kun_xu_9x

Thành viên
Tham gia
15/8/2011
Bài viết
31
Nhân vật:
+ Long Gia Hân ( tên hơi sến chút) hay Long Gia Bảo (là một cả) : Một tiểu thư đài cát, sở hữu một khuôn mặt xinh đẹp ( nếu ko nói là trên cả tuyệt vời) với trí thông minh vón có đã làm xiêu lòng biết bao chàng trai.Cô luôn có mong muốn dc 1 lần hóa thân làm con trai để có dc suwl mạnh mẽ thoát khỏi vẻ yếu đuối của mình( cô này kì ghê xinh thế lại còn ko muốn)
+ Lôi Vũ Phong: Con trai một “đại gia” có tiếng, tài sản nhà hắn ta bao gồm nhà hàng, khách sạn, quán Bar ,..vv có đếm cả ngày cũng ko hết. Tuy vậy vì thiếu đi sự quan tâm của người mẹ từ khi còn nhỏ và do dc huấn luyện một cách bài bản từ bé cậu luôn tỏ ra là con người lạnh lùng, tính khí thất thường, nhưng ẩn chứa bên trong là con người luôn khao khát tình yêu thương,một tấm lòng cao cả nhưng cũng chứa nhìu rắc rối.
· ưu điểm:đẹp trai mê ly(ko từ nào tả dc)
· nhược điểm: đẹp trai quá ( oài người đâu mà ưu điểm chính là nhược điểm thế này)
+ Nguyễn Phi Hùng (đừng nhầm vs anh Hùng ca sỹ nhé) vì hắn ta hát dở tệ tên này là bạn chí cốt của Phong. Tính tình hoạt bát vui nhộn đôi khi khá nong nảy.Cả bố và mẹ đều là nhung viên chức bình thường. Do xuất thân là gđ võ học nên Hùng cũng là 1 cao thủ trong giới võ thuật (tuy chưa dc nhìu người biết đến)

Để tự ‘ giải thoát’ cho mình Gia Hân quyết định hóa trang thành nam sinh vào học tại 1 ngôi trường mới… Tại đây cô gặp vô vàn rắc rối… cung may nhờ sự giúp đỡ của một người cô đã vượt qua hết nguy hiểm này đến nguy hiểm khác… người đó đã dạy cô nhưng bài học quý giá về cuoc sông cung như cho cô biết thế nào là tìn yêu…. Người đó là ai? Hãy đọc và cảm nhận nhé!!... (Tiểu Lang)



Let’s Go….


Part 1 Lột xác
… 8 a.m tại biệt thự Phượng Hoàng
- Tiểu thư mau dậy thôi đến giờ ăn sáng rồi! – Tiếng bà giúp việc vọng lên từ cầu thang
- A, cho cháu xin thêm 5 phút nưa thôi mà!- Tiếng của cô gái nhỏ vọng ra từ căn phòng lớ phía cuối hành lang
- Cạch!-Bà giúp việc mở cánh cửa của căn phòng lơn. Một cô gái với bộ váy phớt hồng đang ngủ trên gi.ường, cô gái có làn da trắng mịn màng,mềm mại, mái tóc đen dài óng ả,khuôn mặt trái xoan trắng mịn ko tì vết. Đẹp nhất trên khuôn mặt cô là đôi mắt to tròn mà đen láy nhưng ẩn chứa trong đó là một kí ức đau buồn ko thể nào tả xiết…
- Cháu không nhớ là hôm nay ông chủ trở về hay sao?
Ngay lập tức như một đông cơ 4 kì phân khối lớn cô gái bật dậy vội vàng sửa soạn
- Trời ơi sao bác ko gọi cháu sớm hơn,cháu quên khuấy mất. Tại hôm qua cháu đọc sách khuya quá-Cô gái ríu rít
Bà gi úp việc cười hiền từ: Không cần vội đâu cô bé của ta, ông chủ sẽ về sau 2 tiêng nũa .Cháu hãy còn nhìu thời gian lắm ! Nào dể ta chải tóc giúp cháu
- Vâng- cô gái đưa chiếc lược từ tay cho bà. Đã từ lâu kẻ từ khi mẹ cô bỏ đi cô coi bà giúp việc như người mẹ thứ 2 của mình. Chuyện j cô cũng kể cho bà nghe.
- Tóc cháu dài và mượt quá!
- À vâng nhiều lúc cháu cũng thấy phiền vì nó ý chứ! Ơ mà có j ầm ĩ dưới nhà thế bác?
- Như mọi hôm đó cháu-bà giúp việc cười tủm tỉm- mà hôm nay có vẻ đông hơn
- Ôi trời lại lũ con trai vô dụng đấy ạ, sao đến cả ngày nghỉ mà họ cũng ko cho ai yên nhỉ???
- Phải thôi, nếu trách thì chỉ trách cháu quá đẹp Gia Hân ạ!
Cộc cộc… Tôi vào dc chứ ạ- Tiếng ông quản gia
- Vâng mời bác vào… Gia Hân đáp
- A, vâng chào tiểu thư, chúc cháu một buổi sáng tốt lành – ông quản gia bước vào và cúi chào một cách lịch thiệp thể hiện phong thái của người đàn ông thực thụ.
- Cám ơn bác chúc bác 1 buổi sáng tốt lành-Gia Hân đáp
- Ồ thật ko biết phải làm sao? Có 1 cậu thanh niên nói nhất định phải gặp cháu, cậu ta còn đe dọa và bảo chúng tôi nhất định phải đưa bằng dc cháu đến gặp cậu ta nếu ko cậu ta sẽ làm ầm lên và phá đám nơi này- Ông quản gia tỏ vẻ bực dọc- Cậu ta và đám thanh niên bên dưới ko coi ai ra j…
- Thật là quá quắt! Cậu ta nghĩ mình là ai mà dám đe dọa bác,dc rồi cháu sẽ xuống ngay đây.Hôm nay chính là ngày kết thúc mọi chuyện…
- Cháu định làm j?- ông quản gia lo lắng hỏi
- Bác cứ yên tâm hôm qua cháu đã nghĩ ra 1 cách… chắc chắn sẽ có hiệu quả.-Gia Hân quả quyết
- Dc rồi trước tiên cháu hãy thay đồ đi đã.-tiếng bà giúp việc.
- Ồ bà cũng ở đây sao?-Ông quản gia ngạc nhiên hỏi- Vậy mà tôi cứ tưởng chiếc bình phong nào cơ đấy! ...hô hô…
- Này tôi lam j to như vậy chứ,ông thử nhìn lại mình xem người đâu ốm quá thể!-Bà giúp việc cũng ko chịu thua
- Hi hi hai bác vui tính ghê ha!
- Cháu này xong việc ra ăn sáng luôn nhá!-Bà giúp viêc nói vs Gia Hân trước khi ra khỏi phòng-Ta để quần áo trên gi.ường ấy.
Hai người đi ra khỏi phòng để lại cô gái nhỏ một mình vs biết bao lo lắng ko bít kế hoạch của mình có thành công hay ko,nhưng dù j thì hôm nay cũng là ngày chấm dứt mọi chuyện…

****

Với mái tóc dài để thẳng cùng bộ đầm xinh xắn mà bác giúp việc chuẩn bị trông cô thật xinh tươi và duyên dáng.Cô bước ra khỏi phòng xuống gặp tên con trai ngỗ ngược
- Xin chào, bạn tìm tôi ? –Gia Hân cố giữ nụ cười trên môi mặc dù trong lòng sục sôi chỉ muốn xé xác hắn ta ra.
- Chào Hân-Hắn ta giơ tay lên chào và nở một nụ cười rõ tươi-Mình là Trung, mình học cùng trường vs bạn, mình rất ngưỡng mộ bạn, bạn làm bạn gái mình nha!
- Ọe sao trên đời lại có người mặt dày thế này??-Bảo Hân nghĩ thầm và cố giữ bình tĩnh- bạn có biết là tôi ghét nhất những người đe dọa ngươì khác để đạt dc mục đích của mình không?
- Mình …mình chỉ…-tên kia có vẻ lúng túng.
- Tôi có chuyen này muốn nói vs tất cả các bạn- Gia Hân quay sang nói vs những tên con trai khác nãy giờ vẫn đứng đợi ngoài cổng, bỏ lơ cho tên kia nói chuyện 1 mình
Cả lũ nhôn nhao:”chuyện j vậy hả Gia Hân ?”-một trong số chúng tò mò hỏi.
- Thật ra cũng ko có chuyện j to tát lắm. Chả là mai mình sẽ đáp chuyến bay sớm sang Anh du học. Mình rất cám ơn tất cả các bạn trong thời gian qua đã giành tình cảm cho mình, mình rất biết ơn điều đó. Hy vọng chúng ta sẽ sớm gặp lại-Gia Hân nói dõng dạc từng chữ một.
- Hả sao nhanh thế ?-cả lũ nhôn nhao ầm ầm như chợ vỡ.
- Ko nhanh j cả. Mình đã có quyết định này từ lâu rồi, chỉ là bây h mới nói ra thôi. Không sao đâu mình chỉ đi có 4 năm thôi- Gia Hân cười cố giữ vẻ bình tĩnh:
- Bạn bằng lòng đợi mình 4 năm nhé- Cô quay sang nói vs tên ban nãy.
- Ơ hơ… 4 năm thì- tên kia ấp úng.
“Biết ngay mà, cho thời gian phát là tắc tịt ngay thật vô dụng”- Gia Hân nghĩ thầm. Hân đi thẳng để lại bao tiếc nuối cho đám đông,chúng bắt đầu tản ra và mỗi đứa một nơi.
- Gia Hân quay lại ngao ngán : “ Tình yêu chúng dành cho ta chỉ thế thôi sao? Chán thật’’
Vừa vào đến bàn ăn Hân đã thấy ông quản gia chạy ra hớt hải: “ Cháu sắp đi đâu cơ?Đi du học ở Anh á,Lúc nào vậy?Cháu quyết định lúc nào vậy-Ông quản gia sôt ruột
- Sao cháu ko nói cho ta biết ta nghe ở ngoài nói cháu sẽ đi, mà chuyện là ntn? Đây là cách mà cháu mới nghĩ ra à?-Bà giúp việc hỏi dồn.
- Ôi hai bác hỏi cháu nhiều nhu vậy làm sao cháu trả lời hết dc ta ngồi vào bàn ăn rồi cháu sẽ trình bày cho hai bác nghe

****


- Đó mọi chuyện là như vậy! Hai bác nghĩ sao?
- Không ổn lắm như thế thì thiệt cho cháu quá!- Tiếng ông quản gia
- Cháu không biết, nhưng cháu cần phải thoat khỏi cảnh này,cái cháu cần bây giờ là một môi trường mới với những người bạn mới… và bác biết đấy- Gia Hân nghẹn ngào- Đó là cách giải quyết duy nhất và nó cũng là nguyện vọng của cháu bấy lâu nay…
- Ta hiểu nỗi khổ tâm của cháu hai chúng ta rất thương cháu nên hoàn toàn ủng hộ quyết định của cháu miễn cháu vui là dc, phải ko ông?
- Ừ ta coi cháu như con nên lúc nào cũng mong muốn cháu dc hạnh phúc
- Ôi hai bác tốt vs cháu quá cháu yêu hai bác!
10 a.m tại biệt thự Phượng Hoàng ( hay con gọi là Phoenix- một trong những căn biệt thự bậc nhất đất nc) cuộc nói chuyện gay găt giữa hai bố con:
- không dc ta ko bao h chấp nhận cái ý kiến ngớ ngẩn ấy!!
- Ba à con xin ba đây là cách tót nhất giải quyết mọi chuyện.
- Không phải, con đang tìm cách trốn tránh sự việc, đó ko bao h là 1 giải pháp hay.
- Ba biết dấy- Gia Hân hạ giọng cô hiểu van xin không phải là cách hay đặc biệt vs một người thông minh như ba cô- Trong vòng 4 năm mà con đã 5 lần chuyển trường, con ko thấy vinh dự vì điều đó đâu! Bao h cũng vậy lý do chuyển truong cũng thật ngớ ngẩn, chỉ vì con ko thể thích ứng vs môi trường cũng như về cả bạn bè nữa…
Ba cô- Ông Long Hiếu Thiên im lặng lắng nghe lời con gái mà trong lòng đau xót…
- Vấn đề chính là ở con, ba à.Các bạn nữ thì luôn ghen ghét đố kị vs con ko ai làm bạn vs con cả, đám nam sinh thì luôn nhìn con nhưng trong lòng thì toan tính đủ điều- cô gái nghẹn ngào- Con biết điều đó chứ con có đủ tự tin và bản lãnh để nhận ra điều đó có điều…
- Sao hả con? Ông Long hỏi.
- Con ko biết con còn chịu dc cái cảnh này bao lâu nữa, con đã cô độc suốt mười mấy năm rồi. Người ta bảo đáng lẽ đời học sinh bao h cung đẹp nhất vậy mà con lại thấy như địa ngục vậy… cô gái khóc nấc lên.
- Vậy làm con trai thì tốt lắm sao? hay chỉ là con đang thực hiện cái ươc nguyện điên rồ ấy của con hả?
- Con cần thời gian ba à ! Hãy cho con thử một lần này thôi ,con xin ba đấy.Khi người ta gặp phải bước đường cùng thì việc cần làm không phải là chịu bó tay mà là tìm giải pháp để giải quyết, ba đã dạy con thế mà
- Thôi dc rồi con về phòng đi ta cần thời gian để suy nghĩ,ta xin lỗi vì lúc nãy đã nặng lời vs con
- Không sao đâu ba con hiểu mà
Nói xong Gia Hân đi về phòng mình. Trong lòng chợt cảm thấy trống trải hơn bao h hết.
Ông Long tuy là một con người cứng rắn nhưng ông cảm thấy vô cùng đau xot cho số phận của con mình. Từ lâu, ông đã tự trách mình ko giữ nổi mẹ của Hân, ông đã làm tổn thương bà ấy do quá quan tâm đến công việc, khiến cô từ nhỏ đã phải chịu cảnh xa mẹ. Một tuổi thơ đau buồn đã là quá đủ song số phận nghiệt ngã vẫn vồ ập đến Hân. Chính vì sở hữu khuôn mặt xinh đẹp của mẹ và bộ óc tinh tường của cha cô gần như là một con người hoàn hảo chính vì quá hoàn hảo nên cô gặp ko it rắc rối ở trường, cả quãng đời họ sinh của mình cô gần như bị tẩy chay ko thương tiếc. Ko bít từ bao giờ cô luôn ao ước dc trở thành nam nhi một lần đê có dc vẻ mạnh mẽ và thoát khỏi vẻ yếu đuối của mình. Hơn ai hết ông Long hiểu quyết định này của cô con gái, đã ko ít lần cô đề cập điều này vs ông nhưng đều bị ông từ chối.Nhưng có lẽ lần này ông phải chịu thua con gái mình. Ông nhấc máy điện thoại
- Alo, thư kí San à, lên phòng tôi ngay nhé!
5 phút sau…
- Cộc…cộc tôi vào dc chứ ạ!- Tiếng thư kí San
- Vâng, mời cậu vào!
- San này tôi nhờ anh một việc anh mau chóng làm giúp tôi nhé!
- Vâng việc j thế ạ?
- Cậu có thể sửa hết hồ sơ của con gái tôi thành 1 hồ sơ khác mang tên Long Gia Bảo dc ko? Hay nói cách khac vẫn hồ sơ ấy nhung hãy lam mới nó,Long Gia Hân giờ đây chính là Long Gia Bảo. Cậu hiểu ý tôi chứ?
- Vâng tôi hiểu tôi sẽ đi làm ngay!

***

2 p.m,…
Cộc…cộc – Ba vào dc chứ?
Vâng, ba vào đi- Tiếng Gia Hân
- Ta đã quyết định rồi,con đã đúng lần này ta nên để con quyết định. Việc cần làm lúc này la ‘make up’ cho con cãi đã.ta đã mời tới 2 chuyên gia có thể giúp con trở thành một ‘true boy’ đúng nghĩa.
- Ôi con cám ơn ba nhiều lắm- Hân chạy đến ôm cổ ba
- Từ rày tên con là Long Gia Bảo một nam sinh thực thụ,có thành công hay ko thì tùy thuộc vào con gái ba,ba hết phận sự rối nhá!-ông Long cười vẻ rất vui vì đơn giản con gái ông vui thì ông cũng vui ( ôi đây đúng là hình mẫu người cha lý tưởng)
8p.m tất cả dc hoàn tất,mái tóc dài của Hân dc cắt ngắn nhưng cũng ko quá ngán nói tóm lại là tông rất thu hút và khá đẹp mắt. Quan áo đã đâu vào đấy, ước mơ của cô gái bấy lâu đã dc thực hiện.
- Ôi trông cháu cú như ‘cô nàng đẹp trai’ trong phim ấy nhỉ!
- Liệu họ có nhận ra chẳng ra cháu ko nhỉ?
- Những chuyện như thế này chắc chỉ có trong phim thôi ko ai nghi ngờ cháu cả,nhưng cháu vẫn phải cẩn thận-bà giúp viec ân cần nói-
Vừa lúc đó ông Long bước vào…
- Đây là hồ sơ và tất tần tật những thứ liên quan đến Long Gia Bảo con chịu khó đọc nhé!
- Vâng mà ba này, tại sao ba lấy tên Long Gia Bảo?
Ông khẽ khép cửa và đi về phòng mình dể lại cô gái vs niềm hạnh phúc dâng trào
- Bac à con chẳng biết noi j để cảm ơn ba cả!
- Thôi nào ngủ sơm đi cháu mai cháu phải trở thành một người khác rồi dấy,chúc cháu thành công nhé!- bà khẽ đặt lên má cô gái một nụ hôn va khẽ khép cửa phòng lại
***
6h sáng tại biệt thự Phượng hoàng

Trong phòng của Gia Hân cất lên bài hát ‘ Lazy song’- bài hát mà cô thik nhất
- Ôi tôi cũng muốn lazy lắm mà ko dc- Gia hân( h đã là Gia Bảo) tắt báo thức
Đứng trước gương cô cũng ko nhận ra minh vẫn dôi mắt ây, cái mũi ấy, cái miệng ấy, mà trông cô khác quá chừng giờ cô mới nhận ra giá trị mái tóc của mình.nhưng bù lại trong gương hiện lên một thiếu niên tuấn tú vs những đường nét hoàn hảo đến từng cm
Cô thay bộ đồng phục nam sinh-mình ko quen mặc bộ đồ này tý nào-cô nói- Cô bước ra khỏi phòng nhưng chợt nhớ ra điều j cô quay lại
-Quên mất cặp kính của mình!
Đã hoàn tất trông cô h như 1 nam sinh thực thụ tuy có phần hơi yếu đuối. Cô hoàn toàn ko bít rằng có rất nhiều khó khăn đang đợi mình phía trước….


… to be continued…
 
Part 2 COOL!

- Tiểu thư xuống rồi đấy à!Mời cô lên xe-Bác lái xe mở cửa để Gia Bảo bước lên.
- Vâng, con chào ba, cháu chào bác, cháu đi học ạ!-Bảo cúi người lễ phép chào ba và bắc giúp việc rồi vội vàng lên xe cho kịp giờ học.
- Ông chủ ông đừng lo lắng quá, Hân nó tự xoay xở dc mà! – bà giúp việc an ủi ông chủ của mình khi chiếc xe chở Bảo đi học khuất bóng.
- Tôi biết cháu nó sẽ làm tốt thôi,nó là con gái ai chứ…-ông tự hào nói- Nhưng tôi lo nó bị thiệt…hy vọng ở ngôi trường mới nó sẽ tìm dc những người bạn thực sự tốt vs nó…
- Vâng Hân của chúng ta rất mạnh mẽ mà, rồi cô bé sẽ hòa đồng tốt vs bạn bè thôi…-Bà giúp việc tràn trề hy vọng
***
...Còn quá sớm để bắt đầu một buổi học...-Bảo nhận định như vậy khi thấy trên sân trường ko có một ai ngoài trừ bác bảo vệ đang đi mở cửa từng lớp học...
- Xem nào 11B1,11B2,11B3,11B4...Ô hay 11B5 ở đâu nhỉ??-Bảo ngạc nhiên khi không thể tìm thấy lớp mình học.
- Bạn j ơi???- Cậu gọi với theo khi nhìn thấy một tên con trai đang thản nhiên bước về phía lớp học
- Bạn làm ơi cho mình hỏi....-Nó gọi rõ to khi thấy cậu kia ko có phản ứng gì...bộ cậu ta điếc sao???Tiếng mình đâu có nhỏ nhẹ gì?-Bảo nghĩ.
- Cậu gọi tôi???-Tên kia rút headphone ra.-Có chuyện gì không?-Hắn ta lạnh lùng hỏi.
- Cho tôi hỏi lớp 11B5 ở đằng nào?-Bảo ngây thơ hỏi,à hóa ra hắn ta ko bị điếc...Nhưng...con trai gì mà tóc tai lòa xòa,lại còn đeo khuyên nữa chứ...chắc thuộc loai học sinh hư hỏng...Bảo lừ mắt nhìn hắn ko giấu nổi ý nghĩ trong đầu mình (ôi chúa thứ tội)
- Umh...-Hắn ta như đọc dc suy nghĩ của Bảo đâm ra thấy ghét định làm người tốt nhưng xem ra...-Đi thẳng 10m nữa rồi quẹo trái thêm 20m nữa thì quẹo phải...tiếp tục đi thẳng thêm 10m nữa rồi quẹo trái....sau đó đi thẳng là đến...
- Đi thẳng 10m..trái 20m..phải...10m.. sao lằng nhằng thế ko biết???mà này...-cậu ta đã đi mất hút trước khi Bảo kịp hỏi gì thêm. Sặc bó tay toàn tập. Bảo buộc phải làm theo hướng dẫn...
Trong khi ấy...
- Khà khà...nhìn mặt tên đó ngu hết biết...-Hắn cười ranh mãnh, định nói thêm cho cậu ta là...ĐI THẲNG NỮA LÀ ĐẾN... PHÒNG BÁC BẢO VỆ nhung thôi để hắn ta tự xoay xở lấy...-Ha ha...- hắn cười lớn (ôi nụ cười thiên thần,Bảo hoàn toàn ko biết rằng cậu vừa đụng độ COLD-một hot boy trong trường...) hắn ngang nhiên bước vào lớp 11B5 khi đó chưa có một bóng người...
Lại nói về Bảo nhà ta sau khi “đọc kĩ hướng dẫn trước khi sử dụng” thì vô cùng bàng hoàng nhận ra rằng mình vừa bị lừa,-một cú lừa ngoạn mục... mọi chuyện chả là thế này...
Sau một hồi quẹo trái, quẹo phải ngang dọc đến chóng cả mặt cậu chợt nhận ra rằng từ chỗ ban đầu xuất phát đi thẳng một mạch là đến chỗ cậu đang đứng hiện tại, đường mà cậu đi vừa rồi là đường vòng...là con đường dài nhất...huhu...cậu than thở...mỏi hết cả chân rồi...Tên kia nếu để ta bắt dc thì đừng hòng sống sót...Nó giơ nắm đấm lên tỏ vẻ quyết tâm.
- Mà lớp 11B5 ở đâu ta?? Sao ở đây thấy mỗi phòng bác bảo vệ thôi này???CÁI TÊN TRỜI ĐÁNH KIA!!-Bảo hét lớn khi hiểu ra cái mưa đồ ngớ ngẩn kia của hắn.
Sau một hồi hỏi bác bảo vệ và dc bác tận tình giúp đỡ Bảo đã biết dc vị trí lớp 11B5 hóa ra cái lớp trước đây, lớp sát cạnh 11B4 ấy dc di dời đi chỗ khác do đang trong quá trình tu bổ sửa sang.Hix...hix mình lại bị chèn ép rồi...-nó chản nản không muốn bước vào lớp.Chọn 1 cái ghế đá gần nhất và lôi sách ra đọc...
Trời dần sáng học sinh bắt đầu đến đông đủ có những tiêngs xì xào ở nhiều nơi...
- Ôi ai kia? Học sinh mới à? Đep trai quá!-một cô bé lớp 10 thick thú kêu lên.
- Trời ơi! Cậu ấy dễ thương chết đi dc!- một toán nữ kêu lên...
Cậu thấy cảnh tượng này quen quen...Tuy có phần trái ngược hoàn toàn... bởi trước đây cậu là nữ...Bảo cười nhẹ ( sao trên đời lại có người cười đẹp như thế này chứ?+_+)
- Cậu ấy cười kìa! Ôi thật là tuyệt diệu...-Tiếng bàn tán nhiều hơn lúc trước, mỗi lúc một đông đến trường...
TÙNG! TÙNG! TÙNG...vào lớp rồi...
Bảo tiến về phía cửa lớp 11B5... có vẻ bên này cũng xảy ra tình trạng tương tự..
- Xin giới thiệu vs các em đây là bạn Long Gia Bảo mới chuyển đến lớp ta! Đề nghị các em nhiệt liệt hoan nghênh!
- Xin chào mình là Long Gia Bảo rất vui dc làm quen vs các bạn mong các bạn giúp đỡ nhiều!
Tiếng vỗ tay ràn rạt...
- Bảo ơi ngồi chỗ mình nè...-tiếng một bạn nữ
- Ôi bạn ấy đẹp trai quá...Bảo ơi ngồi chỗ này nè...
- Không ngồi chỗ mình đi...
Bảo hơi lúng túng...thấy thế thầy giáo nói:
- Thầy đã xếp chỗ cho bạn rồi!Chỗ kia- thầy chỉ tay- Đó! đầu bàn góc ngoài cùng bàn thứ 4...đúng rồi...Cạnh bạn Phong đó hai em làm quen đi nha!...
Không phải chỉ mình Bảo mắt chữ O mồm chữ A mà đến cả hắn ta cũng ngạc nhiên ko nói dc câu nào.Hóa ra Phong chính là tên đê tiện đã lừa Bảo một vố ngay lần đầu tiên bước vào học...Chán!
Vẫn chiếc headphone gắn vào tai hắn ta trố mắt:
- Gì thế này? Cậu....
- Tôi đây, chúng ta có duyên vs nhau ghê ta!- Bảo ngồi xuống lườm hắn một phát-Rồi sẽ có ngày tôi cho cậu 1 vố đau hơn thê này!!
- Tôi sẽ cố đợi xem cậu làm dc gì! hà hà...hắn ta cười lớn rồi lại ung dung nghe nhạc ko để ý gì xung quanh
- Chào cậu, mình là Hùng-1 tên con trai bàn trên quay xuống làm quen-Mà này có thật cậu là bảo bối của rồng không vậy???-Trông mặt cậu ta đầy vẻ hình sự hỏi Gia Bảo
Bảo ngớ người ra 1 lúc xong dường như hiểu dc câu hỏi của tên bạn cậu ko nén nổi cười.
- Phải mình là con trời phái xuống đây!-Bảo nói tỏ vẻ bí mật
- Trời ơi vậy là thái tử rồi...Tại hạ là Hùng Tướng quân mong dc yết kiến-Hùng giả giọng trong phim quả là giống chẳng nói cũng biêt tên này là tín đồ của phim kiếm hiệp...
- Ha haaaa...-Bảo cười phá lên-...chịu thua cậu luôn đó..- chỉ là một cái tên thôi mà cậu ta có thể suy diễn như vậy thật là ko vừa,Bảo vô cùng ngạc nhiên trước trí tưởng tượng phong phú của cậu bạn.
- Ôi cậu ấy cười kìa,giống y chang thiên thần-Hương Tám xuýt xoa( gọi vậy vì cậu ta hay tám chuyện lih tih)
- Mình có cảm giác cả chỗ đó bừng sáng-Hoa nổ góp phần( cô này cũng thuộc hội Tám của lớp có gì là “nổ” cho cả trường biết) tuy vậy học khá giỏi nhưng vẫn sau 1 người... Lôi Vũ Phong(Tức COLD...) gọi là cold vì cậu ta bản tính lạnh lùng ít nói chuyện hay giao tiếp vs ai tuy thế vẫn dc tôn vinh là hot boy trong trường và sở hưu một lượng fan dông dảo. Dưới cậu ta một bậc phải kể đến Nguyễn Phi Hùng...tên này đich thị là một hot boy theo đúng nghĩa của nó: đẹp trai, hòa đồng lại vui tính nữa. Tuy có phần hơi nóng tính (HOT BOY còn có nghĩa chàng trai nóng nảy) bởi vậy mọi người trong trường gọi cậu ta là HOT. Tuy thế nhưng Hùng và Phong lại là bạn thân chí cốt...lý do vì sao thì chỉ có trời mới biết dc...
Khá hài lòng về bạn mới và môi trường nơi đây Bảo sớm hòa nhập nhanh vs các bạn đặc biệt là các bạn nữ…(đẹp trai đâu có j là sai+_+)
- Bảo ơi ba mẹ cậu làm nghề j?-Một bạn gái tò mò hỏi
- Ba mình là kinh doanh nhỏ, còn mẹ đang ở nc ngoài-Bảo trả lời tuy có hơi xạo 1 chút đó là ba cậu là một nhà tài phiệt lớn còn mẹ là diễn viên nổi tiếng đang sống ở nc ngoài…hix…sorry mọi người tớ nghĩ h chưa phải lúc…Bảo tự nói vs lòng mình…
- ồ thick nhỉ!
- Sở thick của cậu là gì??
Vv và vv…
Bảo lần lượt trả lời hét câu hỏi của các bạn trong suốt h ra chơi…Cậu chưa bao h vui như thế.
- Xê ra…-Tiếng cậu bạn cùng bàn vs Bảo-Tôi muốn ra ngoài.-Cậu ta hét lớn
Đám nữ dãn ra, dù có hâm mộ thì hâm mộ thật nhưng họ cũng rất sợ những lúc cậu ta tức giận…
BỊCH! cậu ta nhảy vọt qua bàn ko để Bảo đứng dậy-Hứ người đâu vô lối quá,ta đây mà còn thừa cái dép nào thì ngươi hứng trọn…Người đâu khó ưa…
- Thái tử, tui bảo cái này…-Hùng quay xuống- Các bạn cho tớ mượn Baỏ chút nghe, Hùng dùng điệu cười chết người “quyến rũ” các bạn nữ, ái chà có vẻ hiệu quả đây đám nữ tản ra Bảo cảm thấy dễ thở hẳn lên..
- Gì thế Hùng???-Bảo ngạc nhiên hỏi.
- Cậu biết ghép hình ko??-Hùng cười khiến Bảo cũng phải công nhận tên này đẹp trai thiệt, đẹp theo kiểu nam tính không giống tên điên nào đó cả cái bản mặt hiện lên chữ “mất dạy” rồi, Bảo nghĩ về tên cùng bàn.
- Umh tớ có biết đôi chút trò này ngày xưa tớ hay chơi vs…-Bảo chưa kịp nói hết câu…
BỊCH!-một bộ xếp hình đặt ngay xuống bàn của Bảo.
- Ghép hộ tớ vs…Nha…nha…Con em tớ bắt ghép hộ mà tớ thì hết chịu nổi vs mấy cái trò con gái này…
- Bộ tớ giống con gái lắm sao-Bảo giật mình.
- ấy ấy, không phải vậy…-Hùng lúng túng.
- Dc rồi mang tớ xem nào…-Bảo thở phào nhẹ nhõm.
- Đây!-Hùng sung sướng –ghép đi nào.
CẠCH…CẠCH…Chẳng mấy mà các miếng ghép của Hùng dc nối liền vs nhau tao nên hình chú vịt Donald dễ thương...Bảo trố mắt...
- Cậu còn chơi cái này à???
- Không không-Hùng xua tay-Đã bảo là em tớ mà...ôi cậu giỏi thiệt chưa đên 5 phút mà đã ghép xong...good!-Hùng giơ ngón tay cái lên hướng về phía Bảo-Cám ơn cậu nhiều nhá!!
- Ê tránh ra!..._tiếng quát hách dịch này ko của ai khác ngoài tên khó ưa ngồi cạnh Bảo.
- Ra đường nào thì vào bằng đường ấy_Bảo nói giọng đắc thắng cười thầm “chơi bà đây không phải dễ”.
- Cậu...Có tránh ra không...??-hắn lấy tay kéo xềnh xệch Bảo ra khỏi chỗ. Nhưng đâu có vừa, Bảo có học nhu đạo không dễ mà kéo ngay ra dc.
- Cậu...-hắn không nói dc câu nào...
Vọt..vèo hắn bật nhảy hạ cánh đúng chỗ ngồi...
- Phong! Em đi đứng cái kiểu gì vậy???-Cô giáo quát khi thấy Phong bay vèo qua bàn như siêu nhân.
- Dạ...thưa cô...-Hắn lúng túng
- Thôi lần sau ko dc như thế nữa nhé, giờ ta vào học...-Cô ngắt lời Phong ko để hắn kịp nói thêm điều gì.
- Cậu nhớ cái mặt tôi đấy-Hắn có vẻ điên tiết
- Phải nhớ chứ sao ko??nó cười rõ đểu- 1 đều tạm thời hòa-khà khà.
- Dc rồi cứ đợi đay!-hắn tức lắm mà ko làm dc j.

Ái chà kết thúc 1 ngày học vui nhộn Bảo cứ cười suốt vs những câu chuyện của Hùng dẫu biết phần lớn là “chém gió” nhưng Bảo vẫn ko nén nổi cười...

- Bảo này, nhà cậu ở đâu để mình đưa về-Hùng nói
- À mình có người đón rồi-Bảo chaỵ ra xe ko quên vẫy tay chào cậu bạn.
- Chà có thật là ba cậu ta kinh doanh nhỏ không vậy??? Limo cơ à-HÙng xuyt xoa.
- Thôi ta về đi- Tiếng Phong
Tại nhà Bảo....
- Ngày đầu tiên đi học tốt chứ?-Ba Bảo hỏi.
- Vâng mọi thứ đều tốt đẹp...Ba này...-Bảo nhẹ giọng.
- Có chuyện j hả con gái của ta?-Ông Long sốt ruột hỏi.
- Mai ba cho con đi xe đạp đi học nhé !-Bảo năn nỉ.
- Không dc...đi thế không an toàn...-Ba cậu từ chối thẳng thừng
- ....Đi mà ba...Đi mà...con rất thick di xe đạp giống các bạn...
- .....
- Con hứa sẽ đi cẩn thận mà...đi..mà...ba..
- Thôi thôi dc rồi ta đồng ý.ta chịu thua con.-Ông Long cười xòa
- Con cảm ơn ba!.
....Ngày thứ hai đi học thú vị hơn nhiều chí ít đây cũng là lần đầu tiên cô đi xe đạp...
....TRÁNH ĐƯỜNG...-Bảo hét lớn khi chiếc xe đạp loạng choạng mất lái...
RẦM! –Cậu đâm trúng một người đi xe đạp...
- Cậu có làm sao không?-Bảo ồm cồm bò dậy hỏi người còn lại.
- BỘ KHÔNG CÓ MẮT À???ĐI ĐỨNG KIỂU GÌ THỂ HẢ?-Người kia có vẻ tức tối hét ầm lên.
- A- tên kia và nó đồng thanh...Là hắn- Lôi Vũ Phong.Sặc...Lôi Vũ Phong vừa đâm vào xe tôi...mà không có thể là ngược lại...nó sốt sắng nghĩ...
- Cậu đúng thật là sao chổi mà-Hắn lập tức lên tiếng.-Sao đi cẩu thả thế? không biết nhìn đường à?
- Này này cậu cũng có lỗi! Ai bảo nhìn thấy rồi mà không tránh tôi!-Bảo phản bác lại ngay.
- Thôi thôi không hơi đâu mà cãi vs cậu tôi đi đây!-Hắn quay ngoắt 180 độ bước lên xe.
Thấy thế Bảo cũng đứng dậy...Ái...sao đau thế này...-Bảo tê nhói cả chân...có gì đó ở đầu gối...nó màu đỏ...ôi không...MÁU!
- Chết tiệt- Bảo lê bước từng bước một chân nhói đau...Chết rồi đau thế này không biết có đạp xe nổi không nữa...Ai đó cứu tôi...Bảo ngồi phịch xuống ven đường...
TÁCH!TÁCH!...nc mắt từ đâu lã chã rơi chính cậu cũng ko hiểu sao mình lại khóc, là đau hay là không có ai tới giúp...ôi có lẽ là cả hai...
- Này, cậu ngốc!-Tiếng ai đó gọi. Là Phong-Có sao không??
Bảo ngẩng mặt lên vô vùng bàng hoàng trước sự trỏ lại của hắn rõ ràng là chính mắt cậu đã nhìn thấy hắn khuất bóng rồi mà...
- Gì thế ? Khóc cơ à?-Hắn ngạc nhiên như cô tiên (ông tiên chứ >_<).-Mãi không thấy cậu đuổi theo nên tôi lo có chuyện gì nên quay lại.Chà có vẻ đau lắm đây-Hắn nói khi nhìn thấy vết thương của Bảo.
- Không sao đâu-Bảo bây h đã nín khóc...
- Không dc phải băng vào không thì nhiễm trùng đấy-hắn xắn quần Bảo lên tận đầu gối (ôi không nguy hiểm)
- Dc rồi để tôi tự làm dc!-Bảo giằng lấy, tim cậu đập thình thịch lần đầu cậu có cảm giác như vậy
- Ngốc, mang đây tôi làm cho-Hắn cười, một nụ cười ấm áp khiến Bảo càng thêm tin tưởng ngoan ngoãn thả ra...
- Đây xong rồi-hắn lấy khăn mùi xoa không biết ở đâu ra chắc là của hắn Bảo nghĩ vậy...hắn quấn khăn không quá chặt vừa đủ để máu không tiếp tục chảy ra nữa trông hắn rất “lành nghề” cứ như dc đào tạo một cách bài bản ấy...
- Cậu giỏi thật, cậu học đâu mấy cái đó thế-Bảo ko giấu nổi ngạc nhiên.
- À, mấy cái sơ đẳng này ai mà chả biết chỉ có cậu ko biết thôi ,Ngốc ạ-Há há hắn cười khoái chí.
Bảo bỗng cảm thấy ấm áp lạ thường một cảm giác vô cùng an toàn khi ở bên hắn...Cậu khẽ đỏ mặt
- Chờ tôi một lát-Hắn dắt xe phóng đi
- Này,-Không phải cậu ta bỏ lại mình đấy chứ ...A nhưng đó là xe mình...hắn mang đi đâu vậy...cắm à???(sao suy nghĩ tiêu cực thế)...một tràng suy nghĩ vớ vẩn và tình huống mà nó đặt ra...
10 phut sau...Bảo nhìn thấy hắn hớt ha hớt hải...
- Cậu đây rồi đi thôi không muộn học mất-Hắn kéo Bảo lên xe của mình.
- Này xe tôi đâu???Cậu cắm nó ở đâu rôi??-Bảo hớt hải
- SAO? cắm à??haha...-hắn khoái chí cười...-Tôi mang đi gui nhà người quen câuh nghĩ h cậu đủ sức đi xe đạp à?lên xe tôi mau!
- umh-Bảo chỉ còn biêt cung kính ko bằng tuân lệnh hix...
Vèo...
- Này Phong-lần đầu tiên nó gọi tên hắn-Cậu phóng tốc độ bao nhiêu km thế hả?/
- Biêt chết liền à...Bám chặt vào.-hắn hét lớn

To be continued...
 
….Két…két…-tiếng xe phanh gấp.
Bảo và hắn đã hạ cánh an toàn trước cổng trương mà ko gặp thêm bất kỳ sự rắc rối nào.
- Đợi chút để tôi xuống!-Bảo kên tiếng bảo hắn.
- Không cậu cứ ngồi yên đấy cho tôi.-Hắn ra lệnh.
Chẳng hiểu sao Bảo răm rắp làm theo phần vì sợ hắn giận dù gì thì hắn cũng đang giữ xe đạp mình làm con tin…hix…
- Anh ơi, vào cổng trường phải xuống xe-Một cô bé thuộc đội an toàn giao thông (ATGT) lên tiếng bảo khi thấy nó và Phong ung dung tiến vào sân trường.
Hắn quay sang lừ mắt,cô gái kia sợ dúm dó phần hết đỗi ngạc nhiên ( ko ngạc nhiên sao dc khi thấy trước mặt mình là hai anh chàng đẹp như thiên thần..Amen)
Thấy thế Bảo liền cất tiếng:
- Này cô bé anh bị đau chân nên nhờ cậu ta…-Nó chỉ vào hắn-…đưa hộ vào lớp…bé thông cảm cho bọn anh nha…-Nó cười, 1 nụ cười gián tiếp giết người vì thế cô bé kia đồng ý ngay.(ai đời lại đi từ chối một người đẹp trai như Bảo nhà ta chứ). Phong và Bảo thẳng tiến về hướng nhà xe sau khi nói lời cảm ơn vs cô bé nọ.
- Mày ơi, mày có thấy gì lạ ko??? Cái anh ngồi đằng sau ý…Hình như là…-Cô bé cất tiếng nói vs cô bạn cũng thuộc đội ATGT.
- Tao cũng đoán là vậy…-Cô kia gật gù-Đẹp trai ko kém gì Cold đâu…nhưng về độ baby và thân thiện thì hơn đứt…
- Này thế còn Hot? Anh ấy cũng phong độ không kém đâu nhé…(cô này hâm mộ Hùng đây mà ^_^)
- Biết rồi, Khổ lắm nói mãi!!( câu này quen quá ta)Nhưng…hai cậu ta sao lại đi cùng nhau?? Ý mình là Cold và Cool ấy!
- Hỏi Chúa!- Cô bé kia nhún vai.
- Chúa bảo con tự nghĩ…Ha ha-Hai đứa phá lên cười.’
Lại nói về hai nhân vật chính của chúng ta…
- Phong này, cậu thấy không khí trong trường hôm nay có lạ không?-Bảo vỗ vai Phong khi bước ra khỏi nhà xe-Ái …đau quá!-Bảo kêu lên.
- Cẩn thận.Đi! tôi đỡ cậu-Phong kéo tay Bảo.
- Không sao tôi tự đi dc!-Bảo hơi đỏ mặt.
- Tự đi cái đầu cậu ý!-Phong quát lớn giật lấy cánh tay Bảo-…umh..mà tôi có thấy j lạ đâu? Ngày nào chẳng thế!-Phong chán nản nhìn xung quanh
- Ngày nào họ cũng xì xào bàn tán…À không ý mình là…có vẻ cậu dc quan tâm quá ha?-Bảo lên tiếng tỏ vẻ ngưỡng mộ.
- Uk. Kệ đi.-Hắn nói lạnh tanh.-Hắn đâu ngờ rằng họ không chỉ bàn tán về cậu thôi đâu mà còn bàn về Cool một hot boy mới trong trường sở hữa một khuôn mặt Baby và không hề thua kém hai hot boy kia ở bất kỳ điểm nào cả.Cậu ta- Hot Boy COOL- chính là người đang đi cạnh cậu-vâng chính là Long Gia Bảo-HS mới của 11B5.
Hai đứa bước vào lớp tiếng xôn xao nổi lên khắp nơi…
- Cool kìa! –Cả lũ nhao nhao.
- Cậu ấy sao vậy??-Lũ con gái chạy ra.
- Không sao, tớ chỉ bị chấn thương đôi chút-Bảo cười xòa.
- Ôi! Cậu có đau lắm không!-Lũ con gái chen vào không để cho Bảo dc yên. Phải khó khăn lắm Phong mới chui dc ra khỏi đám đông… Khổ… mắt hướng về phía Hùng tỏ vẻ ngạc nhiên không hiểu chuyện j đang xảy ra…
- Cậu ta đó-Hùng chỉ vào Bảo-Được cả trường tôn vinh là hot boy mới của trường…gọi theo cái tên mới thì là…Cool –Hùng vỗ đen đét vào đùi..-Cậu ta may măn thật…Mà Phong này sao trông cậu và cậu ta tả tơi dữ vậy???-Hùng ko giấu nổi ngạc nhiên.
- Không có j. Chỉ đụng xe thôi…
- Hả ???-không chỉ mình Hùng mà cả lũ con gái đang bâu lấy Bảo cùng hét lên đấy là còn chưa kể anti fan của Hùng, của Phong đang đứng đấy lập tức bám lấy hai nhân vật chính để hỏi chuyện…
Lớp đông như chợ vỡ…!@#$%^&@$%#@...
TÙNG! TÙNG…
Nếu không có tiếng trống vào lớp thì khéo có án mạng xảy ra ko chừng…hix…Chưa bao h Bảo thấy biết ơn bác bảo vệ như lúc này!
- Còn đau không?-Phong sốt ruột hỏi khi thấy Bảo tiến về chỗ trông còn tả tơi hơn cả lúc đâm xe…
- Umh không....Ai nói cho tớ biết chuyện j đang xảy ra không???Ở đâu ra cái tên Cool…sau đó lại bảo đấy chính là tớ, thế là thế nào???Hùng, cậu nói cho tớ đi.
- À chả là lớp mình có vài nhân trong đội viết báo, họ đưa cậu lên trang nhất của bản tin HOT nhất trong ngày.Thử hỏi có ai đến h còn không biết cậu nữa...À không vẫn có 1 người...Hùng liếc sang Phong...Ngoài cậu ấy ra thì h chẳng ai là ko biết cậu cả...haha..
Sốc toàn tập Bảo tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa...Khổ...Rối loạn thần kinh trong vòng 5s...
- Bảo ơi,- Hương Tám gọi-Áo cậu dính máu kìa!-Tiếng gọi làm đứt dòng suy nghĩ của Bảo.
- Sao cơ???Chỗ nào vậy?-Bảo ngạc nhiên hỏi cô bạn.
- Đây này, chỗ cánh tay áo ấy...máu đó phải không?-Hương tám chỉ cho Bảo.
- Uk hình như vậy-“Mình dính máu ở đó lúc nào nhỉ?”,Bảo suy nghĩ Ở quần thì đã đành nhưng ở cánh tay thì...
“ -Cẩn thận.Đi! tôi đỡ cậu!
- Không sao tôi tự đi dc!
-Tự đi cái đầu cậu ý!-Phong quát lớn giật lấy cánh tay Bảo”
“Tay cậu ta...máu...” ghép nối các sự việc thì ko khó để tìm dc chủ nhân vết máu này.Cậu ta cung bị ngã giống mình chẳng lẽ nào ko bị thương...Bảo nhìn sang bàn tay trái nãy h vẫn đút trong túi quần một cách ko tự nhiên...ai mới là ngốc đây! Bảo cười không giấu nổi vẻ thick thú...
- Cười à? Bộ ban sáng chưa đủ hay sao h này còn cười dc-Hắn bỏ headphone ra nhìn sang phía Bảo cười khẩy.
- Haha...tớ đang cười cái tên ngốc nào đó...mà cứ coi người khác là ngốc...
- Ý gì đây???-Hắn ngạc nhiên hỏi
- Học đi! Cô vào lớp rồi kìa (đánh trống lảng giỏi thật >_<)
Hết tiết...Bảo goi Hương...
- Mình nhờ cậu cái này dc chứ...?-bảo sốt sắng hỏi.
- Trăm việc cũng dc-Cô nàng thick thú (Khổ mới ra nhập fan của Bảo)
- .....
- Uk dc rồi chờ chút..._Hương Tám nói rồi đi về hướng canteen
5 phút sau cậu ta quay lại vs miếng băng dán trên tay, cậu ta đưa cho Bảo rồi tiếp tục quay sang tám vs Hoa Nổ sau khi dc Bảo Cám ơn rối rít...
- Phong! Xòe tay ra...-Bảo hét lớn khiến hắn phải bỏ tai nghe ra...
- Xòe cái đầu cậu ấy. Để yên tớ nghe nhạc...-hắn hơi tức
- CÓ XÒE RA KHÔNG THÌ BẢO??? ( rõ to)
Hàng chục con mắt hướng về đôi bạn...
- A ko có j đâu...-Bảo nói vs những con măt tò mò đang hướng vế phía cậu...vài giây sau mọi người lại tiếp tục làm công việc của mình chỉ còn vài con mắt hiếu kì vẫn còn nhìn lại...
- Đây...chịu cậu không hiểu cậu đang nghĩ gì...-Cậu ta miễn cưỡng đưa tay ra- là tay phải...-Bộ tay tớ đẹp lắm sao??
- Điên! Tay kia cơ...-Bảo quát-Thực thi mệnh lệnh...
- Cậu đừng có mà bắn súng vào mặt hồ yên ả nhá ! không đưa!_hắn lì lợm quát lại
- Có đưa ko???Không thì...-Bảo giựt cái headphone nhanh như chớp ko để đối phương kịp trở tay (Giỏi gì không giỏi lại đi giỏi giật đồ người khác thế này +_+)
- Thôi! STOP thua cậu...Đây làm j thì làm đi...-Hắn miễn cưỡng đưa tay.
- Xong rồi-Bảo vui vẻ nói khi miếng hugo dc dán đẹp đẽ trên tay Phong.
- What? Gì thế này??-mặt hắn méo xệch khi thấy Bảo dán miếng băng keo lên tay càng ngạc nhiên hơn khi thấy trên miếng hugo có chữ “Đồ Ngốc! 2 đều nhé!”.-Ặc gì thế này Bảo??
- Không thấy sao???Há há cậu cứu tớ h đến tớ cứu cậu 2 đều!-Bảo đắc thắng.
- Này, cậu có định nghĩa dc cái từ “cứu” ko đấy hả???Cái này mà đòi cứu dc tớ hô hô!-Phong cười lớn một điệu cười đẹp nhất từ trước tới nay theo định nghĩa riêng của Bảo. cậu khẽ đỏ mặt…
- Bị thương thì phải nói cho người khác biết chứ sao lại chịu đựng 1 mình…-Bảo chống chế.
- ….
- Sao??không nói dc gì phải ko?-Bảo cố cười khi thấy Phong ko nói j.-Thôi này giả, khổ quá.-Bảo đưa giả hắn chiếc headphone.
- LẦN SAU CÒN LẤY ĐỒ CỦA NGƯỜI KHÁC THÌ BIẾT TAY!-Phong hét lớn khéo đến cả mấy dãy hành lang lớp học còn nghe thấy…hix…Khổ Bảo ko cơ chứ…
- …Dạ biết rồi-Bảo hơi sợ, tên này bất thường quá hắn mà nổi nóng thì…@#$%# về vs chúa zesu …
- Này Cold ai cho cậu quat Cool hả???-một bạn nữ lên tiếng
- Này cô kia ai cho cô quát Cold của chúng tôi hả???(sặc sắp có chiến tranh rồi đây)
Và đúng như dự đoán fan của hai bên lao vào dành quyền lợi cho thần tượng của mình….dc 1 lúc vì hiếu kỳ fan của Hot cũng ra rồi tình trạng càng lúc càng tệ…
- Hộc … hôc… ba nhân vật chính khó khăn lắm mới thoát nổi đám crazy fan…
- Chạy lối này-Hùng kéo Bảo chạy theo…
- Hộc ..hộc đi đâu vậy….sắp vào lớp rồi…
- Không chạy cậu ko còn xác mà vào lớp đâu!-Phong nói.
- Umh –Bảo vô cùng ngạc nhiên trước sự vui tính của hai cậu bạn đặc biệt là Phong.
- Đến rồi!-Hùng thở phào nhẹ nhõm khi ba cậu đang đứng ở một ngách đằng sau sân trường…Hình như Hùng và Phong hay tới chỗ này lắm có vẻ hai cậu khá quen vs nơi này…Bảo nghĩ vậy.
- Chỗ này là đâu vậy??-Bảo ngạc nhiên hỏi.
- Bí mật, chỗ này chỉ có tớ và Phong biết thôi h lại có thêm 1 người…haha.-Hùng cười sảng khoái.
- Bọn tớ toàn ra chỗ này trốn mỗi luc fan đuổi…-Phong nói.
- Hai cậu cũng khổ ghê nhỉ-Bảo cười.
- Cậu ko biết thì thôi…con gái trương này “sát” trai lắm.._Hùng ra vẻ hình sự.
- Ặc tớ chỉ nghe thấy con trai sát gái thôi chứ có bao h con gái lại “sát” trai đâu khà khà…
- haha…-hai tên còn lại cùng cười.
-Chưa nghe thì bây h nghe oy đấy…-Hùng nói.
- hờ hờ…-Bảo gật gù.
- Quân địch rất đông nếu gặp trường hợp tương tự thì cậu nhớ rút lui để bảo toàn tính mạng nhé!-Phong nói rồi cười rõ tươi Bảo phát hiện ra nếu chơi vs tên này nhiều sẽ rất dễ mắc bệnh đau tim. Cũng phải lúc thì tim đập loạn lên lúc thì như muốn vỡ ra ngoài.Tính khí cậu ta sáng nắng chiều mưa trưa ẩm ướt…hix muốn khóc quá! Tuy nhiên lúc này đây tim cậu bỗng đập loạn nhịp đặc biệt là cứ khi thấy hắn cười…Sao thế này mày bị điên rồi Hân ơi…-nó gõ vào đầu mình mấy cái.
- Chết rồi về lớp thôi…_tiếng Hùng giục hai bạn
Ba tên khoác vai nhau vào lớp.
- Này bỏ tớ ra đi nào-Bảo khẽ đẩy tay Hùng ra.
- Cái tên này thật là…Đã thế…-Hùng kéo Bảo vào giữa-Phong đâu khoác vai cậu ta mau đừng để cậu ta chạy mất.
- Hả?Umh –Phong bất giác quàng tay qua vai Bảo-rẹt…rẹt như có luồng điện chạy qua người bảo giãy nảy “bỏ tớ ra nào?”.nhưng nào có dễ một mình Bảo cũng ko thể thoát nổi hai tên con trai sức lực đầy mình có là cao thủ nhu đạo hay gì gì đi nữa thì cũng khó lòng thoát khỏi…huống chi hai tên này ko phải tay vừa…Thôi thì mặc kệ mình cũng phải quen dần vs việc này thôi. Xem ra h đây cậu ko còn đơn độc 1 mình nũa chí ít đã có hai người bạn thân thiết còn chưa kể một đống fan ở trong trường, cậu hạnh phuc lắm…
- Này Bảo, vai cậu nhỏ thât đấy-Hùng nói.
- Uk cứ như vai con gái ấy-Phong vô tình nói trúng điểm yếu.
- Điên ah! Tớ chỉ hơi ốm yếu thôi chứ là con trai 100%-Bảo hơi lúng túng,nguy hiểm quá!
- Cũng phải, con gái phải dịu dàng chứ đâu dữ dằn như cậu ta…-Phong cười lớn.
- Đúng vậy rồi-Khốn kiếp cái tên Phong ngốc này…bà đây hơi bị dịu dàng đấy…hứ
-Ba em kia đi đâu bây h mới về hả???- Tiếng ông thầy giáo dạy thể dục khi thấy ba tên lững thững như đoàn đại biểu tiến về lễ đài
- Chống đẩy 20 cái cho tôi!- ông giáo tức giận quát.
- Dạ cả em nữa sao thầy?-Bảo lúng túng hỏi.
Part 4 Kí ức đau buồn…

- Dĩ nhiên rồi-Thầy ung dung đáp lại-Có j thắc mắc sao???
- Dạ thưa thầy-Phong lên tiếng-Là bọn em rủ bạn ấy đi, bạn ấy đang bị thương ở chân mong thầy bỏ quá cho-Phong huých vai Hùng.
- Dạ phải vì là lần đầu nên mong thầy bỏ quá cho bạn ấy,bọn em xin lãnh hình phạt thay bạn…-Hùng quả quyết nói.
- Được nếu là lần đầu thì tôi sẽ bỏ quá cho…Còn hai em kia mỗi người chống đẩy 30 cái cho tôi.
- Dạ thưa thầy em,,,_Bảo ko nói dc câu nào để bênh vực cho hai cậu bạn, Hùng ra giấu ko dc nói j thêm nên Bảo im lặng…trong lòng thầm biết ơn hai người bạn lắm lắm…
Hết giờ thể dục của cái lão nóng tính Bảo thở phào nhẹ nhõm:

- Đi, tớ mời hai cậu đi ăn kem…Chịu không???-Bảo đề nghị.
- Đương nhiên là dc rồi…_Hùng phấn khởi-Tớ thick ăn kem socola hjhj
- Dc rồi.còn cậu ăn j hả Phong???-Bảo hỏi.
- Kem dâu đi-Phong đáp lại.
- Cô ơi cho cháu hai kem dâu và một sô cô la-Bảo het to bảo vs cô chủ quán canteen.
- Ái chà hai cậu cùng thick vị dâu cơ ah! Thú vị đấy-Hùng cười rõ tươi.
- Uk cậu ta bắt chước tớ ấy mà…-Bảo nói liếc nhìn sang phía Phong đầy ẩn ý.
- Này này có nhầm ko vậy…Cậu đã nói bao h đâu mà tớ biết để bắt chước chứ???Ai bắt chước ai còn phải xem lại…_haha
- Hờ hờ…- Bảo liếc mắt nghi hoặc-Mà này.cám ơn hai cậu vụ lúc nãy nhé!
- Không có gì,bạn bè mà sao khách sáo thế!-Hùng nói khẽ huých vai bạn.
- Đồ ngốc, cậu ko coi tụi này là bạn sao?Có phúc cùng hưởng có họa thì,,,-Phong hét to.
- ...thì tớ chịu...phải thế không?-Bảo cười. Điều này thật ngoài sức tưởng tượng cậu ko chỉ hòa nhập tốt vs bạn bè mà h đây còn có hai người bạn cực kì tốt...
- Là cậu tự nhận đó nhá tụi này ko biết j đâu nha hehe_hùng cười rõ tươi khi thấy cô chủ quán mang kem ra-Dạ cảm ơn cô ạ!
Cô chủ quán cười khi nhận ra ba chàng hot boy đang ngồi cùng một chỗ-Có cần j thêm ko các chàng trai?-Cô hỏi.

- Dạ không-Bảo và Phong đồng thanh.
Thế là ba tên nhìn nhau cười...

Đằng xa các fan đang tụ lại 1 chỗ bàn đủ thứ chuyện về 3 hot boy...

- Họ là bạn thân khi nào thế??
- Có trời biết...-một cô xen vào
Bô lô ba la... ba anti fan có vẻ thân thiết nhau hơn...một ngày mai tươi sáng ...có lẽ sẽ ko còn những chuyện ẩu đả hay cãi cọ do các fan gây nên...một tương lai sáng lạn...đang đón chào...

TÙNG TÙNG kết thúc 1 ngày học đầy vất vả...

- Về nhé! –Hùng chào hai bạn khi rẽ sang đường khác hướng về nhà mình bỏ lại hai tên đang quát tháo nhau ầm ĩ...
- Này bộ đèo tớ di chứ?Sao để tớ đèo cậu hoài vậy???-Phong tưcs tối.
- Sao trên đời lại có con người nhỏ nhen như cậu nhỉ??Không nhìn thầy tớ bị đau chân hay sao? Mà cậu to xác như vậy đèo là đúng rồi,,,_Bảo đáp trả.
- Một câu nữa thôi là cậu xuống xe luôn đấy-Phong dọa-CÒn con xe kia tớ sẽ mang đi cắm lấy ít tiền tiêu...haha-Phong đăm chiêu tỏ vẻ tính toán-Trông cũ nát vậy chac chỉ dc vài trăm thôi...chả bõ...
- Này nhầm không vậy??xe mới mua hôm qua đấy..._bảo cãi lại.
- Biết rồi đùa tý thôi cậu nghĩ tớ là loại người nào chứ?
- ĐỒ LƯU MANH-tiếng ai đó hét lớn.
- Này sao cậu dám...-Phong quay ra định quát Bảo nhưng Bảo ra giấu im lặng..
- Các người tránh ra nếu không tôi gọi công an bắt mấy người vào đồn đấy!-Tiêng nói rất to và dõng dạc hình như là của một cô gái...
- Cô em cứ thử xem bọn này không sợ đâu nha!
Phong và Bảo tiến gần hơn xem có chuyện j đang diễn ra...

- Này cô em trông cô thật dễ thương-Một tên trong số chúng nói tiến gần đến chỗ cô gái nọ đang vô cùng sợ hãi...ko ai biết dc hắn định làm gì...
- Này tên kia dừng lại-Phong quát lớn
- Có vẻ tiếng Phong làm chúng hơi giật mình bọn chúng có 4 tên trông tên nào cũng mọi rợ mặt mũi hung tợn khỏi nói cũng biết đây là toán lưu manh đầu đường xó chợ...Thật khổ cho cô gái kia...
- Mày là ai mà dám xen vào chuyện của bọn tao hả?-Một tên có vẻ là cầm đầu quát lớn hướng về phía Phong
- Tao là ông nội chúng mày đây! Tao không cho phép đứa nào làm trò đồi bại giữa thanh thiên bạch nhật...-Chưa nói hết câu một tên trong số chúng lao ra định đấm Phong, Rất nhẹ nhàng Phong né dc đồng thời giáng vào mặt chúng vài quả đấm...hai tên trong số chúng lao ra Phong tung một cước hạ đo ván cả hai tên...
Tên còn lại thấy thế bèn bỏ chạy...đáng buồn là hắn lại chạy về phía Bảo đang đứng...

- Bảo! Cẩn thận!-Phong hét lớn.
- RẦM! Bảo xoay người quật ngã đối phương một cách nhanh gọn và vô cùng đẹp mắt khiến hai “nhân chứng sống” còn lại ko khỏi bàng hoàng( ko ngạc nhiên sao dc khi thấy tên con trai to xác bị hạ gục chỉ đúng bằng 1 chiêu của một người nhỏ bé có phần hơi ốm yếu...)
- Cái gì?-đó là câu duy nhất mà Phong nói dc khi nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng trên còn cô gái kia thì sung sướng chạy đến hỏi han:
- Cậu có làm sao không?
- Không sao cả!Cậu thấy đấy!-Bảo cười có phần hơi ngại ngùng.-Tớ không định mạnh tay thế đâu...
- Cậu giỏi thật dấy cậu tên gì vậy?
- Umh Bảo...Long Gia Bảo...Còn cậu?_Bảo hỏi
- Trần Bảo Châu...Rât vui dc gặp cậu à đúng rồi thế còn cậu?-Cô gái quay sang Phong nãy h đang giảng đạo cho mấy tên kia, cuối cùng thì cậu cũng thả chúng đi sau khi buông mấy câu hăm dọa.
- Phong..Lôi Vũ Phong-Cậu ấy vẫn cái vẻ lạnh lùng khiến người ta cảm thấy sợ.Sao cậu ta ko tỏ ra thân thiện giông như những lúc ở bên Bảo và Hùng nhỉ?Bảo cũng thấy khó hiểu...
- Mình cảm ơn hai cậu rất nhiều chúng ta hãy còn gặp lại..._cô gái vẫy tay chào trước khi đi khuất bóng
Bảo và Phong nhìn theo cho đến khi cô gái ấy đi hẳn

- Sao? Có định về nhà không?-Phong hỏi-Cô ta đẹp lắm sao?Trông cậu cứ như người mất hồn ấy!-Phong nói
- Mắt cậu bị đui à?Cô ấy không đẹp còn ai đẹp vao đây nữa hả??Về thôi!
Trên đường đi mà Phong cứ băn khoăn 1 diều ko dám hỏi.

- Này, cậu học đâu cái võ lợi hại kia vậy?-Phong nói.
- Là nhu đạo mình học nó từ khi còn nhỏ....Ba bảo học để tự kiềm chế bản thân mình và hơn hết để tự vệ...hì hì...Sao có vấn đề j à?-Bảo ngây thơ như nai tơ hỏi.
- Cậu phải hỏi cái tên bị cậu hạ đo ván ấy! Không chấn thương mấy ngày tớ bé!-Phong thề độc,\.
- Có muốn thử không?-Bảo hỏi Phong-May cho hắn là hôm nay tớ bị đau chân đấy không thì...-Bảo ko dám nói hết câu sợ cậu bạn mình sợ.
- Có cơ hội tớ cũng muốn thử lắm..._Phong đùa-Hùng mà biết cậu có chiêu này thế nào cũng đòi học cho xem haha-Phong cười lớn một lần nữa tim Bảo lại đập rộn ràng...Cậu ta đáng yêu thế không biết…
- Đây đến rồi nhà người quen của tớ đây…đợi chút…_tiếng Phong.
Sau khi lấy xe Phong quyết tâm hộ tống Bảo về tận nhà nhưng Bảo đã từ chối vs lý do bây h đã muộn rồi...Phong về kẻo bố mẹ lo...

- Thôi thế cung dc cậu về cẩn thận nhé –Phong nói trước khi rẽ sang đường khác…
- Uk dc rồi mà –Bảo cười rõ tươi vẫy tay thằng bạn.
- Đừng đâm vào ai nữa đấy…haha-Tiếng cười vang của Phong trước khi khuất bóng.
- Đâm cái đầu cậu ý-Bảo lẩm bẩm cũng may chân cậu đã bớt đau nên đi xe vẫn còn ổn…Về đến nhà bác giúp việc và bác quản gia hỏi han rối rit…ai cũng lo lắng cho Bảo…chẳng là hôm nay ông Long vắng nhà nếu không thì sẽ nhất quyết đưa Bảo đi bệnh viện mất…
Vài ngày sau đó Bảo bị ép buộc phải đi ô tô đến trường…chẳng nói cũng biết cậu chán thế nào…Sang đến ngày thứ ba Bảo quyết tâm đi học bằng xe đạp mặc cho bác giúp việc can ngăn…đúng khổ..

- Cháu khỏi rồi mà! Bác đừng lo lắng quá…-Bảo năn nỉ.
- Thôi dc nhưng đi phải cẩn thận nhé!
- Yes.madam-Bảo hôn vào má bác một cái trước khi dắt xe đi học
Vừa đi vừa hát Bảo không nhận ra có người đang bám theo sau…

- Này Ngốc cậu ko nghĩ sẽ có án mạng xảy ra khi ai đó nghe giọng hát của cậu à?-Bảo quay lại, là Phong cậu ta vẫn cái kiểu làm người khác giật mình thoắt ẩn thoắt hiện cứ như bóng ma ấy…
- Gì cơ nhầm không vậy?-Bảo hơi thất vọng
- Chứ sao, cậu ko thấy chó mèo nhà người ta sủa ầm ĩ à?haha-Cậu ta cười sảng khoái chẳng hiểu tên này lúc vui lúc giận ko biết đường nào mà lần…
- Chó mèo nhà người ta có ầm ĩ thì cũng tại cái bản mặt của cậu ấy!Nhìn dễ ghet thiệt!-Bảo hoài nghi.
- Không thể nào! –Phong chống chế- Tớ đẹp trai vậy cơ mà-Phong tỏ ý ko hiểu.
- ọe đẹp trai nhất trong những tên xấu…há há-Bảo cười lớn.
- uk uk vậy đó thì sao??-Phong cãi lại.
Hai đứa cãi nhau tùm lum cho đến khi bước vào lớp.

- Này Bảo, Phong biết tin j chưa?_hùng hoảng hốt
- Chưa- Hai đứa dồng thanh.
- Hot girl…là hot girl sắp vào học lớp mình…-Hùng hốt hoảng ko nói lên lời…
- Trời ạ! Vậy có j đâu mà hốt hoảng thế chứ-Bảo chán nản
- Đúng là Hùng “dại gái”-Phong cười.
Thầy giáo giới thiệu bạn mới cho cả lớp…

- Xin chào các bạn mình là Trần Bảo Châu rất vui dc gặp các bạn…-Cô nhìn về phía Phong và Bảo…Hai tên này đang mắt chữ A mồm chữ O ko hiểu gì sấc…
- Mình ngồi đây dc chứ-Bảo Châu tiến tới chỗ của Hùng khiến Hùng ko khỏi ngạc nhiên chẳng là chỗ Hùng vẫn còn trống…
- Uk …dc –Hùng lúng túng chẳng nói dc câu nào có lẽ cả đời cậu chưa gặp ai đẹp như thế này…
Phong và Bảo cố nén cười khi thấy sự lúng túng của Hùng

- Cái tên này thật là…xấu mặt anh em quá_Phong chê trách.
- Hj hj cậu ấy đẹp thiệt ha Phong?_đến lượt Bảo.
- ặc hai cậu…-Phong bó tay nhét headphone vào nghe tiếp-Loạn loạn hết cả rồi…
- Hai,còn nhớ mình không???-cô quay xuống nói chuyện vs Bảo.
- Umh có chứ…Hôm đấy cậu về an toàn chứ?—Bảo hỏi khuyến mãi thêm 1 nụ cười rõ tươi…
- uk, cũng may nhờ hai cậu-Mặt Châu khẽ đỏ lên khi nhìn vào Bảo…có lẽ cô đã bị sét đánh trúng ngay từ khi nhìn thấy Bảo rồi…và lẽ dĩ nhiên Bảo ko hề biết rằng rất nhiều rắc rối sẽ đến vs mình mà phần lớn nguyên do chính là cô bạn Bảo Châu ngây thơ vô tội kia…
- Ai nói cho tớ biết có chuyện j đang xảy ra ko???-Hùng tỏ vẻ ko hiểu.
- À…lát tớ kể cho…-Bảo nói vs Hùng.
....Haha…hóa ra là như vậy-tiếng Hùng cười lớn khi ba tên đang ở canteen

- Nếu cậu nhìn dc cái chiêu mà cậu ấy dùng cậu còn ngạc nhiên hơn nữa-Phong nói.
- 2 mọi người tớ ngồi đây dc chứ?-Châu nói vs ba tên đang ngồi nói chuyện.
- Dc cậu ngồi đây nè!-Hùng nhường chỗ.
- Ko tớ sẽ ngồi đây-Cô xen vào giữa Bảo và Phong…thật khó hiểu trước sự ngây thơ của cô ta.
Và cậu ta đã giành phần lớn thời gian của Bảo để hỏi chuyện linh tinh… thật sự là vô cùng nhạt nhẽo theo đúng lời nhận xét của Phong…Có bị đui mới ko nhận ra cô nàng đã thích Bảo…

…Và đằng xa một toán nữ đang hầm hập đằng đằng sát khí:

- Sao cô ta dám ngang nhiên tán tỉnh Cool của chúng ta ?Con gái chủ tịch thì đã sao? to lắm à??
- Tớ thấy cô ta có ý đồ đen tối muốn cướp Bảo khỏi chúng ta đây mà tớ sẽ ko để điều ấy thành hiện thực-Mắt cậu ta nổi lửa.
Fan của Phong và Hùngcũng ko vừa họ quyết tâm hợp tác vs fan của Bảo để loại trừ cái gai trong mắt…một kế hoạch dc lập ra…

Lúc ấy hai tên vâng chính là Phong Và Hùng vẫn ngồi đờ đẫn nghe những câu chuyện vô cùng nhàm chán của hai người trước mắt…cảm nhận rõ sự chịu đựng của Bảo…

- Chúng tớ có việc phải đi đây –Phong nói kéo Bảo đi ko để cho cô gái kia kịp trở tay…( very good…cậu và Bảo có thể lập đội “giật đồ” của người khác đấy ^_^) dĩ nhiên trong tình huống này Bảo ko phải đồ vật và cậu càng ko phải đồ vật riêng của Châu-cô bạn mới đến.
Cô ta định đuổi theo nhưng đã bị fan của Bảo giữ lại hỏi chuyện…hic hic…

Hộc…hộc ba tên lại chạy ra chỗ bí mật…

- Chậm thôi cô ta ko đuổi theo nũa đâu…_phong vừa thở hổn hển vừa nói.
- Phù- Bảo thở phào nhẹ nhõm-Tớ sợ cô ấy quá!
- Tớ thấy cô ấy dễ thương đấy chứ! Hùng cười mê mẩn chắc lại đang nghĩ về Bảo Châu…
Phong nhìn Bảo ngao ngán…

- Bộ cậu ta bị bỏ bùa mê rồi sao???-Phong nhún vai.
- Hy vọng là ko-Bảo cười – Cậu ta đã gặp dc tình yêu của đời mình!-Bảo cười rõ tươi.
Mặc dù đã bị đe dọa nếu còn đến gần ba anh chàng kia thì sẽ phải lãnh hậu quả nhưng Châu vẫn ko chịu bỏ cuộc…cứ bám riết lấy Bảo đến tận lúc về…Cũng may nhờ kế sách của Phong hai tên thoat khỏi vòng vây của cô bạn ngược lại Hùng còn ở lại đi theo hộ tống cô bạn cho đến khi về tận nhà! Đó có lẽ chính là sức mạnh của tình yêu…

- Mai dc nghỉ có ý định j ko?-Phong hỏi Bảo.
- Cũng không có j mấy-Bảo cười tuy thế cậu cũng có chút chuyện để làm.
- Vậy chúc 1 cuối tuần vui vẻ-Phong chào trước khi chuyển lối rẽ
- Umh cậu cũng thế nhé!-Bảo vẫy tay chào cho đén khi cậu bạn đi hẳn- Mai là sinh nhật mẹ-Lòng nặng trĩu Bảo lê bước vào nhà…
Vứt cặp lên giá…cậu buồn lắm… đã lâu lắm rồi cậu ko gặp mẹ…có lẽ từ năm 6 tuổi…

“happy birthday to you…happy birthday to you…happy birthday to my mother…happ..y”-chưa hát hết câu Bảo đã khóc…cậu khóc như thế ko biết bao lâu và ngủ thiếp đi lúc nào ko biết lúc sau mới nghe tiếng bác quản gia gọi xuống ăn tối.

Nén nc mắt vào lòng…cô bươc xuống ăn tối như ko có chuyện gì xảy ra… điều ấy ko qua mắt dc bác giúp việc…

Dùng cơm xong…Bác lên phòng hỏi han…Bảo ko nén nổi nc mắt khóc òa lên…bác ôm lấy nó khẽ chùi nc mắt cũng lăn ra từ khóe mi của mình…

Sáng sớm hôm sau…Bác ơi bác chở cháu đi chỗ này dc không???-Bảo hỏi bác lái xe.

- Tất nhiên rồi-bác trả lời nó.-Đi đâu thế cháu?
- Công viên thành phố ạ!
Tìm một chỗ để ngồi Bảo cố gắng giữ bình tĩnh nhưng nc mắt cứ trào ra..

“ – Hân này khi nào con buồn hãy ra công viên và hét thật lớn nhé!Nỗi buồn sẽ vì thế mà tiêu tan đó!

- Dạ chỉ cần có mẹ con sẽ chẳng bao giờ thấy buồn nữa!-cô bé cười lớn.
- Nhưng nếu sau này khi mẹ ko còn ở bên con nữa thì sao?-mẹ cô hỏi.
- Sẽ chẳng bao h như thế đâu con biết mẹ sẽ chẳng bao h rời xa con mà”
Hóa ra mẹ đã chuẩn bị trước…mẹ bỏ đi theo sự nghiệp của riêng mẹ…vậy còn con…Con phải làm sao đây mỗi khi ko có mẹ bên cạnh???con sẽ không khóc vì mẹ bảo mẹ ghét nhìn thấy người ta khóc mẹ ghét những người yếu đuối…vậy mẹ hãy mau về vs con đi con muốn mẹ dạy con làm thế nào để không khóc….một lần thôi dù chỉ một lần thôi con muốn dc gặp mẹ…

- Aaaaaaaaa….-Bảo hét lớn nc mắt trào ra…-Hu hu…con không thể…không thể nghe lời mẹ dc…con xin lỗi…-nc mắt lã chã rơi.

- Phải Bảo đấy không?-Một tiếng nói khiến Bảo giật mình.
Bảo bất giác quay ra mắt đỏ hoe ko nhìn rõ người trước mắt…người đó cao…tóc tai lòa xòa…cậu ấy cười một nụ cười thân thuộc luôn làm tim cậu loạn nhịp…mắt cậu ấy sâu thăm thẳm giống như mắt mẹ vậy,đôi mắt có thể nhìn thấu tâm can người khác…Là Phong.

- Sao cậu…lại…-cậu ta không nói hết câu-Có chuyện j vậy?-Phong ngồi xuống cạnh Bảo lo lắng hỏi.-Cậu làm j ở đây và vào cái h này???-Phong càng ngạc nhiên khi thấy cậu bạn ko nói gì…
- Hu hu…-Bảo vẫn ko nín khóc…
- Thôi dc rồi cứ khóc đi –Phong khẽ vỗ nhẹ vai bạn an ủi-cậu có biết con trai khóc sẽ rất kỳ không?-Phong cố gợi chuyện j đó để Bảo nín khóc.
- Mẹ…hôm nay là sinh nhật của mẹ…mẹ không về. mẹ bỏ tớ mà đi rồi…Phong ơi!...tớ biets tớ ko ngoan nhưng tớ đã rất cố gắng…thế mà…hức..hức mẹ…vẫn không về…huhu…
- Thôi dc rồi-Phong bàng hoàng cậu ta trông thế mà yếu đuối thật nhưng cung rất đáng thương…cậu khẽ ôm cậu bạn vào trong lòng…-Nín đi ngoan lát tớ cho kẹo (bộ nghĩ Bảo là trẻ con chắc+_+)
- Hức hức…Bảo cứ khóc như thé ko biết bao nhiêu lâu…còn tên kia thì ra sức dỗ…cuối cùng vẫn chưa thấy hiệu quả cậu ta hét lớn…
- CÓ NÍN ĐI KO THÌ BẢO-Phong có vẻ hơi tức
- IM BẶT-Bảo sợ quá nín luôn….Hu hu…hu-Bảo lại tiếp tục khóc…nỗi buồn chất chứa bấy lâu bỗng bộc phát hết ra ngoài…
Bó tay thôi…Phong chưa bao h bó tay trước chuyện j nhưng có lẽ cũng có một số trường hợp đặc biệt.Khẽ ôm cậu bạn vào lòng cậu vừa vỗ nhẹ vừa dỗ dành…

- cậu khóc thế này mẹ cậu biết sẽ rất đau lòng đấy
“…Mẹ rất ghét nhìn thấy ai khóc” Bảo nhớ rõ lời mẹ…

- Nín đi nào…đi đi vs tớ-Phong kéo Bảo đi.

TO BE CONTUNUED…
 
Part 5 Bữa tiệc

-Đi đâu vậy??-Bảo ngạc nhiên hỏi khi thấy mình bị kéo đi một cách thô bạo...-Này bỏ tay tớ ra tớ không muốn đi...Bỏ ra-Bảo hét lớn.
- Cái gì??Dám cãi lời tớ sao?-Phong tức giận bế bổng Bảo vác lên vai- Yên không tớ cho lộn cổ xuống dưới đấy...haha...
- Không! Bỏ xuống..._Bảo đấm thùm thụp vào lưng Phong nhưng đã quá muộn...cậu ko còn cách nào để thoát khỏi đành lẳng lặng nghe theo...Khổ!
- Lên đi!- Phong kéo Bảo lên xe bus không nói thêm câu nào.
- Nhưng đi đâu?-Bảo hỏi-Không phải định bắt cóc tớ chứ?-ít ra lúc này Bảo đã nín khóc không còn tùm lum như lúc trước nữa nhưng ở vs tên này ko sơm thì muộn cũng chết vì... tò mò...hic..
- Cứ đi rồi sẽ rõ...-Phong nói miệng cười bí hiểm (ôi sao cười đểu mà trông cũng đẹp thế này+_+)
-À đúng rồi, cậu đi đâu ra công viên vào lúc sớm thế này??_bảo bất giác hỏi.
- Nhìn ko thấy sao???Đi thể dục mà…_phong chán nản.
- umh…Mà h đi đâu ta?-Bảo hỏi.
- Đi ăn kem..cậu biết không lúc buồn ăn kem là tốt nhất đấy...-Phong quả quyết kéo bảo xuongs xe đến chỗ 1 quán kem gần nhất.
- Cô ơi cho cháu hai ly kem dâu...Phong gọi luôn-Chắc cậu vẫn thick kem dâu đấy chứ...-Phong nháy mắt cười rõ tươi.
- umh-Tim Bảo đập thình thịch...Hóa ra cậu ấy vẫn nhớ...trong lòng cậu bỗng thấy ấm áp lạ thường...
- 14 tháng 2-Phong đột nhiên nói nháy mắt đầy ẩn ý.
- Cái gì? Valentine à?...Nhưng làm sao ?_bảo ngơ người chẳng hiểu gì.
- Ngốc,valentine cái gì ??Là sinh nhật tớ…-Phong hơi dỗi.-Hôm đấy nhớ tặng quà tớ đùng có đi mà hét vớ hét vẩn ở ngoài kia người ta tưởng điên đấy…Cả cậu nữa sinh nhật mẹ thì gọi điện chúc mừng 1 câu đâu đến nỗi phải khổ sở thế này…-Phong an ủi…
- ….
- Chắc mẹ cậu cũng đang chờ lời chúc của cậu đấy…hihi-Phong cười( dễ thương chết đi dc >_<)
- 14 tháng 3 sinh nhật tớ-Bảo quẹt nc mắt nở 1 nụ cười có vẻ cậu đã trở lại bình thường-Nhớ hôm ấy tặng quà nhé !-Bảo nháy mắt.
- Phải xem hôm 14 tháng 2 cậu có tặng tớ không đã…-Phong cười lớn. ( hai tên này đúng là đại ngốc mà @_@)
- hehe…ăm kem đi chảy hết bây h_Bảo giục Phong.
Hai đứa nói chuyện 1 lúc chủ yếu là chuyện của Bảo những chuyện mà ngày xưa Bảo chưa từng nói vs ai…về mẹ cậu…về gia đình cậu…trừ chuyện cậu là con gái…
- Vậy hóa ra bố cậu là nhà tài phiệt lớn à_Phong ngạc nhiên.
- Suỵt…ĐỪng nói cho ai biết đấy…_Bảo khẽ nhắc
- Kể cả Hùng ???_Phong hỏi.
- Tốt nhất là vậy…-Bảo nói-tớ thật sự ko muốn nhiều người biết…tớ muốn họ đến vs tớ bằng cả tấm lòng chứ ko phải vì vật chất…dĩ nhiên tớ tin Hùng nhưng tớ nghĩ h chưa phải lúc…
- Umh…nếu cậu đã muốn vậy…Đi thôi-Phong kéo Bảo đi sau khi thanh toán tiền.
- Lại đi đâu nữa-Bảo ngán ngẩm
- Nhà tớ-Phong hào hứng.
- CÁI GÌ???-Nhà cậu á?Đến làm gì?-Bảo hỏi 1 tràng-Không tớ ko đi đâu-Bảo từ chối.
- Này tớ nói mà cậu ko nghe lời à?-Đi thôi..Thực thi mệnh lệnh_phong quát lớn kéo Bảo lên xe bus. Ôi cái con người này muốn làm người ta tức chết đây mà…toàn làm theo ý mình thôi…
- Này này tớ là gì của cậu mà lúc nào cũng phải nghe theo mấy lời ngớ ngẩn ấy của cậu hả??HẢ?HẢ-Bảo tức tối khi bị kéo xềnh xệch lên xe…
- Haha…tớ thích thế cậu làm j dc tớ nào.Trật tự đi cho hành khách trên xe dc yên …_Phong hạ giọng
- Thôi dc –Bảo chịu thua…-bù lại lần sau cậu phải nghe lời tớ rõ chưa???
- Tùy cậu.. hỳ hỳ…-Phong sung sướng-A đến rồi xuông xe đi…-Phong nói.
Bảo lẽo đẽo theo Phong xuống xe…trông như thỏ con bị sói già bắt giữ vậy…Ôi sao số tôi nó khổ thế này…Bảo khóc thầm trong bụng…
- A phải Bảo và Phong đấy không-Tiếng ai đó quen quen khiến Bảo có cảm giác “ghê rợn”…lạy chúa là cô ấy-Trần Bảo Châu.
- Sao cậu …lại ở đây?-Phong lúng túng.
- Bộ nhà tôi gần đây tôi đi dạo phố ko dc sao?-cậu ta trả lời mà mắt cứ chớp chớp nhìn Bảo…cô nàng mới đi làm đẹp về đây mà…theo nhận định riêng của Bao thì cậu ta ko cần làm đẹp cũng xinh lăm rồi…Ừm nhưng biết đâu làm đẹp rồi mới xinh dc như thê thì sao??...mà dù j thì cũng kệ cậu ấy…-bọn tớ có việc đi trước nha-Bảo bắt ngay vào chủ đề chính.
- ồ vậy à tớ đang rảnh không biết có đi cùng dc không-Cậu ta cười rõ tươi nhưng đáng tiếc điệu cười này chỉ mê hoặc dc Hùng thôi còn Phong thì phát ớn,Bảo thì ko nói làm j rồi…
- hj có mấy chuyện con trai bọn tớ cần giải quyết vs nhau tớ nghĩ cậu ko nên đi-Phong nói xong kéo Bảo chạy mất hút mặc sức cho Bảo Châu có kêu la hay mắng mỏ gì hai đứa. lúc này Bảo mới nhận ra là tay mình đang nằm gọn trong tay Phong nói cách khác Phong vẫn cầm tay Bảo suốt lúc chạy…Tay Phong ấm chứ ko lạnh toát như tay BẢo… Bảo chợt nhận ra đằng sau vẻ lạnh lùng dường như ko quan tâm đến ai kia là một con người hiền lành chất phác và vô cùng dễ mến…cậu ấy luôn biết cách động viên cổ vũ người khác luôn ở bên Bảo lúc cậu buồn bã hay khó khăn nhất…Ở bên cậu ấy Bảo luôn cảm thấy yên bình và rất đỗi hạnh phúc…
- Này nghĩ gì mà ngơ người ra vây?-Phong hỏi căt ngang dòng suy nghĩ của Bảo.
- Không có gì-Bảo trả lời cậu khẽ đỏ mặt.
- Đến nhà tớ rồi…_phong giới thiệu
OAAAAAAA- Bảo ko giấu nổi kinh ngạc nhà cậu ta vừa to vừa rộng ko thua kém j nhà Bảo còn có phần to hơn ý chứ…Vừa vào cổng đã bắt gặp 4 vệ sỹ canh cổng ai nấy đều mặc vest nối máy bộ đàm bên tai trông vô cùng chuyên nghiệp…Bảo hơi rờn rợn…
- Nhà cậu đây à??uk vậy tớ về nhé!-Bảo cố rút lui trong êm đẹp.
- Này đi đâu đấy-Phong lập tức kéo cổ Bảo lại ko cho trốn thoát-Đến đây thì làm ly nc rồi hẵng về…-Phong ra hiệu cho toán người kia mở cửa
- Ah tớ nghĩ để lúc khác-Bảo lí nhí cậu có cảm tưởng nếu vào nhà này chắc sẽ ko ra dc mất hic…mà nhà cậu ta làm cái gì mà cần nhiều vệ sỹ canh cửa thế này???
- Đề nghị cậu cho chúng tôi kiểm tra_1 tên vệ sỹ nói vs Bảo khiến Bảo giật nảy mình…Cái gì ?KIểm tra á?Không, ko dc… lộ mất…Cậu lo lắng.
- Chú Phi đây là bạn cháu không cần kiểm tra_mặt cậu ta lanh tanh ra lệnh trong phút chốc Bảo cảm thấy ớn lạnh…
- Nhưng thưa cậu…-ông ta lúng túng ra trò.
- Cháu đã nói là ko cần kiểm tra mà_cậu ta quát lớn hơn-ĐÂY LÀ BẠN CHÁU!
- Thôi dc nếu đã vậy thì…-Ông ta ra hiệu cho đám vệ sỹ mở cửa.
Bảo dc 1 phen hú hồn, Phong kéo Bảo vào trong khiến Bảo ko khỏi ngạc nhien trước sự đồ sộ của căn biệt thự. Có lẽ nó còn rộng gấp mấy lần căn biệt thự nhà Bảo ấy chứ…
-Căn biệt thự này có tên Royal dc thiết kế bởi 1 kiến trúc sư người Anh.Cậu thấy nó thế nào???-Phong hỏi Bảo.
- Đẹp! công nhận là nó rất đẹp!-Bảo giơ ngón tay cái tỏ vẻ ngưỡng mộ-Bộ kéo bằng dc tớ đến đây chỉ để hỏi xem căn biệt thự của nhà cậu có đẹp ko thôi à???
- không dĩ nhiên là ko rồi-Phong cười lớn-Đi! cho cậu tham quan bên trong.-Phong lại nắm tay Bảo dẫn đi khiến cậu cảm thấy vô cùng lúng túng tim cứ đập như đánh trống…Chết tiệt…sao cứ mỗi lần cậu ta nắm tay mình thì mình lại có cảm giác lạ như thế này…lẽ nào…
- Ôi thiếu gia…Cậu đã về rồi sao-Một ông lão mà Bảo đoán có lẽ là lão quản gia-Cậu làm chúng tôi lo lắng quá…Cậu đã đi đâu suốt sáng vậy??-Ông quản gia hỏi 1 tràng.
- Cháu đi thể dục mà…hôm nay cháu muốn yên tĩnh nên ko cho vệ sỹ theo…_Phong cười-Còn đây là Bảo bạn cháu…
- Dạ chào bác cháu là Bảo bạn của Phong_Bảo tự giới thiệu …hic trong này còn nhiều vệ sỹ hơn ngoài sân…bảo lạnh sống lưng…Bộ nhà cậu ta là mafia à?? Sao cần nhiều người bảo vệ thế?
- Phong này!-Bảo kéo áo Phong khi hai đứa đi lên phòng của Phong.
- Gì thế?Phong hỏi khi cả hai bước vào phòng.
- Bộ nhà cậu kinh doanh phi pháp à?Sao phải nhiều vệ sỹ thế??_Bảo ngơ ngac hỏi
- haha..aa..nhà tớ làm ăn phi pháp thì cậu có chơi vs tớ nữa ko?-Phong bất ngờ hỏi.
- ….
- haha…Cậu hỏi y hệt Hùng luôn...hjhj Sao hai cậu lại giống nhau thế nhỉ? Bộ trông tớ giống người xấu lắm sao?-Phong hỏi.

-Không ý mình ko phải thế-Giống quá chứ còn gì nữa..Bảo nghĩ thầm
- Sao cậu nói dối kém thế ko biết?haha…Mũi dài ra rồi kìa-Phong đùa.
- Đâu đâu…_Bảo sờ lên mũi.Chết rồi trúng kế của Phong…hic…gà quá…Bảo tự trách mình.
- haha…-Phong cười chảy cả nc mắt…-Cậu thật là…
- hà hà…có gì đáng cười lắm sao-Bảo tự trách mình sao dễ dàng mắc mưu cậu bạn.- ôi! Phòng cậu rộng quá!-lúc này Bảo mới để ý căn phòng... thật tuyệt.Phòng cậu ta có đủ các loại từ sách báo tới đồ đạc vô cùng gon gàng ngăn nắp...Thật đáng ngạc nhiên-Bảo thở dài.
- Này ngồi xuống đây chơi game đã - Phong kéo Bảo đến trước bộ diện tử hiện đại-Mau ngồi xuống.
- Nhưng...Tớ chưa chơi cái này bao giờ-bảo từ chối.
- HẢ?? Vậy trong suốt mười mấy năm cậu làm gì???_phong hỏi-Cứ ngồi xuống đi tớ dậy cho-Phong kéo Bảo ngồi thụp xuống.
Thế là bất đắc dĩ Bảo buộc phải chơi...Tuy nhiên 1 tiếng sau...
- Bảo! Có thật là làn đầu tiên cậu chơi ko vậy-Phong ko giấu nổi ngạc nhiên
-Thật dối cậu làm gì-Bảo hăng hái ấn nút loạn xì ngậu-Pằng,pằng Phong Game Over.
- Cái gì??Ăn gian à?_Phong vỗ đen đét vào bàn
- Này này chơi thua lại bảo người ta ăn gian là sao??-Bảo quát lại.
- Thôi chơi lại ván nữa xem...
...Trong lúc ấy...
- Bác quản gia à? Tôi đây-Tiếng bác lái xe-Tiểu thư đã biến mất...tôi..
< Gì cơ? Tiểu thư đi vs bác cơ mà?>
- ....
- < vậy sau đó bác ko biết tiểu thư đi đâu nữa hả?>
- Vâng tôi đã tìm tất cả các chỗ trong công viên rồi! Tôi lo quá không biết...có điều..
<Có điều gì??>
- Tiểu thư đánh rơi điện thoại tôi thật ko biết giờ cô ấy đang ở đâu?
< dc rồi tôi sẽ huy động người đi tìm...>
- có gì bác nhớ báo cho tôi biết, tôi đi tìm tiếp đây...
< dc rồi...mong là cô bé chỉ đi loanh quanh đâu đó thôi...>-Giọng bác quản gia đầy rẫy sự lo lắng.
Lúc đó tại nhà Phong...
- Hà hà Bảo ơi,tớ sắp thắng rồi-Phong hào hứng.
- Đồ ngốc cậu thắng tớ lâu rồi-Bảo cười.
-Sao lại thế??Vẫn chưa hết ván mà-Phong tỏ ý ko hiểu-Ơ kìa sao cậu ko chơi tiếp đi?
- Cậu biết không ngay từ lúc gặp cậu tớ thấy rất ghét cậu...tóc tai thì lòa xòa...lại còn đeo khuyên nữa chứ-Bảo ngừng chơi tựa lưng vào ghế-Lúc đó tớ nghĩ cậu là đứa hư hỏng ko ra gì nhưng sau này tớ mới biết thật sự ko phải...cậu đáng yêu tốt bụng tuy có đôi chút hơi lạnh lùng và khó ưa...cậu luôn biết quan tâm đến người khác ko hiểu sao mỗi lúc ở bên cậu tớ thấy rất vui...cậu luôn có mặt mỗi lúc tớ suy sụp nhất...tớ ko biết làm thế nào để cảm ơn cậu...-Bảo lặng đi.
- Cái gì?Sao khách sáo thế-Phong hơi ngượng-Bạn bè mà...
- Cậu thắng rồi...-Bảo vỗ vai-Thắng 1 cách vinh quang...
- Ngốc...Thắng thua có quan trọng gì...-Phong cười rõ tươi-Tớ rất vui vì cậu nghĩ về tớ như vậy..hjhj
Bảo hơi đỏ mặt...
- à chờ chút để tớ lấy nc cho cậu...trông cậu có vẻ khát...-Phong nói đi ra cửa-Chờ chút nhé!
Ặc sao biết mình khát...Bảo hơi ngạc nhiên cậu ấy hiểu mình đến thế sao?...
- tèn tén ten...-Phong bước vào cửa-Nước hoa quả đây rồi...
Bảo chẳng còn biết gì nữa vì cậu đã ngủ say sưa trên ghế...trông cạu dễ thương ko tả dc...
-Ngủ rồi sao-Phong hơi cụt hứng-Tên ngốc này...-Cậu cười đặt cốc nc lên bàn
- Ngủ thì phải ra gi.ường chứ?-Phong lấy chăn khẽ đắp cho cậu bạn- ừm nếu cậu là con gái chắc sẽ đẹp lắm đây..._Phong hơi đỏ mặt khi hình dung Bảo trong bộ dạng con gái...Ôi mình làm sao thế này...Sao có thể??-Phong khẽ gõ vào đầu mình vài cái nhẹ nhàng ra khỏi phòng tránh làm cậu bạn thức giấc
2h sau...
- A bác ơi mấy giờ rồi-Bảo vươn vai cậu cứ nghĩ mình đang ở nhà...(ôi bó tay vs con người này mất +_+).
- Dạ 11h rồi thưa cậu!-Phong ngồi đấy lên tiếng.
- CÁI GÌ???Bảo vục dậy chợt nhớ ra chuyện vừa xảy ra cậu ngơ người 1 lúc-Tớ đã ngủ bao lâu rồi??_Bảo hỏi Phong vôi vàng lục tìm điện thoại
- bình tĩnh nào-Phong trấn an- Cậu vội j chứ?
- ĐIện thoại tớ đâu rồi nhỉ?-Bảo tìm kiếm quanh bàn.
- Này dùng của tớ đi-Phong đưa đienj thoại cho Bảo.
- Uk _bảo khẽ đón lấy-Bấm số điện thoại bác quản gia -Chắc h bác đang lo lắng lắm đây
Sau khi miêu tả rõ ràng địa điểm của nhà Phong Bác lái xe lập tức dc gọi đến đón Bảo.
Trước khi về Bảo ko quên nói lời cảm ơn vs bạn...
- hjhj lần sau lại đến nha...cậu chơi game khá thật!_phong xuýt xoa.
- uk vậy hẹn gặp lại...
- Đừng khóc nữa nhé!-Phong ra giấu ko dc khóc-Nếu khóc thì phone cho tớ tớ sẽ dẫn cậu đi ăn kem...
- uk...thật sự cám ơn cậu nhiều lắm...
Phong nhìn theo bóng chiếc xe cho đến khi khuất hẳn lòng cậu chợt thấy trống trải lạ thường...
...Xe Bảo vừa đi khuất bóng xuất hiện chiếc Porche 365 con xe quen thuộc-là xe của bố Phong...
Bước ra khỏi xe là một người đàn ông to lớn theo sau là 6 vệ sỹ cao to lực lưỡng lập tức hai hàng ngang gồm tất cả người làm và vệ sỹ đã đứng ổn định hàng ngũ...
- Chào mừng ba trở về- Phong cúi người chào đón...
- ôi con trai yêu quý của ta...ta nhớ con quá-Ông Lôi Vũ Ân ôm chặt cậu con trai “bé bỏng” của mình khiến thằng bé suyt ngột thở bèn la toáng lên:
- Ba! Con...con khó thở..ặc ặc..
- hừ đàn ông con trai gì mà...-Ông Lôi vừa than vừa nhìn ngắm cậu con trai
- Sao lần này ba về sớm thế ạ-Phong hỏi khi hai cha con tiến vào nhà.
- Ừ suýt quên...con ngồi xuống đay đi Phong-Ba cậu vỗ vào chiếc ghế gần mình nhất
- Có chuyện gì sao ba?-Phong có linh cảm không dc tốt.
- À có 1 số chuyện đây...Phong này tối thứ 7 tuần tới ta có mở 1 bữa tiệc để kỉ niệm 50 năm ngày thành lập công ty...ta muốn con tham dự...
- À ba này chuyện này con và ba đã thống nhất rồi nhỉ? Con sẽ ko tham gia vào bất kì chương trình nào của công ty cho đến khi học xong đổi lại con sẽ học ngành quản lý theo đúng ý ba...ba đừng...-Phong chưa kịp nói hết câu đã bị ba cậu ngắt lời.
- Bây giờ có khác gì sau này đâu nào?Sớm hay muộn công ty này cũng là của con...-Ba cậu ôn tồn giảng giải.
- Nhưng giờ con chưa sẵm sàng...Con ko biết hôm đó con có hẹn rồi con không đi đâu...
- Con...ta...ta ko muốn nghe thêm bất kỳ lý do gì bằng mọi giá con phải tới bữa tiệc...con chưa biết lần này ta muốn...-Ông Lôi hơi lúng túng.
- Dạ?-Phong hơi tò mò
- Ta đã mời các doanh nhân lớn trong giới làm ăn và con gái của họ ta muốn con đi xem mătj để chọn lấy 1 cô gái xứng đáng...
- Không và không thưa ba..._cậu ko để ba nói hết-Bây h là thời đại nào rồi mà còn thế ạ?Con không đi đâu dưt khoát là KHÔNG.
- Con...A...Hự...-Ông Lôi quằn quại có vẻ đau lắm có lẽ ông lại lên cơn đau tim...
- Ba ba làm sao vâyj?-Phong hốt hoảng-Thôi dc rồi con hứa con sẽ đi mà!Ba mau tỉnh lại đi...ba ơi!
Ông Lôi dần mở mắt:
- Đó có dc coi à lời hứa danh dự không...khụ khụ...con sẽ giữ lời hứa chứ?
- Vâng tất nhiên rồi_phong hốt hoảng gọi bác quản gia.
- Hừm nói thế từ đầu có phải tốt hơn không?-Ông Lôi đứng dậy khỏe khoắn lạ thường.
- Ơ ba...
- Ta làm sao?...A bác quản gia...ko tôi ko sao bệnh cũ ý mà _ông Lôi trả lời khi thấy bác quản gia cuống quýt hỏi thăm.
- Ba lừa con...ba...ba thật là...-Phong tức tối ko nói dc câu nào đã làn thứ bao nhiêu ông giả bệnh gạt Phong...Hừ ông bố cáo già của mình...đầu Phong bốc khói ko biết làm j hơn ngoài việc... đi lên phòng...và đóng cửa tu luyện...nghĩ sao để khỏi mắc mưa ông bố tinh ranh của mìh 1 lần nữa.
Cùng thời điểm tại biệt thự Phượng Hoàng cũng diễn ra khung cảnh tương tự....
- A lô ba ạ? Ba có khỏe không?
- <Hừm con gái hư lại trốn đi đâu chơi thế hả???có biết nhớ tới ba cơ à?>
- Dạ ba này...CÓ chuyện gì mà ba gọi điện đột xuất vậy?
- Con nghe kỹ này...ta có 1 số việc phải giải quyết bên này chắc phải 10 ngày nữa mới về dc ta có việc này muốn nhờ con...
- Vâng ba cứ nói..
- Ta đã nhận lời 1 người bạn là sẽ đến tham dự tiệc của họ cùng con gái nhưng con có thể tới đó thay ta dc chứ?
- Dạ con gái sao?-Bảo ngạc nhiên nhưng giờ con...
- Ta biết là làm khó con nhưng xin con giúp ta 1 lần ày thôi...
- Uwmh...-BẢo có vẻ suy nghĩ.
- Con gái ngoan... con chọn gì giữa album vol 5 của Supeo Dudo và chữ kí của cả nhóm đó hả???cho con biết ta đang ở Hàn Quốc hà hà- Ông Long cười tỏ vẻ đắc thắng.
- Ba! Là Super Junior...-Bảo ngao ngán- Ơ ba nói là...
- Phải là Super Junior.-Ông Long quả quyết.
- Ôi ba ơi con đồng ý...con muốn cả hai-Bảo sung sướng.
- Dc thôi...tuy nhiên lần này đi con phải tỏ ra lịch thiệp nói cho con biết bạn của ta đang có ý định chọn con dâu con đừng tỏ ra thua kém bất kỳ ai nghe chưa?
- Dạ gì cơ ạ?Ba định mai mối con sao?-Bảo hơi lúng túng.
- Cái gì? Ko đi á?-Ba Bảo hỏi.
- Không con sẽ ko đi đâu cả...Bây h là thời đại nào rồi ?( câu này giống của ai đo +_+)
- Con quả quyết chứ...Ôi chao...vĩnh biệt Du neo ô..._ông Long thở dài ngao ngán.
- Ba! Là Junior...Hừm...thôi dc con đi...Nhưng ba nhớ phải lấy chữ kí của cả nhóm đó nha...10 chữ kí...phải đủ 10 cái đó...nến dc ba xin cho con 2 chữ kí của Donghae oppa nha ba!
- ok Donghe hay Dong Heo gì thì cũng có đủ cả! Nhớ lời con nói dó nhá! ĐỪng làm ba thất vọng.
- được ạ-Bảo đáp lòng có đôi chút lo lắng nhưng thôi vì suju một chút này có đáng gì....
…Cứ thế ngày qua ngày… thấm thoát Bảo đã học ở đó tầm một tuần mọi thứ có vẻ suôn sẻ…Ba tên hot boy cứ đi đến đâu là ở đó náo loạn hết cả lên chỉ khác mỗi các fan giờ không đánh nhau vì thần tượng nữa…Tuy nhiên có một người vẫn đang điên cuồn lập kế hoạch để hạ gục Bảo nhà ta…chẳng càn nói cũng biết là ai rồi đấy có điều mọi kế hoạch đều đổ bể…
Cuối cùng ngày thứ bảy chết tiệt ấy đã đến B ảo xém chút xíu nữa thì quên nếu
ko có bác quản gia nhắc…Hừ cậu thầm nguyển rủa tên trời đánh nào nghĩ ra ba cái tiệc vớ vẩn này…( cô ơi Phong mà biết thì cô tới số rồi…>_<)
- Bác ơi cháu mặc chiếc váy này dc chứ?- Bảo nghi vấn hỏi bác giúp việc sau khi đã khoác lên người chiêc váy trắng tinh khôi dĩ nhiên cô ko quên đội bộ tóc giả…ái chà lâu lắm không mặc váy…-Bảo nghĩ thầm-Có kì cục không bác?
- Ôi tất nhiên là ko rồi đó mới chính là cháu Bảo…à ko Hân ạ_Bác trìu mến đeo đôi giày cao gót vào chân Bảo tuy nhiên…
- Bác à cháu không thích đeo giày cao gót…cháu muốn đeo như bình thường thôi.
- Nhưng ông chủ đã dặn…-Bác giúp việc lúng túng
- Cháu nghĩ điều đó thật ko cần thiết cháu muốn cảm thấy thật thoải mái...
- Thôi dc ta ko ép cháu- Bác giúp việc chịu thua-Mau đi thôi kẻo trễ.
Khi đó tai nhà bạn Phong ko khí ko dc tốt cho lắm…
- Con mặc thế này thôi…không thêm gì nữa đâu nhé!-Phong quả quyết-Hừ đây là lần cuối cùng con mắc lừa ba đó.
- Con trai sao con lại nổi nóng như vậy…con soi gương xem…không phải ta quá lời mà trông con giờ cứ như bạh mã hoàng tử ấy…đẹp mê hồn…ta tin ko có cô gái nào thoát khỏi bàn tay con đâu
- A thế đúng ý ba rồi còn gì-Phong ngao ngán
Ba cậu nói không sai vs bộ vét trắng lịch lãm trông cậu không khác gì chàng bạch mã hoàng tử trong cổ tích.
....8h tối tại khách sạn ASEAN …
- Ôi! Nơi này đẹp quá!-Gia Hân sung sướng khi bước ra khỏi xe cô không để ý thấy có rất nhiều đôi mắt đang nhìn mình say đắm…
- Ui chao cô gái nào kia xinh thật đấy!
- Ôi tiên nữ giáng trần …vv
Tuy nhiên cô hoàn toàn ko để ý gì đến những lời đó…
- Trời ơi! Thật ko thể tin vào mắt mình-Cô bé xuýt xoa.-Đây chẳng phải là…
- Chiếc Porche 365…-Tiếng ai đó vọng lên từ đằng sau.
Hân bất giác quay lại…đó là giọng nói của 1 chàng trai tuấn tú có khuôn mặt dễ thương mái tóc dc chải chuốt trông thật trang nhã…ko thể phủ nhận cậu ta ko đẹp…một vẻ đẹp thuần khiết đủ sức mê hoặc mọi cô gái trên thế gian này…tuy nhiên có 1 trường hợp đặc biệt…
- Cậu là…-Hân ko giấu nổi ngạc nhiên.
- Phạm Tuấn Kiệt rất hận hạnh…tiểu thư đây là…-Cậu ta cúi người lịch sự…
Đàng xa 1 ánh mắt tò mò đang hướng về phía họ…Sao người đó???không thể nào chác mình bị lú rồi…Phong gõ nhẹ vào đầu và tiến bước vào trong.
 
Part 6 Lộ tẩy-

- À tôi là…Long Gia Hân…rất hân hạnh-Bảo nói tỏ vẻ hơi ngượng ngùng…người ta nói ấn tượng ban đầu rất quan trọng và cô hoàn toàn có thiện cảm tốt vs con người này ngay từ lần gặp đầu tiên…cậu ta có vẻ gì đó thật thu hút,ấm áp và vô cùng dịu dàng…hừm chứ không như ai đó vừa tự kiêu lại hay nổi nóng-Bảo bất chợt nghĩ đến Phong rồi lại tự trách mnh tại s trước 1 thiếu niên đẹp trai như vầy mà lại nghĩ đến hắn…
- Tôi xin phép dc mời tiểu thư vào trong có lẽ bữa tiệc sáp bắt đầu rồi!- cậu ta lịch sự đưa tay ra.
- Rất hân hạnh nhưng tôi có thể tự đi dc-Bảo tù chối thẳng thừng rồi tiến bước vào trong để lại cậu thiếu gia đang đứng đực ra như phỗng…Ái dà từ chối mình cơ đấy…dù có hơi mất mặt nhưng cũng thú vị đấy…hà hà-Cậu ta nhìn xung quanh khi thấy hangf chục con mắt đang chăm chú nhìn…ngnười thì đố kị người thì cười thầm trong bụng…Hừm mặc kệ cậu chẳng thèm quan tâm.
Bảo tiến vào cửa khách sạn...có vẻ như hôm nay ai đó đã thuê trọn khách sạn cô ko thấy dáng vẻ của bất kì du khách nào...CHậc bạn ba giàu có thiệt- Cô khẽ suýt xoa.
- Đề nghị tiểu thư cho xem giấy mời-giọng nói của 1 tay gác cổng...
Bảo hơi giật mình nhưng cũng lấy giấy của mình ra...
- Vâng xin chào Long tiểu thư chúc cô 1 buối tối vui vẻ-Tay đó mở cổng cúi chào 1 cách lịch thiệp đồng thời mở cánh cửa ra vào.
Vào kế ngay sau là Phạm Tuấn Kiệt không hiểu sao cậu ta ko những ko phải xuất trình giấy tờ thậm chí họ còn có vẻ hơi khép nép vẻ gì đó kính nể...chắc hẳn gia đình cậu ta phải có thế lực lắm đây...Bảo tiến vào trong
- OAAAAAAA đẹp quá! Cậu ko giấu nổi vẻ ngạc nhiên thú thật đây à bữa tiệc quy mô và xa hoa nhất trong những bữa tiệc mà Bảo đã dc dự. Đàng xa 1quý ông có thân hình cao ớn đang tiến về phía Bảo.
- Xin chào tiểu thư...tiểu thư là...-Ông ngạc nhiên hỏi.
- Dạ cháu là Long Gia Hân...cháu đến đây dự tiệc thay ba cháu ạ!-Cô lễ phép thưa.Còn bác là...
- Ta ư?-Ha ha ta là chủ bữa tiệc này-nếu ko nhầm cháu là con gái của Hiếu Thiên đúng không?
- Dạ.
- ồ ta đã nghe kể nhiều về cháu nhưng ko ngờ cháu lại đẹp thế này! ĐÚng là trăm nghe ko bằng 1 thấy ha ha...-Ông Lôi cười sảng khoái-Chắc hẳn cháu đã gặp con trai ta?
- Dạ? Cháu cũng không rõ...Cậu ấy tên Kiệt ạ???-Cô hỏi ông Lôi.
- ồ chắc cháu nói đến Phạm Tuấn Kiệt...haha...rất tiếc đó ko phải cậu con trai bướng bỉnh cuả ta.Ừm cháu cứ thoải mái tân hưởng bữa tiệc, ta có chút chuyện nên đi trước nha-ông chào tạm biệt Hân rồi đến chỗ 1 quý ông khác.
Bảo khẽ thở dài khi nhìn xung quanh khi chăng quen biết 1 ai quanh đây...à không hình như cô đã thấy 1 người...Là Trần Bảo Châu. Hơi hôt hoảng cô tìm cách tránh mặt...nhưng sau 1 hồi nghĩ lại cô thấy chẳng việc j phải trốn cả người cậu ta thick là Long Gia Bảo chứ đâu phải Long Gia Hân. Nhưng dù sao thì cũng ko nên gặp mặt...nghĩ là làm cô đi ra ngoài ban công nơi tập trung ít người nhất nhưng nào có dễ như vậy.Không hiểu đám con trai ở đâu ra tấp nập chạy tới như nhìn thấy vàng…nào là làm quen nào là xin số di động vv và vv (chẳng là Ông Lôi đã mời tất cả những nguwoif có máu mặt đến trong đó gồm nhiều nhà kinh doanh, nhà tài phiệt lớn các chính tri gia đi kèm theo là con trai và con gái của họ tuy nhiên có những người chỉ có con trai ko có con gái…điều đó cũng lí giải tại sao trong bữa tiệc lại đông con trai đến như vậy)
- CÁI GÌ???THẾ NÀY???Bảo giận ba đến tím mặt cô trách ba không nói sớm sự vụ này để cô dễ bề giải quyêt. Hừm nhưng ko sao vs bản lĩnh vốn có của mình Bảo tỏ ra vô cùng trang nhã và lịch sự…trong lòng chỉ mong sớm thoát khỏi đống hỗn độn này.
- A – Cô tỏ vẻ hơi mệt mỏi-Tôi thấy hơi khó chịu tôi xin phép vào nhà vệ sinh 1 chút-Cô khẽ mỉm cười 1 nụ cười chêt ngừoi…đám đông tản bớt ra trong òng đầy rẫy sự tiếc nuối lẽ di nhiên chưa ai xin dc sô điện thoại của Bảo cả…
- PHÙ! Bảo thở phào nhẹ nhõm lách ra khỏi đám đông miệng cười ranh mãnh…ĐÚng là trong 36 kế chuồn là thượng sách…Bảo sung sướng khi thấy kế hoạch mình thàh công mỹ mãn…Cô khẽ tiến về hướng ban công. Cô hoàn toàn ko biết rằng có 1 ánh mắt nãy h vẫn dõi theo,,,
- Thật thú vị…- Tuấn Kiệt cười nửa miệng tỏ vẻ thick thú.
Lại nói về Bảo sau khi đã an tọa trên 1 chiêc gế ngoài


ban công thì cảm thâsy vô cùng thoải mái cô khẽ nhắm mắt hít thở không khí trong lành tuy nhiên…
- Kìa cô ấy kìa!-Tiêng ai đó
- Đúng rồi cô ấy đang ngồi ngoài ban công đó chúng ta đến thôi!
ặc mình đã ra đây rồi mà họ vẫn đuổi theo sao???-BẢo bất giác quay lại khi thấy đám con trai đổ xô đến,,,dễ thấy cũng phải 4,5 tên j đấy.THực ra thì 4 5 chục tên cũng ko là gì vs Bảo ( xạo đấy+_+) nhưng dù gì Bảo cũng đang ở trong bữa tiệc hào nhoáng lịch sự chứ ko phải ở chợ và đám con trai kia ko là con ông cháu cha thì cũng là công tử quyền quý khác hẳn vs đám lưu manh đầu đường xó chợ,,,tình thế khó khăn tiến thoái lưỡng nan…Thôi thì lại 36 kế…Bảo hốt hoảng chạy về phía hành lang.Lạy chúa cuộc đời đâu ai biết dc chữ “ngờ” trong lúc hốt hoảng chạy Bảo đâm ssaamf vào 1 người…Đầu óc quay cuồng…Bảo ko nhớ dc j ngoai việc ai đó đã vòng tay qua eo Bảo cứu cái sọ của cậu (@_@) khỏi đập xuống đât…cúng chính người đó đã cứu Bảo khỏi 1 phen mất mătj trước đám đông…
- Này không sao chứ?Đi đứng thế à?-Tiếng người đó quát….2s …3s…6s…10s… Bảo đơ nguoi tim thì đập như đánh trống…giọng điệu này nghe quen quá! Mình đã từng nghe ở đâu rồi thì phải ngay lập tức mắt cậu mở thật to để coi rõ xem người đó là ai?hy vọng ko phải là người mà cậu đang nghĩ.Tuy nhiên chăng cần nói thêm cũng biết đó là ai rồi chứ từ trươc đến nay tim Bảo chỉ như vậy vs duy nhất 1 người…Vâng là Lôi Vũ Phong-chàng hoàng tử băng giá.
Nhưng rồi cái j đến cũng phải đến…Bảo nhanh trí bắt nhịp:
- Cậu là ai thế???-cô hỏi mặc dù trong lòng đã biết mười mươi rồi…
- Đó là câu mà cậu nói vs người vừa cứu mình à???_phong khó chịu hỏi sau khi đã đỡ Bảo đứng dậy…Mẹ cha ơi…Sao cô ta giống Bảo quá trời! Ngay lập tức tim cậu đập thình thịch…
- Ừm cám ơn Phong!- Bảo đứng dâyj nở một nụ cười rõ tươi nhưng nụ cười đó tắt ngúm lại khi Bảo nhận ra sai lầm mà mình vừa mắc phải.
- Cậu…Cậu biết tên tôi?_phong sửng sốt
- HẢ???À không tôi nghe em tôi kể nhiều về cậu-Bảo ấp úng trả lời.
- EM CẬU???Là…Bảo hả-Phong nghi hoặc
- Ừ đung rồi cậu em song sinh của tôi-Bảo phục mình sát đất khi nghĩ ra trò anh em sinh đôi...Lạy hồn cậu ây ko hỏi thêm j nữa…
- À Ra vậy…thế mà mình cứ tưởng…_Phong thở phào nhẹ nhõm (cậu tưởng cái gì chứ…thật là +_+)
- ừ là vậy đó-Bảo nhận ra mình vừa nói 1 câu lãng xẹt cậu nhanh chóng đổi chủ đề- Mình đã nghe Bảo kể nhiều về cậu!_cô đánh trống lảng nhanh chóng.
- Thật à???-Phong ngạc nhiên-Toàn là nói xấu đúng không?-Phong ngờ vực hỏi.
- Hỳ thực ra cũng ko toàn là nói xấu…-Bảo đỏ mặt.
- Nhưng sao hôm nay cậu ta ko tới nhỉ?_phong nhìn xung quanh tỏ vẻ tìm kiếm
- Ồ nó hơi bận –Bảo trả lời
Hai đứa nói chuyện quên mất xung quanh đang có vô số cặp mắt đang chăm chú nhìn…
- Cô gái kia đẹp quá!
- Chàng trai bên cạnh cũng đâu kém…Trông họ thật đẹp đôi phải không?...Ừm này Châu…Cậu có nghe tớ nói ko đấy
Trần Bảo Châu nãy h vẫn đang hý hoáy vs đĩa kem ly trên tay mà ko để ý j xung quanh thú thật từu khi gặp Bảo trái tim cô đã bị đánh cắp hoàn toàn ko còn tâm trí đâu để ý đến những chàng trai khác khi nghe tiếng cô bạn gọi thì giật nảy mình…
- Gì thế! Tớ đã bảo nếu ko phải là cháy nhà thì đừng làm phiền tớ cơ mà!
- Cậu nhìn xem …đó cậu biết cô gái đang dứng cạnh hoàng tử Phong ko?-cô bạn kia hỏi.
- GÌ???Hoàng tử á tớ thấy hắn ta thật phienf phức…-Cô nhìn theo hướng chỉ tay của cô bạn-PHỤT! AI KIA??? Đó chẳng phải là…-Bảo Châu sốc quá phun hết kem ra ngoài.Sau vài giây định thần cô đã lấy lại bình tĩnh ko thể nào là Bảo dc…cô ta chỉ là hơi có chút giống Bảo thôi…Hừm cô tự an ủi mình…Nhưng sao tren đời lại có nguwoif giống nhau đến thế…Eo ôi giống cả nụ cười nữa này…Châu nhìn Bảo mà tim đập thình thịch cô quyết định đến chỗ hai nguwoif…
- Xin Chào-Bảo Châu vui vẻ chạy đến
Chợt thấy Châu, Bảo có chút hốt hoảng nhưng dù j cũng đã luwongf trước dc điều này nên cậu tươi cười chào lại:
- Chào! MÌnh là Hân chị của Bảo…cậu đây chắc là Trần Bảo Châu…
- A ra là thế…em chào chị …rất vui khi dc gặp chị…Chị à BẢo có đến ko ạ?-Bảo Châu sốt sắng hỏi.
- Không hôm nay nó có việc bận…Bạn cứ gọi mình là bạn dc rồi chúng ta bằng tuổi mà_BẢo cuwoif rõ tươi
- Không dc chị là chị của BẢo thì em phải gọi là chị rồi…Bảo có hay nhắc đến em ko hả chị???_Châu ngây thơ hỏi
- Ồ có chứ..Cậu ấy khen em xinh dễ thương-Gì chứ có mà lắm chuyện và phiền phức thì có…Bảo cười thầm.
Còn 1 người nãy h vẫn đứng ra như phỗng
- Này cô có tháy mình hơi nhiều lời rồi ko?_Phong bực tức hỏi.
- Hứ cậu nhiều lời thì có._Châu cãi lại
Hai người đó sẽ vẫn tiếp tục cãi nhau nếu ko có tiếng Ông Lôi tuyên bố lý do có bữa tiệc ngày hôm nay.
….ôi trời may mà bữa tiệc diễn ra thuận lợi Phong hay Châu cũng ko nghi ngờ j thêm có điều…Bảo cứ thấy lạ là hôm nay Phong nhìn lém mình hơi nhiều…cách cư xử của cậu ta cũng khác…có phần trang nhã và lịch sự hơn…Cô thoáng đỏ mặt lẽ nào cậu ấy thích bộ dạng mình lúc này.
- Tôi có thể mời quý cô nhảy 1 điệu ko ạ?-Phong đưa tay cúi chào lịch thiệp trông thật giống 1 quý ông.
Bảo điếng người vì cô gái mà Phong mời ko phải là Bảo mà là 1 cô gái khác cũng vô cùng xinh đẹp…không thể tin vào mắt mình hóa ra những suy nghĩ của Bảo ban nãy toàn là ngộ nhận Phong thật sự ko có cảm xuc j vs mình chỉ là cậu ấy đang nhìn cô gái kia mà thôi. Hình ảnh cô gái ấy và Phong nhòe đi trước mắt cô…cô khóc cô ko hiểu dc cảm xúc thực tại của mình úc này…mình đâu có yếu đuối như vậy…mình phải cứng rắn lên mới dc… Ngay lập tức cô chạy về hướng nhà vệ sinh.
…Không ai biết dc hành động kỳ lạ đó của Bảo ngoài anh chàng nãy h vẫn đang chăm chú theo dõi Bảo…Là Phạm Tuấn Kiệt…có chuyện j vậy sao cô ấy lại khóc nhỉ …lẽ nào đau ở đâu?Tuấn Kiệt lo lăng đi đi lại lại quanh bàn tiệc bất chợt có tieengs nói:
- Chào cháu! Mới về nc hả?-Tiếng ông Lôi.
Kiệt khẽ giật mình nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh
- Dạ cháu mới về...cháu dự định sẽ học tiếp tại Việt Nam_Kiệt trả lời rành rọt.
- Tốt tốt lắm...Ba cháu vẫn khỏe chứ?
- Dạ ba cháu vẫn khỏe tuy hôm nay ông có chút việc bận.
Ba của Kiệt và ba của Phong (tức ông Lôi) là bạn từ thuwor bé…khac vs ba Phong ba của Kiệt đi theo con đường chính trị gia…nghe đâu ông là người có thế lực lớn của Bộ Tài Chính dc nhiều người kính nể điều đó lý giải tại sao Kiệt ko phải xuất trình giấy tờ khi bước vào nơi này…
 
Tiếp Part 5...
Lại nói về Bảo sau khi đã ổn định tinh thần thì lấy hết dũng khí bước ra phía ngoài...Cô ko muốn j khác ngoài việc tránh xa khỏi nơi này...cô muốn về nhà và ngủ 1 giấc thật sâu.
Không gian xung quanh bỗng trở nên im ắng lạ thường...tiếng nhạc dịu dàng du dương phát ra từ chiếc vĩ cầm mà ai đó đang kéo... chắc hẳn chủ nhân của nó phải là một nghệ sỹ cừ khôi.Hóa ra bữa tiệc đã bước sang phần hai: khiêu vũ...từng đôi từng đôi đang kéo nhau ra sàn nhảy...Bảo lúng túng không biết có nên đi khỏi hay ko, khi không khí trong này đang vô cùng lãng mạng .
- Tôi xin phép được mời quý cô nhảy 1 điệu!-Tiếng ai đó từ đằng sau khiens Bảo giật mình.Lại là Kiệt...(thật khó hiểu đúng ko???)
Bảo thoáng giật mình và ko khỏi ngạc nhiên khi trc mặt mình là cậu con trai ban nãy. Cô lúng túng ko biết xử trí ra sao thì Kiệt đột nhiên kéo cô ra nhảy>_<
- Nhanh lên chúng ta sắp lỡ mất bản nhạc hay rồi.!-Kiệt vờ hốt hoảng để kéo Bảo đi.không kịp trở tay cô bị kéo đi lúc nào ko hay.
Ngay lập tức khi đôi Bảo và Kiệt bước ra đã gây chú ý cho nhiều người...họ ko khỏi thắc mắc xem hai người đó là ai...Trong số đó có Phong...lúc đầu cậu ko tin vào mắt mình...Đó phải chăng là chị của Bảo và ngưoif kia chẳng phải là thằng cha Kiệt-người mà cậu ghét nhất trên trần đời. Hai ngưoif đó đang nhảy vs nhau???ôi không nghĩ đến là tức chẳng hiểu sao người Phong nóng bừng đàu bốc khói nỗi bực tức dâng lên đến tận cổ...điều đó ko giấu nổi đôi mắt tinh tường của cô gái bên cạnh.
- Phong sao thế?-Cô ta hỏi.
- Gì chứ???là tại chị đó.._phong giãy nảy
- Ơ cái thằng này?Sao lại tại chị?Mà có chuyện gì?...À...-cô gái kia chợt hiểu khi nhìn ánh mắt Phong hướng về phía cô gái xinh đẹp nọ.
- Nếu chị ko bắt em nhảy vs chị trước thì bây h em đang đứng ở đấy chứ ko phải thằng cha kia-Phong tức tối khi nhìn thấy Kiệt vòng tay qua eo Bảo...và Bảo khẽ đỏ mặt- Ôi trời ko lẽ cô ấy thích hắn...GR..RR.
- Cái thằng này đến lạ...mày ăn nói vs chị ruột mày thế à???nể tình chúng ta có cùng huyết thống vs nhau nên chị tha tội cho mày đấy...Ra chỗ đó đi- Chị Phong ra lệnh.(chú thích luôn cô gái này là chị của Phong tên Hương hiện đnag du học tai Anh Quốc chị vè dự lễ kỉ niệm công ty tròn 50 năm)
- Dạ...ra chỗ đó ạ...không không dc-Phong từ chối- mất mặt lắm.
- Cứ ra đi chị khác có cách-Chị Hương kéo Phong ra gần chỗ Bảo và Kiệt.
- Chúng ta đổi đôi chút nhé-Chị Hương khẽ nói với Kiet khi chuyển nhạc có vẻ ông trời cũng muốn giúp hai chị em nhà này...( thú thật chẳng có j là ông troi ở đây cả lúc nãy chị Phong ra giấu để nhạc công chuyển nhạc)
Chẳng đợi Kiệt phản ứng chị Hương khẽ nắm tay Kiệt đặt lên eo mình...
- Chuyện còn lại nhờ cả vào em _cô khẽ nói vs Phong
-A dạ Phong khẽ lúng túng.Chúng ta nhảy 1 bản chứ_tim cậu đậpt hình thịch khi đưa ra lưoif đè nghị vs Bảo
Chẳng nói cũng biết Bảo nhà ta sung sướng cỡ nào khẽ đưa tay ra nắm lấy tay Phong ...Ôi tay cạu ấy thật ấm áp...
lại về phần Phong khi cầm tay Hân thì có cảm giác rất đỗi quen thuộc bàn tay này dường như cậu đã nắm rất nhiều lần rồi...Phải rồi giông y chang cảm giác khi nắm tay Bảo ...Hai chị em họ giống nhau đến thế sao???
...mặc dù không lý giải dc tại sao nhưng trong lòng Phong không khỏi cảm thấy kỳ lạ...hai con người dù có là chị em song sinh hay gì gì đó thì cũng không thể giống nhau đến vậy dc...Cậu thắc mắc lắm nhung ko dám hỏi dù gì thì lúc này mình đang nhảy cùng cô ấy ko nên hỏi những câu hỏi ngớ ngẩn Bảo là Bảo chị Bảo là chị Bảo ko có gì giống hay khác ở đây cả.
Lại nói về Hân khi nãy khi Phong nắm tay cô cảm thay như có 1 luồng điện chạy xẹt qua người sém chút nữa cô đã chết vì hạnh phúc thú thật có nằm mơ cô cũng ko dám nghĩ đến việc sẽ có ngày mình dc nhảy cùng Phong nhưng đây ko phải là mơ đó là sự thật người con trai dag đứng trc mặt cô đây ko ai khác chính là Phong người khiến trái tim cô loạn nhịp...dung roi chính là người đó...Cô lặng đi ko nói dc câu nào...nhất là khi đứng gần Phong thế này.Cô bỗng lên tiếng hỏi:
- Người lúc nãy là ai vậy Phong?-Cô điếng người ko ngờ mình lại hỏi câu đó cô cũng ko định hỏi nhưng miệng đã nói ra từ lúc nào Cô khẽ đỏ mặt.
- Ai cơ??/à...-Phong sực nhớ ra-Là chị ruột Phong chị mới từ nc ngoài về.
- A vậy à...-CÔ thở phào nhẹ nhõm trong lòng bỗng cảm thấy thoải mái vô cùng thế mà cô cứ tưởng...Khuôn mặt Hân sáng bừng lên nụ cười lại hiện rõ trên môi.
- Hân này, cậu cười rất đẹp đấy_phong lên tiếng- Thật giống vs 1 người...-Phong ngập ngừng
- là ai vậy?-Cô tò mò hỏi.
- EM cậu._Phong cười rõ tươi khi nhắc đến Bảo-Thật tiuếc vì hôm nay cậu ta ko đến.
- uhm-Hân khẽ giật mình khi nhắc đến Bảo.
- Tai sao chưa bao h mình nghe cậu ta nói là có 1 người chị nhỉ?_Phong tò mò hỏi.
- Mình mới từ Pháp về mà sau hôm nay chắc mình sẽ sang bên đó tiếp tục học tập.-Hân tự thấy phục tài ứng biến của mình ko biết Phogn có nghi ngờ j ko nữa.
- Hả??PHÁP ư? _Khuôn mặt Phong co lại...sự tiếc nuối hiện ro trên khuôn mặt-Vậy bao h cậu lại về nc?
- mình ko biết chắc là mình sẽ ko về sau 1 time dài._Hân tỏ vẻ luyến tiếc...Cậu biết ko mình vẫn ở đây và chưa bao h đi đâu hết không biết cậu có cảm nhận dc mình không?-Cô tự nói vs lòng mình cô biết nói như vaayj sẽ làm Phogn đau lòng nhưng vì Bao cũng là vì chính cô cô thật sự ko còn chọn lựa nào khác
...Hai người cứ thế im lặng cho đến hết buổi tiệc không ai nói dc vs nhau câu nào...Tuwongr như rất gần nhưng lại rất xa Phong cảm thấy giwuax hai người họ có một khoảng cach vô hình nào đó mà cậu ko thể vượt qua dc...Giá như chỉ là giá như thôi...Hân có thể ở lại đay thì tốt quá!
- Hân này,cho dù thế nào cậu cũng phải quay về nhé...Mình đợi cậu đó là câu nói cuối cùng mà Phong kịp nói vs Hân khi cô bước lên xe.Cậu thấy lo lắng khi nhìn thắng vào mắt Hân ánh mắt ấy như nói rằng cô sẽ ko bao h quay lại...Nhung trong lòng Phong chợt cảm thấy nhẹ nhõm lạ thg khi thấy nụ cười trên môi cô khi nghe cậu nói câu ấy...TẠI SAO??TẠI SAO????ánh mắt và nụ cuwoif ấy lại ko dứt khoát vs nhau như vậy?Mình nên tin nụ cười hay ánh mắt đây...câu hỏi đó cứ hiện lên trog đầu cậu khiến cậu ko sao chợp mắt dc. Bữa tiệc chưa dứt nhưng Phong xin ba về nghỉ sớm vì cậu đa quá mệt mỏi...ba cậu đồng ý khi thấy có j đó ko ổn trên nét mặt của con mình.
Ko chỉ mình Phong đến cả BẢo cug ko ngủ dc…lẽ nào cô đã thích Phong tại sao cô lại nói nhwungx lời tuyệt tình đến như vậy chứ…AAAAAAAAAAAA-Cô úp mặt vào gối và hét lên
….Sáng hôm sau vs hai mắt thâm quầng cô đi học…nguyên nhân là tối qua cô ko tài nào chợp mắt nổi.Bác quản gia bảo cô ở nhà ngỉ ngơi cho khỏe nhưng cô ko muốn bỏ lỡ 1 buổi học….Và kết quả là cô đến lớp muộn 15 phút hic…
phải năn nỉ hồi lau cô giáo mới cho vào học…đổi lại cuối giờ ở lại vệ sinh lớp học…á á sao số mình nó khổ thế này…cô tụ trách mình
Ngờ đâu vào đến chỗ ko thấy Phong đâu.Cặp thì ở đây mà người mất tiêu rồi…Bảo hỏi Hùng thì cậu ta đáp lại:
- Lên phòng y tế ngủ rồi!-Hùng ngao ngán._cậu ta đó chỉ cần giở ra vài chiêu đau đầu rồi mệt mỏi là các cô bỏ qua ngay. Ý mà cậu sao thế? Mất ngủ à?_Hùng lo lắng hỏi.
- ừ tớ bị mất ngủ- Bảo tức tối…Cô giáo đúng là …sao thiên vị quá vậy…
- haha Hùng cười- cậu ko biết đó thôi cô nhắm Phong từ lâu rồi!
- HẢ???NHẮM???là sao?-Bảo nghi ngờ hỏi.
- Là nhắm đó _hùng ngán ngẩm.\
Tù đâu Bảo Châu bước vào lớp hóa ra cô ta cũng đi muộn giống Bảo.và thê thẩm hơn cô ta bị bắt dọn nhà VS…Khổ!
Vừa vào chỗ cô ta xúm vào hỏi han Bảo…
- Cậu sao thế??bị mệt chỗ nào à?có cần tớ giúp j không???...vv..vvkhieens Bảo chóng hết cả mặt.
- Mình vẫn khỏe cho đến lúc cậu hỏi thăm…Cám ơn nhưng cậu mau quay lên đi ko tẹo nữa lại dc thưởng thêm vài ngày miễn phí trong nhà VS đấy-BẢo chọc tức. ko hiểu sao lúc trêu cô nàng này cậu cảm thấy rất thú vị…mình có ác quá ko nhỉ?_bảo cuwoi thầm
- Cậu…_Bảo Châu nói ko ra hơi.
- Thôi nào đừng buồn lát mình co nhà VS cùng cậu_Hùng ra dáng đàn ông.
- Khỏi! nhà VS nữ đâu có cho nam vào!-Châu than thở quay lên định hỏi j lại quay xg song bắt gặp ánh mắt trìu mến của cô giáo cô ta quay lên tức khắc cô sợ điều Bảo nói sẽ thành sự thật><
…..Hết giờ Bảo ở lại VS lớp hoc mặc dù có 1 số bạn nữ sẵn sàng ở lại giúp nhưng Bảo từ chối việc cậu ngay ra cậu muốn tự mình giải quyết...chỉ có 1 điều cậu thắc mắc là từ đầu đến h ko thấy bóng dáng của Phong cậu ta chet dí ở phong y tế rồi hay sao hay là về rồi…Bảo cug ko muốn nghĩ nữa vì cổ nhân chang hay bảo nghĩ ko ra thì tốt nhất là ko nên nghĩ hay sao (hi câu này là câu cửa miệng của tác giả mỗi khi gặp bài toán khó đấy, các bạn nhớ học tập ^^)
- Tiểu thư!-Tiếng ai gọi làm Bảo giật mình ra là bác lái xe chẳng là hôm nay dậy muộn Bảo nhờ bác đưa đến trg chăc lâu ko thấy Bảo ra bác sốt ruột nên vào xem,
-Dạ! Bảo thưa
- Cháu đang làm gì đó??TRời ơi!cháu mau bỏ cái đó xuống để bác làm cho_bác hốt hoảng khi thấy cô đang lăm lăm chiếc giẻ lau vs cái chổi
- Dạ không sao cháu làm dc mà…À mà bác đừng gọi cháu là tiểu thư nữa không sẽ lộ mất…_bảo nhìn quanh lớp may mà mọi nguwoif đã về hết.
- Không ko cháu đường đường là tiểu thư…sao có thể làm nhũng việc này.
- ko sao mà bác…-Bảo cười xòa tại cháu đi học trễ mà.
- ko là ko thế nào…cháu này nếu ko phải cháu khăng khăng nhất quyết đóng giả nam vào cái trg này học thì đâu phải khổ như thế này…
- Dạ cháu.._Bảo lúng túng
- Hân này,ta ko biết cháu đã phải chịu khổ ntn nhưng cháu hãy mau kết thúc đi thôi như thế này cả cháu lẫn nguwoif xug quah cháu đều thấy mệt mỏi…cháu nghĩ sao nếu họ biết cháu đã lua dối họ trog 1 time dài như vậy (dài đâu mới 2 tuần)><
- Cháu… -cô bắt đầu lúng túng.
- Chuyện cháu giả nam vào 1 trg để học quả là ko dễ nhưng cháu hãy cẩn thận mà suy xét xem sẽ như nào nếu mọi chuyện vỡ lở hả?cháu sẽ phải chiu nhieu thiệt thòi lắm đay!Hân à hãy nghe lời bác…
- Bác biết ko…từ lâu cháu muốn dc như nhung nguwoi khac…vui ve song thật tốt vs người xug quah nhưng dieu do thật khó…ít nhất là rât khó khi cháu là 1 cô gái…cháu chua bao h phủ nhận vẻ đẹp của mình chỉ là nó làm cháu thấy phiền fuc va chau muon thay đổi…và thạt sự cháu đã thấy rất hạnh phúc khi có sự thay đổi đó…vì nó mà cháu quen biết dc biết bao là ban ,ko hề có ghen ghét hay đố kị cháu thấy tụ hào vì dc là chính mình chỉ là trong một sắc thái khác có thể ko giống cháu nhưng đó mới thật sự là chính cháu…
- ÔI tiểu thư cháu đã lớn thật rồi…thôi dc hãy tiếp tục nếu cahu muốn hãy làm những j cháu thấy hạnh phúc nhất…có gì hãy cứ nói cho ta ta sẽ giúp cháu…thôi chúng ta về thôi…-Bác nói khi thấy công việc Bảo đã làm xong.
- Dạ…cô khẽ gật đầu nhưng ánh mắt luôn hg về chiếc cặp Phong…cậu ta ko đến lấy sao../???
- ĐI nào Tiểu…à ko Thiếu gia…_bác lái xe mỉm cười.
Hai nguwoif họ ra khỏi phong mà ko để ‎ nãy h có một ánh mắt vẫn dõi theo cuộc nc của họ…cậu ta ko khỏi bàng hoàng…xém chút nữa đã ngã ngửa ra…khó kahwn lắm cậu mới đứng vững và nghe hết cuộc nói chuyện kỳ lạ giứa Bảo và bác lái xe…- người đó ko ai khác chính là Phong cậu đang định vào trong lấy cặp sách thì chợt nghe dc cuộc nc của họ….BẢo là con gái ư???Sao bác ấy lại gọi Bảo là Hân? phải chăng Bảo và Hân là một…cậu ấy…KHÔNG THỂ NÀO……..
 
Chào bạn,

Mình rất vui được làm quen với các bạn,

KSV.ME-kenhsinhvienconvat4.jpg
 
×
Quay lại
Top Bottom