Ngôi Trường Mọi Khi - Nguyễn Nhật Ánh

20.

Từ ngày Bảnh Trai chơi thân với Tóc Ngắn, nhỏ Kiếng Cận lại cặp kè với bạn như cũ.
Hẳn nhiên là bạn rất vui.
Và cũng hẳn nhiên là bạn cố không để lộ niềm vui đó ra ngoài mặt. Không ai lại khoe bộ mặt tươi hơn hớn trong khi bạn mình đang buồn.
Ðó là bạn lo xa thế thôi, chứ kín đáo quan sát nhỏ Kiếng Cận mấy ngày liên tiếp, bạn thấy nó hình như chẳng buồn tí ti nào. Nó tỉnh bơ tuyên bố:
- Không chơi bạn này thì chơi bạn khác!
Khi nói từ “bạn khác”, tất nhiên nhỏ Kiếng Cận không hề muốn ám chỉ thằng Mặt Mụn. Cho nên ngay sau đó, thằng Mặt Mụn theo quấy rầy nhỏ Kiếng Cận suốt hai tháng trời là một tai nạn hoàn toàn ngoài ý muốn.
Mọi chuyện bắt nguồn từ hai tên tiểu quỷ Ria Mép và Bắp Rang.
Sau khi thắng trận bán kết giải bóng đá toàn trường, hai tên này cao hứng điện thoại khoe với thằng Mặt Mụn.
Mặt Mụn cũng là một đứa mê bóng đá khủng khiếp. Năm ngoái, nó đá chung một đội với Ria Mép và Bắp Rang. Năm nay nó là cầu thủ môn chính của khối lớp mười trường Mèo Con.
Nghe Ria Mép và Bắp Rang thông báo, chiều chủ nhật nó háo hức phóng xe qua Ngôi Trường Mọi Khi, hò hét cổ vũ cho đồng đội cũ trong trận chung kết.
Hôm đó, tụi Ria Mép, Bắp Rang, Bảnh Trai, Răng Chuột đụng độ với đội bóng lớp mười hai, trông giống như cầu thủ tí hon Việt Nam đụng mấy ông khổng lồ Iran, Iraq.
Mỗi lần chân cẳng va nhau côm cốp, tụi Ria Mép đều ôm giò nhăn nhó.
Ðội bóng có sáu người, hết hiệp một, đội lớp mười đã thay đến ba người.
Ðã vậy, vào hiệp hai được năm phút, thủ môn Vòng Kiềng lại bị chấn thương khiến tụi Ria Mép lẫn đám bạn đứng ngoài xanh mặt.
À quên, trừ một đứa. Ðó là nhỏ Tóc Ngắn. Thấy thằng Vòng Kiềng nằm bẹp trên sân, nó nhảy tưng tưng:
- Ðể mình vào bắt thế cho!
Hột Mít giật tay nó:
- Ðừng có điên! Ðây là tranh giải chứ đâu phải đá chơi!
Kiếng Cận lo lắng:
- Kiểu này đội mình thua mất.
Bạn bồn chồn ngó quanh:
- Lớp mình đâu có thủ môn dự bị.
Quả thật, lúc này ở trên sân, Vòng Kiềng đang gượng đứng lên đi cà nhắc về phía khung thành.
Ðúng lúc đó, nhỏ Hạt Tiêu bỗng “a” lên một tiếng.
Kiếng Cận, Hột Mít, Tóc Ngắn và bạn cùng ngoảnh phắt lại:
- Gì thế, Hạt Tiêu?
Hạt Tiêu thấp giọng:
- Mình nghĩ ra cách cứu nguy rồi.
Bốn cái đầu lập tức chụm sát vào cái đầu thứ năm, thì thào:
- Cách gì?
Cái đầu thứ năm hất về phía Mặt Mụn:
- Kêu Mặt Mụn vào bắt gôn!
- Ðúng rồi! Ai chứ Mặt Mụn bắt gôn thì khỏi chê!
Bạn lo lắng:
- Nhỡ tụi lớp mười hai biết sao?
Hạt Tiêu nhún vai:
- Yên tâm đi! Mới nhập học có hai tháng, tụi nó làm sao biết mặt hết học sinh lớp mình được.
Bạn vẫn chưa thực yên tâm:
- Nhưng còn mấy đứa lớp mình?
- Tụi lớp mình càng khỏi lo! - Hạt Tiêu nháy mắt - Tụi nó ngu gì hê lên!
Nói xong, Hạt Tiêu lò dò đi lại chỗ thằng Mặt Mụn, kề miệng vào tai thằng này.
Trong khi đó, Hột Mít hí hửng ngoắt Ria Mép:
- Ê, Ria Mép! Lại đây nói cái này cho nghe nè!
 
21.

Trận chung kết đó, bất chấp hàng loạt cầu thủ bị chấn thương, rốt cuộc đội lớp mười của bạn đã thủ hòa được với đội lớp mười hai trong hai hiệp chính. Và giành phần thắng trong cuộc thi sút 11 mét sau đó, ẵm cúp vàng ngon ơ.
Tất nhiên, công lớn nhất thuộc về thủ môn Mặt Mụn, người đã giữ nguyên vẹn mành lưới từ khi được tung vào sân và sau đó xuất xắc ngăn chặn được hai cú sút 11 mét của đối phương trong loạt đá luân lưu.
Ðúng như Hạt Tiêu dự đoán, khán giả lớp mười thoạt đầu rất đổi kinh ngạc trước sự xuất hiện của anh chàng thủ môn lạ hoắc lạ huơ này, nhưng sau khi được Hạt Tiêu, Hột Mít rỉ tai, tụi nó khoái chí bụm miệng cười hí hí.
Và cũng đúng như Hạt Tiêu dự đoán, tụi lớp mười hai, cả cầu thủ lẫn khán giả, không ai phát hiện ra sự gian lận này, nhất là sau khi giúp các đồng đội cũ giành chiến thắng Mặt Mụn vội vàng vứt trả lại chiếc áo thủ môn rồi lật đật phóc lên xe chạy mất.
Chỉ đến khi Ngôi Trường Mọi Khi thành lập đội tuyển để đi tranh giải với các trường khác thì câu chuyện mới vỡ lở.
Bí thư Ðoàn trường Mắt Nai đi với tay đội trưởng đội bóng lớp mười hai xuống lớp mười tìm gặp bí thư chi đoàn Hạt Tiêu:
- Thủ môn lớp em đâu?
Hạt Tiêu giật đánh thót:
- Có chuyện gì vậy, chị?
- Mời bạn ấy vào đội tuyển nhà trường.
Hạt Tiêu cố giữ vẻ thản nhiên, đưa tay ngoắt thủ môn chính thức của lớp:
- Vòng Kiềng ơi!
Thằng Vòng Kiềng bước lại, ngơ ngác nhìn các nhân vật quan trọng.
Nhưng nó chưa kịp mở miệng hỏi, tay đội trưởng đội bóng lớp mười hai đã lắc đầu:
- Không phải bạn này.
Hạt Tiêu gãi đầu, bụng kêu khổ thầm:
- Chứ bạn nào nữa?
- Anh chàng thủ môn dự bị ấy.
Dĩ nhiên ngay từ đầu, Hạt Tiêu biết thừa nhân vật đang bị lùng sục là Mặt Mụn. Nhưng biết lấy đâu ra thằng Mặt Mụn để “giao nộp” bây giờ. Nó nhíu mày, tìm kế hoãn binh:
- À, bạn ấy hở? Bạn ấy hôm nay nghỉ học.
Trong trường hợp này, hoãn binh không phải là một kế hay.
Vì ngay ngày hôm sau, hai nhân vật đáng sợ kia nhanh chóng quay lại:
- Bạn ấy đâu?
- Dạ, vẫn chưa đi học lại ạ.
Ngày hôm sau nữa vẫn vậy:
- Bạn ấy đi học lại chưa?
- Dạ chưa.
À quên, lần này kịch bản có khác một chút. Thêm một đoạn mới:
- Sao bạn ấy nghỉ lâu thế?
- Dạ.
- Bạn ấy ốm hở?
Hạt Tiêu mừng rơn:
- Dạ, ốm nặng lắm ạ.
Nhưng chị Mắt Nai không để nó mừng quá ba giây:
- Nhà bạn ấy ở đâu, tụi chị sẽ đi thăm?
Hạt Tiêu toát mồ hôi trán, không ngờ câu chuyện lại xoay ra như thế. Nó có cảm giác mọi sự mỗi lúc mỗi tuột khỏi tầm kiểm soát.
- Ốm nặng là nói hôm trước cơ! - Hạt Tiêu ấp úng - Hôm nay bạn ấy sắp khỏi rồi.
- Em nói thật không đấy? - Bí thư Ðoàn trường nhìn chăm chăm vào mặt bí thư Ðoàn lớp, giọng bắt đầu ngờ vực - Thế bao giờ tụi chị mới gặp bạn ấy được?
- Sáng mai.
Biết không thể lùi được nữa, Hạt Tiêu buột miệng hứa đại.
Khi hứa như vậy, thực tình nó muốn khóc quá.
 
22.

Lớp trưởng Hột Mít ngạc nhiên khi thấy bí thư chi đoàn Hạt Tiêu hớt hơ hớt hải đi tìm mình.
Nhưng đến khi nghe Hạt Tiêu thuật lại sự tình, Hột Mít còn hớt hơ hớt hải hơn:
- Phen này chết chắc rồi!
Ngay lập tức, Tóc Ngắn, Ria Mép, Bắp Rang, Bảnh Trai, Răng Chuột, Vòng Kiềng, Kiếng Cận và bạn được triệu tập:
Tóc Ngắn nghinh mặt nhìn Hột Mít:
- Thấy chưa! Hôm trước để mình vào thế, thì đâu có chuyện gì xảy ra!
- Thôi đi, bà ơi! - Ria Mép lườm Tóc Ngắn - Tranh giải bóng đá nam, ai cho con gái vô sân mà thay với thế!
Hạt Tiêu méo xệch miệng:
- Các bạn đừng cãi nữa! Lo nghĩ cách cứu bồ lẹ lẹ đi kìa!
Bắp Rang gật gù:
- Chỉ có một cách thôi.
Hột Mít nín thở:
- Cách gì?
- Kêu thằng Mặt Mụn sáng mai tới gặp chị Mắt Nai!
- Chi?
- Bịa ra một ly do gì đó để từ chối vô đội tuyển. Thế là xong!
Bảnh Trai liếm môi:
- Rủi nó bị phát hiện...
- Không sao đâu! - Ria Mép vọt miệng - Tôi sẽ cho nó mượn đồng phục tròng vào người.
Giải pháp do Bắp Rang và Ria Mép đưa ra đơn giản ngoài sức tưởng tượng. Hạt Tiêu thở phào. Hột Mít thở phào. Những đứa khác cũng thở phào. Chỉ có bạn là thấp thỏm:
- Mình nghi quá...
Bắp Rang cắt ngang:
- Nghi cũng phải làm. Không còn cách nào khác.
Thằng Mặt Mụn thét lên be be khi nghe Ria Mép và Bắp Rang đề nghị nó đến gặp bí thư Ðoàn Mắt Nai:
- Tụi mày đừng có điên!
- Tụi tao rất tỉnh. Mày không nhận lời, tụi tao mới hóa điên.
Mặt Mụn ngần ngừ:
- Nhưng tao xuất hiện, bí mật sẽ bại lộ.
- Mày không xuất hiện bí mật mới bại lộ, đồ ngốc ạ!
Rồi Ria Mép và Bắp Rang tranh nhau kể cho Mặt Mụn nghe nỗi khổ của lớp trưởng Hột Mít và bí thư Hạt Tiêu mấy ngày qua. Rằng Hột Mít sụt mất tám ký, nay chỉ còn bằng hột bắp. Còn Hạt Tiêu thì khỏi nói, nó lo đến mất ăn mất ngủ, đêm nào cũng nằm khóc một mình đến sưng vù cả mắt. Tại vì nó là người chịu trách nhiệm chính về đội bóng của lớp, lại cũng là người đưa ra “tối kiến” đánh tráo thủ môn mà.
Mặt Mụn ngồi nghệt mặt nghe, thấy lòng bỗng dưng bùi ngùi vô hạn, mặc dù nó biết thừa lũ bạn nó nói mười phần, chỉ có chừng ba, bốn phần là sự thật.
Mặt Mụn thấy thương Hột Mít và Hạt Tiêu quá. Nhất là Hạt Tiêu, nhỏ bạn hôm nọ đã dại dột thuyết phục nó và nó đã dại dột nghe theo.
Cho nên, lần này không đợi hai đứa bạn năn nỉ, nó hăm hở nói:
- Ðược rồi, sáng mai tao sẽ bỏ học một buổi để đến trường tụi mày.
Cuộc gặp gỡ sau đó giữa thủ môn Mặt Mụn và bí thư Ðoàn Mắt Nai cùng tay đội trưởng đội bóng lớp mười hai diễn ra suôn sẻ trên cả sự mong đợi của mọi người.
Trưa tan học, Mặt Mụn đứng đón tụi bạn cũ ngay trước cổng trường bằng nụ cười toét đến mang tai:
- Thắng lợi hoàn toàn!
Hạt Tiêu hớn hở:
- Không ai nghi ngờ gì bạn hở?
- Tuyệt đối không.
Hột Mít chỉ tay vào bảng tên trên ngực áo Mặt Mụn:
- Ðây là tên Ria Mép mờ.
Mặt Mụn cười khì:
- Chẳng ai nhìn thấy cả. tôi khoanh tay trước ngực suốt từ đầu tới cuối, còn được chị Mắt Nai khen “Em lễ phép ghê!”.
Bắp Rang chớp mắt:
- Thế mày xin rút lui khỏi đội tuyển, chị Mắt Nai không nói gì à?
- Không. Tao làm theo kế hoạch của tụi mày. Tao bảo tao sắp nghỉ học rồi.
Ria Mép gật gù:
- Hay đấy! Một học sinh sắp chuyển trường dĩ nhiên không thể tham gia đội bóng.
- Không phải chuyển trường! - Mặt Mụn đính chính - Tao bảo tao sắp bị đuổi học.
- Trời đất! - Ria Mép giật bắn - Sao mày lại nói thế?
Mặt Mụn tặc lưỡi giải thích:
- Tụi mày chẳng phịa ra chuyện tao thường xuyên nghỉ học là gì. Nghỉ hoài như thế, trường nào mà cho học!
- Chết rồi! - Hạt Tiêu biến sắc - Hôm trước tôi bảo bạn nghỉ học là do bị ốm. Tôi đâu có bảo bạn nghỉ học không lý do đâu.
- Ai mà biết! - Mặt Mụn đưa đôi mắt lo lắng nhìn Ria Mép và Bắp Rang - Hôm qua, hai thằng khỉ này có nói rõ chi tiết đó với tôi đâu.
Ria Mép không còn bụng dạ nào đôi co. Nó ôm đầu, rên rỉ:
- Mặt Mụn ơi là Mặt Mụn! Mày làm hỏng bét bè be hết rồi!
Hạt Tiêu thấp thỏm quay sang Bắp Rang, hỏi bằng giọng sắp khóc:
- Làm sao đây, Bắp Rang?
Hạt Tiêu hỏi Bắp Rang là để chờ nghe một sáng kiến thoát hiểm, bét ra cũng là một lời trấn an. Nào ngờ Bắp Rang buông một câu làm nó muốn sụm:
- Chuẩn bị lên “đoạn đầu đài” chứ làm sao!
 
23.

Bắp Rang không hù.
Vì nó biết chắc bí thư Ðoàn Mắt Nai không đời nào khoanh tay đứng nhìn một thủ môn xuất sắc bị đuổi học lãng xẹt như thế. Nhất là bên cạnh chị Mắt Nai, lúc nào cũng có tay đội trưởng đội bóng lớp mười hai, nhiều phần chắc là đội trưởng tương lai của đội tuyển trường, tò tò đi theo tích cực làm “thầy dùi.”
Và một khi chị Mắt Nai can thiệp, lý lịch của thằng Mặt Mụn chắc chắn sẽ bị khui ra, thế là mọi chuyện đổ bể tan tành chứ có gì đâu.
Không chỉ Bắp Rang thấy trước tai họa đó. Ai cũng biết là gươm sắp kề cổ. Nhưng chẳng ai biết làm cách nào để tránh. Ngoại trừ bạn.
Sau một đêm thao thức, hôm sau bạn đánh liều đi tìm chị Mắt Nai. Bạn mới trò chuyện với chị mỗi lần hôm khai trường. Nhưng bạn hy vọng có thể năn nỉ chỉ “hạ thủ lưu tình” cho lớp bạn.
Bạn vừa đặt chân vào văn phòng Ðoàn, chưa kịp mở miệng, chị Mắt Nai đã tủm tỉm:
- A, ngọn gió nào đưa Tóc Bím đến đây thế? Hay cái này người ta vẫn gọi là “đi chạy thuốc” đây?
Bị đối phương nói huỵch toẹt ý định, bạn đỏ mặt:
- Chị lanh quá hà.
Chị Mắt Nai tròn mắt ra vẻ kinh ngạc:
- Chị mà lanh?
- Chứ còn gì nữa!
- Nếu đúng như em nói, chị đâu có ba lần bảy lượt cất công đi tìm một học sinh vốn không phải là học sinh trường mình?
Chị Mắt Nai vừa nói vừa cười nhưng bạn vẫn nghe một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Chỉ khi bạn nhìn thấy nét vui vẻ trên mặt chị, bạn mới bớt hồi hộp.
- Tụi em giỡn chơi chút mờ! - Bạn cười gượng gạo.
Chị Mắt Nai nhún vai:
- Giỡn hay thật gì thì các em cũng phải trao chiếc cúp lại cho đội bóng lớp mười hai.
Chuyện đó bạn đã lường trước. Trong thâm tâm bạn đang chờ đợi một sự trừng phạt nghiêm khắc hơn nhiều.
- Chỉ thế thôi? - mắt bạn sáng lên.
- Chỉ thế thôi!
Bạn muốn chắc ăn hơn:
- Lớp em không bị kỷ luật gì hở chị?
- Không. Nhưng Hạt Tiêu sẽ bị kỷ luật Ðoàn.
Bạn mếu máo:
- Chị ơi...
- Em về đi, Tóc Bím! - Chị Mắt Nai rời khỏi bàn, bước lại đặt tay lên vai bạn, giọng dịu dàng - Chị biết các em chỉ nghịch ngợm. Nhưng nếu không cảnh cáo Hạt Tiêu, bọn chị sẽ khó ăn nói với các lớp khác.
Hạt Tiêu mất chức bí thư chi đoàn. Phó bí thư Kiếng Cận lên thay.
Hạt Tiêu đón nhận tin đó với vẻ bình tĩnh:
- Chỉ sợ cả lớp bị vạ lâỵ Còn mình làm mình chịu là đúng rồi!
Bạn biết Hạt Tiêu chỉ nói cứng thế thôi, chứ nhìn ánh mắt nó, bạn biết nó buồn lắm.
Không chỉ bạn, cả lớp đều biết Hạt Tiêu buồn. Và thấy oan ức cho nó quá. Chuện đưa thằng Mặt Mụn vào bắt gôn, tuy Hạt Tiêu là đứa hào xướng, nhưng những đứa khác đều hào hứng đồng lõa.
Thế mà rốt cuộc, tất cả đều thoát nạn, chỉ có Hạt Tiêu lãnh đủ.
Bắp Rang nói:
- Tội nó ghê!
Ria Mép chép miệng:
. - Chẳng thà treo giò cả đội bóng.
Tóc Ngắn hừ mũi:
- Tại hai bạn cả thôi! Nếu đừng nhờ Mặt Mụn giả dạng học sinh lớp mình tới gặp chị Mắt Nai thì đâu có sinh ra lớn chuyện...
Ria Mép “xì” một tiếng:
- Nói thế mà cũng nói!
- Thôi đừng cãi nhau nữa! - Hột Mít can – Có hay không có chuyện đó thì kết cục vẫn thế thôi! Trên kia đã mò xuống tận lớp mình rồi còn gì!
Nói chung, sự kiện Hạt Tiêu bị kỷ luật khiến ai nấy buồn xo.
Nhưng người bưồn nhất không phải là học sinh Ngôi Trường Mọi Khi.
Ở bên trường Mèo Con, nghe tin Hạt Tiêu bị mất chức bí thư Ðoàn, Mặt Mụn đấm ngực:
- Ta hại bạn ta rồi!
 
24.

Mặt Mụn đấm ngực có một cái, nhưng sau đó nó đưa tay lên cốc đầu tới tám cái.
Vì nó thấy nó ngu quá. Nếu hôm gặp chị Mắt Nai, nó bảo nó sắp chuyển trường thì có lẽ mọi chuyện đã xuôi chèo mát mái rồi. Nó thực tâm muốn cứu bạn, chỉ vì vụng về mà thành ra hại bạn.
Mặt Mụn không dám gặp mặt Hạt Tiêu, nhấc điện thoại gọi cho Ria Mép:
- Hạt Tiêu buồn lắm hở mày?
Ria Mép “Ừ”. Còn đế thêm:
- Tại mày đó.
Mặt Mụn đau khổ đập máy đánh “rầm”. Rồi quay số Bắp Rang:
- Hạt Tiêu buồn lắm hở mày?
Bắp Rang gian ác hơn Ria Mép một bậc:
- Tao không biết. Nhưng hôm qua tao thấy nó mua chai thuốc trừ sâu.
Bắp Rang làm Mặt Mụn muốn khóc quá. Tự dưng nó thấy thương Hạt Tiêu vô vàn.
Mặt Mụn nghĩ tới nghĩ lui, không biết làm sao an ủi Hạt Tiêu. Gặp mặt thì nó không dám. Gọi điện thoại thì nửa dám nửa không. Gọi cho hai tên tiểu quỷ Ria Mép và Bắp Rang thì nghe toàn chuyện gì đâu. Lại không biết đâu là thực đâu là hư.
Cuối cùng , nó sực nhớ tới nhỏ Kiếng Cận, vừa nhận thế chỗ Hạt Tiêu.
Kiếng Cận vừa nhấc máy, Mặt Mụn làm một tràng:
- Kiếng Cận hả? Mình đây! Hạt Tiêu thế nào rồi? Bạn phải an ủi Hạt Tiêu đi chứ?
Kiếng Cận nổi sùng:
- Sao bạn không tới mà an ủi? Hừ, chỉ giỏi ra lệnh!
Mặt Mụn nhăn nhó:
- Mình tới được thì nói làm chi!
- Sao không được?
- Mình sợ lắm.
- Sợ gì?
- Hạt Tiêu sẽ vác guốc rượt mình chạy vắt giò lên cổ.
- Yên tâm đi! - Kiếng Cận cười – Ðã lâu rồi tôi không thấy nó mang guốc!
Ngày hôm sau, Mặt Mụn lại gọi điện:
- Kiếng Cận hả? Mình đây! Hạt Tiêu bớt buồn chút nào chưa?
Hôm sau nữa:
- Kiếng Cận hả? Mình đây! Hạt Tiêu hôm nay...
Hôm sau nữa nữa:
- Kiếng Cận hả? Mình đây! Hạt Tiêu...
Ba Kiếng Cận ngạc nhiên:
- Ai gọi điện thoại hoài thế con?
- Bạn con ạ.
Mẹ Kiếng Cận thắc mắc:
- Bạn trai hay bạn gái thế?
- Dạ, bạn trai ạ.
Mặt Mụn gọi liên tục mười ngày khiến Kiếng Cận muốn điên đầu. Ðiên đầu nhất là cứ phải bối rối thanh minh trước ánh mắt dò hỏi của ba mẹ.
Ba mẹ Kiếng Cận chỉ hỏi nó lần đầu, những lần sau toàn đưa mắt nhìn. Nhìn còn nhột nhạt gấp mấy lần lên tiếng hỏi.
Ngày thứ mười một, Kiếng Cận nhăn nhó mặt:
- Bạn khùng quá! Gọi thẳng cho Hạt Tiêu đi!
Mặt Mụn vẫn điệp khúc cũ:
- Mình sợ lắm!
- Sợ thì gọi cho đứa khác!
 
25.

Mặt Mụn gọi Tóc Ngắn. Mẹ Tóc Ngắn nói:
- Tóc Ngắn không có nhà.
Mặt Mụn gọi cho Hột Mít. Mẹ Hột Mít nhấc máy:
- Con là ai?
- Dạ, con là Mặt Mụn.
- Con học chung lớp với Hột Mít hở?
- Dạ, không ạ. Con học khác trường.
Mẹ Hột Mít kết luận ngay tại chỗ:
- Học khác trường tức không phải trao đổi chuyện bài vở rồi.
Rồi đề nghị luôn:
- Con đừng quấy rầy em nữa nhé! Ðể em học bài!
Mặt Mụn rét quá, cúp máy ngay tút xuỵt.
Lúc đó, nó sực nhớ tới bạn.
Nhưng ngay cả lần này, Mặt Mụn cũng chẳng gặp may.
Mẹ bạn nghe giọng lạ, hỏi:
- Con là bạn học với Tóc Bím hả con?
Bị cuộc đối thoại với mẹ Hột Mít ám ảnh, Mặt Mụn sợ run, phịa:
- Dạ, bạn cùng lớp ạ.
- Thế con tên gì?
Mặt Mụn phịa tiếp:
- Dạ, con tên... Ria Mép ạ.
- Con không phải là Ria Mép.
Lời khẳng định của mẹ bạn làm Mặt Mụn muốn xỉu. Nó đâu có biết trưa thứ năm hằng tuần thằng Ria Mép và một lô một lốc những đứa khác vẫn về nghỉ trưa ở nhà bạn.
Dĩ nhiên sau đó mẹ bạn vẫn không biết đứa mạo danh Ria Mép là ai, vì ngay khi mẹ bạn vừa phanh phui sự giả mạo kia, thằng Mặt Mụn đã quýnh quíu cắt ngay cuộc gọi.
Còn Mặt Mụn, nó bắt đầu ngồi bó gối, bắt đầu chán nản, và bắt đầu nhận ra rằng gọi cho nhỏ Kiếng Cận vẫn là tốt nhất.
Nhỏ Kiếng Cận làm sao biết được những chuyển biến phức tạp đó. Nó rất đỗi ngạc nhiên khi nghe tiếng Mặt Mụn ở bên kia đâu giây:
- Gì nữa đây?
- Mình muốn hỏi thăm Hạt Tiêu ấy mà.
- Sao bạn không hỏi mấy đứa kia?
- Hỏi rồi.
- Hỏi rồi sao còn gọi tôi?
- Tôi toàn gặp ba mẹ các bạn đó không hà.
- Chứ bạn không sợ gặp ba mẹ tôi hả?
- Ở nhà bạn hình như bạn là người đầu tiên nhấc máy! - Mặt Mụn bối rối giải thích.
- Ra thế! - Kiếng Cận cười khảy – Cho bạn biết, từ ngày mai trở đi tôi sẽ là người nhấc máy cuối cùng.
Mặt Mụn tái mặt:
- Ðừng mà, Kiếng Cận!
Nhỏ Kiếng Cận chỉ dọa thế thôi. Chứ nó vẫn thấy tội thằng Mặt Mụn quá. Cho nên suốt hơn một tháng trời sau đó, ngày nào nó cũng phải bấm bụng trò chuyện với Mặt Mụn. Tất nhiên là về một đề tài duy nhất: Hạt Tiêu.
Bây giờ thì ba mẹ Kiếng Cận đã biết người gọi điện là ai và gọi để làm gì.
Vì vậy câu hỏi dành cho con mình cũng thay đổi:
- Vẫn Mặt Mụn gọi hở con?
- Dạ.
- Lạ lùng thật!
Ba Kiếng Cận thấy lạ là phải.
Ngay Kiếng Cận cũng vậy thôi. Những ngày đầu nó cũng thấy lạ quá đi.
Nhưng những ngày sau, nó cảm thấy bớt lạ.
Vì qua những ngày sau, Mặt Mụn không chỉ hỏi thăm sức khỏe Hạt Tiêu. Mà giọng nó dần dần ra chiều tâm sự:
- Kiếng Cận nè.
- Gì?
- Nhỏ Hạt Tiêu ấy mà.
- Nhỏ Hạt Tiêu sao?
- Tội nó ghê há?
- Ừ.
Ðó là điệp khúc của tuần lễ thứ hai. Thằng Mặt Mụn “tội” nhỏ Hạt Tiêu suốt bảy ngày. Sang ngày thứ tám, mẫu câu khác một chút:
- Kiếng Cận nè!
- Gì?
- Nhỏ Hạt Tiêu ấy mà!
- Nhỏ Hạt Tiêu sao?
- Năm nay thấy nó xinh quá há?
Kiếng Cận hừ mũi:
- Có chuyện gì không?
- À, không... không...
Tuần lễ thứ tư, Mặt Mụn thôi đánh giá hình thức. Nó chuyển qua nhận xét nội dung:
- Kiếng Cận nè.
- Biết rồi! Nhỏ Hạt Tiêu sao? - Kiếng Cận ngán ngẩm quá, hỏi độp luôn.
- Tính tình nó cũng được quá chứ hả?
- Bộ bạn hết chuyện nói rồi hả?
- Còn cả đống.
Mặt Mụn nói thật. Chuyện quan trọng nhất nó đã thổ lộ ra đâu.
Và nó đã không thổ lộ suốt một thời gian dài. Mãi đến tuần thứ tám, nó mới ấp úng:
- Kiếng Cận nè.
- Biết rồi, khổ lắm, nói mãi! - Kiếng Cận nhăn nhó cắt ngang - Ðể tôi nói giùm bạn xem có đúng không nghen: Tội nhỏ Hạt Tiêu quá há? Năm nay thấy nó xinh quá há? Tính tình nó cũng được quá hả?
Mặt Mụn nuốt nước bọt:
- Bữa nay có thêm câu mới.
- Câu gì?
- Tôi nhớ nó quá hà!
- Trời!
 
26.

Một cuộc đối thoại có nội dung quan trọng như vậy lẽ ra không kết thúc đột ngột chỉ sau mấy câu ngắn ngủn, nhưng lúc đó do quá bất ngờ, nhỏ Kiếng Cận làm rớt cái ống nghe xuống đất, suýt nữa bể tan tành.
Nhưng dù lúc đó cái điện thoại có bể làm nghìn mảnh, nhỏ Kiếng Cận cũng sẵn sàng ăn mừng.
Vì đó là cuộc gọi cuối cùng của thằng Mặt Mụn dành cho số máy của nó.
Tất nhiên không phải tự dưng thằng Mặt Mụn thôi “tra tấn” Kiếng Cận.
Ấy là do hôm sau lên lớp, Kiếng Cận ngoắt Hạt Tiêu ra một chỗ khuất.
- Gì thế Kiếng Cận? - Hạt Tiêu tò mò hỏi, thái độ thậm thụt của Kiếng Cận làm nó ngạc nhiên quá.
- Thằng Mặt Mụn ấy mà.
- Nó vẫn hỏi thăm mình chứ gì?
- Ừ.
Hạt Tiêu nhún vai:
- Có gì nghiêm trọng đâu!
- Nghiêm trọng lắm! - Nhỏ Kiếng Cận liếm môi - Lần này hỏi thăm sức khỏe xong, nó bảo nó nhớ bạn quá.
- Xạo đi! - Hạt Tiêu đỏ mặt.
- Thật đó.
- Nó nhớ bạn thì có!
Tới phiên nhỏ Kiếng Cận đỏ mặt!
- Bạn nói gì lạ vậy?
- Không phải sao! Nếu nhớ mình sao nó không gọi cho mình mà lại gọi cho bạn.
- Ai biết! Bạn đi mà hỏi nó!
Kiếng Cận nói lẫy. Nhưng Hạt Tiêu lại làm thật.
Tối đó, nó gọi điện thoại cho Mặt Mụn. Chả biết hai bên nói với nhau những gì mà kể từ hôm đó, Mặt Mụn không quấy rầy Kiếng Cận nữa.
Kiếng Cận đem chuyện đó khoe với cả nhóm. Rồi sung sướng thở phào:
- Ba mẹ mình từ nay sẽ ăn ngon ngủ yên!
Ria Mép gật gù:
- Còn ba mẹ Hạt Tiêu từ nay sẽ mất ăn mất ngủ!
Kiếng Cận chớp mắt:
- Bạn nghĩ thế ư?
- Tự nhiên là thế, chả cần phải nghĩ! - Ria Mép nhún vai như một triết gia - Khi tiếng chuông điện thoại ngưng bặt ở nhà bạn có nghĩa là nó đang reo ầm ĩ ở một nơi nào đó!
Bắp Rang vỗ đùi đánh đét:
- Vô cùng chí lý! Môn giáo dục công dân từng nói rõ: Vật chất không mất đi, chỉ biến dổi và chuyển hóa từ cái này sang cái khác!
Rồi nó cất tiếng than:
- Ôi, tội nghiệp quá!
Kiếng Cận ngẩn ngơ:
- Tội nghiệp ai?
- Ba mẹ Hạt Tiêu chứ ai!
Ria Mép và Bắp Rang chẳng kiêng kỵ gì nhỏ Hạt Tiêu đang ngồi đó, cứ thoải mái bô bô.
Nhưng Hạt Tiêu vẫn tỉnh rụi. Nó chẳng giận. Cũng chẳng thèm mắc cở tí ti. Từ đầu đến cuối nó chỉ ngồi tủm tỉm cười.
Tóc Ngắn thúc tay vào hông Hạt Tiêu:
- Còn cười nữa! Phản kích lại đi chứ!
Hạt Tiêu lắc đầu:
- Không cần!
- Tại hai tên tiểu quỷ đó nói trúng phóc chứ gì?
Tóc Ngắn hỏi trêu, không ngờ Hạt Tiêu thẳng thắn gật đầu:
- Gần như thế!
Rồi đưa mắt nhìn sang chỗ Kiếng Cận, đột nhiên nó mỉm cười:
- Ba mẹ mình mấy hôm nay đúng là thất điên bát đảo!
 
27.

Sau bữa đó, ai cũng bảo nhỏ Hạt Tiêu bản lĩnh ghê hồn.
Hai thằng Ria Mép và Bắp Rang bình luận nhí nhố như thế mà nó tỉnh như không. Làm như hai thằng này đang trêu chọc ai chứ không phải trêu chọc nó. Còn khẳng khái thừa nhận chuyện đó có thật nữa chứ!
Kiếng Cận chép miệng:
- Ðúng là bé hạt tiêu.
Bạn cười:
- Con nhỏ này tẩm ngẩm tầm ngầm mà ghê thật!
Tóc Ngắn thắc mắc:
- Nhưng hằng ngày hai đứa nó nói với nhau những gì qua điện thoại há?
Hột Mít nhìn Tóc Ngắn, nghi ngờ:
- Bạn không biết thật hở?
- Thật.
Hột Mít tò mò:
- Chứ Bảnh Trai và bạn thường nói với nhau những gì?
- Tụi này nói như mọi người vẫn nói thôi.
Bạn cười:
- Ví dụ vài câu coi!
Tóc Ngắn vỗ trán:
- Ðể từ từ nhớ nha! À! mình nói “Xách cặp giùm đi”, Bảnh Trai nói “Ừ”. Một lát Bảnh Trai nói “Xuống tới đất rồi”, tới phiên mình “Ừ”.
Hột Mít gập bụng cười:
- Còn tệ hơn hai đứa con trai nói với nhau. Ria Mép và Bắp Rang trò chuyện còn nghe tình cảm hơn nhiều!
Bạn nhướn mắt:
- Tóc Ngắn không dóc tổ đấy chứ?
- Không hề.
Tóc Ngắn xác nhận, bạn bè tin ngay. Vì xưa nay nó chưa từng sợ ai. Nên không cần giấu giếm điều gì.
Bảnh Trai nghe đuợc mẩu chuyện đó, buồn thỉu buồn thiu. Thật chưa có ai khờ như con nhỏ Tóc Ngắn. Nó thích Tóc Ngắn, ai cũng thấy. Chỉ mỗi Tóc Ngắn hình như không thấy. Hoặc thấy, nhưng chỉ thấy chút chút, thấy bề ngoài. Thấy vậy cũng như chẳng thấy gì.
Cho nên Tóc Ngắn nhìn mối quan hệ giữa nó và Bảnh Trai bằng ánh mắt vô cùng khô khan. Và bình luận về mối quan hệ đó bằng lời lẽ vô cùng khô khốc.
Ðể cải thiện tình hình, tuần đó Bảnh Trai xung phong đi trực thư viện nhà trường. Trực thư viện mỗi lớp cử hai người. Dĩ nhiên Bảnh Trai xin được trực chung với Tóc Ngắn.
Ðối với Tóc Ngắn, chuyện thằng Bảnh Trai đi tò tò theo nó là chuyện bình thường. Cho nên nó chẳng hề thắc mắc. Chỉ nói:
- Lát nữa bạn tìm sách là chính, tôi chỉ ngồi dán sách thôi nghen!
- Ừ. Bạn cứ ngồi yên một chỗ đi, chuyện khác để tôi lo!
Bảnh Trai hăng hái đáp. Khi nói như vậy, nó khoái chí lắm. Vì được làm vừa lòng Tóc Ngắn.
Phải một lát sau, nó mới biết là nó dại. Nó xin theo nhỏ Tóc Ngắn đi trực thư viện đâu phải vì nhiệt tình lục lọi các ngăn tủ kiếm sách cho bạn bè mượn. Nó chỉ kiếm cớ để được ở cạnh nhỏ Tóc Ngắn hòng tâm sự thôi mà.
Nhưng theo như sự phân công của nhỏ Tóc Ngắn, suốt gần hai tiếng đồng hồ, nó chẳng có lúc nào ngồi cạnh nhỏ Tóc Ngắn được quá một phút.
Học sinh các lớp ra vô liên tục, trong khi nhỏ Tóc Ngắn ngồi lì một chỗ chí thú với trò dán sách nhàn nhã, nó phải lăng xăng chạy hết đầu này tới đầu khác. Chạy tìm sách một hơi, hai đầu gối nó rung rinh còn hai con mắt rõ ràng là muốn rớt ra ngoài.
Nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất. Quan trọng nhất là: Như vậy thì có nói quái được gì đâu!
 
28.

Dẫu sao, ngày hôm đó cũng không phải là ngày xui tận mạng của Bảnh Trai.
Còn hai mươi phút hết giờ trực, khách mượn sách tản dần.
Còn mười lăm phút hết giờ trực, Bảnh Trai đã sung sướng chễm chệ trên chiếc ghế bên cạnh Tóc Ngắn.
Tóc Ngắn nhìn qua, khen:
- Bữa nay có bạn, đỡ ghê!
Bảnh Trai chộp ngay cơ hội:
- Lần sau tới phiên trực thư viện, tôi và bạn đi nữa!
- Lâu lắm! Còn xoay vòng nữa chi!
Nhắc nhở của Tóc Ngắn khiến Bảnh Trai thở hắt ra. Mặt nó lập tức xịu xuống.
Tóc Ngắn nhìn lom lom vào mặt bạn, ngạc nhiên:
- Bộ bạn thích đi trực thư viện lắm hả?
- Ðương nhiên rồi! - Bảnh Trai khấp khởi đáp, thấy cơ hội đột nhiên quay trở lại.
- Vậy tuần sau tới phiên Hột Mít trực, bạn kêu nó dẫn bạn đi!
Vừa tươi lên được một chút, Bảnh Trai đã lại ĩu xìu:
- Thế thì nói làm gì!
Tóc Ngắn không hiểu?
- Sao lại không nói làm gì?
Vẻ hồn nhiên của Tóc Ngắn khiến Bảnh Trai méo xệch miệng. Nó không biết phải nói như thế nào với con nhỏ khờ khạo này.
Ðã vậy, trong khi nó đang nhăn mày nhíu trán, Tóc Ngắn lại cầm tay nó lay lay:
- Làm gì trầm ngâm lâu lắc vậy? Trả lời đi chứ!
Bảnh Trai không trả lời, chính xác là không biết làm sao trả lời. Nó tặc lưỡi lảng sang chuyện khác:
- Tóc Ngắn nè.
- Gì?
- Tôi hỏi bạn điều này nha.
- Hỏi đi!
Bảnh Trai chớp mắt:
- Ở trên đời bạn quý mến ai nhất?
- Tất nhiên mình quý mến ba mẹ mình nhất! - Tóc Ngắn đáp không cần suy nghĩ.
Bảnh Trai gật gù, đi bước thứ hai:
- Thế ngoài ba mẹ bạn?
- Là ông nội mình.
Bảnh Trai liếm môi:
- Ngoài ông nội bạn?
- Là thầy Bàng.
- Ngoài thầy Bàng?
- Là thằng Mí.
- Thế ngoài thằng Mí?
- Là con Mi.
Bảnh Trai thấy Tóc Ngắn hào hứng kể lần lượt hết người thân này đến người thân khác, nó bồn chồn quá, chẳng biết chừng nào cái danh sách đó mới chấm dứt, liền sốt ruột hỏi tắt ngang:
- Thế còn tôi, Tóc Ngắn có quý mến không?
- Sao lại không? - Tóc Ngắn trợn mắt - Bạn bè mà không quý mến, còn quý mến ai!
Ðược Tóc Ngắn liệt vô hàng quý mến mà sao Bảnh Trai chẳng thấy vui. Cái kiểu ban phát tình cảm của nó sao thấy tràn lan quá. Bạn bè thì cả chục đứa chứ đâu phải mình Bảnh Trai này!
- Bộ Tóc Ngắn sắp tôi đồng hạng với Ria Mép, Bắp Rang, Kiếng Cận, Tóc Bím hở? - Bảnh Trai nhún vai, giọng bất bình.
Tóc Ngắn nhận ra ngay. Nó toét miệng cười:
- Phân bì hả? Thôi để tôi nâng bạn lên hạng bảy, trả công bạn giúp đỡ tôi lâu nay. Còn mấy bạn kia đồng hạng tám.
Xếp hạng bảy tức chỉ xếp sau ba mẹ, ông nội, thầy giáo và hai đứa em của Tóc Ngắn, như vậy là được ưu đãi quá rồi, chẳng còn chi để đòi hỏi nữa! Bảnh Trai hí hửng nhẩm trong đầu và bắt đầu ba hoa:
- Hai đứa em của Tóc Ngắn học lớp mấy rồi? Chắc tụi nó học giỏi lắm hả?
- Hai đứa em nào? - Tóc Ngắn ngơ ngác - Mình là con một làm gì có em!
Câu hỏi lại của Tóc Ngắn khiến Bảnh Trai chưng hửng:
- Ủa, chứ con Mi nào đó?
Tóc Ngắn cười khì hì:
- Con Mi là con mèo nhà mình.
Bảnh trai tái mặt:
- Vậy thằng Mí...
- Là con chó nhà mình.
Sém chút nữa, Bảnh Trai đã rớt ra khỏi ghế. Trong một thoáng, nó thấy mặt đất quay ào ào dưới chân. Con nhỏ ác nhơn này nó xếp mình sau cả con chó con mèo nhà nó thì còn thổ lộ gì được nữa hở trời!
Tóc Ngắn đâu có đọc được tâm trạng của Bảnh Trai. Thấy thằng này lảo đảo muốn ngã, nó quýnh quíu quay về phía cô thủ thư ngồi ở góc phòng:
- Cô ơi cô, cho em mượn chai dầu gió đi cô!
 
29.

Bạn khác với Hạt Tiêu và Tóc Ngắn. Bạn không làm cho đứa bạn trai nào phải xức dầu gió vì bạn.
Bắp Rang và Ria Mép là những tên tiểu quỷ đáng yêu, không chỉ với bạn mà với cả Kiếng Cận, Hạt Tiêu, Tóc Ngắn, Hột Mít.
Gần đây, bạn chơi thân với Răng Chuột. Răng Chuột lúc nào cũng sẵn sàng giúp đỡ bạn nhưng tuyệt nhiên không kiếm cớ đi trực thư viện chung với bạn.
Trong thời giờ thể thao cũng thế, bạn đăng ký học bơi, Răng Chuột đăng ký học judo. Chứ không như Bảnh Trai, đang học bơi, thích Tóc Ngắn liền bỏ ngang, xin chuyển qua học judo chung với nhỏ ưa đấm đá này.
Nhưng tình bạn giữa bạn với Răng Chuột vẫn có điều gì đó không hoàn toàn thân thiện và cởi mở như với Ria Mép hoặc Bắp Rang.
Ấy là tại vì Răng Chuột ít nói quá. Ở điểm này, nó hoàn toàn trái ngược với tụi Bắp Rang, Bảnh Trai, Ria Mép.
Răng chuột chỉ hỏi những gì nó cho là cần thiết. Ðại loại như “Bạn có đem cuốn bài tập hình học theo đó không?”, “Ngày mai lớp mình bắt đầu trực đội Sao Ðỏ hở?”
Răng Chuột chỉ hỏi những gì nó cần, nó quên. Mà những chuyện như thế thì ít xỉn xìn xin.
Ở lớp, hầu như Răng Chuột chẳng chơi thân với ai. Ngay cả bạn, đôi khi bạn cũng chẳng rõ nó có thân với bạn hay không, mặc dù ngày nào nó cũng xách cặp giùm bạn lên xuống cầu thang một cách vui vẻ.
Do đó, chẳng có gì ngạc nhiên nếu Răng Chuột là một đứa không tích cực tham gia các phong trào của lớp. Trừ một chân trong đội bóng đá, còn thì nó xù tất.
Văn nghệ không.
Báo tường không.
Câu lạc bộ sinh ngữ cũng không.
Các cuộc đi chơi do lớp tổ chức, nó chẳng bao giờ có mặt.
Mới đây, cả lớp rủ nhau đi Ðầm Sen. Bạn hỏi Răng Chuột:
- Lần này bạn đi chứ?
- Không.
- Sao bạn chẳng khi nào đi chơi với lớp thế?
Răng Chuột giở lý do quen thuộc.
- Mình còn nhỏ em gái ở nhà.
Câu trả lời của Răng Chuột xưa như trái đất. Nó còn mấy câu xưa như trái đất nữa. Bạn biết nếu bạn hỏi tiếp “Chứ mẹ bạn đâu?”, chắc chắn nó sẽ bảo “Mẹ mình ở chỗ khác”, nếu bạn tiếp tục hỏi “Còn ba bạn?”, nó sẽ bảo “Ba mình ở chỗ khác nữa”.
Biết vậy nên bạn không hỏi. Mà đề nghị:
- Hôm nào mình đến nhà bạn chơi nhé!
- Ờ... ờ...
Răng Chuột ấp úng. Cái lối ậm ừ của nó chả rõ là đồng ý hay không.
- “Ờ, ờ” là sao? - Bạn nhìn chằm chằm vào mặt Răng Chuột - Như vậy là bạn đồng ý rồi phải không?
- Ờ... ờ...
- Vậy hôm nào mình ghé chơi được?
- Ờ... ờ...
Lần này thì tiếng “ờ, ờ” kia bắt buộc bạn cau mày:
- “Ờ, ờ” là hôm nào?
- Hôm nào hở? - Răng Chuột bối rối gãi cổ - Cái đó mình phải... sắp xếp.
Bạn phì cười:
- Cái gì mà sắp xếp? Mình có phải là nguyên thủ quốc gia chuẩn bị đi thăm nước láng giềng đâu!
Trêu như vậy, nhưng bạn không muốn dồn thằng Răng Chuột vào chân tường.
Bạn chờ nó “sắp xếp”.
Nhưng lâu thật lâu, bạn chẳng thấy nó “sắp xếp” gì cả.
- Sao sắp xếp lâu thế?
- Chưa được! Mình đang chuẩn bị dọn sang chổ ở mới.
Một thời gian sau, bạn hỏi:
- Dọn nhà xong chưa?
- Xong rồi.
- Vậy ngày mai mình đến chơi nhé.
Răng Chuột lắc đầu:
- Chưa được đâu.
Bạn nhíu mày:
- Sao chưa được?
- Mình sắp chuyển sang chỗ ở khác nữa.
Răng Chuột làm bạn ngẩn ngơ quá đỗi:
- Chuyển gì chuyển hoài vậy?
- Ừ.
Bạn chán quá, không buồn chờ Răng Chuột “sắp xếp” nữa.
Hôm sau tan học, bạn kêu Ria Mép chở bạn bám theo Răng Chuột.
- Con gái bám theo con trai? - Ria Mép trợn mắt - Bạn định bắt chước Tóc Ngắn hôm nọ hở?
- Mình muốn biết nhà Răng Chuột ở đâu.
- Chi vậy?
- Nó bảo nó phải ở nhà trông em nên chẳng bao giờ đi chơi với lớp được. Mình muốn biết có đúng thế không.
Ria Mép nhớ ra, cũng lấy làm tò mò quá. Thế là nó gò lưng chở bạn rượt theo thằng Răng Chuột.
 
30.

Ria Mép là đứa tinh quái. Nhưng ngay trong lúc đó, nó không biết ở đằng sau lưng nó, thằng Bắp Rang cũng đang chở nhỏ Kiếng Cận đưổi theo nó và bạn. Tại vì hành động của nó và bạn bữa nay trông khác thường quá mà.
Dù sao Ria Mép và bạn cũng còn đỡ. Ria Mép và bạn chỉ có hai cái đuôi. Trong khi thằng Răng Chuột có tới bốn cái đuôi. Mà vẫn cắm cúi đạp xe, tuyệt nhiên chẳng hay biết gì.
Sau khi ngoặt chừng chục góc phố, Răng Chuột tuôn vào một con đường nhỏ, và cuối cùng, chui tọt vào một ngôi nhà khá lớn bên đường.
Bạn đập tay lên lưng Ria Mép:
- Ngừng lại đi. Nhà Răng Chuột đây rồi.
Ria Mép ngừng xe, chống chân xuống đất nhướn cổ nhìn vào bên trong.
Ðang nghiên ngó, nó bỗng lùi vội xe lại, hốt hoảng:
- Hụp người xuống đi! Ðây là bãi gửi xe.
Bây giờ bạn mới nhìn thấy trong căng nhà đó chật cứng những xe là xe. Lúc này, Răng Chuột đang từ phía trong tà tà thả bộ đi ra.
May mà nó đang cúi đầu rảo bước nên không thấy Ria Mép và bạn.
Răng Chuột bước dọc hè phố một đoạn rồi quẹo vào một cầu thang nhỏ tối om om dẫn lên tầng của một căn hộ tập thể.
Bạn thì thầm:
- Giờ sao?
Ria Mép nói:
- Tóc Bím đứng đây, tôi vào gửi xe.
Một lát, Ria Mép và bạn lần tới chân cầu thang, mò mẫm leo lên.
Ðặt chân lên lầu một, bạn bối rối nhìn quanh. Trước mặt bạn và Ria Mép có tới ba bốn ngả rẽ, chẳng biết phải đi ngả nào.
- Quẹo hướng nào đây Ria Mép?
- Quẹo trái.
- Sao bạn biết Răng Chuột ở bên trái?
- Tôi có biết gì đâu! - Ria Mép cười khì khì - Quẹo trái không có, lát quẹo phải. Quẹo phải không có thì đi thẳng. Ði thẳng không có thì...
- Nói như bạn! - Bạn bực mình cắt ngang - Theo mình...
- Nhưng bạn cũng không có dịp nói hết câu.
Vì ngay lúc đó, có tiếng Răng Chuột từ căn phòng bên cạnh, ngay đầu cầu thang, rì rầm vọng ra.
Bạn và Ria Mép lập tức im bặt, ngoảnh mặt về phía có tiếng nói.
Ðập vào mắt cả hai là hàng chục viên gạch thẻ xếp song song chạy dọc theo bức tường từ ngoài vào trong tạo thàngh một dãy dài các lỗ thông gió. Tiếng Răng Chuột vọng ra qua các khe hở này.
Không hiểu sao khi về đây ở, Răng Chuột không căng rèm che lại hoặc lấy giấy báo dán bít các lỗ thông gió này đi! Hay nó cố tình để vậy cho mát? Bạn nghi thầm và ghé mắt vào ô tò vò cao nhất, nhìn vào bên trong.
Ria Mép kê mắt vào ô kế trên, cười nói:
- Tôi ô thứ hai nhé!
- Còn mình ô thứ ba! - Tiếng Kiếng Cận thình lình vang lên khiến Ria Mép và bạn giật đánh thót.
Chưa kịp hoàn hồn, Ria Mép và bạn đã giật mình lần thứ hai. Vì tiếng thằng Bắp Rang đã tiếp ngay sau đó:
- Hì hì, còn tôi ô thứ tư!
 
31.

Ðó là một căn phòng chật chội. Sát tường là sợi dây phơi, quần áo vắt ngổn ngang. Ở góc phòng là cái bếp dầu, rổ chén và các thứ soong nồi. Ở góc khác, một cái kệ gác giày chất đầy sách tập. Một cái bàn học thấp tè ở giữa nhà, chỏng chơ bên cạnh hai chiếc ghế con. Cuối cùng, hai tấm chiếu trải trên sàn, để ngủ. Hết.
Ðó là căn hộ mới nhất của Răng Chuột, theo như nó nói.
Và trong căn hộ đó, quả thật chỉ có hai người. Bây giờ thì bạn tin rằng Răng Chuột không phịa chuyện.
Lúc này, em gái Răng Chuột đang loay hoay với cái bếp dầu ở góc nhà. Còn Răng Chuột thì ngồi trên chiếc ghế con ở giữa nhà, mặt quay về phía em mình:
- Mấy giờ em đi học?
- Một giờ kém mười lăm.
- Vậy em sửa soạn tập vở đi! - Vừa nói Răng Chuột vừa đứng lên - Ðể anh hâm thức ăn cho.
- Em làm được mà! - Cô em nói - Anh nghỉ ngơi đi. Chiều anh còn phải đi dạy kèm nữa chi.
Răng Chuột bước lại ngồi xuống bên em, tay sắp chén đũa ra tờ giấy báo trải sẵn trên sàn, cười nói:
- Bốn giờ rưỡi anh mới đi lận. Ðể anh phụ cho.
Ở bên ngoài, bạn và Ria Mép đưa mắt ngó nhau. Bắp Rang và Kiếng Cận cũng đưa mắt ngó nhau.
Không đứa nào ngờ nhà thằng Răng Chuột nghèo đến thế. Và tình cảm giữa hai anh em nó thật cảm động quá chừng.
- Hồi sáng em gặp ba! - Em gái Răng Chuột khoe với anh, khi nói câu đó cặp mắt nó long lanh khác thường.
Răng Chuột thoáng giật mình:
- Ba đến trường em à?
- Ừ. Ba đến trong giờ chơi.
- Ba có nói gì không?
Hai gò má cô em hồng lên:
- Ba bảo em ráng học. Ba còn cho em một cây viết.
Răng Chuột thận trọng dặn, và tụi bạn nghe rõ nó đang thở dài:
- Nhớ đừng để cho mẹ biết đấy.
Cô em phụng phịu:
- Em không hiểu. Tại sao mẹ không muốn cho anh em mình gặp ba?
Thằng Răng Chuột khẽ nhăn mặt, chắc tại câu hỏi của em nó khó quá.
- Ðó là chuyện của người lớn. Ngay cả anh cũng không hiểu.
Răng Chuột ngoảnh mặt ra phía khác, tặc lưỡi đáp.
Phía khác đó chính là phía bờ tường có các lổ thông gió. Vì vậy, Ria Mép, Bắp Rang, Kiếng Cận và bạn liền hoảng hồn hụp đầu xuống.
Và cứ đứng lom khom như vậy, bốn cái đầu chụm vào nhau:
- Sao giờ?
- Về chứ sao!
- Không vào nhà chơi à?
- Không nên. Anh em nó đang tâm sự.
Cả bốn lục tục leo xuống cầu thang và lặng lẽ nối đuôi nhau đi về phía bãi gửi xe.
Ngay cả khi đạp xe về, cũng chẳng đứa nào mở miệng. Tụi nó thấy tội anh em thằng Răng Chuột quá. Chẳng có ba, chẳng có mẹ, chỉ hai anh em lủi thủi với nhau.
Răng Chuột tối tối còn phải đi dạy thêm để kiếm tiền nuôi em. Hèn gì bài vở ở lớp có bữa thuộc có bữa không.
Mãi đến lúc sắp chia tay, bí thư chi đoàn Kiếng Cận mới cất tiếng than:
- Trước nay mình trách oan Răng Chuột rồi.
 
32.

Từ bữa đó, lớp phó trật tự là bạn bớt cằn nhằn Răng Chuột về tội đi trễ.
Lớp phó học tập Bảnh Trai bớt làu bàu Răng Chuột về tội không thuộc bài.
Lớp trưởng Hột Mít bớt đòi xách tai Răng Chuột về tội không chịu tham gia các phong trào của lớp.
Thằng Răng Chuột nhận ra ngay những thay đổi đó. Và không hiểu tại sao.
Cũng như nó không hiểu hàng loạt chuyện khác nữa xảy ra vào những ngày tiếp theo.
Chẳng hạn một hôm, bạn rút từ trong cặp ra một cây bút xóa mới tinh, chìa sang:
- Cho bạn nè.
- Ở đâu vậy?
- Chú mình mua cho.
- Bạn giữ mà xài.
Bạn đập tay lên chiếc cặp:
- Mình còn một cây trong này.
Răng Chuột cười sung sướng:
- Cảm ơn nhé.
Hôm khác, Hạt Tiêu bước lại:
- Răng Chuột ơi.
- Gì thế Hạt Tiêu?
- Bạn thích cái này không?
Vừa nói Hạt Tiêu vừa chìa ra một cuốn sổ đẹp thật đẹp.
Hết Hạt Tiêu tới Tóc Ngắn.
Tóc Ngắn là một con nhỏ háu ăn nên trong cặp bao giờ cũng có một món gì đó. Nó giúi vào tay Răng Chuột một gói xôi:
- Xôi gất nè. Ngon lắm đó.
Lần này thì Răng Chuột thấy mắc cỡ quá, tại dính đến ăn uống mà. Nó lắc đầu:
- Tóc Ngắn ăn đi. Tôi ăn sáng rồi.
- Bạn ăn rồi thì để dành trưa ăn! - Tóc Ngắn cố nhấn gói xôi vào tay Răng Chuột.
Thằng này đành phải cầm lấy. Nó cầm lấy mà mặt đỏ bừng. Ðỏ vì xấu hổ cũng có, mà đỏ vì cảm động cũng có.
Sau Tóc Ngắn là những đứa khác.
Hột Mít tặng Răng Chuột một cục gôm.
Kiếng Cận tặng Răng Chuột một con mèo bằng vải.
Lúc Kiếng Cận chìa con mèo vải ra, Răng Chuột ngó sững món quà:
- Gì thế?
- Còn không biết hả? - Kiếng Cận nheo mắt - Mèo đấy!
Hết ngó sững món quà, Răng Chuột lại ngó sững người tặng quà:
- Bạn trêu tôi hở? Mèo để bắt chuột chứ gì!
Kiếng Cận mỉm cười:
- Mình không ác ý thế đâu. Con mèo này không phải dành cho bạn, mà cho em gái bạn.
Răng Chuột thoáng ngẩn ngơ:
- Sao bạn biết tôi có em gái?
Ðang hứng khởi, Kiếng Cận quên phắt cảnh giác. Nó hào hứng khoe:
- Mình không những biết bạn có em gái, mà còn biết tối tối bạn vẫn đi dạy thêm nữa cơ đấy.
Mặt Răng Chuột tái xanh:
- Bạn...
- Việc gì bạn hốt hoảng thế. Chẳng lẽ nghị lực của bạn không đáng để cho bọn mình khâm phục sao? - Kiếng Cận ngó thẳng vào mặt Răng Chuột, nói giọng điềm tỉnh.
Như không chịu nổi cái nhìn của người bạn gái, Răng Chuột hấp tấp ngó lơ chổ khác.
Và trong lúc quay mặt đi như thế, giọng nó bỗng nhiên thấp xuống:
- Bạn đừng có nói cho em gái tôi biết nhé!
- Ðừng nói chuyện gì?
- Chuyện tôi đi dạy thêm ấy mà.
- Ừ.
Kiếng Cận gật đầu, mặc dù nó không hiểu tại sao Răng Chuột lại dặn nó một câu kỳ cục như vậy. Em gái Răng Chuột chẳng đã biết anh trai mình mỗi ngày phải ra khỏi nhà vào lúc bốn giờ rưỡi chiều để đi dạy kèm đó sao!
 
33.

Bây giờ thì Răng Chuột rõ rồi. Rõ tại sao bỗng dưng bạn bè đối xử với nó khác thường như vậy.
Nó chỉ không rõ tụi bạn làm cách nào biết được hoàn cảnh của nó thôi.
Nó xích lại gần bạn, giọng băn khoăn:
- Tóc Bím nè.
- Gì?
- Làm sao Kiếng Cận biết tôi có em gái?
- Mình nói.
- Nhưng tôi đâu có nói với bạn là tôi đi dạy thêm?
- Ừ, chuyện này thì bạn không nói.
Răng Chuột thắc mắc:
- Vậy sao Kiếng Cận lại biết?
Bạn tặc lưỡi:
- Có thể Kiếng Cận tình cờ trông thấy.
Răng Chuột nhíu mày, lẩm bẩm:
- Lạ thật đấy!
Khi lẩm bẩm như vậy, trông nó có vẻ bồn chồn lắm.
Bạn thấy tội tội, liền nhoẻn miệng cười:
- Ðùa đấy thôi! Hôm nọ Ria Mép, Bắp Rang, Kiếng Cận và mình có đến nhà bạn.
- Ðến nhà tôi? - Răng Chuột tròn xoe mắt.
- Ừ.
- Hôm nào?
Bạn nói hôm.
Răng Chuột bán tín bán nghi:
- Ðường nào?
Bạn nói đường.
Răng Chuột thở ra:
- Thảo nào!
Rồi nó nhìn bạn, giọng trách móc:
- Theo dõi hén?
Bạn trề môi:
- Ai bảo bạn khất lần khất lừa chi!
Răng Chuột thở ra lần thứ hai:
- Chỗ tôi ở chật chội quá, không tiện tiếp khách.
Bạn nhún vai:
- Mình không phải là khách. Mình là bạn nè.
Răng Chuột mỉm cười:
- Bạn bè mà đứng ngoài cửa nghe lỏm, không chịu vào nhà.
- Tụi này đâu có cố ý! - Bạn bối rối đáp, mặt ửng đỏ.
- Tôi nói chơi ấy mà! - Răng Chuột vội vàng nói - Ðã biết nhà rồi thì hôm nào rảnh bạn cứ ghé chơi.
- Trưa thứ năm này nhé.
- Ừ, trưa thứ năm.
 
34.

Khi nói như vậy, Răng Chuột nghĩ rằng chỉ có một mình bạn đến thăm căn nhà chật chội của nó.
Trưa thứ năm, lúc tan học, nghe bạn nói:
- Răng Chuột về trước đi, mình sẽ tới sau.
Nó vẫn cứ đinh ninh thế.
Răng Chuột không ngờ khi nó vừa đạp xe đi, Bảnh Trai, Bắp Rang, Ria Mép, Hột Mít, Hạt Tiêu, Tóc Ngắn, Kiếng Cận và bạn, cả tám mạng chất lên chiếc xe taxi quen thuộc, tà tà đuổi theo.
Hôm qua bạn đã nói với mẹ bạn rồi:
- Trưa mai, tụi con không về nhà nha mẹ.
- Tụi con đi đâu vậy?
- Tụi con tới thăm nhà bạn Răng Chuột.
- Mẹ nhớ rồi! - Mẹ bạn gật đầu - Bạn Răng Chuột vẫn giúp con xách cặp lên xuống cầu thang chứ gì?
- Dạ.
Mẹ bạn nhíu mày:
- Tụi con kéo nhau đi đông như vậy, đã xin phép ba mẹ bạn ấy chưa?
- Ba mẹ bạn Răng Chuột không ở chung với bạn ấy, mẹ à! - Bạn đáp, giọng bất giác nghẹn lại.
Mẹ bạn ngạc nhiên:
- Thế bạn ấy ở với ai?
- Bạn ấy ở với em gái! - Rồi tự nhiên bạn nói thêm - Bạn ấy phải đi dạy thêm để kiếm tiền nuôi em đó mẹ.
- Giỏi quá há! - Mẹ bạn chớp mắt.
- Ừ, bạn ấy giỏi ghê! Bạn tán thành ngay.
- So ra, tụi con sung sướng hơn Răng Chuột nhiều! - Mẹ bạn đột nhiên thở dài, rồi dặn - Răng Chuột sống như vậy chắc buồn lắm, tụi con nên thường xuyên đến chơi với bạn!
Bạn nói, gần như kêu lên:
- Mẹ ơi, vì thế trưa mai tụi con mới không về nhà.
Mẹ bạn sực nhớ ra:
- Thế trưa mai tụi con ăn cơm ở đâu?
- Tụi con mua thức ăn đem theo.
- Mua cả cho anh em Răng Chuột nữa chứ?
- Ðương nhiên rồi, mẹ à!
Kế hoạch của bạn, thằng Răng Chuột đâu có biết.
Cho nên vừa về nhà được mười lăm phút, nghe tiếng ầm ầm khác thường ngoài cầu thang, nó cùng em gái nó xô cửa chạy ra dòm.
- Trời đất! - Thấy bạn bè một lô một lốc đang rồng rắn kéo nhau lên cầu thang, Răng Chuột đưa tay dụi mắt và thảng thốt kêu lên - Tụi mày làm gì thế này?
- Còn làm gì nữa! - Ria Mép cười hề hề - Tất nhiên là đến thăm mày.
Răng Chuột không biết nên mừng hay nên lo. Tại bất ngờ quá, tinh thần nó chưa kịp “sắp xếp” gì cả.
Nó dẫn lũ bạn vào nhà, ngượng ngập nhìn hai chiếc ghế con:
- Nhà tao...
Bắp Rang đọc thấy ngay sự băn khoăn trong mắt Răng Chuột. Nó khoanh chân ngồi bệt xuống sàn nhà, cười toe:
- Hà hà, ngồi vậy mới thấy vui!
Ria Mép ngồi phịch xuống bên cạnh Bắp Rang, tủm tỉm:
- Vui lắm mới ngồi vậy!
Kế tiếp Ria Mép là những đứa khác. Cuối cùng là Răng Chuột. Ðám bạn thoáng chốc làm thành một vòng tròn.
Chỉ có em gái Răng Chuột là đang lui cui chỗ góc nhà, nhìn mặt mày biết là lo lắng lắm. Chỉ vì nó không biết lấy đâu ra cơm để đãi khách đó mà.
Bạn hỏi Răng Chuột:
- Em gái bạn tên gì vậy?
- Cọng Rơm.
- Tên hay quá! Cọng Rơm ơi!
Cọng Rơm quay lại, ngơ ngác không biết ai gọi mình.
Bạn vẫy tay:
- Lại đây ngồi chơi đi em.
- Em phải làm cơm.
- Khỏi! Tụi chị có đem theo đây rồi.
Bắp Rang nhíu mày khịt mũi đúng ba cái, rồi gật gù:
- Em để dành món cá kho mặn và nồi canh cải ấy lại cho buổi chiều đi!
Bắp Rang vừa nói vừa cười, giọng nhẹ như không. Nhưng Cọng Rơm nghe như có một luồng điện chạy qua người. Nó nhìn sững Bắp Rang, không hiểu tại sao anh chàng này mới bước vào nhà chưa được ba phút đã có thể nói vanh vách những món ăn trong bếp như thế.
Hạt Tiêu nhìn Cọng Rơm, mỉm cười:
- Có gì đâu mà em trố mắt ra như thế! Anh bạn của tụi chị tuổi con chó mà!
Hạt Tiêu vừa nói vừa lôi từ trong cặp ra một gói xôi lạp xưởng to tướng.
Những đứa khác lập tức làm theo.
Tất nhiên mỗi đứa lôi một thứ.
Hột Mít lôi xôi gấc. Kiếng Cận lôi xôi gà. Bảnh Trai bánh mì. Bạn cơm bì chả. Ba đứa còn lại lôi ba thứ còn lại.
Tụi bạn có tám đứa, thêm anh em Răng Chuột nữa là mười. Trong khi thức ăn mang theo đủ cho hai chục khẩu phần.
Răng Chuột phải trải đến bốn tờ báo khổ rộng mới đủ chất mọi thứ lên.
Y như trong một buổi cắm trại. Vì vậy không khí nhanh chóng trở nên đầm ấm, thân mật và vui vẻ.
Răng Chuột dần dần mất vẻ rụt rè, ngượng ngập. Nó nói nhiều hơn. Cười nhiều hơn. Và ăn dĩ nhiên là nhiều. Răng chuột mà lại.
So với ông anh, Cọng Rơm ăn chậm hơn, nên chắc là ít hơn. Vì nó còn bẽn lẽn trước các vị khách lạ. Và cả vì nó cứ vừa ăn vừa tò mò liếc thằng Bắp Rang. Nó liếc và nó băn khoăn: có thật anh này tuổi con chó không há?
 
35.

Dĩ nhiên, chuyến viếng thăm của bạn bè không thể biến thằng Răng Chuột ngay lập tức trở thành một con người khác.
Nhưng dù sao, kể từ bữa đó Răng Chuột đã bớt khép kín đi nhiều. Ðến lớp, nó không lặng lẽ dán mình một chỗ như trước kia nữa. Nó hoạt bát hơn, và cởi mở hơn.
Bạn sung sướng nhận xét:
- Răng Chuột dạo này hết đi trễ rồi.
Lớp phó học tập Bảnh Trai vui vẻ:
- Trả bài cũng khá hơn.
Lớp trưởng Hột Mít gật gù bổ sung:
- Sinh hoạt cũng đều đặn hơn.
Bắp Rang khoái chí theo kiểu khác. Nó đập tay lên ngực, tít mắt:
- Và đặc biệt là em gái nó ái mộ tôi nhiều hơn.
Bắp Rang không nói dóc. Vì ngay ngày hôm sau cuộc viếng thăm rầm rộ kia, Răng Chuột vừa ló đầu vào lớp đã chạy ngay lại chỗ Bắp Rang ngồi:
- Bắp Rang nè.
- Gì?
- Em gái tao ấy mà.
- Em gái mày sao?
- Nó hỏi thăm mày đấy.
- Thật hở? - Bắp Rang hồi hộp - Hỏi thăm chuyện gì?
Răng Chuột ngập ngừng:
- Nó nhờ tao hỏi xem có phải mày tuổi con chó thật không?
Câu “hỏi thăm” của Cọng Rơm khiến Bắp Rang thất vọng nảo nề. Nó thở đánh thượt:
- Ðừng nghe con nhỏ Hạt Tiêu phao tin bậy bạ. Tao tuổi con trâu.
Nhưng Bắp Rang chỉ thất vọng có một ngày.
Ngày hôm sau, Răng Chuột lại mon men đến bên nó:
- Bắp Rang nè.
- Gì?
- Em gái tao nhờ tao hỏi mày...
Tự nhiên Bắp Rang nổi khùng:
- Bộ nó không tin tao tuổi con trâu hả?
- Tin chứ! - Răng Chuột bối rối đáp, không hiểu tại sao thằng Bắp Rang quạu quọ làm vậy.
- Tin sao còn hỏi nữa?
Răng Chuột liếm môi:
- Nó hỏi chuyện khác.
- Ủa, chuyện gì nữa?
- Chuyên hôm nọ ấy mà! Răng Chuột gãi gáy - Nó không hiểu tại sao mày nói trúng phóc các món ăn trong nồi.
Bắp Rang khoái chí:
- Nó thấy lạ lắm hở?
- Ừ, ngay cả tao cũng thấy lạ.
Bắp Rang gật gù:
- Mày muốn biết không?
Răng Chuột nuốt nước bọt:
- Muốn.
Bắp Rang chỉ tay vào mắt mình:
- Mày thấy cái gì đây không?
Răng Chuột nhìn lom lom theo ngón tay thằng Bắp Rang:
- Thấy.
- Cái gì?
- Con mắt!
Ðang nói, Răng Chuột bỗng reo lên:
- A, thì ra hôm đó mày nhìn thấy.
- Bậy! - Bắp Rang nhún vai - Bữa đó tao ngồi cách cái bếp đến mười cây số là ít, thấy thế quái nào được!
Rồi nó chỉ tay vào miệng:
- Còn cái này là cái gì?
Răng Chuột không hiểu tại sao thằng bạn mình chỉ trỏ lung tung như vậy, nhưng vẫn đáp:
- Cái miệng.
Bắp Rang bỏ tay xuống:
- Thế giữa con mắt và cái miệng là cái gì?
- Cái mũi.
Bắp Rang nhe răng cười:
- Tao biết được các món ăn trong bếp nhà mày là nhờ cái mũi này đấy.
Cái kiểu ăn nói vòng vo của Bắp Rang làm thằng Răng Chuột muốn khóc quá. Muốn nói đánh hơi thì nói đánh hơi đại cho rồi, còn bày đặt cái này là cái gì, cái kia là cái gì.
Không khóc được, Răng Chuột méo xệch miệng:
- Ðơn giản vậy thôi hở?
- Vậy thôi!
 
36.

Thằng Bắp Rang nói hai chữ “Vậy thôi” nghe nhẹ tưng. Nhưng Răng Chuột biết: Ðiều đơn giản đó, không phải ai cũng làm được.
Nó kể với Cọng Rơm về chuyện cái mũi của thằng Bắp Rang, rồi kết luận:
- Một khả năng kỳ diệu!
Cọng Rơm hoàn toàn tán thành. Còn bổ sung:
- Và phi thường nữa!
Khen xong, nó dích trong lọ một cục mắm ruốc, cẩn thận gói vào giấy rồi đưa cho anh nó.
- Em làm gì vậy? – Răng Chuột ngơ ngác nhìn gói giấy.
- Ðem lên lớp.
- Chi?
Cọng Rơm cười:
- Ðố anh Bắp Rang.
Ðối với Bắp Rang, đó là chuyện vặt.
Thằng Răng Chuột vừa lại gần, chưa kịp lôi gói giấy ra đánh đố, nó đã xua tay:
- Ra vòi nước rửa miệng đi mày!
Thấy Răng Chuột nghệt mặt không hiểu, Bắp Rang nhăn nhó nói tiếp:
- Mày vừa ăn mắm ruốc phải không?
- Ðâu có! – Răng Chuột giật đánh thót, lỏn lẻn lôi gói giấy trong túi ra - Tại em tao kêu tao đem gói mắm ruốc này lên đố mày xem mày nói có trúng không.
Trưa, nghe Răng Chuột thuật lại, Cọng Rơm phục Bắp Rang sát đất.
Hôm sau, nó lại gói cho anh nó một mớ rau thơm.
Lần này, Bắp Rang không phát hiện ra ngay.
Nhưng đến khi Răng Chuột lôi gói giấy ra, Bắp Rang cười khì:
- Lại vặt mấy thứ lá ở đâu đem đánh đố kẻ hèn này nữa hả?
Bắp Rang làm Răng Chuột ngay người như cán cuốc.
Cán cuốc cười gượng gạo:
- Thế mày có đoán được những loại rau gì trong này không?
Bắp Rang cầm gói giấy kê ngay mũi:
- Ngò, rau om, hành lá...
Rồi nó nheo mắt:
- Trưa nay, em gái mày định nấu canh khoai mỡ chứ gì!
- Tao không rõ.
Răng Chuột nói thật. Nhưng nó chỉ không rõ có bốn tiếng đồng hồ.
Trưa đi học về, vừa bước vào nhà, thấy cạnh dĩa dưa mắm là tô canh khoai mỡ nghi ngút khói đang bày sẵn trên sàn, Răng Chuột rùng mình như thể thấy ma.
- Anh làm sao vậy? - Cọng Rơm ngạc nhiên.
- Thằng Bắp Rang... – Răng Chuột lắp bắp.
- Anh Bắp Rang sao?
- Nó hít hít gói giấy, bảo trưa nay em nấu canh khoai mỡ.
Cọng Rơm không rùng mình. Vì đã lường trước được chuyện đó. Nó chỉ tấm tắc:
- Anh Bắp Rang thông minh ghê!
Và hỏi:
- Ở lớp chắc ảnh học giỏi lắm hở anh?
Cái câu Cọng Rơm hỏi Răng Chuột, mẹ bạn đã từng hỏi Bắp Rang.
Và cái câu Răng Chuột trả lời em mình cũng chính là cái câu Bắp Rang từng trả lời mẹ bạn:
- Nó đứng gần bét lớp em ơi!
Còn thêm:
- Anh học kém, vậy mà nó còn xếp dưới anh nữa.
 
37.

Tất nhiên, một bậc thiên tài như Bắp Rang mà học hành lẹt đẹt là chuyện quá đỗi khó tin.
Cho nên nhỏ Cọng Rơm mới há hốc miệng.
Mà không chỉ Cọng Rơm, trước một nghịch lý như thế, ai không có miệng thì thôi, đã có miệng bắt buộc phải há hốc.
Bạn cũng thế. Mà các bạn của bạn cũng thế.
Năm lớp sáu, phải cố lắm thằng Bắp Rang mới lên lớp bảy.
Năm Lớp bảy, phải cố lắm nó mới lên lớp tám.
Năm lớp tám, phải cố lắm nó mới lên được lớp chín.
Và năm lớp chín, phải cố lắm nó mới lên lớp mười.
Lạ một điều, mặc dù học kém như thế, thằng Bắp Rang bao giờ cũng kiếm đủ số điểm cần thiết vào phút chót để không bị rơi vào danh sách những học sinh ở lại lớp.
Ðó phải chăng là bí quyết của một đứa vừa thông minh lại vừa dốt đặc?
Hơn bốn năm trời, màn bí mật vẫn bao phủ quanh thằng Bắp Rang.
Nói hơn bốn năm trời mà không nói năm năm trời, bởi vì cách đây mấy ngày nhỏ Hột Mít đã tình cờ khám phá ra bí mật của thiên tài Bắp Rang.
Hột Mít là học sinh khá, Bắp Rang là học sinh yếu. Ở trong lớp, Hột Mit ngồi kế Bắp Rang. Nghĩa là học sinh khá ngồi kế học sinh yếu.
Hôm đó, đang làm bài tập vật lý, học sinh khá bỗng quên mất công thức tính lực hấp dẫn, ngoảnh qua thấy học sinh yếu ngồi viết ro ro, bèn hỏi:
- Bắp Rang, nhớ công thức không?
- Nhớ.
- Ðọc nghe coi.
Bắp Rang đọc.
Làm xong, vẫn chưa yên tâm, học sinh khá lại day qua:
- Ðáp số là 507,2N đúng không?
- Sai rồi. Ðáp số là 490,5N.
- Hột Mít nhìn vào bài tập, nhíu mày cộng cộng trừ trừ nhân nhân chia chia. Dò tới dò lui một hồi, phát hiện ra mình tính nhầm, học sinh khá phục học sinh yếu quá xá. Ngạc nhiên nữa:
- Chà, bữa nay chịu học bài quá ta!
Ðược khen, học sinh yếu tỉnh bơ, chẳng tỏ vẻ gì sung suớng. Chỉ cười cười, y như thể ta đây tuy giỏi giang nhưng khiêm tốn lắm.
Nhưng lúc đó Hột Mít chỉ ngạc nhiên sơ sơ. Ðến hôm cô giáo phát bài tập ra nó mới ngạc nhiên không để đâu cho hết.
Vì trong khi bài của nó được mười điểm, bài của thằng Bắp Rang chỉ có bốn điểm.
Nó giật bài làm của Bắp Rang, tò mò xem và bật ngửa khi thấy đáp số trong bài của thằng này sai bét.
- Ủa, sao bạn lại ra đáp số này?
- Ừ.
- Ừ là sao? - Hột Mít ngẩn tò te - Hôm trước, bạn ra đáp số đúng mà.
Bắp Rang gãi đầu, ấp úng:
- Nhưng sau đó tôi sợ sai, nên làm lại.
Lời giải thích của Bắp Rang nghe khó tin quá. Nhưng cũng khó bắt bẻ quá.
Hột Mít ôm mối thắc mắc chạy đi tìm tụi bạn:
- Nè, có chuyện lạ lắm!
- Chuyện gì thế? – Tóc Ngắn nhấp nhổm hỏi.
- Chuyện của Bắp Rang.
Kiếng Cận chớp mắt:
- Bắp Rang sao?
Hột Mít tuyên bố bằng giọng nghiêm trọng:
- Nó cố ý học dốt!
Cụm từ “cố ý học dốt” chưa đứa nào từng nghe qua. Nên mặt đứa nào cũng tròn xoe kinh ngạc.
Hạt Tiêu kêu lên:
- Làm gì có chuyện đó!
Hột Mít hừ mũi:
- Thế mà có đấy.
Bạn không tin:
- Bằng chứng đâu?
Hột Mít chỉ tay vào ngực mình:
- Ðây!
 
38.

Bây giờ thì tất cả đều trợn mắt.
Tiết lộ của Hột Mít về bài tập vật lý của thằng Bắp Rang khiến cả bọn không hiểu ra làm sao.
Kiếng Cận đẩy kiếng cận:
- Khó tin quá!
Ria Mép vân vê ria mép:
- Quá khó tin!
- Ừ! - Bạn nói - Chả ai lại muốn học dốt bao giờ.
Tóc Ngắn đồng tình:
- Tóc Bím nói đúng. Thích học dốt thì ở nhà quách, tới lớp làm gì.
Hạt Tiêu nhìn Hột Mít:
- Hay bạn nhầm?
- Nhầm sao được mà nhầm! - Hột Mít gân cổ - Chính miệng nó đọc đáp số cho mình viết ra chứ đâu!
Trong bọn, chỉ có Răng Chuột là tin vào nhận xét của Hột Mít:
- Tôi cũng nghĩ như Hột Mít. Một đứa như Bắp Rang không thể nào học kém được.
Hạt Tiêu ngó Ria Mép:
- Bạn chơi thân với Bắp Rang hỏi nó coi!
Ria Mép lắc đầu:
- Nếu quả thật có chuyện kỳ quặc như vậy thì thằng Bắp Rang không bao giờ hé môi đâu.
- Vậy làm sao giờ?
- Có một cách.
Bảy cái đầu chồm tới trước:
- Cách gì?
- Nhờ thằng Mặt Mụn.
Hột Mít nhảy dựng:
- Lại Mặt Mụn! Chuyện lần trước nó chẳng đã làm hỏng bét bè be đó sao?
Ria Mép thở dài:
- Nhưng không nhờ nó thì chẳng biết nhờ ai.
Rồi quay sang Hạt Tiêu, Ria Mép nháy mắt:
- Hạt Tiêu há?
Cả bọn đều biết Ria Mép trêu Hạt Tiêu. Tưởng Hạt Tiêu mắc cỡ, không ngờ nó tỉnh khô:
- Cần thì cứ nhờ. Bây giờ lớp mình nhờ chuyện gì mà Mặt Mụn chẳng làm.
Tóc Ngắn nheo mắt:
- Chắc không đó?
- Sao không chắc? – Hạt Tiêu cười hì hì - Mặt Mụn đang định đăng ký làm rể lớp mình mà!
Câu nói của Hạt Tiêu khiến cả bọn nhìn nhau ngẩn ngơ. Biết là Hạt Tiêu thừa bản lĩnh, nhưng không đứa nào nghĩ nhỏ Hạt Tiêu nói về mối quan hệ giữa nó và thằng Mặt Mụn bằng thái độ tỉnh rụi như vậy.
Ria Mép ngửa mặt lên trời:
- Yêu quái! Yêu quái, bà con ơi!
 
39.

Hai ngày trước khi lớp bạn làm bài tập kiểm tra môn hình học, Mặt Mụn ôm tập lò dò đi tới nhà Bắp Rang.
- Ði đâu đây? - Bắp Rang hỏi.
- Hỏi mày cái này chút.
Vừa nói Mặt Mụn vừa bày tập ra bàn.
- Toán hở? - Bắp Rang nhướn mắt.
Mặt Mụn chỉ tay vào tập:
- Có bài tập về vectơ khó quá.
- Sao mày không hỏi những đứa khác?
Mặt Mụn tặc lưỡi:
- Mắc cỡ lắm!
Bắp Rang cúi đầu đọc đề, chẳng nghi ngờ gì. Tại nó học yếu nhưng thằng Mặt Mụn còn yếu hơn. Năm ngoái, nó đứng gần bét lớp, nhưng ngoảnh cổ nhìn lại, vẫn thấy thằng Mặt Mụn đứng chình ình sau lưng. Suốt cả năm trời như vậy.
Ðọc đề xong, Bắp Rang lấy viết ra cặm cụi giải. Bài toán có năm câu hỏi, Bắp Rang giải không tới mười lăm phút.
Giải xong, nó đẩy tờ giấy về phía Mặt Mụn:
- Xong rồi nè.
Mặt Mụn ngoẹo cổ nhìn vào bài làm:
- Ðúng không đó mày?
- Không biết! - Bắp Rang nhún vai – Nhưng điều này thì tao biết.
- Ðiều gì?
Bắp Rang vỗ vai bạn:
- Mày sẽ được điểm mười.
Mặt Mụn ngước lên, mắt dán chặt vào mặt Bắp Rang:
- Dạo này mày học tiến bộ quá há?
- Tiến bộ quái gì! - Bắp Rang cười khì khì – Bài này cô giáo tao vừa giải trên lớp xong.
Ðó là Bắp Rang bịa. Hai ngày sau, lớp nó mới làm tới bài này.
Tất nhiên, khi ngày đó tới, Bắp Rang giải ro ro.
Nhưng nó chỉ giải có ba câu trên. Hai câu sau nó bỏ giấy trắng.
Ra chơi, Hột Mít hỏi:
- Khi nãy làm bài được không Bắp Rang?
- Tàm tạm.
- Tàm tạm là sao?
- Tôi làm được có phân nửa hà.
- Vậy là khá rồi.
Hột Mít gật gù nhận xét và quay mặt đi. Bắp Rang không biết khi quay đi như vậy, lớp trưởng Hột Mít đang nghiến răng ken két.
Ngay sau đó, Hột Mít kể lại cho Bảnh Trai, Ria Mép, Răng Chuột, Hạt Tiêu, Tóc Ngắn, Kiếng Cận và bạn nghe.
Nghe xong, bảy cái miệng cũng đều nghiến răng ken két.
Nghiến răng xong, bảy cái miệng nói:
- Bắp Rang, hãy đợi đấy! Hừ hừ!
Ðợi đấy tức là đợi đến thứ năm tuần sau: ngày cô giáo phát bài tập ra.
 
×
Quay lại
Top Bottom