[Longfic] Mảnh ghép kí ức

Oh, lời giới thiệu của fic cậu còn thiếu sót nhìu quá:KSV@02:... Lần đầu tiên viết fic đúng ko?
1. Summary ko hoàn chỉnh này:KSV@07:
2. Giới thiệu nhân vật còn quá sơ sài, chưa tóm nhìu về cốt truyện.
(hì hì... Tóm tắt lại những ý kiến trên:KSV@05:)
Hy vọng t/g mau chóng khắc phục và sớm ra chap 1:KSV@03:
 
Chap1: Khi yêu thương đủ lớn để quay về
Sân bay Narita, 7am
Một cô gái trẻ kéo theo chiếc vali bước ra cửa với tâm trạng hồi hộp xen lẫn vui sướng, đã lâu lắm rồi cô mới trở lại đây-nơi mà theo mọi người là nơi cô sinh ra và lớn lên. Mưa! Mưa khẽ rơi trên áo cô,những hạt mưa mang nhìu nỗi niềm, cô mơ hồ nhìn mưa, mông lung, khó tả, thật lạ sau bao năm-phải chăng mưa ở Anh và Nhật khác nhau??
-Mẹ sao vậy?-một đứa bé khoảng 7 tuổi bước lên nắm lấy tay cô.
-Ừm,không sao, chỉ là mẹ thấy lo lắng xíu thôi. Mình về nhà thôi Kazuo-kun!
-Mẹ đừng lo,có Kazuo đây rồi,con sẽ bảo vệ mẹ-trong mắt đứa bé ánh lên vẻ mặt tự hào làm người mẹ trẻ ko khỏi xúc động..
-Kazuo-kun của mẹ ngoan lắm!
Mỗi khi thiên thần của cô như vậy cô như thấy được an ủi phần nào, Kazuo là cả thế giới của cô,là hơi thở,là con đường duy nhất cô muốn bước tiếp.Tuy còn nhỏ nhưng cậu con trai bé bỏng của cô luôn biết cách làm mẹ vui, cô hạnh phúc vì có Kazuo…
Trong taxi trên đường về cô nhìn những con phố chạy dọc xung quanh, nhìn những cánh hoa anh đào bay trong gió một cảm xúc mãnh liệt xâm chiếm tâm hồn cô. Bao năm rồi, nỗi ám ảnh năm nào vẫn đâu đây, dường như nó chỉ trực trào dâng khi cô quay về…
-Văn phòng thám tử Mori, tới nơi rồi mẹ ạ -Kazuo nói với cô khi nhìn thấy tấm biển trên tầng của căn nhà trước mắt
-Là đây sao??-cô ngờ vực
-Mẹ này, bà nói vậy mà.Đây là nhà của mình ở Nhật mẹ ah.Nhanh lên đi,con đói lắm rồi
Cô xách vali đi theo cậu con trai một cách vô thức,tự nhủ rằng phải tập làm quen thôi,phải quen với việc một mình,phải mạnh mẽ để còn chăm lo cho Kazuo-kun nữa. Còn quá nhiều việc để lo khi phải bắt đầu lại từ đầu như thế này.
-Mẹ ơi, có nhiều việc để làm lắm đây,nhà gì mà bụi không là bụi luôn hà-Kazuo vừa nói vừa lấy tay phủi phủi làm cô phải bật cười
-Ừm,bây giờ mẹ con mình cùng làm việc nhá- cô nháy mắt với cậu con trai
Văn phòng Mori lúc này nhìu bụi cũng phải thôi,đã 8 năm rồi không có ai ở. Ngày mà gia đình Mori biến mất cũng mưa như ngày Ran Mori quay về,chắc có lẽ ông trời cũng đang khóc thương cho số phận của một con người….
Sau vài ngày làm quen với môi trường ở Nhật, Ran phải làm việc mà ai cũng làm-xin việc làm và xin nhập học cho Kazuo-kun.
Tại phòng hiệu trưởng trường tiểu học Teitan:
-Cháu nó là Kazuo, rất mong hiệu trưởng giúp đỡ ạ!-Ran cuối đầu kính cẩn
-Cô đừng nói vậy. Đó là trách nhiệm của chúng tôi.Rồi quay qua cậu bé bên cạnh _-rất vui được gặp Kazuo, cô sẽ đưa con về lớp nhé.
-Vậy tôi xin phép.Ran ra về mà không quên nháy mắt với với Kazuo-kun
Thật trùng hợp lại là lớp 1B:
-Đây là Kazuo Mori. Bắt đầu từ hôm nay bạn ấy sẽ học cùng với chúng ta,các em làm quen với bạn nhé.-cô giáo chủ nhiệm nói trước lớp
-Chào các bạn,mình là Kazuo, rất vui vì làm quen-kèm theo đó là nụ cười chết người của cậu nhóc 7t, làm bao cô nhóc dưới lớp phải rung rinh.Cậu nhóc có mái tóc đen mượt lãng tử,đôi mắt trong veo như nước hồ thu, thật sự hu hút nhìu ánh nhìn,ngay cả người khó tính nhất cũng chẵng cưỡng lại được.
Bước đi trong sân trường mà Ran thấy bồi hồi lạ thường,mẹ nói cô từng học ở đây,nhưng dường như nơi đây gắn bó vô cùng,hơn cả cảm giác mà cô thấy khi về nhà.Phải chăng nơi đây có điều gì làm cô vương vấn.Sân trường mơ hồ,những hình ảnh mơ hồ,tất cả làm cô cảm thấy nhức nhối.Đôi mắt màu tím biếc khẽ nhìn xa xăm,hàng rẻ quạt trước mắt làm cô rung động,những cánh rẻ quạt cứ thế rơi mãi, rơi mãi…
Việc của Kazuo-kun thế là ổn,giờ tới cô,không thể sống nhờ mẹ mãi vậy.Cô quyết định tự lập , cô muốn tự mình nuôi dưỡng Kazuo nên mới về Nhật,không thể để mẹ thất vọng,mẹ đã tin tưởng cô biết dường nào.Đứng trước văn phòng luật sư Nar, cô hồi hộp lo lắng,từ chối sự giới thiệu của mẹ,cô không muốn có việc làm qua nhờ vả. Cô sẽ chứng minh thực lực của mình, 5 năm học luật của cô ko phải là vô nghĩa
-Chào anh,tôi đến để xin việc-Ran lịch sự
-Chào cô,mời ngồi-vừa nói anh luật sư trẻ tuổi ngước mắt nhìn cô gái đối diện
Bỗng anh thay đổi sắc mặt, bất ngờ, thật sự rất bất ngờ, đứng trước anh là người anh bao năm tìm kiếm,là người anh muốn bảo vệ hơn bất cứ ai. Đã không biết bao nhiêu lần anh thấy cô quay về nhưng chỉ trong những giấc mơ,những lúc như vậy anh chỉ biết kiềm nén cảm xúc, nước mắt như vậy cứ chảy vào trong. Vậy mà giờ đây,cô đứng trước anh, một Ran-Mori bằng da bằng thịt, cảm xúc cứ vỡ òa. Ran vẫn vậy, vẫn gương mặt ấy, vẫn mái tóc đen mượt ấy, chỉ duy ánh mắt tím biếc chan chứa yêu thương với người đối diện nay đã không còn, thay vào đó là đôi mắt vô hồn, không chút xúc cảm..
“sao anh ta cứ nhìn mình mãi thế, anh ta thật lạ.Mà công nhận anh chàng này đẹp thật, mái tóc màu hung như màu rẻ quạt, cách ăn mặt chững chạt nhưng mặt thì trẻ con lắm,nhìn yêu thật”-Ran
nghĩ khi anh luật sư cứ nhìn mãi mình
-Ran! Em đã quay về!Em có biết anh đã tìm em vất vả lắm không?-nói rồi anh ôm chầm lấy cô mà như đang ôm cả thế giới vậy
Đột ngột lại có người ôm mình,Ran bất ngờ đẩy người đối diện,vì nghỉ có thể là chủ mới nên cô không dùng đến karate
-Xin lỗi! Chắc anh nhầm người,tôi không quen anh
Anh đứng như trời trồng,Ran nói cô không quen anh,không quen cơ đấy,sao lại có thể như vậy chứ,chỉ có 8 năm chứ có phải là 80 năm đâu mà quên
-Anh không thích kiểu đùa đó đâu, em biến mất rồi bất ngờ xuất hiện đã làm anh điên đảo lắm rồi,đừng hù dạo anh nữa
-Anh nói gì khó hiểu vây,không quen thì nói không quen chứ sao,tôi đến đây để xin việc.A giải quyết giúp cho.-vừa nói Ran vừa chìa hồ sơ ra trước mặt.
Cô vừa dứt lời thì cả bầu trời trong anh như sụp đổ, anh choáng váng với tập hồ sơ trên tay.Vẫn là Ran-Mori, chỉ duy là cô tốt nghiệp đại học luật ở Anh.Thì ra lâu nay cô đến anh, hằn gì anh tìm mãi ko ra,anh cứ nghỉ cô chỉ ở Nhật,ai ngờ là anh lầm.Nhưng sao cô ấy nói không quen mình?
Như sực nhớ ra,Ran lên tiếp lun
-Có thật anh biết tôi-Ran-Mori không.Thật ra,8 năm trước tôi gặp tai nạn nên bị mất trí nhớ tạm thời, đến giờ vẫn chưa nhớ lại được.
Như sét đánh ngang tai,mất trí nhớ,Ran ư?sao có thể chứ?Vậy ra 8 năm nay anh nhớ một người không nhớ anh?.Mà khoan nếu không bị mất trí nhớ, thì chưa chắc cô ấy có nhớ anh,trớ trêu thật,tình yêu bao giờ cũng toàn đau khổ!
-Em có nhớ Shinichi không?một ý ngĩ lóe lên trong đầu anh
-Shinichi?,ko,tôi không nhớ,mà anh tên Shinichi ak?Anh là gì của tôi trước đây vậy?
-Trước đây,chúng ta là bạn chung lớp,chỉ vậy thôi.Từ mai, em có thể đi làm,anh nhận em.
-Thật sao?Cảm ơn anh nhìu lắm,tôi sẽ cố gắng hết sức mình.Vậy tôi về,mai tôi sẽ đi làm đúng giờ.
“Anh ta là bạn mình trước kia,hèn gì có biểu hiện lạ như vậy.May thật, mình đã có việc làm,Kazuo-kun chắc vui lắm đây.Phải mau về còn thông báo tin vui cho con yêu nữa!!”
Nhìn bóng cô đi khuất mà anh không biết nên vui hay buồn?Em đã quên,Ran Mori đã quên Shinichi. Tốt hay xấu đây,việc Ran mất trí nhớ? Có thể,em cố quên để che dấu cảm xúc,xoa dịu nỗi đau,nhưng chỉ là tạm thời thôi.Tôi sẽ chữa lành vết thương cho em,sẽ khiến em yêu tôi một lần.Để khi gặp lại người đó,em sẽ chẵng đau khổ hay tuyệt vọng nữa,tôi hứa đấy.****** này sẽ làm tất cả để bảo vệ em-RanMori-thiên thần duy nhất trong lòng tôi.
[ mọi ngưòi thử đoán trong dấu "*******" là tên ai nhé!]
 
Thực sự xin lỗi mọi người, vì nhiều lý do mà mình không thể viết tiếp được.Nhưng hôm nay kun đã viết và post trở lại :
Chap 2: Nước mắt tuôn rơi..

Ánh nắng sớm mai len lõi trên mọi con phố, mọi ngóc nghách làm cho con sâu ngủ Kazuo phải giật mình tĩnh giấc.Hôm nay, mẹ của nhóc sẽ đi làm, nhóc lo cho mẹ lắm.Mẹ đã không còn nhớ gì ở Nhật,nhìn mẹ mà nhóc thấy thật đau lòng,tất cả là do nhóc mà ra, từ sau khi nghe được những lời của bà càng làm cho cậu nhóc 7t càng quyết tâm phải bảo vệ mẹ.Cậu thương mẹ hơn bất cứ ai trên trái đất này!
-Mẹ?
-Kazuo-kun dậy rồi ak,mau lên còn ăn sáng nữa con
-Con xong ngay đây
-Hôm nay,mẹ có làm bánh chanh đó,con mang theo đi học nhé!
-Mẹ lại dậy từ sớm chứ gì?con không muốn mẹ vất vả đâu
-Làm cho cục cưng của mẹ mà,mẹ vui khi con ăn hết chúng
-Mẹ thật là,lúc nào cũng vậy..
Nhìn cậu con trai sao cô thấy đau lòng quá,tại sao con cô không như bao đứa trẻ bình thường khác,mới có 7t nhưng sao Kazuo lại sâu sắc vậy chứ?.khi còn được bế trên tay,cậu nhóc lúc nào cũng hỏi về cha,nhưng kể khi nhìn thấy sự thay đổi trong mắt cô khi nhắc tới cha thì cho đến bây giờ chưa bao giờ cậu nhắc lại.
Những thứ đi qua đã là quá khứ,cô phải sống cho hiện tại,mặc kệ hôm qua ra sao phải sống cho ngày mai, cho Kazuo.. . Đau đớn biết bao khi không có kí ức,nước mắt cứ bất chợt tuôn khi từng mảng kí ức trôi về dĩ vãng,mọi nỗi đau đều có niềm riêng và không ai giống ai.

Mỗi người đều có những bí mật riêng cho mình…

Mỗi người đều có một góc nhỏ trong tim..

Mỗi người đều có sợi dây định mệnh của mình…

Mỗi người đều có những mắc xích quan trọng quyết định cuộc đời…

Và đến khi nào những mảnh ghép rời rạc mới hòa làm một..

Đến khi nào đôi cánh thiên thần mới được cất lên lần nữa..

Đến khi nào nụ cười mới trở lại..

Liệu có công bằng khi lấy đi quá nhiều thứ của một người…

Liệu có công bằng khi mất mát đã quá lớn để gọi là nỗi đau…

Bởi đơn giản :

“ Cuộc đời vốn dĩ không công bằng hãy tập quen với điều đó..”

Ran thật không hiểu nổi mình, cô đã rất cố gắng nhưng ko thể lơ mình trước nỗi đau vô hình.Nỗi đau luôn giằng xé cô, cố gắng thoát khỏi bao nhiêu càng luống sâu bấy nhiêu…

Ngày làm việc đầu tiên,cô tự nhủ sẽ cố gắng hết sức, ông chủ của cô hình như luôn quan tâm tới cô, lúc nào cô cũng bắt gặp ánh mắt ấy dõi theo từ bàn làm việc bên cạnh.Thật ra ngày đầu làm việc cũng chả có gì khó khắn, dù sao cô cũng từng giúp mẹ khi còn ở Anh nên việc mới này thực sựu không là trở ngại mà trở ngại lớn nhất lại đến từ phía….

-Tới lúc nghỉ trữa rồi,em đi ăn trưa với tôi nhé?

-Anh cứ tự nhiên đi ạ, tôi có đem theo đồ ăn.

-Vậy thôi,nhưng em nên ăn sớm rồi nghỉ ngơi đi ha- kèm theo đó là nụ cười mà theo cô nghĩ là quyến rũ được khối cô nguyện chết.

Hay thật, liệu anh ta có phải là một mảnh ghép trong mảng kí ức của cô, anh ta quan tâm cô, lo lắng cô dù cô không nhớ tí gì về anh ta. Nhưng sự quan tâm của anh lại gợi cho cô về một hình ảnh khác nhạt nhòa,buồn… Buâng khuâng nhìn xuống lòngđường tấp nập kia, cô tự nhủ cô chỉ là một hạt cát nhỏ trong khoảng không vô tận, lúc nào cũng buồn,lúc nào cũng sầu, cô thầm trách bản thân quá nhu nhược, quá yếu đuối nhưng sao quá khó để thay đổi, làm sao có thể khi mọi khúc mắc chưa được hóa giải…

Ánh chiều tà đổ xuống trên mọi ngóc ngách, mọi nẻo đường,một chiếc bóng to lớn đang đổ sập lên chiếc bóng tí hon của một cậu nhóc đang đong đưa trên chiếc xích đu
-Ơ, sao chú dẫm lên con?- cậu nhóc đưa đôi mắt thơ ngây nhìn người đối điện
-Có sao?- người thanh niên ngạc nhiên nhìn cậu nhóc
-Thì đó- vừa nói cậu vừa đưa tay chỉ vào bóng của mình.
-Ra vậy, cho chú xin lỗi nha-,nói rồi anh tránh qua bên để tránh cái bóng của cậu nhóc
-Để chuộc lỗi, chú có thể đưa xích đu cho Kazuo được không?
-Chú có quyền từ chối sao- anh nói với dáng điệu đáng yêu làm cậu bé cũng phải bật cười

Dưới ánh hoàng hôn, chiếc xích đu cứ đong đưa đong đưa mãi, thi thoảng vọng lại tiếng cười khúc khích của cả trẻ con và người lớn.Nếu có ai đó chụp lại được bức ảnh đó,dám chắc đó là bức ảnh đẹp nhất
-Hôm nay con vui lắm,chân thành cảm ơn chú, hặn gặp lại chú nha!
-Chú cũng vậy !hặn gặp lại cháu

Khi nhìn thấy cái bóng trẻ con khuất sâu vào cổng trường anh thầm mỉm cười, câu nhóc đó rất thú vị.Cảm giác thân thuộc len lõi trong anh,ở bên cậu nhóc chỉ một lát nhưng cho anh cảm giác bình yên đến lạ. Và dường như cậu nhóc cũng có một nỗi niềm nào đó mà anh chưa tỏ, bản chất thám tử thôi thúc anh tìm lại cậu nhóc một ngày không xa .Anh đã nghỉ ngơi cả buổi chiều rồi, bây giơ là lúc anh dành cho công việc, vụ án của anh đang gặp một số trắc rối bởi thân chủ quá cố của anh có để lại di chúc và 5h chiều nay anh có hẹn với văn phòng luật sư Nar.

Đứng trước cửa văn phòng anh bất ngờ với dòng : Luật sư : Eisuke trên tấm bảng trước cửa ra vào.Trong đầu anh lúc này hiện lên hàng ngàn câu hỏi, anh ấy về nước khi nào? Tại sao anh ấy lại làm luật sư? Chẳng phải ngày trước anh ấy nói muốn trở thành một CIA sao, sao lại thế chứ?,,,.

Gõ cửa đi vào bên trong ban đầu thì anh định làm rõ các nghi vấn nhưng khi nhìn thấy hình ảnh ấy thì anh lại bất động thêm lần nữa, cô ấy đang ngồi ở đó,vẫn đôi mắt tím biếc ngày nào, vẫn mái tóc đen dài làm anh mê mẫn, vẫn gương mặt lúc nào cũng u buồn nhưng thu hút người khác. Tại sao cô lại ở đây chứ, tại sao cô lại quay về, nỗi đau của anh chưa kịp lành thì cô lại khơi lại hay sao chứ??Why? Why? Why??????

Dừng mọi việc cô nhìn người đối diện, theo như lịch hẹn thì đây là thám tử Shinichi Kudo. Cô đứng lên cuối chào:

-Chào ngài Kudo, luật sư của tôi đang chờ ngài.- rồi quay lại nói với Eisuke

-Ngài Kudo đã tới.Tôi đi lấy trà.

Chứng kiến cảnh vừa rồi anh như người vô hồn, đôi chân nhưu săp khuỵa xuống không đứng vững.Giương đôi mắt đầy kinh ngạc về phía người đối diện,anh gằng lên từng tiếng:

-Nói cho tôi biết, chuyện gì đang xảy ra?
-Cậu ngạc nhiên cũng đúng thôi, Ran đã trở về. Cô ấy chẳng có gì thay đổi.Họa chăng thay đổi lớn nhất là kí ức.Eisuke nói nhưng không nhìn Shinichi mà nhìn vào khoảng không vô tận nào đó.
-Kí ức? kí ức cô ấy làm sao?
-Cậu là một thám tử kia mà? Không lẽ cậu không đoán ra được sao?
-Chẳng lẽ cô ấy mất trí nhớ.
-Vậy nên cậu đừng có tỏ thái đọ gì trước mặt cô ấy, tôi không cần biết trước đây hai người đã có bao nhiêu kỉ niệm,nhưng hiện tại cô ấy đâng sống rất yên bình, cậu đừng làm cuộc sống của cô ấy biến động thêm lần nào nữa.
Nhìn thái độ của Eisuke , Shinichi đoán được phần nào câu chuyện, đây là cái kết anh nghĩ ra cách đây 7 năm không đúng sao? Tại sao anh dường như chẳng thể chấp nhận …Khép cánh cửa lại anh muốn ra khỏi đây ngay lập tức, anh thực sự không chịu nổi cảm giác này. Đang định quay bước đi anh lại bắt gặp ánh mắt tím biết nhìn mình, tại sao chứ? Cô nhìn anh như người qua đường nhìn nhau, anh không bắt gặp chút cảm xúc nào trong đôi mắt ấy. Tại sao lúc nào cô cũng tàn nhẫn với nah như vậy chứ. Và tự nhiên nước mắt cứ thế tuôn trơi, ai nói đàn ông thì không được khóc, khi nỗi đau quá lớn để kìm nén thì nước mắt cừ thế chảy ra không kiểm soát ngay cả với một thám tử đại tài như anh……
 
Hay lắm tg ơiiii! À mà em nhớ không nhầm thì chap 1 nói anh chàng đó là tóc hung màu rẻ quạt , tóc Eisuke là màu đen cơ mà ?
P/s: Dù sao vẫn hay lắm :KSV@12:
 
chào bạn! Mình có đôi chút muốn nhận xét đây. Đây là cảm nghĩ của cá nhân mình, nếu có gì sai mong bạn bỏ qua cho!

Author: Kunkidz
Disclaimer: Nhân vật thuộc về bác Gosho Aoyama, số phận của họ do kunkiadz sắp đặt
Rating: K+
Warning: Không
Status: On-going
Couple: ShinxRan <3

Đầu tiên phần giới thiệu của bạn còn qua sơ sài nhé! Thiếu cũng nhiều nhé, Title đâu? Genre đâu? Summary đâu?
Nếu như Warning mà không có gì thì tốt nhất không cần nêu ra. Chỉ khi cần thiết, bạn mới nên dùng... Xin lỗi mình chém hơi nhiều :3
Các chap của bạn làm có phần hơi... Hài hước, hài hước không phải mang tính chất châm biếm nhưng hài hước là nói về cách trình bày của bạn. Cụ thể như thế này nhé:

Chap1: Khi yêu thương đủ lớn để quay về
Sân bay Narita, 7am
-Mẹ sao vậy?-một đứa bé khoảng 7 tuổi bước lên nắm lấy tay cô.
-Ừm,không sao, chỉ là mẹ thấy lo lắng xíu thôi. Mình về nhà thôi Kazuo-kun!
-Mẹ đừng lo,có Kazuo đây rồi,con sẽ bảo vệ mẹ-trong mắt đứa bé ánh lên vẻ mặt tự hào làm người mẹ trẻ ko khỏi xúc động..
-Kazuo-kun của mẹ ngoan lắm!
Mỗi khi thiên thần của cô như vậy cô như thấy được an ủi phần nào, Kazuo là cả thế giới của cô,là hơi thở,là con đường duy nhất cô muốn bước tiếp.Tuy còn nhỏ nhưng cậu con trai bé bỏng của cô luôn biết cách làm mẹ vui, cô hạnh phúc vì có Kazuo…
Trong taxi trên đường về cô nhìn những con phố chạy dọc xung quanh, nhìn những cánh hoa anh đào bay trong gió một cảm xúc mãnh liệt xâm chiếm tâm hồn cô. Bao năm rồi, nỗi ám ảnh năm nào vẫn đâu đây, dường như nó chỉ trực trào dâng khi cô quay về…
-Văn phòng thám tử Mori, tới nơi rồi mẹ ạ -Kazuo nói với cô khi nhìn thấy tấm biển trên tầng của căn nhà trước mắt
-Là đây sao??-cô ngờ vực
-Mẹ này, bà nói vậy mà.Đây là nhà của mình ở Nhật mẹ ah.Nhanh lên đi,con đói lắm rồi
Cô xách vali đi theo cậu con trai một cách vô thức,tự nhủ rằng phải tập làm quen thôi,phải quen với việc một mình,phải mạnh mẽ để còn chăm lo cho Kazuo-kun nữa. Còn quá nhiều việc để lo khi phải bắt đầu lại từ đầu như thế này.
-Mẹ ơi, có nhiều việc để làm lắm đây,nhà gì mà bụi không là bụi luôn hà-Kazuo vừa nói vừa lấy tay phủi phủi làm cô phải bật cười
-Ừm,bây giờ mẹ con mình cùng làm việc nhá- cô nháy mắt với cậu con trai
Văn phòng Mori lúc này nhìu bụi cũng phải thôi,đã 8 năm rồi không có ai ở. Ngày mà gia đình Mori biến mất cũng mưa như ngày Ran Mori quay về,chắc có lẽ ông trời cũng đang khóc thương cho số phận của một con người….
Sau vài ngày làm quen với môi trường ở Nhật, Ran phải làm việc mà ai cũng làm-xin việc làm và xin nhập học cho Kazuo-kun.
Tại phòng hiệu trưởng trường tiểu học Teitan:
-Cháu nó là Kazuo, rất mong hiệu trưởng giúp đỡ ạ!-Ran cuối đầu kính cẩn
-Cô đừng nói vậy. Đó là trách nhiệm của chúng tôi.Rồi quay qua cậu bé bên cạnh _-rất vui được gặp Kazuo, cô sẽ đưa con về lớp nhé.
-Vậy tôi xin phép.Ran ra về mà không quên nháy mắt với với Kazuo-kun
Thật trùng hợp lại là lớp 1B:
-Đây là Kazuo Mori. Bắt đầu từ hôm nay bạn ấy sẽ học cùng với chúng ta,các em làm quen với bạn nhé.-cô giáo chủ nhiệm nói trước lớp
-Chào các bạn,mình là Kazuo, rất vui vì làm quen-kèm theo đó là nụ cười chết người của cậu nhóc 7t, làm bao cô nhóc dưới lớp phải rung rinh.Cậu nhóc có mái tóc đen mượt lãng tử,đôi mắt trong veo như nước hồ thu, thật sự hu hút nhìu ánh nhìn,ngay cả người khó tính nhất cũng chẵng cưỡng lại được.
Bước đi trong sân trường mà Ran thấy bồi hồi lạ thường,mẹ nói cô từng học ở đây,nhưng dường như nơi đây gắn bó vô cùng,hơn cả cảm giác mà cô thấy khi về nhà.Phải chăng nơi đây có điều gì làm cô vương vấn.Sân trường mơ hồ,những hình ảnh mơ hồ,tất cả làm cô cảm thấy nhức nhối.Đôi mắt màu tím biếc khẽ nhìn xa xăm,hàng rẻ quạt trước mắt làm cô rung động,những cánh rẻ quạt cứ thế rơi mãi, rơi mãi…
Việc của Kazuo-kun thế là ổn,giờ tới cô,không thể sống nhờ mẹ mãi vậy.Cô quyết định tự lập , cô muốn tự mình nuôi dưỡng Kazuo nên mới về Nhật,không thể để mẹ thất vọng,mẹ đã tin tưởng cô biết dường nào.Đứng trước văn phòng luật sư Nar, cô hồi hộp lo lắng,từ chối sự giới thiệu của mẹ,cô không muốn có việc làm qua nhờ vả. Cô sẽ chứng minh thực lực của mình, 5 năm học luật của cô ko phải là vô nghĩa
-Chào anh,tôi đến để xin việc-Ran lịch sự
-Chào cô,mời ngồi-vừa nói anh luật sư trẻ tuổi ngước mắt nhìn cô gái đối diện
Bỗng anh thay đổi sắc mặt, bất ngờ, thật sự rất bất ngờ, đứng trước anh là người anh bao năm tìm kiếm,là người anh muốn bảo vệ hơn bất cứ ai. Đã không biết bao nhiêu lần anh thấy cô quay về nhưng chỉ trong những giấc mơ,những lúc như vậy anh chỉ biết kiềm nén cảm xúc, nước mắt như vậy cứ chảy vào trong. Vậy mà giờ đây,cô đứng trước anh, một Ran-Mori bằng da bằng thịt, cảm xúc cứ vỡ òa. Ran vẫn vậy, vẫn gương mặt ấy, vẫn mái tóc đen mượt ấy, chỉ duy ánh mắt tím biếc chan chứa yêu thương với người đối diện nay đã không còn, thay vào đó là đôi mắt vô hồn, không chút xúc cảm..
“sao anh ta cứ nhìn mình mãi thế, anh ta thật lạ.Mà công nhận anh chàng này đẹp thật, mái tóc màu hung như màu rẻ quạt, cách ăn mặt chững chạt nhưng mặt thì trẻ con lắm,nhìn yêu thật”-Ran
nghĩ khi anh luật sư cứ nhìn mãi mình
-Ran! Em đã quay về!Em có biết anh đã tìm em vất vả lắm không?-nói rồi anh ôm chầm lấy cô mà như đang ôm cả thế giới vậy
Đột ngột lại có người ôm mình,Ran bất ngờ đẩy người đối diện,vì nghỉ có thể là chủ mới nên cô không dùng đến karate
-Xin lỗi! Chắc anh nhầm người,tôi không quen anh
Anh đứng như trời trồng,Ran nói cô không quen anh,không quen cơ đấy,sao lại có thể như vậy chứ,chỉ có 8 năm chứ có phải là 80 năm đâu mà quên
-Anh không thích kiểu đùa đó đâu, em biến mất rồi bất ngờ xuất hiện đã làm anh điên đảo lắm rồi,đừng hù dạo anh nữa
-Anh nói gì khó hiểu vây,không quen thì nói không quen chứ sao,tôi đến đây để xin việc.A giải quyết giúp cho.-vừa nói Ran vừa chìa hồ sơ ra trước mặt.
Cô vừa dứt lời thì cả bầu trời trong anh như sụp đổ, anh choáng váng với tập hồ sơ trên tay.Vẫn là Ran-Mori, chỉ duy là cô tốt nghiệp đại học luật ở Anh.Thì ra lâu nay cô đến anh, hằn gì anh tìm mãi ko ra,anh cứ nghỉ cô chỉ ở Nhật,ai ngờ là anh lầm.Nhưng sao cô ấy nói không quen mình?
Như sực nhớ ra,Ran lên tiếp lun
-Có thật anh biết tôi-Ran-Mori không.Thật ra,8 năm trước tôi gặp tai nạn nên bị mất trí nhớ tạm thời, đến giờ vẫn chưa nhớ lại được.
Như sét đánh ngang tai,mất trí nhớ,Ran ư?sao có thể chứ?Vậy ra 8 năm nay anh nhớ một người không nhớ anh?.Mà khoan nếu không bị mất trí nhớ, thì chưa chắc cô ấy có nhớ anh,trớ trêu thật,tình yêu bao giờ cũng toàn đau khổ!
-Em có nhớ Shinichi không?một ý ngĩ lóe lên trong đầu anh
-Shinichi?,ko,tôi không nhớ,mà anh tên Shinichi ak?Anh là gì của tôi trước đây vậy?
-Trước đây,chúng ta là bạn chung lớp,chỉ vậy thôi.Từ mai, em có thể đi làm,anh nhận em.
-Thật sao?Cảm ơn anh nhìu lắm,tôi sẽ cố gắng hết sức mình.Vậy tôi về,mai tôi sẽ đi làm đúng giờ.
“Anh ta là bạn mình trước kia,hèn gì có biểu hiện lạ như vậy.May thật, mình đã có việc làm,Kazuo-kun chắc vui lắm đây.Phải mau về còn thông báo tin vui cho con yêu nữa!!”
Nhìn bóng cô đi khuất mà anh không biết nên vui hay buồn?Em đã quên,Ran Mori đã quên Shinichi. Tốt hay xấu đây,việc Ran mất trí nhớ? Có thể,em cố quên để che dấu cảm xúc,xoa dịu nỗi đau,nhưng chỉ là tạm thời thôi.Tôi sẽ chữa lành vết thương cho em,sẽ khiến em yêu tôi một lần.Để khi gặp lại người đó,em sẽ chẵng đau khổ hay tuyệt vọng nữa,tôi hứa đấy.****** này sẽ làm tất cả để bảo vệ em-RanMori-thiên thần duy nhất trong lòng tôi.
[ mọi ngưòi thử đoán trong dấu "*******" là tên ai nhé!]

Chap 1
Nói sao nhỉ?? Giọng văn tương đối ổn, bạn làm rất tốt. Tuy nhiên câu văn còn có chút lủng củng vài chỗ. Cắt cảnh, chuyển đoạn chưa lưu loát. Câu văn hơi gượng gạo và cụt ngủn xíu nhé! Nhưng mình phải công nhận một điều là bạn làm rất tốt so với các Author mới tập tành viết như mình... Bạn nên cắt dòng cho câu văn nó... "thong thả" một chút nhé, chứ câu văn mà vo một cục thế kia thì... Nhìn thật rối mắt cho các reader như mình phải coi sát vào mới không để nhầm lẫn :v... Chap 1 của bạn không có lỗi type gì mấy nhưng lại bị ép bó buộc trông thật khổ sở. Là một Au lần đầu viết fic mình không có chấp cái gì cả, nhưng thôi cũng phải nói!

" Một cô gái trẻ kéo theo chiếc vali bước ra cửa với tâm trạng hồi hộp xen lẫn vui sướng, đã lâu lắm rồi cô mới trở lại đây-nơi mà theo mọi người là nơi cô sinh ra và lớn lên. Mưa! Mưa khẽ rơi trên áo cô,những hạt mưa mang nhìu nỗi niềm, cô mơ hồ nhìn mưa, mông lung, khó tả, thật lạ sau bao năm-phải chăng mưa ở Anh và Nhật khác nhau??"

Không liên kết cho mấy nhỉ... Một cô gái mang tâm trạng nặng nề và vui sướng thì có liên quan gì đến khung cảnh mưa ngoài trời?? Như mình đã nói trên chỗ này cắt cảnh không hợp lý tốt nhất là nên xuống dòng... :3

Nói chung chap 1 vẫn còn nhiều thiếu sót, nên cẩn thận hơn!

Tới chap 2

Thực sự xin lỗi mọi người, vì nhiều lý do mà mình không thể viết tiếp được.Nhưng hôm nay kun đã viết và post trở lại :
Chap 2: Nước mắt tuôn rơi..

Ánh nắng sớm mai len lõi trên mọi con phố, mọi ngóc nghách làm cho con sâu ngủ Kazuo phải giật mình tĩnh giấc.Hôm nay, mẹ của nhóc sẽ đi làm, nhóc lo cho mẹ lắm.Mẹ đã không còn nhớ gì ở Nhật,nhìn mẹ mà nhóc thấy thật đau lòng,tất cả là do nhóc mà ra, từ sau khi nghe được những lời của bà càng làm cho cậu nhóc 7t càng quyết tâm phải bảo vệ mẹ.Cậu thương mẹ hơn bất cứ ai trên trái đất này!
-Mẹ?
-Kazuo-kun dậy rồi ak,mau lên còn ăn sáng nữa con
-Con xong ngay đây
-Hôm nay,mẹ có làm bánh chanh đó,con mang theo đi học nhé!
-Mẹ lại dậy từ sớm chứ gì?con không muốn mẹ vất vả đâu
-Làm cho cục cưng của mẹ mà,mẹ vui khi con ăn hết chúng
-Mẹ thật là,lúc nào cũng vậy..
Nhìn cậu con trai sao cô thấy đau lòng quá,tại sao con cô không như bao đứa trẻ bình thường khác,mới có 7t nhưng sao Kazuo lại sâu sắc vậy chứ?.khi còn được bế trên tay,cậu nhóc lúc nào cũng hỏi về cha,nhưng kể khi nhìn thấy sự thay đổi trong mắt cô khi nhắc tới cha thì cho đến bây giờ chưa bao giờ cậu nhắc lại.
Những thứ đi qua đã là quá khứ,cô phải sống cho hiện tại,mặc kệ hôm qua ra sao phải sống cho ngày mai, cho Kazuo.. . Đau đớn biết bao khi không có kí ức,nước mắt cứ bất chợt tuôn khi từng mảng kí ức trôi về dĩ vãng,mọi nỗi đau đều có niềm riêng và không ai giống ai.

Mỗi người đều có những bí mật riêng cho mình…

Mỗi người đều có một góc nhỏ trong tim..

Mỗi người đều có sợi dây định mệnh của mình…

Mỗi người đều có những mắc xích quan trọng quyết định cuộc đời…

Và đến khi nào những mảnh ghép rời rạc mới hòa làm một..

Đến khi nào đôi cánh thiên thần mới được cất lên lần nữa..

Đến khi nào nụ cười mới trở lại..

Liệu có công bằng khi lấy đi quá nhiều thứ của một người…

Liệu có công bằng khi mất mát đã quá lớn để gọi là nỗi đau…

Bởi đơn giản :

“ Cuộc đời vốn dĩ không công bằng hãy tập quen với điều đó..”

Ran thật không hiểu nổi mình, cô đã rất cố gắng nhưng ko thể lơ mình trước nỗi đau vô hình.Nỗi đau luôn giằng xé cô, cố gắng thoát khỏi bao nhiêu càng luống sâu bấy nhiêu…

Ngày làm việc đầu tiên,cô tự nhủ sẽ cố gắng hết sức, ông chủ của cô hình như luôn quan tâm tới cô, lúc nào cô cũng bắt gặp ánh mắt ấy dõi theo từ bàn làm việc bên cạnh.Thật ra ngày đầu làm việc cũng chả có gì khó khắn, dù sao cô cũng từng giúp mẹ khi còn ở Anh nên việc mới này thực sựu không là trở ngại mà trở ngại lớn nhất lại đến từ phía….

-Tới lúc nghỉ trữa rồi,em đi ăn trưa với tôi nhé?

-Anh cứ tự nhiên đi ạ, tôi có đem theo đồ ăn.

-Vậy thôi,nhưng em nên ăn sớm rồi nghỉ ngơi đi ha- kèm theo đó là nụ cười mà theo cô nghĩ là quyến rũ được khối cô nguyện chết.

Hay thật, liệu anh ta có phải là một mảnh ghép trong mảng kí ức của cô, anh ta quan tâm cô, lo lắng cô dù cô không nhớ tí gì về anh ta. Nhưng sự quan tâm của anh lại gợi cho cô về một hình ảnh khác nhạt nhòa,buồn… Buâng khuâng nhìn xuống lòngđường tấp nập kia, cô tự nhủ cô chỉ là một hạt cát nhỏ trong khoảng không vô tận, lúc nào cũng buồn,lúc nào cũng sầu, cô thầm trách bản thân quá nhu nhược, quá yếu đuối nhưng sao quá khó để thay đổi, làm sao có thể khi mọi khúc mắc chưa được hóa giải…

Ánh chiều tà đổ xuống trên mọi ngóc ngách, mọi nẻo đường,một chiếc bóng to lớn đang đổ sập lên chiếc bóng tí hon của một cậu nhóc đang đong đưa trên chiếc xích đu
-Ơ, sao chú dẫm lên con?- cậu nhóc đưa đôi mắt thơ ngây nhìn người đối điện
-Có sao?- người thanh niên ngạc nhiên nhìn cậu nhóc
-Thì đó- vừa nói cậu vừa đưa tay chỉ vào bóng của mình.
-Ra vậy, cho chú xin lỗi nha-,nói rồi anh tránh qua bên để tránh cái bóng của cậu nhóc
-Để chuộc lỗi, chú có thể đưa xích đu cho Kazuo được không?
-Chú có quyền từ chối sao- anh nói với dáng điệu đáng yêu làm cậu bé cũng phải bật cười

Dưới ánh hoàng hôn, chiếc xích đu cứ đong đưa đong đưa mãi, thi thoảng vọng lại tiếng cười khúc khích của cả trẻ con và người lớn.Nếu có ai đó chụp lại được bức ảnh đó,dám chắc đó là bức ảnh đẹp nhất
-Hôm nay con vui lắm,chân thành cảm ơn chú, hặn gặp lại chú nha!
-Chú cũng vậy !hặn gặp lại cháu

Khi nhìn thấy cái bóng trẻ con khuất sâu vào cổng trường anh thầm mỉm cười, câu nhóc đó rất thú vị.Cảm giác thân thuộc len lõi trong anh,ở bên cậu nhóc chỉ một lát nhưng cho anh cảm giác bình yên đến lạ. Và dường như cậu nhóc cũng có một nỗi niềm nào đó mà anh chưa tỏ, bản chất thám tử thôi thúc anh tìm lại cậu nhóc một ngày không xa .Anh đã nghỉ ngơi cả buổi chiều rồi, bây giơ là lúc anh dành cho công việc, vụ án của anh đang gặp một số trắc rối bởi thân chủ quá cố của anh có để lại di chúc và 5h chiều nay anh có hẹn với văn phòng luật sư Nar.

Đứng trước cửa văn phòng anh bất ngờ với dòng : Luật sư : Eisuke trên tấm bảng trước cửa ra vào.Trong đầu anh lúc này hiện lên hàng ngàn câu hỏi, anh ấy về nước khi nào? Tại sao anh ấy lại làm luật sư? Chẳng phải ngày trước anh ấy nói muốn trở thành một CIA sao, sao lại thế chứ?,,,.

Gõ cửa đi vào bên trong ban đầu thì anh định làm rõ các nghi vấn nhưng khi nhìn thấy hình ảnh ấy thì anh lại bất động thêm lần nữa, cô ấy đang ngồi ở đó,vẫn đôi mắt tím biếc ngày nào, vẫn mái tóc đen dài làm anh mê mẫn, vẫn gương mặt lúc nào cũng u buồn nhưng thu hút người khác. Tại sao cô lại ở đây chứ, tại sao cô lại quay về, nỗi đau của anh chưa kịp lành thì cô lại khơi lại hay sao chứ??Why? Why? Why??????

Dừng mọi việc cô nhìn người đối diện, theo như lịch hẹn thì đây là thám tử Shinichi Kudo. Cô đứng lên cuối chào:

-Chào ngài Kudo, luật sư của tôi đang chờ ngài.- rồi quay lại nói với Eisuke

-Ngài Kudo đã tới.Tôi đi lấy trà.

Chứng kiến cảnh vừa rồi anh như người vô hồn, đôi chân nhưu săp khuỵa xuống không đứng vững.Giương đôi mắt đầy kinh ngạc về phía người đối diện,anh gằng lên từng tiếng:

-Nói cho tôi biết, chuyện gì đang xảy ra?
-Cậu ngạc nhiên cũng đúng thôi, Ran đã trở về. Cô ấy chẳng có gì thay đổi.Họa chăng thay đổi lớn nhất là kí ức.Eisuke nói nhưng không nhìn Shinichi mà nhìn vào khoảng không vô tận nào đó.
-Kí ức? kí ức cô ấy làm sao?
-Cậu là một thám tử kia mà? Không lẽ cậu không đoán ra được sao?
-Chẳng lẽ cô ấy mất trí nhớ.
-Vậy nên cậu đừng có tỏ thái đọ gì trước mặt cô ấy, tôi không cần biết trước đây hai người đã có bao nhiêu kỉ niệm,nhưng hiện tại cô ấy đâng sống rất yên bình, cậu đừng làm cuộc sống của cô ấy biến động thêm lần nào nữa.
Nhìn thái độ của Eisuke , Shinichi đoán được phần nào câu chuyện, đây là cái kết anh nghĩ ra cách đây 7 năm không đúng sao? Tại sao anh dường như chẳng thể chấp nhận …Khép cánh cửa lại anh muốn ra khỏi đây ngay lập tức, anh thực sự không chịu nổi cảm giác này. Đang định quay bước đi anh lại bắt gặp ánh mắt tím biết nhìn mình, tại sao chứ? Cô nhìn anh như người qua đường nhìn nhau, anh không bắt gặp chút cảm xúc nào trong đôi mắt ấy. Tại sao lúc nào cô cũng tàn nhẫn với nah như vậy chứ. Và tự nhiên nước mắt cứ thế tuôn trơi, ai nói đàn ông thì không được khóc, khi nỗi đau quá lớn để kìm nén thì nước mắt cừ thế chảy ra không kiểm soát ngay cả với một thám tử đại tài như anh……

Chap 2 đã khả quan hơn trước nhưng có mọt sự thật phũ phàng ở đây, chap 1 thì viết dính vào nhau không hề có một khe hở mà lỗi type thì chả thấy đâu trong khi chap 2 thì trình bày rất đẹp mắt nhưng lỗi type thì lại quá nhiều ( thật hài hước ) Mình nghĩ chắc bạn đang vội phải không? Vậy cố gắng dành thời gian chỉnh sửa nhé! :)

Chap 2 bạn làm rất tốt nhưng chưa được chuẩn đâu nhé, đây:

"Gõ cửa đi vào bên trong ban đầu thì anh định làm rõ các nghi vấn nhưng khi nhìn thấy hình ảnh ấy thì anh lại bất động thêm lần nữa, cô ấy đang ngồi ở đó,vẫn đôi mắt tím biếc ngày nào, vẫn mái tóc đen dài làm anh mê mẫn, vẫn gương mặt lúc nào cũng u buồn nhưng thu hút người khác. Tại sao cô lại ở đây chứ, tại sao cô lại quay về, nỗi đau của anh chưa kịp lành thì cô lại khơi lại hay sao chứ??Why? Why? Why??????"

Đây được coi là một fic mang tâm trạng buồn. Cứ cho nó là thế đi vì suyên suốt các chap, câu chuyện luôn mang lại cho các Reader một vẻ bồi hồi xao xuyên đối với couple hot nhất này. Vậy đây là một câu chuyện buồn vậy thì tại sao lại có ba chữ tiếng anh này?? Chả ai nói dùng là sai nhưng cái chính ở đây là phải dùng làm sao cho phù hợp với hoàn cảnh diễn ra trước mắt... cá nhân mình thấy đang lâng lâng giữa bao nhiêu sóng biển không giải đáp thì lại đột nhiên thấy nguyên cái tảng đá vô duyên kề kề trước mặt :3... Bạn viết như vậy rất dễ gây mạch cảm xúc bị đứt quãng, đang trong tâm trạng khó thở thì bất chợt chuyển sang tâm trạng vui nhộn...

MÌnh đọc từ đâu chap 1 đến giờ và mình thấy một nhược điểm mà cả hai chap đều có, đó chính là viết hoa không đúng. Có những chỗ như chấm đôi lúc thì thấy có viết hoa song đôi chỗ khác chả nhìn thấy đâu :( . Với thêm nữa, kể chấm kể phẩy viết quá dính nhau, lúc thưa lúc chật... Sử dụng ngôn ngữ teen thì bừa bãi, trong quy định ở đây, bạn không được dùng ngôn ngữ teen bạn nhé :) ... Làm thế khiến bài văn mất hết chất lượng rồi!

Những lời thoại thì tốt nhất cách gạch đầu dòng ra, viết chùm chùm vào nhìn rối mắt lắm bạn ạ :)

Ngoài nhược cũng có ưu điểm, bạn so sánh rất hay, cảm xúc khá rõ nhưng nên tiến sâu vào hơn nữa...

Mình beta thế thôi, thật sự mới lần đầu viết ai cũng có sai lầm hết, không ai hoàn hảo cả. Mình nói vậy không phải là bạn cảm thấy mặc cảm với chính mình nhưng là một kinh nghiệm... Chính mình cũng từng là một Author, mới lần đầu viết, là đá với đạn cứ xỏ vào không thương tiếc... :3 nhưng đến sau này mình nhận ra nó lại là một nền tảng vững chắc cho mình làm tốt các phần sau...

Tuy câu văn của bạn còn hụt hẫng nhưng chính mình lại bị fic này lôi quốn mất tiêu rồi :3 . Vậy nên mình không thể nào không đợi chap mới của bạn. Mong bạn làm tốt các lần sau. Cho mình xin tem với phong bì luôn nhé. Và hóng chap mới từ bạn! Fighting nào!!!!!
 
Chap 3 là chap quan trọng nhứt của cả fic, và chap này là của 7 năm về trước
Chap 3 : Ngược dòng thời gian

Part 1 -1: Kí ức đau buồn của 7 năm về trước –nơi khởi đầu mọi chuyện- trong tâm trí của chàng trai trẻ

Ngày đó anh vừa tròn 17t- là một thám tử trung học nổi tiếng được bao cô gái theo đuổi. Bất cứ khi nào anh xuất hiện anh ngay lập tức trở thành tâm điểm, làm cho anh ngày càng trở nên ngạo mạn và tự cao. Bên anh lúc này là cô bạn thân cấp 3 –Shiho, đồng thời cũng là một nhà khoa học trẻ tài năng, luôn giúp anh trong các vụ án.Và anh và cô cứ ngỡ đã là một cặp trời sinh nếu như không có sự xuất hiện của cô ấy.

Mối lương duyên của anh và cô ấy bắt đầu từ nhiều năm về trước khi anh còn là một cậu nhóc tập tành phá án. Và vụ án đầu tiên của cậu , cô là thân chủ
-King ơi,em ở đâu ra với chị nào?-một bé gái hớt hả hớt hả tìm con gì đó
-Bạn tìm gì vậy? – cậu nhóc tò mò lại gần
-Con King nhà tớ đi lạc rồi, lúc nãy nó còn ở đây với tớ.
-Con King là con gì?
-Con mèo nhà tớ ý,nó có bộ lông màu vàng y như sư tử vậy- mắt mủi tèm nhem nhưng cô bé vẫn thích khoe con thú cưng của mình
-Ra vậy, để tớ giúp cậu.
Tại công viên hôm đó, có hai cô cậu mải miết tìm con mèo nhỏ,nhưng có ngờ rằng chú mèo tinh nghịch đã về nhà tự lúc nào.Chiều dần buông, cả hai đều đã mệt lã và dường như cậu thám tử nhí phải đầu hàng trước vụ án đầu tiên:
-Gay thật,chúng ta đã tìm khắp các công viên nhưng không thấy đâu cả.
-Làm phiền cậu thật đấy,chắc có ai đó bắt mất King của mình rồi-nước mắt bắt đầu lăn trên khuôn mặt cô bé
-Cậu đừng khóc,tớ sẽ cho cậu một con mèo khác được không- nhìn nước mắt cô bé cậu bất ngờ buộc miệng
-Thật nhá, móc tay nào
-Ừ thì móc
-Tớ là Ran Mori, còn cậu?
-Shinichi Kudo
-Trễ rồi,tớ về đây,chiều mai gặp cậu ở trưởng tiểu học Teitan và đừng quên con mèo của tớ đấy nhá- cô bé quay lưng đi sau khi để lại nụ cười thân thiện, nụ cười mà cậu chẳng thể nào quên được – nụ cười của một thiên thần
Hay thật, giờ thì kiếm đâu ra một con mèo đây, đến cậu cũng chẳng hiểu tại sao lại hứa với Ran nữa!

Tình cảm ngây ngô của cậu chớm nở vậy đó, ngay từ lúc bắt đầu cô luôn khiến cậu trở nên ngớ ngẫn, đứng trước mặt cô cậu chẳng thể nào là một thám tử.
Chìu mưa hôm đó, có một cậu nhóc ôm một chú mèo con dễ thương mãi đứng trước cổng trường Teitan mà không ai quan tâm tới. Cậu chờ mãi nhưng Ran vẫn không xuấ hiện,cô đã hứa nhưng không đến.Cậu không biết gì về cô ngoài cái tên Ran Mori và trưởng tiểu học Teitan.Mưa ngày càng nặng hạt, cậu vẫn đứng đó không dời bước,cậu tin cô sẽ đến gặp cậu, cậu mong sẽ lại được nhìn thấy nụ cười thiên thần khi cô nhận chú mèo từ tay cậu. Đâu phải muốn là được, ngã khụy trước cổng trường trong cơn mưa nhạt nhòa làm cậu khắc sâu kí ức về người bạn mới quen nhưng để lại trong cậu nhiều vấn vương…

Đó là lần đầu tiên anh gặp cô trẻ con ngây ngô, anh lúc nào cũng khắc sâu ánh mắt tím biếc, nụ cười thiên thần ngày nào.

Sau nhiều năm cũng chẳng thể làm anh quên được, từng mảng kí ức lúc nào cũng lướt qua tâm trí anh. Thói quen đi dạo công viên cũng hình thành trong anh tự lúc nào, anh tự cho mình cơ hội được nhìn thấy cô lần nữa ở đâu đó trên trái đất này.

Bất chợt anh bắt gặp ánh mắt tím biếc ngày nào, ánh mắt ấy, gương mặt ấy chẳng nhầm với ai được. Chạy thật nhanh về phía đó nhưng đã muộn khi cô gái trước mặt quay bước bỏ đi, anh tự trách mình chậm chạp chẳng thể đuổi kịp cô. Mọi người có thể cho anh khờ dại, ngốc nghếch nhưng anh không cho như vậy.Từ khi thấy cô anh đã nghĩ rằng cô là thiên thần của anh,của riêng anh mà thôi. Cúi người nhặt lên một chiếc kẹp tóc hình rẽ quạt, anh đăm chiêu ngắm nhìn, có lẽ là của cô đánh rơi, anh cảm thấy vui sướng trong lòng.

Người ta nói gặp nhau lần đầu tiên là tình cờ, gặp lần thứ hai là do duyên số, lần thứ ba là do định mệnh. Phải rồi! cô là định mệnh của anh, đến anh cũng bất ngờ khi ông trời lại sắp xếp như vậy

Tại lớp 11B trường cấp 3 Teitan

-Cô xin thông báo lớp ta hôm nay sẽ đón tiếp một thành viên mới- cô giáo chủ nhiệm trịnh trọng

Cả lớp nhôn nháo nhìn ra , một cô gái với mái tóc đen huyền, đôi mắt tím biết đang khép nép bên ngoài cửa lớp..
 
Lấy tem....
Bạn có một số lỗi type nì ''ngớ ngẫn'' --> ngẩn ; ''xuấ hiện''--> xuất;''chìu mưa''--> Chiều (teen code).
''Sau nhiều năm cũng chẳng thể làm anh quên được'' câu này mình không hiểu?
''Đâu phải muốn là được, ngã khụy trước cổng trường trong cơn mưa nhạt nhòa làm cậu khắc sâu kí ức về người bạn mới quen nhưng để lại trong cậu nhiều vấn vương''… (?????) Theo mình thì câu đó có thể viết theo thế này: ''Nhưng có phải ai cũng muốn là được? Cậu đã ngã khụy trước cổng trường trong cơn mưa nhạt nhòa với hình ảnh cô bé thiên thần cùng nụ cười tỏa nắng-cô bé mới quen đã khắc sâu trong mảnh kí ức nhỏ bé của cậu bao nhiêu vấn vương''
Chap bạn cũng khá ngắn đấy , nhưng thật sự mình rất thích cách viết của bạn, nó rất nhẹ nhàng. Tất nhiên tất cả trên là mình chỉ góp ý thôi, không có ý chê bạn đâu. Mong bạn nhanh ra chap mới nhá!
P/s: Sorry vì trình bày k được đẹp vì mình k biết cách trích dẫn:KSV@08:
 
Hiệu chỉnh:
Part 1-2 : Sự sắp đặt của ông trời hay sự trêu ngươi của số phận ???

Cô gái trẻ bước vào lớp trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người, họ ngạc nhiên không phải vì cô quá xinh đẹp hay đại loại vậy , họ ngạc nhiên bởi lời giới thiệu của cô chủ nhiệm :

-Đây là sinh viên đại học Kyoto, kể từ hôm nay cô ấy sẽ là giáo viên thực tập của lớp chúng ta, các em hãy giúp đỡ cô ấy nhé!
-Chào các em! Chị là Ran Mori, từ nay chúng ta hãy thân thiết với nhau nhé! Chị nhờ cả vào các em- Ran cuối chào cả lớp
Cả lớp lại được một phen nhốn nháo, là sinh viên thực tập nhưng chị ấy rất trẻ, tuy đôi mắt có chút gượm buồn nhưng vẫn ánh lên những nét đáng yêu tinh nghịch, thật khó để nghĩ rằng chị ấy không phải là một học sinh cấp 3. Và đương nhiên người bất ngờ nhất là Shinichi, anh chẳng thể ngờ rằng được gặp cô ở đây, trong tình thế trớ trêu này. Mà điều làm anh không ngờ nhất là cô hơn tuổi anh, lúc gặp anh lần đầu cô đã hơn 10t, hèn gì anh nhận ra cô ngay khi lần thứ hai gặp lại.

Bao cảm xúc như vậy cứ thế ùa về khi anh gặp cô lần này, anh có ngàn câu hỏi để hỏi cô. Nhưng liệu cô có nhớ cậu bé năm nào đã cùng cô tìm giúp chú mèo con khi trời nhá nhem tối? Liệu cô có nhớ cô đã lỗi hẹn với một cậu bé, và có một cậu nhóc lì lợm vẫn đứng chờ cô dưới cơn mưa dầm cho đến khi ngất xỉu? Cô đứng đó trước mắt anh, ông trời như đã nghe lời nguyện cầu của anh, nhưng anh tham lam lắm, anh hơn thế nữa, hơn là một lần được nhìn thấy cô…

Sân trường giờ học yên ắng lạ thường, Ran thả bộ dọc khuôn viên trường cho tâm mình lắng xuống. Cô đã rất hồi hộp, lo lắng cho đến khi bước vào cửa lớp 11B, đó là thời khắc quan trọng trong cuộc đời cô. Ước mơ của ba cô sẽ sớm trở thành hiện thực, sau khi cô kết thúc đơt thực tập, cô đã cố gắng hết sức, sống nốt phần của ba, hoàn thành tâm nguyện của ba. Điều làm cô buâng khuâng nhất lúc này là ánh mắt đó của cậu học trò trong lớp, khác với mọi ánh nhìn còn lại, cô cảm nhận được cảm xúc sâu lắng, ai oán khi cậu nhìn cô.Thật lạ nhưng dường như cô đã bắt gặp ánh mắt đó ở đâu rồi, nhưng cô chẳng thể nào nhớ ra.

Đứng nhìn cô từ ban công phòng học cũng đủ làm anh thấy vui lạ, tất cả như mơ vậy, kể từ bây giờ anh đã có thể nhìn cô mọi ngày. Nhưng anh sẽ chẳng chấp nhận nhìn cô từ xa như vậy….

Ngày đầu tiên của cô ở lớp 11B diễn ra tốt đẹp, là giáo viên thực tập nên vốn dĩ ngày đầu tiên cô chưa lên lớp mà chỉ ngồi quan sát. Và cô thực sự bất ngờ với tài năng của cậu Shinichi Kudo, dù đã nghe danh thám tử trung học đã lâu nhưng cô nổi cả da gà khi cậu ngủ gật cả buổi học mà vẫn giải bài toán một cách nhanh chóng.

Đã là định mệnh thì chẳng thể nào mà tránh được…

Chẳng phải là anh hùng cứu mỹ nhân hay đụng ầm vào nhau như trên phim thường thấy, anh và cô ặp nhau thuần túy cùng đường mà thôi, vốn dĩ anh chỉ định ngắm nhìn cô từ phía sau nhưng sức hút vô hình nào đó khiến cô quay lại nhìn anh và nở nụ cười thiên thần

-Chào em! Em là Shinichi Kudo đúng không?
-Dạ.. dạ .. chào …. – Shinihi bất ngờ với hành động của người trước mặt khiến phản ứng của anh trở nên lúng túng
-Không sao đâu,chị hơn em có vài tuổi thôi cứ gọi là chị Ran nha, gọi cô thì già lắm- lại là nụ cười thiên thần chết người
-Ơ, vâng. Đứng trước cô anh như không còn là chính mình mà đúng hơn là một thằng ngốc chính hiệu
-Em cũng ở khu này sao, chị thuê nhà ở cuối khu khố ak.Vậy là từ hôm nay chúng ta là chòm xóm nữa nhỉ?
-Dạ vâng! – anh vẫn đang đơ người ra
-Em có vẻ lạnh lùng nhỉ, thám tử ai cũng vậy sao?
-Không có đâu ạ, chỉ là .. chỉ là…
-Chị hiểu mà, không sao đâu. Từ nay có gì mong em giúp chị nhá, dù gì em cũng là thám tử nổi tiếng mà- kèm theo đó là cái nháy máy không thể đáng yêu hơn nữa.

-Nhà em đây nhỉ, đẹp thật đó, bye em nhá.
-Ơ, bye..

Vào nhà, ngồi bệch trên ghế sofa, anh tự cười nhạt chính mình, chỉ mỗi anh nhớ về cô, chỉ mỗi anh mong gặp lại cô.. . Vô thức lấy ra chiếc kẹp tóc hình rẻ quạt, anh bỗng bừng tỉnh, Shinichi Kudo là ai chứ? Là một thám tử nổi tiếng và không bao giờ bỏ qua bất cứ vụ án nào, vụ án càng khó càng làm anh run lên vì sung sướng như vậy thì chẳng có lý do gì để anh bỏ cuộc trước cô, Ran Mori sẽ là vụ án lớn nhất cuộc đời anh- nhất định sẽ thành công!

Cơ hội sẽ không đến lần thứ hai với những người không biết nắm bắt, anh sẽ chẳng dại gì bỏ qua….

Sáng hôm sau, anh dậy sớm, hít thở sâu lấy tâm trạng tốt nhất, anh đã sẵn sàng để tiếp đón cô. Nhìn cô từ đằng xa anh bồi hồi lạ thường, cô vẫn vậy thanh thoát, nhẹ nhàng nhưng không kém phần năng động. Cố tạo cho mình vẻ mặt tự nhiên nhất khi cô bước qua :
- Hi, chị! Chúng ta lại chung đường rồi
-Hi, chúng ta có duyên nhỉ.

Anh ước gi con đường đến trường kéo dài mãi mà không có điểm kết thúc, để thời gian bên cô cứ thế này trôi qua êm đềm. Anh làm mọi cách để gây ấn tượng với cô, với người khác –trừ cô bạn thân Shiho thì cô là người còn lại anh gỡ bỏ vẻ mặt lạnh lùng thậm chí bây giờ đang đi bên cạnh cô anh trở nên hóm hỉnh,vui vẻ, anh gắng thu hút cô bằng mọi cách. Khoảng cách của anh và cô đã thu hẹp đáng kể từ hôm đó, và cứ như vậy ngày nào người ta cũng thấy có một đôi nam nữ cùng nhau đến trường cùng nhau về rất vui vẻ cho đến một ngày…..
 
bạn sẽ không phiền nếu cho mình comt được chứ!
mình chỉ nói thế này là các chap của bạn ra rất nhanh, đáp ứng nhu cầu của người đọc, một Au tâm huyết với fic, bạn làm mình thật ấn tượng. Và chap mới đây của bạn cũng đã có tiến bộ rõ rệt.

Về chap mới, thì mình nghĩ đã nhìn được một chút về cách văn phong của bạn :) . Theo mình bạn là người có một trí tưởng tượng phong phú, bạn có khá nhiều câu văn sống động, cách nhìn của bạn không chỉ nhìn về một hướng, bạn luôn biết cách rông mở nó. Thêm mắm thêm muối vào từng chữ một khiến Reader thấu hiểu rõ tình cảm mà Au mang lại. Phần này mình thực sự rất hâm mộ bạn :) . Tuy nhiên, không phải cái gì cũng tuyệt vời nếu ta không đọc kĩ nó, công nhận rằng bạn khá chi tiết nhưng lại không biết cách sắp xếp cho câu văn làm nó hơi lủng củng đôi chút, vì thế sẽ rất gượng gạo. Một số lỗi type.

Nhưng thực sự qua chap này thì vẫn okie ;), vẫn cứ tiếp tục bạn nhé! Cho mình nói một câu cuối!

TEM!!!!!!!
 
vẫn....ngắn :((
Mà mình thấy bạn đã cố gắng khắc phục rồi đấy. Như ss Satan nói trên thì mình cũng có gì để nói
P/s: Chap mới nhớ chú ý chính tả và dài hơn nhé au ^.^---> Phong bì--> chạy
 
Part 2 : Là nên vui hay nên buồn??

-Hôm nay, em đưa chị về tận nhà nhá – anh hồ hứng đề nghị
-Được thôi, nếu ngài thám tử đây không thấy phiền – cô tinh nghịch trêu chọc
-Tại hại chỉ phiền nếu bị từ chối – anh làm ra vẻ cung kính
-Hahaaa

Không khí giữa anh và cô vẫn vui vẻ như mọi ngày nhưng hình ảnh trước mắt khiến anh như sụp đổ, một anh chàng điển trai –tay cầm bó lan tím đang đứng tựa lưng vào cánh cồng của khu nhà cô đang thuê. Vừa nhìn thấy cô anh ta liền chạy ngay lại với vẻ mặt mà anh cho đó là vẻ mặt hạnh phúc :
-Em về rồi ah, sao sáng giờ mình gọi cậu không được vậy?
-Á chết, xin lỗi cậu nha, mình để quên điện thoại ở nhà-kèm theo đó là nụ cười thay lời xin lỗi- mà theo Shinichi đó là nụ cười thiên thần-và chỉ dành cho riêng anh mà thôi
-Ừ, không sao mà. Nhưng ai đây?- anh quay qua nhìn Shinichi
-Quên mất, đây là Shinichi-thám tử trung học nổi tiếng đó, nhưng đồng thời cũng là học trò của tớ -cô tự hào
-Ra là Shinichi Kudo, rất vui làm quen với em, anh là bạn học của Ran.
-Vâng, chào anh! – rồi anh quay qua cô :- em về đây, bye chị

Nói rồi cậu quay lưng đi thẳng, để lại trong cô vô vàn hỗn độn, thái độ của cậu thật lạ. Bình thường những lúc cậu và cô tạm biệt nhau đâu phải đơn giản như thế, cả hai lúc nào cũng như những đứa trẻ tuy tạm biệt nhưng quyên luyến. Cứ cho rằng cậu ngại khi có bạn cô đi nhưng cũng không hợp lý tí nào, cậu chẳng thể hờ hững nói bye với cô được, cô đã quen với sự quan tâm của cậu, sự ân cần của cậu…

-Này, không định mời tớ vào nhà ak.
-Ơ, nhà tớ cậu lạ gì nữa, do cậu thích đợi chớ tớ không ép ah nha.
-Đùa cậu thôi, tớ muốn chờ cậu về để nói với cậu một chuyện..
-Bữa ni khách sáo dữ ha.
-Ừ thì.. Tặng cậu nè- anh đưa bó lan tím về phía Ran
-Nhân dịp gì?-đưa tay nhận bó lan từ tay Eisuke nhưng Ran không khỏi thắc mắc
-Tớ .. tớ
-Chiện gì mà khó nói dữ
- Ừm thì.. Cậu làm người yêu tớ được không, có thể tớ nhút nhát, tớ hậu đậu , nhưng tớ yêu cậu thật lòng. Có thể tớ không lãng mạn, không có lời tỏ tình hoàn hảo,nhưng tớ hứa sẽ không để cậu khóc hay buồn. Tớ chẳng thể hứa yêu cậu mãi mãi nhưng tớ có thể hứa tớ sẽ yêu cậu đến hết cuộc đời..
Ran đơ người với những gì xảy ra, cô và anh nếu người ngoài nhìn vào thì đúng là thanh mai trúc mã nhưng người trong cuộc như cô đến mơ cũng chẳng nghĩ được anh và cô có thể là một cặp. Có thể cô đã quen với sự xuất hiện của cô trong suốt nhiều năm qua, nhưng cô vốn dĩ chỉ coi đó là điều tự nhiên giữa hai người bạn thân- phải chăng người đời nói đúng : không thể tồn tại từ bạn thân giữa 1 hai người khác giới ? . Cô thật sự không biết phải đối diện với anh thế nào, làm sao để giữ được tình bạn này nhưng không làm anh tổn thương?

Nhìn thấy thái độ của Ran lúc này anh có thể đoán được cô nghĩ gì? Cô sốc cũng phải thôi, nhưng anh không hối hận về những gì đã làm. Nhòm người về phía trước ôm lấy cô, anh thì thầm :

-Xin cậu đấy, cho tớ ôm cậu một lát thôi, chỉ một lát thôi! Tớ sẽ mãi chờ cậu, vậy nên cậu đừng suy nghĩ nhiều, khi nào trả lời tớ cũng được vì tớ sẽ mãi ở đây chờ cậu.

Từ đàng xa, Shinichi nhìn thấy tất cả, cái ôm của Eisuke dành cho Ran làm cậu chấn động. Cả bầu trời như sụp đổ trước mắt, nổi đau ngày hôm nay còn đau gấp trăm lần ngày hôm qua.Trong mắt cô cậu chỉ là một thám tử trung học , một cậu học trò hay thậm chí chỉ là một cậu em… Như thế nào mới gọi là trưởng thành,thế nào mới gọi là chững chạng, ngày xưa cô gọi cậu lạnh lùng nên trước mặt cô lúc nào cậu cũng vui vẻ, yêu đời,.. nhưng có lẽ cô chỉ cho cậu là đứa con nít..hay đơn giản cậu cũng chỉ là người bạn đồng hành trên con đường quen thuộc mà thôi…

-Tớ xin lỗi- Ran ngập ngừng
-Cậu không cần phải làm vậy, chỉ cần cậu biết có một người luôn chờ cậu là được-Eisuke vừa buông Ran ra vừa nói
-Chúng ta vẫn là bạn thân nhá
-Dĩ nhiên rồi.

Eisuke rất hiểu Ran, anh biết cô nghĩ gì khi nhìn vào mắt cô hay thái độ của cô. Không cần cô từ chối anh vẫn tự hiểu tình cảm của mình chỉ là đơn phương, và bản thân anh sẽ chấp nhận điều đó. Từ thái độ lúng túng lúc anh tỏ tình, từ ánh mắt lúc dõi theo Shinichi Kudo của cô, anh có thể đoán được mọi chuyện, cô bạn thân của anh nay đã thay đổi rồi, anh tuy là người đến trước nhưng mãi mãi sẽ là kẻ thua cuộc mà thôi…

Sáng hôm sau, một bóng dáng nhỏ bé đứng trước căn biệt thự cổ kính kiểu anh, bẽn lẽn nhòm vào khe cửa, nhưng chẳng có một tiếng động nào chứng tỏ có người trong căn nhà kia cả. Tay cứ hết dơ lên rồi bỏ xuống, phân vân, ngại ngùng không biết có nên bấm chuông hay không. Giờ này đáng lẽ cậu ấy đã ở đây rồi, như mọi ngày trước đó, nhưng hôm nay cô chờ cậu rất lâu rồi vẫn không thấy cậu đâu, mà việc cậu đi trước là điều không thể. Cô thật không biết nguyên nhân là gì?, mọi ngày cậu vẫn nhắn tin chúc cô ngủ ngon và đánh thức cô mỗi sáng, nhưng hôm nay không vậy ,thậm chí khi cô nhắn tin cho cậu cậu còn không rep. Liệu có điều gì không lành xảy ra cho cậu, nghĩ đến đây cô thấy bức rức lạ thường, lấy hết can đảm cô ấn chuông nhưng mảy may không có ai mở cửa. Là thật rồi, cậu đi trước thật, bỏ rơi người bạn đồng hành này thật, và tự nhiên cô thấy tim mình nhói đau.. Cố bước đi ngăn dòng suy nghĩ về cậu, cố lấy lại bình tĩnh cô đến trường với vẻ mặt tự nhiên nhất- cô đã sẵn sàng với những câu hỏi cho cậu thám tử đại tài.

Bước vào lớp, ngồi vào ghế trợ giảng, Ran đưa mắt nhìn về phía cuối lớp, nở nụ cười quen thuộc chào cậu nhưng đáp lại là sự thờ ơ,lạnh lùng của cậu. Ran nhận thấy cậu bây giờ đã trở về là cậu trước kia, lạnh lùng , ngạo mạn, không còn là cậu em trai vui tính, đáng yêu của Ran nữa rồi. Cả ngày hôm đó cô không thể nào tập trung được, thái độ của cậu làm cô thấy khó chịu. Cô nhất định sẽ giải quyết mọi chuyện lúc ra về!

-Chị có thể nói chuyện với em được không, gặp nhau ở công viên Beika lúc ra về nhé!- nói rồi cô đi thẳng, chẳng hiểu sao cô có linh tính nếu đứng lại cậu sẽ từ chối cô mất, cô không muốn mọi chuyện như thế này, chẳng phải hôm qua mọi chuyện vẫn tốt hay sao?

Khi cô đến vẫn không thấy cậu đâu, chắc cậu còn bận vì được các cô gái tỏ tình, thường ngày nhờ có cô ra oai giúp đỡ cậu mới thoát được mà, chắc hôm nay cậu vất vả lắm đây. Nghĩ đến đây cô bật cười khi nhớ lại gương mặt nhăn nhó khổ sở của cậu đó. Lúc nào cô cũng khuyên cậu nên có người yêu đi để đỡ khổ, nhưng những lúc như thế cô chỉ thấy gương mặt đỏ ửng ngại ngùng của cậu, khi cô trêu thì cậu lại đổ thừa là tại mặt trời…

Nhìn cô từ đăng xa anh thấy tim mình xót xa, anh biêt cô muốn nói gì với mình, nhưng lúc này thật sự anh không đủ dũng cảm để gặp cô,anh sợ khi gặp cô rồi, cảm xúc của mình sẽ vỡ òa ra mất. Nhưng anh lại càng không nỡ để cô chờ đợi anh như vậy, từ khi gặp cô, anh luôn là người đợi cô chứ không phải cô…

-Chị muốn nói gì với em
-Em đến rồi ak, chắc lại bị vây lấy bơi các cô nữ sinh chứ gì, chị nói mãi mà không nghe, lo kiếm người người yêu đi, chị thấy Shiho hợp với em lắm lun í- cố làm ra vẻ tự nhiên nhất, Ran muốn hai người có thể quay về như hôm qua, dù có chiện gì thì tình cảm chị-em cô sẽ không có gì chia cắt cả
-Đó không phải chuyện của chị- anh gắt lên khi nghe cô nói vậy ,là cô biết hay giả vờ không biết tình cảm của anh dành cho cô
-Sao lại cáu với chị, là chị lo cho em mà- cô không ngờ cậu có thể nói vậy với mình khi cô đã quen với sự dịu dàng và chiều chuộng cô.
-Rút cuộc thì chuyện gì?- tuy đau lòng nhưng anh vẫn kiên quyết
-Tại sao lúc sáng không chờ chị?
-Có chuyện
-Thế sao không nhắn tin chị biết
-Quên
-Sao lúc tối không rep tin nhắn của chị
-Lúc đó ngủ rồi

Tới đây Ran không thể chịu đựng được nữa trước thái độ của cậu, cô ngồi thụp xuống và nước mắt cứ thế trào ra. Cô đã rất cố gắng mà, dù cô không biết cô đã làm gì sai nhưng cô đã nỗ lực để có thể nói chuyện với cậu kia mà, sao cậu vẫn cứ lạnh lùng như vậy, vẫn cứ vô tâm như vậy ,cậu có biết thái độ của cậu làm cô đau lắm không?

Nhìn cảnh đó tự nhiên anh thấy giận mình ghê gớm, sao anh lại hành xử trẻ con vậy chứ, anh đã quá ích kỉ khi chỉ nghĩ đến mình sao? Vô thức ngồi xuống ôm lấy thân hình nhỏ bé của cô, anh cảm nhận được từng tiếng nấc nghẹn ngào của cô, cảm nhận được vị mặn chát trong nước mắt cô.
-Em xin lỗi chị, là em không tốt, chị đừng khóc mà

Tuy cảm nhận được hơi ấm của cậu, dù biết là không đứng nhưng cô vẫn tham lam muốn cậu ôm cô mãi, đến lúc này cô mới chợt nhận ra, tình cảm mà cô dành cho cậu vốn dĩ không phải là tình cảm chị em. Cậu đã bước vào cuộc đời cô nhẹ nhàng đến cô cũng chẳng thể nhận ra, có chăng là cô đã thích cậu rồi?

Một chút trí trí còn sót lại là động lực lớn để cô kịp đẩy cậu ra trước khi mọi chuyện đi quá xa.

-Chị sẽ không khóc nữa nếu em không lạnh lùng với chị nữa- cô cố tỏ ra thật tự nhiên trước cậu
-Em xin lỗi mà, chỉ tại em gặp răc rối ở vụ đang mới vậy, chị bỏ qua cho em hén – anh cười để cô được yên tâm.
-Thật nhá, móc tay nào
-Ừ thì móc tay
-Vậy để chuộc lỗi chị phạt em dẫn chị đi coi Ninja báo thù
-Lúc nào chị cũng bắt nạt em
-Chị thích vậy đóa- lúc này cô cười thật, là nụ cười thiên thần ngày nào

Mọi chuyện đã quay về lại quỹ đạo vốn có của nó, cả anh và cô đều chấp nhận tình cảnh như hiện nay. Anh sẽ an phận bên cô, là đứa em dễ thương của cô, nhưng đến thời điểm thích hợp nhất định anh sẽ cho cô biết tình cảm của mình. Còn cô, cô sẽ chôn chặt mọi cảm xúc, giữ cho lý trí vững vàng để tự nhắc nhở mình, anh và cô hoàn toàn không thể, cả hai sẽ không có kết quả gì. Nếu để lộ ra thì chắc đau khổ chỉ thuộc về cô bởi cô biết anh không thích cô mà chỉ xem cô là một người chị mà thôi!!!!
 
Hay lắm bạn ơi♥
Nhưng vẫn ''Lỗi Type'' với hình như bạn xây dựng tâm lí nhân vật chưa rõ+kể hơi nhanh (???)
Tớ (hơi) khó chịu với tính cách Ran trong fic này ( mặc dù là fan của chị ấy), hơi trẻ con, không che dấu cảm xúc( chị Ran mạnh mẽ lắm)
Anyway, It's great, Thanks for auther very much♥
 
Tanpopo_Teramnchan Thanks nhìu nghen. Sau biến cố thì chị ấy mới trưởng thành được chứ :3 , mà trước những người mình yêu thương thì không cần phải che dấu cảm xúc :3
 
Hay lắm bạn ơi♥
Nhưng vẫn ''Lỗi Type'' với hình như bạn xây dựng tâm lí nhân vật chưa rõ+kể hơi nhanh (???)
Tớ (hơi) khó chịu với tính cách Ran trong fic này ( mặc dù là fan của chị ấy), hơi trẻ con, không che dấu cảm xúc( chị Ran mạnh mẽ lắm)
Anyway, It's great, Thanks for auther very much♥
Như những gì em nói, ss không còn phát biểu gì nữa, phiền bạn đề thể loại longfic, shortfic, hay oneshot bên ngoài topic cho mọi người tiện theo dõi nhé ;)
Chap mới nha!
 
Part 3 : Là yêu thương hay chỉ là h.am m.uốn sở hữu?

Thời gian cứ thế trôi qua, tình cảm của cô đối với cậu không những phai nhòa đi mà ngày càng thêm sâu nặng. Chỉ cần nhìn cậu cười cô cũng thấy vui, chỉ cần một tin nhắn chúc ngủ ngon mỗi tối cũng làm cô xao xuyến. Cô gặp cậu mỗi ngày, đi dạo cùng nhau mỗi ngày, nhưng chưa bao giờ cô dám nghĩ tới chuyện cậu cũng thích cô. Vậy nên cô hài lòng với những gì đang có, cậu luôn là điểm tựa cho cô trong bất cừ hoàn cảnh nào, hệt như là gia đình cô vậy, cô tự nhủ sẽ không làm gì để tổn thương tình cảm chị-em này.

Shinichi tuy vẫn còn thắc mắc về anh chàng hôm trước ở nhà cô những anh không dám hỏi thẳng cô. Anh sợ mình sẽ không chịu nỗi sự thật đau lòng đó, vậy nên anh cứ giả vờ như không biết mà âm thầm bên cô hằng ngày, chơi đùa với cô hằng ngày. Đôi mắt tím biếc kia khi nhuốm màu nước mắt là thứ làm anh yếu lòng nhất, đôi vai gầy kia khi run lên là thứ làm anh đau lòng nhất. Anh tự hứa sẽ chẳng làm cô khóc nữa, anh có thể lạnh lùng với bất cứ ai nhưng với Ran anh không thể làm được.

Số phận luôn có những bước đi khiến con người phải ngạc nhiên, sợi chỉ yêu thương luôn tự biết cách tìm về với nhau. Bằng cách này hay cách khác thì mỗi người sẽ tìm thấy một nữa của đời mình, nhưng đôi khi cũng phải cần tác động từ nhìu phía.

Shiho khẽ nhắm chặt môi khi nhìn cảnh tượng dưới sân trường, cô phần nào đã đoán được vì sao dạo này Shinichi có vẻ lạ. Cậu và cô càng ngày càng ít nói chuyện, cậu không còn đi bên cô từ khi cô ấy xuất hiện. Trong giờ học, đôi mắt cô luôn hướng về phía cậu nhưng ánh mắt xanh dương luôn dõi theo một bóng hình khác không phải cô. Nuốt nước mắt ngược vào trong khi nhớ lại cảnh tượng trong công viên hôm đó, cô thật sự không cam lòng. Tình cảm của cậu và cô đang rất tốt thì cô ấy làm hỏng tất cả, cô chưa từng nghĩ sẽ thích một ai khác ngoài Shinichi. Bàn tay vịn chặt vào thành lan can, khẽ nấc thành tiếng, bầu trời đang ngả màu u ám như lòng cô lúc này. Cô ấy là kẻ đến sau, là kẻ đánh cắp Shinichi khỏi cô. Và cô sẽ không bỏ qua chuyện này, Shinichi là của cô , của riêng cô mà thôi!

-Chị này, tối nay chị em mình đi KFC ăn kem nhá
-Tối nay chị có hẹn rồi, tối mai chị em mình đi hen
-Ờ chớ biết sao giờ. Chị vào nhà đi, em về đây.Chị đi chơi vui.
-Uhm

Bước vào nhà, cô suy nghĩ nhiều về cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ sáng nay :

-Tối nay em gặp cô được không- cô gái có mái tóc màu nâu và đôi mắt màu thạch anh tuyệt đẹp nói với giọng dõng dạc
-Có chuyện gì em cứ nói ở đây cũng được, chị nghe đây.
-Không thể nói ở đây được, hẹn cô tối nay 8h ở công viên Beika

Cô không biết có chuyện gì nhưng cô linh cảm được điều không lành, xưa nay ngoài những vấn đề trong lớp cô chưa nói chuyện riêng với Shiho bao giờ. Nhìn vẻ lạnh lùng toát ra từ phía cô ấy cô cảm thấy rùng mình, Shiho lúc nào cũng nghiêm khắc và nghiêm túc trong mọi hoàn cảnh. Khi lần đầu tiên bước vào lớp này cô đã thấy không phải một mà là có tới hai tảng băng trong lớp này. Ran là người nhạy cảm nên cô không thể không nhận ra tình cảm mà Shiho dành cho Shinichi, đương nhiên cô cũng nhận thấy ánh mất khác lạ của Shiho dành cho cô trong thời gian gần đây. Bất chợt Ran rùng mình khi nghĩ đến đây, lẽ nào cô ấy biết tình cảm của cô dành cho Shinichi, cô đã giấu rất kĩ kia mà, sao có thể biết cơ chứ? Boàng hoàng, hoang mang Ran thơ thẩn bước đến chỗ hẹn mà không biết rằng từ xa luôn có người dõi theo bước chân cô.

-Cô đến trễ đấy- Shiho nói mà không nhìn người đối diện
-Xin lỗi. Mà em đừng gọi chị vậy, ở ngoài trường gọi là chị được rồi
-Tùy thôi
-Em có chuyện gì muốn nói?
-Chị không đoán ra sao, lẽ ra chị phải biết lý do tôi gặp chị chứ?
-Ừm thì.. chị không biết
-Vậy để tôi nói cho chị biết, tôi muốn chị tránh xa Shinichi ra, chị cũng biết đúng không, tôi và cậu ấy vốn là thanh mai trúc mã, tôi không muốn mọi người hiểu lầm rồi bàn tán về chuyện giữa chị và cậu ấy.
-Em đừng có hiểu lầm, giữa chị và Shinichi chỉ là tình cảm chị em, hàng xóm mà thôi.
-Tôi không cần biết giữa chị và cậu ấy là gì, tôi chỉ muốn chị đừng có lản vản quanh cậu ấy mà thôi.Và hơn hết tôi muốn chị đừng quá thân thiết hay quá tốt với cậu ấy mà làm cậu ấy hiểu lầm. Có thể bây giờ cậu ấy có thể thích chị, nhưng đó chỉ là chút cảm nắng đầu đời mà thôi, cậu ấy sẽ nhanh chóng chán chị nên mong chị đừng có đón nhận hay làm bất cứ việc gì làm cho tình cảm đó tiến triển thêm. Cậu ấy có cả một tương lai phía trước,chị đừng làm hòn đá ngáng đường, chưa kể đến việc chị hơn tuổi cậu ấy, hai người dù sao cũng không thể nào.Tôi nói ít, chị hiểu nhiều, mong chị không làm tôi thất vọng.- nói xong cô quay lưng đi thẳng mà không tâm đến thái độ của người còn lại

Ran như chết đứng nơi đây, từng câu nói của Shiho như cứa sâu vào vết cắt trong tim cô. Chẳng phải cô đã giả vờ xem Shinichi như cậu em trai, giả vờ xem cậu như bao cậu học trò trong lớp rồi sao? . Tại sao lại cho cô biết sự thật, sao lại cho cô biết cậu cũng thích cô làm gì? Sao không để cho cô tự mình đơn phương cơ chứ? Bây giờ cô làm sao có thể đối diện với cậu ấy đây, cô thích một người không nên thích. Nước mắt cứ thể chảy ra, từ khi gặp cậu, cô yêu đời hơn nhưng cũng khóc nhiều hơn. Tất cả là do cô tự chuốc lấy, nỗi đau này hãy để tự cô gánh lấy, chỉ cần cậu vui vẻ thôi cô chấp nhận làm tất cả mọi chuyện. Lau khô nước mắt toan bước đi thì chuông điện thoại vang lên :

-Chị nghe đây
-Chị về chưa, hôm nay trời lạnh chị ra đường có mang áo ấm không đó
-Uhm có. Chị đang về đây
-Có cần em tới đón không?
-Không cần đâu, cậu ấy đưa chị về tận nhà mà- nói ra câu này nước mắt cô không hẹn mà tuôn
……….
-Em sao vậy? Có chuyện gì ak?
-Ai đưa chị về vậy?
-Cậu ấy là bạn học đại học của chị. Báo cho em tin vui nghen, chị đã nhận lời tỏ tình của cậu ấy rồi. Từ nay em khỏi cằn nhằn sao chị vẫn FA nữa nhá- nghẹn đắng ở cổ họng nhưng cô cố làm ra vẻ mặt hạnh phúc
……….
-Sao im re vậy, không chúc mừng chị ak?
-Ừ, chúc chị hạnh phúc.Khuya rồi, em đi ngủ đây, chị ngủ ngon
………..tút….. tút…..tút
Khi đầu dây bên kia vừa tắt máy là lúc cô không kìm lòng được nữa mà khóc nấc lên, sao ông trời lại đối xử với cô vậy chứ, Tình cảm này của cô vừa mới chớm nở đã phải dập tắt ngay, cô chỉ muốn âm thầm bên cậu nhưng vẫn bất khả kháng. Cô biết chắc cậu đau lắm khi nghe những lời khi nãy từ cô, nhưng cô không còn chọn lựa nào khác. Ngoại trừ cách đó ra cô chẳng nghĩ được cách nào hay ho hơn cả. Cô đau lắm nhưng chỉ cần nghỉ tới chuyện cậu cũng có tình cảm với cô cũng làm cô nguôi ngoai phần nào. Tự an ủi bản thân trước cơn chấn động đầu tiên của tình đầu, cô tự nhủ đây sẽ là lần cuối cô khóc cho tình cảm oan trái này.

………….

-Cậu khóc đủ chưa?
-Sao cậu lại ở đây?- cô bất ngờ với sự có mặt của cậu
-Tình cờ thôi, nhưng đủ biết tình cảnh của cậu.
-Cậu nghe hết rồi ah.
-Tớ biêt cậu đang đau khổ nhưng tớ muốn cậu biết cậu không đơn độc, vẫn có người luôn chờ cậu.

Vừa dứt lời thì anh ôm lấy cô, vỗ về cô. Nhìn thấy cô lúc này anh không thể kìm lòng được, nếu cô đau một thì anh đau gấp trăm lần. Khóe mắt cay xé, anh đau lắm nhưng anh biết cô sẽ chẳng bao giờ hiểu được. Anh luôn là người đứng sau hạnh phúc của cô, nhưng anh nguyện làm điều đó bởi cô là người anh yêu thương.

Vứt điện thoại vào một xó, anh biết có ngày này nhưng không thể bình thản mà đón nhận được. Anh đã quá trẻ con khi cho rằng có lẽ cô cũng có chút tình cảm với mình khi dạo gần đây tình cảm của anh và cô có đổi khác. Anh cảm nhận được cô quan tâm anh hơn, cười nhiều hơn khi ở bên anh, là anh tưởng tượng ra sự hạnh phúc của cô hay đó chỉ là sự hồn nhiên của cô mà thôi. Với tay lấy chiếc áo khoác trên ghế, anh chạy như bay đến nhà cô, anh muốn tự mình kiểm chừng lần nữa lời nói của cô, tuy anh biết chắc cô không lừa anh.

Là thật rồi, cô không hề nói dối, cô ấy- người con gái anh yêu thương đang trong vòng tay của người cô ấy yêu. Nhìn họ sánh bước bên nhau thật đẹp đôi, chứ không như khi cô đi bên cậu mọi người hay trêu chọc là đôi đũa lệch. Thang lang trên con đường khuya, mưa cứ thế nặng hạt dần, thấm ướt vai áo. Mưa hòa với nước mắt mặn chát, từng đợt từng đợt gọt sạch mọi kí ức đau buồn – của hôm nay và của nhiều năm về trước nữa..
 
Part 4 : Khoảnh khoắc ngọt ngào

Ngày hôm sau, thật sự cô không còn can đảm để gặp cậu, để bước đi bên cậu nữa. Cô muốn mình bình tâm trở lại sau mọi chuyện. Bầu trời hôm nay nhạt nhòa màu nắng, mùi hương sớm mai hòa cùng hoa anh đào làm tâm trí người ta thoải mái hơn nhiều. Cố bước nhanh qua cơn biệt thự cổ kính, dặn lòng không quan tâm, cô đi vội đến trường.Vừa đến lớp cô đã phải bắt gặp ngay ánh mắt đáng sợ của Shiho dành cho mình, định nở nụ cười chào hỏi nhưng trước cảnh này cô cũng chẳng còn tâm trí nữa. Cô thầm trách bản thân, tự thấy có lỗi với Shiho, dẫu sao thì tất cả cũng từ cô mà ra, nếu cô không xuất hiện ở đây thì mọi chuyện bây giờ đã khác.. ...

Hôm nay cậu ấy không đi học, nhìn nơi góc phòng cô lại thấy đau lòng. Vì cô, là vì cô nên cậu ấy mới như vậy , có thể bây giờ cậu ấy thấy cô nhẫn tâm nhưng rồi sau này cậu ấy cũng nhận ra rằng tất cả là vì cậu ấy. Rồi Shiho cũng giúp cậu ấy lấy lại tinh thần như cách mà Eisuke làm với cô, tình cảm là điều bất ngờ nhất mà cô từng biết…

Sau một đêm dầm mưa, anh dường như kiệt sức, người nóng ran mồ hôi thì đầm đìa. Tự trách mình vô dụng, anh chẳng thể lết mình khỏi căn phòng. Anh không muốn ở nhà thế này, anh muốn được nhìn thấy cô, dù chỉ là từ xa, anh không muốn bỏ phí một giây nào cả. Chỉ cần nhìn thấy cô thôi, tất cả chỉ có thế thôi. Trong bất cứ hoàn cảnh nào, cô vẫn là thứ duy nhất còn lại trong anh, tuy đau nhưng anh thật không muốn quên, nếu quên cô thì sẽ là điều tồi tệ nhất cuộc đời anh. Người anh yêu thương đã tìm được hạnh phúc của mình, câu nói chỉ cần người mình yêu hạnh phúc mình cũng hạnh phúc là câu nói dối kinh điển nhất mọi thời đại, cậu không vĩ đại như vậy nhưng cũng chẳng có khả năng để níu cô về bên mình…

Nằm lì cả ngày trong nhà cũng không làm anh thấy khá hơn chút nào thậm chí còn tệ hơn nữa, cơn bão lòng càn quét trong anh lấy đi của anh mọi sức lực. Nhìn đồng hồ thì đã hơn 9h tối, nỗi nhớ cô lại ùa về, cả ngày nay anh đã không thấy cô lần nào, anh nhớ lắm, rất nhớ.. . Cố tìm cho mình một lý do chính đáng để gặp cô, cố nhấc mình ra khỏi gi.ường, anh muốn gặp cô lúc này hơn bao giờ hết.

Đang mãi mê với những suy nghĩ về cậu, điện thoại của cô bất chợt rung lên, nhìn số điện thoại hiện lên màn hình, cô không biết phải làm thế nào. Tư tưởng trong cô đấu tranh dữ dội, lý trí thôi thúc cô không được bắt máy, nhưng nỗi nhớ cậu làm cô bồi hồi, cô thèm được nghe tiếng cậu, thèm được cậu chiều chuộng…. Thu hết can đảm bấm nút nghe, cố giấu đi vẻ bối rối :

-Chị nghe đây?
-Chị gặp em một lát được không?
-Có chuyện gì sao?
-Chỉ là.. chỉ là.. à em muốn bàn về kế hoạch sắp tới của lớp.
-Mai tới trường hãy nói-nghe có gì nghẹn đắng nơi cổ họng
-Không được, em đang có vụ án nên thời gian tới không đến trường được.
-Thôi được, gặp ở đâu?
-Chị ra mở cửa giúp em.

Khoác tạm chiếc áo khoác mỏng ra ngoài, cô không biết nên vui hay buồn, cậu ấy đang ở trước mắt, vẫn dáng vẻ ấy, vẫn phong thái ấy, cậu đã khiến cô khổ sở biết bao nhiêu. Dặn lòng câm nín chôn chặ cảm xúc tạo ra vẻ mặt tự nhiên nhất có thể :

-Tới rồi sao không chị mở cửa lun mà điện thoại làm gì?
-Em thích thế
-Em lúc nào cũng muốn trêu chị, nào vậy kế hoạch là gì?
-Ờ thì..thì..
-Mà khoan, chị thấy em có gì đó lạ khác với mọi ngày
-Em vẫn ổn mà
-Thế nói đi
-Ớ chết mất, em quên mất tiêu rồi
-Thật á, hết hiểu nỗi em, em là một thám tử mà
……im lặng….
-Không có gì thì chị vào nhà đây
-Chị này…
-Sao?
…….
Bất chợt cậu quay qua ôm lấy cô thì thầm trong nước mắt : “ chị có hạnh phúc không” , cô như bất động trước hành động của cậu.Khi cô còn chưa kịp phản ứng gì cậu lại tiếp tục : Chị này, nếu em thích chị thì sao? Có được không hả chị?” Cố gắng thoát khỏi vòng tay của cậu toan chạy đi thì bàn tay của cô đã kịp cậu níu lại.
-Em không mong chị chấp nhận em, em chỉ hy vọng chị hiểu tình cảm của em. Chị có biết, em thích chị ngay từ lần gặp đầu tiên, chị có biết, em luôn muốn là người duy nhất được chị quan tâm.
-Chị không biết và chị cũng không muốn biết gì cả.Em bỏ tay chị ra, em đã đi quá xa rồi đấy.
-Là chị vô tâm hay cố tình không hiểu.
-Em im đi, đừng nói nữa- cô ngồi thụp xuống, lấy tay ôm lấy đầu và nước mắt cứ thế lăn dài
-Em yêu chị hơn bất cứ ai trên trái đất này- vừa dứt câu nói cũng là lúc anh ngục ngã vì kiệt sức

Nhìn cậu bất động trên nên đất lạnh, cô boàng hoàng ôm lấy cậu, ra sức mà lay nhưng vô ích, đôi mi đã khép lại, ý thức đã chìm vào giấc ngủ say. Cố hết sức để dìu được cậu vào phòng mình, lúc này cô mới nhìn rõ cậu hơn. Chỉ một ngày thôi mà cậu nhìn ốm đi hẳn, gương mặt thanh tú đẹp như tượng tạc đã hốc hác thấy rõ. Cô cảm nhận được sự mệt mỏi trong cậu, phải chăng cô đã sai, sai khi tự mình quyết định tất cả mà không cần biết cảm nhận của cậu. Là cô cao thượng hay ích kỉ đây. Cô sợ phải đối diện với sự thật, sợ đối diện với tình cảm của cậu, khi đó cô sẽ không kìm lòng được mà làm theo con tim mách bảo. Nhìn cậu thế này, cô đau lắm, sao cậu nhẫn tâm với bản thân mình thế chứ. Cậu đã đỡ sốt sau một hồi cô chạy lên rồi xuống với mớ khăn ấm, nếu cậu mà thấy cô lúc này lại trêu cô là con lật đật mất. Ngồi bên gi.ường nắm lấy bàn tay to lớn của cậu, cô tham lam tìm ấm áp từ nó.

Khẽ động đậy ngón tay, bắt gặp gương mặt quen thuộc đang ngủ anh vui thấy lạ. Vui vì cô lo cho anh, vui vì thái độ lúc đó của cô, tuy bất tỉnh nhưng anh cảm nhận được sự quan tâm của cô. Đưa tay vút nhẹ tóc cô, điều mà anh muốn làm hàng trăm lần mỗi khi đi bên cô, khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, anh tự cho mình là người hạnh phúc nhất thế gian lúc này. Khi đôi mắt tím biếc chợt bừng tỉnh khi cảm nhận được sự thức dậy của anh, anh bối rối thu tay về cố làm vẻ mặt tự nhiên nhất. Anh biết mình thất bại, biết mình đến sau nhưng anh vẫn không mong nhận lời từ chối từ cô.

-Em xin lỗi, có lẽ em bị sốt nên làm những việc không nên làm, chị cứ coi như hôm nay không nghe thấy gì.
-Phải làm sao đây?-cô nói như khóc
-Chị sao vậy?-anh thật không hiểu chuyện gì
-Chị… chị… chị không biết phải làm sao, chị thấy mình thật tồi tệ thật ích kỉ
-Chị!

Cô ôm chầm lấy cậu khóc không thành tiếng : chị cũng thích Shinichi mà, rất rất thích.

Đây là lần đầu tiên cô chủ động ôm anh, cái ôm mà anh mong chờ từ lâu. Cái ôm nói lên tất cả tình cảm của hai người, anh bây giờ như ơ trên mây khi nghe những lời đó từ cô. Anh không thể nào ngờ tới, mọi chuyện diễn ra quá nhanh, cái ôm của cô, nước mắt của cô là dành cho anh. Vậy ra lâu nay là do anh ngốc nghếch không hiểu, là do rào cản của cả hai quá lớn làm cô chùng bước. Ôm cô trong lòng anh tự hứa sẽ để khoảnh khoắc này kéo dài mãi, tình yêu anh dành cho cô là vô tận, anh tin nó đủ lớn để vượt qua mọi trở ngại. Nụ hôn đầu tiên cũng thật ngọt ngào, đôi môi cô thơm nồng mùi nh đào làm ah không nỡ rời bỏ, không quá mãnh liệt nhưng cái hôn đủ để cả hai cảm nhận được niềm hạnh phúc. Gạt bỏ đi tất cả, anh và cô sẽ sống cho hạnh phúc của chính họ, không quan tâm đến xung quanh nghĩ gì, chỉ cần họ hạnh phúc là đủ. Ngày mới lại bắt đầu, mặt trời đã ló dạng bên ngoài cửa sổ, anh và cô sẽ bắt đầu lại tất cả, bắt đầu lại từ hạnh phúc của hai người.

Cô là liều thuốc hiệu nghiệm nhất của anh, khi thức giấc anh thấy mình tràn đầy sức sống, khẽ đẩy cửa nhìn vào bên trong thấy cô còn đây say ngủ, anh nhẹ nhàng đi xuống dưới nhà.Cô đang ở đó, ở bên cạnh anh, thật khó để diễn tả cảm xúc của anh lúc này. Mài mò mãi trong bếp anh mới hoàn thành được bữa sáng-điều mà anh muốn làm cho cô hằng ngày. Cuộc sống bây giờ của anh thật giống như tranh vẽ, vừa ngọt ngào vừa kì diệu.

-Em làm gì vậy?-vừa dụi mắt vừa nói,cô lúc này chẳng khác con cún con là mấy
-Chị dậy rồi ak?Em làm bữa sáng.
-Thám tử cũng biết nấu ăn cơ ah
-Chị coi thường em quá đó, đi làm vscn đi rồi vào đây thưởng thức tài nghệ của em
-Xí! Tự tin thấy ớn

Nhanh chân chạy vào nhà vệ sinh cô thấy tim mình đập loạn xạ, nói vậy chứ cô còn ngại cậu lắm, cô cứ thấy kì kì, cô là người làm tổn thương cậu ấy, là người đẩy cậu ấy ra cũng và cũng là người không biết ngại mà ôm cậu…

-Nghiêm túc nhé, bây giờ xưng hô thế nào đây?- anh hỏi khi cô còn đang cặm cụi ăn
-Sao cơ?- chút nữa thôi thì cô phun tất cả ra bàn
-Chớ không lẽ vẫn là chị em, không thích thế đâu
-Không được, không quen được, cứ như cũ đi, xưng hô thế nào đâu quan trọng
-Không thích
-Chị rất thích nghe Shinichi gọi “chị ơi” ấy, thật luôn- cô cố gắng dụ dỗ cậu ,chớ thật chứ nếu phải cậu là anh hay thậm chí xưng tên thôi cũng làm cô rùng mình
-Thôi được, chiều “chị” vậy
-Nhất trí rồi đó, không được nuốt lời đâu á. Ăn xong thì về đi còn chuẩn bị đi học nữa
-Biết rồi, em chờ chị chỗ cũ nhá. Nhanh lên đấy, em về đây.

Cậu ấy ở đó, cậu ấy cười với cô, nấu cho cô bữa sáng, thật tuyệt vời. Lần này cô phải ích kỉ, ích kỉ để cả cô và cậu được hạnh phúc, ích kỉ để tận hưởng cho bằng hết hương vị tình đầu…
 
×
Quay lại
Top Bottom