Cảm ơn tất cả đã ủng hộ (và vẫn còn nhớ đến cái fic bụi đóng dày cọm này), ta không thể hứa hẹn gì với mọi người nhưng mong có thể thỏa mãn được bộ óc *thiên tài* của những vị thánh nhân đang ở đây. Có thể nói đây là chap dài nhất và tốn nhiều thời gian nhất của ta (vì nó có khá nhiều chi tiết quan trọng). Thôi qua loa thế thôi, mọi người đọc vui vẻ!
À, nàng rồng này, nàng cũng có mặt trong chap chap đó nha! Chap này nàng xuất hiện cực kì quan trọng đó a~~~
Chap 4: Bánh xe vận mệnh.
Một buổi sáng trời gió nhưng chưa mưa, ngày 13 thứ 6 – cái ngày anh bắt đầu biết tới hai chữ mất mát viết thế nào.
Thứ 6 ngày 13 – ngày gia tộc bị chôn vùi trong lửa đỏ.
Thứ 6 ngày 13 – ngày thung lũng cầu vồng bị nhấn chìm bởi nước mắt và máu tanh.
Thứ 6 ngày 13 – cái ngày cả hai thiên thần từ giã cõi đời này mà rời khỏi anh.
Tất cả mọi chuyện, tất cả những biến cố lớn nhỏ xảy ra suốt ba mươi lăm năm anh tồn tại trên đời, tất cả đều rơi đúng vào thứ 6 ngày 13.
Hôm nay lại là một ngày như thế. Anh đang chờ, tâm trạng thật sự đã rất bình thản để chờ xem việc gì nữa sẽ xảy ra. Dù là tin dữ hay tin lành, việc tốt hay việc xấu, đối với anh đều có ý nghĩa như nhau, đã không còn quan trọng nữa. Anh chỉ là muốn biết đến thứ sáu ngày mười ba của lần thứ bao nhiêu trong đời, ông trời mới cho phép anh trở về với cát bụi. Anh đã quá kiệt sức, quá mệt mỏi, đã chấp nhận từ bỏ tất cả mọi hy vọng rồi, vậy mà sao thượng đế không để anh đi? Ngài giữ một kẻ tội lỗi chất chồng như anh trên thế giới này làm gì kia chứ? Để tiếp tục dày vò anh, hay là để làm tổn thương những người xung quanh anh? Anh không muốn, không bao giờ muốn một lần nữa xuống tay với cô, không muốn một lần nữa phạm phải sai lầm chẳng thể tha thứ được. Đau suốt mười lăm năm trời, nỗi đau cứ chôn chặt vào tim kéo tâm hồn anh xuống vực sâu thăm thẳm. Đã bao lâu rồi anh không quên được cô? Đã bao lâu rồi anh cứ mãi kiếm tìm một hình bóng nhạt nhòa trong dòng người hối hả? Dẫu biết bản thân đã chính tay kết liễu sinh mạng mong manh ấy từ rất lâu rồi, vậy mà tâm thức lúc nào cũng lừa dối trái tim, vẫn cứ muốn tin cô gái kia còn sống. Vẫn muốn viện hết lí do này đến lí do khác để thuyết phục bản thân mình rằng cô chưa chết, chưa từng bị anh sát hại bao giờ.
Cô gái ấy như một điểm sáng trong suốt cuộc đời đen tối mờ mịt của anh, vai trò của cô còn quan trọng hơn cả một thiên thần, quan trọng hơn cả một lí do để anh tiếp tục sống. Cô đã là tất cả, là ý nghĩa cuộc đời anh, là hy vọng cho anh thoát khỏi hố đen thù hận. Chỉ là đến tận lúc cô ra đi, bản thân anh mới thừa nhận điều đó. Rồi khi anh chấp nhận là cô đã không còn tồn tại ở bất cứ nơi nào đó trên hành tinh này, thì một lần nữa, thượng đế trêu đùa anh. Ngày cho cô trở về, hồi sinh từ nước mắt và máu tươi, chà đạp lên tất cả mọi số phận quanh cô để ngoi lên, để tiếp tục ván cờ với số mệnh. Anh là người rõ hơn ai hết cô đã phải trải qua những kinh khủng gì trong suốt mười lăm năm trời, và điều đó dường như đã biến cô trở thành một con quỷ, một vị thần Shinigami thật sự. Giờ nếu gặp lại cô trên đường, rất có khả năng anh sẽ không thể nhận ra, rất có khả năng anh sẽ lướt qua cô mà không hề nghoảnh đầu lại, rất có thể anh sẽ phải chính tay mình từ bỏ tình cảm của cô, một lần nữa. Nhưng nhiều khi như thế sẽ tốt hơn, cho cả anh, cả cô, và cả người con gái năm xưa nữa. Phải… như thế, sẽ tốt hơn rất nhiều!
Chiếc điện thoại trong ngăn kéo khẽ rung, bản nhạc chuông anh cài riêng cho một người vang lên thứ âm thanh êm dịu suốt tám năm qua anh chưa một lần nghe thấy. Kéo nhẹ ngăn tủ, Akai nhìn chằm chặp vào màn hình hiển thị, đôi mày cương nghị cau lại ra chiều đăm chiêu trong khi cánh môi cong lên vẽ hình một nụ cười đắc chí. Thật không biết nếu người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ anh bị điên hay bị bệnh thần kinh phân liệt nữa. Nhưng dù nói sao đi nữa thì cuộc gọi này cũng vô cùng quan trọng. Nó để anh biết hôm nay - thứ 6 ngày 13 - có chuyện động trời gì đang sắp xảy đến. Chẳng biết phải gọi hôm nay là ngày vui hay ngày buồn, bởi có quá nhiều thứ xảy đến. Đến nỗi cả những vị thần cũng không biết chuyện gì sẽ tiếp tục diễn ra!
“Anh vừa mới đi đầu thai về hay sao mà chậm chạp quá thế hử? Anh có tin là nếu lúc nãy tôi có ý định cúp máy thì suốt cuộc đời này, thậm chí cả đến kiếp sau của kiếp sau của kiếp sau sau nữa anh cũng sẽ hối hận đến chết hay không? Anh có tin nếu tôi thật sự cúp máy thì anh có khóc cũng không thể thay đổi sự thật được không? Anh có tin là tôi…….”
“Ngừng đi!” – Akai khó chịu gắt lên. Anh cắt ngang cơn mưa lời nói của một con người có giọng-nói-chưa-nghe-qua-bao-giờ, trong đầu tự hỏi con nhỏ nhiều chuyện hơn người này ở đâu chui ra mà dùng điện thoại của cậu ta gọi cho anh, lại còn vừa bắt máy đã mắng anh xối xả nữa chứ. Chẳng lẽ hôm nay số anh phải bị người ta mắng hay sao? Ông trời có cần đùa một cách vô bổ thế không chứ? Cứ cho anh làm nhiệm vụ rồi hy sinh luôn cho rồi, như vậy không phải đỡ tốn thời gian mà cũng đỡ phải mất công Ngài suy nghĩ cần dùng những từ gì để mắng một kẻ chai lì như anh hay sao? Haizzz, thật là hết nói nổi….- “ Cô là ai? Sao lại dùng di động của Hattori để gọi cho tôi? Cậu ta đâu?”
“Nè, anh có biết lịch sự là gì không vậy hả? Anh có biết là không nên cắt ngang lời nói của một quý cô xinh đẹp khi cô ta đang nói những điều vô cùng quan trọng không hả? Anh không biết đến cả những phép tắc cơ bản như thế hay sao? Anh đúng là một thằng đần không hơn không kém.Vậy mà cũng được mệnh danh là viên đạn bạc của FBI. Hừ, đúng là chọc cười người khác!” – Cô gái ở đầu dây bên kia trả lời anh chẳng đâu vào đâu. À không, cái này không phải trả lời mà là đưa ra một dọc các câu hỏi khác chẳng ăn nhập gì với những điều anh vừa hỏi. Nếu không phải vì cô ta dùng điện thoại của Hattori và biết anh là điệp vụ FBI thì anh đã dập máy từ lâu rồi, chứ người như anh đâu có rảnh mà ở không chờ nghe cô ta mắng là “thằng đần không hơn không kém”. Dù đầu bốc hỏa ngùn ngụt nhưng Akai vẫn cố kiềm chế hết mức có thể sự tức giận trong lòng để tiếp tục cuộc hội thoại tồi tệ này.
“Cô mắng xong rồi đúng không? Giờ thì trả lời tôi CÔ LÀ AI và vì sao lại gọi cho tôi! Akai Shuichi này đã nhân nhượng lắm rồi đấy. Nếu cô còn nói những thứ không đầu không đuôi như thế thì tôi sẽ cúp máy ngay lập tức!”
“Anh nghĩ là anh có thể hù dọa tôi được sao?” – Giọng nói trong trẻo lúc nãy thay đổi một cách chóng mặt. Từ một giọng nói ngây thơ, có thể không quan tâm mọi thứ đến một giọng nói lạnh lùng, sặc mùi nguy hiểm, cô ta thay đổi quá nhanh. Nhanh đến mức anh không còn chắc bản thân đang nói chuyện với người lúc nãy. – “Anh nếu muốn thì cứ việc cúp máy. Dù sao thì tôi đây cũng là có ý tốt nên mới nửa đêm nửa hôm siêng năng ngồi gọi điện thông báo một tin quan trọng với anh như thế này. Nếu anh không muốn biết thì tôi cũng chẳng cần nói làm gì. Chỉ là hy vọng anh sẽ không như tôi nói lúc nãy: HỐI HẬN KHÔNG KỊP!”
Một khoảng im lặng kéo dài. Có thể đã mười phút trôi qua, hoặc cũng có thể là lâu hơn như thế. Nhưng tuyệt nhiên cả hai không ai cúp máy. Hai người bọn họ mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng, một suy tính riêng. Tuy nhiên hai người này có một điểm chung, đó là nói miệng thì giỏi không ai bằng, còn khi thực hiện thì dở không ai sánh kịp. Miệng ai cũng hùng dũng nói sẽ cúp máy ngay lập tức, vậy mà nãy giờ có ai làm thế đâu? Bọn họ không làm bạn thân thì đúng là quá đáng tiếc! Mà có vẻ như chẳng ai định lên tiếng trước, cứ kéo dài cuộc gọi nhàm chán này thì đúng là những con người phung phí không ai hơn nổi (Đúng vậy, hai người có biết điện thoại đường dài rất là tốn tiền không ạ? Đã mười phút rồi đó, là mười phút đó hai ông nội, bà nội. Chi tiền cho hai người gọi điện kiểu này thêm vài cuộc nữa thì em đây sạc ngiệp là cái chắc.) Sau năm phút nữa im lặng (ôi tiền ơi!), cuối cùng chẳng biết nghĩ sao mà Akai cất tiếng, chất giọng cũng bắt đầu thay đổi. Xem ra những câu thọai tiếp theo sẽ hơi bị nguy hiểm a~~~~ =_=.
“Cô… nghĩ là mình sẽ có thể khiến tôi hối hận sao? Cô khá là tự cao nhỉ?”
“Hừ!” – Cô thở hắt ra một tiếng, đôi môi đỏ mọng cong lên tạo thành một cười quyến rũ chết… ruồi! Trong đầu đang sắp xếp lại mọi dữ kiện để có thể diễn đạt vắn tắt và đầy đủ nhất những gì nắm chắc trong tay. Một lần nữa, đôi môi ấy cong lên hết cỡ, xem ra cô lại nghĩ ra cách chọc tức anh ta nữa rồi! – “Tôi đủ tự tin để khẳng định điều đó, Akai Shuichi! Ngược lại là anh, tôi hỏi anh câu cuối cùng vậy. Anh sẽ không hối hận… nếu bản thân một lần nữa đánh mất ANGEL chứ, Morobosi Dai?" – Đôi mắt ánh lên sự thích thú như một đứa trẻ tìm thấy món đồ chơi mới, thú vị và hấp dẫn hơn những trò chơi trước đây. Thì ra đối với cô tất cả chỉ như một trò đùa giải khuây, tất cả, trừ một thứ.
Đối lập với cô, ở nửa Trái Đất còn lại, có một kẻ đang chết đứng vì vừa nghe người khác nhắc về cô gái đó – cô gái đã ra đi cách đây tám năm – ra đi trong sự đau khổ và bất hạnh tột cùng, ra đi trong nước mắt hối hận của một kẻ thất bại như anh. Tám năm, suốt tám năm qua, không bất cứ ai dám nhắc gì về cô ấy, không bất cứ ai dám đá động gì đến những việc đã xảy ra vào ngày định mệnh đó. Tất cả, im lặng tiếp tục cuộc sống dằn vặt nhận lấy mọi sự nguyền rủa. Tất cả, im lặng chấp nhận sự thật đau thương vì sợ sẽ lại làm đau con người khốn khổ mang cái tên Shinichi Kudo ấy. Tất cả mọi khổ sở đã xảy ra đều là do anh gây dựng, chính anh đã đề xuất cái kế hoạch ngu ngốc ấy, và cũng chính anh là người đẩy cô xuống vực sâu vạn trượng, mãi mãi cũng không thể trở lại nữa. Anh đã cố không nhắc đến để trái tim thôi đớn đau, anh đã cố không nhắc đến để bản thân tin sẽ có một ngày anh quên được, anh đã cố không nhắc đến vậy mà cô ta lại khơi lên mọi thứ. Cuối cùng cô ta muốn cái gì ở anh đây? – “Muốn gì thì cứ nói hết ra đi, tôi xưa nay chúa ghét kiểu nói chuyện mập mờ lấp lững đó, nếu cô không muốn nói thì tốt nhất khỏi cần nói, tôi cúp máy đây!” - Akai bực tức gắt lên, sự chịu đựng nãy giờ là quá đủ rồi, anh không phải sống để chịu đựng!
“Này, này, tôi không ngờ sức chịu đựng của anh lại kém đến như vậy. Thôi được, dù sao tôi cũng không muốn thức trắng cả đêm chơi trò mèo vờn chuột với anh. Tôi nói thẳng luôn vậy, nghe cho kĩ đây. Hattori Heiji đã lên máy bay trở về Tokyo vào tối ngày hôm qua, và tính theo thời gian thì cũng đã đến được sân bay Tokyo rồi. Cậu ta trở về lần này là để…. TÌM. GẶP. CỐ. NHÂN!”
Chiếc điện thoại trên tay rơi xuống, đánh “bốp” một tiếng rõ to. Đôi mắt màu xanh lá nhạt mở to, chứa đựng tất cả những đau khổ và hoài nghi suốt tám năm trời cất giữ. Hôm nay, là ngày Heiji từng nói sao? Hôm nay, là ngày anh có cơ hội làm lại từ đầu sao? Hôm nay…. Anh phải ra sân bay, phải ra sân bay, ngay lập tức……..
--------------------------------------
Sân bay Tokyo, Nhật Bản.
Thứ 6 ngày 13, 8h30’ am…
Chuyến bay mã số NZ 1149 khởi hành từ Washington DC, Hoa Kì hạ cánh ở sân bay Tokyo hơn ba mươi phút trước. Qua các chốt kiểm tra của nhân viên sân bay, những vị khách nước ngoài ùa ra như ong vở tổ. Trong số những gương mặt đang nói cười vui vẻ, chỉ duy nhất một người là thấy khó chịu với sự ồn ào huyên náo của cái sân bay tầm cỡ quốc tế này. Anh đảo mắt nhìn quanh, quan sát tất cả mọi thứ đang nằm trong tầm mắt, môi khẽ cong lên tạo thành một nụ cười quyến rũ nhưng cũng không kém phần vô lại. Đã tròn một năm kể từ lần cuối cùng anh quay trở lại đây, nơi này vẫn không có gì thay đổi cả. Vẫn là những con người tất bật với công việc hằng ngày, vẫn là những hàng cây anh đào lặng mình trong gió thoảng. Vẫn là những vòng xoay khắc nghiệt của thời gian không ngừng nghỉ. Nhưng anh có còn là anh của ngày xưa nữa không? Anh có đủ dũng khí để trở lại là chính anh của tám năm trước đây không? Câu trả lời, có lẽ là KHÔNG. Sau gần đó biến cố xảy ra, ai có thể tự tin nói với anh rằng mọi thứ vẫn ổn thôi, không có gì thay đổi cả. Ai có thể bảo anh mọi người vẫn sống bình thường yên ổn, không có người đó thế giới này cũng sẽ không ngừng lại đâu mà! Ai có thể nói được những câu lạc quan đó ngoại trừ cô cơ chứ? Tám năm rồi, tám năm anh kiềm chế sự đau thương ở nơi tận cùng quên lãng. Tám năm anh kìm h.ãm trái tim mình trong cô độc vĩnh hằng. Bao nhiêu lần lồng ngực thấy đau là bấy nhiêu lần anh nhắc lại cái tên ấy. Bao nhiêu lần nước mắt rơi xuống là bấy nhiêu lần hình ảnh cô trở về trong những giấc mơ. Đau chứ…. Nhưng đau thì làm được gì? Nỗi đau có thể mang cô quay lại sao? Không thể! Vậy thì anh sẽ không đau, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không để nỗi đau lấn át tất cả. Anh phải đứng dậy, phải nỗ lực gầy dựng một cuộc sống mới để chờ ngày cô trở về. Và cái ngày ấy sớm muộn rồi cũng sẽ đến. Hôm nay, chính là ngày thiên sứ của anh – người con gái anh chờ đợi mỏi mòn được tái sinh hoàn toàn. Anh về để đón cô rời khỏi đây. MÃI MÃI!!!!
Nhận ra người đón mình, Heiji tiến về phía cậu thanh niên đang đứng chờ sẵn, một tay tháo chiếc kính râm gần như che khuất cả nửa gương mặt xuống, tay còn lại kéo chiếc vali chứa đầy những tập hồ sơ làm ăn quan trọng của công ty. Lúc cả hai còn cách nhau mấy bước chân, cậu thanh niên hấp tấp chạy về phía anh, đầu cúi thấp đến mức sắp chạm cả sàn nhà ấy chứ!
“Cậu tên gì?” – Anh hỏi nhưng vẫn không ngừng lại, mắt tiếp tục đảo quanh.
“Dạ, là Fujimoto, Fujimoto Takahishi ạ.” – Fujimoto trả lời, tỏ ý muốn giúp anh kéo chiếc vali nặng trình trịch sau lưng.
“Fujimoto à?” – Anh nhắc lại như một cách ghi nhớ hiệu quả nhất, đôi mắt màu lục phản chiếu thứ ánh sáng ôn hòa của một buổi sáng mùa thu trong vắt, khẽ ho mấy tiếng. – “Cậu giữ chức gì?”
“Dạ, là quản lí trưởng của chi nhánh khu vực Kanto ạ!” – Gương mặt cậu lúc nói những câu này hiện lên chút tự hào pha lẫn lo sợ. Cũng đúng, một con người nhút nhát và hèn kém như cậu lại có ngày được đi cùng ông chủ tập đoàn trang sức nổi tiếng nhất nhì thế giới VENUS, không hồi hộp mới là lạ. Về phía anh, khi biết cậu thanh niên đi bên cạnh là quản lí trưởng của cả một khu vực rộng lớn thì cũng có chút ngạc nhiên, nhìn cậu ta còn trẻ như vậy, chắc chỉ tầm hai mươi đến hai lăm tuổi là cùng, thế mà có thể giữ một chức vụ quan trọng đến như vậy, thật là tài không đợi tuổi.
“Cậu mang vali về khách sạn trước, vấn đề ở đây tôi sẽ giải quyết sau. À, giúp tôi thông báo luôn với phòng tài chính là thưởng cho mỗi nhân viên hai mươi ngàn, không phân cấp bậc. Sau đó làm cho tôi một bản thống kê chi tiết tình hình kinh doanh hiện tại cũng như tổng số chi phí cho đợt thưởng đột xuất này. Còn nữa, chuyện tôi về nước tuyệt đối không được để cho giới săn tin biết được, ai tiết lộ chút thông tin gì sẽ lập tức bị đuổi việc. Đặt cho tôi hai phòng cạnh nhau tại khách sạn Minevar, chìa khóa phòng cứ việc gửi chỗ quầy tiếp tân. Hẹn lịch với bác sĩ Narumi của bệnh viện Beika, cứ nói Hattori Heiji hẹn là anh ta sẽ tự biết sắp xếp thế nào. Tạm thời cứ như vậy đã, những chuyện còn lại tôi sẽ căn dặn sau!” – Anh nói mà không hề ngừng lại cho Fujimoto kịp ghi chép, một phần vì không có thời gian, một phần nữa vì muốn kiểm tra trình độ của quản lí trưởng trẻ tuổi được tới mức nào. Nhưng thật ra thì điều này cũng chẳng thể làm khó gì cậu, một ngày cậu phải nhớ không biết bao nhiêu là thứ, từ hàng nhập đến hàng xuất, từ tên những loại đá quý đến các loại kim cương, phân biệt từ đồ thật đến đồ giả… nói chung là làm tất cả những việc mà cấp dưới của cậu biết làm và tất nhiên là phải làm cho thật hoàn hảo. Những câu dặn dò này chẳng thấm vào đâu so với mớ lằng nhằng, lung tung, lộn xộn cậu phải nhớ hằng ngày. Nhanh như chớp, sau khi khắc vào não bộ những điều ông chủ nói, Fujimoto lên tiếng:
“Tôi đã nhớ hết rồi ạ! Nhưng chủ tịch muốn dùng xe riêng hay để tôi gọi taxi ạ?”
Anh cau có quay sang nhìn Fujimoto, đôi mày cương nghị nhíu lại ra chiều khó chịu vô cùng. – “Cậu thôi đi cái kiểu ăn nói cung kính như với người bề trên ấy đi, đứng thẳng lên và nói chuyện với tôi cho bình thường. Chẳng phải trong quy định chung đã có ghi rõ rồi sao? Tất cả mọi người đều bình đẳng như nhau, không được kì thị bất kì ai hết. Nếu còn để tôi nghe thấy cách ăn nói đó một lần nữa thì tôi sẽ không cho qua đâu!” – Nói rồi anh nhìn lại đồng hồ, thở dài một tiếng rồi bước đến cạnh chiếc Limo đang đậu sẵn, định mở cửa bước vào trong thì chợt nhớ ra chuyện gì đó nên đành quay trở ra, dặn dò thêm đôi chút – “Cậu là quản lí trưởng của khu vực Kanto thì chắc hẳn nắm rất rõ tình hình xuất nhập hàng đúng không?”
“Vâng, à không, phải, em là người nắm rõ tình hình xuất nhập hàng nhất.” – Fujimoto khẳng định, trong đầu thầm thắc mắc không hiểu ông chủ đang có ý muốn nói gì
“Vậy thì tốt! Chuẩn bị luôn cho tôi món hàng đặc biệt vừa chuyển về từ Washington. Nhớ phải thật cẩn thận, đừng để xảy ra sơ suất gì!” – Anh nói xong rồi vội vã nhảy vào xe, chẳng kịp để ai phản ứng mà phóng như bay ra đường lớn, biến mất dạng trong làn khói mịt mùng phía sau. Gấp đến nỗi chẳng kịp để ý có người đang bám đuôi mình. Mà cho dù có nhận ra anh cũng không thể làm gì được một tên đặc vụ FBI như Akai Shuichi. Hơn nữa, “bọn họ” cũng muốn Akai tham gia vào câu chuyện này ấy chứ.
Số mệnh đúng là số mệnh!
Xưa nay có tha ai bao giờ?
------------------------------------
Nghĩa trang phía đông Tokyo
Một buổi sáng không-thể-bình-lặng như những buổi sáng trước đó.
Cô ngồi đây, bao lâu rồi chẳng nhớ, nhưng có lẽ cũng đủ để nước mắt khô dần trên má, đủ để vết thương trong tim trở nên tê liệt hoàn toàn. Cô không nhớ, không thể nhớ bản thân đã làm gì trước khi bắt đầu ngồi ở đây, trong đầu giờ chỉ toàn hình ảnh con người đang nằm dưới ba tấc đất kia. Tại sao khi cô nghĩ bản thân đã miễn dịch hoàn toàn với cái thứ gọi là đau khổ thì tin tức anh mất đến như một lời nguyền. Một lời nguyền ném cô trở về với quá khứ ở nhà thờ hơn tám năm trước, nơi cô nhận ra bản thân mình rốt cuộc chỉ là một quân cờ, một con chốt thí không hơn không kém. Đau đến mức tim cô như thêm lần nữa vỡ ra, nát vụn dưới vòng xoay của bánh xe vận mệnh. Anh đi lâu như vậy rồi mà cô vẫn ngây ngốc ngồi một chỗ chờ đợi anh đến.
“Ha ha ha, mày thật là một con ngu, Ran Mori ạ! Cậu ấy chết rồi, chết tám năm trước rồi mà mày còn ngu muội muốn tha thứ cho hắn ta. Ha ha ha ha, thật là ngu xuẩn, ngu hết thuốc chữa mà!” – Cô hét lên, tự mắng bản thân chỉ mong có thể vơi bớt sự hối hận trong tâm. Những giọt nước mắt lại bắt đầu lã chã rơi. Bàn tay cào cấu lớp bùn đất đến bật cả móng, nhưng tại sao cô vẫn không thể cảm nhận gì khác ngoài sự đau đớn nơi con tim nhuốm một màu tối đen tội lỗi. Tại sao anh lại chết, tại sao người đó là anh mà không phải cô? Tại sao kẻ đáng chết như cô lại không chết đi? Tại sao? TẠI SAO?
Ran khóc nấc lên, lần đầu tiên trong đời cô cho phép mình được quyền khóc thật to, khóc cho cả thế giới này biết cô đang đau khổ như thế nào, khóc cho đến khi khi mặt trời không mọc nữa, khóc cho đến khi những cơn sóng không còn vỗ vào bờ, khóc cho đến khi người nằm đó có thể đội mồ sống dậy. Khóc cho đến khi cô không còn khóc được nữa – cho đến lúc th.ân thể này tan ra hàng ngàn mảnh. Nhưng trước khi điều đó xảy ra, cô phải báo thù, cho anh, cho những người thân ruột thịt của cô. Phải, báo thù,
CÔ PHẢI BÁO THÙ!
“Ran!” – Giọng ai đó nhẹ bẫng như những đám mây bồng bềnh trên nền bầu trời xanh thẫm. Giọng nói ai đó mang tám năm trời thương yêu và kì vọng. Giọng ai đó, mà cô nghe sao thấy tim mình khẽ nhói lên?
“Hei… Heiji… Hattori?” – Giọng cô run rẩy, bâng khuâng không biết bản thân có nghe lầm hay không. Chẳng phải anh đã sang Mỹ tám năm trước rồi không trở về nữa sao? Chẳng phải anh đã không còn liên quan đến những chuyện ở nơi này nữa rồi sao? Vậy sao anh lại ở đây? Sao lại là anh?
“Ran… Mori!” – Heiji nhìn cô, cả tỷ lần anh mong được gặp lại cô, dù chỉ là thoáng qua, dù cô không còn nhận ra anh, dù phải đánh đổi bằng tất cả những thứ anh đang có, thì anh cũng chỉ xin được gặp lại cô một lần, một lần duy nhất thôi cũng được. Và bây giờ thì cô ở đó, ngay trước mắt anh, chỉ cần bước tới, chỉ cần chạm vào cô là tất cả mọi sự chịu đựng bấy lâu nay có thể kết thúc. Nhưng anh không thể, anh không thể làm điều đó trước vong linh cậu ấy. Người nằm dưới đó, đáng ra mới là người có đủ tư cách làm những điều anh sắp làm, người nằm dưới đó, từ khi mới bắt đầu nên là anh mới phải. Bó hoa trên tay là loài hoa cả hai rất trân trọng, là loài hoa mang tên cô: hoa lan tím. “Loài hoa” cả hai yêu thương ấy giờ tàn tạ và khốn khổ đến mức thế kia, liệu anh có thể bóp nát luôn cả những cánh hoa bầm bập còn sót lại? Anh sẽ nói sự thật để tổn thương cô gái kia một lần và mãi mãi? Không, anh không thể, không thể tiếp tục làm đau cô nữa. Anh thà cô hận anh suốt đời chứ không bao giờ muốn cô đau khổ suốt đời!
“
Tớ xin lỗi, Ran!” – Heiji thì thầm những lời nói gió bay. Anh tiến về phía cô, trong tay ôm bó hoa lan tím biếc đặt xuống bên cạnh ngôi mộ đã xanh cỏ, đưa tay vuốt nhẹ bức ảnh chụp cậu thiếu niên vừa tròn mười tám với đôi mắt màu xanh biển và mái tóc rối đặc trưng, nụ cười nửa miệng kiêu ngạo tưởng như chưa bao giờ vụt tắt. Anh nhìn tấm ảnh, nở nụ cười đau thương rồi vòng tay còn lại siết nhẹ đôi vai gầy mảnh khảnh, dịu dàng lên tiếng. – “Tớ biết rồi sẽ có một ngày cậu trở về. Cậu ấy đã nói… dù có thế nào cũng phải sống thật tốt để cậu ấy được làm thiên sứ hộ mệnh cho chúng ta, để cậu ấy được bảo bệ chúng ta, không phải sao?” - Anh hỏi rồi nhìn sang cô, trong đôi mắt thạch anh là một bầu trời xao động, rõ ràng cô cũng như anh, cũng không thể quên được kí ức của những ngày tháng đã qua. Cũng như anh đau khổ tận cùng khi phải đứng trước ngôi mộ này mà nói những lời tự khích lệ bản thân. Anh sắp không chịu nổi nữa rồi!
Hít một hơi thật sâu, Heiji đang cố để bản thân được bình tĩnh trở lại, nếu không anh sợ đến mình cũng sẽ rơi vào tình trạng của cô mất. – “Tớ… đã chờ cậu. Ở đây. Chính ngày này của mỗi năm. Tớ đã về trong im lặng và cũng đã ra đi trong lặng thầm suốt bảy năm qua. Cho đến ngày hôm nay, khi cậu xuất hiện… Tớ đã tin ông trời có mắt!” – Anh nói và ôm cô vào lòng, siết chặt cơ thể mỏng manh trong vòng tay như thể sợ cô sẽ bay đi mất. Suốt nửa giờ sau đó, cô chỉ biết gục vào lòng anh mà nước mắt rơi lã chả, cho đến khi không còn cảm nhận được bất cứ điều gì nữa, cô mới thật sự ngã gục. Anh ôm cô trong tay mà trái tim đau như bị ai cắt, cô khóc anh cũng muốn khóc lắm ấy chứ. Nhưng bây giờ không phải lúc để cả hai cùng nhau gục ngã. Anh phải giúp cô trở lại là một cô gái bình thường như ngày xưa. Và phải nói cho cô nghe tất cả mọi bí mật. Kể cả… cái bí mật động trời liên quan đến thân thế thật sự của cô. Cô cần biết, và có quyền được biết đến nó. Chắc chắn là như vậy! Chắc chắn!
-----------------------------------------
Cùng lúc, ở phía đối điện nghĩa trang, khuất sau những thân cây phong già đang vào mùa thay lá, có một người đàn ông đứng đó, chứng kiến mọi thứ diễn ra mà ruột gan quặn thặt, tâm can đau nhói. Anh đã muốn lao ra ngay khi nhìn thấy dáng hình đó, vậy mà đôi chân cứ như hóa đá ở chỗ này. Anh sao có thể? Anh lấy tư cách gì xuất hiện vào thời điểm này đây? Thậm chí đến cả tư cách để đến gần cô anh còn không có nữa là, thì anh lấy cái gì bảo cậu ấy trả cô lại cho mình? Anh lấy tư cách là ai bây giờ? Là người đã đưa ra kế hoạch hại cô tám năm trời lưu lạc, là người đã dồn cô vào con đường chết mà không một chút bận tâm, hay là người đã đau khổ tột cùng khi phát hiện ra bí mật sau cùng? Đáng thương, anh thật là quá đáng thương! Đạp cô xuống bùn dơ đất bẩn rồi bây giờ lại đưa tay kéo cô lên? Ném cô xuống vực sâu rồi lại đưa tay giữ cô lơ lững? Có quá tức cười không? Có quá phi lí không?
Anh cắn chặt môi, tựa lưng mình vào thân cây phong bên cạnh, cố không nhìn về phía nghĩa trang xưa cũ, cố không để bản thân đắm chìm trong cơn mơ mộng vô thường. Đã trễ rồi, ngay từ đầu đã quá trễ rồi. Akai Shuichi, không còn kịp nữa đâu! Không kịp! Đôi mắt màu lá non thấm nước, những giọt nước mắt cứ như gặp phải tấm chắn vô hình mà ngừng lại, không tài nào chảy ra nổi. Phải chăng từ lâu ở anh đã không còn tồn tại trạng thái mà người ta gọi là khóc ấy? Phải chăng con đường anh lựa chọn đi tiếp từ lâu đã không còn chính xác? Phải chăng anh nên Dừng. Lại? Báo thù cho Akemi và trả lại cuộc sống yên bình cho Ran Mori… anh sẽ chọn bên nào? Tiếp tục giữ sự ích kỉ cho Masumi hay trả lại cô vị trí vốn thuộc về cô… lựa chọn nào mới thật sự chính xác?
Nếu để anh chọn…
Anh thà phản bội tất cả…
Anh thà tổn thương tất cả…
Anh thà mất hết tất cả…
Cũng không muốn nỗi đau đó dày xéo cô thêm bất cứ một giây phút nào…
Anh chọn, con đường có Ran Mori!
Khẽ lách người để thân cây che khuất tầm nhìn của Heiji, anh chờ đến khi chắc chắn cậu ta đã đưa Ran đi xa rồi mới dần bước ra. Anh rất muốn biết là ai có sức ảnh hưởng đến mức ngay cả khi đã chết vẫn đủ khả năng mang cô trở về. Là ai khiến Heiji căm hận anh suốt tám năm qua như kẻ thù giết cha giết mẹ. Và đến khi biết được kẻ đó là ai, anh lại mong một phút trước đây bản thân không quá tò mò. Tấm bia mộ đập vào mắt anh như sét đánh giữa trời quang, anh đã hoàn toàn mất hết cảm giác, anh thật sự đã rơi vào trạng thái hoang mang cực độ để rồi tấm chắn vô hình cố tạo dựng mười mấy năm qua bị phá vỡ. Những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, một giọt… hai giọt… ba giọt… rồi rất nhiều giọt sau đó. Anh có thể không nấc lên đã là một sự kiềm chế vô cùng phi thường. Anh biết bản thân không nên tiếp tục ở đây thêm một giây nào nữa, nhưng đôi chân đã khụy xuống không làm sao đứng dậy được. Anh đã bất lực đến như vậy sao?
“Có muộn không?” – Giọng Heiji vang lên, cậu xuất hiện ngay phía sau hàng rào gỗ trắng, vẫn đang bế Ran trên tay. – “Anh thấy hết hậu quả của cái kế hoạch ngu ngốc ấy rồi đúng không?” – Ngừng một lát, Heiji tiếp tục, giọng điệu có đến tám phần chua xót – “Nếu có thể tôi đồng ý đánh đổi tất cả để quay ngược thời gian thay đổi quá khứ. Nhưng điều đó là không thể. Anh có hiểu không? Không thể!!! Dù bây giờ tôi có làm gì cũng không thể thay đổi quá khứ đã xảy ra đó cả. Tôi chỉ có thể trả lại cho Ran một tương lai bình thường như những con người bình thường khác. Dù tôi có nói với bản thân coi như chuyện của tám năm qua chỉ là một giấc mơ, mơ rồi sẽ tỉnh. Nhưng Ran thì sao? Ai biết cô ấy đã phải chịu đựng những gì trong vòng tám năm qua? Anh có thể bảo cô ấy coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra sao? Nếu là anh anh có làm được không?” – Đến đây thì Heiji gần như hét lên, cậu đã không thể kìm chế thêm cái gì nữa rồi.
“Tôi xin anh, hãy để cô ấy được là một con người BÌNH THƯỜNG. Sống một cuộc sống bình thường như bao nhiêu người khác. Chỉ như vậy thôi!” – Cậu nói rồi quay bước rời khỏi ngay lập tức, cậu không muốn bất cứ ai nhìn thấy cậu của bây giờ: yếu đuối và quá vô dụng.
Thứ 6 ngày 13 – cái ngày cả hai con người sắt đá nhất Thế giới cùng nhau rơi nước mắt xót thương cho một số phận sóng gió, xót thương một con người đã hy sinh cả mạng sống để bảo vệ điều đẹp đẽ nhất trần gian.
Thứ 6 ngày 13 – cái ngày ác quỷ đặt bàn tay đen tối của mình lên dương thế tươi đẹp thông qua thân xác một thiên thần.
Thứ 6 ngày 13 – cái ngày định mệnh bắt đầu vòng quay của mình. Thêm một lần nữa.
----------------------------------------
“Alo, Shimizu, kế hoạch chúng ta thành công mĩ mãn, bọn họ đã gặp Champagne. Và xem ra… còn hơn cả mong đợi!” – Chivas nở nụ cười nửa miệng đắc thắng, giọng điệu giễu cợt nói với người đang ở đầu dây còn lại. Ánh mắt xoáy sâu vào con người đang gục ngã đằng kia, trông như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ đó.
“Hừ, tất nhiên rồi, cuộc gọi đường dài của tôi mà không có hiệu quả được sao?” – Cô gái ở đầu dây bên kia lên tiếng sau một tràng cười dài , giọng điệu cũng giễu cợt không kém. – “Thôi, quay về báo cáo đi, Rum là người không thích chờ đợi đâu!”
“Được rồi, tôi biết mà! À, Rum bảo nếu cô về nước thì lập tức đến gặp ngay, hình như có nhiệm vụ mới."
"Tôi biết rồi!"
Sau khi nói xong những điều cần nói, cả hai đồng loạt tắt máy. Cô gái có mật danh Chivas chỉ trong chớp mắt đã biến mất không một chút dấu vết. Thân thủ còn nhanh hơn cả điện xẹt, coi ra lần này tổ chức áo đen chơi một vố rất lớn đây. Huy động đầy đủ các cao thủ tầm cỡ nhất cho kế hoạch sắp diễn ra. Ván cờ này ai sẽ thắng? Người điều khiển… người bị điều khiển? Hay chính ông trời mới là kẻ thắng cuộc sau cùng?
P/S: Ta thấy chap này vẫn chư có đạt lắm. Mọi người nhớ góp ý nhiệt tình vào đó nghe. Ai mà đọc chùa là coi chừng ta đó!
