[Longfic/Trans] Furuya Loading from 0%

rucy0410

Thành viên
Tham gia
19/2/2023
Bài viết
6
[Longfic/Trans] Furuya Loading from 0%


Tên: Furuya Loading from 0%

Tác giả: Mèo Lăn Lộn

Tình trạng: đang viết~

*

Tag: Manga/Anime, trùng sinh, Detective Conan

Nhân vật chính: Furuya Rei / Amuro Tooru /Bourbon

Nhân vật phụ: Nhóm bạn học ở học viện cảnh sát

Rating: 12+

Khái quát: Zero trùng sinh tìm cách cứu các bạn học của mình.

Lập ý: Cuộc đời của bọn họ - nên đẹp đẽ và hạnh phúc.

*

Lời tác giả:

  • Không có CP *xạo đấy – tui nói*: Furuya Rei _ Hiromitsu Morofushi
  • Ngược lắm ~ Nhưng nhất định sẽ HE

GIỚI THIỆU



Furuya sống lại vào thời còn ở học viện cảnh sát, gặp lại 4 người bạn thân đoản mệnh và được một “hệ thống” cài đặt cho cơ hội có thể “Loading… lại”.

Đây là phép màu kỳ diệu của thượng đế và cũng là trò đùa ác độc của ma quỷ.

Sự sống lại của anh khiến hiệu ứng cánh bướm xảy ra và cũng không thoát khỏi sự kiềm kẹp của dòng thời gian.

Hôm nay Furuya cứu được người bạn này thì ngày hôm sau một người bạn khác lại vì các lí do nguy hiểm nào đó mà hi sinh. Mấy tên khốn đó cứ như mãi mãi muốn lao lên những chỗ nguy hiểm và kề cận cái chết nhất vậy. Sau đó vì bảo vệ nhân dân mà hi sinh anh dũng.

Furuya không muốn phá vỡ lòng tin của bọn họ, không thể nào ngăn cản họ trở thành cảnh sát và cũng chẳng ngăn được cái chết ập đến.

Nhưng không sao hết, ai bảo bọn họ là mấy thằng bạn chí cốt cơ chứ.

Ai chết thì anh sẽ loading lại để cứu tên ngốc xui xẻo ngỏm củ tỏi đó thôi.

Nhất định anh phải loading 100% cho ra kết cục Happy Ending đẹp đẽ để mọi người vẫn sống.



…. Thế nhưng, khi cuối cùng Furuya cũng thành công, thì anh phát hiện ra mấy người bạn vẫn lưu giữ ký ức những vòng lặp trước đó.

Thế là bọn họ đã phát hiện ra : tên khốn ngu ngốc nhất, gã tóc vàng khốn nạn ấy không biết từ khi nào đã trở nên toàn năng và hay ra vẻ đó, chính là người lãnh trách nhiệm giải cứu vô vàn nguy hiểm.

Furuya: “………”

Anh quay người bỏ chạy một mạch.



*

Hình dáng hoàn chỉnh của hoa anh đào là mang năm cánh

Thời gian cánh hoa anh đào rơi với tốc độ 5cm/s

Tính đến khi cánh hoa chạm đất tầm 7 giây


Vậy để Furuya nắm được 5 cánh hoa trọn vẹn ấy cần phải chết đi loading lại bao nhiêu lần?​



‘Không sao cả, cho dù ta phải làm lại bấy nhiêu lần đi nữa thì mãi sẽ không khuất phục trước vận mệnh.

Cho dù khởi đầu từ con số 0, hết lần này đến lần khác chìm vào cõi chết, cũng không thể để họ ra đi.

Furuya Rei / Amuro Tooru /Bourbon…. Đừng nói là ba bộ mặt, cho dù là một trăm bộ mặt cũng sẽ diễn cho các người xem nữa.’




We can be both of God and the devil.

Since we're trying to raise the dead against the stream of time.

_Vermouth_
 
CHAP 1: LOADING THE 1ST ROUND



You were died.

Loading…

Loaded complete!




Found the 1st Save Point : Sakura Blossom & Metropolitan Police Academy*

[*: Học viện Cảnh sát Thủ đô là học viện cảnh sát thuộc Sở Cảnh sát Thủ đô Tokyo, nằm ở Fuchū, Tokyo.]



Do you want to load?



Will auto load after 3 mins.

3

2

1

Loaded complete.




Begin the 1st round.



- Này! Tên khốn tóc vàng! Đánh nhau một trận đi!

Gì vậy?

Furuya Rei trợn tròn mắt đầy kinh ngạc, đầu óc anh rối bời chưa ý thức được tình trạng hiện tại.

Anh nhìn thấy, người bạn thân đã chết lâu rồi bất ngờ xuất hiện trước mặt anh- ngay lúc này.

Cả vóc dáng và khí chất của người đó đều non nớt đi nhiều, trống giống một cậu chàng hư hỏng, ồn ào đang ra chiều thách thức.

Giữa màn đêm tối tăm và những cánh hoa anh đào rơi lả tả, đối diện là chàng trai tóc xoăn đen rất trẻ, khuôn mặt ương ngạnh, thậm chí còn giơ ngón tay khiêu khích hướng về phía Furuya Rei.



Cảm giác gợi đòn quen thuộc này.

Anh thẫn thờ giây lát, sau đó nhìn chằm chằm đối phương, rồi cẩn thận nhìn ra bốn phía xung quanh .

Ảo giác? Hay bị thôi miên? Hay chỉ là mơ?

Nhưng tất cả những gì anh đang nhìn thấy, nghe thấy đó, khiến biểu cảm trên khuôn mặt Furuya Rei càng lúc càng khó tin.

Học viện cảnh sát thuộc Sở Cảnh sát Thủ đô, một đêm vắng lặng, dưới tán cây anh đào nở rộ, Matsuda Jinpei đã khiêu chiến với anh. Tất cả những thứ này đều chân thực và thân quen như thế. Furuya Rei nghĩ.

Đúng là có việc này từng xảy ra, và cho đến bây giờ đối với anh ấn tượng về nó vô cùng sâu đậm. Vừa nhập học liền hẹn đánh nhau dưới tán cây anh đào lúc nửa đêm, ngoài hai người họ ra thì không còn ai khác.

Chẳng trách được thầy Oniduka luôn miệng bảo, bọn họ chính là khóa học sinh khó dạy bảo nhất mà thầy từng dạy.



Như vậy là, sau khi anh chết, thật sự đã sống lại ư?

Game? Game gì vậy? Trò chơi quái ác của các vị thần?




“Các người rốt cục là ai? Muốn làm gì?”. – Furuya Rei thầm hỏi trong đầu.

“We can be both of God and the devil. Since we're trying to raise the dead against the stream of time.”* [*Chúng ta là thượng đế và cũng là ác quỉ. Bởi vì chúng ta có thể dịch chuyển dòng chảy của thời gian, khiến người chết sống lại.] - Âm thanh vô cảm máy móc phát ra trong óc anh trả lời.



Furuya Rei đánh mình giật thột, cố gắng gặng hỏi thêm nhưng không có hồi đáp.



- Này! Này! Tên tóc vàng kia! Ngươi đang nghĩ gì vậy? Đáng ghét, đến lúc này vẫn làm lơ với ta à? – Tên tóc xoăn đối diện giận run người, cắn răng giương lên nắm đấm hướng vào mặt anh.

- Matsuda… - Furuya Rei dễ dàng tránh qua chiêu này, đồng thời chuẩn xác khống chế cánh tay của cậu ta, chỉ là nhất thời không biết nên nói gì.

- Hah? – Matsuda Jinpei há hốc mồm trợn mắt nhìn anh. – Tên khốn tóc vàng! Quan hệ giữa chúng ta chưa tới mức có thể gọi tên nhau trực tiếp như vậy? Ngữ khí buồn nôn quá. Sao hả? Muốn ta chịu thua à?


Sau đó, cậu ta nhìn thấy chàng trai tóc vàng đối diện hơi ngây người ra, rồi lộ rõ biểu cảm đau đớn khủng khiếp như bị nắm đấm của cậu tẩn thẳng vào mặt. Cảm giác đau đớn như ngấm đòn và ánh mắt đầy vẻ khó tin đó khiến động tác vùng vẫy của Matsuda Jinpei dừng lại.

Matsuda Jinpei : “ ? ”.

Ngươi, ngươi, bày trò gì vậy hả? – Matsuda Jinpei lắp bắp, cau mày rút tay ra lùi lại một bước, nhìn tên đối diện đầy ngập ngừng.

Furuya Rei thủ thế, thầm hít sâu một hơi, nháy mắt đáp. – Xin lỗi nha, tôi nhìn nhầm ấy mà, cứ tưởng bóng đen bên đó là ông thầy.

Matsuda Jinpei ngây người, sau đó nổi giận: - Được lắm! Ngươi còn định giả bộ đáng thương để gài bẫy ta?!

Furuya Rei cười cười, hất cằm về phía cậu ta, có chút căng thẳng.

- Nếu như không có ai làm phiền, thì đánh nhau một trận đi. – Hai tay anh nắm chặt thành nắm đấm sẵn sàng tấn công, và thách thức. – Tên khốn tóc quăn.

- Hah, giỏi ha, xem ta đánh nhà ngươi thành đầu heo nè! – Matsuda Jinpei siết chặt ngón tay, khuôn mặt nở nụ cười nham hiểm.

- Tên khốn tóc vàng!!!

- Tên khốn tóc quăn!!!

Sau tiếng hét, hai người cùng lao về phía đối phương, đánh nhau túi bụi.

Ầm!

Ầm!

Âm thanh va vào nhau đánh hự, hai người đánh nhau làm những cánh hoa anh đào vương vãi trên sàn bay bay. Những đóa hoa trên cây cũng hốt hoảng rơi qua vai họ.


- Shhh, nhà ngươi đánh đấm cũng được đấy.

Furuya Rei sờ lên đôi má đau điếng, cảm giác mùi máu chảy trong khoang miệng, nhìn ánh mắt bốc lửa tràn đầy sức sống của chàng trai tóc xoăn đối diện. Anh cảm giác được sự chân thực của mọi thứ và phát hiện ra những hiểu biết về khoa học của bản thân đang lung lay sụp đổ.

Anh đang đau đớn một cách tỉnh táo, mùi hương hoa anh đào trong gió đêm và nắm đấm của Matsuda Jinpei đều rõ ràng hơn bao giờ hết.

Không phải là mơ, cũng không phải ảo giác.

Là hiện thực đó.


- Hứ! Nắm đấm của ngươi cũng tàm tạm. – Matsuda Jinpei nghiêng đầm nhổ ra một chiếc răng giả dính máu, vừa lau máu trên miệng vừa nói, ánh mắt và cơ thể cậu ta bỗng chốc nóng hừng hực.

Phải biết là, từ bé cậu đã được người bố vận động viên quyền anh chuyên nghiệp dạy dỗ đó.

Cho dù sau đó vì lỗi sai của phía cảnh sát mà ông bố đã mất đi ý chí, nhưng cậu vẫn luôn tập luyện với mọi người ở phòng tập quyền anh, chưa hề ngơi nghỉ một phút giây nào. Lâu lắm rồi cậu mới gặp được một đối thủ đem lại cảm giác khó xơi như thế này.

Chàng trai tóc xoăn đầy hứng khởi, gào to xông lên. “Nữa đi!”

Thế nhưng Furuya Rei không muốn tiếp tục đánh. Anh không phải là cậu cảnh sát trẻ trung năm 22 tuổi.

Sau khi xác nhận sự chân thực của thế giới này, đầu óc anh đã lấy lại bình tĩnh. Furuya Rei nhanh chóng nghĩ đến những việc khác. Anh vẫn còn rất nhiều việc phải làm. Suy nghĩ này cũng định hướng cho hành động của Furuya Rei. Dù gì anh cũng không thể nào mang kinh nghiệm hơn 7 năm của mình để đi bắt nạt người bạn thân còn là sinh viên, đúng không?

Với cả, linh hồn 29 tuổi của anh vẫn còn có chút chưa quen với th.ân thể 22 tuổi này nữa.



- Này! Nhà ngươi đang khinh thường ta đó hả? Tên khốn tóc vàng!

Furuya Rei : “…………….”

- Không phải, chỉ là …. – Furuya Rei nói.

- Đồ khốn! Tiếp chiêu đi! – Matsuda Jinpei gào lên.

Furuya Rei cạn lời, trong lòng thầm than rồi nghiêm túc chiều lòng cậu ta - đánh tiếp vài đường sau đó quật ngã đối phương.

Matsuda Jinpei vô cùng kinh ngạc trước khí thế bức người của gã tóc vàng nọ. Nhưng rất nhanh cậu cũng nổi giận vô cùng, vì nhận ra rằng hắn ta đang nhường cậu, thậm chí là lúc ngã cũng điều chỉnh tư thế mà cố ý chọn nơi có thảm cỏ bằng phẳng.

- ……. Muốn chết hả!!!

.

.

.

- Haiz! Khoan đã. – Sau một hồi đánh nhau, lần này chính Matsuda Jinpei dừng lại trước.

Cậu ta vừa giận vừa tức mà trừng mắt nhìn tên khốn tóc vàng trông có vẻ như đánh nhau ngang tàu ngang sức với cậu, nghiến răng vứt lại một câu.

- Ngươi hãy đợi đấy, sớm muộn gì ta sẽ đánh ngươi rớt răng nha! - Xong tức khí giậm chân rời đi.

Matsuda Jinpei giận điên người, cậu chưa gặp ai khốn kiếp như tên tóc vàng đó.

Chàng trai tóc đen lấy tay ôm một bên mặt bị rơi răng giả, trong lòng bực bội lầm bầm.

Tên khốn tóc vàng đó đúng là một gã kỳ dị kinh khủng, thật sự là không ngấm nổi mà.

Có điều, cậu khó mà không công nhận sự lợi hại của đối phương.

Nhưng chắc chắn lần sau cậu sẽ không thua đâu!

Từ ngày mai cậu phải tập luyện nhiều hơn mới được!

Nhất định phải đánh bại tên khốn tóc vàng đó!

Đến khi nào nắm đấm của cậu làm rớt răng tên khốn tóc vàng đó, xem gã có còn nhường cậu khi đánh nhau như vậy không.


Có điều, tại sao cậu lại có cảm giác ánh mắt của đối phương dành cho mình quá sức chân thật như vậy?

Trực giác của loài người cảnh báo cậu có chỗ nào đó không đúng, và cậu âm thầm lưu ý lại việc này.

Quyết định rằng, sau này sẽ tập trung quan sát gã tóc vàng đó nhiều hơn.

.

.

.

Furuya Rei chạy huỳnh huỵch không ngừng, dưới chân là những bậc thang bỏ lại phía sau, hướng về phía hành lang tối thui như một lỗ đen. Ký ức và hiện tại lúc này như gối lên nhau, dường như lại mơ về cái đêm đeo đuổi anh mãi trong vô số cơn ác mộng.

Bầu trời đêm đen ngòm trong không khí tĩnh lặng, bước chân dồn dập hoảng loạn, hơi thở gấp gáp đầy bất an, cứ như mãi mãi chạy không hết những bậc thang đó, và cả … không thể nào giữ lại được người ấy.

Pằng!

Sau tiếng súng, đầu óc Furuya Rei trống rỗng, th.ân thể hoàn toàn chạy theo bản năng đến trước cánh cửa đóng chặt đó.

Dưới ánh trăng yếu ớt, anh nhìn thấy bảng tên treo trên cánh cửa.

144

Morofushi


Lồng ngực phập phồng, tiếng tim đập thình thịch và hơi thở loạn nhịp của anh như muốn xé tai.

Yết hầu Furuya Rei run run, cánh tay chầm chậm đưa lên, đầu ngón tay khẽ chạm lên cánh cửa xong vội buông xuống. Dường như sợ sẽ phá vỡ ảo ánh đẹp đẽ này.

Nhưng suy cho cùng, hèn nhát và thích tự đánh lừa bản thân không phải là tính cách của anh.

Ánh mắt của chàng trai tóc vàng long lên, nắm tay kiên định và mạnh mẽ gõ lên cánh cửa quen thuộc nhưng chưa có lời đáp trước mặt.

Cốc! Cốc ! Cốc!

Khớp ngón tay chạm lên cánh cửa, ba tiếng gọn ghẽ vang lên như tiếng pháo nổ tung trong óc.

Đồng tử Furuya Rei co lại, bất giác anh nhịn một hơi sâu sau đó thầm thở ra. Lại hít sâu, đôi mắt màu khói tím tối sầm có chút mong đợi nhìn chăm chú về phía trước, chờ đợi bí mật được mở ra đằng sau cánh cửa.

- Ai vậy? Hai giờ sáng rồi mà, ai vậy chứ?

Giọng nói thân thuộc văng vẳng vọng lại đằng sau cánh cửa.

Sau đó là tiếng bước chân, từng bước từng bước tiến lại gần, âm thanh càng lúc càng lớn, giống như nhịp đập trái tim của thế gian này.

Rồi đột ngột ngừng lại sau tiếng mở cửa lách cách.

Két ~.

Đêm khuya thanh vắng, cánh cửa đó chậm chậm mở ra.

Ngay trước mặt Furuya Rei, người anh quen thuộc vô cùng từ trong bóng tối bước ra khỏi phòng.

Đúng thế, chẳng ai thân thiết với đối phương hơn anh hết.

Đó là thanh mai trúc mã đã bầu bạn với Furuya Rei suốt thời thơ ấu, thời niên thiếu, cùng anh học tiểu học, cấp 2, cấp 3, đại học và cả ở học viện cảnh sát. Sau khi trở thành cảnh sát lại cùng nhau gia nhập tổ chức áo đen làm gián điệp, và rồi qua đời đột ngột trong một đêm nọ - như một cơn ác mộng cả đời đeo đuổi Furuya Rei.

Đó là người bạn thân – tri kỷ : Hiro – Hiromitsu Morofushi.



Thời gian dường như trôi qua vô cùng chậm chạp ở khoảnh khắc đó, mọi thứ như slow motion.



Trong bóng tối, chàng trai mặc áo sơ mi trắng chầm chậm nghiêng đầu, ánh trăng soi trên gương mặt cậu, mái tóc đen hơi rối, và đôi mắt mèo cong cong nhếch lên, hình ảnh anh chàng tóc vàng mình đầy thương tích dần dần đập vào đôi mắt xanh lam ấy.

- Zero hả? – Ngữ khí thân mật của đối phương đượm đầy bất ngờ gọi tên anh.

- …. Hiro à. – Cơ thể Furuya Rei bỗng chốc cạn kiệt sức lực, đổ sầm lên người Hiromitsu Morofushi. Hai tay anh run lẩy bẩy nắm chặt lấy vai cậu ấy, đầu anh dúi vào nhè nhẹ.
Giống như cái đêm đen lạnh lẽo tối ngòm trên sân thượng ngày hôm ấy, anh chầm chậm áp tai lên ngực cậu, nín thở để cảm nhận thật rõ.

th.ân thể này, th.ân thể có hơi ấm này.

Trái tim này, trái tim vẫn còn nhịp đập.

Hiro … Hiro vẫn còn sống, vẫn còn sống!!!

Hơi thở của Furuya Rei phút chốc trở nên loạn nhịp.

Anh thật sự đã trở về cái thời mọi người vẫn còn sống.

Trở về thời điểm – mọi thứ vẫn còn kịp.



- Zero? Zero, cậu vẫn ổn chứ? Sao lại bị thương như thế này? Cậu đau chỗ nào? Để tớ xem nhé…

Furuya Rei bật cười thành tiếng.

- Đúng đó, Hiro. Tớ đau chết được! Cậu băng bó vết thương hộ tớ nhé. – Anh đáp khẽ. – Thuốc của tớ hết sạch rồi.

Hai giờ sáng, Hiromitsu Morofushi tỉnh giấc bởi cơn ác mộng thời thơ ấu, sau đó còn bị cậu bạn thanh mai trúc mã làm hết hồn, cậu vội vã lấy hộp thuốc trị thương ra bắt đầu băng bó.

- Cậu làm sao mà ra nông nỗi này? – Hiromitsu Morofushi vừa cẩn thận lấy tăm bông và thuốc để sơ cứu vết thương trên mặt cậu bạn tóc vàng vừa thở dài. – Lâu lắm rồi cậu đâu có đánh lộn bầm dập như này, ai làm vậy?

- Hứ, cứ yên tâm. Tên ấy còn thảm hơn cả tớ ấy. – Furuya Rei cười cười đáp lời. – Người thắng cuộc cuối cùng vẫn là tớ mà.

Hiện tại – tôi là Furuya Rei năm 22 tuổi. Anh tự nhủ thầm trong lòng.

- Sao tự nhiên lại đi đánh nhau? – Hiromitsu Morofushi ngẩnngười hỏi. Cậu cứ tưởng vào học viện cảnh sát rồi, sẽ không xảy ra thường xuyên những chuyện như thế này. Chỉ mới nhập học thôi mà.

- Tại người ta kiếm chuyện chứ bộ, một tên khốn tóc quăn. – Furuya Rei vừa hít hà do thuốc bôi lên vết thương gây rát vừa nhe răng đáp. – Bảo là không thích nhìn cảnh tớ yêu mến nghề cảnh sát như vậy. Đúng là một tên kỳ lạ. Cậu ta cũng học ở học viện cảnh sát này mà.

Tôi phải diễn Furuya Rei năm 22 tuổi lúc mới nhập học ở học viện cảnh sát. Nhất định không được lộ sơ hở với bốn người bạn vô cùng nhạy bén và cảnh giác này. Nhất là với người bạn thanh mai trúc mã hiểu tôi nhất là Hiro.

- Thế tại sao tớ lại thấy cậu có vẻ vui dữ vậy? – Chàng trai mang mái tóc đen cắt ngắn giương đôi mắt mèo xanh lam, vừa dán băng dán y tế lên má anh, vừa hỏi. – Tớ thấy cậu hưởng thụ trận đánh nhau này lắm, sau này chắc có lẽ sẽ trở thành bạn thân cho xem.

- Hah? Đừng đùa chứ, ai thèm làm bạn với gã đó chứ! – Furuya Rei ngửa người ra sau cảm thán, cặp mắt trợn tròn.

- Hahaha, tớ nghĩ là chưa biết được đâu. – Hiromitsu Morofushi không tiếp tục trêu nữa, sợ cậu bạn thân sẽ xù lông lên mất. Chỉ là vẫn bất giác nhìn Rei mà mỉm cười.

Furuya Rei nhìn cậu ấy, đôi môi cũng nở nụ cười theo, đôi mắt anh cố gắng kiềm chế để không lộ ra bất cứ chút đau thương và hoài niệm nào.



Furuya Rei, Furuya Rei năm 22 tuổi. Thời ở học viện cảnh sát của Furuya Rei, là như thế nào?

Cậu ta là học viên hạng nhất, tuổi trẻ tài cao, kiêu ngạo và cũng vô cùng chăm chỉ thi đua, không chịu thua bất kỳ thách thức nào, là một người trẻ tuổi vẫn chưa có khái niệm cống hiến và dồn hết niềm tin cho tổ quốc. Cậu ta trở thành cảnh sát, chỉ vì muốn tìm lại bác sĩ Elena.

Thời ở học viện cảnh sát ảnh hưởng đến Furuya Rei hết sức to lớn. Cậu ta làm quen với những người bạn chí cốt. Với cùng một ý chí, cùng nhau tập luyện. Năm người bọn họ đã cùng trao lời hứa dưới tán cây anh đào, cười nói vui vẻ bảo là sau này sẽ cùng nhau bảo vệ quốc gia này, bảo vệ nhân dân cho họ một cuộc sống bình yên, cùng nhau gánh vác thế giới tươi đẹp này.

Sau này, khi Furuya Rei đã trở thành công an, cùng Hiro làm gián điệp ở Tổ chức Áo đen. Trở thành Amuro Tooru và Bourbon toàn tài, bí ẩn và quỷ quyệt, luôn luôn bầu bạn với nguy hiểm và cái chết, sở hữu nhiều thân phận bôn ba giữa lằn ranh bóng tối và ánh sáng.

Và sau này nữa, bốn người họ - từng người từng người một hi sinh vì nhiệm vụ, tất cả rời bỏ thế giới này, chỉ còn một mình anh – còn sống.

Thế nên anh ôm ấp niềm tin và chấp niệm của mọi người để bảo vệ quốc gia này, mãi cho đến sau cùng hiến thân vì tổ quốc. Chết đi ở khoảnh khắc sắp sửa bình minh của bóng đêm. Mặc dù không thể có lại được tên họ thuộc về mình và đứng dưới ánh mặt trời sau khi tổ chức sụp đổ. Nhưng có thể nhìn thấy tận mắt tổ chức bị hủy diệt, anh cũng mãn nguyện rồi.

Furuya Rei năm 29 tuổi có chút mệt mỏi.

Nhưng Furuya Rei năm 22 tuổi vẫn chưa kinh qua chuyện gì hết.

Cậu ta còn trẻ trung, sôi nổi, nhiệt huyết và vẫn còn rất nhiều thứ phải học hỏi.

Nhưng mà, cậu ta rất vui vẻ và hạnh phúc.

Cậu ta vẫn chưa đánh mất đi thứ gì cả.

Cậu ta có tất cả.



-----

P/s: Comments của bạn đọc là động lực của người dịch ạ!

Bắt lỗi xin hãy giơ cao đánh khẽ & hoan nghênh mọi góp ý của cả nhà.

Tất cả cũng vì chồng tôi cả ^^. Cảm ơn cho từng lượt views ạ!
 
CHAP 2: LOADING THE 1ST ROUND (2)

.

.

.

- Bourbon, mang theo tinh thần chính nghĩa và lý tưởng của mày đi chết đi.

Một chân của Gin dẫm lên cổ tay anh, một tay hắn siết cổ, cả người hắn vừa ghì chặt lấy Furuya Rei vừa dí súng vào đầu anh và nở nụ cười nham hiểm đầy sát khí. - Khá khen cho dáng vẻ lúc này của mày – cũng đẹp trai dữ lắm đó, Bourbon.

Bộ dạng Furuya Rei lúc này thật thảm, th.ân thể nhuốm máu đỏ rực, mái tóc vàng nhạt ướt nhẹp những nước máu và ám đầy khỏi bụi bết dính lại trên làn da màu nâu sậm.

- Hah, cảnh sát à. Không ngờ một kẻ như mày lại là chuột cống của công an. Một tên khùng điên như mày cũng có thể làm gián điệp sao?

Rõ ràng Furuya Rei đã cạn kiệt sức lực, tay chân rã rời chẳng thể nhúc nhích, nhưng đôi mắt sắc lạnh màu khói tím vẫn nhìn chằm chằm vào tên sát thủ đang giẫm lên người anh. Cảm giác như muốn xé toang yết hầu của hắn.

Anh đã trúng năm viên đạn, chỉ có hai viên của Rum, còn lại ba viên thuộc về Gin.

Một trong số đó là từ súng bắn tỉa, bắn thẳng vào ngực anh xuyên qua vị trí gần tim, suýt nữa là chí mạng. Nếu như không vì viên đạn bắn tỉa đột ngột này của Gin, vừa rồi Furuya Rei không chừng đã có thể lấy mạng Rum.

Nhưng không sao cả, anh tin rằng Rum chẳng thể trốn thoát, tổ chức cuối cùng cũng sụp đổ trong đêm nay. Bây giờ tổ chức sắp bị tóm gọn, là mục tiêu đầu bảng được các thế lực quan tâm và là đệ nhất sát thủ của tổ chức – Gin, lại không bỏ trốn nữa. Ngược lại hắn vứt khẩu súng bắn tỉa, cầm trên tay khẩu Beretta xông lên.

Đây là căn cứ đại bản doanh chủ chốt của tổ chức, người của phía công an vẫn chưa phá vòng vây đến, chỉ có người làm gián điệp như Furuya Rei có thể thâm nhập vào bên trong lấy thông tin để phối hợp với đồng đội bên ngoài. Bọn họ sẽ diệt ổ tổ chức tội phạm khủng bố quốc tế này trong đêm nay.

Nhưng giờ đây, chỉ có mình anh ở trong lòng địch, Furuya Rei sớm đã sẵn sàng cho cái chết khi tất cả mọi việc bị bại lộ. Bọn dã thú sẽ truy cùng diệt tận anh đến tận cuối con đường.

Vì lợi ích của nhân dân, ta ra đi trong niềm hân hoan.

Phải không?


Anh cười khẩy một tiếng, cái cằm hơi nhếch lên hướng về cặp mắt xanh lè trợn trừng trên đầu.

- Gin à, mày nghĩ bộ dạng bây giờ của mày anh hùng lắm hả? – Furuya Rei mỉa mai, anh khá quen thuộc phong cách nói chuyện này với Gin.

Tất nhiên, Gin vốn dĩ hẳn đã tức lắm, nếu không hắn đã không mạo hiểm rủi ro bị bắt mà ở lại truy sát tên gián điệp như anh.

Trên người Gin cũng có hai phát đạn, cái mũ bất ly thân cũng rơi mất, mái tóc dài màu bạc đẫm những khói bụi và máu tươi, bộ dạng thê thảm và cuồng nộ làm cho Furuya Rei bật cười khanh khách.

- Đúng là chết đến nơi còn già mồm. – Gin giơ tay ra, bất ngờ nắm chặt lấy cánh tay anh đang âm thầm luồn vào túi áo. – Trúng đạn của tao mà còn dám giở thủ đoạn trước mắt tao nữa, mày cũng giỏi đấy, gan mày to lắm, Bourbon.

Gin là một gã ngoại quốc vóc dáng cao lớn, tóc bạc mắt xanh lá cây, nước da trắng tái.

Lúc này đôi tay xám ngoét to lớn của hắn nắm chặt lấy cổ tay nâu sậm nhuốm máu của Furuya Rei khiến anh chẳng thể động đậy. Thứ hắn móc ra từ túi áo rõ ràng là bộ điều khiển từ xa của bom nổ chậm, trên mặt hắn lộ rõ nụ cười cuồng dại tàn nhẫn.

Tay hắn nhanh nhảu bóp chặt một cái – cổ tay Furuya Rei gãy ngay lập tức.

- Lũ chuột thối tha. – Gin nghiến răng bật ra từng chữ, dường như không thể kiềm chế nổi cơn giận dữ vì bị lừa gạt bao nhiêu năm qua.

Furuya Rei kêu lên vì đau, toàn thân co thắt, anh cố cắn răng chịu đựng, thậm chí lấy hơi xong còn tiếp tục khiêu khích hắn.

- Mày cũng chỉ lên mặt được mỗi lúc này thôi. – Anh nói. – Gin, tổ chức đã toi đời rồi. Tao rất chờ mong cảnh mày tra tay vào còng được giải về nhà tù và bị thẩm vấn suốt phần đời còn lại đấy.

- Tao sẽ không bị bắt, nhưng mày sẽ chết đấy, ngay bây giờ, chết trong tay tao. – Đôi mắt xanh lè đầy sát ý của Gin nhìn anh khinh bỉ. – Bourbon, gục ngã trong đêm tàn trước bình minh cảm giác như thế nào? – Gin hỏi anh đầy ác ý.

- Hahaha, cảm giác tuyệt vời. – Furuya Rei cười một cách tà ác. – Gin, cảm giác khi nhìn thấy tổ chức do mình đổ bao xương máu và nỗ lực bảo vệ sắp bị hủy diệt trước mắt như thế nào vậy?

Furuya Rei cố gồng lên trước cánh tay đang siết lấy cổ anh, cười nói. – Gin, có lúc tao nghĩ mày thật sự là chưa dậy th.ì xong nữa đó. Mở miệng ra là nói mấy lời teen teen, mày tưởng mày là anh hùng hả? Tao gợi ý cho mày đi viết tiểu thuyết thử nhé? Chắc là mấy cô bé thích lắm đó.

Gin không cười nữa, mặt hắn biến sắc, súng kề sát vào đầu anh. – Mày muốn chết hả, Bourbon.

- Tao không phải là Bourbon. – Furuya Rei bất ngờ ngắt lời hắn.

Sau đó anh bật cười, ánh mắt kiên định và sắc bén như xác định rằng anh sẽ chẳng nhìn thấy được ánh mặt trời nữa.

- Tao tên là Furuya Rei, công an Furuya Rei. – Anh nói.

- Thế à? – Gin cười nhạt, giương súng lên. – Vậy thì, quý ông công an này, hãy mang theo lý tưởng và chính nghĩa của mày đi chết đi.

- Đúng vậy. Tao sẽ chết ở đây, tao đã sẵn sàng cả rồi. – Furuya Rei không có chút biểu cảm nào, đối diện với Gin. – Nhưng cùng chết với tao, còn có mày. Còn có tất cả mọi thứ không nên tồn tại trên thế gian của tổ chức này. Bọn mày sẽ biến mất khỏi thế giới này cùng với tao.

Gin khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh hắn kịp phản ứng với tiếng bom nổ kinh thiên động địa sau đó.

- Mày cài sẵn bom hẹn giờ rồi hả? – Gin không thể tin nổi. – Đây là tác phong của cảnh sát?

- Sorry, nhưng công an chúng tao giỏi nhất với những chuyện phạm pháp. Chỉ cần vì quyền lợi và sự an toàn của nhân dân thì chuyện gì tao cũng làm được. Và, có rất nhiều tài liệu và nghiên cứu tuyệt đối không được phép khởi động lại nữa. – Furuya Rei quả quyết. – Tao không hề xem thường sự cám dỗ của ‘trường sinh bất lão’ và ‘phản lão hoàn đồng’, những thí nghiệm và tài liệu của tội ác đó phải bị tiêu diệt chung với tổ chức.

Trước khi hơi nóng và sức ép của trái bom kịp lấy đi sinh mạng của bọn họ, Gin quay lưng lại với ngọn lửa phía sau, ánh mắt lạnh lùng đầy nộ ý, ngắm chuẩn Furuya Rei và cho anh một phát vào đầu trước đã.



Pằng!




Ngươi là ai?

Bourbon.

Anh là ai?

Amuro Tooru.

Cậu là ai?

Furuya Rei.



Bourbon, cẩn thận, đừng chết nhé.

Amuro Tooru, giữ gìn sức khỏe.

Anh Furuya Rei, phải cẩn thận, an toàn là trên hết.

Furuya Rei, không được làm bậy.

Rei-kun, bác sĩ phải đi một nơi rất xa, một mình con phải ổn nhé.

Zero, hãy sống tốt nhé.





Ahhh, tôi phải sống tốt.

Cho đến khi ngày nhiệm vụ hoàn thành.

Nhưng bây giờ, tổ chức đã diệt vong, cuối cùng tôi cũng hoàn thành nhiệm vụ rồi, cho nên tôi có thể nghĩ ngơi được chưa?



“Zero à, chậm quá nha.”

Xin lỗi, mọi người, để mọi người đợi lâu.

Tôi đến rồi.

.

.

.



You will die.

Tôi đã chết rồi.

Sớm muộn gì cũng chết mà.

Why do you you say that?

Bởi vì,…. Với thế giới này, tổ chức đó có lẽ đã không còn tồn tại. Nên tôi cũng trở thành một người không còn tồn tại.

Nên là, dù tôi có điên cuồng như thế nào, tử thần cũng chẳng thể mang tôi đi.

Chỉ có tôi, là kẻ còn sống sót.

Nhiều lúc tôi đã nghĩ như vậy.



But you will die.

Không sao cả, mọi người đang đợi. Tôi không sợ hãi cái chết.



Furuya Rei.

Do you want to reborn?

Do you want to against the stream of time?

Do you want to reborn your friends?

Sign our contract and you can do all of your wishes.




Các người là ai? Rốt cục muốn làm gì?

We can be both of God and the devil. Since we're trying to raise the dead against the stream of time.



Tôi không tin các người.

Tôi từ chối.



Not approved for access, we are very satisfied with you.

What??? Thần chết cũng không nói lý lẽ sao?



Contract finished.

Game start!

.

.

.


Furuya Rei mở mắt ra.

Anh ngây người ra nhìn trần nhà vừa lạ lẫm mà quen thuộc trên đầu.

Tất nhiên là quen thuộc rồi, vì nơi này là ký túc xá học viện cảnh sát đã lưu lại ấn tượng sâu đậm trong ký ức anh. Lạ lẫm là vì, anh thực chất đã tốt nghiệp gần 7 năm rồi.



Anh không phải là Furuya Rei năm 22 tuổi vừa mới gia nhập học viện, mà là công an Furuya Rei 29 tuổi đã hi sinh khi làm nhiệm vụ gián điệp.

Furuya Rei đã chiến đấu vì nhân dân vì quốc gia này đến giây phút cuối cùng, anh đã cống hiến tất cả, và cuối cùng tổ chức cũng sụp đổ.



Thế nhưng, dưới những bộ mặt bên ngoài ấy, tất cả những người quan trọng bên cạnh anh đều đã chết, và để lại những vết thương đeo bám suốt cuộc đời Furuya Rei.

Bi thương chẳng thể thổ lộ cùng ai đeo đuổi anh từng đêm không thể chợp mắt. Lúc nào cũng bị đánh thức vì những cơn ác mộng, sau đó lại ngồi một mình trong bóng đêm nhớ lại chuyện cũ.

Ý nghĩ ‘nếu lúc ấy… anh… thì… sẽ…’ lâu lâu cứ xuất hiện trong trí anh, đến trong giấc mơ anh cũng nghĩ – nếu trở về quá khứ phải cứu cho bằng được bọn họ. Nhưng khi lý trí thức tỉnh, Furuya Rei chưa bao giờ nghĩ mọi thứ sẽ xảy ra thật sự.



Quay ngược dòng chảy thời gian, trở về quá khứ, hồi sinh người đã chết.

Bây giờ anh có làm được không?



Chàng trai tóc vàng vắt tay lên trán nhắm mắt lại tầm mười phút, mới chầm chậm ngồi dậy, cầm điện thoại lên xem.

Bây giờ là sáng sớm năm giờ sáng, anh chỉ mới ngủ có 90 phút, vẫn còn một tiếng nữa mới đến giờ thức dậy của học viên trong trường.

Tối qua sau khi Hiro đi rồi, anh chỉ đi một vòng trong phòng rồi lại ra ngoài.

Furuya Rei lấy ngôi trường làm trung tâm rồi đi quan sát nghiên cứu cả mấy vòng phạm vi bên ngoài, dù có nhìn như thế nào, thì đây cũng là học viện cảnh sát 7 năm về trước.

Anh thực sự đã trở về quá khứ.



Thật sự không thể tin được, quá sức hỗn loạn. Cho dù lí trí đã sẵn sàng cho việc diễn bản thân năm 22 tuổi cố mà sống tiếp và thề rằng tuyệt đối không để mọi người xảy ra chuyện nữa. Nhưng những cảm xúc dâng trào cứ xâm chiếm lấy cơ thể Furuya Rei.

Trước khi quay lại trường, Furuya Rei đi mua một chai rượu, rượu Bourbon.

Khi không ngủ được vì những suy nghĩ phức tạp, anh có thói quen uống rượu trong căn phòng nhỏ của mình. Vừa ở trong căn phòng nhỏ hẹp tối đen vừa nhấm nháp ly rượu và nghĩ về những việc đó, những con người đó.

Rất khó để anh say, rượu chỉ là công cụ tiêu sầu và hỗ trợ giấc ngủ.



Có điều, Furuya Rei quên rằng cơ thể của học viên năm 22 tuổi này chưa phải là Bourbon dạn dày sương gió. Hơi ngà ngà say đã thiếp đi rồi.

Sau đó tỉnh lại vì cơn ác mộng.

Tỉnh lại rồi, lại phải đối diện với thực tại hoang đường này.

Furuya Rei chẳng có chút hiểu biết nào với thứ mang anh trở về quá khứ này.

Chắc là một trò đùa của thượng đế và ác quỷ, trò đùa của vận mệnh, một sự tồn tại không thể phá vỡ và chống lại.

Nhưng Furuya Rei sẽ không lùi bước hay bỏ cuộc, đây là thế giới mọi người vẫn còn sống, không kẻ nào có thể phá hoại.

Lần này nhất định anh phải bảo vệ bọn họ, không để ai phải chết.

Sau khi Furuya Rei dọn dẹp hết mớ hỗn độn của bản thân và đống rượu/ly, anh đã hoàn toàn bình thường.

Chàng trai tóc vàng vẫn giống hệt cảnh sát Furuya Rei 22 tuổi lúc mới đi học. Mùi rượu trên người có thể bảo là do bôi rượu thuốc, chỉ có vết thương trên mặt do đánh nhau với Matsuda hôm qua chắc sẽ gây chú ý với thầy Oniduka như trước đây.



- Zero? Zero? ổn chứ hả? – Ngoài cửa vang lên giọng nói quen thuộc của thanh mai trúc mã, cậu ấy gõ cửa gọi anh cùng đi học.

- Đến đây. Đến đây. – Furuya Rei mở cửa, nở nụ cười tươi tắn với chàng trai đứng ngoài cửa. – Hiro, chào buổi sáng. – Anh nói.

Một lời chào buổi sáng hết sức bình thường dành cho đối phương, là việc mà trước đây anh cũng không hề dám nghĩ tới.

- Chào buổi sáng, Zero. – Hiromitsu Morofushi cười đáp. Cậu nhìn vết thương trên mặt bạn cậu đầy quan tâm và lo lắng. – Mặt cậu bị thương như vậy, lát nữa buổi sáng định ăn gì hả?

- Uhm, …. Cà ri được không?

- Heh? Chắc chắn cậu sẽ bỏ rất nhiều ớt vào, không tốt cho vết thương tí nào.

Furuya Rei bước ra từ căn phòng tối, đi về hướng Hiromitsu Morofushi lung linh dưới ánh mặt trời.

Anh bắt đầu nghĩ ngợi về lựa chọn thức ăn cho buổi sáng đầu tiên cùng với cậu bạn thân.



Group Chat created.

Chú ý: Chat App mặc dù hiển thị trên điện thoại của người chơi, nhưng những người khác sẽ không nhìn thấy, và không thể gỡ ra.




Sắc mặt Furuya Rei không thay đổi, vừa nói chuyện với Hiro vừa giở điện thoại ra, đập vào mắt là một phần mềm lạ. Chỉ là chiếc icon hình đồng hồ biến dạng màu đen khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Furuya Rei trầm tư một lúc, chắc chắn là Hiro sẽ không nhìn thấy rồi, mới nhấn vào.



--- Furuya Rei invited in this group---

Shinpei Ajiro (Summer Time Rendering) : Huh? Người mới?!

Subaru Natsuki ( Re: Zero - Start Life in Another World) : Cái gì? Hóa ra nhóm này cũng sẽ có người mới ư?

Furuya Rei im lặng. Và nhanh chóng quan sát group chat, đập vào mắt là cột member phía góc phải. Anh nhấp vào.

1. Shinpei Ajiro (Summer Time Rendering), 3 ROUNDS, DIED 3 TIMES.

2. Subaru Natsuki ( Re: Zero - Start Life in Another World), 10 ROUNDS, DIED 10 TIMES.

3. Furuya Rei (Detective Conan), 1 ROUND-ing, DIED 1 TIME.









--------
 
CHAP 3: LOADING THE 1ST ROUND (3)





Tôi đến từ ‘Thám tử lừng danh Conan’ ?

Detective …. Conan?






- Zero? Sao vậy? Mặt cậu lạ quá? – Hiromitsu Morofushi tò mò áp sát lại hỏi nhỏ.

Thực ra từ tối qua, cậu đã có cảm giác Zero hơi là lạ.

Nhưng trong ánh mắt chăm chú của Hiromitsu Morofushi, chàng trai tóc vàng có biểu cảm hết sức nghiêm trọng như đang suy nghĩ chuyện gì đáng sợ lắm, liền thay đổi sắc mặt rồi cười trừ, dường như tất cả những gì cậu vừa thấy là ảo giác.

- Không, không có gì. Tớ chỉ đang nghĩ là, nếu như tạm thời không ăn được cay, thì sắp tới tớ sẽ phải ăn cái gì đây. – Anh đáp.

- Zero… - Hiromitsu Morofushi lo lắng nhìn cậu ấy. – Nếu như cậu gặp phải chuyện gì…

- Không sao thật mà. – Chàng trai tóc vàng thở dài, bẽn lẽn đưa ánh mắt đi chỗ khác. – Được rồi, tớ chỉ đang nghĩ, nếu như tên khốn tóc quăn đó lại khiêu khích tớ giữa ban ngày ban mặt thì phải làm sao. Không lẽ tớ lại đánh nhau với tên ấy trước mặt bạn bè và thầy?

Anh đưa tay lên chỉ vào miếng gạc trên má, khẽ rên một tiếng:

- Thực ra vẫn còn đau lắm, phiền thật chứ, nắm đấm của tên đầu quăn đó siêu mạnh luôn.

Hiromitsu Morofushi nhất thời bị đánh lạc hướng, nắm tay cậu ta lôi xuống.

- Vẫn còn đau à? Thiệt tình, cậu phải cẩn thận đừng chạm vào vết thương, đợi huấn luyện xong tớ sẽ thay gạc giúp cậu nhé.

- Uh, phiền cậu rồi, Hiro. – Chàng trai tóc vàng cười đáp. Trước khi bước xuống cầu thang nhanh tay cất chiếc điện thoại vào túi quần đồng phục để khỏi ai nhìn thấy.

- Có gì mà phiền, trước giờ đều như vậy mà, ai bảo Zero từ nhỏ đến lớn cứ bị thương hoài làm chi. – Hiromitsu Morofushi thở dài miễn cưỡng, hỏi. – Cậu mang điện thoại trong lúc huấn luyện không sao chứ hả? Nếu bị thầy phát hiện thì sẽ bị mắng chắc luôn.

Học viện cảnh sát cho phép mang điện thoại vào trong, nhưng lúc tham gia huấn luyện không được chơi điện thoại. 10 giờ đêm đến giờ tắt đèn cũng không được dùng, nếu vi phạm qui định không chừng sẽ bị tịch thu điện thoại.

- Không sao á, sẽ không bị phát hiện đâu. – Furuya Rei cười đáp đầy quả quyết và tự tin.

Không ổn rồi. Cậu nghĩ. Chắc chắn Zero đã xảy ra chuyện gì đó.

Nhưng tại sao lại không chịu nói cho cậu biết?


Hiromitsu Morofushi nhớ tới cơn ác mộng của cậu tối qua. Nghĩ đến nguyên nhân cậu chọn nghề cảnh sát. Nghĩ đến việc cậu âm thầm lén lút đi điều tra vụ án…

Nhưng cũng không đúng lắm. Tính cách của cậu khác mà. Zero trước nay luôn là người vô cùng thẳng thắng và bộc trực, nếu thật sự có chuyện gì, chắc chắn sẽ không giấu cậu đâu.

Mặc dù chẳng thể nói ra được điểm nào bất ổn, có quan sát thêm nữa cũng chẳng nhìn ra được vấn đề. Nhưng dựa vào thói quen của hai người và tình cảm đối với thanh mai trúc mã, Hiromitsu Morofushi vẫn quyết định sẽ dành toàn bộ sự chú ý vào Furuya Rei.

Cậu thậm chí hoàn toàn quên bẵng đi nỗi ám ảnh màu máu đeo bám trong lòng cậu, toàn tâm toàn ý nghĩ đến cậu bạn thân.



.



Cuộc sống trong học viện cảnh sát đều được qui định nghiêm ngặt về thời gian, buổi sáng thức dậy lúc 6 giờ, 6h20 tập hợp ở thao trường để huấn luyện.

Tháng tư, chính là mùa hoa xuân nở rực, ánh mặt trời mới ló dạng cùng với những cánh hoa anh đào bay lả tả vuột qua người bộ hành.

Hiromitsu Morofushi quay đầu lại phát hiện ra Furuya Rei đang tụt lại phía sau. Cậu ta ngây người ngẩng đầu ngắm những đóa hoa anh đào, gió thổi rối mái tóc vàng khiến Hiromitsu Morofushi chẳng thể nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt cậu ấy.

Nhưng Hiromitsu Morofushi có cảm giác cậu ta có chút bần thần, dường như rơi vào một thế giới cô độc, một thế giới đầy bi thương và thống khổ.

- Zero! – Hiromitsu Morofushi bất giác gọi.

Chàng trai tóc vàng ngẩn người ra một chốc, mới chầm chậm quay đầu lại nhìn cậu, đôi mắt màu tím than sâu thăm thẳm và trống rỗng mới có chút ánh sát le lói.

Người đó cười rồi đột nột giơ tay vào không trung huơ huơ, sau đó nắm chặt nắm tay chạy về phía cậu như một đứa trẻ.

- Nhìn này Hiro!

Hiromitsu Morofushi thở phào, khóe mắt cũng nhuốm nụ cười, ngước nhìn. – Gì vậy?

Furuya Rei bung nắm tay ra, đó là một đóa hoa anh đào rất đẹp, nằm gọn trong lòng bàn tay màu bánh mật.

- Một đóa hoa anh đào rơi xuống nguyên vẹn là cực kỳ hiếm luôn nha. – Chàng trai tóc vàng nghiêng đầu cười bảo, nụ cười ấm áp vô cùng, khiến người ta muốn đau lòng.

- Một đóa hoa anh đào, với năm cánh hoa, đều có ở đây này. – Anh nói.

.



6h20 sáng, 1200 học viên mới của trường năm nay đều đã tập hợp đông đủ ở thao trường rộng lớn chuẩn bị tập luyện. Nhưng lớp của thầy Oniduka hơi có chút vấn đề.

- Matsuda! Furuya! Vết thương của hai đứa là sao hả?

Nãy giờ luôn lặng lẽ nhìn Furuya Rei, lúc này Hiromitsu Morofushi mới chú ý đến chàng trai tóc xoăn đứng bên cạnh.

Ồ, đúng là một người vừa nhìn là biết khó xơi.Thậm chí cậu ta còn dám dùng giọng điệu khó ưa để cười đùa khiêu khích ông thầy Oniduka đáng sợ.

…. Cũng chẳng ngờ, lớp trưởng lại là một lớp trưởng như vậy luôn. Nói dối không chớp mắt, sau đó uy hiếp thầy còn hơn kiểu các thầy uy hiếp học viên nữa. Thầy nào đã chỉ định cậu ta làm lớp trưởng hẳn là hối hận lắm?


Lúc chạy thể dục buổi sáng Hiromitsu Morofushi chạy theo sau Furuya Rei mà cười mãi. Nhìn cậu ấy và Matsuda Jinpei cãi qua cãi lại cuối cùng bị lớp trưởng Date Wataru khoác vai giảng hòa. Còn Kenji Hagiwara – cậu bạn thân của Matsuda Jinpei ở bên cạnh cũng cười khì khì trêu Matsuda đánh nhau rớt cả răng giả.

Furuya Rei lúc này hình như đã bình thường trở lại rồi.

Hơn nữa, trông cậu ấy khá là mến cậu bạn mới nữa, rất chi là vui vẻ đó, Zero.


Thế là Hiromitsu Morofushi cứ bất giác mà cười theo.

Chắc chắn sau này sẽ trở thành bạn thân đó. – Cậu nghĩ.



Đến 7 giờ, là giờ ăn sáng.

Lúc ăn mì soba Furuya Rei định lén bỏ chút tương ớt thì bị Hiromitsu Morofushi phát hiện, sau lại chột dạ và có chút không phục mà từ bỏ ý định.

Hiromitsu Morofushi bỏ thêm giấm và tiêu để mì có mùi vị hơn cho cậu ta một cách bất lực.

Đến 8 giờ, bắt đầu lớp học lý luận.

Giờ học sáng của học viên thường là môn lý luận và môn thực tiễn, nhưng bây giờ họ mới nhập học, nên đa số là học lý thuyết trước.

Và cho dù là lý thuyết hay thực tiễn, không cần hỏi cũng biết Furuya Rei sẽ giữ hạng nhất.

Chưa kể, với nền tảng thiên phú như vậy, cậu ta còn chăm chỉ - tích cực và có trách nhiệm hơn ai hết.

Chỉ là Hiromitsu Morofushi không ngờ rằng, trông Matsuda Jinpei có vẻ là rất ghét nghề cảnh sát, nhưng lại có thể đọc thuộc lòng toàn bộ các qui chuẩn hành vi của cảnh sát như vậy.

Ngữ điệu của cậu ta, là nghiêm túc và có suy nghĩ nghiêm túc thực sự.

Hiromitsu Morofushi phát hiện ra ánh mắt Furuya Rei nhìn Matsuda Jinpei cười cười, càng có cảm giác bọn họ sẽ trở thành bạn thân.



12 giờ trưa, là giờ ăn.

Hiromitsu Morofushi chọn khay cơm chiên trứng, sau đó bê đến ngồi bên cạnh Furuya Rei, tiếp tục giám sát để chắc chắn rằng cậu ấy sẽ không ăn cay.

- Nhưng mà tớ thật sự muốn ăn món cà ri cay, Hiro. – Furuya Rei nói hết sức tủi thân.

Hiromitsu Morofushi nhìn đôi mắt ủ rũ đáng thương đó, cuối cùng cũng đầu hàng, cho phép cậu ấy ăn cơm cà ri cay.

Matsuda Jinpei ngồi đối diện có chút cạn lời, cậu giễu cợt Furuya Rei giống như thằng nhóc bám váy mẹ vậy, sau đó Kenji Hagiwara cầm khăn giấy lau mặt cho cậu ấy làm cậu xấu hổ đến phát rồ. Sau cùng còn nổi giận vì một tên vừa va phải Furuya Rei mà còn mỉa mai mái tóc vàng và nước da của cậu ấy nữa.

- Cảnh sát gì chứ, chết hết đi cho rồi!

Cơn giận và lo lắng của Hiromitsu Morofushi bị chìm trong tiếng quát của Matsuda Jinpei.

Thậm chí Furuya Rei còn bật cười.

Matsuda Jinpei suýt chút nữa là đánh nhau với tên kia trong nhà ăn.



Sau giờ cơm là giờ nghỉ trưa, nếu không nghỉ trưa học viên sẽ khó mà tiếp thu tiếp được lượng vận động nặng buổi chiều.

Hiromitsu Morofushi mang hộp thuốc trị thương qua phòng Furuya Rei để thay gạc và bôi thuốc cho cậu ấy. Nghe nói, trước đây Zero toàn nhờ một cô bác sĩ băng bó cho, nhưng trước khi Rei đến Tokyo, cô bác sĩ đó đã biến mất.

Zero thật sự vì muốn tìm kiếm nữ bác sĩ mất tích bí ẩn đó, nên mới có suy nghĩ làm cảnh sát điều tra.

Tóm lại là, từ sau việc ấy, cậu luôn là người giúp Zero xử lý vết thương. Đã nhiều năm như vậy rồi, trở nên hết sức thành thạo.

- Tay nghề của Hiro vẫn hoàn hảo như vậy. – Chẳng biết vì sao mà chàng trai tóc vàng lại hiếu kỳ đến nỗi đứng trước gương soi một cách chăm chú.

Hiromitsu Morofushi đang dọn dẹp hộp thuốc mà thần người.

Cậu nhìn cậu bạn thân hơi khựng lại một chút, có ý muốn hỏi thăm, nhưng nhìn cặp mắt vô hại đó, có thế nào cũng không mở miệng được.

Thôi, đợi đến khi nào Rei muốn nói thì nói vậy. Không ép cậu ấy, đợi tình hình xem sao.

Quan sát khắp căn phòng Furuya Rei nhưng chẳng phát hiện ra điều gì kỳ lạ, Hiromitsu Morofushi ra về.

Sau cánh cửa đóng lại, nụ cười trên môi Furuya Rei tắt ngúm, anh bực tức lấy tay cốc đầu.



Anh đã quá thả lỏng khi ở bên Hiro rồi. Nhưng bắt anh phải luôn luôn cảnh giác trước Hiro đúng là làm khó người ta mà.

Nhưng mà rõ ràng Hiro đã phát hiện ra sự bất ổn của anh, hôm nay cứ theo dõi anh mãi…

Thôi, phía Hiro cũng không cần phải lo lắm. Anh cũng chẳng có cái tính như Matsuda Jinpei, cứ gặp chuyện là nói ra ngay, lo giải quyết chuyện của anh trước đã.




Furuya Rei ngồi trước bàn, sắc mặt nghiêm túc giở điện thoại ra.

Group chat này…





--- Furuya Rei invited in this group---

Shinpei Ajiro : Người mới vô lại rồi kìa.

Shinpei Ajiro : Tốt quá, cậu không sao chứ hả?

Furuya Rei nghĩ ngợi mấy câu trả lời của người đó, bỗng dưng phát hiện ra điểm bất ổn.

Khi chat, bên cạnh avatar và tên của mỗi người ở góc trên bên phải còn có cái vòng tròn nhỏ, trong đó là số - mô tả số lần chết đi & số round của người đó.

Sau tên của Shinpei Ajiro từ số 3 đã biến thành số 4.

Ngay lập tức Furuya Rei liền bật danh sách thành viên của nhóm trò chuyện lên.

1. Subaru Natsuki (Re: Zero - Start Life in Another World), 10 ROUNDS, DIED 10 TIMES.

2. Shinpei Ajiro (Summer Time Rendering), 4 ROUNDS, DIED 4 TIMES.

3. Furuya Rei (Detective Conan), 1 ROUND-ing, DIED 1 TIME.

Đồng tử Furuya Rei thu nhỏ lại.

Chỉ một buổi sáng, nhưng Subaru Natsuki đã chết thêm một lần nữa?

Shinpei Ajiro : Người mới đừng sợ. Chúng ta như nhau cả á. Tớ và Shinpei Ajiro không phải người xấu đâu nha. Nếu như cậu có gì muốn hỏi thì cứ nói thẳng. Chúng tớ sẽ giúp cậu giải quyết, chỉ cần tập trung sức mạnh của mọi người lại mới tìm được câu trả lời cho vấn đề đáng sợ này.

Subaru Natsuki : Ajiro ? Cậu lại chết nữa hả? Lúc nào vậy?

Shinpei Ajiro : Mới tất thì *icon thở dài.

Subaru Natsuki : Thế giới bên cậu nguy hiểm thật đó…. Lần này vì sao mà chết hả? *icon đổ mồ hôi.

Shinpei Ajiro : ? Hỏi nghiêm túc à? Thế giới bên Subaru còn nguy hiểm hơn tớ gấp 100 lần ấy chứ?

Furuya Rei : Xin chào mọi người, tôi là Furuya Rei.

Xin lỗi nha, lúc huấn luyện không được phép dùng điện thoại. Nên lúc sáng chỉ liếc qua được một cái, bây giờ nghỉ trưa nên mới vô lại. *icon xin lỗi.

( Là xạo đó, thực ra anh có giả bộ đi vệ sinh mấy lần để mở điện thoại xem lén bọn họ nói chuyện, dùng chế độ invisible.)

Shinpei Ajiro : Không sao, không sao. Không có chuyện gì to tát, cậu không sao là tốt.

Subaru Natsuki : Đúng á, vì thế giới của chúng tớ đều rất nguy hiểm. Không cẩn thận là chết ngắc. Cho nên bọn tớ vẫn sợ là cậu sẽ có chuyện, nhìn số ROUND của cậu không đổi nên mới yên tâm.

Shinpei Ajiro : Vậy bên phía Furuya tình hình như nào? Kể cho bọn tớ được không? Nếu như nguy hiểm quá, chúng tớ có thể có một số lời khuyên. Có người mới tham gia, chúng tớ cũng vui. Gặp mấy chuyện này mà không có ai để tám hết, chắc phát điên mất. *icon thở dài.

Subaru Natsuki : Thực ra lúc sáng khi Furuya gia nhập group chat, tớ đã nghĩ có khi nào sau này sẽ lại có người mới nữa. Nên đã viết ra một ít kinh nghiệm tích lũy và bí kíp sinh tồn, nhưng tớ vẫn chưa viết xong thì gặp chuyện nguy hiểm rồi…



Furuya Rei chớp mắt, hai người kia… hình như đều là những người dịu dàng và lương thiện.

Anh vừa nói chuyện với bọn họ để lấy lòng tin và thu thập tin tức, kỹ năng này quá là thành thạo rồi.

Vừa suy nghĩ trong đầu một chuyện hết sức quan trọng.

Thế giới của anh, thời ở học viện cảnh sát trong ký ức,

có lẽ… không phải là một thế giới nguy hiểm đầy chết chóc đâu nhỉ?


Nhưng mà… Những hình ảnh 4 người đồng đội hi sinh cứ điên cuồng vồ lấy tâm trí Furuya Rei.

Một dự cảm không lành cứ như sóng biển, vùi anh ngộp thở trong những chuyện quá khứ đen tối và tanh ngòm.



--------------
 
CHAP 4: LOADING THE 1ST ROUND (4)





Gần 2 giờ chiều, Furuya Rei cất điện thoại vào, chuẩn bị tham gia buổi học.

Buổi chiều là những bài tập liên quan đến thể lực, cũng sẽ có cả võ thuật và bắn súng. Nhưng hôm nay các học viên mới chỉ làm những bài tập đánh giá thể lực đơn giản.

- Zero, cậu có ngủ trưa không đấy? – Hiromitsu Morofushi hỏi nhỏ.

- Đương nhiên là có rồi, sao thế? Trông tớ rũ rượi lắm hả? Chắc do tối qua đánh nhau với tên đầu quăn nên ngủ trễ đó. – Furuya Rei đáp.

- Này! Tớ đang đứng đây à nha! Tên khốn tóc vàng! – Matsuda Jinpei đứng đằng trước quay đầu lại bảo.

Nhìn hai người đều có vết thương trên mặt cãi nhau hồ hởi tranh nhau xem ai tập luyện giỏi hơn, Hiromitsu Morofushi và Kenji Hagiwara đứng sau lưng họ nhìn nhau mỉm cười bất lực.

- Được rồi, được rồi mà. Hai người đừng cãi nữa, thầy Oniduka sắp qua tới nơi rồi kìa. – Lớp trưởng Date Wataru lại xen vô giữa hai người họ cười bảo.

- Hứ ! – Hai chàng trai cùng nhìn nhau rồi liếc xéo một cái. Tuy là không cãi nhau nữa, nhưng không ngơi nghỉ chút nào cứ tranh nhau ở các hạng mục để giành hạng nhất.

Cuối cùng, đương nhiên Matsuda Jinpei toàn thua cả thôi.

Furuya Rei luôn luôn là hạng nhất, thành tích của cậu ta và các bạn còn lại cũng cách khá xa nữa.

- Đáng ghét! Tên khốn tóc vàng! – Matsuda Jinpei đấm tay vào tường, tức chết mất thôi.

Kenji Hagiwara đứng bên cạnh trêu thanh mai trúc mã của cậu. – Bé Furuya lợi hại quá mà, sao mà trách được bé Jinpei lại nổi giận thế này chứ. Hoàn hảo như vậy có còn là con người nữa không? Có điều, phải nói thật, tới răng giả của bé Jinpei còn bị rụng, hahaha mắc cười quá à ~~~

Răng của Matsuda Jinpei do năm cấp ba đánh nhau mới rụng, lúc đó Kenji Hagiwara vừa lo lắng vừa tức giận, thế mà bây giờ chỉ biết có cười thôi.

Dù sao thì bé Jinpei cũng rất vui mà, sự nhiệt huyết và tràn đầy sức sống đó hiếm khi thấy được ngoại trừ lúc cậu ta tháo ráp đồ vật.

Vả lại, bé Furuya rõ ràng là rất mến bé Jinpei.

Cứ có cảm giác hai người họ chắc chắnsẽ trở thành bạn thân của nhau.


.



6 giờ tối, một ngày huấn luyện ở học viện cảnh sát kết thúc, thời gian còn lại hoạt động tự do cho đến giờ tắt đèn là 10 giờ đêm đi ngủ.

- Ngày đầu tiên ở học viện tớ hơi mệt. Hôm nay tớ sẽ ngủ sớm. – Furuya Rei nói với Hiromitsu Morofushi sau khi cậu ấy vừa thay thuốc xong.

Hiromitsu Morofushi còn định ở lại nói chuyện với cậu ta một chút xíu. – “……..”.

Mặc dù cậu cảm thấy Zero thật sự cần nghỉ ngơi, nhưng cứ có cảm giác là cậu ta sẽ chẳng chịu ngoan ngoãn đi ngủ?

Hiromitsu Morofushi do dự một lát thì bị Furuya Rei dỗ dành bảo đi về.

- Zero à…

- Xin lỗi nha, Hiro. Tớ biết cậu định hỏi điều gì. Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc. – Furuya Rei cầm tay nắm cửa, nắm tay siết chặt, đôi mắt chăm chú nhìn vào mắt Hiro. – Tớ hứa, đợi tớ nắm rõ mọi việc, nhất định sẽ nói cho cậu biết tất cả.

Hiromitsu Morofushi ngây ra một lúc, sau đó đôi mắt cong cong hé lộ nụ cười.

- Ừa, vậy tớ đợi cậu nhé, Zero. – Cậu nói.

Chắc chắn là Furuya Rei không đi ngủ rồi.

Anh ngồi trước bàn, vừa cầm điện thoại chat với hai người kia, vừa giở sổ ra ghi chép và chỉnh lý lại toàn bộ thông tin thu thập được.

Sau khi nắm rõ mọi thứ, anh mới xem một lượt. Sau đó xé vụn đống tài liệu dày cộm bỏ vào toa-lét giật nước.

Furuya Rei đã quen thân với hai người kia rồi, thông tin cũng nắm phần nhiều.

Subaru Natsuki, 17 tuổi, học sinh cấp ba. Vốn là một cậu bé nghỉ học ở nhà, sau đó không hiểu sao lại xuyên không đến một thế giới khác. Bắt đầu cuộc hành trình không ngừng đi giải cứu những người quan trọng của cậu bé và không ngừng chết đi loading lại.

Avatar trong group chat của cậu bé là một thiếu niên tóc đen ngắn và đôi mắt màu nâu.

Shinpei Ajiro, 18 tuổi, là học sinh trường chuyên đầu bếp Tokyo. Vì thanh mai trúc mã yêu mến của cậu bé đã chết nên mới về quê tham gia tang lễ. Sau đó đến một hòn đảo và bắt đầu chết đi loading lại.

Avatar trong group chat của cậu bé là một thiếu niên cột chùm tóc đen trên đầu và đôi mắt hai màu đen-lam.

Từ khi biết được tuổi tác của Furuya Rei, Shinpei Ajiro liền đổi xưng hô gọi Furuya Rei là anh.

Ở mỗi thế giới khác nhau, thời gian trôi qua cũng khác nhau, chẳng hề theo một qui luật nào hết.

Hai thiếu niên đó cùng gia nhập group chat một lúc, mà thực ra cũng chẳng bao lâu. Chỉ có những lần chết đi sống lại mới khiến quan niệm thời gian của bọn họ trở nên vụn vỡ và phản ứng chậm chạp.

Và tại sao ở hai thế giới khác nhau bọn họ lại có cùng cảnh ngộ, vì sao cùng tập trung mọi người lại đây, tất cả của tất cả dường như quá mơ hồ.

Chuyện họ có thể làm, là cố gắng sống sót, và cứu sống mọi người, nỗ lực hết sức mình để đạt được một Happy Engding cho tất cả.

.



Quá khứ ngày thứ hai, năm giờ sáng.

Khi tiếng chuông báo thức vang lên, Furuya Rei đang mở mắt.

Tối qua anh chẳng ngủ là mấy, và liên tục xem đi xem lại ‘Các điểm cần lưu ý và kinh nghiệm sinh tồn dành cho người mới’ – do Shinpei Ajiro và Subaru Natsuki tổng kết. Sau đó trong đầu anh hình dung tương ứng từng câu từng câu với tình hình thực tế để có biện pháp ứng phó.

Cho dù là Furuya Rei, bây giờ cũng cảm thấy mệt.

Chàng trai tóc vàng tắt chuông báo thức, dụi mắt ngồi dậy. Bên dưới tấm chăn màu trắng là nước da bánh mật đặc trưng.

Đã quen cởi trần khi ngủ ở nhà, Furuya Rei vốn không định sẽ như vậy ở kí túc, nhưng thói quen này giúp anh có thể suy nghĩ mọi việc tốt hơn, nên cứ mặc kệ.

Vệ sinh cá nhân xong, trước khi rời khỏi phòng, Furuya Rei lấy chiếc dao gọt hoa quả gấp gọn trong hộc bàn mang theo bên người.

Nhưng cả một ngày đề cao cảnh giác, lại chẳng có chuyện gì xảy ra.

.



Buổi tối trước khi đi ngủ nói chuyện trong group chat, thế giới bên Subaru Natsuki có vẻ tiến triển khá thuận lợi. Cậu ta tiếp thu kinh nghiệm từ những lần trước, và những phân tích suy luận của hai người bạn thông minh là Shinpei Ajiro và Furuya Rei, nên cảm thấy rằng: Lần này nhất định cậu ta có thể cứu sống mọi người thành công.

Subaru Natsuki: Lần này nhất định em sẽ cứu được mọi người! Chắc chắn là được! Em thấy vậy đó!

Furuya Rei và Shinpei Ajiro đều chúc mừng thiếu niên tràn đầy tự tin và hạnh phúc đó.

Thế nhưng, ngày hôm sau khi Furuya Rei thức dậy cầm điện thoại lên, thì phát hiện ra số lần chết đi của Subaru Natsuki lại tăng lên.

Cậu ta lại chết nữa.



1. Subaru Natsuki ( Re: Zero - Start Life in Another World), 11 ROUNDS, DIED 11 TIMES.

2. Shinpei Ajiro (Summer Time Rendering), 4 ROUNDS, DIED 4 TIMES.

3. Furuya Rei (Detective Conan), 1 ROUND-ing, DIED 1 TIME.



Lần này Furuya Rei đã cảm nhận được tâm thái của một người đã có số round hơn mười lần rồi.

Shinpei Ajiro có vẻ đã khá là quen luôn, mặc dù vẫn có tiếc nuối và cảm giác đau lòng, nhưng cũng vô cùng thuần thục - bắt đầu an ủi và khuyên nhủ Subaru Natsuki.

Nhờ sự khích lệ của hai người mà Subaru Natsuki lại một lần nữa lấy tinh thần và tiếp tục xông lên đi bươn chải trong thế giới của cậu ta.

Thiếu niên 17 tuổi mặc dù không có trí óc thông minh và lý trí điềm tĩnh của Shinpei Ajiro, nhưng tinh thần và lòng tin vô cùng hơn người.

Shinpei Ajiro cũng không quên người mới Furuya Rei, thấy anh ấy vẫn khá bình tĩnh trước sự việc vừa xảy ra cậu cũng thở phào, nghiêm túc nói chuyện với anh.

Shinpei Ajiro: “Anh Furuya Rei à, để em nói lại một chút. Tụi em đều đã chết những mấy lần rồi. Thế giới của chúng em lúc mới đầu cũng rất bình thường. Dù là Subaru Natsuki có xuyên không qua thế giới khác, khi bắt đầu cũng thuận buồm xuôi gió, khá lãng mạn và thi vị nữa. Nhưng cứ đến một thời điểm nào đó, thì ‘ác ý của thế giới’ bắt đầu bộc lộ.

Bị cắt đứt yết hầu, bị đâm lủng bụng, bị nguyền rủa. Bị đạn bắn vô đầu, bị ngược đãi đến chết, bị chết cóng, bị cắt đầu…. Cả tự sát nữa. Tất cả những lần chết đó đều là tụi em đích thân trải qua hết.

Nhưng mà, tụi em có chết đi nữa, cũng không sao. Điều khiến tụi em đau đớn… chính là cái chết của những người quan trọng xung quanh.

Anh Furuya Rei, xin hãy hết sức cẩn thận và chú ý đến an toàn của những người thân xung quanh anh, và nhất định phải bảo vệ họ.

Không chừng vốn dĩ thế giới của anh rất yên bình, nhưng một khi anh gia nhập vào group chat này. Thì chắc chắn sẽ không thể có một cuộc sống an lành như vậy nữa.

Chưa kể anh Furuya Rei còn là một cảnh sát. Dù ở thời bình, cảnh sát cũng là người xông lên những chỗ nguy hiểm nhất chiến đấu bảo vệ nhân dân, là người dễ dàng hi sinh nhất.

Cho nên em rất kính trọng anh, Furuya Rei. Em và Subaru Natsuki sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ những người thân của em, còn anh – chính là người đã thề nguyền cứu lấy cả đất nước này.

Nên anh, nhất định phải cẩn thận, anh Furuya Rei.

Số lần chết của chúng ta, có thể không phải là vô hạn.”



.



- Zero à, có phải là dạo gần đây cậu căng thẳng lắm không? Đã xảy ra chuyện gì hả? – Hiromitsu Morofushi không kiềm được nắm chặt lấy tay Furuya Rei. – Lúc trước cậu bảo điều tra rõ ràng sẽ kể hết cho tớ nghe. Nhưng mà… Nếu không nói được, thì để tớ điều tra cùng cậu nhé?

Nếu như tình trạng của Furuya Rei bình thường, đương nhiên Hiromitsu Morofushi sẽ giữ lời hứa đợi bạn thân chủ động nói tất cả cho cậu nghe. Nhưng Furuya Rei mấy ngày nay mặc dù trông khá ổn, không ai phát hiện ra điều gì. Nhưng là thanh mai trúc mã từ nhỏ đến lớn ở bên Rei, Hiromitsu Morofushi cảm giác cậu ta hết sức bất thường.

Vết thương của Zero đã lành rồi, nhưng trông cậu ấy còn mệt mỏi hơn trước.

- Xin lỗi nha, Hiro. Đợi hai ngày nữa thôi, tớ vẫn có chuyện chưa chắc lắm.- Nhưng chàng trai tóc vàng vẫn cười và cự tuyệt. – À này, trưa nay tớ muốn đến phòng tư liệu để kiểm tra về việc bố của Matsuda Jinpei, Hiro đi với tớ nhé?

- Đừng có đánh trống lảng nữa. – Hiromitsu Morofushi phản đối, nhưng vẫn quyết định đi cùng anh.

Furuya Rei cố ý làm mọi thứ y chang như trong quá khứ.

Chỉ cần mọi thứ diễn ra như vậy, thì những ‘tiên đoán’ của anh mới có tác dụng.

Mới có thể chuẩn bị sẵn sàng trước những nguy cơ xuất hiện.

Nhưng có vẻ, muốn hoàn toàn giống như trong quá khứ là điều không thể.

Ví dụ như việc, sau khi anh điều tra ra việc bố của Matsuda Jinpei bị bắt nhầm do lỗi của phía cảnh sát, nên mới sa vào rượu bia mất đi ý chí. Lúc chuẩn bị đi, Hiro không hề ở lại để tiếp tục điều tra về vụ án cái chết của bố mẹ cậu ấy, mà lại đi theo sau anh để cùng về.

Furuya Rei: “………….”.

Furuya Rei cũng không biết làm sao, trong lòng giống như được sưởi ấm, cảm thấy dễ chịu.

Đúng là, Hiro quá lo lắng cho anh rồi.

Tình trạng của anh dạo này vẫn ổn mà?


Furuya Rei hoàn toàn không cảm thấy mệt gì hết. Có thể có cơ hội cứu vãn tất cả, có thế nào anh cũng không cảm thấy mệt. Có hi vọng có thể mong đợi, có bạn bè bên cạnh, làm sao mà mệt?

Anh chỉ ngủ ít hơn trước có vài tiếng. Có thể lén trốn đi điều tra vào ban đêm, lợi dụng một ít thủ đoạn để liên lạc với một vài người, sau đó có trong tay một ít vũ khí mà học viện cảnh sát vốn không nên có.

Đấy đều là vài sự chuẩn bị phòng ngừa những nguy hiểm chưa biết, kể cả không có gì nguy hiểm, thì sau này tiêu diệt Tổ chức Áo đen cũng cần dùng. Sẵn sàng là điều tốt.



.



Lúc này đã là ngày thứ năm kể từ khi anh trở về quá khứ, vết thương trên mặt đã lành hẳn.

Và trong ký ức của anh, chiều nay tiết học đầu tiên sẽ xảy ra một sự cố ngoài ý muốn khá nguy hiểm.

Đó là buổi học sử dụng súng đầu tiên của thầy Oniduka. Và cũng là lần hợp tác đầu tiên của năm người bọn họ.

Tâm trạng của Matsuda Jinpei hôm nay khá vui, lúc đi vệ sinh soi gương nhìn thấy vết thương trên mặt đã lành rồi, thế là lại càng vui.

Cậu ta là kiểu người không quan tâm đến dáng vẻ bề ngoài, nhưng tên tóc vàng đã lành rồi, nếu cậu chưa lành thì nghĩ thôi cũng thấy khó chịu.

Mặc dù tiết học buổi chiều có chút chuyện, nhưng cuối cùng bọn họ đã giải quyết êm đẹp.

Hợp tác chung giải quyết một sự cố nguy hiểm như vậy, Matsuda Jinpei nhìn Furuya Rei cũng thuận mắt hơn.

- Cao thủ đầu vàng. – Cậu lẩm bẩm tên gọi lúc đó cậu gọi tên khốn tóc vàng đó, có chút buồn cười. – Biệt danh đó cũng được á, vô cùng phù hợp với đồ quỉ lúc nào cũng chăm chỉ hết mình đó.

Không chỉ Kenji Hagiwara thích gọi tên người khác bằng ‘bé’, Matsuda Jinpei cũng thích đặt biệt danh người khác.

Ví dụ như, lớp trưởng Date Wataru là “lão đại”, Hiromitsu Morofushi là “Hiro lão gia”. Còn ai kia là “tên khốn tóc vàng” và “cao thủ đầu vàng”.

Matsuda Jinpei bật cười, chỉnh lại cái mũ nghiêng nghiêng chuẩn bị đi ra.

- Này, các cậu biết cái tên Furuya lớp bên cạnh không? Cái thằng đó bị sao vậy hả? Nhìn mà nuốt không trôi. Kiêu ngạo cực kỳ luôn nhỉ?

Matsuda Jinpei đứng im.

- Chậc, ai cơ, cảnh sát mà cũng có người tóc vàng hả. Cạn lời thật đó, người ngoài nhìn vào chắc kiểu, trường mình dành cho những kẻ nổi loạn.

- Hahahaha, đó đâu phải là chuyện. Nhìn màu da của nó, thêm mái tóc vàng nữa, chắc chắn là con lai rồi. Người như vậy mà cũng làm cảnh sát được? Không chừng là gián điệp nước khác gửi vào đó?

- Hahaha, đúng. Quá chính xác! Mắc cười ghê, hay là chút nữa chúng ta đi báo cáo về việc đó? Xem hắn có bị đuổi học không?

- Học viên hạng nhất? Nhập học tuần đầu tiên bị đuổi học!!! Hahaha cười chết mất….

Rầm!

Một tiếng động lớn vang lên làm bốn người hút thuốc trốn trong góc nhà vệ sinh giật mình. Họ hoảng hốt quay đầu nhìn thì thấy là một học viên. Sau đó xem như không có việc gì.

- Có gì buồn cười sao? Cái lũ các người, rõ ràng là không biết gì hết. Như lũ dòi bọ trốn chui trốn nhủi, hoang tưởng và đố kỵ lại còn mạt sát h.ãm hại người khác… - Matsuda Jinpei tức phát điên. – Tao ghét nhất là loại cảnh sát như tụi mày!!! Nói tụi mày là cảnh sát đúng là sỉ nhục cảnh sát. Tụi mày có biết thế nào là cảnh sát không? Hả? Lên lớp có nghe giảng không? Hay để tao dạy cho tụi mày! Để chúng mày sau này tốt nghiệp không làm ảnh hưởng tới danh tiếng cảnh sát nữa.

Mặt Matsuda Jinpei tối sầm, đầy nộ khí xông tới giơ lên nắm đấm dạy dỗ lũ kia cái gì nên nói và cái gì không nên nói. Dường như mỗi nắm đấm là một chữ trong qui tắc ngành cậu thốt lên và dí bọn chúng chạy tùm lum. - Mang trong mình lòng tự hào và sứ mệnh phụng sự nhân dân và đất nước. Tôn trọng nhân quyền, chấp hành nhiệm vụ công bằng, tận tụy. Nghiêm túc tuân thủ kỷ luật, đoàn kết một lòng, hợp tác thân thiện. Rèn luyện nhân cách, nâng cao năng lực, hoàn thiện bản thân. Giữ vững phong cách sống thanh liêm, chính trực.

- Đó mới là cảnh sát! Tụi mày nghe rõ chưa? – Chàng trai tóc đen hét lên. – Sau này nếu còn để tao nghe tụi mày nói bậy làm bậy nữa. Thấy một lần đánh một trận.

- Nghe rồi, nghe rồi. Bọn tớ không dám nữa. Xin lỗi nha, xin lỗi nhiều lắm… - Thử phản kháng nhưng không chịu nổi một nắm đấm, bốn tên hèn hạ thất kinh hồn vía. Thấy Matsuda Jinpei dừng tay, liền vội chạy cút ra ngoài.

Nhưng vừa ra đến cửa, bọn họ liền gặp học sinh xuất sắc tóc vàng đứng đó, ngây một lúc khuôn mặt chúng thất thần vội vã chạy mất dạng.

Matsuda Jinpei: “……..”

Matsuda Jinpei tung ra một cú đấm móc ngang bên trái. – Tên khốn tóc vàng! Nghe thấy hết rồi hả!

Furuya Rei nghiêng đầu né cú đấm, cười cười. – Không mà, tớ vừa đến, tớ chẳng nghe thấy gì cả.

Matsuda Jinpei lại tung thêm cú đấm móc ngang bên phải. – Xạo chóa! Rõ ràng là nghe hết rồi! Nghe hết rồi còn gì!

Furuya Rei vừa vờn với cậu ấy vừa cười đáp. – Thôi mà, đúng rồi. Xin lỗi mà, tớ nghe thấy cả. Cảm ơn cậu đã ra tay hộ tớ. Một bầu trời đẹp trai luôn.

- Tớ có ra tay hộ cậu đâu! – Matsuda Jinpei xù lông. – Chỉ là nhìn tụi nó khó ưa quá.

Nói xong, hình như nghĩ ra điều gì, cậu ta còn bực bội hơn. – Nếu cậu đã nghe thấy ngay từ đầu, chúng nó còn nói cậu như thế. Tại sao cậu không đi dạy dỗ chúng hả? Cứ để họ nói như vậy? Cậu là kiểu người đó sao?

- Chắc do nấm đấm của cao thủ tóc vàng, chỉ dành riêng cho bé Jinpei thôi ? – Furuya Rei cười cười nắm lấy nắm đấm của Matsuda, trả lời vô cùng nghiêm túc.

- Oẹt! … thôi, cậu thắng rồi. Làm tớ muốn ói luôn. – Matsuda Jinpei xoa xoa da gà nổi trên cánh tay, nghiến răng lặng lẽ đi ra. – Bắt chước Hagi chứ gì? Quỉ Hagi… Đúng là cao thủ tóc vàng, đến chuyện nhỏ này cũng học nhanh như vậy, lợi hại quá nhỉ.

Bỗng dưng cậu cảm thấy kỳ lạ. Hình như từ sau khi giải quyết xong vụ việc lúc chiều khi học bắn súng, tâm trạng tên khốn tóc vàng đó đã trở nên tốt hơn hẳn.

Furuya Rei đi đằng sau cậu ấy bảo. – Matsuda à, Kenji Hagiwara nói là cậu biết gỡ bom, sau này cậu dạy tớ với nhé. Tớ muốn học.

Matsuda Jinpei quay phắt người lại, có chút nghi ngờ hỏi. – Hah? Tại sao cậu muốn học thì tớ phải dạy cậu chứ?

Furuya Rei chớp mắt cười với cậu ấy. – Để đổi lại, buổi tối tớ sẽ cùng tập quyền anh với cậu.

Matsuda Jinpei : “…………”

Chết mie, có chút xiêu lòng.

- Hứ, cậu không được nhường đâu đấy, phải đánh cho nghiêm túc vào. – Cậu nghiêm túc cảnh cáo Furuya Rei.

Anh giơ tay đầu hàng. – Được mà, được mà. Vậy bắt đầu từ tối nay nhé?

Matsuda Jinpei vô cùng phấn khởi. – Thực ra tối nay bắt đầu cũng được… Mà thôi. Từ lần đánh nhau trước, thầy Oniduka quản chặt lắm. Lên sân thượng đi, buổi tối trên sân thượng dãy phòng học sẽ không có ai phát hiện. Còn gỡ bom hả, khi nào cậu có thời gian, tớ sẽ chỉ cho.

- Được. - Furuya Rei đáp. – Hẹn vậy đi.





-----------------
 
CHAP 5: LOADING THE 1ST ROUND (5)





Thầy Oniduka vẫn ổn, trong tình huống hiểm nguy được năm người bọn họ hợp tác giải cứu thành công. Điều này khiến Furuya Rei thở phào một cái. Tâm trạng căng thẳng mấy ngày qua cuối cùng cũng giải tỏa, cả người bỗng chốc nhẹ hẫng đi vài phần. Trước mắt, mối nguy hiểm anh có thể nghĩ đến chỉ có vậy, an toàn vượt qua, ít nhất trong một tháng tới không cần phải lo lắm.

Bây giờ, anh cần phải nghĩ về chuyện, có nên kể cho Hiro biết việc này hay không, và nếu nói thì nên nói như thế nào.

Chuyện có nên kể cho người thân nghe về việc bản thân đến từ tương lai hay không, anh đã tư vấn với hai thiếu niên tiền bối trong nhóm chat.

Subaru Natsuki : …. Em nghĩ là lúc này, anh có thể không cần phải lưỡng lự về việc này đâu. Bởi vì nói hay không nói, và đối phương tin hay không, thì dù sao đi nữa, mọi thứ cũng sẽ được RESET lại khi anh chết đi và loading round lại từ đầu. Mọi nỗ lực đều vô ích, một lần hai lần không sao, nhiều lần thì anh mới là người không chịu nổi đâu.

Với lại chuyện này kỳ thực khó tin vô cùng, những người sinh sống ở thế giới bình thường đó sao có thể dễ dàng tin được? Họ sẽ cho là anh đang nói đùa với họ. Hoặc giả, bảo là anh bị điên. Thậm chí có thể cho là, anh đang có ý lừa gạt vì một mục đích nào đó. Hơn nữa, quá nhiều người biết chuyện này, thật sự không phải là việc tốt đâu. Nếu như save point đã cố định rồi không thể thay đổi, nhưng kẻ địch biết được việc chúng ta có thể chết và loading round lại, thì tình hình chỉ có tồi tệ hơn mà thôi. Cách tốt nhất vẫn là, chúng ta cố gắng tích lũy kinh nghiệm thất bại cho bản thân, rồi tự tìm một lý do nào đó để dẫn dắt mọi người tránh đi vào bi kịch.

Shinpei Ajiro: Em nghĩ là anh có thể thử. Lần này trước khi chết đi loading round lại, em có kể mọi việc cho cô Hizuru Minakata. Thoáng chốc cô đã hiểu ra mọi việc, thậm chí còn suy luận ra việc em đến từ tương lai trước cả khi em kể nữa. Em… đã rất cảm động. Cuối cùng em đã không phải chiến đấu một mình. Có đồng minh cùng nỗ lực với em, cảm giác đó tuyệt vời lắm. Em còn định tìm cơ hội để kể cho các bạn khác. Mọi người cùng cố gắng thì sẽ thành công.

Hai thiếu niên gần gửi tin nhắn cùng một lúc, và cũng là lần đầu tiên có chút mâu thuẫn.

Nhưng hai người họ chẳng hề tranh cãi.

Không cần nói thì Shinpei Ajiro rất hiểu đánh giá của Subaru Natsuki. Tất cả là do cậu ấy tự nghiệm ra cả, vì nó đầy lo lắng và quan tâm. Nên Ajiro còn an ủi ngược lại Subaru nữa.

Tính cách của Subaru có chút quá khích, nhưng không có nghĩa cậu ấy là kiểu người không biết suy nghĩ cho người khác. Vốn dĩ cậu ấy là một thiếu niên thiện lương và dịu dàng, nên khi bình tĩnh lại đã biết xin lỗi ngay.

Subaru khá là ngưỡng mộ bọn họ. Cậu ấy không thể tiết lộ trải nghiệm chết đi sống lại với bất kỳ ai. Ai biết được đều sẽ chết, nếu dù cậu ấy có ám chỉ bằng tính khí thất thường, cũng chẳng ai hiểu được.

Subaru Natsuki: Em xin lỗi. Là do em hơi kích động. Em không giống anh Furuya và Ajiro. Thế giới phép thuật kỳ lạ bên em đầy những nguy hiểm khó lường. Xung quanh toàn những người lạ mặt, họ không dễ dàng tin tưởng em. Còn mọi người vẫn đang ở thế giới mang tính khoa học trong quá khứ, xung quanh lại toàn người quen nữa, nói ra có lẽ sẽ tốt hơn. Giống như Ajiro nói ấy ạ, nếu bạn bè biết được và có lòng tin của họ cùng nhau chiến đấu. Thì những việc chúng ta đã làm, những cảm xúc chúng ta bộc lộ đều có thể được thông cảm và hiểu cho, chắc chắn sẽ hạnh phúc lắm.



Không. Thực ra không phải vậy đâu.


Ngón tay Furuya Rei run run.

Vì anh đang ở điểm khởi đầu – khi mà ngoài cậu bạn thân Hiro ra, bây giờ mọi người xem cậu ấy cũng như một người xa lạ mà thôi.

Tất cả bắt đầu từ con số không, kết bạn cũng vậy.



Cuối cùng Furuya Rei cũng quyết định kể hết mọi chuyện cho Hiromitsu Morofushi.

Anh tin tưởng thanh mai trúc mã của anh.

Thời gian lúc này là 7 giờ tối, trời vẫn chưa tối hẳn.

Anh vừa kết thúc buổi tập luyện không lâu, đợi ăn tối xong chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, đó là lúc hợp lý nhất để trò chuyện.

Dù gì, Furuya Rei cũng khó biết được – sau khi kể hết mọi chuyện – sẽ xảy ra chuyện gì. Nếu tâm trạng ảnh hưởng đến việc đánh nhau với Matsuda Jinpei … Chắc chắn tên ấy sẽ nhận biết ngay, sau đó còn phiền phức hơn nữa.

Nhưng mà Furuya Rei cũng không muốn cậu bạn nối khố cứ mãi lo lắng như vậy. Nói cho cậu ấy biết sớm, sẽ đỡ lo hơn.

Mặc dù một khi kể ra chuyện này, mọi quan niệm nhận thức về thế giới quan sẽ sụp đổ. Có thể Hiro sẽ không thấy an tâm hơn đâu, thậm chí còn lo lắng cho anh nhiều hơn, có thể là vì bị lôi vào chuyện này mà phiền não hơn và gặp nhiều nguy hiểm thì sao…



Furuya Rei: “…………”. – Vừa gõ cửa xong thì khựng lại, Furuya Rei do dự mất rồi.

- Zero ? – Hiromitsu ngơ ngác mở cửa.

Nhưng chỉ một lúc là cậu hiểu ngay, cậu biết rõ Furuya Rei quá mà.

- Zero! Cậu sắp kể mọi chuyện cho tớ phải không? – Hiromitsu hơi cao giọng, đôi mắt mèo xanh lam ươn ướt sáng rỡ.

Mặc dù tính cách Hiro trong công việc vô cùng thẳng thắn, nhưng về chuyện tình cảm thì hơi kiêu nha, có lúc thích món gì đó bị người ta nói trúng tim đen – đỏ cả mặt luôn, nhưng miệng thì không thừa nhận đâu. Có chút đáng yêu nhưng nhiều lúc cũng làm người ta bối rối lắm.

Vốn Hiromitsu Morofushi nghĩ là Zero sẽ tiếp tục do dự vài ngày, không ngờ lại quyết định bộc bạch với cậu nhanh như vậy. Hiromitso vui ơi là vui, cả người cũng thả lỏng.

Furuya Rei: “……..”. – Hàng lông mày anh đã không còn cau lại nữa.

- Đúng thế, theo như lời hứa, tớ sẽ kể mọi chuyện cho cậu nghe, Hiro. – Anh nói.

Cậu bạn thân vẻ mặt hồ hởi, vội vã kéo anh vào phòng chẳng chờ đợi thêm được nữa.



Hai người cùng ngồi trên gi.ường, giống như lúc còn bé, ngồi xếp bằng dựa vào vách tường tâm sự với nhau.

.

Trước đây Furuya Rei vẫn hay làm như thế, mới đầu là do Hiromitsu chuyển trường tới Tokyo có một mình, lại vì vụ án bố mẹ bị giết mà mất đi khả năng nói.

- Nói ra sẽ dễ chịu hơn đó? – Cậu bé tóc vàng nhỏ nhắn nở nụ cười tươi sáng với cậu bé mắt mèo tóc đen đang ngồi ngây người trong góc. – Nếu như tạm thời cậu không nói được, thì nghe tớ nói nhé?

.

Furuya Rei mất một quãng thời gian lâu ơi là lâu mới giải thích xong mọi việc.



Anh kể cho Hiro nghe cuộc đời từ năm 22 tuổi đến năm 29 tuổi. Kể về việc năm người họ trở thành những người bạn rất thân. Kể việc sau khi tốt nghiệp họ đều trở thành những cảnh sát xuất sắc. Kể việc hai người họ cùng nhau làm gián điệp thâm nhập tổ chức khủng bố quốc tế. Kể việc Hiro bị bại lộ thân phận nên đã chết trước mặt anh. Kể việc Hagi, Matsuda và cả lớp trưởng Date từng người từng người một đều hi sinh vì nhiệm vụ. Kể việc, anh cũng chết trong đêm trước bình minh khi quyết chiến với tổ chức sắp sụp đổ.



Furuya Rei chầm chạp giải thích cho Hiromitsu việc anh sống lại từ tương lai. Kể rằng anh cũng chẳng hiểu mọi chuyện rốt cục là sao nữa. Kể về việc anh còn quen thêm hai người bạn có cùng trải nghiệm chết đi sống lại giống nhau – họ đều là những thiếu niên tốt bụng. Họ ở những thế giới khác, trong group chat điện thoại mà ngoài anh ra, không ai có thể nhìn thấy.



- Cho dù là một câu chuyện khó chấp nhận như vậy, Hiro cũng sẽ tin tớ chứ? – Anh khẽ hỏi.

Sau đó Furuya Rei nhận được một cái ôm.

Một cái ôm thật chặt và vô cùng ấm áp.

Nãy giờ vẫn chăm chú nghe anh kể, Hiromitsu bỗng giơ tay ra ôm lấy anh, siết chặt hai cánh tay.

- Đương nhiên rồi, tại sao tớ lại không tin cậu? Chỉ là tớ quá kinh ngạc. – Hiromitsu Morofushi đáp. – Tớ biết là, Zero sẽ không gạt tớ, đúng không?

Furuya Rei gác đầu lên vai cậu ấy, hai cánh tay cũng ôm siết lấy cậu ấy. Cảm nhận hơi ấm, nhịp đập trái tim của Hiro, và khẽ đáp ‘ừ’.

- Cậu đã quyết định kể mọi việc cho tớ. Tớ thật sự rất vui. Hãy để chúng ta cùng nhau gánh vác chuyện này. Chúng ta là bạn thân mà, đúng không?

Hiromitsu Morofushi dịu dàng vuốt mái tóc vàng mềm mại của Rei.

- Lúc nào cậu cũng vất vả như vậy, Zero à. Cậu đã làm tốt lắm rồi. Bây giờ có thể thả lỏng nghỉ ngơi một chút.

Nghỉ ngơi thì chắc không nghỉ ngơi được rồi.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, Furuya Rei cùng đôi tai ửng đỏ của anh ta chạy biến mất tiêu.

- Tí nữa tớ còn có việc với Matsuda Jinpei! – Anh nói với lại.



.



Furuya Rei vừa đứng đợi trên sân thượng vừa vuốt tóc điên cuồng, mái tóc mềm mại màu vàng sắp rối tung như ổ quạ rồi.

Ahhhhhh! Tại sao cuối cùng Hiro lại là người an ủi anh nhỉ?

Chẳng phải là lúc này anh nên là người dỗ dành Hiro vì bị sốc và sụp đổ vì thế giới quan thay đổi sao?


Furuya Rei áp tay lên má để nó bớt nóng hầm hập, và cũng để bẹo má điều chỉnh lại biểu cảm.

Kỳ quá đi à, Hiro…. Chơi xấu quá nha.

Nhưng mà, nhưng mà, anh thật sự hạnh phúc.

Hai thiếu niên đó đã nói đúng. Cảm giác sau khi xảy ra mọi chuyện, gặp được một người đồng hành sát cánh kề bên và hoàn toàn hiểu – tin tưởng bản thân, thật là tuyệt vời.



Trong một khoảnh khắc, Furuya Rei bỗng cảm thấy rằng, chẳng có gì phải lo lắng nữa.



Toàn thân anh lúc này tràn đầy năng lượng, máu chảy cuồn cuộn nóng hừng hực, và cảm giác lâng lâng bay bay nữa, nụ cười bất giác nở trên môi.

- Ah, Hahahahahahhaahh~

Anh cười điên loạn như một kẻ phát rồ một lúc trên sân thượng không người.

Tâm trạng anh đã hoàn toàn hồi phục lại rồi.



Furuya Rei cầm điện thoại lên xem – lúc này đã 8 giờ tối.

- Sao Matsuda vẫn chưa đến nhỉ? – Anh vừa vuốt tóc vừa cười. – Tớ đã không chờ đợi thêm được nữa rồi, hôm nay nhất định phải đánh một trận ra trò.

Nhưng…. Cuối cùng Matsuda Jinpei đã trễ giờ thật.

Furuya Rei nhìn đồng hồ một lần nữa, đôi mày cau lại.

10 giờ đêm là giờ nghỉ, cho nên họ mới hẹn 8 giờ tập.... luyện, 9 giờ có thể về tắm rửa nghỉ ngơi, là vừa đẹp.

Nhưng bây giờ đã 8h10 rồi, Matsuda Jinpei vẫn chưa đến.

Việc này không ổn chút nào, trong khi Matsuda là người hết sức mong đợi buổi tập tối nay.



Anh Furuya Rei, xin hãy hết sức cẩn thận và chú ý đến an toàn của những người thân xung quanh anh, và nhất định phải bảo vệ họ.



Bỗng nhiên, nhiệt độ cơ thể anh tuột xuống thật nhanh, lạnh buốt từ chân tới óc.

- Matsuda! – Furuya Rei quay người chạy xuống lầu.

Trong bóng đêm nơi cầu thang hun hút, anh rút điện thoại ra bấm số gọi cho Matsuda Jinpei liên tục, nhưng vẫn không có người nhấc máy.

Thực ra anh vẫn chưa xin số điện thoại của Matsuda, cũng biết chắc là Matsuda không mang theo điện thoại, nhưng Furuya Rei vẫn gọi, thậm chí là gọi cho cả Hagi, nhưng không ai nghe máy.

Chết tiệt!

Dường như anh lại trở về cái đêm đen hôm đó, điện thoại không gọi được, những bậc thang chạy mãi không hết, và cuối cùng đập vào mắt là thi thể trong vũng máu….

Đến khi chạy ra khỏi dãy lớp học, đập vào mắt là những ánh đèn điện, Furuya Rei mới lấy lại một chút bình tĩnh.

Anh hít một hơi thật sâu, biết chứng PTSD của anh đã tái phát, nhưng nó không ảnh hưởng nhiều đến lý trí và óc phán đoán.



- Cứ mặc kệ vậy à? Chúng ta có cần báo cáo cho thầy không?

- Thôi đừng. Sẽ phiền phức lắm. Lũ đó toàn là lưu manh, chẳng hiểu sao vô được học viện cảnh sát nữa.

- Nhưng mà tớ nghĩ, cậu bạn tóc quăn đó chắc là người tốt. Vì cứu người bị bạo lực học đường nên mới đi đánh nhau mà?

Furuya Rei xông lên túm chặt lấy hai người đó, hỏi. – Người tóc xoăn hai cậu nói là Matsuda Jinpei phải không? Bọn họ đang ở đâu vậy?

Nhìn biểu cảm của anh, hai học viên sợ hãi - giọng nói cũng trở nên lắp bắp.

- Tớ, tớ không biết tên của cậu ấy. Một thanh niên tóc đen xoăn rất đẹp trai. Ở phía khu rừng nhỏ ở cổng sau của trường ấy. Cụ… Cụ thể như thế nào tớ cũng không rõ. Hình như là cậu ấy không thể đứng yên nhìn 6 người cùng ăn hiếp một người nên mới lao lên đánh nhau…

Furuya Rei thở một hơi, thả họ đi và gửi lời xin lỗi.

Anh quay người liền chạy ngay ra cánh rừng ở cổng sau trường. Chỗ đó Furuya Rei cũng rành lắm, sau lưng trường học và ký túc của học viên. Là nơi anh từng hẹn Matsuda đánh nhau lần đầu tiên.



Furuya Rei nghĩ.

Chỉ là đánh nhau thôi, không phải là chuyện gì lạ với Matsuda Jinpei cả. Thế giới của anh không nguy hiểm và phản khoa học đâu.

Đợi anh tìm thấy Matsuda, nhất định sẽ nghiêm túc nhắc nhở cậu ấy về tính cách ‘không coi ai ra gì’ đó. Con người gì mà sốc nổi hơn cả cậu Matsuda trong ký ức ở quá khứ nữa. Lẽ nào Matsuda trong ký ức của anh có thêm filter ???


Sau khi xác nhận rằng, đó chỉ là chuyện đánh nhau giữa học sinh trong trường, Furuya Rei vừa thở phào vừa giận một chút.

Matsuda Jinpei tưởng cậu ta là siêu nhân hay sao chứ. Một mình đấu lại một đám người cứ thế mà xông lên sao? Ít nhất cũng phải gọi thêm người chứ! Ít nhất phải nói cho họ biết!!!!!! Cái tên này hoàn toàn quên mất cuộc hẹn với anh trên sân thượng rồi hay sao hả?

Thiệt tình, bố cậu ta chính vì không muốn bị mất thời gian và gánh thêm phiền phức nên mới thấy có mâu thuẫn đánh nhau mà lờ đi như là không thấy. Rốt cục cậu ta lại là người thấy chuyện bất bình cứ thế xông lên sao.


Tính khí bốc đồng nông nổi này, mãi … mãi cho đến khi Hagi chết, bỗng chốc thay đổi hẳn.

Thực ra tính cách của Matsuda vẫn bộc trực vậy thôi, nhưng nhìn thì có vẻ trầm tĩnh, hoặc là lặng im như tờ. Nhiều lúc trông cậu ấy cứ như bị một bầu không khí tĩnh lặng nguy hiểm bao trùm. Nhưng thực ra vẫn cứ là không coi ai ra gì.

Cho nên dẫn đến việc, nhiều người cứ tưởng cậu ấy là mỹ nam vừa nguy hiểm vừa thần bí u uất khi thấy cậu ấy không nói gì và cũng không hiểu cậu ấy. Thêm cặp kiếng đen càng làm khí chất của cậu ấy bỗng biến thành ông trùm xã hội đen.

Nhưng Furuya Rei chính là không thích cái kiểu đó của Matsuda.

Lúc đó, anh đã nhớ nhung Matsuda Jinpei thời ở học viện cảnh sát rất nhiều.



Furuya Rei bất giác thở dài.

Thôi kệ, nhìn Matsuda lúc nào mà chẳng khó ưa.

Đợi tìm được cậu ấy rồi, cứ y như đã hẹn, dập cho cậu ta một trận tơi tả.


Furuya Rei đã thấy bóng dáng ai thấp thoáng bên đó rồi, nghe âm thanh có thể phán đoán được, đúng là Matsuda Jinpei chiếm thế thượng phong, tiếng gào thét phát ra từ những kẻ khác.

Nghe quen quen, hình như là đám mấy kẻ nói xấu anh từng bị Matsuda đánh trong nhà vệ sinh.

Cái lũ này, bị Matsuda đánh xong, trong lòng không vui nên đi kiếm chuyện bắt nạt người khác sao?

Cuối cùng Furuya Rei cũng chạy đến đoạn đường đó.

Chân anh sắp bước đến rừng anh đào tối hắt hiu thiếu ánh sáng đèn, cặp mắt anh bỗng trợn tròn.

Đến gần chút anh mới thấy, lẩn trốn sau gốc cây đằng sau lưng Matsuda Jinpei có một người bước ra, đang giơ cây dùi cui đen sì chuẩn bị đánh lén Matsuda – lúc này đang bận đánh nhau với một người khác.

- Cẩn thận! Matsuda Jinpei!!!!!

Nhưng đã muộn rồi, đến thời gian rút súng anh cũng chẳng có.

Hai tiếng ‘Matsuda’ vừa vang lên, trong bóng tối chiếc dùi cui đã đập mạnh vào gáy thanh niên tóc xoăn.

Matsuda Jinpei còn không kịp kêu lên tiếng nào, cứ thế mà ngã xuống, máu tươi bắn ra rất nhiều, th.ân thể cậu ta vừa căng cứng vừa bắt đầu co giật.

Quang cảnh trở nên hỗn loạn.

- Này! Cậu làm gì vậy! Lỡ như đánh chết người thì sao!

- Máu… nhiều máu quá… Này, hình như cậu ta không ổn rồi…

- Có người tới! Bị phát hiện rồi! Phải làm sao đây?



Furuya Rei không còn nhìn thấy gì hết, không còn nghe thấy gì hết.

Trong mắt anh chỉ có hình ảnh thanh niên tóc xoăn ngã xuống vũng máu.

Cuối cùng, anh cũng đã tìm được Matsuda Jinpei, nhưng đến đưa tay ra chạm lấy – anh cũng không dám.

Lần này, anh lại đến muộn rồi.

Phần gáy của con người nếu chịu va đập, khả năng gây ra cái chết đột ngột rất lớn. Tình trạng của Matsuda Jinpei hiện giờ đa phần là do xuất huyết não.

Vì áp lực máu dồn lên não quá lớn dẫn đến hệ tuần hoàn và hô hấp tắc nghẽn,

sau đó lập tức dẫn đến ngưng thở và ngưng tim.

Hết cách... Như thế này là không thể cứu được nữa rồi. Dù là bác sỹ giỏi đến cỡ nào cũng không kịp nữa. Khoảng thời gian cận kề cái chết còn chưa đầy một phút.

Mạng sống của con người vốn yếu ớt như thế đó
.​



Trong óc anh không ngừng phân tích thông tin hiện trường trước mặt, thậm chí nó còn biết thở dài và kết lại bằng một câu ‘sinh mạng con người thật mong manh’.

Mặt Furuya Rei không chút biểu cảm, anh quỳ dưới đất, cố gắng sử dụng tư thế không làm tổn thương cậu ấy thêm lần nữa để giúp thanh niên tóc xoăn xoay trở người lại – nằm xuôi trên mặt đất. Anh nắm lấy đôi tay hơi cứng mà run run của cậu ấy, khẽ gọi tên:

- Matsuda à.

Nhưng thanh niên tóc xoăn đã dần rơi vào hôn mê và co giật, hai mắt trợn trừng nhìn anh như muốn nói gì đó, đôi môi khép hờ bật ra những tiếng khò khè vô nghĩa.

Nhịp thở của Matsuda đang dần giảm xuống một cách nhanh khủng khiếp.

Nhịp co giật của cơ thể cũng bớt đi dần, rồi cuối cùng cũng dừng lại.

Từ lúc mọi chuyện xảy ra cho đến khi kết thúc, không đầy một phút.

Không cho ai một chút thời gian phản ứng.

Matsuda Jinpei chết rồi.



Furuya Rei nắm lấy tay cậu ấy, thần người ra.

- … Matsuda à?

Im lặng.

Sự lặng im của Matsuda giống như muốn đâm thủng tai cậu.



Matsuda Jinpei was died.

Play to the outline : Hoa anh đào rơi – Cái chết của Matsuda Jinpei.



Furuya Rei cảm thấy ngộp thở, trái tim như bị ai đó xé tung, hơi thở loạn nhịp, cảnh vật sa sầm trước mắt.

Anh lại nhớ đến bảng cáo phó năm nào.

[ Cảnh sát Đội đặc nhiệm cơ động xử lý rà, phá bom mìn thuộc Cục An Ninh

- đồng thời cũng là Cảnh sát của Cục Hình sự Tổ điều tra Số 1 chuyên trách Tội phạm đặc biệt loại 3.

Thuộc Sở Cảnh Sát Tokyo

<<< MATSUDA JINPEI >>>

Đã hy sinh trong lúc hoàn thành nhiệm vụ. ]




Nhưng mà… Nhưng mà! Bây giờ Matsuda Jinpei mới có 22 tuổi thôi! Cậu ấy chỉ vừa mới nhập học ….

Cậu ấy còn chưa dạy anh cách gỡ bom! Bọn họ vẫn chưa thật sự trở thành bạn thân nữa!

Cuộc đời Matsuda chỉ mới bắt đầu!

Cậu ấy vẫn chưa trở thành cảnh sát Matsuda mà mọi người kính yêu!

Cứ thế mà chết đi sao?

Chỉ bởi vì một kẻ đánh lén? Vì Furuya Rei ra tay hào hiệp sau đó bị côn đồ trả thù?

Haha, vậy anh chết đi sống lại, rốt cục là vì cái gì? Và có tác dụng gì vậy?

Anh sống lại để cho Matsuda chết sớm hơn hay sao hả?




- Chết, chết rồi hả?

- Không!!! Chuyện này không liên quan đến tụi tao! Tao không có giết người! Tao không giết người! !



Furuya Rei ngẩng đầu lên.

Biểu cảm của anh khiến 6 người kia khiếp đảm, sát khí đằng đằng chưa bao giờ từng thấy ép xuống như muốn nổ tung lồng ngực. Chân họ nhũn cả ra quỳ mọp xuống đến thở cũng không nổi.

Mãi cho đến khi bị dí đầu xuống đất mà đánh tới tấp, họ vẫn không nghĩ ra – tại sao một học viên cảnh sát ưu tú lại có khí chất khủng bố của tội phạm ác độc hung hãn như vậy.

Sẽ chết! Sẽ chết thật đó! Kẻ đó sẽ giết họ thật đấy!

Cậu ta không phải là học viên cảnh sát à!

Thật sự không phải là gián điệp của nước khác hay tổ chức khủng bố nào phái đến sở cảnh sát đó chứ?


Mấy người đó hoàn hồn trở lại mới bắt đầu gào thét vì đau đớn và xin kêu cứu, tiếng gọi vang xa mang các thầy và học viên khác đến.

Nhưng Furuya Rei không nghe thấy gì hết, ai cũng bị anh đánh tơi tả, chỉ còn một tên thôi.

Chính gã đó, học cùng lớp với họ, là kẻ trong buổi học bắn súng lúc chiều đã giấu viên đạn bị Hagi phát hiện. Cũng là người vừa rồi cầm dùi cui đánh lén Matsuda Jinpei.

Furuya Rei cưỡi lên người hắn, túm lấy cổ áo, khuôn mặt sắc lạnh đấm từng nắm đấm cật lực, máu tươi bắn lên tóc anh, rồi cứ theo đó mà chảy xuống má.

Bộ dạng ghê rợn đến các thầy cũng khiếp sợ.

- Zero! – Hiromitsu Morofushi gạt mấy người đằng trước ra, không do dự chút nào nắm lấy nắm đấm đầy máu của Furuya Rei. – Zero à, cậu bình tĩnh đi. Nói cho tới biết có chuyện gì được không?

- Bé Furuya…? – Kenji Hagiwara lao ra, sau đó nhìn thấy Matsuda Jinpei lặng lẽ nằm im dưới gốc cây anh đào. – Khoan đã? Bên đó, là bé Jinpei phải không? Haha, không phải chứ? Này, bé Jinpei. Sao cậu lại đi đánh nhau nữa rồi? Cậu cố ý giả chết hù tớ phải không? Bạn Hagi sợ quá khóc tu tu bây giờ. Này, này, này! Tớ nổi giận thật đó…

- Đủ rồi đó! Furuya! Cậu mà tiếp tục đánh nữa họ sẽ bị đánh chết đó! Cậu có còn muốn làm cảnh sát nữa không hả? – Date Wataru lớn tiếng nạt anh một câu, sau đó mới dịu giọng lại khuyên nhủ. – Furuya à, rốt cục là có chuyện gì? Cậu nói cho tớ, tớ sẽ nghe cậu nói hết mà.



Furuya Rei khựng lại vài giây, sau đó chầm chậm rút tay ra khỏi tay của Hiro, đứng dậy lui ra hai bước.



Biểu cảm của chàng trai tóc vàng lúc này trống rỗng vô cùng đáng sợ.



Anh khẽ đáp. – Không kịp nữa rồi, hết cách rồi. Matsuda đã chết rồi.



Anh biết rất rõ, ngay khoảnh khắc Matsuda chết đi.

Thế giới hạnh phúc anh tràn đầy mong đợi mới rồi đã hoàn toàn vỡ nát.



- Zero! – Hiromitsu Morofushi kinh hoàng bước tới trước, một dự cảm hết sức không lành.

- Hiro à, tớ xin lỗi. Hẹn gặp lại cậu lần sau.



Chàng trai tóc vàng nói xong, đột ngột rút ra trong người một khẩu súng.

Thần thái Furuya Rei vô cùng kiên định nhắm thẳng họng súng vào đầu.

Lúc anh chuẩn bị bóp cò, chẳng hề nghĩ rằng phát đạn đầu tiên lại dùng để tự sát.



- Tớ nhất định sẽ cứu Matsuda sống lại. – Furuya Rei nghiêm túc trao lời hứa với Hagi – người lúc này đang ôm lấy thi thể của Matsuda Jinpei.



- Không! Khoan đã! Zero!! Dừng lại!!!!!! – Hiromitsu Morofushi gào thét trong hoảng loạn định nhào tới cản anh.



Nhưng Furuya Rei đã bóp cò không một chút do dự.



Pằnggg!



You were died.

End of Round One.

Play to the BE result : KHÔNG XEM AI RA GÌ

Loading…






------------------

P/s:

ĐM. Mới có Round One mà t khóc muốn mù cả mắt …
 
×
Quay lại
Top Bottom