Vì một số lí do, bạn Au lười biếng quyết định thay đổi tên fic, nội dung thì vẫn thế nhé
Chap 3 : Từ bỏ.
Tất cá quan trong triều hóa đá trước lời tuyên bố của vị tiểu công chúa duy nhất của Sương quốc. Thanh tử công chúa đang nghĩ gì vậy nè ? Từ thửa khai quốc tới nay chưa từng có nữ nhân nào dám công nhiên tuyển nam sủng, nhất là những người thuộc hoàng tộc như công chúa đâu nha. Các vị trọng thần của triều đình không khỏi đổ mồ hôi hột, thỉnh thoảng lại đưa tay áo lên lau trán, quay lên quay xuống xì xầm, bàn tán. Ở phía trên Bạch Long Ngai, Bạch Mã Thám vẫn giữ nguyên tư thế, biểu cảm như có như không. Đứng bên cạnh vị hoàng đế Sương quốc, không ai khác chính là nhân vật gián tiếp trở thành nguyên nhân của sự việc lần này - Hắc Vũ Khoái Đẩu. À thì mọi người cũng biết rồi đấy, hắn ta vốn là một thái giám ( giả ) hiện đang phục vụ bên cạnh hoàng thượng. Hắn thừa biết Thanh Tử công chúa là có ý gì. Tuyển nam sủng sao ? Hờ hờ ! Cứ làm như chọc được hắn ghen ấy !
Đối với hắn, việc công chúa tuyển nam sủng thực ra chẳng có vấn đề gì hết ( có rất nhiều vấn đề đấy ==III . Cái quan trọng là thế quái nào lại kêu hắn đứng phục vụ công chúa và tên nam sủng ( chết tiệt ) lạ hoắc nào đó vậy ? =_=
Hắn là không thích phiền phức nha~
Liếc nhìn sắc diện của chủ tử, Khoái Đẩu đồ mồ hôi lạnh. Hoàng thượng đang ức chế rồi nha~. Hắn không sợ bị phạt, chỉ sợ bổng lộc kì này bị trừ bớt a~
Thật quá đau lòng đi T_T
Thanh Tử bỏ qua việc hoàng huynh đang chuẩn bị phát tiết, đánh mắt về phía tên thái giám ( giả ) kia. Cái biểu cảm kia nàng quá thừa biết đi. Hắn chắc lại nghĩ tới bổng lộc, đĩnh vàng đĩnh bạc chứ gì. Hừ ! Tên đầu đất, dám ( cố tình ) không nhận ra tình cảm của bản công chúa sao ? Được lắm ! Bản công chúa sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ. Nàng sẽ cho cả Sương quốc biết : Thanh Tử công chúa không cần nam sủng cũng không cần hoàng phu, Thanh Tử công chúa chỉ cần Hắc Vũ Khoái Đẩu thôi a~
Nhếch môi, nàng bắn cho tên thái giám ( giả ) kia ánh nhìn thách thức. Nhận ra hàm ý bên trong nụ cười ấy, Khoái Đẩu chợt rùng mình. Ánh nhìn ăn tươi nuốt sống của công chúa đây mà.
Bạch Mã Thám im lặng hồi lâu, quan sát biểu tình của biểu muội rồi liếc về phía tên thái giám đứng bên cạnh. Một cảm giác kì lạ đột nhiên chạy dọc sống lưng hắn. Có lẽ nào...
"Chắc không đâu. " Mã Thám tự nhủ.
Khẽ nhắm mắt, Mã Thám tiếp tục phản đối :
- Thanh Tử biểu muội, chuyện này là không thể nào. Muội cũng biết hoàng cung Sương quốc chưa từng có nam nhân nào dám có nhiều phi tần, huống chi là nữ nhân như muội. Trẫm phản đối !
Thanh Tử vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt trên môi :
- Hoàng huynh, muội biết chứ. Nhưng đâu phải không có ngoại lệ đâu. Hơn nữa muội muốn tìm cho bản thân một ý trung nhân phù hợp. Không lẽ muội phải giao cả đời hạnh phúc của mình vào tay một kẻ mà muội không yêu sao ? Ta nói có phải không, Hắc Vũ công công ?
Khoái Đẩu giật thót, tim như muốn rớt ra ngoài. Thế quái nào mà công chúa cứ lôi hắn vào vậy trời ? Hắn sợ lắm rồi nha~
- Cái...cái này thần không biết, thưa công chúa.
Thanh Tử hừ mũi. Không biết ? Nói nghe dễ dàng quá ha ! Bổn công chúa chẳng lẽ không ép ngươi được hay sao ? Đối với ngươi, nói mà không được thì chỉ có cách hành động thôi.
Thanh Tử ngẫm một hồi, trong đầu nàng chợt nảy ra một ý kiến - mà theo nàng - không thể hay hơn. Nàng mỉm cười với hoàng huynh của mình, đôi mắt bắt đầu rơm rớm nước, cơ thể hơi run lên :
- Hoàng huynh, đi mà.....
Thanh Tử vận hết nội công suốt 17 năm qua tu luyện được, cố làm ra cái biểu cảm mà thời hiện đại chúng ta hay gọi là puppy face

, thuyết phục hoàng huynh của mình đồng ý.
Mã Thám nhìn biểu hiện vô cùng ngớ ngẩn của biểu muội, cố gắng nín cười. Biểu muội trẻ con của hắn vẫn nghĩ chiêu này còn hiệu quả với hoàng đế Sương quốc hắn à ? À...thì hắn có chút suýt sập bẫy thật =v= nhưng dù gì thì Thanh Tử à, muội rất tốt nhưng hoàng huynh rất tiếc =v= Ta không có sập bẫy như mấy chục lần trước đâu \/(=v=)
Húng hắng ho một tiếng, Mã Thám nghiêm giọng :
- Không được ! Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra. Trẫm biết hạnh phúc cả đời của muội rất quan trọng. Nhưng là việc tuyển sủng, trẫm không thể đồng ý.
- Nhưng...
- Không nhưng nhị gì hết !
Thanh Tử phồng má, làm mặt giận. Chết tiệt ! Chiêu puppy face hết hiểu quả rồi sao ? Xú hoàng huynh ! Nàng quay sang nhìn chằm chằm tên thái giám Khoái Đẩu, thấy hắn ta đang thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt mơ màng. Lại tiền ! Tiền quan trọng với hắn như vậy sao ? Đôi lục mau khẽ trùng xuống. Hóa ra đối với hắn, nàng còn không bằng những đĩnh vàng, đĩnh bạc kia sao ? Tình yêu của nàng, sự quan tâm của nàng cuối cùng cũng chỉ hư vô như thế ư ?
Nàng đã tự tin. Nàng đã rất tự tin. Nàng cho rằng chỉ cần bản thân cố gắng, dùng đủ mọi chiêu trò, dùng mọi cách quan tâm thì sẽ khiến hắn động lòng, chí ít thì cùng nhìn nàng dù chỉ một chút. Nhưng hóa ra, tất cả chỉ là ảo tưởng của chính nàng. Hắn vốn dĩ không để nàng trong mắt. Hắn chỉ quan tâm đến vàng bạc, hắn hạnh phúc khi có thật nhiều vàng bạc châu báu. Hắn chỉ nở những nụ cười thật sự khi nhìn thấy tiền.
Ra vậy.
Thanh Tử cười khô khốc.
Cuối cùng, vẫn chỉ có nàng là thương hắn.
Hắn - vốn là không hề thương nàng.
Nàng cảm thấy một mảng nước lớn trong đáy mắt. Vội vã đưa tay lên lau, cơ thể nàng không kìm được mà run rẩy. Nàng sẽ không để hoàng huynh thấy nàng khóc, nàng cũng không muốn "hắn" thương hại. Nuốt nước mắt vào trong, Thanh Tử gượng cười :
- Hoàng huynh, muội hiểu rồi. Muội sẽ không tuyển sủng nữa. Muội xin lui.
Nói rồi, nàng lập tức quay đầu bỏ chạy mặc cho Mã Thám chưa kịp nói câu nào. Nàng không thể mạnh mẽ được nữa. Không thể tạo ra cho bản thân vỏ bọc mạnh mẽ được nữa. 7 năm, 7 năm là quá đủ đối với mối tình đơn phương của nàng rồi. Nàng không gượng được nữa. Hắn không thương nàng. Vậy thì nàng đành buông tay thôi.
Nhìn bóng dáng lẽ loi của biểu muội, không hiểu tại sao Mã Thám cảm thấy nhói nhói trong lồng ngực. Lúc nãy hắn cũng để ý thấy đôi vai nhỏ nhắn của muội ấy run lên, đôi lục mâu ầng ậng nước. Hắn biết không phải vì chuyện tuyển sủng, hắn cũng đoán ra được có nguyên nhân đằng sau chuyện này. Biểu muội của hắn từ bé đến giờ đều hết sức vô tư, hết sức mạnh mẽ, chưa bao giờ rơi lệ - ít nhất là trước mặt người khác. Hắn vốn không nghĩ rằng biểu muội của hắn lại đang giả vờ mạnh mẽ, giả vờ vô tư. Nay, linh cảm của một hoàng huynh cho hắn biết, biểu muội của hắn là tổn thương quá nhiều, nhiều đến nỗi phải vẽ ra một Trung Sâm Thanh Tử khác che mắt mọi người rồi trốn đằng sau lớp vỏ giả tạo ấy. Và - dù không muốn thừa nhận - nhưng chắc chắn là có liên quan đến Hắc Vũ Khoái Đẩu. Ánh mắt của biểu muội đã nói lên điều đó
Triều thần không ai nói gì. Tiểu công chúa của họ thật tội nghiệp. Thanh Tử công chúa vốn rất được lòng các lão thần trong triều bởi bản tính lương thiện, dễ gần lại chính trực. Hơn nữa nàng sống lại rất vô tư, vô lo vô nghĩ. Đến ngày hôm nay họ mới biết tiểu công chúa chỉ đang đóng kịch. Đóng kịch mà thôi.
Đứng bên cạnh Bạch Long Ngai, Khoái Đẩu chỉ có thể đưa mắt nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của Thanh Tử công chúa, trong lòng chợt trào lên nỗi xót xa khó tả. Hắn cảm thấy đột nhiên khó chịu khi nhìn nàng khóc. Hắn không hiểu. thực sự không hiểu.
End chap 3.