Chương 3: Bánh xe định mệnh bắt đầu dịch chuyển
Haibara đang ngồi bên khung cửa sổ, đưa đôi mắt xanh biếc nhìn những bông hoa đu đưa trong gió mà cảm thấy buồn chán cùng cực. Cả ngày hôm nay, tay chân cô gần như tê cứng vì không được hoạt động nhiều. Từ sáng đến chiều, cô chỉ được ăn cháo-món ăn mà cô cho rằng chỉ có người thực sự quá yếu đuối mới ăn. Chán nản đếm từng người đi qua đi lại trước ở con đường xa xa, cô bỗng giật mình
Màu áo đen quen thuộc
Mái tóc bạch kim che dấu dưới cái mũ đen nở nụ cười bí hiểm
GIN!
Đầu cô lại đau nhức, có gì đó khiến cô sợ hãi không thốt ra thành lời, đưa ánh mắt run run coi chừng mọi hành động của kẻ đang đứng ở đằng kia, cô từ từ đưa tay đóng cửa sổ lại. Cẩn thận và khéo léo không để phát ra một tiếng động nào vì ở trong tổ chức đã lâu, cô biết ai trong đó cũng có thính giác và thị giác cực kì nhạy bén. Nhưng, cô không hề biết rằng…………………….
Mái tóc màu nâu đỏ bay phất phơ trong gió đã lọt vào đôi mắt của ai kia
Một đôi mắt màu xanh nhìn cô đầy vẻ nghi ngờ
______________________________________________________________
-Cậu đó hả? –Haibara quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cậu bé đang bước vào phòng mình, chất giọng lạnh lùng khiến không khí càng thêm căng thẳng.
-Cậu đã khỏe hoàn toàn rồi chứ? –Conan chả thèm để ý đến biểu hiện của Haibara, bước vào trong phòng, đến bên cô rồi ngồi xuống.
- Vẫn chưa chết là được! –Haibara lãnh cảm trả lời, đôi mắt xanh lại tiếp tục tìm chút vui vẻ ở bầu trời trong xanh kia.
-Cậu biết đó. Tớ không thể tin một cô bé mới tám tuổi như cậu mà lại có thể lạnh lùng đến thế! –Conan nói, giọng đã pha chút mất bình tĩnh.
-Thế cậu có tin câu chuyện của tôi không? Edogawa Conan. –Haibara quay sang Conan, tặng cậu một cái nhếch môi đầy vẻ khiêu khích.
-Tôi rất sẵn lòng, nếu cậu muốn Haibara Ai. –Conan trả lời, nhướn mày nhìn Haibara.
- APTX 4869. Cậu biết loại thuốc đó chứ? –Haibara lại đưa đôi mắt ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt đượm buồn.
-CÁI GÌ CƠ? APTX 4869. –Conan ngạc nhiên, chợt nhớ về kí ức khủng khiếp như mới ngày hôm qua.
-Cậu từng nghe rồi à? –Haibara chiếu tia nhìn lạ lẫm vào mắt Conan khiến cậu cảm thấy không khí xung quanh gần như đông cứng lại.
Rồi Conan cứ thế tuôn một tràng thao thao bất tuyệt, kể về “cuộc gặp gỡ” của mình với loại thuốc độc chết người ấy. Đôi mắt xanh biển của Haibara lúc đầu còn chiếu ra tia nhìn lạnh lẽo nhưng tia nhìn ấy dần mất đi, để rồi khi nghe Conan chốt lại một câu, cảm giác tội lỗi dâng đầy đôi mắt ấy.
“Tôi sẽ khiến kẻ chế tạo ra APTX 4869 phải trả giá”
Buồn cười thật, cậu ta căm ghét mình thế ư! –Haibara nghĩ, có cảm giác xốn xang trong lồng ngực, đôi mắt xanh lại di chuyển, nhìn ra bầu trời trong xanh qua ô cửa kính.
-Nếu, tôi chỉ nói là nếu thôi, tôi là kẻ chế tạo ra APTX 4869, cậu sẽ làm gì Edogawa?-Haibara cất chất giọng trầm buồn, hỏi.
Haibara để ý thấy Conan khẽ giật mình một cái, đôi mắt toát vẻ thông minh nhíu lại, hướng ra bầu trời xanh ngoài kia: “Nãy giờ vòng vo, chắc cậu là kẻ chế tạo ra thuốc chứ gì, tôi chả bắt cậu trả giá đâu mà chỉ cần chế tạo thuốc giải cho tôi trở lại như trước là được rồi.”
-Tôi không biết có thể chế tạo thuốc giải không, Edogawa-kun! Nếu cậu phát hiện ra rồi thì tiện thể tôi cũng nói luôn. Tôi chính là Shiho Miyano, biệt danh là Sherry ở tổ chức áo đen, tổ chức của người đã bắt cậu uống APTX 4869. Tôi là nhà phát minh ra nó, nhưng cuối cùng, tổ chức của tôi đã giết chị gái tôi và còn có ý định giết luôn cả tôi, tôi thoát chết và uống APTX 4869 để tự tử nhưng lại bị teo nhỏ giống cậu. Và cậu là một tên ngốc khi đem một người như tôi về nhà. –Haibara kết luận, đưa những ngón tay mảnh mai vuốt lại mái tóc nâu đỏ ngắn ngang vai.
-Cậu tiết lộ tất cả về cậu nhanh đến thế sao? –Conan hỏi.
-Ôi Edogawa, tôi không hề thích tính bí hiểm chút nào, tôi chỉ muốn đáp án rành mạch và dù bây giờ cậu muốn giết tôi thì cũng không được.-Habara nhẹ nhàng đứng dậy, nhìn vào đôi mắt của Conan, rồi nói tiếp –Huống hồ, cậu cũng nói tất cả về cậu cho tôi nghe ngay lần đầu tiên đó thôi. Chúng ta giống nhau, chàng thám tử ạ-Haibara nói trước khi đóng cửa phòng lại, nở nụ cười nhếch môi rồi ra ngoài.
______________________________________________________________
-Ran………….Ran, chờ tớ với nào. –Một anh chàng có mái tóc đen đang cố sức chạy đuổi cô gái với mái tóc đen óng ả đang thong dong bước đi ở phía trước.
-Oi Shinichi, cậu thật chậm chạp. –Ran quay lại nhìn cậu bạn đang thở hổn hển bên cạnh, buông một nụ cười và nói với vẻ vừa chê bai vừa hạnh phúc.
“Tên Shinichi đáng ghét, nhanh trở về với cô bạn gái của cậu đi kìa” –Kaito (đóng giả Shinichi) rủa thầm trong đầu, nở một nụ cười méo mó với cô bạn gái.
-Ran, chỉ vì tớ rủ cậu đi chơi thì cậu đâu cần vui đến nỗi đi nhanh thế đâu.
Ran quay mặt đi, bước nhanh với khuôn mặt ửng đỏ. Đây là lần thứ nhất cô đi chơi đúng nghĩa với Shinichi nên bảo cô không mừng sao được. Lặng lẽ chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình, một cảm giác lạ lẫm bỗng len lỏi trong cô “Sau vài ngày biến mất, Shinichi bỗng thay đổi một cách kì lạ. Cậu ấy không thích thú với những cuốn truyện trinh thám nữa, kiểu tóc cũng khác, không chăm chú vào những vụ án như trước kia và đặc biệt, cậu ấy dần dần chú ý đến con gái và cực am hiểu về tình yêu trong khi trước đây cậu ấy hoàn toàn mù tịt.” –Ran suy nghĩ, quay qua nhìn người con trai đang đi cạnh miệng, đôi mắt lơ đãng nhìn ngắm những dải mây xanh. “Có khi nào……………..cậu ấy không phải là Shinichi?”
Trái tim cô bỗng lỡ một nhịp khi lí trí kết luận một câu phũ phàng. Nó vội lên tiếng phản bác “không đâu Ran, Shinichi vẫn thế thôi, cậu ấy vẫn yêu quý mày và dù cậu ấy đã bỏ thói quen lúc trước thì cậu ấy vẫn là Shinichi. Đừng quá quan trọng vấn đề và tận hưởng cuộc vui này đi nào”-Nó thầm thì và phần nào khiến lí trí cô bị lu mờ dần……….
Nếu cô biết, suy đoán của cô hoàn toàn đúng thì sao?.......................................................
Nếu cô biết, cậu nhóc cô sắp gặp mới đích thực là Shinichi thì cô sẽ thế nào?.................
Và nếu cô biết, cô bé với mái tóc nâu đỏ sẽ thế chỗ mình trong suốt mười sáu năm qua, cô sẽ ra sao?.................................................................
…… “Sẽ chẳng sao vì điều đó sẽ không bao giờ xảy ra”……
______________________________________________________________
-Bác Agasa, cháu sẽ ra ngoài mua đồ ăn để chuẩn bị bữa tối. Bác không được bước vào bếp trong thời gian cháu vắng nhà nhé. –Mới có nửa ngày trời nhưng Haibara thích ứng rất nhanh với hoàn cảnh xung quanh, cô bé cũng tỏ ra khá đảm đang sau khi biết mình sẽ phải ăn đồ ăn nhanh nếu không tự thân vận động. Agasa đối xử với cô vẫn bình thường dù biết cô là thành viên của tổ chức tội phạm lớn nhất Nhật Bản. Agasa cố gắng để tạo cho cô không khí gia đình, làm cô thoát khỏi vỏ bọc tự ti, khép kín. Và ông biết, để làm được điều đó, không phải một sáng một chiều, không phải cứ muốn là làm được.
Ông nhìn Haibara, đôi mắt như ánh lên nỗi niềm cảm thông với cô bé. Khi ông nhìn thấy những cảnh đời bất hạnh trên thế giới qua ti vi, ông đã rất xúc động trước hoàn cảnh của những cô, cậu bé mất đi người thân, phải lao vào mưu sinh để tồn tại. Riêng cô bé này, nỗi đau của cô còn lớn hơn. Mất người thân từ thủa tấm bé, vào một tổ chức chuyên giết người và bị đào tạo trở thành một người lạnh lùng, chỉ còn có người chị gái là người thân duy nhất nhưng cũng bị cướp đi. Thật sự không có gì bù đắp nổi cho cô bé.
Vào lúc ông tưởng như sắp khóc khi nghĩ tới Haibara, lọt vào tầm mắt ông chính là hình dáng nhỏ bé của Conan
Ngay lúc đó, ông đã biết, số phận của cả hai đứa trẻ đã gắn chặt vào nhau…………..
*Ở chỗ Haibara và Conan.
-Cậu ở nhà đi, đừng có đi theo tôi. –Haibara liếc nhìn Conan đang đứng chắn cửa, kiên quyết không cho cô bước ra ngoài.
-Không. Ai biết được cô sẽ làm gì khi chỉ có một mình và trong khi cô đã biết về lỗi của APTX 4869, cô sẽ lại hoàn chỉnh nó và đem đi hại người mất. –Conan nói.
-Ô thế sao? Vậy mà tôi cứ tưởng ai kia bám theo tôi chỉ để ăn chực nếu tôi mua một ít đồ tráng miệng sẵn có. –Haibara nhìn Conan, cười mỉa mai, đoạn lướt qua Conan đang tức xì khói, cô quay nửa khuôn mặt xinh đẹp lại, nhếch môi cười. –Vậy nên, ở nhà đi anh chàng thám tử.
Chờ bóng Haibara đi khuất, Conan vơ vội cái áo khoác, lòng ngẫm nghĩ “Đừng tưởng có thể thoát khỏi tôi, Sherry”
Conan đi ra khỏi cửa mà không hề biết rằng, cuộc rượt đuổi đã chính thức bắt đầu, cuộc đời cậu dần rẽ sang một trang mới…
*Bánh xe định mệnh bắt đầu dịch chuyển*