Xin chào tất cả mọi người!!!!!!!

Lâu rồi không gặp không biết mọi người có còn nhớ bà Thần Chết này hay không nữa!
Hôm nay ta trở lại và (có lẽ) ăn hại hơn xưa.

Chap 5 này là tặng bé
@Ran Miyu, coi như là quà mừng em trở lại sau một khoảng thời gian *quy ẩn*.
Chap này trước đây ta từng tung trailer, những ai tin vào cái trailer đó thì... thì lừa ráng chịu!

Chúc mọi người vui vẻ! <3 <3 <3
Có người đến trong đời ta rồi qua đi mau. Có một vài người dừng lại, để lại dấu ấn trong tim ta. Và sau đó ta không bao giờ giống như trước nữa.
Khuyết Danh
Chap 5: Cô gái của địa ngục.
“Anh biết vị trí của mình ở đâu, đúng không?” – Người thanh niên xoay mặt vào tường, chất giọng khản đặc của một kẻ lâu ngày không nói chuyện vang lên một cách khó nhọc. Hắn đưa tay chạm vào những hoa văn trang trí cầu kì, con ngươi phía sau lớp băng trắng lại bắt đầu đau nhói.
“Biết!” – Anh trả lời, gương mặt lạnh tanh không cảm xúc.
“Vậy tại sao còn làm những điều vượt quá quyền hạn?” – Hắn quay người lại, mặt đối mặt với anh.Sự khó chịu gần như đã bị bóng đêm nuốt chửng. – “Đừng tưởng tôi không biết những việc anh đã làm. Chẳng qua là bởi tôi muốn anh tự mình dừng lại. Đừng làm tôi thất vọng về anh, Gin!” – Hắn nói rồi kéo ghế ngồi xuống, bất giác đưa tay sờ vào lớp băng trắng bên mắt trái. Nở nụ cười cay đắng.
“Tôi không hiểu, Rum!”
“Anh không hiểu? Hay thực chất đang cố tình không muốn hiểu những gì tôi nói!?” – Hắn chăm chú nhìn anh, con ngươi còn lại đỏ rực, sáng quắc trong căn phòng dày đặc bóng tối. Rồi hắn thở dài, rời mắt khỏi anh mà với tay lấy cho mình tách hồng trà. Thong thả uống cạn. – “Xưa nay tôi luôn tin bản thân mình là người quan trọng nhất đối với anh. Vị trí này, không dễ gì thay đổi, đúng chứ!?”
Hắn bước xuống từng bậc thang, chậm rãi tiến về phía anh rồi đưa tay đặt lên vai người đối diện, nghiêng đầu kề sát vào mặt anh thì thầm điều gì đó. Nhanh như cắt, hắn luồn những ngón tay còn lại qua lớp tóc dài màu bạch kim sáng, kéo đầu anh cúi xuống ngang tầm mắt , tự nhiên hệt như thể đã làm điều này hàng trăm, hàng ngàn lần trước đây. Nói nhẹ như gió thoảng:
“Chúng ta là ác quỷ… người đó là thiên thần. Đời đời,… cũng KHÔNG-THỂ!"
Hắn buông anh ra, bước giật lùi về sau rồi xoay hẳn lưng lại, phẩy tay ra hiệu cho anh có thể ra ngoài. Anh đứng chần chừng một lúc rồi cũng quay gót rời đi. Vừa bước qua bậc cửa đã gặp ngay Cognac đang đứng tựa lưng vào tường, sắc mặt trông không mấy dễ chịu
“Rum đã không tức giận!” – Cognac lên tiếng ngay khi anh vừa bước ngang qua, gương mặt và cả giọng nói đều cố gắng không biểu lộ cảm xúc, nhưng hai bàn tay nắm chặt đang run rẩy thì chẳng thể lừa được ai. Anh ta tức giận, tức giận vì Rum đã không nổi giận với anh, tức giận vì anh là người duy nhất có thể khiến Rum kiềm chế được cơn thịnh nộ của mình. Tức giận vì đố kị, sự đố kị không thể nào buông xuống.
“Vậy thì sao?” – Anh đứng lại, nhíu mày nhìn người trước mặt, không giấu vẻ chán chường trong giọng nói.
“Không sao hết!” – Cognac nhún vai, lòng bàn tay hằn rõ những dấu móng tay hình trăng khuyết. – “Chỉ là tôi muốn biết tại sao chỉ có anh, chỉ duy nhất một mình anh làm được điều đó.”
Gin rút trong túi áo khoác ra một bao thuốc, châm một điếu rồi nhả khói. Những làn khói lơ lửng bay lên, lấp đầy không gian bằng thứ màu trắng mờ đục. Anh kéo một hơi dài, lạnh lùng cất tiếng. – “Biết càng nhiều, chết càng nhanh.”
Tiếng đế giày gõ đều đều xuống mặt sàn đá hoa cương, anh bước như một cái bóng, bỏ lại Cognac phía sau với đôi mắt mở to trừng trừng nhìn vào khoảng không gian nhỏ hẹp trước mặt. Phải mất đến nửa phút sau, anh ta mới choàng tỉnh mà đuổi theo, nhưng đi chưa được ba bước đã bị giọng nói bên trong căn phòng níu lại:
“Yuki… con người, bản chất, thật ra… cũng chỉ là một chữ tham thôi. Phải không?” – Giọng nói bên kia thều thào, nghe như của một oan hồn từ cõi địa ngục vọng tới. Thiếu sức sống, thiếu niềm tin.
Cognac thở dài, đưa tay chạm vào bức tường mà anh ta biết chắc ở bên kia, Rum đang tựa người vào đó. Giọng nói dịu dàng như thể sợ người nghe sẽ tan biến mất. – “Không có đâu, Rum! Tôi vào ngay đây!” – Anh tay xoay gót, trước khi đi không quên ngoáy đầu nhìn lại. Không phải muốn tìm Gin, mà chỉ vì muốn nhắc nhở cô gái đang nấp đằng sau lối đi mờ tối, rằng ai đang ở bên trong căn phòng đó, rằng ai mới là chủ nhân thật sự của nơi này. Những kẻ bước vào đây, đã định cả đời phải bán sinh mạng mình cho Rum, cả tâm hồn lẫn thể xác. Không có ai, không bất cứ ai được phép phản bội. Đã đứng ở đây, thì phải dâng cả trái tim cho Rum, không tình yêu, không tình bạn, chỉ có hai chữ… trung thành.
Cô gái nhỏ đứng đó, nhìn bóng hình kẻ mình yêu khuất sau cánh cửa lớn, nước mắt chẳng biết từ đâu dâng lên, chảy dài hai bên gò má, rơi xuống nền đá hoa cương buốt lạnh. Cô yêu người ngay từ ngày đầu tiên gặp mặt, yêu cái nhìn hờ hững chẳng quan tâm ai, yêu mái tóc lúc nào cũng bay nhẹ trong gió, yêu sự lạnh lùng vô cảm trong giọng nói trầm buồn. Cô yêu người, như một lẽ hiển nhiên phải thế. Cô yêu người, nhiều đến mức đánh mất cả bản thân. Những ngày đầu tiên, cô chỉ cần được nhìn thấy người mỗi sáng, được nghe giọng người mỗi lần làm sai, được ngắm mái tóc màu bạch kim mỗi lần gió thổi. Chỉ vậy là đủ. Nhưng càng lúc, cô càng nhận ra nhiều thứ. Rằng đôi mắt đó không phải chẳng quan tâm ai, rằng giọng nói đó không phải lúc nào cũng lạnh lùng lên tiếng, rằng mái tóc đó không phải lúc nào cũng rối tung trong gió. Người luôn dùng ánh mắt dịu dàng nhất khi đứng trước mặt Rum, luôn dùng giọng nói nhẹ nhàng nhất khi nói những chuyện có liên quan đến Rum. Luôn chú ý chải gọn mái tóc chỉ vì Rum thích như thế. Người tốt với Rum, một cách vô điều kiện. Tốt đến mức cô chỉ muốn ngay lập tức bóp chết kẻ chiếm được hoàn toàn trái tim người, ngay lập tức chiếm lấy vị trí đó. Nhưng bản thân cô cũng hiểu, nếu Rum chết đi, người sẽ không còn là người mà cô dùng cả linh hồn và mạng sống để yêu thương. Cô không muốn người đau, nên sẽ lặng lẽ nhận hết mọi khổ đau vào mình. Có lẽ cô ngốc, nhưng tình yêu vốn dĩ là vậy. Yêu, là cho đi vô điều kiện. Cũng giống như mẹ cô từng nói: “Con người sống trên thế gian này chẳng qua là bởi có sự tồn tại của một con người khác, người đó lại sống vì một người khác nữa. Cứ như vậy, tạo thành một vòng tròn không kết thúc. Xoay mãi, xoay mãi… Có thể, cô sống là bởi vì người, còn người sống, lại bởi vì có Rum tồn tại… Vòng luẩn quẩn này, mãi mãi cũng không có điểm dừng lại, mãi mãi, cũng không thể phai bớt tình yêu của cô.
Chivas như cô, trời định sẽ không tìm được hạnh phúc???
_____________________________
Gin vội vã bước đi, đôi mày cương nghị nhíu lại, tỏ rõ sự khó chịu trong từng ánh mắt. Tất cả, là tại tin nhắn vừa đến, chỉ vỏn vẹn một câu, nhưng lại khiến anh bất giác thấy không yên ổn. A secret makes a woman woman. Trên đời này, người có thể gửi tin nhắn đó cho anh chỉ có một, và mãi mãi cũng không bao giờ thay đổi. Vermouth, cuối cùng cũng trở lại. Nhưng sự trở lại này, đối với anh chẳng có gì tốt lành.
Bước chân mỗi lúc một nhanh hơn, anh lướt nhanh những ngón tay trên bàn phím điện thoại, gửi tin nhắn, giọng điệu ra lệnh quen thuộc: “Ở đâu? Ra gặp tôi. Ngay lập tức!” – Anh mở cửa xe, nhấn chân ga phóng ra ngoài, trong đầu vẫn lởn vởn câu nói của Rum lúc đó. Thấy trái tim mình mang đầy những vết thương….
______________________________________
Tokyo, ngày nắng ấm áp.
Bầu trời buổi sáng trong xanh, nắng ngả bóng qua những tầng mây, chiếu xuống những tấm kính rồi phản quang lại một màu rực rỡ, lấp lánh như phủ bụi vàng. Con đường nhỏ trước mặt loang lổ màu nắng, những tán cây chốc chốc lay động, vẽ nên những hình thù kì lạ trên mặt đường trải nhựa thẳng tắp. Đôi mắt màu trời chăm chú quan sát nét vẽ của mẹ thiên nhiên, cứ mỗi giây mỗi phút trôi qua, những hình thù ấy lại thay đổi. Từng chút, từng chút một. Sự thay đổi mà nếu không để ý, con người sẽ không bao giờ nhận ra.
Tất cả làm anh nhớ đến những ngày tháng đã qua, những kí ức đã một thời khiến trái tim anh giá buốt. Anh không nhớ, từ lúc nào bản thân trở nên yếu đuối đến như vậy. Anh càng không thể hiểu, tại sao bản thân lại cố chấp không chịu buông tay. Có lẽ, đúng như Shimizu từng nói, anh của lúc đó, là con người không sống mà chỉ đang tồn tại. Tồn tại vì một người đã không còn tồn tại. Nghe ra thật sự rất buồn cười, nhưng đó lại chính là sự thật. Người anh yêu đã chết, tức là đã từ bỏ mọi thứ trên cõi đời này. Anh là người ở lại nên phải buông tay để cô được ra đi yên bình. Chuyến xe buýt trong mơ đó*, là lời từ giã cuối cùng của cô. Cô trong giấc mơ đó đã chạy trốn anh, có lẽ bởi vì anh đã không còn là người cô biết, không còn là một Shinichi Kudo cô yêu ngày xưa. Cô trong giấc mơ đó, đã giúp anh thức tỉnh. Anh không thể cứ tồn tại vô nghĩa như vậy, anh còn bố mẹ, còn bạn bè, còn rất nhiều người quan tâm. Anh không thể vì sự ích kỉ của mình mà làm đau khổ họ. Shinichi Kudo, tuyệt đối mãi mãi, mãi mãi, mãi mãi, sẽ không làm tổn thương bất kì ai nữa.
“RAN!!!! Tớ nhất định sẽ sống thật tốt, để có thể gặp lại cậu, gặp lại người tớ yêu nhất trên đời này! RAN!!!! Chắc chắn chúng ta sẽ gặp lại! Chắc chắn rồi một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại!” – Anh hét lớn, tự tay tháo chiếc nhẫn cưới của mình, ném nó xuống biển. Ở chính nơi ngày xưa cô rơi xuống. – “Tớ trả nhẫn cho cậu. Ngày chúng ta gặp lại, xin hãy một lần nữa đeo nó vào tay tớ. Một lần nữa thôi…” – Anh lại hét. Phải kiềm chế lắm Shinichi mới không nói nốt phần cuối cùng của câu vừa nãy, rằng rồi sẽ không bao giờ anh buông tay cô, mãi mãi cũng không bao giờ để cô rời xa thêm một lần nào nữa. Anh nhìn về phía đại dương bao la xa tít, môi cười nhưng mắt không hề cười!
“Kudo, cậu ổn chứ!?” – Giọng một người con gái vang lên bên tai, kéo sự tập trung của anh quay về đặt trên người kẻ vừa lên tiếng. Cô gái vừa hỏi là Shimizu Aoi, trợ ý kiêm y tá riêng của anh. Một con người nguyên tắc, cẩn trọng và rất thông minh. Những điều anh nghĩ không cần nói ra cô cũng thừa khả năng đoán được. Chưa bao giờ khiến anh lo lắng, cũng chưa bao giờ để anh biết quá nhiều về thân thế của mình. Sự bí ẩn bao quanh cô đã từng có lúc khiến anh nghi ngờ. Nhưng rồi chính anh lại tự phủ nhận những nghi ngờ đó, bởi nếu đúng như anh nghĩ cô là người của Tổ chức, thì thời cơ để giết anh quả thực có quá nhiều. Chỉ cần ra tay trong lúc anh phát bệnh thì mọi thứ sẽ dễ dàng được dàn dựng thành một vụ tai nạn đáng tiếc. Với sự thông minh và bản lĩnh của cô, anh biết cô có thừa khả năng để thực hiện những điều tương tự. Nhưng tất cả những gì cô làm là kiên trì chăm sóc một kẻ chán sống như anh, vất vả cực khổ khuyên anh đi chữa bệnh. Trong suốt tám năm qua, có thể nói, cô là người kiên trì với anh lâu nhất, cũng là người luôn mang niềm tin và hy vọng đến cho anh. Cô xuất hiện, giống như một sự đền bù của ông trời vì đã cướp mất người anh yêu thương nhất. Tuy nhiên, nếu cuộc đời là một ván cờ, mà đối thủ của anh là thượng đế, thì quả là thượng đế đã tính sai một nước đi. Bởi đối với anh, không bất cứ ai thay thế được người con gái đó, cũng mãi mãi không có ai được phép chạm vào địa phận của cô. Ran Mori. Là người con gái duy nhất anh yêu và sẽ cưới bằng tình yêu của mình. Anh sẽ không thể yêu thêm bất cứ một ai, càng không bao giờ quên đi cô cùng tình yêu to lớn của cô dành cho mình. Cho dù là trước đây, bây giờ hay sau này, thì mọi thứ cũng sẽ vĩnh viễn là như vậy!
Duy chỉ có một điều anh vẫn chưa biết, rằng Tổ chức đó không chỉ muốn anh phải chết, mà còn muốn anh phải đau khổ, sự đau khổ dày vò gấp hàng vạn lần nỗi đau trong tám năm qua anh đã chịu đựng. Anh không biết, suốt tám năm trời, có một thiên thần luôn đợi thời cơ trả thù. Thiên thần đó, là chính tay anh nhuộm đen đôi cánh, là anh biến cô ấy thành ác quỷ. Ngày cô ấy quay về, đã rất gần, thật sự rất rất gần rồi!
“Không, Shimizu. Tôi không sao đâu!” – Anh gượng cười, hướng câu chuyện vừa mới bắt đầu sang một vấn đề khác. – “À, mà không phải cô nói có chuyện đột xuất phải đi hay sao? Lúc nãy trông sắc mặt cô khi đọc tin nhắn đó thất thần lắm. Không có chuyện gì đấy chứ!?”
Shimizu giật mình, có đôi chút ngập ngừng trong giọng nói:
“À, tin nhắn lúc nãy đó hả!? Không, không có chuyện gì hết! Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi. Tự tôi giải quyết cũng được!” – Cô lảng tránh ánh mắt anh, dùng lưỡi liếm nhẹ đôi môi mình.
“Shimizu! Bao nhiêu năm rồi mà cô vẫn chưa tin tưởng tôi sao!?” – Anh nắm lấy vai cô kéo nhẹ về phía mình. Khoảng cách giữa hai người trong phút chốc bị rút ngắn lại. Sự gần gũi này khiến cô đỏ mặt, tự dưng quên mất bản thân phải nói gì tiếp theo. – “Chúng ta là bạn! Và tôi mong có thể làm điều gì đó cho cô. Suốt bảy năm qua cô đã làm cho tôi rất nhiều chuyện, từ lớn đến nhỏ, từ quan trọng đến tầm thường. Tất cả đều được cô giải quyết rất tốt. Bây giờ đến lượt cô có chuyện, người bạn như tôi sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Ít nhất hãy cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra, để những lo lắng trong cô có người cùng chia sẻ!?” – Giọng nói anh trầm ấm phả vào trái tim cô một vệt đau nhói. Cô và anh là bạn? Có thật sự như vậy không!? Nếu anh biết cô ở bên cạnh anh chỉ đơn thuần là để do thám, thì tình bạn mong manh này, có thật sự tồn tại nữa hay không? Bây giờ anh gọi cô là bạn, sau này anh sẽ gọi cô là kẻ thù. Mà một khi đã là kẻ thù, thì giữa cô và anh chắc chắn phải có người nằm xuống. Cô không muốn đó là mình, và càng không muốn người đó là anh! Giờ thì đến cả bản thân cô cũng không tài nào hiểu nổi tình cảm của mình. Cô đã từng thề sẽ không bao giờ phản bội người đó, nhưng bây giờ cô cũng không muốn phản bội anh. Hai con đường cho cô lựa chọn, con đường nào cũng trải đầy gai nhọn dao găm. Muốn đi không được, muốn về, lại càng không xong. Ông trời, thật là biết trêu ngươi con người!
“Kudo, không có đâu!” – Cô kéo tay anh rời khỏi vai mình, bước giật lùi về sau, giữ khoảng cách đủ để anh có thể quan sát cô, cũng đủ để cô có thể chạy đi bất cứ lúc nào cô muốn. – “Như cậu nói đó. Chúng ta là bạn. Mà một khi đã là bạn rồi thì tôi giúp đỡ cậu là chuyện thường tình. Cậu không cần giữ mãi trong lòng những chuyện nhỏ nhặt ấy làm chi đâu! Hơn nữa, tôi còn là trợ lý kiêm y tá riêng cho cậu nữa. Nhận lương của cậu thì tất nhiên là phải dốc sức làm việc cho cậu. Tôi muốn mình là một nhân viên tốt, đồng thời cũng là một y tá có trách nhiệm nữa!” – Cô nở nụ cười, trong lòng cũng tự khâm phục lời nói dối không gượng miệng của mình. Cô sinh ra trong một sự dối trá, vậy nên cả đời cô phải gắn liền với nó hay sao?
“Shimizu…” – Anh tiến tới vài bước muốn chạm vào tay cô nhưng cô đã nhanh chóng lùi về phía sau, tránh sự đụng chạm một lần nữa của anh. Cô giống người đó, ghét kẻ khác chạm vào người mình, trừ khi là cô muốn chạm vào kẻ khác, nếu không những kẻ đã chạm vào cô tuyệt đối không có kết quả tốt.
“Kudo! Cậu cứ yên tâm, chuyện này là chuyện riêng của tôi, tôi muốn tự mình giải quyết tất cả. Mong cậu đừng xen vào, cũng đừng hỏi quá nhiều về nó. Cậu cũng biết đúng không? Quá khứ của tôi… nó… không có gì tốt đẹp cả!” – Cô nói mà thấy mắt mình cay cay. Phải, quá khứ của cô, không có một phần ngàn nào gọi là vui vẻ. Đó chỉ toàn là nước mắt và bất hạnh, là đau khổ và dày vò. Cô đã ngạc nhiên vì bản thân vẫn sống cho đến ngày gia nhập Tổ chức. Cô giết người ở cái tuổi mười hai, trở thành đại tỷ giang hồ khi chưa tròn mười bốn. Cô gia nhập Tổ chức vì không muốn sống những ngày tháng vô vọng ở cái ổ chuột bẩn thỉu cuối thành phố. Cô muốn ngoi lên và xóa sạch toàn bộ quá khứ, cô muốn mọi người phải nhắc đến cô với sự khiếp sợ tột cùng, bọn họ nên tôn trọng cô với tất cả lòng chân thành mà bọn họ có được trong cuộc sống này. Bất cứ ai nhắc đến quá khứ đó đều không được tha thứ. Và bây giờ thì là chính cô đã nhắc về nó, với sự khinh bỉ tột cùng. – “Tôi không muốn có ai xen vào lúc tôi giải quyết những vấn đề có liên quan đến quá khứ đó. Tôi hứa tôi sẽ không hủy hoại tương lai khó khăn lắm mới có được này đâu! Bây giờ tôi là công dân lương thiện, và sẽ-không-có-bất-cứ-ai khiến tôi quay về với những ngày tháng trước kia được nữa. Không bất cứ ai hết! Không bao giờ hết!” – Cô giơ hai bàn tay lên chắn trước mặt. Đôi mắt dù đã cố kiềm chế nhưng vẫn thấy rõ được sự tức giận đang ngự trị bên trong. Anh biết về quá khứ của cô, nhưng chỉ là một phần đầu sự thật. Cô làm sao để anh biết về Tổ chức, làm sao để anh biết thân phận thực sự của mình? Đối với anh cô là một tên tội phạm đã hoàn lương, một tên tội phạm vì hoàn cảnh mà phải trở thành một mẩu trong thế giới ngầm tội lỗi. Anh sẽ mãi tin như vậy… Cô nhất định sẽ để anh mãi tin là như vậy!!!
“Thôi được rồi, Shimizu! Tôi không nói nữa. Nhưng cô phải hứa là sẽ gọi cho tôi ngay khi cô giải quyết xong mọi chuyện. Tôi không thể mất thêm bất cứ một người bạn nào nữa! Tuyệt đối là không!” – Anh dùng ánh mắt kiên định nhất nhìn cô, biết chắc cô sẽ không tìm được cớ từ chối yêu cầu này. – “À, mà còn một chuyện nữa tôi định nói lâu rồi nhưng cứ quên hoài.”
“Chuyện gì vậy!”
“Sau này, gọi tôi là Shinichi được rồi. Giống như tôi gọi cô là Shimizu vậy đó!” – Anh nháy mắt, nhận ra đối phương đang đỏ mặt. – “Gì vậy!? Hả? Cô… đừng nói là đang giống như fan hâm mộ tôi đó nha! Đang đỏ mặt kìa!”
Shimizu hốt hoảng đưa tay sờ lên mặt, vội vàng lấp liếm – “Làm… làm gì có chứ! Chỉ tại trời nắng nóng quá thôi chứ bộ! Tôi mà thèm đỏ mặt với cậu chắc!? Còn lâu á! SHINICHI!!!!” – Cô đưa tay đập vào lưng anh một phát rõ đau, cả hai gườm mắt nhìn nhau rồi cùng cười phá lên như hai tên điên mới ra viện.
Những tia nắng lấp lánh soi rọi, sáng bừng tâm hồn những kẻ cô đơn, tỏa sáng trên nụ cười một sát thủ máu lạnh.
End chap 5.
*Xem lại chap 2.
Note: Ta đã cố căng mắt ra trà lại lỗi type, nếu vẫn còn thì mong m.n bỏ qua cho.
À, nhân tiện cũng trả lời mấy câu hỏi của @su_chibi luôn.
Về việc người yêu Ran nhất ấy, đó là trong suy nghĩ của anh cột nhà cháy thôi em ạ, sự thật chưa chắc đã như vậy đâu nhá! Còn cái vụ mọi trai đẹp đều vây quanh Ran thì là mấu chốt quan trọng nhất trong fic của ss, nên chắc em phải kiên nhẫn chờ đến khi kết fic thôi!
Sẵn tiện nói cho m.n biết luôn, bố mẹ Ran vẫn còn sống. Tất cả những nhân vật bên chính diện đều còn sống hết. Thắc mắc của m.n về 4 mạng người đã bị Shin hại chết đó thì cứ từ từ cho cháo nó nhừ nhé!
Tóm lại là chỉ có thể trả lời m.n đến đây thôi. Đọc xong chap mới rồi thấy có gì thắc mắc cứ việc hỏi, cái nào trả lời được sẽ trả lời, cái nào trả lời không được thì tất nhiên... ta sẽ không trả lời! 