[Longfic] Hận hay yêu?

Thủy Mộc

Thành viên
Tham gia
14/5/2014
Bài viết
25
Author: Thủy Mộc
Pairings: Gin - Shiho

Rating: 18+
Genre: Tình cảm có pha chút hành động
Status: Đang tiến hành
Summary: Những bí ẩn xung quanh Gin và Shiho... Quá khứ đan xen thực tại. Để hiểu rõ hơn mời các bạn theo dõi chap.



HẬN HAY YÊU
Hắn không sợ chết.


Khi viên đạn sượt khỏi nòng súng, đối thủ không chết, hắn sẽ chết. Tất cả những diễn biến ấy chỉ trong vài giây. Vài giây ấy không thể đủ để hắn định hình mình sợ hay không sợ chết.


Và hiển nhiên hắn không sợ sống. Nếu sợ hắn đã không thể giết được nhiều người như vậy.


Thử hỏi sống chết còn không sợ vậy hắn sợ gì? Đốm lửa lập bập trong đêm khẽ trả lời bằng làn khói lãng vãng: hắn sợ cô đơn.


Khi cô đơn hắn nhớ lại hình ảnh của kẻ đã chết dưới nòng súng của hắn. Máu phún ra khỏi đầu, cặp mắt trắng dã. Đối phương đã chết. Chết ngay. Đối phương không đủ thời gian để biết nhưng hắn biết. Và giờ thì hắn nhớ. Nhớ để đẩy tâm trạng hắn vào sợ hãi. Ước gì lúc này có kẻ thù để hắn giương nòng súng.


Là sát thủ hắn không sợ đấu súng.


Hắn chỉ sợ yên bình.


- Tại sao anh không bắn nó?


Hắn nhìn lên người phụ nữ vừa xuất hiện rồi nhếch môi. Đó không phải là cười. Sát thủ không biết cười. Hắn chỉ nhếch môi khinh mạn. Hắn cũng không trả lời. Dường như hắn sợ mỗi tiếng hắn bật ra sẽ làm đường đạn của hắn giảm đi độ chính xác. Hắn luôn giảm thiểu lời nói một cách cao nhất có thể.


- Là Shiho đúng không?


- ...


- Gin, anh trả lời đi! Là Shiho phải không? Có đúng là Shiho không?


Gin nhìn vào khoảng không. Nơi màn đêm đang vuốt ve cả vũ trụ. Nơi con thạch sùng khẽ tặc lưỡi vì những quá khứ khi thực khi hư. Nơi Gin đang mường tượng lại hình dáng cô bé có mái tóc màu nâu đỏ cầm ly vang hờ hững như sắp để rơi:


- Con... Con chúc mừng chú!


Cô bé nhìn hắn. Cô bé nhìn chiếc soa-rê của Vermouth. Cô bé đảo nhanh mắt về ly rượu vang. Có lẽ cô bé sợ mình sẽ khóc. Ánh mắt ấy dường như thất thần, dường như tan vỡ. Ánh mắt ấy như ánh mắt một đứa trẻ bị giật mất bình sữa. Đứa bé bị giật đi bình sữa nó còn òa lên khóc. Cô bé bị giật mất một mối tình thiêng liêng nhất thì đến sức hơi để khóc em cũng không còn.


Ánh mắt ấy hôm nay Gin lại một lần đối diện. Khi Akemi trút hơi thở cuối cùng vì viên đạn cắm sâu hoắm vào đầu, cô bé nhìn chị mình rồi nhìn hắn. Cô bé không khóc. Thà cô bé hãy khóc đi, hãy mắng chửi đi. Nhưng cô chỉ nhìn hắn. Và cô cười. Người ta thường thấy thê lương khi nhìn một người khóc. Hắn đã gánh nỗi thê lương hơn nhiều lần như thế khi thấy cô bé cười. Chiếc mặt nạ đen trên mặt hắn đã trở thành thừa thải. Vóc dáng nhỏ xíu như nhóc con tiểu học của cô bé cũng thành thừa thải.


Họ biết rõ một điều, họ đã nhận ra nhau.


Nhận ra nhau để rồi oán trách. Và nhận ra nhau để rồi hận thù.


Đêm phủ kín trời. Đêm phủ kín lòng...


Vermouth bất lực trong việc ép Gin bật ra dù chỉ là một tiếng ừ. Gin cũng bất lực trong việc xua đi cái việc mà anh sợ nhất.


Cô đơn. Đêm càng dày... Dường như cô đơn sẽ càng sâu!


- Thủy Mộc -


 
Aaaaaaa fic về shiho, lại còn là fic ginshi và 18+ nữa * đầu óc đen tối quá*. Cảm ơn chị rất nhìu. Mà Akemi ko bị bắn vào đầu mà là bắn vào bụng đó chị!
 
Mở đầu hay lắm *mắt long lanh* Khúc Vermouth mặc soa-rê là đang trong đám cưới với Gin hả ss? Lúc đó Shiho vẫn trong hình dạng nhỏ bé sao... *cười mỉm* Rating 18+ là về hành động hay là về *...* hả ss? Tại em so với tuổi quy định còn cách xa ơi là xa vậy đó :)) Em lại rất thích fic về GinxShi <3 Không biết đọc có sao không... :D
 
ran_angel_1826 Chị chưa sáng tác xong nhưng nhân vật Gin là sát thủ thì đằng nào cũng có máu me. Với lại hiện tại Gin - Ver đã làm đám cưới thì đằng nào cũng có vài câu mát mẻ. Với lại Gin - Shiho đã có một đoạn kí ức... Dĩ nhiên sẽ có những câu văn hơi ớn lạnh xíu. Nhưng mức độ có lẽ chỉ 16+ thôi.
Nếu không quá khắc khe thì 18- đọc cũng tạm được thôi.
Còn về chi tiết em hỏi, thì cách viết của chị sẽ hơi đan xen lẫn lộn. Đang cuộc nói chuyện đó nhưng nhân vật sẽ nhớ về hai năm, ba năm hay nhiều năm trước. Các chap sau sẽ giải thích rõ hơn.
Thân!
 

Shiho nhìn những chiếc roi mưa giậm trắng trời. Một... Hai... Ba... Và nhiều lắm. Cô không đếm hạt mưa. Cô đếm nỗi lòng mình. Cứ ngỡ mối tình năm xưa là đường thẳng. Không biết bắt đầu tự khi nào và sẽ bên nhau đến điểm vô cùng. Nào ngờ mười năm hóa thành một điểm chấm màu đen. Mười năm... Mười năm cho một giấc mơ được nhen nhóm từ sự ngu muội. Mười năm cho nhầm lẫn của đời người. Mười năm...


- Shiho! Con chạy đi! Chạy đi!


Máu! Máu phun ra từ ngực của cha. Máu phun ra từ ngực mẹ. Máu phun ngược vào ngực con bé sáu tuổi. Cái ngày định mệnh. Cái ngày mà máu nhuộm cả tuổi ấu thơ, máu nhuộm ướt trang đời. Nụ cười độc ác khẽ mỉm lên sau mỗi phát súng. Nụ cười bật ra từ một gương mặt đẹp, rất đẹp. Cô ta mỉm cười khi nhìn thấy một người ngã xuống. Cô ta cười... Và mười năm sau gặp lại. Shiho lại thấy cô ta cười. Cô ta cười khi mặc soa-rê trắng. Mười năm trước cô ta cười khi kết thúc hai tấm thân xác thịt. Mười năm sau cô ta lại cười khi ném chết tâm hồn đang tràn ngập giấc hồng.


- Chú có biết chính cô ta đã giết cha mẹ con!


- ...


Đương nhiên là biết rồi. Shiho ngán ngẩm cho câu hỏi ngu ngốc của mình. Chính Gin đã cứu cô thoát khỏi bàn tay Vermouth mà.


- Chú vẫn muốn lấy cô ấy!


- ...


Vẫn im lặng. Cái cách im lặng thường trực mà Shiho nhìn nhận như vẻ đẹp bí ẩn của một người hùng. Giờ vẻ đẹp ấy lại khứa nát trái tim cô. Máu... Tấm màn máu năm xưa lại một lần vén lại. Máu của cha, của mẹ và của cả đời cô. Gin – Anh hung – ác quỷ?! Tất cả nhập nhoạng như tia chớp. Muốn không tin mà phải tin. Muốn không có mà đã xoẹt ngang trước mắt. Có cãi được đâu. Nước rơi nhập nhoạng. Nước mưa hay nước mắt! Gió xô chấp chới. Gió trời hay sóng gió tự lòng mình? Kí ức cứ nhập nhòe trong mưa, bơi lội trong mưa đẩy những nỗi đau trôi về hiện tại.


- Tôi không tin chị đâu. Chú Gin không thể giết người. Chị không thể là Akemi được. Tôi không tin!!


- Hồi nhỏ em thích ăn bánh cherry không có trái cherry. Lần nào chị mua xong em cũng vứt trái cherry đi nhưng khi chị đòi mua loại bánh khác em nhất định không chịu.


- ...


- Lúc nhỏ em không lạnh lùng như thế này! Em hay cười hay nói dù em nói ngọng rất nhiều chữ. Chị và mẹ cứ tìm cách cho em nói chữ nhúc nhích! Em cứ nhốz ... nhếz... Mẹ và chị cười em liền mếu mào: Nghĩ chơi mẹ ra!! Nghĩ chơi Shine ra!!


- ...


- Hồi nhỏ em...


- Đừng nói nữa!


Shiho làm sao để không tin đây! Chỉ có chị Akemi mới biết tới cái biệt danh Shine, chỉ có chị ấy mới biết cô rất thích ăn bánh cherry không có trái cherry. Chỉ có chị mới có thể nói rõ ràng về những kỉ niệm ngày ấy. Nhưng nếu tin chị ấy là Akemi thì Shiho phải tin những điều chị ấy nói. Bức tranh hận thù xé toạc trái tim cô. Tranh đầy máu và tim cô cũng đầy máu. Chú Gin – người hùng trong mắt cô. Người dù đã phụ cô đi lấy người khác cô vẫn coi người ấy như một Shine thứ hai của đời mình. Nhưng giờ... Vermouth là sát thủ. Cả chú Gin cũng là sát thủ. Sát thủ của một tổ chức ác độc. Cha mẹ cả đời vì họ nghiên cứu ra viên thuốc hồi sinh APTX. Thế mà tổ chức lại đi sai sát thủ giết chết cả đồng đội của mình. Mưa... Cơn mưa năm xưa và mưa của hôm nay. Mưa nhập nhoạng trang đời. Đời chấp chới trong mưa. Mưa rơi. Nước mắt Shiho cũng rơi. Không rơi ra mi mà rơi ngược vào lòng. Đau! Đau như tất cả các niềm đau trên đời cộng lại. Chị Akemi bị bắn vào đầu chắc cũng đau. Nhưng đau chưa tròn khoảnh khắc đã được về với đất mẹ vĩnh hằng. Để lại cho người còn sống nỗi đau lớn hơn nhiều lần như thế. Gin! Phát súng ấy là của Gin! Anh bắn chết chị Akemi hay bắn chết cô rồi. Giấc mộng mười năm và một thực tại kinh hoàng.


Mưa rơi! Dường như mưa màu đỏ! Máu! Máu của những người thân! Không phải một hay hai mà là tất cả! Mưa rơi! Máu rơi! Đỏ tấm hồn đau vật vả! Đỏ vệt đời! Đỏ mắt! Đỏ con tim.


Mưa ném những nhát roi xuống cho cỏ hoa dập bầm tơi tả. Shiho cười. Đã không khóc được thì phải cười thôi. Cô cười cho giấc mộng mười năm hóa thành dâu bể. Cười cho con tim trao nhầm chỗ. Cười cho chuỗi ngày xám ngoẹt đang chờ.


Mưa rơi! Lạnh! Shiho lạnh! Cái lạnh không đến từ mưa!


Cơn mưa lòng Shiho vẫn đang rơi. Và có lẽ sẽ chẳng bao giờ tạnh nỗi...


- Thủy Mộc -

 
Đọc thấy khó hiểu quá hà. Nhưng thấy truyện về Shiho là em ủng hộ. Có điều đã 2 chap oài mà Gin chưa nói câu nào hết. Kiệm lời quá sá.
 
Khải An , Cám ơn em đã nhận xét. Cám ơn chân tình luôn đó mặc dù lời nhận xét là một câu chê. Sáng giờ post chap mới xong cứ ra vô xem hoài, có ai đọc không, có ai lick cảm ơn mình không, có ai comt gì không. Vào rồi lại ra. Trống trơn, thấy mà rầu. May sao lúc sắp đi ngủ lại có ng comt. Lòng thấy vui vui. Chắc là ngủ ngon được rồi.
Gin là một sát thủ rất kiệm lời. Anh lạnh lùng, coi sự lạnh lùng đó như một thứ vũ khí cho bản thân mình. Còn về việc em thấy truyện khó hiểu thì có lẽ do chị chưa có kinh nghiệm viết fic nên cách diễn đạt có phần khó hiểu.
Hi vọng em tiếp tục theo dõi.
 
em thấy 1 chap của chị hơi ngắn nên dài hơn 1 chút (hơi tham lam). Em thấy chị miêu tả tâm trạng nhân vật ổn, máu và mưa cùng hòa lại. Nhưng đôi lúc đọc em thấy hơi rối
 
*lăn vào*
Em chào chị thớt :D :D
Từ đoạn đối thoại của Shiho với Gin chuyển sang đoạn đối thoại với Akemi hơi đột ngột và khó hiểu chị ạ, không biết Akemi xuất hiện khi nào, còn sống hay đã chết, có thật sự là Akemi không...và tại sao cô ấy lại gặp được Shiho? Hi vọng chị sẽ giải đáp <3
Tuy mới 2 chap thôi nhưng lối viết rất ổn định, xen lẫn màu sắc ngôn tình nhưng vẫn thấy được chất riêng của tác giả , lời văn như mưa lạnh :"> Em khá kết những câu miêu tả mưa của chị, rất đẹp và có hồn, nội tâm Shiho và nhiều chi tiết đắt giá khác nữa :'(
Điều em chỉ có thể làm tiếp theo là ném hường ném hoa cho chị, theo hết fic này :3
Chị cũng phải cày hết nhé. Chúc fic đông khách!!!
*lăn ra*
 
HẬN HAY YÊU (P3)
Author: Bụi

Vermoth ngước mắt nhìn ra khoảng mênh mông trước mắt. Mênh mông như khoảng cách giữa cô và Gin. Hai người vẫn chung một chiếc gi.ường.
Nhưng gần và xa liệu có đơn thuần chỉ là khoảng cách mà người ta dễ dàng thấy được.
Cô lắc đầu. Cái lắc đầu phủ nhận hay cái lắc đầu cho một triền kí ức đã qua. Ngày mà cô gặp Gin, Gin khi ấy mới mười tuổi. Nhưng trong Gin đã tồn tại bản lĩnh của một con sói.
- Đưa tiền đây!
Gin im lặng, im lặng trong đôi mắt đầy lửa.
- Đánh nó cho tao!
Sau tiếng ra lệnh của tên đầu sỏ, hơn một chục gã đàn em bao vây lấy Gin. Nhìn vào mắt của cậu bé Gin khi đó không khác gì ánh mắt của sói. Cậu vung tay đá chân loạn xạ, không ra một thế võ nào. Hắn không biết võ. Vermouth mỉm cười nhìn Gin quần thảo với đám thuộc hạ của cha cô. Sắc bầm, sắc tím, và cả sắc đỏ của máu nữa, tất cả nhòa vào nhau như tấm màn bao phủ lấy người Gin. Hắn không van xin, cũng không thốt lên nữa lời đau đớn. Một tiếng suýt xoa cũng không. Chiếc túi trên vai Gin bị xé rách toạc. Mớ tiền lẻ nhăn nhúm ở trong túi rơi ra. Là tiền xu. Gin nhào tới số tiền vừa rơi ra, lấy cả thân mình để che lấy chúng. Máu từ thịt da, máu từ mắt, từ mũi, từ miệng cứ ứa ra. Tay hắn vẫn bấu chặt vào đất như thể mớ đất đó có thể giúp hắn giữ được tiền. Tự dưng Vermouth thấy mến cái chất lì của hắn, cô bé hét lên:
- Dừng lại ngay!
Lời nói của con một trùm băng đảng Áo Đen có sức nặng riêng của nó. Kể cả khi đó chỉ là một đứa bé. Đời đôi lúc ngộ vậy đó, có cha làm bóng cả, một đứa trẻ chợt mạnh hơn khối kẻ thịt bắp vai u. Tất cả ngoan ngoãn lùi ra và xếp thành hai hàng thẳng tắp. Hai dãy màu đen song song nhau đủ sức hù doạn những kẻ gan lì nhất. Nhưng Gin là ngoại lệ. Cậu bé ngồi dậy và nhặt từng xu một. Vermouth lẩm nhẩm theo bàn tay hắn. 1 xu, 3 xu, 8 xu... 37 xu. Hắn đấu đá chí mạng chỉ vì 37 xu! Khi Gin đã đứng dậy. Từng bước chân nặng nhọc nhấc dần nhấc dần khỏi chỗ Vermouth đang đứng.
- Mạng mi chỉ đáng 37 xu à?
Gin bấu chặt bàn tay, như thể muốn dùng móng tay mình tư xuyên qua d.a thịt. Nhưng rồi như chợt nhận ra đó là giọng nói của kẻ đã cứu mình. Gin quay lại, giọng vẫn khinh bạc, vẫn lạnh lùng:
- Đó không phải tiền của tôi!
- Nhưng mi đâu có đấu nổi với bọn chúng?
- Cùng lắm là chết!!
Gin bỏ đi sau câu nói đó. Vermouth vẫn nhìn theo. Chắc cô không bao giờ nghĩ đó là cuộc gặp gỡ định mệnh của đời mình. Mà liệu có phải là định mệnh không? Cả cậu bé Gin, cả cô bé Vermouth, cả đám thuộc hạ Áo Đen kia nữa... Tất cả làm sao biết được có một ánh mắt vẫn dõi theo từ đầu câu chuyện. Một dòng suy nghĩ lóe lên “Cùng lắm là chết!! Giỏi, giỏi lắm!”. Nụ cười he hé sau lớp mặt nạ đen. Mái tóc đen dài gần chấm gót. Bồ đồ, mũ len, khăn choàng... tất cả đều là một màu đen. Nhưng đen nhất có lẽ là nụ cười he hé ấy.
Đâu ai biết cuộc đời của hai đứa trẻ bắt đầu đen dần sau nụ cười ấy??
Là sói thì phải sống với bóng đêm, với chiếc áo choàng đen vuốt ve vũ trụ. Khi ấy sói mới là bá chủ! Nhưng cũng chính thời điểm đó, những con sói sẽ lao vào cấu xé nhau. Cuộc chiến của hai con sói sẽ bắt đầu. Một con sói lão luyện và một sói con chưa quen với rừng hoang. Cuộc chiến không cân sức ấy chỉ có đêm đen làm minh chứng.
Nụ cười kia đã tắt. Tắt ngay sau một tích tắc thời gian. Nhường chỗ cho những toán tính, những cuộc thanh trừng.
Trời đã vào khuya.
Đêm đen đã phủ kín. Kín đường. Kín phố. Kín trời.

https://www.facebook.com/pages/Fanfic-về-Aihaibara/1680445088850021?sk=timeline
 
Cám ơn bạn đã ủng hộ truyện của mình nhé, Khải An!

Ruby-chan: Văn mình thuộc loại lạnh và vòng vo, nhưng bạn cố kiên nhẫn theo dõi các chap tiếp theo nhé, sự thật sẽ hé mở dần và khi đến kết thúc bức màng mới mở toang.
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
*Dơ tay* Có em đây!!! <3
Thật ra thì em cũng không nói gì nhiều đâu. Fic của ss rất hay, lời văn cũng rất mạch lạc cảm xúc. Em thích tính cách của Gin, y như trong bản gộc, lạnh lùng và tàn ác. VÀ cả những đoạn ss tả về khung cảnh mưa nữa. :) . Mới là những chap đầu nên em cũng không nói gì nhiều, bỏi vẫn chưa có tình tiết gì để nói cả. Suyên suốt từ đầu đều những đoạn miêu tả về nội tâm và quá khứ của nhân vật nên cũng chẳng biết nói sao. Hihi. Chờ chap sau của ss ạ. Mà ss ơi, mấy chap đầu em thấy ss để cách dòng mà, sao chap mới lại không cách dòng, để sát vậy nhìn khó đọc lắm ss? :(
 
Thích mấy fic của Bụi lắm luôn. Lối viết giàu cảm xúc làm cho mình lần nào đọc cũng day dứt xúc động cả. Mấy đoạn miêu tả rất chất, rất ám ảnh. Mình thích sự miêu tả vòng vo, ngẫu hứng như thế này, không đầu không đuôi mới thật như cảm xúc. Ở đời có bao giờ được mạch lạc thông suốt mọi thứ đâu. Cơn sóng lòng cứ ẩn hiện, lên xuống chạy lòng vòng theo hoàn cảnh và tâm trạng con người thôi.

Mình thích cách bạn xây dựng nhân vật. Dù là kẻ bàn tay đã nhuốm máu, nhưng vẫn có điểm đáng cảm thông. Bất kỳ đứa trẻ nào sinh ra cũng có bản chất thiện lương, chỉ có xã hội nhuộm đen nó. Số phận là thứ bản thân ta có thể thay đổi nhưng cũng là vật khó nắm bắt nhất thế gian.

Về nội dung chưa có gì để nói. Hóng chap tiếp theo :Conan24:
 
×
Quay lại
Top Bottom