ bị Vương bắt gặp, sau đó nàng liền bị nhốt còn Bạch công tử cũng biến mất, mà Vương cũng thay đổi.

Bây giờ nghĩ lại, có phải người mà tiểu thư Lăng Nhi thích là Bạch công tử hay không? Cho nên mới ở sau lưng người khác đau khổ như vậy.”

Lâm mama đoán, những năm gần đây bà đều luôn hoài nghi ở trong lòng, nhưng vẫn chưa nói va với ai cả.

“Người nàng thích là Bạch công tử?”

Như Ý kinh ngạc nhìn bà ta.

Có thể sao? Chẳng lẽ Hắc Ưng vẫn luôn hi vọng nàng yêu Thủy Thiên Quân là để chuộc tội sao? Nhưng e là nếu Vương giết người hắn yêu, sao hắn lại phông phẫn nộ, cũng không oán hận? Dù sao nàng kia cũng là người mình yêu, sao hắn lại có thể thờ ơ? Nàng hoàn toàn hồ đồ rồi.

Đây là có chuyện gì?

“Nô tỳ nghĩ cũng chỉ có thể giải thích như vậy mới có lý, nghe nói Vương và Bạch công tử gặp tiểu thư Lăng Nhi ở ngoài cung, sau khi tiểu thi Lăng Nhi tiến cung bọn họ đều đối xử rất tốt với nàng.

Chẳng qua là mọi người đều cố chấp nghĩ vằng nàng thích Vương, dù sao thân phận của Vương cũng rất khác biệt, sao nàng lại có thể không thích Vương mà thích Bạch công tử được chứ.

Nhưng sau đó nàng cùng Bạch công tử lại bị Vương bắt được nên cũng chỉ có thể giải thích như vậy.”

Lâm mama nói, bà ta vẫn luôn nghĩ như vậy.

“Nói như vậy cũng không phải không có lý.”

Như Ý gật đầu.

Nếu bọn họ yêu nhau, vậy Thủy Thiên Quân khẳng định sẽ không chịu được, một người là nữ nhân mình yêu nhất, còn người kia lại là bằng hữu thân như như đệ của mình.

Khẳng định hắn rất hận sự phản bội của bọn họ.

Nhưng chân tướng của sự việc thật là như vậy sao? Hay là còn có ẩn tình gì khác.

“Nương nương, nô tỳ chỉ biết đến đó.”

Lâm mama nói.

“Chừng ấy là đủ rồi.

Được rồi, ngươi lui về trước đi.”

Như Ý phân phó, càng biết được nhiều chuyện nàng lại càng u mê.

Rốt cuộc chân tướng là gì?
--
“Xuân Nhi, nhớ kỹ, lần này không được có bất kỳ sơ suất nào.”

Lệ Phi dúi một gói thuốc vào trong tay Xuân Nhi.

Lần trước Ý phi có thể bình yên vô sự, tuy rằng không rõ nguyên nhân nhưng nàng vẫn quyết định mạo hiểm thử lại lần nữa. “Dạ, nương nương, lần này nô tỳ nhất định sẽ làm tốt.”

Xuân Nhi đáp. Cũng cùng một tình cảnh như vậy, nhưng Lý mama không phải là Tử Liên, bà ở trong cung đã nhiều năm, kinh nghiệm cũng rất nhiều.

Sau khi nhìn thấy bên ngoài không có người, lúc quay vào bà lập tức mở ấm thuốc ra, nhìn thấy một chút thuốc vẫn chưa tan hết, liền hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Hóa ra lần trước Tử Liên cũng bị lừa như vậy.

Lý mama lặng lẽ đổ thuốc trong ấm đi, sắc lại một ấm khác. “Nương nương, đến giờ uống thuốc rồi.”

Lý mama sắc lại thuốc xong liền bưng vào. “Đưa cho ta.”

Như Ý nhận chén thuốc, dùng miệng khẽ thổi rồi mới uống hết. Lý mama vội vàng đưa cho nàng một chén trà để súc miệng, rồi sắc mặt hơi cứng lại, nói: “Nương nương, hôm nay lại có kẻ hạ thuốc.”

“Lại có kẻ hạ thuốc?”

Như Ý hơi sửng sốt, chẳng lẽ nàng ta vẫn chưa từ bỏ ý định sao? “Nô tỳ nghĩ, nhất định là lần trước nương nương không truy cứu khiến nàng ta không biết sự việc đã bại lộ, nên mới mạo hiểm thử lại lần nữa.”

Lý mama đoán. “Xem ra ta không nên lặng lẽ như vậy.”

Như Ý hơi gật đầu, nàng vốn không muốn làm lớn chuyện nhưng nếu nàng ta cứ tiếp tục lặp lại chuyện đó thì cũng đừng trách nàng. “Nương nương, bây giờ người muốn làm thế nào?”

Lý mama hỏi. “Đương nhiên là phải cảnh cáo nàng ta.”

Như Ý nói, nàng thiện lương nhưng không dễ bị bắt nạt, nàng sẽ làm mọi cách để bảo vệ con của mình.

Vân Vụ các.

“Nô tỳ tham kiến nương nương.”

Xuân Nhi nhìn thấy Như Ý đem theo bốn mama cùng bốn nô tỳ thân cận đang đi tới liền vội vàng tiến lên quỳ xuống đất hành lễ.

Nàng rõ ràng lại không có chuyện gì.

Sao có thể như vậy?

“Đứng lên đi.

Lệ phi nương nương có ở trong không?”

Cả người Như Ý toát lên vẻ cao quý và giọng nói cũng mang theo vài phần kiêu ngạo.

Không sai, nàng chính là muốn cho Lệ phi xem, khiến nàng ta biết nàng không hề yếu đuối, dễ bị ức hiếp. “Nương nương chờ một lát để nô tỳ đi bẩm báo Lệ phi nương nương.”

Trong lòng Xuân Nhi vẫn luôn lo lắng, vì sao nàng vẫn không có việc gì, vẫn yên lành như vậy.

Chẳng lẽ nàng tới đây là để khởi binh vấn tội sao? “Không cần, bổn cung đã ra rồi.

Ý muội muội đến chơi, tỷ tỷ làm sao dám không nghênh đón.”

Lệ phi ở trong kia nghe được giọng nói ở bên ngoài liền biết kế hoạch của mình chắc chắn đã thất bại, mà Như Ý đến cũng không phải là có việc gì tốt.

Trước tiên cứ nhìn xem rốt cuộc nàng muốn làm gì. “Muội muội tham kiến tỷ tỷ.”

Như Ý làm bộ hành lễ với nàng ta. “Muội muội khách sáo rồi, hiện tại muội muội đang mang thai, tỷ tỷ làm sao dám để muội muội hành lễ, mau vào trong ngồi xuống, đừng khiến kẻ khác nói ta lạnh nhạt với muội muội.”

Lệ phi dùng hai tay đỡ lấy nàng, khách khí nói nhưng trong lòng lại hận không thể đẩy nàng ngã. Như Ý nghe ra hàm ý trong lời nói của nàng, liền cười ảm đạm, bây giờ chỉ sợ nàng chính là cái gai trong mắt của toàn bộ nữ nhân ở trong hoàng cung này. Vừa đến phòng, một mama lập tức giúp nàng chuẩn bị ghế, sau đó Tử Liên dìu nàng cẩn thận ngồi xuống. “th.ân thể muội muội có tốt không? Vốn dĩ tỷ tỷ muốn chúc mừng muội muội nhưng Vương lại căn dặn không được đến quấy rầy muội muội.”

Lệ phi thấy nàng được hầu hạ chu đáo như vậy, trong lòng liền tức điên nhưng vẫn cố nén. “Tỷ tỷ nói đúng.

Vương thật quá khẩn trương.

Muội đã nói không cần nhưng Vương cứ muốn phái nhiều người như vậy đến hầu hạ muội khiến muội thấy không quen.”

Như Ý cố ý cười, vẻ mặt hạnh phúc. Trong lòng Lệ phi hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Trên mặt nở nụ cười thật tươi nhưng trong lời nói lại mang theo vẻ âm ngoan: “Vậy muội muội cần phải bảo trọng th.ân thể thật cẩn thận, đừng để xảy ra việc gì ngoài ý muốn mới được, vì đứa nhỏ cũng chính là vì Vương.”

Giấu đầu lòi đuôi, cuối cùng cũng đã lộ ra.

Như Ý chỉ cười nhẹ: “Việc đó tỷ tỷ cứ yên tâm, muội muội rất cẩn thận, sẽ không xảy ra việc gì đâu.

Nhưng e là tỷ tỷ nói cũng đúng, tục ngữ có câu ‘không nên có lòng hại người nhưng nên có lòng phòng bị người’, giống như hai ngày qua đã có người tặng đồ cho muội muội, muội muội vốn muốn tự thu xếp ổn thỏa, hơn nữa cũng nể tình nàng ta nhất thời hồ đồ.

Nhưng hi vọng sau này nàng ta hãy tự giải quyết cho tốt nếu không muội muội ta sẽ phông nể tình.”

Như Ý nhìn Lệ phi chằm chằm, ý tứ trong lời nói của nàng hẳn là nàng ta sẽ hiểu được. Lúc nghe thấy nàng nói như vậy, tim Lệ phi như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Chẳng trách nàng ta không xảy ra chuyện gì, hóa ra nàng ta đều đã biết.

Nhưng mà sao nàng ta lại biết được? Chẳng lẽ là có người phản bội? Không, tuyệt đối sẽ không.

Nàng tin tưởng Xuân Nhi. “Tỷ tỷ, sao lại không nói lời nào?”

Như Ý nhìn thấy mồ hôi lấm tấm trên trán nàng ta, chỉ sợ là nàng ta đang chột dạ.

Suy đoán của nàng quả nhiên không sai. “Muội muội nói phải, tỷ tỷ đang suy nghĩ người nào mà lại to gan như vậy, dám tặng đồ cho muội muội.”

Lệ phi cố gắng không để bản thân tỏ ra chột dạ. “Đúng vậy, nàng ta quả thực rất lớn mật.

Nhưng mà muội muội muốn cho nàng ta một cơ hội, nếu nàng ta chết cũng không hối cải, vậy muội chỉ có thể bẩm báo lên Vương.”

Giọng điệu Như Ý lạnh lùng, nếu còn có lần tiếp theo, nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng cho qua như vậy. Lệ phi biết nàng đang nói cho mình nghe nên chỉ có thể hùa theo nói: “Tấm lòng của muội muội thật nhân từ.”

Như Ý dám cảnh cáo lộ liễu như vậy, chẳng lẽ đã biết chính nàng làm sao? “Muội muội không tốt như tỷ tỷ nói đâu, ouội muội là người có cừu tất báo, chẳng qua chỉ là cho nàng ta một cơ hội hướng thiện thôi.

Cũng còn phải xem nàng ta có quý trọng cơ hội này hay không?”

Như Ý nói. Lệ phi nhìn nàng chằm chằm, trong mắt đều là hận ý. Như Ý thấy mục đích đã đạt được, không còn cần thiết tiếp tục ở nơi này nữa, liền đứng dậy nói: “Tỷ tỷ, muội muội không quấy rầy nữa, cáo lui trước.”

“Muội muội đi thong thả, để ý th.ân thể.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Lệ phi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười khó coi. “Tỷ tỷ dừng bước.”

Như Ý được các mama và cung nữ trái đỡ phải dìu rời khỏi tẩm cung của Lệ phi. Chờ nàng vừa rời khỏi, Lệ phi mới phẫn nộ ném chén trà xuống đất: “Khinh người quá đáng, thật sự là khinh người quá đáng.

Có long thai liền đi rêu rao khắp nơi sao?”

“Nương nương, xin người bớt giận.

Có phải nàng ta đã biết là chúng ta làm cho nên hôm nay mới cố ý đến cảnh cáo chúng ta hay không?”

Xuân Nhi vuốt ngực cho Lệ phi, lo lắng hỏi. “Là cảnh cáo, nhưng nàng ta cũng không nhất định đã biết rằng chúng ta làm, nếu không cũng sẽ phông nhân nhượng như vậy.”

Lệ phi thở hổn hển nói: “Nhưng không hiểu sao nàng ta lại biết được thuốc có vấn đề nhỉ?”

“Nương nương, có thể là do nàng ta tra ra hay không?”

Xuân Nhi đoán. “Có khả năng này.”

Lệ phi gật đầu.

Dù sao Như Ý mang thai, cho dù là ăn hay dùng khẳng định đều đặc biệt cẩn thận.

Nàng tra ra trong thuốc có vấn đề nhưng không có cách xác định là ai làm cho nên mới cảnh cáo mình.

Có thể là như vậy. Nhưng mà nàng vẫn sẽ không từ bỏ ý đồ, nếu Như Ý sinh hạ đứa nhỏ thì trong tương lai tất cả chẳng khác nào đều là của nàng ta, vậy nàng ở trong Hoàng cung còn có địa vị gì nữa chứ, cuộc sống sống không bằng chết như vậy chi bằng được ăn cả ngã về không.

Nàng sẽ tiếp tục nghĩ cách khác, chẳng qua lần này sẽ càng cẩn thận hơn.
 
Vẫn là mô tiếp ghen ghét và đố kị trong hoàng cung. Nhưng hình như Như Ý đã mang một màu sắc mới. Hình như nàng ta dữ dằn hơn thì phải. Mà thôi, mình thích như vậy. Lệ phi chắc đang bắt đầu âm mưu gì đó hả bạn? Mình cũng tò mò về Bạch cô nương quá! Nếu có một phần truyện về quá khứ và tình yêu của nàng ta thì hay quá!:KSV@09::KSV@10:. Nhanh ra chap tiếp nha!:KSV@20:
 
Au đang tập viết sao cho đúng chất "truyện dài" à??? :3
Mà những chap về sau này hay hơn những chap trước nhiều rồi đấy...... và cũng mất nhiều thời gian ra chap mới hơn :3 (làm cho người ta mỏi với mòn, trông với ngóng à)
Dù sao cũng thanks Au nha! <3 <3 <3
 
Chap 86: Nữ nhân vương yêu
Nhất kiến trung tình.
Buông bỏ chấp niệm, vạn sự tùy duyên...
4de216d8a75d9226a97c8bacb176d71c.jpg

Rời khỏi Vân Vụ các, nhớ lại khuôn mặt tức điên của Lệ phi, Như Ý liền cười vui vẻ. “Có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?”

Thủy Thiên Quân đi tới gần nàng từ phía đối diện. “Nô tỳ tham kiến Vương.”

Các mama và nô tỳ bên cạnh vội vàng hành lễ. “Lui xuống đi.”

Thủy Thiên Quân phất tay phân phó. “Dạ.”

Bọn họ liền nhanh chóng lui ra. “Thần thiếp nhìn thấy Vương cho nên mới vui mừng.

Công việc của Vương đã thu xếp xong rồi sao?”

Trên mặt Như Ý toát lên vẻ tươi cười, thật tự nhiên dùng tay khoác vào cánh tay hắn. “Hôm qua bận rộn cả một đêm nên đã sớm xong hết rồi.”

Thủy Thiên Quân nói, chậm rãi cùng nàng đi dạo. “Bận rộn cả một đêm?”

Như Ý hơi ngẩn ra.

Chẳng lẽ đêm qua hắn không sủng hạnh ai sao? Hay là sau khi sủng hạnh rồi mới tiếp tục xem tấu chương? “Vẻ mặt của nàng như vậy là sao chứ? Không tin?”

Thủy Thiên Quâ nhìn nàng chằm chằm, hơi hoài nghi, mặt có chút không vui.

Chẳng lẽ hắn đường đường là Vương mà lại nói dối sao? “Không phải, chỉ là thiếp đang nghĩ, chẳng lẽ hôm qua Vương không có cho người hầu hạ sao? Sao lại bận rộn cả đêm được?”

Như Ý hơi chần chừ nhưng cuối cùng vẫn trực tiếp nói ra những lời nói trong lòng, giọng nói lại có vẻ chua xót. “Nàng đang ghen sao?”

Trong mắt Thủy Thiên Quân ẩn chứa ý cười. “Đương nhiên ghen, nhưng thần thiếp biết mình không nên ghen, cho nên mới cố gắng giả vờ rộng lượng một chút.

Thật ra thiếp không muốn chàng đi tìm phi tử khác, nhưng thiếp biết điều đó là không thể, cho nên mới buông tay.”

Như Ý nói, nàng muốn ở trước mặt hắn thẳng thắn thành khẩn một chút, hơn nữa nàng vốn là đang ghen, tại sao phải giấu diếm hắn? “Nàng đúng là tự mình hiểu lấy.”

Thủy Thiên Quân hơi nhíu mày, hắn rất thích tính cách ngay thẳng này của nàng. “Thiếp vẫn đều tự mình hiểu lấy.”

Như Ý nghịch ngợm cười. Ánh mắt Thủy Thiên Quân nhìn nàng có một tia sủng ái mà chính hắn cũng không biết, thế nhưng vẫn mở miệng giải thích: “Tối hôm qua đích thật là Bổn Vương định sủng hạnh một phi tử, nhưng nàng không biết đâu, nàng ta sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy khiến Bổn Vương chán ngán liền rời đi.

Nàng nói xem, Bổn Vương đáng sợ như vậy sao?”

Hắn quay đầu lại nhìn nàng hỏi. “Đáng sợ.”

Như Ý gật đầu. “Sao Bổn Vương lại đáng sợ?”

Thủy Thiên Quân có chút không vui hỏi.

Hắn thừa nhận lúc hắn tức giận thực sự rất đáng sợ, nhưng lúc bình thường cũng không đến nổi mà. “Vương, chàng có một khuôn mặt tuấn tú, khiến bất kỳ nữ nhân nào nhìn cũng yêu, nhưng chàng cũng có một đôi mắt âm trầm sắc bén khiến người ta sợ hãi.

Người ta thường nói ánh mắt là cửa sổ tâm hồn, cho nên mọi người là sợ ánh mắt của chàng.

Vương, nếu ánh mắt của chàng có thể dịu dàng hơn, ít vẻ thù hận hơn thì chàng chính là nam nhân hoàn mỹ nhất thiên hạ.”

Như Ý nhìn hắn, dịu dàng nói, lời nói cũng vô cùng khéo léo.

Thật ra trong mắt hắn luôn lộ ra cừu hận chất chứa trong lòng. Sắc mặt Thủy Thiên Quân tối sầm nhưng cũng không đến mức âe trầm đáng sợ.

Hắn biết, bắt đầu từ bảy năm trước, trong mắt hắn đều là hận.

Ngay cả chính hắn cũng có lúc cảm thấy mình thật đáng sợ. “Vương, đây là hoa gì?”

Như Ý biết mình lại đụng chạm đến chỗ nhạy cảm của hắn nên vội vàng nói sang chuyện khác, lấy tay chỉ vào một đóa hoa màu lam bên cạnh hỏi. Thủy Thiên Quân nhìn thoáng qua vồi trả lời: “Đó là hoa lan hồ điệp.

Đẹp không?”

“Lan hồ điệp…tên rất hay, cũng rất đẹp, thật sự rất đẹp.”

Như Ý ngắm nhìn những đóa hoa.

Ngự hoa viên của Lân triều không có loại hoa này. “Có một lần Bổn Vương cũng mẫu phi ra ngoài gặp được một người ngoại tộc mang theo gốc hoa này, mẫu phi rất thích liền mua lại.

Không ngờ đã nhiều năm như vậy mà nó vẫn còn ở nơi này.”

Thủy Thiên Quân nói. “Mẫu phi nhất định là một nữ tử rất dịu dàng, rất hiền lành.” Như Ý tưởng tượng nói. “Vì sao lại nghĩ vậy? Không phải là cố ý nói tốt để lấy lòng Bổn Vương đấy chứ?”

Thủy Thiên Quân nhìn nàng. “Gì chứ?”

Như Ý bất mãn nhìn hắn: “Nhìn Vương là biết ngay mẫu phi đẹp như thế nào.

Hơn nữa, chàng nói loài hoa này là mua được từ một người ngoại tộc, vậy không phải là vật ở nơi này, nhưng mẫu phi lại có thể dày công chăm sóc để nó sống được khẳng định không dễ dàng gì.

Nếu là người bình thường sao có thể làm được?”

“Nói cũng có lý.”

Thủy Thiên Quân gật đầu, nhớ tới mẫu phi dịu dàng xinh đẹp, nhưng trên mặt lại luôn mang theo vẻ ưu thương, liền nhìn nàng chằm chằm hỏi: “Nhưng mà mẫu phi tốt như vậy thì vì sao phụ hoàng lại không yêu người?”

Hắn không rõ, cũng không hiểu. “Vậy còn chàng? Hoàng cung có nhiều nữ tử xinh đẹp muôn hình muôn vẻ như vậy, vì sao chàng lại không yêu bọn họ?”

Như Ý nhìn hắn hỏi ngược lại. “Bổn Vương?”

Thủy Thiên Quân ngây ngẩn cả người.

Phải, trong Hoàng cùng có nhiều nữ nhân xinh đẹp như vậy, vì sao hắn lại không yêu các nàng? Chính hắn cũng không biết: “Không yêu chính là không yêu, chẳng có lí do gì cả.”

“Tình cảm của con người quả thật là một điều rất kỳ diệu, duyên phận lại càng diệu kỳ hơn.

Không phải chỉ cần có vẻ ngoài xinh đẹp, dịu dàng là sẽ được người khác yêu.

Bởi vì có người yêu nét dịu dàng, có người yêu vẻ đáng yêu, nhưng có người lại yêu lòng ngay thẳng.

Đây chính là sự khác biệt.”

Như Ý nói, thật ra nàng rất muốn hỏi Lăng Nhi kia tốt ở chỗ nào mà hắn lại yêu nàng ấy như vậy? Thủy Thiên Quân trầm tư một lúc, nàng nói quả thực rất có đạo lý.

Hắn lấy tay giúp nàng vuốt lại những sợi tóc bị gió thổi rối, rồi nói: “Nàng đã hiểu rõ như thế, vậy còn nàng, nàng là nữ nhân như thế nào?”

“Thiếp là nữ nhân như thế nào?”

Như Ý suy nghĩ một lát, kéo tay hắn lại, khẽ nói vào lỗ tai hắn: “Thiếp muốn làm một nữ nhân khiến Vương yêu.”

“Bổn Vương sẽ không yêu ai.”

Thủy Thiên Quân lập tức đẩy nàng ra, giọng điệu cũng lạnh đi vài phần. “Biết đâu Vương sẽ yêu thiếp.”

Như Ý cười, nàng vui mừng phát hiện lúc nhắc tới chữ “yêu” , tuy rằng hắn phủ nhận nhưng mà hắn lại không tức giận.

Đây không phải là tiến bộ sao? “Có phải nàng đã quá tự tin rồi không?”

Thủy Thiên Quân hừ lạnh. “Có còn tốt hơn không mà.”

Như Ý tiếp tục kéo cánh tay hắn.

Không chừng hắn đã thích nàng rồi nhưng chính hắn lại không phát hiện ra thôi, bằng không vì sao hắn lại cho nàng sinh hạ đứa nhỏ. “Vũ Như Ý là tên thật của nàng sao? Hay là vì xuất giá thay nên cố ý sửa tên?”

Thủy Thiên Quân đột nhiên hỏi, hình như hắn chưa từng hỏi qua chuyện này. “Không phải, tên của thiếp vốn đã là Vũ Như Ý, cha thiếp tên Vũ Vân Hổ. Nhưng mà họ Vũ này là do Hoàng thượng ngự ban cho cha thiếp.

Cha thiếp trước kia là cô nhi, sau phi tòng quân lại lập được chiến công hiển hách nên Hoàng thượng liền ban Quốc họ này cho người.”

Như Ý nói. “Là vậy sao.

Vậy còn nàng? Bổn Vương nhớ rõ nàng từng nói không biết làm gì cả.

Chẳng lẽ một tiểu thư phủ tướng quân như nàng không học gì sao?”

Thủy Thiên Quân lại hỏi. “Đương nhiên không phải.

Bởi vì từ nhỏ th.ân thể thiếp đã nhiều bệnh tật, có thể giữ lại mạng sống đã là puá tốt rồi, sức lực đâu mà học cái gì cầm kỳ thi họa chứ.”

Như Ý nói, nhớ tới lúc còn bé, trước khi gặp được thần y, nàng đều luôn nằm ở trên gi.ường, cả ngày hữu khí vô lực, nàng có thể ăn ngon ngủ ngon cha mẹ liền cảm tạ trời đất rồi, sao lại bắt nàng học mấy thứ vô dụng đó chứ.

“Chắc hẳn trước khi xuất giá thay nàng đã nghe qua uy danh của Bổn Vương.

Chẳng lẽ nàng không sợ sao?”

Thủy Thiên Quân nhìn nàng, lại hỏi tiếp. “Có nghe qua.

Thật ra thiếp cũng rất sợ hãi nhưng lại không có cách nào khác, vì ca ca cùng Mộc Ly, thiếp phải thay tỷ ấy gả cho chàng.”

Như Ý nói. “Chẳng lẽ Vân triều không có nữ nhân khác sao? Nàng không gả thay thì cũng có thể thay bằng người khác.

Việc này hẳn không phải là vì lý do nữ nhi của đại thần hay danh gia vọng tộc chứ?”

Hắn thật không hiểu. “Đương nhiên là có, chẳng qua là vì thiếp biết cha đã chết nên quá độ thương tâm, càng bởi vì “kỷ sở bất dục vật thi vu nhân”

(Điều mình không thích thì đừng làm cho người khác).

Thiếp cũng không muốn gả, dựa vào cái gì mà muốn người ta gả chứ? Thật ra là còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, chính là sức khỏe thiếp không được tốt, cũng không biết có thể sống thêm bao lâu.

Dù sao cũng đều phải chết, vậy không bằng chết có giá trị một chút.”

Như Ý thành thật nói. Một câu không biết mình có thể sống thêm bao lâu của nàng khiến Thủy Thiên Quân hơi đau lòng, nhưng ngoài miệng vẫn hừ lạnh: “Hóa ra là nàng ôm quyết tâm phải chết đến đây.”

“Cũng không phải.

Thiếp cũng từng tưởng tượng về chàng.

Chàng cũng biết thiếp không học cầm kỳ thi họa mà lại thích binh pháp, cho nên thiếp rất sùng bái cha, sùng bái những tướng quân trên chiến trường.

Mà chàng luôn được mọi người kể lại vô cùng kỳ diệu, nên thiếp đã từng nghĩ qua, chàng là một nam nhân như thế nào? Thật ra chàng có bao nhiêu bản lĩnh mà lại có thể đánh thắng liên tiếp các trận chiến, ngay cả cha thiếp cũng bị chàng đánh bại.

Vì vậy thiếp rất mong chờ được nhìn thấy chàng.”

Như Ý nói, chính nàng không giống với những nữ tử khác nên không thể đánh đồng được. “Vậy lúc đó nàng hẳn cũng biết là chính Bổn Vương đã giết chết cha nàng.

Nàng không hận Bổn Vương sao?”

Thủy Thiên Quân hỏi, hắn không tin trong lòng nàng không hận hắn. “Đương nhiên hận.

Sao lại có thể không hận? Nhưng mà cha từng nói với thiếp, chiến trường vô tình, trên chiến trường sống chết không phải là ân oán của riêng một cá nhân nào cả.

Cha nói ở trên chiến trường, người cũng đã giết không ít người, chỉ sợ có một ngày cũng sẽ chết ở trên chiến trường, nhưng cha không muốn thiếp và ca ca báo thù.”

Như Ý nhìn hắn, chính nàng cũng từng hận hắn đến chết. “Nàng luôn nghe lời cha nàng như vậy sao?”

Thủy Thiên Quân lại hỏi, cừu hận là sinh ra từ trong lòng. “Đương nhiên không phải, thiếp cũng từng rất muốn giết chàng nhưng sự thật đã chứng minh thiếp không giết được chàng, cho nên không thể không từ bỏ.

Nhưng thật may mắn là thiếp đã không giết chàng.”

Như Ý vui mừng nói. Thủy Thiên Quân nhìn nàng, hắn tin những lời nàng nói đều là thật, trầm mặc một lúc, cuối cùng hắn mới mở miệng: “Vậy còn nàng và Hắc Ưng thì sao?”

“Hắn?”

Như Ý ngẩn ra một lúc rồi mới nói: “Thiếp đã từng giải thích với chàng rồi.

Thiếp thật sự là ở trên đường xuất giá mới gặp hắn, nhìn thấy người của hai bên chém giết, thiếp cứ nghĩ hắn là chàng, bị người đánh cướp cho nên mới nhất thời nóng vội lên tiếng cứu hắn, sau đó hắn cho thiếp một cái còi, thiếp mới biết được hắn không phải là chàng.

Nhưng thiếp cũng chưa từng nghĩ đến mọi việc lại nghiêm trọng như vậy.”

Bởi vì sự việc ngoài ý muốn này mà nàng phải chịu đựng tra tấn nhục nhã, nghĩ lại Như Ý vẫn còn hơi tức giận. Thủy Thiên Quân lại trầm mặc.

Thật ra hắn biết rằng Hắc Ưng cùng nàng là trong sạch, nhưng hắn lại nhịn không được muốn nghi oan cho nàng.

Lúc tra tấn nàng bản thân hắn sẽ có cảm giác rất thoải mái. Như Ý nhìn thấy sắc mặt hắn trầm xuống, nàng biết mỗi lần đề cập tới nữ nhân kia, bất kể là trực tiếp hay gián tiếp, hắn đều sẽ như vậy.

Nàng không muốn phá hỏng không khí hài hòa khó có được như ngày hôm nay nên tiếp tục kéo tay hắn yêu cầu: “Được rồi, chúng ta không nói chuyện đó nữa.

Khó có được hôm nào chàng rảnh như hôm nay, giúp thiếp đến thăm cha được không?”

Mấy hôm rồi nàng không được gặp cha. “Đi thôi.”

Thủy Thiên Quân vừa đi về phía trước vừa nói.

Chính hắn cũng thấy kỳ lạ là mình lại không hề cự tuyệt nàng.

Ngoài hoàng cung.

“Nương nương, người thật sự có thai?” Song Nhi hô lớn, vui mừng nhìn nàng. “Ừ.”

Như Ý gật đầu, trên mặt dấu không được vẻ tươi cười. “Ý Nhi…”

Trong mắt Vân Hổ chứa nước mắt, nắm chặt hai tay nàng.

Ông thật sự không ngờ sẽ có một ngày Ý nhi của ông được làm mẹ.

Nhưng sức khỏe của nàng… “Cha, con sẽ tốt thôi.”

Như Ý biết cha buồn vui lẫn lộn, vừa vui mừng nhưng lại vừa lo lắng. “Vậy là tốt rồi.

Phải giữ gìn sức khỏe thật tốt.”

Vân Hổ gật đầu. Thủy Thiên Quân không nói một lời, chỉ nhìn Vân Hổ.

Một nam nhân kiên cường cứng rắn lúc biết nữ nhi của mình mang thai lại có thể cảm động như vậy sao? Đây là cảm tình phụ tử tình thâm sao? Nhưng hắn chưa bao giờ có loại cảm giác này. “Nương nương, nô tỳ đi làm cơm.

Ăn cơm xong rồi mới hồi cung được không?”

Song Nhi nói. “Được, đi thôi, ta và ngươi đi xem có cái gì ta thích ăn không?”

Như Ý gật đầu cùng Song Nhi ra khỏi phòng. “Nương nương, người mang thai nên phải cẩn thận gấp bội, hơn nữa cũng phải đề phòng người khác h.ãm hại, người còn phải…”

Song Nhi không ngừng dặn dò. “Song Nhi, từ lúc nào mà ngươi lại trở nên dài dòng như vậy? Những điều đó ta đều biết rồi.”

Như Ý cười nói. “Nương nương… Song Nhi thật sự lo lắng, thật muốn nhanh chóng trở lại bên cạnh người, nhưng lại không thể bỏ mặc lão gia.”

Song Nhi hơi khó xử. “Song Nhi, ngươi cứ yên tâm đi, bây giờ bên cạnh ta phải nói là kín người hết chỗ rồi, hơn nữa còn có những người rất có tài.”

Như Ý liền kể cho Song Nhi nghe chuyện Lý mama có thể phát hiện được trong thuốc có độc. “Cái gì? Nàng ta dám hạ độc ư??”

Song Nhi hô to. “Song Nhi, ngươi nói nhỏ một chút.”

Như Ý nhanh chóng che miệng của nàng lại “Ngươi muốn để cha ta nghe thấy sao?”

Lúc này Song Nhi mới lo lắng, nhỏ giọng nói: “Nàng ta không đạt được mục đích nhất định sẽ nghĩ cách khác.

Người phải cẩn thận hơn.”

“Ta đều đã có cách.

Nương nương của ngươi không phải là người mà người khác có thể tùy ý ức hiếp.”

Như Ý an ủi Song Nhi, nàng biết Song Nhi là thật lòng quan tâm đến nàng. “Ha ha…”

Song Nhi đột nhiên bật cười “Nương nương, người không còn giống với trước kia nữa, nô tỳ phát hiện người rất vui vẻ, trên mặt đều tràn đầy hạnh phúc.”

“Được làm mẹ sao ta có thể không vui mừng được chứ?”

Như Ý nói như lẽ đương nhiên “Được rồi, không nói nữa, nhanh nấu cơm.

Ta muốn ăn khoai tây chua cay do ngươi làm." “Dạ, nô tỳ tuân mệnh.”

Song Nhi nghiêm trang hành lễ nói. “Nghịch ngợm.”

Như Ý dùng ngón tay cái dí lên trán Song Nhi. Đợi đến lúc nàng trở lại phòng liền nhìn thấy Thủy Thiên Quân và cha đang tập trung tinh thần đấu cờ tướng. “Lão phu muốn chiếu tướng.”

Quân cờ trong tay Vân Hổ hạ xuống trên bàn cờ của Thủy Thiên Quân. “Ông không nên vui mừng quá sớm Bổn Vương còn có một chiêu chưa đi.”

Thủy Thiên Quân di chuyển quân cờ của mình. “Quả nhiên cao minh, nhưng lão phu cũng có cách đối phó.”

“Ông chắc chắn muốn đi nước này sao? Không hối hận? Vậy Bổn Vương sẽ không khách khí, ăn tốt.”

“Ăn đi, chiêu này của lão phu gọi là “thả con tép, bắt con tôm”, thí tốt trụ vua.”

“Thật gian xảo, ông cũng không phải là đèn dầu đã cạn.”

Như Ý nhìn thấy bọn họ chém giết hăng say như vậy nên không muốn quấy rầy, liền lặng lẽ lui xuống.

--

Như Ý kéo tay Thủy Thiên Quân đi bộ trên đường hồi cung, tò mò hỏi: “Chàng và cha thiếp, ai thắng?”

“Nàng hi vọng ai thắng?”

Hắn hỏi lại nàng. “Thiếp rất mâu thuẫn, trong lòng thiếp đương nhiên hi vọng cha thắng, nhưng mà chàng lại là cha của con thiếp, cho nên tốt nhất là hai người đánh ngang nhau, bởi vì hai người đều là người thân của thiếp.”

Như Ý ôm cánh tay hắn, nếu có thể chung sống hòa thuận như vậy thì nàng sẽ cảm thấy thực sự hạnh phúc. Trong lòng Thủy Thiên Quân chấn động.

Tuy rằng hắn có cha, có mẹ, có huynh đệ tỷ muội nhưng lại chưa từng cảm giác được tình thân là gì. Như Ý lại tiếp tục nói: “Nếu sau này con của chúng ta biết nó có ông ngoại và phụ vương lợi hại như vậy, nhất định sẽ cảm thấy thật tự hào, có phải không?”

“Nó còn có một mẫu hậu lợi hại hơn nữa.”

Thủy Thiên Quân trêu đùa nàng một câu. “Không sai, nói không chừng chàng và cha đều không phải là đối thủ của thiếp đâu.”

Như Ý gật đầu, không khiêm tốn chút nào nói. “Nói khoác mà không biết ngượng.”

Thủy Thiên Quân lấy tay gõ một cái lên đầu nàng, cười sủng ái mà ngay cả chính hắn cũng không phát giác ra. Như Ý quay đầu đi nhưng dưới chân lại bị trượt. “A…”

Nàng hốt hoảng kêu lên một tiếng, ngồi xổm xuống lấy tay xoa chân. “Sao vậy?Có đau lắm không?”

Thủy Thiên Quân dìu nàng ngồi xuống bên cạnh. “Hình như là trật chân rồi.”

Như Ý nói. “Vậy sao? Để Bổn Vương nhìn xem.”

Thủy Thiên Quân nói rồi cầm lấy chân của nàng, vừa đụng tới nàng liền kêu “a” một tiếng: “Nhẹ một chút, đau quá.”

“Cố chịu đựng, hồi cung xoa thuốc sẽ khá hơn.”

Thủy Thiên Quân xem xét một chút rồi nói, cũng không phải quá nghiêm trọng. “Nhưng thiếp làm sao hồi cung đây? Không bằng thuê một cỗ kiệu đi.” Như Ý nói, nàng khẳng định là không thể đi bộ về được. “Lên đi.”

Thủy Thiên Quân ngồi xuống, đưa lưng về phía nàng nói. “Chàng làm gì vậy?”

Như Ý kinh ngạc nhìn hắn, không phải là hắn muốn cõng nàng chứ? Sao có thể thế được? “Còn có thể làm gì? Nàng cho là thuê một cỗ kiệu có thể vào được hoàng cung sao?”

Thủy Thiên Quân không đợi nàng trả lời liền kéo nàng lên lưng của mình. Như Ý liền im lặng ghé vào phía sau lưng hắn, nàng không thể tưởng tượng được một nam nhân lãnh khốc kiêu ngạo sẽ đối xử với nàng như vậy. Thủy Thiên Quân cảm nhận được th.ân thể mềm mại của nàng dựa vào sau lưng mình, suy nghĩ liền quay trở lại trước kia…. Hắn và sư huynh sau khi vấn an sư phụ liền xuống núi trở về, lúc đi qua một ngã ba đường lại nhìn thấy một nữ tử mặc áo quần màu hồng phấn cúi đầu ngồi ở đó, lấy tay không ngừng xoa chân, vốn định đi ngang qua người nàng nhưng nàng lại đột nhiên lên tiếng: “Công tử, có thể giúp tiểu nữ được không?”

Lúc nói chuyện nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt Thủy Thiên Quân sáng ngời, lông mi nàng cong cong, đôi mắt to trong veo như nước, đôi môi đỏ hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng xinh xắn, trên người tràn ngập linh khí, chỉ là liếc mắt một cái liền khiến cho hắn bị đắm chìm vào. “Tiểu thư, muốn ta giúp nàng như thế nào?”

Hắn che giấu nội tâm kích động, nhã nhặn hỏi. “Tuy rằng chân của ta bị trật nhưng ta muốn trước khi trời tối vào được trong thành.

Không biết hai vị có thể giúp ta tìm một chiếc xe ngựa hay là cỗ kiệu không?”

Nữ tử nói.Thủy Thiên Quân theo bản năng nhìn quanh bốn phía rồi mới nói: “Nơi này rừng núi hoang vắng làm sao có xe ngựa hay kiệu chứ.”

“Vậy làm sao bây giờ?”

Đôi mắt long lanh của nữ tử lập tức tràn đầy nước mắt. “Đừng lo lắng, để ta nghĩ cách.”

Thủy Thiên Quân đau lòng nói. “Sư đệ, bằng không thế này đi, chúng ta cõng nàng vào thành.”

Hắc Ưng ở bên cạnh đề nghị. “Cũng chỉ có thể làm vậy.”

Thủy Thiên Quân gật đầu nhìn nàng nói: “Tiếu thư, ý của nàng như thế nào?”

“Vậy cám ơn hai vị.”

Nữ tử ngượng ngùng gật đầu.
 
Lâu lắm mới vào lại Ksv, dạo một vòng thì thấy truyện này đang khá là hot nên đã vào xem thử ;))

Có vẻ như dạo gần đây ngôn tình cổ đại đang khá là hot nhỉ, thành ra truyện có nội dung tương tự nhau nhiều lắm em nhỉ :"> thế nhưng chị nghĩ ý, là nội dung giống thì làm sao đến câu từ cũng giống được em ha ;)))

Lâu lắm không vào Ksv, chị đã nghĩ các bạn ở đây tiến bộ hơn xưa rồi, chí ít thì có đạo truyện cũng đừng đạo quá công khai, như thế thì hơi xúc phạm reader một chút rồi. Cơ mà vì tấm lòng tốt bụng cộng thêm một sự siêng năng đến không thể siêng hơn khi mà em đã CHỊU KHÓ ĐI COPY NƠI NÀY NƠI KHÁC để tạo nên tác phẩm ĐẠO NHÁI này, thì chị cũng sẽ chịu khó đi lấy vài ví dụ minh họa sống động gửi đến em ha ;))

Ngay từ phần đầu văn án, chị đã thấy nó khá là quen, và quả nhiên, sau khi chị copy nguyên đoạn văn án của em rồi dán vào google thì kết quả hiện ra thế này nè:

1-1.png


Ừ em ạ, anh google không phải tự nhiên mà được mệnh danh "công cụ tìm kiếm số 1 thế giới" đâu em, nên đừng tưởng giấu được người ta mà lại giấu được luôn anh ấy nhá ;'))

Dưới đây chị sẽ dẫn chứng từng đoạn một nhé, không thôi lại vu tội chị là vu oán giá họa ;))

Đầu tiên là văn án:

Nàng, tuy cơ thể yếu đuối, mong manh nhưng lại thanh khiết, thông minh. Vì thành toàn cho người hữu tình mà thay người đó gả cho một nam nhân, theo truyền thuyết là kẻ bất khả chiến bại, giết người không chớp mắt, tàn bạo vô tình khiến cho người ta vừa mới nghe qua đã sợ mất mật — U Linh Vương.

Nàng không hiểu tại sao phải gánh chịu hết tất cả nhục nhã này, từ tiến cung nghiệm thân (xem có còn trinh tiết không) cho đến bị vũ nhục trước mặt mọi người, rồi bị vứt bỏ ở lãnh cung, nhận hết đủ loại hình tra tấn sỉ nhục, mà nàng lại không biết bản thân đã làm sai chuyện gì? Nhưng nàng vẫn kiên cường sống sót, đơn giản là nàng không thể chết được…

‘Như Ý, ngươi không cần dùng ánh mắt vô tội này nhìn ta, như vậy sẽ chỉ càng làm cho ta thêm ghê tởm, lẽ ra ta nên móc hai mắt của ngươi.’ Hắn dùng tay bóp chặt lấy cằm nàng, khóe môi gợi lên một nụ cười lãnh khốc, tàn nhẫn.

‘Được.’ Nàng không hề tỏ vẻ sợ hãi nhìn chằm chằm hắn, nói: ‘Nhưng hãy cho ta biết lý do, lý do khiến ngươi oán hận ta.’

‘Bốp.’ Hắn tát nàng một cái, hung hăng tiến về phía trước, lấy tay dùng sức bóp lấy yết hầu của nàng, ánh mắt bắn ra tia nhìn như muốn cắn nuốt người khác ‘Còn muốn tiếp tục giả vờ vô tội trước mặt ta sao?’

“Ta vốn vô tội, cực kỳ vô tội.” Khóe miệng dính máu của nàng lộ ra một nụ cười châm chọc, chậm rãi nhắm mắt lại, th.ân thể ngã xuống một bên…

Và đây là văn án Bạo Vương Liệt Phi của Ngạn Thiến:

2.png


Nhờ phần văn án mà chị biết chắc là em đã ĂN CẮP truyện của người ta rồi tự vẽ phượng hoàng lên mặt mình và nhận đó là truyện em viết rồi. Nhưng không ngờ khi chị bắt đầu lướt xuống chương 1, chị còn nhận ra một sự thật hãi hùng hơn, ĐÓ LÀ EM CHẲNG PHẢI CHỈ COPY MỘT TRUYỆN DUY NHẤT!!!

Em làm khó chị quá mà, làm chị phải (giống em) đi copy từng đoạn trong truyện của em rồi dán lên google để nhờ anh ý tìm tung tích mẹ đẻ của nó :'(

Vì 90% các phân đoạn trong truyện trên đây của em đều là copy rồi đem về sửa tên nhân vật, nên chị chỉ trích dẫn vài chỗ để mọi người được biết nhân tiện giới thiệu cho mấy bạn reader ở đây nếu có muốn tìm đọc truyện gốc thì có thể đi đọc, đỡ mất công ngày ngày chờ em copy có chỉnh sửa rồi mang về đây post lên ;)))

Hôm nay sắc trời trong xanh, không một bóng mây. Thật thích hợp cho việc cưới hỏi.
Phượng Lân Quốc hôm nay chìm trong hoan hỉ, khắp nơi giăng đèn kết hoa, quải hồng thải lục. Nơi nào cũng dán chữ song hỷ màu đỏ.
Toàn bộ hoa cỏ trong hoa viên được thay mới, cũng một màu với chữ song hỉ trên tường, đỏ tươi chói mắt.
Bọn người hầu vất vả chạy qua chạy lại, tuy vội vàng nhưng ai nấy đều nở một nụ cười hoan hỉ. Trong không khí vui mừng này, vẫn có người lẳng lặng như không chút liên quan.
Hôm nay là ngày đại hôn của nhị công chúa - Vũ Như Ý cùng Đại Hoàng Vương. Nhân vật không tầm thường như vậy, đám cưới đương nhiên cũng phải không giống người thường.

Bản gốc trong Thất Thân Làm Thiếp:

3.png


Từ sáng sớm, cả kinh thành đã bị tiếng chuông trống náo nhiệt đánh thức. Như Ý cũng bị đánh thức bởi tiếng chuông trống đó. Khi mở mắt, đầu óc nàng có chút hỗn loạn. Nàng nhớ rõ ràng, hôm nay là ngày đi hòa thân của nàng. Quay mặt lại phía sau đã thấy Song Nhi - nô tỳ thân thiết của nàng, nàng luôn coi nô tỳ này là muội muội ruột thịt của mình, hết lòng yêu thương, che chở đang mặc quần áo vô cùng chỉnh tề.Đối với Song Nhi, nhị công chúa luôn là một người lãnh đạm, lạnh nhạt nhưng nếu tiếp xúc lâu dài sẽ nhận ra cô công chúa này vô cùng tình cảm .
" Song Nhi! " - Như Ý nhẹ nhàng gọi một tiếng. Song Nhi lại càng thêm bối rối nhưng cũng nhanh chóng nở nụ cười nhìn Như Ý.
" Công chúa tỉnh rồi sao? Tỉnh thì mau ngồi dậy để nô tỳ giúp người chuẩn bị. Cũng sắp đến giờ Thìn rồi! ( 7 -> 9h ). Phải nhanh chóng tắm rửa còn thay quần áo! " - Nói rồi liền đi qua gi.ường đỡ Như Ý đứng dậy.
" Bình tĩnh đã nào, tại sao phải khẩn trương như vậy? Cùng lắm thì mới giờ Dần thôi mà. ( 3 -> 5h ) - Như Ý nhìn ra ngoài trời, sắc trời vẫn còn tối.
" Công chúa... để ta đi chuẩn bị nước cho người tắm rửa! " - Song Nhi đỡ nàng lên ghế ngồi rồi liền đi ra ngoài chuẩn bị nước.
Như Ý mơ hồ nhớ lại cuộc đối thoại tối hôm ấy, lòng không khỏi chua xót.

https://truyenfull.vn/that-than-lam-thiep/chuong-198/
.
.
sao lại nhảy từ chương 3 đến tận chương 198 hay vậy ;)))

Trong nháy mắt tất cả binh lính đã bao vây xung quanh nàng, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía trước.
" Công chúa! " - Song Nhi sợ hãi đỡ lấy nàng, bọn họ không phải tới đây để giết công chúa chứ?
Như Ý lại cực kỳ bình tĩnh, ra lệnh : " Không cần lo lắng, các ngươi tránh ra. "
" Tránh ra? " - Tướng quân chần chừ một chút nhưng cuối cùng cũng phất phất tay ý bảo binh lính đứng tránh sang hai bên.
Như Ý cẩn thận quan sát chiến trường cách đó không xa, những binh lính cưỡi ngựa hình như là hướng về phía mình.
Sau đó lại thấy một nhóm binh lính hiển nhiên ngăn cản họ lại, nàng không biết đã xảy ra chuyện gì? Trong đám người cưỡi ngựa có một nam nhân dẫn đầu, bởi vì đứng rất xa nên không nhìn rõ lắm, chỉ nhìn thấy chiếc áo choàng có hình hoa U Linh?
Nàng nhớ đã nhìn thấy nó ở đâu đó rồi... Đúng, đó là biểu tượng của Đại Hoàng Vương, hắn còn có một tên gọi khác là U Linh Vương! Trong đầu nàng hiện ra một cảnh tượng...


Dẫn chứng đến đây thôi, vì có dẫn chứng hết hơn 80 chương của em chắc mất mấy ngày mất. Từ những gì đã được trích dẫn ở trên, có thể tóm gọn được rằng em đã lấy cắp chất xám của hai tác phẩm ngôn tình cổ đại Bạo Vương Liệt Phi và Thất Thân Làm Thiếp.

Nào cô gái, chị có một điểm cộng vì em đã siêng năng chăm chỉ đi góp nhặt từng mảnh truyện của người ta rồi múa rìu qua mắt thợ và tự nhận đó là truyện của mình đấy. Nhưng chắc em hiểu được hậu quả của việc đi đạo truyện chứ nhỉ?

Ông cha ta có câu thế này, "bất kì nghề nào cũng đáng trân trọng, chỉ có nghề trộm cắp là muôn đời phỉ nhổ". Vậy đấy, ĐẠO TRUYỆN là một hành vi TRỘM CẮP rồi em ạ. Em đừng nghĩ rằng đây chỉ là một diễn đàn, chả ai biết em là ai, em thích làm gì thì em làm. Tại một diễn đàn công khai như thế này, bất kì điều gì em làm cũng phản ánh con người của em cả. Có thể em ham hư vinh, muốn được khen ngợi mà không muốn bỏ công sức chất xám ra và nghĩ sẽ không ai phát hiện hành động TRỘM CẮP CỦA EM? Ừa, để chị nhắc em một câu "VỎ QUÝT DÀY CÓ MÓNG TAY NHỌN" nhé!

Hi vọng em có câu trả lời thích đáng cho chuyện này, và đừng có đổ lỗi cho bất kì ai hay bất kì việc gì cho lí do ĂN CẮP của em.

Và gửi đến mod (nếu ở box này có mod), mình hi vọng trước khi mình nhận được câu trả lời khiến mình THUYẾT PHỤC, thì mình không muốn nhìn thấy TOPIC này BỐC HƠI trong một đêm vì bất kì lí do gì.

Thân ái.

Ps: đừng bao giờ coi thường sức mạnh của anh google nhé!
 
Hiệu chỉnh:
×
Quay lại
Top Bottom