Mộng sát dưới trăng huyết ( chương II )

Vũ Phạm Quỳnh Anh

Thành viên
Tham gia
15/6/2025
Bài viết
2
CHƯƠNG II : THỬ THÁCH ĐẪM MÁU​

Một ngày, Huyết Tàn Quân triệu cô đến. Ánh sáng từ ngọn đèn mờ ảo trong căn phòng tối tăm không thể làm dịu đi vẻ lạnh lẽo trên khuôn mặt hắn. Hắn nhìn cô, đôi mắt như không hề cảm nhận được bất kỳ chút thương xót nào.

“Hàn Ly,ta cần giao cho ngươi 1 nhiệm vụ quan trọng ” hắn nói, giọng trầm như tiếng sấm.

Hàn Ly đứng im lặng, ánh mắt không thay đổi. Cô đã quen với những lời ra lệnh, đã quen với cái lạnh trong từng câu nói của hắn. Nhưng hôm nay, có một điều gì đó khác biệt.

Huyết Tàn Quân tiếp tục, đôi mắt hắn lấp lánh sự tham vọng: “Ta muốn thống lĩnh các gia tộc, khống chế toàn bộ Đông Vực này. Và bước đầu tiên để thực hiện điều đó chính là loại bỏ Lan Tĩnh Viêm và Tô Nhược Lam, người đứng đầu Lan thị.”

Lan Tĩnh Viêm và Tô Nhược Lam.Những cái tên quen thuộc vang lên trong đầu Hàn Ly, nhưng ký ức về họ vẫn mờ mịt, như một tấm màn sương che phủ. Cô không còn nhớ gì về quá khứ của mình, không còn hình dung ra hình ảnh của cha mẹ, dù chúng là những cái tên quan trọng đối với gia tộc Lan thị.

Không một chút ngập ngừng, Hàn Ly cúi đầu, giọng nói của cô lạnh như băng: “Ta hiểu.”

Nhiệm vụ là nhiệm vụ, và cô đã được rèn luyện để thực hiện mọi mệnh lệnh mà không một chút do dự. Cảm xúc không còn quan trọng, quá khứ càng không. Từ khi bị Huyết Tàn Quân đưa về, cô không có quyền chọn lựa, và những thứ như yêu thương, ký ức, tình cảm đều chỉ là những yếu tố gây cản trở. Giờ đây, cô chỉ là một công cụ, một cỗ máy sát thủ, không biết đau đớn, không biết sợ hãi.

Huyết Tàn Quân nhìn cô, đôi mắt như những mũi dao sắc lạnh: “Ngươi sẽ không thất bại, phải không?”

Hàn Ly không trả lời, chỉ gật đầu lạnh lùng.Cô quay lưng, bước ra khỏi căn phòng tối tăm, nơi mà mọi ký ức và cảm xúc dần bị dập tắt. Một chuyến hành trình mới lại bắt đầu, và đích đến lần này chính là nơi mà cô đã được sinh ra – Tử Vân sơn trang, nơi có cha mẹ, nơi có gia tộc, nhưng giờ đây chỉ còn là mục tiêu của sự tàn nhẫn.

Đêm khuya, dưới ánh trăng mờ, Hàn Ly lặng lẽ vượt qua tường rào của Tử Vân sơn trang. Mọi thứ vẫn nguyên vẹn như trong ký ức xa vời, nhưng trong lòng cô, tất cả đều là khoảng trống mênh mông.Từng bước chân cô dẫm qua những lối mòn cũ, men theo con đường đá vụn dẫn về khu chính điện. Đám đệ tử canh gác không nhận ra bất cứ điều gì bất thường — sát khí của cô bị phong kín, hoàn toàn tàng hình dưới thuật ẩn linh thượng cấp.

Mục tiêu đêm nay không phải tàn sát. Mà là… trinh sát.
Lệnh Huyết Tàn Quân đưa ra không chỉ là giết, mà phải tự tay chọn thời điểm tối ưu nhất.

Cánh cổng gỗ cũ kẽo kẹt hé mở khi cô bước vào. Không gian im ắng đến đáng sợ, chỉ có tiếng gió thổi nhẹ qua tán cây.

Đột nhiên, từ trong nhà chính, một bóng người bước ra — là Lan Tĩnh Viêm, người cha trầm mặc nhưng luôn yêu thương cô. Ánh mắt ông sáng lên khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc: "Thanh nhi? Con thật sự trở về rồi sao?"

Tô Nhược Lam cũng chạy tới, nước mắt lặng lẽ lăn trên má: "Con gái của mẹ…"

Hàn Ly đứng đó, nhìn họ bằng ánh mắt lạnh lùng, vô hồn. Cô không cảm nhận được chút thân thuộc nào. Từng lời gọi, từng cử chỉ trìu mến đều như tiếng vọng xa xăm, vô nghĩa.

Lan Tĩnh Viêm bước gần hơn, giọng nói dịu dàng: "Con là Lan Thanh, cha đây..."

Nhưng Hàn Ly không có phản ứng nào, không một ánh mắt ấm áp, không một dấu hiệu nhận ra.

Trong lòng cô chỉ là khoảng không im lặng, không chút dấu vết của ký ức hay tình cảm.

Hai người cha mẹ nhìn cô đầy hy vọng, nhưng trước ánh mắt trống rỗng đó, họ chợt cảm nhận được một sự xa cách sâu sắc không thể vượt qua.

Hàn Ly đứng trước cha mẹ mình, ánh mắt lạnh lùng không một tia thương cảm. Trong lòng cô, những ký ức về một thời ấm áp, về tiếng cười và tình thương đã bị lớp băng tàn nhẫn phủ kín từ lâu.

Lan Tĩnh Viêm mở to mắt, run rẩy gọi tên con gái:
“Thanh nhi… con có phải là con không?”

Tô Nhược Lam gạt nước mắt, cố nắm lấy tay cô, mong rằng cô vẫn là đứa con bé bỏng ngày xưa:
“Con về rồi, đúng không? Hãy trở về với chúng ta…”

Nhưng Hàn Ly không còn nghe thấy. Trong cô giờ đây chỉ còn một mệnh lệnh duy nhất — hoàn thành nhiệm vụ.

Bất chợt, cô rút ra con dao nhỏ sắc bén như lưỡi dao cắt vào không khí tĩnh lặng. Động tác nhanh như chớp, cô không cho cha mẹ kịp phản ứng.

Những nhát dao chém xuyên qua lớp áo, đâm thẳng vào ngực họ, từng tiếng kêu yếu ớt vang lên rồi dần tắt lịm.

Lan Tĩnh Viêm và Tô Nhược Lam gục xuống sàn nhà, ánh mắt cuối cùng vẫn tràn đầy nỗi đau không thể nói thành lời.

Hàn Ly đứng giữa căn phòng im lặng, ánh đèn mờ hắt lên vũng máu lạnh còn vương trên sàn. Lưỡi dao trong tay cô như nặng trĩu, nhưng cô không còn biết làm sao để buông xuống. Cảm giác hoang mang, bàng hoàng đan xen trong tâm trí, dù ký ức đã bị xoá sạch, vẫn có một mảnh linh hồn nhỏ bé như bị rách rời, lay động không ngừng.

Cô cảm nhận được một cơn đau âm ỉ, không phải thể xác, mà là một nỗi đau sâu thẳm, khó gọi tên. Một phần bản năng, một tiếng vọng mơ hồ từ tận đáy lòng, khiến cô bối rối và căng thẳng. Đôi mắt Hàn Ly mở to, nhìn chằm chằm vào không gian trống trải, như đang cố gắng tìm một sự giải thích cho những cảm xúc mâu thuẫn này.

“Ta... đã làm gì?” — tiếng nói nhỏ nhẹ vang lên trong đầu, không phải do cô gọi, mà như một tiếng vọng từ quá khứ chưa từng được đánh thức. Nhưng cô không thể trả lời.

Dù cho Huyết Tàn Quân đã xóa sạch mọi dấu vết của cuộc sống trước kia, một phần linh hồn cô vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Phần đó vẫn luôn âm thầm chứng kiến sự tàn khốc trong chính bản thân mình, vừa căm ghét, vừa sợ hãi chính con người mới này.

Hàn Ly đứng im lặng, biết rằng từ giờ phút này, cô sẽ không bao giờ có thể quay lại con đường cũ. Nhưng sâu trong tim, cô vẫn thầm mong một phép màu nào đó, để có thể làm dịu vết thương vô hình ấy — dù biết điều đó gần như không thể.

Khi Hàn Ly còn đang đứng đó, lòng rối bời, một tiếng động nhẹ vang lên từ bóng tối bên ngoài cửa phòng. Cô quay lại, đôi mắt sắc lạnh nhanh chóng tập trung.

Một bóng người xuất hiện, khuôn mặt che khuất trong màn mưa mờ ảo. Đó là một người đàn ông trung niên với ánh mắt sâu thẳm, lạnh lùng nhưng ẩn chứa sự đau đáu khó tả.

“Hàn Ly...” giọng nói trầm thấp vang lên, khiến không gian như đông cứng lại. “Ngươi đã làm xong nhiệm vụ, nhưng liệu ngươi có thật sự biết mình đã mất những gì?”

Người đó bước vào, nhìn thẳng vào cô, như muốn đọc lấy từng suy nghĩ. “Ta đã theo dõi ngươi từ lâu. Hàn Ly, ngươi không chỉ là công cụ của Huyết Tàn Quân. Sự thật về ngươi, về quá khứ của ngươi, còn sâu sắc hơn nhiều lần những gì ngươi tưởng tượng.”

Hàn Ly đứng im, trái tim lạnh lẽo bỗng khẽ nhói lên, một cảm giác khó gọi tên kéo đến — không phải sợ hãi, mà là một ngọn lửa nhỏ mong manh của sự tò mò và mâu thuẫn.

Người đàn ông đó chính là Mục Thần, một cao thủ giang hồ từng có mối liên hệ bí ẩn với gia tộc Lan thị, người duy nhất biết sự thật về thân phận thật sự của Hàn Ly.

Mục Thần lặng lẽ nhìn Hàn Ly:
— Ngươi đã chọn con đường này rồi sao, Hàn Ly? Không còn đường quay đầu nữa đâu.

Hàn Ly lạnh lùng :
— Ta chỉ biết mỗi một điều: phải sống sót và hoàn thành nhiệm vụ. Quá khứ không quan trọng với ta .

Mục Thần cười nhẹ:
— Nhưng dù ngươi có quên, vẫn có thứ gì đó nằm sâu trong lòng. Một phần không thể chối bỏ.

Hàn Ly liếc nhìn Mục Thần :
— Ngươi nghĩ ngươi biết về ta sao ? .

Mục Thần vẫn tiếp tục :
— Đó không phải ký ức, mà là linh hồn. Nó không thể bị xóa, chỉ bị che giấu.

Biểu cảm của Hàn Ly ko suy chuyển :

— Ta không muốn nhiều lời với người . Ta chỉ cần mạnh mẽ để tồn tại.

Mục Thần nhìn thấu tận đáy lòng cô :
— Mạnh mẽ nhưng cô đơn. Ta có thể giúp ngươi, hoặc là kẻ hủy diệt ngươi. Lựa chọn nằm ở ngươi.

Hàn Ly lạnh nhạt nói :
— Ngươi là ai ?Ta không cần sự giúp đỡ từ người xa lạ.

Mục Thần cười đầy ẩn ý:
— Ta tên Mục Thần. Ta không thuộc về ánh sáng cũng chẳng hoàn toàn là bóng tối. Chỉ là người đi giữa hai thế giới, nhìn ngươi, thấy điều gì sâu thẳm hơn cả sức mạnh.

Hàn Ly kiên định nói :
— Ta là sát thủ, ta không có chỗ cho cảm xúc, không có gì gọi là “sâu thẳm” ở đây.

Mục Thần gật đầu:
— Ký ức có thể bị xóa, nhưng những dấu vết còn lại trong tâm hồn không dễ mất đi. Một ngày nào đó, chúng sẽ thức tỉnh.

Hàn Ly nhíu mày :
— Nếu ngày đó đến, thì ta sẽ tự quyết định số phận mình. Không ai có quyền ép buộc.

Mục Thần đặt tay lên vai Hàn Ly nhưng bị cô gạt ra , hắn buông lời nhẹ tênh :
— Đó là điều ta muốn nghe nhất. Nhưng hãy nhớ, không phải ai cũng có thể sống sót khi biết quá nhiều sự thật.

Hàn Ly nhếch môi cười như không cười :
— Sự thật hay ảo tưởng, chỉ cần ta còn sống, ta sẽ chiến đấu để tìm ra.

Mục Thần im lặng , biến mất như một làn khói mỏng, để lại trong không gian một khoảng lặng đọng lại đầy bí ẩn. Hàn Ly đứng đó một lúc, cảm nhận sự trống trải len lỏi trong lòng nhưng không thể gọi tên. Cô lấy lại sự bình tĩnh, xoay người quay về Huyết Ngục Động , nơi ở của Huyết Tàn Quân .

Hàn Ly không một phút chần chừ, trực tiếp đến gặp Huyết Tàn Quân.

Huyết Tàn Quân ngồi trong bóng tối, ánh mắt sắc lạnh khi nhìn thấy cô bước vào.

“Hoàn thành rồi?” giọng hắn trầm như sấm rền.

Hàn Ly cúi đầu, giọng lạnh lùng: “ Nhiệm vụ đã hoàn thành.”

Hắn gật đầu hài lòng, vẻ mặt không lộ chút cảm xúc nào.

“Nhiệm vụ chỉ là bước đầu, ngươi cần phải chuẩn bị cho những thử thách tiếp theo.”

Hàn Ly không nói thêm, chỉ lặng lẽ đứng nghe, biết rằng cuộc hành trình còn nhiều gian nan phía trước.

Huyết Tàn Quân quay lại nhìn Hàn Ly, giọng nói mang theo một tia sắc lạnh:

“Lần này, ngươi đã chứng minh được bản thân không chỉ là một công cụ. Nhưng, hành trình phía trước còn dài và tàn khốc hơn nhiều.”

Hàn Ly lặng im, không một lời đáp, chỉ cảm nhận sâu sắc sự áp lực đè nặng trên vai mình.

Huyết Tàn Quân bước tới, đặt tay lên vai cô, giọng nói trầm xuống:

“Ngươi sẽ là mũi nhọn sắc bén nhất của ta trong cuộc chiến giành quyền lực. Dù phải đánh đổi cả mạng sống, đừng bao giờ quên: ta là người đã cho ngươi sự sống thứ hai, và cũng sẽ là người định đoạt số phận ngươi.”

Hàn Ly khẽ gật đầu, đôi mắt lạnh lùng nhưng thấm đẫm quyết tâm:

“Hàn Ly hiểu ạ .”

Bóng tối trong Huyết Ngục Động như sâu thêm, nuốt chửng mọi ánh sáng, chỉ còn lại tiếng thở đều đặn của hai con người đang đứng giữa vòng xoáy quyền lực và định mệnh.
 
Quay lại
Top Bottom