Ngồi cùng bàn ^^

Sau Tết, Duy quay trở lại lớp học như bình thường. Cậu ấy làm hồ sơ xin học lại đúng lớp cũ của mình. Và cũng vì gặp gỡ bạn bè trong đợt nghỉ Tết rồi nên hôm đầu tiên đi học sau khi nghỉ Tết, bọn bạn tôi nhìn thấy Duy cũng không lấy gì làm lạ. Cậu ta ngồi im trên ghế, một tay chống cằm, tay còn lại nghịch nghịch cái bút, đôi mắt vẫn vô hồn như xưa. Nhìn cái sáng vẻ cao ngạo ấy tôi bỗng thấy rùng mình một cái. Tình cả ngủ, ôi…

Tôi đăm chiêu nhìn Duy không chớp mắt, chẳng hiểu tại sao tự dưng cậu ta thu hút đến như vậy. Có lẽ đây là lần đầu tiên sau khi Duy trở về, tôi có cơ hội được nhìn cậu ấy một cách kĩ càng như thế.

Về cơ bản là không có gì thay đổi nhiều, trừ cái đôi mắt trở nên lạnh lùng hơn, dáng vẻ kiêu ngạo hơn và mái tóc thì được cắt tỉa ngắn hơn, làm cậu ấy nhìn có vẻ bảnh bao và “men – lỳ” hơn cái dáng vẻ thư sinh trước kia.

Đột nhiên tôi có cảm giác, một thứ cảm giác xa lạ chưa từng có với Duy. Cậu ấy cứ như một ngôi sao ở trên bầu trời mà tôi chỉ có quyền ngắm từ xa, không có cơ hội được chạm vào hay bắt lấy.

Ồ đương nhiên! Tôi có là gì của cậu ấy và cậu ấy cũng đâu có là gì của tôi?!

Mải suy nghĩ linh tinh, tự dưng những ngón tay thon dài của Duy dừng lại, chiếc bút bi vì thế mà cũng dừng lại theo. Tôi hơi giật mình, chuyển hướng mắt lên khuôn mặt cậu ấy thì thấy đôi mắt hờ hững vô hồn kia đang nhìn mình, tưởng như là một tảng băng khổng lồ đang nhìn tôi mới phải chứ. Híc…

Tôi vội quay mặt đi để tránh cái nhìn lạnh lẽo ấy, thực sự tôi cảm thấy quá đỗi ngớ ngẩn. Vì sao tôi cứ mãi lảng tránh cái ánh mắt của cậu ta? Và vì sao mỗi khi nhìn thấy đôi mắt đen mã não ấy, tôi lại thấy tim mình đập rộn ràng…

Có cảm giác gì đó…như thể dẫn tôi lại cái thời điểm hơn 1 năm trước đây, cảm giác ấy có phần hơi xao xuyến rung động…về một thời tôi còn mải mơ tưởng đến chàng hoàng tử lạnh lùng tên Duy…

#$#$%#$^@%#$^

Tôi nghĩ linh tinh cái gì thế này? Dẹp đi…Dẹp dẹp dẹp dẹp…

Đúng là trong lúc ngái ngủ, cái gì người ta cũng có thể nghĩ ra được mà. Hức!

Tự dưng chột dạ tôi lại nghĩ đến Thành. Hầy, từ sau hôm giận nhau đến giờ, tôi mới biết cậu ta cũng lì lợm chẳng kém gì tôi. Không nhắn tin gọi điện gì cả, thấy khởi đầu không tốt đẹp là nản lòng ngay được! ( ý nói rằng ban đầu gọi điện nhắn tin Mai Anh không nghe là về sau không thèm gọi nữa).

Tôi giật mình, Thành vốn dĩ trước giờ không phải người như thế, chắc hẳn có lí do nào đó, cậu ấy mới như vậy…

Có khi nào…

Thành muốn chứng thực lại tình cảm mà tôi và cậu ấy dành cho nhau trong suốt một năm qua?

O_O

Một ý nghĩ điên rồ đột nhiên thoáng qua đầu tôi.

Chẳng lẽ tất cả chỉ là ảo tưởng?!!

*Canteen trường*

Phải khó khăn lắm tôi mới có thể thoát khỏi 5 tiết buổi sáng trên lớp, cuối cùng thì cũng đến giờ ăn trưa. Lò dò bước xuống cùng bộ mặt thảm khốc, một phần vì mệt mỏi, một phần vì cái chuyện tình yêu khốn khổ của tôi. Híc…

Đúng lúc cần chia sẻ tâm tình tuổi “mới lớn” của tôi với Linh, thì nó lại tót lên tranh thủ giờ nghỉ trưa mang cơm qua trường cho lão dở người Hoàng Anh. Chả là năm nay lớp 12, Hoàng Anh sẽ chuẩn bị bước vào thời kì kinh khủng nhất của đời học sinh – ôn thi đại học. Thế nên nhỏ Linh đặc biệt quan tâm, chiều chuộng Hoàng Anh gấp bội lần, làm cho ổng có đà làm nũng, õng ẹo như thằng đàn bà. Tôi vẫn nhớ có lần đi chơi, trời lạnh, nhưng tôi cũng vẫn còn chịu được huống chi là ông ý, thế mà cứ làm ầm lên, cứ như kiểu trái đất sắp đóng băng đến nơi rồi ấy. Tôi biết tỏng, ông ý cứ kêu trời đất như thế là để Linh quan tâm, ngồi sau xe máy ông ý là phải ôm ông ý thật chặt, phải nói là cực kì chặt. Lúc đó Thành cũng mới được mua xe máy, tôi ngồi đằng sau, nhìn hai người họ mà vừa ngượng vừa tức, Thành chỉ cười xuề xòa, rồi thấy tôi có vẻ không tự nhiên thì vội vàng nói:

- Gớm chưa, sợ người ta không biết hai người là một cặp hay sao mà phải ôm ngấu ôm nghiến thế!

Hoàng Anh nghe thấy thế, vội vàng quay sang lườm Thành một cái, rồi châm chọc:

- Chú đang ghen với anh hay sao mà nói cái giọng đấy? Haha…

- Hơ…Ghen cái con khỉ mốc! Nhìn hai người thế thấy đau mắt thì nói thôi, sao lại bảo là ghen được.

- Lại bảo chú không ghen! Người ta hơn nhau ở cái, mùa đông ra đường có người yêu ôm, chú thì có, mà người yêu chú lại không ôm chú. Thế nên chú mới đâm ra bực tức với anh, chứ anh có làm gì chú đâu! Hahaaaa… - lão khốn Hoàng Anh được đà bắt đầu trêu chọc tôi và Thành, làm Thành cứng họng không nói được gì, Linh thì bụm mồm cười khúc khích.

- Hầy, cần gì cứ phải ôm nhau mới được? Ôm nhau thì xuềnh xoàng quá, bọn em còn làm những thứ hơn thế kia, ôm đã là gì. Anh với Linh cần học tập nhiều! Hahaa…

Chẳng hiểu lúc đó tôi nghĩ gì. Tự dưng phát ngôn một câu phải nói là cực kì bừa bãi, lúc đó chỉ biết rằng tôi cần phải lên tiếng để chống lại mấy lời châm chọc đầy tính khích tôi của lão Hoàng Anh. Nói bừa một câu, ai dè nội dung mới nghe thoáng qua đã thấy kinh khủng như thế! T_T Thực tình mà nói, thì tôi chẳng có hàm ý gì sâu xa cả, tôi chỉ muốn chứng tỏ rằng tôi và Thành không phải cái kiểu thanh niên bây giờ, ra đường là cứ phải ôm ấp hôn hít nhau tạo sự chú ý! Nhưng có ai hiểu cho tôi. Híc híc…Giờ nghĩ lại vẫn thấy xấu hổ kinh khủng, tôi nhớ lúc đó Thành còn dừng hẳn xe lại, ngoái đầu nhìn tôi kinh ngạc. Lão Hoàng Anh và Linh cũng chẳng hơn gì, nhìn tôi với ánh mắt cực kì ngạc nhiên. Còn tôi thì cứ ngơ ngác nhìn họ, híc, tôi đâu có biết là mình lại nói hàm ý đến thế đâu! Kết quả là tôi bị trêu một trận dài dài dài dài…cứ nhìn thấy mặt tôi là Hoàng Anh với Linh lại nhắc đến vụ đấy, làm tôi xấu hổ không để đâu cho hết. Còn Thành thì, chẹp, nhờ cái vụ đó, mà tối hôm ấy khi đưa tôi về đến đầu ngõ, đã mạnh dạn kéo tôi ôm vào lòng, đứng im chừng mấy phút, rồi lên xe về luôn, không dám ngoảnh lại chào tôi.

Haha…Nhưng kể ra cái mặt đỏ lựng của cậu ta lúc đó cũng đáng yêu thật!

- Mai Anhhhh!!!

Ôi giật cả mình! T_T

Đang mải mê với đĩa cơm và những dòng suy nghĩ miên man, theo phản xạ tôi ngước lên phía trước theo tiếng gọi như thất thanh đó. Ai mà cứ như thể mấy thế kỉ rồi không gặp tôi thế? ==’

Một dáng người cao mảnh khảnh, tuấn tú, gương mặt sáng lạng với vẻ thư sinh nho nhã. Ở cậu toát ra một khí chất quý tộc, dáng đi nhẹ nhàng như những vị hoàng tử bước ra từ câu chuyện cổ tích. Tôi mải mê ngắm nhìn, mãi đến khi cậu ta đặt đĩa cơm xuống bàn, tôi mới choàng tỉnh giấc.

- Ơ…Hóa ra là ấy à! – tôi cười gượng gạo, ngượng chín mặt vì cái hành động ngớ ngẩn vừa xong. Liệu có phải không? Tôi mà há hốc mồm ra nhìn cậu ta thì …

- Ừ! Ấy ăn cơm một mình à? Tớ ngồi ăn cùng được không? – Nam cười tươi, tỏ ra rất lịch sự.

Tôi nghĩ thầm, có mắt nhìn thấy tôi ăn một mình rồi còn phải hỏi lại, ngồi thì cũng ngồi xuống rồi, lại còn bày đặt hỏi hỏi. Mất cả thời gian! Nhưng vì giữ phép lịch sự, tôi cũng trả lời:

- Ấy cứ thoải mái đi! Haha…

Nam khẽ đẩy lại khay cơm ngay ngắn trước mặt, rồi mời tôi để bắt đầu bữa ăn, cậu ấy cầm đôi đũa thôi mà cũng có cảm giác hơn hẳn những người bình thường. Từng cử chỉ, gắp thức ăn, lấy thìa xúc cơm cho lên miệng cũng làm cho mọi người khẽ điêu đứng. Tuy rằng Nam không hẳn là một hot boy chính hiệu như Thành, tuy nhiên nhìn cái cách cậu ấy thể hiện ra, chắc hẳn Nam không hề tầm thường!

- Mai Anh ăn đi kẻo đồ ăn nguội mất, không ngon nữa đâu! – Nam khẽ nhắc tôi.

Ợ…

Cái tội hám zai của tôi đến bao giờ mới sửa được đây? Huhu T_T

- Ờ ừm… - tôi cúi gằm mặt xuống xúc cơm lia lịa cho vào mồm ăn.

- Ăn từ từ thôi, mặt cậu dính đầy cơm kia kìa! Haha… - Nam tiện thể với tay ra, khẽ lấy mấy hạt cơm dính trên mặt tôi ra, mỉm cười rất đáng yêu.


 
Tôi sững người lại vài giây, định hình xem cái gì đang xảy ra.

Thì đột nhiên nhận ra, Thành và Duy đang đứng trước mắt tôi, tức là đứng đằng sau lưng Nam, cả hai cùng hướng về phía tôi.

Tôi suýt chút nữa thì nghẹn cơm, cố gắng nuốt hết cái đống cơm trong mồm xuống.

Ực!~

Đôi mắt Thành sâu thăm thẳm, có cái gì đó rất mờ ảo mà tôi khó lòng nhận ra được, cậu ấy cứ đứng nhìn tôi, nhìn một cách bí ẩn mà tôi không thể hiểu nổi tâm trạng của cậu ấy như thế nào. Tôi cứ nhìn Thành trân trân, hành động vừa rồi của Nam, phải chăng…phải chăng Thành và Duy đã chứng kiến tất cả?

Tôi cứng họng, không mở miệng ra nói được lời nào, mặc dù trong thâm tâm tôi chỉ muốn đứng bật dậy giải thích, nhưng không sao làm được. Thành im lặng đứng đó vài giây, rồi lạnh lùng quay người đi ra phía cửa canteen. Duy vẫn đứng im đó nhìn tôi, nhưng cũng chỉ vài giây sau là quay người bỏ đi. Vẫn cái dáng vẻ lững thững đút tay túi quần ấy, tấm lưng cậu ấy thật cô độc. Tôi nhìn theo Duy mãi đến khi hình bóng cậu ấy khuất sau cánh cửa canteen. Tất cả xảy ra rất nhanh, chỉ trong chưa đến một phút, Nam không hề hay biết sự xuất hiện của hai người họ, cậu ấy vẫn chăm chú với đĩa cơm của mình. Mãi đến khi ngẩng lên thì thấy tôi đang nhìn ra cửa lơ đãng, Nam hơi cúi cúi người xuống một chút, hỏi tôi với giọng lo lắng:

- Mai Anh, cậu nhìn cái gì vậy?

Tôi hơi giật mình. Nhưng rồi lại quay ra cười tươi với Nam:

- Không có gì đâu!

***

Lặng lẽ bước trên con đường trở về nhà, trời mùa đông lạnh cắt da cắt thịt. Cái rét buốt ở miền Bắc Việt Nam tôi nghĩ ai cũng phải sợ hãi, thực tế nó làm cho con người ta dù có cố gắng giữ mình ấm đến đâu cũng vẫn cứ lạnh đến tê tái, buốt đến tận xương, nhiều khi còn mất luôn cả cảm giác. Thực sự là đáng sợ như thế đấy! Híc…T_T

Tôi mệt mỏi với đống suy nghĩ rối như mớ bòng bong trong đầu, chuyện buổi trưa nay xảy ra quá đột ngột làm tôi chưa kịp làm gì thì nó đã kết thúc rồi. Ánh mắt Thành thật lạ, trước giờ cậu ấy vẫn thật vui tươi, chưa bao giờ lại có cái nhìn sâu thẳm như thế với tôi. Làm tôi muốn làm một việc gì đó, như thể sợ cậu ấy hiểu lầm, nhưng lại không thể làm gì, tôi cũng không hiểu nổi con người của mình nữa! Có lẽ cậu ấy hiểu lầm thật, hành động quá đỗi thân thiết của Nam, tôi nghĩ đến Thành còn chưa bao giờ làm thế với tôi, mà Nam lại có thể tự nhiên như thế trong khi tôi và Thành chưa hề nói gì đến chuyện chia tay. Như thế thì không hiểu lầm làm sao được?

Còn Duy, không có gì đặc biệt. Vẫn ánh mắt đó, vẫn dáng vẻ đó. Cậu ấy không khiến tôi bận tâm nhiều, nhưng chỉ có một điều, khi nhìn Duy đi ra, tấm lưng gầy mà rộng của cậu ấy tạo cho tôi một cảm giác cô độc kì lạ, nó phảng phất nét buồn, tôi không hiểu, cũng không thể lý giải vì sao mình lại cảm thấy như vậy. Nhưng tôi nhớ có một lần, trong cầu thang máy…Nhìn Duy từ đằng sau, tấm lưng cậu ấy cũng đã tạo cho tôi cái cảm giác này, nhưng lúc ấy, tôi còn thấy cậu ấy như một vị thiên sứ có đôi cánh trắng. Còn bây giờ, thì đúng thật, cậu ấy chẳng khác nào một ngôi sao lẻ loi ở trên bầu trời rộng mênh mông mà tôi không thể nắm giữ được…

Thật là đau đầu! Thật sự quá đau đầu!!!

Về đến nhà, tôi nằm vật ra gi.ường, vớ lấy cái chăn đắp kín người, kín luôn cả đầu. Trong không khí ngột ngạt ấy, tự dưng tôi cảm thấy thèm muốn một cuộc sống thoải mái không tình yêu biết bao, những chuyện tình cảm như thế này đã khiến tôi mệt mỏi lắm rồi. Tôi chỉ cần những người bạn ở bên cạnh thôi là quá đủ rồi, đâu cần đến tình cảm nam nữ? …

Brrr…Brrr…

Tiếng rung điện thoại của tôi khẽ làm chiếc gi.ường rung nhẹ. Có tin nhắn mới.

Tôi cầm điện thoại lên, mở ra.

“Mai Anh! Tối nay ấy rảnh không? Đi cùng tớ đến một nơi này nhé!”

Là tin nhắn của Nam.

Tôi thở hắt ra, tự dưng ở đâu lại một cậu bạn tên Nam xuất hiện. Làm cuộc sống vốn rắc rối của tôi nay còn rắc rối hơn. Nhưng thôi kệ, dù sao tôi nghĩ cũng nên xả stress, không nên thu mình trong nhà mãi thế được, tôi cần phải nghĩ thông suốt để giải quyết mọi chuyện ổn thỏa.

“Ừm. Tối tớ rảnh. Đi đâu thế?”

Tôi rep lại.

Chưa đầy 2 phút sau, sms của Nam đã đến rất nhanh chóng.

“Bí mật. Mà nhà ấy ở đâu nhỉ? Tối tớ đến đón ấy”

“Thôi không cần đâu. Hẹn ở coffe Smile đi, tớ sẽ ra đó”

“Ok. Vậy 7h30’ ở coffe Smile nhé!”

Tôi không rep lại làm gì nữa. Nhìn lên đồng hồ, bây giờ mới có 3h30’, tôi chán nản xoay người một lượt. Khẽ nhắm mắt lại, đột nhiên tấm lưng cô độc của Duy lại hiện về trong tâm trí tôi.

Tôi vội mở bừng mắt ra!

Người ta thường nói rằng…người mình quan tâm nhất luôn là người mình nhìn thấy đầu tiên khi nhắm mắt lại. Đôi khi tôi cũng đã thử, thử xem người tôi thực sự quan tâm nhất liệu có phải Thành không?

Tôi bắt đầu nghĩ, nghĩ một cách cẩn thận chau chuốt, không dám nghĩ bừa phứa linh tinh…

Trưa hôm nay, người tôi muốn giải thích nhất, hình như…chưa chắc đã phải là Thành.

Người tôi dõi theo đến tận lúc bóng cậu ấy khuất sau cánh cửa canteen…chưa chắc đã phải là Thành.

Người tôi băn khoăn nhiều nhất, lo lắng nhiều nhất…chưa chắc đã phải là Thành.



Tôi không hiểu mình là ai? Tôi không hiểu tại sao tôi lại ngu ngốc đến độ…không còn có thể phân biệt được tình cảm của mình nữa?

Ừ thì…có lẽ tôi hiểu ra thật rồi…và có lẽ trong những ngày vừa rồi, Thành cũng cố tình muốn tôi hiểu ra điều này. Cậu ấy đã sớm nhận ra trước tôi, nhưng chỉ là không muốn nói, chỉ là muốn tôi, tự nhận ra nó, là tự bản thân tôi phải phân biệt được thế nào là tình yêu, thế nào là sự cảm thương!

Tôi nhầm rồi! Một năm qua tôi ngỡ rằng, mình quên được Duy. Nhưng sự thật không phải thế! Tôi vẫn còn … vẫn còn cảm xúc với cậu ấy! Tôi cảm nhận được trái tim bé bỏng của mình đập rộn ràng trước đôi mắt ấy. Sự thật là tôi không hề sợ đôi mắt vô hồn của Duy, mà là tôi cảm thấy ngại ngùng, cảm thấy khó xử nên không dám nhìn thẳng vào nó. Cậu ấy lãnh lùng nhưng tôi lại thích cái vẻ lạnh lùng của cậu ấy, chứ không phải một người ấm áp dịu dàng như Thành.

Tôi vỡ lẽ. Một giọt nước nóng hổi, mặn chát lăn dài trên má tôi, nhưng nó chỉ là duy nhất.

Tôi cần phải đi theo tiếng gọi trái tim mình.




 
“Reng…reng…reng…”

- A lô! – tôi vội vội vàng vàng xỏ giầy, ba chân bốn cẳng chạy như bay về Smile.

- Mai Anh hả? Ấy tới chưa? Tớ đến Smile rồi nè. – đầu dây bên kia, một giọng nam rất trìu mến mà nho nhã, lãnh đạm nói với tôi.

- Tớ sắp đến nơi rồi. Ấy chịu khó chờ chút nhé!

Nói rồi tôi ngắt máy, chạy như điên đến Smile. Sự thật quá phũ phàng, tôi đã ngủ quên mất sau mớ suy nghĩ hỗn độn đó, để rồi dẫn đến việc là bắt Nam phải chờ suốt nửa tiếng đồng hồ dưới cái thời tiết cắt da cắt thịt như thế này. Híc…

Phù…cuối cùng thì cũng đến nơi!

Nhìn tấm bảng hiệu màu nâu nhạt sáng choang với dòng chữ Smile to đùng và bên trái thì một chữ nhỏ nhỏ hơn đề Coffe. Tôi dừng lại, chỉnh chang mái tóc và quần áo cho hẳn hoi, rồi bước đi trong tiếng thở gấp gáp vì vừa phải chạy như một con trâu điên về đây. Tôi cố giữ nhịp thở đều đặn, bước đến bên cậu thanh niên dáng vẻ thư sinh điềm đạm đang đứng trước cửa.

- Sorryyy Nam… - vừa mới bước đến gần cậu ta, tôi đã phải vội vã giở cái giọng điệu đầy hối lỗi ra rồi.

- A! Mai Anh đến rồi à…Có gì mà ấy phải xin lỗi tớ? – Nam ngạc nhiên hỏi.

- Híc…Tớ bắt ấy chờ nửa tiếng đồng hồ rồi… - tôi hơi ngại ngùng nói.

- Ơ không sao đâu… - Nam vội vàng khoát tay – tớ cũng mới đến mà, ấy không cần phải ngại đâu. Haha…

- Thật chứ? – tôi hơi nhíu mày, nhìn gương mặt chắc như đinh đóng cột của Nam.

- Tớ không nói dối ấy bao giờ đâu! Thật đấy!

- Bây giờ và trước đây thì có thể tạm tin, chứ mai sau như thế nào làm sao mà rõ được. Hehe… - tôi cười tinh nghịch, câu nói của tôi làm Nam hơi ngại một chút, nhưng rồi cậu ấy cũng cười tươi, nụ cười sáng choang của Nam làm tôi thấy thật yên bình.

- Mà ấy định đưa tớ đi đâu thế? – tôi chuyển chủ đề.

- Bây giờ mình đi, cũng gần đây thôi, đi bộ cho dễ chịu nhé! – Nam cười.

- Ok!

Nam bước đi, tôi cũng bước đi theo, hai người chúng tôi cùng bước song song trên quãng đường dẫn đến cái nơi “bí mật” ấy. Trong lòng tôi không thoát nổi sự tò mò trỗi dậy, không biết rằng Nam sẽ đưa tôi đi đâu nữa?

- Mai Anh, ấy có lạnh không? – đang đi, Nam tự dưng quay sang hỏi tôi với vẻ ân cần.

- Cũng bình thường thôi, tớ mặc nhiều áo rồi mà. Hì…

Tôi để ý, Nam đang dẫn mình đi đến một công viên nhỏ ở gần Smile, nói là công viên chứ thực ra nó chỉ là một bãi đất trống có cầu trượt, xích đu và vòng xoay ngựa gỗ,… để cho lũ trẻ con chơi. Tôi hơi bất ngờ một chút, không hiểu cậu ấy đưa mình đến đây làm gì, nhưng tự dưng Nam lại kéo nhẹ tay tôi lên, bước qua
bãi đất trống đầy cát ấy, đi xa hơn một chút và cuối cùng là dừng lại ở trước một cái cây to. Tôi hơi bất ngờ, cảm thấy hơi khó hiểu, quay sang nhìn Nam với ánh mắt tò mò thì thấy cậu mỉm cười nhìn mình, nói:

- Đến rồi.

Tôi chần chừ, hơi nghi ngại nhìn Nam rồi lại nhìn cái cây to đùng to đoàng trước mặt. Trời tối, tôi không nhận ra đây là cây gì, nhưng chỉ thấy nó quả thực là một cây cổ thụ cao vĩ đại, tán lá xòe rộng gần như che phủ cả bầu trời đêm huyền diệu.

- Ừm….Nhưng mà ấy đưa tớ tới đây…

- Mai Anh đi theo tớ nhé, bước cẩn thận, trời tối nên bậc thang nhìn không rõ lắm đâu. – Nam ngắt lời tôi, dịu dàng nói.

Sau đó, cậu ấy vòng ra bên phải cái cây, bắt đầu bước lên cái thang đã được dựng sẵn ở đó. Tôi cũng bước theo Nam, sự tò mò càng ngày càng lớn và nó xâm chiếm gần như tất cả con người tôi. Quái lạ, tại sao ở cây mà cũng có bậc thang nhỉ? Chẳng lẽ là một ngôi nhà cây?

Tôi đoán quả thực không sai, bậc thang cuối cùng đưa tôi lên trên một hành lang nhỏ xinh, tất cả đều được làm bằng gỗ. Tôi hơi bất ngờ, nhưng cũng thấy khá thú vị.

Nam lấy từ trong túi áo ra một chiếc chìa khóa nho nhỏ, sau đó cậu ấy tiến đến trước cái cửa gỗ, cho chiếc chìa vào trong ổ khóa. “Tạch” - Cửa được mở ra.

- Mai Anh, đi theo tớ.

Nam quay lại, ra hiệu cho tôi đi vào theo cậu ấy. Tôi bước theo Nam.

Nam với tay bật cái công tắc đèn lên, mới chỉ mấy bước chân mà tôi đã bước vào bên trong căn nhà nhỏ bé đáng yêu này. Đèn điện sáng choang, hiện ra một không gian êm ái và ấm cúng. Tôi bất ngờ đến không nói được lời nào.

Một loạt các dãy đựng sách truyện hiện ra trước mắt tôi, nhìn những giá sách khổng lồ toàn truyện với sách làm tim tôi cứ như thể phá ra khỏi lồng ngực, đập liên hồi. Tôi bước về phía trước, đi qua từng dãy sách, ngắm nghía chúng. Bên trong nội thất đều là màu nâu nhạt, rất hợp với màu gỗ sậm. Còn được tô điểm bằng những dây sao lấp lánh trên trần nhà, vì đây là nhà trên cây nên trần với sàn cũng không cách nhau xa lắm, chỉ nhỉnh hơn chiều cao của Nam một chút thôi. Thực sự tôi rất thích thú với những dãy sách như thế này. Ở đây cứ như một thư viện nhỏ vậy, một niềm sung sướng len lỏi trong lòng tôi.

- Sao ấy lại biết tớ có sở thích đọc truyện thế? – tôi lên tiếng, cực kì bất ngờ trước điều “bí mật” mà Nam muốn cho tôi biết.

- Cũng chỉ là ngẫu nhiên thôi. Nhưng cho tớ giữ điều này làm bí mật nhé! – Nam cười tinh nghịch.

Tôi cười, một nụ cười vui sướng. Ở nhà tôi cũng có rất nhiều truyện, tôi cũng có một giá sách đựng đầy tiểu thuyết, nhưng trong lòng tôi vẫn thường tự nhủ mai sau phải xây dựng một thư viện nhỏ đựng thật nhiều truyện. Đó chỉ là một ước mơ nhỏ của tôi thôi, nhưng nó cũng chính là sở thích của tôi.

Nam nhẹ nhàng bước đến bên chiếc gi.ường được đặt khá sâu bên trong những dãy sách và ngồi xuống đó.

- Đây chính là nơi ở bí mật của tớ đấy! – Nam cười – Tớ cũng có sở thích giống Mai Anh, thích đọc sách đọc truyện, nhưng mà không phải tiểu thuyết con gái bọn ấy đâu. Haha…

- Xì…Ý gì chứ? – tôi cười tinh nghịch rồi ngồi xuống bên cạnh Nam sau khi đã lựa được một cuốn tiểu thuyết khá hay – Không thích thế sao cậu còn mua những quyển như thế này làm gì?

- Con gái mà thích đọc tiểu thuyết thì chỉ có những loại truyện như thế này thôi.Haha…Tớ thấy nó có vẻ thịnh hành thì cũng mua về, xếp vào giá sách cho thêm phong phú. Hì!

- Không đọc đến bao giờ mà cũng mua sao, phí phạm quá!

- Thể nào chẳng có người động đến chúng, tớ không đọc sẽ có người khác đọc. Giả dụ như Mai Anh chẳng hạn.

Nam cười, quay sang nhìn tôi bằng đôi mắt dịu dàng ấm áp. Tôi hơi ngạc nhiên một chút, rồi vội quay mặt đi, thoáng chút xấu hổ.

Thấy tôi im lặng không nói gì, Nam lại tiếp lời.

- Những lúc chán nản, tớ thường đến đây đọc sách, nhiều hôm còn ngủ quên luôn ở đây. Hehe…

- Thế chắc bố mẹ ấy lo lắm? – tôi hỏi.

- Không, bố mẹ tớ xây cho tớ ngôi nhà này từ hồi tớ còn nhỏ mà, vì thế nên họ không lo lắm đâu, vì biết là tớ đến đây mà.

- À…ra là thế… - tôi gật gù.

- Ấy thích đọc quyển nào cứ cầm về thoải mái nhé! Hoặc là đây… - Nam lấy trong túi ra một chiếc chìa khóa khác và nói – Mai Anh cầm lấy, bao giờ cậu cảm thấy chán nản như tớ, có thể thoải mái tới đây, tớ dám chắc là ấy sẽ cảm thấy bớt mệt mỏi hơn đấy!

- Không không…tớ không nhận đâu – tôi trả lại Nam chiếc chìa khóa – đây là của bố mẹ ấy tặng mà, vả lại đây là nơi bí mật của ấy, tớ làm sao có thể…

- Không sao đâu. Thật đấy! Tớ muốn chia sẻ nó cùng Mai Anh mà, ấy nhận đi cho tớ vui. Được không? – Nam nhìn tôi bằng ánh mắt cầu khiến, sự thực là cậu ấy thật quá nhiệt tình, làm tôi không tài nào có thể từ chối được.

- …

Tôi im lặng, để mặc Nam đặt chiếc chìa khóa vào tay mình và nắm tay tôi lại. Cậu ấy thật dịu dàng nho nhã, ở bên cạnh cậu ấy khiến tôi có cảm giác ấm áp lạ thường. Tôi mỉm cười, cầm quyển truyện giở trang thứ nhất ra đọc…



- Mai Anh, 9h kém rồi đấy. Cũng muộn rồi, chúng ta đi về thôi! – đang say sưa với cuốn tiểu thuyết trong tay, tôi giật mình khi thấy Nam đột nhiên lên tiếng.

- Ơ à …ừ…đi về thôi! – vội gập quyển truyện lại, tôi đứng dậy chuẩn bị ra về.



- Ấy có muốn uống một tách cà phê cho đỡ lạnh không? – thấy tôi co ro vào như con sâu, Nam hỏi.

- Ừ…cũng được… - quả thực mà nói là tôi đã có thể run bần bật lên vì rét rồi, càng về đêm, trời càng nhiều sương hơn thì phải, làm tôi bập cả hai hàm răng vào nhau.

- Ấy có sợ muộn không? Mình vào trong ngồi nhé?

- Thôi khỏi đi, vào mua rồi vừa đi vừa uống cũng được.

Nam kéo tay tôi vào trong Smile, tôi chọn cà phê sữa, còn Nam thì lấy cà phê đen. Vài phút sau, chị nhân viên đặt hai cốc cà phê trước mặt chúng tôi, Nam trả tiền rồi cả hai đứa cùng ra khỏi Smile.


 
Cầm ly cà phê nóng bốc khói nghi ngút trong tay, tôi cảm thấy người mình như cục thịt băng được rã đông ra. Ấm dần dần.

- Tớ thấy hình như dạo này ấy có chuyện gì đúng không? – Nam nhấp một ngụm cà phê rồi quay sang hỏi tôi.

- Ơ… - tôi hơi bất ngờ về câu hỏi của Nam, nhưng cũng chỉ cười xuề xòa – có gì đâu!

- Thấy ấy dạo này có vẻ mệt mỏi, không vui vẻ như đợt trước thì phải.

- Ấy thấy thế à?

- Ừ. Trước hay thấy Mai Anh với bạn thân, hình như tên Linh thì phải vui vẻ lắm, cười suốt thôi, bọn tớ bên lớp bên cạnh, mấy lần nhìn thấy 2 người bày trò dưới phòng ăn mà cũng phải cười theo.

- Ồ…thế à – tôi cười trừ, chẳng biết nói gì thêm.

- Ừ…Mà nhà Mai Anh ở chỗ nào, đi theo hướng này hả? – Nam chỉ sang phía bên tay trái.

- Không, bên này cơ. Mà đến đây thôi, để tớ tự về được rồi. Ấy về đi cho sớm, trời cũng đang nhiều sương nữa.

- Không sao đâu, để tớ đưa Mai Anh về luôn. Tối thế này con gái ra đường một mình nguy hiểm lắm!

Chẳng nói chẳng rằng, Nam kéo tôi đi sang bên phải, làm tôi chưa kịp phản bác gì đã bị lôi xềnh xệch đi rồi T_T

Trên đường đi, tôi và Nam nói thêm vài chuyện nữa, thực tình mà nói, khi tiếp xúc với chàng trai này, tôi cảm thấy bản tính của mình cũng thay đổi đi đôi chút, có vẻ tế nhị và nhẹ nhàng hơn, chứ không như cái tính tình nghịch ngợm hiếu động trước kia của tôi. Ở cạnh Nam, cậu ấy khiến cho tôi nhớ đến cái cảm giác khi bên cạnh Thành, tuy rằng ở gần Thành cũng dễ chịu và thoải mái hơn do bạn bè lâu năm, nhưng ở cả hai đều có một điểm tương đồng là khiến tôi phải tôn trọng, tôi không muốn họ tổn thương vì tôi.

Đến đầu ngõ, tôi cảm ơn Nam vì buổi tối nay và về nơi “bí mật” kia, cậu ấy cười và nói không có gì, nhắc tôi nhớ đến đó lấy truyện về đọc thêm. Tôi cười nhưng không đáp lại, chỉ lẳng lặng cúi chào cậu ấy và quay người về nhà.

- Mai Anh!

Nam gọi tôi, theo phản xạ tôi quay người lại.

O_O

- Tớ…tớ thực sự lạnh quá, ấy… - Nam ghì chặt tôi vào lòng, hơi thở cậu ấy phả vào làm vành tai tôi nóng bừng lên.

Tôi đứng im như trời chồng, chẳng nghĩ được cái gì, thực sự quá bất ngờ!

- Cậu bỏ tay ra khỏi Mai Anh đi!

Tôi đủn mạnh Nam ra, nhìn lên phía trước thì thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng đó. Đôi mắt sâu thẳm, không biểu thị điều gì làm tôi bất giác sợ hãi.

Thành vốn dĩ là người rất dễ nắm bắt cảm xúc, nhưng bây giờ…cậu ấy…chẳng khác nào Duy cả, làm cho tôi thấy hoang mang và lo sợ…

Thành đứng im nhìn thẳng vào đôi mắt phảng phất sự run rẩy của tôi, cậu ấy im lặng, không nói gì.

Nam thấy phản xạ bất ngờ của tôi liền quay người lại, thấy Thành đứng đó, cậu ấy hơi ngạc nhiên, rồi lại nhíu mày nghi hoặc, không hiểu chuyện gì.

- Cậu là ai? – Nam lên tiếng, phá vỡ không khí căng thẳng giữa ba chúng tôi.

- Cậu thừa biết mà, khỏi cần đóng kịch trước mặt Mai Anh đi – Thành cười khẩy, khóe miệng nhếch lên tạo một đường cong tuyệt diệu, lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy như vậy.

Câu nói của Thành làm tôi hơi bất ngờ, quay sang nhìn Nam thì thấy phản ứng của cậu ấy vẫn bình thường. Thành nói vậy là sao?...

- Tôi không hiểu cậu nói gì cả. Nhưng chuyện này có liên quan đến cậu sao? – Nam bình tĩnh nói.

- Chẳng lẽ lại không, cậu đang tính trò gì trong đầu, đừng tưởng tôi không biết. Muốn trả thù tôi thì cứ nhằm vào tôi đây này, không cần động đến Mai Anh, cô ấy chẳng làm gì cậu cả. Làm thằng đàn ông, cần biết đâu là phải đâu là trái, hiểu chứ?

Những lời nói của Thành làm tôi khẽ cau mày lại, chuyện này là như thế nào đây? Tôi chẳng hiểu Thành đang nói cái gì cả, nhưng sao lại liên quan đến tôi, trả thù là như thế nào? Tôi nhìn Nam kì quặc, nhưng thái độ ôn hòa nho nhã của cậu ấy vẫn như thường ngày, dường như những câu nói của Thành chẳng mảy may gì ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu ấy. Hai người họ làm tôi thấy khó hiểu vô cùng.

- Hình như, cậu đang lầm tôi với một ai khác thì phải!

- Không nhầm được. Thôi trò đóng kịch đi, cậu làm tôi thấy buồn cười. Haha… - Thành cười lớn, chưa bao giờ tôi thấy phản ứng cậu ấy như thế này cả.

- … - Nam im lặng, cậu ấy quay sang nhìn tôi cười, rồi nói – Mai Anh, ấy về nhà nghỉ ngơi trước đi, chắc anh bạn này hiểu nhầm cái gì đó rồi. Tẹo về đến nhà tớ sẽ phone cho ấy sau, ok?

Tôi khẽ nhíu mày, rồi đành gật đầu và quay về. Trước khi quay đi, tôi có nhìn Thành bằng ánh mắt khó hiểu, nhưng cậu ấy chỉ nhìn tôi bằng đôi mắt sâu thẳm ấy, không nói một lời nào. Tôi không hiểu nổi đang có chuyện gì xảy ra, những lời Thành nói là sao chứ? Tò mò, tôi quyết định không quay về, mà núp ở sau bức tường gần đó, dỏng tai lên nghe mọi chuyện. Và đương nhiên là, cả hai người bọn họ đều không mấy để tâm đến tôi, nên bắt đầu cuộc nói chuyện của mình.

- Cũng khéo thật đấy, làm ra bộ không hề hay biết chuyện gì. Cậu giỏi đóng kịch thật, Nam à…Haha… - Thành lên tiếng trước, một tiếng cười lớn lại vang lên làm tôi khẽ giật mình.

Tôi nín thở nghe ngóng xem phản xạ của Nam như thế nào, nếu như cậu ấy…nếu như đúng như lời Thành nói, cậu ta giỏi đóng kịch, thì rốt cuộc là sao chứ…

- Giỏi đóng kịch thì mới mong làm được điều mình muốn chứ, cái điều đó cậu không cần phải khen tôi, bản thân tôi tự nhận thấy là được rồi... – Nam nói, bằng một chất giọng cực kì khinh miệt và tự kiêu, tôi bất ngờ đến sững cả người, cậu bạn Nam mà tôi quen…thực chất chỉ là một người giỏi đóng kịch thôi sao, rõ ràng cậu ấy rất nho nhã và từ tốn, cách nói chuyện dịu dàng của cậu ấy đâu có như thế này…Tôi, liệu tôi có nghe nhầm không?

- Tôi đã nói rồi. Tìm cách trả thù tôi đây này, động vào những người chẳng liên quan gì cậu thấy thú vị sao? – Thành nói.

- Tại sao lại không liên quan? Haha…rõ ràng là cậu với con nhỏ đó đang yêu nhau còn gì? Mà rõ ràng là cậu còn rất yêu nhỏ đó nữa, trả thù như thế, tôi thấy xứng đáng hơn! – Nam tiếp tục nói giọng khinh miệt, làm tôi không thể tưởng tượng được, rốt cuộc cậu ta tiếp xúc với tôi là vì cái gì kia chứ…

- Cái cách trả thù của cậu cũ rồi Nam ạ! Haha…Tính cưa cẩm Mai Anh để cô ấy quay lưng với tôi theo cậu sao, để rồi tôi sẽ đau khổ như chính cậu phải nếm trải đúng không? – Thành cười, rồi lại tiếp tục – Việc của 1 năm trước đây, cậu nghĩ rằng bây giờ trả thù theo cách này thì sẽ có hiệu quả sao?

- Chỉ cần tôi cố thì chẳng có gì là không thể. Hơ hơ – Nam cười khinh khỉng.

- Thế chắc trước đây cậu chưa cố gắng để kéo Cẩm về bên mình. Vì thế nên chuyện cô ấy quay lưng với cậu và thích tôi chẳng có gì đáng trách, tôi nghĩ rằng nếu lúc đó cậu cố gắng thì Cẩm cũng quay về với cậu, Nam nhỉ? – Thành nhìn Nam mặt hơi biến dạng, cười – Vì thế nên khi nói ra, phải suy nghĩ. Không phải cái gì cố thì cũng được, dẫu biết lúc đó cậu yêu Cẩm thật lòng, nhưng việc thích một người hay ghét một người, không ai có quyền ấn định được trừ chính bản thân họ. Cậu hiểu chứ?

Tôi bắt đầu dần dà hiểu ra mọi chuyện…Có vẻ như trước đây, chính xác là 1 năm trước, chắc là bạn gái của Nam tên Cẩm, có quay lưng và thích Thành, nên Nam đâm ra thù hằn và giờ muốn trả thù Thành, bằng cái cách mà trước đây Cẩm đã làm với cậu ấy, tức là Nam muốn tôi chia tay với Thành và đến với Nam, để Thành phải đau khổ và nếm chịu những cảm giác mà Nam phải vượt qua. Tôi vừa thấy bất ngờ, vừa thấy khâm phục trước những gì mà mình đang nghĩ, quả thực là tiểu thuyết tình cảm ngấm vào đầu tôi quá nhiều rồi, chỉ cần chút manh mối là đã đoán luôn ra phần tiếp theo. Nhưng tôi không thể nghĩ là ngoài đời thực mà cũng có chuyện như trong tiểu thuyết Trung Quốc thế này…Mà tôi lại nằm trong tốp nhân vật chính mới đáng sợ, híc híc…

- Dù cậu nói thế nào, tôi cũng không quan tâm. Nhưng tôi chỉ nói rằng, muốn làm gì là quyền của mỗi người, cậu cũng không có quyền ấn định bất kì điều gì hết. Tôi chỉ nói vậy thôi. Cuộc nói chuyện hôm nay chấm dứt tại đây, cậu đừng nghĩ rằng vì phát hiện ra điều tôi muốn làm mà nghĩ rằng tôi sẽ chùn bước. Cậu tiết lộ bất kì điều gì với Mai Anh, tôi không thiếu gì cách để làm cậu phải đau đớn khổ sở đâu, cậu nhớ lấy! Haha… - Nam cười lớn, tiếng cười làm tôi rùng hết cả mình, tôi không ngờ cậu ta lại là con người khốn nạn đến như thế. Chuyện bạn gái cậu ta thích Thành thì liên quan gì đến Thành cơ chứ, rõ ràng là lỗi của cô bạn gái cậu ta cơ mà! Trả thù thì cũng phải trả thù đúng người chứ, nếu như muốn trả thù Thành thì lí do duy nhất là cậu ta ghen tị với Thành thôi!

- Cậu có động đến Mai Anh cũng vô ích thôi, vì người cô ấy thích…từ trước đến giờ chưa bao giờ là tôi! – lúc Nam định quay đi, đột nhiên Thành lên tiếng, giọng nói cậu ấy yếu ớt mà bi thương, nó thực sự khiến con người ta có thể ngã gục. Tôi đứng cũng không còn vững khi nghe cậu ấy nói thế, đúng như tôi đoán, cậu ấy đã sớm nhận ra được sự thực này. Hóa ra, Thành còn hiểu con người tôi hơn cả chính bản thân tôi nữa…

Nam bất ngờ không nói thành tiếng, chỉ ấp úng:

- Cậu…cậu…nói dối phải không?

- Không hề - Thành kiên định nhìn Nam, đôi mắt sâu thẳm đang che giấu một nỗi buồn sâu kín.

- Tôi không tin. Chắc chắn cậu nói vậy là để tôi không động đến Mai Anh nữa! Cậu đừng tưởng tôi ngu mà tin lời cậu. Haha…

- Nếu cậu có làm Mai Anh thích cậu, thì tôi cũng chẳng còn có thể đau đớn thêm được nữa, sự thật là Mai Anh không thích tôi, nên tôi cũng nếm trải đủ rồi.

- …

Nam cứng họng, không nói thêm được lời nào nữa. Có vẻ cậu ta tức giận, chỉ hằn học bỏ đi mà không nói gì. Thành thì đứng đấy, chết lặng. Gió đêm lạnh mang theo những giọt sương thổi rào rào, Thành đứng im, không nhúc nhích, mặc kệ cho những làn gió ấy thổi thốc vào người cậu. Tôi xúc động đến rơi nước mắt, nhìn dáng vẻ tội nghiệp của Thành làm tôi thấy mình đáng trách biết bao. Tôi là một đứa con gái độc ác nhất trên thế giới này, trước đây làm cậu ấy đau khổ chưa đủ hay sao mà còn nhận lời làm bạn gái cậu ấy, một năm ròng rã mơ hồ về chuyện tình cảm của mình, làm thế đâu có khiến cậu ấy vui vẻ hạnh phúc gì? Chỉ làm cho Thành thêm mệt mỏi với tôi thôi. Cậu ấy vẫn cứ chịu đựng, cho đến lúc Duy quay về. Tôi hiểu, hiểu vì sao cậu ấy làm như thế! Không muốn tôi phải cảm thấy cô đơn và nhớ về Duy trong những lúc Duy không có ở đây. Trước giờ tôi chưa từng coi Thành là một người bạn trai thực sự, tôi chỉ coi cậu ấy như một vật để khiến tôi bớt trống trải với con tim mình thôi. Tại sao tôi lại độc ác đến như thế? Tại sao???

Tôi muốn bù đắp cho Thành, muốn trả giá những việc làm ngớ ngẩn của mình. Tôi muốn yêu cậu ấy một cách chân thành nhất, nhiều hơn cậu ấy yêu tôi cũng được. Tôi phải chịu khổ sở mệt mỏi gấp vạn lần cậu ấy cũng được. Tôi thực sự cảm thấy Thành thật đáng thương! Nhưng làm sao lí trí tôi có thể đánh thắng con tim tôi! Tôi hận Duy, hận một nỗi tại sao cậu ấy lại làm tôi thích cậu ấy đến vậy, đến nỗi con tim tôi không cho phép lí trí thắng nổi một lần. Tôi ghét Duy, tôi ghét chính bản thân mình nữa!!!

Thành đứng đó thêm một lúc, sau đó rút điện thoại từ trong túi quần ra, bấm bấm gì đó, rồi lại đứng im chờ đợi.

“Brr…brrr…”

Điện thoại tôi rung lên. Là tin nhắn, và tôi biết chắc đó là của Thành.

“Ra đây đi, đừng núp núp trong cái góc đó mà ngắm tôi nữa.”

Tôi bật khóc, sao cậu ấy lại biết được cơ chứ? Nước mắt tôi cứ chảy giàn giụa trên má, tôi không biết làm sao mình lại khóc nhiều như thế.

“Tôi không đủ can đảm đứng trước cậu nữa rồi Thành ạ”

Tôi rep lại. Mắt cứ dán chặt vào màn hình điện thoại, không dảm ngoảnh ra xem phản ứng của cậu ấy nữa.

Mãi không thấy sms rep lại của Thành. Tôi vẫn cứ ngồi bệt ở trong góc đó, chờ đợi, như chính cậu ấy đã chờ tôi vậy.

Bỗng dưng trước mắt tôi xuất hiện một cái bóng cao lớn, tôi ngước mắt lên nhìn, thấy Thành đang nhìn mình, mắt cậu ấy không còn sâu thẳm như lúc trước nữa, nó hiện rõ lên vẻ âm u buồn tẻ, có lẽ nỗi buồn của cậu ấy không thể che giấu thêm được nữa rồi. Tôi lấy tay bịt miệng lại không để khóc thành tiếng, nước mắt vẫn cứ giàn ra, không sao kìm lại được.

 
Thành quỳ xuống trước cái dáng ngồi thu lu của tôi, cậu khẽ lấy tay, lau nhẹ đi những giọt nước mắt bướng bỉnh kia. Tôi hơi bất ngờ, ngước lên nhìn Thành đầy chua xót.

- Không sao, cậu đừng khóc nữa. Con gái khóc nhè nhìn xấu lắm! – Thành mỉm cười dịu dàng, dỗ dành tôi.

Cậu ấy nói thế càng làm tôi khóc nhiều hơn.

Đột nhiên Thành tiến đến, từ từ và chậm rãi, sau đó đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán của tôi. Tôi hơi sững người lại, nhưng rồi lại mỉm cười, nhắm mắt và chấp nhận nụ hôn đó.

- Mình chia tay, Mai Anh nhé!

***

Mùa xuân cũng là lúc kết thúc cái lạnh lẽo của mùa đông. Thời tiết ấm áp, rộn ràng, những tia nắng tinh nghịch nô đùa trên những vòm cây. Hoa đua nhau nở khoe sắc thắm.

Tôi uể oải dậy, dù có là mùa gì đi chăng nữa thì tính ham ngủ của tôi cũng vẫn thế thôi. Hôm nay là chủ nhật, cuối tuần, cứ nằm lì ở nhà mãi như thế này cũng chán lắm. Tôi quyết định sẽ sang nhà Linh rủ nhỏ đi chơi cho thoải mái đầu óc.

Nghĩ là làm, tôi lấy cái máy điện thoại, bấm bấm rồi áp lên tai.

“Thuê bao quý khách vừa gọi…”

Vừa nghe thấy giọng nói thân thương thông báo thuê bao ngắt máy, tôi đã chán nản ấn luôn nút tắt. Chủ nhật mà con nhỏ này lại tắt máy, nó đi đâu không biết nhỉ? Chán thế! Định đi chơi mà cuối cùng kế hoạch lại đổ bể, chán quá đi mất thôi!

Vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt cho sạch sẽ, mặc quần áo vào, tôi quyết định hôm nay phải ra đường. Kể cả đi một mình cũng được, chẳng làm sao hết! Miễn là không phải ru rú ở nhà trong cái không khí ấm áp như thế này là được. Hô hô…

Tôi tưng tửng bước xuống nhà, vừa đi vừa hát linh tinh bài hát tiếng Anh nào đó. Xuống đến nơi đã thấy đồ ăn sáng được đặt trịnh trọng trên bàn, kiểu này chắc bố mẹ tôi lại đi đâu rồi.

“Bố mẹ đi thăm người ốm. Con gái nhớ ăn sáng đầy đủ. Trưa bố mẹ không về, chủ động đi ăn cơm nhé!”

Tôi đoán có sai bao giờ đâu mà. Nhìn sang bên phải, tôi thấy mẹ đã để sẵn tiền trên bàn, a ha, chắc là có cả tiền tiêu vặt đây nên mới nhiều như thế! Ú hú, hôm nay free rồi!!!

Tôi ăn vội ăn vàng vài ba miếng bánh mì, uống tạm cốc sữa rồi chạy ra xỏ giầy. Là lá la! Hôm nay tâm trạng tôi thật thoải mái! Bây giờ gần 10h trưa rồi, đi xem film là hợp lí nhất. Tôi dắt cái xe đạp mini của mình ra, gạt chân chống xuống. Rồi rút chìa khóa ra khóa cửa lại, đi chơi thì cũng vẫn phải chú ý đến an ninh nhà cửa chứ. Hế hế…

Tung tăng đạp xe đến rạp chiếu film, gửi xe, sau đó chạy vội ra sảnh lớn. Hôm nay đông người đến xem film thật đấy, nhìn một loạt các film chiếu hôm nay, tôi thấy chẳng có film nào có vẻ là hay cả. Có mỗi Harry Potter là có vẻ nổi nổi, nhưng cái film đó còn lâu tôi mới dám xem, gì chứ, xem film đó khác gì film ma, sợ chết đi được! >”<

Nhưng mà đến đây rồi, chẳng lẽ lại đi về?

Thế mới nói, đáng lẽ tôi nên xem lịch chiếu film trước mới phải. Híc…

Nhìn lại một lượt, cuối cùng tôi quyết định xem một bộ film hài, của Trung Quốc. Có vẻ chẳng hay hớm gì, nhưng cũng chỉ có mỗi nó là film hài thôi, haizzzz…

- Chị ơi cho em một vé xem film A! – tôi lấy sẵn tiền trong ví ra, đang định đưa cho bà cô già đó thì bà ta lên tiếng:

- Em không để ý trên màn hình à? Phim này hết vé rồi em ạ.

Ơ kìa. Sao lại như thế được!

Tôi nhìn lại trên màn hình, đúng là film này hết vé thật. Ban nãy không để ý gì đến chỗ đó, tôi chỉ mải nhìn tên film rồi phán đoán xem film nào hay, film nào dở. Haizzz…Thế này thì đành đi về vậy, biết làm thế nào nữa!

Tôi bẽn lẽn cúi đầu đi ra ngoài cổng, đang chuẩn bị bước ra thì đột nhiên giật thót cả người lại. Chạy vội chạy vàng vào bên trong.

Phù…phù…

Sợ quá!

Tôi ngó ra một lần nữa, xem có đúng là những gì mình vừa nhìn thấy là thật không.

OMG!!! ==’

Chuẩn không cần chỉnh!

Duy từ từ tiến đến, dáng vẻ lững thững đút tay vào túi quần. Vài cô gái xung quanh chụm vào nhau bàn tán xì xào này nọ, tôi bĩu môi nghĩ bụng mấy bà này thể nào chả nói với nhau là “Ui trời ơi anh kia đẹp trai quá mày ạ!”, xong bà kia lại “Đâu đâu?”, bà kia vội chỉ trỏ “Kia kìa, mắt mày mù à!”. Làm gì còn câu nào khác nữa, tôi quá quen thuộc với màn soi zai này rồi.

Thấy dáng vẻ lững thững của Duy tiến đến quầy bán vé, tôi ngoái trước ngoái sau, quái lạ, cậu ấy đi một mình à? Sao lại trùng hợp thế nhỉ? Hoặc có thể là cậu ta đi cùng ai đó, nhưng họ đang trong nhà vệ sinh nên Duy mua vé trước. Hừm, nghi lắm!

Nhưng cuối cùng, tôi thấy Duy lại cầm mỗi một vé, có lẽ cậu ấy đi một mình thật! ==’

Mà khoan, cậu ta mua vé xem film gì vậy?

Tôi vội chạy ra quầy bán vé, có chị bán vé “xinh đẹp” ban nãy hỏi:

- Chị ơi cho em hỏi, bạn nam lúc nãy mua vé xem film gì đấy ạ?!!

Chị ta nhìn tôi vẻ bí hiểm, cười cười:

- Thích thằng nhóc đó hả? Em biết nhìn người đấy, nó đẹp trai thế cơ mà.

Tôi suýt thì sặc nước bọt, cái gì mà biết nhìn người với đẹp trai cơ, tôi thích cậu ta đâu phải vì cái đó! =.=”

- Nể tình con em mạnh dạn, chị sẽ cho em một vé ở cùng dãy với thằng nhóc đẹp trai đó. Đây, hàng ghế VIP nhé, thằng nhỏ này cũng khéo chọn chỗ thật. Em có muốn ngồi cạnh thằng nhóc không?

Tôi vội vàng xua tay:

- Không không chị ạ, cách cách ra một chút!

- Trời ơi, lại còn bày đặt xấu hổ. Thế thì đây, cách 3 ghế, được chưa? Phòng chiếu số 1 nhé – chị nhân viên đưa cho tôi một tấm vé, tôi vội vàng đưa tiền. Cười thân mật với bà chị đó rồi chạy sang quầy giải khát.

Mua bỏng ngô và pepsi xong, tôi vội vội vàng vàng chạy lên tầng 2, tìm phòng chiếu số 1. Đưa vé cho chị nhân viên rồi chạy vào bên trong, tìm hàng ghế VIP. Duy cũng chơi sang thật đấy, bình thường đi xem film tôi chỉ mua vé bình thường thôi, làm gì mà phải mua vé VIP? Vị trí ngồi nào chả như nhau, nắm được nội dung film là được rồi. Lắm chuyện! VIP với chả không VIP, làm tôi mất thêm tiền để được ngồi cùng hàng ghế với cậu ta.

Mà nghĩ đi nghĩ lại…Có ai bắt tôi phải làm thế đâu cơ chứ? Sao tự nhiên tôi lại đi mua vé để xem film cùng Duy làm cái gì? Rõ ràng tôi đang định đi về cơ mà…Ơ…

Tôi đến đập đầu vào tường vì cái độ dở hơi của mình mất!

A! Hàng ghế VIP đây rồi!

Đúng lúc đó, đèn điện tắt ngấm, tiếng của chị nhân viên thông báo đã đến giờ chiếu film, mời mọi người ngồi đúng vị trí của mình. Tôi dò dẫm tìm ghế, ay da, đây rồi.

Đặt cốc pepsi bên cạnh, tôi tìm một tư thế thoải mái nhất để ngồi, sau đó nhìn sang bên phải của mình, cách đúng 3 ghế, Duy đang thản nhiên ngồi đó, mắt hướng lên màn hình.

Ôi ôi, nhỡ may cậu ta nhìn thấy tôi thì sao chứ!

Oàng oàng oàng…

Giật thót cả tim, tự dưng tiếng động trên film nổi lên, làm tôi suýt ngã ngửa ra đằng sau vì sợ.

Hơ hơ…cảnh này sao nhìn giống như trong film ma thế nhỉ…

“Harry Potter”

Đúng lúc đó, một dòng chữ quen thuộc mà tôi nhìn mãi trên h2t xuất hiện, làm tôi há hốc mồm, mắt dán chặt lên màn hình, không nói được câu nào.

Tôi vội vàng lấy tấm vé ra xem, ôi má ơi, sao tôi lại mua vé xem Harry Potter thế này! T_T

Rõ ràng là…à mà…tôi còn không thèm xem mình mua vé xem film gì, trách ai được nữa! Ôi thôi chết tôi rồi, ở cả bên trái lẫn bên phải của tôi đều không có ai ngồi cả, trời ơi! Không phải chứ! Chẳng lẽ bọn họ tiếc tiền đến thế sao? Ngồi hàng ghế VIP thì chết ai mà cứ đâm đầu vào ngồi ghế thường? Họ phải biết chọn cho mình chỗ ngồi đẹp nhất chứ! Thế này thì tôi biết bám víu vào ai đây…

Cái film này không hẳn là film ma, nhưng nó toàn những hình thù kinh khủng mà tôi không bao giờ dám nhìn, phù thủy phù thủng, rồi yêu tinh yêu quái, thế này thì tôi bại trận rồi! Má ơi!!!

Dại zai là một cái dại không bao giờ có thể tha thứ được! Tôi tự nhủ với lòng mình thế!

Phim bắt đầu những cảnh thứ nhất, tôi cũng cố gắng mở mắt xem và giữ bình tĩnh, nhưng hình như càng cố thì tôi lại càng thấy sợ. Đây không phải là film 3D mà sao tôi thấy nó còn ghê gấp mấy lần vậy, tiếng động ầm ầm bên tai khiến tôi run như cầy sấy. Cuối cùng tôi quyết định, không xem xét gì mà chúi đầu vào ăn đống bỏng ngô trước mặt.

Không dùng đến mắt là một chuyện, nhưng không dùng đến tai lại là một chuyện khác!

Vâng, không thể lí giải vì sao nhưng tôi có cảm giác cái tai mình cứ dỏng lên mà nghe âm thanh kinh hoàng của cái film quỷ quái này. Tôi đã cố gắng làm ngơ, nghĩ đến chuyện khác nhưng thực sự mấy thứ âm thanh đấy vẫn lọt vào tai tôi một cách ngon ơ. Hình ảnh là một chuyện, nhưng âm thanh lại là một chuyện khác!

 
Càng lúc tôi càng sợ hơn. Bên cạnh thì chẳng có ai nên cảm giác có phần lạnh lẽo cô quạnh, tôi bắt đầu thấy mình nên đi về thì hơn. Ngồi trong này chẳng được tích sự gì mà còn thêm sợ hãi vào người.

Chuẩn bị đứng dậy ra về, tôi nhìn sang bên tay phải của mình thì giật bắn đến mức hét lên. Làm mấy người ở trên ở dưới nhìn chằm chặp vào tôi với ánh mắt quắc lửa. Tôi vội cười xuề xòa với họ, rồi há hốc mồm nhìn cái tên điên rồ đang ngồi bên cạnh mình.

- Cậu! – tôi rít lên, hít thở thật sâu để cố gắng hết mức bình tĩnh hết mức có thể -…ngồi từ lúc nào vậy?

- Mới thôi – Duy thản nhiên nói, mắt còn không buồn nhìn sang tôi lấy một lần, cậu ta còn thản nhiên đến mức, lấy bỏng ngô trong tay tôi ăn.

Tôi phát điên phát rồ lên vì cái kiểu cách của cậu ta mất!

Hậm hực cầm cốc pepsi lên, uống một lèo, hơi ga làm tôi chảy cả nước mắt. Ngồi mãi không yên, tôi quay sang lườm cậu ta một cái, đồ thối tha!

- Mua vé rồi để đấy à? Xem film đi. – Duy nói, thực sự tôi chỉ muốn bóp chết hắn cho bõ tức.

- Liên quan đến cậu à? Mà ai cho cậu ăn bỏng ngô của tôi? – tôi cau mày nói, răng nghiến kèn kẹt, nhưng vẫn phải cố gắng không gây tiếng ồn ảnh hưởng người khác.

- Thích thì ăn – cái mặt cậu ta nhởn nhơ, nhìn chỉ muốn đánh, tôi cố gắng hít thở sâu lần nữa, chậm rãi nói:

- Không phải cái gì thích cũng được, biết chưa?

- Chưa.

Hả? Sao cậu ta…sao có thể…cậu ta thản nhiên nói, mặt cứ nhơn nhơn lên. Tôi điên tiết đến mức không cần biết đến film sợ hay không sợ, nhảy sang ghế bên trái tôi ngồi, không thể ngồi cạnh cậu ta thêm một phút nào nữa. Đồ điên!

Nhưng nào hắn có tha cho tôi. Tôi chuyển ghế là cậu ta cũng chuyển theo để ngồi cạnh tôi, tôi cũng đâu có vừa, lại chuyển sang ghế bên cạnh.

Cứ tưởng đã được yên ổn, nào ngờ cậu ta còn lì lợm và bảo thủ hơn cả tôi!

Tôi lại tiếp tục chuyển sang ghế bên cạnh, tự nhủ nếu cậu ta mà còn chuyển sang một lần nữa, tôi sẽ bỏ mà về luôn.

Thế mà cái mặt nhơn nhơn đấy lại chuyển sang lần nữa. Tôi đang định cầm túi đứng lên đi về thì cậu ta kéo mạnh tay tôi lại.

- Cái gì thế? – tôi cau mày hỏi.

- Ngồi xuống đi. – Duy kéo thêm phát nữa, làm tôi ngồi phịch xuống ghế.

- Cậu bị điên à?!! – cảm nhận được những tia mắt phát ra lửa đang chĩa vào mình, tôi xấu hổ cúi mặt xuống, nhưng vừa rồi tôi nói “hơi” to thì phải.

- Điên hay không điên thì liên quan gì đến cậu? Ngồi im đi, đừng có chơi trò đuổi bắt với tôi ở trong này, có muốn thì tí nữa ra ngoài kia chơi. – Duy nói, cái ngữ điệu cậu ta cứ như đang cười cười tôi vậy, tôi điên lắm, nhưng biết rằng có ý định đi về thì cậu ta cũng không để tôi yên đâu.

Thế là tôi đành ngồi im, hít thở sâu cho bớt tức, ngồi ăn bỏng ngô…cùng Duy?!!

Sao hôm nay cậu ta lại nhơn nhơn như thế nhờ! Tức quá đi mất!

Đúng lúc tôi nhìn lên màn hình, một hình thù gớm ghiếc hiện lên, làm cho tôi hét toáng lên. Lần thứ ba trong rạp, cái tia nhìn hình viên đạn chĩa vào tôi, nhưng tôi không xấu hổ nữa. Vì cảm giác sợ hãi đã chiếm hết con người tôi rồi, xấu hổ thế nào được nữa. Huhu T_T

Nãy đến giờ mải tức tối với phát điên, tôi quên bẵng cái bộ film kinh khủng này! Bây giờ mới nhớ ra, là tôi vẫn còn đang đối mặt với nó.

Mẹ ơi! Con muốn về! T_T

- Sợ cái gì chứ? Mấy cái đó thì có gì mà sợ?

- Tôi sợ thì làm sao, liên quan đến cậu à?

- Cậu đang chứng tỏ cho tôi thấy, cái gì của cậu cũng liên quan đến tôi à? – Duy đột nhiên hỏi vặn tôi một câu, làm tôi ngớ cả người.

- Ăn dưa bở à? Đừng có nằm mơ giữa ban ngày! – tôi lườm Duy – tôi với cậu chẳng liên quan gì đến nhau cả!

- Không liên quan thì còn chạy theo mua vé để cùng ngồi một dãy với tôi làm gì? – Duy cười đểu tôi.

- Bỏ ngay cái điệu khinh khỉnh đấy của cậu đi! – tôi hơi gắt, nhưng kì thực là sao mà cậu ta lại biết được cơ chứ! Tôi làm cái gì cũng dễ bị phát hiện đến thế hay sao?!!

- Quen rồi, không bỏ được.

Tôi im lặng, không nói thêm gì nữa. Chỉ cảm thấy mặt mình đang đỏ lựng lên vì xấu hổ, ngại quá. Cậu ta biết rồi…

Không gian đột nhiên trở nên ngại ngùng một cách kì lạ, tôi không nói, Duy cũng chẳng nói câu nào. Bộ film tôi không nhìn lên nữa mà chúi đầu vào cái điện thoại của mình, Duy vẫn lặng im ngồi xem. Một lúc sau, tôi để ý điện thoại thấy chưa đầy 30’ nữa là kết thúc bộ film, hà hà, sắp được về rồi. Hula hula!

- Làm gì đấy? – Tự dưng Duy nhìn tôi, hỏi.

- Làm gì hỏi làm gì? – tôi khó chịu nói lại.

- Thích thì hỏi thôi, liên quan đến cậu à? – Duy cười cợt, bộ mặt trở về trạng thái nhơn nhơn lúc nãy, máu điên trong người tôi lại nổi lên dần đều.

- Cậu cũng đang cố chứng tỏ mọi thứ của cậu liên quan đến tôi đấy còn gì! – tôi trả lời, tính trả thù vụ ban nãy.

- Tôi đâu có phủ nhận! – Duy nhún vai, tay với sang túi bỏng ngô của tôi, ăn ngon lành.

- …

Lại một lần nữa, tôi rơi vào trạng thái ngớ ngẩn. Ngồi im không biết nói gì, điện thoại cũng đen sì màn hình và tôi không mở lên chát YH nữa. Duy nói thế…có ý gì đây…

- Cậu…ý gì? – tôi ậm ừ hỏi lại.

- Cậu nghĩ gì thì nó là như thế. Tôi không biết!

- …

Tôi lại im lặng, không nói gì. Ngẫm nghĩ, nhưng chẳng biết nghĩ cái gì, chẳng nghĩ ra cái gì để mà nghĩ.

- Định đi đâu nữa không? – lần này là Duy lên tiếng trước.

- Chắc có – tôi đáp cụt lủn.

- Đi đâu?

Đang định nói “Liên quan đến cậu à?” thì tôi lại im, ngẫm nghĩ lại, tốt hơn hết không nên nói câu đó ra. Liên quan với chả không liên quan, cuối cùng thì cũng đâu ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới! ==’

- Ăn – tôi nói bừa, dù sao tôi cũng chẳng nghĩ ra đi đâu cả.

- Ăn gì? – Duy hỏi, như thế có quan tâm quá đáng không vậy?

- Ăn gì mặc xác tôi, không ăn bừa ăn phứa là được!

- Có món bừa với món phứa à? Chắc cậu ăn rồi nhỉ? – chắc chắn là cậu ta cố tình chọc tức tôi!!! Grrr…

- Giả ngu à? – tôi lườm Duy.

- Đâu có.

- Thế chắc cậu ngu thật!

Tôi cười cợt, vẻ thỏa mãn hiện rõ lên khuôn mặt.

- Ngu thì ngu, liên quan đến cậu à? – tên khỉ hôi này, cậu ta chọc tức tôi như thế chưa đủ sao?

- Bỏ ngay cái cụm liên quan với không liên quan đi! – tôi nổi điên lên, quắc mắt nhìn Duy.

- Chính cậu khơi nó ra trước còn gì? – Duy thản nhiên nói, làm tôi cứng họng, không nói lại được lời nào. Như thế này không phải là “gậy ông đập lưng ông sao”. Híc T_T

Tôi bật điện thoại lên, lại chúi đầu vào chát chít cho bớt tức. Nhìn đồng hồ còn 15’ nữa thôi là hết film, haha…Sắp được thoát khỏi tên thối tha này rồi!!!

- Chát với ai đấy?

- Hả? Sao cậu biết tôi chát?

- Đoán thế.

- Đoán tài nhỉ? Hay cậu nhìn trộm tôi? – tôi cười nhếch mép, nhìn Duy với vẻ thách thức.

- Có nhìn trộm thì cũng là nhìn cái điện thoại, chứ không phải nhìn cậu.

Hự! x_x Tên khốn Duy! Mi chết với taaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!

Năm lần bảy lượt làm tôi cứng họng, sao cậu ta lại thích khẩu chiến với tôi thế cơ chứ. Cậu ta nói thế, khác nào muốn ám chỉ tôi còn không bằng cái điện thoại di động trong mắt cậu ta. OMG!!!

Tôi tức quá không thèm nói thêm lời nào nữa, hậm hực chát với mấy đứa bạn. Mặc kệ cậu ta làm gì thì làm, nói gì thì nói. Tôi không quan tâm!

Đang chát, đột nhiên đèn điện bật sáng trưng, cộng thêm tiếng của chị nhân viên phát ra từ cái loa đề nghị mọi người kiểm tra lại tài sản trước khi ra về. Tôi oải hết cả người, đứng dậy với cái “bàn tọa” ê ẩm cộng với cái chân tê hết lại.

Khập khiễng bước ra bãi gửi xe, tôi nhăn mặt lại vì hôm nay chọn đi xem film quả là một quyết định sai lầm. Vừa lấy được cái xe ra khỏi bãi, tôi đã thấy cái dáng lững thững đút tay vào túi quần, nhởn nhơ đứng ở cổng.

Tôi thở hắt ra một cái, hằn học dắt xe qua mặt tên khỉ điên rồ đó.

- Đi xe đạp à? – Duy đột nhiên lên tiếng, kéo cái yên xe của tôi lại.

- Thì làm sao? Bỏ ngay cái tay của cậu ra đi! – tôi cáu gắt nói.

- Cho đi nhờ một đoạn đi, ngại bắt xe bus lắm.

- Đi cái gì đến thì đi cái đó về, giờ tôi đi ăn, chưa về nhà đâu mà nhờ!

- Thì tôi đi ăn cùng.

- Ha! Buồn cười quá nhỉ? Cậu nằm mơ đấy à, đi xe bus về đi, tôi không đưa cậu về đâu.

Nói rồi, tôi dắt vội cái xe lên phía trước, đang chuẩn bị ngồi lên yên xe thì Duy kéo tay tôi ra, dắt cái xe đạp lên phía trên, tôi bất ngờ gào toáng lên:

- Này! Xe của tôi, cậu mang nó đi đâu hảaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!

Ai mà nghĩ được cơ chứ? Cậu ta dám bảo với tôi là đi xe bus, ai dè là cậu ta nói dối. Duy vác cái xe của tôi vòng lên phía trên, gửi lại xe vào trong bãi. Sau đó lấy xe máy của mình ra, làm tôi cứ ngơ ngác ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Ban đầu tôi còn cứ tưởng, cậu ta lấy xe của người khác, đâu có nghĩ được là xe của Duy. Sự thực là nhà cậu ấy giàu, tôi đã sớm biết điều đó, nhìn cái xe SH trắng mới toang mà tôi thấy mình nhỏ bé biết bao nhiêu. Ban nãy cậu ta còn đòi đi xe đạp cùng tôi, giờ lại cất đi lôi xe máy ra, xấu hổ dã man.
 
- Lên xe – Duy ngồi lên xe rồi nói.

- Không.

- Lên xe – cậu ta tiếp tục nhắc lại câu vừa rồi.

- Không là không!

- Thế giờ tính đi cái gì về?

- Xe đạp của tôi! – tôi vênh mặt lên, mặc dù thấy rõ là xấu hổ khi nói đến 2 từ “xe đạp”. Híc…

- Tôi cầm chìa khóa với vé xe rồi! Thách cậu lấy được xe ra khỏi bãi đấy!

OMG! Tên khỉ đột nguy hiểm!

- Giờ có lên không? Hay đi xe bus về? – Thấy tôi cứ đứng lườm hắn, Duy hơi mất bình tĩnh nói tiếp.

- Thà đi xe bus về còn hơn là ngồi cùng với tên khỉ đột như cậu!

Nói là làm, tôi vùng vằng bỏ đi để ra kia bắt xe bus.

- Sao cậu cứng đầu thế? Thích tôi dùng biện pháp mạnh à? – Duy đành phải dựng chân chống xuống, chạy ra kéo tôi lại, mặt bắt đầu có chút tức giận.

- Không thích thì thôi. Ép cái gì mà ép!

- Ai ép cậu. Bảo lên sao cứ không lên? Tôi làm gì cậu à mà cứ phải tránh ra xa như thế?!

Câu nói của Duy làm tôi khẽ giật mình. Tôi không nói lại nữa, thế là cậu ta kéo tôi ra xe, ngồi lên yên trước rồi bắt tôi ngồi lên yên sau.

- Không đội mũ bảo hiểm à? – tôi không thấy cậu ta đưa mũ cho tôi mà đã phóng vọt đi.

- Làm gì có mà đội? – Duy thản nhiên trả lời.

- Công an bắt thì sao? – tôi lo lắng hỏi tiếp, sao cậu ta có thể coi thường luật giao thông như thế cơ chứ?

- Thì kệ, phóng đi. Dừng lại để bị thu xe à?

- Sao cậu có thể thản nhiên nói như thế nhỉ? Đi tìm cửa hàng rồi mua mũ đi, không tôi xuống xe đấy!

Không thể chấp nhận nổi cái tên điên rồ này!

Cãi không lại được với tôi, Duy đành phải rẽ vào một cửa hàng bán mũ ven đường, cậu ta chọn một cái mũ lưỡi trai đúng kiểu thanh niên bây giờ, tôi cũng thế. Nhưng cái của cậu ta màu đen sì, còn tôi thì lại có hình con chó ở trên nóc mũ, vả lại nền màu trắng, họa tiết sặc sỡ vui tươi, chứ không ảm đạm như cậu ta. Hứ!

- Thấy không, đội mũ cảm giác rất an toàn nhé! – tôi cười ha hả.

- Chả thấy an toàn ở đâu, vướng víu!

- Vướng cái con khỉ ấy, tôi đập cho cậu một trận bây giờ!

- Muốn đi đâu? – Duy chuyển chủ đề.

- Đi ăn đi. Lotteria ý!



Thế là cuối cùng, ngày nghỉ đi chơi một mình của tôi thành ngày đi chơi chung với Duy! ==’

Sau khi đi ăn, tôi lại kéo Duy lên Megastar chơi. Bắn súng hay đua xe, rồi cả bóng rổ, cái quái gì tôi cũng thua cậu ta. Chỉ riêng cái trò đập đập là tôi thắng, đó cũng nhờ một phần là do sự ức chế thần kinh của tôi giáng xuống. Hehee…

Tôi bắt Duy gắp thú bông, cậu ta nhăn mặt, nhất quyết không chơi, bảo đó là trò đàn bà. Nhưng cuối cùng thì cũng phải nghe lời bản cô nương, gắp 10 lần thì cả 10 lần đều gắp trượt. Cậu ta quá tệ hại!

Đến chiều tối, tôi đòi về nhưng Duy không cho. Kể cũng lạ, cái tên khỉ đột này tự dưng hôm nay thân thiện thấy lạ, nói nhiều hơn trước nhiều, không còn quá lạnh lùng vô cảm như trước nữa, tuy nhiên không hẳn là hết, cậu ta vẫn giữ được cái phong cách riêng của mình, nhưng tôi không thể hiểu nổi, ai dạy cho cậu ta cái trò cứ nhơn nhơn lên chọc tức người khác nữa!

Cậu ta đưa tôi đi ăn, ăn xong cũng không cho tôi về, lấy lí do là còn xe đạp ở rạp thì cậu ta đáp gọn lỏn “Không mất đâu mà sợ!”, tôi cay cú nhưng không làm gì được. Cuối cùng cậu ta lại kéo tôi ra trà chanh Nhà Thờ.

Chỗ này nổi tiếng dành cho teen Hà Nội, trước tôi cũng mấy lần ra đây cùng Thành, Linh và lão Hoàng Anh. Không khí ở đây lúc nào cũng nhộn nhịp và vui vẻ. Tôi với Duy ngồi uống nước cắn hạt hướng dương, nói chuyện linh ta linh tinh, mà chủ yếu là cãi nhau chứ nói chuyện cái gì. Lúc sau nhìn đồng hồ thấy 8h kém rồi, tôi đứng dậy, nói:

- Về đi, 8h kém rồi đấy!

Duy nhìn lại đồng hồ của mình, rồi cũng đứng dậy, gọi nhân viên ra trả tiền.

Ôi! Cả một ngày, chả được cái tích sự gì cả!!!

Duy đi chậm, phải nói là rất chậm, chứ không phóng vèo vèo như “tổ lái” lúc ban nãy nữa. Tôi thấy là lạ, nhưng cũng chẳng nói gì. Cậu ta đi đúng cái kiểu đi dạo, chậm rì rì…Tôi có cảm giác như mình đang bò trên đường vậy.

Nói là mùa xuân chứ về đêm thì trời rất nhiều sương, tôi mặc mỗi hai áo nên thấy khá lạnh. Duy đi xe một tay, tay còn lại đút vào túi áo. Rõ bựa!

- Lạnh không? – cậu ta hỏi tôi.

- Bình thường, lạnh gì giờ này! – tôi nói dối, không hiểu tại sao lại có thể điêu toa một cách nghệ thuật như thế.

- Sao run thế? Rung cả xe rồi đây này - cậu ta nói cái giọng chọc tức tôi.

Nhưng đúng là tôi đang run bần bật lên thật. Giờ thì tôi đã hiểu tại sao cậu ta lại đi chậm như thế. Híc…Nhưng chẳng lẽ cái tên khỉ đột đó cũng biết lo cho tôi sao? Oh no, no way! Làm sao có chuyện đó được. Hắn đi chậm cũng chỉ vì muốn đi dạo thôi. Hô hô!

- Đưa tay đây! – Duy đột nhiên ngửa lòng bàn tay bên trái ra.

- Làm gì? – tôi ngạc nhiên hỏi, nhưng tay vẫn từ từ đưa lên.

- Để lên đây.

- Làm cái gì thế? – tôi đặt tay mình lên tay cậu ta, mặt ngớ ra không hiểu Duy định làm cái trò gì.

Chẳng nói chẳng rằng, Duy nắm chặt tay tôi lại, sau đó đút vào túi áo, ung dung lái xe đi tiếp.

Đến bây giờ thì tôi đã hiểu ra, cậu ta làm cái trò gì rồi! >”<

- Bỏ tay ra, làm cái trò gì thế?!! – tôi giựt tay ra khỏi tay Duy, nhưng không sao giựt ra được, tay cậu ta giữ tay tôi quá chặt. Híc…

- Đút nốt tay kia vào túi áo tôi cho ấm.

- Đút cái gì mà đút! Cậu bị điên à?!! – tôi gắt lên, nhưng mặt thì đỏ phừng phừng, cậu ta làm thế này là có ý gì chứ!!!

- Đút nốt vào đi, nói thì phải nghe chứ! – Duy càu nhàu.

- Cái gì mà nghe với không nghe! Sao tôi lại phải nghe cậu?!!

- Nghe đi, tôi đang muốn tốt cho cậu đấy. Cứng đầu vừa thôi!

Chẳng hiểu sao nghe Duy nói thế, tôi lại im. Bây giờ mới để ý, tay cậu ấy ấm thật, bao bọc gọn cả lòng bàn tay tôi vào bên trong. Tôi chuyên gia bị buốt tay, dù cho có đeo găng cũng không thể ấm được. Thế mà bây giờ đặt trong lòng bàn tay của Duy, nó dần dần ấm lên, tôi có thể cảm nhận rõ điều đấy. Phải mất mấy phút sau, tôi mới có đủ dũng cảm để đút nốt tay kia vào túi áo còn lại của Duy. Như thế này rõ ràng là…rất giống những đôi yêu nhau trên đường mà…Híc…



 
- Ấm hơn chưa? – híc, cậu ta lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngại ngùng ấy đi.

- Rồi…

- Nói thì không nghe. Bảo thủ!

- Nghe rồi còn gì nữa!

Chẳng hiểu sao nhưng hôm nay thấy Duy tôi cứ bị cáu, không thể nào làm chủ được cảm xúc của mình. Cậu ta nói thế, tôi tức rút tay ra, nhưng Duy lại giữ chặt lại. Phải nói là cực cực cực kì bất ngờ, rõ ràng hôm nay, Duy lạ hơn rất nhiều so với mọi hôm…Cậu ấy…không phải lại tính đem tôi ra làm trò chơi lần nữa chứ?

Đến rạp chiếu film, Duy dựng xe ở ngoài cổng bắt tôi đứng trông. Sau đó thì vào lấy xe đạp cho tôi, híc, thật là…ga lăng bất ngờ làm tôi càng ngày càng thấy cái tên Duy này khó hiểu!

- Xe đây, đi về cẩn thận đấy!

Tôi đưa cái mũ bảo hiểm mình đội trên đầu cho Duy.

- Đưa làm gì, mang về nhà luôn đi!

- Ở nhà có rồi, mang về làm gì nữa – tôi treo cái mũ bảo hiểm lên tay ga – cứ cầm đi, có đèo ai thì đưa cho người ta đội. Đừng có ép người khác theo ý mình, cậu không đội không có nghĩa là người khác không cần đội!

Duy im lặng nhìn tôi, không nói gì.

- Đi về đi – tôi nói – đừng tưởng tôi không đi cùng mà cậu không đội mũ, nhớ đội vào, không sợ mấy ông công an thì cũng phải lo cho tính mạng của mình! Thôi đội lên luôn đi!

Với lấy cái mũ bảo hiểm đen sì của Duy, tôi đưa cho cậu ta, nhíu mày vào ra hiệu cầm lấy đi.

- Ơ. Cầm lấy! Còn muốn tôi đội cho cậu à? – tôi giục vội cái tên khỉ điên trước mặt, cậu ta bị làm sao đấy? Máu lên não chậm à?!!


- Ừ, đội đi.

Hực!

Đồ điên! Cậu đang nghĩ cái gì thế?!!

Tôi lườm cậu ta một cái, rồi treo cái mũ lại vào tay ga của xe. Mặc kệ cậu ta đứng đó, tôi gạt chân chống xe đạp, ngồi lên yên xe phóng về.

Chẳng ai chào ai.

Tối hôm đó về nhà, tôi đã được nghe một bài cải lương chính hiệu. Lần này không chỉ mẹ tôi ngồi thuyết giáo, mà đến cả bố tôi cũng vào cuộc.Chung quy cũng chỉ vì cái việc đi chơi mà không thèm nói với bố mẹ một tiếng. Ông trời ơi, tại sao ông hại con ra nông nỗi này!!! Huhu T_T

Mà tại sao lại là ông trời? Chẳng phải chính tên khỉ điên kia mới là người hại tôi như thế này hay sao?!! Nếu không vì cậu ta thì tôi đã về nhà từ chiều rồi, híc híc…

Sau khi phải quỳ gối một tiếng đồng hồ, tôi không còn có cảm giác ở chân nữa, đứng dậy cũng khó lòng mà đứng nổi. Bố lúc nào cũng thương con gái, mắng tôi xong bố lại dìu tôi đứng lên, sau đó là tôi phải tự lết lên cầu thang. Tất cả chỉ tại mẹ!!! Huhu T_T

Tắm rửa xong, tôi nằm vật ra gi.ường. Cảm thấy hôm nay đúng là một ngày tồi tệ nhất trên đời! Chẳng hiểu tại sao nhưng tôi cứ thấy bực tức trong người, làm tôi nhớ lại cái quãng tôi học lớp 10. Híc…Đợt đó tôi căm thù tên khỉ đột đó còn gấp 100 lần thế này ấy chứ!

Đột nhiên nghĩ đến cái điện thoại, tôi mở túi ra xem. Ố ồ, 2 tin nhắn mới, lại còn 1 cuộc gọi nhỡ nữa, của ai nhỉ?

Tôi mở tin nhắn ra đọc, cả 2 đều là số lạ.

“Đội mũ rồi. Không phải lo”

Hừ, ai thèm lo cho cậu chứ! Đọc qua cũng biết đây là Duy, tôi vẫn chưa lưu số cậu ta từ sau khi cậu ta đi du học về.

“Về đến nhà nhớ nói 1 câu”

Tin thứ 2, vẫn của cậu ta. Tôi bĩu môi nhìn cái nội dung tin nhắn mà thấy buồn cười. Đúng là cái đồ khỉ điên!

Mở cuộc gọi nhỡ ra, là của Duy. Haizzz…Chắc là không thấy tôi thông báo một tiếng về đến nhà nên mới gọi đây mà, nhưng cậu ta làm sao mà biết được là tôi bị tra tấn cơ chứ! ==’

Thôi, rép lại 1 tin cho cậu ta bớt lo vậy.

Mà thôi, gọi điên luôn cho nhanh!

Ấn nút gọi, tiếng “tút…tút” dài vô tận…

- A lô – đầu dây bên kia, tôi đoán chắc là cậu ta nghe máy.

- Về đến nhà rồi! Không phải lo!

- Về lâu chưa?

- Hơn 1 tiếng trước, vừa mở điện thoại ra nên mới biết là cậu nhắn tin. Hề... – tôi cười cười.

- Đang đứng ở đầu ngõ đây này, ra đi!

- Hả? Cái gì…

“Cụp”

“Tút tút tút”

Cúp máy rồi. Ơ cái đồ điên! Cậu ta làm cái trò gì thế?

Khá ngờ vực với cái câu cậu ta nói, nhưng tôi vẫn không khỏi tò mò đi ra đầu ngõ xem có phải không. Cậu ta mà không đứng đấy, tôi thề mai đến lớp tôi sẽ đập chết cậu ta!

Gió lạnh thổi vù vù, phải khó khăn lắm tôi mới trốn ra khỏi nhà được.

Nhìn trước ngó sau, tôi chả thấy cái bóng dáng nào cả. Tôi biết ngay mà, có đánh chết cậu ta cũng không chừa được cái tính mang người khác ra làm trò đùa! Mai đến lớp sau một trận đánh kinh hoàng, tôi thề sẽ từ cái bản mặt đó luôn!

“Reng…reng…reng” Đúng lúc đó, điện thoại tôi kêu.

Nhìn thấy số điện thoại cậu ta trên màn hình, tôi vội vàng nghe máy.

- Cái gì đấy? Ra đầu ngõ rồi có thấy ai đâu?!! – không nhịn được, tôi gắt ầm lên.

- Hiểu thế nào là đầu ngõ không đấy? Đi lên nữa đi, đứng dưới đấy thì nhìn thấy ai mà gắt! – Duy cũng không kém cạnh, càu nhà càu nhàu làm tôi ngớ người, đi lên phía trước một tí, ra là cậu ta đứng chỗ ngoặt vào ngõ ==’ Đứng đó thì ai mà nhìn thấy được cơ chứ!

Tôi tắt điện thoại, ung dung đi ra chỗ cái xe đang dựng gọn một bên, Duy thì đứng thọc tay vào túi quần, nhìn tôi nửa cười nửa không.

- Làm sao? Có chuyện gì nữa?

- Có gì đâu. Thích thì gọi ra thôi – tên khỉ điên nhún vai trả lời.

Thực sự là đến bây giờ, tôi không nhẫn nhịn nổi cậu ta nữa rồi. Từ sáng đến giờ, tôi muốn đấm cho cậu ta mấy nhát nhưng sợ mất hình tượng với người đi đường nên lại thôi. Nhưng bây giờ thì làm gì còn có ai nữa, đấm cho cậu ta mấy cái rồi đi ngủ cho ngon!

- Này, từ sáng đến giờ tôi nhịn cậu hơi bị nhiều rồi đấy! – tôi xuống giọng nói.

- Thì sao? – cậu ta nhíu mày trả lời.

Tiện chân, tôi dẫm đến bụp một cái vào bàn chân cậu ta, làm Duy khụyu cả chân vì đau.

- Aaaa…Cậu bị điên hả? – Duy ôm cái chân đau, cau mày nhìn tôi.

- Hơ hơ…Thế mới nói, động vào bản cô nương này là không xong đâu! – tôi mỉm cười tinh quái, vẫn muốn dẫm thêm mấy phát nữa nhưng nhìn cái mặt cậu ta nhăn như đít khỉ nên lại thôi.

Duy chẳng nói gì, lườm tôi rồi quay người ra xe lúi húi lấy cái gì đấy. Sau đó cậu ta quay ra, cầm theo 2 cái túi.

- Này. Cho đấy! – Duy đưa 2 cái túi ra đằng trước, bảo tôi cầm.

- Cái gì thế?

- Cầm đi thì biết, hỏi nhiều! – nói rồi, Duy ngồi lên xe, phóng thẳng đi, mặc kệ cái nhìn ngơ ngác của tôi.

Cầm hai cái túi lên, tôi há hốc mồm ra.

1 quyển truyện tiểu thuyết. Túi còn lại đựng 1 cốc trà sữa thơm lừng.

Tôi vội vội vàng vàng chạy về nhà, nhảy lên phòng, cầm quyển tiểu thuyết lên nhìn dòng tiêu đề to đùng ngoài bìa sách.

“I Love You”

Thế này…là thế nào đây???

Đúng lúc đó, một tin nhắn được gửi đến máy tôi, tôi vội vàng mở ra.

“Tin đi, sự thật đấy!”

~The End~


 
Kết thúc rồi. Câu chuyện đã kết thúc. Hi vọng G-Top sẽ sớm cho ra lò những câu truyện mới ^___^
 
trời ơi sao lại có kiểu "tỉnh tò" thế này hả trời?:KSV@19::KSV@19::KSV@19:
 
nhìu chữ wa' :KSV@19:, coi đoạn kết cũng hay, ghi chép lại sử dụng sau :KSV@07:
 
trời ơi, sao bao nhiu tháng chờ đợi mỏi mòn, cuối cùng cũng hết rồi, hay quá mà tội Thành ghê
 
Quay lại
Top Bottom