rồng rắc rối
Thành viên
- Tham gia
- 29/4/2025
- Bài viết
- 1
bộ truyện này được lấy cảm hứng từ bộ" Lớp có tang sự không cần điểm danh" của tác giả Doo Vandenis
LƯU Ý có những tình tiết máu me hoặc những tình tiết không phù hợp với vài độc giả . các tình tiết trong truyện đều là hư cấu cũng như không xúc phạm bất kỳ cá nhân nào
do trình mình còn non nên có gì mọi người góp ý cho me nha
giới thiệu
Trường THPT Hòa Đông – ngôi trường có bề dày hơn 70 năm – nổi tiếng không chỉ bởi chất lượng học tập hay những lứa học sinh ưu tú, mà còn bởi… một “truyền thống” không ai dám nhắc tên.
Người ta thì thầm, khi một lớp học đột nhiên vắng đi bốn học sinh, gồm hai nam, hai nữ, và ghế ngồi của họ bị nhuốm máu tanh cùng mùi tử khí ghê rợn, thì lớp đó đã mắc phải hiện tượng được gọi là: “Bốn Xác.”
Không ai biết vì sao, không ai dám chất vấn. Từ giây phút đó, cả lớp bắt buộc phải chia nhau đi tìm xác. Không phải mất tích, không phải trốn học – mà là xác chết thật sự.
Khi đủ bốn thi thể được mang về, lớp sẽ tổ chức tang lễ như dành cho người thân. Sau ba ngày, hiện tượng sẽ biến mất.
Đó là “truyền thống” đẫm máu mà những học sinh khóa trước đều rỉ tai nhau bằng ánh mắt sợ hãi. Một truyền thống không nằm trong sách vở, nhưng ai cũng tin – vì ai dám không tin?
Năm nay, lớp 10A11 của Nhi là lớp đầu tiên dính hiện tượng đó. Vừa nhập học được vài tuần, họ đã mất tích bốn người.
Ban đầu, mọi người còn tưởng là trò đùa. Cho đến khi bốn chiếc ghế phủ máu, ruồi nhặng bu đầy, và mùi xác chết bắt đầu len lỏi trong không khí.
Không ai nói ra, nhưng tất cả đều hiểu – đã đến lúc phải đi tìm xác.
Nhi, cô gái mới chuyển đến, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng ánh mắt của bạn cùng lớp, sự căng thẳng đến nghẹt thở, và những lời xì xầm run rẩy đủ khiến cô hiểu rằng đây không còn là một ngôi trường bình thường nữa.
Cả lớp bắt đầu phân chia nhau thành nhóm, lần mò khắp nơi – từ bãi đất trống, nhà kho cũ, cho đến nghĩa trang bỏ hoang gần trường.
Và rồi… xác đầu tiên được tìm thấy. Mặt mũi biến dạng, th.ân thể vặn vẹo, như đã chết trong đau đớn tột cùng.
Người thứ hai. Người thứ ba.
Cuối cùng, sau nhiều ngày mò mẫm, họ tìm được xác thứ tư – cũng là lúc nỗi sợ lên đến đỉnh điểm. Nhưng vì tin vào “truyền thống”, họ vẫn tổ chức tang lễ, cúng kiến đầy đủ. Họ chờ đợi.
Ba ngày trôi qua.
Bốn ngày.
Rồi bảy ngày.
Nhưng bốn chiếc quan tài kia vẫn chưa biến mất. Máu trên ghế vẫn còn. Mùi tử khí vẫn lan khắp lớp học.
Và tệ hơn… từng người trong lớp bắt đầu thấy những “thứ” không nên thấy. Thấy bạn cùng lớp đã chết ngồi ngay bàn cũ, quay mặt nhìn họ bằng hốc mắt trống rỗng. Thấy bóng người đứng bên cửa sổ, thì thầm điều gì đó không ai hiểu được. Thấy gương mặt ai đó phản chiếu trong gương phòng vệ sinh – dù họ đang ở một mình.
Nỗi sợ không còn là thứ mơ hồ nữa. Nó đã ở trong lớp này, len lỏi trong từng hơi thở.
Một lời nguyền chưa hoàn tất.
Một bí mật chưa được phơi bày.
Và một người trong lớp… không hề thuộc về thế giới này.
LƯU Ý có những tình tiết máu me hoặc những tình tiết không phù hợp với vài độc giả . các tình tiết trong truyện đều là hư cấu cũng như không xúc phạm bất kỳ cá nhân nào
do trình mình còn non nên có gì mọi người góp ý cho me nha
giới thiệu
Trường THPT Hòa Đông – ngôi trường có bề dày hơn 70 năm – nổi tiếng không chỉ bởi chất lượng học tập hay những lứa học sinh ưu tú, mà còn bởi… một “truyền thống” không ai dám nhắc tên.
Người ta thì thầm, khi một lớp học đột nhiên vắng đi bốn học sinh, gồm hai nam, hai nữ, và ghế ngồi của họ bị nhuốm máu tanh cùng mùi tử khí ghê rợn, thì lớp đó đã mắc phải hiện tượng được gọi là: “Bốn Xác.”
Không ai biết vì sao, không ai dám chất vấn. Từ giây phút đó, cả lớp bắt buộc phải chia nhau đi tìm xác. Không phải mất tích, không phải trốn học – mà là xác chết thật sự.
Khi đủ bốn thi thể được mang về, lớp sẽ tổ chức tang lễ như dành cho người thân. Sau ba ngày, hiện tượng sẽ biến mất.
Đó là “truyền thống” đẫm máu mà những học sinh khóa trước đều rỉ tai nhau bằng ánh mắt sợ hãi. Một truyền thống không nằm trong sách vở, nhưng ai cũng tin – vì ai dám không tin?
Năm nay, lớp 10A11 của Nhi là lớp đầu tiên dính hiện tượng đó. Vừa nhập học được vài tuần, họ đã mất tích bốn người.
Ban đầu, mọi người còn tưởng là trò đùa. Cho đến khi bốn chiếc ghế phủ máu, ruồi nhặng bu đầy, và mùi xác chết bắt đầu len lỏi trong không khí.
Không ai nói ra, nhưng tất cả đều hiểu – đã đến lúc phải đi tìm xác.
Nhi, cô gái mới chuyển đến, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng ánh mắt của bạn cùng lớp, sự căng thẳng đến nghẹt thở, và những lời xì xầm run rẩy đủ khiến cô hiểu rằng đây không còn là một ngôi trường bình thường nữa.
Cả lớp bắt đầu phân chia nhau thành nhóm, lần mò khắp nơi – từ bãi đất trống, nhà kho cũ, cho đến nghĩa trang bỏ hoang gần trường.
Và rồi… xác đầu tiên được tìm thấy. Mặt mũi biến dạng, th.ân thể vặn vẹo, như đã chết trong đau đớn tột cùng.
Người thứ hai. Người thứ ba.
Cuối cùng, sau nhiều ngày mò mẫm, họ tìm được xác thứ tư – cũng là lúc nỗi sợ lên đến đỉnh điểm. Nhưng vì tin vào “truyền thống”, họ vẫn tổ chức tang lễ, cúng kiến đầy đủ. Họ chờ đợi.
Ba ngày trôi qua.
Bốn ngày.
Rồi bảy ngày.
Nhưng bốn chiếc quan tài kia vẫn chưa biến mất. Máu trên ghế vẫn còn. Mùi tử khí vẫn lan khắp lớp học.
Và tệ hơn… từng người trong lớp bắt đầu thấy những “thứ” không nên thấy. Thấy bạn cùng lớp đã chết ngồi ngay bàn cũ, quay mặt nhìn họ bằng hốc mắt trống rỗng. Thấy bóng người đứng bên cửa sổ, thì thầm điều gì đó không ai hiểu được. Thấy gương mặt ai đó phản chiếu trong gương phòng vệ sinh – dù họ đang ở một mình.
Nỗi sợ không còn là thứ mơ hồ nữa. Nó đã ở trong lớp này, len lỏi trong từng hơi thở.
Một lời nguyền chưa hoàn tất.
Một bí mật chưa được phơi bày.
Và một người trong lớp… không hề thuộc về thế giới này.