- Tham gia
- 17/3/2012
- Bài viết
- 57
SILVER HILL
Author: shinichi_love_ran
Disclaimer: Các nhân vật ở đây một số ở trong DC, một số do tôi tạo ra. Nhưng điểm chung của họ là số phận do tôi quyết định
Genre: tình cảm, kinh dị, khá huyền bí.
Cái nầy tự đọc tự hỉu. Nên mình không giới thiệu dài dòng
-----------
Chap 1: Thứ sáu ngày 13!
Ở một nơi nào đó của dãy núi Hymalaya, có một thị trấn ma quái tên là Silver Hill. Ở nơi đây luôn được bao phủ bởi một lớp sương bạc, điểu đặc biệt là lớp sương này không bao giờ tan ngay cả trong nắng mùa hè. Nơi đây hầu như không có ánh nắng mặt trời, kể cả vào buổi trưa, cũng chỉ có vài tia nắng yếu ớt xuyên qua được màn sương dày đặc. Vì thế, nơi này luôn mang một không khí rất ma quái. Thực sự, nơi này là nơi tồn tại của chốn Âm nơi cõi Dương… Nơi này hội tụ những oan hồn đã khuất… Nhưng khi họ chết… họ chết quá đau đớn và còn vướng bận nhiều việc về Dương Thế. Không những thế, ở đây còn tồn tại hai dòng tộc đầy quyền năng và đã đối đầu nhau trong 5000 năm qua, kể từ khi Silver Hill được thành lập… đó là dòng họ Vampire và Wolfman!
Hai dòng tộc ấy đã đấu với nhau trong suốt những năm đầu khi Silver Hill mới được thành lập bởi một Tử Thần Thực Tử vĩ đại. Hai dòng tộc ấy luôn tranh nhau để xem ai là người mạnh nhất sẽ thống trị Silver Hill. Nhưng mỗi ngày đều có những trận đánh khốc liệt giữa hai dòng tộc, làm cho Silver Hill không thể yên ổn…
Cho nên, vị tử thần lập ra Silver đã ban lời nguyền, hai dòng tộc CHỈ CÓ THỂ ĐÁNH NHAU VÀO THỨ 6 NGÀY 13! NGÀY CỦA MA QUỶ!!!
Vâng…
Hôm nay…
Là…
THỨ 6 NGÀY 13!
-----------
Một buổi sáng như bao buổi sáng khác ở Silver Hill. Một bầu không khí ảm đạm bao quanh khi vực này. Giờ đã là bảy giờ sáng nhưng bầu trời nơi đây chỉ có vài tia sáng yếu ớt may mắn xuyên qua màn sương dày đặc. Những hồn ma với những hình thù kì dị đi quanh khu chợ của thị trấn, những tiếng côn trùng cùng với những tiếng nghiến răng vô chủ cứ từ nơi đâu phát ra. Những âm thanh âm thanh ấy cứ bao trùm lên thị trấn làm cho nó càng trở nên ma quái. Làn khói đen bao trùm Silver Hill và phủ lên nó một luồng khí ma quái…
--------------
Ở một căn phòng nhỏ bé tại lâu đài dòng họ Wolfman…
Trong căn phòng ấy, cô gái nhỏ đang nằm ngủ say trên chiếc gi.ường nệm ấm áp. Chiếc đồng hồ báo thức reo vang:
- Reng! Reng! Reng! Reng!
Cô gái ấy nghe được tiếng chuông, bỗng nhăn mặt. Cô đưa bàn tay của mình vớ chiếc đồng hồ, nắm nó trong tay và…bóp nát. Xong, cô ném nó sang một xuống đất và lại tiếp tục ngủ ngon lành…
Bỗng nhiên, cô bật dậy như cô đã nhớ ra điều gì, cô tung vội chăn ra và chạy lại gần chiếc bàn trang điểm của mình. Sau đó, cô lầm bầm:
- Tại sao mình lại ngủ được nhỉ? Mình chưa đi mua đồ ăn cho cả nhà mà!
Cô gái vơ vội chiếc lược và chải mái tóc đen mượt của mình. Bỗng nhiên cô thấy bàn tay cô đang rất ngứa ngáy, cô đưa hai bàn tay gãi gãi cho nhau. Bỗng nhiên, những ngón tay cô dài ra, phần cơ tay được hiện ra rõ rệt, da tay cô thô dần, nó trở nên khá xù xì và những miếng da tay cô tróc ra một cách nham nhở. Móng tay cô sần sùi dần, mọc thành hình cung, đầu móng tay cô sắc nhọn như lưỡi dao. Bàn tay của cô dần mọc ra những sợi lông trắng…
Cô ngạc nhiên nhìn vào bàn tay mình… Chỉ chừng sau 3 giây, cô đã dài, khuôn mặt cô dãn ra, cô nói:
- Haiz…quên mất… hôm nay là thứ 6 ngày 13, ngày mà ta trở lại hình dáng người sói cơ mà…
-Rầm!
Bỗng nhiên cánh cửa của phòng cô sập xuống, một chàng trai…không phải… là một tên người sói có bộ lông vàng đang đứng trước cửa phòng cô…
-Ran! Em đi mua thịt cho cả nhà đi chứ!
- Anh Hakuba. Em đi ngay ạ!
Hakuba liếc em gái bằng một ánh mắt lạnh lùng rồi bỏ đi xuống nhà.Ran nhìn anh trai và rùng mình một cái, xong, cô khoác vội bộ quần áo lên người và đi ra thẳng khu chợ của thị trấn Silver Hill.
-------
Tại khu chợ của Silver Hill…
Ran đi lang thang hết chỗ này đế chỗ khác, cô không tìm thấy được miếng thịt cừu hay thịt hươu nào cho cả nhà ăn sáng cả. Bỗng nhiên, cô dừng lại ở một ngôi nhà nhỏ. Đứng trước chiếc bàn cũ nát, cô lấy tay rung rung chiếc chuông trên bàn. Những luồng khí đen từ nơi đâu xuất hiện, chúng tụ hội trước mặt cô. Một lúc sau, chúng biến thành một hồn ma với thân hình gầy còm, nước da màu xám đen trông thật bẩn thỉu, khuôn mặt lão như đã bị ai lột hết da, để lộ những vùng cơ mặt bị lở loét một cách nham nhở, máu từ mặt ông ta cứ rỉ ra từ khuôn mặt…
- Cô cần gì? Ran?
- Cho cháu một con cừu non ạ
- Mua bữa sáng cho gia đình à?
- Vâng
Ông ta đi vào bên trong, một lúc sau, ông ta đem ra một con cừu non đã được cạo sạch lông. Bỗng nhiên từ trên trời xuất hiện những thứ gì đó, chúng mang theo một làn khói đen ngòm, đầy bụi bẩn. Những là khói ấy cứ táp vào mặt Ran, cô cố lấy tay che mặt lại. Một lúc sau, cô cảm thấy gió đã lặng bớt đi, cô mở mắt ra và nhìn vào cảnh tượng trước mặt mình… 5 TÊN VAMPIRE ĐANG ĐỨNG TRƯỚC MẶT CÔ
Một tên Vampire mang dáng vẻ quý tộc, trên người đang khoác một chiếc áo choàng màu xanh dương, được trang trí những họa tiết rất cầu kì., hắn nhìn Ran một cách khinh bỉ, hắn nói:
- Một Wolfman nữ à! Cô sẽ là bữa tối ngon miệng cho tôi vào tôi đấy!
Thoắt một cái, bỗng hắn đã sau lưng của Ran, tay hắn ôm chiếc eo thon thả của cô, miệng hắn liếm láp cổ của cô, hai chiếc răng nanh của hắn rạch một đường trên cổ cô. Ran nhanh chóng đưa tay về phía sau, để sát vào mặt hắn,cô co tay lại, những móng tay cô sáng lên và…
- Xoẹt!
- Á!
Tên Vampire hồi nãy hét lên một cách đau đớn, Ran đã rạch trên mặt hắn một đường rõ dài. Từ vết thương của hắn chảy ra một cái thứ chất lỏng gì đó trong suốt. Ran cười, chỉ vào mặt hắn và nói:
- Đừng bao giờ coi thường phụ nữ - cô vừa nói vừa đưa qua đưa lại chiếc cổ của mình- Nếu không sẽ lại chảy máu đẩy! Ồ quên! Vampire thì làm gì có máu!
Tên Vampire kia đưa tay xoa xoa vết cào của Ran, hắn lườm Ran bằng ánh mắt thù địch, hắn ta nói:
- Vết cào sâu, nội lực cô khá đấy! Nhưng chưa ắn nhằm gì đâu! Tên tôi là KUDO SHINICHI! NHỚ ĐẤY! TỐI NAY CÔ SẼ PHẢI TRẢ LẠI GẤP ĐÔI!!!
Ran cười khinh bỉ, cô nói:
- Vâng! Tôi sẽ nhớ những gì anh nói!
Nói xong, Shinichi lại biến thành những luồng khói đen và đi khỏi nơi đó ngay lập tức, mang theo vết cào của Ran trên khuôn mặt của anh.
----------END PART 1 -----
Author: shinichi_love_ran
Disclaimer: Các nhân vật ở đây một số ở trong DC, một số do tôi tạo ra. Nhưng điểm chung của họ là số phận do tôi quyết định
Genre: tình cảm, kinh dị, khá huyền bí.
Cái nầy tự đọc tự hỉu. Nên mình không giới thiệu dài dòng
-----------
Chap 1: Thứ sáu ngày 13!
Ở một nơi nào đó của dãy núi Hymalaya, có một thị trấn ma quái tên là Silver Hill. Ở nơi đây luôn được bao phủ bởi một lớp sương bạc, điểu đặc biệt là lớp sương này không bao giờ tan ngay cả trong nắng mùa hè. Nơi đây hầu như không có ánh nắng mặt trời, kể cả vào buổi trưa, cũng chỉ có vài tia nắng yếu ớt xuyên qua được màn sương dày đặc. Vì thế, nơi này luôn mang một không khí rất ma quái. Thực sự, nơi này là nơi tồn tại của chốn Âm nơi cõi Dương… Nơi này hội tụ những oan hồn đã khuất… Nhưng khi họ chết… họ chết quá đau đớn và còn vướng bận nhiều việc về Dương Thế. Không những thế, ở đây còn tồn tại hai dòng tộc đầy quyền năng và đã đối đầu nhau trong 5000 năm qua, kể từ khi Silver Hill được thành lập… đó là dòng họ Vampire và Wolfman!
Hai dòng tộc ấy đã đấu với nhau trong suốt những năm đầu khi Silver Hill mới được thành lập bởi một Tử Thần Thực Tử vĩ đại. Hai dòng tộc ấy luôn tranh nhau để xem ai là người mạnh nhất sẽ thống trị Silver Hill. Nhưng mỗi ngày đều có những trận đánh khốc liệt giữa hai dòng tộc, làm cho Silver Hill không thể yên ổn…
Cho nên, vị tử thần lập ra Silver đã ban lời nguyền, hai dòng tộc CHỈ CÓ THỂ ĐÁNH NHAU VÀO THỨ 6 NGÀY 13! NGÀY CỦA MA QUỶ!!!
Vâng…
Hôm nay…
Là…
THỨ 6 NGÀY 13!
-----------
Một buổi sáng như bao buổi sáng khác ở Silver Hill. Một bầu không khí ảm đạm bao quanh khi vực này. Giờ đã là bảy giờ sáng nhưng bầu trời nơi đây chỉ có vài tia sáng yếu ớt may mắn xuyên qua màn sương dày đặc. Những hồn ma với những hình thù kì dị đi quanh khu chợ của thị trấn, những tiếng côn trùng cùng với những tiếng nghiến răng vô chủ cứ từ nơi đâu phát ra. Những âm thanh âm thanh ấy cứ bao trùm lên thị trấn làm cho nó càng trở nên ma quái. Làn khói đen bao trùm Silver Hill và phủ lên nó một luồng khí ma quái…
--------------
Ở một căn phòng nhỏ bé tại lâu đài dòng họ Wolfman…
Trong căn phòng ấy, cô gái nhỏ đang nằm ngủ say trên chiếc gi.ường nệm ấm áp. Chiếc đồng hồ báo thức reo vang:
- Reng! Reng! Reng! Reng!
Cô gái ấy nghe được tiếng chuông, bỗng nhăn mặt. Cô đưa bàn tay của mình vớ chiếc đồng hồ, nắm nó trong tay và…bóp nát. Xong, cô ném nó sang một xuống đất và lại tiếp tục ngủ ngon lành…
Bỗng nhiên, cô bật dậy như cô đã nhớ ra điều gì, cô tung vội chăn ra và chạy lại gần chiếc bàn trang điểm của mình. Sau đó, cô lầm bầm:
- Tại sao mình lại ngủ được nhỉ? Mình chưa đi mua đồ ăn cho cả nhà mà!
Cô gái vơ vội chiếc lược và chải mái tóc đen mượt của mình. Bỗng nhiên cô thấy bàn tay cô đang rất ngứa ngáy, cô đưa hai bàn tay gãi gãi cho nhau. Bỗng nhiên, những ngón tay cô dài ra, phần cơ tay được hiện ra rõ rệt, da tay cô thô dần, nó trở nên khá xù xì và những miếng da tay cô tróc ra một cách nham nhở. Móng tay cô sần sùi dần, mọc thành hình cung, đầu móng tay cô sắc nhọn như lưỡi dao. Bàn tay của cô dần mọc ra những sợi lông trắng…
Cô ngạc nhiên nhìn vào bàn tay mình… Chỉ chừng sau 3 giây, cô đã dài, khuôn mặt cô dãn ra, cô nói:
- Haiz…quên mất… hôm nay là thứ 6 ngày 13, ngày mà ta trở lại hình dáng người sói cơ mà…
-Rầm!
Bỗng nhiên cánh cửa của phòng cô sập xuống, một chàng trai…không phải… là một tên người sói có bộ lông vàng đang đứng trước cửa phòng cô…
-Ran! Em đi mua thịt cho cả nhà đi chứ!
- Anh Hakuba. Em đi ngay ạ!
Hakuba liếc em gái bằng một ánh mắt lạnh lùng rồi bỏ đi xuống nhà.Ran nhìn anh trai và rùng mình một cái, xong, cô khoác vội bộ quần áo lên người và đi ra thẳng khu chợ của thị trấn Silver Hill.
-------
Tại khu chợ của Silver Hill…
Ran đi lang thang hết chỗ này đế chỗ khác, cô không tìm thấy được miếng thịt cừu hay thịt hươu nào cho cả nhà ăn sáng cả. Bỗng nhiên, cô dừng lại ở một ngôi nhà nhỏ. Đứng trước chiếc bàn cũ nát, cô lấy tay rung rung chiếc chuông trên bàn. Những luồng khí đen từ nơi đâu xuất hiện, chúng tụ hội trước mặt cô. Một lúc sau, chúng biến thành một hồn ma với thân hình gầy còm, nước da màu xám đen trông thật bẩn thỉu, khuôn mặt lão như đã bị ai lột hết da, để lộ những vùng cơ mặt bị lở loét một cách nham nhở, máu từ mặt ông ta cứ rỉ ra từ khuôn mặt…
- Cô cần gì? Ran?
- Cho cháu một con cừu non ạ
- Mua bữa sáng cho gia đình à?
- Vâng
Ông ta đi vào bên trong, một lúc sau, ông ta đem ra một con cừu non đã được cạo sạch lông. Bỗng nhiên từ trên trời xuất hiện những thứ gì đó, chúng mang theo một làn khói đen ngòm, đầy bụi bẩn. Những là khói ấy cứ táp vào mặt Ran, cô cố lấy tay che mặt lại. Một lúc sau, cô cảm thấy gió đã lặng bớt đi, cô mở mắt ra và nhìn vào cảnh tượng trước mặt mình… 5 TÊN VAMPIRE ĐANG ĐỨNG TRƯỚC MẶT CÔ
Một tên Vampire mang dáng vẻ quý tộc, trên người đang khoác một chiếc áo choàng màu xanh dương, được trang trí những họa tiết rất cầu kì., hắn nhìn Ran một cách khinh bỉ, hắn nói:
- Một Wolfman nữ à! Cô sẽ là bữa tối ngon miệng cho tôi vào tôi đấy!
Thoắt một cái, bỗng hắn đã sau lưng của Ran, tay hắn ôm chiếc eo thon thả của cô, miệng hắn liếm láp cổ của cô, hai chiếc răng nanh của hắn rạch một đường trên cổ cô. Ran nhanh chóng đưa tay về phía sau, để sát vào mặt hắn,cô co tay lại, những móng tay cô sáng lên và…
- Xoẹt!
- Á!
Tên Vampire hồi nãy hét lên một cách đau đớn, Ran đã rạch trên mặt hắn một đường rõ dài. Từ vết thương của hắn chảy ra một cái thứ chất lỏng gì đó trong suốt. Ran cười, chỉ vào mặt hắn và nói:
- Đừng bao giờ coi thường phụ nữ - cô vừa nói vừa đưa qua đưa lại chiếc cổ của mình- Nếu không sẽ lại chảy máu đẩy! Ồ quên! Vampire thì làm gì có máu!
Tên Vampire kia đưa tay xoa xoa vết cào của Ran, hắn lườm Ran bằng ánh mắt thù địch, hắn ta nói:
- Vết cào sâu, nội lực cô khá đấy! Nhưng chưa ắn nhằm gì đâu! Tên tôi là KUDO SHINICHI! NHỚ ĐẤY! TỐI NAY CÔ SẼ PHẢI TRẢ LẠI GẤP ĐÔI!!!
Ran cười khinh bỉ, cô nói:
- Vâng! Tôi sẽ nhớ những gì anh nói!
Nói xong, Shinichi lại biến thành những luồng khói đen và đi khỏi nơi đó ngay lập tức, mang theo vết cào của Ran trên khuôn mặt của anh.
----------END PART 1 -----