Mộng Sát Dưới Trăng Huyết ( chương 1 )

Vũ Phạm Quỳnh Anh

Thành viên
Tham gia
15/6/2025
Bài viết
2
CHƯƠNG I : SỰ RA ĐỜI CỦA MỘT SÁT THỦ​

Từ nhỏ, Lan Thanh sống trong Tử Vân sơn trang – nơi ẩn cư của gia tộc Lan thị, một dòng tộc tiên tu có tiếng ở vùng Đông Vực. Phụ thân cô, Lan Tĩnh Viêm, là người được mệnh danh là “Thiên Linh Thần Sư”, khí chất trầm tĩnh, ánh mắt sâu như hồ nước mùa thu. Mẫu thân, Tô Nhược Lam, lại là mỹ nhân tu vi thâm hậu, tinh thông y pháp và chú thuật, từng một mình trấn áp Tỏa Linh Trì suốt ba ngày đêm.

Nhưng với Lan Thanh, họ không phải những kẻ cao cao tại thượng. Họ chỉ là người cha luôn cúi xuống buộc lại dải lụa trên tay áo cô khi gió thổi, là người mẹ luôn đặt một viên linh quả vào lòng bàn tay cô mỗi lần nàng làm nũng.

“Thanh nhi à,” phụ thân từng mỉm cười, xoa đầu cô, “Sau này con có thể trở thành một tiên giả như phụ mẫu, hoặc không cần gì cả, chỉ cần con bình an.”

Lan Thanh không tu luyện nhiều, vì không ai ép cô phải mạnh. Cô chỉ thích chạy nhảy quanh ao sen, trốn lên mái đình nghe mẫu thân gảy đàn, hoặc nằng nặc đòi huynh trưởng truyền cho vài chiêu kiếm pháp – rồi lại cười ngặt nghẽo khi thua đau.

Đó là những tháng ngày vô lo, vô nghĩ , cho đến 1 đêm....

Đêm ấy, Lan Thanh không ngủ được.

Không phải vì ác mộng, mà chỉ vì muốn nghịch ngợm một chút – như mọi khi.

Cô rón rén bước qua hành lang dài, qua vườn sau, vượt khỏi kết giới phòng hộ nhờ chút linh lực học lỏm từ mẫu thân. Chỉ định đi dạo một vòng rồi về.

Nhưng khi cô bước qua cây cầu nhỏ dẫn ra rừng trúc, một luồng khí lạnh bất ngờ ập tới.

Một người — hay một thứ gì đó — đứng chờ ở phía trước.

Hắn cao lớn, toàn thân bao phủ trong hắc bào. Mặt giấu sau chiếc mặt nạ xám tro, ánh mắt phát ra hàn quang như hai lưỡi đao sắc lẻm.

Lan Thanh xoay người bỏ chạy, tim đập dồn dập như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Gió rít bên tai, tiếng bước chân đuổi theo phía sau vang lên như tiếng móng vuốt ma quái cào vào lưng cô.

“Đừng lại gần! Ta là người của Lan gia!” – cô hét lên, giọng run lẩy bẩy, cố gắng khiến kẻ kia chùn bước. Nhưng chính cô cũng biết: hắn không quan tâm.

Những câu chú tán loạn mà mẫu thân dạy như lướt qua đầu, nhưng tay cô run đến mức không thể vẽ nổi một phù ấn hoàn chỉnh.

“Làm ơn… ai đó cứu ta…!”

Trước mặt là khe suối nhỏ – nếu có thể lách qua rừng tùng bên kia, cô có thể chạy về khu kết giới sau núi.

Cô cắn răng, nhảy qua bờ đá trơn trượt. Mắt mở to vì sợ, trái tim gào thét trong lồng ngực. Nhưng khi vừa chạm tới bìa rừng…

Soạt!

Một bóng đen như từ trên trời rơi xuống.

Bịch!

Một cú đánh thẳng vào gáy — không phép thuật, chỉ là sức mạnh thuần túy của kẻ đã quen giết chóc.

Mọi thứ mờ dần. Tai ong ong. Đôi chân nhỏ khuỵu xuống.

Lan Thanh chỉ kịp quay đầu lại, thấy một ánh mắt lạ lẫm và… lạnh băng.

Rồi tất cả rơi vào khoảng không đen đặc.

Lan Thanh tỉnh dậy trong căn phòng lạnh lẽo, đầu óc mơ màng và trí nhớ như bị màn sương dày đặc che phủ. Cô bé nhỏ nhắn không hiểu vì sao mình lại ở nơi này, quanh quẩn trong bóng tối mà không có tiếng người quen. Đột nhiên, một bóng người lặng lẽ bước vào, khuôn mặt nửa ẩn nửa hiện sau chiếc mặt nạ bạc lạnh ngắt. Giọng nói trầm như tiếng vang từ đáy vực sâu vọng lại: “Ngươi đã bị kẻ thù ám sát, may mà ta đến kịp cứu lấy.” Huyết Tàn Quân nhìn cô bé bằng ánh mắt không cảm xúc, nhưng trong đó ẩn chứa sự toan tính sâu xa. “Ngươi là quà tặng quý giá của ta, và từ nay sẽ không còn là Lan Thanh ngây thơ nữa. Ngươi sẽ là Hàn Ly — sát thủ tuyệt đỉnh của ta.” Cô bé nhỏ nhắn chỉ biết nhìn chằm chằm, trong lòng hỗn loạn và sợ hãi, không thể hiểu được lời nói đó có nghĩa gì. Nhưng rồi, không còn lựa chọn nào khác, Lan Thanh chấp nhận số phận mới — bước chân vào con đường mà Huyết Tàn Quân đã vạch sẵn.

Trong khi đó, ở Tử Vân sơn trang, nỗi đau phủ kín không gian. Gia tộc Lan thị bàng hoàng trước sự mất tích bí ẩn của tiểu thư Lan Thanh. Phụ thân cô, Lan Tĩnh Viêm, người vốn trầm tĩnh nay trở nên hốc hác, bỏ ăn bỏ ngủ, chạy khắp nơi tìm kiếm tung tích con gái nhưng vô vọng. Những tiếng khóc nghẹn ngào của mẫu thân, Tô Nhược Lam, vang vọng khắp sơn trang, làm trái tim những người thân như bị xé nát.







Còn ở nơi xa kia, đứa trẻ mà họ yêu thương giờ đây sống giữa bóng tối lạnh lẽo, trong tay một kẻ không hề mang trái tim.Huyết Tàn Quân không hề có một chút thương cảm nào với Hàn Ly. Với hắn, cô không phải một đứa trẻ cần che chở, mà chỉ là công cụ, một món đồ để hắn rèn giũa thành vũ khí sắc bén nhất. Mỗi sai lầm, mỗi lần yếu đuối của Hàn Ly đều bị hắn trừng phạt không thương tiếc.

“Ngươi muốn sống sót? Đừng mơ điều đó nếu không vượt qua được ta!” Huyết Tàn Quân thường quát tháo, giọng như lưỡi dao cắt vào d.a thịt. Những ngày luyện tập không bao giờ có phút giây ngơi nghỉ, hắn bắt cô phải tập đến kiệt sức, thậm chí là đau đớn đến mức tưởng chừng gục ngã.

Mỗi lần cô ngã xuống, không phải là sự thương hại, mà là những lời mỉa mai lạnh lùng: “Quá yếu đuối! Đúng là đồ bỏ đi!” Đôi mắt hắn lạnh tanh như băng giá, không một chút ấm áp, chỉ có sự sắt đá của kẻ thống trị.



Dù không nhớ gì về quá khứ, Hàn Ly vẫn cảm nhận được một nỗi cô đơn sâu thẳm và sự trống trải không tên trong lòng. Cô chỉ biết một điều duy nhất: mình đang bị đặt dưới sự kiểm soát nghiêm ngặt, và chỉ có thể dựa vào sức mạnh để tồn tại.

Nỗi đau thể xác và tinh thần trong những ngày luyện tập khắc nghiệt khiến cô dần trưởng thành hơn, dù không hiểu rõ bản thân mình là ai, hay những gì đã xảy ra trước đây. Tất cả những gì còn lại chỉ là sự thôi thúc mạnh mẽ để không bị nghiền nát dưới bàn tay tàn nhẫn của Huyết Tàn Quân.

Cô bé nhỏ nhắn từng bước biến đổi, không còn là Lan Thanh thuở xưa, mà là Hàn Ly — một sinh vật mới, mạnh mẽ nhưng cũng đầy cô độc, phải tự tìm cách sống sót trong thế giới đầy hiểm nguy và toan tính này.

Tuy Huyết Tàn Quân tàn nhẫn và khắc nghiệt, nhưng trong sâu thẳm lòng Hàn Ly, cô vẫn mang một chút cảm kích không dễ dàng thổ lộ. Chính hắn — người đã bắt cô, biến cô thành sát thủ, cũng chính là người đã cứu cô khỏi cái chết chắc chắn bên bờ vực suối hôm ấy.

Mỗi lúc bị đòn roi, mỗi lần bị mắng mỏ, trong tâm trí cô vẫn vang lên lời nhắn nhủ từ hắn: “Ta đã cứu mạng ngươi, đừng quên điều đó.” Dù giọng nói ấy lạnh lùng đến thế nào, vẫn khiến cô nhận ra rằng sự tồn tại của mình giờ đây gắn liền với hắn.

Hàn Ly biết, nếu không có Huyết Tàn Quân, cô đã không còn cơ hội để sống sót, để đứng dậy trên đôi chân nhỏ bé này. Chính vì vậy, dù đầy sợ hãi và giận dữ, cô cũng không thể phủ nhận một sự thật: hắn là người duy nhất đã giữ cô lại trong thế giới này.

Nỗi lòng ấy như một sợi dây mỏng manh, buộc cô giữa hai thái cực: vừa căm ghét, vừa biết ơn; vừa sợ hãi, vừa dựa dẫm. Hàn Ly bắt đầu hiểu rằng cuộc đời mình từ đây không còn đường lùi, và chỉ có thể tiến bước cùng với người đã cứu sống cô — dù đó là một người đầy bóng tối và tàn bạo.

Thời gian trôi qua, dưới sự rèn luyện khắc nghiệt và áp lực không ngừng nghỉ của Huyết Tàn Quân, Hàn Ly dần biến đổi hoàn toàn. Những cảm xúc yếu đuối như nỗi nhớ nhung, sự cô đơn ngày nào đã dần bị bóp nghẹt, nhường chỗ cho một tâm hồn lạnh lùng, tàn nhẫn đến đáng sợ.

Pháp lực của Hàn Ly trở nên lạnh lùng đến tê người, như băng giá phủ khắp cơ thể mỗi khi cô xuất chiêu. Những luồng sát khí đen kịt bùng nổ từ tay cô, cuốn phăng mọi vật cản trên đường đi, khiến kẻ thù chỉ còn biết run sợ trước sức mạnh tàn nhẫn không khoan nhượng.

Cô không còn là cô bé nhỏ nhắn ngày xưa, mà trở thành một sát thủ sắc bén, không một chút tình cảm hay do dự. Mỗi nhát kiếm, mỗi lần ra tay đều không hề do dự hay thương xót. Người của Huyết Tàn Quân, Hàn Ly đã hiểu rõ giá trị của sức mạnh — và rằng sự mềm yếu chỉ là thứ sẽ khiến cô chết yểu.

Trong lòng, cô coi Huyết Tàn Quân không chỉ là kẻ đã cứu mạng mình, mà còn là ân nhân duy nhất đã trao cho cô sức mạnh và con đường để tồn tại. Bất kể sự tàn nhẫn, cay nghiệt hắn dành cho cô, cô đều chấp nhận như một phần tất yếu của số phận.

Giờ đây, Hàn Ly đã trở thành công cụ sắc bén nhất của Huyết Tàn Quân — một sát thủ không tiếc tay, sẵn sàng thực hiện mọi mệnh lệnh dù là tàn nhẫn nhất, không hề bận tâm đến mạng sống của người khác, hay chính bản thân mình.
 
Quay lại
Top Bottom