Ngồi cùng bàn ^^

Avatar là em gái G.Top hả ? Thế chắc chị phải xinh lắm nhỉ , nhìn em gái đã như thế rồi mà :KSV@11:
 
Chắc kom ngủ quên lun rùi hix hix ......kom ơi tỉnh dậy nào post tiếp đi nào...............:KSV@06:
 
Avatar là em gái G.Top hả ? Thế chắc chị phải xinh lắm nhỉ , nhìn em gái đã như thế rồi mà :KSV@11:

hixx...nhưng rất tiếc là chị gái của nó lại rất rất xấu xí ạ...chứ chị nó mà xinh thì đã chả phải để ảnh em gái đâu ạ! Em vs em gái em đúng là hai thái cực, 1 trời 1 vực, trong đó nó là trời còn đg nhiên vực là em rồi...hix hix
 
kom ơi. lâu quá . mình đọc hết mấy truyện rùi đi chơi cả tuần mà quay lại vẫn chưa xong. đọc nhiều quá lên độ nữa rùi nè .nhanh đi nha kòm
 
hjhj mọi ng đợi kòm lâu wa' ak???sr vì kòm k báo trk nha hum rùi kòm đưa c gái về nhà chồng đên wa mới báo danh tại HN :) bận tối mắt lun 5hum ồi mới đk ôm cái máy đây :(
mọi ng thông cảm giùm kòm nhá ;))

Quả đúng như tôi tiên đoán...Sau quãng thời gian mong đợi mỏi mòn trong cái xe taxi cùi bắp gọi mãi mới đến, cái cửa hàng kem yaourt mà tôi đang thèm chảy rãi đóng cửa im ỉm trước mặt. Sự im lặng vô duyên của nó khiến tôi chỉ muốn đạp bung cái cửa sừng sững oai phong trước mặt. Thấy tôi đứng "ngẩn tò te" ở đấy, Thành bật cười rồi lại lôi tôi ra mấy quán ăn, tuy rằng là đồ mặn nhưng ít ra nó còn rất ngon nên cũng thoả mãn được cái bụng kẹp lép của tôi bây giờ.

Ăn xong, Thành lại đưa tôi đi dạo lòng vòng, loanh quanh cho tiêu thức ăn trong bụng rồi tranh thủ bàn thêm một ít kế hoạch. Chẳng lẽ tất cả những người chơi game nhiều đều thông minh hay sao mà cả Thành lẫn Duy, tôi phải công nhận rằng có bộ óc "siêu đẳng" thật đấy. Tuy ở lớp cả hai đều khá "trầm lặng" trong vấn đề học hành. Nhưng chỉ khi tiếp xúc hay nói chuyện, hoặc đơn giản là bàn công việc như thế này thì mới nhận ra được cái "bản chất thật" là rất thông minh của cả hai cậu ta. Duy thì vốn dĩ ở lớp được mệnh danh là ông thần môn Hoá, chả biết cái môn Hoá có gì hay ho mà tại sao cậu ta lại học giỏi đến thế cơ chứ, nhưng những môn khác thì Duy gần như chẳng mấy bận tâm đến. Còn Thành thì học cũng khá, cũng đều đều, vốn dĩ từ trước tới giờ Thành đều được các cô rất yêu mến, có lẽ lí do chắc không cần đoán mọi người cũng biết, đẹp trai mà lại khéo ăn khéo nói, lúc nào cũng cười được nên rất được lòng các bậc "tiền bối". Vì thế nên tôi cứ tưởng rằng cậu ta điểm kiểm tra toàn do thầy cô nâng đỡ, ai dè...đúng là thông minh thật...hix hix...trình độ đánh giá con người của tôi sao đột nhiên lại kém như thế cơ chứ?!!

- Chuẩn bị giao thừa chưa Thành để còn ra trường? - tôi đang cười cười cợt cợt đột nhiên nhớ ra cái chuyện trọng đại cả đời liền quay sang hỏi Thành ngay lập tức.

- Hm...cũng gần 12h rồi đấy...hay chúng ta ra trường luôn nhé? - Thành nhìn cái đồng hồ ở tay rồi lại quay sang phía tôi.

- Ừm! Vậy đi luôn đi! Từ đây ra trường cũng một đoạn thôi, hay là đi bộ luôn nhé cho đỡ tốn tiền taxi? - vốn dĩ tôi sinh ra trong gia đình cũng "đủ ăn đủ tiêu" nên cũng biết tiết kiệm lắm.

- Nhưng thời tiết đang lạnh mà...

- Không sao...không sao....- tôi lắc đầu nguầy nguậy, tay thì phe phẩy trước mặt ra điều không có làm sao hết, cứ yên tâm đi,

- Cậu chịu được lạnh hả?

- Ừ! Tôi chịu được mà...Không sao! Hì hì...

Thành...cậu ấy...tốt thật đấy! Đến cái chuyện như vậy mà cũng quan tâm tới tôi nữa! Cảm động, cảm động quá!~

Thấy thái độ rất tự tin của tôi như vậy nên Thành lại nhẹ nhàng sải bước, cậu ấy đi nên tôi cũng đi luôn, không chần chừ thêm một giây phút nào nữa. Cảm giác của tôi lúc này thật khó tả! Lòng cứ lâng lâng, cảm giác hạnh phúc cũng đang trỗi dậy một cách từ từ, tim cũng đập nhanh hơn một chút. Mỗi bước đi là cảm xúc của tôi lại dâng lên một bậc, đôi lúc nó vượt hơi quá một chút, đủ để tôi cảm thấy rất vui vẻ và ấm áp thì tôi phải hít thở sâu một cái để mọi cảm xúc trở về trạng thái bình thường. Có cảm giác hơi ngại ngùng một chút, một sự ngại ngùng đáng yêu!

"Tít tít...tít tít"

A! Là tin nhắn của tôi!

Chắc là nhỏ Linh nhắn tin để chúc mừng năm mới đây mà, dù sao cũng chuẩn bị đến giao thừa rồi! Hí hí...

O_O

Ơ...Là số lạ...mà cũng không lạ cho lắm, cũng khá quen mà...

"giao thua den nha toi duoc khong?" (giao thừa đến nhà tôi được không?)

Giao thừa đến nhà tôi được không?

Giao thừa đến nhà tôi được không?

.....

Tôi có cảm giác lạ lắm, đột nhiên bị sững lại một cái...Giao thừa đến nhà tôi được không? Nếu như không nhầm, thì kia chính là số điện thoại của...của Duy mà...Cậu ấy nhắn như vậy, tức là mời tôi đến nhà cậu ấy vào lúc giao thừa...Hơ hơ...Lạ lắm! Chắc là nhắn nhầm số rồi, đúng rồi...có lẽ cậu ấy định gửi tin nhắn cho Thành, hoặc có thể cho Hạnh Nhi, nhưng lại ấn nhầm số của tôi....Đúng rồi! Đúng rồi, chắc là như thế rồi...Chứ làm gì có chuyện vô lí, tự dưng cậu ấy lại mời tôi đến nhà vào lúc giao thừa như thế?...

Nhưng...tôi nhớ không nhầm, thì lần trước...điện thoại của cậu ấy, gần như chẳng lưu số điện thoại của ai trừ Hạnh Nhi và Thành ra, còn lại trong lớp chẳng lưu số của ai hết...Đúng rồi! Tôi nhớ không lầm đâu, vì đột nhiên danh bạ điện thoại của Duy hiện về như in trong đầu tôi...Vậy thì, chắc chắn số tôi là xin từ người khác, mà trong lớp này chỉ có mình Linh và Hạnh Nhi (là do nhỏ Linh nói) biết...Thế thì...thế thì là thế nào đây?

Tôi cũng không biết bây giờ nên làm thế nào nữa? Liệu có phải đây là tin nhắn mà người gửi là Duy còn người nhận là tôi không? Nếu đúng như vậy thì tôi phải làm thế nào? Một bên là Duy, một bên là công việc rất quan trọng trong đời của tôi...

Tôi không biết!

Cảm giác bị lẫn lộn, bị đảo trộn hết cả lên...Cứ coi như cậu ấy muốn mời tôi đến nhà thật lòng đi, nhưng cũng chỉ một lúc nữa thôi là tới giao thừa rồi...Còn cái nhiệm vụ "bất khả thi" kia nữa, làm sao mà tôi có thể bỏ được cơ chứ?...Nhưng chẳng lẽ tôi đi làm công việc ấy mà lại bỏ luôn cả cuộc hẹn có 1-0-2 của Duy hay sao? Điểm lại tình cảm của mình đi....Tuy rằng, có thể bây giờ, chỉ cần nghe đến tên Duy thôi tôi cũng đã cảm thấy tim đập nhanh hơn bình thường rồi, nhưng chẳng phải cậu ta đối xử rất lạnh lùng với tôi hay sao...Hôn tôi, 2 lần, chắc rằng cũng phải có chút ít tình cảm, vậy mà vẫn cứ lạnh lùng một cách càng ngày càng quá đáng với tôi như thế thì chắc chắn chỉ có thể là đem tôi ra làm trò đùa thôi.

Nực cười...đối với một người đem tôi ra làm trò đùa...mà tôi lại phải đến theo nguyện vọng của cậu ta ư? Thế này là quá đủ rồi, tôi mà đến, thì sẽ càng bị coi không - ra - gì đâu...Vốn dĩ cậu ta đã coi thường tôi như thế rồi mà! Vậy thì việc gì tôi phải tới cơ chứ?

Nghĩ đĩ nghĩ lại, càng thấy tức giận và cảm thấy khó hiểu về cái tên khốn Duy đó hơn. Tại sao cậu ta lại khó hiểu đến thế cơ chứ? Chỉ toàn làm cho người khác thấy bực dọc, ức chế trong người thôi...hix hix...có nói bao nhiêu lần nữa thì cũng chẳng thể diễn tả được hết tâm trạng khó hiểu của tôi lúc này...

Thôi! Cứ coi như chưa từng đọc thấy cái tin nhắn đó đi, tôi sẽ mặc kệ cậu ta và tiếp tục công việc quan trọng của mình!...

***

Rất lâu sau đó...

Bây giờ đã là 2h đêm rồi...

Đường phố bây giờ cũng đã vãn người hơn, tuy nhiên vẫn còn đông đúc...Tự dưng tôi thấy không khí tết tràn ập về, nó tràn về quá đột ngột khiến lòng tôi bỗng náo nức, vui tươi hẳn lên...

Công việc đột nhập trường học đêm nay của tôi cũng đã xong, và quả đúng như Thành nói, thủ phạm đã quá sơ hở khi lại đánh rơi ngay chiếc kéo ở sâu dưới gầm tủ...Cũng nhờ có "4 mắt thần" của Linh mà chiếc kéo được đính vài viên đá rất lung linh ấy đã rơi ngay vào tay chúng tôi. Chiếc kéo này chắc hẳn là của con gái nên mới điệu và trang trí khá cầu kì như vậy...Hơn thế nữa, tôi cũng thấy lạ rằng tại sao đã đi h.ãm hại người khác theo kiểu "gián tiếp" mà lại còn mang theo kéo đẹp, kéo điệu, đã thế lại còn làm rơi...Quả thực là tôi thấy thủ phạm này đầu óc...không thông minh cho lắm...ai lại sơ hở đến mức đánh rơi cả "hung khí" cơ chứ?haha...Tôi vui quá! Vui quá đi thôi!

Cái kéo đáng yêu và xinh đẹp ấy đã được "4 mắt thần" và "lão già" đem về nghiên cứu tìm tòi. Còn cái công việc liên hệ với nick chat kia vẫn chưa có gì khả quan cho lắm, hay nói đúng hơn là chẳng hề moi móc được 1 tí thông tin nào cả, lão Hoàng Anh đã bàn giao công việc lại cho Thành "híp" và còn nói thêm cái câu bựa cả buồng chuối: "Những công việc nặng nhọc anh sẽ gánh vác, còn công việc rất nhẹ nhàng và dễ dàng này anh nhường lại hết cho chú. Hâm mộ anh chưa? Cảm phục anh chưa? Thần tượng anh chưa?" @@...Hình như lão Hoàng Anh bị chập dây thần kinh xấu hổ nên chẳng biết cái điều mình đang nói thật sự rất "không thông minh", thay vào đó dây thần kinh tự sướng của lão ấy đột nhiên hoạt động một cách điên cuồng, không biết ngừng nghỉ...kaka...

Từ sau khi tìm được chiếc kéo ấy tôi rất vui, vì không ngờ ông trời lại thương mình đến thế! Bây giờ có lẽ sẽ phải cố liên hệ với nick chat đó, hoặc như Thành nói cậu ấy sẽ ha.ck hiếc gì đó, nói chung đều là những thứ cao siêu mà tôi chẳng hề hay biết để có thể tìm được thông tin của người đó. Bây giờ đã biết thủ phạm là cùng trường, cùng luôn cả khối, đã thế còn là con gái, lại đánh rơi mất chiếc kéo, và cũng đã có nick chat,...Công việc có lẽ bây giờ sẽ bớt căng thẳng phần nào. Amen!~

Cũng sắp về đến nhà tôi rồi! Hehe...cứ nghĩ đến việc tôi sắp được free hết đêm nay mà lòng lại thấy rộn ràng, tôi sẽ bay nhảy, chạy khắp tất cả các phòng để đón không khí Tết (như thế có hơi dở hơi không nhỉ?), rồi tôi sẽ ăn uống, đập phá, chơi hẳn một con gà luộc ngồi nhắm cô ca cả đêm...Hí hí! Mới chỉ nghĩ tới thôi cũng đã thấy sướng ran cả người rồi...

Ban nãy Thành có ngụ ý muốn đưa tôi về đến tận nhà, nhưng vừa nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong túi quần Thành kêu lên, tôi cũng đoán là người nhà gọi về. Ai ngờ trúng thật! Hê hê...Mẹ cậu ấy gọi, bảo rằng có họ hàng từ bên Canada về nên đi về gấp, Thành đành phải xin lỗi tôi rồi bắt taxi đi về nhà luôn. Còn Linh với Hoàng Anh thì cũng đã dắt tay nhau đi chơi rồi, nếu như không nhầm thì Linh sẽ sang nhà Hoàng Anh xông nhà, rồi cả hai lại lượn lờ cá cờ cả đêm...Đến là chịu với nhỏ Linh! Nó tưởng nó nói thế thì tôi tin chắc? Xông nhà thì người ta phải xông từ lúc giao thừa, nó lại còn lấy cái lí do vớ vẩn như thế để đi chơi với lão Hoàng Anh, làm gì có chuyện hơn 2h đêm lại đi về xông nhà cơ chứ? Thế thì có mà cả nhà lão Hoàng Anh phải đứng ngoài đường rét run cầm cập để chờ nhỏ Linh về xông nhà chắc???

Là lá la...! Tuy rằng trời lạnh, nhưng tôi vẫn thấy lòng ấm áp! Vì thứ nhất tôi đã tìm thêm được thông tin, thứ hai là lại được free cả đêm nay, còn thứ ba là bây giờ đang Tết, không khí tết tràn đầy lòng tôi...Thích lắm! Chỉ muốn nhảy tưng tưng lên như con choi choi thôi í!~

Mới thử nhảy có vài bước mà tôi đã về đến nhà rồi đây này! haha...

Chìa khoá đâu nhỉ? Mở cổng vào nhà để còn đập phá thôi...Cái túi này bé tí tẹo mà mãi chẳng tìm thấy khoá là thế nào nhỉ? .... À! Đây rồi!

Chói!

Sao cái đèn đường hôm nay lại sáng thế nhỉ? Đột nhiên làm cho tôi chói mắt, loá hết cả lên...

Dụi dụi...

Vẫn chưa hết loá, nhưng mà bắt đầu nhìn thấy mờ mờ cái gì đó rồi...

Dụi tiếp!

Ơ hơ hơ...

Không nhầm đấy chứ!

Cái dáng nhỏ nhỏ, béo béo, trên đầu vài sợi tóc lơ thơ...

Cái mặt láu cá, nhìn gian tà không chịu được...

Cái mắt một mí siêu giống thằng anh họ nó...

Không nhầm thật rồi!

- Chị Quỷ đi đâu mà giờ này mới thèm về hả?

- Ơ...ơ...nhóc...- ôi má ơi, bất ngờ quá! Tại sao con nhóc đó lại ở đây nhỉ?

- Nhóc cái gì mà nhóc? Em người lớn rồi, năm nay là 5 tuổi rồi đấy! - con nhóc đó vênh mặt lên với tôi, sao mà đáng ghét thế không biết!

- hơ hơ...Tại sao nhóc lại ở đây? - tôi bán tín bán nghi, không biết cái mắt của mình hôm nay có vấn đề không nữa.

Con bé đó đánh nhẹ vào tay tôi một cái rồi lườm một cái lườm đứt cổ.

- Đã bảo em không phải nhóc rồi! Em có tên, chị Quỷ phải gọi em là Sâu chứ!!!

Ôi! Thế này...chẳng lẽ tai tôi cũng có vấn đề hay sao? Tại sao con nhỏ đó lại đến nhà tôi? Tại sao lại biết nhà tôi mà đến cơ chứ???

- Thôi! Không chấp chị Quỷ nữa...- con bé Sâu đó bĩu môi nhìn tôi -...chị không mau mở cửa cho em vào nhà hay sao hả?

- .....

Tôi ngoan ngoãn cầm chìa khoá mở cửa, tại sao tôi lại nghe lời một con nhóc kém mình đến hơn chục tuổi cơ chứ?

Con bé Sâu này lạ thật, tại sao nó lại đến nhà tôi vào đêm giao thừa? Mà nó còn chưa đến nhà tôi bao giờ, sao lại có thể ngang nhiên đứng trước cửa nhà tôi rồi ra lệnh mở cửa như bà chủ cơ chứ??? Vả lại, nó là trẻ con, làm sao mà đến đây một mình được...Cảm thấy có điều gì đó kì lạ, tôi vừa mở cái cửa ra, quay lại nhìn đằng sau....

- ??? - tôi trợn tròn mắt, hoá ra là cậu ta vác cái con bé này đến đây.

Duy đứng thọc tay vào túi quần, nhìn tôi rất thản nhiên như chẳng hề có chuyện gì xảy ra. Hai anh em nhà Duy cứ đứng ngang nhiên làm cho tôi chỉ muốn đấm cho vài cái vào mặt. Cậu ta đến nhà tôi làm cái gì cơ chứ? Lại còn vác theo cả cái con bé nhiều chuyện này nữa...Hix hix...Lúc nào cũng khó hiểu như thế mà...

- Giời ơi! Tránh ra cho em vào cái nào!!! - thấy tôi cứ đứng há hốc mồm, con bé Sâu không chờ nổi nữa bèn đẩy tôi sang một bên, rồi nhảy tưng tưng vào nhà tôi cứ như nhà của nó vậy.

Thế là trước cửa nhà, còn mỗi mình tôi đứng bất ngờ không nên lời và Duy thì cứ thọc hai tay vào túi quần, gương mặt lạnh lùng đến tê dại.

- Sao...sao lại đến nhà tôi? Còn mang theo cả cái con nhóc đó nữa...hơ hơ... - tôi vẫn còn bất ngờ lắm nên nói có phần hơi lí nhí.

- Nó đòi đến! - Duy nhìn trân trân tôi bằng cái ánh mắt vô cảm.

- Đòi đến là sao? Chẳng phải con bé đó ở Los Angeles à? - lần trước tôi vẫn còn nhớ như in con bé Sâu bọ bảo tôi nhà nó ở Los Angeles mà, chắc chắn là không sai được đâu....Trừ phi....nó chém gió tôi???

- Tết Sâu về. Nó đòi gặp cậu! - càng ngày cái ngữ điệu cậu ta nói càng lạnh nhạt hơn.

- Thế sao lại đem đến nhà tôi? Chẳng lẽ không có cách khác để nó gặp tôi à?

- Nhắn tin bảo cậu đến nhưng không đến.

OMG! Bây giờ tôi mới nhớ ra cái vụ tin nhắn, hoá ra là vì con bé Sâu đó nên cậu ta mới gọi tôi đến. Vậy mà cứ tưởng là cậu ta có ý tốt muốn gọi tôi đến để xin lỗi chứ...Hix hix...

- À...ừ...tôi có việc...vậy cậu đến đây lâu chưa? Sao biết nhà tôi hay vậy?

- Chờ từ 12h30'. Lần trước chở về nên biết - câu nói của Duy càng ngày càng có phần đóng băng hơn.

- HẢ??? Chờ từ 12h30' ư? Cậu có bị điên không hả? Trời đang lạnh như thế này mà lại đứng ngoài đây chờ tôi...Ít nhất cậu cũng phải biết có cả trẻ con nữa chứ? Tại sao không vào quán coffe nào mà chờ hả??? - hix...cậu ta chờ tôi từ lúc 12h30 ư, vậy thì phải chờ đến 2 tiếng rồi, mà thời tiết thì lạnh như thế này...hix hix...tội nghiệp quá!

- Quanh đây không có quán nào mở cửa.

À ừ nhỉ? Giao thừa mà...làm sao mà quán coffe lại mở vào lúc này cơ chứ? Trời ơi! Sao càng ngày tôi lại càng đãng trí thế này...Chưa suy nghĩ kĩ mà đã hỏi rồi...Xấu hổ quá đi mất thôi!

Tôi hơi cúi cúi mặt xuống để che đi hai cái má đang hơi ửng lên, tim lại bắt đầu đập chệch nhịp rồi...Hix hix...Tự dưng lại ngại quá!

- Vào nhà được chưa? - đột nhiên Duy lên tiếng, giọng có phần rơi run run, chẳng lẽ cậu ta bị lạnh quá nên giọng nói cũng có phần "ẽo ợt" hơn?

- ...À...à...ừ...vào đi...

Lại - đãng - trí rồi!!!

Có mỗi cái việc mở cửa cho cậu ta vào nhà mà tôi cũng không nhớ, lại cứ đứng trơ mặt ra ở cửa. Trời đang lạnh thế này...À mà cái con bé Sâu, có khi nào nó vào nhà và phá hết đồ của tôi rồi không? OMG! Không lẽ là như thế, con bé đó chẳng phải rất láu cá và nghịch ngợm hay sao? Đừng đừng, Sâu ơi, nhóc mà phá hết đồ là chị chết với bố mẹ! Nhà chị không giàu đâu...Đừng có phá, nếu không đi ra đường ở hết đấy nhóc ạ!!!

Tôi chạy như bay vào nhà, bỏ mặc luôn cả cái cửa chưa đóng và cả cái con người lạnh lùng đáng ghét kia nữa.

Huỵch...huỵch...

Ôi! Không phải chứ...

- Chị Quỷ! Cái này Sâu mặc được không?

Tôi vừa bước vào đến cái cửa phòng của mình, thì quá bàng hoàng trước cảnh tượng "kinh hoàng" trước mặt...Tủ quần áo của tôi...và cả...cái ngăn đồ "nhỏ" bị lục tung hết cả...Sâu ơi! Chị biết mà, biết nhóc sẽ phá mà, cái tính của nhóc sao mà lại dở hơi thế cơ chứ? Sao lại cầm cái áo "bé" của chị rồi ngoe nguẩy trước mặt, lại còn đòi mặc như thế kia?!!

- Ya!!! Cái con bé này, nghịch quá đi! Giả cho chị mau!!!

Tôi chạy ra giằng lấy cái áo "bé" từ bàn tay như dính keo với cái áo của con bé Sâu đó...Tuy nhiên, cái bóng dáng nhỏ nhắn của nó dễ dàng luồn lách qua người tôi, tôi đuổi theo nó chạy lòng vòng quanh phòng...Được lắm! Mới bé tí mà đã mang mấy cái đồ riêng tư của người ta ra làm trò đùa...Ai dạy cho con bé này cái kiểu như thế cơ chứ?!!

Grừ...nhóc! Để xem chị bắt được mày, mày có còn cười nắc nẻ, cười sằng sặc lên như thế kia không nhé?!! Mày đừng tưởng chị "hiền" mà lại bắt nạt được đâu...

- Lêu lêu! Đến mà lấy đi nè! Cho em mặc thử một tí không được à...haha

Con nhóc Sâu đó đi thi điền kinh hay sao mà chạy nhanh thế nhỉ? Tôi mang tiếng lớn hơn nó hàng chục tuổi mà mãi không đuổi được trong cái phòng bé bằng mắt muỗi. Nhục nhã quá! Cái gì mà mặc thử cơ chứ? Nó mới bé tí tuổi đầu mà đã bày đặt mặc những thứ "người lớn". Hay là vốn dĩ nó muốn mang cái đó ra để trêu đùa tôi? Hừ...tức không chịu được! Mày cứ thử đứng lại xem, chị cho mày biết tay!!!

À...lại đổi hướng, chạy ra ngoài hành lang à? Được lắm, cứ chạy đi, rồi đến cái đoạn cầu thang xem mày có ngã chổng vó ra không. Chạy mà không thèm nhìn ra đằng trước, cứ cười khành khạch như được mùa...Cái điệu cười "sở khanh" của nó làm tôi chỉ muốn nổ tung đầu vì tức. Cái mặt tôi bây giờ không khác gì quả cà chua, đỏ ửng lên vì tức giận. Hix...cái đêm giao thừa đáng quý của tôi, tại sao nó lại đến để phả hỏng cả bữa tiệc thịt gà luộc của tôi cơ chứ...Huhu...Sao mà độc ác giống nhau thế?!!

- Dừng lại mau! - hộc hộc...tôi ngu nhất là môn chạy mà, mới chạy được một tí tôi cũng đã thở không ra hơi rồi.

- Lêu lêu! Sâu không dừng lại đâu, chị Quỷ lớn thế mà không bắt được Sâu à? hahaha...Gà quá! - cái gì cơ? Gà á? Nó bảo ai là gà cơ? Trời ơi, tôi sắp tức ói máu rồi! Ai dạy cho nó cái câu nói như thế cơ chứ? Ai???

- Ya!!! Cái con bé này!!! - tôi tức quá nên tự dưng chạy nhanh hơn, với tay ra bắt lấy con bé Sâu, nhưng con bé đó phản xạ quá nhanh, nó hẩy tay tôi ra rồi chạy ra phía cầu thang.

- Hahaa....- điệu cười quái thú của con bé đó lại dội lên đầu tôi.

- DỪNG LẠI MAUUUUUUUUUUUUUU!!!!~

Lần này thì thực sự tôi không thể chịu được nữa, con bé Sâu này không biết điểm dừng hay sao mà trêu tôi mãi không chán thế? Lại còn đem cái đó ra nữa...Ôi thôi chết! Nhỡ may...nhỡ may Duy lên bây giờ thì sao?...Thể nào con bé đó cũng "khoe" với cậu ta, trời ơi! Thế thì còn gì là "đời gái" nữa...Huhu...đừng thế mà...Tôi chạy nhanh hơn nữa, cố bắt lấy con bé Sâu đó...Đừng mà...huhu

Nhưng!

Muộn rồi!

Tôi biết mà...huhu...lần này thì chết tươi, chết ngay, chết giãy đằnh đặch tôi cũng cam lòng...Sao số tôi nó đen thế này cơ chứ? Đúng lúc tôi vừa nghĩ đến chuyện đó thì cái dáng cao lêu nghêu ung dung bước lên cầu thang, nhưng mà lại là đứng ở bậc thang cuối cùng rồi...Thế nên....cái cảnh tôi chồm lên định bắt Sâu, mà cái con bé đó lại cầm cái áo "bé" của tôi ngoe nguẩy trước mặt, cái cảnh tượng kinh hoàng ấy nhẹ nhàng trôi vào trong tế bào que, lại còn trúng điểm vàng ở cầu mắt của Duy mới đau chứ...hix hix...khốn nạn rồi!

- Duy à...- cái con Sâu đó vừa thấy mặt Duy là hớn hở chạy ra, tuy nhiên cái mặt ấy sao mà có thể hớn hở và hí hửng khi nhìn thấy Thành cơ chứ - ...anh Duy nhìn này, Sâu lấy được của chị Quỷ đó! haha...

Trời ơi! Tôi biết, tôi biết mà...Biết rằng nó sẽ mang đi khoe mẽ mà, nhưng tại sao nó lại đem đi khoe với Duy cơ chứ?!! Mặc dù nó là trẻ con, nhưng ít nhất cũng nên biết đấy là cái đồ riêng tư của phụ nữ chứ! Tôi nhìn cái mặt hí hửng của con bé Sâu, rồi lại quay qua nhìn cái mặt dửng dưng lạnh lùng của Duy mà xấu hổ gần chết, tôi cúi gằm mặt xuông, cố che đi hai cái má đang đỏ ửng lên...Ước gì bây giờ có cái lỗ nẻ nào để tôi có thể chui xuống, mãi mãi không bao giờ nhìn hai cái con người "đáng ghét" trước mặt kia nữa...Hix hix..

"Không được! Không thể để thế này được! Đây là nhà của mình cơ mà!"

Đột nhiên một tia suy nghĩ mỏng manh thoáng lướt qua đầu tôi, và ý nghĩ ấy hình như càng ngày càng lớn dần lên thì phải...Đúng thế! Đột nhiên tôi cảm thấy rất hào hứng và máu chiến, chỉ muốn dùng chút lòng tự trọng cuối cùng của mình để giật lại cái "áo" kia thôi. Tôi là ai cơ chứ? Là Mai Anh cơ mà, vả lại con bé Sâu chỉ là một con nhóc, tại sao tôi lại phải chịu thua và để nó đem ra làm trò cười...Như thế không phải nhục nhã lắm sao?!!

- Giả lại đây! - tôi chạy tới giật mạnh cái áo từ tay con bé Sâu bọ ấy.

- .....

- Ơ...cậu bị làm sao đấy hả? Trả lại cho tôi! Mau!!! - cái tên chết bầm kia tự dưng đúng lúc tôi chuẩn bị giựt được cái "áo" thì hắn còn nhanh tay hơn, kéo nhẹ con bé Sâu vào rồi lấy luôn cái áo từ tay nó. Cậu ta bị điên hả? Cầm cái đó của tôi làm gì cơ chứ? Hay là cậu ta...bị biến thái rồi?

- Sâu này, anh nghĩ em mặc cái áo này cũng vừa đấy! - Duy đột nhiên cầm chặt cái "áo" đấy, quỳ xuống trước mặt con bé Sâu rồi lại ngoe nguẩy cái "áo" trước mặt như muốn trêu người tôi.

- Cậu nói thế là có ý gì hả? Trả lại cho tôi mau! - tôi chạy đến cố gắng giằng giật lại cái "áo" của mình, nhưng đã bị tên khốn Duy một tay nắm chặt vào tay tôi, tay còn lại thì vẫn cầm cái của nợ ấy. Hai anh em nhà cậu ta tính trêu ngươi tôi chắc? "Cái áo này em mặc cũng vừa đấy"...nói thế là có ý gì cơ chứ? Chẳng lẽ cậu ta chê tôi....

- Haha...thế để em mặc thử xem sao!!! - con bé Sâu kia nghĩ vài giây rồi cười sằng sặc, nó cười to và rõ đến mức làm cho tôi không hiểu hai anh em nhà nó đang bày trò gì nữa.

- Trả! Lại! Cho! Tôi! Mau! - tôi vừa tức vừa xấu hổ, giật mạnh tay ra khỏi tay Duy nhưng...vô ích...cậu ta khoẻ như con trâu nước, cầm tay tôi chặt đến mức tôi cảm thấy như ngón tay cậu ta sắp chạm đến xương tuỷ của tôi rồi cũng nên...Ui da, đau quá đi mất!

Đến lúc này thì Duy mới quay lên nhìn tôi, cậu ta lạnh lùng đứng dậy, nhìn tôi từ đầu đến chân rồi nhếch mép nói.

- Cái này, trẻ con mẫu giáo mặc còn vừa. Ra là cậu chẳng phát triển thêm được tí nào, vẫn dừng lại ở con số 0 thôi hả?

????

CÁI! GÌ! CƠ!!!

TÔI CÓ NGHE LẦM KHÔNG NHỈ?

- Biến...biến thái! - đồ tồi, cậu ta nói cứ dửng dưng như không, còn nhắc đến chuyện đó ngay trước mặt tôi được nữa. Tại sao trên đời này lại có kiểu đàn ông thô lỗ đến như thế cơ chứ? OMG!!! Tôi không thể tin được...Cái cơn tức giận của tôi có lẽ đã lên đến đỉnh đầu nhưng xấu hổ thì phải lên đến tận nóc nhà rồi...Mặt tôi đỏ au, hai tay nắm chặt vào để bớt tức giận. Được lắm! Đồ tồi! Cậu tưởng đá đểu tôi thì tôi sẽ chịu thua cậu ư? Đây là nhà tôi nhé...Tôi chẳng sợ cậu và cả cái con bé Sâu bọ kia đâu!

- Cậu đúng là cái đồ thô bỉ! Nếu cậu và con nhóc đó đến đây với mục đích là trêu đùa tôi thì xin lỗi, tôi không tiếp nhận những người như thế! - lần này thì tôi thực sự rất tức giận rồi, tôi dùng hết sức giật phăng cái tay mình ra khỏi Duy một cái rồi hùng hổ đi xuống tầng 1. Mới đầu năm mà đã xui tận mạng như thế này! x(

- Chị Quỷ giận Sâu hả? - con bé đó thấy tôi đi xuống cầu thang thì đột nhiên lên tiếng, cái giọng trẻ con của nó có phần hối lỗi.

- ....- tôi vẫn bước tiếp xuống cầu thang, vốn dĩ tôi cũng đã ghét trẻ con rồi, bây giờ nó còn phá phách như thế tôi lại càng cảm thấy trẻ con đáng ghét hơn!

- Chị Quỷ đừng giận mà...Sâu chỉ đùa chút thôi! - cái giọng nhõng nhẽo ì èo của nó sao mà đáng ghét thế không biết, tôi hơi khựng lại một chút nhưng rồi lại đi tiếp.

- Chị Quỷ! - con bé đó chạy hùng hục xuống cầu thang theo tôi, gọi với theo.

- Chị Quỷ...Chị Quỷ!!!

- Chị Quỷ ơi...chị Quỷ làm gì đấy?

- A! Chị luộc gà à? Cho Sâu ăn cùng nhé!!!

...v...v....

- Trời ơi! Ngồi nguyên một chỗ được không? Có biết chị đang bận không hả?!!

Tôi ức đến tận cổ, đang luộc gà và sắp xếp đồ ăn ra khay thì nó cứ a dua a còng, thấy tôi làm cái gì nó cũng làm như thế...Vướng víu hết cả chân cả tay! Sao mà rách việc thế không biết!

- Sâu giúp chị Quỷ cơ!!!

- Nhõng nhẽo...Ngồi im một chỗ đi nhóc! - tôi kéo cái ghế ra rồi đủn nó vào ngồi trên ghế. Chỉ có như thế này thì tôi mới làm lụng được ra hồn.keke

- À mà anh Duy đâu rồi? - đột nhiên con nhóc đó lại nhắc đến tên Duy làm tôi hơi tò mò, mắt liếc lên tầng 2 một tí, không biết cái tên chết bầm đó làm gì trên nhà mà mãi giờ này vẫn chưa xuống. Tôi hay con bé Sâu kia chẳng ai gọi gì Duy nhưng nếu thấy mọi người ở cả đây thì phải xuống chứ, cứ ở nguyên trên đó là thế nào? Không biết cái tên Duy này có nghịch ngợm linh tinh như con bé Sâu kia không, chứ lại lục tung cả cái tủ đồ của tôi lên thì tôi giết chết, à mà vốn dĩ nó cũng đã tơi bời rồi, ban nãy tôi vẫn chưa kịp dọn vào...trời ơi! Khốn khổ khốn nạn vì cái anh em nhà này mất thôi!

- Chị Quỷ! Anh Duy đâu rồi?

- Không biết...không quan tâm - tôi nói nhưng trong lòng cũng hơi tò mò, không biết tên Duy kia đang trên tầng 2 làm cái gì.

- Để Sâu đi tìm nhé! - ựa, cái nhà bé bằng mắt muỗi, đi vài bước là nhìn thấy nhau, vậy mà cũng phải bày đặt tìm với chả tòi...Lắm sẹo!

- Gượm đã! - may quá, vừa luộc xong con gà - ngồi đấy! - tôi lại quay vào vớt con gà ra khỏi nồi, bắt đầu lấy dao thớt ra chặt con gà.

- A!!! thịt gà xong rồi!!! Nhưng mà phải tìm anh Duy để anh í xuống ăn! - thấy đồ ăn là mắt con bé Sâu sáng lên, nó chạy vội ra chỗ tôi bám lấy chân.

- Cứ ra ghế ngồi đi! - tôi bắt đầu "lên dao".

Chặt này...Chặt này...cho mày đứt từng khúc ra này!

Phập! - Nhát dao thứ nhất.

Phập phập! - tôi bắt đầu thích chặt gà rồi đấy...haha...

- Này nhóc, ăn đi! - tôi đặt một đĩa thịt gà luộc cỡ siêu bự đến trước mặt con bé Sâu đó, đột nhiên mắt nó sáng rực lên, liếm môi tỏ vẻ thèm thuồng lắm. Đúng là trẻ con! Tuy rằng tôi cũng có thèm đấy nhưng cái bụng vẫn hơi hơi no một tí, để thêm một lúc nữa đói hẳn ăn cho nó ngon. Haha...

- Oaaa!!! Ngon quá! Sâu ăn đây, chị Quỷ cũng ngồi ăn cùng Sâu nhé! - con bé Sâu sắn tay áo lên, bắt đầu cầm cái miếng đùi to tướng, chấm chấm bột canh rồi đút vào miệng nhai nhồm nhoàm.

- Ờ, ăn đi...Chị lên nhà 1 tí đã, ngồi im dưới này ăn ngoan nghe chưa?

- Yes sir!!!

- Tốt! Ăn đi!

hehe...kể ra con bé Sâu này cũng ngoan phết đấy nhỉ? Biết nghe lời tôi như thế là tốt, nhưng nếu nó mà không trêu đùa quậy phá tôi thì tôi thề, nó sẽ là người đầu tiên tôi cho vào danh sách "những đứa trẻ ngoan".

"Két..."

Tôi mở nhẹ cánh cửa phòng mình, không biết Duy đang ở cái chỗ nào nữa. Căn bản nhà tôi trên tầng 2 cũng chỉ có phòng bố mẹ tôi, phòng tôi, nhà vệ sinh cộng thêm cái ban công ngoài phòng tôi thôi nên cũng chỉ đi vài bước là đến. Chứ nếu như đây mà là nhà Duy thì có lẽ tìm cả đêm nay mới thấy mất!

- Xuống nhà ăn thịt gà...- sao tự dưng nó vần thế nhỉ? Làm cho tôi suýt nữa thì phụt cười.

- No rồi. - Duy nắm hai bàn tay vào với nhau, chống lên lan can. Ra là cậu ta ngoài ban công, cũng giỏi thật, mày mò ra tận chỗ này để đứng trong khi trời thì đang lạnh như thế này.

- Đứng ngoài này không thấy lạnh à? - tôi buột miệng hỏi một câu mà tôi cho rằng nó hơi bị "quan tâm" đến cậu ta, tôi cũng đang có ý định trả thù, dạng như cũng làm mặt lạnh với cậu ta đó.

- Có lạnh. - gió thổi làm tung cả mái tóc hơi xám của cậu ta, đột nhiên tôi lại nhớ tới cái tối hôm đó, hôm tôi về nhà Duy...Cũng đứng ngoài ban công như thế này, cũng có gió, cũng chỉ có hai chúng tôi, nhưng lúc đó trời chưa lạnh đến thấu xương như thế này...

- Lạnh sao không vào nhà? Đứng đây để ốm à?

- Ừ.

- Hơ hơ...cậu lạ thật đấy! Đời thủa nhà ai lại thích bị ốm cơ chứ? - chết rồi, hình như hơi bị quan tâm quá mức rồi thì phải.

- ....- Duy im lặng, chỉ quay qua nhìn tôi đang cười cười cợt cợt bằng cái nhìn lạnh băng, vô cảm bất giác khiến tôi sởn gai ốc.

- ...gì...gì nữa...- bắt gặp ánh mắt của cậu ta tôi đột nhiên ngắc ngứ - ...không xuống thì thôi! Sao lại nhìn tôi kinh dị như thế! - lại đỏ mặt rồi, tại sao cứ hơi tí là tôi lại đỏ mặt như thế này cơ chứ. Thôi, xuống nhà! Kệ cậu ta ở trên này, ốm thì kệ xác, tôi không quan tâm! Biết thế này thì để con bé Sâu kia lên gọi, tự nhiên tôi lại đỡ cái công đi lên, đã thế còn đỡ phải bị cậu ta nhìn kì dị như thế. Nghĩ là làm, tôi quay người lại rồi hằn học đi xuống nhà.

O_O

- ...ơ...

- .... - Duy im lặng, không nói gì, chỉ ghì chặt tôi vào lòng hơn nữa.

- ...cậu...bỏ ra coi...

- ....

Đúng vào khoảnh khắc tôi quay người đi, thì đột nhiên Duy kéo tay tôi lại, ôm chặt vào lòng...

Tôi bất ngờ quá không nói được điều gì...đầu óc cứ quay cuồng, tim đập loạn nhịp hết lên, mặt thì đỏ bừng, nóng hừng hực...Duy ôm tôi rất chặt, còn gục đầu vào vai tôi nữa.

Thực sự rất bất ngờ và cảm giác có chút ít hạnh phúc.

Tôi hiểu rằng tôi vẫn còn thích Duy, nhưng nếu như cứ để cậu ấy làm như vậy, thì tôi chẳng phải rất giống một món đồ chơi hay sao? Hai lần trước đã như vậy rồi, tôi không muốn có lần thứ ba nữa. Tôi quá dễ dãi, cứ lúc nào cần thì cậu ấy lại như vậy, nhưng những lúc khác lại sẵn sàng đối xử với tôi còn chẳng bằng với một người xa lạ. Tôi không thích như thế! Như đã nói thì lòng tự trọng của tôi thực sự rất cao...Tôi muốn là con người bình thường! Không phải cái đồ chơi trẻ con lăn qua lăn lại!

- Bỏ ra! - tôi nghiêm giọng lại. Duy à, vì thích cậu nên tôi không thể để thế này được đâu!

- ....- Duy mặc kệ lời tôi nói, vẫn cứ ghì đầu vào vai tôi, hai tay rộng ôm chặt vào người làm tôi có cảm giác nhỏ bé biết bao.

- Bỏ ra đi...Tôi không thích nhắc lại một câu nhiều lần! - với sự phản ứng lần này của tôi thì tay Duy có hơi nới lỏng ra một chút, đầu để lại trạng thái bình thường, vì thế đương nhiên tôi lại phải nghếch đầu lên nhìn cậu ta.

- ....- Duy nhìn tôi vài giây, rồi buông tay ra, mắt nhìn tôi vô cảm.

- Tôi không phải món đồ chơi của cậu! Đừng lấy tôi ra làm trò đùa! - ánh mắt tôi đột nhiên đầy rẫy những căm thù nhìn thẳng vào mắt Duy, không hiểu sao nhưng lúc ấy tôi rất bất cần đời.

- Thế nào là lấy cậu ra làm trò đùa? - Duy nói, mặt vẫn lạnh băng như vậy.

- Tôi nói vậy thôi! Hiểu thế nào là tuỳ cậu!

Tôi quay người đi thẳng, lần này thì chẳng có cái tay nào kéo tôi lại nữa. Tôi hơi tức, mà cũng hơi buồn buồn. Ước gì tôi chẳng thích cậu ấy! Để tôi giờ không phải khổ như thế này...ọc ọc...cái bụng của tôi réo rồi! Xuống nhà ăn thịt gà với uống cô ca thôi, thèm quá!~

*3h45 sáng*

- Hix hix...no quá! - tôi xoa xoa cái bụng, nhìn lên đồng hồ đã thấy 3h45 rồi, cái mắt tôi hơi díp lại một chút, quay qua thì đã thấy con nhóc Sâu ngủ ngon lành trên ghế sofa. Nhìn trẻ con ngủ cũng đáng yêu phết đấy chứ! Cái mắt thì nhắm nghiền vào, miệng thì chu chu lên trông rất ngộ. Tôi càng nhìn nó lại càng thấy buồn ngủ. Mà sao cái tên Duy kia cứ đứng trên đó làm gì không biết, đúng là kì cục!

- Ê này nhóc...dậy đi! - tôi lay lay người con bé Sâu đó gọi nó dậy, để nó còn đi về chứ. Không thì tôi ngủ thế nào được?

- khò...khò...

- Dậy đi...nhanh lên nhanh lên! - buồn ngủ lắm rồi, không thể chịu nổi nữa, tôi phải gọi nó dậy mau mau mới được.

- hơ...hơ...chị...Quỷ gọi Sâu...hơ hơ...à...

- Dậy đi mau lên! Gọi anh Duy của nhóc về đi, chị còn đi ngủ nữa!

- Không...Sâu...ngủ đây với chị cơ...khò khò...

Trời ơi là trời! Bó tay con nhóc này, nó lại lăn đùng ra ngủ rồi...Nó mà ngủ lại đây thì phá nhà tôi chắc? Thôi lên gọi Duy xuống đưa con nhóc này về vậy...hix hix...

Tôi ủ rũ bước bước đầu tiên lên cầu thang, buồn ngủ quá đi mất thôi! Mặt tôi cứ cúi gầm xuống vì buồn ngủ, chẳng thể nhấc nổi đầu lên nữa, đầu tôi cứ nặng trình trịch như đeo đá ấy, và cảm giác còn choáng váng, chóng mặt buồn nôn nữa. Quái lạ, tại sao buồn ngủ mà lại cứ thấy say say, chóng mặt thế này nhỉ? Chết rồi, mắt của tôi bị nhắm tịt vào rồi...Chẳng nhìn thấy cái gì nữa...hơ hơ...không phải đấy chứ...

Phịch!

Cộp cộp cộp...

Tiếng bước chân của ai mà sao có vẻ vội vã thế nhỉ...Tôi nửa mơ nửa tỉnh loáng thoáng nghe tiếng động xung quanh...Tôi bị ngã, ngã lăn xuống đất...cả người đau ê ẩm...nhưng cái đầu của tôi còn đau hơn gấp vạn lần! Thế này là thế nào đây? Cứ như thế tôi say rượu ấy...hơ hơ...chóng mặt, buồn nôn quá...

***

- Oáp...

Trời sáng rồi à...

Sao tự dưng tôi thấy đầu đau thế nhỉ?, cả mình mẩy cũng đau lắm, đau ê ẩm luôn ấy...

Dậy cái đã! Sáng mùng một, tôi còn phải sang nhà Linh chúc Tết, và đương nhiên là cộng thêm cả cái khoản lì xì của bà nội Linh nữa! hehe...

- Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa aaaaaaaaaaa....!!!!~

OMG!!! KHÔNG THỂ NÀO!!! ĐỪNG MÀ, CHẮC LÀ KHÔNG PHẢI NHƯ THẾ ĐÂU...HUHU...

- ưm....- Duy ngồi dậy gãi gãi cái đầu, mặt vẫn còn ngái ngủ.

- CẬU LÀ CÁI ĐỒ BIẾN THÁI! CÚT NGAY CHO TÔI!!!

Bốp bốp binh! >"<

@G.top: sao giống c vậy nè số c e m hẩm hiu :((
cho c cái ảnh nào ai giám chê e gái c xấu ........k tha :)
)
 
truyện này chị viết ạ? nó có tên là j vậy ạ?chị trả lời nhanh giùm em nhá!
 
truyện này chị viết ạ? nó có tên là j vậy ạ?chị trả lời nhanh giùm em nhá!

ầy ầy k pải c vít đâu c lanh chanh nên post lên cho mọi ng cùng đọc thuj :D
pé xem lại trang đầu nhé c có gt đầy đủ đóa:)
 
hixx...nhưng rất tiếc là chị gái của nó lại rất rất xấu xí ạ...chứ chị nó mà xinh thì đã chả phải để ảnh em gái đâu ạ! Em vs em gái em đúng là hai thái cực, 1 trời 1 vực, trong đó nó là trời còn đg nhiên vực là em rồi...hix hix


em còn nhỏ mà viết được như vậy rùi, chắc là học văn giỏi lắm nhỉ? chỉ cho mấy chiêu đi!:KSV@04:
 
Tình hình là đợi dài cổ ồi thúc G.top hoài nên G.top sợ ồi :p
 
Hu hu...cái cuộc đời này sao đầy rẫy những bất công thế hả???

Binh bốp bốp! >"<

- Ay da! Cậu bị điên hả? Đừng có đánh nữa! - cậu nghĩ nói thế thì tôi sẽ tha cho cậu ư? Đồ biến thái, đồ đê tiện, đồ điên...Cậu thật là độc ác, tại sao lại làm cái trò đấy cơ chứ!!! Chết đi cho xong...huhu...

Tôi cầm cái gối, đánh túi bụi vào đầu Duy làm cho cậu ta chỉ biết ôm đầu và van xin tôi. Cậu ta càng kêu thì tôi càng đánh mạnh, cho chừa cái thói biến thái đi...Huhu...tôi mới học lớp 10 thôi mà, còn bé lắm, tôi không muốn dính dáng đến mấy cái trò vô liêm sỉ như vậy...hix hix...Trời ơi! Cả cái cuộc đời phía sau của tôi rồi sẽ ra sao??? Huhu...biến thái, tôi đánh chết cậu luôn!

- Dừng lại đi! Cậu bị điên hả? - mặt Duy đỏ bừng bừng lên vì tức giận, ngoại trừ cái lần cậu ta thấy con bé Sâu đó bị ngã ra thì chưa bao giờ tôi thấy Duy lại tức giận đến thế. Tôi hơi sững lại một chút, thừa thời cơ đó Duy giằng luôn cái gối từ tay tôi.

- ...... - khoé mắt tôi bắt đầu cay cay -...đồ tồi...cậu có còn là con người nữa không hả?...- trên má tôi bắt đầu xuất hiện những giọt nước mắt mặn chát lăn dài.

- Cậu chết đi, đừng để tôi nhìn thấy mặt cậu nữa! - tôi giựt lại cái gối, tiếp tục đánh vào người Duy nhưng hình như lần này vì cảm giác sợ sệt và lo lắng quá khiến cho tôi đánh nhẹ hơn rất nhiều, thay vào đó là những giọt nước mắt cứ nối đuôi nhau chảy xối xả, chảy không biết ngừng nghỉ nữa.

- Tại sao hả?....Cậu làm thế để làm gì kia chứ...hix hix...cậu vốn chỉ xem tôi là món đồ chơi thôi phải không?....Giờ cái món đồ này "mất giá" rồi, cậu thoả mãn chưa...thoả mãn lắm phải không?...Tên biến thái, chết đi!!! Huhu....

Tôi sợ lắm, một cảm giác sợ sệt và rất lo lắng bùng lên trong tôi khiến tôi chỉ biết ôm mặt khóc tức tưởi...Tôi không đánh Duy nữa, vì có đánh, có trách móc cậu ta bao nhiêu thì nhận lại cũng vẫn là cái mặt lạnh như tiền cộng với đôi mắt vô cảm đến đáng sợ kia thôi...Bây giờ cảm giác duy nhất của tôi là thù hận cậu ta, thù đến tận xương tận tuỷ...Hix hix...Làm sao đây?...Làm sao đây nếu như một buổi sáng bạn thức dậy thấy bên cạnh mình là một thằng con trai ôm chặt lấy bạn?...Hix hix...trong khi đó, đầu óc tôi lại chẳng có chút hồi ức nào về tối hôm qua nữa...Huhu...chết đi là vừa!!!

- Lãng nhách! - Duy nhìn tôi một lúc rồi đứng dậy, cười khẩy một cái rồi thọc hai tay vào túi quần đi ra.

- ....Cậu...cậu...- tên chết bầm! Đã làm cái trò đê tiện đó với tôi rồi mà còn thản nhiên không thèm xin lỗi, đã thế lại còn cái gì mà "lãng nhách" chứ...cậu ta điên rồi - ...đứng lại đó cho tôi!!!

Tôi hùng hổ nhảy từ trên gi.ường xuống nền nhà rồi lại máu chiến đi rất nhanh ra chỗ tên Duy đang hơi ngoái lại nhìn tôi, gì thế kia? Cậu ta đang nhìn tôi với ánh mắt KHINH BỈ...OMG!!! Tôi điên lắm, điên hết cả người lên!

- Nhân chứng vật chứng rõ ràng như vậy rồi! Định trốn tội phải không?!!

- Trốn? - lại còn giả bộ vô tội nữa à, được lắm!

- Chẳng phải cậu định trốn tội hôm qua cậu đã...đã...- nói đến đoạn này, mặt tôi lại hơi hơi đỏ lên, ngượng mồm khó nói quá.

- Đã...- Duy cười mỉa tôi một cái nữa, mặt cứ thản nhiên như không khiến tôi khó nói vô cùng.

- Đã...đã....CHẲNG PHẢI CẬU ĐÃ CỐ TÌNH NGỦ CÙNG TÔI HAY SAO???LẠI CÒN ÔM TÔI NỮA!!!CON TRAI CÁC CẬU KHIẾP LẮM, THỂ NÀO CHẲNG GIỞ CÁI TRÒ VÔ LIÊM SỈ KIA RA!!! BIẾN THÁI!!! - đột nhiên mặt tôi nóng ran, tôi cố gắng dùng cái loa của mình gào thủng màng nhĩ cậu ta ra, cho cậu ta nghe rõ từng lời từng chữ tôi nói ra, cho cậu ta hết trốn tội rồi lại giở cái mặt thản nhiên, không biết gì...Hứ! Giờ thì lại im lặng như thế kia, biết điều thì phải nhận lỗi rồi xin lỗi tôi rối rít, cầu mong tôi tha tội đi!!

Nhưng mà...trái lại với tôi nghĩ...

Sau chừng 5 phút cả bốn cái mắt đều dính chặt vào nhau thì cũng chẳng có một âm thanh nho nhỏ nào vang lên cả...

Cậu ta cứ đứng trân trân ở đấy, mắt nhìn tôi lạnh lùng đến khó tả khiến cho tôi cũng đành chịu thua...Thế này là kết thúc thật rồi!

Ánh mắt tôi thất thần, lần này thì thực sự lo lắng rồi. Nhưng tại sao tôi chẳng có một chút hồi ức nào về ... đêm qua nhỉ? Xem nào, hôm qua lúc tôi chuẩn bị lên gọi tên khốn kia xuống đưa con bé Sâu về thì đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, và không chỉ có thế tôi còn thấy chóng mặt và buồn nôn...Sau đó, hình như tôi bị ngã lăn từ cầu thang xuống đất nên bây giờ cả mình mẩy vẫn còn đau, đầu thì nhức nhức khó chịu...Rồi có tiếng bước chân của ai đó rất dồn dập và lo lắng...rồi sau đó...hơ hơ...sau đó...tôi cũng không nhớ nữa...nhưng theo như tôi tiên đoán, có lẽ tên Duy khốn kiếp kia đã giở trò nên sáng nay cái cảnh tượng kinh khủng kia mới diễn ra, đập ngay vào mắt tôi như vậy...Đúng rồi! Chắc chắn là như thế rồi! À đúng rồi...con bé Sâu! Thử hỏi nó xem thế nào, Duy vẫn còn ở đây nên chắc chắn nó cũng vẫn ở đây, nó đâu rồi...

Tôi mở cửa phòng một cách vội vã, chạy trong nhà xem con bé đó đang ở đâu...Kia là phòng bố mẹ tôi, có thể Duy cho con bé đó nằm ở đấy, thử vào xem sao...

"Rầm!" - cửa phòng bố mẹ tôi bật tung ra.

Chuẩn men!

Quả đúng như tôi tiên đoán, con bé Sâu đang nằm lăn lộn trên cái gi.ường với cái mặt thoả mãn kia kìa.

- Sâu! Sâu! Dậy mau! - tôi thốc cả người nó dậy, day day cái người cho con bé đó tỉnh ngủ.

- hơ hơ...- cái mắt một mí đáng ghét kia mở hờ hờ rồi.

- Dậy đi nhanh lên, chị có việc cần nhờ nhóc đây!

- việc...oáp...gì hả chị Quỷ? - con bé đó dụi dụi cái mắt, mồm ngáp lấy ngáp để.

***

- HẢ??? Thật thế không?

- Sâu thề là Sâu nói thật! Lúc đó chị Quỷ nôn đầy ra chăn, anh Duy tìm nhưng chẳng còn cái chăn nào! - con bé Sâu đó lại ngồi gặm thịt gà, nó sinh vào cái giờ ăn gà hay sao mà lại suốt ngày nhắc đến từ thịt gà là lại sáng mắt lên như thế cơ chứ.

- Nôn á? - tôi cố gắng nhớ lại thật kĩ một lần nữa xem, nhưng đúng là....đúng rồi, sáng nay dậy th.ì tôi thấy quanh mình chẳng có cái chăn nào, thế sao tôi lại chẳng cảm thấy lạnh chút nào nhỉ?

- Vâng! Anh Duy bảo chị bị say rượu nên mới bị nôn! Ôi! Con gà này sao thịt mềm thế cơ chứ...Hehe...

- Say rượu? Chị có uống rượu đâu mà say? - lạ thật đấy, tôi chẳng hề nhấm nháp một tí ti rượu nào cả, căn bản là tôi chỉ cần uống một hớp thôi cũng đã thấy nôn nao lắm rồi.

- Sâu cũng không biết nữa...Lúc đó chị cứ kêu rét, cả người run lẩy bẩy, mặt trắng toát...làm cho Sâu cứ tưởng chị Quỷ là Quỷ thật! haha...

- Vậy sao không để chị vào ngủ với nhóc, bên phòng bố mẹ chị có chăn cơ mà!

- ....- đột nhiên con bé Sâu kia im lặng. Đấy, biết ngay mà! Thể nào cũng có chuyện nên mới im thế kia, tôi thấy hơi hoang mang và lo sợ.

- Hả? Tại sao? - tôi hơi lay lay người con bé Sâu đó.

- ....Nhưng...chị...Quỷ đừng...mắng Sâu nhé! - mặt con bé Sâu đột nhiên phị ra, hai cái mắt long lanh như thể sắp khóc.

- Ừ! Rồi!

- Tại...Sâu không quen ngủ với người khác, Sâu trước giờ chỉ ngủ một mình thôi nên...

O-M-G!!!!

Cái lí do thật quá ngớ ngẩn, con bé Sâu này chỉ vì lợi ích riêng của một mình bản thân nó nên dám đối xử với tôi như thế này hay sao?

- Chị Quỷ đừng giận mà! - con bé đó lại đưa cái ánh mắt chó con nhìn tôi nũng nịu, thực sự là cái đầu tôi nó sắp nổ tung rồi.

- Thôi! Không chấp trẻ con! - hạ hoả, hạ hoả nào...

Tôi để mặc con bé đó trong phòng ăn với con gà luộc thơm lừng mới luộc ban nãy chỉ để moi móc thông tin từ nó và ra ngoài phòng khách ngồi. Thực sự những điều con bé Sâu đó nói là đúng không nhỉ, nhưng nhìn vào mắt nó tôi cũng cảm thấy có chút an tâm phần nào...Tôi bị say rượu, bị nôn ra chăn, Duy không bỏ mặc tôi mà ở lại, chứng tỏ cậu ta vẫn còn có chút "tình người"...Con người ấy, khó hiểu một cách dã man! Không có chăn, vậy mà tôi không cảm thấy lạnh chút nào, đừng bảo cả đêm hôm qua cậu ta dùng cái thân hình cao lêu nghêu ấy để "sưởi ấm" cho tôi nhé? Có khi nào là như vậy không?...Hơ hơ...Sao tự dưng tim đập loạn lên thế này? Hoá ra là do tôi suy nghĩ vớ vẩn à, đột nhiên tôi thấy hơi hối hận vì mấy lời lẽ ban nãy nói với cậu ta quá đi mất! Chuyện này là như thế nào đây? Tại sao Duy cứ im lặng, để cho tôi phải tự suy đoán thế này? Cậu ta chẳng thèm giải thích lấy một lời, nếu như cậu ta nói ra thì tôi nghĩ cũng sẽ không đến mức ban nãy tôi đánh cậu ta túi bụi đến như thế...Hix hix...

Cộp cộp cộp...

Thấy dáng Duy thấp thoáng chỗ cầu thang cộng thêm cái tiếng dép đi trong nhà cứ cồm cộp vọng vào tai, tôi thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man đang loạn hết lên trong đầu. Ban nãy con bé Sâu có gọi cậu ta xuống ăn nhưng Duy cứ đứng trên ban công, chỉ bảo là cứ ăn đi tẹo nữa sẽ xuống sau. Bây giờ cũng biết điều xuống rồi đấy, tôi nghếch mắt lên nhìn chằm chặp vào cậu ta.

- Sâu, đi về thôi. - Duy liếc qua tôi một cái rồi vòng vào bếp gọi con bé Sâu kia về.

- Ơ kìa...Không...Sâu không về đâu...Anh Duy đừng hòng! Sâu muốn ở lại chơi với chị Quỷ cơ! - con bé Sâu đó giãy đằnh đặch lên, phụng phà phụng phịu.

- Hôm nay mùng một phải về để đi thăm ông bà mà...Sâu nghe anh về nhà nhé! - trời ơi! Tôi có nghe nhầm không nhỉ? Sao đột nhiên cái giọng của Duy lại nhẹ nhàng, ấm áp như thế cơ chứ?

- Không! Không! Không!

- Về đi nào...Chị Quỷ còn có việc phải làm nữa, Sâu không sợ ở lại sẽ làm phiền chị Quỷ à? - cái giọng điệu của cậu ta nhẹ nhàng quá khiến tôi cũng bị xao lòng.

- .....- nhắc đến tên tôi nên chắc con bé Sâu cũng hơi ngập ngừng, nó bỏ luôn cả đĩa thịt gà chạy ra ngoài phòng khách, hỏi tôi dồn dập -...chị Quỷ cũng có việc bận hả?

- À....à...

- Đó! Chị Quỷ không có việc bận! Vậy Sâu ở lại đây chơi với chị Quỷ!

Nói rồi, con bé Sâu đó lại chạy vào phòng bếp ăn thịt gà ngon lành.

- .....- Duy đột nhiên nhìn qua tôi, cậu ta cứ lừ lừ như con ma khiến tôi rùng hết cả mình. Tôi đã làm gì sai cơ chứ? Còn chưa kịp nói hết câu đã bị con bé Sâu đó chặn họng rồi!

- ...À...e hèm - tôi hắng giọng -...chị có việc phải đi bây giờ, nhóc về nhà với anh Duy của nhóc đi nhé! - tôi cố gắng kéo dài, nhấn mạnh cái từ "anh Duyyyy" rồi lườm cậu ta một cái lườm đứt cổ.

- Thật...hả? - con bé Sâu đó rưng rưng nước mắt nhìn tôi, trông đến là tội.

- Ừ.

- Vậy lần khác Sâu sang chơi với chị Quỷ nhé! - nói rồi, con bé mau chóng chạy ra rửa tay rồi đứng cạnh Duy chuẩn bị ra về.

- Ừ.

Tôi đứng dậy mở cửa kiểu như tiễn khách.

- Chào chị Quỷ! Sâu về đây! - con bé Sâu đó vẫy vẫy tay, mắt cười híp lại chào tôi rối rít.

- Ừ! Chào nhóc! - tôi cũng vẫy nhẹ tay chào nó.

- Ơ kìa! Anh Duy chào chị Quỷ mau lên! - Duy đang chuẩn bị quay người đi thì bị con bé Sâu đó giữ chặt lại, mặt cau có nhìn cậu ta như muốn ăn tươi nuốt sống. Hix hix...

- .... - Duy hơi nhíu mày nhìn con bé đó, rồi lại quay qua nhìn tôi.

- Còn chần chừ gì nữa, anh về thì phải chào chứ! Mẹ em dạy thế đấy!!! - Sâu vênh váo nhìn tên Duy rồi đưa cái mắt "sắc lẹm" lên để hù doạ.

- .... - Duy thở dài sườn sượt, cậu ta cứ lừ lừ nhìn tôi, trời ơi! Tôi đã làm cái gì cơ chứ? Mà tôi còn chưa tính sổ, chưa hỏi cái chuyện bôi nhếch đêm hôm qua thì thôi, cậu ta lấy quyền gì mà cứ nhìn tôi như thế kia. Hừ!!!

Mà con bé Sâu kia cũng lắm chuyện thật, có mỗi cái chuyện chào hỏi nhau thôi mà cũng quan trọng hoá vấn đề. Duy từ trước đến giờ đã bao giờ biết mở mồm ra nói câu "Chào" với ai đâu cơ chứ (đấy là tôi nghĩ thế, mà thường thì tôi ít khi đoán sai lắm, đơn giản thôi, vì tôi là con cháu nhà Gia Cát Dự mà.hehe).

- haizz....Chào!

- Hơ hơ....

Vừa lúc tôi nhìn lên thì đã thấy cái bóng cao lêu nghêu thọc hai tay vào túi quần, đi bên cạnh là một đứa trẻ con mũm mĩm, cười tít cả mắt với tôi....Cậu ta vừa nói chào với tôi...Tuy rằng ngữ điệu có hơi khó chịu nhưng ít nhất cậu ta cũng chào tạm biệt tôi được một lần, đây là lần đầu tiên và tôi mong là sẽ có lần sau, hehe...

Ôi chết! Mải tưởng tượng mà tôi quên béng cái vụ sang nhà Linh làm nốt nhiệm vụ rồi, trời ơi là trời!!!!

***

- Nào nào mấy đứa ra đây bà mừng tuổi cho! - Bà nội Linh với gương mặt dí dỏm vẫy vẫy 4 đứa chúng tôi đang còn no nê với đống thức ăn la liệt trên bàn.

- Ú hú! Cháu ra ngay!!! - nghe đến tiền mừng tuổi là tôi chạy vội chạy vàng ra để lấy...hehe...bà nội Linh vốn dĩ rất sộp trong khoản này mà.

- Cha bố cô...Lúc bình thường bà gọi sang bên này chơi với bà thì nhanh thế này có phải tốt không? - bà nội Linh bắt đầu rút trong cái túi ra 3 cái lì xì.

- Đâu mà! Cháu vẫn sang chơi với bà đấy chứ, bà cứ đùa...hehe - tôi cười duyên, nháy nháy cái mắt ra vẻ dễ thương.

- Thôi được rồi! Bà lì xì cho 3 đứa này! - bà nội Linh bắt đầu cầm phong bao lì xì đưa cho tôi, rồi tiếp theo là Thành và cuối cùng là lão Hoàng Anh.

- Ơ? Thế còn cháu? - Linh đứng cuối cùng mặt ngây ngô chỉ chỉ trỏ trỏ.

- Tối hôm qua giao thừa bà chả mừng cho mày đầu tiên rồi đấy thây? Mừng nhiều lần là không tốt đâu nghe con! Haha...

- Càng nhiều càng tốt đấy bà ạ! - Linh lè lưỡi rồi lại cười khanh khách.

- Thôi mấy đứa ở nhà, bà đi chơi đây!

- Bà đi chơi với mấy bà ở hội tập dưỡng sinh à? - tôi nói với theo.

- Không! Bà đi với ông mới quen! Bà chào nhé... - bóng bà nội Linh đã khuất sau cánh cửa gỗ kiên cố nhưng 4 đứa bọn tôi vẫn chào với theo ầm ĩ.

Sáng này sang bên nhà Linh mấy đứa chúng tôi được bà nội Linh bày cho một đống thức ăn lên bàn và nhiệm vụ là phải chén hết. Lão Hoàng Anh nhìn gầy gầy cao cao nhưng lại là người ăn nhiều nhất, tôi và Linh thì cũng ăn nhiều nhưng chưa thể sánh tầm được với lão Hoàng Anh, và đương nhiên Thành thì lại cũng chỉ ăn đủ no, chắc cái bao tử cậu ấy bé tí nên cậu ta mới ăn ít như thế...Nhìn cái cách cậu ta ăn trông cứ như một thiên thần từ trên trời rơi xuống, mỗi lúc cậu ta gắp một miếng thức ăn vào bát là lại có ánh hào quang phát ra. Đẹp, đẹp mê hồn!

- Tiếp tục công việc nhé! - Thành mỉm cười nói.

- Ok! - ba người chúng tôi đồng thanh lên tiếng.

- Em đã tìm được thêm một chút thông tin về cái nick chat đó rồi. - trời ơi sao tôi thích nghe cái câu nói này đến thế cơ chứ. Hồi hộp quá!

- Sao rồi? - tôi vội vàng hỏi.

- Đây là một nick ảo, cả list chỉ có đúng một nick chat của Gia Linh thôi. Và có một điều đặc biệt, thủ phạm khai tên của mẹ mình là H, đó là trong câu hỏi bảo mật.

- ....Nếu như đã là nick ảo tại sao thủ phạm lại phải ghi tên mẹ mình ra? Chắc chắn là có gì đó mờ ám ở đây. - tôi gãi cằm suy nghĩ.

- H à, H có lẽ là chữ cái bắt đầu tên của mẹ thủ phạm, nhưng để tìm ra mẹ của thủ phạm đó không phải là dễ, cả cái khối trong trường mình biết bao nhiêu phụ huynh tên bắt đầu bằng chữ H...hix hix... - Linh thở dài.

- Đừng nản, anh cũng xem kĩ cái kéo này rồi, trên đó cũng có một chữ H rất nhỏ, và được khắc khá cầu kì....đây, 3 đứa nhìn xem...

Quả đúng như lão Hoàng Anh nói, chữ H này được chạm khắc và uốn lượn một cách rất tinh xảo, nó nằm gọn ở phần bên trong tay cầm của cái kéo này. Tôi cũng tự hỏi là tại sao lão Hoàng Anh lại có thể nhìn ra được kia chứ? Đến tôi mắt không cận, biết vị trí nó ở đâu cũng mãi mới nhìn thấy nổi. Hix hix...

Cái chữ H, lạ thật đấy! Chữ H này là tên của mẹ thủ phạm, nếu như biết được tên của mẹ thủ phạm có lẽ sẽ được nhiều thông tin hơn, nhưng bây giờ H là bắt đầu của rất nhiều tên : Hương, Hường, Hải, Hạnh,..v....v....HẠNH? Sao đột nhiên cái tên này làm cho tôi thấy bồn chồn trong lòng thế nhỉ? Cảm giác đột nhiên cứ như có một luồng điện chạy qua người, rùng hết cả mình lên. Hạnh? Cái tên ấy cứ lượn lờ trước mắt tôi, rồi loanh quanh trong đầu tôi cứ như thể bắt buộc tôi phải nhớ đến cái tên ấy. Chẳng lẽ ông trời đang muốn giúp tôi hay sao? Nếu như không nhầm thì tên của mẹ thủ phạm chính là Hạnh, đây hoàn toàn không có cơ sở và căn cứ nào, nhưng tại sao tôi lại cảm giác điều đó là đúng như vậy...Tôi không biết! Nhưng bây giờ khó hiểu lắm, cái cảm giác thật sự rất rùng mình, có một cái gì đó cứ bắt tôi tin là phải như vậy!

- Mẹ thủ phạm tên là Hạnh! - tôi đột nhiên đập bàn đến ruỳnh một cái, đứng bật dậy, ánh mắt rất chắc chắn. Chính tôi cũng không hiểu vì sao tôi lại làm như vậy nữa???

Cả Thành, Hoàng Anh và Linh đều ngước đôi mắt tròn xoe lên nhìn tôi một cách khó hiểu.

- Sao mày biết? - Linh ngây ngô hỏi tôi.

- Không biết! Nhưng có cảm giác là như vậy! - tôi đột nhiên ngồi xuống, thở gấp gáp, cảm giác giờ đã trở lại bình thường rồi, thở nào, phù phù...

- Giời ơi! Cái con này! Mày cứ làm như mày có giác quan thứ 6 không bằng, nói luyên thuyên. - Linh cười khanh khách rồi lại đánh nhẹ tôi một cái.

- Sao đột nhiên em lại nghĩ như vậy? - lão Hoàng Anh nhíu mày rất chặt rồi nhìn tôi.

- Em không biết, nhưng tự dưng nghĩ đến cái tên ấy, rồi rùng hết cả mình, cảm giác rất khó tả, cứ như cái tên đó chắc chắn là tên của mẹ thủ phạm ấy....hix hix...- tôi sợ hãi nói.

- Chát - lão Hoàng Anh vỗ tay đốp một cái - ...Thế thì đúng rồi! Tên của mẹ thủ phạm là Hạnh!

- Ơ kìa...lại được cả anh nữa! Hai người này bị làm sao thế hả? Chẳng có cái cơ sở nào mà toàn đoán bừa thôi - Linh hoang mang nói.

- Theo như mẹ anh nói thì như thế tức là có người dưới cõi âm muốn giúp cho Mai Anh đấy!

Ơ hơ hơ....cái gì...cái...cái gì thế này? :-ss

- Anh...anh...bị điên...điên...à? - tôi rợn hết cả tóc gáy khi nhìn vào cái mặt đầy bí ẩn của lão Hoàng Anh, lão í định dọa tôi chắc? Làm gì có cái chuyện nhảm nhí như vậy, nhưng...nhưng mà...tôi cứ thấy sợ sợ...

- Anh nói thật đấy! Mẹ anh tìm hiểu về mấy cái âm dương nhiều lắm nên anh biết...Đúng là có người dưới âm muốn giúp em thật!

- Vớ vẩn! Làm gì có chuyện nhảm nhí như thế! - Linh cũng hơi sờ sợ bám nhẹ vào tay áo tôi nhưng mặt nó vẫn còn phong độ chán.

- Tin hay không tùy mấy đứa! Được rồi, cứ để xem đến lúc tìm ra được thủ phạm thì xem có phải mẹ thủ phạm tên là Hạnh không nhé!

- Đư...ợc....thôi....thôi...- tôi vênh mặt lên mặc dù sợ sởn cả gai ốc, người thì cứ run như cầy sấy, hix hix...tôi rất sợ mấy cái âm dương ma quỷ này mà...

"Tết tết tết tết đến rồi..."

- A lô! - là điện thoại của lão Hoàng Anh chết tiệt.

- ....

- Con đang có việc bận mà! - mặt lão Hoàng Anh đột nhiên nhăn nhúm lại.

- VỀ NGAYYYYY!!! - á, giật cả mình, tự dưng đang yên đang lành cái tiếng hét thất thanh trong điện thoại lão Hoàng Anh ầm lên làm cho cả 4 đứa chúng tôi ngã ngửa ra vì đau tim.

- Mẹ, mẹ, từ từ đã! - Hoàng Anh gào lên trong điện thoại - ....hơ hơ...thôi xong, cúp máy rồi...hix hix...

- Sao? Mẹ anh bắt về à? - Linh nuối tiếc nói.

- Ờ...mẹ bắt về đi thăm ông bà....

- Thế khi sáng anh ra khỏi nhà kiểu gì? - Linh nghi ngờ hỏi.

- Anh trèo tường rồi trốn, bố mẹ anh ngủ không biết gì...

- Vậy thôi về đi, mọi việc ở đây bọn em lo sau! - Thành đang im lặng đột nhiên lại lên tiếng, bình thường cậu ta nói khá nhiều nhưng cứ đến lúc công việc là lại trầm tư suy nghĩ, nhưng những kết luận của cậu ta đúng là mấu chốt của vấn đề. Khâm phục thật đấy!

- Ừ anh xin lỗi Mai Anh nhé! - lão Hoàng Anh đứng dậy mặc áo khoác, đeo khăn rồi lại làm cái mặt với đôi mắt cún con nhìn tôi.

- Không sao không sao, anh cứ về đi! - tôi vẫy vẫy cái tay ra điều không có vấn đề gì hết.

- Vậy anh về! BYE~

- Bye!~

Cảm giác ngại ngùng và tội lỗi bỗng nhiên lại ập đến trong lòng tôi. Tết nhất là những cái ngày mà gia đình người ta cần sum vầy nhất thì tôi lại làm phiền đến họ như vậy. Biết rằng 3 người họ rất thoải mái và hết lòng giúp đỡ tôi nhưng làm như vậy thật sự rất ngại! Hoàng Anh bây giờ đã bị mẹ "trù ẻo" như vậy rồi, chắc chắn Thành cũng chẳng khấm khá hơn. Nhưng cậu ấy vẫn ngồi đây rồi trầm tư suy nghĩ khiến tôi thật sự rất xúc động. Cũng may mà Linh ở cùng với bà nên cũng không cần phải bận rộn về quê cho lắm, vả lại nó là bạn thân của tôi nên cảm giác nó cũng bớt ngại hơn phần nào.

- Cứ tạm tin mẹ thủ phạm tên Hạnh đi, vậy cần phải đột nhập trường rồi tra hết danh sách tên mẹ của học sinh khối 10, chắc chắn sẽ có! - Thành xoay xoay cái bút bi rồi nói.

- Có thì sẽ có, nhưng vấn đề thời gian, và nếu như có danh sách những học sinh có mẹ tên Hạnh rồi thì làm cách nào để tìm được hung thủ đây? - Linh lo lắng nói.

- Đơn giản thôi, thủ phạm làm những chuyện như vậy thì cảm giác lúc nào cũng lo lắng bị phát hiện ra, mà nhất lại là con gái. Nên nếu như chúng ta liên hệ với những người nằm trong danh sách có mẹ tên là Hạnh thì sẽ hẹn gặp ra hỏi sau. Tôi nghĩ nếu như là thủ phạm thì sẽ nhất định sẽ không ra gặp! - Thành nghiêm túc nói.

- Nhưng đang là Tết, tự dưng gọi điện hẹn người ta, mà là người lạ không quen biết nhau, người ta không ra cũng là phải thôi! - tôi nói.

- Hix...mày suy nghĩ kĩ một tí được không hả Mai Anh? Con gái trường này mà lại từ chối lời mời của Thành á?

À...à ừ nhỉ? Đúng rồi! Làm sao mà mấy đứa con gái ấy lại có thể từ chối lời mời của một hot boy được cơ chứ? Đến chính tôi lúc cậu ấy tỏ tình cũng cho cậu ấy cơ hội trong khi trước giờ tôi chưa bao giờ để ý đến cậu ấy cơ mà...hehe...

- Ừm...vì thế nên thủ phạm sẽ lưỡng lự nửa muốn nửa không. Điều đó thì chỉ cần nghe giọng nói thôi cũng biết phải không nào? - Thành lại làm tôi hơi sững lại một chút vì nụ cười híp mí.

- Được rồi! Vậy cứ thế nhé! Giờ cậu đến trường luôn đi, à hay để tôi với Mai Anh đi cùng cậu luôn cho nhanh? - công nhận con bé Linh này nó nhanh nhảu thật, trước đây tôi cũng như thế đấy, nhưng sao đột nhiên dạo này đầu óc tôi cứ chậm chạp, thiểu năng đi rất nhiều thế nhỉ?

- Không cần đâu, trời đang lạnh lắm! Để tôi đi cũng được rồi, copy ra nhanh í mà! - Thành lại nở cái nụ cười híp mí làm tim tôi đập hơi nhanh một tí, hix hix....đừng có cười nữa mà, đồ tồi!

- Ừm vậy chiều nay hẹn gặp nhau ở Smile nhé!

- Ok! Tôi đi đây! - Thành quay qua nháy mắt rồi lại cười với tôi một lần nữa làm cho tim tôi lần này đập thật sự bị nhanh rồi...Chết thật, thế này là thế nào đây! Thể nào cái mặt tôi cũng đỏ lên như quả gấc chín cho mà xem...huhu...

 
Quay lại
Top Bottom