Cảm hứng từ Sasuke Nhật Bản cho chặng đấu vòng 3, mong các bạn đọc vui vẻ. ^^
Chap 6: Nỗi sợ sâu thẳm
Shinichi dẫn cô đến căn phòng được trang bị đầy đủ dụng cụ tập dượt . Rất đông người,phụ huynh thuê phòng tập cho con của mình đứng chen chúc mọi nơi. Ran cảm thấy ngộp thở, cô vốn ghét đám đông, nay lâm vào trường hợp này, chỉ biết nhìn hắn ta oán trách.
Shinichi rút thẻ, quẹt vào khe cấm trước buồng còn trống, lại đưa mắt vào để kiểm tra giác mạc. Hệ thống báo cáo: "Kudo Shinichi - chấp thuận đăng nhập." Buồng cô bước vào hoàn toàn trống không, cô đưa mắt nhìn dò hỏi. Người còn lại bật cười, tay thao tác với máy tính, lát sau một chặng mô phỏng hiện lên. "Cô sẽ làm quen với từng chướng ngại vật. Đeo cái này vào, chúng ta bắt đầu."
Ran đón lấy kính được tráng gương bạc, trước mắt cô là Bước Bốn. Bước Bốn gồm nhiều miếng xốp đặt nghiêng, thí sinh cần giữ thăng bằng rất tốt, cộng thêm khả năng vượt qua nỗi sợ độ cao, vì dưới đất là mô phỏng của vực thẳm. Giọng Shinichi vang lên sâu thẳm như vọng từ nơi đâu: "Chếch người 45 độ, nghiêng người theo nhịp tôi đếm. 1... qua phải, 2.... sang trái, cứ tiếp tục như thế." Ran bước hụt chân, cô rơi xuống đất, mình đau ê ẩm. "Đứng dậy, mới có vậy đã thua, cô yếu hơn tôi tưởng đó."
Tưởng tượng như nhìn thấy gương mặt đáng ghét của hắn đang nhìn mình ngán ngẩm, Ran gượng đứng lên. Lần này, cô hoàn thành rất nhanh, vượt qua dễ dàng. Bước Bốn, chỉ cần vận dụng đúng kĩ thuật, có lẽ không quá khó.
Shinichi tiếp tục tập cho cô những thử thách còn lại. Nhện Nhảy, Đu Vách, Leo Tường, còn khoảng 100 tên khác mà đầu óc Ran không thể nhớ hết nổi. Loa thông báo còn 15 phút bắt đầu, cả hai ngừng tập, mồ hôi nhễ nhại chảy xuống từ trán cô. Ran thở dốc, cô thật sự cảm thấy đuối sức, tim đập nhanh như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Shinichi nhìn cô gái đang kiệt sức trước mặt: "Tôi cần ra ngoài chuẩn bị trước. Năm nay chặng 4 là phần thi bí mật. Quan trọng nhất vẫn là cô nên tự tin và cẩn thận. Chúc may mắn, Ran Mori." Anh cúi xuống, dùng tay chạm lên môi mình, khẽ đặt lên trán cô, rồi ngay lập tức rời đi, không một lời giải thích cho hành động khó hiểu của mình.
Ran bị bỏ lại sững sờ đến đứng bất động. Hắn ta, tên Shinichi Kudo đáng chết ấy, vừa gián tiếp hôn cô. Thật không thể tin được, đầu óc cô vì tên ấy mà đình chỉ hoạt động một lúc. Mất mặt, đáng xấu hổ, Ran thật muốn có thuật Độn Thổ để biến mất ngay.
"Các thí sinh tập trung chuẩn bị cho vòng 3"
Từng người được gọi tên bước ra dưới sự cổ vũ nhiệt tình của khán giả. Ở trong phòng chờ, Ran nghe được cả những tiếng la hét, hò reo, tràng pháo tay động viên hay tiếng xuýt xoa tiếc nuối. Cô bốc thăm trúng lá phiếu ngay chót, xui xẻo phải chờ đợi cả mấy tiếng. Mỗi thí sinh thi rất nhanh, chỉ khoảng vài phút, có người mấy giây đã ngã. Đấu trường là không gian
8 chiều mô phỏng, nên nhiều bài thi diễn ra cùng lúc trong từng chiều tiết kiệm được kha khá thời gian.
Tay Ran run lẩy bẩy. Mồ hôi cô đang túa xuống từ gương mặt xinh đẹp, trống ngực đập liên hồi. Cô đang lo lắng, vòng thi khó như vậy, cô cũng là không có kinh nghiệm gì nhiều.
"Mời thí sinh cuối cùng - Ran Mori"
Ran nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu rồi bước ra ngoài. Cô thật sự bị choáng ngợp, khung cảnh quá náo nhiệt và ồn ào. Cô bước đến vị trí chuẩn bị, khởi động lại tay chân, chuyển thành tư thế xuất phát nhanh chóng.Trong vô thức, Ran đưa mắt tìm kiếm Shinichi trong biển người. Không thấy! Cô chẳng hiểu chính bản thân mình vừa làm gì, thật phí thời gian vô ích. Tất cả những gì cô nên quan tâm bây giờ, là chặng đua liên hoàn đầy khó khăn phía trước.
"Bắt đầu."
Ran vượt qua Bước Bốn chậm rãi. Giữ thẳng đầu và không để độ cao đánh lạc hướng, cô mường tượng lời Shinichi chỉ bảo lúc trước, lẩm nhẩm đọc rồi làm theo. Các chướng ngại chọn ngẫu nhiên phía sau, Ran hoàn thành khá tốt.
Nét mặt cô lúc co lúc dãn, cảm xúc lại thay đổi để đánh giá chướng ngại vật, nhanh đến khó nắm bắt. Ran tiến tới Thang Cá Hồi. Tay cô quả thật rất mỏi, ở đây lại cần lực bám của thân trên và độ bật hợp lí, Ran quyết định giành chút thời gian nghỉ ngơi. Lực nhảy hoàn hảo! Hai tay cô nắm chắc thanh kim loại, đỡ phần dưới thân đung đưa qua lại. Ran nhấc hai tay lên cùng lúc, vừa vặn nhích lên được nấc tiếp theo. Tới nấc cuối cùng, cô uyển chuyển đổi tay qua Nắm Cửa. Ran chọn chiến thuật làm nhanh, sức cô đang cạn dần.
Khi Ran vừa tiếp đất, tiếng hò reo lại nổ ra. Hai chướng ngại vừa rồi loại hơn nửa số thí sinh, cô quả thật rất xuất sắc.
Cô tiến tới Đấu trường Kiếm. Ran chỉ có mỗi một chiếc khiên, mà kiếm từ hai bên thì cứ nhắm cô mà đâm tới. Ran né bên này lại vội vàng thụp xuống, tay mò mẫm tìm cơ quan ngắt năng lượng. Shinichi đã miêu tả nó giống như chốt tròn nhỏ, kéo ra sẽ mở đường hầm đi qua an toàn. "Roẹt" Cô vừa bị kiếm đâm vào một bên vai, làm rách một phần áo. Máu nhỏ xuống từng giọt, không khí hình như vừa được điều chỉnh, họ vừa chuyển thành môi trường Muối. Kết hợp với vết thương trên người, cảm giác rát buốt dần xâm chiếm lấy cô. Thật khó chịu, đau đến như thế này, cái chốt đáng chết vẫn chưa tìm thấy.
Ran gượng lết đi, mặt đất loang lổ máu, tay giơ khiên cố tự bảo vệ. Tới khoảng giữa đấu trường, cô nắm được chốt, giật mạnh, cả người ngay tức khắc rơi xuống mật đạo.
Cô nhìn đường hầm tối om, lại chia ra nhiều ngã rẽ, cực dễ lạc đường. Cô nhấc tấm bản đồ trước mặt, nhắm mắt cảm nhận hướng gió. Nhìn xuống bản đồ, Ran nhận ra, suy luận của cô hoàn toàn khác. Cô phân vân, nên theo linh cảm hay hướng dẫn trò chơi? Mặt Ran cau lại, cô rất mệt sau chuỗi thử thách vừa rồi, hơi thở dồn dập đứt quãng.
"Hãy đi theo linh cảm của con. Giác quan thứ 6 sẽ không sai" Giọng phụ nữ hiền từ cất lên trong đầu cô, và Ran, quyết định nghe theo không suy nghĩ. Giọng nói này, đã luôn dõi theo cô từ khi còn nhỏ, bảo vệ cô an toàn.
Ran tìm được đường ra, các thử thách sau cũng dần dễ chịu hơn. Duy nhất một lần, cô suýt trượt chân tại Nhện Nhảy khi thấy Shinichi đứng ngay trên bục Giám Khảo không xa. Lại làm cô phân tâm, hắn ta nghĩ mình là ai cơ chứ? Mặc dù cố gắng phủ nhận, sự quan sát của Shinichi vừa rồi khích lệ Ran không ít, cô đang tiến tới chặng cuối cùng - chặng 4.
Giám thị quan sát đưa cho cô chiếc mắt kính, ra hiệu bảo đeo vào. Khán giả im lặng, họ nín thở chờ đợi cô gái làm nên điều kì diệu. Kính được đeo chắc chắn, ôm vừa khít đôi mắt, lại có thêm hai sợi dây nối trực tiếp vào thái dương.
"Khi nào không chịu nổi nữa, cô có thể ấn nút này. Chặng thi sẽ kết thúc. Đừng cố quá sức, nếu không sẽ phát điên đấy. Không dễ chịu đâu." Vị giám khảo nhắc nhở cô, ánh mắt đầy vẻ cẩn trọng.
"Chặng 4 bắt đầu."
Ran không nhìn thấy Đấu trường nữa. Trước mắt cô là thị trấn đang chìm trong biển lửa. Thấp thoáng bóng dáng dì Ayashi đứng xa, lửa nuốt trọn đi mọi thứ. Cô nghe tiếng khóc, tiếng gào thét kêu cứu từ tứ phía. Bản thân cô bị cột chặt vào cây cọc bằng dây thừng, trên trời là hàng vạn con quạ bổ lên xuống như chờ rỉa thịt.
Tâm cô đang rối loạn, giọng dì nghe càng lúc càng yếu ớt rồi từ từ chìm hẳn. Ran cố gắng ngồi xuống, nghiêng tay để lửa bén làm đứt dây thừng. Cô chạy về phía dì, nhưng hình ảnh lại nhanh chóng vụt mất. Cô ôm đầu, giọng dì lại như vọng về từ nơi rất xa, thống thiết bi thương, tràn đầy đau đớn. Ran cắn chặt môi đến bật máu, mi mắt long lanh những giọt nước trong suốt. Mặn chát.
Cảnh thứ hai, cô thấy Grey giãy giụa kinh hoàng, cả thân hình ngập máu tươi. Chất độc thấm vào người nó, từng mảng thịt toét ra chảy thứ chất xanh sền sệt, hôi nồng nặc. Ran bất giác thấy nghẹn trong tim, "Ta xin lỗi Grey, thật sự xin lỗi." Tiếng con vật nhỏ dần, Grey vừa tắt thở.
Cô thấy một đoàn binh lính đuổi theo phía sau, nhìn xuống chân đã tứa máu. Tốc độ chậm dần, cô chỉ kịp quay lại, lẩm nhẩm vài câu chú rồi lập tức cắm đầu hướng về phía trước. Đau đến không thở được. Bàn chân bị gai nhọn đâm, vết thương trên người chằng chịt, tóc rối tung đến xơ xác. Đầu cô đang quay vòng nhanh kinh hoàng, và màu đen lại phủ trùm lên tất cả.
Cảnh lại đổi. Trong nháy mắt, cô thấy Shiho cầm kiếm đâm sau lưng mình. Ran từ từ khuỵ xuống, nỗi đau nuốt chửng mọi cảm xúc, ánh mắt vô hồn nhìn Shiho như ai oán, yêu cầu một lời giải thích.
Cảnh mờ dần, tay Ran đang ấn nút liên tục không ngừng. Khoảng vài giây sau, tiếng la hét của khán giả lại vang lên, cô đổ gục xuống bất tỉnh.
Ran tỉnh dậy trong căn phòng trắng tinh, tay nối với ống truyền nước biển. Shinichi và Shiho ngồi kế bên, vẻ mặt đầy phức tạp.
"Ran tỉnh rồi. Cậu làm rất tốt đó nha. Khoảng 30' nữa tổng kết xong sẽ có danh sách chính thức. Nghỉ ngơi một chút đi, thầy Kieran sẽ chọn cậu cho xem. Đừng lo lắng." Shiho tuôn một tràng, không để ý rằng đầu óc Ran còn đang bận nghĩ ngợi vấn đề khác. Mắt cô loé lên chút nghi ngờ, nhưng lại nhanh chóng gạt đi, đó không phải là sự thật.
"Em đã nhìn thấy gì không quan trọng. Đó chỉ là nỗi sợ thầm kín nhất trong suy nghĩ của em. Đáng lẽ sẽ còn, nhưng em đã yêu cầu ngừng lại. Không ai biết em đã thấy gì đâu, an tâm. " Shinichi nhẹ nhàng giải thích, trấn an cô.
Ran đang dấy lên mối nghi ngờ, nếu tất cả những thứ đó thành sự thât? Cô vừa hoàn hồn, nay lại bị lời nói Shinichi doạ sợ đến xanh mặt. Đầu óc cô quả thật phong phú đến rảnh rỗi, lại đi sợ việc không đâu. Ran không để ý Shinichi gọi "em" thay cho "cô" đầy chủ ý, từng chút ác cảm ban đầu dần biến mất, chữ "hắn" cũng nhanh chóng được đổi thành "anh". Cô chưa từng thích ai, ngoài dì ra cũng không quen biết gì, nay có hai người bên cạnh quan tâm, cảm thấy thật ấm áp.
"Mà lúc nãy, anh làm vậy là sao? Thật sự làm người ta bối rối." Ran hỏi Shinichi, mát chớp chớp trong đáng yêu vô cùng.
"Là nghi thức chúc may mắn của tộc Vaylen, ngốc ạ. Em vừa nghĩ gì thế? " Shinichi bật cười.
Ran ngượng ngùng quay mặt đi, ra vẻ ta-đây-không-chấp. Shiho thấy bạn như vậy không đành lòng tới giải vây. "Ra ngoài nào. Sắp tới Lễ phân loại rồi đấy." Shiho kéo tay Ran, hớn hở đi về phía cửa.
Thầy Kieran đứng trên bục cao đang phát biểu bài diễn văn dài đến hơn chục trang. Thầy trông đã lớn tuổi, cô nghĩ chắc cỡ 70. Bộ râu trắng dài, khuôn mặt nhìn phúc hậu nhưng ánh mắt lại rất khó đoán ra tâm trạng. Có gì đó trong Ran nhắc cô phải cẩn thận. Cô liếc nhìn xung quanh, mọi người trông có vẻ ngao ngán, tiếng vỗ tay vang lên to nhất khi thầy kết thúc.
Thầy vẫy nhẹ tay, danh sách đậu vào La Coir hiện lên rực rỡ như pháo hoa trên bầu trời. Cả Ran và Shiho đều qua, điểm cả hai khá tốt. Ran mỉm cười nhẹ, mặc Shiho bên cạnh đang la hét ầm ĩ vì vui mừng. "Thật tuyệt vời nha."
"Mỗi thầy cô sẽ chọn 50 học sinh vào đội mình. Có tất cả 8 đội, do 8 thầy cô phụ trách. Xin mời thầy Kieran."
Cả đấu trường chợt im lặng. Người được chọn đầu tiên này, có lẽ là Edward Trenn đứng đầu bảng xếp hạng.
"Ran Mori. Mời trò lên đây nhận huy hiệu đội." Giọng thầy vang lên rành mạch.
Ran đứng dậy, bao nhiêu cặp mắt nhìn cô, thể hiện đủ mọi cảm xúc, từ ngưỡng mộ đến khinh bỉ. Cô ngạc nhiên, lại trông lúng túng đến tội nghiệp. Điểm cô, chỉ có vòng 3 là tốt nhất, vòng 2 cũng được một nửa số điểm, vòng 1 được khoảng 70%. Cô hoàn toàn không nổi bật, nói đúng hơn là chìm ngỉm trong danh sách 400 người dài đằng đẵng. Lựa chọn cô đầu tiên, có chăng là muốn cô gây thù chuốc oán với những thí sinh khác? Cuộc sống sắp tới của cô ở trường, chắc hẳn không dễ chịu gì mấy.
"Chào mừng đến với La Coir."