[Longfic] Nếu tình yêu quay về

tuoithanhxuan

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
5/8/2016
Bài viết
48
Author : tuoithanhxuan
Paring : bí mật ^^
Rating : T
Sum : Phát hiện Shinichi Kudo vẫn còn sống , Gin và đồng bọn đã lập mưu bắt cóc Ran Mori vì biết giữa hai người có tình cảm với nhau.Trong lần chiến đấu cố gắng cứu Ran ông bà Mori không may hi sinh . Đau thương , mất mát và sự dối trá phản bội liệu rằng có quật ngã người con gái ấy ? Sau tất cả ai sẽ nắm tay ai đi đến cuối con đường ?!
 
Hiệu chỉnh:
CHAP 1: Anh là ai ?!



Ran Mori nhìn lên bầu trời chơi vơi với những ngôi sao đêm lẻ loi đang soi sáng. Ngoài kia, phố xá đã lên những ngọn đèn hắt hiu, lập lờ. Màn đêm lại buôn xuống tìm về trên không gian vắng lặng, u mịch trầm buồn. Tựa người vào lan can, đôi mắt màu hoa tử đinh hương quyến rủ tìm về những mãnh kí ức xa xăm giờ chỉ còn là dĩ vãng. Đã một tháng trôi qua kể từ ngày cuộc chiến khủng khiếp ấy xảy ra, Ran vẫn không thể nào nguôi ngoai nổi đau mất đi những người thân yêu : cha, mẹ, chị Sato , bác Agasa,... không thể ngừng tha thứ cho chính bản thân mình dù cho mọi người hết lòng an ủi. Mỗi đêm cô cố giữ những giấc mơ thật đẹp để bước qua sự thật nghiệt ngã. Ngày, cô mĩm cười che giấu đi nỗi đau âm ỉ hằn sâu trong tâm thức. Ran hướng ánh nhìn về phía hai ngôi sao sáng đứng cạnh nhau. Có lẽ không nên giữ lại đau thương làm bản thân và những người xung quanh phải mệt mõi. Có lẽ đã đến lúc chấp nhận mọi thứ qua đi. Hít thật sâu đôi môi hồng xinh xắn khẽ nở một nụ cười mặc cho trên má những giọt nước mắt đang tuôn rơi, khẽ thì thầm :

" Cha, mẹ con sẽ sống thật tốt , sẽ luôn mĩm cười , sẽ đứng dậy sau tất cả để bước tiếp vì con tin rằng hai người luôn mãi ở bên con che chở và ủng hộ con phải không !!!"

Gạt đi giọt nước mắt, trên khuôn mặt xinh đẹp nở rộ một nụ cười thật tươi sáng. Từ bây giờ cô sẽ trở lại là cô của trước đây. Phải sẽ như vậy !!!
Mãi mê ngăm nhìn cảnh sắc trời đêm, Ran giật mình vì tiếng đỗ vở. Ngay sau đó là giọng nói đã quá quen thuộc với cô.

"Shiho nếu cậu cần gì thì nói với tớ một tiếng , sao cậu lại không chịu nghe lời tớ thế hả, nhìn xem vỡ cốc rồi này "

" Kudo Shinichi , tớ chỉ bị thương ở chân ,còn hai tay tớ vẫn bình thường. Tớ không thích mình phụ thuộc người khác khi tớ vẫn có khả năng làm được "

" Tớ hiểu nhưng mà Shiho chăm sóc cậu là trách nhiệm của tớ. Thôi không đôi co với cậu nữa , đến giờ uống thuốc rồi đấy . Cậu phải uống đúng giờ mới mau chóng bình phục được "

" Shinichi cậu cứ như ông bố khó tính ý, xong rồi đấy ÔNG CỤ NON "

" Hừ không thèm cãi nhau với cậu nữa . Ngoan ngoãn uống thuốc đúng giờ như thế co phải đỡ cực cho tớ không. Giờ thì cậu phải đi ngủ ngay lập tức "

Ran khẽ cười mà lòng quặn thắt. Trong trận chiến ấy vì cố gắng cứu cô mà suýt nữa cậu mất mạng nếu không có Shiho lao ra đỡ cho cậu kịp thời. Song vì vậy mà khả năng đi lại của Shiho bị ảnh hưởng lớn do 2 phát đạn trúng vào chân. Khi nhận ra mình bị cậu- người cô yêu thương nhất lừa dối, khi nhìn thấy cậu lo lắng ôm cô gái kia vào lòng, khi nhìn ba mẹ và mọi người hi sinh trước mắt mình cô hoàn toàn gục ngã, trái tim rỉ máu đau đớn tột cùng. Dù cho mọi người khuyên bảo cô cũng không thể nào không thôi căm hận bản thân mình.Sau trận chiến đẫm máu đó, Shiho và cô đến ở tại nhà của Shinichi để đảm bảo an toàn và tiện cho việc chăm sóc Shiho.
Hằng ngày nhìn những cử chỉ hành động thân thiết của hai người ấy cô thật sự rất ganh tị biết nhường nào . Trái tim như bị ai bóp nghẹt đầy đau đớn. Cô biết vì cô mà cô ấy mới phải ngồi xe lăn như thế nhưng cô không ngăn được cảm giác ghen tuông xấu xa trổi dậy . Cô sợ cảm giác mình chỉ là người thừa trong ngôi nhà này, sợ bản thân mất kiểm soát sẽ khiến cả ba phải khó xử. Chính vì thế cô im lặng cố gắng cư xử thật tốt vì cô vì họ.

Làn gió thổi kéo theo hơi lạnh đưa Ran quay trở về thực tại. So với một tháng trước bây giờ cảm xúc của cô trước những hành động cử chỉ quan tâm của họ đã không còn khó chịu như trước nữa. Nhìn ánh đèn trong căn phòng ngay bên cạnh phòng cậu tắt cô biết chắc cậu đã thành công khuyên Shiho đi ngủ sớm. Ran lặng lẽ trở lại căn phòng cuối hành lang của mình trèo lên chiếc gi.ường nhỏ, bất chợt "Ting, Ting ". Điện thoại báo có tin nhắn mới . Ran nhanh chóng mở ra xem khi nhận thấy dãy số quen thuộc suốt tháng nay cô chợt mĩm cười cảm thấy như có một làn nướcc ấm áp chảy qua tim.

" Công chúa nhỏ em ngủ chưa ? "

" E không ngủ được, còn anh thì sao "

" Oh no , đừng nói với tôi là em lại nhớ tới chuyện không vui rồi lại khóc nhè một mình đấy nhé. Em thật hư "

" Hi. Lần này anh đoán sai rồi nhé. Em đã hứa là sẽ sống thật tốt. Trở lại là một Ran Mori hồn nhiên vui vẻ như lúc trước rồi "

" Anh biết là em sẽ làm được mà. Anh luôn tin tưởng và ủng họi em. Cố lên nào cô gái"

Ran cười thật tươi khi đọc dòng tin nhắn của anh. Anh thật sự là một người rất tốt . Cô không biết mình quen anh như thế nào chỉ biết trong khoảng thời gian khủng hoảng nhất cô nhận được tin nhắn từ một số lạ hằng ngày đều đặn nhắn tin thăm hỏi kể cho cô những chuyện thú vị để giúp cô vượt qua những ngày đen tối. Đã nhiều lần cô tò mò hỏi tên anh nhưng anh chỉ bảo sẽ có một ngày cô sẽ biết và hãy cứ gọi anh là X . Cô tôn trọng quyết định của anh và từ đấy hai người thường xuyên nhắn tin cho nhau .

Thật sự phải cảm ơn anh rất nhiều nhờ có anh mà cô vượt qua được cái bóng của kí ức khi mà Shinichi đang phải chăm sóc cho người con gái khác. Anh luôn tin tưởng cô vô điều kiện khi mà chính bản thân cô cũng không thể tin tưởng vào bản thân mình.

" Tại sao lại tin tưởng em như vậy ? "

" Ngốc vì em là một người đặc biệt. Bây giời thì đi ngủ đi công chúa nhỏ nếu không sẽ trở thành bà cô già xấu xí đấy "

Đôi mắt tím biếc to tròn nhìn chiếc điện thoại một cách trìu mến khẽ thốt lên :

" Rốt cuộc anh là ai ?!!" Sau đó chìm vào giấc ngủ sâu trên môi còn vương lại nụ cười ấm áp.

Nơi ngỏ hẻm một bóng đen cao lớn mĩm cười đầy yêu thương nhìn vào ô cửa sổ nhổ vừa tắt đèn rồi quay bước ẩn sâu vào bóng tối với lời chúc ngọt ngào

" Ngủ ngon thiên thần nhỏ "
 
Mặc dù tớ không phải dân rành rõi về Fan Fiction, nhưng đối với tớ, fic của cậu khá là hay. Chỉ tiếc một điều là nó hơi ngắn quá. Cơ mà cố gắng phát huy nhé.
Hi cảm ơn cậu . Comt cuẩ cậu là động lực cho tớ cố gắng viết fic :KSV@03: Tớ hi vọng cậu sẽ ủng hộ và góp ý cho tớ ở những chap sau :* <3 <3<3
 
CHAP 2 : " Ngoan, mèo con đừng khóc"



8.pm , tại trụ sở liên minh giữa 3 tổ chức quốc phòng lớn : Cảnh sát nhật, CIA , FBI mọi thành viên chủ chốt như Akai , sếp James , Jodie , Shinichi , Ran , Shiho , Hejji , Kaito Kid và một số nhân viên cao cấp khác sau khi nghe sếp James phổ biến kế hoạch tác chiến lâu dài để triệt phá tổ chức áo đen cuối cùng cũng nghỉ ngơi sau một cuộc họp kéo dài từ 7.am đến lúc này. Ran mệt mỏi vươn vai ngáp dài một cái. Haiz, tối qua cô ngủ muộn sáng nay lại dậy sớm vì có cuộc họp quan trọng kéo dài đến tận lúc này dường như vắt kiệt sức lực. Lúc này đây cô chỉ muốn ôm chiếc gi.ường nhỏ thân yêu của mình đánh một giấc thật ngon thôi. Uể oải liếc mắt tìm bóng hình quen thuộc, trái tim nhỏ bé không hẹn mà nhói đau thật đau khi nhìn thấy Shiho và cậu đang trò chuyện vui vẻ. Cậu còn "yêu chiều " xoa đầu cô ấy rồi cả hai bật cười thật tươi . Có vẻ như cậu quên mất rằng cô cũng đang có mặt ở đây?! Tâm trạng chùng xuống xót xa nhìn người ta hạnh phúc.

"Ran , lát nữa lên phòng tôi . Em là thành viên mới nên cần phải học hỏi thêm . Tôi sẽ chỉ cho em " giọng nói thâm trầm của Akai vang lên khiến Ran không khỏi ngỡ ngàng.

"Ơ vâng ạ "

"Kudo cậu đưa Shiho về trước đi lát tôi sẽ đưa Ran về sau "

Shinichi thoáng cau mày nhìn Akai, sau đó nhìn Ran đứng ngơ ngác nơi góc phòng do dự điều gì đó. Ran sau khi bình tâm lại cũng không muốn về chung với hai người họ chỉ sợ sẽ nhìn thấy những cảnh khiến trái tim cô nổ tung mất.

" Cậu cứ đưa Shiho về trước đi, cậu ấy sắp đến giờ uống thuốc rồi với lại hiện tại cậu ấy đang bị thương cần nghỉ ngơi "

Shinichi trầm ngâm giây lát cuối cùng cũng đưa Shiho về.

"Em đến chổ Jodie lấy tài liệu , tôi chờ em trong phòng làm việc" Lạnh nhạt buông ra một câu rồi đi thẳng để Ran ngẩn tò te một mình.


Ran Mori ôm một chồng tài liệu to đùng mà cô Jodie đưa cho, ngập ngừng đứng trước cửa phòng làm việc của Akai. Cảm giác hồi hộp lo lắng bủa vây khi đây là lần đầu tiên hai người làm việc chung mà không có bất kì ai khác. Cô có chút lo lắng. Tuy không thân thiết nhưng theo cô cảm nhận được anh là một người lạnh lùng và cô độc. Anh rất kiệm lời , đặc biệt cô rất sợ nhìn vào đôi mắt xanh lục bảo đầy cao ngạo bức người đó. Mãi suy nghỉ cô giật mình khi cánh cửa bật mở. Đôi mắt sắc lạnh nhìn cô nhóc đứng ngây ngốc trước mặt nhíu mày:

"Đến rồi sao không vào , còn đực mặt ra đó làm gì "
Lời nói lạnh phát ra từ đôi môi mỏnh kiêu bạc không kém phần quyến rủ khiến cô vừa run sợ vừa bối rối.Ran khóc ròng trong suy nghỉ lật đật ôm chồng tài liệu to tướng chạy vèo vào trong.



Làm việc riêng với Akai như thế này cô mới phát hiện ra một điều mới mẻ về anh. Thật sự anh cũng không quá đáng sợ và khó gần như cô vẫn tưởng. Anh thật sự rất nghiêm túc khi làm việc, tận tình chỉ bảo cho cô . Điều đó khiến cô có thêm chút thiện cảm về anh a~ .

Akai nhìn người con giái trước mặt. Anh biết cô là người chịu thương tổn nhiều nhất từ trận chiến ấy. Anh những tưởng sau khi nhận những đau thương mất mát cùng với sự lừa dối từ chính người mà cô luôn chờ đợi yêu thương thì cô sẽ trở nên bi lụy . Nhưng có lẽ anh đã nhầm . Cô nhóc trước mặt thật sự mạnh mẽ hơn anh nghĩ. Đôi mắt tím biếc to tròn phản chiếu sự quật cường đáng khâm phục. Mỗi lần dù là liếc qua anh như bị hút sâu vào màu tím quyến rũ đó. Có lẽ cô bé mít ước lúc trước anh gặp đax trưởng thành lên rất nhiều sau đau thương mất mát. Có điều anh không hiểu mối quan hệ giữa cô , Shiho và cậu nhóc thám tử là như thế nào. Anh nhận thấy sự thân mật khác lạ giữa Kudo và Miyano, điều đó khiến anh thật sự bực bội. Rốt cuộc tên nhóc ấy có biết mình đang làm gì hay không ?! . Khi nhìn thấy đôi mắt tím xinh đẹp ánh lên nổi buồn da diết , sự thất vọng mỗi khi cô nhìn hai người họ bên nhau không hiểu sao bản thân lại muốn bảo bọc che chở cho cô . Phải chăng tại vì cô rất giống Akemi ??


Khẽ liếc đồng hồ , 11h đã khuya như thế rồi. Anh lấy chiếc áo khoác đen đứng dậy nói :

" Không còn sớm nữa tôi đưa em đi ăn chút gì đó rồi về"

" Vâng ạ" Ran lật đật sắp xếp tài liệu rồi chạy theo Akai.


Phố về khuya vắng tanh, chỉ có lác đác những cặp đôu hẹn hò hay những người đi làm việc khuya trở về. Akai tấp xe vào lề đường trước một cửa tiệm nhỏ để mua chút đồ ăn nhanh . Ran mở cửa xe bước ra ngoài hít thở chút không khí trong lành. Nhìn bóng lưng anh đang mua đồ ăn cô chợt cảm thấy buồn cười.

Bất chợt một chiếc khăn tay chụp vào mặt Ran khiến cô bất ngờ không thể phản kháng kịp thời. Ran đang bị một người đàn ông bịt miệng . Tay còn lại của gã như gọng sắt kìm chặt người cô lôi đi một cách thô bạo . Ran cố chống cự châm ghì lại nhưng sức lực của một cô bé 17 tuổi cộng thêm thuốc mê khiến cô không thể chống trả. Gã yêu râu xanh mang theo Ran lên chiếc xe oto rồi mất hút.


Cảm giác bị xô mạnh xuống một chiếc gi.ường khiến Ran tỉnh lại. Không thể cử động như búp bê đặt trong tủ kính Ran hít thở một cách khó khăn . Cố dịch đôi chân và đôi tay nhưng đều bị trói chặt . Trước mắt là một mảng đen tối cô như bị nuốt gọn trong bóng đêm. Muốn chớp nhẹ hàng mi nhứng mắt đã bị bịt kín bởi chiếc khăn tối màu. Ran đoán rằng mình bị đưa vào khách sạn. Có tiếng nước chảy trong nhà tắm. Ran kiềm chế sự sợ hãi cố gắng tập trung nghỉ cách thoát khỏi đây. Cố găng cựa mình nhưng vô ích. Cô chợt nhớ đến cậu. Nước mắt tràn ra . Tại sao mọi chuyện xấu đều ập xuống cô như thế này. Tại sao ông trời tàn nhẫn với cô như vậy. Cô đã làm cái gì sai trái để phải chịu những đau khổ tủi nhục này. Trong khoảnh khắc cô nhớ tới anh. Niềm hi vọng duy nhất của cô trong lúc này .

*Akai xin anh xin anh hãy cứu em* (suy nghỉ của nhân vật sẽ để trong dấu sao )

Tiếng nước chảy vừa tắt. Trái tim cô như chết lặng. Điên cuồng cựa quậy nước mắt tuôn rơi . Cảm nhận bàn tay xù xì chạm vào cơ thể mình Ran gào lên :

"Đừng Đừng"

"Cốc cốc cốc " động tác tên đó dừng lại. Hắn chửi thề một câu gì đó cô không rỏ. Tâm trí cô chỉ đặt hi vọng vào người đằng sau cánh cửa đó. Cô vội hét lên :

"CỨU TÔI CỨU TÔI "

Không có tiếng đáp lại khiến Ran tuyệt vọng. Tiếng bước chân quay lại cô sợ hãi thét lên :

"BIẾN MAU "

Người đàn ông như không nghe thấy lời xua đuổi ấy, lặng lẽ ngồi xuống trước mặt cô cất tiếng thật chậm rãi :

"Bé con dữ dằn quá nhỉ ?"

Ran càng thêm hoảng sợ khi nghe chất giọng lạ lẫm cất lên pha chút trêu chọc.

" Ông làm bậy bạ là không xong đâu. Tôi vẫn chưa đủ 18 tuổi tôi mà bị gì là ông đi tù mọt gông!" Ran dọa. Tạm thời chân tay không dùng được đành sử dụng trí óc vậy.

" Hiếp xong giết như thế có được không?"

Dứt lời hắn kéo chiếc chăn đang trùm kín Ran. Nhìn những sợi dây thừng thắt chặt đôi tay và đôi chân be bé tựa như cành liễu mỏnh manh bị lũ rắn hung ác quấn lấy . Có thứ gì đó thoáng qua khiến tâm hắn nhói lên.

" Đừng động vào tôi" Ran co rúm người run giọng.

" Tôi chỉ mới bằng tuổi con ông. Ông làm như thế là mất nhân cách đấy" Ran mong những lời này coa thể đánh thức lương tâm của kẻ làm cha.

" Tôi không có con"

Ran hoảng loạn

" Tôi xin ông tôi là Les . Tôi bị HIV đấy "

" vừa hay tôi lại bị AIDS " Kẻ nào đó nén cười nhìn cô nhóc mặt mày trắng nhợt. Quyết định không trêu đùa nữa mở trói cho cô.

Sau khi chân tay được tự do cô tung cước xác định vị trí kẻ khốn đó ngồi nhưng lại bị bàn tay cứng như thép gim chặt xuống gi.ường. Ran vội vã gỡ dãi băng sau khi nhìn rỏ mặt tên yêu rau xanh thì lắp bắp :

"A ...Akai...sa..sao ...hu hu hu"

" E tính trả ơn cho người vừa cứu em khỏi gã bạn tình già như thế hả "


" huhu sao sao anh dám đùa em huhu có biết em đã rất sợ không huhu"

Akai cười khổ anh chỉ muốn chọc cô một chút ai dè làm cô sợ hãi như thế. Nếu lúc đó anh không an tâm quay lại nhìn cô thì đã không bắt gặp cô gặp nạn mag điên cuồng phóng xe lục tung cả khách sạn để đến cứu. Nhìn nhóc con trước mặt nước mắt nước mũi tèm lem làm ai kia bối rối. Cuối cùng " mặt sắt" đã làm một việc mà bản thân không thể hiểu được. Đôi tay màu đồng to lớn rắn chắc ôm trọn cô bé đang khóc um tùm vào lòng dịu dàng vuốt ve :

" ngoan mèo con đừng khóc "

Ran mori rúc trong lồng ngực ấm áp khóc ngon lành nghe được lời nói kia xém nữa cắn lưỡi, nhưng có lẽ do mệt mỏi cộnng thêm nổi sợ hãi đã khiến cô khóc như chưa bao giờ được khóc rồi lăn quay ra ngủ trong lòng người ta . Akai nhìn cô thiết đi trong vòng tay không khỏi cười khổ. Lặng lẽ bế cô ra xe ánh mắt dường như trở nên ôn nhu hơn trong bóng tối.

" o
 
@Ran Pisc Ran trong này đào hoa lắm cậu :Conan05: tớ vẫn chưa biết nên ghép với chàng nào nữa :Conan24: . Cảm ơn c đã thích . Tớ sẽ cố gắng mong cậu comt ủng hộ và góp ý . Yêu c :KSV@03:
 
CHAP 3 : Tình


Shinichi Kudo lo lắng , lần thứ n nhìn đồng hồ. Con số 1h đập vào mắt như cố tình trêu ngươi cậu. Đã quá khuya mà Ran vẫn chưa về . Cậu vò đầu bứt tai hết đứng rồi lại ngồi , hết ngồi rồi lại đi lòng vòng quanh nhà chốc chốc ngó nhìn đồng hồ khiến một người trầm tĩnh như Shiho phải cáu tiết :

" Shinichi cậu mà còn tiếp tục như vậy tớ sẽ giết cậu thật đấy. Tốt hơn hết là ngồi xuống đây và chờ đợi . Tớ chóng mặt quá rồi "

"Trời ơi Shiho , cậu nghỉ làm sao tớ có thể bình tĩnh được . 1 giờ 1 giờ sáng rồi đấy và cậu ấy vẫn chưa về . Shiho cậu không lo lắng chút nào sao. Cậu thật quá vô tâm " Shinichi mất sự bình tĩnh gân cổ quát . Cậu đang vô cùng hối hận vì lúc đó đã không ở lại chờ Ran . Chết tiệt, nếu cô ấy xảy ra việc gì cậu sẽ không tha thứ cho bản thân mình . Day day thái dương , nhận ra bản thân mình quá lời , cậu cố gắng kìm chế mớ cảm xúc khó chịu trong người trở lại ghế ngồi xuống cất giọng nhẹ nhàng hết mức có thể ngay lúc này :

" Shiho , xin lỗi tớ không cố ý . Thật đấy , chỉ là lúc này tớ cảm thấy mình không ổn một chút nào hết . Xin lỗi cậu "

Cảm nhận rõ từng cái nhói đau quặn thắt liên hồi bên ngực trái nhưng gương mặt cô vẫn lạnh lùnh như tảng băng ngàn năm . Shiho cất giọng đầy mệt mõi :

" Tớ ổn . Nhưng Shinichi cậu nên nhớ là Ran đi cùng Akai . Anh ấy sẽ không bao giờ có thể để bất cứ chuyện gì xảy ra với cậu ấy cả "

Shinichi gục đầu vào lòng bàn tay :

" Tớ hi vọng là cậu đúng Shiho"

Shiho nhìn người con trai trước mặt cố gắng kìm nén nỗi xót xa đang dày vò trái tim mình. Tên thá tử đại ngốc này là người mà cô đã trót trao trọn con tim . Kẻ cuối cùng trước khi ngủ cô nghỉ đến . Kẻ luôn nở nụ cười nữa miệng đáng ghét mà cô luôn muốn nhìn thấy mỗi buổi sáng mai. Nhưng chắc có lẽ cô đã diễn quá đạt trong vai của một người bạn tốt kề vai sát cánh bên cậu nên cậu không nhận ra thứ tình cảm đang ngày một lớn lên trong tim cô. Shiho cười cay đắng. Cô luôn nhớ một người không nhớ mình. Thương một người không thương mình. Cố gắng níu kéo một người không thuộc về mình. Dù biết là mệt mõi là đau khổ vô vọng ngu ngốc dại khờ nhưng con tim này bướng bỉnh gan lì không chịu nghe lời lí trí . Khoảng thời gian cậu chăm sóc ân cần dịu dàng khiến cô không cách nào từ bỏ không cách nào buông tay . Biết vô vọng nhưng vẫn không thôi hi vọng.

"Kính coong kính coong"

Tiếng chuông cửa vừa dứt Shinichi lao nhanh ra cổng như diều đứt dây bỏ mặc ánh mắt cô độc phía sau lưng mình. Vội vàng mở cửa vẻ mặt vui mừng ngay lập tức tắt ngúm khi nhìn thấy Akai đang bế Ran . Nhìn cô gái ngủ say trong lòng ngực Akai , váy áo xộc xệch không đúng đắn tóc tai rối bù , đôi mắt nhắm nghiền sưng húp. Tay cậu xiết chặt nhìn cơ thể cô ẩn hiện một vài vết đỏ mờ ám chói mắt. Cố gắng kìm ném sự giận dữ đang cào xé tâm can để không làm điều gì sai trái . Đôi mắt xanh dương lạnh lùng chiếu tướng người đàn ông anh tuấn trước mặt , từng lời nói phát ra từ kẽ răng cho thấy sự kiềm chế khó khăn đến mức nào:

"Akai rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì , không phải bảo chỉ giúp Ran hòa nhập với công việc thôi sao vậy bộ dạng thế này là sao ? "
Khốn khiếp nếu không phải quen biết với Akai thì anh đã đấm vào mặt rồi. Bộ dạng này chả phải như cô ấy bị người ta xâm hại sao. Khốn khiếp !!

Đối diện với ánh mắt lạnh lùng cùng câu hỏi của cậu anh chỉ bình thản nhàn nhạt trả lời :

"Chỉ là sự cố ngoài ý muốn . Cậu yên tâm không như những gì cậu nghỉ đâu" Rồi xoay người lạnh lùng lách quâ người cậu bế Ran vào trong.

"Pặp" ngay lập tức Shinichi giật Ran khỏi tay anh khiến Akai khẽ nhíu mày khó chịu. Ran vì quá mệt mà ngủ say như chết hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra. Nhìn cô gái nhỏ nằm gọn trong lòng cậu mới bình tâm . Lúc này cất giọng mạnh mẽ nhấn mạnh từng chữ một :

"Hi vọng là không như những gì em nghĩ. Akai em biết Ran trông khá giống với chị Akemi nhưng anh nên hiểu rằng Ran là Ran , Akemi là Akemi . Và Ran là người con gái rất quan trọng với em . Em hi vọng sẽ không có lần sau"

Khuôn mặt Akai vẫn lạnh tanh không nhìn ra một tia cảm xúc. Anh liếc nhìn cô gái nhỏ rồi xoay người ra về . Shinichi cũng nhanh chóng đưa Ran về phòng theo sau là chiéc xe lăn của Shiho.


Đặt cô lên gi.ường đắp chăn cẩn thận cậu quay sang tính bảo Shiho đi ngủ nhưng bắt gặp tia nhìn chằm chằm bi thương của cô khiến cậu có chút sợ hãi:

"Ha...ha...Shiho cậu đi ngủ đi chắcc cậu mệt lắm rồi "

" Gã thám tử ngu ngốc thối tha"

"..."


Trong phòng giờ chỉ còn cậu và cô . Shinuchi tiến lại gần lật chăn rồi chui vào nằm cạnh Ran. Bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve suối tóc đen mền mượt . Lâu rồi cậu và cô mới có thể gần gủi nhau như thế này. Suốt 1 tháng qua vì chăm lo cho Shiho và việc của tổ chức mà khiến cậu không thể ở bên cô an ui khi cô đau khổ nhất. Có lẽ cậu chỉ là một thằng tội tệ. Một kẻ luôn để người mình yêu phai đâu khổ chờ đợi trong sự phản bội lừa dối. Nhìn gương mặt thập phần xinh đẹp đáng yêu bên cạnh . Đôi môi chúm chím nhỏ nhắn đỏ mọng tự nhiên như trái dâu tây nổi bật trên làn da trắng nõn như đậu hũ. Đôi mắt xanh dương trở nên mông lung nhu tình. Cổ họng khô nóng cố gắng kìm nén , kìm nén. Song lí trí đầu hàng trước hành động của cậu. Khi 2 đôi môi chỉ còn cách nhau 1mm thì tiếng chuông điện thoại vang lên phá hỏng giây phút lãng mạn. Shinichi thầm nguyền rủa 1000 lần kẻ vô duyên dám phá hỏng đại sự của cậu nhưng sau khi nhìn cái tên trên màn hình khuôn mặt cậu như khỉ ăn ớt . Chua ngoa lẻn tiếng :

" Shiho có chuyện gì thế"

"Tên ngu ngốc tớ chỉ muốn nhờ cậu một việc quan trọng thôi"

"Chuyện gì mà giữa đêm cậu gọi cho tớ thế. Liên quan đến tổ chức à "

Đầu dây bên kia nhàn nhạt nói :

" không chỉ là nhờ cậu thông hộ cái bồn cầu giúo tớ nó bị tắt rồi "

"Tút tút tút" ngài thám tử đại tài vất luôn chiéc điện thoại chưởi thề ai kia rôi là tiếp tục kẹt cái "gối bông" bên cạnh ngủ không hề biết rằng sau cánh cữa là nụ cười thõa mãn .

"Ting ting ting"

Chiếc điện thoại trong túi xách báo hiệu một tin nhắn quen thuộc hằng đêm :

" Công chúa nhỏ ngủ ngoan nhé >3 >3 "

From : X
 
Fic rất hay, tội cho chị Ran ba mẹ thì mất người mình yêu thương lại không quan tâm:(( bao nhiêu biến cố cứ đổ dồn lên đôi vai bé nhỏ.Shin thật quá vô tâm ,ảnh chỉ quan tâm tới Shiho làm mình có chút bực mình sao anh có thể bơ ran như thế chứ:Conan08:. Chắc tại do Shin nghĩ cho dù có làm gì thì ở sau lưng anh mãi mãi luôn có một Ran Mori bên cạnh, giờ thì hay rồi chị Ran nhà ta không còn là cái đuôi phía sau ảnh nữa. Con người cũng thật kỳ lạ Lúc có thì không biết trân trọng khi mất rồi mới kiếm tìm có phải quá muộn rồi không. Kiếp số đào hoa của chị Ran đã nở:KSV@12:. Ong bướm lượn vòng quanh cho anh đuổi mệt chết luôn hahaha:)). Mà @tuoithanhxuan nay sao lâu quá Chưa có "Chap mới "vậy:KSV@17: bạn nhanh ra chap nha! @_@:KSV@18:
 
Tuyệt vời ông Mặt trời! Au viết nhiều lỗi type lắm, gắng sửa nha. Hy vọng là ShinShi, ShuuRan cho nó đẹp :))
 
Chap 4

Tokyo tháng 10 trời thu trong xanh. Mùa thu năm nay xảy ra rất nhiều chuỵên, lại tòan là những chuỵên ảnh hửơng to lớn đến nền an ninh và chính trị của đất nước.

Ngày 14 tháng 10 hợp nhất ba tổ chức cấp cao FBI, CIA, và đội cảnh sát Tokyo đã quyết sạch mười mấy bang phái xã hội đen lớn nhỏ do B. O ngầm thôn tính. Không bíêt là họ lấy tin mật báo từ đâu chỉ bíêt những nơi họ tấn công tòan là nơi ẩn trốn của các thành viên cấp cao trong B.O. Bấy gìơ mọi người mới chòang tỉnh mộng vì thật sự tồn tại một tổ chức lớn mạnh và cực kỳ nguy hỉêm đang bành trướng cả trong và ngoài nước như thế.

Ngày 24/10 báo chí Nhật Bản truỳên tin thám tử lừng danh miền đông Kudo Shinichi bắt tay với thám tử mìên tây Hattori Hẹjji, thám tử ngoại quốc Hakuba, siêu trộm Huyền thoại Kaito Kid cùng nhà khoa học trẻ xinh đẹp Miyano Shiho hợp tác với đội đặc nhiệm chống tội phạm của ba tổ chức lớn mạnh để tiêu diệt B.O bảo vệ nền an ninh .


Ngoại ô nhật bản là một bãi đất rộng lớn cỏ mọc xanh mướt trãi dài bạt ngàn. Ráng chiều màu đỏ thẫm mang theo chút hơi lạnh đầu thu khíên nơi đây trở nên quá đỗi thanh bình khác xa với sự phồn hoa nhộn nhịp nơi phố xá . Trong cảnh sắc thanh bình ấy xuất hịên hai bóng người một cao một thấp. Bóng cao là một người đàn ông vóc ngừơi to lớn rắn chắc tòan thân là tây trang đen bóng, khuôn mặt góc cạnh ẩn ẩn hịên hịên trong ráng chìêu uy nghiêm. Đứng sau hắn là một người phụ nữ thân hình quyến rũ, đôi môi mọng đỏ nổi bật trên khuôn mặt xinh đẹp hòan hảo.

'Chà thỉnh thoảng vưat bỏ thân phận ra ngoài hít thở không khí trong lành cũng là chuỵên hay ' -gịong nói ôn hòa trầm ổn của hắn vang lên khíên người bên cạnh chú ý.

'Ngài một đời theo đuổi quyền lực trông chẳng giống một người thích an nhàn chút nào cả'

'Ngươi vẫn chưa hiểu ta bởi vì vậy mới thấy sợ ' hắn không nhanh không chậm từ tốn đáp. Bàn tay to lớn vươn ra lập tức một con chim ưng to lớn đáp xúông dịu đầu vào cổ hắn.

'Kỳ thực ta rất ghét đổ máu chém chém giết giết hơn bất cứ người nào. Yêu hòa bình hơn bất cứ ai ' hắn khoan thai ngồi xuống bãi cỏ, bàn tay bíêng nhác vuốt ve bộ lông nhung huỳên của con chim ưng. Ánh mắt sắc lạnh cao ngạo tuỵêt đẹp của hắn bổng trở nên bi thương hơn bao giờ hết. Người phụ nữ nhíu mày hồ nghi biểu cảm khuôn mặt hiểm có của hắn. Ả đã gia nhập tổ chức từ khi còn nhỏ, là người có tần suất tíêp xúc với Boss nhìêu nhất so với các thành viên khác trong tổ chức nhưng ả vẫn không thể nắm bắt được tâm tư của người đàn ông này.

'Nếu thật như vậy thì ngài không nên dấy động can qua, gây sóng gío làm hại vô số mạng người. Nói trắng ra ngài chính là bạo quân tham tàn'

Đối với lời nói châm chọc như thế hắn lại không tức giận ngược lại còn cảm thy phấn khích.

'Vẻrmouth, ngươi nói sai rồi, sự hiêu lầm của ngươi là do ngươi thíêu tầm nhìn rộng lớn. Phải bíêt hòa bình mà ta múôn phải là những điều vĩ đại kinh thiên động điạ không phải là sự thấp bé của một kẻ hèn mọn tầm thường ' dứt lời, hắn phóng con dao nhỏ trong túi Áo vào yết hầu con chim ưng khíên nó không kịp dãy dụa mà chết. Vermouth nhìn kẻ ma đầu máu lạnh hỉ nộ thất thừơng liền kinh hãi. Lúc bình tâm lại thì hắn lại thì hắn đã đứng dạy từ lúc nào. Khuôn mặt tuấn tú khẽ quay lại nhìn ả cười nhẹ nhàng tựa hồ chuỵên ban nãy chưa hề xảy ra làm ả lạnh run người.

'Có hai tin, một tốt một xấu muốn nghe tin nào trứơc '

'Phụ nữ thích ngọt ngào tôi múôn nghe tin tốt '

'Tin tốt là ta đã phái tay chân đi lấy mạng con nhóc đó nhưng lại bị tên tình lang FBI của nó giải quyết hết'

Vermouth cảm thấy trái tim mình như thắt lại đau đớn khi nghĩ về người đó. Chỉ cần người đó bình an vô sự ả sẳn sàng bán mạng này . Ả đã nợ người đó quá nhiều.

Hắn thõa mãn nhìn sự thống khổ của ả.

'Ta chỉ múôn nhắc nhỏ ngươi một chút. Để đạt đựơc hoài bảo khó tránh khỏi chuỵên một số người phải thành vật hi sinh. Tuy tàn nhẫn nhưng cần thíêt '

Vermouth cúi gằm mặt không nói lời nào. Boss nói đúng múôn hòan thành đại sự nhất định phải có sự hi sinh. Eri......

'Vậy còn tin xấu, chắc cũng có liên quan đến lũ chuột cống đó? '

'Thông minh lắm , một số tên không biết tự lựơng sức mình sẽ tự động đến B.O nạp mạng. Tin này có xấu không? '

Khuôn mặt xinh đẹp của Vermouth lập tức tái nhợt. Điều mà ả lo lắng nhất sắp xảy ra. Người đó cuối cùng cũng chính thức đối đầu với B.O.

Người đàn ông dừơng như không thèm để ý biểu cảm khuôn mặt của Vermouth. Đôi mắt xám khói thọat nhìn ôn nhu dịu dàng nhưng lại hung ác xảo trá đến đáng sợ lộ ra ý cười tà mị


'Ta đã chủân bị một món quà rất ý nghia để đón tíêp khách quý bảo đảm họ sẽ rất vui vẻ '

'Lũ chụôt nhắt đó hành sự rất kín kẽ ngài không nên khinh địch nếu không sẽ chúôc lấy thất bại'

'Khinh địch, ngươi đang coi thừơng trí tuệ của ta đấy. Nếu ta là kẻ cùông vọng tự đại thi sớm đầu lìa khỏi cổ rồi. Ta chưa bao gìơ khinh địch. Chỉ tiếc là người đánh để ta xem là địch thủ rất hiếm. Dù là FBI, CIA cũng không đủ tư cách làm đối thủ của ta '

'Theo lời ngài thì trên đời này không có ai là địch thủ của ngài'

'Tất cả cũng chỉ như hòn đá vuứơng chân. Không ít ra thì cũng có một người UYLIAM ROY'



Biệt thự nhà KUDO

Bầu không khí trong phòng ăn sặc mùi ám khí a!

'Nói ! Tại sao hai tên khốn các cậu lại có mặt ở đây? ' giong nói đầy hắc ám của vị thần chết miền đông đánh tan sự yên ắng trong căn phòng lúc này.

"Ai da, Kudo hai chúng tôi là nhớ cậu nên mới cố ý đến đây a ! Cậu xem khuôn mặt tử thi ấy là để đón khách quý sao?

Tên siêu trộm nào đó vừa gặm cánh gà ngồm ngoàm vừa chua cái mịêng dính dầu mỡ tèm nhem nói khíên kẻ mặt than nào đó đầu đầy hắc tuyến.

'Nhớ... Nhớ tôi??? '

'Đúng đúng vì nhớ cơm... À nhầm nhớ cậu mà tới ' hẹjji một tay cầm bánh nhân táo một tay cầm xâu thịt chiên cắn dỡ liên tục gật đầu biểu hịên thêm cho sự chân thành trong lời nói.

'Các cậu lại hẹn trúng gìơ cơm trưa mà đến?? ' câu nói chế giễu lạnh lùng của bà chị bé khíen hai kẻ nào đó súyt chết nghẹn.

'Ai ya là trùng hợp trùng hợp ha ha '


Kudo shinichi khinh Bỉ nhìm hai tên ma đói trứơc mặt. Chậc. Kâzuha và Aôko bị bọn họ ép theo ba mẹ sang mỹ theo sự bảo vệ của tổ chức để tránh cho họ gặp nguy hiểm. Hai tên này chắc lâu lắm rồi mới ăn cơm ngon lành như thế. Thôi, không thèm so đo với bọn họ xem như cậu tích Đức cho con cháu sau này vậy.
Cậu líêc nhìn người nảy gìơ vẫn cúi mặt ăn không nói tíêng nào. Chả lẽ cô còn mệt???

'Ran cậu sao không nói tíêng nào?? '

'Hả.... Ừm... À... Không sao không sao'

Ran bị gọi đột ngột ngay lập tức ngăng khuôn mặt cà chua gíâu từ nảy gìơ lắp bắp. Bắt gặp ánh mắt chòng chọc của cậu khuôn mặt lại càng đỏ thêm. A a a a cứ nhìn mặt cậu ấy cô lại nhớ đến cảnh sáng nay ngủ dạy. Vừa mở mắt ra thì một khuôn mặt tuấn lãng phóng đại đập vào mắt cô súyt chút nữa thì hét tóang lên nếu không có bàn tay của ai đó chặn lại. Đã thế cậu còn ác ý xích lại gần kề mịêng bên vành tai nhỏ nhắn của cô. Hơi thở nam tính nóng hổi khíên cô nhột nhột

'Sáng sớm cậu đã múôn làm lọan? Đêm qua cậu hành hạ tớ cả đêm không tài nào chợp mắt bây gìơ tính giết tớ bằng tíêng thét ấy hả'?

Vành tai cua cô bị tác động mạnh mẽ lạp tức đỏ ửng. Khuôn mặt đánh ỷeu xinh xắn cứ như vậy làm bạn với cà chua chín. Lập tức không nói một lời nào xô cậu rơi xuống giừơng rồi chiu vào ổ chăn cuộn tròn lại. Kudo shinichi buồn cười nhìn con sâu nhỏ đang làm kén trên giừơng. Chậc cô xấu hổ lại có thể xinh đẹp đến như thế. Vốn tính sẽ hỏi cô về chuỵên phát sinh tối qua là như thế nào nhưng có lẽ gìơ không phải lúc rồi. Bứơc ra khỏi phòng cậu không quên quay lại dặn dò

'Tớ đi chủân bị cơm cậu mau đánh răng rửa mặt rồi xúông nhé'

Cậu từ sau khi nhận *nuôi* hai tiểu gia hỏa này thì cư nhiên trở thành bà nội trợ đảm đang a

Ran nam trong chăn khuôn mặt nóng phừng phừng đầu óc trở nên lọạn xạ không thể tiêu hóa hết những gì đang xảy ra. Trái tim đầy tổ thương lại vì sự ân cần ban nãy của cậu xoa dịu. Tại sao tại sao cậu lại như thế với cô. Tại sao lại vô tâm rồi sau đó lại ân cần như thế. Đẻ cô hi vọng lại thất vọng. Thất vọng lại nhem nhóm hi vọng.


"Òa, trán nóng như thê này là sốt sao' ran từ trong hồi ức gịât mình ngơ ngác nhìn bàn tay dính dầu mỏ của Kaito trên trán mình.

'Tớ... Tớ không sao'

"Không sao? Mặt cư nhiên đỏ như thé này gịong nói lại lắp bắp là làm vịêc gì mờ ám rồi phải không?? ' Kaito cười nhăn nhở ghé sát mặt vào khuôn mặt hồng hồng của Ran bàn tay còn lại bỏ cánh gà cắn dỡ thụân lợi nhéo nhéo gò má bánh bao. Haiz sao Ran lại giống cô ấy nhue thế chứ. Nhưng so với *màn hình phẳng của cậu* ran lại có phần xinh đẹp, thân hình tuy nhỏ nhắn nhưng lại phần nào ra phần nấy nha. Tên thám tử thối thật có Phước a. Ran nhìn sự thay đổi biểu cảm khuôn mặt 360* của Kaito mà mang một dấu chấm hỏi to đùng trên đầu.

*khụ khụ * có kẻ nào đó vội vàng cảnh báo ai kia

Mà ai kia vẫn biến thái dò xét số đo ba vòng của người nào đó không thèm để tâm kẻ nào đó đang ra hịêu kia.


*BỐP* Vẫn là làm vịêc, xấu xa trời đất bất dung a

*Á á á kẻ nào kẻ nào dám cốc đầu ta * ôm cục u to đùng kaito nứơc mắt chảy ngược vào tim nhìn dáo dác xunh quanh bắt gặp cái nhìn thương cảm của tên da đen Hẹjji, ánh mắt khinh Bỉ của bà cụ non lại thấy ánh mắt đầy quan tâm của người bị hại . Hắn đã bíêt kẻ đánh lén là ai. Chả phải cái tên thối tha ánh mắt như múôn ngũ mã phanh thây hắn đây sao. A a a lòng thầm niềm 100 lần nam mô a di đà phật cứu khổ cứu nạn a. Sau đó lập tức tách mông ra khỏi ghé kéo theo Hẹjji đang nhai thịt xiên phóng nhanh khỏi đó chỉ qưăng lại một câu

'Ha ha muộn rôi mụôn rồi các các cậu ăn ngon mịêng. Bọn tớ về đây bái bai '

Ran nhìn một màn trứơc mặt tự hỏi chả lẽ cậu ấy ăn nhiều quá bị tào tháo rượt '

'Reg reg * địên thoại shinichi reo lên. Cậu bắt máy. Không bíêt là người bên kia nói gì lại khiíên khuôn mặt đang cau có của cậu đột nhiên vui vẻ

*các cậu có lệnh triệu tập đặc bịêt. Có vẽ nhue lần này chúng ta sẽ tóm đựơc bọn quạ đen đáng ghét đó. * nụ cười đắc thắng lại hịên lên trên khuôn mặt chàng thám tử đại tàu số một nhật bản !



Trận chíên này sẽ đi về đâu ????? Chính au cũng chưa bíêt
 
Chúc mừng em đã ra chap mới. Cách viết này có lẽ đã được thay đổi rồi nhỉ, hiện đại xen lẫn một ít cổ trang hơi khó để dung nạp vì cứ có cảm giác đối lập sao ấy. Chap này có vẻ hơi nhạt không đặc sắc cho lắm. Lỗi type khá nhiều cố gắng hạn chế để không làm ảnh hưởng đến cảm xúc khi đọc. Muốn tiêu diệt BO mà rầm rộ như vậy có vẻ không hợp lý lắm. Thôi đó chỉ là một số nhận xét nhỏ của chị. Dù sao thì cũng mong chap mới.:KSV@03:
 
@Toyama kasumi hi là em múôn thay đổi nội dung của fic. Nó sẽ không chỉ là vấn đề tình cảm của các nhân vật nữa mà em múôn phát triển theo cuộc đấu trí giữa phe thịên và ác. Em múôn đi sâu vào cuộc chiến đấu của các nhân vật để họ qua hành động mà tự bộc lộ tình cảm cảm xúc của mình. Trận chíên này em đang tửơng tượng như họ đối đầu với phiên quân IS ý ạ hàhà >o< . Không phải làm rầm rộ mà là để mọi người bíêt đuọc sự nguy hỉêm của B.O . Và họ cần sự gíup đỡ của chính phủ và.... Em cũng không bíêt diễn tả thế nào nữa. Chap này chì là múôn gíơi thịêu tên trùm và là sự khởi đầu của cuộc chíên sống còn này.
Cảm ơn chị đa luôn ủng hộ em. Em sẽ cố gắng hết sức để hòan thành fic ạ (dù em thấy nó rất ngớ ngẩn) T_TT_TT_T
 
×
Quay lại
Top Bottom