Past 2: Vị thơm của Latte Macchiato [ giai đoạn 1 ]
Hôm nay trời trở lạnh. Gió thổi từng cơn giần giật qua kẽ lá ngoài khung cửa. Với thời tiết lạnh thế này, chắc mẩm chả có ai chịu ngó mặt ra đường nên anh toan dọn dẹp quán xong thì khóa cửa và đi ngủ một giấc cho khỏe.Nghĩ rồi anh làm ngay. Quán caffe này là do người cha già của anh để lại. Cơ giang của gia đình là cả một khối vàng xếp thành núi, và việc có một quán caffe nhỏ không cầu kì ở nơi đất vắng người đã là 1 điều ngạc nhiên với anh.
Anh không phủ nhận việc ba là người khiêm tốn, không thích ra vẻ ta đây giỏi nhất nên cái gì cũng phải tuyệt, nhưng việc ba là kẻ hám tiền thì không thể nói là không. Ấy thế mà, cái quán nhỏ này lại đề tên ông là người sở hữu, xét ở góc cạnh nào cũng thấy quán nhỏ này sẽ chả làm nên trò trống gì mà ông vẫn xây. Anh có hỏi nhiều lần về quán thì khó lắm ông mới trả lời.
- Đó là một món quà dành cho... mẹ con
Nói sâu hơn thì đây là một món quà do ba anh tặng mẹ anh nhân dịp sinh nhật bà hồi 28 tuổi, lúc đó anh còn nhỏ mới chỉ tầm 2, 3 tuổi nên không biết gì là phải. Mẹ anh là một người đẹp nết đẹp người, dung nhan thùy mị, không phai theo năm tháng, Tố chất đủ 5 đức tính. Không thích cầu kì, phức tạp chỉ thích những thứ giản dị, nhẹ nhàng.
Vì bà là một phụ nữ hoàn hảo nên ba anh sớm đã yêu mẹ anh từ lâu. Sau, phải mất tận 3 năm tán tỉnh bà mới thuộc về ông. Nhưng hạnh phúc chưa đầy bao lâu thì mẹ đã ra sau một vụ tại nạn giao thông khi đang trên đường đi đón anh về, lúc đó anh mới chỉ 8 tuổi. Phải nói là trời hôm đó mưa nhiều, anh đứng dưới hiên trường, ngóng lên ngóng xuống mà không thấy ai đón cũng sốt ruột, Lúc sau có thấy người hầu hớt hải dầm mưa chạy đến báo tin nguy, thì khóc òa và bất chấp trời mưa gió lớn cũng phải chạy bằng được về nhà để xem sự tình.
Qua trên, có thể thấy anh yêu mẹ nhường nào. Đã phải rất khó khắn để 2 cha con anh có thể chấp nhận vụ việc đó, giờ nghĩ lại vẫn không sao kìm được nước mắt. Nay tuy đã qua mười mấy năm nhưng cú shock đó vẫn đeo bám ba anh, ngày ngày vẫn tự giam lỏng mình trong phòng, ôm khư khư tấm ảnh của mẹ. Vì lẽ đó mà ông vất lại cho anh cả một sự nghiệp. Nhưng vì còn quá nhỏ nên việc quản lí tạm thời giao lại cho ông quản gia. Đến khi anh 15 tuổi thì cái cơ nghiệp được giao lại cho anh. Trong những thứ anh nhận lại từ ba có quán nhỏ này là thứ anh trân trọng nhất. Vẫn một thân chăm sóc và giữ gìn nó mà không bận đến người hầu
---
Anh trở vào trong phòng, chuẩn bị cởi bộ đồ bồi bàn ra. Chợt anh nghe thấy tiếng cửa mở, rất khẽ.
Anh ngó vào nhìn cái màn hình định vị đi kèm với camera gắn trên trần nhà. Trong màn hình phản chiếu, anh như sững mình. Đó là một người phụ nữ đẹp. Dáng vấp khá cao và mảnh dẻ. Bộ đồ cô mặc trông có vẻ là hàng đắt giá, xem chừng là con nhà giàu, có quyền hành như anh. Cô có mái tóc nâu đỏ, chấm vai vài cầng e thẹn ẩn mình vào chiếc khăn quàng cổ màu trắng lông, đôi mắt màu banri sáng lấp lánh, long sòng sọc nhìn đảo quanh phòng tìm kiếm gì đó. Đôi môi mỏng được thoa lên một lớp son dưỡng ẩm nhìn đỏ mọng và vô cùng gợi cảm. Sống mũi cao và chiếc cằm nhọn, đi đôi với nước da trắng ngần không tì vết. Anh dụi mắt mấy lần. Không dám tin. Trên đời này có người đẹp đến vậy sao?
Anh hơi trần chừ, quan sát biểu hiện của cô. Cô xem chừng đang tìm bóng dáng của chủ quán, rồi như mới tưởng tượng gì đó mà đôi môi hồng nở một nụ cười tự phụ. Sau một chút đắn đó cô đi thẳng đến cái bàn đặt cạnh cửa sổ, quan sát cửa kính, cười nhẹ và dường như đang chờ ... anh.
Anh nhanh chóng đi ra, hít một hơi rồi lên tiếng
- Quý khách muốn dùng gì ạ?
Cô quay lại nhìn anh, đôi mắt xanh khẽ dao động. một vài giây sau cô cầm menu lên nhìn rồi lại hạ xuống. Lên tiếng:
- Loại nào cũng được! Cám ơn!
Giọng cô cao vút, trong trẻo nghe rất lọt tai. Đã thế còn tặng kèm miễn phí một nụ cười xã giao đủ lộng lẫy nữa chứ. Anh gật đầu, thích thú cười lại rồi đi khỏi đó.
Đến buồng chế biến, anh nhìn qua loa đống nhiên liệu trên kệ. Rồi chợt, nụ cười khẽ nở trên môi. Anh chọn Latte Macchiato... thật nhiều sữa.
Anh đem ra một cách cẩn thận và đặt xuống bàn, ngay trước mặt cô. Nhìn mặt cô kìa. Khó chịu không che dấu. Anh cười thầm, nhìn qua cũng biết cô thích gì nhưng thứ cô thích theo anh nó lại không... hợp với cô. Nên ngoài Latte Macchiato ra còn gì có thể hợp hơn với người con gái có đôi mắt khát khao hạnh phúc kia. Anh chúc cô ngon miệng rồi dời khỏi. Đứng đợi trong buồng chế biến, nhìn ra. Chăm chú xem từng biểu hiện của cô.
Cô đang khuấy đều sữa và caffe với nhau, sau đó uống. Mọi hành động đều rất khiêm tốn, song đôi mắt khó chịu kia đang dần chuyển theo chiều hướng khác, tích cực hơn khi cô thưởng thức vị của Latte Macchiato. Đợi cô uống xong, anh cười nhẹ rồi trở ra. Hỏi nhẹ
- Quý khách hài lòng chứ ạ?
Cô không đáp vội, nhìn anh cười rồi nghiêng đầu sang một phía. Trả lời
- Tôi muốn thanh toán
Anh tròn mắt nhìn cô, rồi lại hạ mí mắt xuống. Cô quả là thích đánh trống lảng mà. Anh viết gì đó vào tờ giấy rồi đưa cô, cô đọc và cười, đặt lên trên bàn tờ 10.000 yên rồi chuồn mất. Anh toan trả lại thì khi nhìn ra cô đã leo lên xe rồi đi mất dạng. Cười xòa anh nhấc tờ 10.000 yên lên lẩm bẩm
- Đã nói là cốc này tôi mời mà.
---
Tính đến nay cái ngày đó đã qua được 2 tuần. Dạo này cứ cách 1 ngày là cô lại đến, dần dà thành khách quen. Anh không tra hỏi gì về lí lịch cô nên cũng không rõ cô tên gì, và cô cũng vậy. Cả 2 chỉ kín đáo trao nhau những ánh nhìn thân thương và từng lời nói không đầu không đuôi như: "Quý khách dùng gì?", "quý khách có hài lòng không?"... v.v...
Nhưng có một điều khác với bình thường.
Hôm nay là thứ 7, cô lại đến như bao lần khác. Lại chọn chỗ ngồi bên cửa sổ. Anh cũng như cô, đi ra hỏi cô muốn gì và nhanh chóng, cô trả lời, giọng có phần gắt gỏng
- Capuchino
Anh hơi giật mình khi cô lớn tiếng, Đôi mắt đen nhìn chằm vào đôi mắt xanh kia khiến nó sững lại, nao núng, cô lên tiếng
- À... cho tôi 1 cốc Capuchino....
Rồi quay mặt đi không nói gì thêm.
Chả cần cô giải thích anh cũng hiểu hôm nay tâm trạng cô đang rất xấu. Có lẽ là về việc cãi nhau với ... người yêu chả hạn? Anh mím nhẹ môi khi nghĩ đến điều này, tuy không biết nhiều về cô, nhưng phần nào trong anh đã nén trao tình cho cô từ ngày đầu gặp. Anh định là giữ nhẹm trong lòng, tiếp tục bên cô như một tên bồi bàn không thân không phận, giúp cô vơi đi những nỗi niềm được giấu kín. Nói vậy thôi chứ không phải giúp theo kiểu tâm sự trực tiếp, mà chỉ là đem cái tâm sự đó vào cốc Caffe mình đem ra.
Và rồi theo đúng điều đã nói, trước giờ anh chưa từng làm theo đúng yêu cầu của cô. Anh luôn pha cho cô một cốc Latte Macchiato. Nhưng....
Anh vào buồng chế biến, lại lôi những nhiên liệu quen thuộc để làm một việc cũng quen thuộc. Hôm nay tâm trạng cô không tốt nên Latte Macchiato của cô hôm nay sẽ... ít sữa.
Vâng, đúng vậy đó, cô đưa ra lựa chọn còn anh là người thực hiên.Nhưng anh chỉ thực hiện một nửa. Cô đã biết điều này ngay vào lần thứ 2 đến đây, khi cô đề nghị một tách caffechine anh lại đem ra một cốc Latte Macchiato. Cô có lên tiếng phản ánh nhưng anh chỉ cười và dời khỏi đó. Tuy không đúng theo yêu cầu của mình nhưng cô vẫn uống hết nó và quay lại quán vào ngày kia. Theo thời gian, nó trở thành cái thói quen. Cô biết trước anh sẽ pha cốc gì cho cô nhưng vẫn cố nhắc anh một loại caffe khác, rồi lại vui vẻ thưởng thức hết cốc Latte Macchiato...
- Quý khách hài lòng chứ ạ?- Anh hỏi
- Tôi muốn thanh toán! - Cô trả lời
Cuộc đối thoại ngắn vẫn chẳng có liên quan gì đến nhau. Nhưng xem cả 2 vẫn có vẻ hài lòng. Anh đưa cô tờ giấy đã được anh viết gì đó. lần này đôi mắt cô bừng sáng hẳn, cô giấu nụ cười rồi dời đi. Không quên hoàn tiền.
Anh nhìn số tiền trên bàn, nhíu mày.
- Lại một lần nữa!
Rồi cười mếu, cầm số tiền đó lên. đem cất đi. Trong túi quần anh, điện thoại khẽ rung lên, anh giở điện thoại ra đọc.
' Tin nhắn mới từ số lạ.'
Anh lẩm bẩm đọc cái thông báo lên, đầu đã bắt đầu nhen nhóm một điều đáng ngờ, ấn đọc. rồi nhìn lướt qua dòng thư rất ngắn. bờ môi khẽ banh ra tạo thành nụ cười khả ái. anh trả lời lại tin nhắn, chờ gửi xong thì đút nó vào túi quần. Quay bước.
" Từ đây, khoảng cách giữa chúng ta sẽ biến mất. Nhất định "
Anh nói nhẹ, gương mặt vốn đã rất ưa nhìn nay càng thêm phần quyến rũ.
" Latte Macchiato hôm nay có vị thật nhạt "
Dòng tin nhắn khẽ lặp lại trong đầu, dường như nó là cái cầu duy nhất đã phá vỡ được dào cản giữa 2 con người vốn đã chả đi chung một đường nhưng... lại đi chung một hướng
Note: Cuối cùng cũng xong chap 2. Thật thì xin lỗi đã kín miệng trong việc viết fic. Không phải là thích ra vẻ đâu nhưng tính e nó lại thích ha.ck não người đọc....
Chúc mọi người đọc vui vẻ, và chắc ai cũng đoán ra 2 nhân vật chính trên là ai rồi nhỉ. khà khà...